1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nữ quân hoàng - Mị Dạ Thủy Thảo (c44) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: ngoan

      Đường Dư Hoàng cùng Lạc Tử Đồng thắng lợi trở về, chỉ có mua rất nhiều quần áo, Đường Dư Hoàng còn mua ít đồ dùng hằng ngày phóng tới linh hồn trong gian của chính mình, người có chút cẩn thận, phàm là cảm thấy đồ có thể dùng tốt dự bị, nếu chính mình giống như phương tiện tùy thân gian này, tự nhiên lãng phí.

      Mà Lạc Tử Đồng nhìn đống đồ lớn mua cho chính mình, cũng lại cảm động lại bất đắc dĩ, mấy thứ này cộng lại có giá trị đến hơn mười vạn, đây ở trước kia đối với khoản tiền lớn, nhưng bây giờ đại tiểu thư lại cũng chưa từng do dự liền mua cho nhiều đồ như vậy, có phần quá thích hợp, chỉ là cha mẹ đều đối với tốt như vậy, chỉ là mấy thứ này phần lớn tựa hồ cũng có chút quá mức đáng .

      Nghĩ đến đây thần sắc mặt đáng của Lạc Tử Đồng lộ ra tia thất vọng, vậy chính mình ở trong cảm nhận của đại tiểu thư chỉ là đứa thoạt nhìn có điểm đáng , cho nên mới đem chính mình cho rằng đáng như vậy, hơn nữa đại tiểu thư cũng luôn gọi là vật , đây nghe qua phải là xưng hô đối với người hầu, ngược lai đối đãi như sủng vật bình thường, tuy rằng đại tiểu thư cũng gì, nhưng mà lại cảm giác được như thế này, mà cảm giác như vậy lại làm cho cảm thấy có chút phức tạp.

      phải thích, lại cũng phải là chán ghét, trong lòng ngẫu nhiên bởi vì đại tiểu thư mà cảm thấy được vô cùng thân thiết và vui vẻ, nhưng ngẫu nhiên nhưng cũng bởi vậy mà có chút thất vọng, biết chính mình chính là cái người hầu, thậm chí có lẽ chính là tồn tại cái sủng vật, hiểu được thân phận chính mình, cũng bởi vậy mà tức giận, nhưng là chẳng lẽ liền thể có chút chờ mong khác sao?

      mình Lạc Tử Đồng ngơ ngác ngồi ở giường chính mình miên man suy nghĩ, sắc mặt hồi vui sướng dị thường, hồi lại là đơn vô cùng, ánh mắt đáng như là có thể , tràn đầy đầy cảm xúc khác nhau, ngồi hồi lâu như vậy sau lại đột nhiên đứng lên, mà lúc này ánh mắt cũng dị thường sáng ngời.
      Lạc Tử Đồng lúc này nghĩ tới Đường Dư Hoàng từng qua câu, đó là cạnh lưu lại người vô dụng, rồi sau đó thuận theo cũng nghĩ tới đại tiểu thư dạy cho chính mình công pháp thần kỳ kia, thầm mắng chính mình tiếng ngu ngốc, lúc này mà làm sao còn ở trong muốn những thứ đó hay , học tập công pháp tốt mới là hữu dụng nhất , tuy rằng biết học giỏi như thế nào, nhưng thần kỳ của đại tiểu thư thế nhưng xem ở trong mắt , nhất là cái thứ này đột nhiên đem đồ vật thay đổi rồi lại biến ra ma thuật, lại làm cho có chút chờ mong.

      Nghĩ đến đây, Lạc Tử Đồng liền bao giờ nữa chậm trễ thời gian, lập tức bắt đầu tu luyện, mà theo thời gian vận chuyển, quanh thân Lạc Tử Đồng cũng bắt đầu tản mát ra tầng bạch quang nhàn nhạt, rất là thần kỳ.

      Mà lúc này Đường Dư Hoàng cũng đứng mặt cỏ sau vườn ở biệt thự, trong tay nắm bắt hạt tản ra hơi thở mầm móng của phong cách cổ xưa, rất là cẩn thận đem mầm móng chôn xuống đất,rồi sau đó lại lấy ra bốn viên hết sức êm dịu của Tụ Linh Châu, bố trí chung quanh mầm móng trận Tụ Linh, làm cho mầm móng những sinh trưởng rất nhanh, lại có thể tốc độ hấp thu linh khí thiên địa, nhưng ngay cả như vậy, Đường Dư Hoàng lại như cũ đối với tốc độ hấp thu linh khí này quá vừa lòng, đây cũng phải Tụ Linh Châu và trận pháp của nàng tốt, mà là linh khí trong thiên địa này quá mức loãng .

      Đường Dư Hoàng cũng biết vì sao, linh khí thế giới này chính so với linh khí thế giới kia sống loãng hơn rất nhiều, có lẽ đây cũng là nguyên nhân rất khó nhìn thấy cao thủ trong thế giới này , dù sao mấy ngày nay luôn luôn lắc lư tại bên ngoài, lại chưa bao giờ nhìn thấy cao thủ, hơn nữa chớ để là cao thủ, nhất định giống như người tu luyện bình thường mà cũng hề tìm được cái, điều này làm cho biết là nên cao hứng hay là nên thất vọng, cao hứng là thế giới này đối với cũng có nguy hiểm quá lớn, mà thất vọng còn lại là khó tìm cao thủ, tuy rằng phải người cuồng chiến đấu, nhưng cả đời này vất vả có khối thân thể khỏe mạnh, có thể tu luyện công pháp thể thuật, cũng là có đối thủ, là có chút đáng tiếc a.

      Nhưng mà Đường Dư Hoàng cũng có loại dự cảm, thế giới này phải có cao thủ, mà là rất ít thôi, tin trong thế giới to lớn này chỉ có người là hiểu được thuật tu luyện, ít nhất ở trong trí nhớ dung hợp, còn có thêm ít đại sư võ thuật, mặc dù chẳng đáng bàn tới, nhưng cũng có nghĩa là có khả năng còn tồn tại những kẻ có trình độ sâu xa hơn.

      Nghĩ đến đây Đường Dư Hoàng liền có loại cảm giác chờ mong, cường giả chân chính muốn chinh phục tuyệt đối phải ngu ngốc, càng là khó có thể tồn tại chinh phục, mới càng làm cho người cảm thấy hưng phấn.

      Đường Dư Hoàng trồng cây xong liền bắt đầu tu luyện, muốn tu luyện công pháp thể thuật, liền vì chính mình chọn lựa bộ tên là công pháp thiên địa quyết, hôm nay bí quyết cho dù là thế giới ở kia, cũng là trong công pháp tu luyện cao nhất, công pháp này chia làm bảy bí quyết, phân biệt là bí quyết tâm thiên địa (tâm trời đất), vô ảnh thủ thâu thiên (tay vô hình trộm trời), chân pháp chấn thiên (rung trời), điều khiển tù thiên (giam trời), quyền pháp phá thiên (phá trời), Kiếm pháp Liệt Thiên (nứt trời) và thương pháp thiên địa (kĩ thuật bắn trời đất), bảy bí quyết này trừ bỏ bí quyết tâm thiên địa là nguyên bộ tâm pháp ra, còn lại sáu bí quyết ,mỗi bí quyết đều là võ học cực hạn cao nhất, nếu có thể tu luyện đến đại thành, là có thể khai thiên tích địa (khai trời mở đất).
      (*Roseila: Trình tự từng châm pháp qua đặc biệt , như là mấy châm pháp này chỉ toàn chống trời, làm những chuyện long trời lỡ đất  )

      Đường Dư Hoàng tuy rằng chưa từng tu luyện qua bộ bí quyết thiên địa này, nhưng là đối với bí quyết thiên địa hết sức quen thuộc, kiếp trước dựa vào bộ bí quyết thiên địa này mà bồi dưỡng rất nhiều cao thủ tuyệt đỉnh, tại chính mình dùng để tu luyện, lại hết sức quen thuộc.

      Chỉ vừa tu luyện lát, Đường Dư Hoàng liền có chút bất đắc dĩ ngừng lại, chiêu thức bộ bí quyết thiên địa này hết sức quen thuộc, nhưng mà gặp hai vấn đề khó khăn, đầu tiên là vấn đề linh khí thiên địa, tu luyện bí quyết tâm thiên địa thìcó thể hấp thu linh khí thiên địa, nhưng bất đắc dĩ linh khí thế giới này thiên địa quá mức loãng, tốc độ là quá chậm; mà tiếp theo đó là vấn đề tự thân , khối thân thể khỏe mạnh này nhưng ra khỏe mạnh, nhưng đủ cường tráng, loại cường tráng này phải là có cơ bắp mới gọ là cường tráng, mà là khuyết thiếu rèn luyện, xem ra nếu muốn tu luyện bí quyết thiên địa là trước phải nghĩ biện pháp đem hai vấn đề này giải quyết .

      Về vấn đề linh khí thiên địa, có hai loại biện pháp giải quyết, thứ nhất là tìm đến nơi linh khí thiên địa hết sức nồng hậu để tu luyện, thứ hai còn lại là tìm được bảo vật chứa linh khí thiên địa tiến hành tu luyện, bảo vật nhưng ra có chút, nhưng vẫn thể đạt tới tốc độ để làm cho vừa lòng, nhưng mà cũng chỉ có thể tạm thời được thông qua dùng, nhưng về sau có cơ hội nhất định phải tìm kiếm ít linh vật thiên địa, hoặc là địa phương có linh khí thiên địa nồng hậu.

      Mà về vấn đề rèn luyện thân thể, phương pháp cũng có rất nhiều, đơn giản nhất đó là dược dục và ngâm vật thể đan dược cùng sử dụng, đan dược chút, nhưng mà về dược dục lại thiếu khuyết mấy vị dược liệu, dược liệu đó sở dĩ thiếu khuyết là vì ở nguyên bản thế giới của quá mức bình thường , có cất giữ, cũng biết thế giới này có hay , ngày mai có thời gian cũng nên tiệm thuốc nhìn xem .

      "Đại tiểu thư, nên ăn cơm chiều ."
      Đường Dư Hoàng nhìn chỗ phát ra thanh, ánh mắt sáng ngời, chân hướng về Lạc Tử Đồng : "Ngoan lắm."

      Nhất thời Lạc Tử Đồng mặc thân quần áo có hình gấu trúc ở nhà,mặt liền đỏ ngạch, vốn là muốn mặc , nhưng nghĩ đến nếu chính mình mặc chừng đại tiểu thư cao hứng , liền khỏi thay đổi bộ quần áo như vậy ở nhà, tuy rằng vẫn có điểm quá mức đáng , lại coi như là chồng quần áo kia có vẻ là món bình thường.
      ...

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: sợ
      Vào lúc ban đêm, rạng sáng cũng qua vài phút, lúc Đường Dư Hoàng ở ngủ say, lại đột nhiên bừng tỉnh.
      Trong bóng tối đen nghịt, con ngươi đen Đường Dư Hoàng trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe ra quang mang khác thường, có chút tà tứ, có chút lãnh khốc, cũng có chút nghiền ngẫm, lúc này người núp tiến vào biệt thự của , là ai? Lại có mục đích gì đây?
      Đường Dư Hoàng ngẫm qua chút, lại cảm thấy có rất nhiều loại khả năng, tuy rằng mới ở trong cỗ thân thể này thời gian quá dài, nhưng có vẻ đắc tội người cũng tính là ít, nhưng tiếp theo trong số người Đường gia, Hạ gia và Ngụy gia đôi gian phu dâm phụ kia , nhất là cái Hạ Minh Trạch kia của Hạ gia, nếu trị liệu, như vậy đem cả đời ngồi xe lăn , hơn nữa ngoại trừ xe ở bên ngoài tựa hồ cũng giáo huấn hai người có chút thân phận kia, những người này tựa hồ đều chính là có thể đấy.
      Mà cùng lúc đó mấy đạo bóng đen cũng là leo lên tường biệt thự, trong đó có vài đạo thậm chí cũng muốn tiến vào cửa sổ phòng gian, tuy rằng Đường Dư Hoàng có tận mắt nhìn đến, cũng lợi dụng linh hồn lực tra xét hết sức ràng, những người này tổng cộng bảy người, thân thủ cũng chỉ là so với người bình thường linh hoạt chút, hành động xem ra cũng giống kẻ trộm, tựa như là đến tìm người , , phải là muốn tới chết !
      Đường Dư Hoàng lặng yên tiếng động từ giường đứng lên, hề do dự, liền trực tiếp mở ra cửa phòng rồi ra ngoài.
      Thanh mở cửa ở ban đêm có vẻ vô cùng vang dội, Đường Dư Hoàng sau khi ra ngoài lập tức liền mở ra bóng đèn của phòng khách lầu 3, rồi sau đó giống như người ngồi ở sô pha.
      loạt động tác của Đường Dư Hoàng sớm hấp dẫn tới người chú ý, đột nhiên ánh sáng đèn lại làm cho dạ tập giả có chút kinh hoảng, nhưng khi bọn nhìn đến Đường Dư Hoàng xuất , lại lộ ra thần sắc vui sướng.
      " chính là Đường Dư Hoàng?" Trong bảy người nhìn gã nam tử cầm đầu hung hãn chỉ thẳng vào Đường Dư Hoàng hỏi, giọng điệu hết sức tốt.
      "Mấy người là loại người nào?" Đường Dư Hoàng đáp hỏi lại, sắc mặt có chút e ngại ngồi ở chỗ kia, những người này đối với là cái loại nhân vật ngay cả ngón tay cũng động cũng có thể bóp chết.
      Chỉ là biểu tình như vậy được xem trong mắt dạ tập giả, lại cảm thấy có chút cổ quái , bọn họ đều rất nghi hoặc vì sao tiểu nha đầu lại to gan như vậy, lúc nhìn đến bọn họ lại chút cũng sợ hãi, hay là là sợ hãi mà ngốc ra rồi?
      "Xú nha đầu, bây giờ tôi nghe chút tin trong lời của Lan Kiều, quả nhiên rất cổ quái, là động tam đương gia chúng ta , nếu thức thời ngoan ngoãn cùng chúng ta chuyến, bằng đừng trách lão tử khách khí!" Sắc mặt người đầu hết sức hung ác nhìn Đường Dư Hoàng, chuyện tay đồng thời xuất ra súng, chỉ thẳng vào Đường Dư Hoàng.
      Đường Dư Hoàng có chút nheo lại ánh mắt, lúc này có thể xác định thân phận người tới , quả nhiên là vì chuyện mua xe, nhưng mà mặc kệ là bởi vì sao, chán ghét loại cảm giác bị người dùng súng chỉ vào này, cho nên ngay sau đó Đường Dư Hoàng động .
      U quang trong ánh mắt Đường Dư Hoàng lên, linh hồn lực nhập vào cơ thể ra, nháy mắt bảy người kia đứng trước mặt liền đều ngã xuống , toàn bộ đều rơi xuống cái kết cục gần giống với Kim Điêu kia. (có nhớ Kim Điêu ko, là nhân vật chó má xuất ở chương…. Ng` đọc tự biết… hè hè http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif )
      Mà lúc này vẻ mặt Lạc Tử Đồng cũng kinh hoảng chạy ra, trong biệt thự này tại ở bốn người, Đường Dư Hoàng hai người ở tại lầu 3, hai gã người hầu ở tại lầu , nơi này mặc dù có tiếng chuyện, nhưng lầu cũng là nghe được , cho nên chỉ có Lạc Tử Đồng chạy ra.
      "Đại tiểu thư, làm sao vậy?" Lạc Tử Đồng chạy đến vừa vặn nhìn đến màn bảy người này ngã xuống, khỏi hút khí khí sâu, kinh hoảng hướng về Đường Dư Hoàng hỏi. phải Lạc Tử Đồng nhát gan, thử hỏi ai nửa đêm ở trong phòng khách nhà chính mình phát đống nam nhân, ai kinh hoảng?
      Trong ánh mắt Đường Dư Hoàng như cũ là mảnh lạnh như băng, đối với người xâm nhập này hiển nhiên có chút căm tức, nơi này là địa bàn của , thế nhưng có người cầm súng chỉ vào , nếu thả những người này trở về, chẳng phải là rất có mặt mũi hay sao!
      Đường Dư Hoàng như thế nghĩ liền đối với Lạc Tử Đồng ngoắc ngón tay, Lạc Tử Đồng sửng sốt, lập tức tới bên người Đường Dư Hoàng.
      Đường Dư Hoàng từ linh hồn trong gian lấy ra cái bình phóng tới trong tay Lạc Tử Đồng, sau đó mới lạnh lùng mở miệng : " thân thể người giọt, trăm ngàn nên đụng đến người chính mình."
      Dặn dò của Đường Dư Hoàng làm cho Lạc Tử Đồng sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn cái chai trong tay kia chính mình hết sức tinh xảo, khỏi nghĩ tới Lộc Đỉnh Ký trong mẩu chuyện.
      "Hóa Thi Thủy?" Giọng điệu Lạc Tử Đồng kinh ngạc hỏi.
      Đường Dư Hoàng khẽ cau mày, có chút ngưng trọng nhìn Lạc Tử Đồng hỏi: "Cậu làm sao có thể biết?" Nàng nhưng nhớ nơi này có vật như vậy, Lạc Tử Đồng này làm sao có thể biết? Đường Dư Hoàng rất là nghi hoặc, nháy mắt liền suy nghĩ rất nhiều, nhưng lập tức nhất nhất phủ quyết , tin tưởng ánh mắt chính mình, cũng tin tưởng người như Lạc Tử Đồng, nhưng bởi vậy cũng càng thêm nghi hoặc .
      " hả?" biểu tình Lạc Tử Đồng kinh ngạc càng thêm sinh động , thể tin nhìn cái chai trong tay chính mình, chỉ theo phản xạ như vậy mà mà thôi, nhưng mà kiểu đại tiểu thư hỏi lại cũng chứng như đoán, nhưng là điều này sao có thể? Chẳng lẽ thế giới này có loại đồ này? Chẳng lẽ tiểu thuyết của sư phụ Kim Dung phải là vô căn cứ ?
      "Phải, lại cũng phải, những người này phải thi thể, trong tay ngươi lấy thứ đó tên là Hóa Thi Tủy, về phần công hiệu, cậu dùng qua biết." Đường Dư Hoàng đơn giản giải thích chút, thứ này của cần phải so với hóa thi thủy lợi hại hơn, có thể tiêu diệt hết chỉ đơn giản riêng thi thể như vậy, đây là dùng bảy thứ thảo dược có tính ăn mòn rất mạnh luyện chế mà thành dược thủy cao nhất, giọt có khả năng làm cho người sống lập tức biến mất.
      Lạc Tử Đồng mở trừng hai mắt, nghĩ đến công hiệu Hóa Thi Thủy trong tv, tay khỏi run run, do dự chút, nhưng trong lòng vẫn còn run sợ tới trước mặt bảy người kia, dựa theo phân phó của Đường Dư Hoàng, cẩn thận đưa tay giọt chất lỏng ở người những người này, rồi sau đó màn làm cho người ta hết sức khiếp sợ liền xảy ra, chất lỏng tích lạc tại thân người nháy mắt, người kia vốn nằm mặt đất, nháy mắt liền biến thành lũ khói , ngay cả quần áo người cũng còn!
      "Này, này..." Tay Lạc Tử Đồng run càng thêm kịch liệt , đột nhiên nghĩ tới vấn đề, nếu người nằm mặt đất phải là thi thể, kia chẳng lẽ là bọn họ bị giết hay sao?
      "Tôi giết người?" Lời này của Lạc Tử Đồng cũng biết là hỏi Đường Dư Hoàng, hay là hỏi chính mình, trong đó yếu tố thể tin chiếm rất nhiều phần.
      "Sợ hãi ?" Mà đối với phản ứng của Lạc Tử Đồng, Đường Dư Hoàng đều xem ở trong mắt, lại như cũ là bộ dáng lạnh nhạt, coi như vừa rồi để cho Lạc Tử Đồng làm cho tất cả mấy người này, căn bản bình thường phải là .
      Muốn theo cạnh , giết người cũng rung thành như vậy là tuyệt đối được , nếu Lạc Tử Đồng qua được cửa ải này, như vậy khả năng cũng chỉ có thể đem vật này làm như sủng vật thuần dưỡng .
      Mà nghe được ngữ điệu của Đường Dư Hoàng có chút đạm mạc, Lạc Tử Đồng biết vì sao lại đột nhiên trầm tĩnh xuống, giết người là như thế nào? Chỉ cần đây là đại tiểu thư khiến cho làm , phải là chuyện ên làm, những người này nửa ban đêm xông nhập vào trong nhà bọn họ, chết chưa hết tội!
      mặt đáng của Lạc Tử Đồng dần ra thần sắc kiên quyết, rất kiên định đối với Đường Dư Hoàng hồi đáp: " sợ!"
      ...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Các người vẫn xin mời rời

      Phản ứng của Lạc Tử Đồng làm cho Đường Dư Hoàng rất là vừa lòng, xem như là thứ khuyến khích, Đường Dư Hoàng tới trước mặt Lạc Tử Đồng, đưa tay xoa đầu của , sau đó trực tiếp vào phòng, lúc đưa tay, Lạc Tử Đồng vươn tay cũng xoa đầu chính mình, đó là vị trí Đường Dư Hoàng vừa mới xoa qua, mặt hơi có vẻ non nớt lộ ra nụ cười chút ngớ ngẩn, có chút đáng .
      Sáng sớm hôm sau lúc đông hồ báo năm giờ, Đường Dư Hoàng liền rời giường , tuy rằng buổi tối bị quấy rầy hồi, nhưng Đường Dư Hoàng lại nghỉ ngơi tệ, chọn lựa quần áo thể thao màu thuần trắng mặc vào, liền bắt đầu tu luyện .
      An tâm tĩnh khí, tuy rằng quanh thân Đường Dư Hoàng như cũ mang theo hơi thở lạnh lùng dày đặc, nhưng làm cho người ta cảm thấy có loại cảm giác rất là an hòa, nếu có người có thể vào lúc này gần sát cảm nhận chút, gặp phát loại cảm giác này hết sức thoải mái , hơn nữa theo Đường Dư Hoàng tu luyện, linh khí quanh thân Đường Dư Hoàng cũng trở nên hết sức nồng đậm, so với tầng hào quang khi Lạc Tử Đồng tu luyện kia, còn nồng đậm rất nhiều, thần kỳ.
      Thời gian bất tri bất giác qua , thẳng đến bữa sáng bị Lạc Tử Đồng tìm được, Đường Dư Hoàng mới đình chỉ tu luyện.
      bàn cơm, Đường Dư Hoàng im lặng dùng bữa sáng, Lạc Tử Đồng tiếp ngồi ở bên, cẩn thận cho chính mình phát ra thanh, cũng phải lần đầu tiên cùng đại tiểu thư dùng cơm , chỉ là ngồi cùng chỗ như thế này vẫn là làm cho cảm thấy thực nên, nghĩ đến, người hầu mà thôi, nên cùng đại tiểu thư cùng nhau dùng cơm , nhưng mà đại tiểu thư cầu làm như vậy, cũng cự tuyệt được, chỉ có thể cẩn thận nghe lời .
      "Cậu học nữa sao?"Ăn ngủ , Đường Dư Hoàng giáo dưỡng hết sức rất tốt, thẳng đến ăn xong ngụm cơm cuối cùng, mới tốt giống như thực tùy ý hỏi.
      Nghe được câu hỏi của Đường Dư Hoàng, sắc mặt Lạc Tử Đồng tối sầm lại, vốn hẳn phải học lớp 11 , nhưng mà tình huống tại như vậy còn thế nào đến trường.
      "Tôi chăm sóc đại tiểu thư là tốt rồi, cần học." Tuy rằng trong lòng có chút cảm thấy đáng tiếc, nhưng vẫn hiểu được chính mình nên làm cái gì .
      "Chăm sóc tôi?" Đường Dư Hoàng lập lại ba chữ này, cảm giác, vật này theo bên người chính mình chẳng qua chỉ giải buồn mà thôi, muốn hai chữ chăm sóc này, phù hợp lắm .
      Thân là đế vương, kiếp trước chính mình ăn, mặc ở, phương diện lại chính mình vốn hề chạm vào, làm sao có thể so sánh với nơi này.
      " đến trường , có vấn đề gì cho tôi biết." Tuy rằng trong trường học học được hữu hạn gì, hay là mới có lợi , chính cũng quyết định muốn học, vật này mới mười sáu tuổi, chung quy thể mỗi ngày lưu ở nhà được.
      Nhưng mà chính mình học cái hệ nhạc kia còn có chút phế tài đây, mặc dù có vài nơi đây có nhạc khí đặc hữu mà trước kia có gặp qua, nhưng luật cũng là suy luận, vốn là cực có thiên phú nhạc, kiếp trước tức bị thế nhân coi là cầm đế, tại khiến cho lại học tập ở trong tri thức nhạc nông cạn này, đó quả thực chính là lãng phí thời gian.
      Cho nên Đường Dư Hoàng quyết định, đợi lát nữa trường học liền nhìn xem thư viện, trau chuốt lấy lại tinh thần, bù góc thiếu, hai thế giới đều có từng chỗ tinh hoa, chỉ có tổng hợp lại sở trường hai cái thế giới, mới có thể càng tiến thêm bước, càng thêm hoàn thiện chính mình.
      Tuy rằng Đường Dư Hoàng kiếp trước từ liền thể nhược, nhưng thân mình lại cực có thiên phú, hơn nữa lại chăm chỉ hiếu học, lại học tập rất nhiều thứ, có thể từ xưa đến này là đọc nhiều sách vở, mà đến nơi này, trong trí nhớ thân thể này lại quá mức nông cạn, làm cho rất hài lòng, chỉ có chính mình cố gắng học tập .
      Lạc Tử Đồng há mồm to nghĩ muốn gì đó, lại là cái gì đều , trong ánh mắt cũng là tràn đầy cảm động, tuy rằng đại tiểu thư luôn rất mạnh thế thực bá đạo, tuy rằng đại tiểu thư chưa từng có qua thứ quá mức cảm động gì, tuy rằng đại tiểu thư thoạt nhìn lạnh lùng ngẫu nhiên còn có thể uy hiếp , nhưng mà biết, việc làm của đại tiểu thư đều là muốn tốt, đối với tốt, đối với mẹ cũng tốt, tại thậm chí còn nghĩ tới làm cho tiếp tục vấn đề đến trường, muốn chính là cả đời cũng vô pháp báo đáp ân tình của đại tiểu thư đối với chính mình.
      Sau bữa sáng, Đường Dư Hoàng liền trường học, Lạc Tử Đồng còn lại là bệnh viện, thân thể mẹ khôi phục cực nhanh, khiến cho toàn bộ bệnh viện chú ý, điều này làm cho Lạc Tử Đồng có bao nhiêu lo lắng, quyết định hai ngày nữa đưa mẹ từ trong bệnh viện đón ra để chính mình chăm sóc, hơn nữa đại tiểu thư cũng đồng ý để cho đón mẹ đến nơi đây ở lại, điều này làm cho đối đại tiểu thư càng thêm cảm kích .
      Lạc Tử Đồng đến bệnh viện, mới vừa vào phòng bệnh của mẹ liền thấy được hai người xa lạ, những người này đều ngồi vây quanh ở bên cạnh mẹ, nữ nhân cầm laptop, người nam nhân cầm camera, Lạc Tử Đồng cần hỏi, cũng biết đây là phóng viên tìm đến đây.
      "Mẹ." Lạc Tử Đồng gọi tiếng mẹ chính mình, liền tới giữ giường bệnh, cũng hề chào hỏi hai người kia.
      "Em chính là Đồng Đồng phải , đáng nha, tôi và mẹ em hàn huyên rất nhiều chuyện của em đấy,em đúng là đứa trẻ hiếu thuận, quên tự giới thiệu , tôi là phóng viên thời báo Dương Quang - Ngô Phỉ Phỉ, cao hứng vì nhận thức em nha." Nữ nhân có bộ dáng hai mươi bảy tám tuổi, chuyện lại là có chút vẻ người lớn, nghe vào trong tai Lạc Tử Đồng có chút thoải mái, ràng cũng mười sáu tuổi , còn kêu Đồng Đồng, đó là có thể kêu sao!

      "Tôi gọi là Lạc Tử Đồng, gọi Đồng Đồng." Có lẽ là duyên cớ mấy ngày nay vẫn đãi ở bên người Đường Dư Hoàng, tại Lạc Tử Đồng thế nhưng cũng có chút cảm giác lạnh lùng, chẳng qua cho dù hé ra mặt lạnh, lại như cũ làm cho người ta cảm thấy có chút đáng , ít nhất bị mặt lạnh đối đãi đồng chí phóng viên, thù có ý tứ tức giận, ngược lại ở trong lòng rất là hưng phấn tán thưởng câu.
      Chính thái (*) a chính thái a, cũng biết phố cái dạng tiểu công gì đây? Ngô Phỉ Phỉ rất bỉ ổi nghĩ đến.
      (*) từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ
      "Ha ha, sao, kêu cái gì cũng tốt, kêu Đồng Đồng cho thân thiết a, đúng rồi, tôi là đến phỏng vấn mẹ em, tôi nghe mẹ em lâu vẫn là người bệnh bị ung thư giai đoạn cuối, bây giờ thế nhưng mau khỏi hẳn , bác sĩ đều là kỳ tích a, nhưng lại hề tìm được nguyên nhân xác thực, như vậy em có cảm tưởng gì, có thể chút ?" Ngô Phỉ Phỉ xong cũng rất là chờ mong nhìn Lạc Tử Đồng, chờ Lạc Tử Đồng trả lời.
      Lạc Tử Đồng có chút ảo não, vốn tính chân tướng chuyện xảy ra, nhưng tại phóng viên đều đến đây, là có chút thích.
      "Tôi cũng biết, nhưng mẹ tôi có thể khôi phục khỏe mạnh, tôi rất vui vẻ." Lạc Tử Đồng suy nghĩ hồi đáp, dù sao quyết định, ai hỏi cũng , tuyệt đối để cho đại tiểu thư phiền toái .
      Ngô Phỉ Phỉ có chút nhíu mày, lấy trực giác của phóng viên,chung quy cảm thấy việc này có chút đơn giản, bằng vì sao ràng người nhanh chết thế nhưng liền khôi phục khỏe mạnh, kỹ càng tỉ mỉ thăm dò, bác sĩ cũng đem chuyện tình hôm đó cho , rất là tò mò vì sao lúc trước Lạc Tử Đồng muốn cần bác sĩ tiến hành kiểm tra lại.
      "Tôi nghe hôm kia là em bảo bác sĩ tiến hành kiểm tra cho mẹ em lại, em vì sao phải làm như vậy hả?" Ngô Phỉ Phỉ rất sâu sắc hỏi.
      Lần này nhíu mày đến phiên Lạc Tử Đồng , nhưng mà vẫn là có ý kiên trì, chỉ là giọng điệu bình thường : "Tôi thấy sắc mặt mẹ biến tốt, thử nghĩ lại làm kiểm tra lần nữa, đấy có cái gì đúng sao? Ngô tiểu thư, tuy rằng chị là phóng viên, nhưng mà tôi cũng hy vọng các đến quấy rầy mẹ tôi nghỉ ngơi, nếu có cái vấn đề khác muốn hỏi, các vẫn xin rời ."
      Trong giọng Lạc Tử Đồng có ý tiễn khách hết sức ràng , hơn nữa cũng quyết định , vốn tính qua hai ngày lại đón mẹ xuất viện , nhưng mà tại nghĩ mang mẹ rồi, chung quy cảm thấy nếu ở trong này suốt, nhất định càng hấp dẫn nhiều người đến , dù sao mẹ khôi phục có thể loại kỳ tích y học. hy vọng mẹ chính mình bị làm như đối tượng nghiên cứu, càng hi vọng bởi vì kiện này làm đại tiểu thư mang đến phiền toái gì, mẹ và đại tiểu thư, hai người kia là hai người sinh mệnh quan trọng nhất của .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Còn muốn bắt tôi trở về sao?

      Đối mặt Lạc Tử Đồng lạnh lùng, Ngô Phỉ Phỉ cũng có ý buông tha cho, theo sau đó hỏi mấy vấn đề, nhưng đều bị Lạc Tử Đồng có lệ cho qua, cuối cùng chỉ có thể mang theo bụng nghi hoặc , để lại hai người mẫu tử nhàng thở ra.

      "Đồng Đồng, con cho mẹ, có phải con có chuyện gì gạt mẹ phải ?" Ngô Phỉ Phỉ rồi, mẹ Lạc Tử Đồng cũng mở miệng hỏi.

      Mẹ Lạc Tử Đồng vốn tên là Trương Khánh Thục, bà nhìn Lạc Tử Đồng từ lớn lên, có thể là người đối với Lạc Tử Đồng hiểu biết nhất,bà lần đầu tiên nhìn thấy loại bộ dáng lạnh lùng của con chính mình thế này, cố chấp mà còn nghiêm túc, giống như là ở bảo hộ cái bình thường gì đó, hơn nữa thân thể của chính mình bình phục thần kỳ, điều này làm cho bà cũng khỏi có chút nghi hoặc.
      Lạc Tử Đồng trầm mặc lát, nghĩ nên trả lời mẹ như thế nào, muốn lừa gạt mẹ, nhưng mà đại tiểu thư đồng ý, cũng đem loại tình này ra, có thể tưởng tượng được nếu loại chuyện tình linh dược này truyền ra ngoài, mang đến ảnh hưởng lớn cho đại tiểu thư cỡ nào.
      " thể sao?" Trương Khánh Thục nhìn thấy vẻ mặt con chính mình hiểu được ít cái gì, từ ái cười, đợi Lạc Tử Đồng trả lời, liền tiếp: "Nếu thể cần , con ta trưởng thành, cũng có bí mật, nhưng mà con cũng phải đáp ứng mẹ, trăm ngàn đừng vì mẹ làm cái chuyện việc ngốc gì, biết ?"
      "Mẹ, thực xin lỗi, con phải muốn gạt mẹ, chỉ là chuyện này ảnh hưởng rất lớn, con chỉ có thể là đại tiểu thư trị bệnh cho mẹ, mẹ à mẹ biết , đại tiểu thư rất lợi hại , hơn nữa đại tiểu thư đáp ứng con , chờ mẹ xuất viện chuyển chúng ta cùng nhau sống, mẹ à mẹ thấy được ?" Lạc Tử Đồng suy nghĩ, tuy rằng toàn bộ hề cho mẫu thân chính mình, nhưng cũng đem thứ quan trọng nhất ra chút, đó chính là mệnh này của mẫu thân là Đường Dư Hoàng cứu !
      Lạc Tử Đồng sở dĩ cho mẹ chuyện này, là hy vọng mẹ cũng có thể bình thường như chính mình cảm tạ đại tiểu thư, nếu mẹ đáp ứng ở cùng chỗ, cũng hy vọng mẹ có thể giúp đỡ chăm sóc đại tiểu thư, me làm đồ ăn cần phải so với hai cái người hầu kia ăn ngon nhiều.
      "Chuyển ra ngoài cùng nhau sống? phải ở tại Đường gia sao? Chẳng lẽ là ở biệt thự của đại tiểu thư sao? Bây giờ con cùng đại tiểu thư rất quen thuộc... A, con vừa rồi cái gì, con bệnh của ta là đại tiểu thư chữa khỏi , đây là cái ý gì, làm sao có thể? Đại tiểu thư người kia..." Trương Khánh Thục từ khi tỉnh lại vẫn là lần đầu tiên trò chuyện đề tài trọng tâm sâu với Lạc Tử Đồng như vậy,bà vốn cảm thấy trong đó nhất định có cái gì, hai ngày này này bác sĩ hỏi ít vấn đề về bà, nhưng mà tại nghe được con chính mình như vậy, vẫn làm cho bà kinh ngạc , đây dĩ nhiên là có liên quan đến đại tiểu thư, điều này sao có thể!
      "Mẹ, đại tiểu thư tốt lắm , đó là trước kia mẹ biết ấy, hơn nữa đại tiểu thư thoát khỏi Đường gia , chúng ta bây giờ..." Theo sau nửa nhiều giờ, Trương Khánh Thục cũng nghe Lạc Tử Đồng chuyện, Lạc Tử Đồng cũng đem chuyện xảy ra mấy ngày nay đơn giản cho mẹ nghe, mà lúc chậm rãi tự thuật, cũng lại lần nữa lại nhận thức phen, trong đó tuyệt vọng, kinh ngạc, rung động, cảm động, uất ức, ủy khuất, vui vẻ... Đủ loại cảm xúc đều từ trái tim chảy qua, thậm chí cảm thấy mấy ngày nay trải qua chuyện tình, còn so với ngày ngắn ngủi khi còn sống còn phấn khích hơn.
      "Lời con đều là ?" Vẻ mặt Trương Khánh Thục ngờ, nếu phải biết con chính mình dối chính mình, bà căn bản tin.
      Lạc Tử Đồng hết sức chân gật đầu, nếu phải tự mình trải qua này đó, có lẽ cũng tin tưởng.
      Mẫu tử hai người lại hàn huyên hồi, Lạc Tử Đồng liền tìm bác sĩ, kiểm tra cho mẹ qua , liền thủ tục công việc xuất viện.
      Đường Dư Hoàng đến trường học, mới từ xe xuống dưới liền bị người ngăn cản, hơn nữa những người này còn phải người thường, bởi vì đều mặc cảnh phục.
      " chính là Đường Dư Hoàng, chúng tôi hoài nghi là kẻ khả nghi thương tổn người tàn tật, tại xin mời cùng chúng tôi trở về hiệp trợ điều tra." Ba gã cảnh sát, hai nam nữ, chuyện là nam nhân, khinh thường trong ánh mắt nhìn Đường Dư Hoàng hết sức ràng.
      Sắc mặt Đường Dư Hoàng vốn là đạm mạc nháy mắt trở nên lạnh hơn , loại tình này là làm, nhưng có thể khẳng định , có lưu lại chứng cớ gì, tại cảnh sát đến tìm , là để khi dễ sao!
      "Các có chứng cớ ?" Nếu có chứng cớ, liền ăn!
      Cảnh sát tiên sinh sửng sốt, sắc mặt thay đổi vài phần, nhưng lập tức liền lại lộ ra bộ dáng kiêu ngạo, hết sức cường ngạnh : "Nếu tới bắt , hiển nhiên có chứng cớ , người bị hại bây giờ còn nằm ở giường, vẫn đừng nhiều lời, mau cùng chúng tôi thôi."
      "Hừ!" Nhìn đến phản ứng cảnh sát này, Đường Dư Hoàng chỉ biết là chuyện gì xảy ra , Hạ gia có bản lãnh a, người bị đánh thế nhưng tìm đến cảnh sát , cũng sợ xấu mặt!
      Nếu Đường Dư Hoàng vẫn là người Đường gia, phỏng chừng Hạ gia có khả năng tìm cảnh sát làm việc , cảnh sát cho dù là lợi hại, dù có cũng là người thường, giống như loại đại gia tộc của bọn , phần lớn thời điểm của cảnh sát cũng chính là thứ bài trí, nhưng mà dùng để đối phó Đường Dư Hoàng tại thoát khỏi Đường gia, người Hạ gia xem ra cũng vậy là đủ rồi, mà Đường Dư Hoàng vẫn hóa ra là Đường Dư Hoàng cũng quả là vậy đủ rồi, ít nhất đối mặt tình huống tại như vậy, chính là cái cục diện bế tắc, nếu theo cảnh sát , chính là kháng pháp, nếu theo cảnh sát rồi, phỏng chừng chính là nhảy vào hoàng hà cũng tẩy sạch .
      Nhưng mà Đường Dư Hoàng vẫn hóa ra là Đường Dư Hoàng sao? Đáp án hiển nhiên là phủ định!
      luồng u quang từ trong ánh mắt Đường Dư Hoàng lên, rồi sau đó tên cảnh sát kia đứng ở nàng trước mặt nhất thời liền quỳ gối xuống, tay nắm bên mình, bên lớn tiếng hô: "Thực xin lỗi tôi sai lầm rồi, tôi nên liên hợp Hạ gia xấu , là người Hạ gia uy hiếp tôi, tôi có cách nào thể nghe theo mệnh lệnh bọn họ, Hạ công tử , chỉ cần tôi đem bắt cho báo thù, khiến cho tôi làm phó cục trưởng, cách khác đem tôi đuổi ra đội cảnh sát, tôi biết sai lầm rồi, về sau cũng dám nữa ..."
      Quần chúng xem kịch sợ ngây người, nhất là trong đó có bạn học nam với vẻ mặt cổ quái, trong vài ngày ngắn ngủn, thế nhưng tại ngoài cửa trường học nhìn ba lượt náo nhiệt , hơn nữa là lần so với lần phấn khích hơn, lần so với lần làm cho người ta cảm thấy rung động .
      "Trường học hệ nhạc là quá cổ quái, người xấu đều ở trong này công đạo , về sau làm chuyện xấu cũng trăm ngàn thể tới nơi này ." Nhìn ở trong lòng bạn học ba lượt náo nhiệt nghĩ đến trúng điểm quan trọng.
      Đạt tới mục đích, Đường Dư Hoàng liền giải trừ khống chế đối với tên cảnh sát kia, nhưng lại cố ý bảo lưu lại trí nhớ của tên cảnh sát kia, xong mới dùng giọng điệu lạnh lùng thản nhiên hỏi: "Còn muốn bắt tôi trở về sao?"
      Mà lúc này tên cảnh sát kia như cũ quỳ mặt đất làm sao còn có năng lực phản ứng, ngơ ngác nhìn Đường Dư Hoàng, ánh mắt theo mê mang dần dần biến thành hoảng sợ, thậm chí ở suy nghĩ cẩn thận chút , thân thể cũng khống chế được có chút run rẩy, chuyển chân liền về phía sau bò .
      "Tại sao có thể như vậy..." Cảnh sát bên hoảng sợ lui về phía sau , bên dám tin nha chậm chạp tự , chính mình vì sao làm ra chuyện như vậy, vừa rồi cảm giác giống như là chính mình bị khống chế!
      Khống chế? Cảnh sát suy nghĩ, nghĩ tới loại khả năng.
      " đem tôi thôi miên ?"
      "Hừ!" Đường Dư Hoàng từ chối cho ý kiến hừ tiếng, bao giờ nữa để ý tới cảnh sát kia bị làm sợ tới mức , lúc tất cả mọi người có chút nghi hoặc nhìn chăm chú, tiến vào phòng dạy học, nếu những người này đem linh hồn lực của giải thích thành thôi miên, đó chính là thôi miên, như vậy cũng ít chút phiền toái.
      Tới này, bởi vì trước phòng dạy học lặp lặp lại nhiều lần chuyện tình phát sinh có chút quỷ dị, mọi người cũng đối với Đường Dư Hoàng có chứa nhiều suy đoán, dần dần cũng truyền lưu ra rất nhiều về tin tức Đường Dư Hoàng thôi miên, hơn nữa trải qua mọi người tương truyền bằng miệng, chuyện xưa cũng trở nên càng ngày càng ly kỳ.
      ...

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Thu xếp? nhà ?

      Đường Dư Hoàng từ trước cửa sổ phòng học lại tìm được Cổ Hàn Y lần nữa, giống như hề động đậy, như cũ đứng ở chỗ khi lần đầu tiên nhìn thấy , hướng bên ngoài xa nhìn lại, ánh mắt có lúc lúc , làm cho người ta đành lòng quấy rầy.

      " sao chứ?" Đường Dư Hoàng có chút đành lòng quấy rầy, nhưng Cổ Hàn Y lại chủ động mở miệng chuyện , từ vị trí nhìn lại, vừa vặn có thể nhìn thấy trước phòng dạy học phát sinh màn kia.
      "Lo lắng tôi?" Nhãn tình Đường Dư Hoàng sáng lên, da mặt hơi có chút dày hỏi câu, mà lúc đồng thời chuyện, cũng tới bên người Cổ Hàn Y, hai người sóng vai mà đứng, hài hòa như bức họa.
      Cổ Hàn Y lộ ra tươi cười ôn hòa, tựa hồ là có chút sủng nịch nhìn thoáng qua Đường Dư Hoàng, mới ôn nhu : "Là rất lo lắng em, mấy ngày nay tôi cũng luôn ở đây nhớ em, nhớ em rời khỏi Đường gia cuộc sống nên như thế nào, có phải thiếu tiền hay , có phải tìm thấy chỗ ở hay , có thể có người phiền toái tìm em hay , ha ha, tôi ngờ tới em rời khỏi Đường gia, đến cả tôi cũng làm được đấy, em chán ghét Hạ Minh Trạch đến như vậy sao?" ( ặc ặc, xưng hô hơi sến, nhưng do hai người cũng quen biết với nhau rồi, lớp vs em lớp dưới nên thế :3 )
      Mấy ngày nay Cổ Hàn Y quả theo như lời , tâm tình luôn luôn bình thản cũng có chút gợn sóng, trong đầu luôn thường thường lên bóng dáng Đường Dư Hoàng, nghĩ tiểu nha đầu như vậy, như thế nào có thể làm ra chuyện tình làm người ta khiếp sợ như vậy, từ gia tộc thoát ra, phải là Đường Dư Hoàng nào đó, bản thân phỏng chừng cũng rất khó làm được phải , đây cần quyết tâm lớn cỡ nào.
      Đối mặt với Cổ Hàn Y trực bạch như thế, nháy mắt Đường Dư Hoàng có lỗi ngạc, nam nhân này đây làm sao vậy, phải quá thích mình đấy? Đường Dư Hoàng cũng ngốc, đối với thái độ nam nhân này hết sức ràng , tuy rằng nhìn khá ôn nhu, nhưng thực tế có loại khó có thể vượt qua xa cách, tuy rằng quá mức cường ngạnh cự tuyệt chính mình theo, nhưng đối chính mình lại cũng có hảo cảm gì, nhưng tại xảy ra chuyện gì, đột nhiên giữa chừng còn có biến hóa lớn như vậy, là làm cho người ta cảm thấy có chút kỳ quái .
      Đường Dư Hoàng trừng mắt nhìn tình hình, lạnh lùng trong thần sắc xuất chút hồ nghi, cũng , liền thẳng tắp nhìn chằm chằm Cổ Hàn Y, trực tiếp nhìn sắc mặt Cổ Hàn Y cũng dần dần thay đổi, lộ ra vẻ mặt có chút xấu hổ.
      "Khụ, em đừng nhìn tôi như vậy, chúng ta là bạn học, tôi quan tâm em chẳng lẽ đúng sao?" Lời này từ đạo lý của Cổ Hàn Y lên giảng cũng tệ , chỉ là theo thực tế mà nhìn, lại là có chút khớp , đừng Đường Dư Hoàng tin, chính là bản thân Cổ Hàn Y kỳ cũng tin .
      Đường Dư Hoàng như cũ gì, nhưng nhìn trong ánh mắt Cổ Hàn Y lại xuất chút thần sắc bỡn cợt.
      Thần sắc Cổ Hàn Y càng thêm xấu hổ , ý tứ có chút tốt lắm tiếp tục : "Em tại rời khỏi Đường gia, lại đắc tội Hạ gia và Ngụy gia, hơn nữa cảnh sát cũng tới tìm em , em nếu có chỗ tôi có thể giúp em thu xếp chút, em là đứa con chung quy thể ở bên ngoài lưu lạc phải ."
      Cổ Hàn Y cho hết lời này, chính cũng cảm thấy chính mình có chút dong dài , nhưng mà lo lắng mấy ngày, lời này nếu còn ra miệng, có dũng khí .
      "Thu xếp? nhà ?" Đường Dư Hoàng theo phản xạ tính hỏi, sắc mặt có chút cổ quái, nếu là như vậy, có nên hay là ? Đường Dư Hoàng có chút quá muốn thừa nhận, tuy rằng thân là đế vương, nhưng bởi vì thân thể kia của là phê phẩm, lại chưa bao giờ chân chính cùng người nam tử nào có cái quan hệ gì, tuy rằng quá coi trọng loại tình này, nhưng loại tình này thực tế cũng là cái sỉ nhục của , lúc từng ở trong cái thế giới kia có lưu hành câu như vậy, có nam nhân nữ nhân người nữ nhân tốt!
      tại nam tử này liền đứng ở trước mặt , ấn tượng của đối với rất tốt, đó nếu là mời chính mình nhà , có nên hay là ? Đường Dư Hoàng có chút rối rắm, đôi mắt lạnh lùng đặc biệt sáng ngời, như là mây trôi dạt ở trong đó biến ảo , rất là xinh đẹp.
      Cổ Hàn Y mặt đỏ , ánh mắt trong trẻo kia của chớp chớp, sau đó rất buồn bực quát lên tiếng: "Em đừng tưởng bậy , tôi có ý tứ khác, tôi ở phụ cận trường học có nhà trọ ba phòng ngủ phòng khách, em nếu có chỗ ở ở chỗ này, nếu em lo lắng, tôi có thể trở về trường học ở."
      phải Cổ Hàn Y mẫn cảm, mà là giọng điệu kia của Đường Dư Hoàng có ái muội nên lời ,điều này làm cho Cổ Hàn Y cũng khỏi nghĩ sai lệch. Nhưng mà cũng tuyệt đối có ý tưởng nên có này, nhà dạy rất nghiêm, hơn nữa cực kỳ tự gò bó, trọng yếu nhất là cảm thấy ít chuyện chỉ có cùng người trong lòng mới có thể làm, mà lại chưa bao giờ gặp được tâm động từng làm cho , cho nên có thể tự nhận , vẫn là rất thuần khiết .
      Nghĩ đến đây, sắc mặt Cổ Hàn Y hiểu đỏ phần, ánh mắt luôn luôn ôn nhuận thế nhưng có chút lóe ra, vụng trộm liếc mắt nhìn Đường Dư Hoàng cái, liền lập tức vòng vo tránh, vẫn đều cho rằng chính mình thích là cái nữ tử loại tiểu thư khuê các ôn nhu tao nhã bình thường này, nhưng mà tại tựa hồ phải là chuyện như vậy.
      Cổ Hàn Y vừa nghĩ, ánh mắt cũng tự chủ được lại rơi xuống mặt Đường Dư Hoàng, từ bắt đầu học kỳ, cũng vô pháp bỏ qua tồn tại của Đường Dư Hoàng, tuy rằng vẫn thể chân chính nhận thức xác thực tâm ý chính mình, nhưng mà biết này đối với là rất khác nhau .
      Đường Dư Hoàng có chút thất vọng, đôi mắt lại khôi phục đến bộ dáng nguyên bản đạm mạc kia, giọng điệu lạnh nhạt : " Nếu nguyện ý cùng tôi ở cùng nhau, ngược lạitôi có thể suy nghĩ lại."
      Cổ Hàn Y sửng sốt giây sau mới phản ứng lại đây, thần sắc mặt nhất thời trở nên thú vị, khi kinh ngạc, khi ngượng ngùng, khi tức giận.
      "Đường Dư Hoàng, loại vui đùa này nên bậy!" Cổ Hàn Y có chút thẹn quá thành giận, phát phản ứng của bãn thân tại đây dĩ nhiên là bị đùa giỡn !
      "Ha ha." tiếng cười của Đường Dư Hoàng hơi có vẻ nhàng vang lên, khó được thời điểm cũng có tâm tình tốt như vậy, mỹ nhân nổi giận, phong tình đúng là vô hạn nha.
      Mà nhìn đến bộ dáng Đường Dư Hoàng cười khẽ này, Cổ Hàn Y cũng ngây ngẩn cả người, Đường Dư Hoàng vốn có bộ dạng hết sức tinh xảo, tại cười rộ lên bộ dáng lại xinh đẹp hơn.
      Tâm động chính là nháy mắt, Cổ Hàn Y tự chủ được vươn tay phải đặt ở vị trí trái tim chính mình, ràng cảm nhận được nơi đó đặc biệt nhảy lên, giống như là giai điệu tuyệt vời nhất.
      Nhưng mà vào lúc này, tiếng chuông vào học vang lên , giáo viên nhạc cũng tới phía sau hai người, Cổ Hàn Y nhẫn xuống rung động trong lòng, giọng điệu tận lực ôn nhu : " học , chúng ta cùng nhau vào thôi."
      Trong ngày thường Cổ Hàn Y tuy rằng ôn hòa, lại mang theo tia đạm mạc, nhưng Cổ Hàn Y lúc này, cũng rất chân chính ôn nhu, ánh mắt nhìn Đường Dư Hoàng có chút cong lên, hơi thở quanh thân cả người cũng có thể dùng nhu tình như nước để hình dung.
      Trong ánh mắt Đường Dư Hoàng lại lên lưu quang khác thường, giờ này khắc này Cổ Hàn Y ít nhất có giá trị là chín mươi phân!
      "Được."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :