1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nữ quân hoàng - Mị Dạ Thủy Thảo (c44) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: vô luận ra sao tôi cũng phải thử chút

      "Đường tiểu thư, xin chào, chúng ta có thể kết bạn được ko?"Khi xác định tâm ý của mình, Thạch Thiên Vũ thể kiềm được về phía Đường Dư Hoàng, hưng phấn kìm nén cố gắng dùng thanh ôn nhu tao nhã hỏi.

      " có hứng thú." Đường Dư Hoàng vẫn lạnh lùng như trước, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa mở liền nể mặt cự tuyệt .
      Thạch Thiên Vũ sửng sốt, có chút xấu hổ, nhưng có ý lui bước, tin tưởng con người khi còn sống tổng hội có thời điểm, biết về phía trước rất khó khăn, nhưng như cũ lựa chọn quay đầu.

      "Khụ khụ, Đường đại tiểu thư, ngờ rằng có thể gặp ở trong này, đúng là khéo , vị này là bạn của tôi Thạch Thiên Vũ, người của gia tộc Thạch thị ở đất nước M, Đường gia nhà và Thạch gia cũng thường có lui tới, ha ha, mọi người đều là người trẻ tuổi nên kết bạn mới phải." Trương Tử Hằng nhìn thấy Thạch Thiên Vũ vấp phải trắc trở cũng ngoài ý muốn, đại tiểu thư Đường gia làm sao mà có thể là dễ dàng nhận quen biết như vậy , cho nên sớm chuẩn bị tốt, lập tức ra làm dịu khí , hơn nữa lời này của cũng có pha chút thâm ý, cố ý đem thân phận của Thạch Thiên Vũ ra.

      Gia tộc Thạch thị là gia tộc người Hoa lớn nhất nước M , giá trị con người mấy trăm triệu, ở nước M cực kì có lực ảnh hưởng, mà người Hoa ở nước M rất có quyền đại diện, mà Thạch Thiên Vũ đó là trưởng tôn của gia tộc Thạch thị , cũng được công nhận là người nối nghiệp tiếp theo, thân phận cũng chỉ so với Đường gia trong số chín đại gia tộc yếu hơn nửa phần mà thôi, hoàn toàn có tư cách luận giao với đường gia.

      Mà Trương Tử Hằng ở Trương gia, cũng là thuộc trong số chín đại gia tộc , chẳng qua yếu so hơn Đường gia vài phần thôi, mà Trương tử Hằng cũng phải người nối nghiệp của Trương gia, mà là thứ tử, nhưng ngay cả như vậy cũng có tư cách làm người tiến cử .

      Đường Dư Hoàng chậm rãi mở mắt nhìn ánh mắt của hai người chờ mong, ánh mắt lạnh như băng đảo qua người hai người, tức khắc Trương Tử Hằng liền lui ra phía sau từng bước, nhưng ra lưng của Thạch Thiên Vũ vẫn ưỡn thẳng sống lưng, dường như vẫn cố gắng thễ mình , dùng ánh mắt hết sức nóng rực nhìn Đường Dư Hoàng.

      Cuối cùng tầm mắt Đường Dư Hoàng cũng dừng ở người Trương Tử Hằng, tạm dừng lát mới chậm rãi mở miệng : "Tám mươi phân."

      Tất cả mọi người ở đây rất sửng sốt, hiểu được ý của Đường Dư Hoàng, tám mươi
      phân? Cái gì tám mươi phân? Nhưng mà Thạch Thiên Vũ cũng nhanh phản ứng lại đây, có chút do dự hỏi: " tôi tám mươi phân sao?"

      Giọng điệu Thạch Thiên Vũ có chút buồn, nếu Đường Dư Hoàng chính mình, kia vẫn cỏn đả kích chút, tự nhận phải là người kiêu ngạo , nhưng vô luận là từ gia thế bối cảnh, hay là tự thân có tài năng và học vấn , về bề ngoài cụng rất tệ, ở nước M mỹ nữ đều theo đuổi có thể dài như quân, sao đến lượt ấy chỉ có giá trị là tám mươi phân thôi? Ít nhất cũng phải chín mươi phân chứ!

      Đường Dư Hoàng có đáp lời, nhưng thái độ cũng rất ràng .

      "Ha ha, ánh mắt Đường đại tiểu thư đúng là cao nha, vậy biết ở trong lòng Đường đại tiểu thư, tôi có khả năng nhiều nhất là bao nhiêu phân hả?" Trương Tử Hằng có chút tò mò hỏi.

      Xưng hô Đường đại tiểu thư này là người ta ở kinh thành này dùng xưng hô phổ biến đối với Đường Dư Hoàng, nhưng mà cũng có rất nhiều người ở sau lưng kêu là công chúa ăn chơi. (từ đúng hơn là “công chúa hoàn khố” mới đúng, nhưng để chung gọi là “ăn chơi”, nghĩa của “hoàn khố” tức là con nhà giàu vung tiền như rác, vô dụng bất tài, ko làm nên trò trống gì….vì thế để chung là “ăn chơi”...)

      Ánh mắt Đường Dư Hoàng nhìn về phía Trương Tử Hằng, lạnh lùng trong ánh mắt đột nhiên lên thần sắc cổ quái, cái gì cũng chưa , chỉ lạnh lùng hừ tiếng.

      Trường hợp có chút xấu hổ, sắc mặt tò mò của Trương Tử Hằng cũng trở nên có chút
      cứng ngắc, bọn họ cũng ngốc, tiếng hừ lạnh này biểu đạt ý rất ràng, Đường Dư Hoàng căn bản là có ý đánh giá Trương Tử Hằng, hoặc là cách khác, ở trong mắt Đường Dư Hoàng, Trương Tử Hằng căn bản xứng để được đánh giá!

      Đường Dư Hoàng là lạnh lùng , là người khiêm tốn nhưng cũng phải là quá phô trương, ít nhất chính nàng cảm thấy là như vậy, nhưng là cũng lúc đó, thân là đế vương tuyệt đối kiêu ngạo , ánh mắt lại độc ác, nhất là đối với nam tử, cầu lại khá cao!

      Ở triều đại kia từng thuộc quyền của Đường Dư Hoàng, cầu đối với nam tử là cực cao , thân phận bối cảnh đến, đức tính, tướng mạo và tài năng lại cầu cực cao, nhớ ngày đó nam tử kia được xưng là công tử của đệ nhất vương triều, tất cả cầm kỳ thư họa ,thi từ ca phú đó đều tinh thông, tướng mạo tuấn tú suất khí, dáng người thon dài cao ngất, khí chất tao nhã dịu dàng, là công tử có địa vị cao quý của tướng phủ, giơ tay nhấc chân liền có thể hấp dẫn vô số ánh mắt người, hơn nữa quan trọng nhất là rất mê thích Đường Dư Hoàng, nhưng ngay cả như vậy, Đường Dư Hoàng cũng chỉ cho tám mươi chín phần thôi, phải do nàng soi mói, mà là ánh mắt vốn như thế, thể miễn cưỡng được.

      Mà lúc này Lạc Tử Đồng cũng trở lại, vừa vặn nghe được những lời này, cũng có tò mò nhìn Đường Dư Hoàng, rất là muốn biết chính mình ở trong lòng đại tiểu thư có giá trị bao nhiêu phân? Nhưng mà nghĩ đến đại tiểu thư cho Trương Tử Hằng kia tiếng hừ lạnh, trong lòng nhịn được rụt lui, cuối cùng do dự chút ko dám hỏi, nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía Thạch Thiên Vũ, trong đó mang thần sắc hâm mộ, người này rất là suất khí, thế lại là cái con lai, thân cao cũng chừng 1m85 , azz, nếu cũng có thể trưởng thành như vậy là tốt .

      Lạc Tử Đồng hâm mộ, Trương Tử Hằng buồn bực, nhưng Thạch Thiên Vũ lại có chút hưng phấn , vốn còn cảm thấy thương tâm vì chỉ có tám mươi phân, nhưng tại như vậy có vẻ, tám mươi phân này tệ , nhưng mà nghĩ đến đây, Thạch Thiên Vũ cũng có chút ngượng ngùng cười cười với Trương Tử Hằng , xem như là im lặng an ủi.
      "Thủ tục xong chưa ?" Đường Dư Hoàng có chút kỳ quái hỏi, hai người này mới vừa vài chuyện xong việc , tốc độ này cũng quá nhanh.

      Lạc Tử Đồng xấu hổ cười cười, cẩn thận : "Tôi biết mât khẩu chi phiếu ."
      Thần sắc lạnh lùng của Đường Dư Hoàng đọng lại giây, rồi sau đó lạnh lùng ra vài con số, Lạc Tử Đồng vụng trộm nhìn biểu tình Đường Dư Hoàng, bước chân nhàng .
      Sau khi Lạc Tử Đồng rời khỏi, mọi người ở đây ai cũng gì, ánh mắt Trương Tử Hằng liếc Thạch Thiên Vũ, ý bảo tự mình nhúng thân, giúp đỡ nữa !

      "Ha ha." Nhìn thấy Trương Tử Hằng bị nhục, Thạch Thiên Vũ nhịn được bật cười, nhìn thần sắc Đường Dư Hoàng cũng dịu dàng hơn , tuy rằng này thoạt nhìn lạnh lùng , nhưng cho cảm giác đáng thể tả, làm cho càng thêm khẳng định kiên trì của chính mình.

      Nhưng vào lúc này, mọi người cũng nghe được tiếng xe cứu thương, ánh mắt phản xạ nhìn hướng về hai người nằm mặt đất, tựa hồ mới nhớ tới hai người này còn chờ cấp cứu.

      Rất nhanh nhân viên công tác dẫn y tá đến, đầu tiên y tá xem xét đơn giãn phen lập tức đem hai người nâng lên xe cứu thương, người tự sát gặp trở ngại thực được, người đột nhiên té xỉu hôn mê, lúc hai người này bị nâng ,sắc mặt mọi người đều có chút cổ quái, nhưng ko ai gì thêm .

      Rồi sau đó Lạc Tử Đồng rất mau liền hoàn thành thủ tục công việc, xe Đường Dư Hoàng cũng coi như là mua xong, sau đó nhân viên công tác chuẩn bị phen, ngay cả Đường Dư Hoàng nhìn Thạch Thiên Vũ và Trương Tử Hằng hai người cũng ko có, liền mang Lạc Tử Đồng theo nghênh ngang mà .

      "Tử Hằng, tôi thích ấy, tôi nghĩ muốn theo đuổi ấy." Nhìn bóng xe mất, Thạch Thiên Vũ vẫn chân .

      "Tôi kia phải người bình thường, thích hợp với cậu, hơn nữa cho dù nhưng thứ khác cậu ko cần, nhưng vị hôn phu của ấy sao? Đường gia và Hạ gia đám hỏi cũng có khả năng thay đổi , cậu cũng đừng choáng váng." thần sắc Trương Tử Hằng có chút ngưng trọng, chân với Thạch Thiên Vũ , và Thạch Thiên Vũ là bạn bè thời đại học, cũng là bạn thân tốt với nhau, muốn chứng kiến bạn của mình con đường quanh co !

      "Tôi biết, nhưng mà, vô luận ra sao tôi cũng phải thử chút..." Giọng Thạch Thiên Vũ rất thấp, cũng hết sức kiên quyết!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Ông thiếu tiền có thể tìm tôi!

      Mua xong xe rồi bước tiếp theo kế hoạch của Đường Dư Hoàng đó là mua phòng ở, nhưng mà sắc trời gần tối rồi, hai người tìm chỗ dùng qua bữa tối, liền tìm khách sạn ở lại, nhưng Lạc Tử Đồng nghỉ ngơi, mà là xin phép Đường Dư Hoàng, bệnh viện thăm sức khỏe của mẹ, tuy rằng bệnh viện có y tá chăm sóc mẹ, nhưng hai ngày , vẫn rất lo lắng, hơn nữa bây giờ có tiền, còn có đan dược của đại tiểu thư cho , muốn thử lần .

      Đường Dư Hoàng biết tâm tư Lạc Tử Đồng, cũng nghĩ nhiều, sau khi đưa Lạc Tử Đồng , liền tiến vào trạng thái tu luyện, nàng tự đặt tên cho môn võ học là 《 bí kíp thiên địa 》, võ học này chính là môn tập võ đạo tinh túy xúc tích trời đất mà thành kiến thức thất truyền, nếu tu luyện đại thành có khả năng mở trời sập đất chấn động thiên hạ, chỉ là công pháp muốn qua cửa này đối với người tu luyện cầu rất cao, tu luyện khó khăn cũng rất lớn.

      Đường Dư Hoàng vốn có tư chất thông minh, đối công pháp hiểu rất sâu, chính là giới hạn trong thân thể gầy yếu của kiếp trước thể tu luyện, bây giờ thỏa mãn điều kiện tu luyện, tự nhiên bỏ qua!

      Dần dần Đường Dư Hoàng liền lâm vào trong tu luyện, cả người quanh thân đều tản ra tầng vầng sáng đạm màu bạc, cực kì xinh đẹp.

      Sau khi Lạc Tử Đồng tới bệnh viện, liền thấy được mẫu thân hôn mê, tức khắc ánh mắt liền nhịn được đỏ, tay nắm đan dược lại nhanh khẩn trương.

      "Cậu bé đến rồi à, viện phí của mẹ em nằm cũng thể kéo dài được , em cũng biết quy định bệnh viện, haizz, kỳ lấy tình huống mẹ em chính là xuất viện cũng sao , em suy nghĩ chút , cũng chính là chuyện của mấy ngày nay ." Trách nhiệm của thầy thuốc cũng xong, nhìn thấy Lạc Tử Đồng vào đây , vẻ mặt cũng lộ ra ít tiếc nuối.
      Ung thư, khác gì gần tiếp cận với tử vong, bao nhiêu tiếc nuối và đau xót là vì chính nó

      "Trương bác sĩ, cảm ơn trong khoảng thời gian này chiếu cố mẹ em, cảm ơn ạ." Lạc Tử Đồng hiểu được ý của Trương bác sĩ, trong lòng cũng hiểu được, càng thêm khó chấp nhận.

      Trương bác sĩ kiểm tra xong rồi rời phòng , Lạc Tử Đồng im lặng ngồi ở bên người mẹ, giọng điệu có chút ngưng trọng : "Mẹ, con đến thăm mẹ đây ."

      Lạc Tử Đồng xong câu đó, vẫn im lặng ngồi ở chỗ kia, dùng ánh mắt ngưng trọng lại tràn ngập kính nhìn mẹ của mình, mặt ngoài của còn yên tĩnh hơn với, tâm tình lúc này như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, hết sức bình tĩnh, trong tay nắm viên đan dược kia, khẩn trương, hết sức do dự.

      Lý trí tự nhủ chính mình, viên đan dược này cho dù có hiệu quả nhưng cũng hết sức hữu hạn, dù sao thứ này thoạt nhìn tinh xảo hơn vitamin chút, nhưng mà trực giác của Lạc Tử Đồng lại cảm thấy thứ này cực kì tầm thường, giống như khi theo đại tiểu thư, cũng có cái gì cho là bình thường.

      Lạc Tử Đồng nghĩ tới cũng biết được có chút kỳ quái, tuy rằng trước kia cũng sợ hãi đại tiểu thư vô cùng, nhưng là sợ hãi mà cũng có kính sợ, mà sau khi theo đại tiểu thư, chỉ cần hai ngày thôi, liền phá vỡ triệt để sức hiểu biết của , cái loại đại tiểu thư đạm mạc cuồng ngạo này, thế còn bá khí và cường thế, hoàn toàn bất chấp, còn có cái nét lạnh lùng ngẫu nhiên kia, đúng là làm cho người ta có nhiều cảm xúc run sợ kinh ngạc trong lòng .
      "Tin tưởng ấy , coi như là tin tưởng cảm giác của mình." Suy nghĩ cẩn thận ít, Lạc
      Tử Đồng thào lẩm bẩm, rồi sau đó từ từ lấy viên đan dược đưa vào trong miệng mẹ, dùng nước trong nuốt xuống.

      "Nếu thế giới này có kỳ tích, như vậy vào giờ khắc này xin hãy xảy ra ."

      Mà ngay lúc dáng vóc tiều tụy của Lạc Tử Đồng cầu nguyện, Đường Dư Hoàng ở khách sạn cũng nhận cuộc điện thoại ngoài ý muốn.

      "Dư Hoàng, đừng tùy hứng nữa , về nhà , nếu con tự nhận lỗi ông nội tha thứ cho con." Giọng Đường Tuấn Hạo trầm thấp mang theo tia khuyên giải an ủi và lo lắng, sau chuyện tình qua ngày, vẫn nhịn được đánh điện thoại Đường Dư Hoàng.

      "... Tôi tùy hứng, cũng có sai." Đường Dư Hoàng trầm mặc lúc mới chậm rãi , giọng điệu có chút lạnh lùng, lại khiến người cảm thấy lạnh lẽo, có thể nhận được cuộc điện thoại này đúng là làm cho cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà theo như thân này đó là phụ thân của , tựa hồ cũng mấy lạnh mạc như vậy.

      Đáng thương lòng cha mẹ thiên hạ, lại có mấy người thương tích con chính mình, chẳng qua có nhiều phương thức biểu đạt giống nhau mà thôi, thân Đường
      Tuấn Hạo là quân nhân lại từ sinh trưởng trong gia đình dạng cũ kỹ lạnh lùng, cũng phải thương con chính mình, chỉ là biết cách biểu đạt thôi.

      "Nếu con thích thằng của Hạ gia kia, cha có thể giúp con nghĩ biện pháp, nhưng có ông nội con, con phải nhận sai, con cũng biết tính tình ông con, con cúi đầu, ông tuyệt đối cũng cúi đầu , chẳng lẽ con muốn quay lại Đường gia ?" Đường Tuấn Hạo cũng nghe ra trong giọng của Đường Dư Hoàng kiên trì, nghĩ nghĩ vẫn phải cho thấm thía, theo ý , thuyết phục con chính mình con khó hơn thuyết phục cha mình nhiều.

      " muốn." Đường gia đối chả là gì cả, nếu dựa theo tâm ý của , muốn quay lại Đường gia , đối với nàng mà Đường gia chẳng qua là loại trách nhiệm, bởi vì sống lại trong cụ thân thể thể gánh trách nhiệm, bản tính vô tình của rất khó thoát khỏi, nhưng chính Đường gia tự buông tha cho , đừng trách vô tình .

      đầu điện thoại khác Đường Tuấn Hạo cũng trầm mặc , biểu tình nhíu mày biểu đạt khó xử và ngưng trọng, ngờ con của mình thế nhưng cũng kiên quyết như thế, hai chữ muốn kia làm cho kinh hãi, bởi vì cảm nhận được trong giọng của Đường Dư Hoàng rất chân và kiên quyết, tựa hồ giọng điệu còn cố chấp hơn so với ông cụ (lão gia tử) trong nhà, tức khắc làm cho thế nhưng biết nên cái gì cho tốt.

      Đường Tuấn Hạo gì, Đường Dư Hoàng cũng mở miệng, hai người như giằng co , nhưng cũng là cùng đợi, cuối cùng vẫn là Đường Tuấn Hạo thỏa hiệp : "Thẻ (card) của con để ở nhà , xài nữa, cho ta biết số thẻ (card) của con, nếu con muốn trở về, vậy ở bên ngoài cho tốt vào ."

      Tuy rằng ông cụ trong nhà cho bất luận kẻ nào giúp Dư Hoàng, nhưng Dư Hoàng là con , mà lúc cái gì cũng để lại, phải chỉ thế mà ko nhà ko xe, ngay cả bộ quần áo cũng mang , làm sao có thể làm cho yên tâm được.

      " cần..." ý tốt của Đường Tuấn Hạo bị Đường Dư Hoàng trực tiếp cự tuyệt , nếu rời khỏi Đường gia,nếu quay về ko dùng phân tiền của Đường gia, huống chi bây giờ căn bản thiếu tiền, nhưng mà đối với ý tốt của người cha danh nghĩa này, Đường Dư Hoàng vẫn là lựa chọn câu: "... Nếu ông thiếu tiền có thể tìm tôi, tỷ, mười tỷ, thậm chí trăm tỷ, tôi đều có thể giúp ông ."

      Đường Dư Hoàng là người hết sức giữ lời hứa, câu này của là hứa hẹn, xem như thừa nhận tình thương qua cuộc điện thoại này, người khác đối tốt với phần, sẵn lòng đền ơn cho người khác hết sức; nhưng mà Đường Dư Hoàng cũng là người vô cùng kiêu ngạo, chán ghét người khác bố thí và đồng tình, cho nên cho câu này là hứa hẹn, nhưng cũng là ý khiêu khích phản bác, cần giúp đỡ, càng cần người của Đường gia giúp!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Dùng cả đời tôi báo đáp lại ấy.


      Kỳ tích vẫn tồn tại , chẳng qua có vài người chờ mong kỳ tích đó, có vài người chứng kiến kỳ tích đó, mà cũng có vài người sáng tạo kỳ tích ấy!

      Lúc Lạc Tử Đồng cầu nguyện cảm giác được mẹ tỉnh lại, tâm hung hăng nhảy lên 1 cái, cũng xác định bởi vì sao mẹ tỉnh lại , tuy rằng luôn ở đây chờ mong kỳ tích, nhưng mà lúc kỳ tích phát sinh, lại dám quá tin tưởng .

      “Mẹ, mẹ cảm giác như thế nào, có khỏe ?” Lạc Tử Đồng dù sao chỉ là đứa con trai mười sáu tuổi, mẹ tỉnh lại trong nháy mắt, muốn xà vào người mẹ, giọng điệu có chút chờ mong dò hỏi.

      “Đồng Đồng, con tới đây thăm mẹ sao , mẹ con đừng đến thăm mẹ cơ mà , chăm chỉ đến trường học cho tốt, aizz, Đồng Đồng, mẹ rất xin lỗi con, mẹ thể chăm sóc con được nữa , con phải chăm sóc tốt cho chính mình.” vẻ mặt mẹ Lạc Tử Đồng đau thương nhìn con chính mình, nếu có thể lựa chọn, bà thà rằng bây giờ chết , để bà liên lụy đến con, con mới mười sáu tuổi, chỉ là đứa nho làm sao có thể gánh vác vai nhiều như vậy.

      Cũng may mẹ Lạc Tử Đồng hề biết chuyện bị đuổi học, chứ nếu nội tâm áy náy càng sâu , làm người mẹ, bây giờ có đứa con trở thành gánh nặng, điều này bà làm sao mà chịu nổi.

      “Mẹ, mẹ đừng xin lỗi con, phải là con xin lỗi mẹ, là con vô dụng.” Lạc Tử Đồng nghe được lời của mẹ , tức khắc hốc mắt đỏ, biết nam nhi hữu lệ bất khinh đàn(*), nhưng nhìn mẹ ốm yếu như vậy, áy náy và đau lòng ! tự mình trải qua đời người thể chân chính cảm nhận được loại bất lực tuyệt vọng này.

      (*) đàn ông có nước mắt nhưng dễ gì chảy

      Mẹ Lạc Tử Đồng nhìn thấy bộ dáng đứa con này, trong lòng cũng càng thêm khó chịu, run run vươn tay sờ đầu Lạc Tử Đồng, giọng điệu từ ái : “Đồng Đồng, chăm sóc bản thân mình, đừng bởi vì mẹ mà khổ sở, cho dù mẹ có chết , cũng trời phù hộ cho con.”

      Hốc mắt Lạc Tử Đồng càng thêm hồng , cầm chặt tay mẹ, giọng điệu do dự có chút chờ mong hỏi: “Mẹ, thân thể của mẹ có cảm thấy đỡ hơn chưa? Hoặc là có thấy ít cảm giác khác ko?”

      Từ lúc mạ tỉnh lại, luôn luôn quan sát đến thần sắc mẹ, tuy rằng trong miệng vẫn cứ chuyện liên quan đến sống chết, nhưng cũng có dám xác định cảm giác đó được, hơi thở của mẹ tựa hồ muốn so với ngày xưa nhàng hơn ít, sắc mặt tựa hồ cũng còn tái nhợt nữa, đúng hơn bộ dáng có khí lực hơn, chút thay đổi, làm cho càng nhiều chờ mong!

      “Thân thể này của mẹ làm sao… Ừm?” Mẹ Lạc Tử Đồng theo phản xạ muốn vài lời vài lời ủ rũ, nhưng mới được nửa, liền lộ ra thần sắc do dự, thân thể của bản thân bà tự nhiên bà hiểu , nhưng mà thân thể này của bà tựa hồ có chút khác khác.

      “Lại thay đổi thuốc sao? Aizz, mẹ phải sao, đừng đổi thuốc cao cấp này, bệnh của mẹ cho dù có chữa trị cũng còn sống được vài ngày , đừng lãng phí tiền , Đồng Đồng, mẹ sống cả đời này tiếc nuối lớn nhất chính là thể nhìn thấy con trưởng thành rồi kết hôn sinh con, nhưng mà mẹ tin tưởng con, nhất định sinh sống tốt , mẹ cũng biết con rất hiếu thuận, nhưng mà con vẫn là đứa , chăm sóc mình cho tốt, đừng bởi vì mẹ mà làm những việc ngốc , con càng làm như vậy, mẹ càng đau lòng, con hiểu chứ?” Mẹ Lạc Tử Đồng vừa vừa rơi nước mắt, bà cũng phải vô duyên vô cớ mà ra lời nà , vì bệnh này của bà, thậm chí ngay cả máu con chính mình cũng phải bán, điều này làm cho bà thể chịu đựng nổi, nhớ lúc ấy biết được việc này, bà thậm chí muốn tự sát , bà muốn liên lụy đến con mình!

      phải, bây giờ mẹ đừng những lời này, mẹ có cảm giác thân thể của chính mình, có gì khác thướng ?” Nghe được mẹ còn những lời này, Lạc Tử Đồng có chút sốt ruột , chẳng lẽ thân thể mẹ có chút thay đổi gì sao? tin đại tiểu thư cho mẹ ăn thứ gì đó vô dụng đâu, tuyệt đối tin!

      “Cảm giác khác thường sao? Này, mẹ cảm giác bây giờ tựa hồ… Rất tốt .”Mẹ Lạc Tử Đồng vốn để ý lời của Lạc Tử Đồng, nhưng ngay nháy mắt, nàng lơ đãng cảm thụ tình trạng của mình, thế nhưng phát có chút kinh ngạc, thân thể của chính mình tựa hồ tốt lên rất nhiều, ít nhất cái loại cảm giác này hết sức thoải mái .

      Có cảm giác như vậy, mẹ Lạc Tử Đồng càng thêm cảm thụ tình trạng của mình, bà hoảng hốt cảm nhận được trong thân thể có dòng chảy nóng chầm chậm chảy xuôi , mà dòng chảy nóng chạy qua rất nhiều, cái loại cảm giác hết sức thoải mái tầng tầng chia ra, tương đối thần kỳ.

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” mẹ Lạc Tử Đồng ngờ hỏi.

      Tất cả sau đó có chút bối rối , Lạc Tử Đồng tìm bác sĩ đến đây kiểm tra sức khỏe của mẹ, bác sĩ cũng có phần hy vọng quá, , cảm thấy dù có kiểm tra người bệnh có tác dụng gì đâu, nhưng mà nhìn sắc mặt Lạc Tử Đồng lo lắng, còn có thanh cầu xin, nhưng nghĩ đến tình trạng bệnh nhân sắp chết, vẫn cảm thấy trong tâm có động lòng, nên mới kiểm tra sức khỏe mẹ của Lạc Tử Đồng như lệ thường.

      Kiểm tra xong cũng hoảng loạng, nhưng sau khi lấy kết quả, bác sĩ hơi kinh ngạc nhìn đơn báo cáo, vẻ mặt ngờ tới, rồi sau đó xác nhận lại xem dụng cụ có chỗ nào sai lầm hay ko, lập tức kiểm tra lại kết quả báo cáo!

      Tế bào ung thư giảm tốc độ đến ngờ, thân thể mẹLạc Tử Đồng cũng khôi phục rất nhanh, loại tốc độ này phải là do chữa bệnh tật mà ra, trái lại là do thứ kỳ tích gây ra, tuy rằng thần kỳ như cải tử hồi sinh (chết sống lại), nhưng tuyệt đối cũng là chuyện chưa bao giờ xuất trong lịch sử y học.

      Toàn bộ bệnh viện đều bởi vì báo cáo này mà chấn động , trong phòng bệnh mẹ Lạc Tử Đồng càng ngày càng tụ tập nhiều người, cuối cùng ngay cả viện trưởng bệnh viện cũng đến đây. người bệnh ung thư gần kề với tử vong đột nhiên xuất tính chất đảo ngược khôi phục, tế bào ung thư trong cơ thể hiểu sao mà biến mất, chuyện như vậy thể làm cho người khác chấn động!

      Mà Lạc Tử Đồng ở bên trợn tròn mắt nhìn màn này từ đầu tới cuối, nhưng thần sắc mặt cũng càng ngày càng hưng phấn , nhìn sắc mặt mẹ càng ngày càng khỏe mạnh, nhìn bộ dáng các bác sĩ kia hưng phấn và kinh ngạc, biết kỳ tích mà cầu nguyện rốt cục cũng xuất , mà cho kỳ tích này chính là lớn hơn hai tuổi, người vào sinh mệnh và hơn nữa cũng là cải biến vận mệnh của .

      “Đại tiểu thư, cảm ơn , cảm ơn , tôi báo đáp , dùng cả đời của tôi báo lại đáp …” Bên cạnh iường bệnh, giọng điệu Lạc Tử Đồng hết sức quyết tuyệt thầm .

      Giờ khắc này, có lẽ luôn giữ vững lời thề này cả đời.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Ở đây có thể quét thẻ ?

      Lúc Lạc Tử Đồng rời bệnh viện là buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì hưng phấn nên đêm ngủ, vẫn đều chăm sóc ở bên cạnh mẹ, nhìn bác sĩ cũng bận rộn đến nửa đêm, nhưng nghiên cứu ra kết quả gì, cuối cùng mới hỏi nhiều vấn đề, lại bị thông minh lờ , tuy rằng biết đại tiểu thư cho viên thuốc kia rốt cuộc là cái gì, nhưng mà cảm thấy loại thần kỳ này nên giữ bí mật là tốt, ít nhất nếu muốn ra ngoài phải cần đồng ý của đại tiểu thư.

      "Đại tiểu thư, cảm ơn !" Đường Dư Hoàng vừa mới ra cửa phòng, liền thấy được ánh mắt hơi đỏ của Lạc Tử Đồng, nghe được lời của liền hiểu được chuyện gì xảy ra, rất tin tưởng bách hoa đan ngàn luyện của chính mình,cho nên cũng biết là có gì ngoài ý muốn, chỉ đạm mạc gật đầu, liền vào nhà ăn, nàng nên ăn bữa sáng .

      Bữa sáng qua , Đường Dư Hoàng liền lái xe dẫn Lạc Tử Đồng hướng về đại học Kinh Hoa mà , tuy rằng trong trường học có ích lợi gì, nhưng đối với nàng mà xem như địa phương thú vị, nhất là người thú vị.

      Cổ Hàn Y, nam tử ôn nhuận như nước trong đó có tia hờ hững, ít nhất cũng được tám mươi lăm phân.

      Hai người Đường Dư Hoàng tới gần đại học Kinh Hoa nhưng cũng trực tiếp vào trường học, muốn trả lại chỗ ở cho Đường gia, hiển nhiên thể trở về , hơn nữa cũng trọ ở trường, bây giờ mang Lạc Tử Đồng theo, đương nhiên là mua căn nhà mới.

      Gần tiểu khu đại học Kinh Hoa đó là Danh Uyển Kinh Hoa, chính là chỗ ở trước kia của , đây là khu mới xây xong cách đây hai năm, tuy rằng phần lớn cũng có người ở đó , nhưng số chưa được bán ra , cho nên Đường Dư Hoàng liền tới tiệm Danh Uyển Kinh Hoa.

      "Hoan nghênh đến đây, xin hỏi cần gì ạ?"

      "Chúng tôi muốn mua phòng ở, tốt nhất là biệt thự có sân trước." người chuyện là Lạc Tử Đồng, hiển nhiên đó là nội dung do Đường Dư Hoàng cầu, nàng cần sân trước dùng để gieo trồng sinh lực cổ thụ, tu luyện sinh lực ở dưới cây cổ thụ có thể có tốc độ nhanh hơn, đối với linh hồn lực của chỗ tốt.

      Sinh lực cổ thụ, nghe đó là giống cây thời xa xưa, cho dù là Đường Dư Hoàng thân là hoàng tộc của quốc gia cũng chỉ sưu tầm được bảy hạt giống, trong đó hai hạt bị gieo trồng ở bên trong hoàng cung, còn dư năm phần hạt giống được cất giấu trong gian linh hồn, nếu gieo trồng cây này thành công có khả năng sống mấy ngàn năm, cao tới hơn trăm thước, rễ cây hoa lá có thể làm thuốc, có thể đây chính là thiên tài địa bảo (*).

      (*)Thiên tài địa bảo là danh từ trong trong tiểu thuyết kiếm hiệp và tu chân, loại thực vật hoặc khoàng vật hiếm thấy có công hiệu đặc thù, đa số dùng để tăng công lực, gia tăng tuổi thọ hoặc đề cao năng lực gì đó.

      "Biệt thự có chứa sân trước sao? Giá cả này cũng thấp đâu, quý khách chấp nhận giá này sao?" Nhân viên tiệm hơi kinh ngạc chút, ánh mắt nhìn kỹ người Đường Dư Hoàng hai người, trong lòng đoán hai người này hẳn là tiểu thư thiếu gia nhà ai đó .
      "Giới thiệu qua ." Mở miệng chuyện là Đường Dư Hoàng, giọng điệu lạnh lùng mang theo hương vị chân đáng tin.

      Nhân viên tiệm do dự chút, nhưng vẫn cự tuyệt, tuy rằng cũng biết hai đứa trẻ này đến mua biệt thự, nhưng cảm giác được từ người Đường Dư Hoàng có hơi thở uy áp cực lạnh, mà cũng làm cho khẳng định đây nhất định là thiên kim tiểu thư giàu sang quyền thế, đứa trẻ bình thường làm sao mà có hơi thở như vậy.

      Danh Uyển Kinh Hoa gần đại học Kinh Hoa thậm chí có danh tiếng khắp cả kinh thành về hỗn hợp khu kiến trúc bất động sản, chiếm mặt diện tích rất lớn , khu dân cư chủ yếu chia làm bốn phần, gồm có khu nhà ở, khu nhà ở xa hoa, khu biệt thự bình thường, còn lại là khu biệt thự xa hoa, theo cầu của Đường Dư Hoàng, nhân viên tiệm giới thiệu trước tiên là khu biệt thự bình thường, tổng cộng mười sáu căn, theo câu chỉ còn lại bốn căn.

      "Bốn căn biệt thự này hẳn là phù hợp với cầu của quý khách, diện tích sân trước ít nhất cũng hơn trăm bề ngang, đây là bản vẽ, mời quý khách xem chút."
      Bốn hình ảnh được đặt trước mặt Đường Dư Hoàng, Đường Dư Hoàng ngay cả xem cũng liếc qua cái, trực tiếp với nhân viên tiệm: "Quá , đem mấy bộ biệt thự xa hoa kia của lấy ra nữa ." (roseila: biệt thự vậy là ..super. o_O)
      Hóa ra phòng ở của Đường gia cũng bình thường như biệt thự, tuy rằng tinh xảo, nhưng hề phù hợp với cầu của Đường Dư Hoàng, nếu muốn làm cho bản thân có căn nhà an ổn, hiển nhiên thể quá miễn cưởng.

      Nhân viên tiệm sửng sốt, sắc mặt có chút khó xử , nhưng nhìn bộ dáng đạm mạc kia của Đường Dư Hoàng, cắn răng cái vẫn lấy ra ba bản khác

      " Biệt thự xa hoa tổng cộng là tám bộ, bây giờ chỉ còn lại có mô phỏng của ba căn, hơn nữa ba bộ biệt thự này cũng do công ty chúng ta lúc trước bảo để lại, vốn tính để cho công ty cao tầng , nhưng bởi vì công ty gần nhất có hạng mục lớn, công ty cao tầng mới quyết định lấy ra bán nữa, nhưng mà giá cũng thấp, gồm tỷ tám trăm ngàn, tỷ năm trăm ngàn, cái còn lại là tỷ hai ngàn vạn, các ngài có thể nhìn xem."

      Lúc nhân viên tiệm nhìn chằm chằm vào hai người Đường Dư Hoàng, giá này thấp, hơn nữa là cực cao , công ty vốn muốn giữ lại dùng riêng, cho nên vô luận là theo thiết kế hay là vật liệu xây dựng theo phương diện, vẫn tốt nhất, hơn nữa trong đó trang hoàng toàn bộ thiết kế cấp quốc tế của bậc thầy, phí trang hoàng cũng hơn trăm ngàn, hầu như là khu nhà cao cấp, nhất là cái căn biệt thự kia trong đó có giá trị tỷ tám trăm ngàn, lại cực kỳ xa hoa.

      Ánh mắt Đường Dư Hoàng đảo qua ba bản vẽ, cuối cùng dừng ở căn biệt thự kia có giá trị tỷ tám trăm ngàn, nhàng mở ra xem.

      Kỳ đối căn biệt thự này cũng có chút ấn tượng , trong trí nhớ còn từ ngoài xa xa nhìn qua lần, tựa hồ có chút thích kiểu dáng, nhưng mà tuy rằng Đường gia là gia tộc cách mạng cao nhất, nhưng cũng có khả năng làm đứa tiểu bối mua được biệt thự sang quý như thế, bây giờ nghĩ lại, người đây muốn cái gì hay là tự dựa vào chính mình, dựa vào người khác mà sinh tồn, ắt phải bỏ ra giá cao chút .

      Đường Dư Hoàng nhìn vài lần, xác thực thiết kế hề tệ, diện tích sân trước cũng coi như là lớn, miễn cưỡng phù hợp với cầu của nàng, dù sao biệt thự này lại xa hoa cũng thể bằng hoàng cung xa hoa của nàng.

      Nghĩ đến chính mình từng ở hoàng cung, ánh mắt Đường Dư Hoàng sáng chút, về sau nếu có cơ hội, chính mình tựa hồ cũng có thể tự xây dựng tòa khác, dù sao thế giới này, chỉ cần có quyền có tiền, có cái gì là thể.

      "Mua căn này liền , bây giờ vào ở luôn được ?" Đường Dư Hoàng chính là nhìn vài lần liền xác định, dù sao nơi này cũng khá tốt .

      "A? Cái gì? Vào ở? Đương nhiên là có thể! Ngài muốn mua bộ biệt thự này à, giá mua biệt thự này là tỷ tám trăm ngàn, công ty quy định phải trả toàn bộ khoản tiền này, ngài suy nghĩ qua sao?" Nhân viên tiệm kinh ngạc, hồi lâu mới phản ứng lại, ánh mắt cổ quái nhìn Đường Dư Hoàng, trong lòng rất buồn bực nghĩ, tiểu nha đầu này đùa chứ.

      Đường Dư Hoàng liếc mắt nhìn Lạc Tử Đồng cái, Lạc Tử Đồng lấy chi phiếu ra, rất đáng cười cười với nhân viên tiệm, hỏi: "Ở đây có thể quét thẻ ?"
      ...

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Ai dám đến giáo huấn tôi, sao?

      Phòng ở cũng hề nhìn, chỉ có hai mắt nhìn hình ảnh, liền tiêu phí tỷ tám trăm ngàn mua căn biệt thự xa hoa, số lượng như vậy hề , nhất là chủ tiêu tiền này chính là trẻ mười tám chín tuổi, thể làm cho người ta cảm thấy chấn động .

      Đây rốt cuộc là đại tiểu thư nhà giàu có nào, đúng là dứt khoát đó!

      Trả xong tiền, Lạc Tử Đồng cầm ít tài liệu, nhân viên liền dẫn bọn họ tới nhà mới.

      "Đường tiểu thư, diện tích biệt thự này khá lớn, ngài có cần tìm hai người hầu , nếu ngài cần, công ty chúng tôi có thể phụ trách giúp ngài kiếm người phù hợp." Thái độ nhân viên lúc này đối với Đường Dư Hoàng hai người hết sức cung kính , mà thông qua công việc thủ tục, cũng nhớ kỹ tên Đường Dư Hoàng, cái tên có chút khí phách.

      Đường Dư Hoàng do dự chút, cũng thích người xa lạ sinh hoạt bên trong
      lĩnh vực của mình, nhưng mà bây giờ cũng có người quen nào .

      "Vậy trước tiên tìm hai người ."

      Đường Dư Hoàng và Lạc Tử Đồng hai người dùng thời gian hơn hai mươi phút thăm quan nhà mới của bọn họ chút, biệt thự tổng cộng chia làm bốn tầng, ba tầng , tầng dưới đất, thêm cái gara, có thể đỗ tám chiếc xe trong đó, sảnh phòng ngủ có đủ loại chức năng tổng cộng khoảng ba mươi gian, trong đó bao gồm phòng sách, gian giải trí, phòng tập thể thao, còn có loại phòng hội nghị loại sảnh yến hội , mà tầng chót của biệt thự còn thiết kế hoa viên ngoài trời, rất là xa hoa.

      Phía sau biệt thự còn chiếm môt phần sân hơn ngàn mét vuông, bộ phận chính được bố trí lâm viên phong cách Giang Nam, còn có ao dùng để nuôi cá, thoạt nhìn rất có nghệ thuật, mà phần ở ngoài, còn có lùm cỏ xanh biếc, kiểu dáng phát ra ý xuân dạt dào, cũng rất vừa ý.

      Tổng thể xem qua lần, Đường Dư Hoàng miễn cưỡng coi như là vừa lòng, dù sao tiền nào đồ nấy, nhà ở này chưa đến hai tỷ cũng chỉ có thể là như thế, nhưng mà Đường Dư Hoàng vẫn quyết định, về sau có cơ hội nhất định chính mình phải thiết kế căn biệt thự, căn biệt thự này đối với , còn có chút , rất nhiều đồ cũng đầy đủ, như là sân đua ngựa thứ phương tiện giải trí ở nơi này cũng có, nàng cũng từng rất thích động vật, có cơ hội nuôi mấy đầu mãnh thú ở trong này giữ nhà hộ viện.
      Tuy biết rằng thế giới này hề tồn tại linh thú, động vật quá mức bình thường làm chướng mắt .

      "Vật ." Xem qua phòng ở, Đường Dư Hoàng liền ngồi trong phòng khách, đôi mắt mang theo sắc lạnh thẳng tắp nhìn về phía Lạc Tử Đồng.

      "Đại tiểu thư, ngài có việc?" ánh mắt đáng của Lạc Tử Đồng chớp chớp, cảm thấy có phần kháng nghị Đường Dư Hoàng đối với xưng hô chính mình, trong miệng dám ra, cảm thấy chính mình nếu lời này ra, nhất định hay ho .

      "Về sau ngôi nhà này giao cho cậu quản, đừng để cho tôi quan tâm, hiểu ?" căn nhà hiển nhiên cần quản gia, Lạc Tử Đồng xem như là người thân cận nhất với ở trong này, chọn người làm quản gia hiển nhiên nên chọn , tuy rằng cảm thấy vật này rất thích hợp làm đứa sủng vật, nhưng mà tạm thời chỉ có thể thông qua trước.

      "Tôi nhất định trông nom căn nhà này tốt , đại tiểu thư đừng lo lắng!" mặt đáng của Lạc Tử Đồng lộ ra thần sắc hết sức kiên nghị, cho dù lời này đại tiểu thư , cũng cố gắng mà làm , bởi vì đây cũng là nhà của !

      Đường Dư Hoàng vừa lòng gật đầu, ánh mắt chợt lóe, vẫy tai hướng Lạc Tử Đồng, ý bảo lại đây, Lạc Tử Đồng làm sao mà dám phản kháng, chỉ vừa mới tiến đến phạm vi cánh tay của Đường Dư Hoàng, tóc của hồi liền bị nhào nặn thành ổ gà.

      Lạc Tử Đồng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn , bộ dáng muốn chạy trốn cũng dám chạy làm cho Đường Dư Hoàng thể cảm thán, vật này đúng là đáng nha, đáng đến mức làm cho nhịn được muốn khi dễ .

      Lúc giữa trưa hai người hầu liền tới , cũng là phụ nữ, bốn mươi hơn tuổi, cảm giác khá tin tưởng, Đường Dư Hoàng liền để lại hai người này, sau đó đem hai người kia giao cho Lạc Tử Đồng quản lý, chính mình liền rời , dù sao biệt thự này cũng có nhiều người ở, còn cần bố trí rất nhiều vật khác, hơn nữa vệ sinh cũng cần quét dọn, Đường Dư Hoàng đem việc vặt này đều giao cho Lạc Tử Đồng để ý, mọi người đơn giản dùng qua cơm trưa cùng nhau, tự Đường Dư Hoàng lái xe đến trường học.

      Trải qua đoạn thời gian thuần thục, kỹ thuật lái xe của Đường Dư Hoàng rất khá, có bất kì cố khi đến trường .

      Trong trường học rất nhiều đồng học cũng chú ý tới xe thể thao hết sức phong cách này, tuy rằng xe cao cấp khắp cả kinh thành, nhưng loại xa cao cấp nhất này xuất ở trường học cũng nhiều lần lắm, nhất là đồng học biết xe này, lại kinh ngạc nhìn chiếc Bugatti này, đoán chắc chắn là đại nhân vật nào đó xuất ở trường học.

      Ánh mắt Đường Dư Hoàng mặt lái xe mặt vô tình, rất nhanh đến phòng dạy học, đột nhiên thấy được bóng dáng quen thuộc, người nọ đứng ở gần bồn hoa , bộ T-shirt màu trắng, thanh nhã, đúng là hotboy Cổ Hàn Y của hệ nhạc, chẳng qua lúc này vẻ mặt của cũng bất đắc dĩ.

      "Học muội, mới tới biết sao , ở trong trường học này nào dám hướng tôi thổ lộ đâu." Cổ Hàn Y cau mày, giọng điệu coi như khá dịu , dường như có tức giận cũng làm cho người ta cảm thấy nam sinh này ôn nhu, chẳng qua người cũng chỉ đừng xem bề ngoài như vậy, ngoài mềm trong cứng, nhìn rất dịu dàng chứ thực ra rất lạnh lùng, người đó như vậy là Cổ Hàn Y.

      "Ngày xưa cho qua , em biết người là vị đại tiểu thư kia của Đường gia, nhưng mà cũng biết thân phận của em sao, em gọi là Tôn Học Vận, là người của Tôn gia, Tôn gia, hẳn từng nghe qua chứ?" Tôn Học Vận rất được, cũng rất kiêu kỳ, mà kiêu kỳ cũng nhờ tiền vốn, bởi vì là người Tôn gia, mà kỳ danh của Tôn gia cũng như Đường gia là trong số chín đại gia tộc!

      "Tôn gia? ra là thế, nhưng mà cũng đừng làm khó xử Đường gia hữa, hơn nữa..." Cổ Hàn Y muốn , hơn nữa lại hề thích , muốn này buông tha cho, nhưng mà lời của còn chưa xong, liền bị nuông chiều này đánh gãy , giờ này khắc này, làm cho khỏi nghĩ tới Đường Dư Hoàng, cái kia luôn im lặng theo bên người mình tựa hồ làm cho cảm thấy càng thoải mái.

      "Đường gia lợi hại là đúng, nhưng mà Đường Dư Hoàng thể như thế được , chẳng lẽ học trưởng chưa nghe sao, Đường Dư Hoàng bị trục xuất khỏi Đường gia , bây giờ nếu ta còn dám ở trong trường học ngang ngược, như vậy đống người có thể giáo huấn ta, xem hai ngày này ta hề dám đến trường học sao."

      Giọng điệu Tôn Học Vận mang theo nồng đậm châm chọc và khinh thường, nghĩ đến thiên chi kiều nữ như nàng, cần gì để mắt tới tồn tại của Đường Dư Hoàng.

      "Giáo huấn tôi? Tôi rất ngạc nhiên, ai dám đến giáo huấn tôi, sao?" Vào lúc này, thanh lạnh lùng truyền đến phía sau Tôn Học Vận, Tôn Học Vận mạnh xoay người lại, liền thấy được vẻ mặt lạnh nhạt của Đường Dư Hoàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :