1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nữ quân hoàng - Mị Dạ Thủy Thảo (c44) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Lu
      Beta: Roseila
      Chương 5: Mười tám năm, tôi còn trẻ!

      Giọng điệu của Đường Dư Hoa rất bình thản, nhưng hàm ý lại cực kì có ý khiêu khích, tất cả những người có mặt tại đây đều mở to hai mắt nhìn, giống như nhìn thấy Đường Dư Hoàng như nhìn thấy quái vật vậy. phải bọn họ ngạc nhiên, là Đường Dư Hoàng của ngày hôm nay giống, giống như là muốn đánh ngã tiểu quái thú mang áo giáp, hoặc là nên mình muốn đấu với boss cao cấp nhất như bữa ăn sáng. Tinh thần có thể tốt, nhưng thực tế lại là ngu xuẩn tột cùng!

      “Dư Hoàng, con thế này sau !” Đường Tuấn Hạo lúc này khỏi đừng dậy, thấp giọng quát lớn, mà loại quát mắng mặc dù như giáo huấn Đường Dư Hoàng, nhưng thực tế lại là muốn bảo vệ Đường Dư Hoàng, ở Đường gia, có ai có thể khiêu khích uy phong của Đường lão gia, bởi vì phàm là những người này kết cục đều rất thảm.

      Mà đối với Đường Tuấn Hạo quát mắng có hút lo lắng, Đường Dư Hoàng mặc dù trong lòng hiểu , ngay cả tình vợ chồng cũng để ý tới, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn Đường lão gia tử, cùng đợi trả lời.

      Vẻ mặt Đường lão gia tử bị che khuất, nhìn chằm chằm vào Đường Dư Hoàng, trong ánh mắt thập phần dày đặc ý vị.
      “Thực hôn ước, hoặc là cút khỏi Đường gia, chọn trong hai, cháu tự do lựa chọn.” Đường lão gi hết lời này, định liệu trước trong lòng nhìn Đường Dư Hoàng tựa hồ như chờ nhận sai như bình thường. phải lão gia tử coi thường ngạo khí của Đường gia nữ tử, mà là từ nữ tử tộc này lớn lên toàn màu đỏ, căn bản có người tự động mà bỏ , bởi vì bản thân khi rời bỏ gia tộc, như vậy con người này xác định tất cả đều mất hết, có quyền thế và địa vị, che chở của gia tộc, hỗ trợ về tiền bạc, nhờ những thứ này mà họ được gọi là con cháu nữ tử nhà quan cao cấp giàu có, thậm chí còn bằng người bình thường!

      Mà lúc này đối mặt với lựa chọn này của Đường Dư Hoàng chỉ là hơi giật giật khóe miệng, trong thần sắc lạnh như băng thoáng nụ cười, chậm rãi : “Nhớ kĩ tại ông ra những lời này, Đường Dư Hoàng tôi so với Đường gia các người còn có nửa điểm quan hệ!”.

      câu khiến bốn bề kinh sợ, trong ánh mắt mọi người thể tin được, Đường Dư Hoàng ngạo nghễ đứng dậy, sau khi dứt lời liền chút do dự tới cửa ngoài.
      “Dư Hoàng!” Đằng sau Đường Dư Hoàng, Đường Tuấn hạo la to giọng điệu rất nặng nề.

      “Muội muội!” Đại ca Đường Dư Hoàng, Đường Dư Nặc cũng sốt ruột và lo lắng mà gọi theo đằng sau.

      “Được, rất được, hổ danh là nữ nhi Đường gia, quả nhiên là rất giỏi! Tuấn Hạo, Dư Nặc, các người đều câm miệng lại, nếu nó chọn rời khỏi Đường gia, vậy để nó , ai cũng được níu gi nó, ai níu giữ cùng nó luôn !” Đường lão gia tử nén giận lên tiếng, thanh giữ lại cũng ngay lập tức tiêu tán.

      Đưa lưng về phía mọi người, khóe miệng Đường Dư Hoàng liền cười lộ ra tà kh, có loại dự cảm, ngày hôm nay khỏi nơi này, ngày nào đó những người trong phòng này phải hối hận!

      Hôm nay đối với chẳng qua chỉ là thử thách mà thôi, qua được cửa ải, như vậy Đường gia trở thành trách nhiệm của , cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến chuyện của Đường gia; mà nếu như chưa từng có liên quan, vậy Đường gia cùng với còn có quân hệ, phải nàng lãnh huyết vô tình, mà là bản thân vốn dĩ thuộc về Đường gia này, giờ rời như vậy đối với chuyện thể tốt hơn.

      Quyền thế Đường gia, địa vị Đường gia, tài phú Đường gia, chỉ cần muốn, tất cả đều có thể đạt được, Đường gia đối với chẳng qua chỉ là phần trách nhiệm, bây giờ rời , chỉ cảm thấy nhõm.

      Đường Dư Hoàng rốt cuộc rời , trong đại sảnh cũng phát ra tiếng động nào, ánh mắt mọi người đều có chút phức tạp, có lo lắng thương cảm, cũng có hạnh tai lạc oa, thế nhưng cũng giống như suy nghĩ của Đường Dư Hoàng, những người ở đây ngay sau đó vì màn này mà hối hận, bởi vì bọn họ chỉ để mất nữ hài chỉ biết quàn áo lụa là, mà là thiên tài xuất chúng thực !

      Ngoài cổng, Đường Dư Hoàng có chút ngờ rồi lại như trong lòng đoán trước được nhìn thấy bóng dáng , đứa này đứng dưới đèn đường mờ mịt, trong tay cầm cái va-li có chút rách nát, thập phần nhìn yên, trong ánh mắt sáng ngời có tia khẩn trương, nhưng cũng có rất nhiều kiên định và tuyệt nhiên!

      “ Cậu có thể lựa chọn trở về, tôi của tại là hai bàn tay trắng, còn là người của Đường gia nữa.” Ngữ khí Đường Dư Hoàng đổi thành lạnh nhạt hướng Lạc Tử Đồng , mỗi người trong tương lai đều có quyền lựa chọn của chính mình, Đường lão gia tử còn cho bản thân hai lựa chọn nữa, tại nàng cũng cho đứa trẻ này hai lựa chọn.
      Lạc Tử Đồng nắm hành lí vừa lúng túng vừa nhanh, nhìn thấy ánh mắt Đường Dư Hoàng có chút lóe sáng, thanh có chút non nớt, nhưng lại thập phần kiên định : “ muốn dẫn tôi "
      “Vì sao?” kiên quyết của vật này khiến hiếu kỳ, thậm chí có thể nhìn ra được từ ánh mắt vật này đối với bản thân sợ hãi, cho nên rất khó hiểu được đồ vật này vì sao lại sẵn lòng dưới tình huống như vậy mà cùng rời .
      Lạc Tử Đồng trầm mặc , chỉ có ánh mắt kiên định nhìn Đường Dư Hoàng.
      Đường Dư Hoàng hơi nhíu mày, cũng tiếp tục hỏi thêm nữa, đem ánh mắt chuyển hướng về phía hai gã quân nhân bên cạnh, Đường gia là thế gia quân chính, thủ vệ cũng đều là quân nhân, điều này cũng có gì kỳ lạ.
      “Chìa khóa xe, chìa khóa phòng cái, chi phiếu… Đường Dư Hoàng dường như là có ma thuật từ trong linh hồn gian lấy ra tiền, sau đó đưa đến trước mặt hai tên lính ném tất cả xuống đất, rồi sau đó suy nghĩ chút, lại lấy trong gian ra đồ vật như vậy, giao vào trong tay gã lính ở đó.

      “Giao cho lão nhân kia, với ổng, mười tám năm, tôi còn trẻ.” Mười tám năm, phải vì bản thân, mà là vì cơ thể này. Đường Dư Hoàng xong liền qua cổng lớn, ngạo nghễ rời , mà ở đằng sau nàng, Lạc Tử Đồng chăm chú theo, trong ánh mắt có kinh ngạc, cả nghi ngờ, cũng có cả chút tuyệt nhiên!
      Kỳ thực cũng hiểu bản thân vì cái gì mà làm ra quyết định này, vì cái gì ràng trong lòng rất sợ vị đại tiểu thư này, rất nguyện ý bên cạnh , cũng là sau khi rời khỏi Đường gia như vậy, tự chủ được mà theo ra , nghĩ vì sao, thế nhưng trực giác mách bảo , nếu hôm nay làm như vậy, sau này nhất định hối hận, tin tưởng trực giác của bản thân, càng hi vọng bản thân hối hận.

      Hai bóng dáng làm bạn ra , chỉ để lại hai gã quân nhân có chút ngẩn người đứng ở cửa, trong đó gã nâng trong tay viên giống như là đứa trẻ con nắm trong bàn tay lớn hạt trân châu , cho dù là dưới ánh sáng đèn đường, cũng tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

      “Đây, đây là cái gì?”, hai gã quân nhân liếc mắt nhìn nhau cái, trong đó tên quân nhân khác tới xem thử, nhặt hết tất cả những đồ vật mặt đất lên, đặt ở trong tay tên lính cầm viên trân châu.
      “Đem những thứ này đưa cho thủ trưởng , còn có câu của Đại tiểu thư với thủ trưởng, thủ trưởng xử lý.”

      Mà lúc này, trong phòng khách lớn của Đường gia, sắc mặt Đường lão gia tử cũng thập phần khó coi: “Từ nay về sau, chuyện của Đường Dư Hoàng với Đường gia đều có nửa điểm liên quan, còn về bất động sản của nó, xe thể thao và thẻ tín dụng tất cả đều phải thu hồi lại, nếu ta phát có người thầm giúp đỡ nha đầu này, cũng bị Đường gia trục xuất, đều nghe hiểu cả chưa?”
      Đường lão gia tử rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, nhất định muốn cho Đường Dư Hoàng cùng đường, cũng tin Đường Dư Hoàng mất tất cả quay lại cầu cứu mình!

      Mà ngay sau khi vừa dứt lời, tên lính kia đem tất cả đồ vật tới, cũng đem cả câu của Đường Dư Hoàng lặp lại lần.

      Đường lão gia tử cau mày nhìn viên trân châu, người Đường gia đều cùng hiểu kì nhìn khối trân châu này, từ trong câu của Đường Dư Hoàng mọi người hiển nhiên đều hiểu ý tứ của khối trân châu này, đây chính là báo ân mười tám năm dưỡng giục. Chẳng qua mọi người đều rất hoài nghi về viên trân châu này, lẽ nào có thể thực báo đáp mười tám năm dưỡng giục sao? Phải biết rằng Đường Dư Hoàng từ tới lớn tốn rất nhiều tiền của, vậy tuyệt đối là tiền vạn!

      “Cái này, cái này chẳng lẽ là dạ minh châu sao?” Trong đám người Đường gia, tam đệ của Đường Tuấn Hạo, Đường Tuấn Vũ đột nhiên kinh hô lên tiếng, mọi người ben trong cũng chỉ có thân Đường Tuấn Vũ bộ trưởng bộ văn hóa quen thuộc với đồ chơi cổ mà thôi.

      “Dạ minh châu? Pha trò đùa gì vậy, điều này là thể!” Đường Tuấn Vũ sau khi xong, nhị đệ của Đường Tuấn Hạo là Đường Tuấn Hoàn ngay lập tức lên tiếng phản bác, nếu viên trân châu này là dạ minh châu , vậy giá trị vẻn vẹn là vấn đề mấy vạn, thậm chí còn có khả năng là hơn mười vạn, Đường Dư Hoàng làm sao có thể có được vật như vậy?

      Sau đó mọi người liền tranh luận hồi lâu về hạt trân châu này, cuối cùng vẫn là lão gia tử mở miệng quyết định để Đường Tuấn Hạo cầm hạt trân châu này tìm chuyên gia giám định, ngược lại muốn xem xem rốt cuộc vật gì có thể so sánh với mười tám năm dưỡng giục của Đường gia!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Lu
      Beta: Roseila
      Chương 5: Mười tám năm, tôi còn trẻ!

      Giọng điệu của Đường Dư Hoa rất bình thản, nhưng hàm ý lại cực kì có ý khiêu khích, tất cả những người có mặt tại đây đều mở to hai mắt nhìn, giống như nhìn thấy Đường Dư Hoàng như nhìn thấy quái vật vậy. phải bọn họ ngạc nhiên, là Đường Dư Hoàng của ngày hôm nay giống, giống như là muốn đánh ngã tiểu quái thú mang áo giáp, hoặc là nên mình muốn đấu với boss cao cấp nhất như bữa ăn sáng. Tinh thần có thể tốt, nhưng thực tế lại là ngu xuẩn tột cùng!

      “Dư Hoàng, con thế này sau !” Đường Tuấn Hạo lúc này khỏi đừng dậy, thấp giọng quát lớn, mà loại quát mắng mặc dù như giáo huấn Đường Dư Hoàng, nhưng thực tế lại là muốn bảo vệ Đường Dư Hoàng, ở Đường gia, có ai có thể khiêu khích uy phong của Đường lão gia, bởi vì phàm là những người này kết cục đều rất thảm.

      Mà đối với Đường Tuấn Hạo quát mắng có hút lo lắng, Đường Dư Hoàng mặc dù trong lòng hiểu , ngay cả tình vợ chồng cũng để ý tới, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn Đường lão gia tử, cùng đợi trả lời.

      Vẻ mặt Đường lão gia tử bị che khuất, nhìn chằm chằm vào Đường Dư Hoàng, trong ánh mắt thập phần dày đặc ý vị.
      “Thực hôn ước, hoặc là cút khỏi Đường gia, chọn trong hai, cháu tự do lựa chọn.” Đường lão gi hết lời này, định liệu trước trong lòng nhìn Đường Dư Hoàng tựa hồ như chờ nhận sai như bình thường. phải lão gia tử coi thường ngạo khí của Đường gia nữ tử, mà là từ nữ tử tộc này lớn lên toàn màu đỏ, căn bản có người tự động mà bỏ , bởi vì bản thân khi rời bỏ gia tộc, như vậy con người này xác định tất cả đều mất hết, có quyền thế và địa vị, che chở của gia tộc, hỗ trợ về tiền bạc, nhờ những thứ này mà họ được gọi là con cháu nữ tử nhà quan cao cấp giàu có, thậm chí còn bằng người bình thường!

      Mà lúc này đối mặt với lựa chọn này của Đường Dư Hoàng chỉ là hơi giật giật khóe miệng, trong thần sắc lạnh như băng thoáng nụ cười, chậm rãi : “Nhớ kĩ tại ông ra những lời này, Đường Dư Hoàng tôi so với Đường gia các người còn có nửa điểm quan hệ!”.

      câu khiến bốn bề kinh sợ, trong ánh mắt mọi người thể tin được, Đường Dư Hoàng ngạo nghễ đứng dậy, sau khi dứt lời liền chút do dự tới cửa ngoài.
      “Dư Hoàng!” Đằng sau Đường Dư Hoàng, Đường Tuấn hạo la to giọng điệu rất nặng nề.

      “Muội muội!” Đại ca Đường Dư Hoàng, Đường Dư Nặc cũng sốt ruột và lo lắng mà gọi theo đằng sau.

      “Được, rất được, hổ danh là nữ nhi Đường gia, quả nhiên là rất giỏi! Tuấn Hạo, Dư Nặc, các người đều câm miệng lại, nếu nó chọn rời khỏi Đường gia, vậy để nó , ai cũng được níu gi nó, ai níu giữ cùng nó luôn !” Đường lão gia tử nén giận lên tiếng, thanh giữ lại cũng ngay lập tức tiêu tán.

      Đưa lưng về phía mọi người, khóe miệng Đường Dư Hoàng liền cười lộ ra tà kh, có loại dự cảm, ngày hôm nay khỏi nơi này, ngày nào đó những người trong phòng này phải hối hận!

      Hôm nay đối với chẳng qua chỉ là thử thách mà thôi, qua được cửa ải, như vậy Đường gia trở thành trách nhiệm của , cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến chuyện của Đường gia; mà nếu như chưa từng có liên quan, vậy Đường gia cùng với còn có quân hệ, phải nàng lãnh huyết vô tình, mà là bản thân vốn dĩ thuộc về Đường gia này, giờ rời như vậy đối với chuyện thể tốt hơn.

      Quyền thế Đường gia, địa vị Đường gia, tài phú Đường gia, chỉ cần muốn, tất cả đều có thể đạt được, Đường gia đối với chẳng qua chỉ là phần trách nhiệm, bây giờ rời , chỉ cảm thấy nhõm.

      Đường Dư Hoàng rốt cuộc rời , trong đại sảnh cũng phát ra tiếng động nào, ánh mắt mọi người đều có chút phức tạp, có lo lắng thương cảm, cũng có hạnh tai lạc oa, thế nhưng cũng giống như suy nghĩ của Đường Dư Hoàng, những người ở đây ngay sau đó vì màn này mà hối hận, bởi vì bọn họ chỉ để mất nữ hài chỉ biết quàn áo lụa là, mà là thiên tài xuất chúng thực !

      Ngoài cổng, Đường Dư Hoàng có chút ngờ rồi lại như trong lòng đoán trước được nhìn thấy bóng dáng , đứa này đứng dưới đèn đường mờ mịt, trong tay cầm cái va-li có chút rách nát, thập phần nhìn yên, trong ánh mắt sáng ngời có tia khẩn trương, nhưng cũng có rất nhiều kiên định và tuyệt nhiên!

      “ Cậu có thể lựa chọn trở về, tôi của tại là hai bàn tay trắng, còn là người của Đường gia nữa.” Ngữ khí Đường Dư Hoàng đổi thành lạnh nhạt hướng Lạc Tử Đồng , mỗi người trong tương lai đều có quyền lựa chọn của chính mình, Đường lão gia tử còn cho bản thân hai lựa chọn nữa, tại nàng cũng cho đứa trẻ này hai lựa chọn.
      Lạc Tử Đồng nắm hành lí vừa lúng túng vừa nhanh, nhìn thấy ánh mắt Đường Dư Hoàng có chút lóe sáng, thanh có chút non nớt, nhưng lại thập phần kiên định : “ muốn dẫn tôi "
      “Vì sao?” kiên quyết của vật này khiến hiếu kỳ, thậm chí có thể nhìn ra được từ ánh mắt vật này đối với bản thân sợ hãi, cho nên rất khó hiểu được đồ vật này vì sao lại sẵn lòng dưới tình huống như vậy mà cùng rời .
      Lạc Tử Đồng trầm mặc , chỉ có ánh mắt kiên định nhìn Đường Dư Hoàng.
      Đường Dư Hoàng hơi nhíu mày, cũng tiếp tục hỏi thêm nữa, đem ánh mắt chuyển hướng về phía hai gã quân nhân bên cạnh, Đường gia là thế gia quân chính, thủ vệ cũng đều là quân nhân, điều này cũng có gì kỳ lạ.
      “Chìa khóa xe, chìa khóa phòng cái, chi phiếu… Đường Dư Hoàng dường như là có ma thuật từ trong linh hồn gian lấy ra tiền, sau đó đưa đến trước mặt hai tên lính ném tất cả xuống đất, rồi sau đó suy nghĩ chút, lại lấy trong gian ra đồ vật như vậy, giao vào trong tay gã lính ở đó.

      “Giao cho lão nhân kia, với ổng, mười tám năm, tôi còn trẻ.” Mười tám năm, phải vì bản thân, mà là vì cơ thể này. Đường Dư Hoàng xong liền qua cổng lớn, ngạo nghễ rời , mà ở đằng sau nàng, Lạc Tử Đồng chăm chú theo, trong ánh mắt có kinh ngạc, cả nghi ngờ, cũng có cả chút tuyệt nhiên!
      Kỳ thực cũng hiểu bản thân vì cái gì mà làm ra quyết định này, vì cái gì ràng trong lòng rất sợ vị đại tiểu thư này, rất nguyện ý bên cạnh , cũng là sau khi rời khỏi Đường gia như vậy, tự chủ được mà theo ra , nghĩ vì sao, thế nhưng trực giác mách bảo , nếu hôm nay làm như vậy, sau này nhất định hối hận, tin tưởng trực giác của bản thân, càng hi vọng bản thân hối hận.

      Hai bóng dáng làm bạn ra , chỉ để lại hai gã quân nhân có chút ngẩn người đứng ở cửa, trong đó gã nâng trong tay viên giống như là đứa trẻ con nắm trong bàn tay lớn hạt trân châu , cho dù là dưới ánh sáng đèn đường, cũng tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

      “Đây, đây là cái gì?”, hai gã quân nhân liếc mắt nhìn nhau cái, trong đó tên quân nhân khác tới xem thử, nhặt hết tất cả những đồ vật mặt đất lên, đặt ở trong tay tên lính cầm viên trân châu.
      “Đem những thứ này đưa cho thủ trưởng , còn có câu của Đại tiểu thư với thủ trưởng, thủ trưởng xử lý.”

      Mà lúc này, trong phòng khách lớn của Đường gia, sắc mặt Đường lão gia tử cũng thập phần khó coi: “Từ nay về sau, chuyện của Đường Dư Hoàng với Đường gia đều có nửa điểm liên quan, còn về bất động sản của nó, xe thể thao và thẻ tín dụng tất cả đều phải thu hồi lại, nếu ta phát có người thầm giúp đỡ nha đầu này, cũng bị Đường gia trục xuất, đều nghe hiểu cả chưa?”
      Đường lão gia tử rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, nhất định muốn cho Đường Dư Hoàng cùng đường, cũng tin Đường Dư Hoàng mất tất cả quay lại cầu cứu mình!

      Mà ngay sau khi vừa dứt lời, tên lính kia đem tất cả đồ vật tới, cũng đem cả câu của Đường Dư Hoàng lặp lại lần.

      Đường lão gia tử cau mày nhìn viên trân châu, người Đường gia đều cùng hiểu kì nhìn khối trân châu này, từ trong câu của Đường Dư Hoàng mọi người hiển nhiên đều hiểu ý tứ của khối trân châu này, đây chính là báo ân mười tám năm dưỡng giục. Chẳng qua mọi người đều rất hoài nghi về viên trân châu này, lẽ nào có thể thực báo đáp mười tám năm dưỡng giục sao? Phải biết rằng Đường Dư Hoàng từ tới lớn tốn rất nhiều tiền của, vậy tuyệt đối là tiền vạn!

      “Cái này, cái này chẳng lẽ là dạ minh châu sao?” Trong đám người Đường gia, tam đệ của Đường Tuấn Hạo, Đường Tuấn Vũ đột nhiên kinh hô lên tiếng, mọi người ben trong cũng chỉ có thân Đường Tuấn Vũ bộ trưởng bộ văn hóa quen thuộc với đồ chơi cổ mà thôi.

      “Dạ minh châu? Pha trò đùa gì vậy, điều này là thể!” Đường Tuấn Vũ sau khi xong, nhị đệ của Đường Tuấn Hạo là Đường Tuấn Hoàn ngay lập tức lên tiếng phản bác, nếu viên trân châu này là dạ minh châu , vậy giá trị vẻn vẹn là vấn đề mấy vạn, thậm chí còn có khả năng là hơn mười vạn, Đường Dư Hoàng làm sao có thể có được vật như vậy?

      Sau đó mọi người liền tranh luận hồi lâu về hạt trân châu này, cuối cùng vẫn là lão gia tử mở miệng quyết định để Đường Tuấn Hạo cầm hạt trân châu này tìm chuyên gia giám định, ngược lại muốn xem xem rốt cuộc vật gì có thể so sánh với mười tám năm dưỡng giục của Đường gia!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: thôi, mang cậu kiếm tiền.
      Edit: Xiao Xuán
      Beta: Roseila

      “Đại, Đại tiểu thư, chúng ta đâu vậy?” Sau khi được thời gian khá lâu, Lạc Tử Đông có chút nhịn được liền hỏi, bây giờ thực vừa mệt vừa đói,cơm tối cũng có ăn.
      “Kiếm tiền.” Tiền là thứ đồ vật tốt a, tuy rằng bây giờ bản thân xu dính túi, nhưng cũng gần như là vậy, rời khỏi Đường gia, cũng nên nghĩ xem làm cách nào để kiếm được tiền.
      “Kiếm tiền như thế nào?” Đôi mắt Lạc Tử Đồng liền lấp lánh ánh sáng, cũng thích kiếm tiền, làm chuyện gì nghĩ tới cũng là tiền.
      Cảm giác được giọng điệu đặc biệt hưng phấn của Lạc Tử Đồng, Đường Dư Hoàng lạnh lùng liếc nhìn cái, thần sắc có chút nghiêm nghị : “Đem cậu bán.”
      Lạc Tử Đồng sửng sốt, liền lập tức có chút kinh hoàng : “Tôi có giá trị gì đâu, có ai muốn tôi đâu!” Lạc tử Đồng vừa còn vừa bắt tay vào nhau phe phẩy cái đầu, bộ dáng đáng giống như con thỏ bị làm cho sợ hãi.
      Trong ánh mắt Đường Dư Hoàng lên ý cười, vươn tay hung hăng vò đầu Lạc Tử Đồng, : “Cũng đúng.”
      Lạc Tử Đồng nghe được câu trả lời khẳng định, đầu tiên là thở phào nhõm, nhưng lại lập tức buồn bã ai oán, đáng tiền đến vậy sao?
      Sau đó hai người lại hồi, liền gặp chiếc xe taxi, Đường Dư Hoàng cân nhắc bản thân mình còn có ít tiền mặt, tổng cộng là hơn hai nghìn,liền để chiếc xe taxi chở hai người bọn họ đến khách sạn tồi.
      “Việc này, các vị vừa đủ mười tám tuổi rồi sao?”Tiểu thư nhân viên lễ tân hoài nghi nhìn Đường Dư Hoàng và Lạc Tử Đồng, trong lòng cũng phỏng đoán quan hệ của hai người này, có thể là tình nhân , nhưng nam hài thoạt nhìn là có hơi , là tỷ đệ, nhưng lại giống…
      “Hai gian phòng trọ.” Đường Dư Hoàng vừa xuất ra tờ chứng minh thân phận, ném lên quầy, ánh mắt lạnh lùng đảo qua vị tiểu thư tiếp tân kia, vị tiểu thư kia liền cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cũng nhiều lời nữa, lập tức làm thủ tục giấy tờ cho hai người.
      “Đại tiểu thư, nếu chúng ta lấy gian thôi, tôi nằm ngủ ở sofa là được rồi…” Lạc tử Đồng nhìn giá phòng, cảm thấy có chút đau lòng, lặng lẽ ghé sát vào Đường Dư Hoàng chút, thấp giọng .
      Trong nháy mắt trong ánh mắt Đường Dư Hoàng có chút biến đổi kỳ quái đứng dậy, xem xét kĩ càng nhìn Lạc Tử Đồng lúc, mới có thâm ý mà : “Chờ cậu trưởng thành rồi sau.”
      Lạc Tử Đồng chớp chớp đôi mắt to đáng , thần sắc mơ màng chợt lóe rồi vụt tắt, sau đó khuôn mặt trắng nõn nà trong nháy mắt biến đổi đỏ rực khô khốc.
      “Tôi, tôi….”
      Sáng sớm hôm sau, Đường Dư Hoàng mới ra khỏi gian phòng trọ thấy Lạc Tử Đồng chờ bên ngoài,con ngươi Lạc Tử Đồng ửng đỏ, bộ dáng ngủ ngon.
      “Đại tiểu thư, tôi tìm công việc, tôi gắng làm hết sức!” Lạc Tử Đồng suy nghĩ đêm, cũng suy nghĩ rất nhiều chuyện, mặc dù vẫn còn có chút chuyện thể hiểu ràng,tại sao phát sinh việc bản thân làm sao lại theo Đường tiểu thư rời khỏi Đường gia này, nhưng vẫn có hai quyết định, thứ nhất là chữa khỏi bệnh cho mẫu thân, thứ hai cũng là cái còn lại là báo đáp ơn Đại tiểu thư cứu giúp mình từ trong tay mấy tên xấu xa kia.
      suy nghĩ rất nghiêm túc, việc ngày hôm qua phải khiến đại tiểu thư phải cứu chính mình, nếu như đại tiểu thư ra những lời ấy, bản thân chỉ bị đánh, cũng nhất định bị cướp, cho nên mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy đại tiểu thư rất kinh khủng, nhưng làm người phải có ân báo đáp, nhất là khi tại đại tiểu thư rời khỏi Đường gia, làm người cũng phải biết đạo lí, thể mặc kệ đại tiểu thư được!
      Mọi người đều là có tâm, ngay cả người lạnh lùng thờ ơ cũng vô tình, huống chi Đường Dư Hoàng cũng cảm thấy bản thân là người vô tình chứ, nhìn thấy tiểu hài tử trước mặt này có chút ngốc nghếch, Đường Dư Hoàng nhịn được lại vò đầu .
      thôi, đưa cậu kiếm tiền.”
      Cách kiếm tiền có rất nhiều, đối với Đường Dư Hoàng mà , đơn giản nhất chính là cướp ngân hàng, thậm chí có thể lợi dụng lực linh hồn lấy xe chở tiền trong nháy mắt cho vào gian bên trong linh hồn của chính mình, chẳng qua về sau ngẫm lại vẫn là bỏ qua phướng án đơn giản này, thân là bậc đế vương, cũng phải chú ý đến thân phận, hơn nữa trong lòi tất cả đều quá dễ dàng, cũng có ý nghĩa gì cả. Cho nên Đường Dư Hoàng mang theo Lạc Tử Đồng tới đấu giá hội quán lớn nhất kinh thành phòng đấu giá Kim Đỉnh quốc tế.
      Đường Dư Hoàng là thiên tài, càng là người toàn tài, từ xem qua là nhớ, tư chất thông minh, chỉ cần sẵn lòng học tập bất cứ thứ gì, có học tốt. Thi từ ca phú cầm kì thi họa đều nắm rất chắc, y độc thuật, luyện cổ thuật, ngự thú thuật, thuật ngũ hành bát quái, đúc luyện kim loại, điêu khắc gốm sứ, vun trồng cây cối, còn có rất nhiều công pháp võ học và đạo lí truyền thống bí thuật, học những thứ đó là rất nhiều, mà thân là bậc đế vương, có khả năng thu thập tất cả những gì đương nhiên cũng là vô số kể!
      gian linh hồn bên trong của Đường Dư Hoàng đích thị là cất giấu bao nhiêu bảo vật chính là ngay cả bản thân cũng nhớ , như là khi nàng học chơi các loại nhạc khí, liền cơ hồ cất giấu toàn bộ các loại nhạc khí tốt nhất cảu quốc gia, sau khi học chơi đánh cờ, lại góp nhặt dùng hơn mười loại tư liệu tạo ra bàn cờ quân cờ, còn có lúc sau khi học điêu khắc cướp được số loại nguyên thạch, lấy thử loại suy, Đường Dư Hoàng của tại quả thực chính là kho tàng di dộng, là phú khả địch quốc nửa điểm cũng phải là khoa trương.
      Chẳng qua phải đem bảo vật đổi thành tiền chỉ là con đường cùng, cho nên Đường Dư Hoàng mới tới nơi này.
      “Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi các vị cần gì?” Nhân viên lễ tân phục vụ dò hỏi.
      Đường Dư Hoàng lấy ra viên dạ minh châu so với trứng chim hơn chút : “Tôi muốn bán đấu giá nó.”
      Dạ minh châu cũng phải là khối có giá trị, tỉ lệ tính chất hình dạng lớn , còn có bối cảnh niên đại văn hóa bên trong, những điều này đều ảnh hưởng đến giá trị của dạ minh châu, viên dạ minh châu có gia trị thấp e rằng chỉ có vạn khối, mà viên dạ minh châu cao nhất lại có thể cao đến hơn mười vạn, Đường Dư Hoàng đưa ra khối này, tuy rằng có bối cảnh niên đại văn hóa bên trong, nhưng theo phỏng đoán giá trị tại khoảng hai vạn, vừa vặn với phạm vi dự đoán của , tòa biệt thự, chiếc xe thể thao, còn có nhu cầu hàng ngày của hai người.
      Tại sao Đường Dư Hoàng lại quyết định xuất ra dạ minh châu tiến hành bán đấu giá chứ, đó là bởi vì thực có rất nhiều những thứ như thế này. Trong thế giới mà từng sống, những thứ như thế này cũng phải là kỳ trân dị bảo gì, mà là thứ đồ ăn ưa thích nhất của đám linh thú, nàng thích nuôi dưỡng linh thú, lại ở trong gian linh hồn cất giữ lượng lớn dạ minh châu, xếp đống thành núi cũng để dùng, cho nên theo như trong trí nhớ của đối với những thứ đồ này tại thời điểm này thực rất có giá trị, vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thấy tức cười.
      “Đây là… dạ minh châu?” Người làm phục vụ viên cao nhất đấu giá hội quán, đương nhiên cũng có chút tinh tường, kỳ thực chớ là nàng, ngay cả những vị khách đứng bên cạnh sau khi nhìn thấy khối dạ minh châu này cho dù ở bên trong đại sảnh sáng lóa, đều vẫn tỏa ra ánh hào quang yếu ớt, hơn nữa tràn đầy êm dịu, so với viên dạ minh châu trong truyền thuyết là quá giống nhau.
      ………

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Kỳ lạ, rất kỳ lạ


      Thời điểm dạ minh châu xuất khiến cho nhóm người tầng đấu giá cao nhất đấu giá hội quán chú ý, Đường Dư Hoàng và Lạc Tử Đồng được mời tới phòng thượng khách, lát sau liền có năm người vào, hai gã nhân viên quản lí hội quán, cộng thêm ba gã giám định sư của hội quán, vừa tiến vào ánh mắt liền sáng ngời nhìn Đường Dư Hoàng.
      “Vị tiểu thư này, xin chào tiểu thư, tôi là người phụ trách Kim Giản Minh của Kim Đỉnh đấu giá hội quán, là ngài muốn bán đấu giá dạ minh châu sao? Ba vị này là giám định sư của Kim Đình đấu giá hội quán, nếu ngài xác định phải bán đấu giá, chúng tôi miễn phí giúp ngài giám định.” Nam tử dẫn đầu mở miệng chuyện thân mặc bộ Tây phục màu xám, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có chút khôn khéo.
      Đường Dư Hoàng thích lời vô nghĩa, trực tiếp đem dạ minh châu đưa cho Kim Giản Minh, đối với những đồ vật của bản thân rất có lòng tin, cho dù dạ minh châu trong thế giới này có khác biệt, nhưng tuyệt đối là giá trị liên thành, bởi vì tại thế giới này những vật như vậy chỉ có nàng có, vật lấy hi vi quý chính là đạo lí này.
      Nhóm giám định sư cẩn thận lấy ra viên dạ minh châu, tay nâng viên dạ minh châu đều đeo găng tay, ba ánh mắt nhìn chằm chằm vào viên dạ minh châu, như là có thể nhìn ra hoa vậy.
      “Vị tiểu thư này xin hỏi họ của ngài là gì, đối với việc đấu giá khối dạ mình châu này có cầu gì, phì thủ tục bán đấu giá của Kim Đỉnh đấu giá hội quán chúng tôi là 8%, điểm này tiểu thư có vấn đề gì chứ?” Tuy rằng giám định sư còn làm công tác giám định, thế nhưng trong lòng Kim Giản Minh cũng khẳng định giả của khối dạ minh châu này, chỉ là người phụ trách của Kim Đỉnh đấu giá hội quán, đồng thời cũng là người thu thập thập phần có tiếng tăm trong giới đồ cổ, cùng vài vị bằng hữu cùng lập nên nhà đấu giá hội quán này, cũng là vì vật phẩm quý trọng hiểu biết càng nhiều, mà dạ minh châu cũng từng nhìn thấy vài lần, với khả năng quan sát của , khối dạ minh châu này tuyệt đối là , mà lại còn là trung phẩm thượng hạng.

      “Tôi họ Đường, giá quy định hai vạn, hôm nay bán đấu giá.”
      “Hôm nay đấu giá? Vị Đường tiểu thư này có nhanh quá vậy, đấu giá hội quán chúng tôi từng tháng đều tổ chức buổi đấu giá lớn, trước đó chúng tôi cũng phải làm rất nhiều công tác tuyên truyền, đến lúc đó lại phải rất nhiều, giá cả so với ngày thường phải hoàn toàn được bán cao hơn, hơn nữa nếu là hôm nay bán đấu giá, thời gian gấp rút, bấn đấu giá chắc chắn rất thấp, ngài tổn thất rất nhiều chương và tiết tuyệt thế vô song mới nhất.” Kim Giản Minh có chút kinh ngạc, bán đấu giá cũng có nhiều kiến thức, nhất là vật phẩm đấu giá có giá trị cao, giai đoạn tuyên truyền trước rất là quan trọng, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người muốn trong ngày bán đấu giá vật phẩm có giá trị mười vạn, thế này cũng quá đem tiền thành tiền mà, với kinh nghiệm phân tích của , hôm nay đấu giá thu vào tổn thất ngàn vạn trở lên!

      “Ngay hôm nay!” Đường Dư Hoàng kiên trì khẩu khí lạnh nhạt, ý tứ cũng rất ràng, nếu như nơi này được vậy đổi qua nơi khác. , tại nàng đích thực là thiếu tiền, lại có tiền nàng muốn ngủ đường cái nữa!

      Kim Giản Minh kỳ vẫn dùng ánh mắt quan sát kĩ Đường Dư Hoàng, rất kỳ vị tiểu nương này rốt cuộc có thân phận gì, nhìn bộ dáng mười tám, mười chín tuổi lại có thể có viên dạ minh châu lớn như vậy, là thiên kim nhà giàu có hay là con cháu cán bộ cấp cao? Viên dạ minh châu này là lén mang từ nhà ra hay là người khác đưa cho nàng làm lễ vật? tại sao lại muốn nhanh chóng bán nó ?

      Trong lòng Kim Giản Minh có rất nhiều nghi vấn, nhưng phải nên hỏi, suy xét lúc sau, liền gật đầu đáp ứng điều kiện của Đường Dư Hoàng, mà lúc này ba vị giám định sư ở bên cũng đều quay lại phía Kim Giản Minh gật đầu, khẳng định của viên dạ minh châu này.

      “Đường tiểu thư, thời gian bán đấu giá viên dạ minh châu này được sắp xếp tại hạ ngọ thế nào, tuy rằng thời gian gấp gáp, nhưng tôi cũng tận lực bảo đảm tốt điều này.” Kim Giản Minh lúc này bắt đầu tính toán làm sao tuyên truyền, thời gian có chút gấp gáp, xem ra phải đánh nhiều cuộc điện thoại, dù sao có thể chụp được người có khối dạ minh châu này cũng nhiều lắm.
      “Được.”
      Nhìn thấy Đường Dư Hoàng đáp ứng, Kim Giản Minh cũng lộ ra tia vui mừng, sau đó lại vì thủ tục công cuộc bán đấu giá của Đường Dư Hoàng.
      “Đường tiểu thư, thẻ hội viên vip của Kim Đỉnh hội quán chúng tôi, Kim Đình hội quán chúng tôi trừ bỏ bán đấu giá ra, còn có công ty châu bảo, tiệm đồ cổ và vài nới ăn chơi , ngài có thể dựa vào tấm card này được hưởng tám chiết ưu đãi, thời gian đợt đấu giá buổi chiều là hai giờ bắt đầu, đến lúc đó ngài cũng có thể dựa vào tấm card này bước vào phòng đấu giá, nếu ngài còn có bất cứ chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi, đây là danh thiếp của tôi.” Sau khi hoàn thành xong công việc thủ tục, Kim Giản Minh lại đưa ra tấm thẻ hội viên và tấm danh thiếp, Đường Dư Hoàng liếc mắt cái liền thu lại rồi đứng dậy.
      “Kế tiếp nếu ngài có gì an bài, có thể mua sắm ngay trong hội quán, ăm chút nghỉ ngơi hồi, tôi bảo người sắp xếp chút, ngài xem thế nào?” Nhận thấy thời gian vẫn còn sớm, Kim Giản Minh đề xuất .
      “Chúng tôi tự , cần phải sắp xếp.” Đường Dư Hoàng liền muốn đứng dậy, Lạc Tử Đồng cũng lập tức theo phía sau này ra khỏi phòng thượng khách.
      Sau khi hai người khỏi, Kim Giản Minh nhìn phần văn kiện bán đấu giá kia, trong ánh mắt lên tia dị sắc.
      “Đường Dư Hoàng, chẳng lẽ là vị Đường Dư Hoàng kia, Đường gia đại tiểu thư đời thứ ba, làm sao lại đến nơi này bán đấu giá dạ minh châu, kỳ quái, kỳ quái.”
      thân Đường Dư Hoàng, người biết được chưa hẳn nhiều, nhưng Đường Dư Hoàng kỳ danh, trong phạm vi tầng lớp thượng lưu ở kinh thành là rất có tiếng tăm, người vô dụng, đào hoa, mê , quần áo lụa là, phàm là những chuyện có liên quan tới nàng đều là chủ đề bàn tán cho mọi người trà dư tửu hậu, như là vừa chọc họa gì, vừa ở nơi nào vung tiền như rác mua cái gì, hoặc là đánh ghen với ai tại nhà của vị XXX nào đó, những chuyện như vậy nhiều vô số kể.
      Kim Giản Minh tại trong phạm vi công thương nghiệp đồ cổ này coi như là nhân vật có tiếng, vốn dĩ quần áo nữ nhân lùa là của Đường Dư Hoàng này, coi như là cũng có danh mà cũng có thể là có quan hệ gì, thế nhưng Kim Giản Minh có bằng hữu làm ở ngành giải trí, ở kinh thành mở giải trí hội quán rất có danh tiếng, mà Đường Dư Hoàng chính là khách quen ở đó, hai người thỉnh thoảng có thời gian chuyện phiếm từng nhắc tới Đường Dư Hoàng, theo biết, Đường Dư Hoàng dường như còn ở trong giải trí hội quán của bằng hữu bao dưỡng ngôi sao
      Kim Giản Minh nghĩ tới đây, sắc mặt cũng khỏi trở nên kì lạ, rất khó đem nữ nhân háo sắc quần áo lụa là trong truyền thuyết cùng vị Đường Dư Hoàng hôm nay lạnh lùng mà tao nhã, cho dù chỉ là ngồi ở chỗ kia, đều khiến có cảm giác thể xem , coi như bản thân đối mặt phải là với tiểu nương mười tám, mười chín tuổi, mà là người trưởng thành làm cho người ta thể nhìn, càng nghĩ tới đan giản chỉ là người trưởng thành, tựa hồ còn mang theo loại uy áp thuộc loại thượng vị giả, chẳng lẽ đây khác biệt của con cháu đại gia tộc sao?

      Kim Giản Minh tùy tiện nghĩ, ánh mắt thay đổi liên tục, rồi sau đó cầm điện thoại đứng lên gảy gọi, Kim Đình đấu giá hội quán này của cũng có thời gian bán đấu giá được thứ tốt, viên dạ minh châu này xuất lại khiến bình tĩnh trở lại.
      ………

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Tôi có quen ông sao?


      Rất nhiều lúc ngươi muốn nghĩ tìm phiền toái, nhưng phiền phức lại nhất định tới tìm ngươi.

      Đường Dư Hoàng mang theo Lạc Tử Đồng đến phòng nghỉ của Kim Đỉnh hội quán nghỉ ngơi, Đường Dư Hoàng tìm vị trí tương đối im lặng mà ngồi xuống, Lạc Tử Đồng do dự chút, cũng nhu thuận đứng ở bên, có hơi cúi đầu biết là nghĩ cái gì.
      “Tại sao ngồi?” Lông mày Đường Dư Hoàng có hơi nhíu lại, toàn thân dựa lưng ghế, hơi thở lạnh lùng tựa hồ có nhiều hơn tia vị đạo.
      “Ngài là đại tiểu thư, tôi là người hầu, thể ngồi cùng nhau.” Lạc Tử Đồng rất nghiêm túc trả lời, nếu trước khi tới nơi này, còn phải nỗ lực kiếm tiền tìm cách báo đáp đại tiểu thư, sau khi tới nơi này, cũng hiểu ra được ngu xuẩn cảu mình, hơn nữa cũng nhận thực, đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, cho dù có thoát khỏi Đường gia, nhưng vẫn cứ là đại tiểu thư!
      Đường Dư Hoàng hơi nheo mắt lại, dùng ánh mắt cân nhắc nhìn Lạc Tử Đồng, cũng gì nữa, mà đúng vào lúc này, phiền phức ự động đưa đến cửa.
      “Dư Hoàng, tại sao cháu lại ở đây?”
      Đường Dư Hoàng lạnh lùng nhìn lại, phát người mới gặp ngày hôm qua, nàng vốn nên xưng là nam nhân này là tam thúc, chẳng qua đó là trước đây, mà phải tại. Bởi vì sau khi nhìn qua, Đường Dư Hoàng liền thu hồi ánh mắt, nhàng nhắm hai mắt lại giống như là nghỉ ngơi, tương lai trở thành người bình thường hoàn toàn tồn tại.
      Mà Lạc Tử Đồng đứng bên cạnh Đường Dư Hoàng, sau khi do dự chút, giật giật môi nhưng cũng là câu cũng , chỉ đứng đó im lặng.
      Đường Tuấn Vũ bị coi khinh như vậy nhịn được nhíu mày, nhưng nghĩ đến tất cả những thứ phát sinh ngày hôm qua, lại nhịn xuống cơn xúc động muốn giáo Đường Dư Hoàng, ho tiếng tiếp tục : “Bất luận như thế nào ta vẫn là tam thúc của cháu, cháu cũng vẫn là người của Đường gia, hôm qua ông cụ là như vậy cũng là nhất thời tức giận, cháu trở về lời xin lỗi cũng có chuyện gì nữa, Dư Hoàng, phải tam thúc cháu, cháu cũng thể quá cố chấp, tiểu tử bên nhà Hạ gia kia phải cũng sai, nghe cũng là nhóm người của trường Hiệu Thảo mà, ha ha, phải rồi, cháu hôm qua đưa cho ông cụ là khối dạ minh châu sao, thứ đồ vật này rất quý giá ah, cháu tìm thấy nó ở đâu vậy?”
      Đường gia là trong những gia tộc cao nhất Trung Hoa, nhưng cũng phải là trong những gia tộc giàu có nhất, viên dạ minh châu có giá trị hàng vạn, thế nhưng lại khiến người của Đường gia kinh ngạc thôi, Đường Tuấn Vũ hôm nay tới đây cũng là muốn nhờ người giúp giám định giá trị cảu viên dạ minh châu này, chỉ là nghĩ rằng lại gặp Đường Dư Hoàng ở chỗ này, lập tức liền nhịn được mà mở miệng , phải biết rằng cho dù với thân phận này của bọn họ, cũng là chưa từng nhận qua đại lễ lớn như vậy, Đường Dư Hoàng lại có thể có khối dạ minh châu như thế này, rốt cuộc là kiếm được ở chỗ nào chứ?

      Giả dối, làm bộ! Sau khi Đường Dư Hoàng nghe được những lời này của Đường Tuấn Vũ, chỉ có hai loại cảm nhận thứ nữ y hương toàn bộ đều đọc.
      “Tôi quen biết ông sao?” Đường Dư Hoàng bắt đầu , nhưng con mắt vẫn nhắm lại, biểu đạt rất ràng ý tứ của bản thân, nếu rời khỏi Đường gia, vậy người của Đường gia và nàng liền có quan hệ.
      Đường Tuấn Vũ bị nghẹn vì có chút khó chịu, chớ có tiểu bối, ngay cả lãnh đạo của chính mình cũng dám những lời như thế này với mình ah!
      “Đường Dư Hoàng! Cháu quả nhiên là có ý quay về Đường gia, có đúng hay !” Câu này của Đường Tuấn Vũ rất ràng có ý uy hiếp, cho dù là Đường Dư Hoàng hôm qua thập phần là tuyệt nhiên ròi khỏi Đường gia, nhưng đoán chừng tuyệt đại đa số người của Đường gia cũng đều nghĩ như Đường Tuấn Vũ, cho rằng Đường Dư Hoàng ngày nào đó nhận sai mà trở về Đường gia.
      “Cút!” Lần này Đường Dư Hoàng đáp trả càng trực tiếp hơn.
      “ Cháu, lá gan ngươi cũng lớn lắm, cháu cũng dám mắng ta, cháu…” Đường Tuấn Vũ hoàn toàn căm phẫn! cảm thấy trời thay đổi, thế giới toàn màu đen, phải Đường Dư Hoàng làm sao dám đối với chính mình như vậy, nàng làm sao dám!
      Đường Tuấn Vũ toàn thân bị tức giận làm cho run rẩy đứng dậy, thể tin được nhìn Đường Dư Hoàng, cũng được, ở lại cũng được, muốn mắng những cái gì, nhưng tức giận đến mở miệng được, hầu như là thảm vô cùng.
      “Tam thiếu gia, ngài đừng nóng giận, đại tiểu thư cần nghỉ ngơi, ngài vẫn nên rời khỏi đây trước.”
      Lạc Tử Đồng cảm thấy lúc này cũng là lúc nên mở lời tiễn khách, gã người hầu làm việc bên cạnh, sau khi nhận thấy chủ nhân có ý tiễn khách, nếu làm gì đó quá đáng rồi.
      “Tốt, rất tốt, các ngươi đều rất được, vậy chúng ta xem xem, có bản lĩnh ngươi về sau thấy cũng đừng trở về Đường gia!” Đường Tuấn Vũ buông lại câu cuối cùng rồi xanh mặt mà rời , sống hơn nửa đời người vẫn là lần đầu tiên bị hai tiểu bối làm cho nhục nhã như thế, muốn xem xem Đường Dư Hoàng này rốt cuộc có thể sống tới mức nào!
      “Về sau đừng gọi ông ta là tam thiếu gia, phải gọi là Đường tiên sinh, hiểu chưa?” Sau khi Đường Tuấn Vũ rời , Đường Dư Hoàng chậm rãi mở mắt nhìn Lạc Tử Đồng đứng ở bên cạnh .
      “Vâng, tôi hiểu rồi.” Lạc Tử Đồng thực ngoan, hiểu được ý tứ trong câu của đại tiểu thư, đó chính là sau này Đường gia là Đường gia, người của Đường gia có làm sao cũng đều là người xa lạ, mà chủ nhân của cũng chỉ có người!
      Đối với phản ứng cảu Lạc Tử Đồng, Đường Dư Hoàng rất hài lòng, đồ vật này tuy rằng thoạt nhìn có chút ngốc, nhưng cũng có lúc thông minh hiếm thấy, rất có cảm giác là loại địa trí giả ngu.
      “Vật , có muốn có thể thay đổi trở nên lợi hại hơn ?” Tương lai có xảy ra chuyện gì tôi xác định được, nhưng cũng có nguy hiểm luôn tồn tại, tôi có năng lực cũng đủ, nhưng người bên cạnh mà có tài năng có thể dùng, xem ra vật này cũng thông minh như vậy, ngược lại khiến lòng có chút được bồi đắp.

      Đường Dư Hoàng kiếp trước bởi vì cơ thể thể luyện thể thuật, nhưng từ đến lớn tiếp xúc với với vô số các loại công pháp, từng được rất nhiều cao thủ trong hoàng cung đều là dạy dỗ mà trưởng thành.
      “Muốn!” mấy ai nguyện ý bị tiểu bối bắt nạt, nghĩ đến trước kia từng bị bắt nạt đủ loại, Lạc Tử Đồng chút do dự mà trả lời.
      “Nhắm mắt lại.” Đường Dư Hoàng đồng thời đứng dậy, vươn tay chỉ vào chỗ ấn đường của Lạc Tử Đồng, sau đó nhập vào linh hồn lục mà ra, đem cánh cửa công pháp có chút huyền bí truyền vào bên trong não Lạc Tử Đồng.
      “Đây, đây là cái gì?” Lạc Tử Đồng thể tưởng tượng được nhìn Đường Dư Hoàng hỏi, mắt to sáng long lanh, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc.
      “ Cậu cần phải hỏi đây là cái gì, dựa theo ghi chép trong đó mà tu luyện , có thể thay đổi mạnh mẽ hay còn phải xem cố gắng của bản thân ngươi, người lưu lại bên cạnh tôi phải là vô dụng.” Câu này của Đường Dư Hoàng hơi có chút hờ hững, nhưng qua tai của Lạc Tử Đồng, lại chỉ cảm thấy có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào!
      Ai nghĩ muốn mạnh lên? Ai nguyện ý như nhược đâu! Xã hội của kẻ mạnh hiếp yếu, cách con người tồn tại, càng là người của tầng lớp dưới càng có nhận thức sâu sắc, chỉ có người quỳ xuống mới có thể nghĩ đến việc đứng dậy, chỉ có người bị ức hiếp mới có thể nghĩ tới việc đấu tranh!
      “Tôi thay đổi mạnh mẽ, nhất định phải mạnh hơn!” Thời khắc này, Lạc Tử Đồng thừa nhận đáp ứng lời thề của , cũng là vì nữ hài trước mặt cho hi vọng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :