1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nương tử: Tướng công xin tiếp chiêu - Bán Điểm Mặc(c140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Xiao Ying
      Beta: Sulli

      Chương 61: Kích động bị trừng phạt

      lần sảy chân để hận nghìn đời, bởi sắc tâm trong nháy mắt đó, Hoa Vị Miên phải trả giá thê thảm, quả nhiên kích động bị trừng phạt!

      Cái gọi là biết vậy chẳng làm nàng được lĩnh hội, đau xương sống lưng, chân rút gân, cơ bắp cũng có chút co quắp.

      xoa mặt vào trong phòng, vừa lúc mấy người Lục Hà mang nước nóng tới.

      “Tiểu thư, ngài trở về đúng lúc, mới vừa đun nước xong!” Lục Hà chân chó .

      Hoa Vị Miên vẻ mặt đại tỷ ngồi vào ghế bành, nhấp ngụm trà, miễn cưỡng hỏi: “Lục Hà a, buổi chiều hôm nay ta bảo ngươi làm cái gì thế?”

      Lục Hà lập tức đáp: “Đun nước.”

      Vừa dứt lời, Hoa Vị Miên liền cầm quả quýt bên cạnh ném tới, gầm lên: “Ta bảo ngươi quay về đun nước cho ta, ngươi ngược lại, quay về kể chuyện?!”

      Lục Hà nhanh tránh thoát được quả quýt có lực đạo phi thường kia, mặt cười làm lành : “Tiểu thư, ta biết sai rồi. . . . . .”

      Hoa Vị Miên khoát khoát tay, : “Làm nũng có tác dụng đối với ta, ngươi tới đứng cạnh tường cho ta, đứng đến khi ta hài lòng mới có thể !” Đứng cạnh tường canh giờ, việc này luôn làm người ta mệt mỏi!

      Lục Hà cao hứng, chỉ là đứng mà thôi. . . . . .

      “Đặt chén nước đầu, rơi giọt nước thời gian liền tăng gấp đôi.” Hoa Vị Miên chút lưu tình chặt đứt ảo tưởng của nàng, Tông Chính Sở còn bắt nàng quay về phía cười canh giờ, miệng cũng tê rần rồi!

      Lục Hà mím môi, ánh mắt cầu cứu chuyển sang hai người khác. Như Yên thương mà giúp được lắc đầu, Ngọc Dạng quay mặt , nào có việc nô tài cãi chủ tử!

      Thong thả tắm rửa xong, Hoa Vị Miên vén rèm nhìn ra ngoài liền thấy Lục Hà muốn khóc mà được, nín cười, : “ biết sai chưa?”

      Lục Hà muốn gật đầu, lại sợ chén nước đầu rớt xuống, vì vậy nghiêm mặt : “Tiểu thư. . . . . .Lục Hà biết sai rồi. . . . . . .”

      “Được rồi, sáng mai chuẩn bị chút, chúng ta đến miếu vái Bồ Tát.”

      “Lục Hà , tiểu thư.” Lục Hà vui vẻ, vội vàng lui ra ngoài.

      Sáng hôm sau, Tông Chính Sở sai người gọi Hoa Vị Miên đến dùng bữa sáng, nhưng nàng vùi ở trong phòng sống chết chịu ra ngoài, làm cho mấy người Ngọc Dạng hiểu nổi.

      Chuyện này chỉ chốc lát sau liền kinh động cả phủ giáo úy, đám người Chung Minh gấp đến độ mời Tông Chính Sở.

      ra ngoài, ta ta ăn điểm tâm!” Hoa Vị Miên chùm chăn phiền não quát.

      Tông Chính Sở nhàng kéo chăn của nàng ra, liền nhìn thấy khuôn mặt hoa lê đẫm mưa nhắn hé ra, tóc rối tung, đôi mắt ánh nước, tội nghiệp nhìn mình.

      “Làm sao vậy?” Tông Chính Sở lau nước mắt cho nàng, nhàng ôm nàng vào trong ngực.

      Cả người Hoa Vị Miên có chút sức lực nào, ngượng ngùng tựa vào trong ngực , thấp giọng : “Ta đau bụng. . . . . . . .”

      Tông Chính Sở ngẩn ra, sau đó đưa tay vào chăn, đặt bụng nàng.

      “Này, ngươi làm gì. . . . . .” Mặt Hoa Vị Miên đỏ bừng, vội vàng đẩy tay ra.

      “Đừng động.” Tông Chính Sở thấp giọng , bàn tay ấm áp vận nội lực, làm cho cái bụng lạnh như băng của Hoa Vị Miên dâng lên cỗ ấm áp, từ từ đau như vậy nữa.

      Đợi đến khi vẻ mặt Hoa Vị Miên dịu , Tông Chính Sở mới thu lại tay : “Đợi ta sai người làm cho ngươi chút nước đường. . . . . . Đứng lên rửa mặt, ăn xong ta dẫn ngươi làm chút chuyện vui.”

      Chương 62: theo nàng lại được phát tiền lương!

      “Ngọc Dạng, các ngươi vào hầu họ tiểu thư rửa mặt.”

      Nghe được Tông Chính Sở lên tiếng, mấy người vội vàng vào.

      Chậm chạp bò dậy, Hoa Vị Miên rửa mặt qua loa rồi ngồi vào trước bàn trang điểm, Ngọc Dạng búi tóc cho nàng.

      “Tiểu thư, vẫn đến miếu Quan sao?” Lục Hà đứng bên dè dặt hỏi.

      !” Hoa Vị Miên vui , tâm tình vốn tốt, cộng thêm điều kiện lạc hậu ở cổ đại, có bánh mì, làm sao nàng thích ứng được!”

      “Tiểu thư. . . . . .” Lục Hà đột nhiên ấp a ấp úng.

      Ngọc Dạng liếc mắt nhìn nàng cái : “Có lời gì liền trực tiếp a, thấy tiểu thư phiền sao?”

      Lục Hà ủy khuất mím môi : “Ta có thể xin nghỉ nửa ngày được ?”

      “Ra ngoài cùng Đinh Đinh?” Hoa Vị Miên , Tông Chính Sở bảo Đinh Tiểu Hà cùng Thanh Dương ra ngoài mua chút dược liệu, tiểu nha đầu này hơn phân nửa là động tâm rồi.

      “A?. . . . . Vâng.” Lục Hà thẹn thùng thừa nhận.

      “Ngọc Dạng, cần chải nữa.” Hoa Vị Miên giơ tay ngăn Ngọc Dạng lại, lại gọi Như Yên trải giường chiếu tới, lần đầu nghiêm túc : “Các ngươi phải là nha hoàn của ta. . . . . .”

      “Tiểu thư!” Lời còn chưa hết, cả ba lớn tiếng đồng thanh, Hoa Vị Miên vội vàng xua tay: “Ý của ta là, mặc dù bình thường các ngươi chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của ta, nhưng thân thể của các ngươi tự do, muốn đâu muốn làm gì, trực tiếp với ta là được.”

      “Tiểu thư, ngài đừng nóng giận, ta là được, chớ đuổi Lục Hà !” Lục Hà nhịn được rơi nước mắt.

      Như Yên cùng Ngọc Dạng cũng vẻ mặt bi thương nhìn nàng.

      “Được rồi được rồi, ta đuổi các ngươi a!” Hoa Vị Miên ngừng giải thích, “Ta là , nếu các ngươi thương nhau muốn lập gia đình, ngàn vạn lần cần khách khí với ta, cứ thẳng là được!”

      “Tiểu thư, thân thể tàn hoa bại liễu của Như Yên có thể gả cho ai, chỉ cần ở bên cạnh hầu hạ ngươi. . . . . .” Như Yên xong cũng nghẹn ngào.

      Hoa Vị Miên nhức đầu nhìn ba miệng ăn này, ngờ các nàng tự do, các nàng còn vui, theo nàng lại được phát tiền lương nha!

      Từ trong ngực lấy ra mười hai lạng bạc ngày hôm qua lấy từ chỗ Tông Chính Sở, : “Hôm nay cho các ngươi nghỉ ngày, Lục Hà cùng Đinh Đinh mua đồ, Như Yên cùng Ngọc Dạng ra ngoài mua chút phấn son gì đó. . . . . .”

      “Ta lưu lại bồi tiểu thư!” Ngọc Dạng nhận lấy bạc, đưa qua cho Như Yên.

      cần.” Hoa Vị Miên khoát tay : “Các ngươi , sau này chưa chắc có cơ hội.”

      Mấy người nhìn nhau, do dự chút, : “Cám ơn tiểu thư!”

      Phòng khách phủ giáo úy, Tông Chính Sở ngồi thẳng cao, Hoa Vị Miên ngồi bên tay phải , uống từng ngụm nước đường.

      “Dẫn người tới.” Tông Chính Sở nhàn nhạt phân phó.

      Hai thị vệ kéo người vào, mái tóc tán loạn che mặt, Hoa Vị Miên suýt nữa nhận ra, nhìn kỹ, phải Trần Thất là ai?!

      Trần Thất bị ném đất, tinh thần cũng tệ lắm, nhìn thấy Tông Chính Sở liền trợn mắt.

      “Người tùy ngươi xử lý, giết chết là được.” Tông Chính Sở hời hợt .
      mailinh, NhiJoDion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      edit: Sulli
      beta: Vô Phong

      Chương 63: có biện pháp, ta chính là quá thiện lương

      Hoa Vị Miên nhe răng, hướng Trần Thất cười cái, khiến cho khỏi rùng mình.

      “Tông Chính Sở, dù sao ta cũng là quân của Xa Kỵ tướng quân, theo lý nên đưa ta hồi kinh!” Trần Thất kêu gào.

      Tông Chính Sở uống ngụm trà, : “Chống lại quân lệnh, giết binh lính Đại Ân ta, phản quốc, đủ để ngươi chết toàn thây rồi!”

      Trần Thất trợn to hai mắt, Tông Chính Sở là tự với mình, căn bản có quyền kháng án, thèm nhìn mặt mũi Xa Kỵ tướng quân mà muốn hành quyết tại chỗ!

      nên làm chuyện máu tanh như vậy!” Hoa Vị Miên nhàng cười tiếng, : “Mọi người đều là người văn minh, dĩ nhiên nên chọn cách làm văn minh chút. . . . . .”

      Trần Thất lạnh sống lưng, biết nàng muốn làm gì.

      trầm cười, Hoa Vị Miên cất cao giọng : “Có loại hình phạt gọi là lăng trì ngươi có biết hay ?”

      Trần Thất thể tin trợn to hai mắt, “Ba nghìn sáu trăm đao?!”

      “Ai nha,” Hoa Vị Miên che miệng cười : “Người ta tâm địa thiện lương, chỉ cần cắt ba sáu đao là được!”

      “Độc phụ, người dám cả gan giết mệnh quan triều đình. . . . . . .!” Lời còn chưa dứt, chưởng liền quét qua mặt Trần Thất, đánh cho ngã nhào mặt đất, khóe miệng còn rỉ máu, có thể thấy được lực đạo lớn đến mức nào.

      “Tiếp tục ầm ĩ! Tiếp tục ầm ĩ nữa liền thiến ngươi!” Hoa Vị Miên cười đến sáng lạn, trong mắt cũng tràn ngập hàn ý, Trần Thất thấy vậy tự chủ có chút sợ hãi, vội vàng thu lại thanh .

      Mấy người bên cạnh ngoại trừ Tông Chính Sở, toàn bộ đều bị dọa sợ giật mình cái. . . . . .Cũng quá tàn nhẫn ấy chứ!

      Hoa Vị Miên chuyển đề tài, thần sắc lành lạnh, : “Ai kêu ngươi đắc tội ta, con người của ta có thù tất báo, người khác tổn hại ta, ta liền trả lại gấp mười lần, nhớ , đời này có chuyện nào mà Hoa Vị Miên ta làm được.”

      Ngọc Dạng, Như Yên, Lục Hà, cùng với những kia vốn được đưa tới quân đội của Tông Chính Sở hoặc là rời , hoặc là lưu lại nhà bếp giúp tay, hoặc là giặt quần áo vân vân, nhưng lại bị tên súc sinh này chà đạp, Lục Hà thoạt nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng nửa đêm lại thường tỉnh lại ôm chăn khóc. . . . . . dùng thập đại cực hình Mãn Thanh thiết đãi nên cười trộm rồi!

      “Trần Thất, ngươi có phục hay ?!” Hoa Vị Miên hét lớn tiếng.

      Trần Thất hề cam tâm, cúi thấp đầu lên tiếng.

      “Hừ!” Hoa Vị Miên cười lạnh, “Lột y phục, buộc hai chân lại, treo ngược trong thành thị chúng, cắt ngón tay, để cho ngươi nhớ hậu quả của việc bán nước hại dân, nếu có lần sau, ta liền khiến cho ngươi sống đến đao thứ ba nghìn sáu trăm!”

      Lời vừa dứt, Trần Thất liền bị kéo xuống.

      Tiếp nhận những ánh mắt sóng điện của mọi người, Hoa Vị Miên ưỡn ngực, tới bên cạnh Tông Chính Sở rồi ngồi xuống, uống ngụm trà, sâu kín thở dài : “ có biện pháp, ta chính là quá thiện lương. . . . . .”

      “Khụ khụ. . . . . .Khụ khụ!” Người trong đại sảnh nhịn được giả vờ ho khan.

      “Dịch cảm ở thú vật bùng phát a, các vị đại nhân nên chú ý.” Hoa Vị Miên ân cần khuyên bảo.

      Đám người Chung Minh vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, tất cả chắp tay : “Tiên tử dạy dỗ phải.”

      Được rồi, bị chửi là thú vật, bọn họ cũng nhịn. . . . . . .

      Chương 64: Vì mấy món ăn kia

      “Báo!” Vệ Hổ cùng thị vệ khác vội vã tới.

      Hai người tới bên cạnh Tông Chính Sở cùng Chung Minh, giọng gì đó, Tông Chính Sở có thay đổi gì, Chung Minh lại vỗ bàn, giận đến mức râu ria dưới rung động, lgấp gáp hướng Tông Chính Sở chắp tay bồi tội, “Tông Chính tướng quân, tại hạ vô phương quản giáo, cũng nên xử lý chuyện này!”

      Tông Chính Sở giơ tay ngăn lại, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi định xử lý thế nào?”

      “Có chuyện gì xảy ra?” Hoa Vị Miên nhìn hai người suy đoán, trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy.

      Chung Minh vẻ mặt lúng túng, càng nhiều hơn là tức giận, bực bội : “Tướng sĩ thủ thành ở cửa thành xung đột với binh lính của Tông Chính tướng quân.”

      bên ngoài thành bên trong thành, như thế nào lại xung đột?

      “Chỉ vì mấy xe rau quả kia.” Tông Chính Sở giải thích nghi hoặc của nàng.

      “Chính là vì mấy xe rau cải trắng kia?!” Hoa Vị Miên giật mình , việc này cũng quá nhặt !

      ra xấu hổ, những thứ rau quả kia vốn là đưa đến cho tiên tử, nhưng lại bị tướng sĩ thủ thành khấu trừ. . . . . . . .”

      “Vu Lam thành vốn phồn thịnh, các tướng sĩ sao lại vì mấy xe rau quả mà mâu thuẫn?” Hoa Vị Miên nghi ngờ.

      “Kỳ thực, triều đình ba năm phát lương bổng, các tướng sĩ đều được dân chúng trong thành nuôi, nhưng dù sao cũng có hạn, cho nên các tướng sĩ. . . . . . .” Chung Minh đến đây cuối cùng đành lòng thêm gì nữa.

      Trong lòng Hoa Vị Miên nhất thời nổi lên loại tư vị, trong ngực hỏa khí bừng bừng, : “Đưa ta xem chút.”

      Ba người tới cửa thành, hai bên bất phân thắng bại, bên của Tông Chính Sở là phó tướng Quách Cương Chính, bên của Chung Minh là kỵ đốc Từ Tiếu Bắc, bên cạnh cửa thành là mấy xe cải trắng, người hai bên giằng co, ai nhường ai.

      “Còn ra thể thống gì!” Chung Minh gào to, “Các ngươi muốn cãi quân lệnh?!”

      Từ Tiếu Bắc phục, “Đây là rau của dân chúng trong thành ta, các tướng sĩ thủ thành cũng hiếm khi được ăn bữa, tại sao phải cho bọn toàn bộ?!”

      Khó có thể trách, trong chiến tranh, ngay cả đồ ăn của binh lính cũng phải chắp tay đưa cho người ta, đối với người ôm tư tưởng trung quân xác thực rất khó tiếp nhận.

      “Uông Quân, toàn bộ xử trí theo quân pháp!” Chung Minh giận kiềm chế được.

      “Việc này. . . . . .” Uông Quân nhất thời khó xử, các tướng sĩ có suy nghĩ khác, nếu mạnh mẽ ngăn lại, sợ rằng phản hiệu quả.

      Chung Minh định , Tông Chính Sở lại đứng trước mặt , mặt biểu tình nhìn Quách Cương Chính: “Có chuyện gì xảy ra?”

      Quách Cương Chính dĩ nhiên biết tính khí của Tông Chính Sở, cũng dám lỗ mãng, lập tức chắp tay cúi đầu đáp: “Tiên tử phân phó đưa rau quả đến, các tướng sĩ đều chờ đợi, nhưng lại bị giữ lại ở cửa thành, cho nên mạt tướng tới tra xét. . . . . .” Quan trọng là món ăn này là phần thưởng của tiên tử, có ai muốn hưởng tiên khí chứ!

      Hoa Vị Miên nghĩ thầm, lại rốt cuộc cũng là vì mấy món ăn nàng đưa tới. . . . . .

      “Được rồi, bổn tiên tử biết.” Hoa Vị Miên vỗ tay cái, quay đầu nhìn Tông Chính Sở cùng Chung Minh: “Chuyện này để ta xử lý, hai vị có ý kiến chứ?”

      Chung Minh vội : “Tiên tử tùy ý phân phó.”

      Tông Chính Sở cũng gật đầu.

      Hoa Vị Miên gọi Vệ Hổ tới, thấp giọng mấy câu, vỗ vỗ vai ý bảo có thể rời , lại phân phó người xếp đám người tham gia gây chuyện thành hàng, mỗi bên có hai ba mươi người.
      mailinh, NhiJoDion thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      edit: Sulli
      beta: Vô Phong

      Chương 65: Hai người ba chân

      Chỉ chốc lát sau, Vệ Hổ cùng mấy người khác đẩy chiếc xe ba gác tới, phía là mấy bọc đồ lớn. Vệ Hổ mang dây thừng cùng vải tới, : “Tiên tử, chuẩn bị xong!”

      “Ừm”, Hoa Vị Miên gật đầu cái: “Bắt đầu !”

      Phút chốc, cửa thành lớn như vậy mà chỉ còn lại mười mấy người phạm lỗi, những người khác đều lui ra rất xa. Hoa Vị Miên phân phó Từ Tiếu Bắc cùng thủ hạ của buộc vải màu lam đầu, còn thủ hạ của Tông Chính Sở buộc vải màu đỏ.

      tại chúng ta chơi trò chơi, tên là hai người ba chân.” Hoa Vị Miên ngừng lại chút : “Nếu chơi bị trừ nửa năm bổng lộc, quét dọn chuồng ngựa trong ba tháng!”

      Nàng vừa vậy, ai dám bước ra khỏi hàng.

      Hoa Vị Miên hài lòng gật đầu, gọi Vệ Hổ cột Quách Cương Chính và Từ Tiếu Bắc vào cùng nhau. Hai người đôi mắt to trừng đôi mắt , khoanh tay, đều nhìn nhau xem thường, ai cũng chịu yếu thế.

      Dùng dao rạch túi vải ra, Hoa Vị Miên xoay người đá cái, mấy túi đậu đỏ cùng đậu xanh từ trời giáng xuống, giống như mưa rải đầy cửa thành.

      Tất cả mọi người nhìn nàng, đoán ra dụng ý của nàng.

      “Khụ khụ!” Hoa Vị Miên hắng giọng, : “Theo màu sắc mảnh vải đầu các ngươi, chia làm đội xanh cùng đội đỏ, Quách phó tướng cầm đầu đội đỏ, Từ kỵ đốc cầm đầu đội xanh, hai người nhóm, người cầm gầu xúc, đội đỏ nhặt đậu xanh, đội xanh nhặt đậu đỏ, mỗi lần nhặt hạt, sau khi đưa cho người kia mới có thể bỏ vào trong gầu xúc.”

      “Nếu như có người làm đổ, phải vứt sạch toàn bộ rồi làm lại từ đầu.” Thấy mọi người xôn xao, Hoa Vị Miên lại tiếp tục : “Trong gầu xúc của hai người, số đậu đỏ và số đậu xanh phải bằng nhau, nếu đổ sạch làm lại. Bổn tiên tử phái người theo dõi các ngươi, đề phòng ăn gian, nếu như bỏ cuộc, phạt nửa năm ngân lượng, cho ngựa ăn ba tháng!”

      “Nhưng. . . . . . .” Thời điểm mọi người oán thán bất mãn, Hoa Vị Miên đổi chủ đề, : “Cuối cùng xét thắng lợi dựa số lượng, nếu đội nào hơn, có thưởng, năm mươi lạng bạc!”

      Những lời này vừa lại gây ra trận sóng lớn, có ít người xoa tay soàn soạt, năm mươi lạng bạc, bọn họ phải tích lũy bao nhiêu năm mới được a!

      nhiều lời nữa, Hoa Vị Miên ra lệnh tiếng, mọi người liền ngừng ngồi xổm xuống nhặt hạt đậu. Uông Quân phái người dám sát, người nào đưa cho người kia liền bị đổ sạch rồi làm lại, cuối cùng ngay cả Quách Cương Chính cùng Từ Tiếu Bắc cũng bỏ lại ân oán cá nhân mà bắt đầu hợp tác. Bất quá cũng tránh khỏi khó khăn, bởi vì chân hai người bị trói, mỗi người lại phương hướng, ít đội liên tiếp làm đổ đậu, chỉ đành phải chấp nhận làm lại.

      Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người xung quanh đều tập trung tinh lực quan sát cuộc tranh tài này.

      Hoa Vị Miên tới bên cạnh Tông Chính Sở, cười : “Có thể cho ta mượn năm mươi lạng bạc hay . . . . . .”

      có.” Tông Chính Sở ngay cả mí mắt cũng nâng lên.

      “Làm sao lại có, lần trước ngươi lấy vàng của ta?!” Hoa Vị Miên phục.

      “Tự mình nghĩ biện pháp.” Tông Chính Sở đậy nắp quan tài mới luận định. [1]
      [1]: muốn đánh giá ai tốt xấu, công tội thế nào, phải chờ khi người ấy chết

      “Ngươi. . . . . .!” Hoa Vị Miên bực bội, nàng làm như vậy là vì ai?!

      Tức giận quay lưng, trong lòng Hoa Vị Miên thầm mắng Tông Chính Sở có lương tâm.

      Chương 66: Đưa tới cửa

      tuân theo quân quy, phạt lại thưởng, ngươi có nghĩ tới hậu quả hay ?” Tông Chính Sở yếu ớt hỏi.

      Hoa Vị Miên ngẩn ra, nàng là suy nghĩ làm cách nào để mấy người kia đoàn kết lại, lại nghĩ tới những người khác cảm thấy như thế nào. . . . . .

      “Vậy làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Hoa Vị Miên đau khổ hỏi, nàng cũng có bản lĩnh để giải quyết việc lớn như vậy!

      Tông Chính Sở nhàn nhã nâng ly trà lên, động tác ưu nhã nhấp ngụm, : “Lực bất tòng tâm.”

      Xem như ngươi lợi hại! Hoa Vị Miên vỗ bàn, tay vén áo, giận dữ bỏ .

      Nhưng Hoa Vị Miên vừa ra đường, lập tức liền hối hận, nhìn vẻ mặt của Tông Chính Sở cũng biết có biện pháp giải quyết vấn đề, nếu mình chịu nhận lỗi, chừng còn có thể giúp mình, nhưng. . . . . . Muốn nàng bỏ qua thể diện cầu , vậy cũng thể làm được!

      “Ngươi mau buông tay! Buông!”

      Nhìn đống người vây trước mặt, Hoa Vị Miên nghe thấy thanh này làm sao giống như của Ngọc Dạng.

      “Bổn công tử coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, ngoan ngoãn trở về cùng bổn công tử, làm tiểu thiếp thứ mười của bổn công tử, bảo đảm ngươi có thể hưởng vinh hoa phú quý!”

      Hoa Vị Miên vừa nghe thanh này thấy khó chịu, mười phần lưu manh!

      “Tiên tử tới!” Có người nhìn thấy nàng, vội vàng lui ra.

      Người hai bên rối rít nhường đường cho nàng, muốn nhìn xem tiên tử này trừng phạt thằng cháu đời thứ hai của Chu gia như thế nào.

      Chu Văn Tài vừa thấy Hoa Vị Miên, hai mắt liền sáng lên. Chăm chú nhìn nàng, hận thể nhào tới.

      Lúc này Hoa Vị Miên cười cười, lo có biện pháp, liền có người đưa tới cửa!

      Chu Văn Tài vội buông tay Ngọc Dạng ra, chạy vội tới cạnh Hoa Vị Miên, : “Tiểu nương tử, theo bổn công tử !” Dứt lời còn đưa tay muốn sờ mặt Hoa Vị Miên.

      Hoa Vị Miên nghiêng người tránh né, trong lúc phất tay áo, liền vẩy độc vào tay .

      “Bổn tiên tử thấy ngươi hai mắt dại ra, ấn đường màu đen, hôm nay chắc chắn gặp tai họa lớn.”

      Chu Văn Tài sửng sốt, ngay sau đó cợt nhả : “Tiểu nương tử chỉ dung mạo như thiên tiên, còn có thể coi bói thay bổn công tử, bằng chúng ta lên giường hảo hảo coi . . . . . .”

      Người xung quanh nghe thấy những lời hạ lưu của đều cảm thấy phẫn nộ, nhưng lại e ngại nhà tài cao thế lớn, giận mà dám gì.

      Hoa Vị Miên lạnh lùng cười tiếng, Chu Văn Tài còn chưa kịp kéo nàng, liền kêu thảm tiếng, ngã quỵ xuống đất, thống khổ rên rỉ.

      Lần này Hoa Vị Miên hề hạ thủ lưu tình, độc này lấy từ người Tiểu Mao, là loại độc chết người, nhưng lại có thể khiến cho đau đớn như bị hàng ngàn con côn trùng cắn.

      Mọi người vừa thấy, hả hê vô cùng, cũng càng có thêm mấy phần kính sợ đối với Hoa Vị Miên, mạo phạm tiên tử, bị trời phạt!

      Hoa Vị Miên ngồi chiếc ghế biết Lục Hà lấy từ đâu tới, lạnh lùng nhìn người lăn lộn đất.

      Lúc này, ông lão vóc người to lớn đẩy đám người ra rồi vào, ông lão này chính là phụ thân của Chu Văn Tài, phú thương thành Vu Lam, Chu Phú Quý.

      Chu Phú Quý vừa thấy Hoa Vị Miên, lập tức quỳ xuống dập đầu, ngay cả Chu Văn Tài ngừng kêu rên cũng để ý đến.

      “Tiên tử, cầu xin ngài tha thứ cho con ta, cũng phải cố ý mạo phạm!” ra cũng thể trách Chu Văn Tài, chỉ có thể vận khí tốt, mấy ngày trước đại quân vào thành, còn say bí tỉ trong Di Hồng viện, ngay cả Hoa Vị Miên là ai cũng biết.
      Dion thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Beta: Vô Phong

      Chương 67: Thế này thực còn hơn cướp bóc

      Giơ tay lên điểm huyệt ngủ của Chu Văn Tài, Hoa Vị Miên : “Bổn tiên tử đến chỗ ở của ngươi chuyến.”

      Chu Phú Quý cảm động đến rơi nước mắt gọi hạ nhân tới khiêng Chu Văn Tài , lại cúi đầu khom lưng dẫn đường cho Hoa Vị Miên.

      tới Chu phủ, Hoa Vị Miên thể cảm thán câu vô thương bất gian [1], nhìn nơi này của so với phủ giáo úy tam phẩm của triều đình còn đẹp hơn!
      [1]: buôn bán gian dối.

      Chu Phú Quý sai người đưa nước trà điểm tâm tới, vẻ mặt nịnh hót với Hoa Vị Miên: “Con ta có mắt như mù, đắc tội tiên tử, mong tiên tử nể tình cho con đường sống. . . . . .”

      “Vừa rồi đùa giỡn bổn tiên tử, bổn tiên tử cũng so đo, nhưng lại muốn lạm dụng tỳ nữ của bổn tiên tử, bổn tiên tử thể đứng nhìn quản!” Hoa Vị Miên lên giọng.

      “Đúng vậy, đúng vậy . . . . . .” Chu Phú Quý lau mồ hôi mặt, dè dặt : “Tiên tử muốn. . . . . .”

      “Đền chút bạc là được, để cho tỳ nữ của bổn tiên tử mua chút phấn son.” Hoa Vị Miên nâng cốc trà lên nhấp ngụm, cũng tệ lắm, là trà ngon.

      Chu Phú Quý nhất thời mặt mày hớn hở, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, giờ có tiền, ngay cả thần tiên cũng có thể mua được a!

      “Quản gia, đến phòng thu chi lấy ba trăm lượng bạc tới đây!”

      “Từ từ!” Hoa Vị Miên ngắt lời : “Bổn tiên tử cũng là ba trăm lượng.”

      Chu Phú Quý vội vàng cười xòa: “Dạ dạ dạ! Tiên tử bao nhiêu là bấy nhiêu!”

      vạn lượng !”

      vạn. . . . . .!” chỉ có Chu Phú Quý, ba người Ngọc Dạng phía sau nàng cũng kinh ngạc thất thanh, khỏi oán thầm, tiểu thư, tâm ngươi quá đen!

      “Tiên tử, phấn son trị giá đến từng đấy tiền. . . . .” Vẻ mặt Chu Phú Quý nhăn nhó, bằng nàng chém giết cho xong, mở miệng chính là vạn lượng, bạc cũng phải là nước, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

      “Dám chất vấn bổn tiên tử?” Thanh của Hoa Vị Miên trầm xuống, giơ tay lên giải huyệt ngủ của Chu Văn Tài, lập tức liền nghe thấy từng đợt la hét, trong lòng suy nghĩ, thế này thực còn hơn cướp bóc, cướp còn phải mua đạo cụ, tại nàng đạo cụ cũng cần!

      Chu Văn Tài đau đớn khó nhịn, nằm cáng giơ tay về phía Chu Phú Quý, : “Cha, cứu cứu ta. . . . . . .”

      Chu Phú Quý trong lòng nôn nóng, là người nối dõi duy nhất của nhà này a!

      “Tiên tử, vạn lượng bạc quá nhiều, tiểu nhân thực lấy ra. . . . . .”

      “Hai vạn lượng.” Còn dám ở trước mặt ta than nghèo, nhìn những người vừa rồi cắn răng nghiến lợi bao nhiêu liền biết ngươi có bao nhiêu vi phú bất nhân! [2]
      [2]: Làm giàu có nhân đức

      Trước mắt Chu Phú Quý tối sầm, lên giá ngay tại chỗ, lên giá ngay tại chỗ a! Vì sao gặp phải chuyện đen đủi này!

      Hai vạn lượng bạc tất nhiên có thể lấy ra, nhưng cam lòng!

      Hoa Vị Miên cũng vội, cho thời gian suy nghĩ kĩ, ngược lại Chu Văn Tài bên kia chịu được, cầu xin ngừng: “Cha, ngươi cho nàng ! Ngươi cho nàng !”

      lúc Chu Phú Quý biết xoay xở thế nào, gia đinh tới thông báo, là đệ nhất thần y Vu Bàn Nguyệt cầu kiến.

      Chu Phú Quý liền vui vẻ, ngay cả Hoa Vị Miên cũng chào hỏi, vội vã chạy ra ngoài.

      Nhìn Chu Văn Tài đau đớn đến bất tỉnh đất, Ngọc Dạng : “Tiểu thư, Vu Bàn Nguyệt này có phải là tới để hát ngược giọng hay .”

      Hoa Vị Miên cười híp mắt : “ vội vội, nghe kỹ .”

      Chương 68: Cấu kết làm việc xấu

      Ngọc Dạng giật giật khóe miệng, nhẫn nại, đứng phía sau nàng nữa.

      Vu Bàn Nguyệt vẫn thân hồng y, tay cầm quạt xếp, bên hông đeo xuyết ngọc, mặt mang ý cười, đôi mắt tà mị khác gì hồ ly, vào sảnh, thu quạt lại, hướng Hoa Vị Miên chắp tay, : “Vị Miên nương, nhiều ngày thấy, biệt lai vô dạng.” [1]
      [1]: Hi vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay.

      cười híp mắt hỏi, lại thấy người kia muốn cười híp mắt trả lời, lúc này Hoa Vị Miên liếc mắt, : “ phải chúng ta mới vừa gặp ngày hôm qua sao?”

      Vu Bàn Nguyệt cũng giận, lắc lắc ngồi xuống, rồi sau đó : “Lời của tại hạ là khách sáo.”

      “Ta và ngươi quen, cần khách sáo.” Hoa Vị Miên khoát khoát tay xin miễn cho kẻ bất tài.

      “Nếu Hoa Vị Miên nương cũng như vậy, tại hạ liền ghi tạc trong lòng.” Vu Bàn Nguyệt vẫn mỉm cười .

      Chu Phú Quý thấy hai người bọn họ chuyện, hoàn toàn để ý tới nhi tử đau đến ngất của , vội vàng cắt ngang hai người, hướng Vu Bàn Nguyệt thở dài : “Thần y, cầu xin ngài cứu nhi tử của ta.”

      Vu Bàn Nguyệt đưa mắt nhìn người đất, : “Chút lòng thành.”

      Chu Phú Quý nghe vậy vui mừng, lời cám ơn còn chưa ra miêng, nghe Hoa Vị Miên : “Người này ta chữa trị mới tốt.”

      Chu Phú Quý vội vàng nhận lỗi: “Tạ lễ của tiên tử ngày khác nhất định dâng lên, bệnh của nhi tử để thần y tới trị là được!”

      Hoa Vị Miên nheo mắt lại cười cười, : “Ngươi hỏi xem thần y thu bao nhiêu tiền?”

      Chu Phú Quý sửng sốt, : “Thần y y thuật cao siêu, chưa từng nghe muốn thu bạc a!”

      “Thần y cũng phải ăn cơm ở trọ mua dược liệu chứ, ngươi cho rằng cũng từ trời xuống giống ta sao!” là đánh giá cao trí thông minh của ngươi rồi.

      Chu Phú Quý nghe xong cảm thấy có lý, nhưng cũng chưa nghe Vu Bàn Nguyệt lấy tiền bao giờ, vì vậy : “Thần y muốn thu bao tiền xem bệnh?”

      Vu Bàn Nguyệt chậm rãi : “Tất nhiên là hai vạn năm ngàn lượng.”

      Chu Phú Quý như bị sét đánh, vốn cho là cứu tinh tới, nghĩ lại là kẻ tâm đen hơn!

      Lông mày Vu Bàn Nguyệt khẽ nhíu, từ lòng bàn tay bắn ra viên thuốc đúng lúc Chu Văn Tài mở miệng thở, : “Thứ này có thể giảm bớt đau đớn của lệnh công tử.”

      Vừa mới dứt lời, Hoa Vị Miên cũng cam chịu yếu thế, từ tay áo bắn ra cây ngân châm, đâm vào mặt Chu Văn Tài, sau đó cười mỉm , “Người này chỉ có thể người cứu, ngươi cố ý tranh giành với bổn tiên tử, vậy chúng ta đành phải phân cao thấp rồi!”

      Mắt hồ ly của Vu Bàn Nguyệt lấp lánh nhìn Hoa Vị Miên, mang theo chút kích động: “ có ý đó!”

      Hai người phân tài cao thấp, hoàn toàn coi Chu Văn Tài là vật hi sinh, khiến đau đớn tỉnh rồi lại ngất, mặt ghim đầy ngân châm, màu sắc người cũng thay đổi, cuối cùng chớp mắt, hoàn toàn bất tỉnh nhân . (Phong: ta cũng ngất =D)

      “Hai vị cao nhân a!” Chu Phú Quý “phịch” tiếng quỳ xuống đất, dập đầu : “Van cầu các ngươi giơ cao đánh khẽ để cho con ta con đường sống.”

      Hoa Vị Miên cùng Vu Bàn Nguyệt nhìn nhau, đối thoại bằng mắt, đáy mắt lấp lánh tương tích cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng với vẻ mặt oán hận khi gặp lại muộn.

      Hoa Vị Miên giả bộ tiêu sái qua, “Ai nha, lúc này xem ra có vẻ khó khăn rồi . . . . . .”

      Chu Phú Quý nghe vậy liền nhức nhối trong lòng, cắn răng , “Tiên tử lần này vô luận muốn bao nhiêu, tiểu nhân tuyệt mặc cả!”
      mailinhDion thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      edit: Vô Phong

      Chương 69: Mặc dù vô sỉ, nhưng là có ích

      " nhiều lắm, ba vạn lượng !" Hoa Vị Miên sờ sờ cằm, : "Gọi người đem bạc mang đến phủ giáo úy."

      Lúc này Chu Phú Quý chỉ có thể rớt cả hàm răng liên tiếp nuốt máu, vội phân phó hạ nhân chuẩn bị bạc.

      Hoa Vị Miên cười cười, xoay người ra bên ngoài, thời điểm lướt qua bên cạnh Vu Bàn Nguyệt, vỗ vỗ vai của : "Giải dược ngươi cho , ngày mai Hỏa Phượng lâu."

      Vu Bàn Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, nha đầu này quả nhiên chính là kẻ cường đạo, mình nuốt ba vạn lượng bạc , còn muốn ra tiền thuốc thang, bất quá nhìn vào bữa rượu ngày mai kia, viên thuốc giải này cũng coi như đáng giá.

      Hoa Vị Miên ra khỏi Chu phủ, Lục Hà theo sau lưng nàng buồn bực hỏi: "Tiểu thư cùng Vu công tử ngày hôm qua phải là còn đánh nhau ư, hôm nay làm sao tốt như vậy?"

      Ngọc Dạng cùng Như Yên cũng thấy kỳ quái, hai người này làm sao lại làm trò ngay trước mặt mọi người, còn hợp lại hát bè, chẳng những hảo hảo trị hai cha con Chu gia, còn khiến Chu gia nộp ba vạn lượng bạc ra ngoài.

      Hoa Vị Miên quay đầu lại, khóe miệng khẽ nhếch, hé mắt, : "Bí mật!"

      Ngọc Dạng cùng Như Yên đồng thời run lên, vẻ mặt này của nàng. . . . . . Quá bỉ ổi rồi. . . . . .

      Ngây ngất vì kiếm được ba vạn lượng bạc, Hoa Vị Miên đến cửa thành dạo bộ hết vòng, tranh tài phân thắng bại còn lúc nữa mới xong, vì vậy tới ngồi xuống bên cạnh Chung Minh.

      "Chung giáo úy a, " Hoa Vị Miên hắng giọng cái, : "Trở về liệt kê danh sách, phàm là thương nhân làm giàu bất nhân đều viết vào, tốt nhất là gia sản hơn vạn lượng bạc, phát thiệp mời tới, là ngày mai bổn tiên tử muốn triệu tập bọn họ, bảo bọn họ mỗi người chuẩn bị vạn lượng bạc mang theo người tới phủ giáo úy ."

      Chung Minh ngẩn ra, hồi lâu mới : "Tiên tử, đây là ý gì?"

      Hoa Vị Miên khoát khoát tay, : "Thiên cơ bất khả lộ, ngươi theo lời bản tiên tử làm là được."

      Chung Minh tuy có nghi vấn, nhưng Hoa Vị Miên mở miệng, cũng chỉ có thể làm theo, vì vậy cáo từ Tông Chính Sở rồi lui khỏi chỗ ngồi.

      "Ngươi lại có chủ ý xấu gì?" Tông Chính Sở nhìn người tức giận chạy , lại cười híp mắt chạy về, hỏi.

      Hoa Vị Miên liếc cái, hừ cũng lười phải hừ tiếng, dứt khoát kiên quyết nghiêng đầu, dầu gì cũng là chồng tương lai của nàng rồi, cư nhiên đâm nàng nhát, khinh bỉ!

      Con ngươi trầm lắng của Tông Chính Sở xẹt qua tia thâm trầm, nhưng lại che giấu cực tốt.

      Kết quả cuối cùng là tổ của Quách Cương Chính cùng Từ Tiếu Bắc vô địch, Hoa Vị Miên nhìn mấy chục người phía dưới mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, với Tông Chính Sở: "Ngươi là tướng quân, ngươi cho bọn họ biết, trưa mai tập hợp ở cửa thành."

      Ánh mắt của Tông Chính Sở cũng chuyển động, giơ tay lên ra hiệu cho Vệ Hổ đứng bên cạnh cái, sau đó xoay người rời .

      Hoa Vị Miên hướng về phía bóng lưng Tông Chính Sở làm cái mặt quỷ, ai ngờ sau đầu giống như mọc thêm con mắt, cũng quay đầu lại : "Hoa Vị Miên, muốn phục dịch quân pháp?"

      Hoa Vị Miên lập tức thu động tác, đàng hoàng theo phía sau .

      Như Yên ở sau lưng nàng lành lạnh : "Tiểu thư của chúng ta mỗi gặp tướng quân liền như chuột gặp phải mèo."

      Hoa Vị Miên phóng qua ánh mắt giết người, lộ ra hàm răng trắng hếu, "Ai là chuột ai là mèo?"

      Như Yên lập tức câm miệng, cũng ngẩng đầu lên, chỉ mực bước .

      "Hoa Vị Miên?" Tông Chính Sở xa, quay đầu lại nhìn nàng.

      Hoa Vị Miên hấp tấp chạy tới, : "Tiểu Sở sở, Như Yên ngươi là chuột!"

      "Vô sỉ!" Ba người run lên, cả người nổi da gà, trăm miệng lời, phát ra từ đáy lòng.

      Hoa Vị Miên liếm môi quay đầu lại, ba người lập tức nhìn trời nhìn trời, nhìn đất nhìn đất, Ngọc Dạng tự dối lương tâm : "Mặc dù vô sỉ, nhưng là có ích!"

      Hoa Vị Miên nâng cằm lên, tự cao tự mãn về phía Tông Chính Sở bên kia.

      Chương 70: Chưa trải qua giai đoạn thứ ba, còn chưa xem qua ảnh XXX a

      mình theo Tông Chính Sở vào phòng, Hoa Vị Miên đột nhiên có loại cảm giác như kẻ trộm, xoay người muốn chạy, lại bị Tông Chính Sở tay bắt được, xoay ngang đặt đầu gối, vung tay đánh vào cái mông của nàng.

      Đau cũng phải đau lắm, nhưng cái này liên quan đến tôn nghiêm, kẻ sĩ có thể chết thể chịu nhục!

      Hoa Vị Miên liều cái mạng già giằng co, mặt đỏ lên như cái mông khỉ, dùng sức đánh vào hông của Tông Chính Sở, kêu lên: "Tông Chính Sở, ngươi dám đánh ta?! Ngươi để nãi nãi xuống, chúng ta mình đấu!"

      Tông Chính Sở tay đè ép thân thể nhắn của nàng, giơ tay lại "bộp bộp" mấy cái, trong đôi mắt lục sắc mang theo đốm lửa tức giận, giống như hắc triều cuồn cuộn mà đến, trút xuống người Hoa Vị Miên.

      "Biết sai chưa?"

      Nước mắt Hoa Vị Miên cũng rớt ra ngoài rồi, trong lòng trực tiếp lẩm bẩm: máu chảy vội, máu chảy vội! [1]
      [1]: chỗ này ý muốn chị trong kỳ. . . . ta biết dịch sao, hix

      "Ta sai ở chỗ nào?" Nàng phục quát.

      Tông Chính Sở vung tay lên muốn đánh, nhưng thấy thân thể nàng run lên, thu tay lại, ôm nàng đặt lên đầu gối mình, sờ sờ gò má ửng hồng của nàng, thở dài : "Làm sao thích khóc như vậy. . . . . ."

      "Ta đánh ngươi mấy đánh xem?!" Hoa Vị Miên hung hăng lau nước mắt mặt, "Tại sao ngươi đánh ta?"

      " cho chẳng biết tại sao để ý tới ta."

      Hoa Vị Miên kinh hãi, níu lấy cổ áo của : "Ngươi liền vì lý do tồi như vậy đánh ta?!"

      Lúc này, sắc mặt Tông Chính Sở trầm xuống, : "Ngươi là người của ta. . . . . . Lý do này đủ sao?"

      "Ai là người của ngươi?!" Hoa Vị Miên vung quả đấm nện xuống lồng ngực Tông Chính Sở.

      Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng Hoa Vị Miên là khoa chân múa tay, người từng luyện võ công, chính là cần nội lực, lực đạo của quyền kia đánh ra cũng hết sức lợi hại. Chân mày Tông Chính Sở cũng nhíu cái, vẫn tùy cho nàng phát tiết.

      Hoa Vị Miên thở hổn hển trực tiếp nhìn chằm chằm , cặp mắt lục sắc kia lại giống như mang theo chất độc, từng chút từng chút tê dại thần kinh của nàng, cảm giác nhiệt độ chung quanh lên cao, hun đến nàng cũng buồn ngủ, muốn phá tan yên lặng này, đôi môi mềm mại phủ lên.

      Hoa Vị Miên cảm giác thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, níu lấy tay áo của Tông Chính Sở, níu chặt.

      Tông Chính Sở linh hoạt cạy hàm răng của nàng ra, bá đạo cướp đoạt hô hấp của nàng, hút lấy nước miếng trong miệng nàng.

      Đỏ mặt, Hoa Vị Miên có chút phản ứng kịp, cho đến khi cảm giác phía dưới mông có vật cưng cứng chỉa vào, lý trí mới trong nháy mắt từ trong sương mù bước ra ngoài, chưa trải qua giai đoạn thứ ba, còn chưa xem qua ảnh XXX a!

      Dùng sức đẩy Tông Chính Sở ra nhưng đẩy thế nào cũng được, Hoa Vị Miên giận đến mức đưa tay cào loạn hồi người .

      Đợi đến khi Tông Chính Sở thoả mãn liếm liếm khóe miệng, Hoa Vị Miên gần như hít thở thông, thở hổn hển, liếc mắt coi thường, vươn ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào , : "Cầm. . . . . . Cầm thú. . . . . ."

      Tông Chính Sở lè lưỡi liếm vào ngón tay trắng nõn của nàng, hai màu hồng cùng trắng đánh thẳng vào thị giác khiến trái tim bé của Hoa Vị Miên "thình thịch" nhảy lên, nàng coi như thấy ràng bộ mặt của rồi, chính là kẻ háo sắc, bình thường nhìn qua đứng đắn, sau lưng háo sắc chịu nổi!
      mailinhDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :