1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nương tử: Tướng công xin tiếp chiêu - Bán Điểm Mặc(c140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      edit: Sulli
      beta: Vô Phong
      Chương 49: Dự kiến trước

      Lúc trở về tự nhiên lại đụng phải Dư Hạo Thành, bất quá nhìn qua có tinh thần như mới vừa rồi, trong mắt có chút tức giận, có điều tướng mạo cũng tệ lắm.

      “Tiểu suất ca! Ta trở lại!” Hoa Vị Miên trung hướng chào hỏi.

      Dư Hạo Thành vừa nghe thanh này, cũng biết là nữ tử vừa rồi, ngay lập tức gọi người cầm cung tên tới, ắt phải rửa sạch nhục trước.

      Hoa Vị Miên mồ hôi lạnh giọt, vừa rồi nàng vận khí tốt mới tránh thoát, lúc này vẫn mau chạy trối chết !

      Dư Hạo Thành đứng nghiêm giương cung, hoàng y hòa lẫn với ánh trời chiều, cung cùng dây cung tựa hồ bị kéo thành vòng tròn, có thể thấy được rất tức giận.

      Tên rời khỏi cung, mang theo luồng gió vù vù, khiến cho da đầu Hoa Vị Miên tê dại, mũi tên này vẫn thể xuyên tim?!

      Xoay người quay đầu lại, vung bọc y phục, Hoa Vị Miên còn chưa nghĩ ra hướng tránh, liền nghe “Đinh” tiếng, mũi tên kia bị đánh rơi xuống.

      Dư Hạo Thành trợn to mắt, dám tin tưởng, nàng làm sao đánh rơi mũi tên của ?! luôn luôn cho rằng mình bách phát bách trúng, cư nhiên bị nàng đánh rơi rồi! Trong vòng ngày, hai thứ uy nghiêm của đều bị khiêu chiến!

      Hoa Vị Miên sững sờ, nàng cứ như vậy vung tay lên. . . . . . Nhìn thỏi bạc trong tay, nàng tự hào nở nụ cười, những điều ngoài dự kiến thế giới này càng làm cho người ta thích thú!

      “Đuổi theo cho ta!” Dư Hạo Thành hung ác .

      “Nhưng tướng quân, quân sư chúng ta phải ở ngoài tìm tin tức của .” Phó tướng bên cạnh vội vàng .

      Lại là tên quân sư kia! Dư Hạo Thành quay về trướng đập lên án kỳ mấy cái!

      Lướt qua hẻm núi, xa xa liền thấy áo giáp bạc của Tông Chính Sở phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng, trường kiếm huy động, ở trong vòng vây mở đường máu, phía sau là hài cốt. . . . . .Đây chính là chiến trường!

      Đưa tay rút lấy lá cờ gánh vai liền chạy vội về phía Tông Chính Sở.

      “Tông Chính Sở, mau hạ lệnh lui binh!” Hoa Vị Miên nhảy xuống cước đá văng tên lính vội vàng .

      Động tác tay của Tông Chính Sở ngừng chút, Hoa Vị Miên mới nhớ ra mình dịch dung, nhanh chống giật mặt nạ mặt xuống : “Là ta! Mau lui binh, có bẫy!”

      Tông Chính Sở động tác dừng, mặt hơi hướng phía sau, : “Trống ở đó!”

      Hoa Vị Miên cũng chậm trễ, tung người bay .

      Hoa Vị Miên miệng đắng lưỡi khô giải thích nguyên nhân hậu quả tình với đám người trong trướng nghị , tổng kết lại chính là: Năm vạn binh kia của Chung giáo úy hoàn toàn vứt bỏ, dùng để dẫn Tông Chính Sở vào eo Thiên Tiệm, mà lúc vừa khai chiến Thư Lưu Quan phái người lên đỉnh núi, phía chuẩn bị đá lớn, muốn diệt trừ Tông Chính Sở, sau đó Dư Hạo Thành canh giữ phía ngoài liền vào dọn dẹp tàn cuộc.

      Tông Chính Sở yên lặng rót chén nước đặt lên tay nàng, nàng hơi xong, ngửa đầu lên trời uống cái ực.

      “Theo như thuyết pháp của tiên tử, bây giờ Tây Hòa quốc tam vương gia khống chế triều cương, vì muốn diệt trừ tận gốc những kẻ đối đầu, cho nên muốn trừ bỏ thế lực của Chung Minh!” Vương Miểu sờ sờ cằm .

      Hoa Vị Miên vỗ bàn cái : “ sai!”

      “Tướng quân, bọn họ chó cắn chó, đúng là cơ hội tốt cho chúng ta công thành.” Lý Triêu Giang đứng ra chắp tay .

      Tông Chính Sở khẽ gật đầu: “Tối nay công thành!”

      Chương 50: Ánh mắt ta trong veo như nước

      “Giao mặt nạ ra đây.” đột nhiên .

      Hoa Vị Miên nhất thời mồ hôi giọt, nàng như thế nào lại quên mình chạy trốn thành a!

      Cười mỉa : “Chỉ có hai cái, dùng qua, , ta lừa ngươi!” Nàng vội vàng giơ ba ngón tay lên, hai mặt nạ kia là thừa dịp Thanh Dương chú ý lén lấy !

      Tông Chính Sở nhìn nàng, lại : “Bạc.”

      Hoa Vị Miên nhìn phải nhìn trái , “A, ánh trăng tối nay đẹp. . . . .”

      “Lấy ra.” Tông Chính Sở mặt thay đổi, thản nhiên .

      Nhưng chính là vẻ mặt khiến người ta đoán được kia mới khiến cho Hoa Vị Miên sợ hãi, cái gì gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nàng ngay cả chút tâm tư của Tông Chính Sở cũng biết, như thế nào đấu cùng a!

      Mè nheo đặt bọc y phục lên bàn, còn cam tâm : “Ngươi thể chừa chút tiền riêng cho ta a. . . . . .”

      Tông Chính Sở khẽ nhíu mày kiếm: “Sau này trả cho ngươi.”

      “Lúc nào a?” Hoa Vị Miên vui mừng hỏi.

      Chờ đến khi ngươi muốn chạy trốn.

      Tông Chính Sở nhìn ánh sáng trong mắt nàng, hơi nghiêng mặt che dấu ý cười của mình, cũng lời nào.

      Hoa Vị Miên nản lòng ngồi ghế, u oán nhìn túi vàng kia, nàng tạo nghiệt gì a. . . . . .!

      Đại quân đường gió êm sóng lặng tới Vu Lam thành, chờ khi phía cổng thành kêu la chuẩn bị ứng chiến, Tông Chính Sở bày xong trận hình.

      Chung Minh nhìn hai mươi vạn quân đông nghịt, sắc mặt ngưng trọng, hôm nay Thư Lưu Quan mang theo hai mươi vạn quân lùi về ba mươi dặm, tính toán bất thành, tam vương gia quyết tâm muốn diệt trừ mình, bây giờ lại phải bảo vệ Vu Lam thành, chiến khi bắt đầu, tất nhiên là trăm họ lầm than, năm vạn binh lực tay nếu muốn bảo vệ Vu Lam thành, chính là bọ ngựa đấu xe! Chẳng lẽ trời muốn diệt Tây Hòa?!

      “Báo. . . . .!” binh lính kéo dài thanh chạy như bay tới trước Tông Chính Sở, quỳ gối : “Bẩm tướng quân, thám tử báo lại, hai mươi vạn quân của Vu Lam thành trong đêm lui khỏi ba mươi dặm, lương thảo xế chiều hôm nay cũng bị trận hỏa hoạn đốt sạch.”

      Tông Chính Sở theo bản năng quay đầu nhin Hoa Vị Miên, Hoa Vị Miên ngồi ngựa, yếu ớt : “Là ta đốt. . . . . .” Ai bảo bọn họ đốt ta!

      “Ngươi lui ra !” Tông Chính Sở với người kia.

      “Tiên tử quả nhiên là tiên tử, đốt lương thảo của quân địch, còn đoạt quân kỳ của đối phương, là phúc khí của Đại Ân!” Vương Miểu kích động nước miếng bay tứ tung, còn thiếu chưa quỳ bái Hoa Vị Miên.

      Hoa Vị Miên ngượng ngùng cười tiếng, lúc nàng trở lại vốn muốn cầm quân kỳ của Tông Chính Sở, nghĩ lại hoa mắt, thuận tay liền rút quân kỳ của Dư Hạo Thành. . . . . . (Phong: ôi chết cười =D xoắn hết cả ruột =D)

      “Hôm nay Vu Lam thành là tòa thành bỏ, bằng tiên tử ban ân huệ, thuyết phục tướng thủ Vu Lam thành quy phục Đại Ân ta, cũng để trăm họ phải lầm than!” Lý Triêu Giang tâm tình kích động nhìn Hoa Vị Miên, giống như có chuyện gì là nàng làm được.

      Mặt Hoa Vị Miên đều tái rồi, đúng nghĩ nàng là thần tiên a, lừa gạt bọn họ còn có thể, Chung Minh kia có thể tin sao? Đem ánh mắt cầu cứu chuyển sang phía Tông Chính Sở, ai ngờ cũng : “Như thế rất tốt.”

      Hoa Vị Miên tức giận, ngươi nhìn thấy ánh mắt trong veo như nước của ta sao, ngươi nhìn thấy trái tim yếu ớt của ta sao, ta có mấy cái mạng để chịu đựng dày vò a!
      Dion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      edit: Vô Phong

      Chương 51: cần hành lễ lớn như vậy

      "Phái người gọi cửa, cầu đàm phán hòa bình." Tông Chính Sở nhìn Hoa Vị Miên căm tức, trực tiếp .

      được rồi, Hoa Vị Miên nho khẩn cầu: "Có thể để cho Vương Miểu theo ta ?"

      " được." Tông Chính Sở mặt chút thay đổi .

      "Chu lột da [1]!" Hoa Vị Miên tức giận chỉ vào Tông Chính Sở.
      [1]: là kẻ cường hào ác bá trong tác phẩm "Tiếng gáy nửa đêm" của tác giả nổi tiếng Cao Ngọc Bảo lão tiên sinh, là vai nam chính phản diện nổi tiếng, tên là Chu Xuân Phú - địa chủ ở miền Đông Bắc Trung Quốc.

      Tông Chính Sở nhíu mày: "Là ai?"

      " biết, chẳng qua cảm thấy bộ dáng rất giống ngươi." Hoa Vị Miên trở mình xuống ngựa, hất cằm cái xoay mặt, tâm tình hoàn toàn tốt.

      Khóe miệng Tông Chính Sở treo lên chút ý cười : "Yên tâm , Chung Minh là người biết phân biệt đúng sai, làm khó ngươi."

      Điều này có thể coi như an ủi sao? Hoa Vị Miên dùng chân đá đá cục đá mặt đất.

      "Để cho Tiểu Hoa Bì cùng ngươi !" Tông Chính Sở giơ tay từ trong tay áo ném ra thứ.

      Hoa Vị Miên tay chân luống cuống bắt lấy, Tiểu Hoa Bì vô cùng thân thiết đập đập tay nàng mấy cái, còn hưng phấn "chít chít" kêu loạn.

      Vuốt ve lông của nó, Hoa Vị Miên vẫn còn chưa hài lòng, : "Sau khi chuyện thành công ta có lợi ích gì?"

      "Bạc đừng nghĩ, " Tông Chính Sở lập tức , "Cho phép ngươi ra cầu."

      Hoa Vị Miên nội thương, nhưng biết đây là nhượng bộ lớn nhất của Tông Chính Sở rồi, suy nghĩ chút : "Tạm thời chưa nghĩ ra, nghĩ ra sau."

      "Tại hạ Uông Quân, đặc biệt tới đón tiếp tiên tử." Uông Quân nhìn nữ tử trước mắt, tướng mạo quả xuất chúng, chuyện tiên tử hạ phàm trong quân của Đại Ân quốc Tông Chính Sở sớm truyền khắp các quốc gia, nhưng biết là hay là giả.

      "Uông đô úy khách khí." Hoa Vị Miên liếc mắt nhìn dây tua mũ của , ôn uyển lễ độ .

      Uông Quân cười tiếng, đưa tay nhường chỗ : "Mời tiên tử."

      tới biệt quán, Uông Quân kêu Hoa Vị Miên ngồi xuống uống trà, Chung Minh tới ngay.

      Khóe môi Hoa Vị Miên cười yếu ớt, hoàn toàn hiểu đầu đuôi việc, trắng ra, Chung Minh chính là đem nàng để ở trong mắt, an bài nữ nhân tới gặp Chung giáo úy , khỏi bác bỏ mặt mũi của , chiến hai quân sắp tới còn để ý nhiều như vậy, người này cũng quá cổ hủ rồi.

      Lại Hoa Vị Miên ước chừng đợi chừng khắc đồng hồ ở tiền đường, Chung Minh mới khoan thai chậm rãi bước đến, thầm đảo cặp mắt trắng dã, lão ngoan cố.

      Minh Chung vừa đến còn chưa lên tiếng, tay Hoa Vị Miên liền vung lên, cái vỏ chuối chính xác sai lệch bay đến dưới chân của .

      Minh Chung dầu gì cũng là người luyện võ, vì vậy cái lộn ngược ra sau, lúc thầm vui mừng, Hoa Vị Miên lại quăng cái vỏ chuối nữa ra ngoài, lúc hai chân chạm đất vừa trượt, cả người ngã về sau, lúc này, quả nho mang theo nội lực mạnh mẽ đánh vào bắp đùi , trực tiếp đem tư thế tư thế lật người về phía sau của đánh cho thành bổ nhào về phía trước.

      Cho nên, tư thế ngã của vừa vặn chính là chó gặm thức ăn.

      Hoa Vị Miên nín cười, nhàng dùng tay áo che khóe môi lại: "Chung giáo úy cần hành lễ lớn như vậy."

      Minh Chung mặt xám mày tro bò dậy, trong lòng nhất thời hiểu được, người ngồi trước mắt này là kẻ luyện võ, thân thủ cũng tệ lắm.

      "Tiên tử giá lâm, tiếp đón từ xa, Chung mỗ thất lễ." Ngậm bồ hòn làm ngọt, còn phải tươi cười chuyện.

      "Chung giáo úy bận rộn việc quân, bản tiên tử chờ lát cũng là nên." Hoa Vị Miên khách khí .

      Lời khách sáo xong rồi, tiếp theo phải vào chính đề.


      Chương 52: Xu thế chung của thiên hạ

      "Chuyến này của tiên tử là vì sao vậy?"

      "Bản tiên tử là người trời, vốn nên hỏi tới tục của phàm trần, nhưng cũng thương tiếc dân chúng thiên hạ, cố gắng lần này. . . . . ." chuyện kiểu nho nhã này quả nhiên rất được tự nhiên, Hoa Vị Miên ngừng chút: "Chung giáo úy, có biết trung quân ái quốc?"

      Chung Minh cảm thấy kính nể, tiếng như chuông lớn, "Nguyện trung thành với vua, bảo vệ đất nước."

      "Vậy có biết vì sao trung quân ở trước nước ?" Hoa Vị Miên lại hỏi.

      "Vua là thiên tử, vâng mệnh trời!" Chung Minh vuốt vuốt bộ râu .

      "Cũng phải, " Hoa Vị Miên đứng dậy bước đến trong nội đường, "Vua của nước, nếu là người có đức hạnh tài năng, nhất định có thể định quốc an bang, suy nghĩ cho hạnh phúc và lợi ích của dân chúng, tướng sĩ màng sống chết, vì vậy có thể bảo vệ quốc gia, nếu , mặc cho loạn thần tặc tử nắm giữ triều cương, giết hại trung lương, ức hiếp dân chúng, làm sao có thể bảo vệ quốc gia? Cho nên, vua là trụ cột của đất nước, theo hiền quân, là trung, theo hôn quân, là ngu trung!"

      Ánh mắt Chung Minh sắc bén nhìn Hoa Vị Miên, nhưng có cách nào phản bác lại, nguyện trung thành với vị vua hết hy vọng, mà Vu Lam thành là tòa thành bỏ. . . . . . Nhưng là người lính, sao có thể vứt bỏ giáp theo địch?!

      Hoa Vị Miên thấy có điều dao động, ngồi trở lại vị trí uống ngụm trà, ra lời này làm đầu lưỡi nàng cũng thắt cả vào.

      "Bản tiên tử biết hai mươi vạn viện quân lui binh ngoài ba mươi dặm, còn biết lương thảo của Vu Lam thành bị đốt sạch." Hoa Vị Miên hài lòng thấy sắc mặt Chung Minh thay đổi, sau đó giọng chậm lại: "Hôm nay Chung giáo úy tiếc cãi lại quân lệnh cũng muốn để cho dân chúng vào thành, có thể thấy được Chung giáo úy lòng vì dân, vào giờ phút này sao lại nhẫn tâm nhìn trăm họ lầm than?"

      Chung Minh kinh ngạc nhìn nàng, bật thốt lên: "Làm sao ngươi biết?!"

      Hoa Vị Miên cười thần bí, cao thâm khó lường : "Bản tiên tử là người trời."

      Chung Minh khiếp sợ thôi, chẳng lẽ nàng có thể mắt thấy ngàn dặm?

      "Tây Hòa quốc. . . . . . Có bị tiêu diệt hay ?" do dự hỏi.

      Cái này khỏi phải nghĩ, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết.

      "Ý trời như thế." Hoa Vị Miên thở dài lắc đầu cái.

      "Đại Ân có thể thống nhất tứ quốc hay ?!" Chung Minh kích động thôi.

      Hoa Vị Miên muốn cái tát đập chết , hỏi nhiều như vậy làm gì!

      "Thiên cơ bất khả lộ, chẳng qua xu thế chung của thiên hạ, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp."

      "Hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp. . . . . ." Chung Minh lẩm bẩm hai câu này, đột nhiên hắng giọng cười to, mặt đối với Hoa Vị Miên tôn kính vài phần, "Tiên tử, ta chỉ có cầu: làm tổn thương dân chúng của ta, làm tổn thương tướng sĩ của ta!"

      Cửa sắt nặng nề của Vu Lam thành được chậm rãi kéo ra, nữ tử áo trắng trong ngực ôm con thú , bước chân nhàng, chân thành bước ra, theo phía sau nàng là Chung Minh cùng vài nhân vật mấu chốt của Vu Lam Thành, về phía đại quân của Tông Chính Sở.

      Vó ngựa đạp , Vương Miểu hưng phấn cười to : "Ta biết ngay có tiên tử ra tay, nhất định mã đáo thành công!"

      Đôi mắt lục sắc của Tông Chính Sở gắt gao khóa lại người nữ tử kia, đêm hôm đó nàng từ trời giáng xuống, suýt nữa khiến cho mất lý trí, rồi sau đó, giảo hoạt rất phân phải trái của nàng, khôn vặt giả vờ ngây ngốc của nàng, cơ trí bẩm sinh của nàng . . . . . . lần lại lần khiến kinh ngạc, người nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu trân bảo đáng giá để cho khai quật đây?

      Chung Minh chấp nhận đầu hàng trong hòa bình, điều này làm cho quân đội của Tông Chính Sở càng thêm lòng quân đại chấn, giơ binh khí lên, hét to: "Trời giúp Đại Ân! Trời giúp Đại Ân!"
      Dion thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Xiao Ying
      Beta: Vô Phong

      Chương 53: Ngươi hi vọng ta ngủ cùng ngươi sau đó cho ngươi bạc sao

      đồng ý rồi được nuốt lời!” Hoa Vị Miên tiểu nhân đắc chí nhìn Tông Chính Sở cười .

      Phần lớn quân của Tông Chính Sở trú đóng ở ngoài thành, chỉ có phần binh lính thận cận theo vào trong thành.

      “Xu thế chung của thiên hạ, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp. . . . ” Tông Chính Sở lẩm nhẩm nhớ lại những lời này, đáy mắt lên tia tán thưởng.

      “Còn chưa ngủ sao?” Hoa Vị Miên đẩy cửa ngó đầu vào dò xét.

      “Vào .” Tông Chính Sở gật gật đầu.

      Hoa Vị Miên kéo ghế ngồi đối diện : “Hôm nay thấy ta trở về mà người kỳ quái chút nào sao?”

      “Bởi vì sớm muộn gì ngươi cũng trở về.” Tông Chính Sở lạnh nhạt .

      “Tại sao ngươi chắc chắn như vậy!” Hoa Vị Miên phục.

      “Cho dù hôm nay ngươi chạy thoát, ta cũng bắt ngươi trở lại.” Tông Chính Sở nhìn nàng cái .

      “Bạo quân.” Hoa Vị Miên bĩu môi.

      Tông Chính Sở đột nhiên đứng dậy, bước tới ôm lấy nàng rồi về phía giường. Hoa Vị Miên sợ tới mức giật mình cái, vội vàng siết chặt tay áo của : “Ngươi muốn làm gì?!”

      Tông Chính Sở đặt nàng xuống giường sau đó bản thân cũng nằm sát bên cạnh, cánh tay còn ôm ngang hông nàng: “Ngủ.”

      Dứt lời bèn nhắm mắt lại khiến Hoa Vị Miên chút cơ hội phản bác cũng có, cũng tránh thoát được cánh tay kia. Ngắm nhìn khuôn mặt bình thản của , khóe môi Hoa Vị Miên khẽ cong thành nụ cười . Mấy ngày nay, đèn trong lều của đều sáng tới canh ba mới tắt, sớm tinh mơ dậy đốc thúc binh lính thao luyện nên chắc mệt muốn chết . . . . .

      Nhìn hồi lâu mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu. Nàng mơ mơ màng màng dựa sát vào lồng ngực Tông Chính Sở, tìm tư thế thoải mái, cọ cọ đầu mới chịu ngủ say.

      “Tông Chính, tin báo thắng trận viết xong, ngươi. . . . ” Thanh Dương vừa đẩy cửa ra, lời còn chưa hết liền nhìn thấy hai thân hình quấn chặt nhau giường, miệng mở lớn đến mức có thể nhét vừa quả trứng vịt.

      Bị quấy nhiễu, hai người giường từ từ tỉnh giấc. Hoa Vị Miên nhìn thoáng qua tình thế của mình, lại liếc mắt nhìn Thanh Dương bên kia trợn mắt há mồm, cắn răng cái liền đạp Tông Chính Sở cước.

      Thấy ánh mắt giết người của Tông Chính Sở lướt qua, Thanh Dương vội vàng lui ra ngoài còn thức thời đóng chặt cửa lại: “Ta chưa thấy cái gì hết.”

      Trong lời ràng mang theo ý cười chế nhạo khiến Hoa Vị Miên ngửa đầu rơi hai giọt lệ hùng, đấm ngực thở dài: “Thanh danh đời của ta . . . . !”

      Quay đầu trừng mắt liếc Tông Chính Sở hảo tâm tình: “Ngươi phải chịu trách nhiệm!”

      “Ta rồi ta chịu trách nhiệm với ngươi.” Tông Chính Sở cũng thèm chớp mắt.

      “Ta chịu trách nhiệm phải ngươi chịu trách nhiệm cái đó, ta là chịu trách nhiệm về chi phí tổn thất tinh thần, ngươi hiểu chưa?” Hoa Vị Miên vội vàng .

      Tông Chính Sở mặc thêm áo khoác ngoài, thản nhiên : “Ta phụ trách.”

      Hoa Vị Miên nóng nảy vươn tay muốn giữa kẻ muốn rời kia: “ phải chịu trách nhiệm cái ngươi ! Phí tổn thất tinh thần tức là trả tiền bồi thường, người hiểu chưa?”

      Tông Chính Sở quay đầu nhìn nàng chằm chằm ra vẻ hiểu. Hoa Vị Miên thở phào cái, chìa tay hào phóng : “Đưa vàng cho ta, ta bỏ qua chuyện cũ!”

      Tông Chính Sở kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Ngươi hi vọng ta ngủ cùng ngươi sau đó cho ngươi bạc sao?”

      Chương 54: Bản tiên tử ăn chay

      Buông Hoa Vị Miên ngu ngơ ra, khóe miệng Tông Chính Sở cong cong ý cười, đứng dậy rời .

      lúc lâu sau, Hoa Vị Miên mới kịp phản ứng, cước xốc chăn giường lên, lớn tiếng la hét: “Tông Chính Sở chết tiệt, dám mắng ta!”

      Bên này Tông Chính Sở vừa duyệt xong thư báo thắng trận và sai người truyền tin Hoa Vị Miên hùng hùng hổ hổ xông vào: “Đưa tiền đây! Ta muốn dạo phố!”

      Ngón tay thon dài của Tông Chính Sở nhàng đặt vào khối ngọc thạch khắc hoa văn hình hôt, nhàng gõ gõ, Hoa Vị Miên nhất thời còn dáng vẻ kiêu ngạo, ấn tướng quân kia là nàng đập hỏng nha!

      “Hắc hắc . . . . " Hoa Vị Miên cười gượng, lui sang bên : “Ngươi đóng dấu vào thư thắng trận kiểu gì?”

      “Việc này ngươi cần quan tâm . . . . . ” Tông Chính Sở giơ tay ném cho nàng thỏi bạc : “Mười hai lượng, khá thoải mái.”

      Hoa Vị Miên cầm lấy bạc trắng còn cảm động loạn phen. Sau này nàng mới biết, cái gọi là thư báo thắng trận là công văn theo khuôn mẫu có sẵn do tướng quân đích thân viết, bên ngoài niêm phong bằng ấn phù thông quan của thành địch, vỗ vỗ tay, xong việc!

      Binh nhiễu dân, Tông Chính Sở làm được điểm này, tự nhiên tiếng thơm ngày càng đồn xa. đường phố, người qua kẻ lại khen dứt miệng. Vu Lam thành vẫn duy trì cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng như xưa.

      Hoa Vị Miên dẫn mấy người Ngọc Dạng lang thang khắp nơi, trong ngực còn ôm Tiểu Hoa Bì, thích ý khỏi phải . Nàng vốn dĩ tính mang theo Tiểu Mao cùng dạo, nhưng lo lắng tướng mạo của nó, cộng thêm nó thể nào nghe người ta , cho nên liền để nó ở phủ đợi lệnh.

      Người đường ai ai cũng nhìn các nàng chăm chăm, chỉ chỉ chỏ chỏ. Hoa Vị Miên hoàn toàn thèm để ý, hết xem tiệm bán phấn son lại nhảy sang hàng phấn nước ngó nghiêng.

      Mấy người Ngọc Dạng thoải mái theo phía sau. Đây là lần đầu tiên bọn họ bị nhiều ánh mắt “nóng bỏng” theo dõi chăm chú thế này.

      Áo trắng, tướng mạo mĩ miều, tay ôm con thú trở thành hình tượng độc quyền của Hoa Vị Miên rồi, cho nên kể từ khi nàng ra khỏi phủ giáo úy, dân chúng trong thành liền nhận ra nàng chính là vị tiên tử thần thông quảng đại.

      Thông thường, mọi người cúng bái, quỳ lạy thần linh nhiều nhưng chưa từng được gặp qua bộ dạng chân chính, nghe Hoa Vị Miên rời phủ bèn rối rít kéo nhau đến quan sát. Về phần những cửa hàng được nàng đại giá quang lâm, lão bản cười toét cả miệng, chỉ hận thể đem toàn bộ đồ vật tặng cho nàng.

      đường tản bộ, có người tặng nước trái cây, có người tặng phấn, có người tặng tơ lụa, có người tặng dược liệu, tóm lại là bán cái gì tặng cái đó. Trong tay ba người Ngọc Dạng ôm đủ các loại này nọ, thiếu chút nữa che khuất cả tầm mắt.

      “Khanh khách . . . . . ”

      Hoa Vị Miên đầu đầy hắc tuyến nhìn người bán hàng rong tay xách hai con gà mái đứng trước mặt mình.

      “Tiên tử, tiểu nhân có chút lễ mọn muốn hiếu kính ngài!” Người bán hàng rong vừa xong liền giơ hai con gà ra phía trước.

      Hoa Vị Miên vội vàng tránh né: “Bản tiên tử ăn chay, ăn mặn.”

      Ba người Ngọc Dạng khóe miệng co quắp, nàng ăn chay? Chỉ sợ bữa cơm thịt vui!

      Vừa nghe lời này, tiểu thương khác lập tức thế chỗ dâng lên nguyên sọt cải trắng to đùng: “Tiên tử, rau này chân chính là đồ ăn chay a.”

      Ta đương nhiên biết đây là đồ chay, chẳng lẽ còn trông cậy vào đống rau xanh này chế biến thành món gà ăn mày sao?

      “Thịnh tình thể từ chối, mọi người hãy đưa những thứ này tới phủ giáo úy, giao cho thủ hạ của bản tiên tử là Phủ Viễn tướng quân.” Tông Chính Sở, lúc này còn phiền chết ngươi!

      “Nhân tiện,” Hoa Vị Miên chỉ chỉ ba người phía sau “Giúp ta đem mấy thứ kia qua đó luôn được ?"

      “Tiên tử lên tiếng, thôi, chúng ta đến phủ giáo úy!” Đám người đều rối rít quay đầu.
      Dion thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Beta: Vô Phong

      Chương 55: có trình độ, đáng sợ

      Hoa Vị Miên có thể thoát khỏi những người này, liền hảo hảo vào tửu lâu ăn uống phen. vị phu nhân ôm hài tử tám tuổi chạy tới quỳ gối trước mặt nàng, khóc to: “Tiên tử nhất định phải cứu mạng con ta a!”

      Hoa Vị Miên thấy sắc mặt đứa bé kia bình thường, chỉ là có chút mất nước, hẳn là quá nghiêm trọng, y quán bình thường cũng có thể trị mới đúng.

      Hoa Vị Miên buồn bực, phu nhân kia lại lải nhải liên miên, “Con ta thường cách thời gian bị tả, đại phu cũng có cách nào, mới vừa rồi còn hảo hảo ăn cơm, đột nhiên liền ôm bụng. . . . . Tiên tử, xin ngài ban phát chút từ bi, chồng của ta thường ở bên ngoài chạy thuyền kiếm ăn, nếu nhi tử có chuyện gì, ta biết ăn với thế nào a. . . . . .”

      Toàn bộ người xung quanh đều bị thu hút lại đây, đều muốn nhìn xem Hoa Vị Miên lộ vẻ thần thông như thế nào, nhưng Hoa Vị Miên ngoài dùng độc chỉ biết sơ sơ y thuật, nàng cũng có pháp lực thần kỳ a. . . . . . .!

      Gắng gượng ngồi xổm xuống bắt mạch cho tiểu hài tử, lại thấy khóe miệng có thứ gì đó màu hồng hồng, đột nhiên linh quang chợt lóe, : “Vừa rồi nó ăn cà chua?”

      Phu nhân sửng sốt, sau đó gật đầu cái.

      “Sau đó lại ăn cua?” Hoa Vị Miên lại hỏi.

      Phu nhân ánh mắt vui mừng thôi, vội : “Tiên tử là phi phàm, ngay cả con ta ăn gì cũng biết, cầu xin tiên tử chỉ đường!”

      Nàng vừa xong, Hoa Vị Miên lại ngượng ngùng, nàng tùy tiện bừa như vậy, liền đúng.

      “Ngươi đưa con ngươi bốc chút thuốc tả, cà chua và cua thể ăn cùng lúc, phải ăn cách canh giờ trở lên.”

      Phu nhân vội vàng dập đầu cám ơn, ôm hài tử đến y quán, mà những người còn lại vái chào Hoa Vị Miên rồi rời .

      Hoa Vị Miên hất cằm, nhìn xem, có trình độ, đáng sợ!

      Mấy người tới tửu lâu nổi danh nhất Vu Lam thành, Hỏa Phượng lâu. Tên Hỏa Phượng lâu bắt nguồn từ món ăn nổi tiếng của nơi này, gà ăn mày. Bởi vì khi làm gà ăn mày chỉ dùng bọc bùn cùng lá sen chôn dưới đất rồi dùng lửa nướng, cho nên gọi Hỏa Phượng.

      Vừa vào trong, lão bản tự mình ra nghênh tiếp, đưa Hoa Vị Miên cùng mấy người lên lầu .

      “Tiên tử muốn ăn gì?” Lưu chưởng quỹ đứng ở bên cúi đầu khom lưng .

      “Mang món ăn nổi tiếng của các ngươi lên!” Hoa Vị Miên lấy cái chén để Tiểu Hoa Bì uống nước.

      Lưu chưởng quỹ vẻ mặt lúng túng nhìn nàng, : “Tiên tử, món ăn nổi tiếng chỗ chúng ta đều là món mặn!”

      Ba người Ngọc Dạng có chút hả hê nhìn Hoa Vị Miên, là quả báo a!

      Hoa Vị Miên vẻ mặt đau khổ, tin tức này sao lại truyền nhanh như vậy!

      Giả bộ ho khan tiếng, nàng : “Mang lên lượt , mấy nha đầu của ta muốn ăn, cho ta mấy đĩa thức ăn chay là được.”

      Lưu chưởng quỹ vừa nghe, liền vội vàng gật đầu vâng, sau đó lui ra ngoài.

      Ba người Ngọc Dạng đối với mánh khóe này của Hoa Vị Miên biết , lúc này cười trêu : “Tiên tử ăn chay, vậy cũng đừng chảy nước miếng.”

      Hoa Vị Miên lườm các nàng cái, : “Cái này gọi là rượu thịt xuyên ruột, phật tổ ngồi trong lòng, các ngươi biết cái gì!”

      “Tiên tử, đây là Cửu Uấn Xuân công tử cách vách mời ngài!” hầu bàn mang bầu rượu vào, rót cho Hoa Vị Miên chén.

      Hoa Vị Miên cười yếu ớt, để ly rượu qua bên, : “Đưa ly rượu này trở về, là bổn tiên tử kính .”

      Chương 56: Hồ ly Vu Bàn Nguyệt

      Chỉ chốc lát sau, người tiến vào.

      Hoa Vị Miên ngẩng đầu nhìn, môi hồng răng trắng, thân trường sam đỏ như lửa càng tôn lên da thịt trắng tuyết của , khiến cho nữ nhân thấy cũng phải ghen tỵ. Lông mày hẹp dài, đuôi mắt nhếch lên, mang theo chút ý cười như có như , trong tay cầm chiếc quạt xếp, quạt treo khối ngọc , lắc lư theo động tác của , nhìn qua tựa như con hồ ly (hồ ly đực).

      “Đa tạ rượu của công tử.” Hoa Vị Miên sờ râu Tiểu Hoa Bì .

      “Đâu có, tiểu thư, mùi vị ly rượu kia cũng tồi.” Nam tử cứ thế ngồi xuống, phe phẩy chiếc quạt, nhìn Hoa Vị Miên.

      “Đây. . . . . . .Chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất thần y Bàn Nguyệt công tử?” Lưu chưởng quỹ bưng đồ ăn vào liền thấy nam tử, lập tức kêu lên.

      Vu Bàn Nguyệt quay đầu lại cười tiếng : “Hổ thẹn dám nhận.”

      Lưu chưởng quỹ vội vàng đặt món ăn lên bàn, hưng phấn khoa tay múa chân, “Hôm nay tiên tử cùng thần y quang lâm tiểu điếm, là làm tiểu điếm bồng tất sanh huy [1] a, bữa cơm này tiểu nhân mời, coi như là tiếp đón hai vị.”
      [1]: ý làm cho tiểu điếm vẻ vang, vinh hạnh được đón tiếp

      Hoa Vị Miên nghe xong liền mất hứng, tiểu tử này tới ngươi liền thu tiền, chẳng lẽ mới vừa rồi vẫn định thu tiền của nàng?

      Vu Bàn Nguyệt híp mắt, cây quạt trong tay lay động: “Đa tạ ý tốt của chưởng quỹ, nếu tại hạ từ chối bất kính.”

      Lưu chưởng quỹ thấy đồng ý, vội : “Tiên tử cùng thần y chờ chút, tiểu nhân lập tức dâng đủ món ăn.”

      Đợi bày đủ món ăn lên bàn, Vu Bàn Nguyệt rót ly rượu, dùng nội lực ném về phía Hoa Vị Miên, cười : “Tại hạ Vu Bàn Nguyệt kính tiểu thư chén.”

      Hoa Vị Miên mặt đổi sắc nhận lấy rượu, ở trong tay xoay vòng, cặp mắt khẽ nâng, đem ly rượu đặt lên bàn, theo ngón tay khẽ đụng, ly rượu đổ xuống bàn.

      “Ai nha! Tay trơn!” Nàng dùng tay áo che miệng, biểu kinh ngạc.

      Ngọc Dạng đảo cặp mắt trắng dã, người này. . . . . . cũng quá cố ý !

      Vu Bàn Nguyệt cũng giận, lại rót ly rượu, : “ sao, tiểu thư uống chén này, có thể cho tại hạ quý danh hay .”

      Hoa Vị Miên tỏ vẻ thẹn thùng nhìn cái, ỏn ẻn : “Ai nha, làm sao ngưoi có thể trực tiếp như vậy a. . . . . .” Chữ a cuối cùng kéo dài.

      Ba người Ngọc Dạng nghe mà nổi da gà, tiểu nha đầu Lục Hà còn : “Tiểu thư, có thể để chúng ta ăn cơm trước ?”

      Uống, uống cái đầu ngươi! Hoa Vị Miên trong lòng nhe răng trợn mắt . Đó là rượu sao, đó là độc dược, độc dược!

      Khóe miệng Vu Bàn Nguyệt co quắp, đem rượu đưa cho Lục Hà. Lục Hà nhận lấy ruợu bưng qua cho Hoa Vị Miên, tay Hoa Vị Miên giấu dưới bàn bắn ra lực, Lục Hà lảo đảo sắp té ngã, có người còn nhanh hơn nàng!

      Vu Bàn Nguyệt tay ngăn trước người nàng, tay tiếp được ly rượu, giọt cũng rớt ra ngoài. Ngay cả Ngọc Dạng cũng khỏi thán tiếng hảo công phu.

      Vu Bàn Nguyệt vừa mới định chuyện, Hoa Vị Miên liền quét chân qua cái. Hai người tránh công, Vu Bàn Nguyệt muốn bảo vệ ly rượu, Hoa Vị Miên muốn phá hủy ly rượu, tóm lại, mục tiêu của hai người tập trung vào cái chén.Edit: Kaz
      Beta: Vô Phong

      Chương 57: Bản tiên tử tên Si, tự Kì, hiệu Vị Miên

      Bên kia, ba người mỗi người bưng đĩa đồ ăn giữ khuôn phép đến góc phòng, vừa xem diễn kịch miễn phí vừa ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

      Hai người mặc dù đều nhường nhau, nhưng cũng đều xuất toàn lực, Vu Bàn Nguyệt thất kinh, luôn luôn tin có ma quỷ thần linh, chẳng qua giang hồ khi nào xuất nhân vật khó lường như vậy, y thuật chẳng những rất cao, mà trình độ dùng độc cũng ngang bằng , còn võ công này, nếu đánh chỉ sợ kém bậc.

      Thừa dịp phân tâm, Hoa Vị Miên cước đá vào cổ tay , ly rượu tức bay ra ngoài.

      Vu Bàn Nguyệt dừng động tác lại, khóe miệng mang theo ý cười, nóng vội nhìn ly rượu kia vững vàn rơi vào tay Hoa Vị Miên.

      Trong phòng sớm mảnh hỗn độn, đồ ăn cùng chén đĩa rơi đầy mặt đất, bất quá hai người cũng rất tốt bụng lan gần đến ba kẻ ăn như hổ đói kia.

      Cầm ly rượu, Hoa Vị Miên nhàng cười tiếng với Vu Bàn Nguyệt, lật tay đem ly rượu rớt mặt đất, sau đó giảo hoạt cười tiếng: “Ai nha, tay lại trơn!”

      Là người cùng nghề, Vu Bàn Nguyệt cũng cấn che giấu nữa, ly rượu vừa rồi gọi tiểu nhị đưa tới có hạ độc, độc tính lớn, chỉ làm cho người ta câm mấy ngày, chỉ vì nhìn thấy màn ở chợ kia, dùng y thuật giả danh lừa bịp luôn luôn là hành động khinh thường nhất, nhưng rượu tiểu nhị đưa tới, bên trong lại có loại độc khác, độc tính cũng lớn, chính là làm cho người ta mù vài ngày, kỳ thực trong lòng nữ tử này hết sức ràng, là mắng có mắt tròng.

      Vu Bàn Nguyệt hai tay ôm thành quyền : “Thỉnh giáo quý tính của nương.”

      Hoa Vị Miên đồng dạng đáp lễ, : “ dám dám, tại hạ Hoa Vị Miên!”

      “Hoa khai vị miên (hoa nở nhưng chưa ngủ), cái tên hay!” Vu Bàn Nguyệt khen ngợi.

      “Nhưng mà tiểu thư, người phải gọi là Hoa Kỳ sao?” Lục Hà vẻ mặt ngốc nghếch thà hỏi.

      Hoa Vị Miên hừ tiếng, ngần ngại chút nào : “Bản tiên tử tên Si, tự Kỳ, hiệu Vị Miên!” Dứt lời vẻ mặt đắc ý nhìn Vu Bàn Nguyệt, có bản lĩnh ngươi lại khen tiếp a!

      “Hoa Si (háo sắc) . . . . . ” Vu Bàn Nguyệt miễn cưỡng duy trì nụ cười, nha đầu này trong miệng câu nào là , ngu tự tìm mất mặt!

      Hai tay ôm quyền, “ Sau này còn gặp lại!”

      Hoa Vị Miên khoát khoát tay, : “Thứ cho tiễn xa được.”

      Trận chiến mở màn giành thắng lợi, Hoa Vị Miên trong lòng vui mừng, cho đến khi Như Yên mặt đỏ hồng ợ lên cái no nê, mới giật mình nhận ra bản thân mình còn chưa ăn cơm.

      “Lão bản, làm cho ta ba con gà ăn mày!”

      Lưu chưởng quỹ lên vừa thấy bộ dạng này, lập tức trợn mắt há mồm, đây là ăn cơm hay là đánh cơm?

      Hoa Vị Miên vẻ mặt nghiêm trang : “Mới vừa rồi ET tới, thần y lên UFO ra ngoài gian rồi.”

      Lưu chường quỹ sửng sờ hồi lâu, sau đó cho ra kết luận: tiên tử chính là cao thâm!

      Thời điểm Hoa Vị Miên ôm ba con gà ăn mày thơm ngào ngạt trở lại giáo úy phủ, nơi đó cơ hồ biến thành cái chợ tiêu chuẩn, còn kém thiếu cái đầu heo nữa thôi.

      Chung Minh cùng Uông Quân gian nan vượt qua đủ loại chướng ngại đến trước mặt Hoa Vị Miên hành lễ với nàng.

      “Tiên tử thỉnh bên này.” Chung Minh vẻ mặt xấu hổ .

      Hoa Vị Miên vui mừng, Tông Chính Sở thông minh a, tiện tay đem gánh nặng quăng cho Chung Minh.

      "Những thứ này đều là tâm ý của dân chúng, tối nay hãy dùng để khao thưởng ba quân , trong Vu Lam thành, phân biệt ta và ngươi, tất cả mọi người đều có phần!”

      Chương 58: Hoa Vị Miên, ngươi giỏi a!

      Chung Minh mặt tràn đầy kích động nhìn nàng, : “Tiên tử là quan tâm thuộc hạ, mạt tướng tâm phục khẩu phục!”

      Hoa Vị Miên cười đến híp cả mắt, hào phóng khoát tay cái : “Ta mua ba con gà ăn mày, các ngươi cầm con ăn ”. Vừa vừa ném con cho Uông Quân.

      Hai nguời lập tức khom người chắp tay thi lễ: “Tạ ơn tiên tử!”

      “Đừng khách khí, đừng khách khí!” Hoa Vị Miên cười hì hì về phía phòng của Tông Chính Sở.

      “Tông Chính Sở, ăn gà ăn mày , rất thơm nha!” Hoa Vị Miên trực tiếp đẩy cửa vào.

      Tông Chính Sở ngồi ở cạnh bàn uống trà, như có như đảo qua sách trước mặt, : “Bên ngoài thú vị ?”

      Hoa Vị Miên chạy tới đem bạc để lên bàn: “Người nơi này rất tốt bụng, ta mua đồ toàn bộ đều cần tiền, mười lượng bạc còn nguyên trả lại ngươi.”

      Vừa nàng vừa lấy gà ăn mày ra, gà bên trong được chặt thành từng miếng, nàng lấy miếng đặt trước miệng Tông Chính Sở, như lấy lòng hài tử, : “Ngươi nếm thử , ăn ngon!”

      Tông Chính Sở mâu quang tối sầm, nhìn nàng cái, sau đó há mồm ngậm vào. Cả người Hoa Vị Miên run lên: sắc lang chết tiệt này, cư nhiên liếm ngón tay nàng!

      Rút tay lại, Hoa Vị Miên lui về sau ba bước lớn, vẻ mặt cảnh giác nhìn : “Ngươi có thể cần hạ lưu như vậy hay ?”

      Tông Chính Sở nhai miếng thịt gà non mềm : “Đây là ngươi mời ta.”

      Thấy có hành đông tiếp theo, Hoa Vị Miên trở lại ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy đùi gà cắn miềng to, trong lòng oán hận nghĩ, là nàng xui xẻo, dẫn sói liếm ngón tay!

      Giải quyết xong cái đùi gà, Hoa Vị Miên tiện tay lau khóe miệng dính dầu, lại lấy miếng khác, vừa mới cắn miếng, liền nghe băng sơn kia : “Tên Si, tự Kỳ, hiệu Vị Miên . . . . . Hoa Vị Miên, ngươi giỏi a . . . . . ”

      Câu “ngươi giỏi a” rất có sắc thái thần bí khiến Hoa Vị Miên thiếu chút nữa mắc nghẹn miếng thịt gà trong cổ họng, vội vàng vỗ ngực liên tục, nuốt xuống, trong lòng mắng Lục Hà miệng rộng!

      Nàng quay đầu cười, nhìn Tông Chính Sở : “Kia, ta đem con gà này qua cho Thanh Dương . . . . ”

      Người còn chưa đứng lên, bên vai liền có bàn tay phải mang theo lực đạo lớn , vừa vặn đem nàng giữ chặt ghế.

      Hoa Vị Miên vẻ mặt đưa đám quay đầu lại, đáng thương nhìn nam nhân phía sau: “Ta sai rồi được sao?”

      Tông Chính Sở tay ôm nàng, sau đó ngồi xuống ghế, đem nàng đặt đùi mình, ôm lấy eo nàng, hết sức ôn nhu : “Ngươi có sai lầm gì?”

      Biểu tình ôn nhu, ánh mắt băng hàn, đan vào nhau làm cho người ta có cảm giác lạnh sống lưng.

      Hoa Vị Miên run lên, : “Ta nên dối gạt ngươi . . . . .”

      Tông Chính Sở nhìn bộ dáng tội nghiệp của nàng, chính mình cũng bị chọc cười, liền hôn xuống đôi môi dính dầu mỡ của nàng . . . . .

      Hoa Vị Miên trợn to hai mắt, Tông Chính Sở hôn nàng! lại hôn nàng!

      Đây là quyến rũ, trần trụi trắng trợn quyến rũ. Sắc đẹp trước mắt há có đạo lý bỏ qua. Làn váy dài của Hoa Vị Miên giương lên, bắt lấy cánh tay Tông Chính Sở, ngừng hôn đáp lại . . . . .
      mailinhDion thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Beta: Vô Phong

      Chương 59: Ta nghiệm chứng, đảm bảo là nam nhân

      Lửa nóng nơi đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng Hoa Vị Miên, từng chút từng chút dao động lưỡi nàng, mang theo chút hương thơm của gà ăn mày, lướt qua hàm răng nàng.

      Thân thể khỏi mềm nhũn, nàng dựa vào ngực Tông Chính Sở, hai cánh tay vô lực vịn vào bả vai , kìm lòng đậu ưm tiếng.

      Phút chốc đó, Tông Chính Sở càng hôn kịch liệt hơn, mang theo tình cảm nồng nàn, hung hăng liếm láp chiếc lưỡi của nàng. Hai người trao đổi nước miếng, còn phát ra thanh “chậc chậc”.

      Đại não của Hoa Vị Miên thiếu oxi, ý thức bay biến, đến khi nàng thiếu chút nữa bất tỉnh, Tông Chính Sở rốt cuộc buông ra.

      Hai người trán kề trán, hô hấp gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực khiến mặt Hoa Vị Miên đỏ như quả cà chua, sóng mắt long lanh, mang theo hơi sương mù cùng say mê, vẻ cám dỗ thành lời, chăm chú nhìn Tông Chính Sở.

      Tròng mắt lục sắc của Tông Chính Sở giống như mất ánh xanh lạnh nhạt, chỉ còn lại dục vọng bị đè nén cuồn cuộn mà đến. Hơn nữa, sau khi nhìn Hoa Vị Miên mê người như vậy, càng thêm thể vãn hồi, muốn, người trước mắt!

      định có động tác kế tiếp, cửa liền “Oành” tiếng bị mở ra.

      “Hoa Kỳ, ngươi gặp Vu Bàn Nguyệt rồi?!”

      Thanh của Thanh Dương vang lên. Tông Chính Sở bởi vì được thỏa mãn dục vọng mà ánh mắt trở nên trầm.

      Hoa Vị Miên trong nháy mắt bừng tỉnh, nhảy dựng lên từ trong ngực Tông Chính Sở, vội vàng lau khóe miệng, sợ lưu lại dấu vết gì.

      “Ngươi tới làm gì?” Khẩu khí của Tông Chính Sở vô cùng tốt.

      Lúc này, Thanh Dương để ý nhiều như vậy, kéo Hoa Vị Miên vội vàng : “Ngươi gặp Vu Bàn Nguyệt?!”

      Hoa Vị Miên gật đầu cái, : “Đúng vậy a!” Dứt lời lại chuyển ánh mắt tới dò hỏi Tông Chính Sở, sao khi nhắc tới Vu Bàn Nguyệt lại có bộ dạng kia!

      Tông Chính Sở uống ngụm trà, : “Có lẽ đều là người học y, đối với nhân vật đặc biệt có chút câu nệ !”

      Hoa Vị Miên sáng tỏ gật đầu, sau đó liền nhìn thấy Thanh Dương thập phần yên nuốt nước bọt, hai mắt bốc u quang hỏi: “Vu Bàn Nguyệt là nam nhân hay nữ nhân?”

      Ngụm trà trong cổ họng Tông Chính Sở dừng chút rồi mới nuốt xuống, tự chủ nắm chặt ly trà trong tay: là mất thể diện!

      Ba năm trước, Vu Bàn Nguyệt là kỳ nhân ngang trời xuất thế, y thuật cao siêu, giỏi võ công, người nào biết lai lịch của , chỉ biết nơi nào có bệnh có tai họa liền thấy hồng sam nam tử, trong thời gian ngắn ngủi liền nổi danh thiên hạ, mỹ xưng: đệ nhất thần y.

      Tuy Vu Bàn Nguyệt lần nào cũng mặc nam trang, nhưng người từng gặp qua đều ngạc nhiên vì mỹ mạo của , nghe sai đồn bậy, tức thành kẻ phân biệt giới tính tuổi tác, cho nên rất nhiều người suy đoán là nam hay nữ.

      Hoa Vị Miên khinh bỉ nhìn Thanh Dương, chán ghét hất tay ra, ngươi xem, đứa này sao lại mất thể diện như vậy!

      “Rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân a?” Thanh Dương chưa từ bỏ ý định hỏi.

      “Là nam nhân.” Hoa Vị Miên .

      Thanh Dương chấn động, chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Ngươi nhìn lầm?”

      Hoa Vị Miên vỗ ngực : “Ta nghiệm chứng, đảm bảo là nam nhân!”

      Chương 60: Bé , cười cái cho gia xem!

      Thanh Dương nhất thời giống như quả cà tím ướt sương, ủ rũ khí lực, hai mắt vô thần, hồn bay phách lạc xoay người rời , còn cam tâm : “Tại sao lại là nam nhân. . . . .”

      Hoa Vị Miên nhịn được bắt chước , hay tay ôm ngực, khuôn mặt cực kỳ bi ai: “Trái tim thiếu nam yếu đuối của ta. . . . . .”

      xong xoay người lại định làm cho Tông Chính Sở xem, lại đụng phải vẻ mặt u ám của , nụ cười của Hoa Vị Miên cứng nhắc, trái tim yếu ớt của nàng thể chịu được hù dọa a!

      “Làm sao. . . . .Làm sao vậy?”

      “Tới đây.” Tông Chính Sở lạnh nhạt .

      Chậm rì rì qua, cả người lại bị kéo vào trong ngực, thời điểm nàng muốn cầu xin tha thứ, lấy ra chiếc khăn tay nhàng lau miệng cho nàng.

      Hoa Vị Miên cảm nhận dịu dàng, lại nghe được : “Ngươi nghiệm chứng Vu Bàn Nguyệt là nam nhân như thế nào?”

      dịu dàng này! khó hiểu này! Biến đổi bất thường đến rung động tâm can!

      thể thẳng sao!

      “Đánh trận.” Hoa Vị Miên khịt khịt mũi .

      “Người nào thắng?” Tông Chính Sở nghe vậy vẻ mặt thả lỏng, tiếp tục lau khóe miệng dính dầu mỡ của nàng.

      “Ta thắng!” Hoa Vị Miên nhếch miệng cười.

      Mặc dù Tông Chính Sở chỉ gật đầu , nhưng Hoa Vị Miên vẫn thấy được bốn chữ to “hết sức hài lòng” trong mắt , quả nhiên, Phủ Viễn tướng quân rất biết bao che khuyết điểm!

      “Tại sao mình xuống núi?” Quay lại vấn đề chính.

      “Sư phụ chết, ta xuống núi tìm ngươi nương tựa, nghĩ tới bị đói rồi hôn mê đường, liền bị tên khốn Trần Thất nhặt lên xe ngựa.” Hoa Vị Miên oán hận .

      “Tại sao tên cho ta?” Tông Chính Sở ghé sát vào, hôn vành tai nàng.

      Đại ca, miệng của ngươi!

      Hoa Vị Miên giận mà dám gì, sau đó lại : “Ta sợ ngươi muốn cưới ta.”

      “Lúc đầu cũng. . . . . .” Tông Chính Sở lập tức .

      Hoa Vị Miên trợn to mắt, nàng có gì xứng với , nàng là hóa thân của vẻ đẹp và trí tuệ, gả cho phải cười thầm mới đúng!

      “Sau khi thấy ngươi, thay đổi chủ ý.”

      Thở phào hơi, Hoa Vị Miên lườm cái, tựa vào vai , hướng về phía tai thổi khí: “Đêm đó, nếu như là nữ nhân khác, ngươi phải cũng . . . . .”

      .” Tông Chính Sở khẳng định .

      Hoa Vị Miên vui mừng còn chưa kịp bật cười, lại tiếp: “ có nữ nhân khác xuất ở đó.”

      “Vậy nếu xuất làm sao bây giờ?!” Ngươi cũng hai lời nhào tới?!

      .” Tông Chính Sở bảo đảm, “Những nữ nhân khác chết.”

      Sống lưng Hoa Vị Miên chợt lạnh, chẳng lẽ còn muốn tiền dâm hậu sát?!

      Tông Chính Sở vừa nhìn ánh mắt của nàng liền biết nàng nghĩ tới chuyện gì tốt, đưa tay vỗ đầu nàng, bất đắc dĩ cười : “Ngươi nghĩ gì?”

      Nụ cười như băng sơn tan rã khiến Hoa Vị Miên trong nháy mắt bị hút hồn, cười rộ lên rất "sexy", "sexy" còn chưa tính, quan trọng là bên trong còn mang theo chút khiêu khích, là đáng a!

      Ngón tay ngọc dài duỗi ra, nâng cằm lên, thập phần lưu manh chảy nước miếng : “Bé , cười cái cho gia xem!”
      mailinh, phuonglinh172401Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :