1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nương tử: Tướng công xin tiếp chiêu - Bán Điểm Mặc(c140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Trời cao đố kỵ tài, chết toàn thây

      "Chẳng qua là xước da thôi, lưu lại sẹo." Tông Chính Sở đứng dậy tới bên án kỷ, : "Ngày mai Ngọc Phong cốc vừa thông suốt, chúng ta liền tiến quân đến Tây Hòa quốc."

      Trận chiến dịch này, muốn chân chính bắt đầu khai hỏa rồi.

      Trở lại trướng của mình, Đinh Tiểu Hà mang nước tới để cho nàng lau người, qua loa làm vệ sinh chút, nàng nằm ở giường, tâm tình hơi trầm thấp.

      Công cao chấn chủ, hoàng đế Đại Ân quốc muốn Tông Chính Sở chết chiến trường, Tông Chính Sở hẳn là cũng biết, tại sao còn muốn bán mạng vì người muốn đưa vào chỗ chết? Cho dù vận khí tốt, chết chiến trường, nếu như thua trận, trở về tất nhiên mượn cớ dẫn binh thất bại mà trừng phạt, nếu như thắng, tiếp theo chính là đả kích ngấm ngầm hoặc công khai vô cùng vô tận, Hoa Vị Miên tin tưởng, chỉ có hoàng đế, trong triều đình có rất nhiều người vừa đố kỵ vừa hận Tông Chính Sở!

      Xem ra người cổ đại cũng phải dễ làm nha! Hoa Vị Miên thở ra hơi, vỗ vỗ khuôn mặt mình, việc liên quan đến mình nên tránh xa, chuyện của người khác cũng cần nàng quan tâm!

      Cả đêm mộng, lúc Hoa Vị Miên tỉnh lại, bên ngoài ồn ào nhổ trại.

      Như Yên vén lều vải vào, : "Tiên tử, trước ăn chút điểm tâm , lập tức phải lên đường rồi."

      "Ừ." Hoa Vị Miên gật đầu cái, tùy tiện ăn hai miếng, lại đút cho Tiểu Hoa Bì cùng Tiểu Mao, xong xuôi mới bước ra ngoài.

      Đinh Tiểu Hà dắt tới con bạch mã, : "Hoa tỷ tỷ, đây là ngựa tướng quân chuẩn bị cho ngài!"

      Mặt Hoa Vị Miên co rút: nàng biết cỡi ngựa!

      Lúc này Tông Chính Sở cũng tới: "Thế nào, thích?"

      Hoa Vị Miên chê cười quay đầu lại, "Có thể cho ta canh giờ để học cỡi ngựa hay ?"

      "Ngay cả Thiên Giáp Chu cũng có thể thuần phục, con ngựa còn phải bàn sao?!" Thanh Dương vẫn còn oán hận chuyện nàng cướp Tiểu Mao!

      Hoa Vị Miên chịu được lời kích bác của , cười lớn tiếng, nắm lấy yên ngựa muốn nhảy lên, "Xem lát nữa ngươi như thế nào!"

      "Hoa tỷ tỷ cẩn thận chút!" Đinh Tiểu Hà thấy nàng muốn nhảy lên lưng ngựa, nhịn được đưa tay muốn đỡ nàng.

      " cần!" Hoa Vị Miên chết vì sĩ diện, "Tự ta có thể lên!"

      Kinh tâm động phách ngồi lên, Hoa Vị Miên có chút choáng váng, nhưng vẫn diễu võ dương oai vỗ vỗ yên ngựa với Thanh Dương: "Thấy ?"

      Khóe miệng Thanh Dương mang theo ý cười khó hiểu, tay vừa động, cục đá đánh trúng mắt của bạch mã, bạch mã bị đau liên tục lồng lộn, làm Hoa Vị Miên sợ tới mức vội vàng nắm lấy yên ngựa, cố gắng ổn định con ngựa bị hoảng sợ.

      "Nắm vững!" Tông Chính Sở quát lên.

      Hoa Vị Miên bị nghiêng ngả đến choáng đầu hoa mắt, nghĩ thầm nắm được sao ngươi đến mà nắm!

      "Rắn! Rắn!" Thanh Dương đột nhiên chỉ vào dưới vó ngựa lo lắng kêu to.

      Hoa Vị Miên chăm chú nhìn sang, chính là con rắn xanh lần trước Thanh Dương đặt tay nàng! Nha, cơ hội báo thù đến rồi! Đưa tay giật túm bờm của con bạch mã, khiến nó càng thêm điên cuồng, bốn vó ngựa ngừng đá qua đá lại.

      Chỉ nghe được "hì hì" tiếng, Hoa Vị Miên cười ha ha, trong tay lại đột nhiên buông lỏng, nguyên lai tưởng rằng lần này thế nào cũng ngã đến cái mông nở hoa, nhưng nghĩ tới thời điểm người ở giữa trung liền được tiếp nhận.

      Nàng mở mắt vỗ vỗ bả vai Tông Chính Sở: "Cám ơn!"

      tới bên cạnh Thanh Dương, liếc mắt nhìn con rắn đất bị giẫm đến tan xương nát thịt, Hoa Vị Miên chậc chậc : " là trời cao đố kỵ tài, chết toàn thây a. . . . . ."

      Chương 40: Đây chính là khác biệt

      Thanh Dương đứng ở bên cạnh con rắn, vô cùng đau đớn đưa tay muốn chạm vào, bất đắc dĩ thịt mơ hồ. . . . . .

      "Hoa Kỳ, ta muốn giết chết ngươi!" cắn răng nghiến lợi , đứng lên liền bổ nhào về phía Hoa Vị Miên.

      Hoa Vị Miên lắc mình cái trốn được sau lưng Tông Chính Sở, cảm thấy trêu đùa còn chưa đủ thuận tiện còn làm cái mặt quỷ.

      "Năm năm tâm huyết của ta! Mãnh xà ta nuôi năm năm! Ngươi cư nhiên giết chết nó? ! Ngươi cư nhiên giết chết nó!"

      Đinh Tiểu Hà vội ôm hông , ngừng khuyên nhủ: "Thanh Dương đại nhân, tỉnh táo chút, tỉnh táo chút!"

      "Là con ngựa giết chết nó. . . . . ." Hoa Vị Miên muốn phản bác, lại nhận được ánh mắt trách cứ của Tông Chính Sở, nhất thời kiêu ngạo nữa, lầu bầu lẩm bẩm : "Ai kêu khiến con ngựa bị hoảng sợ. . . . . ."

      Thanh Dương còn tại đằng kia tức giận kềm được kêu gào, Tông Chính Sở vẫn như cũ lạnh lùng : "Ta nghe Tây Hòa quốc có nơi gọi là Quỷ Cảnh, bên trong rải rác độc vật, đến lúc đó bắt mấy con bồi thường cho ngươi."

      Vừa nghe, Thanh Dương liền ổn định lại, sửa sang lại y phục : "Sớm a, phá hư hình tượng của ta."

      Hoa Vị Miên giương mắt nhìn nhìn bóng lưng của , cứ như vậy cũng được a. . . . . .

      Cuối cùng trải qua thảo luận nhất trí quyết định, Đinh Tiểu Hà thay Hoa Vị Miên dắt ngựa. Bất kể như thế nào, vẫn lên đường.

      "Quỷ Cảnh là nơi nào?" Đại quân trước, Hoa Vị Miên nhàm chán, liền tìm đề tài hỏi Tông Chính Sở ở bên cạnh.

      Tông Chính Sở mắt nhìn phía trước, thanh bình dị, : " nơi người muốn vào."

      Hoa Vị Miên giật mình cái, nhất thời liên tưởng đến rừng cây khô héo, quạ đen từng đàn, pháo đài cổ kính u ám, còn có thi thể phơi khô. . . . . . Quỷ Cảnh, chẳng lẽ có quỷ . . . . . .

      Đợi lâu cũng nghe được đoạn sau, Hoa Vị Miên trợn trắng cả mắt, : "Đinh Đinh, ngươi ."

      Đinh Tiểu Hà quay đầu nhìn Tông Chính Sở cái, thấy có ý phản đối, liền : "Tin đồn nơi đó quanh năm sương mù dày đặc tiêu tan, độc vật có thể thấy được ở bất kỳ nơi nào, ngay cả cây cỏ trong núi cũng có độc, làm cho người sợ hãi chính là bên trong có quỷ, tóc tai bù xù bay tới bay lui trung, đầu lưỡi dài rớt ở bên ngoài, toàn bộ những người vào núi đều bị hù họa chạy mất. Bất quá cho dù có thể vào trong núi, phỏng chừng cũng còn sống ra ngoài." Dứt lời còn kết hợp với biểu tình sợ hãi.

      Trùng hợp, Hoa Vị Miên chính là loại người sợ quỷ, nghe Đinh Tiểu Hà xong, cảm giác chân đều run lên, nàng quay đầu hỏi Tông Chính Sở, "Chúng ta qua chỗ đó chứ?"

      " biết." Tông Chính Sở .

      Hoa Vị Miên thở phào nhõm, nghĩ lại, hỏi: "Vậy ngươi còn đáp ứng Thanh Dương bắt mãnh xà?"

      Tông Chính Sở nhìn nàng cái, : "Ngươi ."

      "Cái gì?!" Hoa Vị Miên thiếu chút nữa từ ngựa té ngã xuống, nàng ư?!

      "Vốn tính như vậy, nhưng ta sợ ngươi thể còn sống trở về, cho nên ta cùng ngươi." Tông Chính Sở lạnh lùng .

      Hoa Vị Miên xệ mặt xuống, Ngọc Hoàng đại đế cùng nàng, nàng cũng muốn !

      "Cái kia, chúng ta có thể thương lượng hay . . . . . ." Hoa Vị Miên cười nịnh, thận trọng .

      " được." Tông Chính Sở hết sức dứt khoát cắt lời.

      Hoa Vị Miên giận mà dám gì nhìn chằm chằm , quả chính là bạo quân! Chuyên chế! Cậy mạnh! đạo lý!

      "Vậy ngươi vào ta liền có thể còn sống trở lại?" Hoa Vị Miên tức giận : "Nếu như ta chết làm sao bây giờ?"

      "Ta , chín chết sống, ta , hẳn phải chết thể nghi ngờ." Tông Chính Sở quay đầu nhìn nàng, : "Đây chính là khác biệt." (Phong: ôi, bá đạo, phúc hắc =D)
      mailinh, NhiJoDion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Beta: Vô Phong

      Chương 41: Sao lại khác biệt?

      Hoa Vị Miên muốn hộc máu, khác biệt là sao, khác biệt là sao? Cộng hai rồi lại trừ hai, tỷ số sinh tồn chỉ có năm phần trăm, năm phần trăm! Đây là khái niệm gì?! Ý tứ chính là, nếu trước mắt mình chạy trốn trong phạm vi mét vuông, như vậy phải thu hẹp lại phần hai mươi nàng mới có thể chạy ra ngoài được sao?!

      Tông Chính Sở, kiếp trước có phải ta thiếu tiền ngươi hay !

      Chuyện bàn xong cần nữa, Hoa Vị Miên cúi gục ngựa, nghĩ nhất định phải chạy trốn.

      “Hoa tỷ tỷ, ngươi cần lo lắng, có tướng quân cùng nhất định có vấn đề gì!” Đinh Tiểu Hà ở phía trước vỗ ngựa cái bảo đảm .

      Hoa Vị Miên bĩu môi, “Ngươi nghĩ là thần a!”

      Đinh Tiểu Hà biến sắc, : “Trong lòng trong mắt ta tướng quân chính là thần! có tướng quân làm được chuyện gì!”

      Hoa Vị Miên nhìn người vẻ mặt thay đổi kia, nàng biết Đinh Tiểu Hà phải là nịnh hót, nàng cũng muốn biết chiến thần đến tột cùng có bộ dáng gì, có thể khiến cho địch nhân nghe thấy tên sợ mất mật.

      nửa ngày đường liền ra khỏi Ngọc Phong cốc, phía trước là vùng đất bằng phẳng, tiếp đến chính là nơi che chắn cho Lam thành: sông Thiên Tiệm.

      Sau khi vội vàng dùng cơm, Tông Chính Sở liền cùng mấy vị tướng quân thương lượng quân cơ mật, mình Hoa Vị Miên ở trong lều, trời nóng cũng muốn ra ngoài, vốn định gọi mấy người tới chơi trò cúi chào, nhưng nghĩ đại chiến sắp tới, làm như vậy rất hiền hậu, vì vậy đành chơi đùa với Tiểu Hoa Bì.

      Đến sẩm tối trời bớt nóng, Hoa Vị Miên nhốt Tiểu Mao vào lồng tre, ôm Tiểu Hoa Bì tới trướng nghị .

      “Vậy . . . . . . . có phỉ muốn bắt đầu đánh giặc rồi hay ?” Nàng ngồi vào .

      “Ngày mai.” Tông Chính Sở cũng ngẩng đầu lên .

      “Nhanh vậy sao?” Hoa Vị Miên kinh ngạc, bọn họ phải vừa ra khỏi Ngọc Phong cốc sao, chẳng lẽ người của Tây Hòa quốc chờ ở bên kia sông Thiên Tiệm.

      “Hẻm núi này là nơi thuận lợi cho việc phục kích, đối phưong tất nhiên bỏ qua.”

      “Khụ khụ, ta nghĩ, nếu là đánh giặc, người người đều phải hết mình, bảo vệ người dân, ngươi an bài ta làm việc gì, ta từ chối!” Hoa Vị Miên xong cảm xúc sục sôi.

      Cặp mắt xanh biếc của Tông Chính Sở nhìn nàng, nhìn đến khiến trái tim Hoa VỊ Miên cũng hoảng hốt, phải nhìn ra chứ. . . . .

      Đột nhiên lại thấy cúi đầu, : “ cần.”

      Hoa VỊ Miên cũng dám thêm nữa, vì vậy : “Quên , ta ra ngoài trước.”

      Vừa vặn bước ra ngoài được vài bước lại gặp Vương Miểu mài dao, Hoa Vị Miên bước dài tới vỗ vỗ vai : “Vương tướng quân, đao tệ a!”

      Vương Miểu thấy nàng, vội vàng kéo y phục từ bên hông lên, ngượng ngùng : “Khiến cho tiên tử chê cười. . . . . .”

      Hoa Vị Miên khoát khoát tay: “ có gì, bổn tiên tử câu nệ tiểu tiết, ngươi cứ mài .”

      Khuôn mặt râu ria rậm rạp của Vương Miểu cười hắc hắc, sau đó lại ngồi xổm xuống.

      “Ngày mai phải là muốn khai chiến chứ?” Giống như vô ý hỏi.

      “Việc này phải xem ý tứ của tướng quân, binh lính trong Lam thành cũng ra, quân lệnh hạ xuống, chúng ta liền đánh tới!” Vương Miểu hưng phấn sờ sờ thân đao sáng loáng.

      Xem ra chiến trường của bọn họ ở giữa Ngọc Phong cốc và sông Thiên Tiệm, sờ sờ cằm, tỏ vẻ thần bí : “Bổn tiên tử hôm qua nhìn sao, e rằng có chuyện xấu.”

      Vương Miểu nghe xong, sắc mặt biến đổi, vội hỏi: “Có chuyện gì xấu?”

      Chương 42: Ta xông lên trước

      “Thiên cơ thể tiết lộ.” Hoa Vị Miên bí hiểm gật đầu cái, : “Ngươi ghé tai vào đây.”

      Cũng biết Vương Miểu với mấy vị tướng quân khác như thế nào, mấy người liền viết lá thư đưa lên Tông Chính Sở, sau đó Hoa Vị Miên như nguyện được phân chức: người tiên phong.

      Kỳ thực Hoa VỊ Miên chẳng qua ở trước mặt Vương Miểu bịa chuyện sợ địch nhân lừa gạt, chính mình muốn đích thân thăm dò thực hư trước. . . . . Lời dối này, đại khái chỉ có Vương Miểu mới tin, tóm lại, có tác dụng là được rồi.

      “Ngươi cứ để cho nàng như vậy?” Thanh Dương thể tin nhìn Tông Chính Sở.

      Ánh mắt Tông Chính Sở ảm đạm, đoán ra suy nghĩ, hồi lâu, mới gật đầu cái.

      Thanh Dương chớp mắt, mang theo nụ cười : “Ngươi chẳng lẽ coi trọng nha đầu kia?”

      Lúc này, Tông Chính Sở cũng thực nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu cái: “Có khả năng này.”

      “Lão đại, xin ngươi đừng giỡn có được , nhìn ngươi cũng nghĩ đến người hay giỡn.” Vẻ mặt Thanh Dương xin tha thứ cho kẻ bất tài, “Nàng chạy cũng sao, nhưng nếu theo địch sao bây giờ?”

      .” Tông Chính Sở chắc chắn .

      “Ta nghĩ vẫn là hạ chút độc dược cho nàng, ha ha, tránh cho nàng gây ra chuyện gì.” Thanh Dương tim phổi .

      “Thanh Dương, ngươi quá mức.” Tông Chính Sở giận tái mặt, trong mắt xanh có ý cảnh cáo.

      Thanh Dương nhất thời cảm thấy tâm lạnh, khoanh tay, lắc đầu cái, thở dài : “Trọng sắc khinh bạn là thực a, Thanh Dương, ngươi chấp nhận !”

      Mặc quân phục vào, Hoa Vị Miên có chút nỡ, bất quá tiêu dao tự tại quan trọng hơn, cho Tiểu Hoa Bì cùng Tiểu Mao ăn chút thuốc, tránh cho Thanh Dương sau này đuổi giết nàng.

      Đao thương nơi chiến trường cũng đơn giản như TV, mặt trời chói chang nắng gắt, mọi người phơi nắng đến choáng váng. Hai quân đối chọi, Tông Chính Sở ngồi đại mã, tay vừa giơ lên, còn chưa kịp , Hoa Vị Miên liền vung cờ, gào to tiếng, “Xông lên. . . . .”

      Ánh mắt Tông Chính Sở trầm xuống, còn chưa lên tiếng. . . . .

      Hai mắt Vương Miểu sáng lên, thúc vào bụng ngựa, : “Các huynh đệ xông lên theo tiên tử a!”

      đám người buồn bực người tiên phong này làm sao xông pha chiến đấu như vậy, nghe tiếng hô của Vương Miểu, huyết khí chợt sôi sục, theo xông ra ngoài!

      Tông Chính Sở nhíu mày, quên , hiệu quả như vậy tồi.

      Hai quân xông vào nhau, khẳng định là trận chiến hỗn loạn. Hoa Vị Miên đạp lên hai tên tiểu lâu la muốn tới chém quân kỳ, lợi dụng khinh công bay phải bay trái, nhưng cũng nhiều binh lính chạy tới chỗ quân kỳ, nàng quay đầu lại nhìn Tông Chính Sở cưỡi ngựa giết địch, cắn răng cái, bay lên hướng về phía sông Thiên Tiệm.

      Tông Chính Sở thấy bóng dáng nàng, tay cầm đao nắm chặt, ra tay càng thêm tàn nhẫn!

      Hoa Vị Miên khinh công trác tuyệt, mình đơn thương độc mã xông vào trận doanh của địch, lập tức dẫn tới hồi khủng hoảng, ở giữa có ít người đều thay đổi phương hướng của mũi tên.

      tới eo sông [1] Thiên Tiệm, leo lên vách đá, Hoa Vị Miên tìm nơi tương đối cao dùng nội lực cắm cờ vào đá, liếc mắt nhìn Tông Chính Sở cái, ta như vậy coi như làm ngươi thất vọng!
      [1]: chỗ hai ngọn núi kẹp dòng sông ở giữa

      Hoa Vị Miên xoay người rời , quân kỳ viết hai chữ Tông Chính bay phất phới trong gió, tướng sĩ Đại Ân quốc chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, nhìn thấy quân kỳ của mình tung bay cao ở nơi đó, khỏi trận nhiệt huyết sôi trào.
      mailinhDion thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Vô Phong

      Chương 43: Các ngươi chọc ta đấy!

      Hoa Vị Miên dọc theo thung lũng hẹp lao về phía Vu Lam thành, đường tránh thoát vô số tên bay, đợi đến thời điểm trăm đắng nghìn cay ra khỏi eo sông, lại thấy bên này lại là nhóm quân đội đội ngũ chỉnh tề, thậm chí có cả nguyên soái chùm tua đỏ, người mới vừa giằng co cùng Tông Chính Sở phải là ngyên soái lần này ư, đội quân tại sao có thể có hai nguyên soái. . . . . . ?

      Trong chốc lát nàng thất thần, cung tiễn thủ trang bị hoàn mỹ phía dưới đem tên bắn về phía nàng.

      Hoa Vị Miên nhìn mũi tên đồng loạt bay về phía mình, nhất thời sắc mặt tối sầm, dùng hết võ công lĩnh ngộ trước mắt nhưng mũi tên vẫn đâm trúng chân của nàng.

      Nguyên soái Dư Hạo Thành vừa thấy nàng bị thương, mũi tên chuẩn bị trong tay sớm bắn ra, nào biết đối phương lại thẳng tắp rớt xuống đất, mà tên của mình liền xuyên vào vách đá dựng đứng! Con ngươi của Dư Hạo Thành thiếu chút nữa rơi ra ngoài, này, này, vậy cũng là võ lâm cao thủ?!

      Hoa Vị Miên khóc ra nước mắt, nàng cũng muốn a, chưa từng thử qua thời điểm bay bị trúng tên, nhất thời kịp phản ứng, dưới chân liền bổ nhào về phía khoảng .

      Thời điểm sắp rơi xuống đất, Hoa Vị Miên nhanh chóng lật người mới có thể ngã dưới tư thế chó gặm thức ăn.

      kịp đợi nàng thở, binh lính bên này liền xông tới, Hoa Vị Miên vừa tránh vừa hét lớn: "Ta chính là người qua đường, có gì hảo hảo !"

      Loạn quân ai còn có thể nghe được nàng gì, Hoa Vị Miên sờ bò lăn lộn, mặt đất giằng co lâu, giương mắt lại thấy được cái tên thiếu chút nữa đem nàng mũi tên xuyên tim, nhất thời thở phào nhõm, vươn tay : "Nguyên soái, ngươi hãy nghe ta a, ta chính là người qua đường, có ác ý!"

      Vừa mới dứt lời, chỉ thấy người nọ rút kiếm ra phất tay bổ tới, còn lớn tiếng : "Người nào bắt được người này, có trọng thưởng!"

      Hoa Vị Miên vất vả tránh thoát kiếm trước mặt, binh lính phía sau giống như đánh máu gà lao về phía nàng, lăn lộn mặt đất lâu như vậy nàng rất mệt mỏi, còn đụng phải tên tướng quân lý lẽ, làm cả người nàng đều bốc hỏa!

      Tay vung lên, Hoa Vị Miên tung người bay lên trung, rơi xuống đất quét chân đường, quật ngã vòng người.

      "Đây là các ngươi chọc ta đấy!" Những lời này là hướng về phía Dư Hạo Thành .

      Dư Hạo Thành mắt lạnh nhìn nàng, lớn tiếng : "Bắt nàng lại, phần thưởng ngàn lượng bạc!"

      Phải biết người cổ đại thông thường năm cũng tích lũy đến hai lượng bạc, "phần thưởng ngàn lượng bạc" này phải ý cho ngươi cơ hội năm trăm vạn sao? Kết quả là, đều dũng a, liều mạng lao tới bắt Hoa Vị Miên, rất có cảm giác hùng tráng đồng quy vu tận.

      Đạo lý hai nắm đấm phải đối mặt với bốn cánh tay Hoa Vị Miên vẫn là minh bạch, cho nên nàng tuân theo quy tắc đối địch tốt đẹp lưu truyền thiên cổ: bắt giặc phải bắt vua trước!

      Dư Hạo Thành thấy nàng bay về phía mình, lập tức cười tiếng, "Đưa tới cửa!" Nhấc chân liền nghênh đón.

      Rất đáng tiếc, đánh giặc Hoa Vị Miên khẳng định bằng , nhưng luận võ công cũng bằng Hoa Vị Miên rồi, tới khắc đồng hồ liền phân được thắng bại.

      Hoa Vị Miên tay đè xuống, cưỡi lên người , cầm kiếm của đặt cổ , nhìn hung hăng thở hổn hển lát mới : "Ta , ngươi thể nghe ta hết lời sao?"

      Dư Hạo Thành quay mặt , hiên ngang lẫm liệt : "Nếu rơi vào trong tay ngươi, muốn giết cứ giết muốn chém cứ chém!"

      Hoa Vị Miên kiên nhẫn phân tích: "Ta chỉ là kẻ qua đường, ta muốn đánh với các ngươi, ngươi cần gì cố tình cắn ta thả!"

      Dư Hạo Thành hừ lạnh tiếng, "Người mặc khôi giáp của quân địch, xông vào quân doanh của quân ta, Dư Hạo Thành ta cứ như vậy thả ngươi chẳng phải là làm nhục danh tiếng của bản tướng quân sao!"

      Chương 44: Gia môn bất hạnh

      Hoa Vị Miên cúi đầu xem xét, nguyên lai là quân trang này gây họa!

      biết là người nào, muốn thừa dịp Hoa Vị Miên sau lưng phòng bị để đánh lén, thanh đại đao liền bổ nhào về phía cổ nàng.

      Hoa Vị Miên mãnh liệt cúi đầu, đao đánh rơi mũ giáp của nàng, đầu tóc đen cứ như vậy thẳng tắp rơi xuống mặt Dư Hạo Thành. Bốn mắt nhìn nhau, Dư Hạo Thành quả thể tin vào ánh mắt của mình: nàng lại là nữ tử!

      Hoa Vị Miên rảnh để ý tới giật mình, lật người kéo lên, đe dọa: "Ai dám tới đây ta liền lấy tính mạng của !"

      Vẻ mặt Dư Hạo Thành xám như tro tàn, chỉ bị nữ nhân đánh bại, còn để cho nàng cưỡi người mình, là gia môn bất hạnh. . . . . .

      Thoáng chốc thấy nàng là nữ tử, mọi người đểu kinh ngạc, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, thể coi thường uy hiếp của nàng!

      Hoa Vị Miên vỗ vỗ bả vai Dư Hạo Thành: "Lúc này ngươi còn để cho ta qua!"

      Dứt lời lui về phía sau mấy bước, chợt đem người đẩy về phía trước, xoay người bay vút .

      Lúc này đột nhiên có người hét lớn: "Người kia lấy được dây tua mũ của tướng quân!"

      "Đuổi theo!" Dưa Hạo Thành cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Hoa Vị Miên.

      hồi náo loạn này, Hoa Vị Miên biết y phục người bất tiện, tùy tiện tìm chỗ ném khôi giáp , lại sờ tới tóc có sợi dây tua, nghĩ thầm hơn phân nửa là sợi tua đầu Dư Hạo Thành lúc nãy, tiện tay cũng liền ném xuống đất.

      Xa xa liền thấy cửa thành giới nghiêm, cho phép ra cho phép vào, rất nhiều người bị chặn ở bên ngoài, Hoa Vị Miên lúng túng, chuyện này cũng hay rồi, tiếp tục như vậy nàng cũng vào được thành a!

      Lấy ra mặt nạ chuẩn bị trước đó, tùy tiện lượm cây gậy gỗ mặt đất, khom người, Hoa Vị Miên run run rẩy rẩy về phía của thành.

      Đám người ngoài cửa thành làm ầm ĩ, rối rít kêu la tại sao cho vào thành, nghĩ đến cũng là bị đánh trận làm cho sợ hãi, gấp gáp hoảng hốt muốn vào thành.

      Đám người càng náo loạn càng lợi hại, chỉ chốc lát sau tướng lĩnh râu bạc trắng tới, đầu là dây tua màu lam, lớn tiếng quát thủ hạ:

      "Đây đều là dân chúng Vu Lam thành chúng ta, lương tâm của các ngươi cho chó ăn sao, ngay cả bọn họ cũng quan tâm, còn mở cửa thành cho ta!"

      "Nhưng Chung giáo úy, quân sư phân phó để cho bất luận kẻ nào vào thành. . . . . ." Tướng sĩ giữ cửa mặt lộ vẻ lúng túng.

      "Lời của thuật sĩ giang hồ mà coi như thánh chỉ, tổn hại sinh tử của dân chúng, các ngươi muốn hại hoàng thượng rơi vào chỗ bất nghĩa sao?!"

      "Nhưng . . . . . ."

      Bên kia vẫn còn cãi vả, Hoa Vị Miên chen lấn đến giữa, cũng chú ý đụng phải người, trở tay chế trụ mạch môn của , nàng thấp giọng : "Tôn nhi, tại thế đạo tốt, phải để ý tiểu tặc a!"

      Nam tử trẻ tuổi kia mặc thân áo gai vải thô, thấy bị Hoa Vị Miên bắt quả tang cũng giận, cười cười, tránh tay ra : "Bà nội rất đúng!"

      Hoa Vị Miên muốn trợn mắt khinh bỉ , mắng là cháu trai ngược lại gọi bà nội rất lưu loát.

      Trải qua phen miệng lưỡi sắc bén, cửa thành rốt cuộc mở ra, người bên ngoài từng người tiếp nhận kiểm tra, đợi đến phiên Hoa Vị Miên, nam tử trẻ tuổi kia phen đỡ lấy nàng, : "Bà nội chậm chút!"

      Hoa Vị Miên cười vỗ vỗ tay của với người thủ thành: "Cháu của ta, hiếu thuận lắm!"
      Dion thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Beta: Vô Phong

      Chương 45: Ngươi có đạo đức nghề nghiệp hay ?

      Hai người cùng vào thành, vô cùng ăn ý chui vào hẻm .

      Cùng nhau dừng lại, nhìn chung quanh có ai, hai người đồng thời buông tay, cũng tự lui về phía sau ba bước, Hoa Vị Miên cười lạnh : “ nương thủ pháp tệ a!”

      Người nọ hơi ngẩn ra, thấy nàng nhìn thấu thân phận của mình cũng gấp, chỉ cười : “Chỉ thấy qua nữ nhân trang điểm cho đẹp hơn, chưa từng thấy nữ nhân nào làm mình xấu .”

      Đúng là người quang minh chính đại chuyện ngồi lê đôi mách, chút gia sản người Hoa Vị Miên thiếu chút nữa bị nàng vơ vét, cũng may mình phản ứng nhanh!

      “Cháu nội tốt của ta, còn mau qua đây dìu tổ tông của ngươi nghỉ ngơi.” Hoa Vị Miên chế nhạo .

      “Vậy cũng cần ngươi có bản lĩnh nhận lấy!” Nữ tử xong liền đánh tới.

      Cùng nàng đánh mấy chiêu, Hoa Vị Miên cảm thấy thân thủ nữ tử này tệ, có thể là kẻ cắp chuyên nghiệp, vì vậy vô cùng nhạy bén, thuận tay lấy chút đồ từ người nàng.

      Hai người vừa tách ra, nữ tử kia lại muốn đánh tới, Hoa Vị Miên đưa tay ngăn trở, quơ quơ ngọc bội trong tay, đắc ý nhìn nàng.

      Nữ tử nôn nóng, nghĩ muốn tiến lên giành lại, “Ngươi trả lại ngọc bội cho ta!”

      Hoa Vị Miên vừa lén nhìn động tác của nàng vừa liếc nhìn ngọc bội, cũng giống được mài dũa tốt, giống ngọc thô chưa mài hơn, hình dáng cũng rất quái dị, phía có hoa văn gì, ở giữa có đường giống như tơ máu.

      Di chuyển thân mình tránh né nữ tử, Hoa Vị Miên xoay mình ngồi lên tường rào, ném ngọc bội cho nàng, : “Ngươi trộm ta lần, ta trộm ngươi lần, hòa nhau.”

      Nữ tử khẩn trương tiếp được ngọc bội, hung hăng trợn mắt nhìn nàng cái: “Hòa nhau cái gì, ngươi trộm được rồi, ta chưa trộm được!”

      Hoa Vị Miên phì cười tiếng, “Điều này mà ngươi cũng muốn so đo, ngọc bội phải ở tay ngươi rồi sao?”

      Nữ tử đem ngọc bội cất vào trong ngực, : “Cái này tính!”

      Hoa Vị Miên vui vẻ, cuối cùng cũng tìm thấy người còn biết phân phải trái hơn nàng, hôm nào mang nàng về để giảm bớt kiêu ngạo của Thanh Dương. . . . .A, đúng, nàng trở về.

      Hắng giọng : “Vậy chúng ta hẹn ngày tỷ thí lại trận được chứ?”

      Nữ tử vừa nghe, lập tức : “ thành vấn đề, ngươi thời gian.”

      “Hôm nay là đầu tháng, chúng ta đêm trăng tròn tỷ thí tại Tử Cấm đỉnh.” Hoa Vị Miên nghiêm túc .

      Nữ tử nhíu mày, suy tư chút rồi : “Tử Cấm đỉnh là chỗ nào?”

      Hoa Vị Miên liếc mắt, vô cùng khinh bỉ nhìn nàng, “Ngay cả Tử Cấm đỉnh cũng biết, ngươi rốt cuộc có phải trộm cắp hay , chút đạo đức nghề nghiệp cũng có.” Đó là nơi Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Thành tỷ võ, nổi tiếng như vậy mà cũng biết!

      Nữ tử tức giận tới trợn mắt.

      “Đêm trăng tròn nếu như ngươi tới Tử Cấm đỉnh, coi như ngươi thua!” Dứt lời Hoa Vị Miên vô cùng giang hồ ôm quyền, : “Sau này còn gặp lại!”

      “Này. . . . . .!” Nữ tử vừa giơ tay lên, thấy bóng dáng nàng.

      Hoa Vị Miên cởi mặt nạ ra, trả lại tướng mạo sẵn có của mình, mang mặt nạ này đúng là thoải mái, mồ hôi mặt cũng thoát ra ngoài được.

      Khà khà, Tử Cấm đỉnh, nếu nàng có bản lĩnh tìm được tỷ võ chút cũng tồi a!

      Bất quá diện mạo của Hoa Vị Miên này rất dễ nhìn, phải thay đổi thành gương mặt đơn giản chút.

      Loay hoay cả nửa ngày, lại lấy ra chiếc mặt nạ bình thường đeo lên mặt, bên dưới gò má trái còn có nốt ruồi đen to, lại kết hợp với chiếc quạt, mười phần là con cháu nhà giàu mới nổi.

      Uhm, nàng còn thiếu mất chiếc quạt.

      Chương 46: cái hắt xì dẫn đến huyết án

      muốn mua đạo cụ, Hoa Vị Miên mới nhớ tới việc mình có bạc, như vậy cũng tốt, muốn tìm nơi ăn ngủ cũng phải có bạc!

      khổ não, liền thấy gương mặt giống như từng thấy qua, hay , là Trần Thất!

      Hoa Vị Miên dâng lên nụ cười tà ác, lần trước thiếu chút nữa khiến nàng chết cháy, lúc này bị nàng tóm được, có oán báo oán có thù báo thù!

      Nhấc chân lên, thấy quẹo trái quẹo phải giống như tên trộm vào cửa sau tòa nhà, vào cửa mới phát đây chính là kho lương thảo của Vu Lam thành!

      Trần Thất đột nhiên dừng lại, núp sau thân cây, giống như nhìn nơi nào.

      Hoa Vị Miên che dấu tốt khí tức của mình, cũng híp mắt nhìn sang, chính là Chung giáo úy cùng nam tử áo đen. Chung giáo úy mặt đỏ tới mang tay tựa hồ tranh chấp gì đó, mà nam tử áo đen kia quay lưng về phía nàng, cho nên nàng nhìn thấy mặt của .

      Chung giáo úy lâu sau liền phẩy tay áo bỏ , lúc này nam tử áo đen cũng xoay người lại, Hoa Vị Miên liền giật mình, mang khối mặt nạ bằng sắt bên mắt trái.

      Trần Thất ra từ phía sau cây, cúi đầu khom lưng đến bên người nọ gì đó, Hoa Vị Miên nghe , bất quá mang cái mặt nạ xấu xí, vừa nhìn cũng biết phải hạng tốt gì!

      Người nọ bước chân như gió, mặt mày sáng sủa, võ công hẳn là kém, đánh lại cũng có đạo lý công đưa tới cửa, về phần Trần Thất, coi như vận khí tốt!

      vòng bốn phía chung quanh, Hoa Vị Miên thấy gian phòng có người canh giữ, tâm tư vừa chuyển liền qua phía sau gian phòng, đẩy cửa sổ, lắc mình nhảy vào. Vừa hạ xuống đất, liền nghe thấy giường có tiếng người lẩm nhẩm, dọa cho nàng sợ thiếu chút nữa lảo đảo cái. Đợi chút, phát có động tĩnh gì, mới cẩn thận tới, vén màn lên mới phát nữ nhân ngủ giường, đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng, lúc này nàng mới yên tâm to gan dò xét gian phòng này.

      Đột nhiên ngắm thấy tấm vải đỏ bàn trang điểm cạnh mép giường giống như che thứ gì, nàng vội vàng vén lên, ánh mắt Hoa Vị Miên lấp lánh, tất cả đều là vàng thoi rực rỡ a!

      Vừa định đem toàn bộ , liền nghe thấy tiếng đồng từ bên ngoài, nàng vội vàng đắp tấm vải lên, đến mép giường giải huyệt ngủ cho nữ nhân kia, nghiêng người trốn vào gầm giường, nín thở, phải là nam nhân đeo mặt nạ vừa rồi chứ!

      “Công công!” Thanh của hai thị vệ canh cửa.

      Ngay sau đó có người thong thả “ưm” tiếng, tiếp theo đẩy cửa vào, Hoa Vị Miên nghe tiếng bước chân, là hai người.

      “Chuyện làm thế nào rồi?” Thanh ẻo lả kéo dài.

      Gương mặt đằng sau mặt nạ của Thư Lưu Quan cũng hề có biểu tình gì, lạnh như băng đáp: “Hết thảy sắp xếp thỏa đáng.”

      “Ừ. . . . . .” Vương Trọng gật gật đầu: “Chuyện như vậy thể để cho tên bảo thủ Chung Minh kia biết.”

      biết.” Thư Lưu Quan .

      “Hừ!” Vương Trọng có chút hài lòng, : “Nếu chuyện này thất bại, ngươi tự mình ăn với Tam vương gia!”

      Hoa VỊ Miên ngẩn ra, bọn họ phải nên ăn với hoàng đế sao? Nàng dùng sức nghiêng đầu, muốn nhìn xem người nọ có phải nam nhân đeo mặt nạ kia hay , nhìn thế nào cũng chỉ thấy màu áo đen, nhưng vẫn thấy mặt, gấp đến độ hít phải đống bụi. Lỗ mũi ngức ngáy, Hoa Vị Miên ngửa đầu, hắt xì cái vang dội, đầu hưởng lên, lại đụng vào ván giường, đau đến khiến nàng thở mạnh.

      “Người nào?!” Thư Lưu Quan sải bước tới mép giường.
      Dion thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      edit: Sulli
      beta: Vô Phong

      Chương 47: Tráng sĩ cướp tiền hay cướp sắc

      Nhịp tim của Hoa Vị Miên nhất thời dồn dập, bắp thịt toàn thân căng cứng, trợn to mắt nhìn đôi chân càng ngày càng tiến đến gần, trong lòng lẩm bẩm: cái hắt xì dẫn tới huyết án, cái hắt xì dẫn tới huyết án a. . . . . !

      Vung tay lên, Thư Lưu Quan vén màn, nữ tử bên trong vừa mới tỉnh lại. Rất lẳng lơ ném cho cái mị nhãn, kêu: “Đại nhân. . . . . .”

      Thư Lưu Quan quăng màn, thể ngửi nổi hừ tiếng, đáy mắt xẹt qua tia mỉa mai, xoay người rời .

      Hoa Vị Miên thở gấp, may là nữ nhân kia tỉnh lại kịp thời, nếu hôm nay nàng liền máu tươi tại chỗ!

      Nét mặt Vương Trọng lúng túng, thấy thần sắc Thư Lưu Quan khác thường, mới : “Ngươi xuống .”

      Thư Lưu Quan chắp tay, xoay người rời khỏi phòng.

      Nhịp tim của Hoa Vị Miên rốt cuộc khôi phục bình thường, đợi đến khi xác định ra, mới từ gầm giường bò ra ngoài.

      Vương công công bên này mới vừa ngồi lên giuờng, thấy dưới giường có người bò ra, khỏi quát hỏi: “Ngươi là ai?!”

      Hoa Vị Miên nhanh tay nhanh mắt điểm huyệt ngủ của nữ tử ở giường, xin lỗi, ngươi tiếp tục ngủ !

      Lại thuận tay lúc Vương Trọng còn chưa hô hoán điểm hai đại huyệt của , nhìn trợn mắt với mình, Hoa Vị Miên xoay người đến bàn bên cạnh cầm con dao gọt trái cây vung vẩy trong tay.

      thái giám, còn chơi nữ nhân, lạc thú? Tâm động hay là sắc động. Tâm chưa thỏa mãn?

      Đặt dao lên cổ lay động hai cái, Hoa Vị Miên cười hắc hắc, : “Ta rất muốn để cho ngươi , nhưng lại sợ thanh của ngươi quá lớn làm động dao của ta, nếu cứa nhát, máu làm bẩn dao của ta xong. . . . .”

      Vương Trọng chảy mồ hôi lạnh, tròng mắt đều nhanh mở to.

      “Ngươi muốn ta giải huyệt câm của ngươi ?” Hoa Vị Miên biết còn cố hỏi.

      Con người của Vương Trọng đảo quanh vòng.

      “Vậy ngươi cần giọng chút a!” Hoa Vị Miên lại đem lưỡi dao tiến gần đến cổ , Vương Trọng ngừng đảo cặp mắt trắng dã.

      Đưa tay giải huyệt câm của , Vương Trọng run lẩy bẩy hỏi: “Ngươi. . . . . .Ngươi muốn làm gì?”

      “Ăn cướp!” Hoa Vị Miên đến bàn bên cạnh cầm lấy quả táo, xong lại cảm thấy đúng, lời này sao nghe quen như vậy đây?

      Khuôn mặt Vương Trọng co rút, than khóc : “Tráng sĩ cướp tiền hay cướp sắc?”

      miếng táo cứ như vậy nghẹn trong họng Hoa Vị Miên, lên xuống, kìm nén đến mức thở thông, vội vàng vung tay đấm đấm ngực.

      Phun ra gần nửa quả táo, Hoa Vị Miên xoa ngực thở hổn hển, nguy hiểm , thiếu chút nữa trở thành người đầu tiên xuyên qua chết vì ghê tởm rồi!

      Quay đầu nhìn Vương Trọng mặt nhăn như chó Nhật, Hoa Vị Miên nhất thời im lặng, làm thế nào để hình dung tâm tình trong lòng nàng lúc này? Lời này lại từ trong miệng công công ra. . . . . TM động vật hiếm có a!

      Oán hận sâu sắc, Hoa Vị Miên ngẩng đầu hung ác nhìn Vương Trọng, cáu kỉnh hỏi: “Các ngươi vừa chuyện gì? Chuyện gì mà thể để Chung Minh biết? Kẻ mang mặt nạ mới vừa rồi là ai? tên là gì? Ở chỗ nào? Làm cái gì? Từng cái ra cho ta!”

      Vương Trọng nuốt nước bọt, : “Tráng sĩ, có thể hỏi từng cái ?”

      Chương 48: Tại hạ Tây Môn Xuy Tuyết

      Vặn hỏi cách đẫm máu luôn luôn hữu hiệu nhất, sau khi Hoa Vị Miên kéo giãn ba nếp nhăn mặt Vương Trọng ra, rốt cuộc đầu đuôi khai báo.

      Hoa Vị Miên chưởng đánh Vương Trọng bất tỉnh, lại đem mười mấy đĩnh vàng của bỏ vào trong bọc, phải , rất nặng a.

      Nam nhân đeo mặt nạ kia, quả nhiên chính sai người đến đốt lương thảo, Hoa Vị Miên căm hận đến nhà kho, thuận tay xách thùng dầu từ trong nhà bếp hắt lên, quẹt lửa rồi ném xuống, hài lòng nhìn ngọn lửa lan ra, leo tường trốn khỏi trạm dịch.

      Nàng còn chưa xa, liền nghe thanh chữa cháy kinh thiên động địa từ bên trong truyền đến.

      Hài lòng cười tiếng, Hoa Vị Miên xoay người muốn , nhưng lại nghĩ, nàng có nên trở về thông báo với Tông Chính Sở hay , dù sao chung sống lâu như vậy. . . . . .Nếu trở về liền được, huống chi Tông Chính Sở là chiến thần, có chuyện gì. . . . .Nếu đoán được quỷ kế của địch nhân làm sao bây giờ? Còn có đám người Đinh Đinh, bọn họ chết nàng rất thương tâm. . . . .

      Trước mắt tựa hồ lại lên đôi mắt giống như dã thú của Tông Chính Sở, cũng là người, vạn nhất bị thương làm sao bây giờ? Vạn nhất bị bắt làm sao?

      tới lui mười mấy vòng, Hoa Vị Miên cắn răng cái, xoay người lao , Tông Chính Sở, là kiếp trước ta thiếu nợ ngươi!

      Kho lương cháy, trong Lam thành rối loạn, ít người chen nhau ra khỏi cửa thành, nhưng Thư Lưu Quan sớm hạ lệnh để bất cứ kẻ nào ra khỏi thành, tình thế của Hoa VỊ Miên vô cùng khó khăn, liền thấy khuôn mặt quen thuộc chạy tới, người còn đeo bọc lớn, nhất định là vơ vét được ít đồ tốt. Xa xa thấy nàng từ trong ngực lấy ra bài để ra khỏi thành, lại nhìn vẻ mặt của nàng, Hoa Vị Miên liền khẳng định được nàng từ đâu ra.

      Tiến lên kéo tay của nàng, : “Đưa bài của ngươi cho ta!”

      Người kia chính là kẻ trộm vừa rồi giao thủ cùng Hoa VỊ Miên, nữ tử trở tay tránh khỏi Hoa Vị Miên: “Ngươi là ai?!”

      Hoa Vị Miên nhanh trí : “Tôn nhi, còn quay lại đây đỡ tổ tông của ngươi!”

      Nữ tử trợn mắt, “Là ngươi!”

      Hoa Vị Miên mắt thấy mặt trời ngả về tây, vì vậy vội : “Mau đưa bài cho ta, ta có việc gấp!”

      Nữ tử nghiêng người, tránh tay của nàng: “ cho! Cho ngươi ta có ích lợi gì?”

      “Ta cho ngươi biết Tử Cấm đỉnh ở đâu là được.” Hoa Vị Miên dụ dỗ .

      Nữ tử suy nghĩ, đưa tay đem bài cho nàng : “Ở đâu?”

      “Ngươi về hướng bắc, vừa vừa hỏi thăm, tất nhiên tới.”

      Hoa Vị Miên nhanh chóng nhận lấy bài: “Ta vội, trước.”

      “Này!” Nữ tử kéo tay nàng, : “Chúng ta cùng !”

      xong lại lấy ra khối bài khác, cười hì hì nhìn Hoa Vị Miên : “Ta có hai khối mà!”

      Hoa Vị Miên xoa trán, vậy bộ dạng vừa mới rồi của nàng là sao?

      Cầm bài thuận lợi ra khỏi thành, Hoa Vị Miên định trước bước, liền nghe nàng kia ở phía sau : “Ta tên là Diệp Linh, ngươi tên là gì?”

      Dưới chân Hoa Vị Miên lảo đảo, tại sao nàng gọi Diệp Thành?

      “Tại hạ Tây Môn Xuy Tuyết, sau này còn gặp lại!” Dứt lời xoay người bay .
      mailinhDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :