1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nương tử: Tướng công xin tiếp chiêu - Bán Điểm Mặc(c140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Beta: Vô Phong

      Chương 29: Lợi dụng tuần hoàn

      Hoa Vị Miên bị Tông Chính Sở ôm ngang người, khóe mắt men say mông lung, hàm chứa phong tình, nhưng cũng chú ý tới tia ái muội trong ánh mắt đám người kia.

      Quả nhiên thiên hạ có bữa cơm nào miễn phí, chiến thuật ái muội này Tông Chính Sở cùng nàng làm cho tất cả đại binh tiểu tướng đều cho rằng bọn họ tiên phàm thương nhau, nhà có tiên thê [1], Tông Chính Sở vừa vặn thu thập đám ranh con trong doanh trại. . . . .Coi như hôm nay bị lợi dụng hai lần, xã hội hài hòa, lợi dụng tuần hoàn a!
      [1]: vợ là tiên

      Tông Chính Sở ôm Hoa Vị Miên đến hữu trướng, đặt nàng lên giường, tiểu nữ nhân này say rượu nổi điên, nàng phen ôm lấy cổ Tông Chính Sở, hôn “bẹp” cái lên mặt , : “Nhìn gần ngươi là đẹp trai!”

      Tông Chính Sở mặc cho nàng ôm, chiều theo động tác của nàng, hỏi: “Đẹp trai là có ý gì?”

      Lưỡi Hoa Vị Miên cũng mau díu vào rồi, nàng nhìn , say mê vuốt ve khuôn mặt , “Đẹp trai chính là đẹp mắt. Chính là thấy rung động. . . . . . .”

      Tông Chính Sở ôm nàng nằm xuống, thuận tiện kéo chăn lên, giữ chặt hông của nàng để nàng ngã xuống.

      “Đêm hôm đó nếu ngươi đối với ta như vậy, ta thích ngươi hơn chút!” Hoa Vị Miên quay mặt về phía , đưa tay sờ mắt .

      Tông Chính Sở lại nhớ tới đêm đó, bất quá lúc ấy mất lý trí, có thể khống chế xúc phạm nàng là giới hạn lớn nhất rồi.

      “Vậy bây giờ ngươi có thích ta ?” hỏi.

      “Thích. . . . . .” Hoa Vị Miên tiến gần hôn lên môi , “Ta thích đôi mắt của ngươi. . . . .”

      Ánh mắt Tông Chính Sở tối sầm lại, chút kinh hỉ cũng biến mất, bị động thành chủ động, xoay người đè lên người nàng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ thắm tràn đầy hơi thở mùi đàn hương của nàng, công kích từng chút từng chút , cái lưỡi lửa nóng quét qua hàm răng, chui vào bên trong khoang miệng của nàng, trêu đùa cái lưỡi thơm tho của nàng, quấn quít triền miên.

      “Ngô. . . . . .!” Hoa Vị Miên đột nhiên hăng hái phản kháng.

      Tông Chính Sở hơi có chút thở dốc, rời khỏi môi nàng, nhìn nàng. Cái miệng nhắn của Hoa Vị miên chu lên, : “ xuống, đè chết ta!”

      Khóe miệng Tông Chính Sở mang theo chút ý cười, nghiêng người nằm bên cạnh nàng, bàn tay vẫn gắt gao ôm lấy eo nàng, làm cho nàng gần sát người mình.

      “Ngủ !”

      Hoa Vị Miên yên lặng trong chốc lát, Tông Chính Sở vốn tưởng rằng nàng ngủ thiếp , bản thân cũng định chợp mắt lát, nàng lại náo loạn vùng lên, nhéo nhéo mũi của : “Mặt than! Ngươi biết cười sao. . . . . .?”

      Đôi mắt chim ưng của Tông Chính Sở hơi híp lại, mới vừa tính toán trừng phạt nàng, người trong lòng nhắm nghiền hai mắt, mặt đỏ ửng vì say, yên ổn ngủ mất.

      Ý cười nhịn được càng tràn lan, Tông Chính Sở hôn lên trán nàng, nhắm mắt lại.

      Sáng sớm hôm sau, Hoa Vị Miên đầu đau đến muốn nứt ra ngồi dậy, đúng là lều của mình, lại nhớ nổi đêm qua nàng trở về như thế nào, mới vừa xuống giường, Đinh Tiểu Hà liền bưng nước rửa mặt vào.

      “Đinh Đinh, hôm qua ta trở về như thế nào?” Nàng hỏi.

      mặt Đinh Tiểu Hà thoáng đỏ ửng, : “Là tướng quân tự mình ôm ngươi trở về!” Hơn nữa còn ở lại trong trướng đến tận trời sáng mới rời .

      Hoa Vị Miên nghi ngờ gì, chẳng qua là lo lắng mình say rượu có đùa bỡn chọc giận vị đại tướng quân kia hay .

      Vừa vào trong trướng, Hoa Vị Miên cảm thấy khí có gì đó đúng, tả hữu tướng quân ngồi nghiêm chỉnh, lù lù bất động có thể so với tượng sáp, đông tây nam bắc bốn phó tướng đều tự vùi đầu ra sức rót trà, ngay cả Thanh Dương ở bên trái Tông Chính Sở cũng khác thường, đem thức ăn trong chén ném từng viên cho Tiểu Hoa Bì [2] ăn.
      [2]: đây là tên của con chuột

      Chương 30: Đừng cười khó hiểu như vậy!

      “Ngồi vào chỗ !” Tông Chính Sở thấy nàng đứng yên ở đó nhúc nhích.

      Hoa Vị Miên đem ánh mắt chuyển đến người Tông Chính Sở, bị hù dọa giật mình cái, nàng cuối cùng cũng biết hôm nay những người này đến tột cùng bị làm sao rồi, Tông Chính Sở cư nhiên mỉm cười góc mười lăm độ!

      Lê chầm chậm tới bên phải rồi ngồi xuống, quay đầu lại thấy chăm chú nhìn mình, lập tức đem tầm mắt dời , hướng về phía Tiểu Hoa Bì ăn biết trời đất, : “Này, Tiểu Hoa Bì!”

      Sắc mặt Tông Chính Sở lại trầm xuống khiến cho mấy phó tướng thiếu chút nữa phun nước trà ra ngoài, ô, bữa cơm hôm nay nhất định tiêu hóa hiệu quả!

      Vẫn là tả hữu tướng quân vững vàng, vẻ mặt Vương Miểu nghiêm túc : “Tướng quân, nếu tiên tử ngồi vào vị trí, vậy chúng ta liền mở tiệc !”

      Tông Chính Sở cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn ngọc tay, vẻ mặt thay đổi, lại cười cái khiến cho mọi người rợn cả tóc gáy.

      Hoa Vị Miên cúi đầu từ từ đổ mồ hôi, làm sao nàng lại cảm giác thấy rất nhiều ánh mắt nóng rực đều tập trung người nàng? Len lén liếc cái, thấy tả hữu tướng quân nháy mắt ra hiệu cho nàng cũng mau muốn rút gân gần.

      Bĩu môi, nàng : “Tông Chính Sở, buổi sáng tốt lành!”

      Người phía dưới lại hít trận khí, có để cho bọn họ ăn cơm hay đây?!

      Ai ngờ Tông Chính Sở lại hài lòng gật đầu cái, : “Mọi người dùng bữa !”

      Hoa Vị Miên vừa ăn vừa oán thầm, đồ hẹp hòi, phải chỉ cùng Tiểu Hoa Bì chào hỏi mà lạnh nhạt đại tướng quân sao, đều trong bụng tể tướng có thể chống thuyền [1], bụng chí ít cũng phải chống được cái thuyền chứ, lòng dạ hẹp hòi!
      [1] ý làm người tể tướng phải có lòng dạ rộng lượng, phải biết tha thứ đối với những việc và con người khó tha thứ

      Thời điểm ăn được nửa điểm tâm, mấy vị phó tướng liền đứng dậy cáo từ, Hoa Vị Miên cảm thán hôm nay lá gan bọn họ lớn a, đại tướng quân chưa mà bọn họ dám rời chỗ.

      “Ai. . . . . .” Thanh Dương đột nhiên thở dài : “Dạ dày ta có chút đau, ta về trước.”

      Tông Chính Sở gật đầu tượng trưng cái.

      Thanh Dương vỗ vỗ lưng Tiểu Hoa Bì : “ !”

      Tiểu Hoa Bì nhanh như chớp liền chạy tới bên người Hoa Vị Miên, nàng kinh ngạc : “Ngươi để cho nó theo ta?”

      Thanh Dương đau đầu : “Nó thân thiết với ngươi, tối hôm qua bị nhốt trong lồng tre ầm ĩ đêm, hãy để nó theo ngươi!”

      Hoa Vị Miên cười ha ha, hôn Tiểu Hoa Bì : “Chim khôn lựa cành mà đậu, chứng tỏ ta mới là chủ nhân tốt.”

      Thanh Dương để ý, chỉ : “Đừng để nó cắn người, có độc.”

      "Ta biết", Hoa Vị Miên vẫy vẫy tay : "Ngươi !"

      Thanh Dương liếc mắt lướt qua hai người, nở nụ cười thích thú rời .

      Đột nhiên cảm thấy khí có chút áp lực, Hoa Vị Miên ngẩng đầu mới phát , ra chỉ còn nàng cùng Tông Chính Sở, người bên kia còn mang theo nụ cười giải thích được, làm cho nàng cũng mất hứng thú chơi đùa với Tiểu Hoa Bì.

      “Tướng quân. . . . .Có chuyện gì ngươi cứ , đừng cười khó hiểu như vậy được ?”

      Mắt Tông Chính Sở nhíu lại, nụ cười “ấm áp” mặt từ từ thu lại, tiếp theo biến thành lạnh lùng như trước.

      Hoa Vị Miên thả lỏng, như vậy mới coi như bình thường.

      Tông Chính Sở phất tay áo rời , lưu lại Hoa Vị Miên ù ù cạc cạc cùng Tiểu Hoa Bì ngơ ngác nhìn nhau, nổi giận cái gì?
      mailinh, NhiJoDion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      edit: Vô Phong

      Chương 31: Cái mông rất cong!

      Đem Tiểu Hoa Bì đặt bả vai, Hoa Vị Miên tính toán ra ngoài dạo. Dọc theo đường , phàm là người nhìn thấy nàng đều khom lưng chắp tay thi lễ, làm cho nàng muốn chuyên tâm tìm đường ra cũng có biện pháp. được vòng, mặt cũng mau rút gân, cộng thêm khí trời lại nóng bức, dứt khoát trở về trong lều thôi.

      Mới vừa ngồi xuống, Đinh Tiểu Hà liền vội vội vàng vàng vén lều vải vào.

      "Chuyện gì gấp gáp như vậy?"

      Đinh Tiểu Hà thở hổn hển : "Mấy nương bên kia chịu , nhất định muốn gặp ngươi."

      "Vậy sao?" Hoa Vị Miên rảnh rỗi nhàm chán, : "Là những ai?"

      " người tên là Lục Hà, người tên là Như Yên, còn có người gọi Ngọc Dạng!" Đinh Tiểu Hà trả lời trôi chảy.

      Hoa Vị Miên vỗ tay cái, : "Qua đó nhìn chút!"

      Ước chừng khoảng mấy phút, Hoa Vị Miên liền gặp được ba người trong miệng Đinh Tiểu Hà, hai người trong đó nàng biết, người còn lại mặt lạ hoắc, là cái ở doanh trại khác, dáng dấp cũng tệ.

      "Nên được đều , các ngươi hàn huyên chút rồi giải tán, trở về nhà tìm cha mẹ các ngươi!" Hoa Vị Miên ngẩng đầu lên .

      "Tiên tử, chúng ta có chỗ có thể , nếu chê, tiên tử lưu chúng ta lại làm nha đầu sai vặt cũng được!" Lục Hà vừa nghe được lời của nàng, cũng gấp đến độ mau khóc rồi.

      "Như Yên tiện mệnh, nhờ có tiên tử cứu giúp, hôm nay mất chỗ dung thân, cam nguyện làm chó ngựa cho tiên tử sai bảo."

      Vừa nghe khẩu khí này, nhất định là người có văn hóa.

      Hoa Vị Miên đưa mắt nhìn sang Ngọc Dạng ở bên cạnh, giọng hỏi: "Ngươi sao?"

      Ngọc Dạng vội vàng cúi đầu, : "Ngọc Dạng cũng nguyện bầu bạn bên cạnh tiên tử."

      Hoa Vị Miên cười cười, trêu đùa Tiểu Hoa Bì cái, trầm mặc hồi mới : "Vậy được, các ngươi liền theo ta !"

      Mấy người bèn nhìn nhau cười, kích động thôi.

      "Bất quá trong quân doanh này thu nữ tử. . . . . ." Hoa Vị Miên cố tình tỏ vẻ khổ não.

      "Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh tiên tử, Lục Hà nguyện ý chịu đựng bất kỳ khổ cực nào!" Lục Hà vội vàng .

      "Nhìn các ngươi có thành ý như vậy, bản tiên tử liền chỉ cho các ngươi con đường sáng," tay dùng sức vung lên, chỉ vào quân đội thao luyện bên kia : "Nữ tử cũng có thể bảo vệ quốc gia, hôm nay trở , ba người các ngươi liền tạo thành đội, gọi là Hồng Sắc Nương Tử Quân !"

      "Hồng Sắc Nương Tử Quân?" Như Yên nghe thấy cái tên quái dị này liền hỏi: "Vậy chúng ta cần làm cái gì?"

      "Tham gia quân ngũ, điều đầu tiên phải học được tôn trọng cấp ." Hoa Vị Miên chắp tay sau lưng qua lại trước mặt ba người, rất có khuôn cách của lãnh đạo phát biểu, "Tôn trọng cấp đầu tiên phải học được cúi chào, làm theo ta!"

      Lấy ra tư thế huấn luyện quân khi học đại học, Hoa Vị Miên : "Tư thế này quan trọng nhất chính là tám chữ: Ngẩng đầu! Ưỡn ngực! Hóp bụng! Nâng mông! Làm cho ta nhìn chút!"

      Ba người lập tức theo chỉ thị của Hoa Vị Miên, ưỡn thẳng lưng.

      Hoa Vị Miên gật đầu cái, vòng qua phía sau các nàng, vỗ cái vào lưng Lục Hà, quát lên: "Thẳng lưng!"

      Lục Hà thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, vội vàng thẳng lưng, chỉ sợ lại chịu chiêu Đại Lực Kim Cương Chưởng nữa.

      Hoa Vị Miên hài lòng cười cười, tới sau lưng Ngọc Dạng, nhìn từ xuống dưới phen, vương "móng vuốt" sờ lên cái mông của nàng, cười trêu : " , cái mông rất cong!"

      Chương 32: Hôm nay thời tiết tốt

      Ngọc Dạng nghiêng người cái, che cái mông, mặt đỏ thành vòng, nhìn chằm chằm Hoa Vị Miên, nên lời.

      Hoa Vị Miên cười hắc hắc, : "Động tác này đến đây chấm dứt, kế tiếp muốn dạy các ngươi thứ cao cấp hơn!"

      "Tiên tử, cái gì a. . . . . ." Như Yên mới đứng lát, cảm giác chân đều phát run rồi.

      "Rất đơn giản, chính là chuyện, phối hợp với động tác vừa rồi, chờ thời điểm ta "các đồng chí hảo", các ngươi phải lớn tiếng trả lời "thủ trưởng hảo", biết ?"

      "Thủ trưởng hảo?" Ngọc Dạng cau mày, đây là cái gì?

      "Cấp ra lệnh phải phục tùng, tại cho bản tiên tử nghe xem!" Hoa Vị Miên cười đến mặt cũng nở hoa, nàng cũng quá nghiện làm người lãnh đạo quốc gia rồi!

      "Thủ trưởng hảo!" Ba người dịch cổ họng, dài ngắn đồng nhất hô tiếng.

      " được được, làm lại, phải hô ngắn gọn, có khí thế, lớn tiếng chút, đừng giống như chưa ăn cơm!" Hoa Vị Miên xệ mặt xuống khiển trách.

      Ba người lặp lặp lại nhiều lần cũng đạt tới hiệu quả Hoa Vị Miên muốn, khiến nàng giận đến ôm ngực thầm thở dài câu: gỗ mục thể đẽo!

      "Tất cả kêu 50 lần cho ta, xong rồi mới cho phép ăn cơm!" Hoa Vị Miên xoay người rời , còn : "Đinh Đinh xem chừng bọn họ cho ta, thiếu lần cũng cho cơm ăn!"

      Ba người uất ức nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt thống khổ, ngay cả Đinh Tiểu Hà cũng có chút đành lòng, xoay người đưa nửa thùng nước tới, : "Các ngươi từ từ tập, khát liền uống nước."

      "Cám ơn Đinh Đinh ca!" Lục Hà miệng ngọt lên tiếng trước tiên.

      Mặt Đinh Tiểu Hà đỏ lên, : "Gọi ta Tiểu Hà !"

      "Tiểu Hà ca!" Lục Hà cười .

      Hoa Vị Miên đem đậu tương trong tay đút cho Tiểu Hoa Bì ăn, cười híp mắt nhìn mấy người bên kia, chung sống rất hài hòa nha, nha đầu Lục Hà kia, chính là rất dẻo miệng!

      Thong dong tiến vào y trướng của Thanh Dương, quen cửa quen nẻo bốc nắm hạt dưa, thấy dáng vẻ bận rộn của Thanh Dương, vẻ mặt kia, kiêu ngạo miễn bàn, "Thanh Dương quân, bận rộn a?"

      Thanh Dương tức giận nhìn nàng cái, : " ra ngoài, đừng thêm phiền cho ta!"

      Hoa Vị Miên liếc cái, sau này cầu xin nàng nàng cũng tới!

      "Ta muốn mượn ngươi thứ." Nàng cười híp mắt đem mặt tiến tới trước mặt Thanh Dương.

      Thanh Dương dừng lại việc sắp xếp dược thảo, ngước mắt nhìn nàng, "Lại có ý định gì?"

      "Tại trước mặt ngài ta có thể có ý định gì a, ta chính là muốn dắt Tiểu Mao ra ngoài dạo!"

      " được," Thanh Dương chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Thiên Giáp Chu kịch độc vô cùng, xảy ra chuyện dễ xử lý."

      "Ta bảo đảm nó rời khỏi tầm mắt của ta vẫn được sao?" Hoa Vị Miên tỏ vẻ cầu xin.

      Thanh Dương bình tĩnh nhìn nàng cái, thời điểm Hoa Vị Miên hoàn toàn cho rằng đồng ý, ngoắc ngoắc đôi môi, cười : "Vẫn được."

      "Ngươi cũng quá hẹp hòi !" Hoa Vị Miên kêu gào: " phải chỉ làm lộn xộn vài cây dược thảo của ngươi thôi sao. . . . . ."

      Thanh dần dần biến mất dưới ánh mắt bén nhọn của Thanh Dương, Hoa Vị Miên ngượng ngùng cười : "Hôm nay thời tiết tốt. . . . . ."

      nhắc tới thôi, nhắc tới Thanh Dương chính là nổi giận trong bụng, lòng tràn đầy cho rằng mình trở lại thấy y trướng chỉnh tề, nghĩ tới dược liệu chẳng những rơi đầy đất, dược liệu trong mỗi mẹt cũng lộn xộn lung tung xen lẫn chỗ, thậm chí còn xen lẫn mấy cọng cỏ xanh mơn mởn, còn muốn mượn Thiên Giáp Chu?!
      NhiJoDion thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Ngươi chính là cường đạo đầu thai đúng ?!

      Mắt thấy lửa giận của Thanh Dương càng diễn càng vượng, Hoa Vị Miên dưới chân bôi mỡ : "Ta cùng Tiểu Hoa Bì hôm khác trở lại thăm ngươi!"

      Hỏa tốc rời khỏi y trướng, Hoa Vị Miên đợi lát, thấy có người ra ngoài, vì vậy cẩn thận từng li từng tí rón rén chạy về phía Tiểu Mao bên kia.

      Vừa chộp Tiểu Mao lên tay, liền nghe được thanh u ám vang lên sau lưng: "Hoa kỳ, ngươi chính là cường đạo đầu thai đúng ?!"

      Hoa Vị Miên lúng túng xoay người, cắn răng nghiến lợi nhìn Thanh Dương, rồi lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trời : "Hôm nay thời tiết tốt nha!"

      "Để Thiên Giáp Chu xuống." Thanh Dương xệ mặt xuống lạnh nhạt .

      "Cho ta mượn mấy ngày có được hay vậy. . . . . ." Hoa Vị Miên tội nghiệp cầu khẩn.

      Lông mày Thanh Dương nhéo cái, quyết tuyệt : " được!"

      Hoa Vị Miên dứt khoát đạo lý, vừa đem Tiểu Mao để vào trong tay áo vừa : " trả lại cho ngươi, có bản lĩnh ngươi tự tới giành lại!"

      Dưới chân vừa nhấc, Hoa Vị Miên liền đạp khinh công vọt ra ngoài, Thanh Dương ở phía sau giận đến dựng râu trợn mắt.

      Bên trong trướng nghị , sắc mặt Lý Triêu Diang khó coi báo cáo với Tông Chính Sở: "Trần Thất giết binh áp giải rồi chạy trốn!"

      Vẻ mặt Vương Miểu tức giận, : "Tướng quân, Trần Thất này cũng quá đem ngài để ở trong mắt, chuyện này Xa Kỵ tướng quân thế nào cũng phải cho chúng ta công đạo!"

      Mấy phó tướng rối rít đồng ý, ngược lại Lý Triêu Giang lại : "Nếu Trần Thất tìm Xa Kỵ tướng quân cũng lo lắng, biết bố trí của doanh trại quân ta, sợ là sợ tìm đến Tây Hòa quốc để nương tựa."

      Tông Chính Sở mặt đổi sắc : "Bao lâu có thể nhổ trại?"

      Vương Miểu : "Khí trời vô cùng nóng bức, sợ rằng sắp có mưa to, thế núi Ngọc Phong cốc phía trước chênh vênh, hành quân vô cùng có khả năng gặp phải núi đá rơi xuống. . . . . ."

      "Phân phó, tăng cường tuần đêm." Tông Chính Sở lưu loát .

      "Dạ, tướng quân!" Mấy người rối rít chắp tay .

      "Ngươi có lầm hay , còn đuổi theo?!" Đột nhiên bóng trắng từ đâu xông vào trong trướng, trong miệng còn lớn tiếng kêu la.

      "Ngoan ngoãn giao ra đây, ta liền bỏ qua cho ngươi!" Ngay sau đó lại bóng dáng màu tím đuổi vào, đồng dạng là tràn ngập tức giận.

      Tông Chính Sở nhìn hai người, lông mày ngọn núi nhíu lại, thần tình lạnh nhạt ngồi trước án kỷ, : ". . . . . . . . . . . . Hai. . . . . . !"

      Hoa Vị Miên khẽ cắn răng đứng ra sau lưng Tông Chính Sở, đưa tay ngăn Thanh Dương lại, : "Đuổi theo nữa liền phạm quy!"

      Thanh Dương đứng đối diện nàng, sắc mặt tối tăm: "Giao Thiên Giáp Chu ra đây!"

      " giao là giao, xem ngươi có thể như thế nào?!" Hoa Vị Miên lè lưỡi làm ngoáo ộp.

      Thanh Dương hít thở sâu hơi, tận lực làm cho mình nhìn qua giống nổi trận lôi đình, "Thiên Giáp Chu là ta nuôi."

      Hoa Vị Miên sớm đếm xỉa gì đến mặt mũi, đem Tiểu Mao nâng niu trong tay, dựa vào lưng Tông Chính Sở, liếc mắt xem thường, : "Ngươi là của ngươi là của ngươi sao? Ngươi gọi nó tiếng, xem nó có trả lời ngươi hay !"

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở đây đều là mặt hắc tuyến, đây ràng chính là ăn cướp giữa ban ngày!

      Thanh Dương thề, đời này chưa từng thấy qua người vô sỉ như vậy, hơn nữa còn là nữ nhân!

      "Các ngươi lui xuống trước !" Lúc này Tông Chính Sở lên tiếng .

      Mấy tướng quân lúc này mới vội vàng lui ra, dù sao ít dây vào những chuyện này tốt hơn, cho tới bây giờ bữa cơm buổi sáng kia vẫn còn trong dạ dày đấy!

      Chương 34: Hai vị này léng phéng?

      Lúc này, thời gian như dừng lại, vẻ mặt Hoa Vị Miên đắc ý liếc nhìn Thanh Dương mặt mũi tràn đầy tái nhợt, mà Thanh Dương lại đưa mắt hướng tới người Tông Chính Sở, người duy nhất có biện pháp với Hoa Vị Miên, hi vọng có thể chủ trì công đạo.

      Tông Chính Sở dừng chút, với Thanh Dương: "Cấp cho nàng chơi mấy ngày ."

      Thanh Dương nghe vậy kinh hãi, trợn to hai mắt thể tin nhìn Tông Chính Sở, biết giỡn, nhất thời cảm thấy tâm hồn bị tổn thương, che mặt : "Tình cảm mấy chục năm của chúng ta còn bằng tiểu nha đầu lừa đảo mới đến mấy ngày, ta. . . . . . Ngươi. . . . . . Tự gánh lấy hậu quả!" Dứt lời liền xoay người bay khỏi lều.

      Hoa Vị Miên thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, hai vị này léng phéng với nhau chứ? !

      "Cười đủ chưa?" Tông Chính Sở nhàn nhạt hỏi.

      Hoa Vị Miên vội thu lại nụ cười, ngồi nghiêm chỉnh: "Còn chưa đủ!"

      Đuôi lông mày của Tông Chính Sở khẽ động: " tại đủ hài lòng?"

      Thấy tốt liền thu, đây là nguyên tắc làm người của Hoa Vị Miên, nàng liên tục ngừng gật gật đầu, : "Ta bao giờ gây thêm phiền toái cho ngươi nữa, ngươi bận rộn, ta ra ngoài trước a!"

      Tông Chính Sở nhìn bộ dáng len lén vui mừng của nàng, khóe môi cũng khỏi cong lên.

      Từ trong trướng nghị bước ra ngoài mới phát khí trời càng thêm nóng bức, tiếng ve sầu kêu râm ran, ngầng đầu nhìn, bầu trời cao xanh gợn mây đen, xem ra tối nay hẳn là có trận mưa dông.

      là càng nghĩ càng nóng, Hoa Vị Miên đột nhiên nhớ tới thác nước lần trước, lúc này tắm là ý tưởng tồi a!

      Nhắm ngay lúc có ai chung quanh, Hoa Vị Miên nhấc chân liền đường lên núi lễ Phật, nhưng này lúc Ngọc Dạng biết từ đâu chui ra: "Tiên tử, chúng ta hô xong." Khi chuyện cổ họng còn có chút khàn khàn.

      Hoa Vị Miên quay đầu lại nhìn sang, mới thấy Như Yên cùng Lục Hà đầu đầy mồ hôi chạy tới, đột nhiên linh quang lóe lên trong đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Các ngươi biết bơi lội ?"

      "Bơi lội?" Mấy người lại sửng sốt, Ngọc Dạng cau mày : "Tiên tử là bơi sao?"

      "Đúng đúng đúng, chính là bơi!" Hoa Vị Miên vội vàng gật đầu.

      Như Yên lắc đầu , "Ta biết."

      Lục Hà cũng đồng dạng lắc đầu cái, Ngọc Dạng trầm mặc hồi mới : "Ta biết chút xíu."

      Hoa Vị Miên mắt cười nở hoa, là trời cũng giúp ta!

      "Các ngươi chờ, ta xin bơi!" Hoa Vị Miên xong chạy vọt về phía trướng nghị .

      "Hello!" Từ lều vải bên ngoài thò đầu vào, Hoa Vị Miên cười hì hì nhìn Tông Chính Sở còn vùi đầu làm việc.

      Tông Chính Sở cũng ngẩng đầu, : "Chuyện gì?"

      "Ngươi xem tại nóng bức như vậy, ta có thể xin phép đến trong núi tắm ?" Hoa Vị Miên nhảy đến bên cạnh .

      Tông Chính Sở bình tĩnh nhìn nàng, bộ dạng vừa nhìn hiểu ngay, nhìn đến mức Hoa Vị Miên có chút chột dạ, giống như chút tiểu tâm tư của mình bị phơi bày thiếu chút nào trước mặt .

      Tông Chính Sở vung tay khép tập tài liệu vào, nhàng : "Bảo Vương Miểu cùng ngươi."

      Khóe miệng Hoa Vị Miên co giật, cao thủ nàng cũng nhất định có thể đối phó được!

      "Nếu gọi Đinh Đinh theo ta được ?"

      "Được," Hoa Vị Miên còn chưa kịp cao hứng, lại nghe : "Bọn họ cùng nhau."

      Hoa Vị Miên oán thầm: Tông Chính Sở, cái tên phúc hắc siêu cấp này!
      NhiJoDion thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Lời người đáng sợ

      Ra khỏi trướng, Hoa Vị Miên cùng Vương Miểu hai người mắt to trừng mắt .

      "Tiên tử, chúng ta chuẩn bị lên đường sao?" Bị nàng nhìn quái dị như vậy, Vương Miểu có cảm giác sống lưng phát rét.

      "Đinh Đinh phải còn chưa tới sao!" Hoa Vị Miên giống như tùy ý , thừa dịp khắc Vương Miểu hé miệng, ngón tay bắn ra vật nho hình tròn bay vào trong miệng của .

      "Ai nha!" Hoa Vị Miên đột nhiên hét lớn: "Vương tướng quân!"

      Vương Miểu bị nàng cả kinh, sợ hết hồn, hỏi vội: "Làm sao vậy?"

      Hoa Vị Miên chỉ vào mặt : "Ta xem ấn đường của ngươi biến thành màu đen, mặt có sát khí, hôm nay tất có tai bay vạ gió!"

      Vương Miểu vội sờ sờ mặt mình, : " thể nào, thầy tướng số ta ba mươi năm mưa thuận gió hòa a!"

      Hoa Vị Miên khoát khoát tay: "Thầy tướng số có thể lừa ngươi mười năm tám năm, bản tiên tử tất ứng nghiệm trong vòng ngày!"

      Vừa mới dứt lời, sắc mặt Vương Miểu liền đại biến, ôm bụng khó chịu : "Tiên tử chờ lát, mạt tướng lát trở lại."

      chứng minh, giác quan thứ sáu của Vương Miểu sai, vừa rồi Hoa Vị Miên thừa dịp lúc chuyện liền đút viên thuốc xổ cho !

      *

      "Các ngươi biết tình huống lúc đó a!" Vương Miểu ngửa đầu uống ngụm nước lớn, dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người tiếp tục : "Sau khi ta bị tiên tử câu trúng, lập tức chạy tới bờ sông, các ngươi đoán ta nhìn thấy gì?!"

      "Nhìn thấy gì? !" Mọi người vội vàng hỏi.

      "Ta nhìn thấy tiên tử nhàng đứng ở mép sông, dưới sông có ba nữ tử rối rít kêu to: "Van cầu ngươi đừng tới đây! Thả cho chúng ta con đường sống !" Vương Miểu đến hăng say, "Sau lại thấy tiên tử mỉm cười biết gì, mấy nữ tử kia cảm động đến rơi nước mắt từ dưới sông lên. . . . . ."

      "Tại sao ba nữ tử kia muốn nhảy sông tự vẫn?" Có người hỏi.

      Vương Miểu vỗ đầu : "Điều này còn biết sao?! Nhất định là chuyện tiên tử hạ phàm truyền ra ngoài, có lẽ sau khi nhìn thấy mỹ mạo của tiên tử, tự ti mặc cảm nhảy sông tự vận cũng có gì lạ a!" Từ lời khuyên buổi sáng, càng bội phục Hoa Vị Miên!

      Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt khát khao : "Đáng tiếc khi đó đứng quá xa, thấy bộ dáng của tiên tử. . . . . ."

      Có người lại : "Vương tướng quân, ngươi cho chúng bộ dáng của tiên tử chút!"

      Vương Miểu đắc ý uống ngụm nước, híp mắt : "Tiên tử a, thực xinh đẹp gì sánh được, đôi mắt của nàng vừa đen vừa sáng, thời điểm nàng nhìn ngươi giống như cái gì cũng thể gạt được nàng. Còn có thời điểm nàng cười lên làm cho người như tắm gió xuân, dù sao vừa nhìn chính là tiên phong đạo cốt. . . . . ."

      Ngọc Dạng đứng ở cách đó xa, khóe miệng co quắp lại, lời người đáng sợ a. . . . . .

      Sau đó, chuyện xưa này lại được thêm dầu thêm mỡ truyền thành nhiều bản, nhưng nội dung cơ bản của chuyện xưa này chính là: ba nữ tử nhìn trộm dung mạo tiên tử, tự ti mặc cảm, nhảy sông tự vận, được tiên tử cảm hóa, hiểu được hồng trần thế tục, tự nguyện theo hầu bên cạnh tiên tử. . . . . .

      Thời điểm người bên ngoài dường như điên cuồng cúng bái Hoa Vị Miên, nàng chính là vô cùng nhàm chán gặm lê lấy từ chỗ của Tông Chính Sở, Tiểu Hoa Bì cùng Tiểu Mao cũng lười nhắc bất động nằm mặt đất.

      Dùng chân chọc chọc Tiểu Hoa Bì đất, Hoa Vị Miên : "Tiểu Hoa Bì, ngươi tại sao phải nóng như vậy?"

      Mí mắt Tiểu Hoa Bì giật giật, vẫn duy trì trạng thái bất động.

      Đem quả lê còn lại ném tới trước mặt nó, Hoa Vị Miên : " mở mắt cho ăn!"

      Ai ngờ Tiểu Hoa Bì cũng thèm để ý tới nàng, quay đầu liền chui vào dưới gầm giường mát mẻ, Tiểu Mao cũng chậm rề rề bò theo phía sau.

      có thiên lý, ngay cả hai con súc sinh cũng dám khi dễ nàng!!

      Chương 36: Oa! Thịt!

      Hoa Vị Miên ôm chăn mỏng, nghe tiếng sấm phía ngoài, trái tim bé trực tiếp run lên, rốt cuộc nhịn được từ trong lều trại chui ra.

      Thấy trong trướng của Tông Chính Sở vẫn sáng đèn, nàng nhất thời cao hứng, trực tiếp vén lều vải lên liền vọt vào, lại thấy Tông Chính Sở cởi được nửa y phục, tấm lưng màu đồng thiếc đối diện với nàng, lúc này Hoa Vị Miên kêu to: "Oa! Thịt!"

      Tông Chính Sở nhanh chóng mặc quần áo vào, khẽ cau mày : "Ngươi tới đây làm gì?"

      Hoa Vị Miên ngượng ngùng chạy tới, vùi ở giường của , : "Ta ngủ được, đến tìm ngươi tâm !"

      Tông Chính Sở nheo mắt lại: "Ngươi phải là tiên tử sao, còn sợ sấm chớp?"

      Mặt Hoa Vị Miên đỏ lên, trừng mắt nhìn , ánh mắt kia, quả chính là trắng trợn châm chọc!

      "Chính là ta len lén hạ phàm, cho nên Lôi công Điện Mẫu tới bắt ta!" Hoa Vị Miên ngã vào giường , rất có ý tứ mặt dày mày dạn.

      Trong mắt Tông Chính Sở xẹt qua chút ý cười: "Ngươi tính ngủ ở đây?"

      " thể được sao?" Hoa Vị Miên vô lại .

      "Đó là giường của ta." Tông Chính Sở nheo mắt lại nhìn nàng.

      "Ta biết a!" Hoa Vị Miên giương mắt hiểu ý tứ của .

      "Rất tốt," Tông Chính Sở tới, cởi giày xuống : "Xem ra ngươi là tính toán cùng giường chung gối với ta."

      Hoa Vị Miên ôm lấy ngực, vẻ mặt phòng bị : "Ngươi muốn làm gì, ta còn là hoàng hoa khuê nữ!"

      Nhìn bộ dáng thận trọng của nàng, khóe miệng Tông Chính Sở ngoắc ngoắc, chuyện thân mật hơn đều làm, lúc này nàng còn già mồm cãi láo.

      Bàn tay giương lên, nắm lấy hông của nàng cùng nhau ngã xuống, dưới giãy giụa của nàng liền cảnh cáo: "Nếu như ngươi muốn ngủ mà làm những chuyện khác cứ việc ầm ĩ !"

      Hoa Vị Miên trừng mắt, lưng cũng cứng ngắc, trong lòng oán hận mắng: tên nam nhân biết tiết lễ này! Nếu tối nay là nữ nhân khác chạy vào cũng ôm ấp như vậy sao?!

      Tông Chính Sở vỗ vỗ lưng của nàng, khẽ mỉm cười, : "Mau ngủ !"

      Hoa Vị Miên có cảm giác bị điện giật, cười, cười đến. . . . . . Quá mất hồn rồi!

      thực tế, thời điểm ngày hôm sau Tông Chính Sở nhìn thấy con chim bồ câu chết mặt đất, toàn bộ dây thần kinh mặt đều co rút sạch , mà người đầu sỏ gây nên chuyện sớm chạy trốn thấy tung tích!

      Thanh Dương cười đến nghẹn, vẻ mặt tiếc hận nhìn : " nghe lời của lão nhân, thua thiệt ngay trước mắt a!"

      Kỳ thực Hoa Vị Miên cũng buồn bực, ràng tối hôm qua lúc nàng rời , Tiểu Mao vẫn còn ở dưới gầm giường của nàng, kết quả sáng sớm nay lúc nàng thức dậy, nó cư nhiên liền tùy tiện cắn con bồ câu đưa tin đậu án kỷ của Tông Chính Sở, ừ, còn bị gãy chân, xem ra tối qua chiến đấu rất kịch liệt!

      "Hoa Kỳ, sau này còn mang Thiên Giáp Chu vào chủ trướng, liền xử trí theo quân pháp!" Tông Chính Sở lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt giả bộ đáng thương.

      Hoa Vị Miên tay nhấc Tiểu Mao lên, chỉ vào nó cái chân gãy của nó, : "Ngươi xem, Tiểu Mao cũng bị thương, bằng bỏ qua ?"

      Tông Chính Sở hơi nhếch môi lời nào, chỉ là đôi mắt xanh biếc như dã thú lành lạnh nhìn nàng.

      Hoa Vị Miên vội vàng xin khoan dung, "Được rồi được rồi, ta bảo đảm chuyện như vậy hề phát sinh lần thứ hai nữa!"

      Tông Chính Sở cúi đầu vung tay lên, ý bảo nàng có thể lăn. Hoa Vị Miên buồn bực nghĩ, cho phép Tiểu Mao vào chủ trướng, cộng thêm việc Tiểu Mao sống nhờ ở người nàng, cũng liền tương đương với cho phép nàng vào chủ trướng!
      mailinh, NhiJoDion thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Beta: Vô Phong

      Chương 37: Đại nạn chết tất có phúc về sau

      Nhưng mà Hoa Vị Miên cũng nghe lời như vậy, dĩ nhiên, Tiểu Mao cũng nghe lời, dù Hoa Vị Miên liên tục cảnh cáo nó, nó vẫn làm việc nghĩa được chùn bước cắn chết bồ câu đưa tin của Tông Chính Sở.

      Thời điểm con bồ câu thứ ba hương tiêu ngọc vẫn, Tông Chính Sở rốt cuộc khống chế được lạnh lùng bạo lực của nữa, thời điểm cầm kiếm lên muốn xông thẳng vào ba năm tâm huyết của Thanh Dương, Đinh Tiểu Hà đột nhiên vội vội vàng vàng chạy vào, “Tướng quân, Vương tướng quân cấp báo, xin ngài đến trướng nghị !”

      Hoa Vị Miên thở phào nhõm, Tiểu Mao, đại nạn chết tất có phúc về sau a!

      Tông Chính Sở lạnh lùng nhìn nàng, : “Ngươi cũng cùng .”

      Hoa Vị Miên theo vào trướng nghị .

      Mấy vị tướng quân cùng phó tướng chút cũng để ý đến xuất của nàng, Vương Miểu vội vàng đến trước mặt Tông Chính Sở : “Tướng quân, thành Vu Lam có động tĩnh khác thường!”

      Tông Chính Sở nghe vậy bình tĩnh : “Chuyện gì xảy ra?”

      “Thám tử báo lại, rất nhiều viện quân tới thành Vu Lam.” Lý Triêu Giang : “Đều là kỵ binh được huấn luyện tốt.”

      “Bao nhiêu người?” Tông Chính Sở lời ít ý nhiều hỏi.

      “Hai mươi vạn viện quân.” Vương Miểu .

      Quân đội của Tông Chính Sở tổng cộng là hai mươi vạn người, trong thành Vu Lam có năm vạn binh lính đóng quân, tại tăng thêm hai mươi vạn, vậy là hơn bọn họ năm vạn.

      Trầm tư chút, Tông Chính Sở : “Ngọc Phong cốc thông đường chưa?”

      Lưu Tại Nghĩa đứng ra : “Còn cần thêm ngày.”

      “Tướng quân, thám tử phát được tung tích của Trần Thất ở Vu Lam thành.” Sắc mặt Vương Miểu khó coi .

      Lông mày ngọn núi khẽ nhíu, Tông Chính Sở : “Đề phòng đánh lén, tối nay tăng gấp ba lần tuần tra ban đêm. . . . . .”

      Đột nhiên đưa mắt nhìn sang Hoa Vị Miên: “Tiên tử lương thực là trọng yếu nhất, cho nên thỉnh nguyện trông coi kho lúa.”

      Hoa Vị Miên thiếu chút nữa phun ra ngụm trà, nàng cũng biết có chuyện gì tốt, mới vừa nghĩ muốn từ chối, liền nghe Vương Miểu : “Tiên tử phi phàm, mạt tướng cũng nghĩ như vậy, tam quân chưa thể vận chuyển lương thực được, trách nhiệm nặng nề như vậy người bình thường khó có thể đảm đương, làm phiền tiên tử!”

      Mấy người còn lại cũng vội vàng tiến lên từng bước chắp tay thi lễ với Hoa Vị Miên, cùng hô lên: “Làm phiền tiên tử!”

      Hoa Vị Miên miễn cưỡng cười cái, gật đầu : “ thể chối từ, thể chối từ. . . . .”

      Chấp nhận , Hoa Vị Miên, đắc tội Tông Chính Sở, chỉ có thể ngủ ở phòng chứa củi!

      Khi Hoa Vị Miên chuẩn bị đến phòng chứa củi, Tiểu Mao hết sức có nghĩa khí phủi mông rời !

      Hoa Vị Miên ôm Tiểu Hoa Bì, thở dài : “Hoạn nạn mới thấy chân tình a!”

      Trướng chứa lương thực so với các trướng khác to gấp mấy lần, từng túi gạo cùng bột mì chất thành chồng cao, Hoa Vị Miên nhìn đống này, nửa đêm nếu có động đất, nàng ngủ bên trong phải bị đè chết sao?

      loanh quanh bên ngoài vòng, phát bên cạnh có doanh trướng khá hơn, ngoài số ít gạo và bột mì, còn có chút rau dưa, Hoa Vị Miên vui vẻ, đây cũng là lương thực a, trông coi nơi này phải cũng như nhau sao?

      Mới vừa dừng lại, tiểu binh bên ngoài liền vào, nhìn nàng thân bạch y, vội : “Tiên tử, doanh trướng ngài trông coi ở bên cạnh.”

      “Phải ? Ha ha!” Hoa Vị Miên bất đắc dĩ tiêu sái ra ngoài.

      Ngẩng đầu lên nhìn doanh trướng bên cạnh, đột nhiên thấy nóc doanh trướng cắm lá cờ đỏ , nhãn châu chuyển động, nghĩ tới ý kiến hay.

      Chương 38: Được tiện nghi còn ra vẻ

      Nửa đêm, khi Tiểu Hoa Bì chít chít muốn đánh thức Hoa Vị Miên, làn khói dày đặc cuồn cuộn tràn đầy doanh trướng, lúc này, Hoa Vị Miên thân mồ hôi lạnh, nếu nàng còn ngủ tiếp cả đời cũng đừng nghĩ tỉnh lại!

      Bị khói dày đặc làm sặc đến mức ho khan, Hoa Vị Miên che miệng che mũi từ giường bò dậy, mắt thấy bốn phía đều là ánh lửa, hun khói đến mức khiến nàng rơi nước mắt, đông tây nam bắc đều nhìn .

      Thời điểm Tông Chính Sở chạy tới nhìn thấy biển lửa, tùy tay bắt được người lính hỏi: “Tiên tử đâu?!”

      Tên lính này trùng hợp là người lúc trước, vội : “Tiên tử vẫn ở bên trong! Nàng. . . . .”

      Lời còn chưa hết, Tông Chính Sở đoạt thùng nước trong tay , dội từ đầu xuống chân, cái lắc mình liền vọt vào trong biển lửa.

      Thanh Dương còn chưa kịp ngăn cản thấy bóng dáng, liền vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

      Tiểu binh kể lại chuyện Hoa Vị Miên trao đổi cờ với để phòng ngừa Tây Hoa quốc tới đánh lén, Thanh Dương nghe xong muốn cười cũng được, tiểu nữ nhân kia ràng là lười biếng, lại vừa vặn trúng thôi!

      Tông Chính Sở lòng như lửa đốt vọt vào, nhưng căn bản thể thấy gì, la lớn: “Hoa Kỳ! Hoa Kỳ!”

      Hoa Vị Miên chảy nước mắt, đột nhiên nghe được thanh của , thực cảm thấy vô cùng tuyệt vời, đây chính là cái gọi là tiếng trời !

      “Ta ở chỗ này! Tông Chính Sở!” Hoa Vị Miên hướng tới nơi phát ra thanh tới, “Ta ở chỗ này!”

      chưa được mấy bước, vừa vặn đụng phải tay Tông Chính Sở vươn tới, ôm chặt nàng, đem khôi giáp của mình khoác lên người nàng, ôm eo nàng : “Cúi đầu”

      Tông Chính Sở mang theo nàng bay lên cao, vung kiếm chém đỉnh lều, hai người thoát thân ra ngoài.

      Vừa đáp xuống đất, binh linh bên cạnh rối rít vây quanh : “Tiên tử là thần cơ diệu toán nha. . . . .”

      Hoa Vị Miên thấy sắc mặt trầm của Tông Chính Sở, lại thấy biểu tình cười mà như của Thanh Dương, lúng túng nhìn cả hai.

      Trong doanh trướng.

      “Đau quá! Ngươi chút!” Hoa Vị Miên hét ầm lên với Thanh Dương bôi thuốc cho nàng.

      Thanh Dương lườm nàng cái, : “Lúc này biết đau, đáng đời.”

      “Tốt xấu gì ta cũng bảo vệ lương thực của các ngươi, ngươi đối xử với ta như vậy gặp báo ứng!” Hoa Vị Miên trợn tròn mắt.

      “Ta nên gặp báo ứng, nên bị trời đánh ngũ lôi!” Thanh Dương đè chân của nàng : “Ngươi yên ổn chút, ta phải bôi thuốc!”

      Khí áp rất thấp, Hoa Vị Miên có thể cảm giác tòa băng sơn sau lưng bão tuyết, có dũng khí quay đầu lại nhìn, nàng thể làm gì khác ngoài cúi đầu nhìn Thanh Dương bôi thuốc.

      Thanh Dương đem băng gạc quấn quanh, phủi phủi tay, làm bộ nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Hoa Vị Miên : “Ta xong chuyện rồi, đây!”

      Hoa Vị Miên cắn răng, đúng là cỏ nơi đầu tường!

      đôi tay lớn xoa chân bị thương của nàng, nhàng vuốt ve, nhưng cũng dọa sợ Hoa Vị Miên, nàng run rẩy : “Vậy, ta. . . . .”

      “Nếu ta vào, hôm nay ngươi cũng ra ngoài?” Tông Chính Sở đột nhiên .

      Hoa Vị Miên sửng sốt, thu thu chân lại: “Ta phải muốn ra ngoài. . . . .”

      Tông Chính Sở nghiêm khắc trừng mắt: “Lần sau cho phép!”

      Hoa Vị Miên thấy ánh mắt của , lần đầu nghiêm túc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị, “Nếu ngươi phạt ta trông coi lương trướng phải có chuyện gì sao?”

      Tông Chính Sở nhất thời bị nghẹn, nàng chính là được tiện nghi còn ra vẻ!
      mailinh, NhiJoDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :