1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nương tử: Tướng công xin tiếp chiêu - Bán Điểm Mặc(c140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      edit: sulli
      beta: Vô Phong

      Chương 19: Lòng đầy căm phẫn

      Hoa Vị Miên nằm ở trong lều, nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu trước mặt, suy nghĩ như thế nào mới có thể ra ngoài, còn có mấy tiểu nha đầu cùng kia cũng biết thế nào rồi, trong lòng luôn luôn có chút bất an, dứt khoát chạy ra ngoài nhìn xem.

      Trăng treo ba sào, ràng bây giờ là canh ba, là lúc mọi người ngủ say.

      Tới tới lui lui chạy qua nhiều lều vải, cũng tìm được lều vải ngày đó mình bị nhốt, nàng lại nhớ đường, nhiều lều vải như vậy, như vậy cho dù tìm tiếp đến khi trời sáng cũng tìm được. . . . . .

      nương kia mùi vị tệ.” thanh mang theo đầy bụng dâm dục tấm tắc .

      “Này, ngươi giọng chút, cẩn thận bị người phát !” Bên cạnh lập tức có người quở trách.

      “Xoạt xoạt xoạt. . . . . .”

      Tránh thoát hai tên tiểu binh, lồng ngực Hoa Vị Miên dấy lên hừng hực phẫn nộ, những kẻ này là cặn bã!

      Hoa Vị Miên còn chưa kịp ra ngoài, trong lều vải phía trước lại ra hai người, bộ dáng nhanh nhẹn, lén lén lút lút về phía rừng sâu.

      Hoa Vị Miên lặng lẽ theo, quả nhiên nhìn thấy lều vải trước đây, bên trong vẫn còn ánh đèn mờ mờ.

      Giơ tay lên điểm huyệt ngủ của hai người, Hoa Vị Miên lắc mình vào trong lều.

      Năm người áo quần rách rưới nằm đống rơm, người đầy vết thương co quắp lại, thấy nàng vào liền hoảng sợ lui về phía sau.

      “Này, là ta!” Hoa Vị Miên tiến lên bắt lấy người trong đó, chính là tiểu nha đầu cùng nàng chuyện xe ngựa.

      Trong mắt tiểu nha đầu lộ ra tuyệt vọng, miệng hàm hàm hồ hồ : “Van cầu ngươi. . . . .Van cầu ngươi. . . . . cần. . . . . .”

      Hoa Vị Miên thấy nàng thần chí minh mẫn, lại xoay người nhìn nữ tử bên cạnh, thấy thần chí nàng coi như thanh tỉnh, vì thế : “Này, ngươi sao chứ!”

      Nữ tử phục hồi lại tinh thần nhìn nàng, hồi lâu mới nhận ra nàng, “Ngươi. . . . . Ngươi là kẻ ăn xin chạy trốn đó!”

      Sau khi nàng vừa , tất cả mấy người bên cạnh đều nhìn sang, trong tuyệt vọng lại mang theo chút hi vọng.

      “Ngươi có phải tới cứu chúng ta ?” Nữ tử bắt được cổ tay Hoa Vị Miên, mặc dù trước kia nàng là kỹ nữ, nhưng phục vụ trong quân doanh, quả thực sống bằng chết!

      Hoa Vị Miên cảm thấy cỗ áy náy nồng đậm xông lên, nếu ngày đó nàng mang theo bọn họ cùng . . . . .

      Thấy Hoa Vị Miên lâu đáp lại, nữ tử thất vọng buông nàng ra, “Làm sao có thể. . . . .Làm sao có thể chạy thoát được. . . . . .”

      “Các ngươi yên tâm, ta nhất định nghĩ biện pháp cứu các ngươi ra!” Hoa Vị Miên chắc chắn .

      Tiểu nha đầu lúc trước kia bò đến cạnh người nàng, nắm ống tay áo nàng : “Tiểu thư, van cầu ngươi cứu ta, ta dù làm trâu làm ngựa cũng báo đáp ngươi. . . . .” xong liền hung hăng dập đầu đất, dập lại dập, lặp lặp lại.

      Mấy người bên cạnh cũng rối rít quỳ gối quanh người nàng, liều mạng dập đầu.

      “Các ngươi nên như vậy!” Hoa Vị Miên vội vàng ngăn các nàng lại.

      “Tiểu nữ Như Yên, nếu tiểu thư có thể cứu ta, ta nhất định kết cỏ ngậm vành [1], báo đáp đại ân đại đức của tiểu thư!” Nữ tử bắt được tay nàng .

      [1]: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau đó Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được

      “Lục Hà cũng vậy!” Tiểu nha đầu liên tục gật đầu ngừng, khóc ròng : “Chúng ta còn có mấy tỷ muội bị đưa tới doanh trại khác rồi!”

      Hoa Vị Miên nhíu mày, lại nghe Như Yên : “Ta đoán, Phủ Viễn tướng quân có thể biết chuyện này.”

      Cái gì?! Hoa Vị Miên cả kinh, vội hỏi: “Ngươi lại lần nữa xem.”

      Như Yên chống thân thể ngồi xuống, : “Chúng ta ở nơi gió trăng dựa vào vài phần bản lĩnh thăm dò ý tứ qua lời và sắc mặt mà sống, hai ngày này, tất cả binh lính đều là thừa dịp đêm khuya lén lén lút lút tới, mỗi lần chỉ tới mấy ngươi, chưa bao giờ dám gióng trống khua chiêng.”

      Hoa Vị Miên suy nghĩ, nếu như lời nàng tốt quá, chỉ cần làm với Tông Chính Sở, cũng vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, nhưng nếu là Tông Chính Sở lén lút chỉ bày mưu kế . . . . . Dù sao ngụy quân tử hai mặt khắp nơi đều có thể thấy. Huống chi, hành quân đánh giặc có quân kỹ cũng kỳ quái.


      Chương 20: trộm được gà còn mất nắm gạo

      Hoa Vị Miên vội kết luận, nhưng cũng thể đợi ở chỗ này quá lâu, vì vậy : “Ta trước, các ngươi yên tâm, ta được làm được!”

      “Tiểu thư, ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ lại chúng ta. . . . .” Lục Hà cầu khẩn .

      Hoa Vị Miên gật gật đầu, sau đó với Như Yên: “Mấy ngày này ngươi trông chừng các nàng, đừng để lộ ra sơ hở gì.”

      Như Yên lập tức gật đầu cái.

      Hoa Vị Miên kéo hai người bên ngoài lều vào trong : “Các ngươi yên tâm, hai canh giờ nữa bọn họ mới có thể tỉnh lại, lúc đó đến thời gian tập hợp.”

      Gật gật đầu với các nàng lần nữa, Hoa Vị Miên mới xoay người rời .

      Hoa Vị Miên mới vừa , nam tử mặc quân phục liền tiến vào lều cỏ, sắc mặt trầm đến gần mấy người. . . . . .

      đêm chợp mắt đến sáng.

      Hoa Vị Miên loay hoay lấy dược liệu thoa lên hai quầng thâm mắt, Thanh Dương bưng bát thịt vụn vào thấy bộ dáng hữu khí vô lực của nàng, cười : “Tối qua ra ngoài kiếm ăn sao? Bộ dáng sao lại như thế.”

      Hoa Vị Miên trừng mắt liếc cái, lười phải trả lời. Thanh Dương cũng giận, xoay người bưng thịt ra ngoài : “Ta cho Thiên Giáp Chu ăn.”

      Nhìn bóng lưng , trong đầu Hoa Vị Miên tinh quang chợt lóe, vội vàng chạy theo, Hoa Vị Miên cợt nhả chạy đến trước mặt Thanh Dương: “Những chuyện nhặt này sao có thể phiền toái ngươi a, để ta giúp ngươi!” xong liền nhận lấy cái bát trong tay .

      Thanh Dương nghiêng mình, đôi mắt hẹp dài híp lại, cằm hơi nâng lên, liếc xéo Hoa Vị Miên: “ có việc gì sao lại lấy lòng.”

      Khuôn mặt tươi cười của Hoa Vị Miên cứng đờ, xoa xoa tay : “Đây phải là tướng quân đại nhân phân phó sao, ta nghiệp hiến thân a!”

      Thanh Dương nhìn nàng lúc lâu, cầm bát đặt lên tay nàng, : “Tinh thần đáng khen, cho ăn xong mang tất cả dược liệu ra phơi, thuận tiện bắt chuột nhốt vào lồng tre.”

      “Ngươi còn nuôi chuột?!” Hoa Vị Miên trợn to hai mắt.

      Thanh Dương khoát khoát tay, bước vào trong lều lấy nắm hạt dưa ném vào trong miệng, : “Làm phiền ngươi, hôm nay ta nghỉ ngơi.”

      “Họ . . . . .” Hoa Vị Miên muốn mắng chửi, đột nhiên lại nhớ ra mình biết Thanh Dương họ gì, trăm họ Trung Quốc cũng có họ Thanh, ở trong cổ họng nghẹn hai lần, cuối cùng ngượng ngùng mắng: “Thanh Dương chết tiệt, tâm lý ngươi vặn vẹo, tinh thần biến thái.”

      Tiếc rằng người ra, Hoa Vị Miên vẻ mặt đau khổ, trộm được gà còn mất nắm gạo, là vô cùng bi thương!

      Thanh Dương sau khi rời trực tiếp đến trướng của Tông Chính Sở, đặt nửa hạt dưa trong tay lên bàn của , thuận tay rót cho mình ly trà.

      “Nàng như thế nào?” Ánh mắt Tông Chính Sở chớp lấy cái, nhìn bản đồ quân trước mắt.

      “Đều bình thường.” Trong lòng của Thanh Dương hơi có chút cam lòng.

      “Bất quá, chuyện này ngươi tính giải quyết như thế nào?” Thanh Dương ngồi thẳng người nhìn Tông Chính Sở.

      “Cái gì giải quyết như thế nào?” Tông Chính Sở thuận miệng .

      “Còn muốn giả vờ câm điếc?” Thanh Dương nhíu mày, “Ngươi khiêng nữ nhân từ trong rừng sâu núi hoang trở về, trong quân doanh truyền mười mười truyền trăm, càng truyền càng thái quá, thậm chí có người ngươi bị mèo mê hoặc, tiếp tục như vậy cuộc chiến này có thể thua.”

      Tông Chính Sở lúc này mới nâng mắt, khẽ gặt đầu, : “Lòng quân yên là điều tối kị của nhà binh.”
      mailinh, NhiJoDion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: nhà chuột da hoa

      Hoa Vị Miên lật tung cái ổ của Thanh Dương lên, đừng mấy cái lỗ, ngay cả vết nứt cũng thấy, mấy con chuột nuôi rốt cuộc chui xuống nền đất hay sao?!

      Mệt mỏi thở ra hơi, nàng ngã ở ghế, nhìn nhìn Tiểu Mao bên cạnh, cảm thán vô tận : "Cũng là ngươi ngoan a, Tiểu Mao!"

      Đột nhiên nhìn thấy quả lê vừa ăn được nửa, mắt ngọc của Hoa Vị Miên xoay động, tới tới lui lui bố trí vài thứ trong lều xong, hài lòng vỗ vỗ tay, cười : "Bắt chuột vẫn dùng phương pháp truyền thống là tốt nhất!" cái rổ, cây gậy gỗ, cộng thêm cái bẫy chuột, nhìn xem, tiện lợi hơn nhiều a!

      Nhân tiện đem dược liệu ra ngoài phơi!

      Ở bên ngoài dọn dẹp thỏa đáng xong, Hoa Vị Miên vừa mới vén lều vải lên liền nhìn thấy bên cạnh cái bẫy chuột nàng bố trí có con chuột quanh quẩn xung quanh, Hoa Vị Miên thiếu chút nữa đem nước trà mới vừa uống cười phun ra, nguyên lai con chuột da hoa trong miệng Thanh Dương chính là con sóc chuột lông màu trắng, chung quanh mắt có vòng màu đen, người còn có vài bớt đen hình tròn, cái đuôi ngắn chút liền giống con chó hoang [1], thân mình to chút liền giống con heo mẹ. . . . . .
      [1]: xin xem hình ảnh minh họa @@ ta bất tài tìm được tên của loài chó này nên đành để như trong cv


      Bất quá buồn cười về buồn cười, Hoa Vị Miên vẫn nhẫn nại núp ở bên, xem nó có mắc mưu hay .

      Chuột da hoa lưỡng lự hai bên trái phải, ôm đầu cong má, cái mũi ngừng kích động ngửi tới ngửi lui nhiều lần, thèm thuồng miếng lê trong cạm bẫy.

      Cuối cùng nó rốt cuộc cũng hạ quyết tâm chạy vội về phía miếng lê, chỉ nghe tiếng chít chít, cái rổ sập xuống. Hoa Vị Miên nghênh ngang tiêu sái vào, xốc rổ, xách con chuột lên, trong bẫy chuột nàng để răng cưa, cho nên chẳng qua là nhốt nó lại bên trong mà thôi.

      Ném cái bẫy sang bên cạnh, Hoa Vị Miên xách theo cái đuôi của nó đặt ở trước mắt, dương dương đắc ý cười : "Xem ngươi bây giờ chạy đâu!"

      Chuột da hoa đột nhiên bất động, mở to đôi mắt đen lay láy long lanh như nước nhìn Hoa Vị Miên, chân còn run lên, run lên.

      "Chít chít!" Lại trận tiếng kêu dồn dập, Hoa Vị Miên theo tiếng nhìn sang, còn có hai con chuột da hoa khác nhô đầu ra từ cái ống tròn trong lều, giương nanh múa vuốt thị uy.

      Hoa Vị Miên ném con chuột da hoa trong tay vào trong lồng tre, khóa lồng tre lại, quay đầu nhìn hai con chuột kia, "Nhân tiện bắt hết!"

      Hai con chuột bị hù dọa sửng sốt, ngay lập tức chui trở về.

      Hoa Vị Miên tới, ghé mắt lại gần nhìn vào bên trong, trước nàng còn tưởng rằng đây là ống đựng tên, nghĩ tới lại là lối bí mật của nhà chuột.

      Bắt con , chạy thoát hai con lớn, lần này muốn dẫn bọn chúng ra có thể khó khăn rồi.

      Nàng đứng dậy tới bên lồng tre, con chuột kia như cũ chăm chú nhìn nàng chớp mắt, duỗi ngón tay qua, nó tới gần ngửi ngửi, cọ xát hai cái tỏ vẻ hữu hảo.

      Hoa Vị Miên vui vẻ, có ý tứ!

      "Cha mẹ của ngươi ra làm sao bây giờ, Hoa tỷ tỷ thể nộp thiếu. . . . . ."

      Chuột da hoa "chít chít" hai tiếng, Hoa Vị Miên sững sờ nhìn ra nó muốn biểu đạt cái gì, quả nhiên, nắm chắc ngoại ngữ là quan trọng đến cỡ nào!

      "Nếu ta thả ngươi ra, ngươi thuyết phục cha mẹ ngươi cùng ra?" Hoa Vị Miên đề nghị.

      Chuột da hoa lại chít chít kêu hai tiếng, còn nhảy nhót trong lồng tre, dáng vẻ tràn đần hưng phấn.

      Hoa Vị Miên sờ sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc : "Vậy cứ quyết định như thế !"

      Nàng đưa tay kéo lồng tre ra, chuột da hoa chui ra, như như chớp nhảy xuống khỏi cái bàn chạy trở về trong cái ống tròn.

      "Này nha, bội bạc chứ!" Hoa Vị Miên lẩm bẩm .


      Chương 22: Địa ngục cửa ngươi xông tới

      Mới vừa vào đêm, thời điểm Hoa Vị Miên nằm giường lên tiếng phê phán con chuột kia giữ lời nghe được bên ngoài lều có chút động tĩnh. Nàng nín thở, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bóng người.

      góc lều vải bị vén lên, ống trúc luồn vào, thổi ra trận khói mù. Hoa Vị Miên vội bịt mũi, đây chính là khói mê hàng giá a! Bất quá người nào gan lớn như vậy, dám chạy đến chỗ của Thanh Dương, trộm đồ hay làm gì khác?

      Hồi lâu có động tĩnh, người bên ngoài lều tựa hồ yên tâm, vén rèm lên liền nhanh tiến vào. Hoa Vị Miên nhắm mắt lại, giả bộ bị mê hôn mê, muốn xem xem làm cái gì. nghĩ tới hắc y nhân kia cái gì cũng lấy, trực tiếp chạy về phía nàng, thành thạo trói nàng lại rồi mới gọi người khác vào tiếp ứng, hai người hợp lực nâng nàng lên rời .

      Hoa Vị Miên hít hà mùi vị người bọn họ, khó trách lá gan lớn như vậy, nguyên lai người mang theo phấn tránh côn trùng, nàng cũng muốn xem bọn họ muốn làm gì!

      Qua chốc lát sau, Hoa Vị Miên liền bị người ném mặt đất, mặt đụng tới phía dưới, nguyên lai là rơm rạ.

      "Người bắt được!" Hắc y nhân kia tựa hồ báo cáo với ai đó.

      người khác thanh trầm thấp, : "Trói lại."

      Lập tức có người cầm sợi dây tới trói nàng, lúc này Hoa Vị Miên lại nghe được bên cạnh có tiếng khóc của nữ tử:

      "Đều tại ta. . . . . . Nếu phải là ta ra, tiểu thư cũng bị bắt, tại chúng ta cũng trốn thoát được rồi. . . . . ."

      Hoa Vị Miên suy nghĩ thanh này làm sao quen tai như vậy, lặng lẽ mở mắt, lại thấy được mấy người Lục Hà mặt đầy nước mắt nhìn mình, Như Yên cũng là vẻ mặt thất vọng, chẳng lẽ tối hôm qua nàng bị người phát ?

      "Làm nàng tỉnh lại." Người nọ phân phó .

      Hoa Vị Miên nghe được thanh múc nước, vội vàng ngồi dậy, : " cần cần, ta tỉnh!" giỡn, người nào muốn trắng trợn bị hắt nước!

      Người nọ tựa hồ có chút kinh ngạc, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, hiểm cười : "Người khác ngươi là mèo , nhưng ta lại biết chính xác lai lịch của ngươi."

      Lúc này, Hoa Vị Miên mới thấy ràng người này, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung hãn, nhìn cái cũng biết phải là người hiền lành, mặc khôi giáp, mũ có dây tua màu trắng, xem ra cũng có chút địa vị trong quân doanh. Trong quân doanh, theo thứ tự từ xuống dưới là đại tướng quân, tả, hữu tướng quân, Đông Tây Nam Bắc bốn phó tướng, giáo úy, đô úy, kỵ đốc, sĩ tướng, bách phu trưởng, thập trưởng, ngũ trưởng, màu sắc dây tua đầu chia ra làm đỏ, đen, tím, lam, nâu, trắng, từ sĩ tướng trở xuống có dải tua đầu.

      "Ngươi tự mình phóng túng trong quân đội, sợ đại tướng quân trách phạt sao?!" Hoa Vị Miên chất vấn, tiện thể còn vận khí muốn học phim cổ trang dùng nội công làm đứt sợi dây, tiếc rằng đây là việc tốn sức, nàng nín khí lâu cũng có động tĩnh gì, xem ra nàng cần tìm thời gian hảo hảo tích hợp võ công mới được.

      Người nọ ngửa đầu cười to : "Sau tam doanh, Trần Thất ta chính là lão đại, tất cả đều do ta quyết định!"

      Hoa Vị Miên cau mày, quả nhiên Tông Chính Sở biết việc này, nhưng danh tiếng của Tông Chính Sở rất tốt, lẽ nào huấn luyện ra thân binh kém cỏi như vậy, cũng dám dối gạt dưới!

      "Hôm đó ngươi chạy trốn, ta vốn định truy cứu, nhưng ngươi cư nhiên dám trở lại, là thiên đường có lối ngươi , địa ngục cửa ngươi xông tới!" Vẻ mặt Trần Thất tàn nhẫn .
      NhiJoDion thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Beta: Vô Phong

      Chương 23: Như Lai thần cước

      Hoa Vị Miên buồn bực, người cổ đại biết thiên đường là gì sao?

      “Có chuyện gì hảo hảo thương lượng. . . . . .” Hoa Vị Miên cười trừ lui về phía sau, dùng tay ra hiệu cho các nàng cởi dây trói, sau đó : “Bây giờ ngươi định làm gì ta?”

      Như Yên thấy ám hiệu của nàng, vội vàng lén lút tiến tới, nhờ thân thể của Hoa Vị Miên mà tay được che , lặng lẽ giúp nàng cởi dây trói.

      Trần Thất dâm dục sờ sờ cằm, : “Bộ dạng ngươi cũng rất xinh đẹp, cứ như vậy giết chết đáng tiếc. . . . . bằng thưởng cho hai người các ngươi!”

      Hai tiểu binh vừa bắt trói Hoa Vị Miên đứng bên cạnh Trần Thất nghe thế, vội vàng rối rít: “Tạ ơn Trần kỵ đốc!”

      Hoa Vị Miên nhìn hai người kia tới, trợn to hai mắt : “Khuyên ngươi nên tới gần ta, nếu ta cho các ngươi chết tại chỗ!”

      Hai người có chút chần chừ, liếc mắt nhìn nhau cái, sau đó ánh mắt lại chuyển sang Trần Thất.

      Trần Thất sắc mặt đổi, : “Ngày đó các ngươi cũng ở đây, nàng cũng chỉ là kẻ ăn xin, các ngươi sợ nàng sao?!”

      Bị khích, hai người kia cũng do dự nữa, vẻ mặt thèm thuồng tiến tới gần.

      Hoa Vị Miên vừa cố gắng lui về phía sau, vừa giãy dụa cổ tay, quỷ tha ma bắt, thế nào còn chưa tháo được dây trói!

      Đột nhiên có người trong đó hét to tiếng, té ngã xuống đất hoảng sợ lấy tay che cổ : “Ta bị cắn, ta bị cắn!”

      Mọi người vừa nhìn liền thấy con nhện ngũ sắc bò chậm rãi người người kia, khỏi hít ngụm khí lạnh, lùi về phía sau mấy bước.

      Hoa Vị Miên cao hứng : “Tiểu Mao, làm rất tốt! Cắn chết bọn họ cho ta!”

      Ngay sau đó lập tức quay đầu với người phía sau: “Nhanh chút a!”

      Lúc này Như Yên mới hồi phục lại tinh thần, tập trung cởi dây trói cho nàng.

      Hai tay được tự do, Hoa Vị Miên nhặt Tiểu Mao từ đất lên đặt trong lòng bàn tay, trầm cười : “Trần Thất, thấy , ta đây mới chính là địa ngục!”

      Trần Thất nhìn người nằm đất thở hổn hển, cổ có vết máu , xung quanh tím bầm.

      Hai người khỏi sợ hãi, lúc này đối với tin đồn về Hoa Vị Miên cũng kiêng kỵ vài phần, có thể đùa giỡn độc vật trong lòng bàn tay như thế, cho dù phải quái bọn họ cũng đắc tội nổi!

      “Trần Thất, tiếp chiêu!” Hoa Vị Miên hét lớn tiếng ném Tiểu Mao tới.

      Sắc mặt Trần Thất thoáng đổi, kéo ngay người đứng bên cạnh ra ngăn trước người mình, tiểu binh kia chạy thoát, vội vàng lấy tay đỡ, cũng nghĩ tới con nhện lại cắn lên tay , kêu thảm tiếng quỳ mặt đất lôi kéo Trần Thất, “Trần kỵ đốc. . . . . .Cứu ta. . . . .”

      Lúc này Trần Thất làm sao còn quan tâm được nhiều như vậy, rút kiếm muốn chém con nhện mặt đất, Hoa Vị Miên thấy vậy liền quát to tiếng: “Vạn phật triêu tông!”

      Trần Thất bị thanh của nàng làm mất tập trung, ngẩng đầu nhìn lên, Hoa Vị Miên phi thân, dùng hết khí lực đá vào mặt cước.

      Trần Thất bị bắn vào vách lều, vải lều rách làm bay ra ngoài, nhổ bãi nước miếng lẫn máu tươi: “Đây là võ công gì. . . .?!”

      Hoa Vị Miên kinh thán sức lực của đôi bàn chân mình, bĩu bôi vui vẻ : “Như Lai thần cước. . . . .!”

      Chương 24: Nguyện vọng chung của mọi người, hình phạt thiêu sống.

      hết sức đắc ý hí hửng, đảo mắt lại nhìn thấy Tông Chính Sở, Thanh Dương cùng vài tên tiểu binh xuất sau lưng Trần Thất.

      Tông Chính Sở quét mắt nhìn chiếc lều cái, trầm giọng : “Bắt Trần Thất lại.”

      Tiểu binh bên cạnh lập tức lĩnh mệnh nhấc Trần Thất bất tỉnh kéo .

      Mà càng ngày càng nhiều lính vây tới, hai cỗ thi thể đất nhất thời làm cho truyền thuyết mèo càng thêm kịch tình hóa.

      Trong lều chủ, Tông Chính Sở ngồi trước bàn, đôi mắt xanh xẫm nhìn ra tâm tình, mặt biểu tình : “Cho ngươi cơ hội cuối cùng.”

      Hoa Vị Miên vội vàng : “Ta khai, ta khai, ta khai hết là được chứ gì!”

      Thấy bất vi sở động, vẻ mặt nàng đau khổ : "Kỳ ta là ăn mày."

      Lông mày như nhọn núi của Tông Chính Sở khẽ động, Hoa Vị Miên thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, “Ta thực, ngươi trước hãy nghe ta hết có được !”

      Thanh Dương đứng ở bên, thấy dáng vẻ như chuột thấy mèo của nàng thiếu chút nữa cười ra tiếng.

      Hoa Vị Miên hung hăng trừng mắt liếc cái mới tiếp: “Ta ở trấn Kỳ Thủy bị nhóm người Trần Thất nhặt lên xe ngựa, áp tải ta tới làm quân kỹ, ta len lén bỏ trốn, chính là đêm hôm ta gặp ngươi. . . . . .” tới đêm đó, nàng lại nghĩ đến vóc người hoàn mỹ của Tông Chính Sở, nếu như có ý đồ cường bạo mình. . . . .

      Mâu quang của Tông Chính Sở hơi trầm xuống: “Tên ?”

      “Hoa Kỳ!” Hoa Vị Miên lập tức đáp, nếu là Hoa Vị Miên, muốn bức hôn làm sao bây giờ? Nàng thích nam nhân có đạo đức như vậy!

      ?” Tông Chính Sở cao giọng.

      !” Hoa Vị Miên lập tức giơ ba ngón tay lên : “Ta xin thề!” Thề nếu ta gọi Hoa Kỳ lão thiên gia liền phạt ta cả đời có tiền tiêu hết!

      Tông Chính Sở nhìn nàng cái, cũng hỏi gì nữa.

      “Các ngươi đúng lúc ở bên ngoài như vậy chứ?” Hoa Vị Miên liếc Thanh Dương cái.

      “Ta nghĩ là ngươi chạy. . . . .” Thanh Dương nhún nhún vai, chỉ vào vật bên chân : “May mà có con chuột da hoa này, chỉ cần nó ngửi qua mùi của ngươi, bất kể ngươi ở đâu nó cũng có thể tìm ra ngươi.”

      Khóe miệng Hoa Vị Miên co quắp, ý tứ chính là nếu sau này dù nàng có chạy cũng bị bắt trở lại. . . . . Chuột , mới vừa rồi là thất tín bội nghĩa, tại ngươi thăng cấp làm phản đồ!

      Còn ngươi nữa Thanh Dương chết tiệt, ta nguyền rủa tên tiểu nhân ngươi uống nước bị sặc chết, ăn cơm bị nghẹn chết! Hoa Vị Miên trừng mắt nhìn, duỗi cổ, vô cùng tức giận nghĩ.

      “Có vấn đề gì ?” Thanh Dương khẽ nâng cằm.

      có, có.” Hoa Vị Miên có khí phách cười trừ, “Đột nhiên cảm thấy hình tượng ngài cao lớn!”

      “Thanh Dương, việc chính .” Tông Chính Sở .

      Thanh Dương hắng giọng, với Hoa Vị Miên: “Chuyện truyền trong quân doanh ngươi hẳn cũng nghe .”

      Hoa Vị Miên gật đầu cái, kiện mèo !

      “Nguyện vọng chung của mọi người, hình phạt thiêu sống.”

      “Thiêu sống?!” Hoa Vị Miên gào to, “Có lầm hay ?!”

      Thanh Dương liếc mắt nhìn Tông Chính Sở cái, : “Chuyện vừa rồi ngươi cũng thấy, thể có công đạo.”

      Nhìn theo ánh mắt của , vẻ mặt Hoa Vị Miên như đưa đám : “Ngươi phải là muốn hi sinh ta chứ?”

      Tông Chính Sở híp mắt, tựa hồ suy tư cái gì, qua lúc lâu, mới lên tiếng: “Đề nghị tệ.”

      Hoa Vị Miên muốn vả vào miệng mình, cái miệng chết tiệt!
      mailinh, NhiJoDion thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      edit: Vô Phong

      Chương 25: Người dựa vào ăn mặc

      "Kỳ thực cũng phải là có biện pháp khác. . . . . ." Thanh Dương sờ sờ cằm .

      "Biện pháp gì?" Hoa Vị Miên vừa nghe có hi vọng, liền vội vàng hỏi.

      "Tương kế tựu kế."

      Hoa Vị Miên nhìn trong con ngươi đen như mực của Thanh Dương lóe lên tinh quang, xem chừng lại tính kế mình. . . . . .

      Đêm này lăn qua lăn lại hơn phân nửa, trong quân doanh người nào dám ngủ, đợi đến thời điểm trời tờ mờ sáng, mấy tướng quân rốt cuộc nhịn được nữa, thay mặt cho tiếng lòng của đông đảo binh lính đến trước trướng của Tông Chính Sở chờ lệnh.

      Thanh Dương phân phó người dựng cái đài cao ba thước trong sân luyện binh, còn gọi người tập trung binh lính lại, ngay ngắn đứng vây quanh đài, tất cả công tác chuẩn bị sẵn sàng, mới trở lại trướng chủ mời Tông Chính Sở ra.

      Hoa Vị Miên mặc bộ bạch y, đầu vấn búi tóc lưu vân, chân mày dài như lá liễu mùa xuân, con ngươi như ánh sao rực rỡ có chút giảo hoạt, đôi môi đỏ thẫm căn bản cần trang điểm thêm chút nào, cộng thêm vòng eo nhắn, cả người nhìn qua tựa như tiên tử thoát tục lạc bước xuống nhân gian.

      Hoa Vị Miên rốt cuộc thấy được khuôn mặt xinh đẹp của "mình", cầm gương đồng nhìn phải nhìn trái, vui mừng khỏi phải , quả nhiên là người dựa vào ăn mặc a!

      "Chuẩn bị xong chưa?" Thanh Dương vén lều vải vào.

      Tông Chính Sở nhìn nàng cái, sau đó dẫn đầu ra khỏi trướng chủ.

      Hoa Vị Miên bất đắc dĩ theo ở phía sau, đường từ trướng chủ đến đài cao giữa sân, ba người đều nhận được ánh mắt đầy soi mói của mọi người.

      "Trong quân gần đây có tin đồn tốt truyền đến tai bản tướng quân, vì khích lệ tinh thần tướng sĩ của quân ta, hôm nay ta liền đem chân tướng chuyện này ràng cùng mọi người." Tông Chính Sở đứng cao hô câu, mọi người dĩ nhiên tập trung lại.

      "Kỳ thực hôm đó bản tướng quân mang từ trong núi về là Hoa tiên tử, tiên tử mến thương tướng sĩ quân ta, do dó hạ phàm tương trợ."

      Hoa Vị Miên trợn to hai mắt, được nha, hổ là tướng quân, láo đến mắt cũng chớp cái.

      Trọng lượng của Tông Chính Sở trong lòng binh lính cũng biết, nghe như thế, đại bộ phận đều bàn luận xôn xao.

      Lúc này hữu tướng quân Vương Miểu đứng ra, : "Tướng quân, tướng sĩ quân ta thấy tận mắt nàng chung sống cùng độc vật, đêm qua nàng lại giết hai binh lính trong quân ta, điều này giải thích như thế nào?"

      Tông Chính Sở nhàn nhạt nhìn cái : "Tiên tử tự giải thích."

      Dứt lời liền lui xuống bên, Thanh Dương thấp giọng bên tai Hoa Vị Miên: "Nếu muốn chết liền giả bộ giống tiên tử chút, lên !"

      Hoa Vị Miên nhìn đài cao rộng hai mét vuông kia, lòng có ưu tư, : "Cao như vậy ta sợ lên đứng vững!"

      "Té xuống ngươi có thể bị trực tiếp giết chết." Thanh Dương lành lạnh đe dọa.

      Hoa Vị Miên giật mình, tức giận trừng mắt liếc cái, sau đó nhớ lại "quy trình kỹ thuật" khinh công, cố gắng làm cho mình bay lên.

      Thời điểm bay lên cũng giật mình, thời điểm xuống giẫm phải mép váy suýt chút nữa té ngã, cũng may có kinh có hiểm.

      Nàng mới vừa đứng vững, liền nghe Thanh Dương : "Tiên tử có tiên khí hộ thể, tất cả độc vật đều dám tổn thương tới nàng, tại có thể làm mẫu." Dứt lời từ trong tay áo lấy ra con rắn màu xanh đen về đài.

      Hoa Vị Miên trừng mắt nhìn cái cầu thang ở bên cạnh, vừa rồi tại sao có thể lên?!

      Chương 26: Sao ngươi lấy con hổ cho ta cưỡi?

      Hoa Vị Miên nhìn con rắn nhao nhao trong tay Thanh Dương nhất thời hít ngụm khí lạnh, thứ đồ chơi kia mà cắn mất mạng đấy!

      Theo bản năng lui lại bước, nàng lắc đầu : "Sống chết ta cũng để cho nó bò người ta!"

      Thanh Dương tính trước cười cười, : "Vậy ta phân phó người chuẩn bị củi đốt cho ngươi. . . . . ." xong liền muốn xoay người, Hoa Vị Miên vội vàng kéo lại: "Được, được!"

      Thanh Dương mỉm cười xoay người, gật đầu : "Như vậy mới ngoan chứ!"

      Hoa Vị Miên nhìn con rắn kia khạc lưỡi lướt qua cổ tay nàng, sống lưng hồi run run, nghiến răng nghiến lợi : "Sao ngươi lấy con hổ cho ta cưỡi?!"

      Mày rậm của Thanh Dương nhướn lên, : "Lần sau nhất định cho ngươi thử."

      Chân Hoa Vị Miên mềm nhũn, nàng đụng phải loại người nào a!

      Nhìn con rắn hít hà người Hoa Vị Miên, rồi sau đó liền vòng quanh cánh tay của nàng ngoan ngoãn nằm xuống, Thanh Dương nhếch môi cười, : "Tất cả mọi người nhìn thấy ?"

      Hoa Vị Miên quét mắt nhìn người phía dưới cái, thấy sợ hãi trong mắt bọn họ muốn cởi bỏ, bắt đầu bán tín bán nghi.

      Thanh Dương : "Tiếp theo dựa vào ngươi."

      Hoa Vị Miên hắng giọng cái, nhìn đám người chi chít, đoán chừng phải lớn tiếng chút, nếu người phía sau nghe .

      Dùng nội lực thúc thanh lớn lên, Hoa Vị Miên cười : "Bản tiên tử Thiên Đình thấy Đại Ân cùng Tây Hòa khai chiến, bấm ngón tay tính toán, liền biết trận chiến này là kiếp số của Đại Ân, thiện tâm cố ý hạ phàm tương trợ."

      "Về phần hai binh lính đêm qua kia, tổn hại thiên mệnh, ý muốn khinh bạc bản tiên tử, bản tiên tử liền xin thiên ý đem xử tử. Binh lính bảo vệ quốc gia, nếu bản tiên tử đúng là người phàm, chẳng lẽ muốn được bảo vệ, ngược lại còn giết hại binh lính sao?"

      Đám người phía dưới nhao nhao gật đầu đồng ý, trong ánh mắt dấy lên cúng bái đối với thần linh.

      Lúc này, binh lính đứng gần đài lớn tiếng : "Tiên tử có thể giúp Đại Ân ta đánh bại Tây Hòa quốc hay ?!"

      Những lời này hỏi tới điểm, chính là ở đại hắc đạo hỗn chiến còn phải lạy Quan Nhị Gia, càng cần ở cổ đại, hành quân đánh giặc thỉnh cầu chính là trời. Nhưng Hoa Vị Miên nàng phải là trời, cái này chắc chắn thể loạn!

      Hơi suy nghĩ chút, nàng : "Tiên có cân nhắc của tiên, người có cân nhắc của người, nếu bản tiên tử thi triển pháp thuật đánh bại Tây Hòa quốc, chẳng những bản tiên tử, ngay cả Đại Ân quốc cũng ắt gặp phải thiên khiển! Hôm nay vận số của Tây Hòa quốc hết, Đại Ân thống nhất chính là thiên mệnh, trong lòng chúng tướng sĩ chỉ cần có ý niệm bảo vệ quốc gia, nhất định thành công!"

      Váy dài vung lên, Hoa Vị Miên giơ tay hướng lên trời, hô lớn: "Trời giúp Đại Ân! Trời giúp Đại Ân!"

      Khí thế của nàng làm tâm tình của binh lính phía dưới dâng cao, rối rít giơ cánh tay lên: "Trời giúp Đại Ân! Trời giúp Đại Ân!"

      Tông Chính Sở nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, con ngươi xanh sẫm thoáng qua tia tán thưởng trong chớp mắt. Thanh Dương cũng ngừng gật đầu, hiệu quả như vậy mới là bọn họ muốn, vừa có thể kích thích tinh thần, vừa để cho các tướng sĩ đem tất cả hi vọng ký thác vào thần tiên quỷ quái.

      Tông Chính Sở phi thân, đứng bên cạnh Hoa Vị Miên, giơ tay ý bảo đám binh lính dừng lại, chỉ trong chốc lát, tiếng hô ầm ĩ đều biến mất, yên tĩnh có thể nghe được tiếng gió bên tai.

      Hoa Vị Miên quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, suy nghĩ đứng đắn, trai tài sắc a. . . . . .
      NhiJoDion thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Vô Phong

      Chương 27: Sát khí xanh mơn mởn

      "Bản tướng quân sớm nghiêm lệnh trong quân được tuyên dâm, lần xuất chinh này, trong quân đều là tướng sĩ tinh cường hoàng thượng đích thân lựa chọn từ quân đội, bất luận trước kia các ngươi là thủ hạ của ai, nhưng dưới trướng của bản tướng quân nhất định phải nghe theo điều khiển! Kỵ Đốc Trần Thất vi phạm quân quy, giấu giếm doanh kỹ, giải về Hoàng Thành để Xa Kỵ tương quân xử phạt. Mỗi người ở tam doanh đều lĩnh 30 quân côn, có gì dị nghị ?!"

      Vi phạm quân quy, thực hành quy định tội liên đới, người phạm là trăm người chịu, để đạt tới kết quả đoàn kết lòng.

      Vào giờ phút này còn ai dám dị nghị, kính sợ Tông Chính Sở, tín ngưỡng Hoa Vị Miên, nhưng bất quá cũng tâm phục khẩu phục, rối rít cúi người hô: "Tôn Tướng Quân Lệnh!"

      Tông Chính Sở khí phách mười phần quét nhìn quân đội của mình cái, cất cao giọng : "Từ nay trở , tiên tử cùng bản tướng quân chỉ huy binh lính, cho đến khi hạ được Tây Hòa quốc!"

      Thanh vứt lòng quân lại phấn chấn, hô thêm ba lần "Trời giúp Đại Ân"!

      Trở lại trong trướng tướng quân, Hoa Vị Miên sờ sờ cái trán đầy mồ hôi, : "Diễn tệ!" Trước kia nàng muốn thi diễn viên, có tiềm chất này nha!

      Thanh Dương liếc nàng cái, dùng nội lực thúc lớn thanh , đó cũng phải là việc người bình thường có thể làm, tiểu nha đầu này giả vờ ngây ngốc, bản lĩnh ngược lại hạng nhất.

      Thấy hai người lời nào, Hoa Vị Miên ngượng ngùng cười : "Vậy ta về a!"

      "Đợi chút." Tông Chính Sở đột nhiên lên tiếng : "Từ hôm nay ngươi ở tại hữu trướng."

      Thanh Dương có chút ngạc nhiên, ngay sau đó cũng gật đầu cái, lấy thân phận tại của Hoa Vị Miên, ở tại hữu trướng dành cho tướng quân là chuyện đương nhiên.

      Hoa Vị Miên tự nhiên biết hữu trướng kia đều giành cho người có thân phận ở, lúc này cười hì hì đồng ý.

      Thanh Dương mang theo chuột da hoa cùng Tiểu Mao trở về y trướng, Tông Chính Sở vùi đầu vào binh thư chiến pháp, Hoa Vị Miên nhàm chán cầm quả lê bàn của lên, cắn từng miếng từng miếng , vừa ăn còn vừa :

      " biết trong đầu Hoàng đế Đại Ân quốc các ngươi chưa cái gì, hành quân đánh giặc bao nhiêu chuyện, còn có thể đem quân đội đông ít tây ít tập trung lại? Đến lúc chia ra, lời của đại tướng quân ngươi cũng bằng , là muốn bại trận hay là. . . . . ." Hay là muốn để cho ngươi chết. . . . . .

      Nửa câu sau dưới ánh mắt hung ác nham hiểm của Tông Chính Sở liền nghẹn lại trong cổ họng Hoa Vị Miên, mắt thấy trong mắt sát khí xanh mơn mởn, Hoa Vị Miên ân hận vô cùng khi ra những lời này, nghi ngờ chút nào, hoàng đế kia nhất định là muốn cho Tông Chính Sở chết chiến trường!

      "Cái kia. . . . . . Ta chỉ tùy tiện chút, ngươi còn bận việc của ngươi, ta ra ngoài trước. . . . . ." xong liền như làn khói chạy ra ngoài.

      tới hữu trướng thuộc về mình, cẩn thận đánh giá phen, thảm tinh xảo, bàn gỗ đàn hương, ghế gỗ cây du, lại nhìn chiếc giường của nàng, còn trải tấm lông cừu mềm mại. . . . . .

      Híp híp mắt liền ngủ mất rồi, vẫn là Đinh Tiểu Hà ở bên ngoài gọi nàng, nàng mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa nhìn sắc trời cũng tối.

      "Vào !" Nàng ngáp cái .

      Đinh Tiểu Hà vén lều vải lên, kêu người phía sau mang tấm bình phong vào, : "Tướng quân phân phó đưa tới, Hoa tỷ tỷ."

      Đuổi hai người kia ra ngoài, Hoa Vị Miên mới cười duyên tới bên cạnh Đinh Tiểu Hà, nhéo lỗ tai của : "Lúc này chịu khó gọi Hoa tỷ tỷ như vậy sao?"

      Đinh Tiểu Hà ngượng ngùng cười cười, : "Trước kia ta biết Hoa tỷ tỷ là tiên tử, cho nên mới có nhiều điều mạo phạm!"

      "Vậy nếu ta phải là tiên tử ngươi cũng gọi ta Hoa tỷ tỷ sao?" Cổ họng Hoa Vị Miên có chút khô, tới bên bàn muốn rót nước.

      Đinh Tiểu Hà vội vàng mang cái chén tới, nịnh nọt : "Hoa tỷ tỷ đối tốt với Tiểu Hà, cho nên Hoa tỷ tỷ chính là Hoa tỷ tỷ!"


      Chương 28: lời hay ấm cả mùa đông

      Chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Hoa Vị Miên tò mò hỏi: "Bên ngoài làm sao vậy?"

      Đinh Tiểu Hà vỗ đầu cái : "Ta quên mất, tướng quân mời tiên tử qua uống rượu!"

      " phải muốn dỡ trại ư, làm sao vào lúc này ngược lại cuồng hoan thâu đêm?" Hôm qua Thanh Dương bảo nàng bắt chuột phải vì chuẩn bị dỡ trại sao?

      "Ban đầu vốn dự định như vậy, nhưng hôm nay toàn bộ mấy ngàn huynh đệ trong tam doanh bị đánh, có cách nào lên đường, cho nên liền hoãn lại, tối nay là tiệc rượu huynh đệ toàn quân tiếp đón tiên tử!" Nguyên lai là có chuyện xảy ra a!

      Mắt Đinh Tiểu Hà long lanh nhìn Hoa Vị Miên, làm cho nàng có loại ảo giác mình là động vật hiếm có.

      Phất tay cái, Hoa Vị Miên : "Vậy ngươi dẫn ta qua đó."

      "Ai!" Đinh Tiểu Hà vui tươi hớn hở tiêu sái ở phía trước.

      sân luyện binh to như vậy đốt mấy chục đống lửa lớn, Đinh Tiểu Hà dẫn Hoa Vị Miên tới chỗ của Tông Chính Sở, toàn bộ đều là người có dây tua đầu.

      Đinh Tiểu Hà mới vừa rót rượu cho nàng xong, Vương Miểu liền lên, bưng ly rượu to, hào khí : "Tiên tử, hôm nay mạt tướng đắc tội nhiều, mong rằng tiên tử so đo hiềm khích lúc trước, mạt tướng cạn trước chén này!" Dứt lời ngửa đầu ừng ực vài hớp liền uống hết rượu trong chén, còn hào sảng lật đáy chén hướng lên trời.

      Hoa Vị Miên nhìn chằm chằm rượu trong chén, tửu lượng của nàng cũng được tốt lắm, đến lúc đó bọn họ thay phiên điên khùng tới mời rượu làm sao bây giờ?

      Thấy nàng do dự, Vương Miểu bừng tỉnh đại ngộ : "Tiên tử uống quen thứ rượu phàm trần này, uống cũng sao, hiểu được tâm ý của mạt tướng là được!"

      như vậy ngược lại khiến Hoa Vị Miên có chút ngượng ngùng, nàng hung hăng há miệng, vừa định uống thả cửa liền bị Tông Chính Sở đụng đụng cánh tay, "Có rất nhiều người chờ mời rượu ngươi."

      Gáo nước lạnh này của dội rất đúng lúc, vừa vặn dội Hoa Vị Miên tỉnh táo, nàng nhận chén này của Vương Miểu, tiếp đó phải là rượu của ai cũng phải nhận sao?! Từ chối vẫn là tốt hơn!

      "Thiên Đình xác thực uống rượu, chính là hứng lấy tiên lộ sáng sớm, cho nên mới có quỳnh tương ngọc lộ." Vừa , vẻ mặt Hoa Vị Miên vừa vẻ khó xử, lại lời xoay chuyển, "Nếu Vương tướng quân thịnh tình, ta cũng nên từ chối, uống xoàng hớp mong rằng Vương tướng quân bao dung." Dứt lời nhàng nhấp ngụm rượu, cay đến mức nàng suýt nữa phun ra!

      Vương Miểu lập tức thở dài : "Tiên tử quả nhiên tấm lòng rộng lớn, Vương Miểu cảm tạ!"

      Hoa Vị Miên nhẫn nại ý muốn ho khan ngồi trở lại bên cạnh Tông Chính Sở, chiếc miệng nho mở rộng hít khí, cái gì cũng muốn , nước mắt cũng mau chảy ra ngoài rồi, diễn trò quả nhiên phải có chút vốn a. . . . . .

      Lúc này, miếng thịt nướng xuất trong đĩa của nàng, quay đầu lại nhìn sang, Tông Chính Sở thu hồi ánh mắt, chỉ là : "Ăn chút gì dễ say."

      lời hay ấm cả mùa đông ấm a! Hoa Vị Miên nén nước mắt chọc miếng thịt đút vào trong miệng.

      Lập tức, lại có người đến mời rượu, chức vị lớn theo thứ tự, hữu tướng quân Vương Miểu xong, chính là tả tướng quân Lý Triêu Giang, đông phó tướng Lưu Tại Nghĩa, tây phó tướng Mã Uy Trùng, nam phó tướng Hà Thành, bắc phó tướng Quách Cương Chính, tiếp theo. . . . . . Tiếp theo Hoa Vị Miên cũng nhớ nữa rồi, mắt thấy người càng tới càng nhiều, rượu trong chén càng ngày càng ít, ánh mắt nàng cũng có chút hoa lên . . . . . .

      Thẳng đến khi Tông Chính Sở đỡ nàng đứng lên.

      "Tiên tử chịu nổi tửu lực, bản tướng quân đưa nàng trở về nghỉ ngơi."
      mailinh, NhiJoDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :