1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nương tử: Tướng công xin tiếp chiêu - Bán Điểm Mặc(c140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      edit: sulli
      beta: Vô Phong

      Chương 9: Bắt đầu trò đùa

      “Phủ viễn tướng quân, ngươi cho rằng mình thần dũng như vậy chứ, đêm cũng có thể tạo ra đứa ?” Thanh Dương cười trêu .

      Hoa Vị Miên vẻ mặt cứng ngắc quay đầu lại, thấy Tông Chính Sở híp mắt, thanh như có như phát ra từ cổ họng, “Nga?”

      “Thanh Dương, ngươi ra ngoài trước .” Tông Chính Sở nhàn nhạt phân phó.

      Vừa nhìn liền biết giữa hai người này có vấn đề, Thanh Dương đứng lên, đeo hòm thuốc, : “Hạ thủ chút, người nàng còn có vết thương đấy!”

      Đợi Thanh Dương ra ngoài, Hoa Vị Miên cẩn thận dịch chuyển thân thể, tận lực muốn cách xa chiếc máy làm lạnh kia.

      “Giải thích chút.” Tông Chính Sở như cũ lạnh nhạt , tia kinh ngạc cũng chút tức giận. Nhưng bộ dáng này của lại khiến Hoa Vị Miên sợ hãi, tinh luôn hỉ nộ lộ, tên này chính là trong loài người!

      Hoa Vị Miên mặt cười trừ, ấp úng : “Cái kia. . . . .Ngươi cũng biết, ta lúc ấy rất sợ. . . . . .Hắc hắc. . . . . .”

      Ánh mắt Tông Chính Sở sắc lạnh, khiến cho Hoa Vị Miên im bặt, nhấc chân đến bên giường ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy cổ tay nàng hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào?”

      “Ta vào bằng cách nào. . . . . . .” Con ngươi Hoa Vị Miên nhìn xung quanh, “Ta vào bằng cách nào. . . . . .” Nàng cũng thể là mình bị bắt làm quân kỹ, nếu đem mình trở về làm sao bây giờ?!

      “Tốt nhất .” Tông Chính Sở buông tay nàng ra, phủi phủi trường sam của mình, “Bằng ta có rất nhiều phương pháp khiến ngươi hối hận.”

      “Được rồi, ra ta muốn đến làm lính.” Hoa Vị Miên trợn tròn mắt bịa đặt.

      “Làm lính?”

      “Noi theo Hoa Mộc Lan a, bậc phụ nữ thua đấng mày râu, nữ tử cũng có thể lập chiến công nha!” Hoa Vị Miên chính khí hào hùng .

      Tông Chính Sở nhìn nàng, thẳng đến khi thấy sau lưng Hoa Vị Miên toát mồ hôi lạnh mới : “Hoa Mộc Lan là ai?”

      Thở phào nhõm, Hoa Vị Miên nhướng mày cười tiếng: “Hoa Mộc Lan là nữ hùng, thay cha tòng quân, so với nam nhân còn trâu hơn!”

      “Trâu?” Tông Chính Sở lần nữa lên tiếng.

      “Chính là ý tứ lợi hại.” Hoa Vị Miên cười hì hì , xem chừng tin.

      như vậy ngươi là muốn làm lính?” Tông Chính Sở nhíu mày nhìn nàng.

      “Đúng vậy a.” Hoa Vị Miên cười mỉa : “Bất quá ngươi xem, tại ta bị thương, ta nghĩ nữ hài tử thích hợp. . . . . .”

      khi như vậy, ngươi liền từ thấp làm lên , trước khi vết thương lành hãy phục vụ cuộc sống hàng ngày của ta, sau này an bài cho ngươi việc khác.” Tông Chính Sở cắt ngang lời nàng.

      Hoa Vị Miên trợn trừng mắt, Tông Chính Sở ngươi cố ý có phải hay ?!

      “Ta là ta. . . . .”

      gánh nước cho ta, ta muốn tắm rửa.” Tông Chính Sở cởi y phục ra, đặt vào bình phong.

      “Ta bị thương!” Hoa Vị Miên trừng mắt nhìn.

      Tông Chính Sở kéo ống tay áo: “Ngươi tên là gì?”

      “Hoa. . . . . .Hoa Kỳ!” Hoa Vị Miên oán hận .

      “Ân, có thể gành nước .” xong cũng cúi đầu nhìn công văn bàn.

      Hoa Vị Miên nắm chặt tay, trợn mắt ước chừng ba phút cũng thấy ngẩng đầu lên nữa, đành phải cam chịu số phận.

      Nàng vừa mới ra khỏi trướng, Tông Chính Sở liền ngẩng đầu lên: Hoa Kỳ. . . . . Hoa Khi. . . . . .

      Chương 10: Gọi ta tiếng Hoa tỷ tỷ

      Hoa Vị Miên vẫn mặc thân y phục rách rưới như cũ, chân nọ đá chân kia đến chỗ lấy nước, trong miệng lầm bầm oán trách: “Sáng sớm muốn tắm rửa, ngươi phải mới vừa tắm sông sao?! Tiểu nhân!"

      Cảm giác phía sau có người theo mình, Hoa Vị Miên quay đầu lại, phát là tiểu binh canh giữ trướng.

      “Ngươi theo ta làm gì?!”

      Tiểu binh dừng chút, sau đó liên tục ngừng: “Tướng quân sợ ngươi biết vị trí phòng tắm, cho nên. . . . .”

      “Vậy ngươi còn mau dẫn đường!” Hoa Vị Miên cao giọng .

      “Nha. . . . . Nga!” Tiểu binh giống như tránh quỷ vòng ra xa rồi mới lên trước nàng, hai bước liền quay đầu lại, dè dặt cười : “Ta tên là Đinh Tiểu Hà, tất cả mọi người đều gọi ta Tiểu Hà.”

      Hoa Vị Miên nhìn cái, tiếp lời. Đinh Tiểu Hà gãi gãi đầu, hơi lúng túng quay đầu lại.

      Kỳ thực tiểu hài nhi này tệ, ít nhất cũng là người thành , dù sao khiến người chán ghét cũng là tên Phủ Viễn tướng quân kia, cần phải chấp nhặt với tiểu hài tử.

      “Ta tên là Hoa Kỳ.” Hoa Vị Miên đuổi theo , tay khoác lên vai .

      Đinh Tiểu Hà sợ tới mức vội vàng rụt vai, cách xa nàng hai bước.

      Hoa Vị Miên sờ trán : “Ngươi thực nghĩ ta là mèo chứ?”

      Gương mặt Đinh Tiểu Hà đỏ như mông khỉ, hồi lâu mới ngập ngừng ấp úng : “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

      Nhìn nhìn , đây chính là gia giáo a, ngươi xem hài tử người ta được giáo dục tốt, trò truyện cùng nữ tử còn muốn đỏ mặt.

      Hoa Vị Miên mím môi cười tiếng, đôi mắt sáng ngời híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, “Gọi ta tiếng Hoa tỷ tỷ.”

      Đinh Tiểu Hà nghe xong mặt càng đỏ hơn, phục : “Ta năm nay mười sáu tuổi, nhìn ngươi bất quá cũng mười sáu, tại sao ta phải gọi ngươi tỷ tỷ?”

      Hoa Vị Miên ngẩn ra, hình như thân thể này xác thực mới mười sáu, bất quá thân thể này do nàng làm chủ!

      Đưa tay đập cái, nàng : “Ta bảo gọi tỷ tỷ gọi tỷ tỷ, biết ?”

      Đinh Tiểu Hà còn muốn biện bạch, Hoa Vị Miên ném cho vẻ mặt hung thần ác sát, giật giật môi, cuối cùng cũng đành thôi.

      “Đinh Đinh, phòng tắm rốt cuộc ở đâu a?” Hoa Vị Miên lần thứ năm đặt câu hỏi.

      “Ta được kêu Đinh Đinh.” Đinh Tiểu Hà lớn tiếng kêu.

      Hoa Vị Miên làm bộ như nghe thấy, trực tiếp nhìn xung quanh, “Đinh Đinh, rốt cuộc tới chưa?”

      Đinh Tiểu Hà vẻ mặt thất bại đến bên người nàng, thấp giọng : “Hoa tỷ tỷ. . . . .”

      “Ngươi mới vừa gì, ta nghe .” Hoa Vị Miên giả bộ nghiêng tai.

      Đinh Tiểu Hà căm giận trừng nàng: “Hoa tỷ tỷ!”

      ngoan, Tiểu Đinh Đinh, mau dẫn tỷ tỷ tới phòng tắm !”

      “Ngươi phải gọi Hoa tỷ tỷ gọi ta là Đinh Đinh nữa sao?!” Đinh Tiểu Hà hét lớn: “Ngươi là kẻ lừa đảo!”

      Hoa Vị Miên cười đến đắc ý, chân khập khiễng vào trong chiếc lều vải: “Là nơi này sao?”

      Người hiền lành bị bắt nạt, đây là đạo lý mãi mãi thể thay đổi a!
      mailinh, NhiJo, B.Cat 1 thành viên khác thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      edit: snow
      beta: Vô Phong


      Chương 11: Đập nát ấn tướng quân

      Cùng Đinh Tiểu Hà mang nước nóng vào trướng tướng quân, vừa vào liền phát Tông Chính Sở mặc áo giáp vào người, Hoa Vị Miên mệt mỏi trợn mắt, "Ngươi đừng với ta là chưa giặt đấy!"

      Tông Chính Sở nhìn nàng cái, rồi sau đó với Đinh Tiểu Hà: "Tiểu Hà, y phục chuẩn bị xong chưa?"

      Đinh Tiểu Hà vội vàng gật đầu : " chuẩn bị xong."

      Tông Chính Sở khẽ vuốt cằm, : " cho phép nàng rời khỏi quân trướng." Dứt lời liền ra ngoài.

      Hoa Vị Miên giận đến nghiến răng, "Tên khốn kiếp! Dựa vào cái gì cho ta ra ngoài?!" Vừa định đuổi theo, bị Đinh Tiểu Hà ngăn cản, "Tướng quân là cho ngươi được tắm rửa!"

      "Cái gì?" Hoa Vị Miên ngừng lại, quay đầu lại nhìn Đinh Tiểu Hà.

      "Tướng quân ra là người tốt, người biết tỷ bị thương nên phân phó ta giúp ngươi nấu nước nóng!" Đinh Tiểu Hà nghiêm túc .

      Hoa Vị Miên bĩu môi, ưu khuyết điểm thể bù đắp cho nhau được!

      Đinh Tiểu Hà đem bộ khôi giáp để lên tấm bình phong, : "Trong quân doanh có y phục khác, ngươi mặc tạm y phục của ta !"

      Đuổi Đinh Tiểu Hà ra ngoài, Hoa Vị Miên ngâm mình ở trong thùng tắm, khỏi phải là nàng thoải mái như thế nào.

      Đem chân vắt lên thành thùng, Hoa Vị Miên nghĩ, kỳ thực cũng phải là người xấu, trừ có chút háo sắc, có chút ít, cộng thêm chút khuyết điểm mặt than, những thứ khác. . . . . .Cần phải xem xét sau.

      Thỏa mãn tắm xong, Hoa Vị Miên mặc vào đồng phục của tiểu binh.

      Len lén vén lều vải lên, Hoa Vị Miên nghĩ thừa dịp lúc có người chuồn , nhưng lại bị Đinh Tiểu Hà bắt quả tang.

      Đinh Tiểu Hà nắm lấy cây đao ngay bên hông, cúi đầu nhìn nàng, : "Tướng quân thể ra ngoài."

      "Tiểu hài tử nên chơi !" Hoa Vị Miên nhíu mày.

      "Ta còn nữa rồi!" Đinh Tiểu Hà lập tức nghiêm túc đính chính.

      Hoa Vị Miên chớp mắt cái, cười : "Đinh Đinh, vào , ta có lời muốn ."

      Đinh Tiểu Hà trừng mắt nhìn nàng, nhưng ngay sau đó vẻ mặt thất bại, quên , để ý nàng gọi là gì nữa.

      " phải là có hai người thủ trướng sao, làm sao lại thêm người?" Hoa Vị Miên lôi vào quân trướng.

      "Vệ Hổ bưng điểm tâm cho tướng quân." Đinh Tiểu Hà đáp.

      "Vậy tướng quân của các ngươi đâu?" Hoa Vị Miên lại hỏi.

      "Tướng quân xem thao luyện rồi!" Vừa đến Tông Chính Sở, Đinh Tiểu Hà ngay cả thắt lưng cũng đặc biệt thẳng, "Mỗi ngày tướng quân đều phải xem binh lính thao luyện, mưa gió cũng ngừng!"

      Hoa Vị Miên nhếch môi cười tiếng, vậy là tốt, vừa lúc thừa dịp có ở đây chạy nhanh!

      Tiện tay nàng vơ lấy món đồ bàn đập vào gáy Đinh Tiểu Hà, nhìn ngã xuống, Hoa Vị Miên cúi người dò xét hơi thở của , hoàn hảo, còn sống!

      Thời điểm đem món đồ ấy đặt xuống, nàng tinh tường nghe được thanh răng rắc gì đó, cúi đầu vừa nhìn, thứ nàng cầm là ngọc thạch!

      Ngược lại, mặt dùng mấy chữ tiểu triện [1] khắc bốn chữ Phủ Viễn tương quân!
      [1]: kiểu chữ Hán

      Vẻ mặt Hoa Vị Miên như đưa đám, trùng hợp như vậy chứ, đập nát ấn tướng quân của ?! Nhặt lên ít mảnh ngọc thạch, nàng nhàng sắp xếp lại như hình cũ, nhìn cũng tệ lắm!

      Quay đầu lại đạp đạp Đinh Tiểu Hà hai cái, đầu gì mà cứng thế biết!

      Chương 12: Tham ăn gây họa

      Trời sáng rồi, bên kia nơi đóng quân vang lên tiếng binh sĩ, Hoa Vị Miên chạy tới ngoài quân trướng, lật ra tấm bản đồ bày trí quân doanh trong tay, bên cạnh trướng tướng quân có nhiều lều như vậy, nàng phải như thế nào mới có thể ra khỏi chỗ này a. . . . . .

      Bát quá theo bản đồ, quân doanh trú đóng ở thung lũng, từ đầu đến cuối chỉ có con đường có thể ra ngoài. Hướng mặt trước là Tây Hòa quốc, qua chừng bị cho là gian tế, phía sau là con đường dẫn đến trấn sát biên giới, trấn Kỳ Thủy.

      Hạ quyết định, Hoa Vị Miên cất bản đồ vào trong ngực, tại nàng mặc quân trang, dù nghênh ngang ra ngoài, cũng có người cản nàng!

      "Cát đại gia, món ăn của tướng quân được chưa?"

      Nghe được trong lều có người chuyện, Hoa Vị Miên từ ngoài cửa sổ ngó vào bên trong nhìn lén, bên trong đều là hơi nước lượn lờ, bĩu môi, nàng thấy trong những nhà bếp khác toàn cháo trắng và bánh bao, còn nhà bếp này cư nhiên có thịt, quá sa đọa rồi! Sờ sờ bụng, ngực dính vào lưng rồi, thực muốn ăn . . . . . .

      "Từ từ, đừng thúc dục, xong ngay đây!" Lão đầu mập mạp được gọi là Cát đại gia đầu đầy mồ hôi múc thức ăn vào trong đĩa, rồi đặt lên khay, : "Được, xong, mau dâng lên tướng quân!"

      Vệ Hổ vội vàng bưng món ăn lên, : "Được!"

      "Ọc ọc. . . . . Ọc ọc . . . . . " Bụng Hoa Vị Miên đột nhiên kêu lên, nàng hẳn là mấy ngày chưa được ăn bữa no rồi, nhìn lại thức ăn trong tay Vệ Hổ, khỏi thèm dãi. Dù sao cũng có người biết, chi bằng ăn no nê rồi lên đường!

      "Hắc! Vệ Hổ!" Nàng núp ở phía sau lều giọng mà gọi Vệ Hổ, ra hiệu gọi tới đây.

      Vệ Hổ quay đầu, nhất thời nhận ra nàng là ai, khó chịu tiêu sái tới, : "Có chuyện gì mà. . . . . ." Lời chưa dứt bị Hoa Vị Miên điểm huyệt.

      Hoa vị miên quơ quơ tay trước mắt , quả nhiên chỉ còn con ngươi có thể động.

      Bưng lấy khay thức ăn, nàng nhai ngấu nghiến như hổ đói, loáng cái ăn hết đồ ăn trong hai chiếc bát, lại cầm lấy hai cái bánh bao nhét vào trong ngực, Hoa Vị Miên vỗ vỗ tay đứng lên, thấy ánh mắt tức giận của Vệ Hổ, cười cười, đem khay nhét lại trong tay : "Thay ta cám ơn khoản đãi của tướng quân!"

      cười trộm định lại đụng vào Cát đại gia từ bên trong ra, Hoa Vị Miên vội thu nụ cười, : "Chào Cát đại gia!"

      Cát đại gia thấy bộ mặt lạ hoắc, tươi cười gật đầu, : "Ngươi đâu vậy?" Trong quân doanh vài chục vạn người, nhưng người biết đúng là ít!

      "Tướng quân bảo ta đến trấn mua cho hai bộ quần áo!" Hoa Vị Miên vội .

      " ra là việc riêng của tướng quân à. . . . . . Nhất định là tướng quân mua cho mèo bắt từ núi rồi!" Cát đại gia từ tốn, vốt vuốt bộ râu hoa râm cằm: "Nghe lúc mèo kia đến cũng mặc gì có phải ?"

      Khóe mắt Hoa Vị Miên co giật, thời gian mới có chốc lát truyền thành cái tin gì rồi, nàng mặc y phục rách rưới! phải mặc gì!

      "Cát đại gia, ngài bận rộn, ta trễ tướng quân tức giận." Hoa Vị Miên bèn đùa.

      "Được, vậy ngươi mau !" Cát đại gia phất tay cái xoay người vào nhà bếp.

      Hoa Vị Miên bước nhanh hơn, nàng phải nhanh lên, lát nữa đợi Tông Chính Sở thao luyện xong, những tên lính kia tới tranh nhau ăn cơm, lúc đó thoát được nữa.

      Ý nghĩ vừa xuất trong đầu, bị người gọi lại.

      "Tiểu binh, lại đây!"

      Nghe thanh này, mẹ nó, đúng là tên khẩu Phật tâm xà kia.

      Hoa Vị Miên cúi đầu xoay người sang chỗ khác, đè thấp giọng : "Đại nhân có gì phân phó?"

      " vào giúp ta mài thuốc." Thanh Dương đánh giá ''.

      "Tướng quân bảo ta mua hai bộ xiêm y. . . . " Lúc này xuất làm cái gì chứ???
      mailinh, NhiJoDion thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      edit: snow
      beta: Vô Phong

      Chương 13: quái trong loài người Thanh Dương quân
      [1]: vua, quân vương

      " ?" Giọng điệu của Thanh Dương bỗng cao lên, đầy ý chất vấn.

      Hoa Vị Miên gật đầu liên tục, quân y Thanh Dương này hình như cũng có võ công, nếu đánh nhau nàng khẳng định chạy được.

      " sao, ta lại với , trước tiên ngươi cứ tới đây giúp ta mài thuốc ." Thanh Dương vừa vừa vén lều vải lên, rồi sau đó dừng lại, xoay đầu với nàng: "Ngươi mới tới, mười thước xung quanh nơi này ai dám tới gần, trong lều tương đối an toàn."

      Da đầu Hoa Vị Miên trận tê dại, nhìn chung quanh, ngay cành cây cách nàng hai thước, hai con nhện hoa [2] sung sướng hưởng thụ ánh nắng mặt trời, mà ngay phía dưới là hai con chim chết, mí mắt đen kịt!
      [2]: nhện hoa là mấy con nhện có sọc nhiều màu sắc, có độc. Ta cũng chắc tên nó có phải nhện hoa nữa @@

      Đột nhiên cảm thấy cổ có con gì đó bò lên, lấy xuống mới phát con kiến to gấp đôi hai con kiến cộng lại (Snow: kiểu so sánh gì thế này =":)! Hoa Vị Miên sợ tới mức vội vàng xộc thẳng vào lều của Thanh Dương, : "Nhanh lên chút, ta trúng độc rồi!"

      Ánh mắt Thanh Dương cũng thèm nâng lên, trực tiếp thu dọn đống dược liệu tay : "Độc tính của con kiến đen này lớn, nhiều nhất là làm cho ngươi ngứa hai cái mà thôi."

      Thở hắt hơi, Hoa Vị Miên có loại vui mừng sống sót sau tai nạn, thừa dịp chú ý liền trừng mắt liếc tên quái thai trước mặt, sau đó híp mắt dò xét chung quanh. nuôi nhiều độc vật như vậy, nơi này hẳn là có phấn tránh côn trùng chứ!

      Bên cạnh lều có rất nhiều giá, mỗi cái đựng thứ, mỗi tầng chứa các dược liệu khác nhau, toàn bộ đều là dược liệu trân quý. Ở giữa có mấy cái bàn, bày biện vài chai thuốc, thuốc bột ... vân vân, còn có cái bếp lò bốc khói, giống như nấu cái gì đó. Đối diện với mặt trước của lều còn bày cái giường cái ghế nằm, xem ra Thanh Dương đôi khi cũng nghỉ ngơi ở đây.

      "Giúp ta nghiền nát chỗ thuốc này." Thanh Dương chỉ vào cối xay thuốc mặt đất .

      Vẻ mặt Hoa Vị Miên đau khổ, nàng cần luân lạc tới đây làm cu li chứ? Đáng thương là người mình có món độc dược nào, nếu nhất định cho ăn trước rồi sau!

      Vừa oán thầm vừa đến bên ghế đẩu ngồi xuống, duỗi hai chân đạp lên cối, xay qua xay lại, chân đau kịch liệt lại thể , là tự gây nghiệt thể sống!

      Mài thuốc tổng cộng mất nửa canh giờ, ba mươi phút đầu Thanh Dương thu đống dược liệu phơi khô, sau ba mươi phút đem cái ghế ngồi rồi bưng chén Thiết Quan ngồi đối diện với Hoa Vị Miên, mang theo nụ cười như có như , xem xét tư thế mài thuốc của nàng.

      Hoa Vị Miên hận đến nghiến răng, phen hất tung cối xay thuốc, đứng lên quát: "Ngươi , rốt cuộc muốn thế nào đây?!"

      Thanh Dương vuốt ve ống tay áo, đặt ly trà xuống bên cạnh, sửa lại ánh mắt nhìn nàng, "Bây giờ giả bộ nữa sao?"

      "Thanh Dương quân, xin ngài thương xót, ta chính là muốn về nhà, cản trợ việc của ngươi nữa!" Hoa Vị Miên nghiêm mặt.

      Thanh Dương sửa lại tử sam, đứng lên : "Phỏng chừng lúc này cũng mau tìm đến đây rồi, là đến bắt ngươi, ngươi tự mình ra ngoài chứ?"

      "Ta còn có lựa chọn thứ ba sao?" Hoa Vị Miên cẩn thận hỏi, sau khi nhìn thấy Thanh Dương "lực bất tòng tâm" lắc đầu, nàng vỗ vỗ ngực, oai phong lẫm liệt : " , ai sợ ai?!"

      thực tế, sau ba giây thấy chết sờn, nhìn thấy Tông Chính Sở mặt biểu tình xuất , khí phách lúc trước nhất thời còn mống.

      Đinh Tiểu Hà cúi đầu đứng ở bên, vẻ mặt ủy khuất, trông điệu bộ khẳng định vừa bị giáo huấn rồi, Hoa Vị Miên liếc nhìn ấn tướng quân bên cạnh, hẳn là chưa phát ra. . . . . .

      "Các ngươi ra ngoài ." ra lệnh cho Đinh Tiểu Hà và Thanh Dương.

      Đinh Tiểu Hà trước khi còn ném cho nàng ánh mắt căm giận, bất quá tại đối với Hoa Vị Miên mà có lực sát thương gì cả, bởi vì đại boss ở ngay trước mắt, sao còn để tâm đến những tên lính tôm tướng cua kia!

      "Hắc hắc. . . . . . ra ta đói bụng nên ra ngoài tìm đồ ăn. . . . . ."

      Chương 14: Nga, phải ?

      "Ta chỉnh là ra ngoài tìm đồ ăn!" Hoa Vị Miên giơ lên ba ngón tay, : "Ta dám thề với trời!"

      "Nga, phải ?" Tông Chính Sở nổi bất kỳ ngọn sóng nào, ngay cả ánh mắt cũng dao động.

      "Kỳ thực, ta cảm thấy Tiểu Đinh Đinh có thể bị thiếu máu, sáng sớm té xỉu rồi, cho nên ta ăn cơm phải tìm Thanh Dương. . . . . ." Hoa Vị Miên vừa vừa xem xét thần sắc của , vẫn là cái mặt than.

      "Nga, phải ?" Tông Chính Sở tuyệt tò mò cách xưng hô kỳ quái kia, ngồi phía trước án, thân hình bất động, ánh mắt dừng người nàng có dấu hiệu di động.

      "Ngươi tốt xấu gì cũng câu !" Hoa Vị Miên nóng nảy, cái bộ dạng minh bạch đó, ai mà hiểu chứ?!

      Tông Chính Sở đưa tay lấy ấn tướng quân đưa đến trước mặt, : "Ấn tướng quân của ta sao lại vỡ ra khối?"

      Vẻ mặt Hoa Vị Miên cứng đờ, cẩn thận đến gần hỏi: "Nếu ta đền cho ngươi?"

      Đôi mắt lục sắc của Tông Chính Sở tối sầm lại, người tỏa ra cảm giác áp bách vô hình, lãnh ý bức người, Hoa Vị Miên vội vàng xin khoan dung, "Ta biết ta sai rồi, tùy ngươi muốn phạt sao phạt!"

      Lúc này Tông Chính Sở mới có tia khoảng cách, tiện tay đem ấn để qua bên, : " phụ Thanh Dương mài thuốc!"

      Toàn thân Hoa Vị Miên rùng mình cái, nàng cũng muốn mỗi ngày sống chung với nhện!

      "Nếu ta làm phụ bếp nhé. . . . . . ?"

      Tông Chính Sở nhăn mày, lạnh nhạt : "Ở trước mặt ta có từ cò kè mặc cả, sau này tái phạm, xử trí theo quân quy."

      Hoa Vị Miên bĩu môi vừa định phản bác, lại nhìn thấy con ngươi xanh biếc lên tia giận dỗi, vội vàng thu giọng, ấn tướng quân do Hoàng Đế ban cho bị mình làm vỡ, phạt như vậy cũng là rồi, quên , coi như xui xẻo!

      Sờ sờ lỗ mũi ra ngoài, Đinh Tiểu Hà đứng trước trướng vừa nhìn thấy nàng liền hừ tiếng, Hoa Vị Miên liền tức giận, ngay cả thủ vệ cũng dám khi dễ nàng!

      Vừa định mở miệng dạy dỗ, nghe người ở bên trong lên tiếng, "Tiểu Hà, xem sao thức ăn còn chưa dâng lên."

      Hoa Vị Miên ngẩn ra, nàng làm sao lại quên mất, Vệ Hổ còn bị điểm huyệt ở đằng kia!

      Dưới chân như bôi dầu, chạy nhanh chuồn mất!

      Dọc theo đường , những binh sĩ giải tán trở về, cứ vài người làm thành đoàn trông thấy nàng liền chỉ trỏ, Hoa Vị Miên nhìn lại mình từ xuống dưới lần, trừ cái chân cà thọt, có gì kỳ quái a, đột nhiên nghĩ đến khả năng, mặt nhất thời đen hơn phân nửa, nhe răng hướng về phía đám người quát: "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy tiên nữ sao?!"

      Người chung quanh vừa nghe lời này, vẻ mặt có thêm phần sợ hãi, Hoa Vị Miên bất đắc dĩ lắc đầu, xem , đây chính là mê tín, là lạc hậu mà!

      Nghênh ngang tiêu sái trở lại lều của Thanh Dương, thấy cho hai con nhện ở cây ăn thịt, cả người tê dại giật mình cái, vội vàng chạy như bay vào trong lều.

      Dựa vào trí nhớ, Hoa Vị Miên nhìn chung quanh chút, dược liệu ở đây cũng phải là dùng để trị liệu vết thương do đao tên, trong lều toàn bộ đều là thuốc độc và thuốc giải, phải là quân y ư, làm sao tất cả đều là những thứ này?
      mailinh, NhiJoDion thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Mệnh bất đồng, có biện pháp

      Thanh Dương phục vụ tốt xong hai con nhện liền bưng chén trở lại lều, thấy Hoa Vị Miên hảo hảo ngồi ở đó ăn hạt dưa, sinh lòng kinh ngạc, nhưng cũng rất bình tĩnh : " người ngươi ngứa sao?"

      Hoa Vị Miên hưng phấn cắn hạt dưa, híp mắt hỏi ngược lại: "Tại sao phải ngứa?" Vừa dứt lời liền giật mình ngồi dậy, hoảng sợ : " phải ngươi hạ độc trong hạt dưa chứ?!"

      đợi Thanh Dương chuyện, Hoa Vị Miên lại : "Ta biết ngay mà, ngươi làm sao có thể tự dưng để khay hạt dưa này ở đây, mau đưa thuốc giải ra đây!"

      Khóe miệng Thanh Dương khẽ co quắp, hạt dưa này là chính hăn phơi ăn cho đỡ thèm.

      buông cái chén trong tay xuống, : "Hạt dưa có độc."

      " ?" Hoa Vị Miên cực kỳ hoài nghi.

      Thanh Dương phớt lờ, tới bên người nàng, : "Vừa rồi ngươi bị kiến cắn phải ?"

      "Đúng vậy, ở chỗ này." Hoa Vị Miên kéo vạt áo, duỗi dài cổ cho nhìn.

      Nhìn cái cổ trắng nõn sạch trước mặt, Thanh Dương có chút nhức đầu, nàng đối với người nào đều là cái bộ dạng này ư, nữ hài tử còn ra thể thống gì. . . . . . Bất quá thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ, người bệnh phân biệt nam nữ.

      Nhìn kỹ chút, quả có dấu vết bị cắn, những con kiến đen kia trời sinh tính hiếu chiến, có đạo lý a. . . . . .

      Thấy nhíu mày, Hoa Vị Miên thẳng đầu hỏi: "Bị cắn như thế nào?"

      Thanh Dương nhìn nàng cái : "Toàn thân đau khổ hai ngày." Kiến đen tuy có thể làm thuốc, nhưng nuôi chủ yếu là để phòng ngừa người ngoài tiến vào, nơi này độc vật quá nhiều, để tránh ngộ thương, nuôi kiến đen là công đôi việc, nhưng. . . . . .

      "Vậy ngươi còn mau cho ta thuốc giải!" Hoa Vị Miên trừng mắt xòe tay ra.

      Thanh Dương nhìn nàng, còn suy tư, chỉ là : " người ngươi ngứa sao?"

      Hoa Vị Miên giật giật thân thể, nhận thấy có gì khác thường, thở phào cái : "Ta phải là bị cắn chứ?"

      Thanh Dương nhìn nàng gật đầu cái, theo lý thuyết có khả năng bị bỏ sót, tùy vào thể chất từng người, thời gian phát tác khác nhau, nhưng vận khí của nàng đến mức tốt như vậy chứ, kiến đen cũng bò lên cổ rồi mà cư nhiên bị cắn.

      Thanh Dương bắt lấy cổ tay của nàng, hai ngón tay đặt lên mạch, cũng có dấu hiệu trúng độc.

      Buông tay nàng ra, Thanh Dương yên lặng nhìn nàng, nhìn đến mức Hoa Vị Miên có chút được tự nhiên, nàng : "Có vấn đề gì ?"

      "Tại sao ngươi bị cắn?" Thanh Dương tự lẩm bẩm, giống như là tự hỏi mình, hoặc là hỏi Hoa Vị Miên.

      Hoa Vị Miên nghe xong, vui vẻ, "Mệnh bất đồng, có biện pháp!"

      Thanh Dương híp mắt lại, bộ dạng suy nghĩ sâu xa. Dáng dấp vốn bộ thư sinh, mặt mày cũng lộ vẻ dịu dàng, nhưng bị nhìn chuyển mắt như vậy, Hoa Vị Miên vẫn cảm thấy hoảng sợ.

      đột nhiên đứng lên, cầm lấy cái lồng tre bàn chạy ra ngoài.

      biết vì sao, Hoa Vị Miên lại có dự cảm xấu, quả nhiên, tới nửa phút trở về, chẳng qua là trong lồng tre nhiều hơn thứ gì, là nhện hoa!

      Nàng thấy người nhện về phía mình, khỏi lui về phía sau, "Ngươi muốn làm gì?!"

      mặt Thanh Dương mang theo chút hưng phấn, : "Dùng nó thử chút!"

      Hoa Vị Miên có loại kích động muốn khóc, vừa tránh sang bên cạnh vừa la lớn: "Ngươi tàn sát dân lành, coi mạng người như cỏ rác, ta muốn kiện ngươi!"

      Thanh Dương nhanh tay lẹ mắt điểm huyệt nàng, đưa lồng tre đến trước mặt nàng : "Sau khi thử qua biết. . . . . ."

      Hoa Vị Miên khóc ra nước mắt, gió lớn vọt đến đầu lưỡi đấy!


      Chương 16: Hoàn hảo thịnh hành giải phẫu học

      Thanh Dương cẩn thận mở lồng tre ra, làm cho nhện bò đến tay Hoa Vị Miên.

      Hoa Vị Miên rợn cả tóc gáy, sợ tới mức nước mắt cũng rơi xuống rồi, vừa run rẩy vừa mắng: "Thanh Dương, ngươi là tên biến thái. . . . . . !"

      Thanh Dương ngắt lời nàng : "Nếu bị cắn, ta có thể cứu ngươi."

      Nghe những lời này, trong lòng Hoa Vị Miên ít nhiều cũng có chút an ủi, nhưng cảm giác được đống lông xù người mình, nàng cảm thấy có chút rét run.

      Thanh Dương nhìn con nhệ, nó cư nhiên bất động dừng mu bàn tay Hoa Vị Miên, tìm cây gậy chọc chọc nó, đập đập mấy cái vào chân nó, nó vẫn động. Cau mày cái, Thanh Dương giải huyệt đạo cho Hoa Vị Miên, : "Ngươi chạm vào nó ."

      Hoa Vị Miên nhịn xuống xung động muốn hất văng thứ tay, kỳ quái la lên: " phải chứ?!"

      "Nếu ta lấy thêm con khác tới." Thanh Dương mặt đổi sắc uy hiếp.

      Trong lòng Hoa Vị Miên thầm lần ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Thanh Dương, mới chậm rãi đưa tay ra, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, nàng nhịn được trợn to hai mắt, thử chạm cái vào đồng lông xù kia, chỉ thấy nó chợt giơ hai cái chân trước mặt lên, sau đó lại dừng lại, có thêm động tác gì.

      Nhưng chút này cũng làm cho Hoa Vị Miên sợ tới mức khẽ run rẩy, hơi ổn định cảm xúc của mình, nàng mới lại đưa tay qua, dùng hai ngón tay nhàng xoa xoa cái bụng của nó, con nhện nhúc nhích, còn rất hưởng thụ ngửa ra sau.

      Hoa Vị Miên khẽ cười cười, lại nhàng trêu chọc chân trước của nó, cũng thấy động tĩnh gì liền ngẩng đầu lên giống như khoe khoang nhìn Thanh Dương cái.

      Thanh Dương lại nhíu mày cao: "Nó phải là ngã bệnh chứ?" Vừa vừa đưa tay tới, còn chưa sát vào, con nhện hoa giương hai chân trước lên, nhao nhao muốn thử bổ về phía trước.

      "Ha ha!" Hoa Vị Miên có phong độ cười lớn, nhìn sắc mặt xanh mét của Thanh Dương : "Quả nhiên là mệnh bất đồng a, có vài người nuôi nó nó cũng thấy thân thiết!"

      xong còn cố ý chọc chọc con nhện, bộ dáng muốn thuận theo bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

      ", chúng ta xem con ở bên ngoài chút." Lá gan của Hoa Vị Miên như to ra, chỉ còn thiếu cái đuôi vểnh lên trời.

      Thanh Dương hai lời theo nàng ra ngoài.

      tới dưới tàng cây, Hoa Vị Miên nhìn con nhện còn treo mạng, kỳ thực hai con nhện khác nhau mấy, đều là đủ mọi màu sắc, chẳng qua là con tay nàng thiên nhiều về màu vàng, còn con kia thiên nhiều về màu đỏ.

      Đưa tay nhàng chạm vào con nhện còn lại, phát tư thế của nó cũng chỉ như phòng ngự công kích, mặc cho nàng chạm vào.

      Quay đầu lại cho Thanh Dương ánh mắt xem ngươi có thể như thế nào, Hoa Vị Miên đem hai con nhện đặt tay hỏi: "Loại nhện này tên gọi là gì?"

      "Thiên Giáp Chu." Thanh Dương dừng lát đáp.

      Hoa Vị Miên bĩu môi, "Cái tên khó nghe, bằng ta đặt cho chúng cái tên khác!"

      xong cũng đợi Thanh Dương phản đối, liền chỉ vào con thứ nhất : "Về ngươi sau liền kêu Tiểu Mao!" Sau đó lại chỉ vào con thứ hai: "Ngươi liền kêu Tiểu Hoa !"

      Dương Dương đắc ý thả hai con nhện vào mạng, Hoa Vị Miên vẩy vẩy tay áo : " tại phục chứ?!"

      Thanh Dương lời nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như tự hỏi cái gì, ánh mắt Hoa Vị Miên lóe lên: "Ngươi làm gì đấy. . . . . . ?"

      Thanh Dương bí sờ sờ lên cằm, cười híp mắt : " muốn mổ ngươi ra xem rốt cuộc do cái gì tạo thành."

      Hoa Vị Miên nhìn tiêu sái xoay người, vạt áo còn vẽ ra độ cong mượt mà, thiếu chút nữa liền nước mắt tung hoành: hoàn hảo cổ đại thịnh hành giải phẫu học. . . . . .
      NhiJoDion thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Cho tỷ cái kính lễ

      Nhìn nàng bị thương, Thanh Dương tốt xấu gì cũng bảo nàng lại dẫm cối xay thuốc, chẳng qua là phụ trách ra ngoài phơi dược liệu.

      Mới vừa tới bên ngoài, liền phát vài ánh mắt khác thường chăm chú nhìn mình, Hoa Vị Miên chợt quay đầu liền nhìn thấy mấy người lấp ló sau vài lều trại chung quanh. Họ nhìn mình, ánh mắt mập mờ, cử chỉ khiếp sợ, nàng tò mò mình có thêm cái đầu hay là có thêm cánh tay giống quái vật, dầu gì cũng là mỹ nhân như hoa như ngọc mà!

      quỳ mặt đất phơi dược liệu, liền nhìn thấy Tiểu Mao từ bên chân bò ra ngoài. Từ buổi sáng như vậy, nó giống như rơi vào bể tình, tấc cũng rời theo nàng, nhiều lần thiếu chút nữa cước giẫm phải nó.

      Lúc này nàng chính là phiền muộn trong lòng, cầm lấy cái chân của Tiêu Mao ném nó sang bên cạnh: "Ở bên này chơi !"

      Bên này ném gấp, bên kia mười mấy người rình coi nhất thời hít hơi mạnh che miệng chạy như điên.

      Hoa Vị Miên tức giận nhìn Tiểu Mao, " tại cái tên mèo của tỷ cũng có liên đới tới ngươi, lát nữa rán ngươi nhắm rượu!"

      Chân trước vừa nhấc, chân sau Tiểu Mao liền hồng hộc theo sát.

      Vừa bỏ cái mẹt xuống, Thanh Dương liền cau mày nhìn nàng : "Ngươi thể đặt nó cây sao?"

      Hoa Vị Miên quay đầu nhìn lại, quả nhiên Tiểu Mao lặng yên nằm ở bả vai nàng, "vô tội" "nhìn" hai người.

      Vẻ mặt Hoa Vị Miên biết làm sao : "Ta cũng có biện pháp a, nó chết sống đều muốn cùng tới đây, ta bắt nó nấu ăn nó cũng chịu ." xong duỗi ra ngón tay chọc chọc Tiểu Mao.

      Thanh Dương nâng trán, nó có thể nghe hiểu được tiếng người sao?

      "Ngươi gây họa ngươi nghĩ biện pháp, ta cũng muốn phải rải phấn tránh côn trùng khắp trong lều."

      Hoa Vị Miên chu mỏ, : "Ta tận lực."

      "Đúng rồi, buổi tối ngươi hãy ngủ ở chỗ này ." Thanh Dương cầm hai quyển sách thuốc chuẩn bị rời .

      "Tại sao ta phải ngủ ở đây?!" Đừng tưởng rằng nàng biết, nơi này toàn nuôi rắn, côn trùng, chuột, kiến, chính cũng ngủ ở nơi này!

      Thanh Dương nhìn dáng vẻ cam lòng của nàng, nhàn nhạt vẩy tay áo : "Nếu như ngươi muốn nửa đêm bị xem như mèo , bị đánh chết trong lều đàng hoàng ngủ ở đây."

      Hoa Vị Miên trừng mắt, nhất thời nghĩ ra lỳ do phản bác, chỉ có thể chọc Tiểu Mao trút giận, mê tín hại chết người a!

      " có việc gì chớ ra ngoài, cơm tối ta bảo Tiểu Hà đưa tới cho ngươi." tại trong toàn bộ quân doanh trừ ba người bọn họ ra đều cho rằng Hoa Vị Miên là quái, sau khi cân nhắc, chỉ có bị cấm túc ở đây mới được an toàn chút.

      "Ta biết." Hoa Vị Miên buồn bã đáp.

      Thanh Dương hài lòng gật đầu cái, xoay người ra ngoài.

      "Ai. . . . . ." Hoa Vị Miên duỗi cái lưng mệt mỏi ở ghế, nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, liếc mắt nhìn Tiểu Mao trong khay, : "Tiểu Mao, ngươi nhàm chán ?"

      "Ta nhàm chán a!" Nàng đứng lên, đưa tay tới trước mặt nó, Tiểu Mao đàng hoàng leo lên.

      "Chúng ta tìm Tiểu Hoa chơi."

      Ánh mặt trời ngã về tây giảm bớt chút nóng nực, Hoa Vị Miên bắt Tiểu Hoa từ mạng nhện xuống, đem hai con nhện đặt bãi cỏ, : "Lát nữa ta bảo các ngươi làm như thế nào các ngươi liền làm như thế đó, có biết ?"

      Hai con nhện bất động.

      Hoa Vị Miên vỗ mặt cỏ, hai con nhện cả kinh lui xuống bước, Hoa Vị Miên cao hứng gật đầu cái, giơ tay phải lên thực động tác chào đội ngũ, : "Đến, cho tỷ cái kính lễ!"

      Chương 18: Gỗ mục thể đẽo

      Trải qua nửa canh giờ gian khổ phấn đấu, Hoa Vị Miên thủy chung thể đem tư thế kính chào thiêng liêng này truyền thụ cho hai vị đệ tử của nàng, cuối cùng, nàng thể ngửa mặt lên trời thở dài tiếng, "Gỗ mục thể đẽo. . . . . . !"

      Bóng đen đứng ở cây rốt cuộc "xoát" tiếng bay , tinh quang nơi khóe mắt Hoa Vị Miên chợt , hung hăng hướng ngón giữa lên trời: Thanh Dương chết tiệt, cư nhiên tìm người đến giám thị ta, muốn đem lão nương làm thành tiêu bản sống a!

      Bóng đen đông vọt tây vọt, rốt cuộc rơi xuống chỗ ở của Thanh Dương.

      "Nàng làm gì?" Thanh Dương ngẩng đầu hỏi.

      "Nàng dạy Thiên Giáp Chu chào." Hắc y nhân che mặt, từ trong thanh có thể nghe được là nữ tử.

      "Chào?" Thanh Dương cau mày.

      "Giống như vậy." Hắc y nhân khép hai chân lại, cung kính làm cái lễ tiêu chuẩn, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, tất cả cầu của Hoa Vị Miên đều làm được.

      Thanh Dương ném ra ánh mắt sắc bén, hắc y nhân nhất thời thu tay lại, ngoan ngoãn lùi sang bên, : "Thuộc hạ làm việc bất lợi, xin đại nhân trách phạt."

      Thanh Dương phất phất tay, : "Ngươi lui ra , cần đến gần quá mức."

      "Vâng!" Hắc y nhân gật đầu, nhanh chóng biến mất.

      * * * * * * * * *

      Buổi tối, thời điểm Đinh Tiểu Hà đưa thức ăn tới, Hoa Vị Miên nằm ghế chảy nước miếng.

      "Này, ngươi ngồi dậy ăn cơm !" Đinh Tiêu Hà quát.

      Hoa Vị Miên trở mình, nghĩ để ý người khác, ngủ lớn hơn trời.

      Đinh Tiểu Hà vốn định tiến lên đẩy nàng, nhưng nhìn thấy con nhện bên người nàng, trong lòng có chút sợ hãi, mặc dù Thanh Dương đại nhân cho phấn tránh côn trùng, nhưng cũng có thể bị cắn cái. Nhớ tới lời đồn đại xế chiều hôm nay trong doanh trại, liền rùng mình, nghĩ tới nàng có thể khống chế độc vật, chẳng lẽ thực là mèo sao?!

      lúc Đinh Tiểu Hà suy nghĩ lung tung, Hoa Vị Miên bị con côn trùng tham ăn trong bụng làm cho ngủ được nữa. Dụi dụi con mắt ngồi dậy, nhìn chút thức ăn, cũng tệ lắm, đĩa rau cải, đĩa đậu hũ, cái bánh bao cộng thêm ít cháo loãng.

      "Ta này Đinh Đinh. . . . . ." Hoa Vị Miên kéo dài thanh kêu.

      "Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta tên là Đinh Tiểu Hà . . . . . ." Đinh Tiểu Hà sợ hãi né tránh sang bên cạnh.

      "Tránh cái gì mà tránh!" Hoa Vị Miên xệ mặt xuống : "Ta đáng sợ như vậy sao?"

      Đinh Tiểu Hà xoắn xoắn ngón tay gì, cũng dám ngẩng đầu nhìn nàng.

      Hoa Vị Miên kéo dài khẩu khí, : "Đinh Đinh, ngươi lại đây."

      Đinh Tiểu Hà do dự lúc lâu, mới từ từ dịch qua dưới ánh mắt nguy hiểm của Hoa Vị Miên.

      Thận trọng ngồi ghế đẩu, Đinh Tiểu Hà mắt nhìn thẳng phía trước, : "Ngươi nhanh ăn cơm , ăn xong ta còn phải thu hồi chén đĩa!"

      "Đinh Đinh, ngươi xem ta có giống quái hay ?" Hoa Vị Miên hiếm khi nghiêm chỉnh hỏi.

      Đinh Tiểu Hà nhìn nàng cái, đỏ mặt lên, : "Ta biết. . . . . ."

      Nhìn dáng vẻ của , Hoa Vị Miên bật cười "hì hì" tiếng, tay vỗ vỗ bả vai : "Có quái xinh đẹp như ta sao?"

      Nghe nàng như thế, mặt Đinh Tiểu Hà càng đỏ hơn, cúi đầu, khẽ lắc đầu cái.

      Hoa Vị Miên cũng biết hình dạng mình như thế nào, bất quá nhìn phản ứng của , gương mặt này hẳn là coi như tệ .

      "Đinh Đinh, ta với ngươi thương lượng chuyện này được ?"

      "Ngươi !" Đinh Tiểu Hà tựa hồ để ý cách xưng hô của nàng, mặt cũng mất vẻ sợ hãi lúc trước.

      "Có thể đổi bàn thịt cho ta ?"
      mailinh, NhiJoDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :