1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41: Giả

      "Đợi chút". thanh này lớn cũng , nhưng đủ để làm cho mọi người tập trung ánh mắt vào nàng.

      Lời này phải do Thiên Thiên , mà là do Như Huyên .

      "Các ngài ta là đào phạm, vậy ta muốn hỏi, Như Huyên rốt cuộc phạm phải tội gì? Và tại sao ta lại chạy?" thanh như chim oanh hót của Như Huyên lại vang lên.

      Hai gã quan sai nhìn nhau rồi : "Ngươi có lời gì với quan lớn ở công đường ấy!"

      Hai người quan sai đến bắt Như Huyên nhưng Như Huyên cũng phản kháng, mà đứng rất bình tĩnh, rồi nhìn về phía Thiên Thiên, nhàn nhạt , "Chủ tử, bọn họ chính là khảo nghiệm mà chủ tử cho Như Huyên sao?"

      Như Huyên vừa , Tinh nhi liền nhìn Như Huyên với vẻ mặt chất vấn, sau đó lại hiếu kỳ nhìn Thiên Thiên.

      Mà tay của hai gã quan sai vốn định bắt Như Huyên cũng để xuống, nhìn về phía nữ chủ nhân, tiếp tục động tác, hình như là đợi nữ tử ra lệnh.

      "Ha ha, sao lại như vậy?" Thiên Thiên cười khẽ .

      "Nếu như bọn họ là quan sai, tới đây thấy đào phạm trước hết phải bắt Như Huyên, nhưng bọn họ lại cảnh cáo phen trước, chẳng lẽ bọn họ sợ phạm nhân có cơ hội chạy trốn hoặc dùng thế lực bắt ép con tin sao?

      Còn nữa, Như huyên hỏi bọn là mình phạm tội gì nhưng bọn họ vẫn trả lời câu hỏi, mà bắt Như Huyên lại, bọn họ cho đào phạm nhiều cơ hội chạy trốn như thế, vì bọn họ tự nhận mình có công lực cao, hay bọn họ căn bản là quan sai giả.

      đào phạm, tuy là nữ nhân, nhưng đó cũng là nhân vật nguy hiểm, quan phủ chỉ phái hai người quan sai, vì bọn họ tự tin quá mức, hay là. . . . . .

      Cuối cùng, với tính cách của chủ tử, nếu Như Huyên là đào phạm, chủ tử tuyệt cho phép bất luận kẻ nào dễ dàng tổn thương ai trong phủ đệ." Như Huyên tỉ mỉ phân tích.

      Như Huyên cho rằng đây là do người nọ phái tới, nhưng cẩn thận ngẫm lại, người nọ căn bản thể phái người tới tìm mình, chút kích động rất nhanh liền biến mất.

      "Như Huyên, vậy ngươi cảm thấy ta khảo nghiệm như thế nào?" sai, đây chính là khảo nghiệm của nàng dành cho Như Huyên, kết quả lần này, nàng rất hài lòng.

      người đủ tỉ mỉ, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, hơn nữa còn khiến đối phương rơi vào trong bẫy của mình, chắc chắn nàng trợ thủ tốt.

      "Cách khảo nghiệm của chủ tử rất chính xác và khác biệt."

      "Tiểu thư, người hù chết Tinh nhi rồi, Tinh nhi còn cho là. . . . . ." Tinh nhi vỗ ngực .

      Dịch Yên lại cúi đầu với bộ dạng đăm chiêu.

      "Hai vị cực khổ rồi, mời về."

      người hai vị quan sai giả này luôn làm cho người ta có cảm giác quái dị, loại cảm giác này khó ra, nhưng có chút là lạ. Thiên Thiên nhìn bọn họ và .

      Hai người kia nhìn nhau, sau đó gật đầu cái và rời , lúc rời , người trong đó ngẩng đầu, hơi liếc mắt nhìn Như Huyên.

      Khi Thiên Thiên gặp lại hai người này mới biết cảm giác quái dị lúc ấy rốt cuộc là cái gì.

      tháng sau.

      Bị đánh 20 đại bản, bây giờ, thân thể Thượng Quan Diễm Nhi hoàn toàn khôi phục, trong tháng này, ngày nào nàng cũng nằm ở giường, mà hoàng thượng cũng chưa từng tới thăm lần.

      Nàng chưa từng bước ra khỏi cửa phòng, tự nhiên cũng biết tất cả mọi chuyện xảy ra trong Thượng Quan phủ tháng trước, cũng có ai với nàng chuyện này, nên mới có thể xảy ra chuyện về sau.

      Nàng đổ mọi tức giận lên đầu của Thiên Thiên.

      Nhưng bây giờ nàng còn có chuyện quan trọng hơn.

      đường đến Ngự Thư phòng, nàng gặp phải các phi tử chơi đùa ở Ngự Hoa viên.

      "U, đây phải là Đức phi sao? Đức phi có thể xuống giường lại rồi à, bổn cung chúc mừng thân thể muội muội khỏi hẳn." Giọng của Lương Quý phi mang theo vài phần châm biếm và trào phúng.

      "Tỷ tỷ mừng thay cho muội, nếu như thân thể muội muội vẫn khôi phục, sợ rằng hoàng thượng quên mất Đức muội muội còn tồn tại." Giọng Ngọc phi cũng mang theo vài phần giễu cợt.

      "Ngọc muội muội sai rồi, Đức phi được hoàng thượng dùng xe phượng đưa đến, hơn nữa còn là nhi nữ Tể Tướng, sao hoàng thượng có thể quên Đức phi đây?" Lương Quý phi nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thượng Quan Diễm Nhi phen, khỏi cười lạnh.

      "Dạ, Lương tỷ tỷ rất đúng." Ngọc phi gật đầu cười .

      "Từ xưa tới nay, xe phượng chỉ dành cho hoàng hậu, vậy mà bổn cung vừa vào cung được ngồi xe phượng, các ngươi có biết như vậy là ý gì ? Hừ" Thượng Quan Diễm Nhi cao ngạo .

      " sao? Ngươi xác định vị trí hoàng hậu thuộc về ngươi?" Lương Quý Phi cười lạnh .

      Nếu là trước kia, nàng còn tin tưởng chút, nhưng bây giờ, nàng xác định 100% rằng vị trí hoàng hậu tuyệt thuộc về Thượng Quan Diễm Nhi.

      Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, ánh lửa tung tóe.

      Ngọc phi bên liếc mắt nhìn trang phục của Thượng Quan Diễm Nhi, khẽ cười , "Đức muội muội, mặc trang phục thế này là muốn gặp hoàng thượng sao?"

      Lời của Ngọc phi tựa như nhắc nhở Thượng Quan Diễm Nhi, nàng hung hăng trừng mắt liếc Lương phi và Ngọc phi, tăng nhanh bước chân đến Ngự Thư phòng.

      "Đức muội muội, đừng trách tỷ tỷ nhắc ngươi trước, nếu hôm nay ngươi mặc trang phục này gặp hoàng thượng, ngươi nhất định lại bị hoàng thượng lạnh nhạt." Ngọc phi la lớn.

      Thân thể Thượng Quan Diễm Nhi dừng chút, có xoay người, mà càng tăng nhanh bước chân, nàng thầm thề, nhất định khiến cho hai ả đẹp mặt.

      "Nữ nhân ngu xuẩn." Nhìn Thượng Quan Diễm Nhi xa, Lương phi cười lạnh .

      Ngự Thư phòng.

      "Nô tì tham kiến hoàng thượng, nô tì đặc biệt chuẩn bị hoa trà vì hoàng thượng, có thể giúp cho hoàng thượng đỡ mệt nhọc." Thượng Quan Diễm Nhi khom lưng nũng nịu hành lễ, ánh mắt tràn đầy tình ý.

      Long Khải Diêm hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nữ nhân xuất , sau khi thấy cách nàng ăn mặc, càng nhíu chặt mày hơn.

      "Mặc dù Tây Lũng quốc lấy hiếu để trị thiên hạ, nhưng thân là con cái, ái phi vẫn nên lấy hiếu làm đầu chứ? Được rồi, lui ra !" Đối với nàng, vốn muốn gặp, tại, càng muốn gặp lại nàng.

      "Hoàng thượng, nô tì. . . . . ."

      "Lui ra!"

      Thượng Quan Diễm Nhi liếc mắt nhìn chằm chằm Long Khải Diêm, nàng chẳng biết tại sao hoàng thượng lại như vậy? Chẳng lẽ đúng như nữ nhân kia , hoàng thượng lạnh nhạt với nàng lần nữa.

      Nắm đôi tay chặt rồi rời khỏi Ngự Thư phòng, sau đó xoay người hỏi cung nữ sau lưng, "Trong tháng này, có xảy ra chuyện lớn gì sao?"

      Nhất định là có xảy ra chuyện mà nàng biết, hơn nữa còn liên quan đến trang phục mà nàng mặc hôm nay.

      "Thưa nương nương, có xảy ra chút chuyện, là . . . . ." Cung nữ ấp úng, dám ra khỏi miệng.

      "".

      "Chính là đại phu nhân Thượng Quan Tể Tướng, vào tháng trước, mẫu thân nương nương gặp riêng tư nam tử ở phủ đệ, hơn nữa còn. . . . . ."

      " tiếp!" Sắc mặt của Thượng Quan Diễm Nhi càng ngày càng khó coi.

      "Chính là bị người phát , mà phu nhân và nam tử vẫn còn ở đó. . . . . . Nghe phu nhân . . . . . . Chết rồi." Cung nữ vừa sợ vừa .

      Cái gì? Mẫu thân chỉ cùng nam tử khác gặp mặt, mà còn chết? Làm sao có thể? trách hoàng thượng lại như vậy?

      Cúi đầu nhìn trang phục đỏ chót của mình, mặt còn trang điểm tỉ mỉ, hoá ra là như vậy.

      "Đáng chết, ngươi muốn nhìn thấy bổn cung bị chê cười lắm hả, biết xảy ra việc lớn như thế cũng trước, khiến bổn cung bị người ta chế giễu, còn khiến bổn cung bị hoàng thượng khiển trách." Thượng Quan Diễm Nhi bộp tiếng hung hăng đánh vào này cung nữ mặt.

      Nàng dồn hết sức lực mà tát cái, mặt của cung nữ lập tức sưng đỏ.

      "Nô tỳ biết sai rồi, cầu xin nương nương tha mạng."

      "Tha cho ngươi? Ngươi khiến bổn cung mất mặt như thế, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể tiếp tục sống sao?" Thượng Quan Diễm Nhi lạnh giọng tức giận.

      "Nương nương tha mạng".

      tại, Thượng Quan Diễm Nhi nàng phải thay đổi cách ăn mặc trước, rồi làm chuyện này sau.

      Cùng ngày, ở Túy Hương lâu.

      "Hàn, đây là đơn tuyên truyền mà ta thiết kế tỉ mỉ trong mấy ngày nay." Thiên Thiên giơ lên tờ giấy, cười .

      "Đơn tuyên truyền?"

      "Đúng, vào ngày khai trương, để có nhiều khách, chút đơn tuyên truyền là thể thiếu. Như vậy mới có thể cho mọi người biết hôm đó là ngày khai trương.

      Còn nữa, phải có hoạt động ưu đãi, ta tin rằng như vậy có thể thúc đẩy việc buôn bán của khách sạn, đồng thời cũng có thể thúc đẩy việc buôn bán của Túy Hương lâu." ra đây chính là lý do mà nàng mở khách sạn ở đối diện Túy Hương lâu.

      Khách sạn của nàng chắc cung cấp ăn uống, khách ở đây tới Túy Hương lâu dùng bữa, có thể quảng cáo giúp Túy Hương lâu, lợi nhuận như vậy sao nàng có thể bỏ qua.

      "Ba ngày đầu kể từ ngày khai trương, khách dừng chân được hưởng giá 80%, mỗi người còn được Túy Hương lâu cung cấp phiếu giảm giá, sau ba ngày, chỉ cần khách dừng chân hay khách dùng bữa ở Túy Hương lâu đều có thể hưởng thụ giá ưu đãi 80%.

      Nếu như khách dùng bữa ở Túy Hương lâu cũng có thể hưởng thụ giá ưu đãi 80% vào ở khách sạn." Mộ Dung Hàn đọc nội dung trang giấy.

      "Nếu như hiệu quả tốt, loại hoạt động ưu đãi này còn có thể từ từ đổi mới." Thiên Thiên mỉm cười, giống như nàng thấy tiền đến ào ào rồi.

      "Đây chính là phương pháp tốt." Ánh mắt Mộ Dung Hàn thoáng qua chút nhu tình, ngay cả chính cũng phát .

      "Được, ngươi đồng ý là tốt rồi, cứ theo như thế mà làm."

      Nàng cần suy nghĩ cũng biết Mộ Dung Hàn nhất định đồng ý, biện pháp kiếm tiền tốt, sao có thể đồng ý.

      "Đúng rồi, hai người mà ngươi tìm để diễn trò rốt cuộc là người phương nào? Luôn có cảm giác là lạ?" Nàng nghĩ tới tình huống lúc đó, càng nghĩ càng thấy đúng, tình tiết khác mình an bài chút.

      "Đó phải là hai người mà ta an bài?"

      Chương 42: Tình

      "Vậy bọn họ là ai?" Thiên Thiên giọng .

      Nếu như bọn họ phải là người mà Mộ Dung Hàn an bài, bọn họ là ai chứ? Hơn nữa họ diễn rất giống mình sắp xếp, mục đích của bọn họ là gì? Chẳng lẽ là Như Huyên?

      "Thiên Thiên, lai lịch của Như Huyên tuyệt đối đơn giản, ta thể nào tra lai lịch của nàng, chỉ biết tháng trước nàng chủ động vào Xuân Tiêu các, sau đó được ngươi mua, Mặc cũng thể tra ra." Mộ Dung Hàn .

      Thiên Thiên cúi đầu suy tư, nàng vẫn nhớ Như Huyên từng nên hỏi về quá khứ của nàng, hơn nữa nàng cũng tin tưởng tại Như Huyên tuyệt đối trung thành với mình.

      "Hàn, cần tra xét nữa, ta tin tưởng nàng." Nếu vậy, cái tên Như Huyên chắc cũng phải là tên , chắc nàng cũng muốn nhắc đến những gì qua.

      Mộ Dung Hàn tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn nữ nhân trước mắt, con ngươi bắt đầu thâm thúy nhu hòa, mặt nở nụ cười thản nhiên.

      Thiên Thiên tự nhiên cũng nhìn thấy biến hóa của , nhưng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, rồi nhàng bưng ly trà thượng hạng lên, nhấp miếng.

      "Ngươi có thể dễ dàng tin tưởng nữ nhân như thế, vậy còn ta? Sao ngươi tin tâm ý của ta đối với ngươi?" Mộ Dung Hàn nhàn nhạt .

      Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn gương mặt mất nụ cười, con ngươi sâu thấy đáy.

      "Ngươi chỉ nhất thời có hứng thú với ta mà thôi, chờ khi hết hứng thú, ngươi hiểu lòng của mình." Thiên Thiên khẽ cười .

      Nàng cần , đặc biệt là tình nam nữ.

      "Ngươi nghĩ như vậy?" Xác thực, khi mới bắt đầu, mình chỉ có hứng thú nhất thời với nàng, nàng ranh mãnh thông tuệ, tàn nhẫn với kẻ địch, hấp dẫn sâu, nhưng tim của chưa từng mở ra.

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Thiên Thiên hỏi ngược lại.

      "Thông thường, tình đều bắt đầu từ những hứng thú nhất thời."

      "Nhưng chuyện như vậy xảy ra với ta." Tình , nàng sớm cần.

      Bốn mắt nhìn nhau, bên lạnh nhạt, bên có chút hứng thú, hai ánh mắt ma sát ra tia lửa như thế nào, ai biết.

      Mặt trời chiều ngả về tây, hoàng hôn cũng phủ xuống, hai bóng người trước sau lại ở đường phố phồn hoa.

      "Chủ tử, ngươi còn suy nghĩ chuyện vừa rồi sao?" Mặc nhìn Thiên Thiên lời nào nên lên tiếng.

      ra hai bóng dáng đó là Thiên Thiên và Mặc, làm cận vệ, có đôi khi Mặc núp ở chỗ tối, nhưng có đôi khi, thân.

      Vừa rồi ở Túy Hương lâu, vẫn luôn thân trong tối, tự nhiên cũng nghe thấy đoạn đối thoại đó.

      "Mặc, ngươi chỉ chuyện nào? Như Huyên? Hay là Hàn?" Xoay người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Mặc.

      "Xin thứ cho ta thẳng, thân phận của Như Huyên là bí mật, nhưng nếu chủ tử tin tưởng nàng, chỉ cần nàng làm chuyện bất lợi với chủ tử, nếu Mặc cũng nhàng tha thứ cho nàng.

      Còn Mộ Dung Hàn, tuyệt đơn giản như chủ tử thấy, người làm ăn, chắc chủ tử cũng biết. Về phần là người như thế nào, ta thẳng, chẳng qua ta bảo đảm, quyết cho phép hại chủ tử."

      Thiên Thiên khẽ nâng đôi môi đỏ mọng lên, tiếng nào, chỉ cười nhạt tiếng, sau đó xoay người, tiếp tục về phía trước, làm người ta đoán ra suy nghĩ của nàng.

      Thiên Thiên chỉ cho rằng Mặc thẳng vì muốn khích bác quan hệ giữa nàng và Mộ Dung Hàn, mà phải là ý khác.

      Đột nhiên, bóng người xuất ngay trước mặt.

      "Thượng Quan tiểu thư, chủ nhân nhà ta mời tiểu thư đến gặp mặt chút." Bóng dáng kia cách cung kính.

      "Nếu như ta ?" Liếc bóng dáng kia cái, có nguy hiểm, sau đó lạnh nhạt .

      "Chủ nhân nhà ta phân phó, nếu như Thượng Quan tiểu thư muốn, tiểu nhân cũng dám làm khó tiểu thư, nhưng chủ nhân cũng , nếu như tiểu thư , ba ngày sau, khách sạn của tiểu thư thể nào buôn bán bình thường."

      Mặc cẩn thận dò xét bóng người đột nhiên xuất này, mặc dù người này có bất kỳ sát khí và ác ý nào, nhưng công lực của yếu, nhưng vẫn phải là đối thủ của mình.

      "Giọng điệu to gan như thế, ý nếu hôm nay ta , các ngươi niêm phong khách sạn của ta sao?" Chuyện mình mở khách sạn mới có mấy người biết, vì sao người này lại biết, còn nữa, lời rất ngông cuồng.

      Còn có, trang phục của người này phải làm từ loại vải vóc, đây là tơ lụa thượng hạng, người làm có thể mặc được trang phục như vậy, chắc chủ nhân của cũng phải là người bình thường.

      "Tiểu thư, xin mời!"

      "Chủ tử. . . . . ."

      "Mặc, xem chút cũng sao, hơn nữa bên cạnh ta vẫn còn có ngươi mà?" Thiên Thiên chưa bao giờ lo lắng về an nguy của mình, dù có Mặc ở bên cạnh, nàng cũng để bản thân gặp nguy hiểm.

      theo bóng dáng kia tới bên mặt hồ yên ả.

      "Thượng Quan tiểu thư, chủ nhân nhà ta ở trong khoang thuyền này." Bóng dáng kia chỉ vào chiếc thuyền bờ và .

      Thiên Thiên liếc mắt nhìn chiếc thuyền, chiếc cực kỳ bình thường, chút đặc biệt, xem ra người ở bên trong muốn cho người khác đoán được thân phận của .

      Bước chân lên thuyền.

      Nhưng Mặc lại bị ngăn trở, "Chủ nhân phân phó, chỉ cho mình Thượng Quan tiểu thư lên thuyền, tùy tùng có thể chờ ở đây."

      Thiên Thiên gật đầu với Mặc, sau đó vào chiếc thuyền cực kỳ bình thường này.

      Vừa vào liền quan sát xung quanh, bên trong vô cùng đơn giản, cái bàn bình thường, bên đặt hai cái ly, bình rượu.

      " ra là ngươi." Thiên Thiên chưa từng nghĩ đến người hẹn nàng lại là .
      Last edited: 16/10/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 43: Khai trương

      "Rất kinh ngạc sao!" Người ở bên trong khẽ nâng môi mỏng khêu gợi lên, khiêu mi cười .

      "Dĩ nhiên! Đường đường là quân chủ của nước như Tây Lũng quốc mà lại dùng thủ đoạn uy hiếp để hẹn dân nữ." Giọng điệu mang theo vài phần lạnh nhạt.

      Long Khải Diêm có quan hệ gì với mình, mà lại uy hiếp mình tới gặp, nhưng mình càng muốn có quan hệ với .

      "Trẫm là quốc chủ của Tây Lũng quốc, có thể gặp được trẫm, ngươi phải vui mừng mới đúng, trẫm cần uy hiếp bất luận kẻ nào." Long Khải Diêm lạnh nhạt .

      Theo như thám tử báo, sau khi rời khỏi Kỳ, nữ nhân này biến hóa cực kỳ to lớn, có thể là hai người hoàn toàn khác nhau, sau ngàu hôm nay và lần đó, mình chắc chắn là trước kia nàng chỉ diễn trò thôi.

      Thiên Thiên cố ngáp cái, được, nàng phải mau rời khỏi nơi này mới được.

      "Nếu như Hoàng thượng còn chuyện khác, dân nữ cần phải trở về." Cố đứng dậy, chuẩn bị rời .

      Vì sao nàng càng muốn có quan hệ với người trong hoàng thất, bọn họ lại cứ muốn dính líu tới nàng.

      Sắc mặt Long Khải Diêm khẽ biến thành giận, chưa từng có ai dám coi mình ra gì, nàng là người đầu tiên.

      "Từ từ ! Ngươi tò mò về mục đích mà trẫm tìm ngươi à." Nữ tử này đúng là lớn mật, có ý của mình, lại dám tự tiện đứng dậy rời .

      " tò mò, hơn nữa dân nữ cũng muốn biết." Nếu như có chút xíu quan hệ với , mình rơi vào vòng xoáy tranh đoạt quyền thế mất.

      Bước chân của Thiên Thiên ra khỏi khoang thuyền, sắc mặt Long Khải Diêm căng thẳng, ngờ nàng lại dám coi thường mình lần nữa.

      "Đứng lại!" Long Khải Diêm tức giận, lạnh nhạt .

      Đứng ở bờ, nhìn thấy bóng dáng kia, lòng của Mặc cũng yên tâm phần nào nhưng nghe khi nghe thấy thanh tức giận này lập tức phi thân đến bên cạnh Thiên Thiên.

      Mà nam tử dẫn đường cũng phi thân lên thuyền, ngăn cản đường của bọn họ.

      " có ý chỉ của trẫm, ngươi được tự tiện rời ." Trong khoang thuyền, Long Khải Diêm lại tức giận lạnh nhạt .

      "Hoàng thượng, dân nữ , dân nữ hứng thú biết mục đích của ngài, dân nữ càng hứng thú dính vào trong quyền thế hoàng thất, mặc kệ ngài tìm dân nữ vì điều gì, chỉ cần liên quan đến người trong hoàng thất, dân nữ tuyệt hợp tác." Thiên Thiên xoay người nhìn Long Khải Diêm ở bên trong và .

      mặt của nàng có vẻ sợ hãi, mà rất tỉnh táo.

      "Nếu như hoàng thượng muốn niêm phong khách sạn của dân nữ, dân nữ còn lời nào để , nhưng dân nữ biết, thân là hoàng thượng tốt, nên thu bạc, thuế má, hạn chế người tài, để cho dân chúng trong thiên hạ an gia lạc nghiệp?" Thiên Thiên bình thản .

      Tay của Long Khải Diêm giấu trong ống tay áo nắm chặt, nghiêm mặt giận dữ, con ngươi thâm thúy nhìn hai mắt lạnh nhạt của Thiên Thiên chăm chú, nhưng vẫn tìm được chút e ngại nào, chỉ có hờ hững.

      Lời đơn giản ấy là muốn cho chính mình, nếu như mình niêm phong tiệm của nàng, mình tuyệt phải là quốc chủ tốt; gật đầu với nam tử kia, ý bảo cho bọn họ .

      Đợi Thiên Thiên rời , nam tử kia cung kính , "Hoàng thượng, có tiếp tục giám thị bí mật ?"

      " cần." Long Khải Diêm ra ngoài khoang thuyền, ngẩng đầu liếc nhìn ánh trăng, rồi lại nhìn mặt hồ gợn sóng, vẻ mặt hơi giận xuất nụ cười lạnh lùng.

      Bên đầu kia.

      "Mặc, ngươi muốn gì !" Nhìn bộ dáng này của Mặc cứ như là muốn lại thôi, Thiên Thiên đoán trước nên mở miệng .

      "Chủ tử, làm như vậy, trở thành kẻ địch của Long Khải Diêm." Dù biết lý do mà Long Khải Diêm tìm chủ tử, nhưng với tính cách của Long Khải Diêm, dễ dàng bỏ qua cho chủ tử.

      "Ta biết tiếp theo làm gì? Nhưng chỉ cần có chút quan hệ với , vĩnh viễn thoát ra được." Nàng biết như vậy làm Long Khải Diêm giận dữ, nhưng nàng cũng hi vọng qua tối nay, còn bất cứ quan hệ gì với ta nữa.

      Nhưng việc đời khó mà liệu trước!

      Hôm sau.

      Thiên Thiên cho người chuẩn bị đơn tuyên truyền rồi phân phát ra ngoài, trong chớp mắt, tin tức mới nhất ở Kinh Sư chính là khách sạn để dừng chân sắp khai trương.

      Hơn nữa, khiến người chú ý nhất chính là, chỉ cần có thể dừng chân ở khách sạn trong vòng ba ngày liền được phiếu giảm giá của Túy Hương lâu, Túy Hương lâu là quán ăn nổi danh nhất Kinh Sư, nghe kể từ khi Túy Hương lâu sửa chữa lại, muốn ăn ở Túy Hương lâu phải đợi xếp hàng cả nửa ngày.

      tại, chỉ cần đến ở trong khách sạn này, liền cần xếp hàng mà có thể trực tiếp đến Túy Hương lâu ăn ngon, dĩ nhiên hấp dẫn mọi người.

      Nhưng cũng có người bắt đầu buồn rầu, đó chính là những thương nhân khác, bọn họ đều buồn rầu vì chuyện buôn bán sau này của mình.

      "Tiểu thư, những thứ tuyên truyền kia hữu dụng, tại mới hơn nửa ngày, nửa Kinh Sư đều biết khách sạn của chúng ta." Tinh nhi hưng phấn .

      "Đúng! Tiểu thư, chắc rằng ngày khai trương nhất định rất đông người. Mặc kệ là vì khách sạn mới, hay vì Túy Hương lâu, việc buôn bán phát đạt ." Dịch Yên cũng đồng ý .

      "Chủ tử, khách sạn lấy tên hay nào chưa?" Như Huyên nhàn nhạt , khác với Tinh nhi và Dịch Yên, vẻ mặt bình tĩnh hơn nhiều.

      "Đúng vậy, đến bây giờ Tinh nhi vẫn chưa biết tên khách sạn của chúng ta là gì?"

      "Tân Nguyệt lâu."

      "À?"

      "Cái gì?"

      Tinh nhi và Dịch yên sững sờ, họ hiểu vì sao tiểu thư lại lấy tên như vậy?

      " hay sao?" Thiên Thiên cảm thấy kì quái với phản ứng của hai người này.

      " phải" Đồng thanh lên tiếng lần nữa.

      Như Huyên suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ trùng hợp như thế? Tân Nguyệt lâu?

      Thời gian trôi qua rất nhanh, cái chớp mắt đến ngày Tân Nguyệt lâu khai trương.

      Đây chính là kết quả của việc tuyên truyền, nhìn từng đoàn người, mặc kệ bọn tới vì tò mò hay để dừng chân, chỉ cần có người, việc buôn bán của nàng tự nhiên phát đạt.

      Tân Nguyệt lâu có tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng có 18 gian phòng, tầng là những phòng khách ấm áp, tầng hai là những gian phòng tao nhã thanh lịch, tầng ba là những gian phòng xa hoa trang trọng.

      Hậu viện còn có vườn hoa rộng lớn cho mọi người thưởng thức du ngoạn, lầu chủ yếu là nơi tán gẫu của khách, bố trí rất thoải mái.

      Lúc việc buôn bán của nàng diễn ra thuận lợi, thanh bén nhọn lướt qua mọi người, rất nhanh, đám người cũng bị thị vệ tách ra, mở ra con đường rộng rãi.

      "Thánh chỉ đến!"

      "Tiểu thư, chuyện này. . . . . ." Tinh nhi cũng biết nên cái gì.

      Thiên Thiên nhìn thị vệ hoàng cung đột nhiên xuất này, còn có thánh chỉ, Long Khải Diêm muốn niêm phong khách sạn sao.

      "Chủ tử, Mặc quyết cho phép bất luận kẻ nào niêm phong khách sạn?" Mặc khẽ bên tai Thiên Thiên.
      Last edited: 16/10/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 44: Bảng hiệu

      Thiên Thiên nhìn cảnh tượng kia, chẳng lẽ Long Khải Diêm định làm ?

      "Hoàng thượng có chỉ, trẫm biết hôm nay là ngày Tân Nguyệt lâu khai trương, nên đặc biệt ban bảng hiệu thiên hạ đệ nhất lâu, hi vọng Tân Nguyệt Lâu buôn bán thịnh vượng, khởi đầu như ý, nghiệp mới thành công."

      Mọi người xôn xao lên, rối rít chụm đầu kề tai thảo luận.

      "Tiểu thư, chuyện này. . . . . . Ý hoàng thượng là chúc mừng khách sạn của chúng ta khai trương sao?" Sau khi kinh ngạc xong, Tinh nhi sửng sốt .

      Như Huyên và Dịch Yên chỉ đứng bên quan sát.

      "Còn mau tiếp chỉ!" thanh bén nhọn vang lên lần nữa.

      Đây là trò đùa giỡn của Long Khải Diêm? Biết mình muốn dính líu quan hệ với hoàng thất, thế mà lúc này lại gióng trống khua chiêng, ban bảng hiệu thiên hạ đệ nhất lâu cho mình, có chủ ý gì? Thiên Thiên thầm nghĩ.

      "Chủ tử, tiếp chỉ!" Mặc khẽ ở bên tai Thiên Thiên, kéo suy nghĩ của nàng trở lại.

      Thiên Thiên ý bảo Như Huyên tiến lên tiếp chỉ, mấy ai biết Tân Nguyệt lâu là của mình, thánh chỉ của Long Khải Diêm cũng , nhất định người tới tuyên chỉ hôm nay cũng biết.

      Như Huyên quỳ xuống tiếp chỉ.

      "Dân nữ tạ Hoàng thượng ân điển!"

      Thiên Thiên nhìn thánh chỉ trong tay Như Huyên rồi liếc mắt nhìn bảng hiệu, hi vọng đây phải là mở đầu, mà là kết thúc.

      "Tạp gia cũng chúc tiểu thư buôn bán thịnh vượng, tài lộc dồi dào." Thái giám xong xoay người rời , những thị vệ kia cũng rời theo.

      việc này xảy ra tốn nhiều thời gian, nhưng lại khiến cho mọi người hiểu, Tân Nguyệt lâu chỉ có quan hệ với Túy Hương lâu, mà còn có quan hệ với hoàng thượng, thế nên, mặc kệ là vì Túy Hương lâu hay vì hoàng thất, nghĩ nát óc cũng phải vào được bên trong Tân Nguyệt lâu.

      "Tiểu thư, có nên treo bảng hiệu này lên hay ?" Dịch Yên nhìn bảng hiệu, giọng hỏi.

      "Treo chứ, vì sao phải giấu?" Mặc kệ đây là mở đầu hay là kết thúc, có thể được hoàng thượng tự mình ban cho bảng hiệu, chắc hẳn vụ làm ăn này ồ ạt kéo đến.

      chiêu này của Long khải Diêm mang đến phiền toái cho nàng như thế nào, nàng phải gặp mới biết được, đến lúc đó, nàng muốn nhìn xem còn có chiêu gì!

      "Xem ra, chỉ cần có bảng hiệu này, Tân Nguyệt lâu là Tây Lũng quốc Đệ Nhất Lâu." Mộ Dung Hàn vẫn đứng ở bên mở miệng .

      "Tương tự, Túy Hương lâu cũng có vị trí ngang hàng." Thiên Thiên cười .

      "Thiên Thiên, từ khi nào mà ngươi lại thân thuộc với hoàng thượng thế? Được ban tặng bảng hiệu trong ngày Tân Nguyệt lâu khai trương?" Mộ Dung Hàn chăm chú nhìn bảng hiệu thiên hạ Đệ Nhất Lâu, thể nhìn thấu ý nghĩ của .

      "Hàn, ngươi sai rồi, ta chỉ là dân chúng bình thường, sao có thể có quan hệ với nhất quốc chi quân? Về phần vì sao hoàng thượng muốn ban tặng bảng hiệu, ngươi tự mình hỏi là được!" Thiên Thiên .

      Mộ Dung Hàn nhìn bóng lưng bắt đầu bận rộn, chân mày hơi nhíu lại, nên hi vọng Thiên Thiên và Long Khải Diêm có quan hệ tốt hay là ?

      "Nếu như ngươi vô tâm tranh đoạt quyền thế, cũng cần cùng nàng dính líu quan hệ. Nàng từng , nàng hy vọng có chút quan hệ nào với hoàng thất, hy vọng bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt quyền thế."

      Mặc và Mộ Dung Hàn cùng sóng vai mà đứng, giọng rất , chỉ đủ để hai người bọn họ nghe được.

      "Có rất nhiều chuyện, phải ngươi cần cần." Mộ Dung Hàn sâu xa.



      "Hạo, ngươi cảm thấy Hàn thế nào?" Long Khải Kỳ thẳng suy nghĩ trong lòng mình, mà hỏi theo cách khác.

      "Hả?" Lông mi Hiên Viên Hạo chớp chớp, sau đó tò mò hỏi.

      Long Khải Kỳ trầm tư lúc, rồi , "Lần trước ở Xuân Tiêu các, ta từng nghe Hàn đề cập tới, cửa hàng của Tứ gia đối diện Túy Hương lâu đồng thời bị cùng người thu mua, nhưng Hàn cũng có bất kỳ hành động gì, vẻ mặt rất bình tĩnh."

      "Trước giờ Hàn đều như vậy, dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng chỉ có vẻ mặt." Hiên Viên Hạo cười .

      "Nhưng ngươi nhìn này."

      Trang giấy trong tay Long Khải Kỳ chính là đơn tuyên truyền mà Thiên Thiên làm.

      Hiên Viên Hạo nhìn kỹ nội dung phía , mặt vẫn có nhiều biểu cảm.

      "Khách sạn mới này là Hàn mở à?" Nhưng nếu là như vậy, vì sao Hàn trực tiếp thuyết minh? Nhìn trang giấy này, Hàn có quan hệ vô cùng lớn với chủ khách sạn.

      Lúc này, tiếng gõ cửa thư phòng truyền đến. “cạch, cạch cạch”

      Sau đó nam tử áo đen bước vào, thầm bên tai Mộ Dung hàn lúc rồi rời .

      Sắc mặt của Mộ Dung Hàn càng ngày càng nặng nề, khó coi.

      "Ngươi phái người điều tra ràng?" Trực giác cho hiên Viên Hạo biết, Kỳ biết được ít chuyện.

      "Hoàng thượng vừa mới phái người tặng bảng hiệu chúc mừng khai trương." Long Khải Kỳ trầm giọng .

      "Hàn là người của hoàng thượng?" bằng hữu luôn ở cạnh họ lúc khó khăn lại là người của hoàng thượng phái tới sao? lòng hi vọng phải như vậy. Nhưng nếu đúng, vì sao tại lại công khai? Muốn cho bọn họ biết sao?

      "Vẫn chưa xác định ràng, nhưng nếu hoàng thượng ban bảng hiệu, người chủ khách sạn kia chắc chắn có liên hệ với hoàng thượng, mà Hàn cũng có liên hệ với nó, vậy là bọn họ quen biết nhau." Long Khải Kỳ lạnh giọng.

      "Khách sạn mới này của người phương nào? Hàn?" Nếu là của Hàn, tất cả mọi việc rất ràng, nếu như phải, bên trong nhất định có huyền cơ.

      "Trước mắt vẫn chưa tra được, giống như có người cố ý động tay động chân, người của ta phái thể tra rốt cuộc sản nghiệp này là của người phương nào?" Người phái đều rối rít trả lời thể nào tra , sản nghiệp nho cũng tra được, nhất định là bị động tay động chân.

      "Kỳ, ngươi nghĩ là Hoàng thượng sao?" Hiên Viên Hạo suy đoán.

      Hoàng cung.

      Ngự Thư phòng to lớn chỉ có mình Long Khải Diêm, có vẻ rất đơn tĩnh mịch. Từ xưa tới nay, hoàng thượng nhất định phải thân mình, tuy hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng ai có thể bước vào tim của .

      Chỉ thấy bàn sách viết ràng mấy cái tên, theo thứ tự là Thượng Quan Thiên Thiên, Long Khải kỳ, Mộ Dung Hàn, Hiên Viên Hạo, còn có chính .

      cầm ngự bút lên và vẽ vòng xung quanh tên Thiên Thiên, sau đó, mặt xuất ý cười lạnh lẽo nhàn nhạt.

      Đột nhiên, bên trong phòng xuất bóng đen.

      "Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng."

      "Như thế nào?"

      "Hồi hoàng thượng, tất cả được xử lý ổn thỏa, người của Kỳ vương gia phái ra thể tra Tân Nguyệt lâu thuộc về Thượng Quan tiểu thư ." Bóng đen cung kính .

      "Ừ."

      "Hoàng thượng, nếu như Kỳ vương gia tự mình tới Tân Nguyệt lâu, chuyện chúng ta làm từ trước đến giờ đều uổng phí, đến lúc đó, Vương gia vẫn biết Thượng Quan tiểu thư là chủ của Tân Nguyệt lâu." Bóng đen kia có chút khó hiểu.

      "Đợi đến lúc biết mọi chuyện khác rồi." Đáy mắt Long Khải Diêm lạnh lẽo, "Nàng nhận lấy bảng hiệu rồi hả?"

      "Vâng"

      "Tốt". Thượng Quan Thiên Thiên, ngươi muốn dính vào, trẫm cho ngươi được toại nguyện, chỉ khiến ngươi dính vào, mà còn muốn ngươi trở thành thành viên trong đó.



      Chương 45: Phát

      Đêm lạnh như nước, tiếng gió xì xào, nhánh cây đung đưa qua trái qua phải, thấy ánh trăng, chỉ có mấy tinh tú nấp trong đám mây, cả vùng tối đen như mực.

      Tương tự, bên trong căn phòng tối đen như mực, thấy nổi năm ngón tay, hoàn toàn thể thấy tình huống bên trong, nhưng lại có nam tử ngồi trong đó, thể thấy dung mạo của nam tử này, chỉ có thể nghe thấy thanh trầm thấp.

      "Nàng và Long Khải Diêm có quan hệ gì?"

      "Bẩm chủ tử, theo thuộc hạ tra được, Thượng Quan Thiên Thiên và Long Khải Diêm có bất kỳ quan hệ đặc biệt nào." thanh khác cố ý đè thấp lượng vang lên.

      Ở đây, có thể nghe rất ràng, thanh này là của nữ nhân.

      "Tra lại, ta phải biết mối quan hệ giữa bọn họ." thanh trầm thấp lạnh nhạt của nam tử vang lên lần nữa.

      "Thuộc hạ lĩnh mệnh."

      "Đợi chút, bên cạnh nàng còn có nữ nhân khác, tận lực tra lai lịch chân chính của nàng ta." Nam tử suy tư lúc rồi mở miệng .

      "Chủ tử Như Huyên?"

      "Ừ"

      "Thượng Quan Thiên Thiên từng hỏi về quá khứ của Như Huyên, nhưng Như Huyên trả lời, thuộc hạ chưa chắc có thể lấy được đáp án mà chủ tử muốn từ trong miệng nàng." Nữ nhân do dự .

      "Ta chỉ muốn câu trả lời."

      "Vâng"

      Nữ tử xoay người, bóng dáng dừng lại chút như muốn gì đó, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhanh chóng rời gian tối tăm này.

      Nữ tử vừa rời , nam tử liền với khoảng , "Gần đây có động tĩnh gì?"

      Vừa dứt lời, bóng người đột nhiên xuất ngay trước mặt nam tử.

      "Chủ tử đoán sai, hôm đó khoang thuyền bị nổ tung là do phái người gây ra, hơn nữa thuộc hạ còn truy xét được, trước đó mấy ngày, bí mật đến Tây Lũng quốc, nhưng sau khi khoang thuyền bị nổ tung, cũng rời ."

      " chính là , phải ta tranh giành với sao, trong mắt của cứ tha cho tồn tại của ta." Nam tử lạnh lùng , toàn thân tản ra khí lạnh.

      "Đối với , việc chủ tử tồn tại chính là loại uy hiếp. Chủ tử mới là người thừa kế, vì sao phải nhường cho ?" Bóng dáng kia kích động .

      Nam tử , chỉ lẳng lặng ngồi im, nhưng đáy mắt hiển ý lạnh.

      "Chủ tử nên phản kích, thể để cho tiếp tục cuồng vọng nữa, chỉ cần chủ tử câu, bọn thuộc hạ lập tức đợi lệnh." Bóng đen kia cung kính .

      " xuống." Nam tử lạnh nhạt .

      "Chủ tử. . . . . ."

      " xuống!" Nam tử nâng giọng quát.

      "Dạ! Chủ tử, vật này là. . . . . . ." Bóng đen kia tiếp tục hết, mà trực tiếp móc cây trâm từ trong lòng ra, đưa cho nam tử.

      Trâm cài tóc ra ánh sáng yếu ớt, nam tử nhìn nó, đôi tay nắm chặt thành quyền, lúc sau mới nhận lấy.

      "Chủ tử. . . . . ." Bóng đen kinh ngạc gọi.

      "Về sau, được để cho ta thấy bất kì thứ gì thuộc về nàng, cút!" Nam tử tức giận .

      Mà cây trâm cài tóc lúc trước còn ra tia sáng yếu ớt giờ sớm thành hình, biến thành nắm bột, từ lòng bàn tay nam tử rơi xuống mặt đất.

      Bên trong phòng chỉ còn lại mình nam tử, toàn thân tản ra sát khí, cho bất luận kẻ nào đến gần.

      nơi khác.

      "Đuổi theo xem thử ." Thiên Thiên nhìn bóng dáng bay ra từ sau viện, giọng với Mặc ở sau lưng.

      "Dạ, chủ tử." Mặc lập tức phi thân đuổi theo.

      Hai mắt Thiên Thiên vô cùng lạnh lẽo nhìn mấy điểm sáng trung, Dịch Yên, ngươi nên khiến ta thất vọng, nếu , ta chặt ngươi ra làm trăm mảnh.
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Máu tanh

      con hẻm tĩnh mịch, thấy đầu, ở đây toàn là phòng ốc cũ rách nát.

      Mặc cũng biết là mình chưa bị phát , chỉ trong chớp mắt, Dịch Yên biến mất, nhưng tin võ lực của mình tuyệt đối thể bị phát , trừ phi. . . . . .

      biết qua bao lâu, Mặc rốt cuộc phát ra bóng dáng của Dịch Yên, chỉ thấy nàng ra từ đám phòng ốc rách nát, nhưng Mặc tiếp tục theo Dịch Yên, mà trực tiếp thăm dò vào trong đám nhà kia.

      Bên trong nhà tối đen, có cách nào thấy , hơn nữa lại rất rộng, nếu như quen thuộc, sợ rằng ai cũng lạc đường.

      biết qua bao lâu, Mặc vào gian phòng trong đó, thấy bên trong vẫn tối đen như mực, phát được bất kỳ bóng dáng nào, nhưng lại cảm thấy bên trong còn tồn tại hơi thở khác, hình như có loại hơi thở hơi quen thuộc.

      Đột nhiên. . . . . .

      Sau khi đứng tại chỗ lúc lâu, Mặc mới rời .

      "Sau lưng nàng là ai ?" Thiên Thiên nhìn Mặc vừa trở về và hỏi.

      "Có thể rời nhanh như vậy, chắc hẳn võ lực của tuyệt thua kém ta." Mặc nhàn nhạt .

      "Vậy ngươi cảm thấy đó là địch hay bạn?"

      Cho Dịch Yên nằm vùng ở bên mình, là vì mục đích gì? Lúc trước mục đích dùng thân phận Nghi Lan là vì Long Khải Kỳ hay. . . . . . rốt cuộc Dịch Yên có lai lịch như thế nào?

      " thể xác định!" Trong đầu Mặc nghĩ đến người, chỉ có , cổ hơi thở kia mới quen thuộc như thế.

      "Ừ." Thiên Thiên gật đầu xoay người rời , nếu có cách nào biết được, vậy dùng phương pháp của mình để giải quyết.

      Dịch Yên cũng trực tiếp trở về viện, mà tới Kỳ vương phủ.

      Nàng bình tĩnh nhìn cửa chính của Kỳ vương phủ, ánh mắt chứa đầy nhu tình.

      Đó là bởi vì bên trong có nam tử mà nàng thích nhất, nhưng nàng lại thể gần , nàng biết, nam tử đó thương mình, hơn nữa, nếu chàng biết mục đích mà mình đến gần chàng, càng thể nào mình.

      Nàng cũng biết tại sao, tối nay lòng của nàng rất hoang mang rối loạn, giống như sắp sửa có chuyện lớn xảy ra. Chính vì thế, nàng mới tới nơi này, muốn gặp lần.

      Nhưng nàng lại thể đến gần , với công lực của , chỉ cần mình đến hơi gần chút, tuyệt đối có thể phát ra. Chỉ là, nàng lại có thể, . . . . . .

      Dịch Yên lập tức phi thân vào trong vương phủ.

      Ngẩng đầu nhìn xung quanh, nơi này từng thuộc về mình, nhưng bây giờ, nó lại thuộc về nữ nhân khác, ánh mắt ác độc, toàn thân tản ra khí lạnh.

      Trong nháy mắt, nàng tới nội viện, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bốn phía, giường êm có nữ nhân khép chặt hai mắt, chính là nàng ta, khiến mình phải rời xa mãi mãi, thể tiếp tục ở bên cạnh được nữa.

      Đột nhiên, ánh mắt thay đổi, móc ra từ trong lòng cây tiểu đao, đâm trực tiếp vào bụng của nữ nhân nằm giường, nữ nhân này chính là người từng hãm hại nàng, Lăng Xảo Nhi.

      Lăng Xảo Nhi cảm nhận được đau đớn liền mở hai mắt ra, thể tin nhìn nữ nhân trước mắt, nàng, sao lại xuất ở đây?

      "Cứu. . . . . ." Còn chưa kịp hô cứu mạng, tiểu đao kia đâm vào trái tim của nàng, sau đó đột nhiên rút ra, máu tươi bắn ra bốn phía.

      "Đây chính là kết quả của ngươi khi hãm hại ta." Nở nụ cười khát máu, rồi lại dùng tiểu đao vẽ mấy nhát mặt của Lăng Xảo Nhi, lạnh lùng nhìn nữ nhân giường chết vì mất máu quá nhiều.

      Nàng nhận lệnh của chủ tử, xâm nhập vào trong Kỳ vương phủ, nhưng khi lần đầu theo sau , nàng liền .

      Nàng cũng biết, với thân phận của , tuyệt đối có khả năng mình, nhưng nàng chỉ muốn trong lòng có nàng, mà , nàng dùng hết tất cả các thủ đoạn, rốt cuộc cũng làm cho sủng ái mình.

      Nhưng bởi vì Lăng Xảo Nhi, nàng thể được sủng ái nữa, nhưng nàng cũng hận , ngược lại càng thương hơn.

      Dịch Yên liếc thi thể Lăng Xảo Nhi giường cái, cười lạnh tiếng rồi mới rời .

      Thi triển khinh công trở lại nội viện, vừa bước vào sương phòng, liền ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ, nàng lập tức cảnh giác và ngừng thở, nhưng vẫn hít vào chút ít.

      Nhất thời, nến trong phòng được đốt lên, chiếu sáng cả sương phòng.

      "Tiểu thư. . . . . ." Dịch Yên kinh ngạc , nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

      "Ta nhớ là từng , cư xử nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, ta cho ngươi lựa chọn, nếu ngươi lựa chọn thành kẻ địch rồi, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, nhưng mà ta cũng nhân từ với ngươi nữa." Thiên Thiên ngồi bên bàn trà, nhàn nhạt , khiến người nghe rét mà run.

      "Tiểu thư. . . . . ." Nàng ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy, ra vừa rồi trong lòng thấm thỏm là vì chuyện này, nhưng nàng thể lựa chọn, tính mạng của nàng thuộc về chủ tử rồi, nàng thể cống hiến vì người khác.

      "Ngươi phản kháng sao." Đối mặt với bình tĩnh của nàng, Thiên Thiên có chút tò mò, bình thường nếu bị phát thân phận phải đều phản kháng chạy trốn sao, mà nàng, lại bình tĩnh đứng tại chỗ.

      "Ta sớm biết rằng ngày này đến, chỉ là ngờ lại sớm như vậy ." Dịch Yên khẽ cười , "Từ đến lớn, Dịch Yên vẫn luôn cống hiến cho chủ tử, bây giờ cũng từ chối nhiệm vụ mà chủ tử giao.

      Lần này, mặc dù ta muốn rời khỏi , nhưng cuối cùng ta vẫn phải rời , ta biết ta thể , nhưng chính là , ta hận .

      Ngươi biết ? từng, ta muốn thay thế vị trí của ngươi, chỉ khi ngồi lên vị trí kia mới có thể xứng đôi với , nhưng lòng ta hiểu, dù ta ngồi lên vị trí kia, cũng thể chân chính bước vào tim của ."

      Dịch Yên nhàn nhạt xong, thỉnh thoảng mặt còn xuất nụ cười hạnh phúc.

      Thiên Thiên chỉ ở bên và lẳng lặng nghe.

      "Trước kia, ta xem ngươi là kẻ địch, vì ngươi có năng lực trở thành kẻ địch của ta, nhưng ngờ, ngươi rất thông tuệ, cơ trí, có lúc lại lạnh lùng tàn nhẫn, lúc đó ta nhận ra, phải là ngươi đủ năng lực trở thành kẻ địch của ta, mà là ta đủ tư cách làm kẻ địch của ngươi.

      Sau khi tiếp xúc thời gian, dù ta thích ngươi từ tận đáy lòng, nhưng ta cũng thể bán đứng chủ tử." Dịch Yên xong, nhanh chóng rút tiểu đao ra, trực tiếp đâm vào chỗ hiểm của mình.

      Từ đầu tới cuối, Thiên Thiên chỉ lẳng lặng nhìn Dịch Yên, lúc Dịch Yên tự sát, nàng cũng kinh ngạc, chỉ là nàng lại thích người như vậy, trung thành với chủ tử của mình, cho dù chết, cũng bán đứng chủ tử của mình.

      Đêm khuya có ánh trăng, mùi máu tanh dần biến mất, biết có phải là ánh trăng sớm biết hay , nên mới xuất , khiến màn đêm u ám bao phủ tất cả mọi thứ.

      Tiếng chim hót ríu rít, ngày mới bắt đầu.

      "A!" tiếng thét chói tai vang lên.

      Tinh nhi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến bên cạnh Thiên Thiên.

      "Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư, Dịch Yên. . . . . . thấy Dịch Yên." Tinh nhi hốt hoảng .

      "Ừ."

      "Tiểu thư, thấy Dịch Yên." Tinh nhi cho là Thiên Thiên nghe ràng, nên tăng giọng, thêm lần nữa.

      "Biết."

      Tối hôm qua, nàng phân phó Mặc xử lí thi thể của Dịch Yên xong, nếu , với tính cách của Tinh nhi, sớm ngất rồi, ra , nàng càng hy vọng mọi người biết chuyện này.

      "A, tiểu thư biết à! Tiểu thư lo lắng sao?"

      "Ta cho nàng xử lý những chuyện khác rồi, tạm thời trở về."

      "A, hoá ra là như vậy !" Tinh nhi gật đầu cái, nhưng nàng muốn hỏi tiếp Mặc xuất .

      "Chủ tử, ngoài cửa có người cầu kiến."

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47: Tức giận

      "Người nào?"

      "Người tới tự xưng Trương Đức, quản gia của Thượng Quan Kiệt Hùng."

      " gặp, cho !" Lông mày Thiên Thiên nhướng lên, nhớ tới nam tử lần trước diễn tuồng tốt, lần này lại muốn trình diễn tuồng nào?

      "Người đó nếu chủ tử gặp, đưa cho tiểu thư đọc lá thư này, rồi quyết định có muốn gặp hay ?" Mặc đưa phong thơ trong tay cho Thiên Thiên.

      Lông mày hơi nhíu, mở thư ra, đọc cẩn thận, sắc mặt liền nặng nề.

      "Tiểu thư, trong thư viết cái gì? Vì sao sắc mặt của tiểu thư lại trầm trọng như thế?" Tinh nhi tò mò hỏi, rốt cuộc là cái gì có thể khiến cho sắc mặt tiểu thư đại biến.

      "Mặc, cho vào." Giọng mang theo vài phần lạnh lẽo.

      Trong chớp mắt, người đàn ông trung niên liền xuất ở trước mắt Thiên Thiên.

      "Nô tài tham kiến tứ tiểu thư!"

      " thẳng mục đích của ngươi." Mắt lạnh nhìn Trương Đức, tuy dung mạo trông thà đàng hoàng, nhưng con ngươi mưu trí kia bán đứng .

      Trương Đức sững sờ, nghe tính cách của tứ tiểu thư đại biến, nhưng ngờ lại biến hóa to lớn như thế.

      "Thưa tứ tiểu thư, lão gia phân phó nô tài tới đón tiểu thư trở về phủ."

      "Ha ha, ngươi nghĩ là ta trở về nơi đó sao? Chỉ bằng phong thơ mà muốn ta trở về, phải là quá đơn giản?" Nàng nhìn người trước mắt và cười lạnh.

      "Tứ tiểu thư thấy nội dung trong thư rồi, đó là ý của lão gia." Trương Đức cố làm ra vẻ trấn định và đáp, cả đời phục vụ lão gia, cũng gặp phải nhiều chuyện lớn , thế nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy luồng khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, khiến thân thể rét mà run.

      "Vậy thế nào? Chỉ như vậy mà ta liền mặc cho các ngươi định đoạt sao?" Lấy thi cốt của mẫu thân Sở Liên của Thượng Quan Thiên Thiên để uy hiếp, đúng là tác phong của Thượng Quan Kiệt Hùng.

      "Nếu tứ tiểu thư có ý định trở về phủ, vậy trước tiên có thể trở về phủ để thương lượng với lão gia, xong rồi hãy quyết định?" Lão gia rồi, chỉ cần dẫn tứ tiểu thư về phủ là được, những thứ khác lão gia giải quyết, Trương Đức .

      "Tiểu thư, bên trong có vấn đề hay ?" Tinh nhi giọng ở bên tai Thiên Thiên.

      Thiên Thiên cho Tinh nhi ánh mắt an tâm, sau đó nhàn nhạt , "Được, ta theo ngươi trở về phủ chuyến, ta muốn xem xem muốn chơi cái gì."

      Mặc kệ thế nào, vì thi cốt của mẫu thân bị quấy rầy, nàng chuyến này, chắc hẳn Thượng Quan Kiệt Hùng chính là lợi dụng điểm này, hèn hạ!

      "Nô tài báo cho kiệu ngoài cửa chuẩn bị sẵn sàng." Trương Đức xong lập tức nhanh chóng tới cửa chính .

      "Tiểu thư, Tinh nhi cùng với tiểu thư." Tinh nhi có chút lo lắng .

      " cần, Mặc đuổi theo là được."

      "Tiểu thư lại cho Tinh nhi ở trong phủ rồi, Tinh nhi biết mình có năng lực bảo vệ tiểu thư, nhưng Tinh nhi cũng muốn ở lại trong phủ mà lo lắng." Tinh nhi chu cái miệng nhắn oán trách.

      "Miệng vểnh lên trời mất." Thiên Thiên im lặng lắc đầu cái.

      Sau đó Thiên Thiên thầm với Mặc mấy tiếng, rồi mới chậm rãi bước lên kiệu mà Trương Đức cố ý chuẩn bị.

      Thượng Quan phủ.

      Thiên Thiên vừa mới xuống kiệu, thấy người nàng muốn gặp.

      "U, ta còn tưởng rằng là ai ? ra là tứ tiểu thư của chúng ta!" thân Thượng Quan Mạn Nhi ăn mặc tục tằng, đứng cười trào phúng ở bên.

      "Đúng là, còn muốn trở lại, tiện nhân chính là tiện nhân, tưởng rằng nàng rất cao thượng, , phụ thân chỉ mới phái kiệu, liền ngoan ngoãn trở lại." Thượng Quan Tiệp Nhi khinh thường nhìn Thiên Thiên, châm chọc .

      "Ở đâu ra con ruồi cứ ong ong réo lên ngừng thế này, quản gia, ngươi quản lý sao mà để con ruồi bay loạn khắp nơi ở cửa Tể Tướng, người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng Tể Tướng phủ là ổ ruồi!" Thiên Thiên khẽ cười .

      "Cái gì? Ngươi dám chúng ta là con ruồi, kẻ tiện nhân này, ta nhất định bắt ngươi ngồi vào, mau ra ngoài." Thượng Quan Mạn Nhi tức giận quát lên, cả khuôn mặt vặn vẹo lại chỗ.

      "Nhị tỷ, nhiều làm gì, hôm nay chúng ta phải trừng trị tiện nhân này tốt, nhân tiện trả thù luôn." Đáy mắt Thượng Quan Tiệp Nhi lộ vẻ ác độc.

      Thiên Thiên lạnh lẽo nhìn hai nữ nhân ở cửa, "Ah, ta có hai vị tỷ tỷ là con ruồi làm người ta chán ghét sao? Sao các tỷ lại gấp gáp tự nhận như thế?"

      "Ngươi. . . . . ."

      "Nô tài tham kiến nhị tiểu thư và tam tiểu thư, nô tài phụng mệnh lão gia đón tứ tiểu thư trở về phủ, lão gia còn ở thư phòng chờ tứ tiểu thư." Trương Đức cung kính .

      "Hừ" Thượng Quan Mạn Nhi hừ lạnh tiếng.

      Muốn lấy tính mạng của tiện nhân này còn rất nhiều cơ hội, cần quan tâm nhất thời.

      Thiên Thiên dùng ánh mắt ra hiệu, sau đó theo Trương Đức tới thư phòng.

      "Tứ tiểu thư, để nô tài vào bẩm báo tiếng."

      Chỉ chốc lát sau.

      "Tứ tiểu thư, lão gia đồng ý cho tiểu thư vào."

      Trương Đức chờ Thiên Thiên vào xong, tiện tay đóng cửa phòng, rồi đứng ở cửa thư phòng đợi lệnh.

      "Ngươi đến rồi." Thượng Quan Kiệt Hùng nhàn nhạt qua.

      "Mẹ ta chết rồi, ngay cả thi cốt ngươi cũng muốn bỏ qua sao?" Lời mang theo vài phần tức giận và mấy phần ý lạnh.

      Thượng Quan Kiệt Hùng cười nhạt, "Chỉ cần ngươi đáp ứng ta chuyện, ta nhất định thêm bài vị mẹ ngươi vào linh đường của Thượng Quan gia tộc, còn thêm tên ngươi vào trong gia phả của Thượng Quan tộc."

      "Ngươi nghĩ ta đồng ý sao?"

      "Ngươi nghe ta chút rồi hãy trả lời." Thượng Quan Kiệt Hùng giận ngược lại cười, "Chỉ cần ngươi gả cho trang chủ Tiêu Diêu Sơn Trang, những thứ kia có thể lập tức thực , mẫu thân ngươicũng có bài vị, nếu , . . . . . ." Chỉ cần có thế lực của Tiêu Diêu Sơn Trang làm chỗ dựa, chắc chắn tất cả kế hoạch của diễn ra thuận lợi.

      " thể nào, ngươi cho rằng ngươi còn có quyền lợi này sao? Trước tiên về việc ngươi thể chi phối quyền lợi của ta, ngươi cho rằng ai cũng muốn ghi vào gia phả Thượng Quan tộc sao? Còn nữa, ta tin mẫu thân cũng muốn bài vị của mình đặt ở linh đường Thượng Quan." Thiên Thiên lạnh lẽo .

      "Đây là đường ra duy nhất của ngươi, ngươi nghĩ sau khi vào còn có cơ hội ra ngoài sao?" Sắc mặt Thượng Quan Kiệt Hùng trầm xuống, lạnh lùng .

      " sao?"

      "Đối với ngươi, ta sớm phòng bị, ta biết ngươi cũng đề phòng ta, vì vậy ta đặt thuốc mê trong kiệu, thuốc mê này lập tức phát tác, mà lúc lâu sau mới có thể phát tác." Thời gian sắp đến rồi, dược hiệu người nàng bắt đầu phát tác. Thượng Quan Kiệt Hùng cười lạnh .

      Vừa dứt lời, thân thể Thiên Thiên liền có chút khác thường, "Ngươi. . . . . . dù ta gả cho Tiêu Diêu Sơn Trang như ngươi mong muốn, ta bỏ qua ngươi sao?"

      "Ha ha, nếu như ngươi ngoan ngoãn làm theo lời ta , ta nhất định cho người moi thi cốt của mẹ ngươi lên rồi ném cho chó hoang ăn." Từng chữ từng câu của Thượng Quan Kiệt Hùng đều khiến cho Thiên Thiên tức giận.

      "Ngươi đáng chết!"
      Last edited by a moderator: 31/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :