1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 36: Khảo nghiệm

      Dưới lầu, Như Huyên mặc váy thạch lựu màu lam, tóc dài thả xuống vai, được dải lụa màu lam buộc lại, trâm ngọc khẽ cài lên, lông mày và khóe môi mang theo ý vị, lịch tao nhã dịu dàng, nhìn rất dễ tiếp xúc, trong vẻ mặt ấm áp lại lộ ra mấy phần lạnh nhạt, thờ ơ.

      Như Huyên xuất , khiến Túy Hương lâu nhất thời rối loạn lên, tầm mắt của mọi người đều rơi vào người nàng.

      Nhưng vì vậy mà Như Huyên cao ngạo hay khiếp đảm, chỉ lạnh nhạt hỏi thăm tiểu nhị, "Tiểu nhị, Ưu nhã phòng."

      Ưu nhã phòng là sương phòng dành riêng cho Thiên Thiên, tiếp đãi người khác.

      Tiểu nhị nghe xong, đáy mắt còn mê luyến nữa, đổi thành vẻ mặt cung kính.

      Khi Như Huyên xuất ở phủ Tinh nhi đặc biệt nhắc nhở nàng, muốn tìm được chủ tử chỉ cần Ưu nhã phòng, lập tức có người mang nàng .

      Như Huyên theo tiểu nhị đến Ưu nhã phòng, trong lòng có rất nhiều nghi vấn.

      nơi khác.

      " sai." Đêm đó, cùng xuất với Hiên Viên Hạo ở Xuân Tiêu các chỉ gồm có Long Khải Kỳ, mà còn có Mộ Dung Hàn trước mắt này nữa!

      "Vậy ngươi muốn khảo nghiệm năng lực ứng biến của nàng như thế nào?" Mộ Dung Hàn hăng hái hỏi.

      "Rất đơn giản, chính là như thế này. . . . . ." Thiên Thiên ghé lại gần lỗ tai và .

      Mộ Dung Hàn kinh ngạc nhìn Thiên Thiên, nàng muốn khảo nghiệm nữ tử như vậy sao? Nhưng rất nhanh, lại cười.

      Bên này, Như Huyên cũng tới Ưu nhã phòng.

      "Cốc cốc cốc"

      "Chủ tử, Mộ Dung công tử." thanh như oanh hót của Như Huyên nhàn nhạt vang lên, Tinh nhi từng rằng nếu bên cạnh chủ tử có nam tử, đó chính là lão bản Mộ Dung công tử của Túy Hương lâu.

      Đây là lần đầu Mộ Dung Hàn nhìn gần nữ tử này, mặc dù nàng có dung mạo khuynh thành, nhưng mà lại có hứng thú với cái khác hơn.

      "Như Huyên, thân là trợ thủ của ta, ta phải hiểu năng lực của ngươi, ra hôm nay đến đây, mục đích chủ yếu chính là muốn khảo nghiệm ngươi, mong rằng ngươi làm ta thất vọng." Mặc dù vào lần đầu tiên nhìn thấy, mình tin rằng nàng trợ thủ tốt, nhưng suy cho cùng nàng vẫn có chuyện mà mình chưa hiểu .

      Tục ngữ , muốn dùng đúng người, trước tiên, phải hiểu điểm mạnh của người đó, hốt thuốc đúng bệnh, mới có thể làm ít công to.

      "Chủ tử, Như Huyên hiểu."

      "Đồng thời, ngươi cần phải quá miễn cưỡng bản thân, lúc nào ngươi cũng có thể rút lui khỏi cái khảo nghiệm này." Thiên Thiên có chút đăm chiêu nhìn vẻ mặt trấn định của Như Huyên.

      "Như Huyên hiểu."

      "Ừ, vậy ngươi cảm thấy thế nào về thương trường cũng như chiến trường?"

      "Dạ, bẩm chủ tử, Như Huyên cảm thấy thương trường là thương trường, chiến trường là chiến trường. chiến trường, hai người thể cùng sống, thương trường, hai người lại có thể cùng nhau thắng! Chiến tranh, chúng ta thua, nhưng thương chiến, chúng ta có nhiều cơ hội thắng hơn!"

      Từ trong mắt nàng, Thiên Thiên cảm thấy nàng hiểu rất mấy cái này phải trong sớm chiều, cũng thể chỉ đọc qua sách vở.

      "Như Huyên, mặc dù ta đồng ý với ngươi, hỏi tới quá khứ của ngươi, nhưng ngươi làm cho ta hiếu kỳ, ngày xưa ngươi rốt cuộc là người như thế nào?"

      "Chủ tử, quá khứ là quá khứ, tại chủ yếu là hướng đến tương lai." Đáy mắt Như Huyên thoáng qua ý tránh né, nàng muốn nhắc lại.

      "Yên tâm, chuyện mà ta đồng ý với ngươi, đương nhiên đào bới lên. Mà ta cũng tin tưởng, ngươi tuyệt đối là trợ thủ tốt." Nhớ đêm đó, sau khi Như Huyên rời Xuân Tiêu các, câu đầu tiên nàng là, cần hỏi đến quá khứ của nàng.

      bên, Mộ Dung Hàn cẩn thận quan sát Như Huyên, từ khi bắt đầu, cũng cảm giác rằng nàng tuyệt phải chỉ nữ tử phong trần đơn giản, còn đáy mắt né tránh kia, nhất định phải biết thân phận chân của nàng.



      Long Khải Kỳ tức giận rời hoàng cung, thẳng tới phủ đệ của Hiên Viên Hạo.

      "Kỳ, sao ngươi xuất ở phủ đệ của ta mà lại giận dữ như thế? phải hôm nay là ngày giỗ mẫu phi của ngươi sao?" Mỗi khi đến hôm nay, Kỳ bái tế rồi vào cung chuyến, chuyện này chưa bao giờ thay đổi, vì sao hôm nay. . . . . .

      "Hôm nay, đụng phải nàng kia ở trong cung rồi !" Long Khải Kỳ trực tiếp ra nàng kia là ai, nhưng thân là bạn tốt, dĩ nhiên Hạo hiểu được.

      "Nghe , nàng vào cung hai năm nhưng chưa bao giờ được Hoàng thượng sủng ái, nàng ngừng dùng mọi loại biện pháp để gặp mặt Hoàng thượng, nhưng cũng được Hoàng thượng sủng ái.

      Vậy mà, đúng lúc phong phi cho Thượng Quan Diễm Nhi, Hoàng thượng đột nhiên lại chọn cưng chiều nàng." Hạo vừa suy nghĩ vừa , đến bây giờ, vẫn chưa hiểu được mục đích của Hoàng thượng.

      "Ta có hứng thú với chuyện của nàng ta." Tức giận mặt Long Khải Kỳ còn chưa biến mất hết, lại thêm mấy phần lạnh lẽo.

      Hạo đương nhiên biết được lý do trong đó, chuyện này phải nhắc đến Hoa Xảo tiết hai năm trước.

      Năm đó, Tuyết Diên chỉ dựa vào điệu nhảy mà đoạt được vị trí Hoa tiên tử, khi nàng lên đài, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, khí chất xuất trần thoát tục càng hấp dẫn mọi người sâu.

      Nhưng nữ tử như vậy lại chủ động đến gần Kỳ, khi dịu dàng của nàng sắp hòa tan được trái tim lạnh lẽo của Kỳ Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ nạp Tuyết Diên làm phi.

      Kỳ từng , chỉ cần Tuyết Diên muốn, có biện pháp giúp nàng vào cung, nhưng Tuyết Diên lại với , lòng của nàng sớm trao cho Hoàng thượng.

      Từ đó, lòng của Kỳ càng thêm băng giá.

      "Kỳ, bỏ qua chuyện của nàng ta, lúc Hoàng thượng phong phi cho Thượng Quan Diễm Nhi, chỉ là phong phi thôi nhưng cảnh tượng lại rất chấn động, vậy mà buổi tối lại ném Thượng Quan Diễm Nhi qua bên, cưng chiều nữ nhân khác, mục đích mà làm vậy là gì?

      Nếu như muốn khống chế Thượng Quan Kiệt Hùng, vì sao trực tiếp cưng chiều Thượng Quan Diễm Nhi, chẳng lẽ sợ Thượng Quan Kiệt Hùng biết được rồi hành động trước sao?" Hiên Viên Hạo chau mày.

      "Nếu như cưng chiều mình Thượng Quan Diễm Nhi, sợ rằng Thượng Quan Kiệt Hùng càng ngông cuồng hơn."

      "Hay là Hoàng thượng bắt đầu từ từ hành động rồi?" Hiên Viên Hạo đột nhiên .

      "Chúng ta cứ yên lặng theo dõi biến hóa trước !"

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 37: Chém giết

      Ưu nhã phòng.

      "Nếu như có tòa nhà được dùng làm nơi dừng chân, ngươi xử lý nó như thế nào, để có thể hấp dẫn thêm nhiều khách hàng hơn?" Thiên Thiên khẽ cười hỏi.

      "Bẩm chủ tử, khách sạn ở Kinh Sư rất nhiều, nếu chỉ là nơi dừng chân như , cũng từng xuất ở Kinh Sư rồi, nhưng ở kinh sư, khách ngoại lai rất nhiều, nếu chỉ là nơi dừng chân, khách sạn này khiến cho người ngoại lai có cảm giác thoải mái, chắc chắn hấp dẫn rất nhiều khách hàng.

      Sau ngày bôn ba mệt mỏi, chủ yếu là muốn có môi trường thoải mái để nghỉ ngơi; ngoài ra phương diện ẩm thực cũng rất quan trọng, bữa ăn ngon có thể khiến tinh thần người ta sung mãn.

      Nếu như chỉ muốn làm nơi dừng chân, xung quanh khách sạn này nhất định cần có nhiều quán cơm, hơn nữa càng gần càng tốt, nhưng Như Huyên hiểu vì sao phải mở khách sạn chỉ dùng để dừng chân?" Như Huyên tỉ mỉ.

      Thiên Thiên nhìn kỹ, Như Huyên hoàn toàn ra ý tưởng trong lòng của mình, nàng chỉ dùng để dừng chân là bởi vì nàng cảm thấy Túy Hương lâu cũng có cổ phần của nàng rồi, cần gì mình phải đoạt mối làm ăn với mình.

      ra, chủ yếu nhất vẫn là bởi vì nàng lười.

      Mộ Dung Hàn chỉ tùy ý quan sát Như Huyên, trong lòng càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.

      Đột nhiên.

      đạo ánh sáng xuất , thanh kiếm sắc bén trực tiếp đâm đến chỗ Mộ Dung Hàn, đồng thời nhiều người áo đen lại tấn công Thiên Thiên.

      Thiên Thiên khéo léo né tránh, sau đó, liếc Mộ Dung Hàn cái, thấy dư sức đối phó với những người áo đen này, vì vậy nàng lại nhìn về phía Như Huyên, mặc dù né tránh có chút vụng về, nhưng nàng chưa từng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

      Những người áo đen này rốt cuộc là người phương nào? Vì sao luôn đột nhiên xuất ám sát họ? Mục đích của bọn họ rốt cuộc là Mộ Dung Hàn hay là mình?

      Đột nhiên, ánh mắt Thiên Thiên trở nên sắc bén, ra mục tiêu của bọn họ là . . . . . Mình quyết dễ dàng tha thứ cho bọn họ.

      Thiên Thiên lập tức tháo trâm ngọc đầu xuống, toàn thân phát ra khí lạnh, di chuyển cực kỳ nhàng linh hoạt ở giữa những người áo đen kia, nhanh đến nỗi thể nào thấy bóng dáng của nàng.

      Mà bọn họ chỉ thấy bóng trắng xuất ở xung quanh, đợi bọn thấy bóng dáng màu trắng con ngươi trợn to, tay sờ lên cổ của mình, sau khi thấy vết máu ngã xuống cách kinh ngạc.

      Như Huyên nhìn những thi thể đất, gương mặt bình tĩnh cũng xuất chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh máu tanh như thế.

      Còn những người áo đen đối phó với Mộ Dung Hàn cũng nhịn được sợ hãi, nhưng bọn họ thể lùi bước, kiếm trong tay càng thêm sắc bén, sát khí trong mắt cũng nặng hơn.

      Mộ Dung Hàn có chút kinh ngạc, lúc kinh ngạc, Thiên Thiên sớm tới bên cạnh , rắc bột màu trắng lên những người còn lại, rất nhanh, thân thể họ mềm nhũn nằm mặt đất.

      may là nàng luôn mang theo độc hoa vụ người.

      ", ai phái các ngươi lấy tính mạng của ta?" Thiên Thiên phát những người áo đen này chủ yếu là đối phó với nàng, chỉ có phần đối phó Mộ Dung hàn.

      Lạnh lùng nhìn hai người áo đen còn lại nằm đất.

      Vừa dứt lời, thấy tia máu tràn ra từ trong miệng của hai người áo đen.

      Mộ Dung Hàn ngồi xổm xuống, kiểm tra cổ của bọn họ, phun ra hai chữ, "Chết rồi."

      "Thiên Thiên, vì sao ngươi khẳng định những người này tới lấy tính mạng của ngươi, mà phải là cùng bọn với đám người nổ khoang thuyền?" Mộ Dung Hàn đứng dậy và hỏi.

      ra, khi bắt đầu cũng cảm thấy những người này khác với đám người lần trước, nhưng tại sao nàng lại biết?

      "Rất đơn giản, lần trước đám người này chủ yếu tập kích ngươi, mà mục tiêu chủ yếu của những người này là ta." Thiên Thiên nhàn nhạt .

      Như Huyên yên lặng đứng ở bên, mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

      Mộ Dung Hàn liếc nhìn những thi thể mặt đất, đáy mắt thoáng qua vẻ ác độc, bỏ qua cho người có ý đồ tổn thương nàng. ra biết rằng, cuối cùng người tổn thương nàng sâu nhất là chính mình.

      Thiên Thiên nghĩ đến người đáng nghi chính là bọn Thượng Quan Kiệt Hùng, xem ra bọn họ còn chưa hết hi vọng.

      Vì xảy ra ám sát nên Thiên Thiên dời khảo nghiệm lần này lại, ra hôm nay nàng cũng có chút thu hoạch, gặp trường hợp như thế mà Như Huyên còn có thể giữ tỉnh táo, vậy mấy cái khảo nghiệm kia đối với nàng chắc cũng tính là gì.

      Mặt trời lặn ở phía tây, hoàng hôn phủ xuống, màn máu tanh vừa rồi cũng như chưa từng xảy ra.

      "Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở về, Tinh nhi lo lắng gần chết." Sau khi Tinh nhi nhìn thấy bóng dáng Thiên Thiên kích động hô to.

      "Ta cho Dịch Yên trở về báo bình an rồi mà? Yên tâm, phải ta vẫn bình yên vô sao?" Thiên Thiên khẽ cười.

      "Nhưng Tinh nhi vẫn nhịn được lo lắng!" Tinh nhi chu môi, bất mãn .

      "Mặc đâu?" Thiên Thiên liếc mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy bóng dáng của Mặc, thân là quản gia kiêm hộ vệ, sao lại có ở phủ đệ, giống thường ngày.

      "Quản gia có chuyện nên ra ngoài chút."

      "Ừ" Với Mặc, nàng luôn tin tưởng, mặc dù dáng vẻ của luôn lạnh nhạt, nhưng chỉ cần mình gặp nguy hiểm xuất .

      "Đúng rồi, tiểu thư, vừa nãy biết A Hắc và A Hoàng bị sao, hai mắt phát ra lục quang, hung ác hơn bình thường chút, trực tiếp chạy ra cửa, nhưng bị quản gia ngăn lại. Mà sau khi quản gia ngăn chúng lại có chuyện nên ra ngoài." Tinh nhi đột nhiên .

      "Hả? Từ lúc nào mà A Hắc và A Hoàng lại thay đổi như vậy?" Hai mắt phát ra ánh sáng màu lục? Đó phải là hình dáng mà nàng nhìn thấy chúng trong lần đầu tiên sao?

      "Ừ, có lẽ là vào 1 canh giờ trước."

      canh giờ? Đó là lúc đám người áo đen kia xuất mà? Chẳng lẽ bọn chúng có thể cảm ứng được mình gặp phải nguy hiểm? Chắc Mặc ra ngoài là vì chuyện này, nhưng sao đường trở về cũng có gặp Mặc?

      "Ah, tiểu thư, sao người lại thay quần áo?" Tinh nhi phát ra thanh kinh ngạc.

      "Lúc trước, cẩn thận làm hư quần áo, nên mua đại ở ngoài bộ."

      Như Huyên ngẩng đầu nhìn chủ tử, nàng biết vì sao chủ tử phải như vậy, nàng muốn Tinh nhi phải lo lắng.

      "Giúp ta chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm." ngày mệt mỏi, tắm nước nóng thoải mái hơn!

      "Tinh nhi ngay."

      Ở nơi khác.

      Hai mắt của A Hắc và A Hoàng biến thành màu xanh, là vì bọn họ cảm ứng được nàng gặp nguy hiểm.

      Mặc trấn an bọn họ rồi thẳng đến Túy Hương lâu, núp trong bóng tối, khi thấy những thi thể mặt đất sắc mặt căng thẳng, toàn thân tản ra khí lạnh.

      Đợi nàng rời khỏi Túy Hương lâu, Mộ Dung Hàn về phía khí, "Nàng rồi, ngươi có thể ra."

      "Mục đích của bọn họ là ngươi hay là nàng?" Mặc lạnh lẽo .

      " phải là ta." cách khác, mục đích của những người áo đen này là Thiên Thiên.

      Mặc ngồi xổm xuống, cẩn thận tra xét từng thi thể, phát những người này cùng bọn với những người đêm đó, vậy đây là do người đó phái tới sao?

      "Hình như ngươi biết ai muốn lấy tính mạng của nàng." Mộ Dung Hàn nhìn sát khí ở đáy mắt của Mặc cảm thấy Mặc biết được người phía sau ra lệnh cho những người áo đen này rồi.

      "Đúng vậy." Mặc xong liền trực tiếp rời .

      Chỉ là lúc mới bước được chân bị Mộ Dung Hàn ngăn cản, " cho ta biết!"

      Con ngươi thâm thúy của Mặc nhìn Mộ Dung Hàn sâu sắc, cuối cùng ra ba chữ, "Lý Thục Mẫn!"

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38: Nhục chí

      "Giết" Mộ Dung Hàn lạnh lẽo ra chữ.

      thể tha thứ cho người dám tổn thương nàng, bất kể người kia có thân phận gì đều giết hết!

      "Nàng cho ngươi nhúng tay, ngươi nên biết điều này." Mặc dừng bước chân lại, nhàn nhạt .

      "Bằng năng lực của ta, chuyện này được giải quyết dứt khoát, nàng cũng thể biết được." Mộ Dung Hàn nhìn Mặc với ánh mắt lạnh nhạt.

      "Đây phải là ngày đầu tiên mà ta biết ngươi, nhưng ngươi đừng quên ngươi đồng ý với nàng, giúp nàng điều tra chân tướng của tám năm trước, trong chuyện này, Lý Thục Mẫn tuyệt đối thoát được quan hệ.

      Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi, nàng dễ dàng bỏ qua cho kẻ địch của mình, nàng chắc hẳn biết người đứng sau ra lệnh cho những người này." Mặc cặn kẽ.

      Lúc nhìn thấy nàng gỡ trâm cài tóc xuống, vẻ ác độc và lạnh lẽo trong mắt nàng, hơn nữa, xử lý những người áo đen kia dứt khoát, kiếm đứt cổ, đây mới là nàng.

      Mộ Dung Hàn nhíu chặt mày, sai, vừa rồi cũng nhìn thấy, nàng có thể xử lí những người áo đen kia bằng đao trí mạng cách lưu loát, vũ khí chỉ là cái trâm cài tóc nho , đúng như sư phụ từng , chẳng lẽ những lời mà sư phụ ?

      Mặc trầm tư nhìn Mộ Dung Hàn, khe khẽ thở dài hơi, có chút bất đắc dĩ , " thôi, chúng ta nhổ bỏ Sáp Huyết Minh."

      Sau đêm đám người áo đen xuất , liền thầm điều tra bọn chúng, ngờ những người áo đen này lại thuộc tổ chức ám sát lớn nhất giang hồ.

      Hơn nữa, Lý Thục Mẫn tuyệt phải chỉ là Tể Tướng phu nhân đơn giản, chắc chắn có quan hệ cực kỳ mật thiết với Sáp Huyết Minh.

      Mộ Dung Hàn gật đầu, trong nháy mắt hai người biến mất khỏi sương phòng, chỉ thấy hai bóng người lướt qua dưới ánh trăng.

      Mặt khác, Thiên Thiên trằn trọc trở mình giường êm, thế nào ngủ được, sau đó bước xuống giường, mặc thêm áo, ra hóng gió mát, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

      Đột nhiên, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lẽo, sử dụng nội lực, bóng trắng cũng biến mất ở dưới ánh trăng.

      Thượng Quan phủ.

      "Cái gì, lại thất bại? Các ngươi đúng là đám phế vật, nữ nhân cũng giết được." thanh cực kỳ tức giận vang lên.

      "Hôm nay, huynh đệ tổn thất thảm trọng, toàn bộ người được phái đều chưa trở về, chắc hẳn bọn họ cũng hy sinh rồi." bóng đen quỳ mặt đất .

      "Đây phải là lý do, tóm lại, mặc kệ hy sinh bao nhiêu người, ta muốn tiểu tiện nhân kia phải vĩnh viễn biến mất, nếu người biến mất chính là ngươi." Người này chính là Lý Thục Mẫn, bộ mặt của nàng dữ tợn nhìn nam tử quỳ mặt đất.

      "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."

      Thiên Thiên ngờ, tới Thượng Quan phủ lại có thể nghe được tin tức thú vị này, ra người đứng sau tất cả là Lý Thục Mẫn, mà phải là Thượng Quan Kiệt Hùng.

      "Nếu ngươi muốn giết ta, vì sao trực tiếp ra tay? Toàn phái người vô dụng." Thiên Thiên thân và cười lạnh.

      Đối với việc Thiên Thiên đột nhiên xuất , lúc đầu Lý Thục Mẫn sững sờ, sau đó vẻ mặt dữ tợn, đáy mắt lên sát khí.

      "Ngươi tới cửa rồi, ta tự tay tiễn ngươi gặp Diêm Vương."

      "Vậy cũng phải xem ngươi có năng lực đó hay ." Bất kể năm đó có phải do nàng giết chết mẫu thân Sở Liên của Thượng Quan Thiên Thiên chân chính hay , tối nay nàng thề phải lấy được tính mạng của Lý Thục Mẫn.

      "Hừ, ngươi cho rằng mình ngươi mà là đối thủ của ta sao, tiện nhân Sở Liên chỉ biết quyến rũ nam nhân kia cũng phải là đối thủ của ta, huống chi là tiểu tiện nhân ngươi." Lý Thục Mẫn cười lạnh.

      Thiên Thiên nhịn sát khí xuống, lạnh nhạt , "Ý ngươi là tám năm trước, đúng là ngươi giết chết mẫu thân ta?"

      Vốn tưởng rằng biết được chân tướng rồi, ngờ trực tiếp gặp mặt lại có thể nghe được chân tướng này.

      " sai, năm đó, con tiện nhân kia chết vì phong hàn, chỉ là giả mà thôi.

      Ngươi cho rằng, ta tiện nhân này tiếp tục sống ở bên cạnh lão gia sao? Mà bị lão gia vứt bỏ trong lãnh viện, bị bọn hạ nhân khi dễ, đó là bởi vì ta thiết kế để con tiện nhân kia ngủ cùng với nô tài, nữ nhân hạ tiện như thế, đương nhiên lão gia nữa thích.

      Nhưng dù nàng bị lão gia vứt bỏ trong lãnh viện, ta cũng thể để cho nàng tồn tại, nàng trở thành tai họa về sau, vì vậy phải diệt trừ cái hậu hoạ này.

      Ha ha, ngươi biết vì sao con tiện nhân kia bị phong hàn đến nỗi trị được mà chết ? Đó là bởi vì đêm hôm trước, ta làm cho nàng bị thương nặng, nội lực bị tổn thương, qua ngày hôm sau lại trúng phong hàn, cuối cùng trị được nên biến mất.

      Năm đó, ta nên diệt trừ tiểu tiện nhân ngươi luôn, nếu thế giờ xảy ra những này chuyện này." Đáy mắt Lý Thục Mẫn lên vẻ tàn nhẫn, cùng với khuôn mặt vặn vẹo, cực kỳ xấu xí.

      ra chân tướng năm đó là như vậy, toàn thân Thiên Thiên tản ra khí lạnh, giọng lãnh, "Hôm nay, ta cho ngươi nếm thử những khổ sở kia chút."

      Lý Thục Mẫn lạnh run, nhưng trong chớp mắt, nàng liền khôi phục tỉnh táo, sao tiểu tiện nhân có thể là đối thủ của nàng.

      Đột nhiên, trong nháy mắt, nàng cảm thấy toàn thân tê dại, có cách nào nhúc nhích.

      "Tiểu tiện nhân, ngươi dám điểm huyệt đạo của ta?" Thân thể Lý Thục Mẫn cứng ngắc, thể tin nhìn Thiên Thiên, từ khi nào mà tiểu tiện nhân này lại lợi hại như thế, rồi nhìn về phía nam tử sững sờ, tức giận , "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, giết tiểu tiện nhân này cho ta."

      Sau khi nhận được mệnh lệnh, nam tử kia nhanh chóng rút kiếm ra đâm tới Thiên Thiên, nhưng tốc độ của còn chưa nhanh bằng Thiên Thiên, Thiên Thiên nhanh chóng điểm huyệt đạo của nam tử, nam tử liền nhúc nhích, đứng tại chỗ.

      "Ta cho ngươi biết, năm đó ngươi đối phó với mẫu thân ta thế nào, bây giờ ta dùng phương pháp như vậy để đối phó với ngươi." Thiên Thiên lạnh lùng .

      "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngươi được quên ta là Tể Tướng phu nhân, còn nữa, ta cho ngươi biết, ta chính là nữ nhi minh chủ của tổ chức ám sát Sáp Huyết Minh lớn nhất giang hồ, nếu như ngươi dám thương tổn ta, nhất định ta khiến ngươi bị chặt làm trăm mảnh."

      Lý Thục Mẫn có chút hốt hoảng, lại có chút sợ và .

      "Ngươi là ai ta có hứng thú, ngươi sống qua được ngày mai rồi hãy !"

      Lý Thục Mẫn và nam tử kia còn lời nào để nữa.

      Từ trong ngực, Thiên Thiên lấy ra viên thuốc cho Lý Thục Mẫn ăn vào, đồng thời cũng cho nam tử kia viên, "Đây là ta đặc biệt chuẩn bị cho Thượng Quan Diễm Nhi, nhưng mà hôm nay liền cho ngươi dùng trước."

      ra, đây là độc hóa dung mà Thiên Thiên thí nghiệm thất bại ở lần đầu tiên, đơn giản chính là loại độc dược khiến dung mạo người khác từ từ thối rữa.

      Lý Thục Mẫn thể tin nhìn nữ tử trước mắt này, nàng rất muốn lớn tiếng la cứu mạng, nhưng nàng chỉ có thể há hốc miệng kêu, mà lại phát ra thanh.

      Hình như Thiên Thiên nhớ tới gì đó, biến mất trong chớp mắt ngay trước mặt hai người, Lý Thục Mẫn rất muốn hô to cứu mạng, nhưng bây giờ nàng hoàn toàn thể ra tiếng, hơn nữa nô tỳ bên cạnh cũng bị nàng cho lui, lúc nàng nghĩ biện pháp nhìn thấy Thiên Thiên trở lại.

      "Ha ha, yên tâm, ta chỉ lấy chút đồ tặng hai người các ngươi thôi." Thiên Thiên cố ý trở về lấy mị được cho hai người kia ăn vào.

      Thiên Thiên nhặt kiếm đất lên, cười lạnh nhìn con ngươi phóng đại của Lý Thục Mẫn, "Yên tâm, tạm thời ta cần tính mạng của ngươi ."

      thanh vang lên, hơn nửa mái tóc của Lý Thục Mẫn liền rơi mặt đất, mà Thiên Thiên còn chưa định buông tha cho nàng.

      lâu sau, đầu trọc bóng loáng xuất ngay trước mắt.

      "Ừ, sai, mặc dù chuyên nghiệp, nhưng cũng được." Thiên Thiên rất hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

      Ngay từ lúc tóc của nàng rơi xuống đất, mặt của nàng đầy nước mắt, trong mắt càng thêm sợ hãi, nàng biết phía sau còn có cái gì chờ để hành hạ nàng, đúng là nàng xem thường tiểu tiện nhân này rồi.

      "Tiểu tiện nhân, ngươi định làm gì? Còn nữa, thứ bột vừa nãy là cái gì?" Lý Thục Mẫn cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên.

      "Ta rồi, đó là thưởng cho ngươi, để cho ngươi chết cũng phải cảm thấy thoải mái chút, đó là mị dược khiến ngươi dục tiên dục tử."

      người Lý Thục Mẫn ngừng đổ mồ hôi lạnh.

      Đêm khuya an tĩnh, thỉnh thoảng còn có gió mát thổi lên, ánh trăng ở cao trung, chứng kiến tất cả mọi thứ.

      Thiên Thiên cười lạnh nhìn thân thể vì dục dọng mà ngừng quấn quýt, nàng tăng thêm lượng mị thuốc, đủ để khiến bọn họ thể tách ra trong vòng 24 canh giờ.

      Khi người của bọn họ phát còn có thể xem tiếp trận xuân cung đồ làm người ta đỏ mặt.

      Thi triển khinh công rời , chán ghét nhìn hình ảnh bên trong, tối nay nàng chỉ báo thù cho mẫu thân Sở Liên, mà còn phát tiết cục tức nho .

      đêm này là đêm an tĩnh.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 39: Chết thảm

      Trong đêm xảy ra hai kiện lớn, là tổ chức ám sát Sáp Huyết Minh lớn nhất giang hồ cư nhiên bị người làm cho tan rã, gây ra sóng gió lớn giang hồ.

      Chuyện thứ hai lại càng khiến cho mọi người khiếp sợ, nghe ni ở trong phủ Thượng Quan Tể Tướng có tư tình với nam tử, hơn nữa khi bị người phát , ni đó chẳng những biết xấu hổ mà còn tiếp tục tằng tịu cùng nam tử kia.

      Càng khiến người ta kinh ngạc chính là ni này phải ni , mà đường đường là đại phu nhân của Thượng Quan Tể Tướng.

      Dù Thượng Quan Tể Tướng cố hết sức để áp chế tin tức này, nhưng chuyện xấu vẫn truyền khắp cả Kinh Sư.

      "Pằng" tiếng, Thượng Quan Kiệt Hùng hung hăng vỗ bàn đọc sách, sắc mặt cực kỳ tức giận , "Sao rồi, nàng tỉnh táo chưa?"

      "Thưa tướng gia, tại đại phu nhân vẫn còn hôn mê bất tỉnh, theo tiểu nhân nghĩ, đại phu nhân trúng mị dược với liều lượng mạnh, hơn nữa cùng nam tử. . . . . . Cuối cùng, toàn thân mệt lả nên hôn mê bất tỉnh." đại phu trung niên quỳ mặt đất, cẩn thận từng li từng tí.

      "Nam nhân kia đâu?"

      "Tình trạng giống như đại phu nhân."

      "Xử lý nam nhân kia cho bổn tướng gia." Thượng Quan Kiệt Hùng nổi giận .

      "Dạ, lão nô làm ngay." Quản gia Trương Đức cung kính .

      "Đợi chút, Trương Đức ở lại, những người khác lui ra." Thượng Quan Kiệt Hùng kêu quản gia dừng bước.

      Sau khi thư phòng chỉ còn lại Thượng Quan Kiệt Hùng và quản gia Trương Đức Thượng Quan Kiệt Hùng mở miệng , "Ngươi cảm thấy chuyện này có quan hệ gì với việc Sáp Huyết Minh bị tan rã?"

      Vốn tức giận, Thượng Quan Kiệt Hùng cũng tỉnh táo lại.

      "Bẩm lão gia, lão nô cảm thấy hai chuyện này chắc phải có quan hệ." Trương Đức nhìn xung quanh, giọng .

      " nghe thử."

      "Lão gia, chuyện phu nhân là nữ nhi của Sáp Huyết Minh chủ có mấy người biết được, mà tối hôm qua Sáp Huyết Minh bị tan rã, cùng lúc đó, phu nhân cũng bị người khác hãm hại, lão nô nghĩ đây là do kẻ địch của Sáp Huyết Minh làm.

      Hơn nữa, phu nhân và nam tử kia đều là người của Sáp Huyết Minh, chắc là Sáp Huyết Minh biết, mới phái người thông báo cho phu nhân, nhưng ngờ, ngay cả đại phu nhân cũng bị hãm hại.

      Cho nên lão nô lớn gan suy đoán, hai chuyện này phải có liên quan." Trương Đức cười .

      "Ý ngươi là Ám Nguyệt? Nhưng chuyện này giống tác phong của bọn họ, nếu như là do Ám Nguyệt gây nên, bọn họ trực tiếp tiêu diệt Sáp Huyết Minh là xong chuyện, cần tốn công tốn sức hạ độc thủ với nàng, hơn nữa còn dùng cái thủ đoạn này." Chân mày Thượng Quan Kiệt Hùng hơi nhíu lại.

      Ban đầu, lấy Lý Thục Mẫn làm vợ, cũng vì thân phận của nàng và thế lực sau lưng, ngày hôm nay, nàng còn giá trị lợi dụng với mình, cũng cần thiết tồn tại đời này.

      "Lão gia cũng đúng, nhưng nếu phải do Ám Nguyệt gây nên, lão nô nghĩ ra còn ai có năng lực như thế nữa."

      "Mặc kệ thế nào, chuyện này xảy ra, nàng cũng cần thiết ở lại đời nữa, để nàng biến mất cùng nam tử ." Thượng Quan Kiệt Hùng lạnh lùng , đáy mắt có chút tình cảm.

      Đáy mắt Trương Đức thoáng qua phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, "Lão nô lập tức làm."

      Lúc Trương Đức chuẩn bị bước ra thư phòng, nghe được tiếng bước chân dồn dập.

      "Lão gia, xong, đại tỷ. . . . . ." Người tới chính là nhị phu nhân Hà Viện Viện, mặt nàng mang theo vài phần sợ hãi.

      ""

      "Lão gia, vừa rồi thiếp thân thăm đại tỷ phát mặt của nàng dần thối rữa, hơn nữa chỉ có gương mặt, thân thể cũng giống như vậy." Hà Viện Viện vừa sợ vừa , chỉ cần nghĩ tới hình ảnh kia nàng thể nào nhắm hai mắt lại.

      Thượng Quan Kiệt Hùng , chỉ nhíu lông mày và suy tư.

      "Lão gia, có phải đại tỷ bị quái bệnh gì hay ? Loại bệnh này có lây ?" Hà Viện Viện giọng .

      "Trương Đức, lập tức cho người đốt thân thể của người kia, còn nam tử kia cũng xử lý luôn." Thượng Quan Kiệt Hùng lạnh lùng .

      "Lão nô lập tức làm." Trương Đức lĩnh mệnh rồi trực tiếp rời thư phòng .

      "Ra lệnh xuống dưới, chuyện hôm nay quyết thể tiết lộ nửa điểm tin đồn nào. Nếu , giết tha." Đáy mắt Thượng Quan Kiệt Hùng sát khí, toàn thân tản ra khí lạnh.

      "Thiếp thân lập tức thu xếp." Hà Viện Viện thu hồi sợ hãi, lúc xoay người mặt lên vẻ tươi cười, từ nay về sau, nàng chính là Tể Tướng phu nhân.

      Chỉ còn lại mình Thượng Quan Kiệt Hùng ở trong thư phòng, tại thiếu mất thế lực của Sáp Huyết Minh chống lưng, muốn bắt đầu chuẩn bị kế hoạch lần nữa.

      Mà đồng dạng, Long Khải Diêm cũng biết được tin tức này.

      Long Khải Diêm nhìn tờ giấy tay, chau mày, sau đó dùng nội lực, tờ giấy tay lập tức tan thành mây khói, thấy bóng dáng.

      Sáp Huyết Minh bị diệt, ta cũng mất thế lực này sau lưng, tất cả kế hoạch lúc trước của ta nhất định bị rối loạn, tại muốn diệt trừ ta, mặc dù dễ dàng nhưng thời cơ còn chưa tới, trước hết cứ cho sống lâu thêm chút nữa, đợi thời cơ thích hợp, hẳn phải chết thể nghi ngờ.

      Khóe miệng Long Khải Diêm khẽ nâng lên, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo.

      Hưởng thụ gió mát khẽ thổi lên, đúng là thoải mái! người khác lại có vẻ chút lo lắng.

      "A Hắc, A Hoàng, các ngươi có thể cảm nhận được ta gặp nguy hiểm, chắc phải là chó săn bình thường rồi!" Chỉ thấy Thiên Thiên nằm sân cỏ ở trong viện, nằm bên cạnh là hai con chó sói lớn.

      Thiên Thiên tiếp, "Ta nghĩ như vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy các ngươi, ta liền cảm thấy, mặc dù ta biết vì sao các ngươi với Mặc cùng đến, nhưng ta lại biết, các ngươi làm ta bị thương tổn đấy.

      Ta cũng biết tại sao mình lại tin tưởng như thế, chỉ là có loại trực giác này thôi."

      Hình như hai con chó sói lớn có thể nghe hiểu lời Thiên Thiên , thân thể nhích lại gần Thiên Thiên giống như muốn lấy lòng.

      "Tên của các ngươi là do Mặc đặt sao? là tục đến đỉnh. Nhưng nó rất hợp với màu sắc người các ngươi." giọng cười .

      Hai cái chó sói lớn, con toàn thân đen nhánh, còn con kia lại là thân màu vàng.

      Đột nhiên, ngửi thấy loại mùi vị quen thuộc, nhìn về phía người tới mà trực tiếp cười , "Mặc, Sáp Huyết Minh là kiệt tác của ngươi à!"

      Ban đầu, người tới hơi sững sờ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, với trí thông minh của nàng, đối với chuyện như vậy, cần , nàng cũng biết được tất cả.

      "Chủ tử, Sáp Huyết Minh lần hai lượt muốn lấy tính mạng của chủ tử, ta nhất định để cho loại chuyện như vậy xảy ra." Mặc nhàn nhạt .

      "Vậy ngươi cũng biết người phía sau màn !" Cười nhạt, nàng biết là Mặc, nhưng chỉ mình Mặc mà có thể làm tan rã tổ chức sát thủ khổng lồ, bản lĩnh này, mình thể nào tưởng tượng được.

      "Chủ tử cũng biết phải ? Hơn nữa, ta vừa mới nghe , chuyện ni trong Thượng Quan phủ tằng tịu cùng nam tử, là do chủ tử làm !"

      "Ha ha, chuyện đó chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi!" Thiên Thiên cười .

      "Chủ tử, người vẫn là người sao?" Mặc đột nhiên thốt ra câu.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 40: Quan sai

      Thiên Thiên ngẩng đầu khẽ cười, làm vẻ mặt khiến cho ai có thể suy đoán nội tâm của nàng.

      "Vậy ta hỏi ngươi, nếu ta là ta, vậy ta là ai?" Thiên Thiên trực tiếp trả lời vấn đề của Mặc, mà hỏi ngược lại.

      Mặc biết nên trả lời như thế nào, chỉ đột nhiên nghĩ đến nên mới đột nhiên ra, lúc này, nàng hỏi ngược lại, sao trả lời được, chỉ có thể lắc đầu cái.

      "Mặt khác, ngươi chủ động đến làm quản gia của ta, vậy ngươi cảm thấy ta là ai?" Thiên Thiên đứng dậy rồi trước người của Mặc, mỉm cười nhìn Mặc.

      Nàng biết vì sao Mặc lại hỏi như vậy? Trong trí nhớ của Thượng Quan Thiên Thiên, hoàn toàn có thông tin về Mặc, cách khác, Thượng Quan Thiên Thiên cũng biết Mặc.

      Mặc xuất tuyệt đối phải vì bọn họ từng gặp nhau, cũng có bất kỳ lời hứa hẹn nào, cách khác, Mặc căn bản thể biết Thượng Quan Thiên Thiên trước kia.

      Nhưng vì sao Mặc lại đột nhiên những lời này đây?

      Về sau, nàng mới biết tại sao Mặc lại hỏi như vậy. Chỉ là, đó để về sau .

      "Bẩm chủ tử, ta chỉ cảm thấy người trước kia và bây giờ khác nhau quá nhiều." Mặc giấu suy nghĩ trong lòng , nhàn nhạt .

      thể , chuyện mà từng hứa hẹn qua là bí mật thể cho bất kỳ ai, bao gồm cả bản thân nàng.

      "Chỉ đơn giản như vậy sao." Thiên Thiên luôn cảm thấy Mặc lúc này lạnh nhạt giống trước kia, chân mày hơi nhíu lên.

      Mặc .

      "Khi người phải chịu hết lấn áp trong khoảng thời gian dài, bị người thân vứt bỏ, vô luận nàng mềm yếu và nhát gan thế nào, sinh tồn được, nàng mới có thể sống sót.

      Nếu như ta vẫn là ta của ngày trước, chắc hẳn ta sớm còn ở cái thế giới này." Mà thực tế, Thượng Quan Thiên Thiên chân chính quả còn ở cái thế giới này.

      Mặc suy nghĩ rồi gật đầu cái.

      Hai ngày sau.

      Ngoài cửa tiếng gõ cửa ầm ầm truyền đến, thanh rất to, dù người ở bên trong muốn nghe vẫn bất đắc dĩ phải nghe.

      "Tiểu thư, rốt cuộc là ai quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác khi trời chỉ vừa mới sáng?" Tinh nhi qua lại trong sương phòng của Thiên Thiên, vẫn còn mơ hồ, bộ dáng hoàn toàn chưa tỉnh ngủ.

      "Ah, tiểu thư, ngươi tỉnh?" Khi thần trí Tinh nhi tỉnh táo mới phát Thiên Thiên sớm đứng dậy, chuẩn bị ra xem rốt cuộc là người phương nào gây nên động tĩnh lớn như vậy.

      "Muốn tỉnh cũng khó khăn."

      Lúc Thiên Thiên mới bước ra cửa phòng liền nghe thấy thanh người gác cổng bẩm báo.

      "Tiểu thư, ngoài cửa có hai người tự xưng là quan sai, là đến tìm Như Huyên, có cho bọn họ vào hay ?" Người gác cổng vội vã hỏi.

      "Tiểu thư, quan sai? Vì sao quan sai lại tìm Như Huyên?" Tinh nhi nghe được chữ quan sai sắc mặt khẩn trương.

      "Vậy Như Huyên đâu?"

      "Bẩm tiểu thư, Như Huyên chờ ở đại sảnh."

      "Tốt" Thiên Thiên tăng nhanh bước chân tới đại sảnh, liếc thấy Như Huyên, Dịch Yên và Mặc đứng bên.

      "Như Huyên, ngươi biết người của quan phủ?" Thiên Thiên có chút ngoài ý muốn nào với chuyện này, vẻ mặt bình tĩnh và hỏi.

      "Như Huyên chỉ là tiểu nữ tử bình thường, sao lại biết người của quan phủ? Như Huyên cũng biết tại sao người của quan phủ lại đến tìm Như Huyên, nếu là Như Huyên phạm phải tội danh, Như Huyên cũng làm liên lụy đến bất cứ ai trong phủ đệ." Như Huyên chút hoang mang .

      "Vậy hãy để cho hai vị quan sai vào !" Thiên Thiên khẽ cười.

      Chính là loại thái độ này, dù gặp phải bất kỳ tình huống gì cũng chút hoang mang, vẻ mặt tự nhiên, Thiên Thiên rất hài lòng với Như Huyên. Về phần quan sai này, . . . . . .

      lâu sau, hai nam tử mặc áo quan sai mang chút nét mặt nào tới đại sảnh.

      Bọn họ nhìn lướt qua mọi người bên trong đại sảnh, khi nhìn thấy Như Huyên sắc mặt nghiêm nghị. người trong đó chỉ vào Như Huyên, trầm giọng , "Bổn quan tới bắt đào phạm, nàng chính là người mà chúng ta muốn bắt! Hi vọng các vị ngăn cản quan sai làm việc!"

      Vừa xong, hai quan sai hung thần ác sát tiến đến gần Như Huyên.

      "Tiểu thư, Tinh nhi tin Như Huyên là đào phạm, tiểu thư cứu Như Huyên ." Tinh nhi nhìn hai quan sai hung thần ác sát, trong lòng khỏi sợ lên.

      Nàng nhớ từng nghe qua, chỉ cần phạm nhân bị quan sai bắt nhốt vào trong nhà giam, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân, đều chịu hết trăm nghìn loại hình phạt tàn khốc, thậm chí còn có người chịu nổi mà chết.

      "Đúng vậy! Tiểu thư, mặc dù Dịch Yên và Như Huyên chung đụng lâu, nhưng Dịch Yên tin rằng Như Huyên phải là đào phạm." Dịch Yên cũng mở miệng .

      "Đợi nào...!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :