1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31: Thanh lâu

      Thiên Thiên chau mày, Nghi Lan, cái tên này sắp bị quên lãng, nhưng sao nàng lại hẹn mình tới chỗ đó?

      "Tinh nhi, ngươi ở lại. Mặc, tối nay chúng ta đến thanh lâu lớn nhất ở Kinh Sư vui đùa chút !" Chân mày nhíu chặt hơi thả lỏng chút, nhưng ý lạnh trong đáy mắt vẫn mất .

      "Tiểu thư, Tinh nhi. . . . . ."

      " cần , cứ làm như vậy."

      Xuân Tiêu các.

      Thiên Thiên mặc trang phục nam tử cùng Mặc bước vào Xuân Tiêu các, vừa bước vào, trận xôn xao nho liền vang lên.

      "Hai vị công tử, chắc là lần đầu tiên tới! Công tử tới đúng địa phương rồi, mọi nương ở Xuân Tiêu các đều rất phi phàm, nhất định có thể khiến hai vị công tử vui vẻ." trung niên nữ tử khoảng hơn 30 tuổi mỉm cười tiếp đón, tuy tuổi tác và diện mạo còn trẻ nhưng lại có phong thái khác.

      Đây chính là tú bà của Xuân Tiêu các.

      Thiên Thiên , chỉ lẳng lặng nhìn nơi làm người ta mất hồn này, Xuân Tiêu các là thanh lâu lớn nhất Kinh Sư, tuyệt đối là hố tiền.

      Tú bà nghĩ rằng hai người này mới tới lần đầu nên có chút xấu hổ, vì vậy tiếp tục cười , "Hai vị công tử tới Xuân Tiêu các hôm nay là đúng dịp, hôm nay Xuân Tiêu các có hai người mới, đây tuyệt đối là hàng tốt nhất, chắc chắn hai vị công tử thích."

      Lông mày Thiên Thiên nhíu lại, lạnh nhạt , "Vũ Thường tiểu thư có đây ?"

      Trong thư viết rằng chỉ cần ra tên Vũ Thường, có người dẫn mình gặp nàng.

      Hai mắt tú bà híp thành đường ngang, cười toe toét, "Ha ha, ra là công tử nhìn trúng Vũ Thường, Vũ Thường là nương dễ dàng gặp khách trong Xuân Tiêu các, để ta tự dẫn công tử đến khuê phòng của Vũ Thường tiểu thư!"

      theo tú bà lên lầu hai, phía trước là từng gian sương phòng, mãi khi đến gian sương phòng ở giữa các gian kia tú bà dừng bước, "Hai vị công tử, Vũ Thường nương ở bên trong, mong công tử chơi vui vẻ."

      "Chủ tử. . . . . ."

      Thiên Thiên cười cười, "Mặc, nghe tú bà tối nay có hai người mới, hơn nữa còn là hàng thượng đẳng, có muốn dẫn người về phủ hay ?"

      Thiên Thiên đùa giỡn.

      Sắc mặt của Mặc trầm xuống.

      "Được rồi được rồi, giỡn thôi mà."

      Thiên Thiên lắc đầu cười khẽ, dù sắc mặt kia có đen chút nhưng vẫn đẹp trai như vậy, aiz, người đẹp trai vẻ mặt nào cũng đẹp trai.

      Đẩy cửa vào trong phòng, bên trong bố trí rất trang nhã, thích hợp với Xuân Tiêu các.

      "Ngươi đến rồi!" đạo thanh lành lạnh từ bên trong truyền đến.

      Nhìn về phía thanh phát ra, lại thấy được dung mạo của người nọ, chỉ có thể thấy được bóng lưng.

      "Ta tới đây để xem bóng lưng của ngươi." câu bất chợt vang lên.

      Người nọ xoay người rồi nhìn kỹ dung mạo Thiên Thiên, sau đó lại quỳ mặt đất, khiến người ta kinh ngạc, "Nghi Lan cầu xin Vương phi cứu mạng của tiểu nữ tử."

      Khác hoàn toàn với giọng vừa nãy, lúc này nàng rất thành khẩn nhưng Thiên Thiên lại có cảm giác khác.

      "Nghi phi nương nương đùa, ngươi biết được chỗ ở tại của ta, sao lại biết rằng ta còn là Vương phi gì rồi, hả? Ta có tài đức gì mà cứu ngươi?" Thiên Thiên chậm rãi ngồi xuống cũng cười .

      "Bây giờ, ta phải là nương nương gì hết, ta bị người khác hãm hại, may mắn có thể trốn thoát, nếu ta sớm bị người khác hại chết rồi ." Nghi Lan từ từ.

      "Việc này đâu có liên quan đến ta đâu?" Đúng là buồn cười, gọi mình tới đây để nghe về cảnh ngộ của nàng sao?

      "Lần đầu vô tình gặp nhau, ta nhận ra nha hoàn bên cạnh ngươi, từ đó ta phát diện mạo của ngươi, trực giác cho ta biết, ngươi là người duy nhất có thể cứu ta." Lúc này, Nghi Lan còn tỏ vẻ cao ngạo như ban đầu.

      "Vì sao ta phải cứu ngươi?" Trước kia, nàng ta vẫn có ích, nhưng bây giờ còn giá trị lợi dụng nữa.

      "Ta biết , đối với ngươi bây giờ, ta có giá trị gì, nhưng ta bảo đảm, trong vòng ba tháng, ta nhất định khiến ngươi hối hận khi cứu ta."

      Thiên Thiên nhìn gương mặt này, suy tư lúc, "Được, cho ngươi ở lại tạm ba tháng."

      "Tạ tiểu thư."

      " thay đồ này vào."

      Đợi Nghi Lan rời , Mặc mới mở miệng hỏi, "Chủ tử, vì sao ngươi phải nhận nàng?"

      cảm thấy, dù nội lực của nữ tử này thâm hậu, nhưng cũng yếu, người như vậy đâu cần chủ tử phải cứu giúp, ràng là có mục đích nên mới đến gần chủ tử.

      "Ngươi cũng cảm thấy?" Thiên Thiên cũng cảm thấy kỳ quái, ràng Nghi Lan là người có võ công, vì sao còn phải xin nàng cứu giúp? Rốt cuộc nàng có mục đích gì? Đến lúc đó, nàng muốn nhìn chút.

      Mặc gật đầu.

      "Dù sao đặt kẻ địch dưới mắt mình cũng tốt hơn là để nàng núp trong bóng tối."

      Đột nhiên thanh huyên náo từ lầu dưới truyền đến, "Các vị khách quan, trọng tâm chính tối nay sắp bắt đầu."

      "Mặc, chúng ta xem , dung mạo cỡ nào có thể làm tú bà kêu gào là hàng thượng đẳng?" Nếu tới, vậy tìm hiểu thêm về thanh lâu ở cổ đại cũng được.

      Lúc chuẩn bị rẽ xuống lầu dưới cẩn thận đụng phải nam tử vội vàng lên lầu.

      " xin lỗi." Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn nam tử kia, vừa nhìn liền sửng sốt.

      Hiên Viên Hạo, Tả Tể tướng của Tây Lũng quốc, là nam tử nhưng lại đẹp hơn nữ tử, xuất ở đây sao, nhìn bộ dáng gấp gáp như vậy, có phải Long Khải Kỳ cũng ở đây hay ?

      "Công tử có bị thương chứ!" Hạo nhìn nam tử trước mắt, mặt như ngọc, môi hồng răng trắng như thoa phấn, nhưng lại khiến cảm giác quen thuộc.

      "Vị công tử này, trước đây chúng ta có gặp nhau lần nào chưa, nhìn ngươi rất quen mặt." Hạo tò mò hỏi.

      "Ngươi muốn làm quen sao?"

      "Ách" Hiên Viên Hạo kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có người như vậy, hơn nữa đối phương còn là nam tử.

      "Nếu như ngươi muốn làm quen với ta, vậy phương thức này quá quê mùa.

      Hơn nữa, ta là nam tử, mà ngươi chắc chắn cũng là nam tử, ngươi làm quen bằng phương thức này rất dễ làm người khác lầm tưởng là chúng ta đoạn tụ, tốt nhất là ta nên nhanh chóng rời , ta muốn bị người khác hiểu lầm, ta chính là nam tử bình thường."

      Thiên Thiên nhàn nhạt xong, nhưng trong lòng của nàng cười nghiêng ngả, đặc biệt khi thấy gương mặt căng thẳng đó, nàng thể nhịn được nữa và cười ra to.

      Nhìn bóng dáng rời , sắc mặt của Hạo đen thui, lần đầu tiên trong đời có người đoạn tụ, tay nắm thành quyền, vô cùng cố gắng kiềm chế tức giận.

      "Ha ha ha"

      Nhìn vẻ mặt nam tử căng thẳng, nàng thể tiếp tục nhịn nữa nên cười lớn.

      Nếu như có lần sau, nàng cho biết kết quả khi chọc tới nàng, mặc dù giúp mình, nhưng lại dám dùng thủ đoạn ti tiện như thế, thể tha thứ.

      Khi Thiên Thiên tới lầu vừa lúc thấy vị tú bà muôn hình muôn vẻ bước lên đài cao, mà người xôn xao dưới đài cũng an tĩnh lại.

      "Nhờ các vị gia nể mặt, hạ cố đến Xuân Tiêu các chơi, tối nay Xuân Tiêu các đặc biệt chuẩn bị hai hàng thượng phẩm vì các vị gia, họ đều có thể dung mạo tuyệt sắc, có tài nghệ siêu quần, người nào trả giá cao được. Phía dưới chính là vị thứ nhất của chúng tôi, Lạc Sương nương."

      Lời vừa dứt, người ở dưới đài lập tức rối loạn lên lần nữa.

      xong, nữ tử mặc y phục màu trắng vũ động thân thể ở đài theo tiếng đàn, kỹ thuật nhảy rất tự nhiên, uyển chuyển, hơn nữa bạch y cũng chuyển động theo, khiến người khác lầm tưởng như là tiên nữ hạ phàm.

      mặt Lạc Sương dùng cái khăn lụa mỏng che kín, chỉ lộ đôi mắt câu hồn, mê người ra chút.

      Múa xong, Lạc Sương lấy khăn lụa mặt xuống, lộ ra dung mạo tuyệt sắc, trách được tú bà lại có thể tự tin như vậy, ra hàng thượng đẳng là như thế.

      Năm trăm lượng, tối nay Lạc Sương bị dẫn như vậy, để lấy được người đẹp, những người này đúng là chịu chơi, đây cũng chỉ là biện pháp kiếm tiền.

      Thứ nhất tốt như thế, chẳng phải thứ hai tốt hơn sao.

      Mọi người kéo dài cổ muốn nhìn vị mỹ nữ này.

      nữ tử mặc xiêm áo màu hồng nhạt ngồi ở đài cao, tay ngọc thon dài nhàng khảy dây đàn, tiếng đàn động lòng người truyền vào tai mỗi người, bọn họ như si như say hưởng thụ tiếng đàn tuyệt vời này.

      khúc xong, nữ tử cũng lấy khăn che mặt xuống, mọi người thở hốc vì kinh ngạc, vẻ mặt khuynh tâm và dâm uế rối rít lộ ra.

      " vạn lượng, ta mua này." Thiên Thiên hô to.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32: Tranh nhau

      "Chủ tử. . . . . ." Mặc đột nhiên có cảm giác bất đắc dĩ, chẳng lẽ chủ tử quyết định mua nàng kia cho mình, hay là. . . . . .

      "1,5 vạn" đạo thanh nhàn nhạt vang lên trong lúc mọi người xôn xao huyên náo.

      Mọi người nhìn về nơi phát ra thấy nam tử với phong thái hiên ngang, tướng mạo đẹp như Phan An, đứng bậc thang, mọi người lại xôn xao lần nữa.

      Hiên Viên Hạo? nâng giá với mình sao? Chỉ vì chuyện vừa rồi thôi, đồ nam nhân keo kiệt. Trong lòng Thiên Thiên thầm mắng.

      "Ba vạn lượng."

      "Bốn vạn lượng"

      . . . . . .

      Giá tiền rất nhanh bị nâng lên thành mười vạn lượng.

      "Tiểu nữ Như Huyên được mấy vị công tử thương, đương nhiên Như Huyên rất vui mừng, mặc dù Như Huyên là nữ tử phong trần nhưng Như Huyên từng thề rằng, ai trả lời được câu hỏi của Như Huyên, Như Huyên sống cả đời vì người đó." Tiếng êm tai như chim oanh hót làm mọi người an tĩnh lại, nàng chỉ đẹp người, ngay cả thanh cũng hay như vậy.

      Thú vị, lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này, nàng liền phát , nữ tử này tuyệt đối phải là nữ nhân chốn thanh lâu, lời tối nay của nàng càng khẳng định thêm suy nghĩ của mình là đúng.

      Thiên Thiên cười khẽ nhìn nữ tử đài cao.

      "Được, Như Huyên nương cứ hỏi ."

      Mà Hiên Viên Hạo bậc thang cũng mỉm cười , "Mời ra đề!"

      "Làm sao có thể khiến Như Huyên cảm thấy hạnh phúc?"

      Người ở dưới đài hoàn toàn ngờ nữ tử thanh lâu có thể như vậy, trong thời đại này, cho dù nàng đẹp như thế nào nàng cũng chỉ là nữ tử thanh lâu.

      Hiên Viên Hạo khẽ cười tiếng, "Có thể được nam tử sủng ái cả đời, tự nhiên cảm thấy hạnh phúc."

      nữ nhân, bất kể nàng có tướng mạo như thế nào, chỉ cần nàng được nam tử cả đời, đương nhiên nàng hạnh phúc.

      " sai, bất kể nữ tử như thế nào, thùy mị ra sao, chỉ khi có được nam tử mình và mình cũng nam tử kia đó mới là hạnh phúc, nhưng mà, vị công tử này, ngươi chắc chắn có thể cho Như Huyên tình như vậy sao?" mặt Như Huyên hình như có chút ưu sầu nhàn nhạt, nhưng lại ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng.

      Ha ha, thấy bộ dạng kinh ngạc của Hiên Viên Hạo khiến tâm tình nàng rất tốt, nhưng từ trong mắt của , nàng thấy được ái mộ, thể bị Như Huyên hấp dẫn, vậy là chỉ muốn nâng giá với mình thôi, nam nhân mọn.

      "Ở nơi nam tôn nữ ti này, Như Huyên nương, ngươi chắc rằng có thể tìm được nam tử như thế sao?"

      "Vị công tử này, Như Huyên biết điều này phù hợp với thực tế lắm, hơn nữa Như Huyên chỉ là nữ tử phong trần, nhưng thân là nữ nhân, sao lại hy vọng có thể tìm được nam tử mình và chính mình cũng người đó chứ." Nghe có chút thương cảm, giống như nàng từng trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm, làm cho người ta nảy sinh lòng thương.

      "Như Huyên nương, ta thẳng thắn cho ngươi biết, ta thể cho ngươi hạnh phúc, nhưng ta có thể cho ngươi gian tự do tuyệt đối, hơn nữa còn có thể giúp ngươi tìm được người mà ngươi , về việc ngươi hay là chuyện của ngươi.

      Đồng thời, ngươi cũng cần buông tha người trong lòng vì số điều kiện bên ngoài, bởi vì ta giúp ngươi."

      Mới vừa rồi, nàng nhìn thấy đau đớn thoáng qua trong mắt Như Huyên, là Như Huyên trải qua mối tình, Thiên Thiên cười khẽ .

      "Ngươi có điều kiện gì?" đời này có chuyện tốt như vậy, đặc biệt là khi xảy ra ở người nàng.

      "Ta có thể giúp ngươi lấy được thứ mà ngươi muốn, ngươi cũng vậy, giúp ta lấy được thứ mà ta muốn."

      Mọi người vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết đoạn đối thoại của bọn họ nghe được thanh như chim oanh hót vang lên lần nữa.

      "Được, ta đồng ý với ngươi. Mẹ, nữ nhi Như Huyên quyết định, đồng ý bán cho vị công tử này với giá vạn lượng rồi." Như Huyên xoay người nhìn về phía tú bà và giọng .

      " vạn lượng?" Vừa rồi ràng kêu giá đến mười vạn lượng, sao bây giờ lại phải bán nương mà nàng hài lòng nhất chỉ với giá vạn, thế nhưng. . . . . .

      "Được. Bắt đầu từ hôm nay, Như Huyên nương chính là người của vị công tử này." Trái tim tú bà máu mãnh liệt, dù nàng đau lòng, nhưng, Như Huyên nương này tự nguyện tới Xuân Tiêu các, hơn nữa mình cũng có khế ước bán thân của nàng.

      Có thể kiếm được vạn lượng, vậy cũng tệ.

      Mọi người dưới đài há to miệng, vạn lượng? phải là mười vạn lượng sao?

      Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hạo với ánh mắt khoe khoang, hình như muốn , "Người đoạn tụ như ngươi cần nữ nhân bên cạnh."

      Thân thể Hiên Viên Hạo tản ra khí lạnh, cặp mắt đỏ lên, đôi tay nắm chặt thành quyền, tối nay, bị cùng nam tử chọc giận.

      "Bùm" tiếng, Hiên Viên Hạo đá văng cửa phòng, hai người bên trong sửng sốt chút.

      Hiên Viên Hạo vẫn luôn tao nhã lịch , mặt luôn nở nụ cười như cười, nhưng tối nay, là lần thứ hai khiến giận dữ đá văng cửa phòng như thế rồi.

      Lúc nãy, cũng vào với vẻ mặt tức giận, căng thẳng nhưng lần này lại sâu hơn, toàn thân tản ra khí lạnh.

      "Ai có thể khiến cho Hạo luôn luôn nho nhã của chúng ta tức giận như thế?" Đối với tức giận này, Mộ Dung Hàn để ý, vẫn cười .

      Hiên Viên Hạo , chỉ nằm lẳng lặng ghế buồn bực uống rượu, tuyệt đối chuyện này ra, nếu bị bọn họ cười nhạo, khi nào có cơ hội nhất định phải đối phó tiểu tử kia.

      ra, Mộ Dung Hàn và Long Khải Kỳ cũng đoán được sơ sơ.

      Vừa nãy, bọn họ cũng nhìn thấy, mặc dù bọn họ biết lý do khiến Hạo ra ngoài kêu giá, nhưng bọn họ nghĩ rằng Hạo là nam tử hẹp hòi, tức giận vì có được nương kia, mà Hạo coi trọng nàng kia, chắc chắn bên trong còn có chuyện khác xảy ra.

      Dù Mộ Dung Hàn chỉ thấy bóng lưng của nam tử kia, nhưng ràng, trong lòng biết nam tử kia là ai? Hơn nữa, vị nam tử sau lưng nàng, còn xa lạ nữa.

      Còn Long Khải Kỳ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại nhớ nổi từng gặp qua ở đâu?

      "Hàn, nghe cửa hàng của Tứ gia ở đối diện với Túy Hương lâu bị người thu mua?" Long Khải Kỳ thu hồi ánh mắt từ người Hạo, nhàn nhạt .

      "Ừ, ta phái người điều tra rồi, chính xác là bị người thu mua." Mộ Dung Hàn gật đầu , nhưng cũng dừng ham muốn uống rượu lại.

      "Nếu như cần giúp tay, cứ mở miệng."

      "Ừ."

      Long Khải Kỳ liếc mắt nhìn Hàn chằm chằm, sau đó cười , "Tối nay say về."

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 33: Vào cung

      Hôm sau, Thiên Thiên biết được số chuyện thông qua Nghi Lan, nàng rời khỏi Kỳ Vương phủ là vì từ xuống dưới cả vương phủ biết được chuyện mình tặng 50 con vương bát làm lễ vật cho Long Khải Kỳ, mà hàm ý trong đó đương nhiên bị người trong phủ xôn xao truyền .

      trách được Long Khải Kỳ lại đột nhiên xuất ở Tâm Thấm viện vào lúc đó, ra là vậy, muốn chuyện này bị lan rộng ra ngoài.

      Nghi Lan cũng , đều là do tiểu thiếp tên Lăng Xảo Nhi gây nên, Lăng Xảo Nhi làm vậy vì muốn thay thế vị trí của Nghi Lan, từ đó leo lên vị trí Vương phi.

      Vị trí kia quan trọng như thế sao?

      "Bắt đầu từ hôm nay, Nghi Lan chết, ngươi dùng thân phận Dịch Yên này để sống ở bên cạnh ta!" Thiên Thiên lạnh nhạt .

      Mặc dù vẫn biết nàng đến gần mình là vì mục đích gì, cũng biết giữ nàng tạm thời ở lại bên cạnh mình xảy ra chuyện gì? biết quyết định của mình có chính xác hay ?

      "Dịch Yên hiểu." Trong mắt Dịch Yên thoáng qua kinh ngạc, ngờ diện mạo của nàng lại xinh đẹp như vậy.

      ra, ngu dốt, mềm yếu, xấu xí trước kia chỉ là ngụy trang của nàng, ngờ nàng lại lãnh diễm và thông minh như thế.

      "Như Huyên, bây giờ ngươi biết vì sao ta lại thể cho ngươi hạnh phúc chứ?" Thiên Thiên nhìn về phía Như Huyên vẫn tỉnh táo và giữ vững nụ cười.

      "Như Huyên sớm đánh mất hạnh phúc, Như Huyên dám hy vọng xa vời nữa rồi." Mỗi khi Như Huyên đến hạnh phúc trong mắt của nàng luôn thương cảm và đau lòng như vậy, đối với thân phận của nàng, Thiên Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

      "Ta cũng qua, ta cho ngươi quyền tự do tuyệt đối, mà ngươi cũng có thể tiếp tục tìm người trong lòng của ngươi." Nàng rốt cuộc trải qua tình như thế nào?

      "Ta phải sống bên cạnh ngươi với thân phận như thế nào?"

      "Trợ thủ đắc lực của ta, ta tin ngươi có năng lực đó." Đây là nguyên nhân khiến nàng tiếc giá cao mà tranh giành với Hiên Viên Hạo, nàng rất tin tưởng Như Huyên có thể trở thành trợ thủ đắc lực của mình.

      Mặc lẳng lặng nhìn ở bên cạnh, khuôn mặt trầm tư, biết là suy nghĩ gì? Mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng nội tâm càng ngày càng nặng nề.

      "Tiểu thư, người trong hoàng cung đến, là theo lệnh của Đức Quý phi, tới đón tiểu thư vào cung." thanh Tinh nhi như cái loa lớn truyền từ bên ngoài vào.

      Chân mày Thiên Thiên nhíu lại, Đức Quý phi?

      "Tiểu thư, Đức Quý phi chính là Thượng Quan Diễm Nhi mới được sắc phong hôm qua." Dịch Yên giải thích.

      ra là nàng, ngờ chỉ mới được phong phi, nhanh như vậy muốn dùng quyền lợi gây với mình.

      "Chủ tử, nô tài vào cung với chủ tử." Hoàng cung là nơi có thể mất mạng bất cứ lúc nào, phải bảo vệ nàng.

      "Tiểu thư muốn vào cung?" Tinh nhi tới bên cạnh Thiên Thiên, lo lắng hỏi.

      "Dĩ nhiên, nếu như chẳng phải là đối nghịch với hoàng gia sao." Nàng cũng muốn xem Thượng Quan Diễm Nhi lại định giở trò gì.

      "Để Tinh nhi giúp tiểu thư thay đồ trang điểm." Tinh nhi biết chuyện mà tiểu thư quyết định thể nào thay đổi, trong lòng chỉ có thể van xin thượng đế phù hộ tiểu thư.

      " cần, Dịch Yên, hôm nay ngươi hãy tiến cung với ta !" Nàng cảm thấy cách ăn mặc hôm nay rất phù hợp, cần phải cố ý sửa soạn.

      "Tiểu thư. . . . . ."

      "Chủ tử. . . . . ."

      Tinh nhi và Mặc đồng thời mở miệng, họ đều lo lắng, vì họ sợ Dịch Yên gây bất lợi cho nàng.

      "Yên tâm, ta sao." Thiên Thiên dĩ nhiên biết bọn họ lo lắng điều gì, nhưng lần này nàng mang Dịch Yên , còn có mục đích khác.

      Hoàng cung.

      Hoàng cung đúng là nơi lớn nhất, sang trọng nhất thiên hạ, nơi này có tài phú vô tận, có quyền lợi và địa vị mà người trong thiên hạ hâm mộ, nhưng đây cũng là nơi làm cho người ta đau buồn.

      Ba nghìn mỹ nữ, phải ai cũng có thể được Hoàng thượng cưng chiều, cách khác, có người từ khi vào cung cho đến chết, còn chưa thấy mặt Hoàng thượng lần nào, biết đây là bi ai hay là vinh hạnh.

      "Các ngươi có nghe , tối hôm qua Hoàng thượng có đến chỗ Đức quý phi, mà đến chỗ Tuyết Quý phi vẫn bị lạnh nhạt, ta thấy Tuyết Quý phi sắp đổi đời rồi."

      "Đúng a! Cuối cùng Tuyết Quý phi cũng hết khổ rồi, mỹ nhân mềm mại như nàng bị Hoàng thượng lạnh nhạt hai năm."

      "Còn chưa chắc."

      "Nghe Đức Quý phi đến cung bằng xe phượng dành riêng cho Hoàng hậu, Hoàng thượng lại giữ thể diện cho Đức quý phi, chọn ngày động phòng mà cưng chiều người khác, hậu cung sắp bình tĩnh rồi."

      Thiên Thiên an tĩnh nghe hai tiểu thái giám chuyện, nơi nào có người ở, tự nhiên có chuyện phiếm để tán gẫu.

      "Tiểu thư. . . . . ."

      Thiên Thiên ra ý bảo Dịch Yên cần nữa.

      Ở trong hoàng cung, ít là được, ràng, thái giám trong viện Thượng Quan Diễm Nhi còn có lên tiếng, người ngoài cung như bọn họ càng nên lên tiếng, hơn nữa, nàng cũng cần làm gì.

      Lệ viện.

      Khi Thượng Quan Diễm Nhi nhìn thấy Thiên Thiên cười lạnh, hôm nay nàng cho tiện nhân kia biết lợi hại của mình.

      "Dân nữ tham kiến nương nương."

      Trong mắt vừa mới lóe lên vẻ ác độc ràng như thế, sao nàng lại thấy, Thiên Thiên cười lạnh.

      "Ngươi có biết lý do hôm nay Bổn cung cho truyền ngươi vào cung ?" Thượng Quan Diễm Nhi đuổi bọn hạ nhân ra ngoài, giọng sắc bén.

      "Ta phải là con giun trong bụng của ngươi, sao có thể biết được?"

      "Hừ, kẻ tiện nhân, tại Bổn cung Đức Quý phi cao quý, ngươi chỉ là đồ đê tiện bị Kỳ vương gia đùa bỡn qua, Bổn cung muốn ngươi chết, quả đơn giản như bóp chết con kiến." Thượng Quan Diễm Nhi cực kỳ cao ngạo, đáy mắt là vẻ ác độc và khinh thường.

      "Cao quý? Ha ha" Nhịn được cười lạnh, nữ nhân này đúng là coi trọng thân phận, từ khi nàng tới dị thế, mỗi lần nàng ta xuất đều nhắc tới cái này, nếu nàng bị người đời phỉ nhổ thế nào đây?

      "Ngươi. . . . . . Ngươi cười cái gì?" Thượng Quan Diễm Nhi nhìn nụ cười thoáng qua, có chút cảm giác được tự nhiên.

      "Coi như ngươi có quyền lợi cao hơn nữa, ngươi cũng chỉ là bao cát mặc cho người khác định đoạt, loại quyền lợi đầy tớ như ngươi, ngươi cảm thấy rất cao ngạo sao?

      Hôm qua, ngươi vào cung rất hoành tráng, nhưng lại chỉ có mình trông phòng, khiến người ta nhạo báng."

      Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thượng Quan Diễm Nhi, lòng nàng cười lạnh.

      "Vậy thế nào, hôm nay ta cho tiện nhân như ngươi gặp Diêm Vương." Thượng Quan Diễm Nhi tức giận , ". . . . . ."

      Lời còn chưa hết, nhân lúc nàng sắp mở miệng, Thiên Thiên nhanh chóng nhét viên thuốc trong tay vào miệng của Thượng Quan Diễm Nhi.

      "Khụ khụ, ngươi. . . . . . ngươi cho Bổn cung ăn cái gì?" Thượng Quan Diễm Nhi tức giận, muốn phun viên thuốc kia ra, đáng tiếc. . . . . .

      " có gì, chỉ là viên thuốc khiến ngươi khổ sở chịu nổi, da ngứa vô cùng, làn da trắng nõn nhẵn nhụi kia từ từ thối rữa thôi." Thiên Thiên khẽ cười .

      "Ngươi nghĩ rằng Bổn cung tin tưởng ngươi sao?" Lần trước cũng giống thế này, cuối cùng mới biết được ong mật hôm đó chỉ là ong mật bình thường, hề có kịch độc, mà thân thể họ mềm như bùn, đó là vì họ hít trúng độc hoa vụ, sau mười hai canh giờ bình an.

      "Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, ngươi cho rằng ta dễ dàng bỏ qua cho người lúc nào cũng muốn ta chết sao?" Mang theo vài phần tàn nhẫn, vài phần lạnh lẽo, làm cho người ta rét mà run.

      Đứng bên cạnh, Dịch Yên nhất thời phát nữ tử trước mắt này giống như Tu La địa ngục, có thể lấy tính mạng người ta bất cứ lúc nào, trong mắt nàng thoáng qua vẻ sợ hãi.

      Thượng Quan Diễm Nhi sững sờ nhìn nàng, đây là người mà trước kia vẫn bị mình lấn ép sao? Vì sao nội tâm của mình lại sợ hãi, còn ánh mắt đó, lạnh quá, là khủng khiếp.

      Đúng lúc này, thanh bén nhọn vang lên, "Hoàng thượng giá lâm!"

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34: Trừng phạt

      nam tử mặc long bào màu vàng vào, Hoa Xảo tiết lần trước cũng nhìn kỹ Long Khải Diêm này.

      Hôm nay, đội vương miện. Đôi mắt rất đẹp, thâm thúy tĩnh mịch, xanh thẳm như biển rộng ban đêm, cũng lạnh lẽo như biển rộng ban đêm. Mũi dọc dừa, môi đỏ như vẽ, da trắng nõn nà, mơ hồ tản ra khí phách.

      Thượng Quan Diễm Nhi nhanh trí nghĩ, cho dù con tiện nhân kia đúng, mình chết cũng muốn kéo nàng theo, hơn nữa, nàng luôn cảm thấy tiện nhân này thể nào hạ độc mình giữa ban ngày ban mặt được.

      "Nô tì tham kiến Hoàng thượng"

      "Dân nữ tham kiến Hoàng thượng"

      ra, lúc mới bước vào, liền phát nữ tử đứng ở đó, mặc dù thấy dung mạo, nhưng người nàng tản ra khí phách, toàn thân áo trắng, vẻ thanh nhã như thế, đây là người nào?

      "Hoàng thượng. . . . . . , nô tì thể phục vụ Hoàng thượng nữa rồi, nô tì. . . . . ." Thượng Quan Diễm Nhi bước nhanh chóng tới bên cạnh Long Khải Diêm, dáng vẻ đáng thương khiến người ta thương .

      Thiên Thiên nhìn và cười nhạt.

      "Ái phi cảm thấy thế nào?" mặt Long Khải Diêm tràn đầy thương , vẻ mặt nhu hòa, nhưng đáy mắt thoáng qua ý lạnh.

      "Bẩm Hoàng thượng, vừa rồi tứ muội cho nô tì ăn loại thuốc, thế nhưng lại là độc dược, nô tì từ từ chết . Hoàng thượng. . . . . . Nô tì. . . . . ." Mặc kệ con tiện nhân kia đúng hay , chỉ cần có Hoàng thượng ở đây, nàng khiến tiện nhân này thể nào bước ra khỏi hoàng cung.

      Long Khải Diêm mới nhìn dung mạo của nàng, nàng chính là Thượng Quan Thiên Thiên trong truyền thuyết, nhưng tại sao lại khác với truyền thuyết nhiều như vậy.

      Nhan sắc trang điểm mà vẫn sáng như ánh bình minh, ngón tay búp măng, da trắng nõn nà, nữ tử như vậy có thể là Thượng Quan Thiên Thiên cực kỳ xấu xí ư?

      "Hoàng thượng, giờ phút này trong bụng nô tì đau đớn như lửa đốt, nô tì nghĩ nhất định là do thuốc độc phát tác." Thượng Quan Diễm Nhi làm bộ khom lưng ôm bụng, mặt mũi cũng bắt đầu vặn vẹo.

      "Người tới, truyền ngự y." Long Khải Diêm la lớn, mặc dù quan tâm nàng, nhưng lúc này nàng vẫn còn giá trị lợi dụng.

      "Vâng"

      Long Khải Diêm ôm Thượng Quan Diễm Nhi vào nội viện, người bị ôm ở trong ngực vẫn luôn có nhìn về phía Thiên Thiên mà nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoàng thượng, ngửi được mùi vị nam tính, hai má tự chủ đỏ lên.

      Đồng thời, nội tâm rất kích động, bởi vì Hoàng thượng lo lắng cho mình, vậy cũng có nghĩa là Hoàng thượng đau lòng thay mình, còn con tiện nhân kia sắp chết đến nơi rồi, Hoàng thượng nhất định nghiêm trị chuyện này.

      Chỉ là nàng đánh giá Thiên Thiên quá thấp rồi, chính vì như thế, cuối cùng nàng vẫn bị hủy diệt bởi người mà nàng luôn cho rằng có thân phận hèn mọn, hơn nữa còn là. . . . . .

      "Tiểu thư. . . . . ." Dịch Yên mới lấy lại tinh thần, nàng vừa bị kinh hãi, giống như sắp thấy địa ngục vậy.

      "Người đâu, kéo người hạ độc xuống cho trẫm, vào trưa mai xử trảm." Sau khi Long Khải Diêm ra lạnh giọng .

      "Dân nữ phục." có vẻ sợ hãi, cũng có ý tứ cầu xin, chỉ nhàn nhạt .

      "Sao lại phục?" Long Khải Diêm có hứng thú đối với việc nàng có cầu khẩn và khóc lóc, ngược lại là vẻ mặt bình tĩnh.

      muốn nghe thử xem nàng biện giải cho mình như thế nào?

      "Hoàng thượng dân nữ là người hạ độc, Hoàng thượng có chứng cớ gì ?"

      "Ái phi của trẫm, tỷ tỷ ruột của ngươi chính miệng , là ngươi hạ độc nàng." Khóe miệng khẽ nâng lên, xem ra tất cả truyền thuyết đều sai cả, nhát gan mềm yếu, xấu xí vô cùng, toàn là giả.

      "Chính miệng ? Vậy là Hoàng thượng có nhân chứng sao? Chẳng lẽ Hoàng thượng chỉ dựa vào lời vu khống mà tin dân nữ là người hạ độc, nhất định ban cho dân nữ tử tội? Hoàng thượng đúng là thánh quân." Nhìn thẳng vào cặp mắt thâm thúy này, nàng thấy được vẻ thú vị trong đó, cảm thấy hứng thú đối với mình hơn việc ban cho mình tử tội.

      "Vu khống? Các ngươi cùng là thiên kim của Thượng Quan Tể Tướng, vì sao ái phi phải hãm hại ngươi?"

      "Có phải vu khống hay , phương pháp chứng minh cũng rất đơn giản, chỉ cần thái y đến bắt mạch là biết?" Ánh mắt Thiên Thiên liếc nhìn nam tử trung niên đứng ở bên chờ đợi cách khoảng hơn năm mươi thước, hòm thuốc người chứng minh được thân phận của .

      Vẻ mặt của nàng thong dong trấn định, thản nhiên mỉm cười, người tản ra khí chất thanh nhã, làm cho Long Khải Diêm có hứng thú.

      "Hạ quan tham kiến Hoàng thượng!"

      "Ừ, trẫm muốn lập tức biết được nguyên nhân Đức quý phi đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu." Mặt Long Khải Diêm lạnh lẽo và , qua đoạn đối thoại bên trong vừa rồi, biết được tất cả nguyên do.

      "Hạ quan tuân chỉ."

      Ngự y ôm hòm thuốc bước nhanh tới nội viện, giống như rất sợ cẩn thận mà đắc tội Hoàng thượng.

      Thiên Thiên cũng hốt hoảng, bình tĩnh đứng ở bên, cười lạnh nhìn tất cả, Từ khi Long Khải Diêm bước vào Lệ viện, đeo mặt nạ rồi, mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng nàng biết mình vẫn phải nhượng bộ cho thỏa đáng.

      lúc sau.

      "Bẩm Hoàng thượng, thân thể Quý phi nương nương có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều chút, dùng thêm chút thuốc an thần là được." Ngự y ra ngoài và cẩn thận, từ lúc mới bước vào Lệ viện, cảm thấy bầu khí bình thường, để bảo vệ tính mạng, vẫn nên cẩn thận hơn.

      "Lui xuống"

      "Mặc dù dân nữ biết vì sao nương nương phải hãm hại dân nữ như vậy, nhưng ở nơi cao quý này, ngay dưới mắt thiên hạ, dân nữ chỉ là người bình thường, sao có thể làm ra chuyện tổn thương tỷ tỷ, đại nghịch bất đạo như thế, kính xin Hoàng thượng làm chủ cho dân nữ." Khi Thiên Thiên đến đây vẻ mặt luôn bình tĩnh bắt đầu kích động, nước mắt đảo quanh.

      "Đúng vậy! Hoàng thượng, mời làm chủ cho tiểu thư a!" Dịch Yên cũng theo.

      Long Khải Diêm nhìn Thiên Thiên cách sâu sắc, nữ tử mà lại có thể có biến hóa lớn như thế.

      Thiên Thiên thấy trả lời, tiếp, "Dân nữ tự biết thân phận thấp kém, nên xin Hoàng thượng làm chủ cho dân nữ, trừng phạt nương nương cao quý, huống chi vị nương nương còn là Quý phi mà Hoàng thượng sủng ái, xin Hoàng thượng cứ coi như là chưa từng nghe thấy !"

      Mắt lạnh nhìn nữ tử quỳ mặt đất, nàng rất thông minh.

      "Người tới, Đức quý phi hãm hại người thân, còn lừa trẫm, đánh 20 đại bản nặng để trừng phạt."

      Mà Thượng Quan Diễm Nhi ở nội viện vẫn chìm trong ảo tưởng của chính mình, hề biết hình phạt đau đớn dành cho nàng sắp đến.

      "Dân nữ tạ ơn Hoàng thượng, bây giờ dân nữ cũng nên trở về phủ." 20 đại bản, cái mông phải nở hoa, Thượng Quan Diễm Nhi, đây chỉ là trừng phạt nho dành cho ngươi.

      "Chẳng lẽ ngươi sợ, trẫm chỉ cho có lệ thôi sao?"

      "Dân nữ đương nhiên tin tưởng Hoàng thượng, lời Hoàng thượng là nhất ngôn cửu đỉnh, sao dân nữ dám nghi ngờ. Dân nữ cáo lui." Thiên Thiên nhàn nhạt .

      Con ngươi thâm thúy của Long Khải Diêm nhìn chăm chú bóng lưng rời , được lắm, Thượng Quan Thiên Thiên.

      "Tiểu thư, Dịch Yên biết vì sao tiểu thư phải mang Dịch Yên vào cung."

      Cư xử nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, ngươi cho rằng ta dễ dàng bỏ qua cho người lúc nào cũng muốn ta chết sao? Những lời này cứ vang lên bên tai, tiểu thư muốn mình hiểu con đường của nàng sau này.

      "Ừ, ngươi. . . . . ." Thiên Thiên còn chưa hết, Dịch Yên cắt đứt lời của nàng.

      "Tiểu thư. . . . . . ." Dịch Yên chỉ vào bóng người cách đó xa, nóng nảy .

      Thiên Thiên nhìn theo phương hướng mà Dịch Yên chỉ, thế giới này đúng là mà!

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35: Bị đánh

      Lần này, nàng mang theo Dịch Yên vào cung, mục đích chủ yếu là muốn nàng ta hiểu ràng, bất kể nàng đến gần mình với mục đích như thế nào? Chỉ cần trở thành kẻ địch của mình, chết có chỗ chôn, tuyệt nương tay khi đối đãi với kẻ địch của mình.

      Nhớ lại hình ảnh lúc đó, Dịch Yên vẫn còn sợ hãi, sau khi ra khỏi Lệ viện, thấy nụ cười mặt nàng mình cũng hiểu, nàng tuyệt đơn giản như mình thấy.

      Nếu như nàng phát ra mục đích thực của mình, kết quả của mình chắc hẳn rất thảm.

      Vào giờ khắc này, kiên định trong lòng Dịch Yên bắt đầu do dự, biết có nên tiếp tục nữa .

      Liếc mắt nhìn sắc mặt Dịch Yên có chút trắng bệch, Thiên Thiên biết mục đích của mình thành công.

      "Tiểu thư, Kỳ Vương gia. . . . . ." Dịch Yên đột nhiên nhìn thấy Long Khải Kỳ từ xa tới.

      Nhất thời lòng của nàng vướng mắc, nếu như bị nhận ra, nàng tuyệt có hi vọng sống sót.

      Thiên Thiên nhìn theo phương hướng Dịch Yên chỉ, thế giới này đúng là nha! ngờ bọn họ gặp lại nhau ở trong hoàng cung.

      Nhìn lại Dịch Yên bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, thân thể còn ngừng run run, đây là nàng sợ sao? Hay là. . . . . . Ch dù Long Khải Kỳ muốn lấy mạng của nàng, với võ công của nàng thể nào lại sợ hãi như thế, hay là trong đó vẫn có chuyện mà nàng biết?

      Thiên Thiên nhìn vô cùng thâm ý, lời nào.

      Mà ở nơi xa, hình như Long Khải Kỳ cũng cảm nhận được có ánh mắt nhìn chăm chú vào , lúc sắp tìm ra ánh mắt này, nữ nhân xinh đẹp mỹ lệ đột nhiên xuất ngay trước mắt .

      "Nghe ngươi được Hoàng thượng sủng ái, Bổn vương chúc mừng ngươi." Long Khải Kỳ lạnh lùng .

      Đối với nữ nhân xinh đẹp này, tâm nhúc nhích, ngược lại còn thêm chán ghét.

      "Kỳ, ta biết , năm đó nên lợi dụng ngươi để được Hoàng thượng chú ý. Nhưng bữa tiệc năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng ta sâu." ra nữ nhân xinh đẹp này là Tuyết Diên mới được sủng ái.

      "Ngươi có tư cách kêu thẳng tục danh của Bổn vương, còn nữa, Bổn vương cũng muốn nghe chuyện lúc trước của và ngươi." Long Khải Kỳ nổi giận .

      "Kỳ. . . . . ." Tuyết Diên thấy đáy mắt Long Khải Kỳ tức giận nên đổi lời lại, "Vương gia, Tuyết Diên. . . . . ."

      "Bổn vương có thời gian tán gẫu với ngươi, còn nữa, ngươi có chuyện cũng cần tìm Bổn vương, mà phải tìm người kia." Giọng Long Khải Kỳ vô cùng lạnh lẽo, sau đó xoay người theo hướng xuất cung.

      Tuyết Diên nhìn bóng lưng rời , tâm có chút đau nhói, năm đó để được vào cung nên nàng cố ý đến gần , vì nàng biết quan hệ lúc trước của và Hoàng thượng, cũng chính vì như vậy, nàng cố ý khiến Hoàng thượng nghĩ rằng hai người bọn họ có quan hệ mập mờ, từ đó có thể vào cung.

      Nàng cũng biết, lúc đó có tình ý với mình, chính vì cơ hội này, nàng làm tổn thương.

      Đột nhiên, biết nàng nghĩ tới cái gì, đáy mắt vốn là nhu nhược, đau đớn lại thoáng qua ý lạnh.

      Đối với những tiết mục này, Thiên Thiên chút hứng thú, bước chân, tiếp tục về phía trước.

      Bên Lệ viện trình diễn hình ảnh rất thê thảm, nhưng chỉ với Thượng Quan Diễm Nhi thôi, những người khác cũng nghĩ như vậy.

      "A. . . . . . Các ngươi là những thứ cẩu nô tài, Bổn cung là Đức Quý phi, thân phận tôn quý, các ngươi lại dám đánh Bổn cung, các ngươi muốn sống nữa sao?" Nằm ở ghế dài, Thượng Quan Diễm Nhi tức giận quát lên.

      "Nương nương, nô tài phụng mệnh làm việc, nương nương nên nhẫn nại ." thái giám trong số đó yếu ớt , làm nô tài trong cung nhiều năm, đây là lần đầu tiên đánh nương nương cao quý.

      "A. . . . . . Phụng mệnh? Các ngươi phụng mệnh người nào?" Trước còn nằm hưởng thụ giường êm, chìm trong dịu dàng của Hoàng thượng, sau khắc, nàng liền bị những hạ nhân này kéo đánh cho mấy hèo.

      "Nô tài phụng mệnh của Hoàng thượng."

      " thể nào"

      "Là , nương nương, chính miệng Hoàng thượng hạ lệnh, nương nương vu hãm người khác, còn lừa hoàng thượng, xử phạt 20 hèo để răn đe." nha hoàn chạy tới, giọng .

      "A. . . . . . chút, các ngươi muốn sống nữa sao?" Vu hãm? Thượng Quan Diễm Nhi lập tức nghĩ đến Thượng Quan Thiên Thiên, nhất định là nàng giở trò ở sau lưng mình, sau đó Thượng Quan Diễm Nhi cũng lớn tiếng kêu la, gương mặt vặn vẹo dữ tợn.

      20 hèo, mạng của nàng như mất nửa, chắc khiến nàng phải nằm lỳ giường trong 1 tháng.

      Ngự Thư phòng.

      Trong đầu Long Khải Diêm vẫn còn lưu giữ bóng dáng của Thượng Quan Thiên Thiên, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, người nồng nặc phấn vị, tính tình nhát gan mềm yếu khác hoàn toàn với hôm nay.

      Chỉ trong thời gian ngắn, làm sao người có thể thay đổi lớn như thế được, trừ phi. . . . . .

      "Trẫm muốn biết toàn bộ tư liệu về Thượng Quan Thiên Thiên và tất cả mọi chuyện nàng làm ở Kỳ vương phủ." Long Khải Diêm về phía khí.

      Chớp mắt, thư phòng to như vậy bỗng nhiên xuất nam tử, cung kính , "Thuộc hạ tuân lệnh."

      Cũng rất nhanh, thư phòng chỉ còn lại mình Long Khải Diêm, cảm giác ra từng có người khác xuất .

      Bên khác, Thiên Thiên rời hoàng cung.

      "Tiểu thư, chắc hẳn có rất nhiều người lo lắng cho tiểu thư, chúng ta có nên trực tiếp trở về phủ ?" Dịch Yên mở miệng .

      ", ta còn có chuyện, ngươi trở về phủ trước bảo mọi người cần lo lắng, sau đó kêu Như Huyên đến Túy Hương lâu tìm ta." Thân là trợ thủ đắc lực, mình tất yếu phải khảo nghiệm nàng.

      "Vâng" Dịch Yên trả lời rất cung kính, nhìn qua thấy nàng có chút dị tâm nào, nhưng là thế nào, trước mắt chỉ có chính nàng mới biết được.

      Chưa đến nén nhang, Thiên Thiên tới Túy Hương lâu.

      Mặc dù nàng là trong những cổ đông của Túy Hương lâu, nhưng trước đó vài ngày, nàng cũng có thời gian xem qua sổ sách ở đây, về phần lợi nhuận, đều do Mộ Dung Hàn trực tiếp chuyển qua tài khoản cho nàng, mà nàng cũng chưa bao giờ kiểm tra.

      phải là nàng tin tưởng Mộ Dung Hàn, nhưng nàng vẫn muốn bồi dưỡng thế lực riêng cho mình.

      "Vừa đúng lúc, ta định tìm ngươi."

      Thiên Thiên vừa bước vào Túy Hương lâu, nghe được thanh của Mộ Dung Hàn từ phía sau.

      " sao?" Đúng là khéo, nàng vừa định tìm , liền xuất .

      "Dĩ nhiên, điều này chứng minh được ăn ý của chúng ta, phải ?" Mộ Dung Hàn mỉm cười.

      Sắc mặt Thiên Thiên ngay thẳng, nàng luôn cảm thấy bây giờ khác với lúc trước.

      " thôi! Chúng ta lên lầu rồi ."

      "Ừ" Thiên Thiên gật đầu cái.

      "Hôm nay ta tới, chủ yếu là giới thiệu với ngươi người, nàng là trợ thủ của ta, nhưng vì nàng được thông qua trước, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta khảo nghiệm năng lực quản lý và năng lực ứng biến của nàng."

      "Trợ thủ?"

      "Ừ, chính là cánh tay đắc lực của ta."

      "Ồ! Ta có biết người này hay ?" Mộ Dung Hàn nhíu mày, biết vui mừng hay là ngược lại.

      "Nàng tới." Thiên Thiên từ cửa sổ nhìn xuống, vừa lúc thấy Như Huyên bước vào Túy Hương lâu, ra ý bảo Mộ Dung Hàn nhìn xuống.

      "Nàng chính là nữ tử mà ngươi mất vạn lượng để có được !" Dung mạo của nữ tử này xác thực kém, nhưng là, nhìn ra nữ tử này có chỗ nào đáng giá khiến nàng và Hạo phải tranh nhau, hơn nữa còn trở thành cánh tay của nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :