1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 26: Phong phi

      Thượng Quan phủ

      "Trưởng nữ của Thượng Quan Tể tướng, Thượng Quan Diễm Nhi, tính tình nhu hòa, huệ chất lan tâm, hiền thục đoan trang, đức hạnh thiện lương, dáng vẻ xinh đẹp, thấu hiểu lễ nghi, tướng mạo nghi đức rất được lòng vua, vào ngày 15 tháng này, phong làm Đức Quý phi."

      "Tạ hoàng thượng ân điển." Thượng Quan Kiệt Hùng dẫn đám người khấu đầu tạ ơn.

      Sau khi thái giám tuyên chỉ rời , ai có thể vui hơn Thượng Quan Diễm Nhi, rốt cuộc nàng được lên làm Quý Phi như mong muốn, đương nhiên cũng cách vị trí Hoàng hậu xa nữa.

      "Chúc mừng tỷ tỷ." Thượng Quan Mạn Nhi và Thượng Quan Tiệp Nhi cũng vui mừng .

      Chỉ có Thượng Quan Kiệt Hùng nghiêm mặt, có bất kỳ vui mừng nào.

      "Lão gia, hôm nay Diễm Nhi được phong phi tiến cung, chừng vài ngày giờ nữa có thể đoạt được vị trí Hoàng hậu, chẳng lẽ lão gia vui mừng sao?"

      Lý Thục Mẫn là phu nhân chính thức của Thượng Quan Kiệt Hùng, mẫu thân ruột thịt của Thượng Quan Diễm Nhi.

      "Diễm Nhi, Mạn Nhi, Tiệp Nhi, ba người các ngươi lời xin lỗi với Thiên Thiên, cũng đón nàng trở về phủ." Thượng Quan Kiệt Hùng vẫn trầm mặc bỗng mở miệng làm mọi người sững sờ, nụ cười mặt cứng lại.

      "Cái gì, lão gia, người để ba người Diễm Nhi xin lỗi tiểu tiện nhân đó sao!" Lý Thục Mẫn thể tưởng tượng nổi, thanh vang vọng khắp phủ.

      "Đúng vậy! Lão gia, đại tỷ rất đúng, tiểu tiện nhân đó có tài đức gì mà Tiệp Nhi của chúng ta phải xin lỗi nàng chứ, hơn nữa nàng bị Kỳ Vương gia hưu ngay trước mặt mọi người làm mặt mũi Thượng Quan phủ chúng ta mất hết, sao còn để cho người như vậy trở về phủ?"

      Người này là nhị phu nhân, mẫu thân Hà Viện Viện của Thượng Quan Mạn Nhi và Thượng Quan Tiệp Nhi.

      "Phụ thân, vì sao chúng ta phải xin lỗi tiện nhân kia, là nàng thả chó cắn chúng ta trước, lại , mấy ngày nữa, ta chính là phi tử của Hoàng thượng, sao phải xin lỗi tiện nhân có thân phận hèn mọn, đây chẳng phải là làm mất thân phận của ta sao?" Thượng Quan Diễm Nhi la lên.

      Quý phi cao quý như nàng mà phải tạ lỗi với tiện nhân thấp kém, truyền , nàng còn thể diện sao? Nhất định mọi người cười nhạo.

      "Các ngươi nên nữa, ta chỉ muốn các ngươi lập tức xin lỗi là được, còn nữa, tối nay ta muốn thấy nàng trở lại phủ, nếu . . . . . . ." Thượng Quan Kiệt Hùng lạnh lùng liếc mắt nhìn mỗi người trong phòng khách, sau đó vung tay, rời , muốn bắt đầu bố trí, xem ra kế hoạch của bị phát .

      Để đạt được mục đích, tiếc bất cứ giá nào.

      Thượng Quan Diễm Nhi tức giận nhìn bóng lưng rời , nàng hiểu vì sao phụ thân phải làm như vậy?

      "Mẫu thân, chẳng lẽ muốn Quý phi tương lai như ta cúi người xin lỗi với tiện nhân kia sao?"

      "Đúng nha! Đại tỷ, mấy người các nàng cần phải sao? Diễm Nhi sắp sắc phong làm Quý phi, nếu tiểu tiện nhân đó cố ý làm khó, chúng ta nên làm cái gì?" Hà Viện Viện hỏi.

      "Các ngươi cũng nên biết, làm trái với lời của lão gia, kết quả vô cùng thảm, chỉ là. . . . . ." Lý Thục Mẫn cố ý dừng lại , khẽ cười , "Chỉ là lão gia lại , cho phép hai chúng ta cùng nhau , ta rất muốn xem tiểu tiện nhân này định giở trò gì." Cặp mắt Lý Thục Mẫn híp thành đường ngang, đáy mắt toàn là ý lạnh.

      "Ừ, đúng, lão gia cho phép chúng ta theo, thấy tiểu tiện nhân đó là da lại ngứa ngáy. Đại tỷ, để muội muội chuẩn bị chút, chắc chắn khi nó nhìn thấy chúng ta chân cũng mềm nhũn, làm sao còn dám muốn bọn Mạn Nhi xin lỗi."

      Lông mày Hà Viện Viện nhướng cao, khóe miệng khẽ nâng lên, trong mắt là ý cười.

      Mà ba tỷ muội Thượng Quan tức giận bất bình cũng nở nụ cười, lần này biết là người nào phải xin lỗi người nào.

      cuộc chiến của nữ nhân lớn bắt đầu, chỉ là ai thua còn chưa biết?

      Kỳ vương phủ.

      "Kỳ, ngờ tốc độ của vẫn rất nhanh, nhanh như vậy thu được tin tức." Hạo lười biếng tựa vào ghế và .

      "Tốc độ của rất nhanh, vừa phái người truyền chỉ, chắc chắn ý chỉ này tới được Thượng Quan phủ rồi." Mặt Long Khải Kỳ lạnh nhạt.

      " lại rất thông minh, nhưng Thượng Quan Kiệt Hùng tuyệt đối phải là người dễ bị khống chế."

      "Chúng ta cũng nên xem thường Hoàng thượng, ta và ngươi đều chưa từng thấy qua thực lực chân chính của , sợ rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ." Long Khải Kỳ đột nhiên có ngụ ý.

      Đối với vị hoàng huynh này, chưa bao giờ thừa nhận, mà ta cũng giống vậy, chưa từng thừa nhận quan hệ huynh đệ với .

      Hạo dĩ nhiên biết chuyện mà Long Khải Kỳ chỉ.

      thanh chạy thanh vội vàng truyền đến.

      "Vương gia. . . . . . Xảo Nhi tham kiến Vương gia." Tiếng chạy bộ ở cửa thư phòng ngừng lại, đạo thanh gấp gáp vang lên.

      "Chuyện gì?" thanh lạnh lùng từ bên trong truyền ra.

      "Vương gia, Xảo Nhi vừa phát Nghi tỷ tỷ mới trốn ." Lăng Xảo Nhi gấp gáp .

      " có việc gì cút xuống ."

      "Vương gia. . . . . ." Ban đầu, Lăng Xảo Nhi sững sờ, sau đó tiếp tục .

      "Cút"

      Lăng Xảo Nhi nghĩ tới Vương gia lại bỏ qua cho Nghi Lan, nếu giải quyết cái hậu hoạn này, tất cả bí mật của mình đều bị lộ ra ngoài, được, nhất định nàng phải tự mình diệt Nghi Lan.

      Trong mắt Lăng Xảo Nhi thoáng qua vẻ ác độc.

      Hoàng cung.

      "Ta phải Tuyết Diên trước kia nữa, ngươi có thể về." Tuyết Diên nhàn nhạt .

      "Ngươi từng như thế, bây giờ lại thương cũng ? Ngươi nghĩ rằng ta tin tưởng lời của ngươi sao?" Nam tử cười lạnh tiếng.

      "Ha ha, , ngươi là người vô tâm vô tình, dĩ nhiên hiểu được tâm tư của ta lúc này." mặt Tuyết Diên còn vẻ thầm trước kia nữa, chỉ có vẻ thản nhiên, ngay cả ánh mắt cũng lạnh nhạt.

      " hiểu, ta cũng muốn hiểu." Nam tử lạnh nhạt .

      "Long Khải Diêm hạ chỉ sắc phong Thượng Quan Diễm Nhi làm phi, chắc hẳn hiệp nghị với Thượng Quan Kiệt Hùng rồi, ngươi yên tâm, ta thu thập nhiều tin tức hơn để cung cấp cho gia , nhất định có thể hoàn thành nghiệp lớn của gia." Vẻ mặt Tuyết Diên bình tĩnh và .

      Muốn nhìn ra chút xíu đầu mối từ vẻ mặt lạnh nhạt của Tuyết Diên, nhưng vô luận thế nào cũng nhìn ra chút tâm tình nào khác.

      "Tốt nhất lời ngươi đều là , nếu . . . . . ."

      Chỉ trong chớp mắt, nam tử biến mất thấy bóng dáng, giống như chưa từng xuất .

      Khuôn mặt vốn lạnh nhạt, nhất thời nước mắt rơi xuống, nhưng trong mắt cũng có đau lòng, chỉ có hận ý.



      "Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư, đại phu nhân, nhị phu nhân và đại tiểu thư sắp tới." Tinh nhi từ bên ngoài chạy vào hô.

      "Ha ha, rất tốt, đều tới, kịch hay sắp diễn rồi." Thiên Thiên hơi mỉm cười .

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27: Ong mật

      Đám người Lý Thục Mẫn thành đoàn, nghênh ngang lại ở khu phố phồn hoa này, tự nhiên khiến mọi người chú ý.

      "Nương, tiện nhân kia có nuôi hai con chó sói lớn." Bước chân Thượng Quan Diễm Nhi có chút ngập ngừng, e sợ .

      Đến bây giờ, nàng vẫn quên được kiện lần trước.

      "Vậy như thế nào?" Lý Thục Mẫn khinh thường , nàng tin mình giải quyết được hai súc sinh đó.

      Khi Lý Thục Mẫn mở cửa chính ra, ngang nhiên thẳng bước vào.

      Vừa vào, mọi người liền nhìn thấy tiện nhân trong mắt các nàng, lúc này nhàn nhã tựa vào ghế thái phi, đôi chân ngọc thả xuống cũng lắc lắc.

      Tinh nhi và Mặc chia ra đứng ở phía sau, nhưng lại thấy bóng dáng của A Hắc và A Hoàng.

      " phải các ngươi thành tâm thành ý tới xin lỗi sao? Vì sao ta lại thấy thành ý của các ngươi, ngược lại các ngươi còn dẫn theo nhiều người tới đây như vậy." Đối với vẻ tức giận và tàn nhẫn trong mắt của các nàng, nàng hề e ngại, vẫn bộ dáng nhàn nhã .

      "Kẻ tiện nhân này, ngày sau ta chính là Quý phi thân phận cao quý, mà ngươi chỉ là đồ đê tiện cư nhiên vọng tưởng muốn ta nhận lỗi với ngươi, đó là chuyện thể." Bên cạnh, Thượng Quan Diễm Nhi sớm nhịn được tức giận .

      "Đúng, bằng thân phận hèn mọn của tiện nhân như ngươi cũng muốn chúng ta tạ lỗi sao, ngươi nhìn chút xem thân phận có xứng hay ." Thượng Quan Mạn Nhi chế nhạo.

      "Vậy các ngươi tới đây. . . . . ." Thiên Thiên khiêu mi cười cười và .

      "Ngươi chẳng qua là do nha hoàn sinh, còn muốn trở lại phủ đệ, xem ra ngươi chán sống rồi." Hà Viện Viện hừ lạnh , "Hôm nay ta để cho mẹ con các ngươi được đoàn tụ ở Diêm Vương."

      Hà Viện Viện vừa xong, ám khí giấu trong tay áo đánh tới Thiên Thiên.

      Lúc ám khí chỉ còn cách ba tấc, Mặc nhanh nhẹn vung ống tay áo lên, ám khí"Khi" tiếng rơi xuống đất.

      " ngờ Nhị phu nhân của Tể Tướng cũng dùng loại thủ đoạn ti tiện này." Cười lạnh tiếng, ánh mắt Thiên Thiên lạnh lẽo nhìn Hà Viện Viện.

      Hà Viện Viện run rẩy lui về phía sau, ánh mắt vừa rồi mang theo sát khí lạnh lùng, đúng, nàng cảm nhận được luồng sát khí này, làm cho người ta sợ hãi, người trước mắt này là Thượng Quan Thiên Thiên hèn yếu sao?

      "Năm đó nên để cho ngươi và tiện nhân kia cùng nhau gặp Diêm Vương!" Lý Thục Mẫn đột nhiên đáp lại câu ăn khớp.

      Nhưng lại làm cho người khác phải suy ngẫm.

      "Hả? Nghe lời này của ngươi, hẳn là có ý khác nha!" trực tiếp cho nàng biết, những lời này của Lý Thục Mẫn đơn giản, chừng bên trong còn có bí mật.

      "Ta cảnh cáo ngươi, dám bước vào phủ đệ bước, ta nhất định khiến ngươi có mạng trở về phủ nhưng còn mạng để hưởng thụ." Lý Thục Mẫn lấy lại bình tĩnh, sau đó lạnh nhạt .

      Thiên Thiên dùng khóe mắt nhìn chút mực, sau đó khẽ cười , "Ai da, sao mà ta lại quên, thân là chủ nhân, thế nào lại để cho các ngươi đứng đây? Ta là thất lễ."

      Rất nhanh, bọn hạ nhân mang năm cái cái ghế đến.

      Đối với chuyển biến đột ngột của Thiên Thiên, đám người Lý Thục Mẫn nhất thời rối rít sửng sốt.

      "Nếu các ngươi cảm thấy mệt mỏi vậy tiếp tục đứng ! Mặc, bảo người ta cất ghế !"

      "Chờ chút! Chắc rằng ngươi cũng dám đùa giỡn ra cái dạng gì!" Lý Thục Mẫn hừ lạnh .

      Lý Thục Mẫn đặt mông ngồi xuống, sau đó mấy người Thượng Quan Diễm Nhi cũng ngồi xuống theo.

      Trong lòng Thiên Thiên cười lạnh, kịch hay sắp bắt đầu.

      mùi hương từ từ bay đến, nhưng ai phát , chỉ nghĩ là mùi hoa theo gió bay tới mà thôi.

      "Đại phu nhân, xin thứ cho Thiên Thiên ngu đần, vừa rồi đại phu nhân có ý tứ là muốn lấy tính mạng của Thiên Thiên, hay phu nhân còn có ý tứ khác." Thiên Thiên thản nhiên .

      "Xem ra ngươi cũng đần, có thể nghe ra ý tứ của mẫu thân." Thượng Quan Diễm Nhi cười lạnh .

      Mà Hà Viện Viện lại nữa chỉ yên lặng ở bên, nàng muốn xác định xem ý nghĩ của mình có chính xác ? Nàng muốn quan sát tốt.

      "Năm mà mẫu thân Thiên Thiên mất vì bệnh là do đại phu nhân làm trường giả phải ? Hay đại phu nhân là hung thủ sát hại mẫu thân Thiên Thiên?" Thiên Thiên lớn mật giả thiết, ý tứ của câu kia, nàng có lý do tin tưởng rằng mẫu thân bị Lý Thục Mẫn sát hại.

      "Dù do nương giết thế nào? Chỉ là tiện tỳ nho thôi, giết nàng còn sợ tổn thương tay đấy." Thượng Quan Diễm Nhi khinh thường lạnh nhạt .

      "Diễm Nhi. . . . . ." Lý Thục Mẫn quát lớn.

      "Mẫu thân. . . . . ."

      Lý Thục Mẫn bảo Thượng Quan Diễm Nhi được xằng bậy.

      "Hừ, tiện nô tỳ Sở Liên đó, tự cho là có chút vẻ thùy mị, dám quyến rũ lão gia, sinh ra tiểu tiện nhân như ngươi, nàng chết sớm cũng tốt." Lý Thục Mẫn lạnh lùng .

      Thiên Thiên nắm tay áo chặt, đáy mắt thoáng qua khí lạnh.

      Mà Tinh nhi cũng căm giận bất bình, vẻ mặt của Mặc vẫn lạnh nhạt, giống như có quan hệ gì với , nhưng đáy mắt lại thoáng qua vẻ ác độc.

      "A! Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư. . . . . ." Đột nhiên đạo tiếng thét chói tai hấp dẫn chú ý của mọi người.

      " là chủ tử thế nào hạ nhân thế đó." Thượng Quan Diễm Nhi chế nhạo.

      "Có chuyện gì mà ngươi lại gấp gáp như thế?" Thiên Thiên cười khẽ .

      "Tiểu thư, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ. . . . . . đoàn ong mật từ viện sát vách bay tới." Nha hoàn vội vã chạy tới thở ra hơi.

      "A? Ong mật? Nhanh, chạy mau!" Hà Viện Viện trầm mặc bỗng nhiên sắc mặt đại biến .

      Vừa dứt lời, đám ong mật trực tiếp tập kích đám người Lý Thục Mẫn.

      Sắc mặt đám người Lý Thục Mẫn trắng bệch, lập tức đứng dậy, muốn chạy ra ngoài, nhưng cửa lại biết đóng chặt từ khi nào, hơn nữa còn có con chó sói lớn ngồi chồm hổm ở đó.

      Vì đuổi những con ong mật kia , tay họ ngừng vùng vẫy, nhưng họ càng động ong mật càng bay tới người các nàng.

      "Đại tỷ, làm thế nào? Vượt qua con chó sói này." Hà Viện Viện cũng nhìn thấy, trong mắt con chó sói lớn phát ra lục quang, làm cho người ta dám đến gần, rất sợ trở thành thức ăn trong miệng nó.

      "A. . . . . . là đau."

      Tiếng kêu thảm thiết của ba tỷ muội Thượng Quan Diễm Nhi ngừng truyền đến.

      "Nương, là đau." Thượng Quan Tiệp Nhi khổ sở kêu thảm, mặt của nàng bị ong mật chích cho mấy bọc lớn rồi.

      "Nghe, nên lộn xộn, ngoan ngoãn tĩnh tọa, ngừng thở, những thứ ong mật kia tự nhiên rời ." Lý Thục Mẫn chuyện, đồng thời cũng động đậy thân thể nữa, ngừng thở.

      Rất nhanh, mấy người khác cũng làm theo, những con ong mật vây quanh các nàng cũng chích họ nữa, sau lúc lâu, bọn nó bay xa rồi.

      "Tiểu tiện nhân, lại dám trêu chúng ta." Thượng Quan Diễm Nhi vặn vẹo mặt hung hăng , nhưng mặt nàng hơi động, liền đau đớn.

      "Lời của ngươi mới là lạ, chẳng lẽ các ngươi nghe thấy ong mật này bay từ viện sát vách tới sao, ta chỉ là nữ tử sao có thể khống chế được ong mật tới chích các ngươi chứ?" Thiên Thiên khẽ cười.

      ra, trong lòng nàng cũng cố nén cười, vì mặt những người đó sưng sưng hồng hồng, bộ dáng của họ rất nhếch nhác.

      "Tiện nhân, hôm nay ta cho ngươi thấy lợi hại của ta." Mặt Thượng Quan Mạn Nhi dữ tợn, giận dữ .

      Kèm theo là tiếng hét thảm, "A. . . . . ."

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 28: Đùa giỡn

      Khuôn mặt Thượng Quan Mạn Nhi vặn vẹo, lời cực kỳ ác độc,"Tiện nhân, hôm nay bản tiểu thư cho ngươi xuống địa ngục để thấy mặt Diêm Vương."

      Dù sao Thượng Quan Mạn Nhi cũng là nữ nhân yếu đuối, có nội lực, nàng vừa xong, cả thân thể bị đánh bay.

      "A. . . . . ." Thượng Quan Mạn Nhi khổ sở kêu thảm thiết.

      "Người nào dám đả thương chủ tử, chắc chắn phải chết." Mặc nhàn nhạt .

      "Cẩu nô tài, ngươi dám làm tổn thương nữ nhi của ta." Hà Viện Viện liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn Nhi được đỡ dậy, lại lạnh lùng nhìn Mặc và .

      Vừa dứt lời, Hà Viện Viện dùng nội lực tiến lên tập kích Mặc, Mặc né tránh rất khéo léo, sau đó chân trước đá cái, ngay giữa bụng của Hà Viện Viện.

      "Mặc, ngươi quên sao, chúng ta là người có văn hóa, đánh nhau tổn hại đến hình tượng của chúng ta, hơn nữa. . . . . ." Thiên Thiên cười như cười nhìn nhóm người bị ong mật chích sưng đỏ vòng.

      Mà mặt mấy người kia hung ác nhìn nàng, đặc biệt là Lý Thục Mẫn và Thượng Quan Diễm Nhi, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, mình sớm bị ánh mắt của bọn họ giết chết. Trong lòng Thiên Thiên cười thầm.

      "Tinh nhi, ngươi có ngửi thấy mùi hương quái dị hay ? Hơi thối và hơi ghê tởm." Thiên Thiên rút ra cái khăn thêu từ trong tay áo, tay ngọc vung khăn thêu lên, bột màu trắng theo đó mà bay ra.

      Lý Thục Mẫn nhìn Thiên Thiên trước mắt, tất cả mọi chuyện hôm nay, tiểu tiện nhân này thay đổi, khác trước kia, còn nữa, mặt nàng rất đau, hôm nay nàng thể tiếp tục ở chỗ này nữa, nàng phải trở về nghĩ biện pháp khác mới được.

      "Hôm nay tạm thời bỏ qua cho tiện nhân này." Lý Thục Mẫn lạnh nhạt , ", trở về phủ."

      "Nương, chẳng lẽ bỏ qua cho tiện nhân này dễ dàng vậy sao, nàng dám thiết kế khiến ong mật chích chúng ta, nàng phải chết." Ánh mắt ác độc của Thượng Quan Diễm Nhi hung hăng trợn nhìn Thiên Thiên.

      "Đúng vậy! Đại tỷ, chúng ta quyết thể buông tha cho tiện nhân này như thế, chúng ta. . . . . ." Hà Viện Viện còn chưa hết, thân thể mềm mại ngồi chồm hỗm mặt đất.

      Tiếp theo, thân thể của đám người Lý Thục Mẫn, Thượng Quan Diễm Nhi cũng mềm như bùn ngồi chồm hỗm mặt đất, chút sức sống cũng có, đầu óc choáng váng.

      "Tiểu thư, bọn đại phu nhân chịu quỳ xuống xin lỗi với tiểu thư rồi sao." Vẻ mặt Tinh nhi buồn cười nhìn nhóm người ngồi chồm hỗm mặt đất.

      Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại tình huống này, khiến nàng kích động!

      "Tiện nhân, ngươi lại sử dụng cái chiêu gì? Vì sao thân thể của mỗi người chúng ta lại mềm yếu như thế? Còn đầu sao lại choáng váng?" Trong mắt Thượng Quan Diễm Nhi tràn đầy vẻ ác độc.

      "Tỷ tỷ là biết đùa, sao Thiên Thiên có thể dùng chiêu trước mắt các ngươi được chứ? Tỷ tỷ thân thể mềm, đầu choáng váng, chẳng lẽ những con ong mật vừa rồi có độc? được, tỷ tỷ cần phải nắm chặt thời gian khám bệnh. phải vậy. . . . . ."

      "Đùng" tiếng, tim của đám người Lý Thục Mẫn đập lỡ mấy nhịp, đặc biệt là Thượng Quan Diễm Nhi, sắc mặt nàng trắng bệch, nàng mới được phong làm Quý phi, còn chưa ngồi lên vị trí Hoàng hậu, nàng quyết thể chết.

      "Nương, Diễm Nhi muốn chết."

      Ánh mắt Lý Thục Mẫn lóe lóe, đầu họ choáng váng, thân thể mềm nhũn như bùn, có dấu hiệu giống như bị trúng độc, nhưng. . . . . .

      "Thiên Thiên này tiễn các ngươi." Xoay người rời , vừa chưa được mấy bước lại xoay người tiếp tục , "Đúng rồi, Thiên Thiên từng đọc sách, người bị trúng độc của ong mật, nếu trong vòng nửa canh giờ tới mà vẫn giải được toàn thân bị rửa nát và chết."

      Nhất thời, cả viện chỉ còn lại đám người Lý Thục Mẫn ngồi chồm hỗm mặt đất.

      "Mấy người các ngươi đứng lên nhanh chút, dìu chúng ta trở về phủ." Thượng Quan Diễm Nhi gầm lên.

      Nhưng thân thể mấy nha hoàn kia cũng mềm nhũn như bùn, đầu óc choáng váng, đâu còn sức để đứng lên.

      "Thưa đại tiểu thư, nô tỳ thể nào đứng dậy."

      " đám phế vật!"

      "Nương, chẳng lẽ chúng ta chết ở đây sao?" Thượng Quan Tiệp Nhi khóc.

      Hà Viện Viện .

      "Chết? Chúng ta tuyệt thể chết, cho dù phải bò cũng phải trở về." Lý Thục Mẫn lạnh lùng , nửa canh giờ, nàng phải nắm chặt thời gian.

      "Nương, ta chính là Quý phi tương lai, sao có thể. . . . . ." Thượng Quan Diễm Nhi lập tức hô.

      " còn mạng, ngươi lấy mạng đâu ra mà làm Quý phi." Lý Thục Mẫn giận dữ mắng.

      Sau khi xong, thân thể của nàng bắt đầu di chuyển từ từ đến cánh cửa.

      "Đại tỷ, nếu bị người khác nhận ra, chắc chắn trở thành chuyện cười lớn." Hà Viện Viện mở miệng hô.

      thế nào, họ cũng là phu nhân và thiên kim Tể tướng, bò trở về như vậy sợ bị người ta cười nhạo sao.

      "Bộ dáng giờ của chúng ta như vậy, còn ai có thể nhận ra chứ?" Lý Thục Mẫn lạnh lùng .

      Bây giờ, mặt họ dày đặc những nốt sưng đỏ, căn bản thể nào phân biệt với bộ dáng lúc trước.

      Rất nhanh, mấy bóng người mặt đất liền nhúc nhích .

      Cứ như vậy, đám người Lý Thục Mẫn, Thượng Quan Diễm Nhi giống như con rắn bò về Thượng Quan phủ.

      "Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư, họ bò để trở về. Dọc theo đường , mặc dù có người nhận ra thân phận của các nàng, nhưng vẫn bị mọi người nhìn và cười nhạo, tất cả tức giận trong lòng Tinh nhi đều được giải tỏa."

      Từ bên ngoài, Tinh nhi trở về với vẻ mặt hưng phấn và .

      "Chiêu của chủ tử đúng là cao tay!" Mặc vẫn với vẻ mặt lạnh nhạt.

      "Mặc, ngươi khen ngợi ta sao?" Hiếm khi nghe thấy Mặc khen người khác, Thiên Thiên có chút kinh ngạc.

      "Tiểu thư, Tinh nhi hiểu về những con ong mật kia, chẳng lẽ chúng là ong mật độc sao?" Mặt Tinh nhi mù mịt và .

      "Ha ha, đó là mùi hương tự động dẫn ong mật đến, ta chỉ dùng mùi hương lên ghế trong hai canh giờ, hơn nữa rắc phấn hoa đặc chế của ta vào ghế, mùi hương này theo khí vây quanh người ngồi ở ghế.

      Đương nhiên ta sớm chuẩn bị những con ong mật kia xong, nhưng đó cũng phải là ong mật độc, về việc thân thể họ như đống bùn nhão, đầu óc choáng váng là do hít trúng độc hoa vụ.

      Nhưng sau mười hai canh giờ khôi phục tỉnh táo, ta như vậy, chẳng qua là muốn các nàng vì mạng sống mà phải bò về thôi, ta chỉ muốn nhìn dáng vẻ chật vật nhất của những người này." Thiên Thiên khẽ cười .

      "Hoá ra là như vậy, thảo nào tiểu thư lại cho chúng ta ăn dược hoàn, tiểu thư nghĩ chu đáo, nhưng nếu như vậy, vậy. . . . . ." Tinh nhi dừng lại, dám tiếp.

      "Ngươi sợ khi họ khỏi hẳn gây rối với ta lần nữa sao." Thiên Thiên khẽ cười.

      Tinh nhi gật đầu.

      Thiên Thiên đáp, chỉ hơi nâng đôi môi đỏ mọng lên.

      Còn Lý Thục Mẫn, năm đó mẫu thân chết chắc chắn có tình khác, đơn giản là mất vì bệnh.

      Thiên Thiên vẫn chìm trong suy nghĩ của mình bị thanh nhàn nhạt cắt ngang.

      "Chủ tử, có người tới."

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29: Giằng co

      Cả người Mặc lóe lên, biến mất khỏi phòng khách.

      Bốn mắt nhìn nhau, áo tung bay nhàng theo gió, lời nào, cứ nhìn nhau như vậy.

      Nhưng nội tâm của mỗi người thể bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong khắc kia sớm phập phồng.

      " cho phép của chủ tử, ngươi nên dừng bước ở đây." Mặc bình tĩnh lại và lạnh nhạt .

      "Được rồi, xin thông báo tiếng, Mộ Dung Hàn đến thăm." Người tới chính là Mộ Dung Hàn, mỉm cười, nhưng lại làm cho người ta thể nào đoán được suy nghĩ của .

      Mặc ra hiệu cho người đứng sau, "Ta quyết cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng." Trong lời mang theo vài phần sắc bén và ý lạnh.

      "Ta cũng vậy." Khóe miệng Mộ Dung Hàn khẽ nâng lên.

      Hai đạo ánh mắt lại tiếp tục giằng co lần nữa.

      Sau khi Thiên Thiên nghe được người gác cổng bẩm báo, tới cửa đại môn thấy tình huống như vậy.

      "Nếu như các ngươi muốn tiếp tục nhìn nhau nữa, ta cũng ngại. Nhưng các ngươi nên nhìn trước tình huống xung quanh chút rồi suy nghĩ thêm xem có muốn tiếp tục nữa hay ."

      Ai, hai mỹ nam đứng song song ở đường phố phồn hoa nhìn nhau, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, cũng rất dễ làm cho người ta đau lòng.

      Sau khi Mặc và Mộ Dung Hàn trở lại bình thường nhìn theo phương hướng mà Thiên Thiên chỉ, hành động của bọn dẫn tới xôn xao .

      Cách đó xa có ít nữ nhân tụ tập, khi Mặc và Mộ Dung Hàn cùng nhìn về phía họ bọn nữ tử rối rít dùng khăn thêu che kín mặt, do xấu hổ nên khuôn mặt nhắn hồng hồng, nhưng cặp mắt vẫn nhịn được nhìn sang.

      Đương nhiên trong đó cũng có số ít nam tử, những nam tử kia đều là tướng công của mấy nữ nhân ở đó, trong mắt của bọn họ tràn đầy ghen tỵ, rối rít hung hăng nhìn Mặc và Mộ Dung Hàn, thế nhưng khi bọn họ thấy Thiên Thiên ánh mắt phẫn hận chuyển thành ái mộ và lưu luyến si mê.

      Đợi đến lúc ba người vào phủ, lâu sau họ mới rời .

      "Vì hòa thuận và hạnh phúc của gia đình người ta, ta khuyên các ngươi nên ít ra phố là được rồi." Thiên Thiên cười tiếng, nhìn hai người mỹ nam này.

      "Ách" Hai người sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường rất nhanh.

      "Hàn, ngươi tới là muốn cho ta biết hung thủ phía sau màn mà ngươi tra được sao?" ra nàng biết, dù nàng có thông báo nơi mình ở, nhưng với năng lực của Mộ Dung Hàn việc tra ra chỗ ở của nàng cũng rất đơn giản.

      "Còn chưa chắc chắn. Chẳng qua là hôm nay ta tới trước vì muốn thương lượng chuyện buôn bán kia." ra mục đích chủ yếu của là muốn gặp nàng, mặc dù biết ngày hôm đó nàng vẫn bình yên vô , nhưng trong lòng chính là muốn gặp nàng.

      "Ừ, vừa đúng lúc, ta muốn tìm ngươi để thương lượng chuyện này." Kể từ kiện nổ tung vào hôm đó lại liên tiếp xảy ra những chuyện khác, chỉ có thể đè nén chuyện này xuống.

      "Tinh nhi, ngươi lấy viết trong phòng ta ra đây."

      "Dạ, tiểu thư."

      lúc lâu.

      "Ta đại khái chi tiết cặn kẽ rồi, phần còn lại liền giao cho ngươi và thợ của ngươi." Thiên Thiên giao cái trát (miếng gỗ và mỏng dùng để viết chữ thời xưa) tay cho Mộ Dung Hàn và .

      "Chắc hẳn ngươi còn có điều gì đó muốn nhờ ta giúp." Mộ Dung Hàn có ý khác, cười .

      Mà Mặc lại nghiêm mặt nhìn Mộ Dung Hàn.

      "Hàn, ta muốn nhờ ngươi giúp ta điều tra nguyên nhân của cái chết tám năm trước của mẫu thân ta và năm đó xảy ra những chuyện gì?" chừng Mộ Dung Hàn có khả năng tra chuyện này, nếu giống như mình đoán, nhất định bỏ qua cho Lý Thục Mẫn.

      "Được." Trả lời ngắn gọn và rành mạch khiến Thiên Thiên nhất thời kinh ngạc, hỏi lý do sao?

      "Ngươi hỏi ta lý do sao?"

      "Chỉ cần là chuyện của ngươi, cần bất kỳ lý do gì, ta đều ủng hộ ngươi." Vẻ mặt Mộ Dung Hàn nhu hòa, nhìn Thiên Thiên và cười.

      "Hàn, hi vọng ngươi còn nhớ lời của ta ở khoang thuyền." Thiên Thiên nhàn nhạt.

      "Ta nhớ, nhưng ngươi cũng thể ngăn cản ta." Hàn cười , căn bản ai có thể suy đoán ý tưởng trong lòng .

      Còn Mặc đứng bên cạnh, tay giấu trong áo nắm chặt.

      Đêm khuya, ánh trăng sớm trốn vào trong tầng mây, biết là đành lòng hay là muốn thấy màn này.

      Gió mát thổi lên, mặt hồ vốn bình tĩnh, nhất thời lại xuất các làn sóng thay nhau nổi lên, có hai người đột nhiên bay lên, đánh nhau hai chưởng, hai thân thể rối rít bay về phía sau, rồi sau đó song song xoay người rơi xuống đất.

      Sau khi tất cả dừng lại, ánh trăng cũng cảm nhận được, từ trong mây nhảy ra ngoài, chiếu sáng hai người.

      Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra vẻ lãnh tuấn sắc sảo; tròng mắt thâm thúy đen nhánh, màu sắc mê người; lông mày dày, sóng mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ lúc mở lúc đóng, " ngờ ngươi xuất tại Tây Lũng quốc với thân phận như vậy."

      Người nọ là Mặc, vẫn luôn lạnh nhạt nhưng lúc này lại lạnh nhạt.

      "Ngươi cũng thế mà, quản gia, thân phận này tuyệt đối thích hợp ngươi." Giọng lạnh lùng trong đêm khuya lại có thể rét lạnh như thế.

      Tóc đen dài bay tán loạn bạch y, chỉ buộc chút ở sau ót, toàn thân tản ra khí chất lạnh lẽo!

      Ngũ quan như điêu khắc tản ra hơi thở lạnh lẽo, môi mỏng mím lại, ánh mắt thâm thúy chạm đến đáy nhìn Mặc chằm chằm.

      "Ngươi nên đến gần nàng, ngươi biết . . . . . . , vì sao ngươi còn phải đến gần nàng?" Giọng của Mặc có chút dịu , nhưng ý lạnh trong mắt vẫn còn rất ràng.

      "Có rất nhiều chuyện phải ngươi muốn khống chế là khống chế được, xuất của ngươi cũng giống vậy thôi, phải ?"

      "Đúng."

      "Vì vậy chuyện giữa ta và nàng cần ngươi nhúng tay." Giọng lạnh lùng.

      " thể nào."

      "Được, vậy chúng ta chỉ có thể hy vọng ngày đó đến."

      Nhưng bọn biết rằng, nguyên nhân xảy ra cũng vì hai người bọn họ, nếu như bọn họ có thể nhường nhịn lẫn nhau bước, chừng xảy ra kết quả như thế rồi.

      Nhưng ai có thể biết trước được đây?

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30: Phô trương

      Chớp mắt cái, đến ngày 15 tháng này, hình như trời cao cũng biết hôm nay là ngày tốt, khí trời nắng ráo sáng sủa, thỉnh thoảng còn có gió mát thổi qua, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

      phố xá phồn hoa, ba bóng dáng nhàn nhã dạo.

      "Tiểu thư, qua mấy ngày rồi, tại sao những người đó vẫn chưa đến phiền toái tiểu thư đây?" Trong lòng Tinh nhi cực kỳ buồn bực, với tính tình của các nàng thể bỏ qua được.

      "Làm sao ngươi biết bọn họ chưa tới?" Thiên Thiên trả lời mà hỏi lại.

      "A! Tới rồi sao? Sao Tinh nhi lại biết?" Hét lên tiếng, vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu.

      "Ngươi cứ hỏi Mặc đó, biết ." Thiên Thiên mỉm cười.

      Nếu như có chuyện đêm đó, chắc hẳn nàng cũng biết được chuyện này.

      Hôm đó, ánh trăng lẩn trốn vào bóng tối chính là vào tầng mây, có ánh trăng chiếu rọi, thiên địa tối tăm, đưa tay còn thấy được năm ngón.

      Cũng chính vào lúc đó, nàng cảm thấy có người xông vào trong viện, hơn nữa chỉ có người, hơi thở nguy hiểm này càng ngày càng đến gần, nàng lập tức cảnh giác lên.

      lâu sau, nàng nghe được tiếng va chạm rất yếu ớt, hình như là thanh thân thể bị ném trúng tường hoặc rơi xuống đất, nhưng sau đó còn bất kỳ thanh nào nữa.

      Rồi nàng cảm thấy hơi thở quen thuộc, cả viện này chỉ có Mặc mới có bản lãnh đó thôi.

      Mục đích của những người đó rất đơn giản, chính là lấy mạng nàng, mà người muốn mạng của nàng, nếu phải là Lý Thục Mẫn chính là Thượng Quan Kiệt Hùng, tóm lại bọn họ động thủ với nàng, nàng quyết thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

      Mặc cũng rất kỳ quái, kể từ hôm gặp Mộ Dung Hàn, Mặc đột nhiên là quản gia, chỉ quản lý tất cả chuyện lớn của phủ đệ, mà cũng phải bảo vệ an toàn của nàng bất cứ lúc nào.

      Cho nên, tại cũng theo nàng.

      Tinh nhi nhìn Mặc ở bên cạnh chút, muốn mở miệng lại biết phải như thế nào, miệng nhắn giật giật, nhưng cuối cùng vẫn .

      "Hôm nay là nhà nào thành thân? Cư nhiên lại lớn như thế, cả con đường cũng trang hoàng hỉ khí như thế."

      Nhìn cả con đường toàn là khí vui mừng, xa xa còn truyền tới thanh của kèn Xona, hôn này là phô trương đồng thời quy mô cũng rất lớn.

      "Chẳng lẽ tiểu thư quên mất, hôm nay là ngày Hoàng thượng sắc phong phi cho Thượng Quan Diễm Nhi."

      ra, kể từ ngày đó, Tinh nhi hiểu được, dù nàng chỉ là nha hoàn, nhưng nàng cũng là người hiểu chuyện, Thượng Quan phủ lấn áp tiểu thư như thế, mà tại tiểu thư cũng rời Thượng Quan phủ, dĩ nhiên nàng còn là nha hoàn của Thượng Quan phủ nữa.

      "Ừ, hiểu rồi." Thiên Thiên cười rất hài lòng.

      Đội ngũ rước dâu càng ngày càng đến gần phương hướng của Thiên Thiên, hình thức đúng là rất lớn, có hơn trăm cung nữ đứng ở hai bên, thị vệ đoán chừng cũng hơn trăm , còn kiệu hoa này, kiệu hoa ở đâu ra, hẳn là xe phượng của Hoàng hậu đúng hơn.

      Đây là muốn phong phi hay là lập hậu?

      "Bình thường Hoàng thượng sắc phong phi tử đâu cần phải làm long trọng như vậy, Long Khải Diêm cố ý hay là. . . . . . , mục đích làm như vậy là ý vị sâu xa." Thiên Thiên cười nhìn xe phượng và người ngồi ở bên trong.

      " làm như vậy là ý vị sâu xa."

      Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Mặc ở phía sau, hiếm khi thấy mở miệng.

      "Mặc, ngươi cũng cảm thấy hứng thú với hành động này của Long Khải Diêm? Hay là ngươi. . . . . ." Chẳng lẽ Mặc biết Long Khải Diêm?

      "Chủ tử, người đùa rồi, ta chỉ là quản gia nho , sao lại cảm thấy hứng thú với loại chuyện như vậy!" Mặc nhàng qua.

      nghe ra bất kỳ tình cảm gì, nhưng lại có cảm giác khí phách, chẳng ra được cảm giác gì. Thiên Thiên nhìn Mặc vô cùng thâm ý, hy vọng có thể tìm được chút gì gương mặt bình tĩnh đó, đáng tiếc nàng cũng tìm ra cái gì.

      Hoàng cung, Lệ viện.

      Đây là viện của Thượng Quan Diễm Nhi, nơi này được bố trí tràn đầy hỉ khí.

      Lúc này, Thượng Quan Diễm Nhi ngồi hỉ giường lớn, miệng nàng khẽ nâng lên, hai mắt nheo lại, mặt còn mang theo vài phần ngượng ngùng, bởi vì chút nữa, ở nơi này, nàng phải cùng Hoàng thượng. . . . . .

      Hôm nay nàng cực kỳ uy phong, được ngồi xe phượng mà chỉ có Hoàng hậu mới có thể ngồi để vào cung , chắc là lâu sau, nàng là Hoàng hậu của Tây Lũng quốc rồi. Vừa nghĩ tới đó, trong lòng của nàng càng kích động hơn.

      Từng canh giờ trôi qua, người nàng chờ đợi vẫn xuất , trong lòng bắt đầu gấp gáp.

      "Nương nương, nô tỳ nghe được, Hoàng thượng chỗ Tuyết Quý phi đó." cung nữ hoảng hốt chạy vào, vừa thở ra hơi vừa .

      "Cái gì? Hôm nay là ngày của Bổn cung và Hoàng thượng, Hoàng thượng lại chỗ của nữ nhân khác sao." Thượng Quan Diễm Nhi giận dữ .

      "Hồi nương nương, nô tỳ hỏi thăm được, Hoàng thượng chỗ Tuyết Quý phi." Cung nữ bị lửa giận của Thượng Quan Diễm Nhi dọa cho run rẩy.

      "Tuyết Quý phi này rốt cuộc là nhân vật nào?" Nàng muốn độc tài hậu cung, lấy được sủng ái của Hoàng thượng, trước hết phải hiểu lai lịch của những nữ nhân kia.

      "Hồi nương nương, Tuyết Quý phi được vào cung sắc phong làm phi hai năm trước, nhưng Hoàng thượng chưa từng bước vào viện Tuyết Quý phi, mà Tuyết Quý phi thường trình diễn màn tự sát để hấp dẫn Hoàng thượng chú ý, nhưng chưa bao giờ thành công, lần này, Hoàng thượng đột nhiên cưng chiều Tuyết Quý phi làm người ta cảm thấy kinh ngạc."

      "Vậy tại sao tối nay Hoàng thượng lại cưng chiều nữ nhân kia?" Cố tình chọn hôm nay, chẳng lẽ do nàng kia giở trò gì? Hay là. . . . . .

      "Nô tỳ biết."

      " xuống." Thượng Quan Diễm Nhi hận được lập tức giết Tuyết Quý phi, dám để cho Hoàng thượng cưng chiều trong khoảng thời gian quan trọng như vậy, nếu như mình muốn tranh đoạt vị trí hoàng hậu trước hết phải giải quyết nữ nhân này xong.

      Tuyết viện.

      "Nô tì tham kiến Hoàng thượng." Tuyết Diên thản nhiên nhìn nam tử trước mắt.

      "Hôm nay trẫm tới đây, hình như ái phi vui mừng." Long Khải Diêm nâng gương mặt nhắn và tuyệt mỹ lên, khẽ cười .

      "Nô tì dám, Hoàng thượng có thể tới đây, nô tì cực kỳ vui mừng, nhưng nô tì vẫn luôn ghi nhớ lời lần trước của Hoàng thượng trong lòng."

      Thái độ của Tuyết Diên rất tỉnh táo, nhưng nội tâm của nàng sớm quay cuồng, lúc chống lại con ngươi thâm thúy kia, bức tường nàng tạo ra nhất thời bị phá vỡ, nhưng có thanh khác nhắc nhở nàng, nàng phải nhớ kỹ lời mình .

      " sao? Ái phi oán hận trẫm sao? Hận trẫm vẫn lạnh nhạt với ái phi, trẫm có tâm." Bàn tay Long Khải Diêm nhàng vuốt ve khuôn mặt nhắn khuynh thành và trắng nõn của Tuyết Diên.

      "Nô tì dám."

      "Tối nay để trẫm phục vụ ái phi !" Khóe miệng nâng lên, nhìn rất tốt, nhưng đáy mắt lại có chút chán ghét.

      Long Khải Diêm ôm Tuyết Diên về phía giường êm, nằm cạnh thân thể mềm mại, tấm màn rơi xuống, che kín mảnh cảnh xuân bên trong.

      Lúc này, nàng bối rối, hiểu, vì sao làm như vậy? Vào cung được hai năm cũng chủ động bước vào viện của nàng, chứ đừng cùng nàng. . . . . . Nhưng hôm nay là ngày phong phi, nếu cùng nàng. . . . . .

      Mà nàng lại biết chân tướng tàn nhẫn như thế nào.



      "Rầm rầm rầm" tiếng gõ cửa vang lên.

      Nhìn thấy Mặc vào, đưa kiện phong tín ra, "Chủ tử, đây là thư của người."

      "Thư của ta?" Đâu có ai biết nàng ở đây, hơn nữa, ở đời này cũng có người viết thư cho mình sao?

      Mở lá thư ra, vừa nhìn, chân mày hơi nhíu lại.

      Sao nàng biết mình ở đây? Hơn nữa còn. . . . . .

      "Chủ tử. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :