1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21: Rời (2)

      "Nô tài tham kiến Kỳ Vương phi, Kỳ Vương gia chuẩn bị phần quà tặng đặc biệt cho Vương phi, nhưng Vương phi cần tự nhận mới được." tiểu thái giám bỗng nhiên xuất , giọng .

      Liếc mắt nhìn tiểu thái giám bên cạnh, lại đảo mắt nhìn về phía Long Khải Kỳ, nhưng thấy bóng dáng của Long Khải Kỳ đâu, chỉ còn Nghi Lan đứng ở chỗ đó.

      "Ừ, biết, dẫn đường !" Thiên Thiên đứng dậy, liếc mắt nhìn Hiên Viên Hạo ngồi ở phía dưới Long Khải Diêm, vừa đúng lúc chống lại ánh mắt của , nhìn thấy bất kỳ tâm tình gì.

      Muốn thấy chuyện cười của mình, vậy để cho các ngươi xem !

      Tiểu thái giám trước dẫn đường, vào mảnh rừng hoa đào, từng đợt mùi thơm của hoa đào xông vào mũi. ngờ trong hoàng cung này, còn có nơi đẹp như vậy.

      Cánh hoa đào bay phất phới trong gió, tuy là ban đêm, nhưng trăng tối nay sáng bầu trời, ngọn đèn dầu sáng ngời, làm cảnh sắc này càng thêm tuyệt đẹp, động lòng người hơn.

      biết tiểu thái giám biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại mình Thiên Thiên.

      "Hoa đào mọc đều, giống như trang điểm đều đặn. Từng đợt gió xuân, thổi bay váy trắng." thanh dễ nghe, đầy từ tính vang lên bên tai.

      Người này nắm thời gian rất chính xác, vừa lúc tác dụng của dược phát tác, hơn nữa còn làm ra hành động dụ dỗ này.

      Các ngươi mong muốn như vậy, ta theo tới cùng.

      Đột nhiên quay lại, ôm người sau lưng chặt.

      Đối với hành động này của Thiên Thiên, ban đầu nam tử kia hơi sững sờ, nhưng khôi phục lại bình tĩnh rất nhanh.

      "Nóng. . . . . . Thân thể nóng quá." thanh yếu ớt mang theo vài phần gấp gáp và nhẫn nại, vang lên.

      Hiên Viên Hạo cố gắng nhịn, bắt đầu hối hận vì sao mình tìm người khác làm, mà lại tự ra tay.

      Hai tay Thiên Thiên từ từ cởi áo của Hiên Viên Hạo ra, hung hăng kéo áo của , vì dùng sức quá lớn nên áo của cũng bị xé nứt chút, ngực lộ ra hơn nửa.

      biết Thiên Thiên lấy son ở đâu, làm khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Viên Hạo bị son tô đỏ rực.

      Mà quần áo người Thiên Thiên vẫn còn nguyên.

      loạt động tác cực nhanh, Hiên Viên Hạo còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy tiếng tiếng hét phẫn nộ.

      "Các ngươi làm gì ở đây?"

      Đột nhiên có hai người là Long Khải Diêm và Long Khải Kỳ xuất .

      "Hoàng huynh, đây là người đoan trang hào phóng, hiền lương thục đức, có phong phạm hoàng gia mà ngươi ban cho ta sao, lúc này nàng quyến rũ Tả Tể tướng đấy, hoàng huynh vẫn cảm thấy nàng có thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí Vương phi sao?" Long Khải Kỳ thản nhiên.

      diễn phải diễn hết, Thiên Thiên lập tức quỳ mặt đất, khóc thút thít , "Thiếp thân cầu xin Vương gia tha thứ."

      Còn Hiên Viên Hạo sửa sang lại quần áo xong, lui về phía sau đến nơi hẻo lánh, tin rằng Hoàng thượng sớm biết, chuyện vừa rồi chỉ là tuồng kịch, cố ý làm cho xem thôi.

      Long Khải Diêm , nhưng mặt đen lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thượng Quan Thiên Thiên quỳ mặt đất.

      Mà tất cả mọi người trong bữa tiệc cũng chạy đến đây, bọn họ thấy Thiên Thiên quỳ mặt đất, còn vẻ mặt lạnh lẽo của Long Khải Diêm ở bên cạnh.

      Long Khải Kỳ đột nhiên lấy văn phòng tứ bảo (bút, giấy, mực, nghiên) ra, bắt đầu viết.

      "Thượng Quan Thiên Thiên, đây là hưu thư, ngươi và Bổn vương còn quan hệ gì nữa." Long Khải Kỳ nhìn người mặt đất cách lạnh lùng.

      Nhận hưu thư cẩn thận, gấp lại tốt rồi để bên cạnh.

      Nhưng, diễn là phải diễn hết.

      "Vương gia, thiếp thân. . ." Nàng giọng đáng thương, mang theo vẻ khẩn cầu, còn có phần nức nở.

      Gương mặt nhắn cúi thấp xuống, thân mình còn ngừng run lên, mọi người đều cho rằng nàng là đau lòng khổ sở, ra là bởi vì nàng vẫn cố nhịn cười.

      Từ từ đứng dậy, xoay người rời khỏi rừng hoa xinh đẹp, khi nàng qua Hiên Viên Hạo dùng thanh chỉ hai người có thể nghe thấy mà , "Bất kể thế nào, cũng cám ơn ngươi."

      Thân thể run run, rời hoàng cung ngay trước mắt mọi người.

      Hiên Viên Hạo sững sờ, mới nghe được nàng cám ơn với , nàng vẫn còn ý thức sao? Chuyện này. . . . . .

      Từ đầu tới cuối, Long Khải Diêm giữ im lặng, câu. Nhưng trong lòng . . . . . .

      Nghi Lan rất vui vẻ, vì vị trí Vương phi gần với nàng hơn bước, ngờ hôm nay lại có chuyện khiến người ta hưng phấn như thế.

      cần phải , dù mặt của ba người Thượng Quan Diễm Nhi lộ vẻ gì hết, nhưng ý châm biếm trong mắt bán đứng họ.

      Còn Thượng Quan Kiệt Hùng, mặt rất bình tĩnh, nhìn ra bất kỳ biến hóa nào.

      nơi khác.

      Nam tử vẫn hôn mê bất tỉnh dần tỉnh lại, lông mi vừa dài vừa đẹp giật giật, từ từ mở mắt ra.

      Đập vào mắt phải là nữ tử đặc biệt đó, mà là nha hoàn bên người nàng.

      "Độc tố người công tử được loại bỏ hoàn toàn, nhưng tiểu thư phân phó Tinh nhi, nếu công tử tỉnh lại, trong vòng mười hai canh giờ, công tử phải. . . . . ." Tinh nhi ngập ngừng, bắt nàng phải ra những lời đó rất khó.

      Thân thể nam tử bắt đầu nóng lên, cỗ nhiệt lưu lan tràn trong thân thể, cũng hiểu ý nha hoàn này muốn rồi, nhưng biết, tại sao lại như vậy chứ?

      "Ừ, ta biết rồi. cho tiểu thư nhà ngươi biết, nếu cần trợ giúp, chỉ cần mang ngọc bội đến trong những sản nghiệp của Tiêu Diêu Sơn Trang là được." Bóng dáng nam tử biến mất theo thanh nhàn nhạt.

      Tinh nhi nhìn bóng dáng đột nhiên rời , Tiêu Diêu Sơn Trang? Hình như hơi quen tai, nghe qua ở đâu rồi nhỉ?

      "Ai da, suýt nữa là quên chuyện mà tiểu thư phân phó." Tinh nhi vỗ đầu, kêu lớn.

      Lúc nam tử kia rời , chợt liếc mắt nhìn phủ đệ này, Kỳ Vương phủ, nàng có quan hệ gì với nó? Nàng có quan hệ gì với Long Khải Kỳ?

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 22: Thu mua

      Xoay người nhìn khí thế hào hùng trước mắt, hoàng cung trang nghiêm và sang trọng, bên trong chỉ toàn là tranh quyền đoạt lợi, nơi mà ngươi lừa ta gạt, sau này mình tuyệt đối nên có chút quan hệ nào với nơi này.

      Nhưng nàng lại ngờ tới, vận mệnh cứ muốn trêu đùa nàng, khiến nàng bị kéo vào vũng nước đục này.

      "Tiểu thư, Tinh nhi hoàn thành tất cả cầu của tiểu thư." thanh của Tinh nhi truyền đến từ phía sau.

      "Ừ, thôi." Thiên Thiên dời mắt, mỉm cười.

      Chỉ trong chớp mắt, chuyện Thiên Thiên bị hưu trở thành đề tài tán gẫu mới nhất ở Kinh Sư, về lý do bị hưu, có người do tướng mạo xấu xí của nàng, có người lại vì làm mất thể diện của Kỳ Vương gia ở Hoa Xảo tiết.

      thuyền.

      người lại rất nhàn nhã thưởng thức trà thơm, vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn nhìn ra bất kỳ tâm tình gì của nàng.

      "Bị hưu còn bình tĩnh như thế, chắc hẳn ngươi là người đầu tiên." Mộ Dung Hàn khẽ cười .

      Đồng thời đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng mặc nữ trang.

      Tay như búp măng, da trắng nõn nà; cổ cao trắng, răng như hạt bầu; trán cao mày ngài; mọi cử động đều hấp dẫn ánh mắt của sâu.

      "Chẳng lẽ ta phải khóc, hai nháo, ba thắt cổ, mới giống như người bình thường sao?" Khẽ cười, nhưng nụ cười chạm đến đáy mắt.

      "Ngươi giống người bình thường, càng ngày ta càng cảm thấy hứng thú đối với ngươi." giống những nữ nhân khác, tự tin, bình tĩnh và trí tuệ của nàng, tất cả đều khiến cảm thấy thích thú.

      "Cảm thấy hứng thú được, nhưng ngàn vạn lần được ta." , kể từ phải trả cái giá thê thảm đau đớn đó, nàng dễ dàng mở lòng mình ra nữa.

      Mộ Dung Hàn , bí hiểm nhìn nữ tử đặc biệt này.

      "Mộ Dung Hàn, hôm nay ta có hẹn mấy vị thương gia đến thảo luận chuyện quan trọng ở đây, tại ngươi nên rời ." hiểu nổi tên Mộ Dung Hàn này, hôm nay mình đâu có hẹn , vì sao lại tới, hơn nữa còn ở lại lâu như thế.

      Thiên Thiên kiên nhẫn, phiền muộn liếc Mộ Dung Hàn ngồi đối diện cái.

      "Rời ? Hôm nay nhận được lời mời nên mới đến đây, ngươi ta có nên rời ?" Mộ Dung Hàn .

      Vừa xong, liền nghe thấy tiếng bước chân lên thuyền, đúng lúc đó có ba nam tử trung niên vào.

      "Ngươi chính là tiểu nha đầu muốn thu mua sản nghiệp của chúng ta?" Ba nam tử trung niên vừa đến, liền mở miệng khinh thường, cười .

      " sai, chính là ta." Đối với lời khinh thường của bọn , Thiên Thiên để ý, mà thản nhiên thừa nhận, khiến ba người nam tử kia hơi sững sờ trong chốc lát.

      " ra Mộ Dung lão bản đến sớm rồi, biết ý của Mộ Dung lão bản thế nào?" nam tử trung niên hơi mập chút, hỏi.

      "Ha ha, ta đến sớm hơn các ngươi chút mà thôi." Mộ Dung Hàn cười , nhìn ra biến hóa trong tâm tình của .

      Mình vốn định thu mua cửa hàng của tứ gia, tại có ba người, hình như Mộ Dung Hàn muốn , cũng là trong bốn người đó?

      "Mã lão bản, Giang lão bản, Hoàng lão bản và Mộ Dung công tử, hôm nay các ngươi lựa chọn đến đây, chắc hẳn là có ý muốn hợp tác. Nếu vậy, chúng ta trực tiếp thảo luận chủ đề chính ." Có thể xuất ở đây, tất nhiên nàng đưa ra điều kiện hấp dẫn, nếu xuất ở đây.

      " mình ngươi cũng muốn Học Nam tử làm ăn, nếu biết ngươi là nữ nhân, chúng ta đồng ý bán cửa hàng cho ngươi." Ba nam tử trung niên nhìn nhau, rồi Hoàng lão bản mở miệng , giọng vẫn có chút khinh thường.

      Trong lòng bọn họ rất khinh thường nữ nhân, đối với bọn họ, nữ nhân chỉ dùng để phát tiết thôi.

      "Được rồi, nhất thiết phải là cửa hàng của các ngươi, nhưng ở nơi này, ta cảnh cáo các ngươi trước, thương trường, kẻ địch của ta chỉ có kết quả."

      Lời vô cùng lạnh lẽo khiến những nam tử lăn lộn nửa đời này đột nhiên có cảm giác sợ hãi, nhưng nghĩ đến nàng chỉ là nữ tử, có thể sống thương trường hay mới là chuyện.

      "Đối với việc buôn bán của các ngươi, trong lòng tự biết , quá tháng, đơn thuần chỉ là rủi ro đơn giản như vậy, chắc chắn còn có thể chọc đến nha môn." Thiên Thiên hừ lạnh tiếng, chỉ có câu khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, toàn là người có can đảm.

      Ba người nam tử trung niên nhìn nhau lần nữa, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ra đây mới chính là nguyên nhân chủ yếu khiến ba người bọn xuất , nếu phải vì lý do này, bọn họ tuyệt đối bán cửa hàng của mình.

      "Ký tên của các ngươi, các ngươi có thể lấy phần tiền thuộc về mình, mà người nhà của các ngươi bị liên lụy vì đụng đến quan." Thiên Thiên bảo Tinh nhi đứng bên cạnh lấy ra hợp đồng và tiền mặt sớm chuẩn bị xong.

      Từ đầu đến cuối, Mộ Dung Hàn chỉ lẳng lặng ngồi bên, đối với lời lỗ mãng của ba người kia, muốn vung quyền đuổi họ , nhưng nghe thấy lời của nàng, khiến lại kinh ngạc lần nữa.

      Xem ra nàng sớm chuẩn bị sẵn sàng.

      Ba nam tử nhìn tiền mặt bàn chút, lại nhìn hợp đồng chút, trong lòng ngừng rối rắm, cuối cùng bỏ qua quan niệm ban đầu, ký tên của mình lên.

      "Các ngươi cầm số tiền kia mua cửa hàng khác cũng tốt lắm." Nhìn hợp đồng vừa mới ký, rốt cuộc cũng giải quyết xong, nhưng còn người, nếu là , điều kiện kia phải thay đổi chút, chắc chắn sảng khoái đồng ý điều kiện của mình.

      Sau khi ba người nam tử trung niên , Thiên Thiên nhìn Mộ Dung Hàn, người mà nãy giờ câu.

      " ngờ ngươi lại mở quán cơm khác ngoài Túy Hương lâu." ra, quán cơm kia cũng là sản nghiệp của , là ngoài dự đoán.

      "Dĩ nhiên, là người làm ăn, đối với nhiều người khác nhau, nhất định nên chỉ có nơi kiếm tiền. Ngươi định thu mua cửa hàng này của ta như thế nào?" muốn xem, cuối cùng khi nàng biết có chủ bán là mình, thu mua cửa hàng của mình như thế nào ?

      "Ta định dùng 10% cổ phần để thu mua cửa hàng này, có hứng thú hay ?" Lông mày nhướng lên, khẽ cười .

      "10% cổ phần?"

      "Đúng vậy, ta định hợp cửa hàng của tứ gia lại thành , xây tòa lầu mới. Đất Kinh Sư là nơi phồn hoa nhất Tây Lũng quốc, nhất định có rất nhiều người ngoại lai muốn dừng chân, mà tòa lầu mới của ta chính là quán trọ lớn.

      Chuyên dùng để nghỉ lại, lại có Túy Hương lâu phục vụ việc ăn uống, như vậy chỉ cung cấp thêm lượng khách cho Túy Hương lâu, mà còn có thể nâng cao danh tiếng của Túy Hương lâu.

      Còn ngươi, sắp có được 10% cổ phần trong tòa lầu mới của ta."

      Mộ Dung Hàn thể kinh ngạc thêm lần nữa, lúc trước cũng từng có ý tưởng này, nhưng thể thực được, dù đây là Kinh Sư, quán trọ cũng có rất nhiều.

      Mà nàng lại có thể dùng đất của bốn cửa hàng xây ngôi lầu, chuyên dùng để dừng chân? Mình chưa bao giờ tưởng tượng qua.

      "Chẳng lẽ những người quan kia là ?" Mộ Dung Hàn sửng sốt lần nữa.

      ", những người quan kia phải là , chỉ là. . . . . ."

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23: Cắn xé

      ", sao ngươi có thể vậy chứ? Hơn nữa, ta cũng có năng lực kia, những người quan kia phải đều là , chỉ là do ta sử dụng chút kỹ xảo ." Vì đạt tới mục đích mong muốn, dĩ nhiên hy sinh là cần thiết, nhưng có chuyện có thể dùng ngân lượng để giải quyết.

      Nhìn vẻ mặt sương mù của Mộ Dung Hàn, Thiên Thiên tiếp tục , " Làm nghề ăn uống kiêng kỵ nhất là việc khách hàng tố cáo vấn đề vệ sinh, ta chỉ cho số người náo loạn mấy lần, tốn ít tiền để người của nha môn cảnh cáo cửa hàng đó mấy lần, tự nhiên, chuyện phát triển thành như vậy."

      ra, nàng có kế hoạch từ sớm, nhớ lại, chắc là vào ngày tân khai trương của Túy Hương lâu, nàng bắt đầu chuẩn bị tất cả rồi. Mộ Dung Hàn thầm nghĩ tới, đồng thời cũng thưởng thức trí tuệ của nàng.

      "Cho ngươi 10% cổ phần, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì tòa lầu này cần ngươi giúp tay, nếu ngươi có thể sửa chữa Túy Hương lâu thành công hiệu quả như ta mong đợi, đương nhiên cũng có thể xây dựng đại lâu hoàn mỹ mà ta muốn." Khả năng xây dựng của tuyệt đối là tốt nhất , nếu mình tìm người khác chưa chắc có thể đạt tới hiệu quả như vậy.

      10% cổ phần đổi lấy việc làm ăn lâu dài, đáng giá!

      "Dĩ nhiên, sao ta lại nhận vụ buôn bán có lời này được."

      Mộ Dung Hàn cười làm người ta nghĩ ra, tìm thấy, nhưng đối với Thiên Thiên, mặc kệ như thế nào, tại chủ yếu là tòa đại lâu của nàng xây dựng thành công, xây dựng nên vương quốc của chính mình.

      "Bùm" tiếng, thân thể ba người bên trong thuyền lắc lư, "Tinh nhi, ra ngoài nhìn chút."

      Sau khi cảm thấy khác thường, Thiên Thiên và Mộ Dung Hàn nhìn nhau, hiểu ý cùng nhanh chóng rời khỏi khoang thuyền. Bỗng nhiên, có mấy người bịt mặt xuất .

      Người bịt mặt lập tức rút ra kiếm đâm tới bọn họ, mỗi chiêu thức tràn đầy ác độc và sát khí. Giống như để ý đến tính mạng của mình, mà nhất định phải lấy được tính mạng của bọn họ.

      Mộ Dung Hàn nhấc chân đá cái, kiếm tay người bịt mặt rơi vào trong nước, mà người bịt mặt khác lại bước lên trước đâm tới.

      "Tiểu thư. . . . . ." Nhìn những hung thần ác sát kia, người bịt mặt, tay cầm kiếm, Tinh nhi có chút sợ hãi.

      "Mộ Dung Hàn, mau nhảy xuống nước." Đột nhiên ngửi thấy mùi hỏa dược càng ngày càng đậm, mà mấy người bịt mặt lại giống như cố ý trì hoãn thời gian, Thiên Thiên lôi kéo tay Tinh nhi, lập tức nhảy xuống nước.

      bao lâu sau, tiếng nổ tung vang lên.

      thanh nổ này hấp dẫn chú ý của mọi người bên hồ, họ rối rít đến đứng xem, chỉ có người lặng lẽ rời , khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Mặt hồ yên tĩnh lại có ba bóng người từ từ nổi lên, bơi lên bờ.

      Vì khó thở nên Tinh nhi bị hôn mê, Thiên Thiên sửa sang lại quần áo ướt nhẹp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chiếc thuyền bị nổ tung.

      "Bọn họ muốn giết ngươi?" Người bịt mặt kia vừa xuất lập tức trực tiếp đối phó , còn dùng thuốc, xem ra người nọ rất muốn tính mạng của .

      "Ngươi biết võ?" Lúc những người bịt mặt kia xuất trong lòng lo lắng nàng bị thương, nhưng thấy nàng nhạy bén đánh bại người lo lắng của giảm xuống.

      "Để tự vệ thôi, ngươi biết ai muốn tính mạng của ngươi chứ!" thương trường, có kẻ địch là điều tránh được, nhưng loại này cũng phải là kẻ địch thương trường.

      rốt cuộc. . . . . .

      Mặc dù Mộ Dung Hàn trả lời, nhưng vẻ mặt của cũng đáp trả vấn đề của nàng.



      "Đại tỷ, người xác định, tiện nhân kia ở đây sao?" Thượng Quan Tiệp Nhi , dám tin đây là .

      Bởi vì, trước mắt nàng chính là tòa biệt viện , mặc dù lớn lắm nhưng là vị trí tốt nhất ở Kinh Sư, khu phố phồn hoa nhất.

      "Theo điều tra, con tiện nhân kia chắc chắn ở nơi này." Thượng Quan Diễm Nhi sắc bén .

      "Hừ, tiện nhân thấp kém cũng có thể ở biệt viện như vậy." Thượng Quan Mạn Nhi hừ lạnh, châm chọc .

      "Đúng, chúng ta vào đập viện của tiện nhân này." Thượng Quan Tiệp Nhi cao ngạo, tức giận lên tiếng, tiến lên gõ cửa chính.

      Cửa chính vừa mở chút, liền bị bọn họ thô lỗ đẩy ra, "Ba vị nương, đồng ý của chủ tử, tuyệt đối thể tự tiện xông vào bên trong phủ."

      người quản gia trẻ tuổi đứng giữa trước mặt các nàng, sắc mặt lạnh nhạt, có hèn mọn, cũng có sợ hãi.

      "Tránh ra, mình nô tài như ngươi cũng dám cản lối của bản tiểu thư." Phía trước đột nhiên bị ngăn lại, Thượng Quan Tiệp Nhi cao ngạo .

      Trong mắt của nàng chưa từng để ý loại người có thân phận này, mặc kệ diện mạo đối phương như thế nào, chỉ cần là nô tài, tuyệt đối nàng để vào mắt.

      "Mời ba vị nương trở về ! Bây giờ, chủ tử có ở bên trong phủ." Quản gia có hèn mọn cúi đầu, mà với vẻ mặt lạnh nhạt.

      "Chủ tử? Tiện nhân hèn mọn đó cũng dám tự xưng chủ tử, hôm nay bản tiểu thư muốn đại náo phủ đệ thế nào? Chỉ bằng tên nô tài này?" Thượng Quan Diễm Nhi kiêu ngạo nhìn quản gia, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

      "Bản tiểu thư là thiên kim của phủ Hữu Tể tướng, ngươi dám cản đường của bản tiểu thư, nhất định phải cho quan phủ trị ngươi tội bất kính với Tể tướng." người làm cũng dám cản đường của nàng, khuôn mặt Thượng Quan Mạn Nhi vặn vẹo dữ tợn, trông cực kỳ xấu xí.

      "Nô tài ra mắt ba vị tiểu thư, nhưng chủ tử từng phân phó, chủ tử đồng ý, được cho bất luận kẻ nào tự tiện xông vào phủ đệ, trừ phi. . . . . ." Đối với tức giận và ác độc trong mắt các nàng, quản gia chút sợ hãi nào, vẻ mặt trấn định, .

      "Trừ phi cái gì?"

      "Chủ tử , nếu có người cố gắng nhất định phải xông vào phủ đệ, mà nô tài lại thể ngăn cản, cứ qua được A Hắc và A Hoàng rồi tính." thanh nhàn nhạt vang lên.

      "Tiện nhân, hôm nay ta thể phá hủy cái viện này." Thượng Quan Diễm Nhi sắc bén ra từng chữ , đáy mắt lộ vẻ ác độc.

      "Đúng, đại tỷ, hôm nay nhất định chúng ta phải phá hủy viện của con tiện nhân kia, cho nàng biết lợi hại của ba tỷ muội chúng ta. Đừng tưởng rằng, nàng rời Tể tướng phủ là có thể chạy trốn khỏi tay của chúng ta." Thượng Quan Mạn Nhi lên tiếng phụ họa, đáy mắt thoáng qua chút toan tính tàn nhẫn.

      "Hừ, A Hắc, A Hoàng gì chứ, hôm nay bản tiểu thư cứ xông vào sao?"

      Sát khí của ba tỷ muội Thượng Quan thể ràng, cả đời bọn họ, chưa từng bị chặn ngoài cửa như vậy, hơn nữa đối phương còn là người mà bọn họ gọi là tiện nhân, bị bọn họ cho rằng có thân phận hèn mọn.

      "A Hắc, A Hoàng ra ngoài tiễn khách." Quản gia bình tĩnh la lớn.

      Sau đó, ba tiếng kêu cực kỳ bi thảm, thảm thiết vang lên.

      "A. . . . . ."

      ra, A Hắc và A Hoàng là hai con chó sói lớn, đen vàng, từ trong viện cấp tốc chạy ra ngoài, chạy thẳng tắp về phía ba tỷ muội Thượng Quan.

      Khi nhìn thấy chó sói lớn các nàng rất sợ hãi, hai chân nhúc nhích nổi, mà chó sói lớn cứ nhào tới như thế, còn bọn họ lại giống như chịu đựng huấn luyện, nhưng bọn nó chỉ cắn xé quần áo ở người họ, có làm họ bị thương.

      "A. . . . . ."

      Lúc các nàng kịp phản ứng, quần áo người thê thảm nỡ nhìn, đủ để che kín thân thể, đầu tóc rối bời, khác tên ăn xin bao nhiêu.

      "Tiễn khách!" Quản gia lạnh nhạt.

      Hai bóng người lập tức xuất , ném ba tỷ muội nhà Thượng Quan ra ngoài, đóng cửa chính.

      Nhìn cửa lớn đóng chặt, ba người chật vật chịu nổi, hung hăng lạnh nhạt, "Tiện nhân, nỗi nhục ngày hôm nay nhất định phải bắt ngươi trả giá lớn!"

      Mà mọi người đứng xem cười nhạo và châm chọc, ba người vội chạy khỏi nơi này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24: Quản gia

      "Thuộc hạ thể kịp thời bảo vệ gia, xin gia trách phạt." bóng đen đột nhiên xuất , giọng tự trách.

      "Ngươi có tra ra là người ở phương nào làm hay ?" Toàn thân Mộ Dung Hàn tản ra khí lạnh.

      "Thuộc hạ vô năng, tra được."

      "Ầm" tiếng, ly trà tay Mộ Dung Hàn vỡ nát.

      "Tra người giật dây làm khoang thuyền nổ tung hôm nay, còn nữa, tra xem gần đây có bất cứ cử động nào khác thường ?" Con ngươi Mộ Dung Hàn thâm thúy mơ hồ lộ ra sát khí.

      "Thuộc hạ lĩnh mệnh."

      Chỉ còn lại mình Mộ Dung Hàn, chuyện hôm nay, trực giác cho biết là có người gây nên, trừ ra, ai biết chỗ ở của mình cả, mà mình sớm ràng, mình tranh với , chẳng lẽ muốn diệt trừ mình sao?

      Mộ Dung Hàn nắm chặt hai nắm đấm, sắc mặt lạnh lẽo, làm ai dám đến gần.



      Tin tức ba người Thượng Quan trở nên chật vật chịu nổi, chạy trối chết lưu truyền ở Kinh Sư rất nhanh, thậm chí áp đảo chuyện Thiên Thiên bị hưu, lúc này còn ai tiếp tục thảo luận chuyện này nữa, bởi vì các nàng có đề tài mới.

      Khi Thiên Thiên trở lại phủ đệ mới biết tình làm người ta vui mừng này.

      "Mặc, ngươi làm ta kinh ngạc nha!" Hai mắt Thiên Thiên tỏa sáng cười , tay ngọc nhàng vuốt ve này hai con chó sói lớn, mà bọn cũng rất dịu ngoan nằm bên chân Thiên Thiên, mặc cho tay Thiên Thiên vuốt ve.

      "Chủ tử, nô tài chỉ làm theo chủ tử phân phó mà thôi, có làm ra bất kỳ tình nào khiến chủ tử vui mừng." Mặt của quản gia vẫn biểu tình bình tĩnh, chút khoe khoang.

      Quản gia chính là người tên Mặc trong miệng Thiên Thiên, điều bí , ai biết thân phận chân của , biết lý do trở thành quản gia của Thiên Thiên, ngay cả Thiên Thiên cũng biết, sợ rằng cõi đời này cũng chỉ có mình mới biết.

      Nhưng Thiên Thiên lại dùng .

      "Mặc, ngươi tuyệt đối giống quản gia." Thiên Thiên từ tận đáy lòng.

      Nhớ hôm đó, chính là ngày thứ hai mà nàng và Tinh nhi chính thức vào ở biệt viện này, nàng chuẩn bị tuyển ít hộ viện cùng người làm trong phủ nam tử này đột nhiên xuất ở trước mặt nàng.

      "Ta tới nộp đơn quản gia." câu đơn giản ra mục đích của .

      Cao bảy thước, dung mạo quá mức tuấn, sao nam tử lại đẹp mắt như thế.

      "Vì sao muốn ta thuê ngươi?" Ngay lúc đó, nàng khẽ cười .

      "Nếu ngươi cho phép, ta tuyệt đối có thể khiến bất cứ người nào dám tự tiện xông vào phủ đệ." câu thản nhiên, làm cho Thiên Thiên thưởng thức.

      Thiên Thiên lẳng lặng nhìn nam tử có bất kỳ vẻ mặt trước mắt này, mặc dù nàng biết vì sao nam tử này phải làm quản gia của nàng, nhưng nàng đồng ý .

      "Được, bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là quản gia ở nơi này."

      Cứ như vậy, nàng quyết định nam tử kia ở lại phủ đệ của mình đảm nhiệm quản gia, hơn nữa còn mang theo hai con chó sói lớn bên chân.

      Mới thấy bọn chúng nàng bị kinh sợ, sững sờ trong chốc lát, trong mắt bọn chúng tản ra lục quang nhàn nhạt, giống như chỉ cần hơi là ăn được nàng, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy nàng, cư nhiên lại thuận theo mè nheo nàng, giống như lấy lòng nàng vậy.

      "Chủ tử, có ai do trời sinh mà lớn lên liền giống quản gia." Vẻ mặt của Mặc vẫn trước sau như , thản nhiên .

      Thiên Thiên chưa bao giờ tìm được nét mặt thứ hai ở mặt của , luôn là vẻ mặt lạnh nhạt, giống như mọi việc đều có quan hệ gì với .

      "Mặc, có ai với ngươi rằng, ngươi tuyệt đáng , hơn nữa hoàn toàn phù hợp với số tuổi tại của ngươi." Nàng cũng tin, từ vẻ mặt của như thế như thế.

      "Thân là quản gia, đáng phải là vấn đề."

      Cuối cùng, nàng chỉ có thể buông tha mong muốn nhìn vẻ mặt khác của , bởi vì chỉ có loại vẻ mặt, chính là lạnh nhạt.

      "Ba người Thượng Quan Diễm Nhi các nàng chắc chắn dễ dàng bỏ qua cho ta, ngươi tính toán xử lý thế nào?" Khẽ nhấp hớp nước trà, hai mắt mỉm cười nhìn người quản gia trước mắt này.

      "Đây là chuyện chủ tử nên suy tính, nô tài chỉ nghe theo chủ tử phân phó, cho phép bất luận kẻ nào tự tiện xông vào phủ đệ, về phần chuyện rối loạn phía sau, thuộc phạm vi của nô tài rồi.

      Chỉ là, nếu như họ dám xuất lần nữa, có được cho phép của chủ tử, họ cũng có cách nào vào trong phủ nửa bước." Mặc đứng thẳng tắp, đôi tay đặt ở trước bụng, có vẻ hết sức chuyên nghiệp.

      Thiên Thiên có tức giận, ngược lại là vẻ mặt vui vẻ nhìn Mặc. đưa đẩy sạch , ném toàn bộ trách nhiệm cho nàng.

      "Nhưng hình như ta chưa là để A Hắc cùng A Hoàng ra ngoài cắn người?"

      "Chủ tử từng đề cập tới, chỉ có người được A Hắc và A Hoàng đồng ý mới có thể vào phủ."

      Thiên Thiên khẽ cười, hai mắt đẹp dịu dàng nhìn A Hắc cùng A Hoàng bên chân.

      "Nếu chủ tử phân phó, nô tài xin được cáo lui trước."

      Thiên Thiên gật đầu.

      Mực xoay người rời , ngẩng đầu nhìn bóng lưng đơn bạc này, rốt cuộc là người phương nào? Sống ở bên cạnh mình vì mục đích gì? Còn bên dưới khuôn mặt lạnh nhạt kia cất dấu bí mật gì?

      "Tinh nhi hiểu lý do tiểu thư phải lưu lại quản gia như vậy?" bên, Tinh nhi nhịn được lẩm bẩm.

      "Hôm nay, khiến ba người kia nhục nhã phải sao? Hơn nữa còn là nhục nhã lớn."

      "Nhưng vừa rồi thái độ kia, sao lại gọi đó là chuyện tiểu thư nên làm? A. . . . . . Tiểu thư, đắc tội bọn đại tiểu thư, đại tiểu thư nhất định trở lại khi dễ tiểu thư." Tinh nhi đột nhiên nghĩ đến gì đó nên la lớn.

      "Ta cho họ biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông." Trong mắt thoáng qua mấy phần ý lạnh, vốn định tha họ, nhưng nếu họ hiểu được an phận, vậy cố gắng cho họ biết cái gì gọi là an phận.

      "Tiểu thư. . . . . ." Tinh nhi còn muốn gì, nhưng bị Thiên Thiên ngăn lại.

      "Tinh nhi, hôm nay ngươi cũng bị sợ hãi, nghỉ ngơi tốt ."

      Nàng phải suy nghĩ chút, hôm nay rất ràng, những người bịt mặt kia nhằm vào Mộ Dung Hàn, vậy càng thêm chứng minh Mộ Dung Hàn phải là người làm ăn đơn giản như vậy.

      "A Hắc, A Hoàng, rốt cuộc Mặc là người như thế nào đây?" Giống như hỏi thăm, nhưng cũng giống như thầm.

      A Hắc cùng A Hoàng lại nghe được ràng, cặp mắt lóe lóe, ngẩng đầu nhìn, rồi sau đó lại rũ xuống, dịu ngoan nằm ở bên cạnh chân Thiên Thiên.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25: Diễn trò

      Trời vừa sáng, tiếng gõ cửa liền truyền đến, cắt đứt mộng đẹp.

      "Tiểu thư, lão gia tới, nhưng bị quản gia ngăn ở ngoài cửa rồi." Tinh nhi giọng , nàng rất kinh hãi khi biết lão gia đến.

      Nàng làm nha hoàn ở trong Thượng Quan phủ nhiều năm, nhìn thấy mặt lão gia cũng được mấy chục lần.

      nghe thấy bất kỳ phản ứng nào, Tinh nhi tiếp tục , lượng lần này hơi lớn hơn, "Tiểu thư, lão gia tới."

      "Biết, để cho chờ chút." Rất tình nguyện trả lời, tại mới canh mấy chứ, trời ạ!

      Tự nhiên lại tới, chắc là để cho ba nữ nhi bảo bối của tới chửi mình!

      "Nhưng tiểu thư, lão gia bị quản gia ngăn ở ngoài cửa rồi, lão gia rất tức giận." Nàng còn chưa thấy qua vẻ mặt nổi giận của lão gia, giờ nhìn thấy, ngay cả nàng cũng khỏi sợ hãi.

      "Vậy ngươi với Mặc, cho người kia chờ ở trong sảnh." Vừa xong, lật người, lại vào giấc mộng rồi.

      Đối với mưa to gió lớn sắp đến, tuyệt đối sợ và lo lắng.

      Lúc này, ngoài cửa cũng trình diễn cuộc chiến tranh nho .

      "Tên cẩu nô tài này, thân phận của ngươi là gì, lại dám cản đường của bản tướng gia." Thượng Quan Hiệt Hùng tức giận mà lạnh nhạt .

      "Nô tài chỉ thận trọng tuân theo lời chủ nhân phân phó, được cho phép của chủ tử, người xa lạ được tự tiện vào phủ." Mặc cách rất đúng mực, chút ý bất kính, cũng chút hèn mọn.

      "Hừ, người xa lạ? Bản tướng gia cũng coi là người xa lạ?"

      là Hữu Tể tướng đương triều, là đại thần trong triều, hôm nay lại bị nô tài nho ngăn ở ngoài cửa, mặt mũi của để chỗ nào?

      "Hôm nay, bản tường gia muốn xông vào thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn báo quan kiện bản tướng gia?" Thượng Quan Kiệt Hùng vừa vừa ra ý bảo tùy tùng của mình tiến lên xông vào.

      Lời vừa dứt, hai người tùy tùng lập tức hung thần ác sát mà tiến lên, ai ngờ bọn họ còn chưa đụng chạm được thân thể của Mặc, bay ra ngoài, rơi nặng nề mặt đất.

      Cúi đầu nhìn hai người tùy tùng bị đánh đất, sắc mặt của Thượng Quan Kiệt Hùng lúc đỏ lúc trắng.

      "Tướng gia, nô tài xin thất lễ." Lời nhàn nhạt bay vào tai Thượng Quan Kiệt Hùng.

      Tinh nhi vừa ra lại thấy hình ảnh như vậy, trong lòng sợ hãi, nàng lo lắng lão gia phát tiết lửa giận lên người tiểu thư.

      "Quản gia, tiểu thư mời Thượng Quan lão gia vào sảnh chờ."

      Trong lòng Thượng Quan Kiệt Hùng thầm tính toán phải nghiêm trị con tiện nhân kia như thế nào, ngờ nàng lại dám đối xử với mình như thế.

      Trong nháy mắt, qua hai canh giờ, người giường mới có động tĩnh.

      Mà nhẫn nại của người trong sảnh kia sớm hết, yết kiến Hoàng thượng cũng phải đợi lâu như thế, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, trong mắt tràn đầy lửa giận, hôm nay nên tới đây.

      Tay vung lên, cái ly bàn bị ném rơi đất, đứng dậy chuẩn bị rời .

      Khi vừa bước ra đại sảnh, liền nghe thấy.

      "Phụ thân phải tới gặp nữ nhi sao? Sao lại rời vậy?" Người tới chính là Thiên Thiên, nhìn bóng lưng tản ra lửa giận mà thản nhiên .

      Thượng Quan Kiệt Hùng xoay người lại, giận dữ nhìn Thiên Thiên, hận thể lập tức tiến lên bóp chết nàng, nhưng khi nhìn thấy hai con chó sói lớn sau lưng nàng mới sát khí kia.

      "Bản tướng gia có loại nữ nhi như ngươi." Thượng Quan Kiệt Hùng lạnh lùng.

      Nhìn thấy sát khí mà giấu , muốn giết nàng, vậy cũng phải xem có đủ tư cách hay .

      "Cũng đúng, loại vô tài vô đức như ta, chỉ làm cho người khác chế giễu sao có thể làm thiên kim của Hữu Tể Tướng đây? Ta đúng là trèo cao rồi." Thiên Thiên ngồi xuống cách tao nhã, khẽ cười .

      "Nếu phải nể tình mẹ ngươi, ngươi còn mạng sống đến bây giờ chắc." Đáy mắt Thượng Quan Kiệt Hùng đột nhiên thoáng qua vẻ ác độc, giống như có thù hận lớn lao với Thượng Quan Thiên Thiên.

      "Vậy ta muốn thay mẫu thân cảm tạ tướng gia còn nhớ đến mẫu thân." Cười nhạt, thêm mấy phần sắc thái.

      Thượng Quan Kiệt Hùng khỏi kinh ngạc, từ lúc bắt đầu hình như nàng vẫn rất tỉnh táo, sợ mình chút nào, phải nàng nhát gan hèn yếu sao? Thế nào lại. . . . . .

      "Chẳng lẽ lần này tướng gia đến thăm chỉ vì chuyện này?" đúng là kiên nhẫn, đến giờ vẫn có nổi giận, nhưng mà thứ kiêng kỵ là A Hắc và A Hoàng bên chân mình nhỉ!

      biết có phải là A Hắc và A Hoàng cảm nhận được sát khí của Thượng Quan Kiệt Hùng , hay là. . . . . . , bọn chúng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thượng Quan Kiệt Hùng, giống như chuẩn bị nhào tới vậy.

      Thượng Quan Kiệt Hùng cũng phát biến hóa của bọn nó, giọng lại chút, "Mặc kệ như thế nào, ngươi cũng thể để hai súc sinh này. . . . . . , để chúng nó cắn các tỷ tỷ của ngươi, khiến họ trở thành chuyện cười khắp thành."

      "A Hắc và A Hoàng cũng tùy tiện cắn người, đối với người có ý đồ tổn thương chủ nhân của chúng mới như vậy, chỉ là hình như A Hắc và A Hoàng có cắn họ!

      Chúng rất biết điều, về phần chuyện cười khắp thành mà ngươi mới , ngươi là trọng thần trong triều, là Hữu Tể tướng đại nhân, cánh tay phải của Hoàng thượng, dân chúng nào dám cười nhạo lệnh thiên kim, chúng ta cũng sợ phải chịu lao ngục tai ương đấy."

      Thiên Thiên nhàng vuốt ve A Hắc và A Hoàng, bọn chùng có linh tính như thế, chắc hẳn phải chó sói lớn đơn giản, lòng hiếu kỳ đối với Mặc càng lúc càng lớn rồi.

      Trả lời rất đúng mực, cũng quan hệ giữa bọn họ rất ràng, đây là Thượng Quan Thiên Thiên phải chịu hết lấn ép trong phủ sao? Thượng Quan Kiệt Hùng lạnh lùng nhìn tất cả trước mắt.

      Đột nhiên, Thượng Quan Kiệt Hùng nghĩ đến gì đó, hai mắt sáng lên, " thế nào ngươi cũng là nữ nhi của phụ thân, dù ngươi bị Kỳ Vương gia bỏ rơi, ngươi vẫn là nữ nhi của phụ thân, ngươi trở về phủ cùng phụ thân !"

      Thượng Quan Kiệt Hùng thay đổi như biến thành người khác, giọng rất nhu hòa và chậm rãi.

      "Ngươi mới có nữ nhi như ta mà phải sao? Sao lại thừa nhận rồi? Lại , ta nhớ lúc ta xuất giá, tướng gia , nếu ta bị hưu, thể trở về phủ.

      Tướng gia, ta đúng ?" Thiên Thiên lạnh nhạt cười , sao nàng lại nghĩ ra ý tưởng của Thượng Quan Kiệt Hùng, muốn lợi dụng nàng, coi nàng như con cờ sao, mơ tưởng!

      " sai, phụ thân như thế, nhưng dù sao ngươi cũng là nữ nhi của ta, đây là thể thay đổi, hơn nữa mình nữ nhi như ngươi gia ở nơi này rất an toàn, phụ thân cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi." Thượng Quan Kiệt Hùng có tức giận, vẻ mặt hiền lành .

      Khiến người khác nghĩ đúng là phụ thân nhân từ, nhưng thực tế. . . . . .

      Thượng Quan Kiệt Hùng thấy Thiên Thiên cúi đầu , nghĩ là bị lời của làm cho cảm động, vì vậy tiếp tục , "Phụ thân biết trước kia là phụ thân tốt, khiến Thiên Thiên chịu khổ, nhưng bắt đầu từ bây giờ, đối đãi Thiên Thiên tốt, để cho ngươi bị nửa chút tổn thương nào."

      "Từ , nữ nhi bị các tỷ tỷ khi dễ, nữ nhi chỉ muốn các tỷ tỷ thành tâm thành ý lời xin lỗi." Vừa khóc vừa .

      "Được, khi trở về, phụ thân bảo các nàng tới đây xin lỗi." Thượng Quan Kiệt Hùng sảng khoái đồng ý, đồng thời trong lòng cũng rất vui vẻ , bước kế tiếp rốt cuộc có thể tiến hành.

      Nhìn bóng lưng rời , đáy mắt Thiên Thiên nhanh chóng thoáng qua vẻ giảo hoạt, trong lòng cười lạnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :