1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Ngoài ý muốn

      Tinh nhi hét lên:" Tiểu thư, người mau nhìn kìa, Vương gia? Vương gia tới."

      Thiên Thiên ngẩng đầu theo phương hướng mà Tinh nhi chỉ, đúng như Tinh nhi , Long Khải Kỳ cùng nam tử áo trắng lên lầu hai.

      Gian phòng mà Mộ Dung Hàn giữ cho nàng vừa khéo có thể nhìn thấy cả lầu của Túy Hương lâu qua cửa sổ, nhưng người ở lầu dưới lại thể nhìn lên đây, là phải cảm ơn Mộ Dung Hàn. Nếu . . . . . .

      "Yên tâm, căn bản biết chúng ta ở nơi này, hơn nữa có người giúp chúng ta giải quyết chuyện này, chắc chắn chúng ta chạm mặt ." Thiên Thiên tự tin cười , Mộ Dung Hàn biết thân phận của mình, mà có thể giữ lại gian phòng cho mình, chắc hẳn sớm nghĩ tới ngày như vậy.

      "Ngươi hiểu ta như vậy sao?" đạo thanh hùng hậu, trầm thấp theo tiếng cửa phòng vang lên.

      Trừ Mộ Dung Hàn còn có thể là ai?

      "Ha ha, ngươi làm như vậy cũng chỉ vì lợi ích giữa chúng ta thôi." Nếu như bọn họ gặp mặt, dù nhất thời Long Khải Kỳ vẫn chưa nhận ra mình, nhưng với năng lực của , cuối cùng cũng biết, tất cả những gì mình làm trước đây đều uổng phí. Mình thể dễ dàng rời khỏi vương phủ.

      Mộ Dung Hàn có thâm ý nhìn nữ tử giả nam trang trước mắt, trong truyền thuyết, nàng là người bị khi dễ, nhát gan hèn yếu, thế nhưng lại liên tiếp khiến cho mình giật mình, nữ tử này là người trong truyền thuyết sao?

      " khiến ngươi thất vọng chứ!" Mộ Dung Hàn khẽ cười .

      Ban đầu, khi thấy những ý nghĩ kia của nàng đủ giật mình, huống chi sau khi lắp đặt thiết bị xong sau, làm ăn thương trường nhiều năm cũng thể nghĩ tới những thứ này, mà nàng là nữ tử, lại thông minh như thế.

      " tệ. Tìm đúng người hợp tác rồi." Xem ra vận số của chính mình cũng vô cùng tốt, có thể tìm được đồng bạn hợp tác như .

      “Vậy ta cũng là may mắn, có thể bị ngươi xem trúng.” Nữ nhân này càng ngày càng thú vị.

      “Thông hợp thành ngân hàng tư nhân, ngươi cảm thấy như thế nào?”Trong lòng Thiên Thiên buồn bực, hôm nay, tại sao Mộ Dung Hàn lạnh lẽo giống như bình thường, ngược lại cười hơi nhiều chút.

      Nhưng như vậy cũng tốt, tốt hơn bộ dạng lạnh như băng.

      “Đây chính là chuyện mà hôm nay ta muốn thương lượng với ngươi.”

      “Nha. . . . .” Thiên Thiên nhíu mày, nhìn người trước mắt này.

      “Bất kể là về danh tiếng hay về tài lực, người nào có thể so sánh với thông hợp thành ngân hàng tư nhân. Tất cả tiền bạc của Túy Hương lâu đều ở thông hợp thành ngân hàng tư nhân, để cho tiện, ta giúp ngươi mở sổ tiết kiệm, đây là con dấu dành riêng cho thông hợp ngân hàng tư nhân, bên trong còn có mật mã.” Mộ Dung Hàn lấy ra phong bì đưa cho Thiên Thiên.

      Thiên Thiên sững sờ liếc mắt nhìn, phải là tin , mà ngờ lại có thể nghĩ chu đáo như thế.

      Mộ Dung Hàn tưởng Thiên Thiên sửng sốt vì tin tưởng , cảm thấy . . . . . , “Ngươi yên tâm, phong thư này có con dấu dành riêng cho thông hợp thành ngân hàng tư nhân, nếu như mở ra, con dấu này tự động biến mất.

      “Ta tin tưởng ngươi, chỉ là đến lúc đó, có chuyện cần ngươi giúp tay.” Thiên Thiên cười giảo hoạt .

      gian sương phòng khác.

      ngờ lần này ta lại bỏ lỡ.” Chỉ nghe thấy thanh nam tử ngừng oán trách.

      “Khụ khụ, điếm chính, lần này ngươi tra được cái gì?” Mặt Long Khải Kỳ đen lại, lạnh nhạt .

      “Suy đoán lúc trước của chúng ta sai rồi, có thăm gia vào bên trong, giữa bọn họ hình như cũng có bất cứ liên hệ nào, nhưng mà ta lại phát bí mật khác.” còn tiếng đùa giỡn, mà là vẻ mặt nghiêm chỉnh, .

      tham gia vào bên trong?” Long Khải Kỳ , đúng là ngoài dự đoán.

      Nam tử mặc áo trắng gật đầu.

      “Ngươi còn phát ra cái gì nữa?” Trong mắt thoáng qua kinh ngạc, chẳng lẽ còn có chuyện mà bọn họ biết?

      thầm kết hợp được rất nhiều nhân sĩ giang hồ, ta còn phát gần đây, tâm phúc của thường thường ra vào Thủy Nguyệt quốc.”

      “Vậy tra được lý do xuất tại Thủy Nguyệt quốc sao? Chẳng lẽ. . . .” Long Khải Kỳ tiếp tục nữa, nhưng ánh mắt của đủ hai ngươi hiểu.

      “Tạm thời có chứng cứ xác thực.” Nam tử có cảm giác bất đắc dĩ.

      “Nhưng Khuynh Vũ lẫn vào hoàng cung Thủy Nguyệt quốc, chỉ cần Khuynh Vũ nắm được tin tức xác thực lập tức báo cho chúng ta biết. Hi vọng giống như suy nghĩ của chúng ta.” Nam tử lần nữa.

      “Ừ” Long Khải Kỳ gật đầu, nhưng suy nghĩ sớm bay .

      lúc sau.

      “Kỳ, cái đó đúng là khối bảo, lại có thể nghĩ đến món quà như vậy.” Cuối cùng, Hạo cũng vòng về đề tài trước đó, mặt tràn đầy nụ cười.

      Chỉ cần vừa nghĩ tới nét mặt của Kỳ lúc nhìn thấy những thứ đó, có thể tưởng tượng ra tình cảnh khi đó.

      “Hôm nào đó đưa quà tặng giống như vậy cho ngươi.” Tuấn dật mặt lập tức biến thành băng hàn.

      “Kỳ, nếu nghĩ theo hướng khác, hầm những thứ kia thành canh có thể tăng cường thể chất, bổ thận, vừa lúc có thể bồi bổ thân thể của ngươi, hay là nàng ám chỉ ngươi. . . . đến bây giờ, các ngươi còn chưa viên phòng đấy?” Đối với vẻ mặt băng sơn này, quen rồi, nếu như ngày nào đó mà nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Long Khải Kỳ mới phải sợ hãi.

      “Phốc” Long Khải Kỳ phun nước trà lên mặt Hiên Viên Hạo, “Hình như ta nhở ngươi vẫn chưa thành hôn, hay là sáng sớm mai lên triều, ta thỉnh cầu Hoàng Thượng giúp ngươi tứ hôn thế nào?”

      “Ha ha, ngươi vẫn nên lo cho ngươi . Mấy ngày nữa, chính là Hoa Xảo tiết, mỗi năm mới có lần, ngươi nên lo cho đóa hoa nhà ngươi kìa!” Hạo cười gượng mấy tiếng, sau đó cười .

      còn muốn bị nữ nhân quấn lấy, nữ nhân, cái chữ này, vĩnh viễn xuất ở bên cạnh . Nhưng mà lại quên vẫn có trái tim, chỉ cần trái tim đó nhảy lên, gặp được người , hơn nữa xảy ra thể nào ngăn cản nữa.

      có bất kỳ nữ nhân đáng để ta lo lắng, đặc biệt là nữ nhân kia. Ta hi vọng nàng phạm lỗi, giúp ta tìm được cơ hội.”

      “Nếu như ngươi muốn thoát khỏi nàng, có thể trực tiếp hưu nàng, cần gì để nàng sống ở trong phủ lâu như thế.” biết Kỳ thích nữ nhân tục tằng đó, hơn nữa với tính tình của Kỳ hưu nàng ừ lâu, nhưng bây giờ. . .

      “Mặc dù nàng di nha hoàn đê tiện sinh ra, nhưng cũng là nữ nhi của Hữu Thừa Tướng, cũng được Hoàng Thượng tứ hôn, ngươi thấy ta cần có lý do tốt sao?” ra lo lắng người khác làm loạn.

      “Về phần lý do cứ để cho ta tới giúp ngươi ! Bảo đảm ngươi thích!”
      Last edited by a moderator: 18/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Bị bắt

      "Tiểu thư, những món này ngon hơn những món mà Tinh nhi ăn trước kia, ví dụ như món vịt nướng, màu sắc đỏ tươi, chất thịt mịn màng, mùi vị đậm đà, béo mà ngấy.

      Còn món cá nấu nước sôi, chế biến ra thịt bị nát, vị trơn mềm, mỡ mà béo. Vừa khử được mùi tanh của cá, vừa giữ được độ tươi ngon.

      Mặc dù ở bên toàn là hạt tiêu nhìn rất đẹp, nhưng cay mà khát nước, tê mà khổ. Ăn ngon nha!" Tinh nhi cảm thán .

      "A, ngờ ngươi cũng rất am hiểu về thức ăn, xem ra ngươi có tiềm chất trở thành chuyên gia ẩm thực đấy." ngờ nha đầu này còn có ưu điểm nữa!

      "Tiểu thư, chuyên gia ẩm thực là gì?"

      "Chính là ngươi rất am hiểu về các món ăn, biết thưởng thức."

      "Nha" Tinh nhi tiếp tục vùi đầu ăn .

      "Mộ Dung Hàn, ngươi và Long Khải Kỳ quen nhau đúng ?" cúi đầu thưởng thức vịt nướng thơm ngào ngạt, đột nhiên .

      Tinh nhi đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tiểu thư, vì sao tiểu thư lại có thể suy đoán như vậy? Hơn nữa, nếu như Mộ Dung công tử quen biết Vương gia, tiểu thư. . . . . . Tinh nhi lại quay đầu, nhìn Mộ Dung công tử chút.

      Mộ Dung Hàn thản nhiên cười tiếng, "Đúng vậy."

      "Vậy bây giờ, ngươi có thể qua chỗ của , nhưng ngươi nhớ là đồng ý chuyện của ta rồi, chỉ cần ngươi giữ thời gian buổi tối cho ta là được." Xem ra mình đoán sai, Mộ Dung Hàn quen biết Long Khải Kỳ, nhưng bọn họ thân tới mức nào đây?

      "Chuyện ta đồng ý, ta nhất định tuân thủ." Nàng chỉ thông minh, tâm tư còn rất cẩn thận, nữ tử như vậy khó có thể là nữ nhi của Thượng Quan Kiệt Hùng.

      Sau khi đợi Mộ Dung Hàn rời , Tinh nhi mới lên tiếng , "Tiểu thư, sao người biết Mộ Dung công tử quen biết Vương gia?"

      "Ta chỉ đoán chút mà thôi."

      "Hả? Đoán chút?" Tinh nhi la lớn.

      Thiên Thiên khẽ cười, hôm nay, Long Khải Kỳ xuất ở đây, mà Mộ Dung Hàn lại cố ý giữ gian phòng có thể thấy cả lầu cho mình, tâm tư của , sao mình lại biết.

      Tinh nhi nhìn chằm chằm nụ cười mặt tiểu thư, luôn cảm thấy tiểu thư rất bí , mình thể nào đoán được suy nghĩ của tiểu thư.



      "Cái gì, các ngươi lại để cho chạy thoát? Phế vật, tất cả đều là phế vật." thanh lửa giận rít gào vang lên.

      "Xin Tôn chủ trách phạt, thuộc hạ vô năng." đám người áo đen quỳ mặt đất.

      "Phế vật, qua ba ngày, đến giờ các ngươi mới báo cho Bổn Tôn chủ biết, các ngươi có còn xem Bổn Tôn chủ tồn tại hay ?" Tiếng rít gào liên tiếp vang lên, còn thêm mấy phần lệ khí.

      "Thuộc hạ dám."

      " đám phế vật giữ lại làm gì." Tay vung lên, toàn bộ đám người áo đen quỳ ngã xuống đất, ngừng thở, con ngươi trợn lên.

      Nam tử được gọi là Tôn chủ thản nhiên liếc những thi thể đất, rồi sau đó lạnh nhạt , "Người tới, xử lý cho sạch ."

      Đột nhiên, nam tử áo đen xuất , "Thuộc hạ tuân lệnh, có cần tiếp tục phái người ra ngoài tìm hay ?." Nam tử áo đen thấy những thi thể mặt đất cũng sợ hãi, kính cẩn .

      " cần, chắc hẳn cũng sống lâu được." Nam tử cười lạnh. Sau đó, hình như nam tử lại nghĩ đến cái gì, rồi hỏi, "Như thế nào, lão gia hỏa kia vẫn chịu sao?"

      "Bất kể thuộc hạ đối xử với như thế nào, cũng chịu cái gì hết."

      "Ừ." Lão nhân kia đúng là cứng đầu, đến giờ còn chịu tiết lộ chút, hừ, ngươi chịu , Bổn Tôn chủ từ từ chơi với ngươi, khóe miệng nam tử nhếch lên, đáy mắt lộ vẻ tà ác.

      Hoàng hôn dần buông xuống, Túy Hương lâu càng buôn bán hưng thịnh.

      "Tinh nhi, chúng ta cũng trở về chuẩn bị ."

      Thiên Thiên và Tinh nhi vừa bước ra khỏi Túy Hương lâu ngửi thấy mùi thơm, theo bản năng, Thiên Thiên vội đẩy Tinh nhi ra phía sau, mà bản thân lại kịp ngừng thở, hít trúng mùi thơm, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

      Kịp phản ứng xong, Tinh nhi lập tức chạy tới chỗ tiểu thư, nhưng nàng vẫn chậm bước, trơ mắt nhìn hai người bịt mặt bắt tiểu thư .

      "Tiểu thư. . . . . ."

      Thiên Thiên bị hôn mê từ từ tỉnh táo lại, nhìn xung quanh, tất cả đều xa lạ, rồi sau đó, nàng phát thân thể của mình thể nào nhúc nhích, hơn nữa nơi này tối đen như mực, giơ tay còn thấy được năm ngón, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Còn tay chân của mình, cần nhìn cũng biết, tư thế bây giờ là hình chữ đại, hình người nằm dang hai tay, hai chân.

      Vậy là mình bị trói, cột vào giường, chuyện này. . . . . .

      Cố gắng hồi tưởng, mình vừa mới bước ra khỏi Túy Hương lâu liền bị mùi hương làm hôn mê, sau đó tỉnh lại, mình ở chỗ này.

      Rốt cuộc là ai trói mình ở đây, cố gắng giãy dụa, nhưng tay chân cũng bị trói chặt, hoàn toàn có cách nào thoát được.

      "Ra ngoài." Thiên Thiên lạnh lùng hô.

      " cần tức giận như thế, tiểu bảo bối của ta." thanh cực kỳ ghê tởm vang lên.

      Cùng với thanh vang lên, gian tối như mực cũng sáng lên.

      Nhìn về phía phát ra thanh, khóe miệng Thiên Thiên ngừng co giật.

      Nàng. . . . . .

      bên khác, Tinh nhi vội vàng nhờ Mộ Dung công tử giúp đỡ.

      Sau khi nghe được lời của tiểu nhị, vẻ mặt Mộ Dung Hàn khẩn trương, sắc mặt trắng bệch.

      "Kỳ, Hạo, ta có chuyện gấp cần xử lý chút." Mộ Dung Hàn vừa xong, lập tức rời , thấy bóng dáng.

      Vẻ mặt lúc đó của Mộ Dung Hàn khiến bọn Long Khải Kỳ cảm thấy hứng thú, đây là lần đầu tiên bọn nhìn thấy vẻ mặt Mộ Dung Hàn như vậy.

      "Kỳ, chúng ta có nên theo ?"

      ", nếu Hàn cần chúng ta tự nhiên mở miệng."

      Mộ Dung Hàn nghe Tinh nhi miêu tả, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

      "Dám đụng đến người của ta, nhất định phải chết." Mộ Dung Hàn lạnh lẽo.
      Last edited by a moderator: 30/9/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Nhẫn nại

      Thiên Thiên nhìn kỹ người này, đây chính là nữ nhân mập điên cuồng đuổi theo mình đường phố ngày hôm đó, nàng là người trói mình lại, ngờ nàng vẫn còn nhớ tới mình.

      "Bảo bối, chàng có biết Kiều Hoa tốn bao nhiêu tinh lực mới có thể mời chàng tới đây , kể từ khi gặp được chàng ngày hôm đó, lòng Kiều Hoa liền đặt người công tử.

      Hôm nay, vất vả mới có thể gặp gỡ công tử lần nữa, bất kể thế nào, Kiều Hoa cũng muốn mang công tử về phủ." Hà Kiều Hoa cười híp mắt .

      Thiên Thiên nhìn Hà Kiều Hoa, thân hỉ phục, còn bố trí bên trong phòng này, toàn là hỉ khí màu đỏ, chẳng lẽ. . . . . .

      "Qua tối nay, công tử chính là tướng công của Kiều Hoa rồi." Hà Kiều Hoa bắt đầu từ từ về phía Thiên Thiên, hơn nữa còn cởi vạt áo của mình ra.

      "Khoan , tiểu thư, phải ngươi có tướng công rồi sao?" Trong đầu Thiên Thiên ngừng nghĩ tới biện pháp để chạy trốn, chỉ cần tay chân được tự do, mình có thể chạy trốn.

      "A, cái đó công tử yên tâm, là tướng công của Kiều Hoa, còn chàng cũng là tướng công của Kiều Hoa, khác nhau." Hà Kiều Hoa cũng có dừng bước lại, thân thể đến gần bên cạnh giường.

      Thiên Thiên nhanh chóng vận chuyển đại não, trí óc vừa động, nàng nghĩ tới . . . . .

      "Như vậy , hôm nay là ngày chúng ta thành thân, nàng cũng thể để tướng công ta bị trói ở giường như vậy được! Nếu tướng công ta phục vụ nàng như thế nào đây? Hoa Hoa, nàng có đúng hay a!" Vẻ mặt Thiên Thiên tươi cười , trong lòng nàng sắp nôn chết rồi, đặc biệt là tiếng Hoa Hoa kia.

      "Ừ, tướng công cũng đúng. Vậy Hoa Hoa cởi sợi dây tay tướng công ra." Hà Kiều Hoa nghe xong liền , trong bụng mở cờ, đặc biệt là khi nghe được tiếng Hoa Hoa.

      Lúc Tiên Thiên nghĩ rằng mình thoát khỏi khổ nạn, bên tai lại vang lên, ", Hoa Hoa biết khinh công của tướng công lợi hại cực kỳ, nếu như Hoa Hoa cởi dây, chắc hẳn tướng công lập tức rời thôi!"

      "Ta là tướng công của Hoa Hoa rồi, tự nhiên rời ." Còn tưởng rằng nữ nhân này trúng mỹ nam kế, ngờ. . . . . .

      Trong chớp mắt, nữ nhân kia thay đổi.

      "Ha ha, ngươi cho rằng ta dễ bị lừa gạt như thế sao? Tối nay chính là đêm động phòng của chúng ta, chắc chắn Hoa Hoa khiến tướng công thư thư phục phục." Quần áo người Hà Kiều Hoa được cởi ra hết, chỉ còn lại tiết khố cùng cái yếm.

      Khóe miệng Thiên Thiên co giật , chuyện này. . . . . . Giấc mộng từng mơ xuất , nhưng cũng bị viên thịt này đè ép gắt gao!

      tay Hà Kiều Hoa còn cầm thêm cái roi dài, phải chứ, người này còn có khuynh hướng ngược đãi sao, chuyện này. . . . . .

      "Tướng công, Hoa Hoa khiến chàng thoải mái." Tay của nữ nhân mập giơ cao lên, lúc cái roi sắp tới người Thiên Thiên.

      "Đợi chút, chẳng lẽ Hoa Hoa muốn thử loại cảm giác thoải mái này chút, phương diện này, vi phu có nhiều kinh nghiệm hơn." Thiên Thiên đột nhiên hô, nàng có khuynh hướng ngược đãi, biết có phải là khuynh hướng thích bị ngược đãi hay .

      Tay Hà Kiều Hoa dừng lại trong khí, hai mắt sáng lên .

      "Có ?"

      Xem ra mình đoán đúng, việc này dễ làm hơn, còn nữ nhân này là tắc kè hoa sao? Sắc mặt biến hóa nhanh hơn bất kỳ ai.

      "Dĩ nhiên, nàng quên dù sao vi phu cũng là nam nhân, nam nhân có kinh nghiệm tương đối nhiều phương diện. Chẳng lẽ nàng muốn thử chút sao, có thể làm cho nàng thoải mái."

      "Được, tốt." Chưa từng có nam tử nào như vậy, nhìn vẻ mặt khẳng định, đúng là ánh mắt của mình rất tốt.

      "Vậy nàng mau thả ta ra, nếu sao mà vi phu làm cho ngươi thoải mái được nha!" Thiên Thiên cợt nhã .

      "Ừ, bây giờ Hoa Hoa cởi dây giúp ngươi."

      Hà Kiều Hoa lập tức ném roi trong tay xuống, nhanh chóng cởi sợi dây tay chân Thiên Thiên ra.

      "Được, Hoa Hoa cần phải nghe lời của vi phu, giờ Hoa Hoa nằm lên giường , vi phu cột giúp nàng."

      Sau khi lấy được tự do, Thiên Thiên giọng , hơn nữa còn dùng sợi dây mới trói mình để trói Hà Kiều Hoa.

      Mà Hà Kiều Hoa cũng ngoan ngoãn nằm giường, để Thiên Thiên tùy ý trói nàng lại.

      "Tốt lắm, bây giờ vi phu phục vụ nàng."

      ở trong bụng mở cờ, Hà Kiều Hoa vui mừng cực kỳ, Thiên Thiên nhanh chóng điểm á huyệt của Hà Kiều Hoa.

      "Haiz, kịch hay còn chưa bắt đầu mà?" Ý Thiên Thiên bảo nữ nhân kia im lặng.

      Còn nữ nhân kia vẫn nghĩ là Thiên Thiên phục vụ nàng tốt, nên cũng giữ im lặng, hai mắt sáng lên nhìn nam tử tuấn trước mắt.

      Thiên Thiên nhặt roi mặt đất lên, nàng phải là người có ý tốt, dám đối xử với mình như thế, trong mắt toàn là ý lạnh.

      Hung hăng vung roi trong tay, roi nặng nề rơi vào người nữ nhân béo, nàng thể , nhưng trong nội tâm của nàng rất là hưng phấn, đáy mắt sảng khoái.

      Hung hăng vung lần nữa, sảng khoái trong mắt nàng kia hoàn toàn còn nữa, tay chân bắt đầu giãy giụa, nhưng nàng lại thể nào nhúc nhích, bởi vì Thiên Thiên điểm á huyệt và cũng điểm huyệt của nàng, để cho thân thể nàng thể nào nhúc nhích.

      "Xem ra ngươi giải quyết hết, căn bản cần ta ra tay." đạo thanh nhàn nhạt vang lên.

      "Dĩ nhiên, chút chuyện này mà ta cũng giải quyết được sao có thể trở thành đồng bạn của ngươi, nhưng tốc độ của ngươi đến hơi chậm." Thiên Thiên khẽ cười .

      Người tới chính là Mộ Dung Hàn, phái người tìm kiếm cả Kinh Sư, xác định vị trí của nàng xong, ngờ nàng giải quyết hết tất cả, lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ nhân giường, nàng lại dám trói người của .

      "Ngươi tới, vậy ta cũng nên , chúng ta còn chính phải làm nữa? Bị nàng quấy nhiễu như vậy, thời gian bị trì hoãn rồi." Trước khi , Thiên Thiên còn nhét viên gì đó vào trong miệng của nàng kia.

      "Ta thông báo cho ngân hàng tư nhân rồi, chúng ta vẫn còn thời gian."

      Hôm sau.

      "Các ngươi có nghe , nghe Hà thiên kim nhà viên ngoại chết rồi."

      "Đúng vậy, hơn nữa, còn nghe Hà thiên kim chết thảm người nào thấy, diện mạo còn, thân thể vô cùng thối rữa."

      "Thiên kim đó chết cũng chưa hết tội, nam tử nào bị nàng xem trọng đều bị làm nhục, nếu phải do Hà viên ngoại giàu có, Hà thiên kim bị quan phủ bắt rồi."

      "Hơn nữa, hình như tất cả tài sản của Hà viên ngoại cũng bị lấy hết trong đêm, bây giờ Hà phủ chỉ là cái hộp rỗng thôi."

      . . . . . .

      Tiếng nghị luận ngừng vang lên.

      Ba ngày sau.

      "Bùm", tiếng vang lớn, cửa phòng lại bị đạp ra lần nữa, đáng thương cửa.

      "Thần thiếp tham kiến Vương gia, Vương gia đến thăm thần thiếp sao." Thiên Thiên mỉm cười, vui mừng ngẩng đầu nhìn Long Khải Kỳ đột nhiên xuất .

      "Thượng Quan Thiên Thiên, ngươi đáng chết." Long Khải Kỳ cắn răng nghiến lợi, lạnh nhạt .

      Tốc độ rất nhanh, vừa xong, Thiên Thiên bị bay ra xa nằm mặt đất, nhưng lần này, Thiên Thiên cũng bị Long Khải Kỳ đánh bay, mà là Thiên Thiên vận dụng lực của Long Khải Kỳ cố ý làm ra dáng vẻ bị đánh bay.

      "Trong phủ, khắp nơi đều đồn đãi chuyện sinh nhật, nếu như phải là ngươi, còn ai vào đây dám cả gan cãi lời Bổn vương." Long Khải Kỳ tức giận quát lên, trừ nàng thường hay cãi lời mình ra, còn có ai dám bỏ ngoài tai lời của mình chứ.

      "Thần thiếp biết Vương gia gì? Lời đồn đãi gì? Thần thiếp dám chống lại mệnh lệnh của Vương gia." Nam nhân này lại muốn làm gì đây, do nàng cảm thấy lửa giận người của nên mới phòng bị trước, nếu . . . . . .

      " biết" Long Khải Kỳ ngồi xổm người xuống, bóp cằm Thiên Thiên, lạnh nhạt .

      Bởi vì cằm bị đau, thể nào trả lời, Thiên Thiên chỉ có thể gật đầu.

      "Ngươi. . . . . ." Hình như Long Khải Kỳ đột nhiên nhớ tới gì đó, buông Thiên Thiên ra, "Bổn vương cảnh cáo ngươi thêm lần nữa, tối mai là Hoa Xảo tiết, nếu ngươi lại phạm sai lầm, đừng trách Bổn vương quyết định bất kỳ điều gì."

      Đối với việc Long Khải Kỳ đột nhiên rời , mặc dù Thiên Thiên cảm thấy kỳ quái, nhưng trong lời vừa nãy, nàng biết Long Khải Kỳ nhẫn nại, chịu đựng lửa giận, nhưng vì sao phải nhịn đây?

      _________________
      ~--*---KJ---*--~

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19: Vào cung

      Đêm lạnh như nước, mặt trăng hình lưỡi liềm, sáng , nhưng bầu trời đầy sao, nhiều vô cùng.

      Cảnh chiều tối bao trùm toàn bộ mặt đất, ánh sáng yếu ớt của những vì sao chiếu rọi xung quanh.

      Bóng của dáng người yểu điệu như như mặt đất, gió thổi lên, vạt áo bồng bềnh, đôi mắt xinh đẹp thưởng thức thời khắc yên tĩnh này, còn có những cánh hoa tung bay nhàng theo gió.

      Cách đó xa truyền đến giọng lặng lẽ, bóng dáng yểu điệu chợt lóe, giống như nơi này chưa từng xuất cảnh tượng vừa rồi.

      "Ngươi Vương gia muốn đối phó Vương phi? Thiệt hay giả?" đạo thanh kinh ngạc hô, dù lượng bị cố đè xuống, nhưng ở trong đêm tối yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy ràng.

      "Xuỵt! Ngươi giọng chút!" giọng khác ép lượng xuống nhất, đầu còn ngó chừng xung quanh.

      "Mặc dù tướng mạo Vương phi bình thường, nhưng là do Hoàng thượng tự mình ban hôn, hơn nữa Vương phi còn là nữ nhi của Hữu Tể tướng, sao mà Vương gia lại phải đối phó Vương phi?"

      "Sáng nay, ta ngang qua thư phòng cẩn thận nghe được cuộc chuyện của Vương gia và Tả Tể tướng, chắc hẳn đây là ."

      " ra Vương phi rất đáng thương, kể từ khi gả tới đây, Vương gia có sủng hạnh Vương phi lần nào, nghe Tâm Thấm viện mà Vương phi ở trước kia là viện bỏ , lúc sau chỉ tu sửa lại mà thôi, nơi đó mới có chuyện ma quái đấy? Còn có. . . . . ."

      "Chẳng lẽ ngươi còn chưa nghe Vương phi tặng vương bát làm quà sinh nhật cho Vương gia sao? Khiến Vương gia mất mặt trước nhiều quan viên như thế."

      "Nhưng ta vẫn cảm thấy Vương phi có chút đáng thương!"

      thanh theo người xa, càng ngày càng dần, cuối cùng cũng biến mất trong đêm tối.

      Bóng dáng yểu điệu nhìn hai bóng người biến mất trong đêm đen, ra đây là lý do mà khác thường, còn nhẫn nại là vì cái này, vậy Hoa Xảo tiết ngày mai chính là ngày mình được giải thoát.

      Hôm sau.

      Hoa Xảo tiết, là tiết hoa được tổ chức mỗi năm lần ở Tây Lũng quốc, vào ngày này, hoàng cung tổ chức đại tiệc, tất cả quan viên trong triều với người thân của họ cũng tham gia bữa tiệc này.

      Đặc biệt là người thân, những thiên kim tiểu thư luôn hao tốn sức lực để ăn mặc trang điểm lộng lẫy, chỉ hy vọng có thể chọn trúng lang quân như ý ở đây hoặc hi vọng được Hoàng thượng, Vương gia chọn trúng.

      cách khác, Hoa Xảo tiết chính là hội xem mắt, chỉ khác điểm, vào ngày Hoa Xảo tiết chọn ra Hoa tiên tử, mà Hoa tiên tử được dân chúng ngưỡng mộ, cũng là người có khả năng được vào hoàng cung làm phi nhất.

      Giờ Thân.

      "Tinh nhi, hôm nay ngươi ở lại trong vương phủ , cần theo ta vào cung, còn nữa, đây là thuốc giải độc cho người kia, đợi lát nữa, ngươi cho ăn vào." Đến trưa, cuối cùng nàng cũng chế biến thuốc giải của thất hương tán thành công, đồng thời nàng cũng chế được độc dược như vậy.

      "Vâng, Tinh nhi nhớ."

      "Còn nữa, Tinh nhi, ngươi. . . . . ." Thiên Thiên ghé vào lỗ tai nàng, giọng ra, Tinh nhi càng nghe miệng càng há to.

      "Tiểu thư, vì sao. . . . . ."

      Thiên Thiên lập tức ngắt lời nàng, "Xuỵt, đừng hỏi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta bảo là được."

      Nàng có dự cảm, hôm nay ngày bình thường.

      "Nô tài tham kiến Vương phi, canh giờ sắp tới, mời Vương phi tới cửa lớn chuẩn bị đến hoàng cung tham gia bữa tiệc." thanh hèn mọn từ ngoài cửa vang lên.

      "Tinh nhi, nhớ lời ta vừa ." Trước khi , Thiên Thiên lại nhắc nhở lần nữa.

      "Tiểu thư yên tâm, Tinh nhi khiến tiểu thư lo lắng." Nàng biết, tiểu thư chuẩn bị sẵn sàng, tiểu thư rời vương phủ, nhưng ngờ lại nhanh như vậy.

      Khi Thiên Thiên nhìn thấy Long Khải Kỳ ở cửa đáy mắt thoáng qua ý lạnh, nhưng lại biến mất rất nhanh, hoàn toàn có ai phát .

      "Thần thiếp tham kiến Vương gia."

      Long Khải Kỳ , hai mắt chưa từng liếc nhìn nàng lần.

      "Oh, lần này Vương phi tỷ tỷ ăn mặc là kiều diễm nha! Chẳng lẽ Vương phi muốn giành vị trí Hoa tiên tử? Nhưng sao mặt tỷ tỷ phải dùng khăn lụa che kín vậy?" Ở bên cạnh, Nghi Lan cười nhạo , lúc nàng thấy Thiên Thiên xuất , nàng quả rất kinh ngạc, nhưng nghĩ đến dung mạo của nàng ta, tâm cũng bình tĩnh lại.

      Hôm nay, Thiên Thiên mặc bộ cung trang màu xanh nhạt có nhiều loại hoa, bên ngoài khoác tầng kim sa mỏng màu vàng, vạt áo rộng rãi thêu những đường sọc màu tím, ba búi tóc đen được vén lên đơn giản, còn lại rũ xuống cổ, trán đính viên đá quý nho màu đỏ, làm đẹp rất thích hợp. đầu cài trâm vàng khắc phượng hoàng bay, theo bước chân nhàng, phát ra tiếng vang leng keng. Nổi bật lên dáng vẻ xinh đẹp, động lòng người.

      Mà diện mạo bị che kín, lại làm cho người khác có cảm giác thần bí.

      "Ta cũng vậy, chẳng biết tại sao đêm qua khuôn mặt đột nhiên sưng đỏ, để dọa sợ những người khác, nên phải dùng khăn lụa che kín, còn trang phục này, là vì ta muốn làm mất thân phận, khiến Vương gia hổ thẹn." Hôm nay, nàng ăn mặc như vậy, chính là để cho Long Khải Kỳ biết, nàng tranh đoạt vị trí Hoa tiên tử, cơ hội của nàng cũng lớn hơn chút.

      "Lên xe" Long Khải Kỳ trực tiếp xoay người lên xe ngựa, từ đầu tới cuối cũng nhìn Thiên Thiên lần.

      Khi đến hoàng cung, vừa xuống xe ngựa, lập tức có người xuất ngay trước mắt bọn họ.

      "Kỳ, tốc độ của ngươi quá chậm, bữa tiệc sớm bắt đầu rồi." Người này chính là Hạo hay chung với Long Khải Kỳ.

      Long Khải Kỳ dùng ánh mắt chuyện với Hạo chút, Hạo liền hiểu.

      Thiên Thiên nhìn kỹ nam tử trước mắt này, nhớ lần trước, nam tử này là người bị mình phun nước trà trúng, hơn nữa nhìn ánh mắt của bọn họ vừa nãy, nếu như mình đoán đúng, chắc tối nay nam tử này cũng tham gia vào bên trong nữa!

      "Hạ quan tham kiến Kỳ Vương phi, đây là hoa tử lan mà Kỳ Vương gia nhờ hạ quan chuẩn bị cho Vương phi, mong Vương phi thích."

      "Thần thiếp tạ ơn Vương gia tặng hoa, thiếp rất thích." Violet, bó hoa rất đẹp, nhưng đáng tiếc cho đóa hoa xinh đẹp này, ngờ bọn họ chọn phương pháp kém như vậy.

      Trong lòng Thiên Thiên cười lạnh, nàng đánh giá Long Khải Kỳ quá cao sao?

      bên, Nghi Lan nhìn hoa tay nữ nhân xấu xí, tay trong áo nắm chặt, sớm muộn gì nàng cũng thay thế thân phận của nữ nhân xấu xí này.

      Vào ngày Hoa Xảo tiết, nam tử thành thân đều muốn đưa bó violet cho chính thê của mình, có nghĩa là bày tỏ tình vĩnh hằng đối với người nhận hoa. Nhưng mặt khác cũng rất châm chọc, nếu như mãi mãi, thay đổi, sao còn có tam thê tứ thiếp?

      Khi bọn họ bước vào bữa tiệc cách ăn mặc của Thiên Thiên đều khiến người ta kinh ngạc, mặc dù dùng khăn lụa che kín dung mạo, nhưng vẫn làm cho người khác chú ý tới nàng.

      Lúc này, vũ đài, biết là thiên kim nhà nào khảy đàn, nhưng lại có ai thưởng thức tiếng đàn của nàng nữa, họ đều bị Thiên Thiên hấp dẫn rồi.

      " đám ngu ngốc!" Trong lòng Nghi Lan hung hăng chửi, nữ nhân xấu xí này cũng đáng để bọn họ thưởng thức sao, chẳng lẽ bọn họ nhìn thấy mình sao? Dù thế nào, mình cũng là mỹ nhân, chẳng lẽ mình vẫn thua xấu nữ sao?
      Last edited: 30/9/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20: Rời (1)

      Long Khải Kỳ đến tự nhiên khiến tâm tư, ý nghĩ của đa số nữ tử rối loạn, hai má ửng hồng, khuôn mặt nhắn cúi thấp xuống, nhưng hai mắt vẫn cố khẽ ngước lên liếc nhìn.

      ra, Long Khải Kỳ cũng là mỹ nam tử, đương nhiên khiến các nữ tử thích, còn nam tử bên cạnh Long Khải Kỳ là Hiên Viên Hạo, Tả Tể tướng của Tây Lũng quốc, đẹp hơn nữ tử, nên càng được nữ tử thích hơn.

      Chắc chắn kịch hay tối nay thiếu nam tử này.

      Dĩ nhiên, trong Hoa Xảo tiết thiếu ba nữ nhi kia của Thượng Quan Kiệt Hùng, nhìn ba người ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, cố làm ra vẻ rụt rè, xem ra tối nay, họ tuyệt đối dốc hết toàn lực giành lấy vị trí Hoa tiên tử, để được hưởng ân sủng của Hoàng thượng.

      Lúc bốn đôi mắt nhìn nhau, nhìn thấy đáy mắt họ lên vẻ khinh bỉ cùng giễu cợt, đáy mắt Thiên Thiên thoáng qua ý lạnh, chỉ cần họ tiếp tục phạm nàng, nàng bỏ qua cho họ, nếu . . . . . .

      "Đại tỷ, người xem, con tiện nhân kia lại dám nhìn ba người tỷ tỷ chúng ta." Thượng Quan Mạn Nhi tức giận, giọng .

      "Mặc kệ nó, chỉ cần tối nay, chúng ta lấy được vị trí Hoa tiên tử, về sau chúng ta còn có cơ hội." Mới nhìn thoáng qua, nàng cũng thấy được, nhưng bây giờ thân phận của nàng ta là Kỳ Vương phi, khi có cơ hội, nhất định thể tha thứ tiện nhân này dễ dàng.

      "Đại tỷ, nhị tỷ, các người thấy tay nàng , hừ, nàng cũng xứng đáng nhận hoa của Kỳ Vương gia sao, tối nay, ta nhất định làm tiện nhân kia mất mặt." Thượng Quan Tiệp Nhi hung hăng nhìn hoa trong tay Thiên Thiên, chỉ có Thượng Quan Tiệp Nhi nàng mới có thể được Kỳ Vương gia , mới xứng với Kỳ Vương gia.

      "Ừ, chỉ cần ảnh hưởng đến kết quả tranh tài của chúng ta là được. Ta cũng muốn nhìn bộ dạng con tiện nhân kia mất thể diện ở trước mặt mọi người chút." Thượng Quan Diễm Nhi giọng .

      "Yên tâm , đại tỷ." Tầm mắt Thượng Quan Mạn Nhi rơi vào người Hiên Viên Hạo, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam tử này trái tim của nàng cũng rơi vào người nam tử này.

      biết qua bao lâu, rốt cuộc đến phiên Thượng Quan Diễm Nhi lên sân khấu.

      Nàng mặc áo màu trắng thêu hoa sen màu hồng nhạt, eo thắt rất nhiều loài hoa, lụa mỏng ở cổ tay là đám sương mù màu xanh biếc, tóc búi lên, tóc mai thả xuống, ở giữa còn cài trâm ngọc trai.

      Ánh mắt có hồn, chân mày tô chút màu vàng, nhìn rất mê người, quả vị giai nhân tuyệt sắc!

      chậm rãi về phía vũ đài, ngồi xuống từ từ, tư thế cực kỳ ưu nhã, tay ngọc thon dài, ưu nhã nhàng mơn trớn dây đàn, tiếng nhạc rung động dần dần nổi lên.

      sắc giống như vũng nước trong vắt, làn gió mát trong lành, tựa như làn gió mát thổi mặt hồ trong đêm hè, làm cho lòng người được thư thái và mát mẻ. . . .

      Hoàn thành khúc, chậm rãi đứng dậy, cười thản nhiên.

      Nếu như biết con người của nàng, mình tuyệt đối cho rằng nữ nhân trước mắt này rất cao quý, ưu nhã.

      "Bành bạch" thanh vỗ tay vang lên, quả thực, nàng như vậy có thể khiến mọi người ở đây ngưỡng mộ và thích.

      "Đại tỷ, tiếng đàn của tỷ là dễ nghe, Hoa tiên tử tối nay chắc hẳn là tỷ." Thượng Quan Tiệp Nhi lập tức cười .

      "Dĩ nhiên, ta chưa bao giờ làm chuyện mà ta nắm chắc." Vì hôm nay, nàng cố gắng rất nhiều, vì vị trí Hoàng hậu, nàng nhất định phải lấy được vị trí Hoa tiên tử.

      Kế tiếp chính là Thượng Quan Mạn Nhi rồi.

      Hôm nay, nàng mặc trang phục màu ngọc bích thêu đóa mẫu đơn lớn màu lục, uốn lượn váy có hoa thủy tiên màu hồng nhạt, người khoác lụa mỏng màu xanh lẫn với tơ vàng. Tóc mai thả xuống, đầu còn đính trân châu, cài trâm ngọc bích, xinh đẹp như hoa sen mới nở.

      Tuy đẹp như Thượng Quan Diễm Nhi, nhưng lại có phong thái khác.

      Lụa mỏng lay động theo gió, nhảy múa nhanh nhẹn, tay thon uốn lượn, xinh đẹp, yểu điệu, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ thùy mị. Mọi cử động đều tác động đến lòng của mọi người.

      ngờ, hai người này đàn múa, cũng hấp dẫn sâu tất cả các con mắt.

      Thiên Thiên liếc mắt nhìn Long Khải Kỳ bên cạnh, mình uống rượu, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều liên quan đến , hoặc là suy nghĩ cách để đối phó với mình !

      Đồng thời, Thiên Thiên cũng cảm thấy buồn cười, tìm tòi trong trí nhớ của Thượng Quan Thiên Thiên, ngoài việc Thượng Quan Thiên Thiên hiểu cầm kỳ thư họa, ngay cả đụng cũng chưa từng đụng qua, từ muốn nuôi dạy nàng theo hình mẫu của nha hoàn.

      Mà ba nữ nhi kia, hoàn toàn nuôi dạy theo hình mẫu của Hoàng hậu, Quý phi tương lai!

      Còn Thượng Quan Tiệp Nhi đâu? Nàng lại muốn biểu diễn như thế nào đây?

      Nhìn động tác của nữ tử đài xong, lập tức liền sáng tỏ, ra là vẽ, chắc hẳn khả năng vẽ của nàng cũng bình thường!

      Chưa đầy khắc thời gian, nàng cũng vẽ xong bức tranh sơn thủy.

      Sông nước đỏ xanh, trông rất sống động, xuất thần nhập hóa, đây là từ ngữ đầu tiên mà người ta nghĩ tới.

      "Tiểu nữ bêu xấu, nhưng người chân chính làm cho người ta đáng giá ngưỡng mộ phải tiểu nữ cùng các tỷ tỷ của tiểu nữ, mà là Kỳ Vương phi, cũng chính là muội muội của tiểu nữ, vô luận ở cầm kỳ, hay thư pháp, cũng sâu hơn ba tỷ muội chúng ta bậc, đặc biệt là ở đối câu đối, muội muội đứng thứ hai, ai có thể đứng thứ nhất." đài, Thượng Quan Tiệp Nhi khẽ cười .

      Vừa dứt lời, người ở dưới đài thảo luận rối rít, người biết suy đoán xem Thượng Quan Thiên Thiên phải ứng phó như thế nào, người biết có vẻ mặt mong đợi.

      Mà Long Khải Kỳ lại có vẻ mặt xem kịch vui, liếc nữ nhân bên cạnh, ra nghe được đoạn đối thoại vừa nãy của ba tỷ muội kia, có người có thể giúp chút, đương nhiên rất vui lòng.

      Ha ha, các ngươi lựa chọn an phận, trước hết giúp các ngươi nhớ kỹ, về sau từ từ trả lại.

      "Bọn ái khanh nên làm khó Kỳ Vương phi quá đó?" Người chuyện chính là quân chủ Long Khải Diêm của Tây Lũng quốc.

      ai có thể biết ý tứ ràng của câu này, rốt cuộc là muốn làm khó hay là muốn làm khó?

      Mọi người ở đây dám lên tiếng Hiên Viên Hạo lên tiếng cười , "Hạch đào".

      Hiên Viên Hạo cũng biết được tất cả mọi chuyện, nhưng cũng muốn Kỳ bị người ta nhạo báng, nên mới văn thơ đối ngẫu đơn giản chút.

      Mình còn chưa lên tiếng đồng ý mà? Trong lòng Thiên Thiên hung hăng chửi mắng Hiên Viên Hạo tiếng. Văn thơ đối ngẫu, người đại như mình làm sao biết mấy thứ này, nhưng hình như nghe qua ở đâu rồi.

      Lúc mọi người bàn luận xôn xao thanh yếu ớt vang lên,"La bặc" Kêu tiếng, nhìn ba người Thượng Quan Diễm Nhi lạnh lùng.

      "Chung cổ"

      "La bặc (la bạt)"

      Thiên Thiên vừa , tiếng oa vang lên, có người bắt đầu khẽ cười lên, cũng có người giễu cợt .

      "Trù đoạn"

      "La bặc (la bố)"

      (Mấy câu đối này mình hiểu, cũng biết dịch làm sao nên đành để nguyên văn...mn thông cảm )

      Long Khải Kỳ nhìn tất cả cười lạnh, mặc dù sớm biết nữ nhân xấu xí này đần độn, nghĩ tới nàng lại ngu dốt như thế.

      Mà mọi người cũng càng ngày càng lớn hơn, trong lòng ba người kia càng thêm kích động.

      "Chắc hẳn tối nay thân thể Kỳ Vương phi khó chịu, nên mới mất trình độ. Bữa tiệc tiếp tục." thanh Long Khải Diêm lạnh nhạt cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người.

      "Đại tỷ, tỷ xem sắc mặt của tiện nhân kia, hừ, muốn đấu cùng chúng ta sao, người đê tiện cũng xứng với Kỳ Vương gia sao." Thượng Quan Tiệp Nhi giọng châm chọc .

      "Lần trước lại dám đối đãi với chúng ta như vậy, nàng nghĩ rằng nàng lên làm Kỳ Vương phi ngon rồi sao, lần này đỡ tức giận chút." Thượng Quan Mạn Nhi lạnh lùng.

      "Xuỵt" Thượng Quan Diễm Nhi ngăn họ lại, tại họ phải đối phó với con tiện nhân kia.

      Đoán chừng chút canh giờ nữa, dược hiệu kia phát tác, nam nhân kia cũng nên hành động rồi, phải ? Thiên Thiên thoáng liếc Long Khải Kỳ.

      "Kỳ Vương phi. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :