1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Tuyết Diên

      "Công tử, người làm Tinh nhi sợ rồi. Lần sau, nếu gặp lại tình huống như thế, công tử nên mang Tinh nhi theo." Tinh nhi nhìn Thiên Thiên đột nhiên xuất , kích động , đôi tay ôm chặt thân thể Thiên Thiên.

      "Tinh nhi, hai nam tử ôm nhau ở đường ra cái gì." Thiên Thiên thoát khỏi ôm ấp của Tinh nhi, giọng .

      "Ai kêu công tử hù dọa Tinh nhi." Tinh nhi chu miệng nhắn, bất mãn kêu lên.

      "Tốt lắm tốt lắm, là ta đúng, được chưa." Nha đầu này. . . . . . Ai. . . . . .

      "Mộ Dung Hàn, ngươi rất tốt, thân là bằng hữu của nhau, ngươi cũng ra tay đối phó nữ nhân béo đó, bằng võ công của ngươi dư sức để đối phó với nàng!" Thiên Thiên rất bất mãn với Mộ Dung Hàn, lại ra tay giúp nàng.

      "Còn nữa, nữ nhân béo này, phút trước vẫn còn trình diễn thê tử tốt nỗ lực vì tình , phút sau lại đuổi theo nam tử khác ngay trước mặt nam nhân của mình." Nữ nhân ở đại cũng có cởi mở như vậy!

      "Công tử, Tinh nhi mới vừa nghe mọi người , nữ nhân béo đó tên là Kiều Hoa, thiên kim nhà viên ngoại, nàng nổi danh là háo sắc, chỉ cần có nam tử nào khen ngợi nàng, nàng trói nam tử đó mang về nhà.

      Mà nam tử lúc nãy bị nàng quất chính là trong số đó. Cho nên bây giờ, nam tử nhìn thấy nàng đều nhục mạ hoặc để ý, nếu bị kết quả giống như nam tử vừa rồi." Tinh nhi vội vàng tin tức mới nghe được cho tiểu thư.

      "Oa, may là nhanh thoát được." Thiên Thiên vỗ vỗ ngực,"Mộ Dung Hàn, ngươi sớm biết, phải ?"

      "Chuyện liên quan tới việc buôn bán ta làm sao biết được." Mộ Dung Hàn liếc mắt nhìn Thiên Thiên rồi .

      Thiên Thiên dậm chân, ràng, dối, được, có cơ hội nhất định phải chỉnh tên Mộ Dung Hàn này.

      Cứ như vậy, chút tiết mục liền trôi qua.

      Thiên Thiên được Mộ Dung Hàn hướng dẫn giới thiệu hiểu hơn nửa Kinh Thành, về phần mấu chốt của việc buôn bán, trong lòng nàng cũng tự có cân nhắc, nàng cần phải suy nghĩ lại toàn bộ, rốt cuộc cái gì mới là mấu chốt buôn bán .

      Hoàng cung.

      " ngờ Thượng Quan Thiên Thiên này lại có kiên quyết như vậy, trong thời gian chưa đầy 1 tháng, vương phủ bắt đầu gà chó yên, trẫm nên ban thưởng cho Thượng Quan Thiên Thiên tốt." Người chuyện chính là quân chủ của Tây Lũng quốc, Long Khải Diêm.

      Cả người mặc long bào màu vàng, khóe miệng cong lên, hình như tâm tình rất tốt, ngồi ở ngai vàng.

      "Hoàng thượng, thuộc hạ còn điều tra được Kỳ Vương phi nhát gan mềm yếu, từ bị các tỷ tỷ khi dễ, nhưng cũng điều tra được tướng mạo của Kỳ vương phi xấu xí vô cùng.” Bóng đen lên tiếng .
      “Tướng mạo thế nào quan trọng, trẫm chỉ cần vương phủ bình yên là được.” Long Khải Diêm lạnh lùng , “Chuyện này cứ theo sát .”
      “Thuộc hạ lĩnh mệnh, thuộc hạ cáo lui.” Thân hình Hắc Ngân lóe lên rồi biến mất.
      Thư phòng to như vậy chỉ còn lại mình Long Khải Diêm, đáy mắt chứa ý cười lạnh lẽo.
      Ngoài cửa, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, “Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Tuyết Quý Phi thắt cổ tự sát, may là cung nữ kịp thời phát , Tuyết Quý Phi mới có gì đáng lo.”
      “Pằng” tiếng, ngự bút trong tay Long Khải Diêm chia làm hai, mặt càng thêm băng lãnh.

      Trong chớp mắt, Long Khải Diêm tới viện của Tuyết Quý Phi, nhìn nữ tử xinh đẹp nhưng sắc mặt trắng bệch nằm giường. Mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng lại làm giảm vẻ đẹp tuyệt sắc kiều dung của nàng, búi tóc lộ tóc bên mái tái, mày ngài nhàn nhạt chứa đầy sức sống, làn da mịn nhẵn, tinh tế như ánh sáng nhu hòa, ấm áp của ngọc thạch, miệng đào nhắn, cần trang điểm cũng đỏ, kiều diễm như nước, bên má là hai sợi tóc lướt nhàng thep gió, tăng thêm mấy phần phong tình, nhìn rất mê người. Đây là nữ nhân khuynh sắc khuynh thành, nhưng nữ nhân tuyệt sắc như vậy cũng có cách nào chạm đến tim .

      Trong phòng, cung nữ thấy Long Khải Diêm tới rối rít hành lễ rồi rời , chỉ để lại hai người ở trong phòng. Long Khải Diêm bước nhanh thẳng tới bên cạnh giường, có chút thương tiếc nào bóp lấy cổ tay nhẵn mịn của Tuyết Quý Phi, “Trẫm có đủ kiên nhẫn để nhìn ngươi tự sát, nếu như ngươi muốn chết, có thể trực tiếp dùng đao kết thúc, cần dùng loại phương pháp này.” Trong lời có chút dịu dàng nào, chỉ có ý lạnh.
      Nước mắt trong tròng mắt của Tuyết Quý Phi ngừng đảo quanh, thẳng tắp nhìn Long Khải Diêm. Chính là gương mặt này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, nàng sâu, nhưng…
      Cuối cùng, Long Khải Diêm cũng buông tay mình ra, “Coi như ngươi chết trẫm cũng vẫn cho hai người các ngươi ở chung chỗ.”

      “Hoàng thượng, ngay từ lúc đầu, tâm nô tì thuộc về Hoàng thượng, chưa bao giờ thuộc về nam tử khác, vì sao Hoàng thượng lại tin lời nô tì ? Nô tì tâm Hoàng thượng mà.” Thanh mềm mại của Tuyết Quý Phi vang lên, bên trong lời hàm chứa rất nhiều tình cảm, nhưng có số người lại cảm thấy như vậy.
      “Ngươi cần diễn trò trước mặt trẫm, ngươi chẳng qua là nữ nhân mà trẫm giành được, ngươi cho rằng vì ngươi nên trẫm mới phong ngươi làm phi sao? Nếu phải là vì Kỳ ngươi, trẫm cũng rảnh nạp ngươi làm phi.” Nữ nhân thiên hạ đều là dạng, quyền quý càng cao, tâm liền thuộc về người đó, đều là những nữ nhân tham lam hư vinh.
      “Hoàng thượng… Chẳng lẽ Hoàng thượng thích dung mạo của nô tì sao?” Đây là lợi thế duy nhất của nàng rồi. Lúc đầu, khi nàng biết Hoàng thượng muốn lập nàng là Quý Phi lòng nàng giống như nhảy ra ngoài. Sau khi vào cung, Hoàng thượng lại chưa từng đến tẩm cung của nàng nửa bước, ngay cả liếc mắt cũng chưa nhìn nàng, nếu như nàng dùng thủ đoạn này, có lẽ nàng bao giờ thấy được Hoàng thượng. Cũng chính vì như vậy, nàng mới phát việc cho nàng vào cung, trở thành người của , chẳng qua là vì nam nhân khác, lòng của nàng hoàn toàn tan nát. Nhưng nàng hối hận, nàng tin tưởng vào dung mạo của mình, có thể giành được tình của , ngờ, trong lòng , , phải , căn bản khinh thường nàng.
      “Hừ, ngươi cho rằng với thân phận của trẫm, muốn mỹ nữ thế nào còn có sao! Trẫm biếm ngươi vào lãnh cung, vì ngươi còn có tác dụng, nếu như ngươi chọc giận trẫm lần nữa, ngươi vĩnh viễn biến mất trước mặt trẫm.” Giọng uy nghiêm mang theo lửa giận.
      Quả thực, lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này mình cũng bị hấp dẫn, nhưng vừa nghĩ tới nàng từng là nữ nhân của Kỳ, ý nghĩ đó nhanh chóng bị tiêu diệt sạch , thậm chí hai lời, hạ chỉ lập nàng làm phi.
      “Hoàng thượng, nô tỳ và Kỳ Vương gia…” Lời của nàng còn chưa hết, liền bị thanh lạnh lẽo ngăn lại.
      “Trẫm muốn biết quan hệ của các ngươi trước kia, ngươi chỉ cần làm tốt vị trí Quý Phi là được, nếu như lần sau còn muốn tìm chết, trẫm tuyệt đối thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.” Long Khải Diêm trừng mắt liếc nữ tử, tức giận rời .
      lúc lâu sau. Bên trong nhà, xuất bóng đen, “Ngươi nên biết, tuyệt đối thể nào ngươi, ngươi chỉ là con cờ tay thôi, chẳng lẽ ngươi còn muốn được sao?” Bóng đen kia lạnh lùng , biết là châm chọc hay là an ủi.
      “Đủ rồi, ngươi trở về cho gia, Tuyết Diên có hai lòng đối với gia.” Ngươi vô tình, vậy cũng đừng trách ta vô ý.
      Last edited by a moderator: 10/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Tặng lễ

      "Tiểu thư, làm sao người lại phờ phạc rã rượi như thế? Nếu như tiểu thư mệt nên nghỉ ngơi nhiều chút." Tinh nhi nhìn hai mắt Thiên Thiên vô hồn, vẫn còn nằm bàn sách, khuyên lớn.

      " " Thiên Thiên sợ hãi, liên tục ba chữ .

      Làm cho người nghe cảm thấy hình như ngủ là chuyện rất đáng sợ.

      "Cái gì?" Tinh nhi tò mò nhìn tiểu thư, mặt tiểu thư giống như là rất sợ?

      "Ta chỉ suy nghĩ làm thế nào để kiếm nhiều tiền hơn mà thôi." Nàng ra chuyện tối hôm qua mình gặp ác mộng cả đêm.

      Kể từ khi bị nữ nhân béo điên cuồng đuổi theo, nàng liền nằm mơ thấy chính mình bị đoàn thịt béo đuổi theo, hơn nữa còn ép mình tới nỗi thở thông.

      Mặt Tinh nhi chất vấn nhìn tiểu thư, giống như cảm thấy lời tiểu thư thể tin.

      "Ngươi tin tưởng?" Hừ lạnh tiếng.

      ". . . . . . phải, Tinh nhi chỉ là muốn hỏi tiểu thư là Kỳ Vương phi rồi, sao còn phải kiếm nhiều tiền hơn?" Tiểu thư ở trong vương phủ, tất cả đều có vương phủ xử lý, vì sao tiểu thư còn phải. . . . . .

      "Tinh nhi, chẳng lẽ ngươi lại quên ta cho ngươi, cách để nữ nhân sống đặc sắc hơn sao? Nữ nhân thể dựa vào nam nhân cả đời, nam nhân vĩnh viễn thể dựa vào được." Lại , nơi này là thế giới nam tôn nữ ti, nam tử còn có tam thê tứ thiếp.

      " Dĩ nhiên Tinh nhi chưa từng quên lời tiểu thư , chỉ là, đồ cưới của tiểu thư cũng đủ làm cho tiểu thư thoải mái hưởng thụ nửa đời sau rồi, cho nên tiểu thư cũng cần khổ cực kiếm tiền như thế." Dĩ nhiên nàng nhớ tiểu thư từng bàn về nữ nhân tự lập với nàng, nhưng tiểu thư có rất nhiều tiền rồi.

      "Đồ cưới?" Đúng, dù thế nào, Thượng Quan Kiệt Hùng cũng là Tể tướng, chắc hẳn đồ cưới cho nữ nhi cũng ít, huống chi là gả cho Vương gia làm Vương phi.

      Mặc dù nàng là nữ nhi có địa vị, nhưng ít ra nàng cũng là nữ nhi Tể Tướng! Thượng Quan Kiệt Hùng thể nào làm mình mất thể diện, cho nên đồ cưới này chắc chắn rất phong phú.

      "Đồ cưới này ở đâu?" Nghe giọng điệu của Tinh nhi, đồ cưới này chắc chắn tầm thường.

      " ở sương phòng cách vách a! A, tiểu thư, sao người có tinh thần lại rồi?" là kỳ quái, mới vừa rồi hai mắt tiểu thư còn vô hồn, đột nhiên bây giờ thần thái lại sáng láng.

      Vèo tiếng, Thiên Thiên tới gian phòng đặt đồ cưới rồi.

      "Oa" coi như Thượng Quan Kiệt Hùng ra tay hào phóng, Thiên Thiên nhìn mười rương đồ cưới lớn, có năm rương chứa đầy bạc trắng, còn năm rương khác chứa hoàng kim lấp lánh.

      Đây cũng là kiện cuối cùng mà Thượng Quan Kiệt Hùng làm với mình rồi.

      Xem ra mấu chốt buôn bán kia của mình có thể thực được, tiền liên tục tới, trong mắt Thiên Thiên thoáng qua vẻ giảo hoạt.

      Thiên Thiên biết là mục đích của nàng cũng nhanh được thực .

      Ngay lúc Thiên Thiên ảo tưởng cao ốc độc nhất vô nhị của mình được thực lúc đạo thanh dồn dập kéo nàng trở lại.

      "Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư" Tinh nhi nhìn thấy tiểu thư hơi sững sờ rồi cười khúc khích, liền hô.

      "Có chuyện đại gì mà ngươi thở ra hơi thế?"

      "Tinh nhi vừa mới hỏi thăm được, ra tối nay trong vương phủ có bữa tiệc."

      "Có có chứ, mắc mớ gì tới ta!" Vẫn là làm chuyện của mình quan trọng hơn, mình phải vội vàng đem những ngân lượng này gửi vào ngân hàng tư nhân, sau đó bắt đầu khai thác việc làm ăn của mình.

      "Nhưng Tinh nhi nghe , hôm nay là sinh nhật Vương gia, bữa tiệc này đặc biệt chuẩn bị vì Vương gia mà." Lúc nãy, nàng chuẩn bị đồ ăn cho tiểu thư nghe nha hoàn khác trong vương phủ bàn tán chuyện này, hơn nữa còn. . . . . .

      " Sinh nhật Long Khải Kỳ? Tại sao có ai thông báo tiếng?" Là có người thông báo hay là có người cố ý giấu giếm?

      "Phải . . . . . Vương gia cố ý phân phó mọi người giấu giếm tiểu thư, ngàn vạn lần thể để tiểu thư biết được chuyện này." Tinh nhi yếu ớt.

      thế nào, tiểu thư cũng là Vương phi, tại sao Vương gia cho tiểu thư tham dự yến tiệc chứ?

      " sao?" Toàn thân Thiên Thiên tản ra khí lạnh cùng với tà khí.

      Long Khải Kỳ, ngươi muốn ta tham gia sao, ta cứ mặt dày tham gia, hơn nữa ngươi nhận được món quà sinh nhật rất kinh ngạc và vui mừng.

      Sau khi Thiên Thiên phân phó Tinh nhi chuẩn bị ít đồ vật trở về phòng chuẩn bị những vật khác.

      Cho đến khi, nàng chuẩn bị những thứ mà tiểu thư phân phó xong, trở lại Tâm Thấm viện, tiểu thư vẫn còn ở bên trong phòng.

      Hoàng hôn buông xuống, bên kia đại sảnh là ánh đèn rực rỡ, ca múa tưng bừng, mà bên Tâm Thấm viện lại giống như ngọn đèn lẻ loi, độc.

      Bởi vì Tâm Thấm viện cách đại sảnh rất xa, nên những thứ thanh ồn ào kia có truyền tới Tâm Thấm viện, nếu như nghe thấy thông tin bên đó tổ chức yến tiệc, chắc cũng biết?

      Ở ngoài phòng, Tinh nhi qua lại, mặc dù nàng biết tại tiểu thư giống trước, quan tâm Vương gia, nhưng chuyện này mà Vương gia lại gạt tiểu thư, chắc hẳn tiểu thư nhất định đau lòng khổ sở, nàng cũng lo lắng tiểu thư có gặp chuyện may hay .

      Lúc nàng do dự có nên xông vào cửa phòng được mở ra.

      "Tiểu thư. . . . . ." Lời Tinh nhi còn chưa hết liền bị Thiên Thiên ngăn cản.

      "Ta cho ngươi biết, lát nữa ngươi phải làm như vậy. . . . . ." Thiên Thiên ở bên tai Tinh nhi, nàng cho Long Khải Kỳ ngạc nhiên và vui vẻ.

      Sau khi nghe xong, hai mắt Tinh nhi trừng lớn, miệng thành hình chữ O.

      Tiền điện.

      Mặc dù bữa tiệc lần này lớn nhưng cũng rất long trọng, trong bữa tiệc, phần lớn là trọng thần trong triều, tiểu quan bình thường vào được.

      Chủ tiệc ngồi cao ở vương vị, hai bên theo thứ tự là các quan viên, kịch ca múa biểu diễn ở chính giữa, khiến cho khí bữa tiệc rất sôi nổi.

      "Vương gia, hạ quan nghe vương phi thanh tú, thông minh, hiền lương thục đức, tư chất thông minh, đoan trang hào phóng, có phong phạm hoàng gia, dung mạo tiên tử, biết tối nay hạ quan có vinh hạnh được thấy mặt lần ." biết quan viên này là do uống quá say hay là chưa chuyện dân tình, tóm lại ra rồi.

      Nhất thời, nụ cười của Long Khải Kỳ tắt hẳn, con ngươi thâm thúy lạnh lùng nhìn tên quan viên kia.

      khí bữa tiệc trở nên lạnh lẽo, người nào dám lên tiếng, mà hai chân của quan viên kia phát run, cho dù có say nữa cũng tỉnh.

      Trong bữa tiệc này, ai lại biết, bên ngoài đều đồn mặt mũi Kỳ Vương phi xấu xí, nhát gan mềm yếu, hơn nữa còn chọc cho Vương gia. . . . . . Tên quan viên này muốn sống mới có thể ra.

      Yến tiệc yên lặng đến nỗi kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

      Lúc này.

      người mặc quần dài màu xanh dương nhạt, ống tay áo thêu mẫu đơn màu lam nhạt, sợi chỉ bạc vẽ ra mấy đám mây, vạt áo là ảnh của những đám mây mặt biển màu xanh dương, gấm vóc màu vàng nhạt bó trước ngực, thân thể nhàng chuyển động, quần dài tản ra, giơ tay nhấc chân như gió phất liễu dương, kỹ thuật nhảy của nữ tử mềm mại thướt tha, lấy dáng vẻ đẹp đẽ xuất ở trước mắt mọi người.

      Điều này khiến cho khí vắng lặng từ từ nóng lên.

      Mặc dù có nhạc, nhưng kỹ thuật nhảy của nữ tử này lại thướt tha mềm mại, uyển chuyển tuyệt đẹp, từng cái kỹ thuật nhảy hấp dẫn ánh mắt mọi người ngồi sâu.

      Chẳng biết tại sao, thân thể nữ tử đột nhiên ngã ra phía sau, lúc thân thể sắp chạm đất được người khác vào trong ngực.

      "Vương gia. . . . . ." thanh cực kỳ mềm yếu vang lên.




      Last edited by a moderator: 16/6/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Trăm tuổi

      "Vương gia. . . . . . Lan nhi chúc mừng Vương gia sinh nhật vui vẻ!"

      sai, người này chính là người từng bị Thiên Thiên ác chỉnh thành ngu dại, Nghi Lan. Nhưng tại sao nàng lại khôi phục bình thường rồi?

      ra đây chính là quà tặng sinh nhật mà Thiên Thiên dành cho Long Khải Kỳ, tuyệt đối đủ vui, khiến Long Khải Kỳ cảm thấy vui vẻ.

      "Cảnh trong mơ phai màu, nhiều loại hoa cũng tàn lụi, nhưng ngài vĩnh viễn biến mất, thần thiếp ở đây cung chúc Vương gia sinh nhật vui vẻ!" Giọng nữ tử rất , nhưng thanh lại mang theo mấy phần hèn nhát.

      thanh nhát gan, yếu đuối vừa vang lên Long Khải Kỳ lộ ra nụ cười, nhưng rất nhanh toàn thân liền căng thẳng, lạnh lẽo lại xuất .

      Chỉ thấy người mặc hồng y, đầu cắm đầy trâm ngọc trai, đầu cúi xuống thấp, nhìn thấy gương mặt, khác với nữ tử trong ngực Kỳ Vương gia, nữ tử này lại làm cho người ta cảm thấy rất tầm thường.

      Khi nàng ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều ngừng thở, thể tin nổi là đời lại có người xấu xí như vậy, chẳng lẽ đây chính là Kỳ Vương phi vô cùng xấu xí trong truyền thuyết?

      Long Khải Kỳ cố nhịn lửa giận sắp bộc phát, phải cảnh cáo nàng được xuất ở trước mắt mình rồi sao? ngờ nàng dám cả gan cãi lời mình.

      Còn nữa, sao nàng lại xuất ở đây?

      "Vương phi tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ biết hôm nay là sinh nhật Vương gia sao? Sao còn ra ngoài dọa khách nữa?" Người chuyện chính là Nghi Lan tựa vào trong ngực Long Khải Kỳ.

      Lần này, nàng bị hù nữa, vì nàng cảm thấy do dung mạo Vương phi đủ xấu, mình mới có cơ hội kéo nàng xuống, để mình ngồi lên vị trí này.

      Thân thể Thiên Thiên bắt đầu run lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi, "Vương gia, đúng. . . . . . xin lỗi, thần thiếp biết là dung mạo thần thiếp dọa đến khách, nhưng thần thiếp biết hôm nay là sinh nhật Vương gia nên đặc biệt chuẩn bị quà tặng."

      Nghi Lan cười càng thêm vui vẻ, ngờ vị Vương phi này chỉ có tướng mạo xấu xí, hơn nữa còn nhát gan như vậy, mắng đại câu liền bắt đầu chuyện phát run.

      "Vương gia, chân Lan nhi hơi tê." thanh mềm yếu, lại thêm ngón tay thon trêu đùa, lửa giận người Long Khải Kỳ dần dần tiêu tan, ôm lấy thân thể Nghi Lan trở lại vương vị, để ý chút nào tới Vương phi đứng bên cạnh.

      Mọi người nhìn thấy hai mắt như sắp khóc trong lòng cũng đồng tình với vị Vương phi này.

      Tướng mạo xấu xí tính, hơn nữa còn bị Vương gia trực tiếp coi thường. Nhưng vương phi cũng rất tốt tính, còn chuẩn bị quà tặng cho Vương gia nữa.

      "Nếu Vương gia còn giận thần thiếp, thần thiếp mang quà tặng đặc biệt chuẩn bị cho Vương gia lên." Thiên Thiên nhìn nam tử ghế, thầm nghĩ nam tử trong thiên hạ đều giống nhau, có mỹ nữ trong ngực, giận dữ liền biến mất.

      Thiên Thiên vừa xong, liền thấy Tinh nhi mang theo hai người cùng cái rương vào, Tinh nhi cũng mở cái rương này ra.

      "Vương gia, đây chính là món quà mà thần thiếp đặc biệt chuẩn bị cho Vương gia, hi vọng Vương gia thích phần quà tặng này." Chỉ nghe thấy Thiên Thiên vui mừng .

      Tất cả mọi người đều tò mò về món quà mà Vương phi chuẩn bị, lại cần dùng rương lớn như thế, rối rít kéo dài cổ để tìm hiểu ngọn ngành.

      Hơn nữa, rùa có thể sống đến ba trăm tuổi, tiểu thư tặng Vương gia 50 con rùa, chính là hi vọng Vương gia có thể sống lâu nghìn tuổi. Xin Vương gia cần tức giận với tiểu thư." Tinh nhi vội vàng quỳ mặt đất .

      Long Khải Kỳ thêm gì nữa, chỉ là cặp mắt chăm chú nhìn Thiên Thiên, mà những quan viên khác nghe xong cũng nhao nhao gật đầu theo.

      Nghi Lan hung hăng liếc mắt trừng Tinh nhi quỳ mặt đất, rồi sau đó nhàng tới chỗ rương kia, muốn dò xét đến cùng.

      "Oa, ra đây là rùa, lần đầu tiên Lan nhi thấy rùa đấy?" Nghi Lan bắt lấy con rùa giơ cao lên, hình như là để cho mọi người nhìn thấy con rùa kia.

      Tầm mắt của mọi người cũng rơi vào con rùa tay Nghi Lan, ai chú ý tới trong mắt của nàng lóe lên vẻ giễu cợt, còn tưởng là nàng hiểu cái gì hết.

      Phía dưới, những quan viên bắt đầu có nghị luận rồi.

      "Hình như con này giống rùa chút, có điểm giống. . . . . ." Trong đó, có quan viên đến chỗ mấu chốt ngừng lại.

      "Đúng nha! Con này giống rùa lắm!" thanh khác phụ họa.

      "Con ba ba! Đúng, đây chính là con ba ba chứ sao. Rùa cũng gần giống ba ba mà." vị quan khẳng định, lớn tiếng.

      "A, ra đây phải là rùa a! Vương gia, ra dáng vẻ của rùa và ba ba gần giống nhau như thế, trách được Vương phi tỷ tỷ lại nghĩ con ba ba là rùa." Nghi Lan tới trước người của Long Khải Kỳ, "Lan nhi từng xem qua trong sách, con ba ba, cũng gọi là giáp ngư, thủy Ngư, vương bát, vậy chẳng phải là Vương phi tỷ tỷ tặng Vương gia. . . . . ."

      Rất thông minh, Nghi Lan cũng tiếp tục nữa, nhìn về phía Thiên Thiên, ngoài giễu cợt cũng chỉ là giễu cợt, hừ, muốn quyến rũ Vương gia.

      "Cút" thanh tức giận quát lên.

      "Thần thiếp biết. . . . . . biết những thứ này con ba ba, thần thiếp có ý này, thần thiếp chỉ muốn Vương gia được phú quý, trường thọ." Thân thể Thiên Thiên mềm nhũn, trực tiếp ngã mặt đất, nước mắt đảo quanh cũng chảy xuống.

      "Vương gia bảo tỷ rời , tỷ còn , chẳng lẽ tỷ muốn tiếp tục mất mặt sao? Người tới, đưa vương phi trở về viện." Nghi Lan hô to, đáy mắt tràn đầy nụ cười, tin rằng rất nhanh Vương phi bị Vương Gia hưu, dám Vương gia là vương bát.

      Các quan viên nhìn Vương phi bị người đưa , chắc hẳn Vương phi cũng biết đây là con ba ba ! Vốn là muốn Vương gia vui vẻ, lại biến khéo thành vụng tặng vương bát.

      "Vương gia, thiếp thân xin nhảy điệu múa để xóa chuyện vui vừa rồi."

      Vì muốn Vương gia chú ý tới mình, thân hình Nghi Lan ra sức múa, tối nay nhất định phải làm cho Vương gia sủng ái nàng. Sau đó nàng có cơ hội ngồi lên vị trí Vương phi kia.

      Nhưng. . . . . .

      "Cút, tất cả đều cút cho Bổn vương. Nếu như chuyện hôm nay bị tiết lộ, trong lòng các ngươi biết ." Toàn thân tản ra lãnh khí, làm cho người ta rét mà run.

      "Hạ quan dám." Rất nhanh, vốn là tiệc chúc mừng sinh nhật lại tan rã trong khí vui, Nghi Lan đứng tại chỗ cũng tức giận rời , chỉ còn lại Long Khải Kỳ tức giận đùng đùng.

      "Thượng. . . . . . Quan. . . . . . Thiên. . . . . . Thiên" Long Khải Kỳ cắn răng nghiến lợi, lạnh nhạt từng chữ từng chữ, cái ly tay nhất thời vỡ vụn, đáy mắt tản ra lệ khí làm cho người ta dám đến gần.
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Cứu người

      "Các ngươi có thể nha." Thiên Thiên nhìn về hai nha hoàn phía sau lưng, lời mang theo vài phần ý lạnh.

      Hai nha hoàn nhìn nhau chút, thích ứng kịp thái độ biến hóa của Vương phi, phải dáng vẻ vừa rồi còn rất sợ hãi sao?

      "Chẳng lẽ các ngươi muốn theo Bổn vương phi vào viện sao?" Nhìn nha hoàn tính rời , Thiên Thiên lên tiếng, lạnh nhạt .

      Vừa nghe thấy, sắc mặt hai nha hoàn nhất thời tái , vội vàng luôn miệng , "Nô tỳ cáo lui."

      Chuyện Tâm Thấm viện có quỷ nháo, họ cũng biết, nha hoàn Tiểu Mộng bên cạnh Nghi phi nương nương chết kỳ lạ chứng minh chuyện trong Tâm Thấm viện có quỷ.

      "Sao tiểu thư biết Nghi phi nương nương trở lại bình thường?" Sau khi nha hoàn kia rời , Tinh nhi tò mò hỏi, cả thái y cũng chữa được, sao tiểu thư lại biết chính xác Nghi phi tỉnh táo vào hôm nay.

      Thiên Thiên cười khẽ, đương nhiên nàng biết được, đó chính là lý do nàng ở trong phòng nửa ngày, nàng cần có thời gian để chế tạo loại dược vật, cho nữ nhân kia được lợi trước ! Được lợi còn biết. . . . . .

      Đột nhiên, vẻ mặt Thiên Thiên cảnh giác cách thản nhiên, " ra ."

      "Tiểu thư. . . . . ."

      Ý Thiên Thiên bảo Tinh nhi cần nữa.

      " đến ra đây ." Rốt cuộc người này là ai? Vì sao núp ở chỗ tối? Có mục đích gì?

      "Bùm" tiếng, thanh té nặng nề, chỉ thấy nam tử mặc áo tím nằm mặt đất, sắc mặt trắng bệch, có chút huyết sắc nào, thanh cũng cực kỳ suy yếu, "Cứu ta"

      Thiên Thiên thản nhiên liếc nam tử mặt đất cái, bước chân lướt qua, về phía trước .

      "Tiểu thư, hình như nam tử kia bị thương."

      " nên tùy ý cứu người, cẩn thận rước họa vào thân." Ai biết nam tử đó tốt hay xấu? Huống chi đây là phủ đệ của Kỳ Vương gia, ai biết có phải là thích khách được phái tới hay ? Hơn nữa còn. . . . . .

      "Cứu ta! Ta trả nhiều thù lao cho ngươi." thanh yếu đuối vang lên lần nữa, đời, người nào có thể tránh thoát hấp dẫn của tiền.

      Thiên Thiên cũng dừng lại bước chân, xoay người khẽ cười , "Thù lao? Ta muốn thù lao của ngươi, ta chỉ cần ngươi nợ ta cái nhân tình là được." Tiền, mình có năng lực kiếm được nhiều hơn, nhưng đời này, khó trả nhất chính là nhân tình, chừng ngày nào đó mình có thể cần giúp đỡ của ?

      "Được. Ta đồng ý với ngươi." Nếu như phải người trúng kịch độc, vết thương này chẳng có gì đáng kể đối với mình, đâu cần phải cầu nữ nhân này cứu.

      Nhân tình? ngờ nữ tử này lại có thể nghĩ đến nó? ghét nhất là nợ nhân tình, ai ngờ nữ nhân này lại cố ý muốn mình nợ nhân tình.

      "Sảng khoái như vậy, lỡ ngươi đổi ý sao?" Mặc dù trúng độc khiến nàng cảm thấy hứng thú, nhưng chuyện này vẫn quan trọng hơn.

      "Ngươi. . . . . ." ngờ nữ tử này lại có thể như vậy, người đáng tin như vậy sao.

      "Phốc" lồng ngực nam tử buồn bực, phun ra ngụm máu đen, biết độc kia xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, nếu như nhanh giải độc, tính mạng của liền chấm dứt.

      "Ngọc bội này là vật gia truyền của nhà ta, chỉ cần ngươi. . . . . ." Nam tử mặc áo tím còn chưa xong, cũng ngất .

      Thiên Thiên cầm ngọc bội lên, cẩn thận liếc nhìn, tính chất tệ, cũng rất tinh xảo, vì ngọc bội này, miễn cưỡng cứu chủ nhân của nó thôi.

      Bố trí tốt nam tử kia xong, Thiên Thiên mới có cơ hội để mình nghỉ ngơi chút.

      "Tốt lắm, Tinh nhi, chúng ta trở về ngủ !"

      "Tiểu thư, người phải cứu vị công tử này sao?" Tinh nhi nhìn tiểu thư xoay người rời , tò mò hỏi, sao tiểu thư lại có thể nghỉ ngơi rồi hả? cần phải lập tức chữa trị sao?

      "Yên tâm, tạm thời Diêm vương bắt được." Vừa mới cho ăn viên cứu mạng đan, đây chính là hồi hồn đan mà mình đòi được từ Diêm Vương, sao có thể dễ chết chứ, lại . . . . . .

      "Tiểu thư. . . . . ."

      "Ta mệt rồi."

      Tinh nhi liếc mắt nhìn nam tử hôn mê, lại nhìn tiểu thư nhà mình cái, cuối cùng nàng lựa chọn tin tưởng lời tiểu thư là về nghỉ ngơi.

      Ở trong phòng, thân thể lập tức nằm lên giường êm, vẫn là nằm ở giường thoải mái a!

      Mới thoải mái được bao lâu, thanh đạp cửa vang lên khiến toàn thân Thiên Thiên trở nên cảnh giác, chọn thời điểm này mà xuất ở đây, trừ người ở ngoài ra còn có người nào nữa.

      "Vương. . . . . . Vương gia" may là có xóa lớp trang điểm mặt, nếu việc làm từ trước đến nay toàn bộ uổng phí.

      Nhìn cánh cửa bị cước đá hư, xem ra tối nay bình yên rồi.

      "Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhi Tể tướng, được Hoàng thượng tứ hôn làm Vương phi của Bổn vương, mà có thể tùy ý làm bậy." thanh trong sạch như tuyết vang lên.

      "Thần thiếp có, thần thiếp thực mong Vương gia được phú quý trường thọ, thần thiếp nhầm ba ba thành rùa mang tặng cho Vương gia, xin Vương gia trách phạt." Là người nhát gan yếu đuối nên dám nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy của Long Khải Kỳ, huống chi Long Khải Kỳ còn trong cơn thịnh nộ.

      Vì vậy Thiên Thiên cúi đầu thấp, ánh mắt nhìn giày của mình.

      "Nhầm? Bổn vương dễ bị lừa gạt thế sao? 50 con ba ba là chỉ điều gì, bất kể đó là rùa hay là ba ba, chẳng lẽ ngươi lại biết?" Vừa xong, chân liền dùng lực đá vào người Thiên Thiên.

      bóng người chạy như bay đến, trực tiếp chặn lại chân đá Thiên Thiên.

      Nghe được tiếng vang cực lớn, Tinh nhi liền chạy tới.

      Thân thể Tinh nhi bị đá bay , nặng nề đập vào tường, lại bị bắn ngược lại lần nữa ngã mặt đất.

      Thiên Thiên rất muốn lập tức kiểm tra thương thế của Tinh nhi, nhưng nàng thể, nàng. . . . . .

      "Thần thiếp biết Vương Gia cái gì, thần thiếp chỉ mong Vương gia khỏe mạnh trường thọ, thần thiếp. . . . . ." Thiên Thiên quỳ mặt đất, lời mang theo tiếng khóc.

      Long Khải Kỳ bóp cổ Thiên Thiên, lạnh nhạt , "Bổn vương cảnh cáo, nếu như lại để Bổn vương phát ngươi...kết quả của ngươi đơn giản giống như lần trước nữa. Chỉ cần Bổn vương dùng lực thêm chút, ngươi phải cút trình diện với Diêm Vương."

      Lúc này, trong mắt Long Khải Kỳ tràn đầy sát khí, chỉ là. . . . . .

      Hai mắt thâm thúy lạnh lẽo trừng nữ nhân xấu xí trước mặt, tay vung lên, làm nàng ngã xuống nền đất.

      Sau khi trong phòng khôi phục lại bình tĩnh, Thiên Thiên vội kiểm tra thương thế người của Tinh nhi, ngờ người nam nhân này lại ác độc như thế, trúng cước kia, Tinh nhi chỉ còn nửa mạng người.

      "Tinh nhi, vì sao ngươi ngốc như thế? cước kia chưa chắc có thể thương tổn được ta?" Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên, ở cái thế giới này, nàng đau lòng mà khóc.

      "Tiểu thư. . . . . . Tinh nhi. . . . . . từng thề. . . . . . để cho. . . . . . Tiểu thư. . . . . . bị. . . . . . tổn thương nữa, Tinh nhi. . . . . ." Lời còn chưa hết, người cũng hôn mê.

      Bây giờ, nàng bắt đầu hâm mộ Thượng Quan Thiên Thiên chân chính rồi, có thể có được bằng hữu như thế, mà mình, . . . . . .

      Nàng thề, tối nay, nàng nhất định đòi lại tất cả.

      Chương 14: Trúng độc

      Lúc mặt trời lên đỉnh, Thiên Thiên mới ra khỏi cửa phòng và tới sương phòng sát vách.

      Nếu như tối hôm qua, người nam nhân kia náo loạn trận khiến Tinh nhi bị thương, nàng cũng ngủ trễ như vậy, tận lúc trời gần sáng mới ngủ.

      Trong phòng, có thể ngửi thấy mùi thơm kỳ dị, xem ra tối hôm qua mình có đoán sai, độc người nam tử này tên là thất hương tán.

      Đối với người bình thường, thất hương tán phát ra độc tính, nhưng đối với người có nội lực cực kỳ thâm hậu đây là loại độc trí mạng.

      Thất hương tán cũng tương tự như nhuyễn cốt tán.

      Bình thường, người ta hay nhầm thất hương tán là nhuyễn cốt tán, nhưng thất hương tán này lại nguy hiểm đến tính mạng.

      Chỉ cần người trúng độc muốn dùng nội lực bức độc ra hoặc chỉ cần vận khí chút, thất hương tán lập tức lan rộng ra toàn thân, hơn nữa còn ngừng tỏa ra các loại mùi thơm.

      Mãi đến khi tỏa ra mùi thơm thứ bảy, thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) của người trúng độc chảy máu cho tới chết.

      cách khác, thất hương tán cũng được gọi là thất nhật lạc (nhật là ngày), chỉ cần thời gian mặt trời lặn vào ngày thứ bảy trôi qua, người chết rồi.

      Ngửi mùi thơm này, lại thêm mùi thơm nhàn nhạt tối hôm qua, có lẽ nam tử này trúng được hai ngày rồi.

      ra, thuốc giải của thất hương tán cũng cần dược liệu gì đặc biệt, mà dược liệu có thể tùy ý tìm được, chỉ là vào lúc luyện chế thuốc giải, cần phải có thứ tự, chỉ cần có loại dược liệu sai thứ tự, thuốc giải này bị hư, cho nên. . . . . . Đây cũng là lý do mà lúc sau, Thiên Thiên lại như thế, khắc cuối cùng. . . . .

      "Hôm nay là ngày thứ hai rồi." ra khi nhìn kỹ lại, nam tử này cũng tương đối đẹp mắt.

      Khuôn mặt sáng như trăng đêm trung thu, vẻ mặt như hoa xuân trong buổi sớm, tóc cắt gọn gàng, lông mày như mực vẽ, mặt như cánh hoa đào, đôi mắt đầy trí tuệ, người còn lộ ra tiên khí sạch , làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái

      Chỉ là, nam tử giống tiên tử như vậy cũng bị người ta hạ độc? Loại này nên nhiễm hạt bụi chứ?

      Đôi mắt xếch của nam tử hơi lóe ra, nữ tử trang điểm đậm này lại hiểu mình, biết người mình trúng độc, hơn nữa còn có thể ra số ngày mình trúng độc.

      Nam tử gật đầu, nếu như tối hôm qua bị thương nặng, cũng cầu xin nữ tử này cứu , vốn nghĩ là chỉ cần điều khí thân thể tốt, bức độc tố ra, ngờ đâu số mình may, cảm giác toàn thân như nhũn ra, miệng phun ra máu đen, chẳng lẽ mạng lại kết thúc như thế?

      Cũng đúng lúc này để cho gặp được nàng, nàng. . . . . .

      "Nếu ta nhận lấy ngọc bội của ngươi, vậy ta nhất định giúp ngươi giải độc, chỉ là ngươi nên nhớ kỹ, ngươi nợ ta cái nhân tình." Thiên Thiên xác định lại lần nữa.

      "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đổi ý." Xem ra nên đánh giá nữ tử này lại rồi, tuyệt đối thể chỉ nhìn bề ngoài được.

      "Được, có những lời này là đủ rồi. Ngươi nên an tâm sống ở chỗ này ! Ta tuyệt đối giúp ngươi giải độc trước khi khắc cuối cùng phát tác." Nàng đương nhiên có thể giúp giải độc, chỉ là phải bây giờ thôi.

      Lúc này, trong lòng Thiên Thiên bắt đầu tính toán.

      Nam tử cũng biết tại sao mình lại tin tưởng nữ nhân trước mắt, dù thế nào chăng nữa kể từ giờ phút này, giao mạng của mình cho nữ tử này.

      Ở bên khác.

      Nơi ở của Nghi Lan, người mà thần trí đột nhiên ràng, cũng an tĩnh.

      "Nghi tỷ tỷ, Thượng Quan Thiên Thiên đó, chỗ nào cũng kém nương nương, tại sao nàng lại có thể ngồi lên vị trí Vương phi?" Người chuyện chính là trong những thị thiếp của Long Khải Kỳ, Lăng mỹ nhân Lăng Xảo Nhi.

      "Hừ, nếu nàng có phụ thân là Tể tướng, với dung mạo như thế, sao có thể ngồi lên vị trí Vương phi! Chẳng lẽ ngươi còn biết chuyện xấu tối hôm qua sao?" Ngoài châm chọc cũng chỉ là châm chọc, tại trong mắt của nàng, căn bản có kẻ địch tên Thượng Quan Thiên Thiên này, mà nàng, cũng xứng làm kẻ địch của mình.

      "Nghi tỷ tỷ cho muội muội nghe với, tỷ cũng biết loại bữa tiệc như tối hôm qua, thân phận của muội làm sao có thể chứ, muội đương nhiên biết chuyện xảy ra tối hôm qua." Vẻ mặt Lăng Xảo Nhi khiêm tốn, đây là thái độ khiến Nghi Lan rất ưa thích, nhưng cũng là trí mạng nhất.

      "Nhưng Vương gia , chuyện này thể lộ ra ngoài." Nhớ tới tối cơn thịnh nộ của Vương gia hôm qua, trong lòng nàng cũng rất kinh ngạc, từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vương gia tức giận như thế.

      Nàng. . . . . .

      "Vậy cũng tốt, muội muội làm khó tỷ tỷ nữa. Muội đoán lúc ấy cảnh tượng chắc phải chấn động lắm, Thượng Quan Thiên Thiên đó cũng bị cười nhạo!" Mặc dù miệng nàng làm khó dễ nữa, nhưng trong mắt nàng lóe lên ánh sáng, khiến Nghi Lan thể khoe khoang, lại biết. . . . . .

      "Đó là đương nhiên, ngươi có biết, lúc nữ nhân kia đột nhiên xuất ở bữa tiệc, dọa sợ hết tất cả tân khách, chủ yếu nhất là món quà nàng tặng cho Vương gia kìa, đó là 50 con rùa, a, , phải là 50 con vương bát, ngươi có biết, phần quà tặng này của nàng đại biểu cho điều gì?" Nhớ tới việc tối hôm qua, nàng thể thừa nhận nữ nhân này quả là đầu gỗ, làm sao lại nghĩ đây là món quà được chứ.

      Chỉ là việc này có lợi cho nàng, về sau cũng cần phải đối phó với nữ nhân này nữa.

      "Muội muội biết."

      "Chỉ cần Vương gia nhận quà này, có nghĩa Vương gia tự thừa nhận mình là. . . . . ." Nàng ra hai chữ cuối cùng ở bên tai Lăng Xảo Nhi.

      Con ngươi Lăng Xảo Nhi trợn to, nội tâm của nàng đột nhiên có ý tưởng, biết vị Vương phi này cẩn thận hay là. . . . . . Vì sao lại cố tình là 50 con đây? Nếu như nhận lầm, ý nghĩa của 50 con rùa cũng gần giống nhau mà!

      "Đáng tiếc, muội muội bỏ qua cơ hội này." Lăng Xảo Nhi khẽ cười .

      "Xảo Nhi muội muội yên tâm, chỉ cần Nghi tỷ tỷ ngồi lên vị trí Vương phi, đương nhiên bạc đãi Xảo Nhi muội muội."

      Nhưng nàng biết rằng, chính Xảo Nhi muội muội này khiến cho nàng hoàn toàn có hi vọng, cũng kết thúc cuộc đời của chính nàng.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Nhớ lại

      "Tinh nhi, ta cho ngươi biết, ta có thể tự bảo vệ mình, để cho mình bị thương." Thiên Thiên .

      may là có hồi hồn đan của Diêm vương, nếu thương thế của Tinh nhi khỏi hẳn nhanh như vậy, nhưng cước đó đúng là lấy nửa mạng của Tinh nhi.

      "Tiểu thư, mạng của Tinh nhi thuộc về tiểu thư, Tinh nhi có thể vì tiểu thư mà cần cái mạng này, Tinh nhi chỉ cần tiểu thư được an toàn." Tinh nhi khẳng định, như muốn cho Thiên Thiên biết, nếu như có lần sau, nàng vẫn chọn chết vì tiểu thư.

      "Tinh nhi, có ai giữ mạng của người khác, chỉ cần ngươi cố gắng, ngươi có thể nắm giữ mạng của mình." Xem ra cần phải giáo dục lại tư tưởng của nha đầu này, chỉ lại ghen tỵ với Thượng Quan Thiên Thiên, có thể có được bằng hữu như thế.

      "Tinh nhi hiểu, nhưng mạng của Tinh nhi vẫn thuộc về tiểu thư."

      Thiên Thiên thêm gì nữa, nàng biết vì sao Tinh nhi nghĩ như vậy.

      Mẫu thân ruột thịt của Thượng Quan Thiên Thiên tên là Sở Liên, chỉ là nha hoàn mới vào Thượng Quan phủ, nhưng có khuôn mặt xinh đẹp được Thượng Quan Kiệt Hùng thích, lại do thân phận nô tỳ, nàng liền trở thành nha hoàn làm ấm giường.

      Sau khi Sở Liên làm nha hoàn ấm giường được ba tháng phát mình có thai, cũng sinh hạ nữ nhi, vì vậy được phá cách thăng làm thị thiếp, nhưng bởi vì Thượng Quan Kiệt Hùng là người có mới nới cũ, nên sau khi Sở Liên sinh hạ Thượng Quan Thiên Thiên, liền để ý tới mẹ con Sở Liên nữa.

      Thân phận thấp kém, lại sinh hạ cho Thượng Quan Kiệt Hùng nữ nhi, từ đó về sau, Sở Liên bị thê tử cùng các phu nhân của Thượng Quan Kiệt Hùng phân biệt đối xử, thường bị khi dễ.

      Mà Thượng Quan Thiên Thiên lớn lên trong cảnh bị phân biệt đối xử và khi dễ, nên khiến cho nàng trở thành người nhát gan, mềm yếu, bị các tỷ tỷ khi dễ cũng dám lên tiếng, có lúc ngay cả hạ nhân cũng có thể khi dễ hai người mẹ con các nàng.

      Năm Thượng Quan Thiên Thiên được mười tuổi, gặp được Tinh nhi cũng bị khi dễ giống nàng.

      Lúc đó Tinh nhi khoảng chín tuổi, vừa mới vào phủ, hơn nữa vóc dáng gầy, thường bị ít hạ nhân đánh chửi.

      Lúc gặp được Thượng Quan Thiên Thiên và Sở Liên, nàng bị bọn hạ nhân lớn hơn vài tuổi đấm đá, cuối cùng còn bị đẩy vào trong hồ.

      Sở Liên hai lời liền nhảy xuống hồ nước cứu Tinh nhi, cũng mang theo Tinh nhi bên người, vì vậy mà Sở Liên mới bị cảm, kịp thời được chữa trị, nên qua đời rồi.

      Mà Tinh nhi cho rằng phu nhân chết là vì cứu nàng, cũng chính từ lúc đó trở , nàng thề nhất định phải bảo vệ tiểu thư tốt, để cho tiểu thư bị tổn thương nữa.

      Chỉ dựa vào sức lực của mình nàng, tiểu thư vẫn còn bị các tiểu thư khác khi dễ, bây giờ ở trong vương phủ, tiểu thư đối với nàng càng ngày càng tốt, nàng thể để cho chuyện tương tự xảy ra. Dù hy sinh tính mạng của mình cũng được.

      Nhưng đến bây giờ, nàng vẫn hiểu được lời của phu nhân trước khi lâm chung, sao với tiểu thư? Mà lại với nàng?

      Nàng cũng từng định cho tiểu thư, nhưng phu nhân qua, nhất định phải đợi đến ngày tiểu thư được hai mươi tuổi, mới có thể cho tiểu thư biết.

      Chỉ còn hai năm, hai năm sau, tiểu thư biết lời kia của phu nhân là ý gì sao?

      Sau khi Tinh nhi nhớ lại, Thiên Thiên cũng hoàn thành bản thiết kế cái độc nhất vô nhị kia, nhưng với kỹ thuật tại của cổ đại có thể hoàn thành cái này sao?

      Thiên Thiên chỉ có hoài nghi.

      "Tiểu thư, người vẽ cái gì vậy? Sao mà Tinh nhi xem hiểu?"

      "Đợi đến lúc nó được làm ra ngươi hiểu." Nàng chờ nổi lúc nó được làm ra rồi, còn có tài nguyên đến ào ào. Nàng phải xây vương quốc thuộc về mình ở chỗ này.

      "Đúng rồi, Tinh nhi, ngươi có biết ngân hàng tư nhân uy tín tốt nhất trong thành ở đâu ?" Đồ cưới này phải giải quyết nhanh lên chút mới được, hơn nữa việc lặng lẽ mang mười thùng đồ cưới ra phủ cũng là vấn đề.

      "Ngân hàng tư nhân tốt nhất?" Tinh nhi nghĩ nghĩ lại, "A, nô tỳ nhớ hình như bọn tỷ muội khác trong phủ tới Kinh Sư là ngân hàng tư nhân lớn nhất, cũng là thông hợp thành ngân hàng tư nhân." Tinh nhi tỉnh ngộ lớn tiếng .

      "Thông hợp thành ngân hàng tư nhân?" Lớn nhất? Ngày mai thăm dò trước mới được, trong lòng Thiên Thiên đưa ra quyết định.

      "Phải, hơn nữa, thông hợp thành ngân hàng tư nhân này phải ai cũng vào được, người vào được phải là người giàu có, mà là người có quyền thế." Loại người như nàng cả đời cũng vào được.

      " sao?" Nàng rất có hứng thú nhìn ngân hàng tư nhân như vậy, người có quyền thế, bao gồm Long Khải Kỳ hoặc là Thượng Quan Kiệt Hùng sao?

      Tinh nhi nhìn vẻ mặt tiểu thư cười khẽ, sao nàng lại cảm thấy nụ cười của tiểu thư có chút quỷ dị?

      Hôm sau.

      Hôm nay thời tiết cực kỳ sáng sủa.

      Có thể thấy nam tử tuấn với áo trắng bồng bềnh cùng nam tử tuấn tú.

      " ngờ Mộ Dung Hàn có thể cải tiến nơi này thành công như thế, hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của ta." Công tử tuấn cười .

      "Oa, công tử, nơi này chính là Túy Hương lâu sao? Chúng ta có nhầm chỗ hay ! Nhưng đúng, phía này viết ràng chính là Túy Hương lâu mà, tại sao bên trong lại biến thành như vậy chứ?" Tinh nhi nhìn cảnh tượng bên trong, lại ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, sau đó kinh ngạc .

      "Bên trong khiến chúng ta kinh ngạc hơn." Nàng tìm được người muốn tìm, chính là , tin tưởng rằng làm việc này nhất định thành vấn đề, lại . . . . . .

      "Hoan nghênh đến đây." Trong điếm, trong hai người tiến lên, lễ phép.

      Bây giờ, lầu của Túy Hương lâu rộng rãi ấm áp, màu xanh dương cùng màu xanh lá cây tạo ra bầu khí khác, khiến người ta cảm thấy cả người được thả lỏng, cảm giác mát mẻ tự nhiên.

      Hơn nữa, tiểu nhị đều thống nhất mặc bộ trang phục, càng lộ thêm vẻ chuyên nghiệp.

      "Công tử, lão bản giữ lại sương phòng ở lầu hai cho công tử rồi, mời công tử tới bên này." Đây vẫn là tiểu nhị lần trước, khi Thiên Thiên bước vào trong điếm, nhanh tiến lên phía trước .

      Tiểu nhị cung kính chỉ dẫn ở phía trước, cũng dám lơ là đối với vị công tử này.

      Những thiết bị được lắp đặt ở các sương phòng cũng cực kỳ khác nhau, bây giờ mỗi gian sương phòng đều lắp đặt thiết bị, phong cách cực kỳ khác nhau: ấm áp, thanh nhã, đơn giản, sang trọng, xa xỉ, cổ điển, mát mẻ chút, thích hợp với từng lựa chọn của mỗi người, đồng thời phục vụ cũng tương ứng.

      Mà gian phòng tại này của nàng thuộc loại phong cách thanh nhã.

      Về cơ bản, nó căn cứ vào vật liệu trang trí của bức tranh tường, kết hợp với sơn do thợ mộc thực . Loại phong cách này nhấn mạnh tỷ lệ và màu sắc hài hòa.

      Bức tranh vách tường còn có thêm số hoa văn nhàn nhạt. Phong cách có vẻ thanh nhã cùng điềm tĩnh, mang theo vẻ táo bạo.

      "Tiểu thư, những thứ này đều là do người nghĩ ra sao? là xinh đẹp nha!" Nàng biết ý tưởng bình thường của tiểu thư có chút đặc biệt kỳ dị, nhưng những thứ này là do tiểu thư nghĩ ra được sao?

      Tinh nhi thể tưởng tượng nổi nhìn tiểu thư trước mắt.

      "Nếu như phải còn ít nhân tố khác, chắc chắn càng hoàn mỹ hơn." Nếu ở đại, hiệu quả tuyệt đối cao hơn.

      Thiên Thiên cầm quyển sách bàn cẩn thận nghiên cứu, ngờ năng lực làm việc của Mộ Dung Hàn lại cao như thế.

      Ngay cả thực đơn cũng đầy đủ như thế, mặc dù bên có ảnh chụp các món ăn, nhưng bù lại là những bức tranh được vẽ rất tỉ mỉ, dù giống nhau y hệt, cũng giống nhau được bảy phần.

      "Tiểu thư, người xem, đó đúng là. . . . . . ." Tinh nhi đột nhiên hô.
      Last edited: 30/9/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :