1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 133: Trúng độc
      Edit: Nam Cung Nguyệt
      Beta: Tiểu Lăng


      Lúc Thượng Quan Kiệt Hùng bắn ám khí về phía Thiên Thiên Long Khải Kỳ phát , nhưng tên áo đen che mặt bên cạnh hình như biết trước , chặn lại để cho thể tới chỗ Thiên Thiên, mà cũng cách nào thoát khỏi mấy tên áo đen đó, chỉ có thể lớn tiếng kêu tiếng, "Cẩn thận!"

      Với tốc độ y hệt sấm sét, ám khí trực tiếp đâm về phía Thiên Thiên. Song lúc sắp đâm vào Thiên Thiên bóng người trực tiếp ôm lấy Thiên Thiên bay sang bên cạnh, nhưng ám khí vẫn đâm trúng bóng dáng đột nhiên xuất này.

      "Hàn, sao ngươi lại xuất ở đây?" Bị ôm chặt, Thiên Thiên kinh ngạc hỏi, nàng nhớ Hàn mình ở chỗ tối theo dõi nàng, nhưng sao giờ Hàn lại ở đây? Cũng đỡ ám khí kia cho nàng, chẳng lẽ Hàn vẫn luôn mình thầm bảo vệ nàng sao?

      "Thiên Thiên, nàng sao chứ!" Mộ Dung Hàn để ý đến ám khí sau lưng, mặt lo lắng nhìn nữ nhân trong lòng.

      "Ta sao!"

      "Hàn, cho ta xem vết thương sau lưng ngươi chút." Thiên Thiên gấp gáp , khi nàng phản ứng kịp, ám khí kia cũng sắp đâm nàng, là Hàn kịp thời ôm lấy nàng, thay nàng cản ám khí này.

      Mà lúc này Mặc và Hầu Quân Lâm chạy tới, vào ngay cung để tìm Thiên Thiên, khi họ thấy đám áo đen kia lập tức tham gia.

      Thêm Mặc và Hầu Quân Lâm tham gia, rất nhanh đám áo đen bị đánh bại.

      "Chủ tử, chúng ta nên mau, nên ở đây lâu." Mặc bước nhanh tới bên cạnh Thiên Thiên, giọng .

      "Thiên Thiên, nàng bị thương chứ!" Hầu Quân Lâm lo lắng hỏi.

      "Ta sao, chúng ta về trước." Nơi này là hoàng cung, trải qua trận đánh của họ, rất nhanh thị vệ hoàng cung tới, đúng là nên ở đây lâu.

      Hơn nữa, xem sắc mặt của Hàn, hình như ám khí này có độc, nàng phải nhanh chóng giải độc cho Hàn mới được.

      "Chủ tử, giao Hàn cho ta !" Mặc chuyện, đồng thời hai tay đỡ lấy Mộ Dung Hàn.

      "Ta chưa yếu đến vậy." Mộ Dung Hàn chống đỡ thân thể của mình, suy yếu , vừa rồi tựa vào người Thiên Thiên, bởi vì đó là Thiên Thiên.

      " thôi!" Hầu Quân Lâm cũng tới đỡ Mộ Dung Hàn , nếu như phải nam nhân này đỡ ám khí cho Thiên Thiên, (HQL) mới chủ động dìu (MDH).

      Trước khi , Thiên Thiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Kiệt Hùng nằm mặt đất. Vẫn luôn đứng ở bên cạnh, Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo dường như biết suy nghĩ của Thiên Thiên, Hiên Viên Hạo mở miệng , "Thiên Thiên, yên tâm ! Xác của Thượng Quan Kiệt Hùng cứ giao cho ta cùng Kỳ! Sáng mai nàng có thể nghe được tin tức mới nhất về Thượng Quan Kiệt Hùng rồi."

      "Ừ." Thiên Thiên gật đầu với Hiên Viên Hạo cái, rất nhanh thi triển khinh công biến mất ở trong đêm tối.

      Nhìn bóng hình xinh đẹp biến mất, khi ám khí bắn về phía nàng mà lại cách nào giúp nàng tránh thoát nguy hiểm, làm nam nhân khác có cơ hội đỡ ám khí cho nàng, liền biết có cơ hội có được nàng, mà nàng cũng thể trở lại bên cạnh mình, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

      Hoặc là , đêm kia ở khách điếm, trong lòng cũng biết, nhưng là cách nào đè nén tim của mình, muốn thừa nhận.

      Long Khải Kỳ nhìn hướng nàng biến mất, mãi thể thu hồi tầm mắt, cho đến khi đám thị vệ kia xuất , thu hồi tầm mắt của mình nhìn về phía người tới.

      "Kỳ vương gia, Thiên Thiên đâu?" Sau khi Quý Thuần Hoàn nghe được ám vệ của mình bẩm báo, lập tức mang binh lính chạy đến. Nhưng khi chạy đến, chỉ thấy thi thể nhóm người áo đen mặt đất, mà Thượng Quan Kiệt Hùng cũng bỏ mình, người Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo có vết máu, liền đoán được nơi này từng xảy ra trận đánh nhau kịch liệt.

      "Vì sao Thái tử lại cho là nàng mang Thượng Quan Kiệt Hùng ? Mà phải là người khác?" Long Khải Kỳ nhìn Quý Thuần Hoàn sốt ruột, biết trong lòng Quý Thuần Hoàn lòng quan tâm Thiên Thiên, tại Thiên Thiên ở đây, mà cũng là phu quân của Thiên Thiên, vì sao Quý Thuần Hoàn còn phải giả bộ trước mặt đây?

      "Ngươi biết, vậy sao bản thái tử thể biết?" Quý Thuần Hoàn lạnh lùng .

      "Bổn vương cũng có nghĩa vụ trả lời vấn đề của ngươi." Long Khải Kỳ buông lời, rời .

      "Ngươi được quên đây là Thủy Nguyệt uốc, phải Tây Lũng quốc." Nhìn bóng lưng rời , Quý Thuần Hoàn lạnh giọng .

      "Bổn vương biết." Long Khải Kỳ cũng dừng bước lại, chỉ nhàn nhạt .

      Mà Hiên Viên Hạo quan sát xem Thượng Quan Kiệt Hùng chết chưa, thấy thế mở miệng , " biết Quý thái tử xử trí thi thể của Thượng Quan Kiệt Hùng như thế nào đây?"

      Lời ất cũng nhắc nhở , Thượng Quan Kiệt Hùng có ý đồ mưu hại hoàng thượng của Thủy Nguyệt Quốc, đoạt ngôi vị hoàng đế Thủy Nguyệt Quốc, thể tự mình xử lý thi thể của Thượng Quan Kiệt Hùng, nhưng mà có thể đề nghị.

      "Trước tiên quất roi lên thi thể, rồi ngũ mã phanh thây! Sau đó ném cho sói ăn." Giọng hàm chứa mấy phần lệ khí quanh quẩn giữa đêm khuya.

      "Ừ, đủ cay đủ độc, nhưng có người thích phương thức xử trí này, thi thể của Thượng Quan Kiệt Hùng liền giao cho ngươi." Ban đầu, còn suy nghĩ nên xử trí Thượng Quan Kiệt Hùng ra sao mới có thể khiến Thiên Thiên hài lòng, ngờ lần này phương thức xử trí của Quý thái tử lại tàn nhẫn như thế, nhưng mà tin tưởng Thiên Thiên tuyệt đối thích loại phương thức này, Hiên Viên Hạo khẽ mỉm cười, sau khi xong lập tức đuổi theo Long Khải Kỳ.

      Có người thích? Là nàng sao? Quý Thuần Hoàn liếc mắt nhìn Hiên Viên Hạo rời , rồi sau đó tầm mắt lại rơi thi thể của Thượng Quan Kiệt Hùng mặt đất.

      Mà bên kia.

      Lúc đoàn người Thiên Thiên trở lại khách điếm, Mộ Dung Hàn hôn mê rồi.

      "Mặc, giao Hàn cho ngươi." Thiên Thiên cau mày nhìn Hàn hôn mê, nhìn Mặc ở sau lưng , Mặc là đồ đệ của Quỷ Y Tử, việc này làm khó được Mặc.

      "Chủ tử, lúc đường trở về, ta tra xét ám khí cùng vết thương sau lưng của Hàn, mặc dù ám khí đâm tới chỗ nguy hiểm, nhưng là ám khí có kịch độc, độc kia cũng phải là loại độc bình thường, khi độc tính tiến vào cơ thể cũng nhanh chóng thông qua máu chảy về toàn thân, nếu như thể ở trong vòng canh giờ ăn thuốc giải, sợ rằng…" Mặc dừng lại tiếp, nhưng mọi người cũng biết ý của Mặc.

      "Độc gì?" Thiên Thiên lo lắng hỏi.

      "Thực Tâm!" Mặc giọng .

      "Cái gì? Thực Tâm?" Hầu Quân Lâm vẫn im lặng thể tin .

      Thực Tâm? Là độc gì vậy? Vì sao nàng chưa từng nghe qua? Hơn nữa trong sách mà Diêm Vương cho nàng cũng có độc Thực Tâm? Còn nữa, sao Hầu Quân Lâm lại phản ứng lớn như thế? Thiên Thiên thầm nghĩ tới.

      "Mặc, ngươi có thể trong vòng canh giờ chế thuốc giải sao?" Bây giờ phải để ý tới Thực Tâm rốt cuộc là loại độc như thế nào? Trước tiên giải độc cho Hàn mới là quan trọng nhất.

      "Thực Tâm sớm biến mất để lại dấu vết, dù là sư phụ cũng chưa chắc chế được thuốc giải." Mặc ưu sầu nhìn Mộ Dung Hàn, hẳn sớm biết ám khí có độc ! Cũng biết độc ám khí là Thực Tâm ! Nếu như phải Hàn điểm huyệt khống chế độc tính kia, lúc này thi thể lạnh băng.

      Nhưng nếu Hàn biết, (MDH) cũng nên biết độc này (Mặc) cách nào giải.

      Thiên Thiên nhìn Mặc cau mày, đây là lần đầu tiên nàng thấy Mặc cau mày, chẳng lẽ có biện pháp nào sao?

      Mà Hầu Quân Lâm bên chăm chú nhìn Mộ Dung Hàn hôn mê, đáy mắt dần ra tia dám tin, nhưng là lúc này có ai chú ý tới có gì khác lạ.

      "Để ta thử xem !" Chợt, cửa phòng bị đẩy ra, bóng người tiến vào, nhàn nhạt .

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 134: Giải độc
      Edit: Tiểu Lăng
      Beta: becuacon


      Lời vừa dứt, mọi ánh mắt trong phòng cùng nhìn về phía bóng dáng đột nhiên xuất .

      “Ta có thể cứu !” ra người đó là Ngao Thiên Tường, lúc này mặt mang nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta đoán được suy nghĩ trong lòng .

      Thiên Thiên nhìn nam tử xuất trước mắt, mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó, nàng luôn cảm thấy quen quen, nhưng nàng lại chắc chắn mình hề quen , chỉ là gặp qua vài lần thôi.

      Hầu Quân Lâm nhìn nam tử đột nhiên xuất này, có ấn tượng, người này là Đại hoàng tử Thương Lang quốc, nghe cư chốn đào nguyên lâu, song chẳng hiểu sao gần đây lại trở về Thương Lang quốc, cũng tham gia các yến hội, ngờ cả thọ yến của quân chủ Thủy Nguyệt quốc lần này cũng tham gia, rốt cuộc mục đích của là gì?

      Mà Mặc – người từ đầu đến cuối chưa hề nhìn Ngao Thiên Tường cái, đứng bên cạnh, có vẻ suy nghĩ gì đó, thấy ánh mắt của nhìn đâu, cũng ai đoán được rốt cuộc nghĩ gì?

      Đối với phản ứng của họ, chỉ mỉm cười, sau đó lấy bình sứ trắng từ trong ngực ra, định để Mộ Dung Hàn uống dược lỏng trong đó liền nghe được giọng nhàn nhạt của Thiên Thiên.

      “Thực Tâm là độc dược sớm mất tăm tích đời, ngay cả Quỷ Y Tử chưa chắc có thể bào chế ra giải dược, Ngao hoàng tử lại có giải dược của Thực Tâm, rất trùng hợp phải ?” Thiên Thiên vứt bỏ cảm giác quen thuộc mà đại não truyền đến cho nàng, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bình sứ trong tay Ngao Thiên Tường.

      Dù Ngao Thiên Tường cho nàng cảm giác quen thuộc, nhưng nàng lại có thể cảm thấy ràng rằng Ngao Thiên Tường hề đơn giản giống như vẻ ngoài.

      Ngao Thiên Tường cũng dừng động tác trong tay lại, chỉ khẽ mỉm cười: “ đời luôn có chuyện trùng hợp như thế, ngươi tin ?”

      Thiên Thiên muốn tiến lên ngăn cản động tác của Ngao Thiên Tường, nhưng nàng lại chớp mắt nghĩ, nếu ngay cả nàng và Mặc đều thể tìm được giải dược của Thực Tâm trong canh giờ, vậy bằng để Ngao Thiên Tường thử lần, mặc kệ mục đích của là gì, giờ quan trọng là phải giải độc cho Hàn.

      Sau khi uống dược lỏng, sắc mặt vốn trắng bệch của Mộ Dung Hàn dần dần tốt hơn, từ từ hồng hào lên, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

      “Độc người giải, ta đây cũng nên về thôi.” Ngao Thiên Tường rất hài lòng nhìn sắc mặt hồng hào của Mộ Dung Hàn, xoay người giọng cười .

      “Ngao hoàng tử từng chán ghét thế tục thế gian, càng chán ghét lục đục chốn hoàng cung, cuộc sống ngươi lừa ta gạt nên mới chọn rời khỏi hết thảy tại nơi đây, nấp nơi thế ngoại đào nguyên (chốn yên vui), sao lại trở về cuộc sống chán ghét trước kia? Thậm chí còn tham gia thọ yến của quân chủ Thủy Nguyệt quốc?” Hầu Quân Lâm mở miệng, nhàn nhạt hỏi.

      Trong đầu Thiên Thiên, ngừng lặp lại những lời Hầu Quân Lâm vừa , nếu Ngao Thiên Tường giống như lời Hầu Quân Lâm , vậy mục đích xuất ở đây lúc này là gì?

      “Hầu trang chủ đùa, đó chỉ là lời đồn mà thôi, bổn hoàng tử chưa bao giờ chán ghét cuộc sống nơi hoàng cung, cũng chưa hề rời khỏi hoàng cung. Chỉ là ngày trước ít quan tâm đến quốc , giờ bệ hạ tuổi cao, thân là Đại hoàng tử, ta đương nhiên phải quan tâm đến quốc , như Nhị hoàng tử, có thể tiêu dao như vậy, hề quan tâm đến bệnh của phụ hoàng.” Ngao Thiên Tường vừa chuyện, vừa nhìn thoáng qua Mặc bình tĩnh đứng bên cạnh Thiên Thiên, rồi liếc nhìn Mộ Dung Hàn giường êm, sau đó mỉm cười rời khỏi phòng.
      Hầu Quân Lâm bình tĩnh nhìn Ngao Thiên Tường, rồi lại nhìn Mặc bên kia và cả Mộ Dung Hàn, lời vừa rồi của Ngao Thiên Tường là cho Mặc hay Mộ Dung Hàn nghe đây?

      “Mặc, ngươi xem độc người Hàn giải chưa?” Nàng muốn nghĩ sâu thêm về Ngao Thiên Tường vừa mới rời và lời vừa lưu lại, bởi nàng và tuyệt đối xuất cùng nhau nữa.

      Lúc Ngao Thiên Tường rời , Mặc nhíu chặt lông mày của mình, đến khi nghe được tiếng của Thiên Thiên, mới từ từ giãn mày ra, bắt mạch cho Mộ Dung Hàn.

      “Ừ, mạch tượng thong thả hơn, trong cơ thể Hàn còn độc tố Thực Tâm nữa, hẳn ngày mai Hàn tỉnh lại.” Mặc nhàng , lo lắng lúc trước cũng bị quét sạch.

      “Tốt, độc giải được là tốt rồi.” Bất kể vì sao mà Ngao Thiên Tường lại có giải dược của Thực Tâm, chỉ cần làm gì bất lợi với nàng, nàng cũng làm địch với , ngược lại, nàng cũng dễ dàng tha thứ.

      “Đúng rồi, có tìm được Tinh nhi và Như Huyên trong cung ?” Suýt nữa quên mục đích chủ yếu tới Thủy Nguyệt quốc lần này, Thiên Thiên mở miệng hỏi lần nữa.

      “Có, hai nàng ấy về rồi, ta để các nàng ấy nghỉ trước.” Hầu Quân Lâm thu hồi nghi vấn lúc trước, mở miệng cười .

      “Vậy là tốt rồi.”

      “Thiên Thiên, là ta mang hai nàng ấy về đấy, nàng chuẩn bị thưởng gì cho ta chứ!” Hầu Quân Lâm cong môi vừa cười vừa .

      “Vậy ngươi muốn được thưởng gì?” Thiên Thiên hỏi ngược lại.

      “Ha ha, ngày mai chúng ta cùng dạo chơi Thủy Nguyệt quốc này được ?” Vẻ mặt Hầu Quân Lâm đong đầy mong đợi nhìn nữ tử trước mắt, ra càng muốn , ngày mai chỉ mình hai chúng ta dạo phố được ? Nhưng sợ Thiên Thiên từ chối, sau này lại có lý do để đứng bên người nàng nữa.

      Thiên Thiên buồn cười nhìn Hầu Quân Lâm với vẻ mặt tràn đầy chờ mong, đương nhiên nàng biết ý nghĩ trong lòng , nhưng quả nàng có cách nào cho , đối với , nàng chưa bao giờ có tình cảm nam nữ, nếu có cũng chỉ là tình cảm giữa bằng hữu với nhau.

      “Được.”

      sao?” Dường như Hầu Quân Lâm thể tin nổi, muốn được xác nhận lần nữa.

      “Ngươi hoàn toàn có thể cho là mình nghe nhầm.”

      “Được, vậy quyết định như thế .” Hầu Quân Lâm vui vẻ cười .

      “Ừ, các ngươi nghỉ trước !” Thiên Thiên nhàn nhạt .

      Hầu Quân Lâm hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mặt đầy ý cười tiêu sái ra khỏi phòng, bắt đầu nghĩ ngày mai mình nên sắp xếp buổi ước hội (hẹn hò) như thế nào rồi.

      “Tối nay chủ tử cần đổi phòng khác ?” Vẫn luôn tỉnh táo ở bên cạnh, Mặc nhìn Hàn nằm giường êm, mở miệng hỏi.

      cần. Mặc, ngươi nghỉ trước ! Giao nơi này cho ta!” Thiên Thiên lắc đầu cười, .

      “Vâng.” Mặc nhấc chân bước chậm ra khỏi phòng, nhưng cũng chưa trở về sương phòng của mình, mà thi triển khinh công rời khỏi khách điếm.

      Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Thiên Thiên và Mộ Dung nằm giường êm. Thiên Thiên nhớ lại tất cả những chuyện phát sinh ở hoàng cung, thể ngờ Thượng Quan Kiệt Hùng lại dám thừa cơ phóng ám khí với nàng, lúc đó nàng chỉ lòng muốn đẩy lùi những kẻ áo đen, ngờ Thượng Quan Kiệt Hùng lại dùng ám chiêu, lúc Long Khải Kỳ lớn tiếng nhắc nàng, nàng kịp né rồi.

      Đúng lúc đó, Hàn xuất chắn mũi tên này cho nàng. phải nàng đa nghi, nếu như Hàn vẫn luôn đứng ở nơi bí mật gần đó, sao lúc những kẻ áo đen xuất , cũng xuất luôn? Hơn nữa, sao Ngao Thiên Tường lại trùng hợp có giải dược của Thực Tâm? Tất cả, rốt cuộc là được sắp xếp tốt từ trước hay chỉ là trùng hợp?

      Hàn, hy vọng việc này liên quan gì đến ngươi! Thiên Thiên nghĩ thầm.

      Sắc trắng bạc dần xuất nền trời, vầng trăng non cong cong cũng lặng lẽ trốn vào tầng mây, nắng sớm bao phủ khắp nơi.

      Mộ Dung Hàn nằm giường êm cũng dần dần tỉnh lại. Khi nhìn thấy Thiên Thiên ngồi ghế tròn chống đầu mà ngủ, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, đồng thời cũng hơi đau xót, chân xuống giường, đến bên người Thiên Thiên, ôm ngang người nàng lên, nhàng đặt nàng lên giường êm.

      Những động tác này linh hoạt nhàng, đành lòng đánh thức nàng. Nhìn dung mạo quen thuộc ấy, lại nghĩ tới những kẻ áo đen tối qua kia, sắc mặt tối sầm lại, ngờ người nọ lại dám ra tay với nàng, nhất định bỏ qua cho người đó.

      Cúi đầu nhìn Thiên Thiên ngủ say, hơi thở rét lạnh lên dưới đáy mắt của Mộ Dung Hàn rất nhanh tản , thay vào đó là dịu dàng. Lúc đầu ngón tay sắp chạm vào đôi má kia, tiếng “phịch” ngăn lại động tác tiếp theo của , mà nàng vốn ngủ say cũng bị tiếng động này đánh thức.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 135: Thân phận của Mộ Dung Hàn
      Edit: Tiểu Lăng
      Beta: becuacon


      tiếng “phịch”, đó là tiếng thân thể té xuống đất.

      xin lỗi, xin lỗi!” Người kia đứng lên, tự trách .

      Thiên Thiên bị đánh thức, vốn sững sờ, thấy mình nằm giường, sau đó lại thấy Hàn ngồi bên giường, và cả bàn tay dừng lại trung kia.

      Sau đó liền nghe thấy giọng quen thuộc ấy, mặt lên sắc vui vẻ: “Tinh Nhi, vào !”

      Đúng vậy, người tạo ra nhiều tiếng động như thế chính là Tinh Nhi vừa tỉnh lại lúc sáng sớm. Từ khi nàng biết tiểu thư trở về, nàng nhịn được muốn vào nhìn tiểu thư, nhưng lại nghe Mộ Dung công tử bị thương nặng vì cứu tiểu thư, mà Mộ Dung công tử lại ở sương phòng tiểu thư, nàng biết có nên vào , nên liền nằm ở cạnh cửa. định nghe lén xem bên trong có động tĩnh gì, để biết xem liệu lúc này vào có quấy rầy tiểu thư , ai biết lúc nàng định nằm xuống cạnh cửa, cửa phòng liền mở ra.
      “Tiểu thư, Tinh Nhi nhớ tiểu thư chết mất.” Lúc Tinh Nhi nghe được giọng quen thuộc kia, cũng cầm được bước chân mình nữa, trực tiếp vào trong, lúc nàng nhìn gương mặt quen thuộc ấy, vui mừng đến phát khóc.

      Thiên Thiên lắc đầu cười cười, nha đầu này vẫn vậy. Nàng ngồi thẳng người dậy, giọng cười : “Được rồi, tiểu thư ta cũng nhớ ngươi, bằng cũng vất vả bôn ba đến tìm ngươi đâu.”
      “Hu hu, Tinh Nhi biết tiểu thư nhất định tới cứu Tinh Nhi và Điệp Huyên mà, chắc chắn là tiểu thư thấy những chiếc lá Tinh Nhi làm rồi?” Tinh Nhi day day mũi, sau đó vẻ mặt quả quyết .
      “Ừ, Tinh Nhi trở nên thông minh rồi, biết dùng lá cây để truyền lại tin tức.” Quả , người của nàng tra được Tinh Nhi ở Hoàng cung Thủy Nguyệt quốc, nhưng tra ra được cụ thể. Mãi đến lúc họ bất ngờ phát được những chiếc lá dị dạng trôi nước sông chảy ra từ trong Hoàng cung, mới phát những chiếc lá ấy là tin tức mà Tinh Nhi cố ý truyền ra ngoài.

      “Lúc đó cũng có cả công của Điệp Huyên nữa, là Tinh Nhi và Điệp Huyên cùng nghĩ cách xử lý đó.” Tinh Nhi lau nước mắt mặt, tiếp tục .

      Mà Mộ Dung Hàn chỉ lẳng lặng ở bên nghe các nàng chuyện.

      Cùng lúc đó, Thiên Thiên cũng cảm thấy có gì đó là lạ, lần đầu tiên nghe thấy tên Điệp Huyên từ Tinh Nhi, có thể là Tinh Nhi quá kích động mà gọi sai, nhưng liên tục gọi sai thể nào.

      “Tinh nhi, Điệp Huyên là ai? Như Huyên đâu?”

      “Tiểu thư, Như Huyên chính là Điệp Huyên, Điệp Huyên chính là Như Huyên, ngờ Điệp Huyên lại có quá khứ như vậy.” Lúc này Tinh Nhi mới nhớ tới chuyện nàng từng với Điệp Huyên, sau khi rời khỏi đó, nhất định giúp Điệp Huyên và Quý Thái tử ‘người hữu tình về chung nhà’.
      Sau đó Tinh Nhi liền kể hết câu chuyện Điệp Huyên và Quý Thuần Hoàn nhau, bị Hoàng hậu ngoan độc chia rẽ ra.

      lúc lâu sau.

      “Tiểu thư, người nhất định phải giúp Điệp Huyên, khiến Quý Thái tử nhớ Điệp Huyên, cũng khiến hai người họ ở cùng nhau.”

      ra là vậy.” Chẳng trách Như Huyên để mình hỏi quá khứ nàng ấy, dù mình từng đoán nàng ấy chuyện tình xưa đau đớn khắc sâu trong lòng, lại ngờ người Như Huyên lại là Quý Thuần Hoàn. Nếu vậy, đêm đó Như Huyên khóc nức nở là bởi lần gặp Quý Thuần Hoàn! Nhìn thấy người cùng mình nhau lại cùng mình như người lạ, chẳng trách đêm đó nàng ấy đau lòng như thế.

      “Tất cả đều do Hoàng hậu giở trò quỷ sau lưng! Hoàng hậu đó còn , lúc Điệp Huyên tận mắt thấy Quý Thái tử thú thê rồi, tự mình hiểu con đường của mình. Tiểu thư, nhất định người phải hung hăng ngược đãi Hoàng hậu ác độc đó.” Tinh Nhi gật đầu .

      “Tinh Nhi trở nên hư như thế từ lúc nào vậy?” Thiên Thiên thu hồi suy nghĩ, khẽ cười .

      Tinh Nhi cũng hoảng sợ, sau đó lại sờ sờ ót, cười : “Tiểu thư đừng nhạo Tinh Nhi nữa, Tinh Nhi cũng chỉ quen nhìn Hoàng hậu đó đối xử với Điệp Huyên như thế thôi.”

      “Vậy Điệp Huyên đâu rồi?” Thiên Thiên thấy bóng Điệp Huyên, mở miệng hỏi.

      “A, Điệp Huyên còn ở trong phòng, Tinh Nhi nhịn được nỗi nhớ tiểu thư, nên mới…” Vừa xong, Tinh Nhi cong môi cười.

      “Ừ, vậy ngươi và Điệp Huyên chuẩn bị trước , chốc nữa ta đưa các ngươi dạo chơi, sau đó tìm Quý Thuần Hoàn.” Thiên Thiên từ từ , nàng nhớ hôm nay đáp ứng Lâm, cùng chơi với , nhưng nàng chưa chỉ có hai người họ.
      ư, vậy tốt quá, Tinh Nhi với Điệp Huyên đây.” Vẻ mặt Tinh Nhi cao hứng hô, biết vì nàng được dạo phố hay vì nàng có thể lấy lại công đạo cho Điệp Huyên.

      Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người Thiên Thiên và Mộ Dung Hàn.\

      “Hàn, ngươi thấy thế nào rồi?” Thiên Thiên nhìn Mộ Dung vẫn luôn im lặng gì, mở miệng hỏi.

      “Độc người ta giải, ta nhớ ta trúng phải Thực Tâm, độc dược này nếu tìm thấy giải dược trong vòng canh giờ, hẳn phải chết rồi.” Lúc ám khí đó đâm vào lưng Mộ Dung Hàn, liền biết ám khí đó có độc, hơn nữa còn là Thực tâm mất tích lâu, mới có thể điểm hai huyệt đạo của chính mình trong thời gian nhanh nhất, tránh cho độc tố khuếch tán đến toàn thân.

      “Đúng vậy, độc đó quả là Thực Tâm, là Ngao Thiên Tường cứu ngươi.” Thiên Thiên vừa vừa chăm chú nhìn sắc mặt Mộ Dung Hàn.

      ư?” lại hảo tâm cứu mình, hơn nữa làm sao lại trùng hợp có giải dược của Thực tâm được? Trong đầu Mộ Dung Hàn ngừng tự hỏi, nhưng cuối cùng, chỉ tóm lại được điều, mục đích Ngao Thiên Tường cứu hề đơn giản chút nào.

      Thiên Thiên nhìn vẻ mặt Hàn ban đầu là kinh ngạc, sau đó dần trở nên nghiêm trọng, tim của nàng cũng thót lên, giọng hỏi : “Hàn, ngươi biết vì sao Ngao Thiên Tường lại cứu ngươi ư?”

      Mộ Dung Hàn ngẩng đầu nhìn Thiên Thiên, nhìn đôi mắt vừa lo lắng lại vừa sợ hãi ấy, mở to miệng, nhưng vẫn thể nào nên lời.

      “Ta hy vọng có người lừa ta, đặc biệt là ngươi.” Thiên Thiên từng chữ từng chữ, nàng ghét cảm giác bị lừa, càng ghét bị người mình tin tưởng lừa.

      lâu sau.

      Vẫn luôn dám mở miệng, rốt cuộc Mộ Dung Hàn cũng phải ra, “Ngao Thiên Tường là đại ca ruột thịt của ta, ta là Nhị hoàng tử Thương Lang quốc.”

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 136
      Editor: becuacon
      Beta-er: Van Tuyet Nhi


      Thời gian trôi qua từng chút từng chút , Thiên Thiên còn đắm chìm trong lời Mộ Dung Hàn vừa , cho dù nàng đoán thế nào cũng đoán được là nhị hoàng tử của Thương Lang quốc.

      Hồi lâu sau, Thiên Thiên mới bình tĩnh lại, rồi sau đó lạnh nhạt , giọng điệu mang theo xa cách như vậy, khiến Mộ Dung Hàn đột nhiên cảm nhận được, Thiên Thiên rời xa từng chút , cho dù ngay lúc này nàng ở trước mắt , nhưng lại phát mình cách nàng càng ngày càng xa.

      "Vậy bây giờ gương mặt này của ngươi chính là dung mạo của ngươi phải ?" Nếu cùng là huynh đệ ruột thịt, nhưng nàng nhìn thế nào gương mặt trước mắt này lại chút nét tương tự nào với Ngao Thiên Tường. Trừ phi. . .

      Mộ Dung Hàn tiếng nào, chỉ lấy bình sứ từ trong ngực ra, rút nắp bình phía , đổ ít dược phấn* vào chậu nước rửa mặt bên cạnh, cuối cùng chỉ thấy nhàng vớt lấy nước có dược phấn rửa mặt, rồi sau đó dùng tấm vải khô lau những giọt nước còn sót lại mặt.

      *dược phấn: bột thuốc

      Thiên Thiên trực tiếp nhìn từng cử động của Mộ Dung Hàn, cho đến khi xuất ở trước mắt mình lần nữa, rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao khi nhìn thấy Ngao Thiên Tường luôn luôn có loại cảm giác quen thuộc, hoá ra là như vậy, hóa ra dung mạo của bọn họ giống nhau như đúc, chỉ là gương mặt của Ngao Thiên Tường có vẻ nhu hòa hơn chút, mà gương mặt này có thể là bởi vì quanh năm thấy ánh sáng mặt trời nên màu da có vẻ trắng hơn.

      Gương mặt này càng tuấn hơn so với trước kia, lúc này ngũ quan như được dao sắc điêu khắc mà thành có chút nhu hòa, trong con ngươi thoáng qua chút bối rối, đôi môi mỏng khêu gợi mím lại tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn người con trước mặt.

      "Còn có gì là giả nữa ?" Giọng của Thiên Thiên càng thêm lạnh lẽo, ra lừa nàng đơn giản chỉ là thân phận, ngay cả dung mạo cũng vậy, còn có gì giấu giếm nàng nữa đây.

      "Ngoài hai việc này ra, những thứ khác đều xuất phát từ tấm chân tình của ta." Còn có tình trong lòng ta đối với nàng, Mộ Dung Hàn lặng lẽ thêm câu ở trong lòng.

      Thiên Thiên bắt đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra từ lúc quen biết , rồi sau đó nhíu chặt mày hỏi: "Ta nhớ ngươi từng rằng tranh giành với , nhưng vẫn buông tha ngươi, vậy trong miệng ngươi có phải là Ngao Thiên Tường ?"

      "Đúng, năm đó lúc du hồ gặp phải bọn người bịt mặt do phái tới, cho dù ta che dung mạo , vẫn có thể nhận ra ta, cũng phái người đuổi giết ta, , chính xác mà , là giết ngươi." Mộ Dung Hàn gật đầu , hôm nay thẳng thắn tất cả với nàng, giấu giếm nàng nữa, làm cho nàng biết, sở dĩ phải giấu giếm thân phận là muốn để cho nàng biết tất cả.

      " ràng!"

      "Sư phụ ta từng quan sát tượng thiên văn, ở Long Khải quốc từng xuất ngôi sao Thiên Vương, ngôi sao này thống nhất thiên hạ, mà tìm được ngôi sao này trở thành vương giả đời, nhưng nếu ngôi sao này rơi xuống, thiên hạ chỉ lâm vào trong hỗn loạn."

      "Chuyện này liên quan gì đến ta?" Đây coi như là lời tiên đoán sao? Thế nhưng sao Thiên Vương này có liên quan gì đến nàng? Thống nhất thiên hạ? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

      "Nàng chính là sao Thiên Vương đó!" Mộ Dung Hàn khẳng định .

      "Ta chỉ là tiểu nữ tử, sao có năng lực thống nhất thiên hạ? Cho dù là vậy mục đích ngươi xuất bên cạnh ta là vì lấy được ta, ngươi muốn thống nhất thiên hạ sao?" Đây là chuyện cười nàng từng được nghe, lấy được nàng, có thể thống nhất tam quốc, hủy diệt nàng, tam quốc lâm vào hỗn loạn, nàng có lớn năng lực như vậy từ khi nào, sao nàng biết?

      Mộ Dung Hàn , biết nên tiếp hay , nếu như tiếp, chuyện này quay lại được nữa, nhưng nếu , nàng vĩnh viễn rời khỏi .

      "Ngươi chứng minh điều ta vừa là mục đích cuối cùng của ngươi." Thiên Thiên lạnh lẽo , đột nhiên nàng cảm thấy được đau đớn mờ mờ ảo ảo ở trong tim.

      Cuối cùng, Mộ Dung Hàn vẫn buông bỏ, lựa chọn im lặng.

      Im lặng là chứng minh cho cam chịu sao? Thiên Thiên lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt lời, hồi lâu sau mở miệng nhàng hỏi lần nữa: "Ngươi và Mặc biết nhau từ Mặc phải biết thân phận của ngươi chứ?" Đột nhiên Thiên Thiên nhớ tới vài ngày trước đó Mặc từng đề cập qua, và Hàn biết nhau từ , nếu như vậy, Mặc. . .

      Mộ Dung Hàn gật đầu cái, coi như là trả lời vấn đề của Thiên Thiên.

      "Sư phụ của Mặc là Quỷ Y Tử, vậy sư phụ ngươi mới vừa chính là Quỷ Y Tử?" Quỷ Y Tử là thần y giang hồ, tuy nhiên lại chưa từng nghe nhìn tượng thiên văn, dự đoán được tương lai.

      "Ừ! Ta và Mặc là huynh đệ đồng môn!"

      Đùng tiếng, bọn họ là huynh đệ đồng môn? Nếu vậy Mặc cũng sớm biết lời tiên đoán này rồi, vậy sống ở bên cạnh mình là vì mục đích gì?

      "Vậy thân phận của Mặc là gì?" Nàng lòng hi vọng Mặc nên có chuyện gì giấu giếm nàng, nếu thời gian vừa qua, người sống ở bên cạnh nàng đều là vì lời tiên đoán hề có căn cứ này sao? tượng thiên văn, đây chẳng qua là nhìn sao thôi. Vì sao cổ nhân tin tưởng những thứ này như thế?

      "Để tự cho nàng biết ." Mộ Dung Hàn giọng .

      Sau khi nghe vậy, Thiên Thiên nhắm hai mắt lại, nghe giọng điệu của , hình như hy vọng cuối cùng của nàng cũng tan vỡ, ra cho tới nay, Mặc mà nàng tín nhiệm nhất cũng theo bên cạnh mình có mục đích.

      Mà lúc này, hình như Mặc có thể cảm ứng được, xuất ở cửa, giọng : "Chủ tử gọi thuộc hạ?"

      Sau khi Mặc nhìn thấy dung mạo khôi phục thể quen thuộc hơn trong lòng kinh hãi, xem ra nàng biết, cũng biết tối hôm qua Ngao Thiên Tường cũng xuất cách trùng hợp, tuyệt đối là đơn giản.

      "Mặc, ngoài việc ngươi là đồ đệ của Quỷ Y Tử, huynh đệ đồng môn của nhị hoàng tử Thương Lang quốc ra còn có thân phận khác mà ta biết hay ?" Thiên Thiên bình tĩnh nhìn nam tử xuất tại cửa hỏi.

      "Chủ tử. . ."

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 137:
      Editor: becuacon
      Beta-er: Van Tuyet Nhi


      "Mặc, thời gian ngươi ở bên cạnh ta cũng ngắn, ngươi nên biết tính cách của ta, ta thích cảm giác bị người lừa gạt, mặc kệ người chém giết." Mặc im lặng khiến lòng Thiên Thiên căng thẳng, từ lúc Mặc vừa xuất nhận lời mời làm quản gia của nàng nàng biết thân phận của Mặc nhất định đơn giản, chỉ là nàng cũng hỏi, thời gian trôi qua, nàng cũng có ý định nghiên cứu vấn đề này, bởi vì nàng tin , nhưng hôm nay, lời Mộ Dung Hàn thể làm nàng mở miệng hỏi : "Đối với thân phận của ngươi, ta có hứng thú cũng muốn biết, nhưng ta muốn biết việc, ngươi xuất nhận lời làm quản gia của ta có liên quan đến tượng thiên văn hay ?"

      Mặc tiếng nào, im lặng vào trong nhà, sau khi liếc mắt nhìn Mộ Dung Hàn tầm mắt ngừng ở người Thiên Thiên, lẳng lặng nhìn nàng, chậm rãi : "Mười lăm năm trước, thái tử mới chín tuổi của Thủy Nguyệt quốc đột nhiên bạo bệnh bỏ mình, mà cùng ngày đó, mẫu thân của thái tử là Hoa hoàng hậu thể nào chấp nhận được nỗi đau mất con nên cuối cùng lựa chọn thắt cổ tự vẫn.

      Có điều người đời biết, thái tử phải vì bệnh tật mà chết, mà là bị người đầu độc, khi thái tử trúng kịch độc chỉ còn lại hơi được sư huynh của Hoa hoàng hậu cứu, mà Hoa hoàng hậu vì muốn giữ tánh mạng của hài nhi nên ban bố tin tức thái tử chết ra ngoài, thậm chí nàng dùng tính mạng của mình tuyên cáo thiên hạ, chuyện thái tử chết bất đắc kỳ tử là ."

      Lòng của Thiên Thiên giống như bị đập cú nặng nề, nhìn đôi mắt vẫn lạnh nhạt trước sau như khi đó nàng thoáng nhói đau, nàng chạm tới nỗi đau của Mặc: "Mặc, xin lỗi."

      "Ta chính là thái tử năm đó chết, Quỷ Y Tử chính là sư huynh của Hoa hoàng hậu, năm đó, sau khi sư phụ đưa ta rời khỏi Thủy Nguyệt quốc, trực tiếp đến Thương Lang quốc, ở nơi này, ta biết đến người đồ đệ khác của sư phụ, là Hàn.

      Tin rằng nàng cũng từ miệng Hàn biết được sư phụ tính ra tượng thiên văn, biết nàng là sao Thiên Vương, là người thống nhất thiên hạ trong tương lai, đơn thuần chỉ có ba người là sư phụ, Hàn, và ta biết, đại hoàng tử Thương Lang quốc là Ngao Thiên Tường cũng tình cờ có cơ hội biết được, từ đến lớn, mơ ước của Ngao Thiên Tường chính là thống nhất thiên hạ, biết được tin này nhất định phải có được nàng, nhưng nếu như cõi đời này bị lấy được, cuộc sống ngày yên ổn.

      Sư phụ liền để cho ta thầm bảo vệ nàng, ra từ , A Hoàng và A Hắc do mẫu hậu nuôi lớn, bọn họ có linh tính, kể từ sau khi mẫu hậu qua đời cũng biến mất theo, cũng là ngày đầu tiên, ta trở thành quản gia của nàng, bọn chúng lại đột nhiên xuất , ngờ bọn chúng xuất lần nữa là bởi vì xuất của nàng." ra lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng thích nàng, nhưng lại hề ra, chỉ nguyện vĩnh viễn đứng ở phía sau bảo vệ nàng.

      Thiên Thiên yên lặng , giống như là suy nghĩ lời này là hay giả, lại dường như nghĩ tới tất cả mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua, làm cho người nào có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng.

      Mộ Dung Hàn im lặng đứng bên cạnh, dám gì, sợ cứ như vậy mà mất nàng, ban đầu mục đích của khi tiếp cận nàng là bởi vì lời sư phụ , nhưng trong khoảng thời gian ở chung, dần dần quên quyền lợi, quên mục đích lúc đầu, chỉ muốn ở bên cạnh nàng tốt, nhưng bây giờ, . . .

      "Mặc, ngươi có tra được người phía sau chủ mưu hạ độc ngươi ?" Thiên Thiên mở miệng hỏi, nàng buông tha tượng thiên văn trước, tại quan trọng nhất là phải bắt được người chủ mưu năm đó.

      "Rồi!" Mặc gật đầu cái, lên tiếng.

      "Người nào?" Mặc kệ thân phận của Mặc là gì, tại là người của mình, chỉ cần dám đả thương người của nàng, kết quả chỉ có , chết!

      "Hoàng hậu!" Mộ Dung Hàn mở miệng .

      Thiên Thiên liếc mắt nhìn Mộ Dung Hàn, vừa liếc nhìn Mặc im lặng, người vì quyền lợi mà tiếc tất cả, vì quyền lợi hại bao nhiêu người, lại phải muốn bao nhiêu mạng người, vì sao người người đều mơ ước quyền lợi chí cao này?

      "Mặc, ngươi tìm được người đó, tại sao báo thù? Còn muốn để ả tiếp tục phách lối sao?" Mặc cũng phải là người thiện lương, mối thù giết mẫu thân, sao báo?

      Mặc vẫn mím môi mỏng, tiếng nào, cực kỳ yên tĩnh.

      Còn Thiên Thiên lại suy tư, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, mở miệng hỏi: "Là bởi vì Quý Thuần Hoàn!" Ngoại trừ Mặc là thái tử của Thủy Nguyệt ra chỉ còn Quý Thuần Hoàn là thái tử, tuổi bọn họ tương đương, vừa là huynh đệ ruột, chẳng lẽ Mặc niệm tình huynh đệ?

      "Từ đến lớn, quan hệ của ta và rất tốt, ta chỉ đành lòng nhìn thương tâm." là đệ đệ duy nhất của mình, từ người đệ đệ này rất lệ thuộc vào mình, chính cũng lòng thương người đệ đệ này, chỉ nghĩ tới người hạ độc lại là nữ nhân kia?

      Tình huynh đệ! chính là bởi vì tình huynh đệ này, nhưng Mặc niệm tình còn Quý Thuần Hoàn sao đây? ta còn nhớ huynh đệ này sao? Quý Thuần Hoàn cũng phải chưa từng gặp Mặc, nhưng sao nhận ra Mặc chứ? Đáy lòng Thiên Thiên thầm nghĩ. Chỉ là coi như Mặc có ý định truy cứu nữ nhân kia, có nghĩa là nàng truy cứu.

      "Thiên Thiên, chúng ta có thể lên đường rồi!" Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng hạnh phúc vui mừng của Hầu Quân Lâm, hôm nay là lần đầu tiên và Thiên Thiên ở riêng cùng nhau, đương nhiên vui mừng.

      "Được, chờ chút!" Thiên Thiên liếc mắt nhìn hai người bên trong phòng, rồi sau đó tùy ý rửa mặt chút, rồi trực tiếp ra ngoài cửa, xem ra hôm nay nàng bận rộn rồi.

      "Lâm, chúng ta thôi!" Thiên Thiên chậm rãi .

      "Ừ." Rốt cuộc đợi đến giờ phút này rồi, tối hôm qua cũng nghĩ kỹ lộ trình hôm nay, nhất định quý trọng cơ hội lần này tốt, khiến lòng Thiên Thiên nghĩ về mình. Nhưng. . .

      Mới vừa tới lầu dưới liền nghênh đón bóng dáng của hai người Tinh nhi và Điệp Huyên.

      "Để chủ tử vì Điệp Huyên nhọc lòng!" Giọng mang theo vài phần tự trách ra từ trong miệng Điệp Huyên.

      "Ừm, mặc kệ ngươi là Như Huyên hay là Điệp Huyên, ta tuyệt đối cho phép bất luận kẻ nào ức hiếp người của ta." Những việc Điệp Huyên trải qua cũng khiến nàng đau lòng, tại sao người bên cạnh nàng đều có đoạn quá khứ đau lòng này đây?

      "Đa tạ chủ tử!" Hốc mắt Điệp Huyên lập tức đỏ lên, dường như nước mắt nhẫn sắp rớt xuống.

      "Đứa ngốc, Tinh nhi, chuẩn bị đồ ăn sáng xong chưa? Hôm nay chúng ta bận rộn đây!" Ăn no mới có hơi sức, lát nữa nàng để cho những người ức hiếp người của nàng phải trả giá lớn.

      "Tiểu thư yên tâm, Hầu công tử sớm chuẩn bị xong tất cả!" Tinh nhi nhếch miệng cười , sau khi nàng rời khỏi sương phòng của tiểu thư cùng Điệp Huyên trực tiếp xuống lầu chờ tiểu thư, chỉ là ngờ sáng sớm gặp Hầu công tử cứu các nàng tối hôm qua ở lầu dưới, hơn nữa còn phân phó chưởng quỹ chuẩn bị xong đồ ăn sáng, hơn nữa những món kia đều là điểm tâm mà tiểu thư thích ăn.

      lúc lâu sau. . .

      "Thiên Thiên, phải chúng ta dạo sao?" Hầu Quân Lâm yếu ớt hỏi, bởi vì hướng mà bọn họ bây giờ vốn phải lộ trình mà nghĩ kỹ đêm qua.

      "Ừ, là dạo!" Bây giờ quả bọn họ dạo, chỉ là tại, mục đích của hướng bọn họ lại khác.

      "Thế nhưng. . ." Con đường này cũng phải đường phố phồn hoa của Thủy Nguyệt quốc mà là thông qua phủ thái tử, Thiên Thiên muốn đến phủ thái tử sao?

      "Chúng ta tìm người nào đó tính sổ trước rồi mới dạo Thủy Nguyệt quốc, thế nào?" Thiên Thiên cười tiếng, chậm rãi .

      "Được!" Thiên Thiên cười, đây là lần đầu tiên Thiên Thiên cười với , phải là nụ cười nhạt nhòa, mà là nụ cười từ nội tâm, gương mặt Hầu Quân Lâm cũng nở nụ cười.

      Nghe vậy Điệp Huyên liền sững sờ, dĩ nhiên nàng biết con đường này thông hướng nào, chủ tử tìm người nào đó tính sổ, chẳng lẽ chủ tử tìm. . . Trước đó Tinh nhi đề cập tới, nàng toàn bộ cho chủ tử biết rồi, chủ tử giúp nàng tìm tính sổ sao?

      "Điệp Huyên, ngươi làm sao vậy?" Tinh nhi phát Điệp Huyên khác thường, quan tâm hỏi.

      " có gì!"

      Rất nhanh, bọn họ đến phủ thái tử.

      "Các ngươi là ai?" Thị vệ canh giữ ở trước cửa quát lớn .

      " bẩm báo với thái tử nhà các ngươi, kẻ thù của tới." Thiên Thiên lạnh lùng nhưng bước chân cũng dừng lại, tiếp tục vào trong phủ.

      "Đứng lại!"

      Lông mày Hầu Quân Lâm cau lại, bàn tay vung lên liền thấy bốn thị vệ bị ném ra ngoài. Cứ như vậy, hễ là nơi bọn họ qua đất nhất định có thi thể của bọn thị vệ.

      Nghe tiếng động chạy đến, sau khi Quý Thuần Hoàn nhìn thấy ba nữ và nam xông vào phủ thái tử, hai hàng lông mày nhíu lại chặt, nghe người tới tự xưng là kẻ thù của , ngược lại tò mò kẻ thù của là ai? ra cái gọi là kẻ thù này là nàng.

      "Quý thái tử, thị vệ trong phủ của ngươi chịu nổi kích, ta lo lắng cho an toàn của ngươi đấy." Thiên Thiên nhìn bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ, mỉm cười .

      "Nếu như nàng lo lắng cho an toàn của ta, vậy nàng nên sống ở bên cạnh ta, trở thành thái tử phi của ta, như vậy nàng có thể bảo vệ ta rồi." Giọng mang theo vài phần lưu manh thốt ra từ miệng Quý Thuần Hoàn.

      "Hóa ra Quý thái tử cần nữ nhân bảo vệ đấy!" Hầu Quân Lâm hơi mỉm cười , xem ra người nhớ thương Thiên Thiên ít, nhưng người trước mắt này lại vừa mắt Thiên Thiên.

      "Thỉnh thoảng có nữ nhân bảo vệ cũng tốt." Quý Thuần Hoàn mỉm cười .

      " ra thái tử cũng thích được nữ nhân bảo vệ, nhưng biết thái tử có thích bảo vệ nữ nhân này hay ?" Nàng cách nào tưởng tượng nổi, Quý Thuần Hoàn có thể qua lại với Điệp Huyên là người như thế nào? Với tính tình của Điệp Huyên, người nàng hẳn tệ, nhưng người ở trước mắt này chỉ mất trí nhớ thôi sao?

      người có thể đến tận xương tủy, cho dù mất trí nhớ cũng thể hề có ấn tượng với người từng sâu đậm.

      "Nếu như nữ nhân kia là nàng, ta rất vui lòng bảo vệ." Quý Thuần Hoàn chậm rãi ra.

      " xin lỗi, làm nữ nhân của ngươi ta có hứng thú!"

      "Ta nhất định muốn nàng trở thành thái tử phi của ta." Dáng vẻ luôn lưu manh của lúc này vô cùng nghiêm túc, nhu tình vô hạn trong mắt bắn ra.

      "Ngại quá, có cảm giác." Từ đầu đến cuối, nàng đều có cảm giác gì với người đàn ông này, huống chi tại nàng còn biết người đàn ông này còn từng có đoạn quá khứ với Điệp Huyên.

      "Quý thái tử, sao ngươi có thể như vậy? ràng trước kia qua lại với Điệp Huyên, tại lại dây dưa với tiểu thư nhà ta!" Tinh nhi nhịn được mở miệng quát.

      " thử xem!" qua lại với nữ nhân khác lúc nào? Quý Thuần Hoàn lạnh lùng .

      Thiên Thiên trực tiếp trả lời mà tới đại sảnh, sau khi tìm tư thế thoải mái ngồi vào ghế dựa rồi mới mở miệng với Điệp Huyên: "Điệp Huyên, đây là chuyện của ngươi, tự ngươi cho biết." Hôm nay nàng tới chỉ vì mình Điệp Huyên, hơn nữa còn là vì Mặc.

      Điệp Huyên thâm sâu nhìn thoáng qua chủ tử ngồi tựa vào ghế dựa, rồi sau đó lại toàn thân phát ra khí lạnh liếc nhìn Quý Thuần Hoàn, bàn tay bất an nắm chặt giấu trong tay áo, nàng nên thế nào đây?

      "Điệp Huyên, , cho biết, cho biết tất cả chuyện trước kia của hai ngươi, nếu tiếp tục dây dưa với tiểu thư." Tinh nhi tiến lên lôi kéo tay Điệp Huyên, cho ánh mắt yên tâm rồi ra.

      "Trừ phi ngươi muốn buông tha, nếu nên dũng cảm mà cố gắng vì tình của mình." Thiên Thiên mở miệng , dĩ nhiên nàng cũng nhìn thấu lo lắng của Điệp Huyên, Điệp Huyên sợ sao? Sợ ra mang tới hậu quả sao?

      "Còn nữa, tất cả lo lắng của ngươi, sau tối nay cũng xảy ra nữa!"

      Bộ mặt Hầu Quân Lâm nghi ngờ nhìn Thiên Thiên và Tinh nhi tâm tình có chút kích động, cuối cùng tầm mắt lại rơi vào người Điệp Huyên có chút lo lắng, họ diễn kịch câm gì sao?

      Còn toàn thân Quý Thuần Hoàn tản ra khí lạnh, từ lúc mới vừa chuyện với nhau, hình như mơ hồ có thể đoán được, và nữ nhân kia từng xảy ra chuyện gì đó?

      Điệp Huyên gật đầu với Thiên Thiên cái, rồi sau đó mở miệng chậm rãi , chậm rãi kể tất cả chuyện xảy ra giữa bọn họ.

      . . . . . .

      "Vô tâm chỉ có mây trắng biết, nhàn rỗi nằm cao mộng hồ điệp. Bất giác gió đông thổi qua lạnh lẽo, mưa đến cỏ huyên ra ba ly." Quý Thuần Hoàn giọng mở miệng , tại trong đầu dần ra bài thơ.

      "Ngươi từng , bài thơ này rất thích hợp với ta, chỉ vì bên trong có tên ta." Điệp Huyên nức nở nghẹn ngào , gò má cũng toàn là nước mắt thương tâm, nàng cho là nàng đau nữa, nhưng kể lại những chuyện qua, nàng vẫn đau như vậy.

      "Ta nhớ tất cả! Dĩ nhiên cũng biết tất cả chuyện ngươi hôm nay có phải là hay ?" Sau khi Quý Thuần Hoàn hồi hồn giọng , đối với nữ nhân này, tuy chút cảm giác quen thuộc, nhưng hoàn toàn có cảm giác .

      "Ngươi. . . Chúng ta hà tất phải bịa những câu chuyện này lừa ngươi sao?" Tinh nhi kích động quát, dù thế nào nàng cũng thể ngờ, Quý thái tử người như vậy.

      Thiên Thiên để ý đến Quý Thuần Hoàn, mà lẳng lặng nhìn Điệp Huyên đau lòng, mở miệng : "Điệp Huyên, bây giờ ngươi vẫn sao?"

      " , cho tới nay, ta đều cho là mình vẫn , nhưng hôm nay đứng ở trước mặt , về quá khứ ta mới phát , lòng của ta sớm chết rồi, người nữa, dĩ nhiên cũng ." Điệp Huyên lau nước mắt gương mặt, tròng mắt tản ra nhàn nhạt ánh sáng loang loáng, giọng cũng trở nên thoải mái.

      Thân hình Quý Thuần Hoàn ngẩn ra, chẳng biết tại sao khi nghe nữ nhân kia tim của nhói cái đau.

      "Được, đây mới là người của ta." Dám dám hận, nhân tài như vậy là người của nàng, chỉ hi vọng Điệp Huyên có thể như nàng .

      "Quý thái tử, hỏi ngươi chuyện, biết ngươi còn nhớ cái chết của Hoa hoàng hậu và thái tử của bà ấy ?" Thiên Thiên quay đầu nhìn Quý Thuần Hoàn có chút sững sờ, lạnh nhạt hỏi.

      "Nàng chuyện này để làm gì?" Sắc mặt Quý Thuần Hoàn trắng nhợt, sao đột nhiên nàng lại đề cập đến những chuyện này? Mà sao nàng lại hỏi chuyện này? Hay là nàng biết điều gì?

      "Ngươi làm việc trái với lương tâm rồi sao? Sắc mặt trắng như vậy, chẳng lẽ cái chết của bọn họ có liên quan tới ngươi? Hoặc là bọn họ chết có liên quan đến mẫu thân ác độc của ngươi?" Thiên Thiên bỏ sót sắc mặt trắng bệch của Quý Thuần Hoàn, còn có nghi vấn chợt lóe lên.

      "Nàng biết gì?"

      "Nên biết cũng biết. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi câu, chuyện năm đó, rốt cuộc ngươi có tham dự vào hay ?" Tính toán lại, năm đó đại khái cũng là tiểu hài nhi tám chín tuổi, nhưng ở thời đại quyền lợi, dù là hài nhi năm tuổi cũng làm ra chuyện khiến cho người ta ngờ được.

      Quý Thuần Hoàn , lẳng lặng nhìn Thiên Thiên lười biếng ngồi tựa lưng vào ghế.

      Sau nén nhang, Thiên Thiên nhàn nhạt mở miệng : "Nể mặt ngươi từng là huynh đệ của , tạm thời tha ngươi mạng, hôm nay cũng tạm thời ghi sổ, chỉ là, nữ nhân kia. . . Ta bỏ qua cho ả, nợ cũ nợ mới ta cùng đòi về." Thiên Thiên lạnh giọng .

      Vừa xong, Thiên Thiên liền đứng dậy, chậm rãi ra khỏi đại sảnh, rời khỏi phủ thái tử, mà theo phía sau nàng vẫn bốn người đồng hành giống như trước.

      "Gia. . ." vẫn thân từ nơi bí mật, sau khi Thiên Thiên thân lo lắng nhìn thái tử.

      " thăm dò xem tất cả lời của nữ nhân kia có hay ? Còn nữa, truyền ngự y!" Nếu như những quá khứ này là , vậy bị mẫu hậu bỏ thuốc mất trí nhớ, chỉ ngự y mới có thể tìm được thuốc giải.

      "Dạ, thuộc hạ lập tức làm!" Thân thể chợt lóe lên, liền biến mất ở trong trung.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :