1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 128: người nhất định phải có được nàng
      Edit + Beta: Thu Lệ


      Sắc trời vốn quang đãng, rất nhanh bị bóng đêm thay thế, trăng rằm treo cao trung.

      Hôm nay là thọ yến của Hoàng thượng Thủy Nguyệt Quốc, chỉ có bá quan mang theo gia quyến vào cung chúc mừng, mà ngay cả Tây Lũng quốc và Thương Lang quốc cũng có Sứ giả tới chúc mừng thọ yến của Hoàng thượng.

      "Thiên Thiên, hôm nay là thọ yến của Hoàng thượng Thủy Nguyệt Quốc, đến lúc đó thị vệ canh giữ trong nội cung nhất định buông lỏng hơn bình thường, thừa dịp lúc này chúng ta vào cung cứu họ ra." Hầu Quân Lâm mở miệng .

      "Chủ tử, đây là bản đồ hoàng cung, theo kết quả điều tra của tổ mật thám, có lẽ bọn người Tinh Nhi ở trong chỗ này." Mặc chỉ vào vị trí bàn đồ .

      "Được, chúng ta chia ra làm ba nhóm, tìm kiếm theo khu vực đó, tối nay bất kể như thế nào chúng ta đều phải tìm được Tinh Nhi và Như Huyên." Tuy rằng chắc chắn biết được vị trí cụ thể của các nàng, nhưng mà có thể thu hẹp Hoàng cung thành khu vực , những có đủ thời gian mà còn có thể khiến bọn họ càng thêm dễ dàng tìm được Tinh Nhi.

      "Ta chưa từng gặp bọn họ, dĩ nhiên ta phải ở cùng nhóm với Thiên Thiên, Mặc mang mấy người nhóm, vậy còn nhóm nữa đâu?" Mặc kệ như thế nào, đều phải ở bên cạnh Thiên Thiên, Hầu Quân Lâm thầm suy nghĩ .

      Thiên Thiên trầm tĩnh lại, Lâm đúng, chưa từng gặp. . . . . . , chờ chút, sao lại chưa từng gặp Tinh Nhi, "Lâm, ngươi chắc chắn ngươi chưa từng gặp Tinh Nhi?"

      "Ừ, Thiên Thiên, chẳng lẽ đúng sao? Ta có gặp rồi à?" Hầu Quân Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng trong ấn tượng của , chưa từng gặp nào tên là Tinh Nhi cả.

      "Ngươi chắc chắn?"

      Khi Thiên Thiên liên tục xác định với , cũng bắt đầu hoài nghi về trí nhớ lúc trước của mình, chẳng lẽ từng gặp nàng?

      "Lúc trước, trong mấy ngày ngươi trúng độc, là ai chăm sóc cho ngươi?" Thiên Thiên đảo cặp mắt trắng dã rồi ra, mệt còn là Trang chủ của Tiêu Dao Sơn Trang, trí nhớ như vậy cũng có thể ngồi vững ở vị trí Trang chủ, quản lý Tiêu Dao Sơn Trang.

      ra là, nhưng. . . . . .

      "Làm sao ta biết nàng chính là Tinh Nhi." Hầu Quân Lâm chu miệng cái .

      "Được, vậy nhóm nữa do ngươi dẫn dắt. Nhớ, bất kể như thế nào, tối nay đều phải cứu bọn họ ra." Thiên Thiên nhìn Hầu Quân Lâm chu miệng chút, nếu như phải mỹ nam tuyệt sắc này giống hệt như trẻ con, nàng nhất định cảm thấy đấng mày râu mà lại học dáng vẻ chu miệng của nương là chuyện đáng ghét cỡ nào, nhưng nhìn người , lại là chuyện rất đáng .

      "Vậy cũng được." Vốn cho là có thể ở cùng với nàng, ngờ đến cuối cùng vẫn bị tách ra.

      Hoàng cung Thủy Nguyệt Quốc.

      "Kỳ, ở khách điếm xảy ra chuyện gì sao? Tại sao qua hôm sau, nhìn thấy bóng dáng của Thiên Thiên nữa? phải nàng biết chúng ta ở đây nên cố ý tránh chúng ta đấy chứ?" Hiên Viên Hạo nhìn Long Khải Kỳ bên cạnh mình hỏi.

      "Hạo, đây là lần thứ mấy ngươi hỏi ta chuyện này rồi. Đáp án của ta vẫn giống như vậy, biết." Long Khải Kỳ bất đắc dĩ nhìn bằng hữu tốt trước mặt.

      " phải ngươi biết. Đêm đó, ràng ta cảm thấy ngươi có rời khỏi phòng, lâu sau, lại nhìn thấy ngươi tức giận đằng đằng trở về phòng, có phải đêm đó ngươi chọc Thiên Thiên tức giận hay ?" Đêm đó, tuy rằng ngủ thiếp , nhưng ở bên cạnh sương phòng của , khi Kỳ ra khỏi phòng vẫn có thể cảm nhận được, chẳng qua là thức dậy mà thôi.

      Nhưng bao lâu sau đó, lại có thể cảm nhận được Kỳ trở về phòng, chỉ là chẳng biết tại sao Kỳ lại trở về với tức giận đầy người.

      Long Khải Kỳ đột nhiên nhớ tới tất cả mọi chuyện xảy ra đêm đó, trong mắt thoáng qua vẻ tức giận.

      "Ta biết rồi, nhất định là ngươi chọc cho Thiên Thiên tức giận." Sau khi nhìn thấy vẻ hơi tức giận của Long Khải Kỳ, Hiên Viên Hạo khẳng định .

      "Hạo, ngươi biết bên cạnh nàng có những nam tử khác, vì sao ngươi còn muốn quan tâm đến nàng? Chẳng lẽ ngươi vẫn thích nàng sao?" hiểu, ràng Hạo rất thích nữ nhân đó, vì sao sau khi nhìn thấy nam tử bên cạnh nàng, những tức giận, mà ngược lại càng thêm muốn sống bên cạnh nàng?

      " sai, bên cạnh nàng xuất những nam tử khác, hơn nữa những nam tử đó đều thích Thiên Thiên, nhưng mà ta lại nhìn ra được, tạm thời Thiên Thiên chỉ coi họ như bằng hữu, cho nên, ta cần gì phải tức giận?

      Còn nữa, người nhất định phải có được người đó, chỉ cần biết rằng nàng hạnh phúc là được, hoặc là có thể sống ở bên cạnh yên lặng bảo vệ nàng, ta cũng hạnh phúc rồi." Hiên Viên Hạo nhàn nhạt .

      nàng, nhưng cũng biết nàng , chỉ cần nàng hạnh phúc thấy thỏa mãn rồi, nếu như có thể để cho sống bên cạnh nàng, càng thêm kích động thôi.

      Trong đầu Long Khải Kỳ ngừng nhớ lại những lời vừa rồi của Hạo.

      người nhất định phải có nàng? Lúc trước, Hạo vì nàng mà hôn mê mấy ngày, rồi sau đó phát nàng còn sống đời, nội tâm càng thêm vui mừng dứt, cuối cùng nghĩ tới chính là, Hạo chưa bao giờ nghĩ tới phải lấy được nàng.

      "Kỳ, ra ngươi cũng Thiên Thiên, đúng ?" Hiên Viên Hạo dừng bước lại nhìn bằng hữu tốt của mình, hỏi.

      ? Mình nàng? Làm sao có thể? Chẳng qua chỉ vì muốn lấy được hưu thư, nàng những chỉ có giả vờ ngây ngốc, mà còn trêu chọc tức giận, chưa bao giờ nàng.

      Long Khải Kỳ trả lời, chỉ là bình tĩnh nhìn về phía trước, biết suy nghĩ gì.

      Đột nhiên, bóng người hấp dẫn lực chú ý của Hiên Viên Hạo và Long Khải Kỳ.

      "Kỳ, xem ra dự định tối nay bắt đầu hành động." Hiên Viên Hạo thản nhiên .

      *******

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 129: Rời cung
      Edit + Beta: Thu Lệ


      Người mà Hiên Viên Hạo và Long Khải Kỳ nhìn thấy đó chính là Thượng Quan Kiệt Hùng.

      "Kỳ, ra là Tiền Tả tể tướng, ta mà, bóng lưng quen thuộc ngồi ghế đó ngoại trừ Tiền Tả tể tường còn ai vào đây?" Trong lúc chuyện, hai người Hiên Viên Hạo và Long Khải Kỳ đồng thời tới trước mặt Thượng Quan Kiệt Hùng.

      Thượng Quan Kiệt Hùng nhìn người tới cũng sửng sốt hồi, ngờ đụng phải bọn họ, càng có nghĩ tới bây giờ bọn họ cũng tới Thủy Nguyệt quốc, cho rằng chỉ có ít quan viên tham dự là được, nhưng nghĩ tới là hai người bọn họ.

      "Thảo dân tham kiến Vương Gia và Hiên Viên đại nhân, thảo dân lại dễ dàng, xin Vương Gia và Hiên Viên đại nhân đừng trách cứ thảo dân." Chỉ nghe Thượng Quan Kiệt Hùng cười .

      "Thượng Quan đại nhân đùa, mặc dù Thượng Quan đại nhân còn là quan viên Tây Lũng quốc, nhưng dù thế nào cũng là công thần, sao Bổn vương lại để ý đến chút quy củ này chứ." Long Khải Kỳ mỉm cười .

      "Nghe , bây giờ Lệ Phi được cưng chiều nhất Thủy Nguyệt quốc đó chính là thiên kim của Thượng Quan đại nhân, ngờ Thượng Quan đại nhân là có phúc lớn, lệnh thiên kim được Hoàng thượng Thủy Nguyệt Quốc ưu ái, cũng có thể để cho người là thường dân như Thượng Quan đại nhân đến tham gia yến hội." Hiên Viên Hạo cười nhạt .

      "Vậy cũng phải cám ơn Hoàng thượng, đa tạ Hoàng thượng phong Mạn Nhi thay Quận chúa đến Thủy Nguyệt quốc hòa thân, thế này mới khiến Mạn nhi được vinh sủng như thế. Mong Vương Gia sau khi về nước, hãy cám ơn hoàng thượng thay thảo dân." Thượng Quan Kiệt Hùng cười nhạt .

      "Yên tâm, Bổn vương tuyệt đối truyền lời này đến tai Hoàng thượng." Long Khải Kỳ .

      "Vậy thảo dân cũng nữa quấy rầy Vương Gia và Tể tướng đại nhân nữa." Sau khi xong, Thượng Quan Kiệt Hùng liền bảo người ta đưa rời .

      Hai người nhìn bóng lưng rời , nụ cười mặt cũng từ từ biến mất theo.

      "Hạo, dặn dò người của chúng ta, hãy chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Chúng ta phải giải quyết xong hết mọi chuyện trước khi động thủ." Long Khải Kỳ lạnh giọng .

      "Ừ."

      Mà lúc này, mấy người áo đen che kín mặt đứng bên ngoài tường Hoàng cung, dưới chỉ huy của người trong đó, nhanh chóng biến mất tại chỗ, yên lặng xuyên qua Hoàng cung.

      Thiên Thiên mang theo ba thủ hạ của mình phụ trách tìm kiếm nơi bàn trước, nhưng sau khi lục soát xong cũng thấy bóng dáng của Tinh Nhi và Như Huyên.

      "Các chủ, chúng ta có nên lục soát lại lần nữa ?" người trong đó nhìn thấy thất vọng mặt Các chủ mở miệng giọng .

      " cần, có thể bọn họ ở chỗ này, bây giờ chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Sau khi cân nhắc lại lần nữa, Thiên Thiên mở miệng , ra khu vực này cũng lớn, trong lúc tìm kiếm nàng cũng nghe thấy hơi thở thuộc về Tinh nhi và Như Huyên, xem ra các nàng có ở đây.

      Nàng chỉ có thể hi vọng bên Mặc và Lâm có tin tức.

      "Vâng!"

      " thôi!" Thiên Thiên giọng .

      Rất nhanh, Thiên Thiên cùng ba người áo đen biến mất trong đêm tối.

      Mà bên kia

      "Điệp Huyên, bằng chúng ta thừa cơ hội này chạy trốn nhé?" Tinh nhi nghe bên ngoài truyền đến tiếng động náo nhiệt, thỉnh thoảng còn truyền đến hàng loạt ngọn lửa, mở miệng .

      "Trốn?" Điệp Huyên hoang mang nhìn Tinh nhi trước mắt.

      "Đúng vậy! Nghe tiếng động bên ngoài, xem ra tối nay có lẽ là sinh thần của Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu, chúng ta nhân cơ hội này chạy , giả trang thành nha hoàn của quan viên vào cung, sau đó là có thể rời khỏi hoàng cung rồi!" Tinh nhi hưng phấn .

      Đây chính là phương pháp xử lí mà nàng suy nghĩ suốt đêm.

      "Biện pháp này có vẻ tệ, nhưng mà chúng ta có cách nào xác định hoàng hậu có phái người bí mật giám thị chúng ta hay ." Tuy rằng những ngày qua bọn họ có thể tùy ý lại trong viện này, cũng có ai quản chế các nàng, nhưng nàng hiểu hoàng hậu rất , hoàng hậu thể nào bỏ mặc bọn họ trong nội cung này, nhất định có người giám thị họ trong bóng tối.

      "Ngươi cũng đúng, nhưng tối nay là cơ hội tốt nhất để chạy trốn rồi, bỏ qua tối nay, nếu như tiểu thư vẫn tìm được chúng ta, vậy chúng ta có cách nào chạy khỏi nơi này rồi." Tinh nhi qua lại ngay tại chỗ.

      Sau hồi trầm tư, Điệp Huyên mở miệng , "Tinh nhi, ngươi đúng, mặc kệ có người thầm giám thị chúng ta hay , chúng ta cũng phải chạy , dù sao cũng đều là chết, có chút hi vọng, chúng ta tuyệt đối thể buông tha." Những ngày qua nàng nghĩ rất nhiều, cũng suy nghĩ thông suốt rất nhiều.

      "Ừ!" Tinh nhi kích động gật đầu lên tiếng.

      Sau đó, chỉ thấy hai bóng hình xinh đẹp nhanh chóng chạy ra khỏi sân, vừa vừa nghỉ nhìn chung quanh chút, rồi sau đó lại bắt đầu chạy.

      Họ cũng biết chạy bao lâu, sau đó dừng bước lại, kéo dài cổ quay đầu lại nhìn, sau khi xác định có ai đuổi theo, Tinh nhi ngừng được kích động trong lòng, "Điệp Huyên, rốt ruộc chúng ta cũng chạy được rồi, sớm biết hoàn toàn có ai giám thị chúng ta, chúng ta sớm thoát được rồi."

      "Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, chúng ta chạy suốt đường mà phát người nào, ngay cả thị Binh bình thường nên tuần tra cũng thấy." Sau khi từ từ hô hấp, Điệp Huyên cảm thấy kỳ lạ rồi ra.

      "Phải ha, phải hoàng cung vẫn luôn có người tuần tra sao? Dọc đường chúng ta chạy , dường như cảm thấy có người." Sau khi nghe Điệp Huyên như vậy, Tinh nhi cũng cảm thấy kỳ lạ.

      "Mặc kệ, chúng ta ra ngoài trước rồi hãy ." Điệp Huyên mở miệng .

      "Ừ!"

      Khi Tinh nhi và Điệp Huyên mới vừa chưa được hai bước, giọng làm cho các nàng dừng bước chân lại.

      "Các ngươi chính là Tinh nhi và Như Huyên?"

      "Ngươi là ai?" Nhìn nam tử đột nhiên xuất này, Tinh nhi nắm chặt tay Điệp Huyên , nhưng nàng lại cảm thấy nam tử này khá quen, mà lại nhớ từng gặp ở đâu.

      "Ngươi chỉ cần cho ta biết có phải hay là được rồi?" ra người đó chính là Hầu Quân Lâm, ra sáng sớm hôm nay phát ra bọn họ, chẳng qua là phát có kẻ ngầm theo dõi khắp nơi trong viện các nàng, tạm thời lựa chọn hành động.

      Nhưng khi nhìn thấy các nàng chạy ra khỏi viện những người trong bóng tối đó lập tức thân ra tay, liền sai người giết chết những người đó , sau khi xác định những người đó được giải quyết, các nàng nhanh chóng nhạy tới đây cũng là vì trước đó, Lâm dọn sạch những thị binh tuần ra rồi, nếu sao họ có thể thuận lợi thoát có trở ngại chứ.

      "Phải thế nào? phải thế nào?" Nam tử này là ai ? Nàng chưa từng nhìn thấy , tìm các nàng là vì mục đích gì? Điệp Huyên tỉnh táo nhìn nam tử xuất trước mặt.

      "Phải, ta liền đưa các ngươi , để cho các ngươi gặp người mà các ngươi muốn gặp, nếu phải, vậy ta cáo từ, quấy rầy kế hoạch chạy trốn của các ngươi." Hầu Quân Lâm khẽ nhếch môi, nữ tử này có thể tỉnh táo như vậy, rốt cuộc nàng đắc tội với ai? Thế mà lại nhốt các nàng trong thâm cung, còn có nhiều ám vệ bí mật giám thị họ như vậy.

      "Người chúng ta muốn gặp?" Trong miệng Tinh nhi lặp lại câu vừa rồi của Hầu Quân Lâm, đột nhiên hét to: "Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là nam tử được tiểu thư cứu."

      Cuối cùng, trong đầu Tinh nhi cũng nhớ tới nam tử trước mắt này là ai, chính là nam tử bị trúng độc mà tiểu thư cứu khi còn ở Vương phủ.

      "Nhớ ra rồi? Vậy thôi!" Hầu Quân Lâm hơi nhếch khóe miệng cười .

      "Là tiểu thư phái ngươi tới, có đúng ? Ta biết ngay tiểu thư đến cứu Tinh nhi." Tinh nhi kích động cười .

      "Nếu như muốn dẫn thị binh tới hãy lập tức im miệng." Hầu Quân Lâm liếc mắt, sao nha hoàn của Thiên Thiên lại nhiều lời như vậy, haiz, Hầu Quân Lâm lắc đầu cái, rồi sau đó xuất ba bóng đen ôm họ nhanh chóng biến mất giữa đêm khuya.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 130: trường thọ yến
      Editor: Van Tuyet Nhi
      Beta-er: Nam Cung Nguyệt


      Khi Hầu Quân Lâm mang theo Tinh nhi và Điệp Huyên trở lại khách điếm nhìn thấy ba hắc y nhân vốn là tùy tùng của Thiên Thiên trở lại khách điếm.

      Hầu Quân Lâm muốn tiến lên hỏi tung tích của Thiên Thiên, lại bị người tranh hỏi trước.

      " phải ngươi dẫn chúng ta tới gặp tiểu thư sao? Tiểu thư đâu rồi?" Dọc theo đường , vừa nghĩ tới là có thể thấy được tiểu thư lâu ngày gặp, cảm xúc trong lòng Tinh nhi liền nhịn được dâng trào.

      Nhưng sau khi nàng đến khách điếm, chỉ nhìn thấy ba đạo bóng dáng trong phòng, mà thấy được bóng dáng mình muốn gặp kia, liền xoay người ngẩng đầu nhìn nam tử đẹp trai trước mắt, kìm nén được mà hỏi.

      Hầu Quân Lâm nhún nhún vai, cũng muốn hỏi vấn đề này. Nếu như phải bị nàng ngắt lời, sớm hỏi rồi, chừng còn có thể tìm được đáp án. Lúc vừa mở miệng lại nghe thấy giọng của Tinh nhi, "Này, ngươi lừa chúng ta chứ! thế nào tiểu thư cũng coi như là ân nhân cứu mạng của ngươi, mà ta, thế nào cũng từng giúp tiểu thư cứu ngươi, làm sao ngươi có thể lừa ta? Sao lại lấy danh nghĩa của tiểu thư lừa chúng ta chứ?"

      Vừa nghe, thiếu chút nữa Hầu Quân Lâm liền té xỉu, tốt bụng đem các nàng từ hoàng cung cứu ra, các nàng cảm ơn cũng coi như xong, lại còn dám lừa gạt các nàng, khi muốn mở miệng cãi lại giọng kích động của Tinh nhi lại lần nữa ngắt lời .

      "Mặc quản gia, hóa ra ngươi cũng ở đây, có nghĩa là tiểu thư cũng ở đây, vậy tiểu thư đâu? Tinh nhi rất nhớ tiểu thư." Hóa ra Tinh nhi nhìn thấy bóng dáng của Mặc, trách được kích động như thế.

      "Vậy bây giờ ngươi còn hoài nghi ta lừa gạt các ngươi sao?" Hầu Quân Lâm liếc nhìn Tinh nhi cách xem thường rồi mở miệng thản nhiên , nếu phải trong lòng Thiên Thiên còn có nha hoàn này, còn tiếp tục ngắt lời nhiều lần như thế nữa, nàng ta sớm còn đời này rồi, huống chi còn đứng ở chỗ này mà ríu rít.

      Tinh nhi nhếch miệng cười với Hầu Quân Lâm, , "Ngại quá!"

      Hừ lạnh tiếng, Hầu Quân Lâm để ý tới nữ tử trước mắt này nữa, nhìn về phía ba hắc y nhân kia , "Các chủ của các ngươi đâu?"

      " đường xuất cung, Các chủ đột nhiên phân phó thuộc hạ xuất cung trước, còn Các chủ lại chạy đến chỗ khác trong hoàng cung."

      "Cái gì? Thiên Thiên còn ở trong hoàng cung?" Vẻ mặt của Hầu Quân Lâm đầu tiên kinh ngạc, rồi sau đó là vẻ mặt khó hiểu, phải tối nay tới cứu hai nha đầu này ra ngoài sao? Tại sao đường về Thiên Thiên lại quay lại hoàng cung rồi? Tối nay là thọ yến của quốc vương Thủy Nguyệt Quốc, hai quốc gia khác cũng phái người tới chúc mừng, có phải Thiên Thiên gặp phải người nào đó mới quay lại hoàng cung ? Hay là. . . . . .

      " được, ta tuyệt đối thể để mình nàng ở hoàng cung." Mặc kệ Thiên Thiên vì cái gì, cũng phải đứng ở bên cạnh nàng, Hầu Quân Lâm giọng .

      "Hầu trang chủ, Các chủ phân phó, sau khi Các chủ giải quyết chuyện xong lập tức trở về khách điếm, cần phải lo lắng, hơn nữa, cộng thêm công lực của các chủ, tin tưởng thị vệ trong hoàng cung cũng phải đối thủ của Các chủ."

      Tinh nhi và Điệp Huyên thận trọng nghe đối thoại của bọn họ, các nàng biết trong mấy ngày nay, sao tiểu thư lại biến thành Các chủ ở trong miệng của bọn họ, nhưng từ vẻ mặt của trang chủ đẹp trai này có thể thấy được, thích tiểu thư của các nàng.

      "Mặc quản gia, hoàng hậu Thủy Nguyệt Quốc trời sinh tính tình ác độc, dám giết hại người nhà của Điệp Huyên, ngươi nhất định phải diệt trừ nữ nhân này, còn có. . . . . . ." Tinh nhi còn chưa xong, liền bị Điệp Huyên lôi kéo, ngăn cản Tinh nhi tiếp.

      Lời của Tinh nhi đầu tiên là khiến Mặc và Hầu Quân Lâm kinh sợ lúc, rồi sau đó lại thấy hành động của Điệp Huyên, vẻ mặt càng thêm hoang mang, còn nữa, Điệp Huyên trong miệng Tinh nhi vừa rồi là ai? Người nhà của Điệp Huyên sao? Hay là. . . . . .

      Mặc đối mặt cùng Hầu Quân Lâm, mặc dù bọn họ biết tại thị vệ hoàng cung phải là đối thủ của Thiên Thiên, nhưng hoàng cung tối nay chỉ có mấy tên thị vệ kia, mà còn có đám ám vệ thân ở chỗ tối.

      Mặc khẽ mở miệng, "Tinh nhi, các ngươi nghỉ ngơi trước ."

      ", Tinh nhi phải đợi tiểu thư trở lại."

      "Tinh nhi, hay là chúng ta nghỉ ngơi trước , chắc chắn sau khi chúng ta tỉnh dậy là có thể nhìn thấy chủ tử rồi." Điệp Huyên nhìn ra được, trong lòng Mặc quản gia và công tử kia lo lắng chủ tử xảy ra chuyện, nhưng lại yên lòng các nàng, đặc biệt là lời vừa rồi của Tinh nhi.

      "Ừ" Cuối cùng Tinh nhi cũng gật đầu lên tiếng.

      Rất nhanh, liền thấy hai bóng người nhanh chóng biến mất ở trong khách điếm, nhanh chóng về phía hoàng cung.

      Hoàng cung

      "Thọ yến năm nay của trẫm có thể để cho Kỳ vương gia và Ngạo hoàng tử tới chúc mừng, trẫm vô cùng vui mừng, tới, uống ly nữa." Quý Trung nâng cao ly rượu trong tay lên cười vang .

      "Bổn vương cũng vui mừng khi có thể tới tham gia thọ yến của hoàng thượng." Long Khải Kỳ giọng cười , nhưng lúc nâng ly rượu lên khóe mắt lại liếc nhìn Thượng Quan Kiệt Hùng ngồi ở trong góc, phát lúc này ông ta lại có bất kỳ hành động nào.

      "Bản hoàng tử cũng rất vui mừng." Ngạo Thiên Tường khẽ mỉm cười .

      "Ha ha ha, tới, cạn!" Quý Trung hắng giọng cười to lần nữa.

      Mà Thượng Quan Kiệt Hùng vẫn luôn ở góc khuất cúi đầu xuống, giống như để cho người nào có thể nhận ra ông ta, nhưng cũng thành công che lệ khí lóe lên trong mắt .

      Hôm nay là thọ yến, cũng là thương yến*, khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười lạnh.

      *thương yến: yến tiệc đau thương

      Nhưng tất cả điều này đều bị Thiên Thiên núp trong bóng tối thu vào đáy mắt, sở dĩ nàng xuất ở đây, đó là bởi vì trước khi nàng xuất cung nhìn thấy bóng dáng của Thượng Quan Kiệt Hùng.

      Kể từ sau khi nàng tiếp nhận Ám Nguyệt, nàng liền hiểu hóa ra hắc y nhân ngày đó đột nhiên xuất là sát thủ của Ám Nguyệt, người phía sau màn muốn lấy mạng của nàng hẳn là Thượng Quan Kiệt Hùng mà nàng từng bỏ qua cho ông ta mạng.

      Nếu hôm nay bị nàng tìm được tung tích của ông ta, nàng tuyệt đối mềm lòng bỏ qua cho ông ta mạng nữa.

      Khi nàng nhìn thấy đáy mắt Thượng Quan Kiệt Hùng lóe lên lệ khí và nụ cười lạnh của ông ta, nàng liền muốn xem thử rốt cuộc tối nay ông ta muốn làm gì, bởi vì nàng cũng đồng thời cảm nhận được bên ngoài thọ yến này mặc dù là vô cùng vui mừng, nhưng khắp bốn phía đều đầy sát khí.

      tiếng thét chói tai của thái giám đột nhiên quấy rầy tình cảnh vui vẻ này.

      "Thái tử đến."

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 131: Việc vui biến thành tang lễ
      Editor: Van Tuyet Nhi
      Beta-er: Nam Cung Nguyệt


      Rất ràng, câu thái tử đến kia khiến yến tiệc vốn vô cùng náo nhiệt trong chốc lát yên tĩnh trở lại, tất cả tầm mắt đều rơi vào người nam tử xuất tại bữa tiệc này.

      Mà sau khi mấy nữ tử thấy được dung mạo tuấn tú của nam tử kia, liền ngượng ngùng cúi đầu, nhưng lại nhịn được lén lút nâng mày lên quan sát.

      Các đại thần yến tiệc đều run rẩy ngồi ở bên, dám hé miệng.

      Sau khi hoàng hậu nhìn thấy hài tử của nàng xuất đầu tiên là vẻ mặt trách cứ, trách sao lại tới yến hội trễ như thế, rồi sau đó lại vui mừng nhìn Quý Thuần Hoàn, bất luận như thế nào, vẫn tới, chỉ cần có thể đến, tất cả đều quan trọng.

      "Hoàn nhi, tới , nhanh ngồi vào ghế , chỉ còn mình con thôi đấy." Hoàng hậu đưa tay khẽ mỉm cười .

      Chỉ là Quý Thuần Hoàn cũng trực tiếp ngồi vào ghế, mà bình tĩnh đứng tại chỗ, khẽ mỉm cười, lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn tất cả mọi người yến tiệc.

      Khóe miệng Long Khải Kỳ khẽ cong lên, chậm rãi thưởng thức ly rượu trong tay, nhưng khóe mắt lại liếc về phía Quý Thuần Hoàn vẫn mỉm cười, ngược lại rất muốn nhìn xem tiếp theo phát triển như thế nào.

      Ngạo Thiên Tường mỉm cười nhìn phản ứng của mỗi người, dường như tất cả đều ở trong khống chế của .

      Mà Thượng Quan Kiệt Hùng vẫn cúi đầu lại giận dữ nắm chặt hai quả đấm, sao xuất giờ này? phải bị nhốt sao? Trong lúc ông ta vẫn còn căm hận cầm ly rượu bàn lên uống cạn hơi -

      "Hoàn nhi, hôm nay là thọ yến của phụ hoàng con, đồng thời cũng để tuyển chọn thái tử phi, nhanh tới ngồi vào ghế , được tùy hứng đứng ở đó." Hoàng hậu nhìn con của bà bình tĩnh đứng tại chỗ, mặt có chút vui, nhưng nghĩ đến hôm nay có thể tìm được thái tử phi cho Hoàn nhi, tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên.

      Hoàng hậu vừa xong, mặt mấy thiên kim tiểu thư ở yến tiệc đều tràn đầy cảm giác hưng phấn, đồng thời cũng bắt đầu đứng ngồi yên, cố gắng hết sức để cho mình đẹp nhất trước mặt thái tử, hi vọng mình có thể được thái tử nhìn trúng.

      Phải biết rằng được tuyển chọn làm thái tử phi, tương đương với việc chính là được tuyển chọn làm hoàng hậu, làm sao họ có thể mất hứng.

      Kể từ khi Quý Thuần Hoàn xuất bữa tiệc Quý Trung cũng chưa từng nhìn cái, tầm mắt của ông ta vẫn luôn ở người hầu hạ ông ta là Thượng Quan Mạn Nhi, cho đến lúc hoàng hậu ra lời kia ông ta mới giương mắt nhìn thoáng qua phía sau lưng hoàng hậu, rồi sau đó bất mãn nhìn Quý Thuần Hoàn, "Hôm nay là thọ yến của trẫm, ngươi đột nhiên xuất là tới phá hư thọ yến của trẫm hay là còn có nguyên nhân khác."

      Vừa dứt lời, chỉ khiến các đại thần sững sờ, mà còn khiến những nữ tử muốn trở thành thái tử phi kia càng thêm khó hiểu, đây là chuyện gì, sao hoàng thượng lại ra những lời như vậy, đó là thái tử, nhi tử của hoàng thượng, con trai duy nhất, cũng là thái tử tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế, hoàng thượng làm sao thế?

      "Hoàng thượng, Hoàn nhi đương nhiên là vì chúc mừng hoàng thượng mới có thể xuất ở nơi này? Sao lại muốn phá thọ yến của hoàng thượng chứ?" Hoàng hậu thấy thế liền mở miệng giảng hòa cười , kì thực hai tay của bà ở trong tay áo nắm chặt.

      Từ ngày Lệ phi vào cung, hoàng thượng chưa từng nhìn bà cái, ngay cả trong bữa tiệc quan trọng như thế, hoàng thượng lại để nữ nhân kia ngồi cùng, ngay trước mặt vương gia của Long Khải Quốc và hoàng tử của Thương Lang Quốc, còn có cả trước mặt các đại thần, trước mặt mọi người ôm nữ nhân kia chàng chàng thiếp thiếp, hề có chút khí chất của vua, hoàng hậu giận dữ liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn Nhi, chỉ là mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, mặc cho người nhìn thấy cũng nhìn ra ý nghĩ thực trong lòng bà.

      "Hoàng thượng, hoàng hậu rất đúng, hôm nay là thọ yến của hoàng thượng, làm sao thái tử lại muốn phá hư thọ yến hoàng thượng chứ?" Thượng Quan Mạn Nhi nũng nịu .

      "Ngồi xuống !" Quý Trung liếc mắt nhìn Quý Thuần Hoàn lần nữa, rồi sau đó nhàn nhạt ra.

      Từ cuộc đối thoại này, khiến các đại thần xác định chuyện, chính là lời đồn hoàng thượng thích thái tử là , xem ra vị Lệ phi vừa mới vào cung được vinh sủng kia thay thế vị trí của hoàng hậu thôi.

      "Phụ hoàng muốn biết vì sao nhi thần đến trễ ư? Vì sao đến bây giờ mới xuất ở đây?" Quý Thuần Hoàn cười khẽ , bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường kia ngược lại thay đổi, có vẻ là cao thâm khó lường, người còn mơ hồ để lộ ra khí chất vương giả.

      "Có cái gì để hỏi chứ, tính cách của phụ hoàng thế nào ngươi còn biết sao?" Quý Trung nhìn cũng nhìn Quý Thuần Hoàn cái, .

      Có thể làm cho trở thành thái tử, phải dựa vào mẫu hậu là hoàng hậu của ông, hay cậu là tể tướng có binh lực hùng hậu, nếu phải ông chỉ còn lại đứa con trai, chỉ cần thấy , ông nhớ tới cái chết của Hoan nhi, ánh mắt tức giận của Quý Trung thỉnh thoảng còn liếc nhìn hoàng hậu ở bên.

      Quý Thuần Hoàn cảm nhận được tức giận tỏa ra từ người phụ hoàng, trong lòng chỉ cười lạnh, xem ra phụ hoàng lại nhớ tới chuyện xưa rồi, bằng cũng tức giận nhìn về phía mẫu hậu, "Nhi thần cũng rất vất vả mới có thời gian để đến đây."

      "Trẫm cũng hy vọng ngươi có thể tới tham gia thọ yến của trẫm." Quý Trung nhàn nhạt .

      Quý Thuần Hoàn giống như nghe thấy lời của Quý Trung, tiếp tục , "Sáng sớm hôm nay, xung quanh phủ đệ của nhi thần bị đám hắc y nhân chặn đến con kiến cũng chui lọt, hễ có người bước ra phủ đệ, đều bị đám hắc y nhân kia giết chết."

      Xung quanh là mảnh xôn xao, trong chốc lát các đại thần đều thầm với nhau.

      Mà hoàng hậu cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, đứng dậy thẳng tới bên người Quý Thuần Hoàn, lo lắng , "Hoàn nhi, để mẫu hậu nhìn xem, con có bị thương ?"

      Chân mày Quý Trung nhíu chặt, lời nào, hai mắt chăm chú nhìn Quý Thuần Hoàn.

      Nụ cười mặt Quý Thuần Hoàn mặt giảm, tiếp tục , "Nhi thần phúc lớn mạng lớn nên có việc gì, chỉ là lại làm cho nhi thần phát bí mật."

      "Bí mật? Bí mật gì?" Hoàng hậu kinh ngạc .

      "Có người muốn biến chuyện vui hôm nay thành tang thương!"

      Vừa dứt lời, cả yến tiệc đều xôn xao, có vài người sắc mặt bắt đầu trắng bệch, có vài người vô cùng sợ hãi.

      "Người nọ hẳn là ngươi !" Quý Trung lạnh lùng .

      "Sao phụ hoàng lại như thế ?" Quý Thuần Hoàn dường như sớm ngờ tới ông ta như vậy, cho nên cũng có tức giận, mà lẳng lặng nhìn phụ hoàng của mình cười .

      "Chỉ cần trẫm vừa chết, ngươi liền ngồi lên vị trí của trẫm."

      "Nhi thần là thái tử, cũng là hoàng thượng tương lai, nhi thần cần gì phải làm như vậy?" Mặc dù trong lòng biết từ phụ hoàng thích , nhưng bản thân lại nhấn mạnh lần nữa rằng phụ hoàng vẫn thương , chỉ là hiểu được cách biểu đạt thế nào thôi, nhưng mà hôm nay, còn cách nào để tự với mình là phụ hoàng vẫn thương nữa.

      "Hoàng thượng, sao nữa Hoàn nhi cũng là con của hoàng thượng, sao Hoàn nhi lại có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy." Hoàng hậu nhìn hoàng thượng cùng chung sống với bà hai mươi mấy năm giận dữ .

      Coi như năm đó bà làm ra chuyện có lỗi, cũng thể trách Hoàn nhi được, muốn trách phải trách bà.

      Quý Trung gì, ông dường như cũng nhận thức được lời mình vừa là lời lúc tức giận, chỉ cần ông vừa nghĩ tới Hoan nhi, tức giận của ông với Hoàn nhi chỉ có tăng mà giảm, nếu như phải vì , Hoan nhi phải chết; nếu như phải , bây giờ Hoan nhi là thái tử, mà phải là .

      Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó tầm mắt đều rơi vào người Thượng Quan Kiệt Hùng ngồi ở góc khuất.

      "Hôm nay nhi thần xuất ở đây chỉ có mục đích, đơn thuần vì hoàng thượng, cũng là vì dân chúng của Thủy Nguyệt Quốc, nhất định để kế hoạch của người nọ được như ý." Quý Thuần Hoàn lạnh lùng , nếu phụ hoàng chưa bao giờ coi là con, vậy cũng cần oán hận nữa.

      "Ha ha ha, đó là chuyện nhà của các ngươi, mặc kệ các ngươi có oán hận gì, cùng gặp Diêm La Vương mà ." Chỉ thấy Thượng Quan Kiệt Hùng vẫn ở góc bỗng nhiên cười .

      Đột nhiên, tất cả tầm mắt của mọi người đều rơi vào người của ông ta, bao gồm cả Thượng Quan Mạn Nhi cũng là vẻ mặt khó hiểu nhìn phụ thân của mình đột nhiên mở miệng vào lúc này, trong lòng nàng mặc dù vẫn hiểu vì sao phụ thân phải để nàng đạt được sủng ái của hoàng thượng, cũng để cho nàng bất luận thế nào cũng phải làm cho hoàng thượng đồng ý cho phụ thân tham gia yến tiệc tối nay.

      "Ngươi chính là phụ thân của ái phi?" Quý Trung mở miệng hỏi.

      " sai, chỉ là rất nhanh là người lấy mạng của ngươi." Bàn tay Thượng Quan Kiệt Hùng đẩy xe lăn tới giữa yến tiệc cười lạnh .

      Các đại thần gắt gao nhìn chằm chằm nam tử trung niên xuất khẩu cuồng ngôn, rồi sau đó lại nhìn về phía nữ tử bên cạnh hoàng thượng.

      "Hoàng thượng, nô tì. . . . . . nô tì. . . . . ." Thượng Quan Mạn Nhi sợ hãi nhìn Quý Trung, biết nên gì.

      "Cút." Quý Trung hung hăng đẩy cái, Thượng Quan Mạn Nhi liền lăn từ long ỷ xuống.

      Uổng cho ông sủng ái nàng ta như thế, ngờ nàng ta lại muốn lấy mạng của ông, đoạt giang sơn của ông, nếu như phải thấy dung mạo của nàng có vài phần giống với Ngọc nhi, ông cũng vinh sủng mình nàng như thế.

      "Ta sai người bao vây bốn phía, mà tất cả mọi người ở đây đều uống rượu đặc chế của ta, đừng vọng tưởng có thể sống sót mà ra ngoài. Còn ngươi nữa, hoàng thượng, ngươi trúng độc nặng nhất, chỉ cần ngươi và Mạn Nhi hoan ái lần nữa, chất độc người ngươi liền nặng thêm phần. Ha ha" Thượng Quan Kiệt Hùng cười lớn tiếng .

      Tất cả các đại thần và người nhà của họ đều ngây ngẩn cả người, bọn họ cũng trúng độc, còn sống được bao lâu, tại sao lại như thế chứ, bọn họ chỉ tới tham gia yến tiệc của hoàng thượng thôi mà, sao lại. . . . . .

      Quý Trung sững sờ nhìn nam tử ngồi xe lăn, ông ta (Thượng Quan Kiệt Hùng) cái gì, ông (Quý Trung) trúng độc, sao ông (Quý Trung) lại biết? Hoan ái với nữ nhân kia lần, độc càng nặng hơn, chẳng lẽ là . . . . . .

      Hoàng hậu lo lắng nhìn Quý Trung, bất luận như thế nào, ông cũng là người cùng bà trải qua hơn nửa đời người, nghe thấy ông bị trúng độc, làm sao bà lo lắng chứ?

      "Hoàng thượng, người sao chứ?"

      "Người đâu, lấy đầu của Quý Trung xuống." Thượng Quan Kiệt Hùng lạnh lùng quát.

      Vừa dứt lời, nhưng lại như mong muốn của Thượng Quan Kiệt Hùng, Thượng Quan Kiệt Hùng kinh ngạc nhìn bốn phía, làm sao có thể, người của thể nào nghe thấy tiếng của xuất .

      "Người đâu, lấy đầu của Quý Trung xuống cho ta." Thượng Quan Kiệt Hùng lớn giọng thêm vài phần, nhưng vẫn có người đáp lại ông ta.

      "Sao vậy? Có phải có người nào nghe ngươi ?" Quý Thuần Hoàn cười lạnh nhìn nam nhân bắt đầu hoảng sợ.

      "Sao lại như vậy?"

      "Ném ra!"

      Chỉ thấy Quý Thuần Hoàn vừa xong, trong chốc lát giữa sân lại bị mấy chục thi thể của hắc y nhân chiếm cứ.

      Toàn bộ đám đại thần sớm núp ở góc , sợ hãi nhìn mọi việc diễn ra.

      Thượng Quan Kiệt Hùng nhìn những thi thể kia, hai mắt thẳng tắp trừng lên, sắc mặt trắng bệch, những người này đều là người của ông, sao kế hoạch của ông lại thất bại chứ, chỉ là rất nhanh, mặt của ông ta thoáng qua nụ cười lạnh lùng.

      "Vậy thế nào? Chỉ cần các ngươi uống rượu kia, đều trúng phải độc đặc chế của ta, cũng sống qua ngày mai."

      " sao?" Quý Thuần Hoàn cười nhạt .

      Nhìn Quý Thuần Hoàn đột nhiên cười lạnh cách bình tĩnh như vậy, đáy mắt Thượng Quan Kiệt Hùng thoáng qua chút thất bại, chẳng lẽ rượu kia bị tráo rồi sao?

      " sai, trước khi rượu kia được đưa tới bữa tiệc bị người của ta treo đầu dê bán thịt chó rồi rồi, ngươi cảm thấy kế hoạch của ngươi còn có thể thành công sao? Thượng Quan Kiệt Hùng." Quý Thuần Hoàn lạnh lùng tức giận .

      Lời của Quý Thuần Hoàn khiến cho mấy tên đại thần yên tâm, bọn họ trúng độc, ra là thái tử sớm phát ra kế hoạch của người này, cũng thầm phá hư kế hoạch của , cứu bọn họ.

      "Hạ quan cảm tạ ơn cứu mạng của thái tử." Các đại thần đều đồng loạt quỳ mặt đất cảm kích .

      Mà từ đầu tới cuối Quý Trung đều lẳng lặng ở bên nhìn đứa con này của , đáy mắt thoáng qua chút an ủi.

      "Ha ha" Chỉ thấy Thượng Quan Kiệt Hùng cười to, thừa dịp có người chú ý nhấn cơ quan xe lăn, ngân châm đột nhiên bắn ra từ xe lăn, nhanh chóng bay về phía Quý Thuần Hoàn.

      Nhưng khi ngân châm nhanh chóng đâm về phía Quý Thuần Hoàn lại bị cục đá đột nhiên xuất giữa trung đánh rớt xuống mặt đất.

      Cùng lúc đó, trong trung dần ra vài bóng đen, vũ khí tay trực tiếp chém về phía Thượng Quan Kiệt Hùng. Mà Thượng Quan Kiệt Hùng lại ngừng điều khiển xe lăn, ngừng bắn ra ám khí từ trong xe lăn, làm cho có người nào có thể đến gần ông ta bước.

      Giữa trung đột nhiên thoáng bóng người xinh đẹp, nhanh chóng nhấc cổ áo của Thượng Quan Kiệt Hùng lên, rồi biến mất ở yến tiệc, nhưng trước khi biến mất lưu lại câu , "Cứ giao người này cho ta giải quyết, ta nhất định làm cho ông ta sống bằng chết."

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 132: Tập kích lần nữa
      Edit: Nam Cung Nguyệt
      Beta: Tiểu Lăng


      ra bóng hình xinh đẹp vẫn luôn trốn ở trong bóng tối ấy là Thiên Thiên, nàng thấy Thượng Quan Kiệt Hùng dựa vào xe lăn đặc chế, khiến những thị vệ kia thể đến gần chứ đừng là bắt được , sau đó lại thấy Long Khải Kỳ bên xem trò vui, chờ bọn (LKK) ra tay, còn bằng tự giải quyết. Nàng vừa thi triển khinh công vừa vận nội lực ra nhanh chóng xách Thượng Quan Kiệt Hùng lên biến mất ngay tại thọ yến.

      Long Khải Kỳ nhìn bóng hình xinh đẹp kia biến mất, liền biết ngay bóng dáng kia là nàng. ngờ nàng xuất tại hoàng cung, cũng cứu Thượng Quan Kiệt Hùng , , chính xác là, bắt Thượng Quan Kiệt Hùng .

      "Kỳ, là Thiên Thiên, vậy mà Thiên Thiên lại bắt Thượng Quan Kiệt Hùng ." Nghe được tiếng động gần như phát ra thanh ấy, Hiên Viên Hạo giọng .

      "Ừ." Chẳng lẽ nàng xuất tại Thủy Nguyệt quốc là vì Thượng Quan Kiệt Hùng? Làm sao nàng lại biết kế hoạch của Thượng Quan Kiệt Hùng? Long Khải Kỳ thầm suy nghĩ.

      "Kỳ, có muốn đuổi theo , dù biết kế hoạch của Thượng Quan Kiệt Hùng rồi, nhưng thế lực bí mật của tuyệt đối chưa bị sụp đổ, ta lo Thiên Thiên cứ bắt Thượng Quan Kiệt Hùng như vậy, chọc tới phiền toái." Hiên Viên Hạo lo lắng .

      "." Đúng vậy, Hạo rất đúng, dù võ công của nữ nhân kia tệ, nhưng đấu với Thượng Quan Kiệt Hùng luôn luôn xảo trá thâm độc, nhất định thua thiệt.

      Thừa dịp tầm mắt của mọi người yến hội đều đặt người Quý Thuần Hoàn cùng những thi thể kia, hai người họ nhanh chóng biến mất ở đó. Họ theo hướng Thiên Thiên vừa mới biến mất, họ tin rằng Thiên Thiên mình xách Thượng Quan Kiệt Hùng thể nhanh chóng xuất cung được, họ phải đuổi kịp nàng trước khi nàng xuất cung.

      Giây phút hai người họ vừa biến mất kia, Ngao Thiên Tường hơi nhếch khóe miệng, giống như mọi việc đều nằm trong tay .

      Trong lòng Quý Thuần Hoàn cũng đoán được nữ nhân bắt Thượng Quan Kiệt Hùng là ai, ngờ nàng tới Thủy Nguyệt quốc, còn thầm vào cung, nhưng giờ thể đuổi theo ngay, song lúc bóng dáng kia sắp biến mất, cho người bí mật theo rồi.

      Thượng Quan Kiệt Hùng bị bắt , thọ yến liền yên tĩnh lại, mà các lính hầu cũng nhanh chóng xử lý những thi thể kia.

      "Người đâu, kéo nữ nhân ác độc này xuống cho trẫm, đúng giờ Ngọ ngày mai xử trảm." Sau khi tỉnh táo lại, Quý Trung trở về vị trí, lạnh giọng .

      ", Hoàng thượng, nô tì hoàn toàn biết phụ thân lại đại nghịch bất đạo như thế, dám mưu hại Hoàng thượng, nô tì hoàn toàn biết gì hết, biết chút nào, cầu Hoàng thượng bỏ qua cho nô tì mạng." Thượng Quan Mạn Nhi hoàn toàn chú ý tới hình tượng, quỳ mặt đất, ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

      "Kéo xuống." Quý Trung hoàn toàn nhìn nữ nhân quỳ dưới đất kia cái, ông hoàn toàn chẳng có tình cảm gì với nàng ta, chỉ bởi dung mạo nàng ta hơi giống Ngọc Nhi thôi, ông lạnh lùng quát.

      "Hoàng thượng, nô tì tham dự mà, nô tì oan uổng a!" Chỉ thấy Thượng Quan Mạn Nhi bị thị vệ cứng rắn kéo xuống.

      "Hoàn Nhi, hôm nay may là có con, nếu trẫm, , Thủy Nguyệt quốc liền thua trong tay trẫm rồi." Quý Trung nhìn con của mình , trải qua việc này, ông suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ ông và hoàng hậu có rối rắm gì, đó cũng phải là lỗi của Hoàn Nhi, dù sao Hoàn Nhi cũng là ruột thịt máu mủ của ông.

      "Nếu Hoàng thượng còn đáng ngại, thần xin được cáo lui trước!" vất vả mới biết nàng tới Thủy Nguyệt Quốc, thể lần nữa để lỡ cơ hội gặp nàng.

      "Hoàn Nhi, con vẫn còn tức giận với phụ hoàng sao?" Quý Trung nhìn thái độ lạnh lùng của nhi tử, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ ông lại mất cả hài tử duy nhất này sao?

      Phụ hoàng? Đây là lần đầu tiên ông ta ở trước mặt của tự xưng là phụ hoàng, mà phải trẫm, chỉ là cái này tựa hồ muộn, cần phụ hoàng này rồi.

      "Hoàn Nhi, phụ hoàng chuyện với con, con nghe thấy sao?" Hoàng hậu thấy Quý Thuần Hoàn định nhấc chân rời , mở miệng tức giận .

      "Hoàn Nhi, thời gian của phụ hoàng còn nhiều nữa, chẳng lẽ con nhẫn tâm muốn phụ hoàng của con đơn rời sao?" Là do ông tỉnh ngộ quá muộn, nhưng ông muốn trong khoảng thời gian này, mình được hưởng thụ chút tình phụ tử, muốn mất hài tử duy nhất này.

      "Hoàng thượng hãy yên tâm, cổ độc người Lệ phi cũng có chuyển tới người Hoàng thượng, nhi thần để người cho thuốc chống cổ độc bí mật vào thức ăn của Hoàng thượng, hơn nữa mỗi ngày Hoàng thượng đều dùng Giải Độc Hoàn, dù có trúng độc từ lâu cũng sớm khỏi." xong, Quý Thuần Hoàn nhấc chân rời khỏi yến hội.

      Từng câu từng chữ của Quý Thuần Hoàn quanh quẩn trong đầu Quý Trung, ra Hoàn Nhi thầm làm nhiều việc như vậy vì ông, cho tới nay đều là ông sai, ông hoàn toàn sai lầm.

      Bên kia.

      Thiên Thiên xách theo Thượng Quan Kiệt Hùng, cũng trực tiếp xuất cung, lấy sức mình nàng cũng khó mà mang Thượng Quan Kiệt Hùng ra khỏi cung.

      " ngờ cái thân ông lại nặng như vậy." Thiên Thiên xách Thượng Quan Kiệt Hùng tay ném , lạnh lùng .

      Thượng Quan Kiệt Hùng cứ như thế té xuống đất mạnh, khi ngẩng đầu lên nhìn về phía người cứu mình, hoàn toàn ngây dại.

      "Ngươi chưa chết?"

      "Ông chưa chết, ta cũng chưa chết được." Thiên Thiên lạnh lùng .

      " thể nào, người của ta tự tay ném ngươi xuống vách núi, cũng tận mắt nhìn thấy ngươi được hạ táng, làm sao ngươi lại chết, , ngươi là ai, lại dám giả trang tiện nhân kia."

      "Ta chưa chết là để đến đòi nợ ông, hận mình năm đó mềm lòng, chỉ phế bỏ hai chân của ông, nên trực tiếp lấy cái mạng chó của ông mới đúng." Thiên Thiên chỉ nhàng vung tay cái, Thượng Quan Kiệt Hùng lập tức bay lên cao, rồi lại té mạnh xuống đất.

      "Khụ", Thượng Quan Kiệt Hùng nhịn được đau nhức truyền tới từ lồng ngực, nhổ ra ngụm máu tươi lớn.

      "Tiện nha đầu nhà ngươi, lại dám giết phụ thân." Thượng Quan Kiệt Hùng nhịn đau nhức người, tức giận quát lên.

      "Giết phụ thân? Ông có tư cách." Thiên Thiên lại đá ra cước, chỉ thấy thân thể nằm rạp đất kia bị văng ra mấy trượng.

      Đúng lúc này, Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo đuổi tới.

      "Thiên Thiên, giết ông ta chỉ làm bẩn tay nàng thôi." Hiên Viên Hạo tới bên cạnh Thiên Thiên cười lạnh .

      "Ông ta trúng độc, chỉ cần nữa nửa khắc, ông ta trúng độc bỏ mình." Long Khải Kỳ gật đầu cái rồi .

      " thể nào… Sao ta lại có thể trúng... độc." Thượng Quan Kiệt Hùng thể tin , ông ta hạ độc trong rượu những người đó, nhưng những thứ đó phải bị Quý Thuần Hoàn đổi rồi sao? Dù ông ta có uống những ly rượu kia, nhưng trước đó ông ta cũng ăn thuốc giải, ông ta thể nào trúng độc được.

      "Đúng vậy, những ly rượu kia bị Quý thái tử đổi, nhưng là bầu rượu bàn của ông lại bị hạ kịch độc." Hiên Viên Hạo nhàn nhạt ra.

      Sau khi Kỳ nên ra tay sớm, thầm để Khuynh Vũ đổi rượu bàn Thượng Quan Kiệt Hùng thành rượu có kịch độc.

      , ." Thượng Quan Kiệt Hùng ngừng lẩm bẩm, ông ta tin ông ta lại mất mạng như thế, ông ta tính kế hơn nửa đời, cuối cùng lại bị người khác tính kế, giấc mộng của ông ta còn chưa được thực , ông ta thể chết như vậy.

      "Thiên Thiên, nàng tới Thủy Nguyệt quốc là vì ông ta sao?" Hiên Viên Hạo nhìn Thượng Quan Kiệt Hùng nữa, mà là cười híp mắt nhìn Thiên Thiên.

      " phải."

      " phải vì ông ta? Vậy là vì cái gì? Cần ta giúp tay ? Ta cùng Kỳ nhất định cố gắng giúp nàng." Hiên Viên Hạo tiếp tục .

      " cần, ta giải quyết xong chuyện." Tầm mắt của Thiên Thiên gắt gao đặt lên người Thượng Quan Kiệt Hùng ngừng giãy giụa, cho dù chết, nàng cũng để cho ông ta chết sảng khoái như vậy.

      ở lúc nàng nghĩ tiến lên hung hăng quất Thượng Quan Kiệt Hùng đột nhiên xuất những kẻ áo đen che mặt.

      Những kẻ áo đen cầm đại đao trong tay, mạnh mẽ chém tới ba người bọn họ.

      Long Khải Kỳ cùng Hiên Viên Hạo thấy thế, lập tức đánh ra chưởng phong, mấy tên áo đen ngã xuống đất, rất nhanh, lại xuất đám áo đen tiến lên tập kích.

      Vốn định hung hăng quất Thượng Quan Kiệt Hùng, Thiên Thiên dừng bước lại, đối phó với những tên áo đen đột nhiên xuất kia, khi nàng nhìn thấy những tên áo đen che mặt này đột nhiên xuất nàng liền cảm thấy quen thuộc, giống như nàng gặp những tên áo đen này.

      Mà bởi vì mấy tên áo đen che mặt xuất , hai mắt Thượng Quan Kiệt Hùng chăm chú nhìn những người đánh nhau, lúc đó, ông ta đột nhiên cảm thấy bụng đau vô cùng, chẳng lẽ ông ta trúng kịch độc như lời của bọn chúng? Chẳng lẽ ông ta phải chết như vậy?

      Tầm mắt lại rơi vào người bóng hình xinh đẹp mảnh khảnh kia, đáy mắt thoáng qua tia lệ khí, cho dù chết, ông ta cũng thể chết như vậy, ông ta phải kéo tiện nhân kia chết cùng, may là trước đó ông ta chuẩn bị chu đáo, tiện nhân, ngươi chết !

      Chỉ thấy Thượng Quan Kiệt Hùng tàn nhẫn trừng mắt nhìn bóng dáng Thiên Thiên, sau đó dùng hết sức, khạc từ trong miệng ra cái ám khí, trực tiếp vọt đến chỗ Thiên Thiên.

      đánh nhau với mấy tên áo đen, Thiên Thiên hoàn toàn chú ý tới cái ám khí bay về phía nàng, chỉ nghe thấy tiếng "Cẩn thận", liền nghe được tiếng ám khí đâm vào cơ thể.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :