1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 123: Đến Thủy Nguyệt quốc
      Editor: Junenar
      Betaer: Bồ Công


      Thiên Thiên cũng ngờ gặp được bọn họ ở đây, hơn nữa lại tại thời điểm này.

      Hai người này phải ai khác, chính là Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo tới Thủy Nguyệt quốc tham gia thọ yến.

      Ngăn cho tim thôi đập loạn, Hiên Viên Hạo rất muốn bước đến ôm chặt nữ tử khiến đến tận xương tủy kia.

      Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, hưng phấn hô, “ tốt quá, Thiên Thiên, ta biết nàng chết, ta biết ngay người nằm trước mặt đó phải nàng. Hại ta đau lòng trận.”

      Còn Long Khải Kỳ đứng bên cạnh Hiên Viên Hạo lại có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là ánh mắt vẫn luôn đặt người Thiên Thiên. Mặc dù nhìn qua có vẻ chẳng tỏ thái độ gì, nhưng thực chất trong lòng kích động mãnh liệt.

      Nhưng lúc nhìn thấy hai nam tử sau lưng nàng, nội tâm trở nên nguội lạnh.

      “Ta còn phải tiếp tục lên đường, có cơ duyên lần sau gặp lại.” Nàng phải mau chóng chạy tới Thủy Nguyệt quốc cứu Tinh nhi và Như Huyên, về phần hai người trước mắt, đặc biệt là người kia, người tỏa ra tức giận, có tư cách gì để mà tức giận chứ.

      “Vậy chúng ta cùng nhau lên đường, được ?” Hiên Viên Hạo muốn đánh mất nàng lần nữa.

      ra nàng chưa chết, ngày đó chính mình nhìn nhầm, là nàng, ông trời ban cho mình thêm cơ hội, bản thân vất vả mới gặp lại nàng, sao có thể bỏ lỡ.

      “Thiên Thiên, bọn họ là ai?” Dĩ nhiên trong lòng Hầu Quân Lâm biết hai nam tử trước mắt là ai, nhưng chính là cố tình hỏi như thế.

      “Đúng thế! Thiên Thiên, người này là ai?” Hiên Viên Hạo thấy nam tử bên người Thiên Thiên, người trong đó biết, nhưng tên còn lại, khỏi nghi ngờ.

      Thiên Thiên bắt đầu nhức đầu, rốt cuộc mấy nam nhân này suy nghĩ cái gì, nàng tin bọn họ lại biết đối phương, đặc biệt là Hầu Quân Lâm, hà cớ gì muốn ở trước mặt mình giả bộ quen biết đối phương?

      Dường như Mặc có thể cảm nhận được suy nghĩ của Thiên Thiên, hờ hững , “Trước mặt hai người chính là Kỳ Vương gia và Hữu Tể tướng của Tây Lũng quốc.”

      “A, tại hạ Hầu Quân Lâm diện kiến Kỳ Vương gia và Hữu Tể tướng.” Hầu Quân Lâm ôm quyền cười .

      ra là trang chủ của Tiêu Diêu sơn trang, chẳng trách có thể nhàn hạ như vậy.” Hiên Viên Hạo giọng , có thể cảm nhận được thương từ người Hầu Quân Lâm, ra là nam tử thích Thiên Thiên.

      thôi, hướng chúng ta chưa chắc giống nhau, ta thấy chúng ta vẫn nên tách ra mà .” Sau khi Thiên Thiên hờ hững xong trực tiếp về phía trước, đúng lúc tiểu nhị dắt ngựa tới, tự mình ngồi lên ngựa sau đó bắt đầu chạy nhanh.

      Mặc và Hầu Quân Lâm nhanh chóng ngồi lưng ngựa rồi lập tức đuổi theo.

      “Kỳ, chúng ta có nên đuổi theo hay ?” Hiên Viên Hạo thấy thế, vốn định lập tức tiến lên, thấy Long Khải Kỳ bên cạnh, mở miệng hỏi.

      cần đuổi theo.” Long Khải Kỳ lạnh giọng .

      “Kỳ, đó là Thiên Thiên, Thiên Thiên chết, nếu như lần này để nàng rời , chắc gì ta có thể gặp lại nàng lần nữa?” Hiên Viên Hạo nóng nảy , đồng thời ánh mắt ngừng nhìn theo hướng Thiên Thiên rời .

      Long Khải Kỳ nhìn vẻ mặt lo lắng của Hạo, nhàn nhạt ra, “Mục đích của bọn họ giống chúng ta.”

      “Kỳ, ý người là Thiên Thiên bọn họ cũng tới Thủy Nguyệt quốc?” Hiên Viên Hạo lộ vẻ tò mò hỏi, vừa rồi Thiên Thiên hề gì, làm sao Kỳ biết được?

      “Con đường này chỉ dẫn tới nơi.” Kỳ chỉ vào hướng Thiên Thiên rời .

      Hiên Viên Hạo giống như tỉnh ngộ hô lên, “Phải ha, tại sao ta lại quên mất điểm căn bản này.”

      ra Hạo phải quên, mà tâm tư đặt hết người Thiên Thiên, còn lại cái gì cũng quan tâm.

      “Vậy trước tiên chúng ta cần lên đường vội, dù sao đến Thủy Nguyệt quốc là có thể tìm được Thiên Thiên.” Hạo hưng phấn .

      tại hoàn toàn khác với ngày xưa luôn làm việc cách thận trọng, lòng bây giờ ngọt ngào tựa như đứa trẻ được cho kẹo.

      Nửa tháng qua , trải qua chặng đường dài, cuối cùng đoàn người Thiên Thiên tới được Thủy Nguyệt quốc.

      “Đây là thứ thuộc hạ chuẩn bị cho chủ tử.”

      Thiên Thiên nhìn Mặc lấy chiếc mặt nạ từ trong ngực ra, mặc dù mặt nạ làm vô cùng tinh xảo, nàng hiểu Mặc muốn nàng gặp lại hai người kia, nhưng có số việc nhất định phải đối mặt.

      “Mặc, cần. Mau thông báo cho người của chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, Tối nay, chúng ta dạ tham* hoàng cung.” Thiên Thiên nhàn nhạt .

      *Dạ tham: thăm dò ban đêm.

      “Thiên Thiên, ta nghe ngóng được mấy ngày nữa vừa đúng lúc là thọ yến của quân chủ Thủy Nguyệt quốc, đến lúc đó thủ vệ hoàng cung lơi lỏng, là thời điểm tốt nhất để chúng ta cứu viện.” Hầu Quân Lâm lên tiếng.

      “Được.”

      Hầu Quân Lâm ngẩn người, ra đường cảm thấy kỳ quái, từ lần trước sau khi gặp phải Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo, thái độ Thiên Thiên đối với vẫn luôn như vậy, bình bình đạm đạm, mấy câu đáp đều vô cùng đơn giản ừ, được, hiểu.

      Chẳng lẽ đắc tội với Thiên Thiên? Sao nhớ ?

      “Mặc, trước tiên để người chúng ta nghỉ ngơi chút, đợi đến lúc thọ yến của quân chủ Thủy Nguyệt quốc, chúng ta vào cung, còn nữa, sắp xếp ổn thỏa, ta muốn gặp người thu thập tin tức ở đây.” xong, Thiên Thiên trở về sương phòng của mình.

      Nhìn bóng hình xinh đẹp rời , Hầu Quân Lâm càng thêm mơ hồ , “Mặc, phải ta chọc Thiên Thiên tức giận đấy chứ?”

      “Ừ.” Mặc nhàng gật gật đầu.

      Chẳng qua lại nhanh chóng biến mất trước mắt Hầu Quân Lâm.

      “Tại sao ngươi lại trả lời ‘Ừ’ với ta!” Hầu Quân Lâm oán giận hét, suốt đoạn đường này, đối với mấy từ ừ, được, hiểu chán muốn chết rồi, xem ra chọc giận Thiên Thiên rồi.

      được, phải sớm tìm được nguyên nhân, rốt cuộc chọc giận Thiên Thiên chỗ nào? nhanh chóng cẩn thận nghĩ lại chuyện xảy ra đoạn đường kia, cuối cùng, hai mắt tỏa sáng, rốt cuộc biết.

      **************

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 124: Bò bít tết
      Editor: Junenar
      Betaer: Bồ Công


      Sắc trời chậm rãi buông xuống, Thiên Thiên được nghỉ ngơi đầy đủ tỉnh lại.

      Lúc nàng mở cửa phòng định xuống lầu lấp đầy cái bụng, liền bắt gặp Hầu Quân Lâm nở nụ cười.

      “Thiên Thiên, nàng ngủ dậy rồi, ta cố ý chuẩn bị bữa tối cho nàng, nàng xem qua có thích hay ?” Hầu Quân Lâm vừa xong, thấy tiểu nhị đứng ở cửa bưng phần nhìn vừa giống lại vừa giống món bò bít tết.

      Bò bít tết? Vì sao ở cổ đại lại có món này? Ngẩng đầu tò mò nhìn Hầu Quân Lâm, tựa như cũng hiểu nghi vấn trong lòng mình.

      “Cái này là do có lần ta vô tình phát ra thịt bò cũng có thể dùng cách này để ăn, hơn nữa mùi vị cũng khác với bình thường, tệ lắm. Thiên Thiên, nàng thử chút xem.” Hầu Quân Lâm giọng cười .

      Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tiểu nhị bưng bò bít tết vào bên trong phòng sau đó lui xuống.

      Thiên Thiên nhìn món trước mắt giống như bị rán cháy, nhưng nhìn kỹ món bò bít tết tệ lắm, ngay từ đầu có chút đói bụng, nay càng thêm đói.

      Nhưng vấn đề duy nhất chính là có dao dĩa cắt kiểu gì! Nên ăn món bò bít tết như thế nào đây! Chẳng lẽ định dùng cái này… Thiên Thiên cúi đầu nhìn hai tay của mình, thể nào!

      Hầu Quân Lâm thấy Thiên Thiên có động tĩnh nào, cho là nàng thích món ăn này, trong lòng gấp muốn chết rồi.

      “Thiên Thiên, có phải nàng thích kiểu ăn này?”

      “Chẳng lẽ ngươi muốn để ta ăn như vậy sao?” Thiên Thiên chỉ bò bít tết ở bàn, sau đó giơ hai tay ra, ngẩng đầu nhìn Hầu Quân Lâm bên cạnh.

      Hầu Quân Lâm vì sao Thiên Thiên lại hỏi như vậy? phải là ăn như thế sao? Còn cần cái gì nữa? Mặc dù như vậy hơi bỏng tay, cho nên cố ý chuẩn bị đôi đũa bên cạnh, chẳng lẽ còn cần gì sao? Ngây ngốc đứng ở bên biết nên trả lời như thế nào?

      Khe khẽ thở dài hơi, lắc đầu , “Dao đâu? Ít nhất ngươi cũng nên cắt món bò bít tết thành từng miếng chứ, như vậy mới dễ ăn.” Xem ra vô tình phát cách làm món bò bít tết, vậy trước đây hay ăn như thế nào? Chắc phải dùng tay chứ!

      “A, hiểu rồi.” Hóa ra là như vậy, chỉ thấy Hầu Quân Lâm rút cây dao từ trong tay áo, sau đó còn chưa thấy xuống dao miếng bò bít tết to tướng bị xắt thành từng miếng .

      “Tốt lắm, đến nỗi tệ, dao pháp của ngươi cũng tồi, rất có tiềm lực.” Thiên Thiên gật đầu cười .

      Nghe được lời khen ngợi từ Thiên Thiên, nụ cười mặt càng sâu.

      “Hầu Quân Lâm, lần sau đừng nên rán quá lửa, chỗ này hơi cháy.” Mùi vị tệ, món bò bít tết này có khoảng tám phần quen thuộc, còn nữa, mặc dù rán hơi quá tay, nhưng chung quy mà , ở thời đại này có thể được ăn món này, cũng coi như tồi.

      “Chỉ cần nàng thích, lúc nào ta cũng có thể làm cho nàng ăn.” Hầu Quân Lâm cười .

      Đây là khởi đầu tốt, tiếp tục cố gắng, nhất định khiến nàng mình, trở thành nương tử của mình.

      Hồi lâu sau.

      “Vậy bây giờ nàng có còn giận ta ?” Đột nhiên Hầu Quân Lâm nhớ tới, mục đích tối nay của chủ yếu là để giành được tha thứ từ Thiên Thiên.

      “Tức giận?” Sau khi ăn no, khuôn mặt Thiên Thiên mờ mịt nhìn nam tử trước mắt.

      “Hay tại lúc gặp Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo nàng cho rằng ta biết thân phận hai người đó nhưng vẫn cố ý giả bộ biết? Chẳng lẽ phải nàng giận ta vì việc này sao?”

      “Vì sao ta phải tức giận vì chuyện này?” kỳ quặc, chẳng qua chỉ là nàng cảm thấy nhức đầu, chưa bao giờ tức giận, tại sao lại nghĩ như vậy?

      “Vậy vì sao sau đó, suốt dọc đường, bất kể ta cái gì, nàng đều chỉ đáp lại ta bằng mấy chữ ừ, được, chưa bao giờ nhiều lời hơn với ta?” Là bản thân hiểu sai rồi sao? Thiên Thiên phải vì nguyên nhân này mà tức giận, mà vì nguyên nhân khác?

      “Đó chẳng qua là do ta quá mệt mỏi, muốn nhiều mà thôi.” Vài ngày trước đó đúng là do gấp gáp chạy tới Thủy Nguyệt quốc, quá mệt mỏi, muốn nhiều, vậy mà nàng bị hiểu nhầm là tức giận.

      “Hóa ra là như thế, ta còn tưởng mình chọc tức nàng kia.” ra bản thân lo nghĩ quá nhiều rồi, nhưng khi nghe đến câu tiếp theo trong lòng chợt căng thẳng.

      “Nhưng mà phải lại, ngươi nhắc đến vụ kia ta thiếu chút nữa quên mất, ngờ ngươi thân là trang chủ, bụng dạ lại hẹp hòi như vậy, aizzz!” Thiên Thiên than thở , ra trong lòng cười lớn, bởi vì nàng thấy nam tử trước mắt bỗng trở nên biết làm sao, biết trả lời nàng thế nào.

      lúc muốn trả lời, chợt nghe thấy tiếng của Mặc.

      “Chủ tử, Long Khải Kỳ muốn gặp chủ tử.”

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 125: Ngắm trăng trước cửa
      Edit: dohuyenrua
      Beta: Thu Lệ


      Ngược lại bước chân của rất nhanh, tra được mình trọ ở khách điếm nhanh như vậy.

      " gặp, cho biết, ta có thời gian để ý đến ." Tại sao muốn gặp phải để cho gặp, vả lại, mình và còn liên quan gì nữa.

      "Đúng, Thiên Thiên gặp gặp." Hầu Quân Lâm mở miệng .

      "Hôm nay chủ tử gặp, chỉ sợ ngày khác cũng gặp." Tuy rằng trong lòng Mặc muốn để cho Long Khải Kỳ xuất trước mặt chủ tử lần nữa, nhưng vẫn nhắc nhở.

      "Vì sao? Chẳng lẽ đứng ở đây suốt?" Hầu Quân Lâm hỏi bóng gió.

      " ở khách điếm này rồi." Đột nhiên Thiên Thiên cảm thấy nam tử trước mặt này là trang chủ Tiêu Dao sơn trang sao?

      Hầu Quân Lâm chợt tỉnh ngộ, ràng nghĩ tới, chao ôi, chỉ cần đề cập tới chuyện của Thiên Thiên, đều biến thành ngu dốt.

      "Ta dặn dò hạ nhân, khách điếm tiếp nữa."

      " cần, có thể kiếm tiền tại sao kiếm, thích ở đây để ở." Nàng để bản thân gây trở ngại cho tiền bạc, hơn nữa, nàng tới Thủy Nguyệt quốc chỉ là vì cứu Tinh Nhi và Như Huyên, chuyện khác đều quan trọng.

      "Vậy được rồi, để bọn ở lại."

      "Chủ tử, thuộc hạ làm theo những gì chủ tử dặn dò, còn đây là tin tức mới nhất." Mặc lấy ra bức thư từ trong tay áo đưa cho Thiên Thiên rồi .

      Mở bức thư ra, lòng vẫn lo lắng cho Tinh Nhi dễ chịu hơn rất nhiều, theo tổ mật thám của nàng báo cáo, bây giờ Tinh Nhi và Như Huyên tạm thời an toàn, trong thời gian ngắn nguy hiểm đến tính mạng.

      "Thiên Thiên, có phải tin tức mới nhất của họ ?" Hầu Quân Lâm ở bên cũng cảm nhận được lòng Thiên Thiên khẩn trương căng thẳng nhàng hơn, vậy tin tức kia hẳn là về hai người đó.

      "Chính xác, bọn người Tinh Nhi tạm thời nguy hiểm đến tính mạng."

      "Thực ra ta rất muốn nhìn bộ dạng hai người đó chút xem đến cùng như thế nào? Có thể khiến Thiên Thiên nàng nghìn dặm xa xôi đến Thủy Nguyệt quốc vì các nàng, hơn nữa lo lắng vì họ?" nghĩ tới Thiên Thiên vì hai hạ nhân, tiếc bất kỳ đại giá cũng phải cứu họ ra.

      "Các nàng cũng phải là hạ nhân, là tỷ muội của ta." Thiên Thiên giọng .

      Dưới lầu.

      "Kỳ, ngươi cảm thấy Thiên Thiên nàng gặp chúng ta sao?" Hiên Viên Hạo đứng ngồi yên hỏi, mà ánh mắt luôn luôn liếc về phía cầu thang, hi vọng bóng hình xinh đẹp kia từ phía xuống.

      " !" Long Khải Kỳ chỉ qua loa.

      "Hả?" Hiên Viên Hạo nguyên do nhìn Kỳ bên cạnh, "Vậy vì sao ngươi lại bảo nam tử kia chuyển lời?"

      "Ta chỉ muốn xác định nàng ở chỗ này mà thôi." Khi thấy bóng dáng nam tử kia, trong lòng lại đoán được nữ nhân này ở , mà bây giờ, càng xác định hơn.

      Mặc dù trong lòng biết nàng gặp , nhưng trong lòng lại hi vọng nàng gặp .

      Hiên Viên Hạo tỉnh ngộ , " ra là thế." Bây giờ nam tử kia còn chưa xuất , vậy đại biểu cho Thiên Thiên ở .

      ngờ là bị Kỳ trúng rồi, miễn là ở khách điếm dưới Tiêu Dao sơn trang Kỳ có thể tìm được Thiên Thiên.

      "Nếu chúng ta tìm được, chúng ta cũng nên chuẩn bị chút rồi." Long Khải Kỳ ra.

      "Ừ, đúng." Hiên Viên Hạo nghiêm chỉnh .

      nghĩ tới lần này đến Thủy Nguyệt quốc, lại có thể phát ra chuyện lớn như vậy, là ông trời đối với tệ, Hiên Viên Hạo thầm nghĩ.

      Sau khi bọn xong, lại phát đến đêm khuya, nhưng Long Khải Kỳ buồn ngủ.

      Nhưng khi đến sương phòng cuối hành lang, bước chân tự giác tiếp, nhìn cửa đóng chặt chút, biết, người bên trong đó là nàng, biết vì sao, biết.

      Mà bên trong trước khi Thiên Thiên nghỉ ngơi, khi đến ban đêm, chút mệt mỏi cũng có, khi nàng phát người đứng thẳng trước cửa, nàng biết người kia là ai? Nhưng nàng thấy rằng chí ít người này phải là Lâm, hơn nữa cũng phải là Hàn, càng đừng là Mặc, cho tới bây giờ Mặc chỉ biết thầm bảo vệ nàng, giúp nàng dọn dẹp toàn bộ người quấy nhiễu nàng.

      Cho nên bây giờ nàng đợi, chờ Mặc giải quyết, nhưng rất lâu, người nọ vẫn còn đứng ở đó.

      Mà Long Khải Kỳ ở trước cửa cũng nghĩ đến, trước kia nàng giả điên giả ngốc đến nỗi đổi lấy hưu thư của mình, nghĩ tới phía dưới khuôn mặt xấu xí như vậy lại có thể cất giấu dung mạo phong tình vạn chủng quyến rũ người như thế.

      Còn có bên trong tính cách vốn tưởng rằng nhát gan yếu đuối kia lại là người hành quyết đoán, nàng lại có thể vì đạt được hưu thư của mình, mà tiếc bôi nhọ bản thân.

      Quả thực, bây giờ hối hận, biết là vì dung mạo phong hoa tuyệt đại kia hay còn vì cái khác, chung, hối hận rồi.

      Cánh cửa vốn đóng chặt bỗng nhiên kẽo kẹt tiếng, bị mở ra, bạch y tiên tử ra, , là nàng, là nàng.

      ngờ lại lần nữa gặp nàng, nàng càng đẹp hơn, nhưng mà...

      "Đêm khuya như vậy, hình như Kỳ vương gia rất hưng trí, ở đây ngắm trăng?" Cuối cùng Thiên Thiên vẫn mở cửa phòng, nhìn xem nam tử đứng ở cửa là ai? Vừa thấy, hoá ra là Long Khải Kỳ.

      Sau khi Long Khải Kỳ nghĩ đến hai nam tử bên cạnh nàng, trong lòng lại có cơn tức giận.

      "Nàng dám rời bản vương trêu hoa ghẹo nguyệt, tổn hại danh dự bản vương." Tiếng mắng mỏ giận dữ lạnh lùng mang theo vài phần hối hận, nhìn nam tử xuất sắc ngừng xuất bên cạnh nàng, ngừng hối hận lúc trước làm ra quyết định đó.

      "Chậc chậc, hình như Vương gia lầm đối tượng rồi." Thiên Thiên cười lạnh nhìn nam tử trước mắt, trêu hoa ghẹo nguyệt? Tổn hại danh dự ?

      "Nàng..." Vẻ mặt đầy hắc tuyến, tức giận tăng vọt...

      Nghe được giọng điệu lạnh nhạt này, lại nghĩ tới trước nàng vì đạt được hưu thư, lại có thể cố ý lừa gạt mình, còn có, những điều mà họ gọi là ngoài ý muốn đó, tức giận trong lòng càng sâu.

      "Chúng ta chào đón hắc nhân ở đây, Vương gia vẫn nên đến nơi khác ngắm trăng !" Đối với tức giận của , trong mắt có bất kỳ kinh ngạc, mà chỉ có ý lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên.

      Giận, nam nhân này lại có thể hai, hết hai tới ba tức giận, có tư cách gì? Trong lòng phải chỉ có cười lạnh.

      "Đêm nay bản vương khiến nàng biết, bản vương có lầm đối tượng hay ?" Chỉ thấy Long Khải Kỳ bắt lấy cổ tay Thiên Thiên, rồi sau đó...

      ************

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 126: được phép làm tổn thương nàng
      Editor + Beta: Bồ Công


      cổ tay truyền đến đau đớn, Thiên Thiên lạnh mắt nhìn bàn tay cổ tay mình, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng , " ngờ đường đường là Vương Gia lại ngang ngược bắt nạt tiểu nữ tử như vậy?"

      Thiên Thiên cố gắng thoát khỏi tay Long Khải Kỳ, sau đó đẩy cái tên nam nhân cuồng vọng này ra, lại nghĩ rằng sức lực của có thể lớn như vậy, làm cho nàng cách nào xuất lực được.

      "Đối với nàng phải ngang ngược mới được." Long Khải Kỳ dùng sức nhấc cái, định bế ngang nữ nhân này lên chưởng lực đầy sát khí đánh về phía .


      Long Khải Kỳ theo bản năng bảo vệ nữ tử bên cạnh mình, kéo nàng ra phía sau, rồi sau đó dọn ra tay nhận chưởng kia.

      Mặc dù chưởng kia có sát khí rất mạnh, nhưng lại dùng toàn lực, sau khi tiếp chưởng, Long Khải Kỳ vẫn đứng ở phía xa, mà người vừa tới lại lạnh lẽo nhìn cổ tay bị nắm chặt.

      biết người vừa đến này muốn tổn thương người phía sau lưng hay là ?

      " ra Kỳ vương gia lại có sở thích cưỡng ép nữ tử như vậy." Người tới toàn thân áo trắng, người mơ hồ lộ ra khí lạnh, nhưng mặt lại mang theo chút ý cười.

      "Ánh trăng tối nay mê người, Bổn vương ở đây ngắm trăng với vương phi của mình, Ngao Hoàng tử xuất ở chỗ này, xem ra Ngao Hoàng tử cũng là người thích ngắm trăng à!" Long Khải Kỳ cười lạnh .

      " ra là Bản hoàng tử quấy rầy nhã ý ngắm trăng của hai vị, nhưng hình như Bản hoàng tử nhớ là trước mắt Kỳ vương gia nạp phi, vương phi trước hình như cũng bị Kỳ vương gia dùng bức hưu thư đuổi ra khỏi vương phủ rồi, biết Bản hoàng tử nhớ có đúng ?" Ngao Thiên Tường mỉm cười .

      Cũng trong lúc đó, bóng người nhanh chóng xuyên qua giữa Long Khải Kỳ và Thiên Thiên, dưới lúc Long Khải Kỳ phòng bị nháy mắt ôm Thiên Thiên ở bên cạnh Long Khải Kỳ tới sương phòng.

      "Thuộc hạ tới chậm, để chủ tử chịu vất vả rồi." ra bóng dáng ấy là Mặc, sau khi Mặc để Thiên Thiên xuống, đau lòng .

      Nếu như tối nay phải vì người kia, cũng để chủ tử suýt chút nữa bị Long Khải Kỳ làm tổn thương.

      "Cũng có gì đáng lo ngại. Mặc, dọn dẹp sạch những người nên xuất ." Thiên Thiên sờ sờ cổ tay vẫn còn đau của mình, hai mắt tản ra khí lạnh.

      "Xin chủ tử yên tâm, thuộc hạ để cho bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy chủ tử." Mặc xong, lại lạnh lùng nhìn hai người đột nhiên xuất ở cửa phòng.

      Sau khi Long Khải Kỳ thấy nhiệt độ trong tay biến mất, liền nhìn theo bóng hình xinh đẹp kia, chỉ là ngờ bên người nàng vẫn còn có người lợi hại như vậy, người này rốt cuộc là ai? Lần trước ở khách điếm cũng gặp phải nam nhân này, còn nữa, nàng lại có thể tin tưởng nam nhân này như thế. Lửa giận trong lòng lại lần nữa tự nhiên sinh ra.

      "Ánh trăng cũng bị mây che kín rồi, có ánh trăng mê người kia, Bản hoàng tử vẫn nên về phòng nghỉ ngơi thôi. Kỳ vương gia, lần sau gặp lại." Ngao Thiên Tường ngẩng đầu nhìn đám mây đen trung, cười nhạt .

      Nhìn bóng dáng dần xa, ngờ ngay cả cũng che chở cho nữ nhân kia, rốt cuộc nữ nhân kia là người như thế nào? Lại có thể ngừng xuất nam nhân càng ngày càng ưu tú bên cạnh.

      " biết các hạ còn muốn tiếp tục ở chỗ này sao?" Mặc nhìn nam tử trước mặt lạnh giọng .

      Long Khải Kỳ liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, sau đó lại liếc nhìn nam tử trước mắt, cất bước rời , về phía sương phòng của mình.

      Mặc cũng trực tiếp rời , mà đứng ở trước cửa phòng lúc lâu, vẫn quyết định tìm người nọ.

      ...

      "Ngươi đến rồi, ta còn tưởng rằng ngươi tới tìm ta!" Người bên trong phòng nhìn bóng dáng đột nhiên xuất hơi mỉm cười .

      "Ngươi nên biết nguyên nhân ta xuất ở đây." Trái với nụ cười khẽ của người này, Mặc lại có vẻ lạnh nhạt, mặt chút nhiệt độ.

      ra người mà Mặc quyết định muốn tìm chính là Ngao Thiên Tường.

      Ngao Thiên Tường nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mặc, nụ cười càng sâu hơn, "Chúng ta bao nhiêu năm gặp rồi? ngờ ngươi vẫn còn mang vẻ mặt này. Ngươi chưa từng đổi qua biểu cảm khác sao?

      A, hình như đúng, vừa rồi lúc ngươi ôm nữ tử kia, hình như ta thấy mặt người chỉ có lo lắng, mà còn có tức giận, cơn giận của ngươi, là đối với Long Khải Kỳ? Hay là đối với ta?"

      "Ta để cho bất cứ kẻ nào tổn thương nàng." Mặc có ý muốn hàn huyên với Ngao Thiên Tường, chỉ nhàn nhạt lạnh nhạt .

      "Nàng? Ngươi là nữ nhân vừa rồi sao?" Ngao Thiên Tường với thâm ý khác.

      Mặc nhìn về phía Ngao Thiên Tường nữa, mà chuẩn bị rời khỏi nơi này, xuất ở đây, cũng chỉ để câu kia, để cho bất kỳ ai tổn thương Thiên Thiên, cũng cho phép.

      "Mặc, ngươi cam chịu hạ thấp thân phận để sống bên nàng, chẳng lẽ cũng chỉ vì bảo vệ nàng, mà phải vì những nguyên nhân khác?" Nhìn Mặc rời , Ngao Thiên Tường mở miệng gọi với theo.

      Cả người Mặc hơi dừng chút, rồi sau đó thèm để ý, trực tiếp thi triển khinh công biến mất khỏi sương phòng.

      Mà Ngao Thiên Tường nhìn bóng dáng biến mất, đáy mắt thoáng qua tia khí lạnh, cũng giống vậy, tuyệt để cho bất kỳ kẻ nào cản trở đến cơ hội của .

      Thủy Nguyệt quốc.

      "Hoàng thượng, người uống ngụm nha, thế nào đây cũng là chén thuốc thần thiếp tự tay sắc, có thể để bồi bổ cho hoàng thượng." Thượng Quan Mạn Nhi mặc cung trang màu hồng nhạt, ăn mặc hoa lệ nũng nịu .

      Quý Trung, cũng chính là hoàng thượng của Thủy Nguyệt Quốc mang vẻ mặt tươi cười nhìn nữ tử trước mắt, "Được, nếu là do ái phi tự tay sắc cho trẫm, trẫm liền uống ngụm."

      "Dạ, để thần thiếp đút cho hoàng thượng." Thượng Quan Mạn Nhi quyến rũ .

      Kể từ sau khi nàng làm Lệ Phi của Thủy Nguyệt quốc, liền có được sủng ái của hoàng thượng, mặc dù hoàng thượng lớn tuổi hơn rất nhiều, nhưng phương thức thương người ta cũng chẳng khác gì nam tử trẻ tuổi, thậm chí so với người kia còn tốt hơn, còn nữa, mình ở nơi này chỉ lấy được sủng ái của hoàng thượng, lại còn có được quyền lợi chí cao vô thượng.

      Ở trong hoàng cung này, ai là hâm mộ nàng, nhưng chỉ có người, kể từ khi nàng vào cung lâu như vậy, ngoại trừ mỗi sáng sớm nhìn thấy nàng ta ra, thời gian khác căn bản gặp mặt nàng, người nọ chính là hoàng hậu.

      Ngay cả hoàng hậu cũng phải đối xử với nàng như thế, điều này làm cho những phi tần khác trong hậu cung càng thêm ghen tỵ với nàng.

      "Ái phi cực khổ rồi, ái phi muốn trẫm khen thưởng gì cho nàng đây?" Sau khi Quý Trung uống xong thứ được gọi là chén thuốc kia, liền ôm lấy cả người Quan Mạn Nhi, nhấc đầu chôn trong nơi cao vút, ngửi mùi hương hấp dẫn lòng người.

      "Hoàng thượng, đây là điều thần thiếp nên làm, cầu khen thưởng, chỉ cần thân thể hoàng thượng khỏe mạnh là được." Thượng Quan Mạn Nhi cười dịu dàng .

      "Ừ, ái phi thơm, mỗi lần trẫm chạm vào người ái phi là muốn buông ra." Bàn tay an phận của Quý Trung vào trong cung trang, nhàng vuốt ve mềm mại bên trong.

      "Ấy... Hoàng thượng, đây là thư phòng."

      "Vậy sao nào, đây là địa phương của trẫm, trẫm muốn thế nào là thế vậy!" xong, Quý Trung quét ngang tất cả tấu chương bàn xuống, đặt thân thể Thượng Quan Mạn Nhi lên .

      "Đợi chút, hoàng thượng, thần thiếp có việc muốn thỉnh cầu hoàng thượng." Thượng Quan Mạn Nhi ngăn lại Quý Trung sắp cúi người.

      "Ái phi, có chuyện để sau hẵng , trước hết để trẫm thương nàng phen ."

      "Hoàng thượng..." Thượng Quan Mạn Nhi cong cánh môi đỏ mọng lên, đong đưa thân thể của mình.

      "Được, bất kể ái phi cái gì, trẫm cũng đáp ứng." Nhìn thân thể đong đưa kia, Quý Trung biết mình thể tiếp tục nhẫn nại nữa, chỉ muốn buông thả dục vọng của mình.

      "Tạ ơn hoàng thượng! Nô tì chỉ muốn để phụ thân có thể vào cung tham dự thọ yến của hoàng thượng mà thôi." Đáy mắt Thượng Quan Mạn Nhi lộ ra vẻ quyến rũ, đôi tay nhàng cởi bỏ vạt áo của mình, rút cái, y sam mở hết, lộ ra da thịt trắng nõn trơn nhẵn.

      Quý Trung nhịn được nhào tới, thưởng thức da thịt trắng nõn.

      Rất nhanh, bên trong ngự thư phòng truyền đến hàng loạt tiếng thở gấp.

      ...

      "Gia, thuộc hạ làm theo gia phân phó, tại Thượng Quan Mạn Nhi là Lệ Phi, hưởng hết mọi sủng ái của hoàng thượng." Vô cung kính .

      Quý Thuần Hoàn hài lòng gật đầu cái, rồi sau đó cười , "Bên Thượng Quan Kiệt Hùng có bất kỳ hành động gì ?"

      " viện tử ngoài ngoại ô, mặc dù bây giờ hành động cũng phải rất dễ dàng, nhưng người ra vào phủ đệ kia đều phải hạng người thông thường. Đồng thời, thuộc hạ còn nghe được, tham dự thọ yến của hoàng thượng." Vô nhàn nhạt xong, ngờ tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của gia.

      "Chú ý theo dõi tiếp!" Rất nhanh thôi, Thủy Nguyệt Quốc nghênh đón đợt gió bão.

      "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!"

      Quý Thuần Hoàn giống như lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên : "Trong thành gần đây có ai tới vậy?"

      "Kỳ vương gia của Tây Lũng quốc, Ngao Hoàng Tử của Thương Lang quốc vào trong thành." Vô biết tại sao gia lại đột nhiên hỏi như vậy, gia biết sáng sớm ngày mai bọn họ đến tham dự thọ yến của hoàng thượng sao?

      "Ừ, biết rồi." Bây giờ nàng có tốt ? tại ở nơi nào?

      Rất nhanh, Vô biến mất khỏi phòng.

      "Nô tài tham kiến Thái Tử Gia, đây là vài bức họa hoàng hậu sai người đưa tới, để cho gia xem có thích hay ." nam tử già nua cung kính .

      Phía sau nam tử già nua này còn có mấy Tiểu Đồng theo, tay đều ôm vài bức họa.

      "Ném !" Quý Thuần Hoàn nhàn nhạt .

      "Thái Tử Gia, đây là do hoàng hậu vừa mới phái người đưa tới."

      " nghe thấy bản thái tử gì sao?" Quý Thuần Hoàn mỉm cười nhìn quản gia trước mặt.

      "Nhưng hoàng hậu vẫn tiếp tục phái người đưa tranh tới, Thái Tử Gia thử liếc mắt cái, xem có ai thích hợp hay ?" Lão quản gia khuyên lơn.

      "Bản thái tử muốn lặp lại lần nữa."

      "Nô tài tuân lệnh!" Aizzz, đây biết là thứ mấy lần, chỉ cần mỗi lần hoàng hậu phái người đưa tranh tới, Thái Tử Gia nhìn cũng thèm nhìn, trực tiếp cầm vứt bỏ, khổ cho đám nô tài bọn họ.

      Gần đây mẫu hậu cứ cách vài ngày lại phái người đưa tới vài bức họa chân dung nữ tử, đương nhiên biết ý của mẫu hậu, nhưng muốn nữ nhân khác làm thái tử phi của , người muốn là…

      ************

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 127: Khúc nhạc dạo mưa gió
      Editor + Beta: hoa hồng


      Ba ngày sau

      "Như Huyên, ngươi xem, rốt cuộc phương pháp trước đó của chúng ta hữu dụng hay ! Cũng trôi qua lâu như vậy rồi, tại sao tiểu thư vẫn chưa tới cứu chúng ta ra ngoài?" Trước đó Tinh Nhi vẫn tin tưởng mười phần nhưng giờ còn như trước nữa, phải nàng bắt đầu tin tiểu thư, mà là tiểu thư xuất , nàng và Như Huyên bị hoàng hậu xử tử.

      "Chỉ cần chủ tử có thể nhìn lá cây của chúng ta, nhất định biết chúng ta ở nơi này." Như Huyên hơi mỉm cười .

      "Nhưng ta lo lắng những lá cây của chúng ta hoàn toàn bị gió thổi bay ra ngoài, hơn nữa tiểu thư ở Tây Lũng quốc, lá cây kia chưa chắc có thể bị nước chảy mang ." Tinh Nhi thất vọng xong, trước đó nàng rất có lòng tin mong đợi tiểu thư đột nhiên xuất cứu bọn họ rời , nhưng mà bây giờ qua hơn phân nửa thời gian, nếu như tiểu thư còn chưa xuất , vậy nàng và Như Huyên bị hoàng hậu giết.

      phải nàng sợ chết, chỉ là nàng muốn cứ như vậy mà chết , nàng còn phải ra bên ngoài, vì Như Huyên báo thù, cũng để nàng ấy và người của nàng ấy cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc, mà nàng, còn phải tiếp tục hầu hạ tiểu thư, nàng thể cứ như vậy mà chết , nàng còn chưa thấy tiểu thư tìm được người trong lòng của mình, Như Huyên cũng chưa nhận nhau với Quý thái tử.

      "Yên tâm, nơi này của chúng ta cách nước chảy rất gần, tin tưởng mấy lá cây kia của chúng ta nhất định bị gió thổi tới nguồn nước, nhất định lá cây có thể theo phương hướng nước chảy chảy ra bên ngoài cung."

      Từ đó về sau, họ có thể loáng thoáng nghe được chút thanh nước chảy, nàng liền nhớ tới trước khi được đưa vào cung phát hoàng cung có nước hồ, mà nước hồ là có thể thông ra phía bên ngoài, họ liền tìm ít lá cây, khắc chữ ở phía , sau đó thừa dịp gió thổi làm để gió thổi những lá cây của các nàng về phương hướng hồ nước kia.

      Chỉ là, cách khi đó cũng qua thời gian ngắn rồi, họ cũng biết những lá cây kia có theo hồ nước chảy ra ngoài cung hay .

      "Như Huyên, tên của ngươi hẳn phải là tên này!" Tinh nhi đột nhiên .

      "Hả. . . . . ." Đầu tiên là Như Huyên sững sờ, nàng cũng ngờ Tinh Nhi lại đột nhiên hỏi như vậy, "Ừ, tên Như Huyên này chẳng qua là khi đó ta tránh né tai mắt của hoàng hậu, mới lấy, chỉ là ngờ, cuối cùng vẫn bị bà ta tìm được, càng nghĩ tới, bà ta hối hận với quyết định ban đầu, cuối cùng vẫn tính toán buông tha ta."

      Vô tâm duy hữu bạch vân tri, nhàn ngọa cao trai mộng điệp* . Bất giác đông phong quá hàn thực**, vũ lai huyên thảo*** xuất ba ly.

      (Câu thơ : miêu tả cuộc sống tình thú u nhã thanh thản, buồn lo. Hai câu đầu đến thái độ thùy mị, cùng hiểu với mây trắng, loại thanh nhã, cả ngày kê cao gối mà ngủ có việc gì làm. Hai câu sau đến sợ hãi khi thời gian trôi quá nhanh. Chính la bởi vì vô tâm vô ý, xuân thu tới luôn lơ đãng. Hôm nay chợt thấy gió xuân hiu hiu, huyên thảo (cỏ huyên) khắp nơi đất, chưa phát giác ra lâm vào kinh ngạc.

      Chú thích:
      * mộng điệp: Trong sách Trang Tử, Trang Tử nằm mơ thấy mình hóa thành con bướm, sau khi tỉnh lại biết mình là bươm bướm, hay bươm bướm là mình
      **hàn thực: ngày hoặc hai ngày trước tiết thanh minh. Theo phong tục cổ đại, là ba ngày cấm lửa, ăn đồ lạnh.
      *** cỏ huyên: cổ nhân cho rằng đó là loại cỏ có thể khiến người quên ưu sầu.)

      Đây là câu thơ lúc đầu đưa cho mình, bên trong có tên của mình.

      "Như Huyên, nếu như ngươi muốn thôi." Tinh Nhi nhìn Như Huyên lâm vào im lặng ra, nàng biết lời của mình lại làm Như Huyên nhớ tới chuyện qua.

      " có, ta chỉ nhớ tới bài thơ, vô tâm duy hữu bạch vân tri, nhàn ngọa cao trai mộng điệp . Bất giác đông phong quá hàn thực, vũ lai huyên thảo xuất ba ly." Như Huyên thu hồi đau lòng trong tim hơi mỉm cười .

      "Vô tâm duy hữu bạch vân tri, nhàn ngọa cao trai mộng điệp . Bất giác đông phong quá hàn thực, vũ lai huyên thảo xuất ba ly. Trong đó có tên của ngươi sao?" Nếu phải thế, Như Huyên cũng nhớ tới bài thơ này rồi.

      "Ừ, Điệp Huyên, Liễu Điệp Huyên." bao lâu chưa ra tên này, ngay cả chính nàng cũng quên bao lâu rồi, kể từ khi rời khỏi Thủy Nguyệt quốc, nàng cũng chưa bao giờ dùng tên này.

      "Điệp Huyên, Như Huyên, đều nghe rất hay, vậy ta gọi ngươi là Điệp Huyên, có được hay ?" Tinh Nhi cười hỏi.

      Như Huyên gật đầu cái, dù sao nàng bị bắt trở lại rồi, hơn nữa bị phát thân phận, cũng tiếp tục núp nữa.

      "À, Như. . . . . . Điệp Huyên, bên ngoài xảy ra chuyện gì, tại sao những người đó giống như bận rộn hơn phải." Tinh Nhi đột nhiên nghe được tiếng bước chân bận rộn phía ngoài.

      "Ta cũng lắm." Kể từ khi bị bắt vào đây, nàng cũng biết mình ở nơi này mấy ngày, nhưng đoán theo thời gian mình bị bắt mà , mấy ngày nay giống như chính là thọ yến của phụ hoàng .

      "À!" Tinh Nhi than thở gật đầu cái. Nàng còn tưởng rằng hôm nay là lễ lớn gì, chừng có thể nhân cơ hội thoát .

      tệ, hôm nay chính là thọ yến của hoàng thượng Thủy Nguyệt quốc, tại bên ngoài bình tĩnh chính là khúc nhạc dạo trước bão táp, tối nay, đêm làm cho số người thể quên được.

      *************

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :