1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 118: Mất hồn.
      Editor: Trịnh Phương.
      Beta: Beyours07, Tử Sắc Y, Melodysoyani.


      Nhìn cách bố trí quen thuộc ở trước mắt, trong đầu nàng ngừng ra hình ảnh lúc trước Tinh nhi thầm chuyện bên tai nàng, nghĩ lại đúng là rất hoài niệm về ngày trước.

      Cách trang trí trong nhà đều rất bình thường, cũng phát ra bất kỳ nét đặc biệt nào. Nếu như phải sớm biết bọn họ bị bắt , lúc này nàng còn tưởng rằng bọn họ bận rộn ở Tân Nguyệt lâu.

      Thiên Thiên chậm rãi lại trong phòng, đôi tay nhắn, thon dài nhàng vuốt ve đồ vật, cuối cùng dừng lại chiếc hộp tỏa ra hương gỗ đàn nhàn nhạt, cái hộp này rất tinh xảo.

      Thiên Thiên nhớ mình chưa từng thấy cái hộp này, nhưng tại sao bây giờ lại xuất trong phòng của mình ? nhàng mở ra, phát bên trong là...

      Hôm sau.

      Kể từ sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia ngã tư đường, Hiên Viên Hạo vẫn có cách nào tập trung suy nghĩ tới việc khác cho nên căn bản nghe được lời của Long Khải Kỳ.

      "Hạo, ngươi cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến Thượng Quan Kiệt Hùng?"

      ...

      "Hạo..." Long Khải Kỳ gọi lớn tiếng hơn, đồng thời cũng kéo suy nghĩ của Hiên Viên Hạo trở về.

      "Chắc hẳn Thượng Quan Kiệt Hùng rời khỏi đội ngũ rước dâu, về phần có thể tới Thủy Nguyệt quốc với đoàn rước dâu hay , có lẽ phải đợi đến khi thám tử trở về mới biết được." Hiên Viên Hạo khôi phục lại vẻ mặt lúc trước, .

      "Ừ, đúng là phải đợi mật thám trở về mới biết được." Long Khải Kỳ gật đầu, nhưng sau đó lại : "Nhưng vừa rồi ta phải về chuyện này."

      Hiên Viên Hạo ngẩn ra.

      Long Khải Kỳ quan tâm hỏi: "Hạo, từ khi chúng ta nhìn thấy Thượng Quan Kiệt Hùng và đội ngũ rước dâu đường hình như ngươi bắt đầu yên lòng, có phải xảy ra chuyện gì rồi ?"

      " có gì! Có lẽ là do ta bị hoa mắt." Hiên Viên Hạo lắc đầu cười .

      Tại sao có thể là nàng? Nhất định là mình bị hoa mắt rồi, nếu sao lại thấy nàng xuất , người ràng chết, sao có thể sống lại?

      "Nếu , ngươi nghỉ ngơi trước , chúng ta thương lượng lại chuyện này sau." Long Khải Kỳ cho là thân thể của Hạo khó chịu, quan tâm .

      "Ta rất khỏe, chúng ta tiếp tục."

      "Được rồi, lần này đúng lúc kết thân với Thủy Nguyệt quốc như vậy, từ chuyện Mạn Nhi tới hòa thân, đến việc Thượng Quan Kiệt Hùng cáo lão, rồi chung với đoàn rước dâu, chắc là theo đoàn rước dâu tới Thủy Nguyệt quốc." Long Khải Kỳ suy đoán.

      "Có thể tất cả chuyện này đều do thầm điều khiển. Nếu như đây là , chắc chắn nhanh chóng thực bước tiếp theo của kế hoạch."

      " sai, chúng ta thể để có cơ hội thực kế hoạch đó." Long Khải Kỳ lạnh giọng đáp.

      "Nghe sắp tới là đại thọ của hoàng đế Thủy Nguyệt quốc, đến lúc đó chúng ta có thể dùng lý do này để vào hoàng cung Thủy Nguyệt quốc, bắt Thượng Quan Kiệt Hùng, giải quyết trước khi hoàn thành bước tiếp theo của kế hoạch."

      "Rất tốt, nhất định đại thọ của hoàng đế Thủy Nguyệt quốc mở tiệc mời ba nước còn lại. Ngày mai lâm triều, ta với hoàng thượng cho chúng ta tham gia bữa tiệc lần này." Long Khải Kỳ cười , đây là lý do tốt nhất.

      "Trước ta phái người trước cho Khuynh Vũ biết để nàng đề cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng." Hiên Viên Hạo gật đầu .

      Cuối cùng Hiên Viên Hạo vẫn nhịn được nghi ngờ trong lòng, mở miệng hỏi: "Kỳ, ngươi cảm thấy tỷ lệ Thiên Thiên còn sống lớn bao nhiêu?"

      Trước đó Long Khải Kỳ ngẩn người. vì sao Hạo lại đột nhiên hỏi tới chuyện này. phải tận mắt nhìn thấy phần mộ của nữ tử kia sao? Sao tại còn hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ lúc trước Hạo thất thần, đúng là vì điều này?

      "Hạo, trong lòng ngươi biết câu trả lời, vì sao còn phải hỏi ta vấn đề này?"

      " có gì, ta chỉ tùy ý hỏi chút thôi." Hiên Viên Hạo lắc đầu cười cái, .

      "Nếu như nàng chết, hoàng thượng cũng vì vậy mà quá thương tâm, sau đó liền quên hết tất cả kí ức liên quan đến nàng ấy. Hạo, ngươi cũng nên quên nàng ấy !" Long Khải Kỳ cũng câu cuối cùng là với Hạo hay tự với chính mình.

      Vào khoảng khắc Hạo nhắc tới nàng, tim cũng đau nhói.

      "Ha ha, thể quên được!" Hạo rất đơn giản, nhưng trong đó lại chất chứa rất nhiều thương nhớ.

      Hai người đều yên lặng chìm vào suy nghĩ của mình.


    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 119: Chuyện xưa
      Edit + Beta: hoa hồng


      Thủy Nguyệt quốc

      Tinh Nhi và Như Huyên bị giam ở căn phòng tối này cũng biết bao lâu rồi, họ chỉ biết là vào thời gian cố định, đưa thức ăn tới, nhưng những người đó vừa để thức ăn xuống là lập tức rời ngay, hoàn toàn câu gì.

      "Như Huyên, rốt cuộc những người này là ai? Tại sao muốn bắt chúng ta? Hơn nữa còn nhốt chúng ta ở trong căn phòng tối om này?" Tinh Nhi bình tĩnh .

      Trải qua khoảng thời gian ngắn, Tinh Nhi còn lo lắng và sợ hãi như trước đó, hơn nữa vẻ mặt rất bình tĩnh, bởi vì nàng biết, những người này chỉ bắt các nàng, cũng có ý muốn làm tổn thương đến các nàng, nhưng mà nàng luôn tin tưởng tiểu thư trở lại cứu các nàng ra ngoài.

      "Tinh Nhi, ta kể với ngươi câu chuyện xưa!" Như Huyên dừng chút, rồi sau đó tiếp:

      Ở nơi này lâu trước kia, có nữ tử, nàng chỉ có dáng dấp xuất chúng từ mà tư chất còn thông tuệ.

      Mà cha nàng thấy con thông tuệ, chỉ dạy nàng buôn bán từ mà còn chỉ dạy kinh nghiệm thương trường của cả đời mình cho con , nữ tữ kia cũng làm cha nàng thất vọng, nàng học hết tất cả kiến thức buôn bán, hơn nữa còn quản lý gia nghiệp rất tốt.

      Trong lần vô tình, nữ nhân kia biết nam tử, lần đầu tiên nhìn thấy, nữ tử kia biết, nàng nam tử này, và nam tử này cũng giống thế nữ tử kia.

      Trước đó họ có rất nhiều ký ức tốt đẹp, nhưng khi nam tử kia chuẩn bị để nữ tử ra mắt cha mẹ của nhà nữ tử kia đột nhiên xuống dốc, mà cha của nữ tử kia bị bên phán có ý đồ mưu mô làm phản.

      Nữ tử đột nhiên bị người áo đen bắt lấy, mang tới nơi xung quanh sầm uất, nhìn thấy phu nhân ung vinh hoa quý*, mà người phu nhân đó là mẹ của nam tử kia.

      (*là thành ngữ, để mô tả thái độ bình tĩnh thanh lịch trang nghiêm và hào phóng. Theo baike)

      Phu nhân kia cảnh báo nữ tử, bà ta cho phép con bà ta nữ tử buôn bán, chứ đừng đến nữ tử có thân phận thấp hèn, cách nào leo lên quyền quý. Cũng cảnh cáo nữ tử nên cách xa con bà ta, rời khỏi quốc gia của nàng, nếu cha của nữ tử chỉ bị bỏ tù đơn giản như vậy mà còn có gia tộc của nàng.

      Hơn nữa phu nhân còn cho nữ tử biết, con bà ta nhớ nữ tử là ai, lại càng nhớ họ từng nhau.

      Nữ tử vì cha mình, vì gia tộc mình, nàng nghe theo lời phu nhân, rời khỏi quốc gia của mình, cũng vĩnh viễn rời khỏi quốc gia của nàng, chỉ là nghĩ đến, cuối cùng nữ tử vẫn còn gặp được nam tử nàng .

      Nhưng nam tử nhớ nàng, lại càng nhớ tình trước đó của bọn họ.

      Sau khi Như Huyên xong, gương mặt ngăn được nước mắt, chỉ là trong phòng tối thui, Tinh Nhi hoàn toàn nhìn thấy, nhưng Tinh Nhi có thể cảm nhận được.

      "Như Huyên, nữ tử kia là ngươi!" Nàng có thể ràng cảm nhận được, nữ tử trong câu chuyện của Như Huyên chính là nàng.

      ra Như Huyên còn có câu chuyện xưa bi thương như thế, trách được Như Huyên , nên hỏi quá khứ của nàng, ra là bởi vì như thế. Có phải tiểu thư cũng cảm nhận được cái gì đó? Bằng tiểu thư cũng thể chuộc thân cho Như Huyên ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy Như Huyên.

      "Ừ, nữ tử kia chính là ta."

      "Vậy bây giờ chúng ta bị bắt, có phải cũng do vị phu nhân kia chỉ điểm sau lưng?" Tinh Nhi suy đoán hỏi.

      " tệ!"

      "Tại sao? Ngươi vừa gặp nam tử kia, đợi chút, lúc nãy ngươi , sau đó ngươi và nam tử kia gặp nhau?" Tinh Nhi đột nhiên dừng lại .

      "Ừ"

      "Nhưng ở trong ấn tượng của ta, nam tử nào có thể xứng với ngươi, chứ chi là trước đó các ngươi từng nhau?" Tinh Nhi ngừng nhớ lại trước kia.

      Theo như điều kiện của Như Huyên, nam tử chắc chắn đơn giản, hơn nữa phu nhân kia lợi hại như thế, nam tử kia chắc chắn đơn giản, nhưng nàng chưa từng thấy nam tử như vậy xuất ở trước mắt Như Huyên!

      "Có, ngươi từng thấy, tiểu thư cũng gặp rồi."

      Sau lúc lâu.

      " thể nào!" Tinh Nhi lớn tiếng la lên.

      Vừa vặn lúc này, trong phòng vốn tối thui cũng từ từ sáng lên, từ từ, bên trong phòng được ánh sáng chiếu vào, thấy bài trí trong phòng.

      "Xem ra khoảng thời gian thấy, dung mạo của ngươi càng tệ hơn trước rồi." giọng lạnh lùng vang lên.

      *************

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 120: nhau lại thể gần nhau
      Edit + Beta: hoa hồng


      Nghe vậy nhìn qua, chỉ thấy nữ nhân mặc cung trang hoa lệ, có vẻ ung dung giàu sang đứng ở cửa phòng.

      "Ta nghe lời bà , cách xa Thủy Nguyệt quốc, cách xa , vì sao bà vẫn còn buông tha ta?" Như Huyên lau khô vệt nước mắt mặt, nhìn nữ nhân kia .

      " phải Bổn cung muốn buông tha cho ngươi, mà là ngươi hồn bất tán, cho đến bây giờ vẫn tiếp tục vờn quanh ở bên cạnh Hoàn Nhi." Nữ nhân kia bước tới vào trong phòng, cực kỳ cao quý nhìn về phía Như Huyên bên cạnh.

      "Hoàn có tất cả trí nhớ về ta, cho dù ta gặp mặt , cũng nhớ ta là ai?" cũng quả như thế, mình và gặp mặt mấy lần, nhưng hoàn toàn nhận ra mình, thậm chí . . . . . .

      Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng Như Huyên đau đớn như bị dao cắt.

      "Ngươi biết là tốt rồi!" Nữ nhân rất hài lòng nhìn nét mặt của Như Huyên, còn có thương cảm làm lòng người đau đớn.

      Tuy Tinh Nhi biết ngọn nguồn câu chuyện, nhưng từ đoạn đối thoại của hai người, Tinh Nhi đoán được, nữ nhân ung vinh hoa quý ( giải thích ở ) trước mắt này chính là vị phu nhân trong câu chuyện của Như Huyên, chính là vị phu nhân chia rẽ Như Huyên và nam tử kia.

      Đợi chút, lúc nãy phu nhân kia tự xưng Bổn cung? Còn có Hoàn? Hoàn Nhi? Chẳng lẽ nam tử kia là . . . . . Lúc vừa mới bắt đầu nàng còn tưởng là Mặc quản gia chứ, ra là Quý thái tử, nhưng phải Quý thái tử thích tiểu thư sao? Sao lại là nam tử từng đương với Như Huyên rồi?

      Tiểu thư, Như Huyên, Quý thái tử, Tinh Nhi lắc lắc đầu, quan hệ này là phức tạp!

      " như vậy, vì sao ngươi còn muốn bắt ta trở lại?" Như Huyên đột nhiên lạnh giọng .

      "Đó là vì chấm dứt hậu hoạn, Bổn cung từng nghĩ tới, chỉ cần ngươi xuất ở trước mắt Hoàn, bỏ qua cho ngươi mạng, chỉ là ngờ, các ngươi vẫn gặp mặt.

      Chỉ cần có ngươi tồn tại ngày, chừng Hoàn Nhi nhớ tới tất cả quá khứ. Bổn cung quyết cho phép bởi vì tồn tại của ngươi, mà làm hỏng đại của Hoàn Nhi." Vì để Hoàn Nhi leo lên ngôi vị hoàng đế, cho dù sau này Hoàn Nhi tỉnh táo lại oán hận mình, mình cũng chọn làm như vậy.

      " như vậy, tùy bà xử trí, Tinh Nhi vô tội, hi vọng phu nhân cần dính líu đến người vô tội, bỏ qua cho Tinh Nhi." Đời này, nàng từng , cũng được , nàng biết đủ rồi.

      "Bổn cung cũng muốn dính líu đến người vô tội, nhưng nha đầu này chắc hẳn biết ân oán trước kia của ta và ngươi, nàng ta cũng được xem là người vô tội." Đôi mắt lạnh của phu nhân nhìn về phía Tinh Nhi, rồi sau đó lạnh giọng .

      "Như Huyên, chúng ta phải sinh cùng sinh, phải chết cùng chết." Tinh Nhi ôm chặt Như Huyên .

      "Tinh Nhi. . . . . ."

      "Hai người các ngươi tỷ muội tình thâm như thế, vậy thành toàn cho ý nguyện của các ngươi!" Phu nhân hừ lạnh cười , "Chỉ là, trước hết Bổn cung để cho ngươi sống thêm tháng, Bổn cung muốn ngươi tận mắt thấy nam nhân mình cưới người khác làm vợ, sau đó trở lại thành toàn cho đôi tỷ muội tình thâm các ngươi."

      Bên trong phòng còn lại ngoài giọng lạnh lùng của vị phu nhân kia, còn có Như Huyên và Tinh Nhi.

      "Tinh Nhi, xin lỗi, hại ngươi dính líu vào bên trong, hơn nữa còn vì vậy mà bị mất tánh mạng." Vẻ mặt Như Huyên đau lòng nhìn Tinh Nhi.

      Thời gian họ ở chung tính là lâu, nhưng nàng ngờ, Tinh Nhi lại có thể nguyện ý cùng nàng cùng sinh cùng tử.

      "Như Huyên, chúng ta cũng có chuyện gì, ta tin tưởng nhất định tiểu thư tới cứu chúng ta." Tinh Nhi rất chắc chắn , nàng có dự cảm, tiểu thư rất nhanh tới cứu họ ra ngoài.

      "Tinh Nhi. . . . . ."

      "Như Huyên, nam tử cùng đương với ngươi có phải là Quý thái tử ?" Tinh Nhi vẫn nhịn được hỏi, mặc dù trong lòng nàng biết đáp án, nhưng nàng vẫn suy nghĩ muốn chính tai nghe Như Huyên ra.

      Như Huyên cũng gì, mà trực tiếp gật đầu.

      "Hóa ra là Quý thái tử. Nhưng vài ngày trước, phải Quý thái tử mới xin hoàng thượng tứ hôn sao? phải thích tiểu thư ư?" Cho dù Quý thái tử nhớ nữ tử mình từng , nhưng cũng thể tùy tiện nữ tử khác là nữ tử khác được, hơn nữa người đó còn là tiểu thư.

      Chỉ là may, tiểu thư cũng thích .

      Đột nhiên, Tinh Nhi nhớ tới Như Huyên bên cạnh, " xin lỗi, Như Huyên."

      " sao cả. tại cũng nhớ ta, hơn nữa lúc nãy ngươi nghe thấy sao? tháng sau, đại hôn, đến lúc đó có thê tử mới cưới của mình, mà ta. . . . . ." Như Huyên cười khổ .

      " sợ. Nếu như chúng ta có thể an toàn rời khỏi đây, chúng ta nghĩ biện pháp giúp Quý thái tử khôi phục trí nhớ trước kia, để nhớ tới ngươi; nếu như được, để cho ngươi lần nữa." Tinh Nhi đau lòng khi Như Huyên như vậy, nàng chưa bao giờ thấy Như Huyên như vậy, trong ấn tượng, Như Huyên là nữ tử làm việc lão luyện, hơn nữa lạc quan.

      Nàng lúc này, làm cho người ta nhìn thấy mà nhịn được vì nàng đau lòng, muốn che chở nàng.

      "Vô dụng thôi ta từng đối mặt với , hơn nữa chuyện với nhau, nhưng trí nhớ của hoàn toàn có ta, vô dụng thôi . . . . ." Rất nhanh, gương mặt nhắn mềm mại của Như Huyên lại bị nước mắt lướt qua.

      "Được được được, chúng ta mặc kệ người nam nhân kia, chúng ta suy nghĩ xem phải làm sao để tiểu thư phát chúng ta ở nơi này, cũng để tiểu thư tới cứu chúng ta." Tinh Nhi an ủi .

      Rất nhanh, hai người lâm vào suy tư, trong tháng này nhất định họ phải truyền tin tức ra ngoài.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 121: thể ở lại nữa
      Edit + Beta: hoa hồng


      Ám Nguyệt

      Chỉ thấy Thiên Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày, con ngươi xinh đẹp chăm chú nhìn bức thư tay.

      "Báo xuống dưới, lập tức lên đường Thủy Nguyệt quốc." Giọng lạnh lẽo khạc ra từ trong miệng Thiên Thiên.

      "Vâng, Tôn chủ!" nam tử áo đen sau khi nhận được mệnh lệnh rất nhanh biến mất.

      "Chủ tử, chẳng lẽ đám Tinh Nhi ở Thủy Nguyệt quốc?" Mặc suy đoán hỏi, trong lòng tất nhiên biết bức thư này từ đâu mà đến.

      Thiên Thiên gật đầu, " tệ, quả Tinh Nhi và Như Huyên ở Thủy Nguyệt quốc, hơn nữa ở trong hoàng cung Thủy Nguyệt quốc."

      Đây chính là tổ tình báo, đời có chuyện nó điều tra ra được. Hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy.

      Nhớ lần trước ở nơi kia nàng phát ra bức thư và lệnh bài ở trong hộp gỗ.

      ngờ lúc ấy mẫu thân từng giữ lại đồ vật cho nàng, chỉ là lo lắng lúc ấy mình yếu đuối, bị người phát , vì vậy mới chuyển giao cho Tinh Nhi, vì bảo vệ lệnh bài kia, còn có mình.

      Tiểu thư:

      Tinh Nhi hoàn thành di ngôn phu nhân lưu lại, Tinh Nhi còn chưa giao di ngôn của phu nhân cho tiểu thư, tiểu thư . . . . . . hu hu hu, hi vọng ở dưới đó tiểu thư có thể nhìn thấy bức thư này, như thế trong lòng Tinh Nhi cũng có bất kỳ tiếc nuối gì.

      Chỉ là tiểu thư người yên tâm, Tinh Nhi cũng rất nhanh tới gặp tiểu thư.

      Lúc ấy phu nhân giao cho Tinh Nhi khối lệnh bài, là có thể để cho tiểu thư tìm được người thân của mình. Đến lúc đó tiểu thư có thể bị các tiểu thư trong phủ bắt nạt.

      Chỉ là Tinh Nhi hiểu vì sao phu nhân lại bảo khi tiểu thư hai mươi tuổi mới để Tinh Nhi cho tiểu thư biết chuyện này.

      Nhưng mà bây giờ tiểu thư cũng có cơ hội biết, sao, Tinh Nhi đốt bức thư và khối lệnh bài này cho tiểu thư.

      Đây chính là lúc ấy nàng phát bức thư trong hộp gỗ, ra Tinh Nhi cố ý viết cho của mình, đây cũng là khi Tinh Nhi còn chưa kịp đốt phát mình còn sống, vì vậy bức thư và lệnh bài vẫn còn nằm nguyên ở bên trong hộp gỗ.

      Cũng may là đốt , nếu mình cũng phát lệnh bài kia, cũng tìm được tổ tình báo chỉ có mẫu thân mới biết.

      "Thủy Nguyệt quốc? Bọn họ bắt Tinh Nhi và Như Huyên rốt cuộc có mục tiêu là ai? Là nhằm vào chủ tử hay người khác?" Mặc mục đích mà Thủy Nguyệt quốc bắt Tinh Nhi và Như Huyên là ở chỗ nào?

      Nếu như mục tiêu là chủ tử, họ chưa chắc biết tin tức chủ tử chưa chết; chỉ trừ người, nếu như phải chủ tử, vậy là ai?

      "Mặc kệ mục tiêu của nàng là ai, chỉ cần tự tiện đụng đến người của ta, kết quả cũng tốt hơn." Thiên Thiên lạnh giọng .

      Lúc sau.

      Thiên Thiên ngồi ở ngựa, chuẩn bị lên đường nghe thấy tiếng Hầu Quân Lâm đuổi theo từ phía sau.

      " tốt quá, rốt cuộc đuổi kịp, chậm bước nữa mà , chỉ sợ cũng cản nổi lộ trình của Thiên Thiên nương tử." may là ở nơi này cũng có người của mình, nếu mình biết hôm nay có lộ trình.

      "Vì sao ngươi đuổi theo?" làm sao biết mình phải lên đường? Hơn nữa chuẩn bị sẵn sàng ngựa rồi.

      "Nương tử tới chỗ nào, vi phu nhất định phải theo." Hầu Quân Lâm nhếch miệng cười tiếng.

      "Hầu Quân Lâm, ngươi nhớ những lời ta trước đó sao?" Sắc mặt tối sầm lại, người này sao lại bắt đầu xưng hô như vậy rồi, trước đó vài ngày phải sửa lại rồi sao?

      "A, nhớ chứ, lúc nãy là bởi vì có thể cùng lên đường, hơn nữa có thể cùng nhau ăn cơm dừng chân, vừa nghĩ tới, trong lòng ta nhịn được hưng phấn, cho nên mới lập tức nhanh miệng, chỉ là, Thiên Thiên nàng yên tâm, bây giờ ta nhớ là được." Rất nhanh, Hầu Quân Lâm lại khôi phục xưng hô như trước, chỉ là nụ cười mặt giảm, ngược lại càng sâu hơn.

      "Ngươi quan tâm sơn trang của ngươi?" Ba vạch rơi xuống (Ba vết chạy dọc giữa trán như chữ Xuyên 川), nam nhân này lấy cớ cũng quá miễn cưỡng, hơn nữa nụ cười kia. . . . . .

      "Yên tâm, nếu như những người đó chỉ chút chuyện ấy mà quản cho tốt, nuôi bọn họ cũng vô dụng." Dù thế nào nữa nhất định phải cùng, trong khoảng thời gian này tuyệt đối làm Thiên Thiên mình.

      "Còn nữa, cứu người sao có thể thiếu ta?"

      Xem ra nam nhân này cứng rắn theo rồi, thôi, đường có , chắc chắn còn dư lại rất nhiều, bởi vì hoàn toàn lo có chỗ ăn chỗ ở.

      "Lên đường!"

      Ra lệnh tiếng, lập tức cát bụi bay lên xung quanh, chỉ nhìn thấy ngựa chạy nhanh.

      Mà khi bọn họ vừa rời bao lâu, bóng người xuất cũng vẻn vẹn nhìn năm giây rồi biến mất bóng dáng.

      . . . . . .

      Hoàng cung Tây Lũng quốc

      "Hoàng thượng, thần thiếp thấy thời tiết có chút mát mẻ, đặc biệt vì hoàng thượng tự tay may cái áo khoác này, hoàng thượng mặc thử trước, xem có thích hợp hay ?" Tuyết Diên mở cái áo khoác giữ trong tay, để Long Khải Diêm có thể nhìn ràng.

      Nhưng Long Khải Diêm cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, hay cái áo khoác trong tay nàng như Tuyết Diên mong muốn.

      "Hoàng thượng, cho dù ngài thích, cũng nhìn chút mà!" Sau khi Tuyết Diên thấy thế, chu môi đỏ mọng làm nũng .

      " ra ngoài!" Long Khải Diêm lạnh giọng quát lên.

      "Hoàng thượng, thần thiếp. . . . . ." Tuyết Diên buông tha nũng nịu kêu lên lần nữa.

      "Nếu ra, cũng chỉ bị trẹo chân đơn giản như trước đâu." Đối với việc Tuyết Diên làm nũng, Long Khải Diêm thờ ơ, con ngươi lạnh lẽo liếc nhìn Tuyết Diên, còn mang theo vài phần chán ghét.

      Chán ghét! thể ngờ hoàng thượng chán ghét nàng! Tại sao? ràng nữ nhân kia chết, tại sao còn có thể như vậy? Hoàng thượng mình sao? Hay thuốc kia chưa có tác dụng? Hay là. . . . . .

      Tuyết Diên ôm áo khoác trong tay, nức nở nghẹn ngào rời .

      Long Khải Diêm lạnh lẽo nhìn bóng lưng rời , nữ nhân này thể giữ lại nữa, trong nháy mắt trong con ngươi dần ra rất nhiều ánh mắt bí .

      Bên trong thư phòng dần ra bóng đen, "Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng!"

      "Chuyện điều tra như thế nào?" Long Khải Diêm thu hồi lại tầm mắt kia, nhìn về phía bóng đen bên trong phòng, lạnh giọng hỏi.

      "Bẩm hoàng thượng, mọi chuyện như hoàng thượng đoán."

      Mặc dù bóng đen những thứ gì, nhưng Long Khải Diêm lại có thể hiểu tất cả, mặt kéo ra từng nụ cười.

      "Rất tốt, nhớ chuyện này thể để cho những người khác phát , thực hành bước tiếp theo của kế hoạch."

      "Thuộc hạ tuân lệnh!" Bóng đen nhanh như tia chớp biến mất ở bên trong thư phòng.

      Bên trong phòng chỉ còn lại mình Long Khải Diêm, nhưng mà mặt vẫn cười, giống như gặp phải chuyện gì vui vậy.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 122: Chạm mặt người quen.
      Editor: Junenar
      Betaer: Bồ Công


      “Thiên Thiên, phía trước có quán trọ, đêm nay chúng ta nghỉ ở quán trọ kia nhé!” Hầu Quân Lâm vừa cười vừa chỉ vào quán trọ nhìn qua cũng đến nỗi nào cách đó xa.

      Tiện thể nhìn sang, quả quán trọ kia cũng tệ lắm, mặc dù được hoa lệ như kinh thành, nhưng ít ra nhìn tổng thể cũng tồi, tự nhiên đơn giản, hơn nữa vô cùng phù hợp với nơi rừng núi như này.

      “Được.”

      Ngựa của bọn họ nhanh chóng phi tới quán trọ kia.

      Khi bọn họ vào quán trọ mới phát phía bên trong lại là trạng hoàn toàn khác. Cách sắp đặt tổng thể khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, đặc biệt đối với người đường cả ngày mà , mệt nhọc ngày, chỉ muốn tìm nơi nào đó thoải mái để nghỉ ngơi tốt chút.

      ngờ ông chủ này đúng là biết cách nắm bắt lòng người đường.

      Mấy người Thiên Thiên vừa ngồi xuống, thấy tiểu nhị mang tất cả món ăn lên bàn, mà tất cả những món kia đều là món Thiên Thiên thích.

      “Hầu Quân Lâm, đây là quán trọ thuộc sơn trang của ngươi hả!” Thiên Thiên tùy ý gắp món đưa vào miệng rồi .

      “Ha ha, bị nàng nhìn ra rồi!” Hầu Quân Lâm nhàng cười, ngờ nhanh như vậy bị Thiên Thiên phát .

      “Ngươi vừa vào, chưởng quỹ của quán trọ vội vàng tiến lên mỉm cười chào đón, còn những món ăn này, chúng ta còn chưa gọi món mà tất cả được mang lên, hơn nữa những món này đều là món bình thường ta thích ăn, cuối cùng, ngươi xem.”

      Thiên Thiên nháy mắt ý bảo Hầu Quân Lâm quay lại nhìn.

      Chỉ thấy chưởng quỹ quán trọ vừa lau mồ hôi lạnh, vừa hơi nhìn về phía bọn họ, lúc tầm mắt chạm nhau còn khẽ gật đầu mỉm cười.

      “Xem ra có vài người còn có năng lực để ngồi lên vị trí kia đúng ?” Hầu Quân Lâm chỉ nhàng , mà chưởng quỹ ở bên cạnh mềm nhũn chân uỳnh cái ngã ngồi xuống mặt đất, lúc muốn tiến lên cầu xin tha thứ chợt nghe Thiên Thiên lên tiếng.

      “Có vài thuộc hạ lần đầu gặp mặt ông chủ khó tránh khỏi khẩn trương đôi chút, đừng để xảy ra lần thứ hai là được rồi.” Thiên Thiên nhìn chưởng quỹ có tuổi kia, trong lòng khỏi có tia đồng tình.

      “Vậy cứ làm theo lời Thiên Thiên nàng !” Hầu Quân Lâm hơi mỉm cười .

      Chưởng quỹ vội vàng đứng dậy tới bên cạnh Thiên Thiên, hết sức khúm núm , “Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư!”

      Sau khi dùng bữa xong, cộng thêm gội rửa hết mỏi mệt người, thân thể tự nhiên cũng thoải mái hơn. Lúc nằm nhoài chiếc giường , cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

      Đêm đen kéo tới, bên ngoài nổi trận gió lạnh, đột nhiên bóng người xông vào trong phòng.

      Bóng dáng ấy khẽ khàng tới bên chiếc giường , nhìn kỹ cử chỉ của người đó, mặt biểu lộ vẻ dịu dàng.

      Khi bàn tay lớn của định chạm lên người người kia, Thiên Thiên nằm giường bỗng nhiên tỉnh giấc.

      Trở tay tóm lấy, rồi xoay người, dùng sức lôi kéo, bóng người kia liền bị quăng qua bên.

      “Nàng trở nên lợi hại từ lúc nào vậy?” Bóng người kia hề đấu lại với tấn công bất ngờ này, mà chỉ đứng dậy hơi mỉm cười .

      Nghe thấy tiếng quen thuộc, hóa ra người tới chắc là...

      “Hàn, tại sao nửa đêm nửa hôm ngươi lại xuất trong phòng của ta? Còn nữa, làm sao ngươi biết ta ở quán trọ này?” Đốt nến xong, nhìn thấy người tới bèn tò mò hỏi.

      ra ta theo các người suốt.”

      theo? Tại sao ngươi lại theo? Ngươi có thể đường đường chính chính xuất mà?” Thiên Thiên thốt lên, với hiểu biết của nàng về Hàn, Hàn hành động như thế, trừ phi có mục đích khác mới phải làm như vậy.

      “Ta phát có người ngầm điều tra nàng. Ta thầm theo các người là muốn xem thử ai điều tra sau lưng nàng?” Đây cũng là do dịp tình cờ nên mới phát được có người thầm theo dõi nàng, nhưng võ công người nọ cũng kém cạnh mình, hành động lại vô cùng bí , đến tận bây giờ vẫn chưa thể tra nổi rốt cuộc là ai?

      “Ai lại thầm điều tra ta? Trong mắt người đời, ta phải là người chết, còn có thể là ai biết tin ta chưa chết đây?” Rốt cuộc là ai làm? Thậm chí đến Mặc và Hầu Quân Lâm bên cạnh mình cũng phát ?

      “Người kia hết sức bí , đến nay ta vẫn tra ra được vì sao muốn điều tra nàng.” Chẳng qua cảm thấy người này hẳn nàng quen biết, thậm chí biết nàng vẫn chưa chết.

      Biết những chuyện này ngoại trừ người bên cạnh tại, còn ai có thể biết? Chẳng lẽ là….

      “Quý Thuần Hoàn, chỉ có người này biết ta chết.”

      ? Được, ta kiểm tra dọc theo con đường này.”

      “Hàn, ngươi tính tiếp tục thầm theo chúng ta sao?” ra ban đầu nàng và Hàn chỉ kết nhóm phương diện làm ăn, rồi sau đó cũng chẳng biết từ lúc nào phát triển thành mối quan hệ tại.

      “Đúng thế, ta bí mật điều tra dễ tra ra kẻ vụng trộm sau lưng kia có mục đích gì hơn.” Mặc dù rất muốn được như hai người kia đứng bên cạnh nàng, nhưng muốn tra mục đích kẻ kia, phải thầm bảo vệ nàng.

      "Cảm ơn!"

      Bất chợt, Thiên Thiên như nhớ tới điều gì, “Đột nhiên ngươi xuất ở đây, theo như bình thường, có người xông vào trong phòng ta, Mặc phải nhanh chóng xuất chứ, lúc này qua lâu như vậy, vẫn chưa thấy xuất , phải ngươi qua chào hỏi trước đấy chứ!”

      Mộ Dung Hàn gật đầu cái, trước khi tới đây, đích thực gặp mặt Mặc, cũng với chuyện này để chú ý đến an nguy của Thiên Thiên hơn.

      “Hai người các ngươi quen biết nhau hẳn lâu!” Càng ngày càng cảm thấy hai người Hàn và Mặc quen biết trước từ lâu, nàng hy vọng bọn họ có thể chủ động ra.

      “Đến lúc đó ta kể hết tất cả cho nàng.” Đến thời điểm, thành hết tất cả cho nàng, chẳng qua phải lúc này.

      Hôm sau.

      Đoàn người Thiên Thiên chuẩn bị rời khỏi quán trọ, tiếp tục lên đường bắt gặp hai người quen biết.

      Khi hai người kia nhìn thấy khuôn mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, sau đó là phấn khích.

      “Thiên Thiên, tốt quá, nàng còn sống, ta biết trời cao đối với ta vẫn rất tốt.”

      *************

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :