1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 113: Vẫn chưa kết thúc.
      Editor: Trịnh Phương.
      Beta: beyour07, Yuriko Hana, Melodysoyani, Tử Sắc Y.


      Ngay lập tức, dưới đài truyền ra tràn tiếng thở mạnh.

      Trong đó có vài vị nguyên lão những hoài nghi nữ tử trước mắt, ngược lại còn phát ra nàng khá quen, đồng thời cũng tò mò về thân phận của nàng, còn có lời vừa rồi của nàng.

      số người còn lại chỉ quay mặt nhìn nhau.

      "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có chứng cớ gì mà dám Ám Nguyệt là của ngươi?" Nam tử này xem Dương Vĩ như thần tượng để sùng bái, ấy thế bây giờ lại đột nhiên xuất nữ nhân rằng nàng chính là chủ nhân của Ám Nguyệt, hơn nữa còn xem Tôn chủ là nô lệ, đương nhiên trong lòng vô cùng phẫn nộ.

      Mà những người khác chỉ lẳng lặng đợi ở bên.

      "Tại sao ngươi lại ngươi là chủ nhân của Ám Nguyệt?" Dương Vĩ gắng gượng chống đỡ thân thể mềm yếu đứng lên mặt đất, nhìn thẳng vào chỗ ngồi vốn thuộc về mình.

      "Tại sao? Dương Vĩ, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách ngồi lên vị trí này sao? Nếu như phải tại ngươi, mẫu thân ta đào hôn, cũng phải chịu những đau khổ và hành hạ sau này; nếu như phải tại ngươi, ngoại công cũng bị ngươi lăng nhục nhiều năm, cuối cùng phải ôm nỗi oán hận mà chết. Nếu như phải tại ngươi, ngoại công và mẫu thân ta bị chia cắt; nếu như phải tại ngươi, ngoại công cũng phải chịu những trận tra tấn hành hạ kia." Thiên Thiên lạnh lẽo .

      Người bên dưới ồ lên, vài thành viên cũ nhanh chóng hiểu ra. Khó trách bọn họ cảm thấy nữ tử trước mắt có phần quen thuộc, ra nàng là nữ nhi của các chủ, cháu ngoại của lão các chủ.

      "Ha ha ha, nếu như phải là tại lão già kia, tại sao ta phải chịu hết khinh bỉ, chê cười của người trong thiên hạ. Nếu tại nữ nhân kia, sao ta phải trở thành như vậy." Dương Vĩ đột nhiên cười lớn.

      " sai, có được vị trí này quả là do ta ép lão già kia viết ra giấy thoái vị, là ta nhốt lão già đó vào trong địa lao, cũng do ta ra lệnh cho người khác bắt lão già kia nuốt thuốc độc, đánh gãy tay chân, kinh mạch của . Đây chính là cái giá mà lão ta phải trả." Dương Vĩ tiếp tục .

      Tiếng hít thở mạnh ngừng vang lên, mấy vị nguyên lão còn tưởng rằng tôn chủ bọn họ là do lão các chủ quyết định trao quyền, ngờ lại đối xử với lão các chủ như thế, những năm gần đây, bọn họ đều bị lừa gạt.

      "Phản đồ, ngươi dám gây ra tội ác tày trời như vậy, dám làm ra chuyện tổn thương lão các chủ, may mắn là năm đó các chủ gả cho ngươi, nếu , lúc còn sống các chủ bị huỷ hoại trong tay ngươi." người trong số các nguyên lão lên tiếng .

      "Thiếu chủ, bắt đầu từ hôm nay, người chính là Các chủ Ám Nguyệt Các." vị nguyên lão khác mở miệng .

      Sau đó, những người còn lại cũng chỉ trích Dương Vĩ.

      . . . . . .

      "Ha ha ha, đám phế vật. Muốn chém giết, muốn róc thịt tha hồ, dù sao cũng coi như ta báo thù, chỉ tiếc rằng ta tự tay giết chết nữ nhân Sở Liên kia. Nhưng dù sao ta cũng tự tay giải quyết lão già Sở Hoan rồi." Dương Vĩ xem tình hình trước mắt biết tối nay thể bình an thoát khỏi.

      "Ngươi ràng chút." dứt lời Thiên Thiên tới trước mặt Dương Vĩ, giương mắt lạnh lẽo nhìn ta.

      Dương Vĩ ngờ võ công của nữ tử này lại lợi hại như vậy, có thể tới trước mặt nhanh như thế.

      "Chẳng lẽ ngươi quên Sở Hoan chết như thế nào sao?"

      "Là ngươi, người kia là người của ngươi?" Thiên Thiên đột nhiên nhớ tới chuyện đột nhiên đổi người canh gác vào ngày đó, nếu như phải do người đó, ngoại công vẫn còn sống, mà ...

      "Ha ha, ngươi cho rằng ta truy cứu chuyện ngươi mang theo người chạy trốn khỏi địa lao hay sao? Xem ra ta đoán sai, người cứu lão già kia chính là người của Tiêu Diêu sơn trang." Khi Dương Vĩ lời này, ánh mắt lại liếc nhìn Hầu Quân Lâm ở sau lưng Thiên Thiên.

      "Quan hệ giữa Tiêu Diêu sơn trang và lão già kia tệ, hơn nữa, ngay dưới mí mắt ta người có thể cứu được lão già kia, ngoại trừ người của Tiêu Diêu sơn trang ra còn có thể là ai, chỉ là nghĩ tới các ngươi lại cho ta cơ hội tốt như vậy, chỉ có thể giúp người của ta dẫn lão già kia tới trụ sở bí mật, hơn nữa còn có thể thay đổi kế hoạch hành động. Cơ hội tốt như vậy, sao ta có thể bỏ qua dễ dàng như vậy." Dương Vĩ tiếp tục .

      "Đáng chết..." Giọng của Thiên Thiên mang theo vài phần rét lạnh, mấy phần tức giận, vừa dứt lời, chỉ thấy Dương Vĩ bị văng xa mấy trượng. (1 trượng = 3,33m)

      "Tôn chủ..." Bởi vì thân thể của người áo đen kia thể nhúc nhích, cũng nhìn thấy Dương Vĩ bị thương như thế nào, chỉ có thể lớn tiếng gọi.

      " là nô lệ của ta, phải là tôn chủ của ngươi." Thiên Thiên lạnh lùng nhìn người áo đen kia.

      Mà Mặc cũng rất ăn ý, trực tiếp bổ chưởng về phía người áo đen kia.

      "A…"

      chưởng này của Mặc dùng tới mười tầng công lực, cho nên nội tạng của người áo đen kia bị vỡ nát, chết ngay tại chỗ.

      "Mặc, đánh gãy tất cả kinh mạch của , ta muốn phải chịu đựng tất cả đau đớn mà ngoại công chịu, hơn nữa còn phải khiến sống bằng chết. Dương Vĩ, ha ha, ta xem ngươi là Dương Vĩ hay là Liệt Dương." Thiên Thiên cười lạnh.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 114: Mở đầu.
      Editor: Trịnh Phương.
      Beta: beyours07, Yuriko Hana, Melodysoyani, Tử Sắc Y



      Thiên Thiên vừa mới xong, chỉ thấy Mặc rất ăn ý, nhanh chóng đánh gãy gân mạch tay chân của Dương Vĩ, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng trong phòng lớn.

      "A…" Dương Vĩ cảm thấy tay chân vô cùng đau đớn, tiếng kêu vô cùng thảm thiết.

      Lực khống chế của Mặc rất vừa vặn, chỉ đánh gãy gân mạch tay chân của Dương Vĩ mà còn có thể khiến Dương Vĩ cảm nhận được cơn đau đớn lớn nhất.

      Những người có mặt trong phòng cũng bị màn này làm rung động, bọn họ ngờ vị các chủ mới này lại để cho người đánh gãy gân mạch của Dương Vĩ, tàn nhẫn như vậy, sau này vận mệnh của mình cũng có thể được đảm bảo.

      "Bắt đầu từ hôm nay, Ám Nguyệt chỉnh đốn lại toàn bộ, đợi đến khi điều chỉnh xong mới công bố." Giọng lạnh như băng của Thiên Thiên vang vọng vào trong đầu mỗi người đứng ở trong phòng.

      "Thuộc hạ tuân lệnh!"

      Thiên Thiên bước chân, tới bên cạnh Dương Vĩ lăn lộn mặt đất, giương mắt lạnh lẽo: "Đây chỉ là bắt đầu đối với ngươi."

      "Đợi chút, ta chỉ là muốn biết là ngươi hạ độc ta vào lúc nào?" Dù có cố gắng nhớ bao nhiêu lần ta cũng thể hiểu được, thân thể của ta mềm yếu vô lực như vậy, nhất định là bị trúng độc. Tuy vậy, lấy hiểu biết của ta về độc, ta nghĩ ra bản thân bị trúng độc khi nào?

      Thiên Thiên trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào y phục người Dương Vĩ.

      Dương Vĩ đương nhiên cảm giác được, cười to : "Ha ha ha, cả đời Dương Vĩ ta thành nhờ nữ nhân, bại cũng do nữ nhân, mà hai nữ nhân này lại là hai mẫu tử, ha ha..."

      ra Thiên Thiên rắc độc phấn của Hàn lên y phục của Dương Vĩ từ trước, chỉ cần Dương Vĩ mặc y phục vào toàn thân trở thành mềm yếu vô cùng, mặc cho nàng xử lý.

      Con mắt rét lạnh của Mộ Dung Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Vĩ cười điên cuồng, ai có thể đoán ra được suy nghĩ trong nội tâm của .

      ...

      "Như Huyên, ngươi xem, giờ tiểu thư ở đâu?" Tinh nhi đứng trong đêm tối ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, giọng hỏi.

      "Mặc kệ chủ tử ở đâu, chỉ cần nàng an toàn là được." Biết chủ tử có thể bình an, cuối cùng nỗi lo lắng của nàng cũng có thể vơi phần nào. Mặc dù tạm thời vẫn thể nhìn thấy chủ tử, nhưng chỉ cần chủ tử vẫn an toàn là được.

      "Ta rất nhớ tiểu thư! Như Huyên, ngươi còn nhớ câu chuyện về mặt trăng mà tiểu thư kể ?"

      "Ừ."

      Như Huyên nghĩ tới câu chuyện kia, trong nội tâm cảm thán thôi. Có thể cả đời này nàng cũng có duyên gặp lại lần nữa, có khỏe ?

      "Khi đó tiểu thư thường mỗi người đều có ngôi sao thuộc về mình." Tinh nhi cảm thán .

      Mỗi người đều có ngôi sao thuộc về mình? sao? là ngôi sao của nàng sao? Có lẽ... Như Huyên nhớ tới trước kia bọn họ ở bên nhau rời, nụ cười dần lan rộng khuôn mặt.

      "Như Huyên, có phải ngươi lại nhớ tới người kia ?" Tinh nhi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Như Huyên, tò mò hỏi. Mặc dù nàng có người thương, nhưng nàng có thể cảm nhận được bây giờ Như Huyên hạnh phúc. Vậy tại sao họ lại phải chia ly?

      "Chúng ta thể ở bên nhau." Vẻ mặt Như Huyên vốn hạnh phúc, đột nhiên lại trở nên tối tăm.

      "Tại sao?" Tinh nhi vô ý thức hỏi.

      Chỉ là Tinh nhi cũng nghe thấy câu trả lời của Như Huyên, chỉ thấy Như Huyên cười khổ, lắc đầu cái.

      "Như Huyên, ..." lúc Tinh nhi định tiếp, đột nhiên lại có hai người mặc đồ đen xuất , nhanh chóng bắt Tinh nhi và Như Huyên .

      "A... Rốt cuộc các ngươi là ai, tại sao muốn bắt chúng ta?" Tinh nhi lớn tiếng la lên.

      "Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?" Mặc dù Như Huyên có lớn tiếng la lên, nhưng trong lòng của nàng vẫn khá sợ, chỉ là lúc này nàng cần trấn định, ở trong bóng tối này, nàng phải biết tình hình lúc này của các nàng.

      Hai người người áo đen thấy thế lập tức đánh ngất hai nữ tử vai, rất nhanh sau đó liền biến mất ở trong đêm tối.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 115: Giằng co.
      Editor: Trịnh Phương.
      Beta: beyours07, Yuriko Hana, Melodysoyani, Tử Sắc Y



      Ba ngày sau.

      Thiên Thiên cau mày. Nàng ngờ người luôn luôn tàn nhẫn như Dương Vĩ lại là kẻ si tình. Xem ra thích mẫu thân lòng, chỉ suy nghĩ quá mức cực đoan.

      "Chủ tử, người định làm gì tiếp theo?" Mặc đứng ở bên mở miệng hỏi.

      "Dự định?" Đúng vậy, quả suy nghĩ bây giờ giống với lúc đầu nữa, chỉ là...

      lâu sau.

      Thiên Thiên khẽ ngẩng đầu nhìn Mặc, sau đó lại cúi xuống, giọng : "Ta muốn khiến kẻ từng làm tổn thương người của ta phải trả cái giá đắt."

      đại, nàng có cách nào để thực , nhưng ở nơi này, nàng tuyệt đối có năng lực. Trong đầu Thiên Thiên chợt thoáng qua bóng người, ánh mắt trở nên sắc bén, người tản ra khí lạnh bức người, khiến ai dám đến gần.

      "Chỉ cần chủ tử muốn, ta vĩnh viễn đứng bên cạnh chủ tử, làm quản gia cho chủ tử." Mặc gằn từng chữ, vẻ mặt cũng nặng trĩu , giống như sắp xảy ra chuyện lớn.

      "Mặc, ngươi là đồ đệ của Quỷ y, lúc trước ta cảm thấy ngươi tuyệt đối phải người tầm thường, ngươi lựa chọn đứng bên cạnh ta làm quản gia bình thường hẳn là có mục đích! Mặc dù ta biết mục đích của ngươi là gì, nhưng ta tin tưởng ngươi làm ra chuyện hại ta." Thiên Thiên nhàng .

      ra từ lâu Mặc đoán được, lấy thông minh tài trí của nàng, sớm biết được khi chọn làm người làm bình thường là có mục đích; từng nghĩ tới việc hết tất cả những chân tướng cho nàng, nhưng thể, chỉ có thể lựa chọn yên lặng đứng ở bên cạnh nàng, cũng như để bảo vệ nàng.

      "Cảm tạ chủ tử tin tưởng ta, ta nguyện ý hy sinh toàn bộ tính mạng của mình để bảo vệ chủ tử."

      "Sinh mệnh mỗi người đều vô cùng quý giá, ngươi cần phải lấy mạng ngươi để đổi lấy mạng ta. Cái chết là thứ mà mỗi người đều phải đối mặt. Nếu như có ngày đó, Mặc, ta hi vọng ngươi hy sinh mạng mình để cứu ta, biết ?" Nàng là người chết lần, đối với cái chết, nàng sợ, nàng hy vọng có người vì nàng mà hy sinh tính mạng của mình.

      Mặc trả lời, chỉ lẳng lặng đứng ở bên.



      Sau khi Hầu Quân Lâm xử lý xong chuyện của sơn trang lập tức tới Ám Nguyệt Các gặp Thiên Thiên, chỉ là ngờ rằng lúc mới vừa bước vào cửa Ám Nguyệt gặp phải Mộ Dung Hàn.

      "Sao Mộ Dung công tử biết Thiên Thiên sống ở Tiêu Diêu sơn trang?"

      "Chẳng lẽ Trang chủ quên mất, là Mặc cho ta biết." Mộ Dung Hàn hơi mỉm cười .

      " sao? Trước đây ta từng phái người tìm Mộ Dung công tử, nhưng lại phát Mộ Dung công tử ở Tây Lũng quốc, biết làm sao Mộ Dung công tử có thể biết được chuyện này từ miệng Mặc?" Lúc trước kết quả điều tra của tra được nhiều thông tin về bối cảnh của nam tử này, hơn nữa lúc đó ta cũng ở Tây Lũng quốc, mà Mặc lại là trước đó gặp nam tử này ở kinh thành, vậy nên quan hệ của hai người họ tuyệt đối chỉ đơn giản như biểu bên ngoài.

      " sai, lúc trước ta cho rằng Thiên Thiên chết, vô cùng đau lòng du ngoạn khắp nơi, chỉ là ngờ lúc trở lại Túy Hương lâu lại thấy Mặc nhắn lại, mới lập tức chạy tới Tiêu Diêu sơn trang, đây chính là câu trả lời của ta, biết Trang chủ có tin hay ?" Mộ Dung Hàn thu lại nụ cười nhàn nhạt lúc trước, thay vào đó là giọng lạnh như băng.

      "Mặc kệ ta có tin hay , ta hoàn toàn cho phép bất cứ kẻ nào có thể làm tổn thương đến Thiên Thiên, chỉ cần dám tổn thương đến nàng chính là đối nghịch với cả Tiêu Diêu sơn trang này, ta khiến người dám làm tổn thương tới nàng phải trả giá lớn." Hầu Quân Lâm cũng khách khí như trước, cả người toát lên khí thế trầm.

      Hai người cứ đứng đối địch với nhau ở cửa như vậy, khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo khẩn trương, chỉ cần thoáng chút cẩn thận có thể khơi mào lên cuộc chiến tranh.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 116: Chuẩn bị trở về.
      Editor: Trịnh Phương.
      Beta: beyours07, Tử Sắc Y, Melodysoyani.


      Hai người cứ đứng giằng co ở ngay cửa như vậy, ai dám đến gần chứ đừng tới lên tiếng hỏi nguyên do.

      Đoán chừng qua lúc lâu sau, đột nhiên Hầu Quân Lâm nhớ tới mục đích của mình, sau đó mới phun ra câu: "Hôm nay tới đây thôi, nếu như có cơ hội, ta rất muốn đọ sức với ngươi thêm vài lần nữa."

      biết nếu như hai người bọn họ đánh nhau biết ai thắng, hoặc cũng có thể là hai bên thảm bại.

      Mộ Dung Hàn lạnh lùng nhìn bóng lưng rời , đôi mắt thâm thúy lóe ra sát khí, sau đó mới rời khỏi Ám Nguyệt.

      "Hầu Quân Lâm, ngươi đến rồi." Thiên Thiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cần suy nghĩ cũng biết người tới chính là Hầu Quân Lâm, Mặc ở trong này, mà Hàn vừa mới rời , vậy người này dĩ nhiên chính là .

      "Thiên Thiên, ta có chuyện muốn cho ngươi biết, hi vọng ngươi quá lo lắng." Hầu Quân Lâm nín thở xong, mặc dù biết Thiên Thiên phản ứng như thế nào, nhưng nếu nàng nhờ phái người đón liền biết hai người kia có địa vị thấp trong lòng nàng.

      "Hả?" Chuyện gì có thể khiến trang chủ của Tiêu Diêu sơn trang có vẻ mặt như vậy? Đột nhiên nàng nghĩ tới chuyện, nàng nhớ rằng khi mình mới giải quyết xong Dương Vĩ nhờ Hầu Quân Lâm phái người đón Tinh nhi cùng Như Huyên ngay, chẳng lẽ...

      “Các nàng…" Thiên Thiên đột nhiên trở nên gấp gáp, trong lòng thầm sợ suy đoán của mình là .

      "Lúc người của ta đến lúc đó cũng tìm thấy tung tích của các nàng, hơn nữa người của ta còn phát thứ này ở mặt đất." Hầu Quân Lâm lấy từ trong tay áo ra chiếc khăn lụa màu trắng sạch .

      Đây là của Như Huyên! Nàng nhớ rằng Như Huyên rất nâng niu chiếc khăn lụa này, bình thường còn dám lấy ra chứ gì tới chuyện vứt mặt đất, mà bây giờ nó lại xuất ở đó, vậy khả năng duy nhất là họ xảy ra chuyện.

      "Rốt cuộc người của ngươi có tra được là ai bắt các nàng hay ?"

      Hầu Quân Lâm lắc đầu cái, dù sao ngay cả dáng vẻ của hai người bọn họ ra sao người của cũng biết, căn bản có cách nào để xuống tay.

      "Mặc, về thành." Thiên Thiên đứng dậy, lạnh giọng .

      Dám bắt người của nàng, chính là đối nghịch với nàng.

      "Vâng."

      . . . . . .

      Chỉ thấy chiếc xe ngựa chạy nhanh trong con ngõ hẹp.

      "Sấu, nhanh hơn chút nữa, nếu như họ tỉnh lại rất phiền phức." Nam tử ngồi ở bên cạnh xe ngựa thúc giục, cặp mắt như có như liếc về phía hai người bên trong xe ngựa.

      "Biết rồi, đừng giục nữa, ngươi giục suốt đường rồi, lỗ tai của ta muốn mọc kén rồi." Nam tử bị gọi là Sấu nhịn được mà oán giận.

      "Ngươi cho rằng ta muốn vậy sao? Ngươi cũng nghĩ thử xem chúng ta ra ngoài làm việc bao lâu, nếu trở về nhanh tiểu thư nổi giận, đến lúc đó mình ngươi tới chịu phạt ." Nam tử kia trợn trắng mắt, giống như ta rất vui vẻ với việc thúc giục người gọi là Sấu kia.

      "Được, được, được, ta biết rồi." Sấu bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nghĩ tới dáng vẻ tiểu thư nổi giận, trong lòng liền sợ hãi.

      Vốn dĩ bên trong xe Như Huyên sớm tỉnh lại, chỉ là nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, khiến bọn họ lầm tưởng rằng nàng vẫn hôn mê.

      Nghe xong cuộc đối thoại của bọn , tạm thời nàng vẫn có cách biết được rốt cuộc là ai muốn bắt các nàng, nhưng nàng biết, trước mắt các nàng vẫn an toàn. Nhưng nàng phải làm sao để thông báo chuyện bọn họ bị bắt cho chủ tử biết đây? Chủ yếu chính là nàng biết chủ tử ở đâu, chỉ biết chủ tử vẫn còn sống đời. Khi Như Huyên vẫn còn suy nghĩ xe ngựa ngừng lại.

      Sau đó, họ bị hai nam nhân kia chia ra vác lên vai, nhân cơ hội này Như Huyên khẽ hé mắt, trừng cái, tại sao lại ở chỗ này? Sao nàng lại xuất ở đây? Chẳng lẽ người bắt các nàng là...

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 117: Trở về kinh thành.
      Editor: Trịnh Phương.
      Beta: beyours07, Tử Sắc Y, Melodysoyani.


      lâu sau, Như Huyên biết, ra người phái người đến bắt các nàng là người kia. Nàng rời khỏi nơi này, tại sao vẫn buông tha cho nàng? Tại sao?

      Khi Như Huyên vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nàng và Tinh nhi bị vác tới nơi tối tăm. Ở đây tối đen như mực, xung quanh có bất kỳ tiếng động nào, sau khi hai người đó thả nàng xuống liền rời .

      "Tinh nhi..." Như Huyên cố gắng tìm kiếm trong bóng tối, mong bản thân có thể tìm được Tinh nhi, nàng muốn biết Tinh nhi có được an toàn hay . Là nàng làm liên lụy tới Tinh nhi.

      Như Huyên mò mẫm trong phòng lúc, rốt cuộc cũng tìm được người trong góc phòng cách vị trí ban đầu của nàng xa.

      "Tinh nhi..." Ngón tay thon dài khẽ thăm dò ở chóp mũi của Tinh nhi, nàng rất sợ Tinh nhi gặp chuyện ngoài ý muốn. Nếu nàng ấy có mệnh hệ gì nàng tự trách đến chết. Bởi vậy, mãi đến khi cảm nhận được hơi thở mơ hồ, nhịp tim của nàng mới có thể ổn định lại.

      "Rất xin lỗi!" Chỉ thấy Như Huyên giọng ra.

      ...

      Tây Lũng quốc

      Hôm nay là ngày người Tây Lũng quốc liên hôn với Thủy Nguyệt quốc.

      đường phố, khắp nơi đều là khí hân hoan. phải người dân vui mừng vì hôm nay là ngày hai nước kết thân, mà bởi vì hoàng thượng nước bọn họ vừa mới ban hành thánh chỉ khiến bọn họ vô cùng vui mừng.

      Hai nước kết thân chính là chuyện rất đáng ăn mừng, vì vậy cả nước được miễn thuế ba tháng, mặc dù thời gian dài, nhưng có thể nộp thuế ba tháng cũng đủ để bọn họ ngừng kích động. Đây cũng chính là lí do tại sao hôm nay bọn họ vui vẻ ra đường chúc phúc cho vị quận chúa này.

      Mà người ngồi ở trong kiệu hoa được dân chúng chúc phúc, quận chúa Thượng Quan Mạn Nhi, lại hề vui vẻ với hâm mộ, chúc phúc của dân chúng, dưới khăn voan đỏ thắm khuôn mặt nhắn hề vui vẻ, trái lại, bây giờ ướt đẫm nước mắt dưới khí vui vẻ này.

      Nàng tuyệt đối muốn hưởng thụ vinh dự này, lại càng muốn trở thành người hy sinh để hai nước kết thân. Nàng sớm có người trong lòng, lại thể nên duyên với .

      Mà thân hình nam tử đứng thẳng cách đó xa như nghiêng ngả trong gió.

      Bọn họ chính là Thiên Thiên, Hầu Quân Lâm và Mặc cưỡi ngựa ngừng trở về.

      "Mặc, giúp ta hỏi thăm chút, người chủ động đưa ra cầu kết thân với hoàng thượng Thủy Nguyệt quốc là ai. Còn nữa, mục đích chủ động rời của Thượng Quan Kiệt Hùng là gì?" Trực giác cho nàng biết, sắp tới có chuyện lớn xảy ra.

      "Dạ, chủ tử."

      Rất nhanh, ba người lập tức biến mất ở chỗ cũ.

      Mà cách nơi bọn họ vừa biến mất xa, có hai người nhìn thấy tất cả.

      "Kỳ, ngươi có phát trong ba nam tử vừa mới rời khỏi có bóng người rất quen thuộc ?" Người chuyện chính là Hiên Viên Hạo. Bọn họ xuất ở nơi này là bởi vì từ sau khi cáo lão, Thượng Quan Kiệt Hùng vẫn tự giam mình trong phủ đệ. Bọn họ lo lắng Thượng Quan Kiệt Hùng nhân cơ hội này mà đến Thủy Nguyệt quốc.

      Chỉ là, ngờ bọn họ vừa tới đây, Hiên Viên Hạo phát bóng dáng rất quen thuộc.

      "Đó có thể là ảo giác của chúng ta. Nhìn theo cách ăn mặc, bọn họ giống như người Tây Lũng quốc, hẳn là người buôn bán vào thành làm ăn." Long Khải Kỳ nhàn nhạt .

      Mặc dù trong lòng cũng đồng ý với lời của Hiên Viên Hạo, nhưng lời ra lời cũng là ý tứ của người khác.

      "Đúng vậy." Cách ăn mặc của ba người vừa rồi quả là khá giống với người làm ăn buôn bán, nhưng biết tại sao, luôn cảm thấy có người trong đó rất quen thuộc.

      "Hạo, xem ra Thượng Quan Kiệt Hùng cũng theo đoàn rước dâu rời khỏi Tây Lũng quốc." Bởi vì mới vừa lấy được tin tức, theo hồi từ mật thám, lúc này Thượng Quan Kiệt Hùng mở tiệc ở trong phủ. Đây cũng là lần đầu tiên Thượng Quan Kiệt Hùng lộ diện kể từ khi ta cáo lão.

      "Hả?"

      ", nghe mở tiệc ở trong phủ, bất kể là ai, cũng có thể vào phủ dùng cơm, vậy chúng ta xem bữa tiệc này chút thôi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :