1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 108: Nghi ngờ
      Edit: beyours07.
      Beta: Trịnh Phương, Yuriko Hana, Melodysoyani, Tử Sắc Y



      Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

      Rất lâu sau.

      "Ta điều tra rồi, việc thay máu nhất định có nguy hiểm. Thông thường các đại phu đều mạo hiểm mà tìm hiểu, chỉ có mình Quỷ Y nghiên cứu lĩnh vực này thời gian, tuy thành công, nhưng cũng chỉ có mình biết cần chuẩn bị dụng cụ nào và cần phải chú ý đến những thứ gì. Nhưng, hành tung Quỷ Y bất định, tính tình lại gàn dở cổ quái. Tuy nhiên, lại thu nhận được đồ đệ, đó chính là Nguyệt công tử được người đời ca tụng." Hầu Quân Lâm mở miệng từ từ .

      "Mặc, ta cần biết ngươi có phải là đồ đệ của Quỷ Y hay , cũng cần biết ngươi ở bên cạnh ta có mục đích gì, nhưng ta tuyệt đối tin tưởng ngươi, tin rằng ngươi lòng ở bên cạnh để bảo vệ an toàn cho ta. Ta chỉ muốn biết điều, có phải từ trước ngươi và Hàn quen biết nhau hay ?” Cho dù Mặc có mục đích mới ở bên cạnh nàng, nàng vẫn tin tưởng rằng trong khoảng thời gian này đối đãi lòng với mình. Nàng chỉ thắc mắc chuyện duy nhất, hai người họ ràng quen biết, vì sao lại phải giả vờ như quen? Hay là giữa bọn họ có bí mật gì?

      "Chủ tử, quả ta chính là đồ đệ của Quỷ Y, nhưng ta phải là Nguyệt công tử." Mặc trầm mặc hồi lâu mới mở miệng .

      "Ừm..." Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

      Mặc là đồ đệ của Quỷ Y, cũng phải là Nguyệt công tử, chẳng lẽ...

      Mặc tiếp tục : "Trong truyền thuyết rằng Nguyệt công tử là đồ đệ của sư phó, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Đồ đệ của sư phó ngoại trừ ta, còn có đồ đệ khác nữa, nhưng cũng phải là Nguyệt công tử! Mặc dù truyền thuyết có Nguyệt công tử tinh thông y thuật, nhưng phải là đồ đệ của sư phó."

      "Thế còn Hàn? Có phải từ trước các ngươi quen nhau rồi hay ?" Hóa ra Mặc là đồ đệ của Quỷ Y, mà Nguyệt công tử lại phải, vậy vì sao lại có lời đồn như vậy? có lửa làm sao có khói, giữa bọn họ có mối quan hệ gì?

      "Đúng, ta và Hàn quen nhau từ , nhưng cũng phải là ta cố ý giấu diếm chủ tử, bởi vì cách ta và ở chung đều luôn lạnh nhạt như người dưng, thể thay đổi được.”

      Đột nhiên Thiên Thiên nhớ tới lần trước hai người bọn họ đứng ở trước sân, người khác chỉ nhìn vào cảm thấy hai người bọn như đối đầu với nhau, nhưng lúc đó hóa ra bọn họ chỉ nhìn nhau, giống như chỉ cần trao đổi ánh mắt bọn họ có thể hiểu hết tất cả.

      Nhưng Hầu Quân Lâm vẫn có chút nghi ngờ với Mặc và người được gọi là Hàn, luôn cảm thấy quan hệ của bọn họ có phần đúng, nhưng cũng ra những nghi ngờ đó.

      "Mặc, ngươi là đồ đệ của Quỷ Y, vậy nếu ngươi muốn tiếp tục ở bên cạnh ta, ngươi có thể ." Nàng vốn biết Mặc hề đơn giản, hóa ra là người có tài nổi danh về y thuật, đồ đệ của Quỷ Y.

      ", ta muốn rời khỏi chủ tử." Mặc cách chắc chắn.

      Vừa dứt lời, ánh mắt Hầu Quân Lâm lập tức nhìn về phía Mặc, ý nghĩa trong những lời này của có nghĩa là...

      "Chủ tử, mọi người bị thi thể giả trong kinh thành lừa gạt, khi phát thi thể đột nhiên Long Khải Diêm hôn mê, sau khi tỉnh lại liền quên toàn bộ kí ức liên quan đến chủ tử." Mặc đột nhiên mở miệng sang chuyện khác.

      "Ừ." Thiên Thiên gật đầu, quên cũng tốt.

      "Ngày đó ta vào cung định hủy dung mạo của thi thể giả lại phát dung mạo của thi thể đó sớm bị hủy. Theo kết quả điều tra của ta, người hủy dung mạo thi thể đó chính là Lương phi Chung Mỹ Kỳ, phi tử của Long Khải Diêm."

      "Là nàng ta à?" Trong trí nhớ của Thiên Thiên, hận thù giữa nàng và Lương phi còn đến mức nàng ta muốn tự tay hủy diệt dung mạo của thi thể!

      "Khi thi thể giả vừa mới hạ táng ngày, phần mộ bị hủy, thi thể bị vứt dưới ánh mặt trời." Vẻ mặt Mặc trầm trọng .

      Bị vứt? người có hận thù lớn tới đâu mới đối xử như vậy đối với thi thể được hạ táng? Thiên Thiên thầm nghĩ.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 109: Cáo lão.
      Edit: beyours07.
      Beta: Trịnh Phương, Yuriko Hana, Melodysoyani, Tử Sắc Y.


      đại điện của Hoàng cung Tây Lũng quốc.

      “Đối với đề nghị liên hôn của Thủy Nguyệt quốc, trong cung cũng có nữ tử thích hợp, bây giờ trẫm quyết định phong nữ nhi thứ hai của Thượng Quan tể tướng làm quận chúa, sau đó chọn ngày đưa đến Thủy Nguyệt quốc." Giọng của Long Khải Diêm vang vọng khắp điện.

      "Nữ nhi có thể được phong làm quận chúa, lại được hoàng thượng tứ hôn, hạ quan thay nữ nhi cảm tạ ân đức của hoàng thượng." Thượng Quan Kiệt Hùng quỳ mặt đất, vẻ mặt cung kính .

      "Trẫm hi vọng lần liên hôn này có bất cứ sai sót nào." Giọng thâm trầm của Long Khải Diêm truyền đến từng quan lại đại điện, nhưng ánh mắt của lại khẽ đảo qua phía Long Khai Kỳ cái.

      Mà Long Khai Kỳ cúi đầu chỉ khẽ nhếch môi cười, bất kỳ câu nào.

      "Có việc dâng tấu, xong chuyện bãi triều." Tiểu Lý Tử bên cạnh Long Khải Diêm cao giọng hô.

      "Hoàng thượng, tuổi tác của thần cao, giờ hai chân thần cũng bị phế. Thần muốn xin từ quan, mong hoàng thượng phê chuẩn." Thượng Quan Kiệt Hùng .

      Lời của vừa dứt, các quan lại trong triều đều há miệng kinh ngạc, bọn họ hiểu được tại sao Thượng Quan tể tướng lại cáo lão vào lúc này.

      "Chuẩn!"

      Câu trả lời của Long Khải Diêm lại càng khiến bách quan đều kinh ngạc.

      "Tạ ơn hoàng thượng!"

      canh giờ sau

      Sau khi hạ triều, Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo ngồi chung chiếc xe ngựa trở về phủ.

      "Kỳ, xem ra Thượng Quan Kiệt Hùng thành công trong việc sắp xếp cho nữ nhi của đến Thủy Nguyệt quốc rồi." Hiên Viên Hạo trầm giọng .

      "Hạo, vừa rồi ngươi chú ý tới cách hoàng thượng dùng từ sao? Là đưa, mà phải là ban thưởng?" Long Khải Kỳ mỉm cười.

      "Cho dù như thế nào, vẫn quang minh chính đại được đưa người vào Thủy Nguyệt quốc, nhưng vì sao lại đột nhiên xin hoàng thượng cáo lão hồi hương? Nếu nữ nhi được hoàng thượng phong làm quận chúa, lâu sau liền trở thành phi tần của quân chủ Thủy Nguyệt quốc, còn kế hoạch của sắp thành công, tại sao lại đột nhiên cáo lão?"

      "Chỉ sợ đây cũng là bước trong kế hoạch của Thượng Quan Kiệt Hùng." Long Khải Kỳ thâm trầm .

      ...

      "Hoàng thượng, đây là canh nô tì tự mình hầm cho hoàng thượng." Tuyết Diên bưng chén canh đặt bàn, sau đó đôi cánh tay trắng noãn vô cùng quyến rũ khoác lên vai Long Khải Diêm.

      Long Khải Diêm cũng để ý đến Tuyết Diên, mà tiếp tục vùi đầu phê duyệt tấu chương.

      "Hoàng thượng, canh này là nô tì là tự mình hầm, ngươi nên uống lúc còn nóng, để nguội uống ngon." Tuyết Diên cũng buông ra, mà lại ôm Long Khải Diêm từ đằng sau.

      "Buông ra." Long Khải Diêm lạnh lùng phun ra hai chữ.

      Tuyết Diên những bị sợ hãi bởi giọng điệu lạnh lùng của Long Khải Diêm mà càng làm càn, cánh tay dài lặng yên luồn vào trong y phục của Long Khải Diêm.

      Nhưng cánh tay của nàng còn chưa với vào trong được bị bàn tay lớn của Long Khải Diêm bắt lấy. lạnh lùng : "Vẫn cần trẫm lặp lại lần nữa sao?"

      Tuyết Diên cảm giác thấy cơn đau tay mình càng lúc càng tăng: "Hoàng thượng, đau." Tuy tay rất đau, nhưng Tuyết Diên vẫn cố giữ vẻ quyến rũ, gợi cảm như trước, .

      "Cút." Trong giọng của Long Khải Diêm ngoại trừ lạnh lẽo, còn thêm vài phần tức giận.

      "Hoàng thượng..."

      Long Khải Diêm vung tay lên, Tuyết Diên bị đẩy ngã xuống đất, nàng ta còn cố ý ngồi ngã ở đất.

      "A... Hoàng thượng, chân của nô tì đau quá."

      “Đây là hậu quả của việc tuân theo ý chỉ của trẫm." Long Khải Diêm chút thương tiếc nhìn Tuyết Diên ngồi kêu đau mặt đất.

      Phủ Thái tử Thủy Nguyệt quốc.

      "Gia, trong cung truyền tin tức tới, lần này nữ tử Tây Lũng quốc phái đến liên hôn chính là nữ nhi thứ hai của Thượng Quan Kiệt Hùng, Thượng Quan Mạn Nhi."

      "Thượng Quan Kiệt Hùng?" Hai ngón tay thon dài của Quý Thuần Hoàn gõ nhàng bàn, vẻ mặt trầm tư.

      lát sau, Quý Thuần Hoàn trầm mặc hồi lâu mới mở miệng : "Nếu Thượng Quan Kiệt Hùng đến bước này, vậy để nữ nhi của tiến cung an toàn, mà lúc cần thiết cũng nên giúp nàng chút, để nàng trở thành phi tử được phụ hoàng sủng ái nhất."

      "Vâng.”

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 110: Tìm tới cửa.
      Edit: beyours07.
      Beta: Trịnh Phương, Yuriko Hana, Melodysoyani, Tử Sắc Y.


      Tiêu Dao sơn trang.

      "Hầu Quân Lâm, chuyện về Dương Vĩ, ngươi tra được những gì rồi?" Thiên Thiên nhàn nhạt , trong giọng lại thêm vài phần lạnh lùng.

      "Từ sau khi Dương Vĩ đoạt được Ám Nguyệt, tính tình thay đổi lớn, càng trở nên tàn bạo, máu lạnh. Có điều dưới quản lý của Ám Nguyệt lại ngày càng lớn mạnh, đồng thời cũng trở thành tổ chức sát thủ máu lạnh." Hầu Quân Lâm tiếp: "Ám Nguyệt và Sáp Huyết từng là hai tổ chức đối lập, trước đó lâu đột nhiên Sáp Huyết biến mất giang hồ chỉ trong đêm. tại khắp giang hồ đều đồn rằng đây là do Ám Nguyệt làm."

      Hầu Quân Lâm dừng lát lại : "Từ sau khi Dương Vĩ đoạt được Ám Nguyệt, nhốt lão các chủ vào trong địa lao, mỗi ngày dùng đủ loại hành hạ, bức bách lão các chủ ra hành tung của mẫu thân ngươi. Đương nhiên, lúc đó lão các chủ hề biết tung tích của mẫu thân ngươi. Qua thời gian dài, tính nhẫn nại của Dương Vĩ nhanh chóng đạt đến giới hạn, bắt đầu chậm rãi tra tấn lão các chủ, hạ độc, chặt đứt kinh mạch tay chân. Lần trước ta trúng độc là bởi vì ta muốn thâm nhập vào Ám Nguyệt tìm ra nơi nhốt lão các chủ, lại cẩn thận trúng phải kế của Dương Vĩ."

      Thiên Thiên nắm chặt hai tay, nàng có thể tưởng tượng được suốt mười mấy năm nay ngoại công nàng sống thế nào. Dương Vĩ hành hạ ngoại công nàng như thế nào, nhất định nàng trả toàn bộ những tra tấn đó lại cho .

      "Hầu Quân Lâm, sắp xếp vài việc giúp ta, ta muốn Dương Vĩ phải trả giá đắt." Thiên Thiên lạnh lùng .

      "Thiên Thiên, ta chỉ định gián điệp Ám Nguyệt chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ lúc nào, lúc nào chúng ta cũng có thể xuất phát." Hầu Quân Lâm .

      Hầu Quân Lâm vừa dứt lời, lão quản gia đến, cung kính : "Trang chủ, bên ngoài có nam tử gọi là Mộ Dung Hàn muốn cầu kiến tiểu thư."

      Hai hàng lông mày của Hầu Quân Lâm nhíu chặt lại. Mộ Dung Hàn? Là người mà ngay cả cũng tìm được, tại sao lại tới đây? Hơn nữa làm sao biết được Thiên Thiên ở nơi này? Ánh mắt liếc về phía Mặc vẫn trầm mặc ở bên.

      "Hàn? Để cho vào !" Thiên Thiên còn buồn bực, sao Hàn lại biết mình ở đây?

      "Chủ tử, trước khi ta trở lại kinh thành, từng với rằng chủ tử ở Tiêu Dao sơn trang." Mặc nhàn nhạt .

      "Ừ." Thiên Thiên gật gật đầu.

      Rất nhanh, Mộ Dung Hàn tới đại sảnh dưới dẫn dắt của lão quản gia.

      "Thiên Thiên, nàng làm ta sợ muốn chết, tại thấy nàng bình yên ta cũng an tâm rồi." Sau khi Mộ Dung Hàn nhìn thấy Thiên Thiên, vui mừng .

      "Ngươi cảm thấy ta có thể chết dễ dàng như vậy sao? Ngươi được quên ta còn có phần trong Tân Nguyệt lâu và Túy Hương lâu chứ, sao ta có thể chết dễ dàng như vậy được?" Thiên Thiên cười trêu chọc.

      "Sao ta lại quên được, Túy Hương lâu của ta còn cần nàng tới giúp lôi kéo khách đấy, còn có Tân Nguyệt lâu nữa, như thế nào cũng có mười phần trăm lợi nhuận, sao ta nỡ để nàng rời , lại , phải nàng sớm biết tâm ý của ta sao." Mộ Dung Hàn cười ha ha, sau đó .

      "Kéo khách? Ngươi coi ta là tú bà à!"

      Hầu Quân Lâm nhìn hai người cười đùa như vậy, trong lòng cực kỳ thoải mái, đau.

      "Thiên Thiên, chỉ cần ngươi lên tiếng, lúc nào chúng ta cũng có thể Ám Nguyệt, giải quyết Dương Vĩ." Hầu Quân Lâm phát chính mình có cách nào tham gia vào cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ có thể dùng chuyện này thu hút chú ý của Thiên Thiên.

      "Chọn ngày bằng làm luôn, liền chọn hôm nay !" Nàng hận thể lập tức giải quyết Dương Vĩ.

      "Vậy ta sắp xếp trước." Hầu Quân Lâm khẽ cười .

      "Thiên Thiên, xảy ra chuyện gì sao?" Mộ Dung Hàn ngừng cười, trầm giọng .

      "Hôm nay có khả năng cần đến hỗ trợ của ngươi."

      “Rất sẵn lòng!"









    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 111: Lúc trước.
      Edit: beyours07.
      Beta: Trịnh Phương, Yuriko Hana, Melodysoyani, Tử Sắc Y


      chiếc giường mềm mại ấm áp, hai thân thể lõa lồ nhiệt tình quấy lấy nhau, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thở gấp của nữ tử.

      "Tôn chủ, ta... ta... sắp chịu nổi rồi..." mặt nữ tử hề có biểu tình đau đớn, cũng hề có oán hận, ngược lại là vẻ mặt hưởng thụ đầy ý cười.

      Tuy hôm nay là lần đầu tiên nàng hầu hạ tôn chủ, nhưng từ trước nàng nghe chuyện từ miệng các tỷ muội. Có thể hầu hạ tôn chủ cũng uổng cả đời, đêm nay là thời gian vui vẻ nhất của nàng, chỉ là sau mỗi lần tôn chủ làm xong đều rời ...

      Thân thể của nam tử cũng hề dừng lại, ngược lại càng thêm ra sức, mãi đến khi phát tiết xong, nam tử mới rời khỏi thân thể mất hồn của nữ tử kia.

      "Cút!" Nam tử lạnh lùng .

      Nữ tử cũng hề có chút oán hận, nghe theo ý nam tử đứng dậy ôm lấy y phục của mình, lưu luyến nhìn nam tử giường lớn rời, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

      Đây là quy củ của tôn chủ, sau khi hầu hạ xong phải lập tức rời , nếu mạng khó bảo toàn, cũng từng có mấy nữ tử cho rằng sức quyến rũ của mình có thể khiến tôn chủ phá lệ quy củ lần, nhưng kết quả đều giống nhau, đó là chết.

      Nữ tử mang theo nụ cười thoả mãn rời khỏi phòng, giường lớn nam tử nằm theo hình chữ đại, suy nghĩ cũng sớm bay xa.

      Suy nghĩ của bay tới... Khi được mười tuổi, lần đầu tiên tới Ám Nguyệt.

      "Đánh , nghe là kẻ may mắn, chỉ khắc chết phụ thân của mình, mà ngay cả mẫu thân cũng bị khắc chết." Vài nam hài bằng tuổi nhao nhao xông vào đánh .

      "Đánh chết , nếu chúng ta bị khắc chết." nam hài khác chán ghét .

      "Đúng thế, đúng thế, người như vậy cũng dám đến chỗ này."

      ...

      Nam hài sớm quen với việc này. Năm ba tuổi, phụ thân ra biển bắt cá gặp phải sóng thần mà chết, chỉ còn lại và mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau; chỉ là nghĩ tới, khi mười tuổi, mẫu thân cũng qua đời vì bệnh tật.

      Vì thế, bị người đời cho là kẻ xui rủi, cho dù tới đâu cũng gặp phải chuyện như vậy.

      "Dừng tay!" giọng non nớt cất lên, thành công khiến trận đánh này ngừng lại.

      "Tham kiến tiểu thư!" Mấy nam hài kia cung kính .

      Tiểu nương để ý đến mấy người nam tử kia mà trực tiếp về phía nằm mặt đất, ngồi xổm xuống nhàng hỏi: "Ngươi sao chứ?"

      "Tiểu thư, là kẻ xui xẻo, chỉ cần người bên cạnh đều chết. Tiểu thư vẫn nên cách xa chút hơn."

      "Ta muốn cho phụ thân, các ngươi khi dễ người mới." Tiểu nương kia , giọng non nớt mang theo vài phần ra lệnh.

      "Thuộc hạ cầu tiểu thư đừng cho tôn chủ, nếu chúng ta bị phạt, từ nay về sau chúng ta đánh tiểu tử này là được." Sau khi mấy nam hài kia nghe được, thần sắc sợ hãi .

      "Nhớ kỹ lời các ngươi vừa mới , nếu ta bảo phụ thân xử phạt các ngươi."

      "Vâng vâng, thuộc hạ tuân lệnh." Dứt lời, mấy nam hài kia lập tức bỏ , bọn đều sợ nếu như ở lại lâu chút tiếp tục chọc giận đến tiểu thư. Ở đây, có ai biết tôn chủ thương nhất chính là tiểu thư, phàm là người chọc giận tiểu thư đều có kết cục tốt.

      "Ngươi đúng là ngốc, bị đánh cũng thèm đánh trả lại, ngươi như vậy sao có thể trở thành thuộc hạ của phụ thân, làm sao có thể làm đồ đệ của phụ thân được." Tiểu nữ hài thở dài .

      "Tạ ân cứu mạng của tiểu thư."

      Đó là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cũng trong khắc kia, nàng sâu đậm. Nhưng khi biết nàng trở thành thê tử của mình, nàng lại đào hôn, khiến những phải nhận hết lời đàm tiếu của người khác ở sau lưng, mà còn bị chụp mũ là kẻ xui xẻo thêm lần nữa. Cơn tức này, dù thế nào cũng thể chịu được. Chỉ khi sở hữu được quyền lực cao nhất mới có thể khiến những người đó câm miệng lại, đồng thời có thể giữ nàng bên cạnh mình.

      Chỉ là hơn mười năm, biết nàng sớm rời , vĩnh viễn rời bỏ .

      "A..." Nam tử điên cuồng tới trước bức họa tường.

      "Vì sao, vì sao năm đó nàng muốn rời bỏ ta, chẳng lẽ nàng biết ta lòng nàng sao? Chẳng lẽ nàng cũng ghét bỏ ta là kẻ xui xẻo? Ha ha ha, dù sao tại cũng còn ý nghĩa gì, nàng chết, mà người năm đó gián tiếp hại ta cũng chết, những sỉ nhục vào năm đó ta nhận đều trả được, ha ha..." Nam tử cười điên cuồng.

      "Khụ khụ, phiền ngươi mặc quần áo tử tế, đừng làm ta đau mắt." giọng lạnh như băng nhàn nhạt vang lên.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 112: Dễ dàng đoạt lại.
      Edit: Beyours07.
      Beta: Trịnh Phương, Yuriko Hana, Melodysoyani, Tử Sắc Y.


      Khi nam tử cười điên cuồng, Thiên Thiên và đám người Hầu Quân Lâm lặng yên vào trong phòng, chỉ là Thiên Thiên nghĩ tới, đập vào mắt nàng lại là cảnh tượng như vậy.

      nam nhân cả người mảnh vải đứng trước bức hoạ cười điên cuồng.

      Tiếng vừa dừng, lập tức tiếng cười của nam tử kia cũng ngưng hẳn, xoay người nhìn về phía giọng phát ra.

      "Liên nhi..." Nam tử vui mừng nhìn người mới xuất , gọi.

      Thiên Thiên kìm nén chán ghét cùng cực nhìn nam tử trước mặt, sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác.

      Sau đó, bộ đồ rơi xuống người nam tử kia: "Mặc y phục của ngươi vào." Mộ Dung Hàn lạnh lùng .

      Lúc này, nam tử mới chú ý tới bên cạnh nữ tử còn có ba nam tử, mà nhìn qua, dáng vẻ của tất cả bọn đều phải là người bình thường, hơn nữa có thể xông vào nơi này, đúng là tầm thường.

      Mà nữ tử có vài phần giống với Liên nhi, cũng phải là nàng.

      "Ngươi phải là Liên nhi, các ngươi là ai?" Cùng lúc chuyện, nam tử mặc xong y phục.

      Sau khi nghe được tiếng động mặc y phục, Thiên Thiên biết mặc y phục tử tế, liền chuyển tầm mắt đến, lạnh lùng nhìn nam tử hành hạ ngoại công nàng: "Ngươi là Dương Vĩ!"

      sai, nam tử này chính là Dương Vĩ.

      Hai mắt Dương Vĩ nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, phát chỉ dáng vẻ của nữ tử này, mà ngay cả khí chất người cũng đều cực kỳ giống người kia, chẳng lẽ...

      "Ngươi là nữ nhi của nàng - Thượng Quan Thiên Thiên." Dương Vĩ đột nhiên nhớ tới việc lúc trước thủ hạ bẩm báo. Thi thể của đứa bé mà nhìn thấy lần trước chỉ là vật thế thân, người trước mắt mới là Thượng Quan Thiên Thiên, là nữ nhi của nàng.

      "Thượng Quan Thiên Thiên chết, bây giờ người ở trước mắt ngươi chính là Sở Thiên Thiên." Thiên Thiên chán ghét .

      "Mặc kệ ngươi tên gì, nếu ngươi là nữ nhi của nàng nợ của nàng là do ngươi trả." Đáy mắt Dương Vĩ lên hận thù, nội lực toàn thân ngưng lại trong lòng bàn tay, nhưng khi chuẩn bị đánh ra chiêu ...

      "Phốc..." đột nhiên cảm thấy trong cơ thể có luồng khí kỳ dị, mà luồng khí này lại đối địch với nội lực trong cơ thể .

      "Mặc, đưa tới đại sảnh giúp ta." Thiên Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn y phục Dương Vĩ dính đầy máu, sau đó bước ra ngoài, tới đại điện.

      Dương Vĩ tỏ vẻ thể tin nhìn bóng lưng nàng rời , chiêu còn chưa kịp đánh mà thua tay nàng rồi sao, cuối cùng là vì sao? Còn nữa, vì sao thân thể lại trở nên như vậy, toàn thân yếu đuối vô lực? Chẳng lẽ là... Do trúng độc? có khả năng, chưa đụng tới bất cứ đồ ăn nước uống gì, tại sao có thể như vậy?

      Ngay khi còn suy nghĩ thân thể bị Mặc kéo đến phía đại điện.

      "Rốt cuộc các ngươi là ai? Dám đối xử với tôn chủ như vậy."

      Mấy người Thiên Thiên vừa tới đại điện, liền nghe thấy nam nhân mặc đồ đen giận dữ hỏi.

      Có điều, ai thèm để ý tới câu hỏi của , Thiên Thiên thờ ơ nhìn mọi người đại điện, những người này hẳn là thuộc hạ trước đó của ngoại công, mà nay, lại trở thành thuộc hạ của tên Dương Vĩ này.

      Khi Dương Vĩ được kéo đến đại điện, Mặc liền vứt sang bên.

      "Tôn chủ..." Nam tử mặc đồ đen quan tâm hỏi, nhưng thân thể của cũng thể nhúc nhích, chỉ có thể quan tâm bằng lời.

      Dương Vĩ ngẩng đầu nhìn về phía đại điện, đại điện có khoảng ba mươi thuộc hạ đứng thẳng nhưng thể nhúc nhích, mà mặt đất cũng có đống thi thể.

      hề nghĩ tới bốn người bọn họ lại có thể khống chế được Ám Nguyệt trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn khiến thủ hạ đắc lực của mình…

      "Ngay tại đây, ta đơn giản ràng, từ hôm nay trở , ta là chủ nhân Ám Nguyệt, mà ta, là nô lệ của ta." Thiên Thiên thờ ơ nhìn mấy chục người bên dưới, .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :