1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 94.1: Nghi ngờ

      Edit: White Silk-Hazye

      Beta: Heisall

      Thiên Thiên khẽ gật đầu cái, nàng biết ngoại công cũng đoán được, cho nên nàng cũng có ý định giấu giếm thêm nữa, dù sao người cũng có quyền biết.

      "Liên nhi... Phốc..." Hóa ra là , lờ mờ cảm nhận được Liên nhi còn sống, chẳng qua là nghĩ tới tất cả đều là , đột nhiên, lồng ngực của Sở Hoan khó chịu, nhịn được phun ra ngụm máu tươi, rồi sau đó ngất xỉu.

      Thiên Thiên lập tức tiến lên bắt mạch, sắc mặt càng ngày càng nặng nề, cau mày, may là trước đó cho ngoại công uống viên hồi hồn đan này vào rồi, nếu với tình trạng cơ thể của ngoại công bây giờ, căn bản chịu nổi đả kích vừa rồi.

      Lúc này, Hầu Quân Lâm đột nhiên nhớ tới lần mà trúng độc cũng là do nàng ấy giải độc giúp , chừng nàng cũng có thể giải độc người của Các chủ.

      "Nương tử, độc người của lão Các chủ có thể giải được hay ?" Sau khi Thiên Thiên bắt mạch xong, Hầu Quân Lâm tiến lên hỏi thăm.

      Đầu tiên Thiên Thiên trừng mắt liếc nam tử sau lưng cái, nam tử này mở miệng ngậm miệng đều là nương tử, cùng với lần trước giống như hai người khác nhau vậy, rồi sau đó nặng nề : "Mặc dù độc người của ngoại công phải là kịch độc, nhưng mà tồn tại ở trong người quá lâu, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, hơn nữa lục phủ ngũ tạng từng bị nội lực tác động, lại được cứu chữa kịp thời, nên ngoại công..." Lúc trước còn tưởng là ngoại công chỉ bị trúng độc, thân thể tương đối suy yếu, nghĩ tới ông ấy từng chịu hành hạ như vậy, tất cả đều là do tên Dương Vĩ kia ban tặng.

      Đáy mắt của Thiên Thiên thoáng qua tia tàn ác, nàng quyết bỏ qua cho tên Dương Vĩ kia, hơn nữa, nàng tận lực để chữa khỏi cho ngoại công.

      "Nghe Quỷ Y Tử có thể cứu người chết sống lại, nhưng mà hành tung của Quỷ Y Tử rất khó nắm bắt, người đời căn bản thể biết được hành tung của , ta cũng phái tất cả thế lực của Tiêu Dao sơn trang tìm Quỷ Y Tử, nhưng lâu nay vẫn hề có chút tin tức nào." Hầu Quân Lâm nhàn nhạt .

      "Ừ, chờ tới khi ngươi tìm được ta từ từ loại bỏ hết độc trong người của ngoại công, về phần nội thương ..." Độc, nàng có biện pháp giải, nhưng mà nội thương, bây giờ nàng có chút hối hận vì sao lúc đầu đòi Diêm Vương nhiều quyển sách y hơn chứ, nếu vậy chừng bây giờ nàng có biện pháp chữa khỏi cho ngoại công rồi.

      nơi khác.

      Mặc ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, nhưng cũng có trực tiếp chạy tới hoàng cung, mà là tới sân viện tồi tàn ở thành Tây.

      Viện này chính là nơi mà lần trước Mặc theo dõi Dịch Yên, Mặc trực tiếp vào viện này, rồi sau đó để quả táo lên mặt bàn dính đầy bụi trong phòng, sau đó mới nhanh chóng rời khỏi viện này.

      Sắc trời theo thời gian trôi qua mà thay đổi, bóng dáng to lớn tùy ý xuyên qua trong hoàng cung, cuối cùng dừng lại ở cung Vĩnh Hòa.

      bao lâu sau, bóng dáng kia lại xuyên qua hoàng cung lần nữa, cuối cùng biến mất trong màn đêm.

      Mà Long khải Diêm hôn mê cũng từ từ tỉnh lại: "Nước..."

      " tốt quá, rốt cục hoàng thượng tỉnh rồi." Tiểu Lý Tử hưng phấn hô lên, nhanh chóng đưa chén nước qua cho Long khải Diêm.

      "Ưm, bây giờ là giờ gì?"

      "Bẩm Hoàng thượng, sắp giờ hợi rồi."

      Long khải Diêm gật đầu cái, rồi sau đó tiếp tục nằm lại giường, nhắm hai mắt lại.

      Mà Tiểu Lý Tử cực kỳ buồn bực, cảm giác hoàng thượng giống như có điểm đúng, hoàng thượng vất vả mới tỉnh lại, chỉ hỏi câu giờ gì, rồi sau đó làm như có chuyện gì xảy ra nằm lại giường êm, tại sao Hoàng thượng lại hỏi tình trạng của Thục phi chứ?

      Sau khi Tiểu Lý Tử nghe thấy tiếng hít thở đều đều, biết Hoàng thượng lại ngủ thiếp rồi, chỉ có thể mang theo bụng nghi vấn ra gác đêm.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 94.2: Mất trí nhớ

      Edit: White Silk-Hazye

      Beta: Heisall


      Hôm sau ở Tuyết Viên.

      "Nương nương, nô tỳ hỏi thăm được, tối hôm qua Hoàng thượng tỉnh lại, nhưng mà Hoàng thượng lại nhắc chữ nào về chuyện của Thục phi, còn nữa, Hoàng thượng vẫn vào triều giống như thường ngày." cung nữ thở ra hơi .

      "Hoàng thượng có nhắc chữ nào tới nữ nhân kia sao?" Nhìn kỹ, có thể nhìn thấy ở nơi khóe mắt của Tuyết Diên có tia vui vẻ.

      "Vâng, nô tỳ hỏi thăm ràng, từ sau khi Hoàng thượng tỉnh lại, chưa bao giờ nhắc tới Thục phi." Cung nữ này quả quyết .

      "Ừ, tốt, các ngươi lui xuống ."

      Bên trong phòng chỉ còn lại mình Tuyết Diên, nụ cười của nàng càng ngày càng đậm, xem ra thuốc kia có hiệu quả, Hoàng thượng quên nữ nhân đó, chỉ cần hoàng thượng quên nữ nhân kia, nàng có biện pháp khiến cho trong lòng của Hoàng thượng chỉ có mình nàng thôi.

      ...

      "A..." tiếng thét chói tai lướt qua cả Hoàng Thành.

      "Chuyện gì?" Long khải Diêm vùi đầu phê duyệt tấu chương cũng ngẩng đầu lên hỏi.

      "Để nô tài xem chút."

      lâu sau, chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Lý Tử sợ hãi chạy về.

      "Hoàng thượng, thi thể của Thục phi bị người khác hủy dung!"

      "Thục phi? Trong ấn tượng của Trẫm giống như chưa từng sắc phong người nào là Thục phi mà!" Long khải Diêm nhíu mày .

      "Ách..." Tiểu Lý Tử kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, chẳng lẽ Hoàng thượng quên Thục phi rồi sao? Thảo nào sau khi Hoàng thượng tỉnh lại cũng chưa từng nhắc tới Thục phi, hóa ra là Hoàng thượng quên mất tất cả ký ức về Thục phi.

      "Bẩm Hoàng thượng, Thục phi chính là..."

      "Nô tì tham kiến hoàng thượng." Tuyết Diên xuất vừa đúng lúc khiến cho Tiểu Lý Tử ngừng lại lời muốn .

      "Nàng tới đây làm gì?" Sau khi Long khải Diêm liếcTuyết Diên cái rũ mắt xuống tiếp tục phê duyệt tấu chương.

      "Đây là trà bổ thân thể nô tì tự mình pha cho hoàng thượng." Tuyết Diên nhận lấy bình trà cung nữ đưa sang rồi tới trước mặt của Long Khải Diêm.

      "Để ở bên là được, nàng có thể rời rồi."

      "Vậy nô tì để lại ở đây, Hoàng thượng, người nhớ uống nha!" Tuyết Diên quyến rũ .

      Rất nhanh, bên trong thư phòng chỉ còn lại mình Long khải Diêm và Tiểu Lý Tử lẳng lặng ngây ngốc đứng ở bên.

      Long khải Diêm lẳng lặng nhìn trà bổ thân thể này, rồi sau đó mở miệng : "Tiểu Lý Tử, mới vừa rồi ngươi thi thể của Thục phi bị hủy dung sao?"

      Tiểu Lý Tử gật đầu cái, nhưng dám quá nhiều, bởi vì mới vừa rồi, trước khi rời ánh mắt của Tuyết phi nương nương nhìn mình vô cùng sắc bén, xem ra Tuyết phi muốn Hoàng thượng nhớ tới Thục phi!

      "Đưa trẫm nhìn chút." Mặc dù đối với Thục phi này hề có ấn tượng, nhưng mà mới vừa rồi Tuyết Diên xuất quá đúng lúc, hơn nữa trước khi nàng ấy rời còn đưa mắt nhìn về phía Tiểu Lý Tử, dù sao nữa cũng phải nhìn chút người gọi là Thục phi này.

      "Vâng, nô tài tuân chỉ."

      Cung Vĩnh Hòa.

      Từ lần trước, sau khi Thiên Thiên rời khỏi hoàng cung, Hồng, Hoàng, Lam, Lục cũng bị Long khải Diêm phái những chỗ khác, cho nên bọn họ vẫn còn tiếp tục ngây ngốc ở bên trong.

      Mà tiếng thét chói tai truyền đến là của cung nữ Hồng.

      Mặc dù bọn họ tiếp xúc với Thiên Thiên nhiều lắm, nhưng mà trong lòng bọn họ cũng vô cùng ưa thích người chủ tử này, cho nên sau khi bọn họ biết tin chủ tử của bọn họ chết, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.

      "Hoàng, rốt cuộc là ai, lại có thể ra tay ác độc như vậy, nương nương cũng chết rồi, tại sao còn phải hủy dung mạo của nương nương chứ?" Hồng quỳ mặt đất, tay ngừng lau chùi vết máu khô ở thi thể của Thục phi.

      "Nương nương là đáng thương, sắp hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn có thể lấy được độc sủng của Hoàng thượng, lại chết như vậy, hơn nữa sau khi chết còn bị người khác hủy dung, hu hu." Hoàng khóc rống .

      "Hoàng, ngươi có phải là Tuyết phi nương nương hay là Lương phi nương nương phái người làm hay ?" Hồng thấp giọng .

      "Suỵt, cẩn thận tai vách mạch rừng, lời như vậy thể lung tung, nếu ngươi gặp họa đó." Hoàng vội vàng che miệng của Hồng lại, vẻ mặt nghiêm túc .

      " chút, nếu trẫm lập tức khiến cái đầu của hai người các ngươi rơi xuống đất." Long khải Diêm nghĩ tới mới vừa tới cung Vĩnh Hòa nghe thấy lời mà hai người kia với nhau.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 95: ngất xỉu

      Edit: Maria Nyoko

      Beta: Heisall


      "Bụp" tiếng, tim của hai người Hồng, Hoàng như nhảy ra khỏi ngực, thẳng tắp quỳ mặt đất khấu đầu.

      "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

      Long Khải Diêm sải bước, lướt qua hai người cung nữ đất, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn nữ tử giường, mặc dù mặt nàng bị hủy, nhưng đôi tay ngọc dài trắng noãn, còn dáng người kia nữa, có thể đoán ra nữ nhân này chắc chắn là mỹ nhân, nhưng, vì sao mình chút ấn tượng nào đối với nàng.

      "Nàng chính là Thục phi?"

      "Bẩm hoàng thượng, mặc dù gương mặt bị hủy, nhưng nô tỳ xác định đây chính là Thục phi nương nương." Hoàng sợ hãi , rất sợ sai chữ, liền bị kéo ra ngoài chặt đầu.

      "Các ngươi lặp lại lần nữa những lời vừa rồi." Con ngươi lạnh lẽo như sương nhàn nhạt quét qua hai người cung nữ quỳ dưới đất, rồi sau đó tầm mắt lại rơi vào thi thể giường.

      "Hoàng thượng tha mạng, đó là nô tỳ bậy bạ, nô tỳ dám, dám nữa." Hai người Hồng, Hoàng run sợ .

      " trực tiếp xử trảm ." Long Khải Diêm thu hồi tầm mắt của mình, lạnh lùng nhìn cung nữ quỳ dưới đất.

      "Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ biết nên bậy bạ ở sau lưng."

      "."

      "Nô tỳ chỉ là suy đoán gương mặt nương nương là bị. . . . . . Bị. . . . . . Bị Tuyết phi nương nương hủy." Hoàng thoáng ngẩng đầu liếc nhìn hoàng thượng, rồi sau đó bị khí lạnh như sương dọa cho phát sợ, run rẩy .

      "Hoàng thượng, nô tỳ tự biết tội đáng chết vạn lần, thể tùy ý vu oan chủ tử, cầu xin hoàng thượng bỏ qua cho hai nô tỳ." Hồng sợ hãi .

      Long Khải Diêm trầm tư, cách nào suy đoán tâm tình của , mà đất Hồng, Hoàng cũng dám lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng quỳ mặt đất.

      Soạt tiếng, Long Khải Diêm phẩy ống tay áo, rồi sau đó mặt đen lại rời khỏi cung Vĩnh Hòa.

      "Hồng, hoàng thượng bỏ qua cho hai chúng ta sao?" Hoàng ngẩng đầu nhìn bóng dáng màu vàng sáng, cho đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất, mới mở miệng hỏi.

      "Ôi, rốt cuộc cũng tránh được kiếp, nhất định là nương nương ở trời có linh thiêng phù hộ chúng ta, về sau ngươi chuyện thể khống chế như vậy, đây là trong cung, chuyện phải cẩn thận chút, nếu ngày nào đó mất đầu cũng biết." Hồng kích động .

      "Ừ, sau này ta cẩn thận chút là được, bảo đảm xảy ra chuyện mới vừa rồi nữa."

      "Chúng ta tiếp tục !" Hồng gật đầu, rồi sau đó lại bắt đầu từ từ lau chùi vết máu.

      . . . . . .

      "Tham kiến hoàng thượng!"Thư phòng to như vậy đột nhiên xuất bóng đen.

      " điều tra chút, chuyện gì xảy ra với Thục phi ở cung Vĩnh Hòa? Còn nữa, rốt cuộc là người nào lại bỏ qua cho thi thể như vậy?" Sau khi Long Khải Diêm từ cung Vĩnh Hòa trở về, trong đầu ngừng xuất bóng người mông lung, nhưng lại thấy bóng dáng kia rốt cuộc là ai?

      Bóng đen kia chỉ cảm thấy kinh ngạc, ý của hoàng thượng là gì đây?

      "Bẩm hoàng thượng, Thục phi phải là phi tử mới được hoàng thượng sắc phong sao? Nhưng vào ngày Thục phi được sắc phong, bị người mặc áo đen bắt , sau đó hoàng thượng tìm được Thục phi Thục phi rơi xuống vách núi bị mất máu quá nhiều mà chết, hoàng thượng cũng bởi vì thế mới bị ngất xỉu, do hoàng thượng ngất xỉu, nên bọn thị vệ thể làm gì khác hơn là tạm thời đặt thi thể của Thục phi ở cung Vĩnh Hòa." ra bóng đen kia là ám vệ được Long Khải Diêm phái , thầm núp ở bên cạnh Thiên Thiên.

      Long Khải Diêm nhíu chặt mày, sắc mặt càng ngày càng khó coi, mà đầu óc giống như cũng thoáng qua đoạn ngắn, nhưng chính lại cách nào thấy đoạn ngắn kia rốt cuộc là cái gì, còn bóng lưng xinh đẹp trong đó, rốt cuộc là ai? Những thứ này đều cách nào thấy , mà đầu càng ngày càng đau.

      Bóng đen nhìn đôi tay ôm đầu của hoàng thượng, mặt lo lắng: "Hoàng thượng, thuộc hạ lập tức tìm thái y."

      "Ngươi . . . . . . , Thục phi rốt cuộc là ai?" Càng muốn tới gần bóng dáng kia, đầu lại càng đau.

      "Thục phi là Tứ tiểu thư của Tể Tướng Thượng Quan, tiểu thư Thượng Quan Thiên Thiên."

      "A. . . . . ." Khi nghe được bốn chữ này đầu đau như nổ tung, rồi ngất .

      "Hoàng thượng. . . . . ."

      Hồi lâu.

      Tuyết Diên nghe hoàng thượng ngất xỉu lần nữa, nóng lòng chạy tới ngự thư phòng, nàng nghe qua cung Vĩnh Hòa, nhưng có phải Hoàng thượng nhớ ra cái gì rồi hay , mới có thể ngất xỉu.

      "Tham kiến Tuyết phi nương nương!"

      "Tại sao Hoàng thượng lại ngất xỉu? Thái y, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Tuyết Diên lo lắng hỏi, mặt đầy lo lắng làm cho người nào có thể hoài nghi dụng ý thực của nàng.

      "Bẩm nương nương, lúc này tất cả mạch tượng của hoàng thượng đều bình thường, mà thần nghĩ, thần cảm thấy hoàng thượng là do thể nào tiếp nhận được việc Thục phi chết , từ đó lựa chọn quên mất phần trí nhớ, nhưng chỉ cần có người nhắc tới, hoặc là đột nhiên suy nghĩ chút để hồi phục trí nhớ, hoàng thượng nhức đầu, rồi sau đó ngất xỉu."

      "Ý của ngươi là trong trí nhớ của hoàng thượng hoàn toàn nhớ tới Thượng Quan Thiên Thiên nữa ư?" Chuyện này vừa đúng phù hợp với tâm ý của nàng.

      "Đây cũng chỉ là suy đoán tạm thời của thần."

      "Được, để tinh thần và thể xác của hoàng thượng được khỏe mạnh, bắt đầu từ hôm nay, bất luận kẻ nào cũng được nhắc về chuyện của Thượng Quan Thiên Thiên trước mặt hoàng thượng, nếu , chém đầu." Giọng của Tuyết Diên lớn nhưng cũng làm cho tất cả mọi người ở đây nghe được.

      "Nương nương, thi thể của Thục phi xử lý như thế nào?" Tiểu Lý Tử mở miệng hỏi.

      "Thượng Quan Thiên Thiên còn chưa chính thức được sắc phong, còn chưa là phi tần của hoàng thượng, liền xử lý theo phương pháp của dân chúng là được." Mặc dù nàng rất muốn trực tiếp vứt thi thể của nữ tử kia xuống bãi tha ma, nhưng nàng biết nàng thể, nếu , hình tượng của nàng bị hủy.

      "Nhưng nương nương, dù thế nào, hoàng thượng hạ chỉ sắc phong, theo quy cũ. . . . . ." Tiểu Lý Tử lại muốn tiếp gì đó liền bị Tuyết Diên quát.

      "Vậy thế nào, chỉ cần nàng vào cung nhận sắc phong, phải là phi tần của hoàng thượng, cũng chỉ là dân thường, chẳng lẽ lời Bổn cung ai nghe sao?"

      "Muội muội làm gì vậy? Cần gì so đo với nô tài." Ngoài cửa truyền đến giọng hào phóng.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 96: Tỉnh lại
      Editor + Beta: Dung Cảnh


      “Đứng dậy .”Chỉ thấy Chung Mỹ Kỳ chăm chú nhìn đám Thái y và cung nữ, thái giám quỳ dưới mặt đất, sau đó nhìn Tuyết Diên.

      “Muội muội, thế nào Thục phi cũng là do Hoàng thượng tự mình sắc phong, tuy chưa đón nhận nghi thức sắc phong chính thức nhưng dù sao cũng là người của Hoàng thất rồi.

      Mà Hoàng thượng tạm thời mất trí nhớ cũng phải mãi mãi thể nhớ lại, nếu có ngày đột nhiên Hoàng thượng nhớ tới.”

      “Thái y, ngươi Bản cung đúng hay ?” Sau đó Chung Mỹ Kỳ nhìn Thái y.

      “Đúng đúng, Hoàng thượng chỉ làm tạm thời lựa chọn mất trí nhớ, rất có khả năng có ngày đột nhiên Hoàng thượng khôi phục trí nhớ.” Thái y liên tục gật đầu đồng ý.

      Chung Mỹ Kỳ vừa lòng gật đầu, sau đó cười , “Muội muội, nghe thấy ? Nếu như Hoàng thượng nhớ tới tất cả mà , để Hoàng thượng biết được muội muội làm ra quyết định ngày hôm nay muội có đoán được Hoàng thượng trừng phạt muội như thế nào ?” Kèm theo nụ cười lạnh.

      Sắc mặt Tuyết Diên vừa đỏ vừa trắng, nàng ta nghĩ Lương phi đột nhiên xuất , lại ở trước mặt hạ nhân dạy bảo nàng ta, làm cho nàng ta bị mất mặt.

      “Truyền lệnh xuống, dựa theo nghi thức mà làm.” Tuyết Diên suy nghĩ lúc sau mở miệng .

      “Vâng, nô tài lập tức làm.”

      “Đợi chút.”Chung Mỹ Kỳ đột nhiên .

      Tiểu Lý tử dừng bước xoay người khom lưng cung kính đứng bên.

      “Vì long thể khỏe mạnh của Hoàng thượng, từ hôm nay trở , dù là ai đều được ở trong Hoàng cung nhắc đến Thục phi.” Chung Mỹ Kỳ lạnh lùng .

      Vừa dứt lời, sắc mặt Tuyết Diên thay đổi, dù an táng nữ nhân kia như thế nào, tại Hoàng thượng còn nhớ đến nữ nhân kia nữa, đối với nàng ta đủ để uy hiếp.

      Hiên Viên phủ.

      “Đại nhân, rốt cuộc người cũng thức dậy.” hạ nhân bưng thau nước rửa mặt vào trong nhà, định giúp đại nhân rửa mặt liền nhìn thấy Hiên Viên Hạo tỉnh táo trơ mắt nhìn trần nhà.

      “Ta ngủ mấy ngày rồi?” Hiên Viên Hạo nằm giường nhàng hỏi.

      “Đại nhân ngủ chừng hai ngày rồi, mỗi lần Kỳ vương gia tới đại nhân vẫn chưa tỉnh lại, Kỳ vương gia chỉ nhìn đại nhân xong liền rời ngay, chỉ nếu đại nhân tỉnh lại lập tức thông báo ngay cho Kỳ vương gia là được.” Hạ nhân tiếp tục .

      “Trong cung xử lý thi thể Thục phi nương nương như thế nào?”Hiên Viên Hạo nhìn trần nhà chớp mắt, cứ bình tĩnh nhìn như vậy, nhưng đôi mắt của chút tiêu cự.

      “Nghe sau khi Hoàng thượng tỉnh lại chưa được ngày lại đột nhiên té xỉu, bao lâu sau trong cung hạ chỉ bất cứ ai cũng được nhắc đến Thục phi, nếu phải rơi đầu, Thục phi trở thành kiêng kị của Hoàng cung, cuối cùng thi thể của Thục phi do Tuyết phi nương nương hạ chỉ hậu táng, tại có lẽ hậu táng Thục phi nương nương.”

      Đột nhiên Hiên Viên Hạo ngồi thẳng người, nhưng bất cứ lời nào, sắc mặt nặng nề.

      “Đúng rồi, đại nhân, nô tài còn nghe gương mặt Thục phi bị hủy rồi.”Hạ nhân giọng .

      “Cái gì?”Hiên Viên Hạo vẫn trầm mặc lạnh lùng .

      “Thục phi nương nương đáng thương! đường vào cung nhận phong bị người bịt mặt bắt , sau đó bị đẩy xuống vách núi đen, cuối cùng chết cũng thể bình yên, bị người ta làm hỏng dung mạo, là hồng nhan bạc mênh.” Hạ nhân đưa lưng về phía Hiên Viên Hạo giặt khăn lau mặt cho nên nhìn thấy gương mặt tức giận và đầy sát khí của Hiên Viên Hạo.

      Lúc xoay người phát trong phòng chỉ còn lại mình , mà Hiên Viên Hạo rời từ lâu.

      “Đại nhân…”

      Hiên Viên Hạo rời khỏi phủ cũng tới Kỳ Vương phủ, mà trực tiếp thi triển khinh công tới lăng mộ Hoàng cung.

      Lúc Hiên Viên Hạo đến lăng mộ là lúc nghi thức an táng Thiên Thiên ‘giả’ hoàn tất, thi thể nhập thổ vi an.

      Hiên Viên Hạo thương tâm dựa vào bia mộ, miệng ngừng , “So với nàng nằm bên trong đó ta càng tình nguyện nàng tiến cung làm phi, ít nhất như vậy ta còn có thể nhìn thấy nàng, nhưng mà tại…

      Thiên Thiên, nàng là nữ tử duy nhất mà ta , làm sao nàng có thể ngay lúc ta xác định được trái tim của mình lại nhẫn tâm rời khỏi ta, ta biết trong lòng nàng căn bản tồn tại của ta, nhưng mà sao hết, ta chỉ muốn từ xa nhìn bóng dáng của nàng là được, mà giống như tại.

      Ta nên câu đó, cái gì mà hy vọng ở triều cần nhìn bóng nàng, ta là con quạ đen, nên lời như vậy, là ta hại nàng, Thiên Thiên…

      Hiên Viên Hạo cứ ôm lấy bia mộ thương tâm , hề cảm giác được có người tới.

      Long Khải Kỳ nhìn bạn tốt tiều tụy như vậy còn tản ra bi thương, thể tưởng tượng được Hạo thương tâm như vậy, Hạo và nữ nhân đó có kết giao gì, càng có tình cảm gì đáng nhưng sao Hạo lại khổ sở như vậy?

      “Hạo, chẳng lẽ ngươi vì nữ nhân mà buông tha tất cả kế hoạch của chúng ta hay sao?”

      Hiên Viên Hạo ngẩng đầu nhìn người tới, đối với xuất của Kỳ, cảm thấy kì quái, ta xuất , là vì mà tới.

      “Vì nữ nhân này, ngươi chỉ mê man hai ngày mà còn tiều tụy như tại, chẳng lẽ ngươi định như vậy mãi sao?” Long Khải Kỳ nhìn bạn tốt lúc này, cùng với thường ngày là hoàn toàn khác nhau, càng đừng tiếp tục kế hoạch của bọn họ.

      “Kỳ, ngươi có tra ra được người bịt mặt hôm đó bắt Thiên Thiên là ai ? Còn có, nghe Thiên Thiên còn bị người khác hủy dung, có phải hay ?”

      “Chuyện này ngươi nên tự mình điều tra, mà phải là ta.” Long Khải Kỳ phái người điều tra nhưng còn chưa có kết quả, nhưng muốn để cho Hạo biết.

      “Được.” Hiên Viên Hạo bình tĩnh nhìn Long Khải Kỳ lúc lâu rồi đứng dậy .

      Mà trước khi Long Khải Kỳ còn có thâm ý nhìn qua bia mộ, sau đó mang ánh mắt phức tạp rời khỏi lăng mộ.

      ………

      “Chủ tử, đây là đồ chủ tử phân phó thuộc hạ đến thành Tây tìm được.” nam tử áo xám cung kính , từ trong tay áo lấy ra quả táo đưa cho nam tử trước mặt.

      Nam tử nhận quả táo người áo xám đưa tới, cẩn thận nhìn qua, khóe miệng hơi nhếch lên, đồng thời cũng thở phào nhõm, ngực cũng từ từ yên ổn xuống, chỉ cần nàng an toàn là được.

      “Được rồi, phái người nhìn chằm chằm chỗ Long Khai Dương có hành động gì, điều tra Thượng Quan Kiệt Hùng và Qúy Thuần Hoàn có liên hệ với nhau hay ?” Nam tử nhàn nhạt .

      “Thuộc hạ tuân mệnh.”

      Người áo xám rời , nam tử đưa mắt nhìn quả táo, biết nghĩ gì mà khóe mắt lộ ra ý cười vui vẻ.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 97: Tự sát
      Editor + Beta: Dung Cảnh


      Sân vốn vui vẻ lúc này đều là mảnh đau thương, xà nhà khắp nơi treo lụa trắng, mà mọi người trong sân đều mặc đồ trắng, khí trầm lặng bên trong có thể làm cho nơi này càng thêm đau buồn.

      “Tiểu thư, người nhất định phải chờ Tình nhi, Tinh nhi lập tức đến gặp tiểu thư.” Tinh nhi nhìn căn phòng quen thuộc, ít người mà đó lại là tiểu thư của nàng.

      Vừa dứt lời chỉ thấy Tinh nhichạy tới đụng vào cây cột, lúc nàng chạy đến cây cột bị lực đạo kéo lại ngã ngồi dưới đất.

      “Vì cái gì mà cho ta chết, ta chết còn có thể nhìn thấy tiểu thư, đến chậm chút chừng tiểu thư liền chờ….” Tinh nhi ngã ngồi dưới đất đứng dậy xoay người giận dữ nhìn người vừa kéo nàng.

      “Quản gia, rốt cuộc ngươi cũng xuất rồi.” Tinh nhi thấy người phía sau vui mừng gọi.

      ra vừa rồi là Mặc dùng nội lực kéo Tinh nhi sắp đụng đến cây cột nếu lúc này Tinh nhi đường gặp Diêm vương rồi.

      “Huhuhu, làm sao bây giờ ngươi mới xuất , tiểu thư chết rồi, phải ngươi phải bảo vệ tiểu thư an toàn sao? Lúc tiểu thư gặp chuyện may ngươi ở đâu? Vì sao bảo vệ an toàn cho tiểu thư? Còn nữa, a Hắc và a Hoàng phải bảo vệ tiểu thư sao? Vì sao lúc đó xuất ? tại chúng nó ở đâu?” Tinh nhi mức kéo ống tay áo của Mặc liên tục hỏi mấy vẫn đề, cũng là mấy nghi vấn trong lòng nàng mấy ngày nay.

      Mặc trả lời chỉ yên tĩnh đứng ở bên, bởi vì chủ tử từng phân phó tạm thời để cho nàng và Như Huyên biết , cho nên tạm thời chưa ra chuyện chủ tử chưa chết.

      lập tức tới Tiêu Dao sơn trang là bởi vì cần điều tra chuyện, chỉ cần điều tra xong lập tức chạy tới Tiêu Dao sơn trang tìm chủ tử, sở dĩ vội tới đó bởi vì biết chủ tử ở Tiêu Dao sơn trang tuyệt đối an toàn.

      xuất ở chỗ này cũng bởi vì muốn nhìn chút người trong phủ như thế nào, chỉ là nghĩ tới vừa về liền thấy Tinh nhi tự sát.

      Nếu chủ tử biết được nhất định thương tâm khổ sở.

      “Quản gia, chuyện với ngươi đó.” Tinh nhi chưa lấy được đáp án thúc giục .

      Lúc Mặc định rời Như Huyên bước vào nhà.

      “Mặc quản gia, ngươi xuất rồi sao?”

      “Như Huyên, ngươi mau hỏi quản gia vì sao bảo vệ tiểu thư an toàn? phải rất lợi hại sao? Vì sao ngay cả tiểu thư cũng bảo vệ tốt? Còn nữa, a Hắc và a Hoàng vì sao ở trong phủ? Như Huyên, ngươi mau hỏi .” Tinh nhi tiến lên lôi kéo tay Như Huyên kích động .

      Sau đó Như Huyên nhìn Mặc, hy vọng có thể nghe được đáp án, nhưng mà….

      “Ta còn có việc phải làm, ta trước, trong phủ và Tân Nguyệt lâu trước hết tạm thời giao cho ngươi xử lý.” Mặc nhìn Như Huyên thản nhiên xong, “Còn có nha đầu này, cần để cho nàng làm chuyện điên rồ, nếu để chủ tử biết chủ tử thương tâm.”

      Mặc xong phi thân rời khỏi sân .

      “Quản gia, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.” Tinh nhi hướng về trung hỏi.

      Như Huyên còn cân nhắc lời Mặc quản gia vừa .

      “Ta sớm nỏi quản gia này tuyệt đối giống tên quản gia, tiểu thư chết còn có việc gấp phải làm, còn nhìn thậm chí chút khổ sở, …”

      “Tinh nhi, chủ tử chết.”

      “Cái gì? Như Huyên, ngươi lặp lại lần nữa.” Tinh nhi kinh ngạc .

      “Chủ tử chết.” Rốt cuộc Như Huyên cũng hiểu được ý vừa rồi của Mặc quản gia.

      “Tiểu thư chết, Như Huyên làm sao ngươi biết?Là ai cho ngươi?” Tinh nhi lôi kéo cánh tay Như Huyên hỏi.

      “Vừa rồi Mặc quản gia có .” Như Huyên nở nụ cười duy nhất trong mấy ngày qua.

      Tinh nhi ngẩn người, “Có sao? Quản gia có sao?” Vừa rồi quản gia tiểu thư chết sao? Làm sao nàng lại nghe thấy? Tinh nhi nghi hoặc nhìn Như Huyên.

      “Ừ, còn có, Tinh nhi, ngươi cần hành động ngốc nghếch, nếu như ngươi chết, sau khi tiểu thư trở lại khổ sở.” Như Huyên khẳng định .

      Mặc quản gia tuyệt đối vô tình như vậy, trong lúc chủ tử mất tích càng việc riêng của chưa xong, còn nữa vừa những lời đó tạm thời xử lý, chủ tử bị thương tâm, cái này đủ để tiểu thư chưa chết.

      Tinh nhi nhìn Như Huyên cười , bi thương trong lòng cũng từ tử nở hoa.

      “Nếu tiểu thư chết vì sao trở lại?”

      “Chẳng lẽ ngươi quên Hoàng thượng sao? Chủ tử trở về phải cho Hoàng thượng chủ tử còn chưa chết, như vậy vẫn phải tiến cung nhận phong phi, chẳng lẽ ngươi hy vọng chủ tử tiến cung sao?” Như vậy , nàng hiểu vì sao Mặc quản gia lại thẳng tin tức chủ tử chưa chết rồi.

      “Đương nhiên là hy vọng rồi.” Tinh nhi khẳng định.

      “Ừ, chúng ta vẫn phải giả vờ biết chủ tử chưa chết, biết chưa?”

      Tinh nhi gật đầu.

      Tiêu Dao sơn trang.

      Từ khi Thiên Thiên biết được thân thế của mình, vì giữ lại người thân cuối cùng của mình, ngủ nghỉ phân tích độc tính, còn luyện giải dược.

      Độc người ông ngoại tuy rằng phổ biến nhưng lại có thời gian rồi, độc tính theo mạch máu mà lan đến lục phủ ngũ tạng, tạm thời có cách nào giải hết độc tính.

      biện pháp có thể tạm thời kéo dài tuổi thọ của ông ngoại, nhưng mà phương pháp này có nguy hiểm, thành công có thể kéo dài tuổi thọ cho ông ngoại, thất bài ông ngoại thiếu nhiều máu mà chết.

      Nàng phải tìm Hầu Quân Lâm giúp đỡ, có hỗ trợ, chuyện này nhất định dễ hơn nhiều.

      Lúc Thiên Thiên vừa đứng dậy liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, sau đó cách nào chống đỡ, thân thể ngã đằng sau, nhưng mà nàng ngã mặt đất cứng rắn mà ngã vào trong lồng ngực mềm mại.

      “Nương tử, hai ngày này nàng ăn uống, thân thể làm sao chịu đựng được, dù vì mình cũng phải vì lão Các chủ, nên nghỉ ngơi chút.” ra lồng ngực này là của Hầu Quân Lâm, ở ngoài phòng hai canh giờ, vừa mới nhìn vào liền thấy nàng sắp ngã xuống mặt đất, kinh hãi nhanh chóng vào phòng đón được thân thể nàng ngã xuống.

      Mà Thiên Thiên có lẽ quá mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, cộng thêm lồng ngực thoải mái, lúc sau hai mắt từ từ nhắm lại.

      Khóe miệng Hầu Quân Lâm nhếch lên, ôm ngang thân thể vào giường phía trong phòng, sau đó dịu dàng, nhàng đặt người tayxuống giường.

      cũng cởi giày, leo lên chiếc giường được xem làrộng rãi, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại, ngửi mùi hương thoang thoảng, nhìn người trong lòng liền lộ ra nụ cười thỏa mãn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :