1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 82: Dấu hiệu báo trước

      Editor: KẹoĐắng

      Beta: Lạc Thần, coki


      Mỗi lần nhìn Ngao Thiên Tường nàng luôn có loại cảm giác quen thuộc nhưng bất kể là Thiên Thiên lúc trước hay là Thiên Thiên tại nàng đều khẳng định là mình quen nhưng vì sao nàng lại có loại cảm giác này?

      “Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt.”

      “Ngươi có tâm sao?” Ngao Thiên Tường giọng dò hỏi.

      “Tường ca ca, vì sao Thiên Thiên tỷ tỷ lại có tâm ? Thiên Thiên tỷ tỷ sắp vào cung làm phi rồi, phải vui mừng còn kịp chứ, vì sao lại có tâm ?” Tử Tình ở bên cạnh lên tiếng.

      Thiên Thiên tỷ tỷ? Mới vừa rồi còn Thượng Quan tiểu thư, như thế nào bây giờ lại…. Còn có lúc nào nàng quen thuộc với nàng ta như vậy? Gọi thân mật như thế, là nàng ta tâm kế quá sâu hay là vô cùng đơn thuần?

      “Ta rất tốt, có tâm gì.”

      Khóe mắt Ngao Thiên Tường bực bội liếc nhìn Tử Tình bên cạnh, trả lời mà nhìn về phía Thiên Thiên rồi : “ sao là tốt rồi. Dựa theo cá tính của ngươi chắc chắn cho phép bất kì kẻ nào tùy ý thao túng mình.”

      “Ngươi rất hiểu ta sao?” Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn về phía nam tử có chút thoát tục trước mặt. Thời gian nàng ơ cùng tổng cộng chưa vượt quá canh giờ. Nếu có thể đoán được tính cách của nàng là do nàng biểu quá rang sao? Hay là…..

      “Ta đoán được điều này từ trong tiếng đàn của ngươi.”

      “Hả?” Ngày đó lúc nàng đánh đàn trong đầu nàng đều là tình thương của phụ thân đối với nàng và ôn nhu của mẫu thân, đoán được cái gì đây?

      “Tiếng đàn của ngươi làm cho người ta có loại cảm giác bình yên, loại cảm giác này ở trong hoàng thất tuyệt đối thể có được.” Ngao Thiên Tường , đồng thời nhắm hai mắt lại, mặt mang theo nụ cười .

      Đột nhiên nam tử vốn nhắm chặt hai mắt chợt mở ra, như cười như : “Nếu như có ngày ngươi phát bằng hữu của ngươi lừa gạt ngươi, ngươi như thế nào?”

      Trong đầu Thiên Thiên lập tức ra hình ảnh nam nữ. Đáy mắt nàng thoáng qua lạnh lùng, mím môi .

      Tử Tình ở bên lẳng lặng quan sát Tường ca ca của nàng. Bây giờ hình như Tường ca ca còn giống với trước kia nhưng nàng lại thể chỉ ra được điểm nào giống, chẳng lẽ bởi vì nữ tử này sao? Tử Tình nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt thầm nghĩ.

      Ở trong bầu khí quái dị này, Mặc đến vừa đúng lúc để phá tan nó .

      “Chủ tử…..”

      Tử Tình nhìn bóng lưng đột nhiên xuất , muốn mở miệng chuyện Ngao Thiên Tường đứng ở bên cạnh ngăn nàng lại. Tử Tình khó hiểu nhìn Tường ca ca kéo tay nàng.

      Mặc bên tai Thiên Thiên còn nàng trầm tư lắng nghe.

      “Ngạo hoàng tử, Minh Nguyệt quận chúa, bây giờ ta tạm thời có chuyện phải trước, ngày khác gặp lại.” Thiên Thiên nhàn nhạt sau đó xoay người thong dong rời .

      Mặc nhìn hai người bên cạnh mà theo sát phía sau.

      Tử Tình nhìn bóng lưng hai người rời , trong mắt đều là nghi vấn.

      “Tường ca ca, đó phải là Mặc ca ca sao? Tại sao Mặc ca ca lại gọi Thiên Thiên tỷ tỷ là chủ tử?” Vẻ mặt Tử Tình nghi ngờ nhìn về phía Ngao Thiên Tường.

      “Tử Tình, có số việc muội cần hiểu .”

      “Tường ca ca…….”

      “Tử Tình, chuẩn bị chút. Hai ngày sau chúng ta lên đường trở về nước.”

      Tử Tình nhìn bóng lung Tường ca ca lên lầu, nghi vấn trong lòng lại càng sâu hơn. Trực giác cho nàng biết Tường ca ca có bí mật và Mặc ca ca cũng giống như vậy.

      ……….

      Bên kia.

      Sau khi Thiên Thiên trở lại viện lập tức nhìn thấy giữa đại sảnh đặt mười mấy cái rương lớn, mấy cái rương đó đều được mở ra, toàn bộ bên trong đều là vàng và kỳ trân dị bảo………

      Tài sản của Long Khải Diêm này đúng là khổng lồ!

      “Tiểu thư, vừa rồi người trong cung đến đây là sính lễ hoàng thượng đưa tới.” Sau khi Tình Nhi nhìn thấy Thiên Thiên trở lại lập tức .

      “Mặc, trước khi trời sáng thầm chuyển những thứ này thành tiền vào trương mục (tài khoản) trong tiền trang tư nhân của ta.” Nếu mang đến số lượng của cải lớn như vậy nhận cũng được, chừng về sau vẫn còn phải dùng tới.

      “Vâng.” Mặc dù Mặc hiểu vì sao chủ tử lại làm như vậy nhưng vẫn vâng lệnh.

      Xem ra nàng phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được.

      ………

      Thượng Quan phủ.

      “Lão gia, Quý thái tử rời khỏi nước Tây Lũng rồi.”

      “Quý thái tử có bất kỳ thư từ gì muốn chuyển cho bản tướng sao?” Lúc này sắc mặt của Thượng Quan Kiệt Hùng có chút tiều tụy, hai mắt cũng còn sắc bén giống như trước kia.

      Đây cũng là vì sau lần ông gặp Quý Thuần Hoàn, cuộc chuyện giữa hai người bị thất bại hơn nữa Thượng Quan Diễm Nhi lại chết nên ông mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.

      Ông có nước Thủy Nguyệt hậu thuẫn, ở hoàng cung lại có thế lực, quan trọng nhất bây giờ là hai chân của ông tàn phế, giống như phế nhân vô dụng.

      Chẳng lẽ kế hoạch ông mưu tính nhiều năm như vậy lại thất bại trong gang tấc hay sao?

      “Bẩm lão gia……” Trương Đức nhìn lão gia tiều tụy trong lòng đau xót thôi, đành lòng Quý thái tử có bất kỳ thư từ gì muốn chuyển giao cho lão gia.

      “Bản tướng biết. Gần đây triều đình có xảy ra chuyện lớn gì ?” Từ sau khi cuộc gặp mặt thất bại ông cũng quan tâm tới gần đây trong triều có xảy ra chuyện gì . Gần đầy ông thỉnh thoảng nghe được những câu rời rạc của bọn hạ nhân, hình như xảy ra chuyện gì đó.

      “Bẩm lão gia, trong triều có chuyện lớn gì mhưng mà Tứ tiểu thư….. , là hoàng thượng muốn sắc phong Thượng Quan Thiên Thiên làm Thục quý phi.” Trương Đức dừng chút sau đó cúi đầu nhưng mà hai mắt của thỉnh thoảng lại liếc về phía Thượng Quan Kiệt Hùng.

      “Cái gì? Vậy mà con tiện nhân kia lại được sắc phong sao? Lúc nào?” Thượng Quan Kiệt Hùng phẫn nộ quát.

      “Ngày mười lăm tháng này.”

      phải bản tướng sớm ra lệnh ngươi tìm thêm vài người có thân thủ tốt chút để giải quyết con tiện nhân kia sao? Vì sao còn thấy ngươi làm? Bản tướng tuyệt đối thể để cho con tiện nhân kia vào cung được.” “Choang” tiếng, Thượng Quan Kiệt Hùng cầm cái tách bàn ném mạnh xuống đất.

      “Lão nô an bày sát thủ rồi, chờ thời cơ. Lão gia yên tâm, lần này nhất định lão nô để cho lão gia thất vọng.” Trương Đức hoảng sợ . “Tứ tiểu thư, xin lỗi, lão nô thể làm vậy với người.” Trương Đức thầm trong lòng.

      “Tốt nhất là như vậy, nếu người rơi đầu chính là ngươi!” Thượng Quan Kiệt Hùng chỉ cần nghĩ tới hai cái chân tàn phế và những chuyện ông gặp phải trong những ngày qua ông lập tức đổ những thứ này lên người Thiên Thiên.

      “Vâng, lão nô tuân lệnh.”

      Chương 83: Thổ lộ

      Edit: Nhật Dương

      Beta: Lạc Thần, coki


      Càng lúc càng gần ngày sắc phong nhưng Thiên Thiên vẫn bình tĩnh như thường ngày, hề có chút kích động, cũng hề tức giận khiến người ta đoán ra được suy nghĩ trong lòng nàng, dĩ nhiên bao gồm cả ám vệ thân ở nơi bí mật gần đó.

      "Như thế nào, nàng vẫn có bất kỳ hành động gì sao?"

      "Bẩm Hoàng thượng, hai ngày nay Thượng Quan tiểu thư rất an tĩnh, có bất kỳ hành động gì đặc biệt, ban ngày dạo ở Tân Nguyệt lâu sau đó nhanh chóng trở về phủ hơn nữa mặt Thượng Quan tiểu thư luôn nở nụ cười nhàn nhạt, hề có chút tức giận hay bất mãn nào." Nam tử áo đen bẩm báo từng việc .

      Hai ngày nay Hoàng thượng ra lệnh bí mật theo dõi Thượng Quan tiểu thư đồng thời cách hai canh giờ phải hồi cung bẩm báo lần mà nội dung của mỗi lần bẩm báo đều giống nhau vì vậy hiểu vì sao Hoàng thượng lại khẩn trương như vậy.

      Tất cả đều bình thường sao? Chẳng lẽ nàng thỏa hiệp? Hay là. . . . . . Mặc dù cứ hai canh giờ đều nghe nội dung bẩm báo giống nhau hơn nữa mọi việc đều rất bình thường, đây phải là điều muốn sao? Nhưng vì sao trong lòng luôn có cảm giác xấu?

      "Tiếp tục theo dõi, trẫm cho phép nửa đường xảy ra bất kỳ sai lầm nào."

      "Thuộc hạ lĩnh chỉ."

      "Còn nữa . . . . . ." Long Khải Diêm khẽ vào tai ám vệ kia.

      Sau khi bóng dáng kia biến mất lâu bóng dáng màu trắng chậm rãi tới gần Long Khải Diêm.

      "Nô tì tham kiến hoàng thượng." Người đến là Tuyết Diên, nàng ta dò la được hoàng thượng mình tại ngự hoa viên nên nàng ta mới xuất ở đây.

      "Ừ."

      "Hoàng thượng, ngày mai Thượng Quan tiểu thư vào cung nhận sắc phong của hoàng thượng nhưng vì sao nô tì thấy vẻ mặt hoàng thượng vẫn vui?" Tuyết Diên nhìn vẻ mặt trầm tư của Long Khải Diêm, nàng ta hiểu vì sao lại như vậy nhưng nàng ta biết như vậy lại khiến nội tâm nàng ta vui vẻ, nhảy nhót.

      "Trẫm còn có việc bận phải trước." Long Khải Diêm trực tiếp lướt qua nàng ta, ra khỏi ngự hoa viên tới Ngự thư phòng.

      Tuyết Diên nhìn bóng lưng Hoàng thượng rời , ít kích động vừa rồi cũng rơi xuống đáy cốc, vừa rồi hoàng thượng thèm nhìn nàng ta, đây là vì sao? Chẳng lẽ sủng ái trước đây của hoàng thượng chỉ là do hứng thú nhất thời thôi sao? Hay là. . . . . .

      Kể từ sau yến tiệc. hoàng thượng vẫn bước vào Tuyết uyển chứ đừng đến chuyện sủng hạnh nàng ta, rốt cuộc là tại sao? Vì sao lại khiến nàng ta từ thiên đường rớt xuống địa ngục?

      Đột nhiên, trong đầu nàng ta thoáng lên người, Thượng Quan Thiên Thiên, nhất định là ả ta, nếu hoàng thượng cũng đối xử với nàng như vậy.

      Sắc mặt Tuyết Diên dần dần trở nên dữ tợn.

      . . . . . .

      "Chủ tử, bên ngoài có nam tử tự xưng là Hiên Viên Hạo đến cầu kiến."

      "Oa, tiểu thư, đó phải là Tả tể tướng sao? Ngài ấy đến chúc mừng tiểu thư sao? Nhưng phải ngài ấy là bằng hữu của Kỳ vương gia sao?" Tinh Nhi tò mò hỏi.

      Thiên Thiên cũng cảm thấy xuất của rất kỳ quái.

      "Cho vào !"

      Rất nhanh Hiên Viên Hạo xuất trước mặt Thiên Thiên.

      " phải ngày nào Tả tể tướng cũng trăm công nghìn việc sao? Sao bây giờ lại có thời gian tới đây?" Lúc trước khi nàng nhìn thấy người nam tử này lập tức cảm thấy dung mạo rất đẹp, gương mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, làn da lại trắng nõn, mềm mại như nước, khiến nàng muốn lên dùng sức nhéo chút.

      "Ha ha, từ trước tới nay ta đều nghĩ ngươi là báu vật, xem ra ngươi báu vật." Hiên Viên Hạo có trả lời vấn đề của Thiên Thiên mà cười biếng nhác, .

      "Hả?"

      "Lần đầu tiên gặp mặt ngươi xuất với dung mạo ‘tuyệt thế’; lần thứ hai gặp mặt ngươi bị Kỳ bỏ trước mặt mọi người; lần thứ ba gặp mặt ngươi dễ dàng chọc giận Kỳ; lần thứ tư gặp mặt ta bị tiếng đàn của ngươi rung động. Ngươi ngươi có phải là báu vật hay ?" Hiên Viên Hạo thản nhiên kể mọi chuyện, trong lời còn mang theo vài phần oán trách giống như oán giận Thiên Thiên vậy.

      "Tả tể tướng sai rồi. Lần đầu tiên gặp mặt ta cảm thấy khi đó mình rất ‘tuyệt thế’, chẳng qua chỉ trang điểm rồi thêm chút son phấn mà thôi; lần thứ hai gặp mặt Tả tể tướng chuẩn bị cho ta bó Lan Tử La chứa mê hương và thêm lượng mị dược; lần thứ ba gặp mặt cũng phải ở Túy Hương lâu mà là ở Dạ Xuân các, ta may mắn tránh thoát được Tể tướng đại nhân có sở thích đoạn tụ; lần thứ tư gặp mặt mới đúng là ở Túy Hương lâu." Thiên Thiên đứng dậy, hơi mỉm cười sửa lại lời của Hiên Viên Hạo.

      Hiên Viên Hạo kinh ngạc: " ra ngươi biết bó Lan Tử La kia có mê hương và mị dược? Trách được đêm đó ta luôn cảm thấy có điểm là lạ nhưng vì sao ngươi còn nguyện ý phối hợp? Còn nữa, ngươi chính là nam nhân kia sao?" Khó trách cảm thấy nam tử kia rất quen, ra là nàng.

      còn tưởng rằng kế sách của mình rất tốt, ra là nàng sớm biết lại còn ở trong tình huống đó phối hợp với mình.

      "Cho nên ta mới cám ơn ngươi! Là ngươi giúp ta lấy được hưu thư (thư bỏ vợ), còn nữa, ta thể thừa nhận Tể tướng đại nhân ngài cũng có lúc chậm lụt như vậy." Thiên Thiên cười tiếng, ngờ đến giờ mà vẫn hoài nghi người đêm đó trêu chọc ở Dạ Xuân các là nàng, là quá trì độn hay là kỹ thuật nữ giả nam trang của nàng quá mức cao siêu?

      Đột nhiên vẻ mặt của Hiên Viên Hạo có chút mong đợi : "Thượng Quan Thiên Thiên, ngươi có thể vào cung hay ?"

      vừa dứt lời Thiên Thiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn .

      Mắt Tinh Nhi mở to, miệng há thành hình chữ O, lời này có thể xem như là thổ lộ ?

      Mặc chỉ hơi nhướng mày liếc nhìn Hiên Viên Hạo.

      "Đây phải là chuyện ta có thể quyết định, Tể tướng đại nhân vẫn nên hỏi hoàng thượng có đồng ý thay đổi chuyện sắc phong ta hay ." Thiên Thiên lạnh nhạt .

      "Hy vọng ngày mai nhìn thấy bóng dáng ngươi trong buổi lễ sắc phong." Vẻ mặt Hiên Viên Hạo mong đợi .

      "Chỉ hy vọng như thế."

      Tấm màn ban ngày hạ xuống, tấm màn ban đêm được kéo lên.

      "Tiểu thư, ban ngày Tả tể tướng thổ lộ với tiểu thư sao?" Tinh Nhi vẫn nhịn được tò mò trong lòng nên mở miệng hỏi.

      "Xem là như thế !" Gần đây phạm vào hoa đào sao? Sao cứ tới liên tục thế nhỉ?

      "Ngày mai tiểu thư phải vào cung sao?" Đây mới chân chính là điều mà Tinh Nhi muốn hỏi, nàng biết tiểu thư thích hoàng thượng nhưng. . . . . .

      "Tinh Nhi, bây giờ ta giao Tân Nguyệt cho ngươi và Như Huyên." Thiên Thiên vốn định cho Tinh Nhi nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận tạm thời vẫn nên để nàng ấy biết mới tốt.

      "Tinh Nhi muốn theo tiểu thư vào cung, Tinh Nhi muốn hầu hạ tiểu thư cả đời."

      "Nhớ kỹ lời ta ..., được rồi, ta mệt mỏi, ngươi cũng mau nghỉ ngơi ! Sáng mai còn phải bận rộn đấy!"

      Cuối cùng cho dù Tinh Nhi muốn nhưng cũng phải trở về phòng của mình, Thiên Thiên cười tiếng, ngày mai thể để cho Tinh Nhi đứng bên cạnh nàng, vì nàng chỉ có thể thành công, tuyệt đối thể thất bại.

      Thiên Thiên dần dần cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, nàng nhắm hai mắt lại ngủ say, có thể là do quá mệt mỏi, cũng có thể do. . . . . .

      biết, cứ ngủ . . . . . .

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 84: Bị bắt

      Edit: ღDuღ

      Beta: Heisall


      Trời dần dần tảng sáng, bầu trời màu xanh nhạt vây quanh mấy ngôi sao sắp tắt, cả vùng đất mờ ảo, giống như được bao phủ bởi tấm lụa mỏng màu xám bạc.

      Vào sáng sớm yên tĩnh này, trong viện đều là khí vui mừng, hơn nữa mặt của hạ nhân nào cũng treo nụ cười, bởi vì hôm nay là ngày tiểu thư của các nàng tiến cung làm phi, nhưng cũng có chút thương tâm khổ sở .

      "Tiểu thư, để cho Tinh nhi hầu hạ người ." Tinh nhi vào trong phòng thấy Thiên Thiên ngồi ở trước gương đồng, bắt đầu trang điểm.

      Thiên Thiên khẽ mỉm cười gật đầu cái.

      "Tinh nhi biết tiểu thư cho Tinh nhi vào cung hầu hạ, vì muốn tốt cho Tinh nhi, nhưng Tinh nhi cũng lo lắng cho tiểu thư!" Tối hôm qua nàng suy nghĩ cả đêm, nàng biết trong cung là địa phương người lừa ta gạt, cẩn thận chút bị chủ tử trách phạt, nặng có thể vứt bỏ mạng của mình, nhưng cũng bởi vì như vậy, nàng mới càng thêm lo lắng cho an toàn của tiểu thư.

      "Nhưng càng như vậy, Tinh nhi càng muốn cùng tiểu thư vào cung, Tinh nhi muốn vào cung bảo vệ tiểu thư an toàn, nhất định thể để tiểu thư gặp nguy hiểm." Tinh nhi tiếp tục .

      Thiên Thiên gì, chỉ mỉm cười nhìn người trong gương đồng, sau đó xoay người cười : "Tinh nhi, nếu như ngươi còn xem ta là tiểu thư của ngươi, phải nghe lời ta , ngoan ngoãn đợi trong phủ, biết ?"

      "Tiểu thư. . . . . ."

      "Giúp ta mặc cung trang (quần áo trong cung) này lên !"

      "Dạ, tiểu thư."

      Rất nhanh, trong gương đồng xuất bộ đồ màu đỏ, chiếc váy dài phủ đất được may như con vật có vảy dạo chơi, váy dùng sợi tơ vàng mảnh như tóc thêu thành con bướm bay lượn chơi đùa, cách đoạn lại đính viên đá đỏ như máu gà, kết hợp với tơ vàng càng thêm rực rỡ, đẹp thể tả.

      "Tiểu thư, người đẹp." Tinh nhi tâm tán tưởng .

      Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng : "Thục phi nương nương, giờ lành sắp tới, nên thôi."

      "Tiểu thư. . . . . ." Nước mắt của Tinh nhi nhịn được liền rơi xuống, thanh có chút nức nở nghẹn ngào.

      "Ngoan." Thiên Thiên nhàng lau sạch vệt nước mắt mặt Tinh nhi, cho ánh mắt yên tâm.

      . . . . . .

      "Hoàng thượng, Thượng Quan tiểu thư lên kiệu hoa, thuộc hạ làm theo phân phó của hoàng thượng, cũng phát ra tình huống nào khác thường."

      Tất cả đều bình thường, nàng chấp nhận sao? Chẳng lẽ hai ngày này tâm trạng của bất an là do suy nghĩ nhiều? Trong lòng Long Khải Diêm thầm nghĩ.

      "Dọc đường kiệu hoa tiến cung, phải sắp xếp nhiều người thầm bảo vệ, trẫm hy vọng xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn ở đường." Mặc kệ nàng tiếp nhận hay vì nguyên nhân khác, chỉ cần nàng vào cung, tất cả trở thành kết cục định, hy vọng những bất an kia chỉ là do quá lo lắng mà thôi.

      "Thuộc hạ lĩnh chỉ."

      Đội ngũ rước dâu chậm rãi nối đuôi nhau tới khiến nhiều người chú ý, hơn nữa đây còn là đội ngũ rước dâu của triều đình, dân chúng sớm vây xem ở bên.

      "Oa, còn đồ sộ hơn lần trước, ngờ Thục phi này lại được hoàng thượng thích đến thế, như vậy chắc hẳn Thục phi này phải đẹp như tiên nữ." Dân chúng vây xem phát ra thanh khen ngợi.

      "Chắc chắn rồi, Thục phi này là tứ tiểu thư của Tể Tướng Thượng Quan, hơn nữa còn là vương phi bị hưu của Kỳ vương gia, nữ nhân như vậy được hoàng thượng thích, nhất định là xinh đẹp như hoa rồi, nghe nàng còn tinh thông cầm nghệ!" Tên còn lại giải thích.

      "Nữ nhân bị hưu, mà hoàng thượng còn sắc phong làm phi! Ca ca cưới tức phụ (vợ) của đệ đệ? Đó phải là. . . . . ." Lời người nọ còn chưa hết, miệng bị người bên cạnh bưng kín.

      "Này, cẩn thận cái mạng của ngươi cũng khó giữ đó, hôm nay là ngày đại hỉ của hoàng thượng, ngươi thêm lời nào nữa, đầu của ngươi cũng bảo vệ được." Đội rước dâu tiếp tục về phía hoàng cung, đột nhiên, toát ra mấy người áo đen, trực tiếp đánh về phía kiệu hoa, đúng ngay lúc bọn họ xuất , những thị vệ thầm lập bảo vệ lập tức bay ra, còn có ám vệ của Long Khải Diêm.

      Chỉ nghe thanh "Keng keng" của đao kiếm, từ lúc mấy người áo đen xuất , dân chúng vây xem đội rước dâu chạy tán loạn khắp nơi, những cung nữ và mấy tên thái giám theo đoàn rước dâu cũng lặng lẽ vòng quanh kiệu hoa, làm cho người nào có thể đến gần.

      Mà công phu của những người áo đen kia cũng phải mèo quào, vì vậy mà rời , kiếm tay bọn họ càng thêm sắc bén, đâm tới tấp về phía thị vệ.

      tới khắc, lại xuất thêm nhóm người áo đen nữa, số người áo đen đến sau ràng nhiều hơn nhóm trước, hơn nữa võ công càng cao hơn, bọn họ lại dây dưa với những thị vệ kia, mà trực tiếp bay về phía kiệu hoa, giơ kiếm sắc trong tay lên cao, lúc rơi xuống, thân kiếm đầy vết máu.

      biết Long Khải Diêm sớm biết trước hay vì cái gì, lại tự mình xuất cung nghênh đón Thục phi của .

      Khi đến đó thấy cảnh như vậy, trách được trước đó cứ cảm thấy bất an, ra đường xảy ra chuyện, lúc vẫn còn suy nghĩ thanh kiếm lóe lên và nhanh chóng đâm thẳng về phía Thiên Thiên.

      lưng ngựa Long Khải Diêm vận công, đánh rơi thanh kiếm đâm về phía Thiên Thiên xuống mặt đất, ầm tiếng, tiếng hai thanh kiếm rơi xuống đất, mà người áo đen cầm kiếm cũng bị kiếm đâm chết.

      "Thiên Thiên, nàng sao chứ!" Long Khải Diêm phi người đến bên cạnh Thiên Thiên, quan tâm hỏi.

      Thiên Thiên lắc đầu tỏ vẻ mình sao.

      Nhưng những người áo đen cũng vì Long Khải Diêm xuất mà dừng lại, bọn họ nhìn huynh đệ chết, con ngươi tràn đầy tức giận: "Giết, báo thù cho huynh đệ!"

      "Giết!"

      cuộc chém giết đẫm máu bắt đầu trình diễn.

      Mặc dù thị vệ rất nhiều, nhưng võ công của đám người áo đen rất cao, tạm thời thị vệ cũng thể giải quyết được đám người áo đen.

      Trải qua canh giờ chém giết, số người của đám người áo đen kia cũng từ từ giảm bớt, nhưng biết từ đâu lại toát ra thêm nhóm người áo đen khác, người áo đen trong đó thừa dịp Long Khải Diêm chưa kịp chuẩn bị, nhanh chóng tới bên cạnh Long Khải Diêm ôm Thiên Thiên , trực tiếp biến mất ở trước mắt mọi người.

      Long Khải Diêm thấy thế lập tức thi triển khinh công đuổi về phía trước, nhưng rất nhanh bị đám người áo đen phía trước ngăn cản.

      Đến khi giải quyết xong những người áo đen, lập tức thi triển khinh công đuổi theo, cách nào đuổi kịp người áo đen kia nữa.

      "Đuổi theo, mặc kệ như thế nào cũng phải tìm được cho Trẫm mới thôi." Long Khải Diêm tức giận quát lên, lúc này trong lòng sợ hãi, sợ mất nàng.

      "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."

      Thời gian trôi qua từng chút , nhưng bọn họ vẫn tìm được Thiên Thiên, sắc trời cũng từ từ tối dần.

      Đột nhiên…

      "Hoàng thượng, thuộc hạ tìm được Thục phi nương nương." thị vệ chạy như bay đến trước mặt Long Khải Diêm .

      "Lập tức dẫn trẫm ." Long Khải Diêm nghe thấy cuối cùng cũng tìm được nàng, tâm trạng luôn treo lơ lửng cũng được để xuống.

      "Hoàng thượng, Thục phi nương nương, nàng. . . . . ." Sắc mặt thị vệ kia có chút chần chờ, biết nên tiếp hay .

      " tiếp."

      "Đây là mũ phượng thuộc hạ nhặt được bên cạnh vách núi ở vùng ngoại ô cách đây mười dặm ."

      Chương 85: Chết

      Edit: Thao1504

      Beta: Heisall


      Trong lòng của Long Khải Diêm “lộp bộp” tiếng vỡ nát; vách núi, chuyện này đại biểu cho cái gì? Trong lòng đầy sợ hãi, thể tin được.

      Rồi sau đó nhanh chóng thi triển khinh công bay về phía vách núi, thời điểm đến nơi, sắc trời hơi tối, hơn nữa vách núi đầy gió lạnh, làm cho người ta rét đến thấu xương.

      vách núi có rất nhiều dấu chân lộn xộn, nhưng thể chỉ dựa vào mũ phượng tay, và những dấu chân này liền chắc chắn nàng té xuống, hơn nữa. . . . . .

      "Mặc kệ là sống hay chết, tất cả các ngươi đều xuống đó tìm cho trẫm, cho dù chết, trẫm cũng phải nhìn thấy được thi thể của nàng." Giọng của Long Khải Diêm đầy lạnh lẽo, nhưng trong giọng này còn mang theo chút run rẩy, đó là bởi vì sợ, sợ rằng tìm được thi thể của nàng.

      "Tuận lệnh!"

      Rất nhanh, tất cả thị vệ đều cầm đuốc xuống dưới vách núi tìm kiếm, bầu trời dần tối mịt, cho dù có ánh sáng của cây đuốc, nhưng bên dưới vách núi tối đen và rét lạnh này, bọn họ căn bản có cách nào thấy được đường xuống dưới, đừng chi là tìm người.

      Mà ở nơi khác.

      Kể từ khi Tinh nhi cùng Như Huyên biết chuyện tiểu thư của các nàng đường đưa dâu bị người áo đen bắt , hơn nữa còn nghe rơi xuống vách núi, lúc này nhóm người các nàng đều rơi nước mắt.

      "Ô ô ô, tiểu thư, người thể bỏ lại Tinh nhi, Tinh nhi muốn hầu hạ bên cạnh tiểu thư." Tinh Nhi khóc đến khuôn mặt đầy lệ.

      Như Huyên ở bên cạnh cũng yên lặng nức nở, nàng tin chủ tử chết như thế, đột nhiên, nàng nghĩ đến người, hình như hôm nay cũng chưa từng gặp qua , là người bảo vệ an toàn cho tiểu thư, vì sao hôm nay thấy xuất ?

      "Tinh nhi, Mặc quản gia đâu?"

      Tinh nhi vốn khóc thút thít khẽ ngẩng đầu, suy nghĩ chút, rồi sau đó lắc đầu cái: "Hôm nay ta thấy Mặc quản gia, hình như ngay cả A Hắc cùng A Hoàng cũng nhìn thấy."

      Tinh nhi liền ngưng khóc, giống như cũng nghĩ ra chuyện này có số điểm đúng, nghĩ lại tối hôm qua khi tiểu thư chuyện với nàng, giống như tiểu thư sớm biết hôm nay có chuyện phát sinh, chẳng lẽ. . . . . .

      "Như Huyên, ngươi . . . . . ."

      "Ừ, võ công của Mặc quản gia cao thâm, tin tưởng có Mặc quản gia ở đó, chủ tử có chuyện gì, hơn nữa còn có A Hắc cùng A Hoàng ở đó, chủ tử càng an toàn hơn." Sau khi Như Huyên nhìn xung quanh, mới khẽ .

      Nếu như đúng như những gì họ đoán, chắc tại tiểu thư rất an toàn.

      "Còn nữa, nếu chủ tử muốn cho chúng ta biết, vậy chúng ta xem như biết, và tại mặt của chúng ta phải luôn giữ vẻ thương tâm khổ sở."

      "Ừ, chỉ cần tiểu thư có chuyện gì là tốt rồi, cho dù muốn Tinh nhi làm gì cũng được."

      . . . . . .

      Kỳ vương phủ.

      Lúc này, Hiên Viên Hạo vào trong cung nhưng nhìn thấy bóng dáng của nàng, trong khoản khắc đó tâm tình của đột nhiên lại kích động dứt, nhưng sau khi biết chân tướng, bắt đầu đứng ngồi yên, tự chủ mà lo lắng cho nàng.

      "Kỳ, người ngươi phái ra ngoài có tin tức chưa?"

      "Hạo, ngươi động lòng với nàng rồi hả?" Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hạo lo lắng cho nữ nhân như vậy, nhưng tại sao lại là nữ nhân kia chứ?

      "Đúng vậy, ta động lòng với nàng." Hiên Viên Hạo rất thẳng thắn thừa nhận, điều này cũng làm cho Long Khải Kỳ ngây ngẩn cả người.

      "Chẳng lẽ ngươi quên rằng nàng từng là nữ nhân của ta sao? Hơn nữa, nàng còn bị chúng ta hợp lực bày kế để hưu nàng, ngươi nên bị biểu đêm đó của nàng che mắt, coi như nàng có thể khảy đàn Lôi Minh, nhưng nàng mãi mãi vẫn là nữ nhân bị hưu." Long Khải Kỳ khuyên bảo, chẳng biết tại sao, bản thân hy vọng Hạo thích nàng.

      "Nàng có danh phận kia, nhưng nàng chưa từng là nữ nhân của ngươi, hơn nữa, ta ngại nàng là nữ nhân bị hưu." Hiên Viên Hạo thay đổi bộ dạng lười biếng thường ngày, mà với khuôn mặt đầy nghiêm túc.

      Long Khải Kỳ cứ lẳng lặng nhìn như vậy, biết lúc này Hạo rất nghiêm túc, cho tới bây giờ chưa từng để ý đến bất cứ nữ nhân nào, ngờ nữ nhân đầu tiên thích lại chính là nữ nhân kia.

      "Ngươi được quên nàng là người của hoàng thượng?"

      ", nàng phải, ta tin tưởng nàng phải là người của hoàng thượng." Trong lòng Hiên Viên Hạo rất khẳng định .

      "Hạo, ngươi thể bị tình làm cho đầu óc u mê, coi như nàng phải người của hoàng thượng, nhưng nàng được hoàng thượng sắc phong làm phi, bây giờ nàng là người của hoàng thượng rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục thích nàng sao?" Tóm lại, muốn ngăn cản bằng hữu tốt nhất của mình nữ nhân kia.

      "Những thứ này ta đều biết, coi như nàng là người của hoàng thượng, vẫn cách nào ngăn cản ta nàng, huống chi bây giờ còn chưa phải vậy." Hiên Viên Hạo có chút tức giận : "Ta tự mình tìm!"

      Hiên Viên Hạo để ý đến phản ứng tiếp theo của Long Khải Kỳ, mà trực tiếp xoay người rời .

      Long Khải Kỳ nhìn theo bóng lưng vừa rời , xem ra tình cảm của Hạo đối với nữ nhân kia là , trái tim của đột nhiên thắt lại cái.

      "Phi Kiếm, ngươi theo hỗ trợ." Long Khải Kỳ về phía khoảng .

      Mà cũng có bất kỳ lời đáp lại, giống như vừa rồi là mình, nhưng chỉ có mới biết, Phi kiếm giúp Hạo rồi.

      Trải qua cả đêm tìm kiếm, cho dù là thị vệ của Long Khải Diêm, hay là Hiên Viên Hạo, đều tìm được người mà bọn họ muốn tìm, có câu , tìm được thi thể chính là có hi vọng, hi vọng còn sống.

      Sắc trời dần sáng lên, theo ánh sáng của mặt trời, vẻ u ám cùng rét lạnh dưới đáy vực cũng dần tan , điều này làm cho bọn họ càng dễ tìm hơn.

      Thời gian lại trôi qua thêm lúc nữa, tâm tình của Long Khải Diêm vốn thả lỏng lại bắt đầu khẩn trương, nếu như tìm được người, coi như té chết, cũng bị rét chết.

      hận bản thân mình, nên cho người thầm điểm huyệt đạo của nàng, nếu như nàng bị điểm huyệt, nàng cũng dễ dàng bị bắt , cũng rơi xuống dưới vách núi này.

      ra là trước khi Thiên Thiên được rước , Long Khải Diêm cho người lặng lẽ điểm huyệt đạo của Thiên Thiên, như vậy chỉ có thể phòng bị Thiên Thiên chạy trốn, hơn nữa còn có thể làm cho lễ sắc phong được kết thúc thuận lợi.

      "Hoàng thượng, chuyện tìm kiếm Thục phi cứ giao cho bọn thuộc hạ làm, hoàng thượng nên về hoàng cung nghỉ ngơi chút!" Thủ lĩnh thị vệ tiến về phía trước mặt hoàng thượng cung kính .

      "Tiếp tục tìm, trẫm nhất định phải tìm được nàng."

      "Tìm được, tìm được rồi." Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng hô đầy hưng phấn, nhưng rất nhanh sau đó, thanh này mang theo vài phần buồn bã.

      Long Khải Diêm chạy như bay về phía phát ra thanh, khi vừa tới nơi, liền nhìn thấy nữ nhân mặc trang phục đỏ rực nằm cỏ.

      "Hoàng thượng, nương nương, nàng. . . . . ." Thị vệ ở bên cạnh có chút nức nở nghẹn ngào .

      " chết?"

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 86: phải là nàng.

      Edit: Thao1504

      Beta: Heisall


      Nữ nhân mặc bộ váy dài phủ đất được may như con vật có vảy dạo chơi ở trong gương đồng lúc nãy, bây giờ nằm vũng máu, mà gương mặt đó chính là của nữ nhân làm trái tim dao động, làm sao có thể? Nàng thể nào chết được?

      người nàng trúng vài đường kiếm, mặt cũng bị hai vết chém, nhưng ảnh hưởng đến dung mạo tuyệt sắc của nàng, nhìn vết máu bắt đầu đông lại, chắc chết thời gian rồi.

      ". . . . . ." Đáy vực vang lên tiếng hét bi thương của Long Khải Diêm.

      "Đây phải là nàng? phải nàng?" Long Khải Diêm ngừng lặp lại câu đó, khóe mắt tràn ra nước mắt, mọi người cũng cảm nhận được nổi khổ sở của , tâm tình cũng bi thương theo, dựa vào vẻ mặt của hoàng thượng tại, chắc hẳn hoàng thượng rất thích vị nương nương chuẩn bị sắc phong này.

      Long Khải Diêm gần như nổi điên chạy đến bên cạnh nữ nhân nằm đất, vén mép váy đỏ rực lên, sau khi nhìn thấy ấn ký đặc biệt đó, hoàn toàn sụp đổ, cả người choáng váng rồi ngất .

      "Hoàng thượng. . . . . ." Bọn thị vệ lo lắng la lên.

      Lúc này Hiên Viên Hạo vẫn núp ở phía xa, thấy màn như vậy tim của cũng tan nát, vừa rồi khi nghe thấy tiếng tìm được kia, làm cho hưng phấn thôi, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng hét bi thương ấy, tim của liền vọt lên tới cổ họng, sau đó, cũng choáng váng rồi ngất xỉu.

      Trong giây phút khi nhắm hai mắt lại, trong đầu thoáng lên bóng dáng xinh đẹp làm tim rung động.

      Tin Thượng Quan Thiên Thiên chết, rất nhanh truyền khắp Kinh thành.

      Tại Tân Nguyệt lâu.

      "Aiz, là hồng nhan bạc mệnh mà! Tại sao mỹ nhân như thế lại cứ như vậy mà chết chứ, là đáng tiếc!" Người chuyện còn thỉnh thoảng lắc đầu cái, bày tỏ tiếc nuối.

      "Đúng vậy, vốn là muốn vào cung hưởng phúc, hưởng thụ quyền lực chí cao vô thượng, ngờ, mỹ nhân như vậy lại mất !"

      "Đúng thế, nghe nàng có dung mạo tuyệt thế, hơn nữa nghe thái tử nước láng giềng cũng thích vị nữ nhân này đấy." Người câu đầu tiên liền tiếp tục .

      Hai người vừa vừa tới trước quầy của Tân Nguyệt lâu: "Lão bản, cho hai gian phòng."

      Từ lúc bọn họ bắt đầu chuyện, Như Huyên đứng bên chú ý, tim ngừng treo lơ lửng.

      "Hai vị khách quan, biết có thể cho tiểu nữ hỏi thăm chút hay , xin hỏi nương trong lời của hai vị vừa rồi là ai vậy?"

      "Thế nào, bà chủ cũng biết vị nữ nhân kia, nghe nàng là vương phi bị hưu của Kỳ vương gia, hình như còn là nữ nhi của Hữu Tể Tướng, nhưng vào ngày đường vào cung chuẩn bị được phong làm phi bị người áo đen bắt , cuối cùng bị vứt bỏ ở dưới vách núi."

      Vừa dứt lời, Như Huyên lảo đảo cái, ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, liên tục lắc đầu, trong miệng ngừng giọng lầm bầm: " thể nào, thể nào. . . . ."

      Mặt hai vị nam tử đầy khó hiểu nhìn nương ngã dưới đất.

      Tiểu nhị đứng phía sau thấy thế, vội vàng dẫn hai người khách quan lên lầu.

      Lúc này, sắc mặt Tinh nhi khổ sở chạy ào tới, lại nhìn thấy Như Huyên ngã dưới đất, nước trong đôi mắt rốt cuộc cũng nhịn được nữa, ào ào chảy xuống.

      "Hu hu hu, Như Huyên, tiểu thư chết rồi, tiểu thư chết rồi."

      "Tinh nhi. . . . . ." Như Huyên là người bình tĩnh nhưng tại cũng cách nào bình tĩnh được nữa, ôm lấy Tinh nhi khóc rống lên, hai người an ủi lẫn nhau.

      Hiên Viên phủ.

      Long Khải Kỳ nhìn nam tử tuấn tú nằm mê man ở giường, chau mày, khi Phi Kiếm bẩm báo mọi chuyện với cũng thể tin được, bằng hữu chí thân của bởi vì cái chết của nữ nhân kia mà té xỉu, Hạo nữ nhân kia sâu đậm như vậy sao? Bọn họ mới chỉ gặp mặt mấy lần thôi mà.

      Mà Hạo thích nữ nhân kia chẳng qua cũng chỉ vì bữa tiệc lần đó thôi.

      Đáng tiếc Long Khải Kỳ lại biết nơi nào đó trong lòng cũng đau đớn ỷ.

      cũng từng nghĩ nữ nhân ở dưới đáy vực phải là nữ nhân kia, từng thầm thăm dò thi thể kia, cũng tìm được dấu vết dịch dung gương mặt đó, cũng tin chắc thi thể này chính là nữ nhân kia.

      . . . . . .

      "Gia, này phải Thượng Quan tiểu thư!" Vô chỉ vào nương ngủ say giường, nín thở .

      "Cái gì?"

      Chương 87: Bỏ qua

      Edit: Thao1504

      Beta: Heisall


      "Cái gì?" Giọng lạnh lẽo của Quý Thuần Hoàn lộ ra tia kinh ngạc, trong mắt tràn đầy tin.

      "Gia, thuộc hạ kiểm tra qua, nữ nhân này chẳng qua là bị dịch dung thành khuôn mặt của Thượng Quan tiểu thư, nàng phải là Thượng Quan tiểu thư." Sau khi Vô xong liền tới bên giường, dùng bàn tay to khẽ kéo khuôn mặt của nữ nhân ngủ say cái, tay lập tức cầm ra lớp da mỏng.

      "Nàng ta phải nàng, vậy nàng ở đâu?"

      "Thuộc hạ lập tức thăm dò."

      Lúc này, nữ nhân nằm giường êm từ từ tỉnh lại, khi nàng tỉnh lại liền phát mình nơi xa lạ, lúc nàng nhìn thấy người ở trong phòng: "Ngươi. . . . . ."

      Vô nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nữ tử, nữ tử lại nằm xuống giường lần nữa.

      "Gia, có muốn xử lý nữ nhân này hay ?"

      Quý Thuần Hoàn liếc mắt nhìn nử tử giường: " cần."

      Rất nhanh, Quý Thuần Hoàn và Vô đều biến mất khỏi gian phòng, bọn họ vừa rời lâu, bên trong phòng thoáng ra người, qua lúc, nữ nhân từ từ tỉnh lại.

      "Chủ tử, vất vả rồi." Lúc này, Mặc vốn thấy bóng dáng lại đột nhiên xuất .

      " có việc gì, chỉ là ngờ người áo đen kia lại chính là ." ra nữ tử xa lạ này lại là Thiên Thiên.

      "Nếu như hôm đó ta nhanh chân hơn chút nữa, chủ tử cũng bị bắt , bây giờ bên ngoài cũng biến thành như vậy." Mặc tự trách .

      "Mặc, ngươi cần phải tự trách, kế hoạch luôn có những biến hóa khó lường. Được rồi, bây giờ bên ngoài biến thành như thế nào?"

      "Xem ra Quý Thuần Hoàn sớm sắp xếp xong, sau khi bắt chủ tử , liền sắp xếp nữ nhân hóa thành bộ dạng của chủ tử, cũng cố ý chém hai kiếm lên mặt nữ nhân đó, chính vì vậy làm cho máu chảy hết cả khuôn mặt, người nào có thể nhìn ra đó là dịch dung, rồi sau đó bỏ lại dưới vách núi. "

      "Bây giờ bên ngoài, những Long Khải Diêm, mà toàn bộ Tây Lũng quốc đều nghĩ chủ tử chết, như vậy Quý Thuần Hoàn có thể an toàn đưa chủ tử rời khỏi Tây Lũng quốc rồi." Mặc kể hết mọi việc.

      ngờ nhanh như vậy gặp lại Quý Thuần Hoàn, chẳng qua vẫn chưa nhận ra mình.

      Lúc đầu, Thiên Thiên sắp xếp cho Mặc giả thành người áo đen bắt mình khi đường vào cung, vì phòng ngừa rủi ro, nàng sai Mặc tìm loại thuật dịch dung, nếu có dược thủy đặc chế, tuyệt đối thể phát ra thân phận của nàng, đồng thời lại dịch dung tiếp thành dung mạo vốn có của mình, chỉ cần nhìn là biết dịch dung, ngờ cần dùng tới.

      "Có tra ra được nhóm người áo đen đột nhiên xuất vào ngày hôm đó là do người phương nào phái tới hay ?" Đột nhiên lại xuất ba nhóm người áo đen lúc, nhóm là Mặc, nhóm là Quý Thuần Hoàn, mà nhóm còn lại cũng xông tới chỗ mình, hơn nữa còn tới để lấy mạng mình.

      "Thượng Quan Kiệt Hùng." Mặc đơn giản khạc ra bốn chữ.

      Toàn thân Thiên Thiên tản ra khí lạnh, vì nàng hiểu ý tứ trong lời của Mặc.

      Hoàng cung.

      "Thái y, hoàng thượng sao rồi? Vì sao qua ngày mà còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại?" Khuôn mặt Tuyết Diên lo lắng nhìn nam tử ngủ say, bên khóe mắt còn có dấu vết của nước mắt.

      "Tuyết phi nương nương, mạch tượng của hoàng thượng ổn định, có gì bất thường, là do hoàng thượng mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi thích hợp, cho nên đó là nguyên nhân mà đến giờ hoàng thượng vẫn chưa tỉnh." Thái y đứng phía sau Tuyết Diên bẩm báo.

      Mệt nhọc quá độ? Khi nàng nghe được tin hoàng thượng bởi vì tìm được thi thể nữ nhân kia mà bi thương quá độ dẫn đến hôn mê bất tỉnh, lòng của nàng liền hận phanh thây thi thể đó ra.

      Hoàng thượng nữ nhân kia sâu đậm đến vậy sao? Vì nàng, ngủ nghỉ tìm kiếm suốt ngày đêm, cuối cùng thể nào tiếp nhận được mà hôn mê, lúc này khuôn mặt của Tuyết Diên rất dữ tợn, cực kỳ xấu xí.

      "Nữ nhân kia. . . . . . Trẫm. . . . . .. . . . . . Cho phép. . . . . . Ngươi. . . . . . được. . . . . . Rời khỏi trẫm. . . . . . Như vậy." Long Khải Diêm hôn mê bỗng nỉ non đứt quãng.

      Tuyết Diên đứng bên cạnh lập tức cực kỳ tức giận, nàng ngờ nam nhân nàng sâu đậm trong lúc hôn mê còn nhớ đến nữ nhân khác, đáy mắt thoáng qua tia ác độc.

      . . . . . .

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 88: Lương phi

      Edit: Tương Ly

      Beta: Heisall


      Long Khải Kỳ vừa mới bước chân ra khỏi cổng lớn phủ Hiên Viên, nam tử dáng người gầy, làn da trắng noãn liền sải bước vào trong phủ.

      "Đứng lại, ngươi là ai? Lại cả gan tự ý xông vào Phủ Tể Tướng như thế?" bóng người ngăn lại đường của nam tử kia, lớn tiếng quát.

      Nam tử gầy cũng ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng chặn đường của , mà móc ra khối lệnh bài từ trong người.

      "Mời, mời vào bên trong." Quát tháo vừa rồi hoàn toàn còn, thay vào đó là gương mặt cung kính và hèn mọn.

      Nam tử gầy gật đầu cái, sau khi cất lệnh bài xong, nhanh chóng vào trong, giống như rất hiểu tình hình bên trong phủ Hiên Viên.

      Rất nhanh, vào bên trong phòng Hiên Viên Hạo.

      "Hạo. . . . . ." Nam tử gầy nhìn Hiên Viên Hạo ngủ say, dịu dàng gọi.

      Nàng đáng giá để ngươi sao? Vì nàng, ngươi chạy xuống dưới vách núi rét lạnh kia tìm nàng, tìm được như thế nào, nàng sớm trở thành cỗ thi thể lạnh như băng rồi.

      Nữ nhân kia có gì tốt, chẳng qua nàng chỉ là nữ nhân bị hưu, nữ nhân bị ném bỏ, nữ nhân như vậy căn bản đáng giá để ngươi , cũng xứng nhận được tình của ngươi.

      Hạo, chẳng lẽ ngươi còn hiểu lòng của ta sao? Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta ngươi sâu đậm, vì sao ngươi chưa bao giờ liếc nhìn ta lần?" ra nam tử gầy này là Lương phi cải trang, lúc này nàng rơi lệ đầy mặt, đáy mắt toàn là đau thương.

      ra Lương phi vốn gọi là Chung Mỹ Kỳ, là con cờ Long Khải Kỳ thầm bồi dưỡng, mục đích là làm tai mắt ở bên cạnh Long Khải Diêm. Lần đầu tiên Chung Mỹ Kỳ nhìn thấy Hiên Viên Hạo, liền nam tử tuyệt diễm này, nhưng nàng cũng biết tồn tại của nàng là vì cái gì, cho dù thế lòng của nàng vẫn lún sâu vào.

      "Ưm. . . . . ." giường truyền đến giọng nỉ non nho .

      "Hạo. . . . . ." Chung Mỹ Kỳ khẩn trương cầm bàn tay thon dài kia.

      "Nàng thể chết. . . . . . Chết. . . . . ."

      "Hạo, ngươi lặp lại lần nữa." Chung Mỹ Kỳ cúi người gần sát Hiên Viên Hạo, giọng .

      "Nàng. . . . . . thể. . . . . . Chết"

      Sắc mặt Chung Mỹ Kỳ đột nhiên trắng xanh, rồi chuyển đỏ, cuối cùng sắc mặt trở nên dữ tợn, hai mắt thoáng tia tàn nhẫn: "Nàng chết rồi, mà ngươi vẫn nhớ đến nàng."

      Chẳng lẽ nàng bằng người chết sao? Ngay cả người chết cũng đấu lại được sao? , người nam nhân trước mắt này là của nàng, tuyệt đối thể bị những nữ nhân khác cướp , cho dù người chết cũng được.

      . . . . . .

      Quý Thuần Hoàn mới vừa bước ra khỏi khách điếm, liền trực tiếp chạy về hướng Tân Nguyệt lâu, nhưng bao lâu sau, thân thể liền dừng lại, giống như suy tư.

      "Gia, phải chúng ta gấp rút lên đường sao?" Đối với việc đột nhiên dừng lại, Vô tò mò hỏi.

      ", chúng ta phải chạy về khách điếm lúc nãy trước." Sau khi Quý Thuần Hoàn xong, trực tiếp thi triển khinh công trở về theo đường cũ.

      Vô cũng hỏi nguyên do, mà trực tiếp nhanh chóng theo.

      Bọn họ vừa mới chạy về khách điếm lúc đầu, phát nữ tử vốn nên nằm ngủ say ở giường thấy bóng dáng, từ hơi thở trong khí có thể thấy nàng cũng chỉ vừa rời .

      "Gia, thuộc hạ điểm huyệt ngủ của nữ tử kia, nàng thể nào tỉnh lại nhanh như vậy, mà rời khỏi nơi này." Vô nhìn giường đệm trống .

      Dù là người võ công cao cường cũng thể phá tan huyệt đạo kia trong thời gian nén nhang, mà vẫn có thể thoải mái rời được.

      Xem ra chính mình đoán sai, nàng kia chính là nàng, chỉ tiếc mình bỏ lỡ, chẳng lẽ giữa bọn họ vô duyên? Quý Thuần Hoàn thầm nghĩ.

      lâu sau.

      "Gia, chúng ta có cần nữa hay ? tìm Thượng Quan tiểu thư?" Vô thấy chủ tử yên lặng, vì vậy mở miệng hỏi.

      " cần, nàng an toàn việc gì. Chúng ta lên đường trở về nước." Quý Thuần Hoàn lạnh nhạt .

      Mặc dù Vô bụng nghi vấn, nhưng vẫn nhịn được những tò mò kia, tuân theo mệnh lệnh, chuẩn bị lên đường.

      Chương 89: Hầu Quân Lâm

      Edit: Tương Ly

      Beta: Heisall


      "Mặc, vị trí bây giờ của chúng ta còn cách kinh thành xa ?" Thiên Thiên ngồi lưng ngựa nhìn từng ngọn cây cọng cỏ xung quanh hỏi.

      tới thời đại này lâu như thế, vẫn luôn sống ở trong kinh thành, căn bản ra bên ngoài kinh thành để ngắm nhìn cảnh sắc, xem ra cảnh sắc cổ đại phải là tuyệt vời bình thường, bị ô nhiễm, khí trong lành, mơ hồ còn có thể cảm thấy hương vị xanh mát.

      "Bẩm chủ tử, nếu như tăng tốc độ, chắc chưa tới canh giờ là có thể trở lại kinh thành."

      Đột nhiên, Thiên Thiên kéo dây cương, xoay người nhìn Mặc, : "Mặc, tại thi thể giả kia ở đâu?"

      "Nghe lúc ấy Long Khải Diêm tìm được thi thể giả kia Long Khải Diêm chịu nổi đả kích hôn mê, những thị vệ kia mang thi thể vào trong cung, chờ sau khi Long Khải Diêm tỉnh lại rồi mới quyết định xử lí thi thể giả ấy thế nào?" Mặc phân tích .

      ra nếu như phải luôn thầm theo chủ tử, có thể cũng bị Quý Thuần Hoàn lừa gạt trót lọt, cho rằng chủ tử rơi xuống vách núi.

      "Tốt, tối nay ngươi lặng lẽ vào cung hủy diệt dung mạo của thi thể này, phải bảo đảm để người nào biết đó là giả." Nếu Long Khải Diêm cho rằng mình chết, vậy hãy để cho tiếp tục lầm tưởng .

      "Vâng!"

      "Còn nữa, trước mắt được cho Tinh nhi và Như Huyên biết ta còn sống, qua vài ngày, mới cho họ biết." Thiên Thiên tiếp tục .

      "Chủ tử, vậy bây giờ chúng ta còn chạy về kinh thành hay ?" Mặc nhìn nữ tử trước mắt này, cảm giác, giống như việc ấy càng ngày càng tới gần, chẳng lẽ mọi việc phải như vậy sao?

      Thiên Thiên vẫn còn suy nghĩ bước kế tiếp đột nhiên trước mắt nàng xuất bóng dáng, lại có thể tiếng động xuất ở trước mặt nàng và Mặc, ngay cả Mặc cũng phát , chứng tỏ võ công của tuyệt đối yếu, rất có thể còn cao hơn các nàng, chỉ là, sao nàng cảm giác nam tử này có chút quen mắt?

      "Là địch hay bạn?" Mặc cũng lập tức công kích nam tử kia, bởi vì cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, thế nhưng vì cớ gì nam tử này lại xuất ở đây? có mục đích gì?

      "Ta tới tìm nương tử của ta." Nam tử phun ra câu giải thích được, khiến Thiên Thiên và Mặc nghe xong hiểu ra sao.

      Mà lúc này Thiên Thiên cũng nhớ ra nam tử này, chính là người thiếu mình cái nhân tình, hình như nghe Tinh nhi qua, là người của Tiêu Diêu Sơn Trang, nhìn khí chất của , còn vải thêu mặc, chắc hẳn là trang chủ của Tiêu Diêu Sơn Trang.

      "Nếu như ta đoán sai, chắc ngươi là trang chủ Tiêu Diêu Sơn Trang." Thiên Thiên thử dò xét hỏi.

      " tốt quá, rốt cuộc nương tử cũng nhớ ra vi phu rồi, vi phu tên đầy đủ là Hầu Quân Lâm, nương tử có thể gọi vi phu là Quân Lâm, hay Lâm cũng được." ra người này chính là trang chủ Tiêu Diêu Sơn Trang, Hầu Quân Lâm, nhưng . . . . . .

      "Đợi chút, ta được gả cho ngươi khi nào? Còn nữa, nếu như ngươi muốn tìm thê tử của ngươi mời nơi khác, nơi này có thê tử của ngươi." Vẻ mặt Thiên Thiên trầm xuống .

      "Ngọc bội."

      Ngọc bội? Đêm đó là vì để cho nhớ cái nhân tình kia nên mới lấy ngọc bội của , chẳng lẽ ngọc bội kia. . . . . . Thiên Thiên vội vàng tìm tòi ngọc bội kia trong người, hình như ngọc bội kia cũng mang theo bên mình, mà là để cho Tinh nhi cất giữ rồi.

      "Được, ngày khác ta nhất định trả lại ngọc bội kia cho ngươi, nhưng mà ta vẫn nhấn mạnh điều, ta phải thê tử trong miệng ngươi."

      ", ta cũng sai, nàng chính là nương tử của ta, hơn nữa còn được định sẵn từ khi nàng sinh ra, hơn nữa, chúng ta cũng rất có duyên phận, ngọc bội tượng trưng cho trang chủ phu nhân của Tiêu Diêu Sơn Trang cũng tay nàng, cho nên, nàng chính là nương tử định trước của ta." Hầu Quân Lâm nghiêm túc .

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 90: Tiêu Diêu Sơn Trang

      Edit: Tương Ly

      Beta: Heisall


      "Câu này của ngươi có ý gì? chút."

      Hầu Quân Lâm nhìn Thiên Thiên có chút tức giận, nhưng cũng lập tức giải thích, mà hơi mỉm cười : "Tiêu Diêu Sơn Trang có đáp án nàng muốn."

      Thiên Thiên lập tức lạnh lùng nhìn Hầu Quân Lâm, đồng thời cũng suy nghĩ về tính chân trong lời của .

      "Chủ tử. . . . . ." Mặc dù Mặc thẳng ý tứ phía sau ra, nhưng Thiên Thiên cũng hiểu ý muốn .

      Thiên Thiên khẽ gật đầu cái, rồi cười : "Được, ta cũng muốn nhìn thử xem Tiêu Diêu Sơn Trang được nâng lên tận trời trong truyền thuyết này so với các Sơn Trang khác có gì khác biệt?"

      Bất kể là hay giả, Tiêu Diêu Sơn Trang vẫn là Sơn Trang giàu có nhất Tây Lũng quốc, mà đồng thời nam tử này cũng làm cho nàng sinh ra hứng thú.

      Sau đó chỉ thấy Hầu Quân Lâm lấy hơi huýt sáo tiếng, liền thấy con ngựa đỏ rực chạy như bay về phía bọn họ.

      "Nương tử chắc chắn muốn cưỡi cùng ngựa với vi phu, nương tử chỉ cần theo vi phu là được." Hầu Quân Lâm khẽ cười , rồi sau đó mở hai chân nhảy lên, khí phách ngồi lưng con ngựa đỏ rực.

      "Ta lại lặp lại lần nữa, ta phải là nương tử của ngươi." Thiên Thiên lạnh lùng .

      Nhưng Hầu Quân Lâm cũng chỉ khẽ mỉm cười, tiếng nào.

      Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời chút, rồi sau đó nhìn về phía Mặc: "Mặc, ngươi trước xử lí tốt mọi chuyện rồi đến Tiêu Diêu Sơn Trang tìm ta."

      "Vâng." Mặc gật đầu cái.

      Rất nhanh, Mặc nhìn hai bóng dáng càng ngày càng xa, chẳng lẽ nam tử kia biết thân thế của chủ tử? Hay là. . . . . .

      Cho đến khi bóng dáng kia biến mất trong tầm mắt, Mặc mới giục ngựa chạy về hướng kinh thành, mặc kệ nam tử kia có biết hay , tại phải làm xong chuyện chủ tử giao phó trước, rồi sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh chủ tử.

      Tiêu Diêu Sơn Trang.

      Trải qua hai canh giờ ra roi thúc ngựa, Thiên Thiên rốt cuộc đến Tiêu Diêu Sơn Trang trong truyền thuyết này.

      Mới vừa bước vào Tiêu Diêu Sơn Trang liền cảm thấy mát mẻ, nóng bức giống bên ngoài, hơn nữa còn có thể nghe được tiếng chim rất , rất thoải mái, giống như toàn bộ mệt nhọc người đều biến mất.

      "Tiêu Diêu Sơn Trang thuộc loại đông ấm hạ mát, khác biệt mấy so với sơn trang nghỉ mát của hoàng cung, hơn nữa cũng có thể nơi đây là thế ngoại đào nguyên*, ta bảo đảm nàng thích cuộc sống ở nơi này." Hầu Quân Lâm hơi mỉm cười .

      *Thế ngoại đào nguyên là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, thời tiết ôn hòa, cảnh sắc xinh đẹp.

      "Nhưng ta là người phàm tục, thích giao thiệp với người, hơn nữa càng thích tiền tài hơn." Xác thực, nơi này có thể là thế ngoại đào nguyên, hơn nữa thời tiết mát mẻ này, là địa phương làm cho người ta nán lại muốn , thế nhưng cũng phải nhà của nàng.


      "Chẳng lẽ nương tử quên mất, giàu có nhất Tây Lũng quốc phải là hoàng thượng trong hoàng cung kia, mà là tướng công thân ái của nàng sao, hơn nữa tất cả tiền tài của ta đều thuộc về nương tử nàng, như vậy nàng có tiền tài của cải nhiều nhất nước rồi." Hầu Quân Lâm nhếch môi cười .

      "Hầu Quân Lâm, ta cảnh cáo ngươi, ta phải là nương tử của ngươi, nếu , ngươi cũng đừng trách ta." Thiên Thiên trầm mặt lạnh nhạt .

      "Ha ha, tại ta liền dẫn nàng gặp người, thấy , nàng ràng vì sao nàng là nương tử của ta?" Hầu Quân Lâm giận quá hóa cười.

      Khi Thiên Thiên mới vừa bắt đầu bước vào Tiêu Diêu Sơn Trang bước đầu tiên, người bên trong sơn trang liền vô cùng tò mò đối với vị nữ tử mà Trang chủ mang về, bởi vì đây là lần đầu tiên Trang chủ mang nữ nhân trở về, hơn nữa còn là nữ tử xinh đẹp như vậy, trong lòng bọn họ rối rít suy đoán nữ tử này có thể chính là Trang chủ phu nhân của bọn họ hay ?

      "Lão nô tham kiến Trang chủ." Quản gia nghe sau khi Trang chủ trở lại mang theo nữ tử, vội vàng chạy tới, khi thấy nữ tử này, liền hiểu .

      "Ừ, tại chúng ta liền gặp lão Các chủ." Hầu Quân Lâm thay đổi vẻ cười đùa lúc trước, nghiêm túc .

      "Dạ, lão nô xin dẫn đường."

      Chương 91: .

      Edit: Tương Ly

      Beta: Heisall


      Theo lão quản gia dẫn đường, Thiên Thiên và Hầu Quân Lâm dần dần tới nơi có chút hoang vu, hơn nữa giống như lâu có người ở.

      Ở chỗ này, ngửi thấy mùi hoa, cũng nghe được chim hót, chỉ có hơi thở râm mát.

      Quản gia phía trước bỗng mở miệng : "Nơi này hoang vắng lâu, cho tới bây giờ hạ nhân của Tiêu Diêu Sơn Trang cũng chưa từng tới nơi này, hơn nữa cũng có mấy người có thể biết được Tiêu Diêu Sơn Trang có chỗ như thế, cho nên giấu lão Các chủ ở nơi này là an toàn nhất."

      "Ngươi làm việc, ta tuyệt đối yên tâm." Giọng trầm thấp của Hầu Quân Lâm vang lên, ra cho tới nay vẫn luôn rất yên tâm về lão quản gia này, phải chỉ vì đây là quản gia mà phụ thân từng tín nhiệm nhất, mà hơn nữa đây cũng là người mà tin tưởng nhất, sau khi phụ thân qua đời, lão quan gia này vì Sơn Trang, vì mình, mà dốc hết sức lực.

      "Có thể làm việc vì Lão Trang Chủ và Trang chủ, là vinh hạnh của lão nô." Quản gia ở đằng trước đột nhiên dừng bước, xoay người cung kính .

      "Ừ, tiếp tục dẫn đường ."

      Thiên Thiên nhìn hai vị chủ tớ này, nàng nhìn ra được giữa bọn họ tồn tại tình cảm rất sâu đậm, giống như có điểm vượt qua tình cảm chủ tớ, có điểm giống. . . . . . Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của người ta, có quan hệ gì với nàng.

      Đột nhiên, trước mắt thoáng ra ngôi nhà cũ nát, lụp xụp, vào bên trong luồng bụi bặm sặc mũi bỗng nhiên ập tới, ngẩng đầu nhìn lên, mái nhà đều bị mạng nhện che kín, hơn nữa mặt còn có rất nhiều con nhện dệt lưới, thấy thế nào, nơi này cũng giống địa phương có người ở.

      "Hầu Quân Lâm, nơi này chính là nơi ngươi muốn dẫn ta tới?" Thiên Thiên lạnh lùng , trước tiên tới người biết thân thế của mình là ai, nhưng nơi này căn bản có khả năng có người ở, nàng cũng cảm nhận được chút hơi thở nào.

      "Tiểu thư, nên gấp gáp, đợi lát nữa tiểu thư tự biết." Lão quản gia mở miệng cười .

      Trong lúc đó, sau khi lão quản gia vừa dứt lời, liền tới bên cạnh bức họa treo bức tường phía tây, rồi sau đó đưa tay ấn xuống tấm tranh gỗ cuộn bên cạnh cái, bức tường kia lập tức bị dời chỗ khác.

      "Trang chủ, tiểu thư, lão Các chủ ở bên trong." Lão quản gia khẽ cúi người .

      Rồi sau đó, khi Thiên Thiên vào khe hở vừa xuất ánh mắt liếc nhìn bức họa tường cái, tranh kia rất bình thường, phải là danh gia vẽ, mà tranh gỗ cuộn kia cũng rất bình thường, giống nhau có gì khác biệt, nhưng vì sao mới vừa ấn xuống cái, liền xuất mật thất này đây?

      Bên trong mật thất rất sáng, hơn nữa bố trí cũng rất đơn giản, dù vậy cái gì cần có đều có.

      "Nương tử, ông ấy chính là người nàng muốn gặp." Hầu Quân Lâm khẽ , nhưng vẻ tươi cười mặt lúc trước thấy nữa.

      Thiên Thiên nhìn theo, chỉ thấy nam tử ước chừng hơn sáu mươi tuổi nằm giường, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua rất suy yếu, hơn nữa còn nhíu mày, là bởi nguyên nhân gì mà nhíu mày đây?

      tới nhìn kỹ, chắc tiến vào mộng đẹp, nhưng lại ngủ được yên ổn, áo của sớm bị mồ hôi thấm ướt, hơn nữa, đôi tay còn nắm chặt thành quyền, cắn chặt môi, giống như chịu đựng điều gì đó.

      "Trang chủ, chắc độc tính trong người lão Các chủ phát tác." Mặt lão quản gia lo lắng .

      Mỗi lần độc tính trong người lão Các chủ phát tác, đều có cách nào giúp tay, chỉ có thể ở bên lo lắng nhìn.

      "Còn chưa tìm được Quỷ Y Tử sao?"

      "Bẩm trang chủ, hành tung Quỷ Y Tử lúc lúc , cho dù lợi dụng thế lực của cả Tiêu Diêu Sơn Trang, nhưng đến nay vẫn tìm được hành tung của Quỷ Y Tử, nếu như tìm được Quỷ Y Tử, lão nô lo lắng lão Các chủ. . . . . ." Lão quản gia dừng lại, tiếp tục hết.

      "Liên nhi. . . . . . Liên nhi. . . . . ." Người giường thào .

      Thân thể Thiên Thiên dừng lại, Liên nhi, đó phải là. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :