1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 72. Yến tiệc (3)

      Editor: thanh thanh mạn

      Beta: Lạc Thần, coki


      “Có điều bản thái tử từng nghe đến kỹ thuật múa của Tuyết phi nương nương quý quốc chỉ thướt tha mềm mại, xinh đẹp mà còn có khả năng hấp dẫn trăm loài chim và bươm bướm, hơn nữa ta còn nghe năm đó nhờ vậy mà nương nương mới đoạt được danh hiệu Hoa tiên tử, biết nếu so sánh kỹ thuật múa của Tuyết phi nương nương và Lương phi nương nương ai cao hơn bậc đây?” Quý Thuần Hoàn cười .

      vừa dứt lời quan viên ít phía dưới bắt đầu châu đầu ghé tai thầm còn Lương phi đầu tiên là liếc nhìn Hiên Viên Hạo sau đó nàng ta phát hình như tầm mắt Hiên Viên Hạo dừng ở người Tuyết phi nên hai mắt trừng Tuyết phi càng thêm hung ác, nàng ta cũng từng nghe đến điều này nhưng vẫn chưa tận mắt thấy được.

      Còn Thiên Thiên lại ngồi yên tĩnh ở bên giống như xem cuộc vui, đối với nàng mà ai thắng ai thua cũng liên quan đến nàng, nàng cứ tưởng Quý thái tử đẩy Lương phi ra, ai ngờ hóa ra muốn các nàng ta đấu nhau.

      “Bản quận chúa cũng từng nghe đến chuyện này nhưng lại chưa từng được thấy, biết Tuyết phi nương nương có nguyện ý múa khúc hay ?” Mỹ nữ dịu dàng bên cạnh Ngao Thiên Tường giọng .

      Giọng của nàng ta rất động lòng người, dịu dàng lại ôn nhu làm cho trong lòng người nghe cực kỳ thoải mái.

      “A, tiểu thư, ra nữ nhân kia phải là thê thiếp của Ngao hoàng tử mà là quận chúa nước Thương Lang, như vậy chứng tỏ bọn họ có bất cứ quan hệ thân mật, Ngao hoàng tử vẫn xứng đôi với tiểu thư hơn.” Tinh Nhi cúi người, giọng cười bên tai Thiên Thiên.

      Thiên Thiên gì mà chỉ cười gượng, tại sao nha đầu này vẫn còn nhớ kỹ chuyện đó vậy: “Tinh Nhi, muội cứ muốn gả tiểu thư của muội ra ngoài vậy sao?”

      “Tiểu thư, người thể chê Tinh Nhi phiền toái được, việc này liên quan đến chuyện cả đời của tiểu thư đấy, đương nhiên Tinh Nhi phải khẩn trương rồi, hơn nữa Tinh Nhi đồng ý với phu nhân phải chăm sóc tiểu thư tốt, tất nhiên trong đó bao gồm đại cả đời của tiểu thư.” Tinh Nhi cách nghiêm túc.

      Cho dù hai người có hơn nữa Long Khải Diêm ngồi bên cạnh vẫn nghe được, đáy mắt Long Khải Diêm thoáng qua vẻ tức giận, ánh mắt khỏi liếc về phía Ngao Thiên Tường cách đó xa.

      Đêm đó thất bại nhưng từ bỏ.

      “Nếu như vây Tuyết phi, nàng nên vì mọi người mà múa khúc !” Giọng của Long Khải Diêm mang theo vài phần ý cười.

      Tuyết Diên đứng dậy, hơi cúi người với Long Khải Diêm sau đó nhìn về phía Quý Thuần Hoàn: “Kỹ thuật múa của bổn cung cũng có thần kỳ như trong lời đồn đâu, hy vọng thái tử thất vọng.”

      Quý Thuần Hoàn mỉm cười gì, đương nhiên là hiểu rất kỹ thuật múa của nàng.

      Hôm nay Tuyết Diên mặc cung trang màu tuyết trắng, vừa thanh nhã lại nhiều hơn mấy phần khí chất xuất trần, làn váy rộng rãi uốn lượn sau lưng, ưu nhã mà cao quý, tóc đen như mực được búi thành kiểu Phi Tiên đơn giản lại được tô điểm bởi vài viên trân châu đầy đặn mượt mà nằm tản ra xung quanh khiến cho mái tóc càng bồng bềnh giống như mây đen, càng sáng mềm trơn bóng, đôi mắt mắt đẹp của nàng ta cực kì rực rỡ, môi đỏ mọng mỉm cười yếu ớt.

      Nhìn qua mặc dù trang phục của nàng ta lộng lẫy xa hoa nhưng lại hơn ở khí chất thanh nhã, xuất trần giống như tiên tử nhiễm khói lửa nhân gian.

      Tuyết Diên gật đầu với đội nhạc sau đó khúc tiêu rung động lòng người vang lên, đột nhiên làn váy dài của nàng ta tung bay, dáng người uyển chuyển nhảy múa theo tiếng tiêu, lập tức mùi hoa thoang thoảng khắp cả bữa tiệc, thấm vào tận đáy lòng khiến người ta cảm thấy như mình ở bách hoa viên.

      Ở đây trăm hoa đua nở, chim hót líu lo lại có vô số bươm bướm bay lượn vây quanh trăm hoa trong vườn. thiếu nữ mặc y phục màu trắng đẹp như thiên tiên dịu dàng nhảy múa, thân thể uyển chuyển trong khóm hoa làm cho người ta thể chìm đắm vào trong điệu múa uyển chuyển của nàng đến quên cả hô hấp.

      Lúc này đột nhiên tiếng tiêu trở nên nhanh hơn, thiếu nữ lấy chân phải làm trụ, ống tay áo bay bay, thân thể mềm mại theo đó xoay tròn càng ngày càng nhanh rồi đột nhiên từ dưới đất bay lên. Tuyết Diên xoay tròn trung, y phục bồng bềnh giống như Lăng Ba tiên tử.

      Tiếng tiêu ngừng lại, điệu múa cũng ngừng theo nhưng mọi người vẫn còn im lặng như vẫn còn ở trong bách hoa viên, cũng biết là ai vỗ tay trước sau đó bữa tiệc ngừng vang lên tiếng vỗ tay.

      ngờ kỹ thuật múa của Tuyết phi nương nương có thể đạt tới cảnh giới này, dường như bản quận chúa nghe được tiếng trăm chim líu lo, thấy được vô số bươm bướm bay múa trong bách hoa viên, là làm cho bản quận chúa say mê quên về.” Minh Nguyệt quận chúa hơi mỉm cười .

      “Tối nay bản thái tử có thể được thưởng thức vũ khúc như vậy, là vô cùng vinh hạnh.” Ánh mắt Quý Thuần Hoàn hâm mộ nhìn Long Khải Diêm.

      Còn Lương phi mặt đen lại, ngồi yên lặng ở bên.

      “Trẫm nghe Quý thái tử có đam mê thu thập đàn cổ đồng thời kỹ thuật đàn cũng có thể đạt tới trình độ có đối thủ, vừa khéo gần đây trẫm lại có được cây đàn cổ rất tốt, biết Quý thái tử có thể dùng cổ cầm này đàn khúc để cho mọi người thưởng thức hay ?” Long Khải Diêm cười .

      Tiếng xôn xao vang lên, hoàng thượng muốn thái tử nước Thuỷ Nguyệt khảy bản, có thể nghe được Quý thái tử tự mình khảy đàn quả là may mắn ba đời, càng may mắn hơn nữa là đêm nay mình có thể tham dự được bữa tiệc này.

      Rất nhanh cây đàn cổ xuất trước mặt Quý Thuần Hoàn.

      “Lôi Minh, ngờ bệ hạ lại có thể tìm được cây đàn tốt như thế.” Lôi Minh là trong những danh cầm, cũng là cây đàn tốt tìm nhiều năm, ngờ nó lại ở đây. Trong giọng của Quý Thuần Hoàn mang theo vài phần kinh ngạc.

      Nhưng mà…

      “Đúng là Lôi Minh, nếu như Quý thái tử có thể điều khiển được cây đàn này trẫm lập tức tặng Lôi Minh cho thái tử.” Long Khải Diêm nở nụ cười, ai có thể đoán được ý tứ trong lòng .

      Nghe vậy Thiên Thiên lập tức sinh ra chút hứng thú với cây đàn Lôi Minh này nhưng mà nàng lại càng hứng thú với chuyện Long Khải Diêm muốn Quý Thuần Hoàn đánh đàn hơn. Thái tử nước, hoàng thượng tương lai nhưng lại đánh đàn cho bách quan nghe, đó là cảnh tượng như thế nào đây? Nhưng mà làm sao?

      Bách quan cũng suy đoán, bọn họ biết Quý thái tử là người đam mê thu thập đàn cổ, đây lại là đàn Lôi Minh khó có được, chỉ cần là người biết đánh đàn ai cũng biết đàn Lôi Minh này phải là loại đàn mà ai cũng có thể khảy được mà phải là chủ nhân được Lôi Minh thừa nhận lúc khảy đàn mới có thể tạo nên thanh trong trẻo đặc biệt, chẳng lẽ Quý thái tử này vì Lôi Minh mà khảy đàn cho bọn họ nghe trước mặt mọi người sao?

      Nhưng nếu từ chối thẳng thừng làm cho tình hữu nghị hai nước xuất khoảng cách, chuyện này…

      Quý thái tử nhàng vuốt ve Lôi Minh, mặt lộ ra vẻ thoả mãn, chẳng qua: “Có lẽ là bản thái tử có phúc có được Lôi Minh rồi, mấy ngày trước bản thái tử cẩn thận bị trật cổ tay, tạm thời thể đánh đàn được, là vô cùng đáng tiếc.”

      Quý Thuần Hoàn chuyện đồng thời thỉnh thoảng xoa bóp khớp xương ở cổ tay mình.

      “Nếu Quý thái tử tạm thời thể khảy đàn Lôi Minh này được vậy bằng để bản quận chúa thử xem?” Minh Nguyệt quận chúa đứng dậy, cười dịu dàng, .

      “Minh Nguyệt quận chúa cứ việc thử .” Long Khải Diêm cũng vì Quý Thuần Hoàn từ chối mà bất mãn, gương mặt của chứa đựng nụ cười nhìn Minh Nguyệt quận chúa.

      ra đoán được Quý Thuần Hoàn từ chối từ trước rồi, chẳng qua muốn xem thử Quý Thuần Hoàn dùng lý do gì để từ chối, ngờ Quý Thuần Hoàn lại từ chối như vậy, trật cổ tay…

      “Tử Tình, nhớ kỹ, nên làm khó mình.” Ngao Thiên Tường nhàn nhạt .

      “Dạ, Tường ca ca.” Minh Nguyệt quận chúa đáp lại bằng nụ cười sau đó lên đài.

      Thiên Thiên cũng cho rằng Quý Thuần Hoàn đánh đàn trước mặt mọi người, bây giờ đổi thành công chúa Minh Nguyệt này, trái lại nàng muốn nghe thử nữ nhân dịu dàng này khảy ra tiếng đàn như thế nào? Vì sao Đàn Lôi Minh này lại nổi danh như vậy?

      Long Khải Diêm lại nhìn chằm chằm Thiên Thiên sau đó hơi nhếch môi, đáy mắt lên vẻ giảo hoạt.

      Chương 73. Yến tiệc (4)

      Editor: thanh thanh mạn

      Beta: Lạc Thần, coki


      Minh Nguyệt quận chúa hơi cúi người, nhàng bước lên đài sau đó dịu dàng ngồi xuống.

      Đôi tay thon dài, ưu nhã của Minh Nguyệt quận chúa nhàng vuốt ve Lôi Minh, trong lòng khỏi thầm than thở, hổ là Lôi Minh, danh cầm đứng đầu, cây đàn này được làm gỗ Đàn Hương thượng hạng, thân đàn điêu khắc hoa văn rồng phượng, dây đàn căng như tơ nhện, cho dù nàng thể có được Lôi Minh trong tay nhưng có thể vuốt ve nó cũng thấy đủ rồi. Chẳng qua…

      Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử chiếm giữ lòng nàng từ lâu, cười uyển chuyển tiếng sau đó bàn tay hơi nâng lên lộ ra ngón tay ngọc thon dài trắng nõn lướt mặt đàn, sắc giống như đầm nước xanh, đẹp đẽ trong trẻo như làn gió lạnh thổi mặt hồ lúc đêm hè làm cho lòng người cảm thấy thả lỏng, thoải mái.

      Vốn là thanh tuyệt đẹp, êm tai nhưng đột nhiên mọi người lại rối rít bịt tai, khuôn mặt nhăn nhúm lại mà Minh Nguyệt quận chúa đài cũng cảm nhận được điểm này nhưng tay ngọc mảnh khảnh đặt lên mặt đàn có cách nào ngừng lại được.

      Trán nàng ta toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, xem ra nàng ta bị Lôi Minh khống chế nên chính nàng ta cũng còn cách nào để dừng lại được. Gương mặt luôn tươi cười của Quý Thuần Hoàn cũng khỏi trở nên nghiêm túc.

      Đột nhiên có bóng dáng màu xanh nhạt bay lên đài sau đó tung chưởng tách Minh Nguyệt quận chúa và Lôi Minh ra rồi bước tới ôm lấy nữ tử ngã về phía sau.

      “Tường ca ca.” Minh Nguyệt quận chúa mang theo vài phần suy yếu, vài phần mừng rỡ ôm chặt lấy eo nam tử kia.

      “Tử Tình, có bị thương chứ!” Ngao Thiên Tường nhìn nử tử trong ngực, giọng hỏi.

      “Tường ca ca, Tử Tình sao.” Minh Nguyệt quận chúa dịu dàng , nàng ta biết Tường ca ca là người đầu tiên cứu nàng ta.

      Ngao Thiên Tường gật đầu cái.

      “Bệ hạ, Minh Nguyệt tự bêu xấu rồi.” Tử Tình đứng thẳng người, dịu dàng .

      sao, sao, chỉ cần có việc gì là tốt rồi.” Long Khải Diêm mỉm cười .

      “Tiểu thư, sao Tinh Nhi lại cảm thấy hình như Minh Nguyệt quận chúa này có gì đó là lạ?” Tinh Nhi hỏi.

      Người tỉ mỉ đều có thể nhận ra được Minh Nguyệt quận chúa này thích Ngao Thiên Tường hơn nữa nếu quan sát cách cẩn thận cũng biết Ngao Thiên Tường có cảm giác gì với nàng ta, Thiên Thiên cười khẽ, lại là nữ tử si tình.

      “Xem ra tối nay Lôi Minh tìm được chủ nhân rồi.” Long Khải Diêm ngồi cao đột nhiên cảm thán.

      Long Khải Diêm vừa dứt lời Thượng Quan Diễm Nhi cũng đứng dậy, nàng ta cười đến cực kỳ xinh đẹp, : “Hoàng thượng, nô tỳ cũng muốn được thử Lôi Minh trong truyền thuyết này lần.”

      Từ nàng ta bắt đầu đánh đàn, nàng ta tin mình cách nào khống chế Lôi Minh.

      Mọi người lập tức nhớ lại lễ Hoa Xảo năm nay Thượng Quan Diễm Nhi được chọn làm Hoa tiên tử chính là vì kỹ thuật đàn xuất chúng của mình sau đó được hoàng thượng sắc phong làm Đức phi.

      “Ái phi cứ việc thử chút, hy vọng ái phi làm trẫm thất vọng.” Long Khải Diêm tươi cười làm cho Thượng Quan Diễm Nhi kích động thôi, tối nay nàng ta nhất định phải lấy được lòng của hoàng thượng.

      Chỉ cần nàng ta có thể chế được Lôi Minh nhất định hoàng thượng rất vui vẻ sau đó tối nay sủng hạnh nàng ta, như vậy nàng ta có thể bắt được tâm của hoàng thượng, chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ phụ thân giao cho mà còn có thể làm cho mình tiến lại gần ngôi vị hoàng hậu thêm bước.

      Tối nay Thượng Quan Diễm Nhi mặc áo yếm lụa hà ảnh thêu hoa hồng mỏng như cánh ve ở bên trong, thắt lưng xanh lá mạ, váy hoa Yên La mềm mại, áo khoác lụa mỏng màu trắng uốn lượn kéo dài mặt đất, eo như cành liễu , bờ vai như điêu khắc, nụ cười duyên dáng, ánh mắt xinh đẹp sáng ngời đầy vẻ quyến rũ.

      Thiên Thiên lạnh lùng nhìn nử tữ bước lên đài, cho dù đêm nay nàng ta có uống thuốc lần thứ ba hay đêm nay cũng là đêm cuối cùng của nàng ta.

      Lúc này Thiên Thiên nhìn xung quanh phát tối nay thấy bóng dáng của Thượng Quan Kiệt Hùng, xem ra núp trong phủ dám gặp người ta, kiếp này chắc chắn hai chân của tàn phế rồi, chẳng lẽ muốn trốn tránh cả đời?

      Thượng Quan Diễm Nhi cực kỳ tự tin ngồi xuống, sau đó nâng tay ngọc lên, ngón tay gảy dây đàn sau đó dùng hai tay để gảy, thanh phát ra êm tai giống như tiếng đàn trời nhưng đáng tiếc tiếng đàn trời này cũng thể duy trì quá lâu, sau đó tình huống cũng giống như Minh Nguyệt quận chúa lúc nãy, tiếng đàn hoá thành bén nhọn, chói tai…

      Dần dần sắc mặt của Thượng Quan Diễm Nhi cực kỳ khó coi, trắng bệch chút máu nhưng hai tay của nàng ta lại cách nào rời khỏi dây đàn đồng thời nàng ta cũng cách nào chế đôi tay gảy lung tung dây đàn của mình.

      Cuối cùng biết có phải là do tiếng đàn của Thượng Quan Diễm Nhi quá khó nghe hay mà đột nhiên có hai cung nữ chạy lên đài ôm lấy thân thể và đôi tay của Thượng Quan Diễm Nhi.

      “Phụt…” Thượng Quan Diễm Nhi chịu nổi hơi thở tán loạn trong cơ thể, nàng ta phun ra búng máu sau đó thân thể cực kỳ suy yếu.

      “Ái phi sao chứ!” Long Khải Diêm hỏi bằng giọng lo lắng nhưng vẫn ngồi ở ngôi cao, đáy mắt cũng có lấy chút lo lắng nào cả.

      “Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, nô tỳ có gì đáng ngại, thân thể tạm thời có chút suy yếu mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi chút là ổn, chẳng qua nô tỳ khiến hoàng thượng thất vọng rồi, xin hoàng thượng thứ tội.” Thượng Quan Diễm Nhi yếu ớt , ra trong lòng nàng ta có chút thương tâm vì hoàng thượng phải là người đầu tiên cứu nàng ta.

      có chuyện gì là tốt rồi, hay là ái phi hồi cung nghỉ ngơi trước , để thái y chẩn bệnh cho tốt.”

      “Tạ ơn hoàng thượng!” Sao lại như vậy, sao kỹ thuật đàn mà nàng ta kiêu ngạo nhất lại xảy ra chuyện như vậy? Thượng Quan Diễm Nhi đầy bụng nghi vấn, đáng tiếc ai có thể cho nàng ta biết ngoại trừ người.

      Thiên Thiên hơi nhếch môi, trong con ngươi thoáng qua vẻ lạnh lùng, dĩ nhiên nàng biết tại sao Thượng Quan Diễm Nhi lại hộc máu. Đó là vì trong cơ thể của nàng ta có uyên ương tuyền, có thể uyên ương tuyền xung khắc với luồng khí trong lúc đánh đàn nên mới như vậy, xem ra Lôi Minh là thứ phải người thường có thể khống chế được.

      biết có ai nguyện ý thử nữa ?” Long Khải Diêm mở miệng hỏi.

      Có Minh Nguyệt quận chúa và Thượng Quan Diễm Nhi làm mẫu còn ai dám khảy đàn Lôi Minh này nữa? Ai mà sợ mình bị Lôi Minh làm bị thương?

      biết Thượng Quan tiểu thư có nguyện ý thử lần hay ?” Cuối cùng Long Khải Diêm cười nhìn Thiên Thiên hỏi.

      Thượng Quan tiểu thư ư? Là ai? Mọi người rối rít nhìn xung quanh, ngoại trừ Đức phi trong bữa tiệc này còn có Thượng Quan tiểu thư sao? Là nhị tiểu thư hay tam tiểu thư? Nhưng bọn họ đều thấy bóng dáng của hai người đó mà!

      Thượng Quan Diễm Nhi chuẩn bị rời nghe vậy cả người chấn động, nữ nhân kia đến đàn cũng chưa từng sờ qua làm sao có thể khảy đàn được, huống chi đây lại là Lôi Minh? Cho nàng ta đánh đàn phải là ném thể diện của mình sao?

      “Bẩm hoàng thượng, tứ muội của nô tỳ biết gì về đàn cả, thỉnh hoàng thượng chọn người khác thay nàng.” Mặc dù cực kỳ ghét nữ nhân kia nhưng trong tối nay nàng ta cũng muốn nữ nhân kia làm nàng và Thượng Quan phủ mất hết mặt mũi.

      sao? biết chút gì sao?” Long Khải Diêm hề nhìn về phía Thượng Quan Diễm Nhi mà cười khẽ nhìn thẳng vào Thiên Thiên.

      Thiên Thiên hơi đứng dậy, đáp mà giọng hỏi ngược lại: “Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”

      Tứ muội của Đức phi phải là Thượng Quan Thiên Thiên sao? Xấu nữ trong truyền thuyết ư? Tình tính mềm yếu lại nhát gan? Còn là nữ nhân bị Kỳ vương gia bỏ? Nữ nhân có quý khí của hoàng gia, xinh đẹp như tiên tử trước mắt này chính là nàng ấy sao?

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 74. Yến tiệc (5)

      Editor: thanh thanh mạn

      Beta: Lạc Thần, coki


      phải nàng ta biết gì cả sao? Hơn nữa tướng mạo lại xấu xí, làm thế nào có thể là tiên nữ này được?”

      “Đúng vậy! Ngươi còn nhớ trong lễ Hoa Xảo, Hiên Viên tể tướng ra câu đối ? Đó là câu đơn giản nhất mà nàng ta cũng trả lời được huống chi là đánh đàn?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, cho dù bây giờ nàng ta xinh đẹp nhưng chưa chắc là biết đánh đàn.”

      dưới kinh thành ai mà biết Thượng Quan tứ tiểu thư giống như hạ nhân, làm sao có thể biết đến loại tao nhã này được?”

      “Để cho nàng ta đánh đàn chẳng phải đồng nghĩa với để cho lỗ tai chúng ta chịu tội sao?.”
      ………………..
      Bách quan trong bữa tiệc lập tức châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao, lượng cũng hề , đủ để Thiên Thiên nghe thấy.

      Thượng Quan Diễm Nhi cười khẩy, xem ra cần nàng ta ngăn cản cũng có người ra mặt ngăn cản, nàng ta rất muốn nhìn thấy dáng vẻ tự bêu xấu của nữ nhân này.

      Quý Thuần Hoàn nở nụ cười yên lặng ngồi ở bên còn Ngao Thiên Tường vô cùng thâm ý nhìn Thiên Thiên, ai biết được ý nghĩ trong lòng cả.

      “Thượng Quan tiểu thư, trẫm cảm thấy nàng nên thử Lôi Minh này chút.” Long Khải Diêm hơi mỉm cười .

      Tất cả mọi người đều cho rằng hoàng thượng cho Thượng Quan Thiên Thiên thử, ngờ hoàng thượng lại như vậy.

      “Chẳng lẽ hoàng thượng nghe thấy Đức phi dân nữ biết gì về đàn sao?” Thiên Thiên giọng ra, lượng lớn nhưng lại làm cho bách quan nghẹn tới cổ họng, dám thở mạnh.

      Nữ nhân này là to gan, dám hỏi ngược lại hoàng thượng.

      Nụ cười mặt Quý Thuần Hoàn càng sâu hơn, nữ tử này là thú vị, ở hoàn cảnh như vậy mà còn trấn định như thế hơn nữa khi đối mặt với vua của nước cũng có bất kỳ hoảng sợ nào, nữ tử như vậy mới là nữ tử muốn tìm.

      Long Khải Kỳ lại bắt đầu mơ hồ, nếu như nàng là người của hoàng thượng vậy vì sao lại diễn tuồng này? Chẳng lẽ…

      Hiên Viên Hạo bắt đầu sinh ra hứng thú với nữ nhân này, trong mắt , bất kỳ nữ nhân nào cũng chỉ là người thấp hèn, độc ác nhưng tối nay nàng ấy lại cho cảm giác giống vậy.

      “Quả thực trẫm có nghe được nhưng nàng cho rằng nàng biết gì cả sao?” ngờ bộ váy áo này mặc người nàng lại xinh đẹp đến thế, hôm nay nàng lại khiến cho có cảm giác bị chinh phục lần nữa, Long Khải Diêm hơi nhếch môi.

      “Quả thực dân nữ biết chút gì về đàn cổ cả.”

      Vừa dứt lời dưới điện lập tức xôn xao, ngờ nàng lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, phải trả lời cách khéo léo mà là trực tiếp xác nhận nàng chỉ có dáng vẻ mà thôi.

      Thượng Quan Diễm Nhi cười, con ngươi của Ngao Thiên Tường lại càng sâu hơn, đáy mắt Lương phi thoáng qua nụ cười lạnh lùng còn hai mắt Tuyết Diên nhìn chằm chằm Thiên Thiên…

      Vẻ mặt của tất cả những người này đều bị Thiên Thiên thu vào trong mắt, trong lòng nàng khỏi cười lạnh, nàng phải là người có ranh giới cuối cùng, Thiên Thiên lạnh lùng trừng Thượng Quan Diễm Nhi sau đó cười : “Chẳng qua…”

      Đột nhiên từ “chẳng qua” làm cho vẻ mặt mọi người cứng ngắt.

      “Nhưng mà dân nữ nguyện ý thử Lôi Minh này chút!” Thiên Thiên vừa xong trong điện lập tức vang lên tiếng châm biếm, xôn xao, trào phúng, ồn ào và có cả lo lắng.

      “Tiểu thư…” Gương mặt Tinh Nhi rất lo lắng, tiểu thư chưa từng chạm vào đàn cổ lần nào làm sao đánh đàn hơn nữa đây còn là Lôi Minh, nếu như tiểu thư bị Lôi Minh gây thương tích phải làm sao đây?

      Thiên Thiên cho Tinh Nhi ánh mắt yên tâm bày tỏ nàng có việc gì.

      Đôi mắt thâm thuý của Long Khải Diêm nhìn Thiên Thiên chằm chằm, phải lo lắng nàng bị Lôi Minh gây thương tích nhưng trong lòng càng hy vọng nàng có thể khống chế Lôi Minh này hơn, ra từ lúc bắt đầu hỏi nàng có nguyện ý thử Lôi Minh hay thấy trong mắt nàng có sợ hãi nên mới thử nàng chút.

      Thiên Thiên nhàng bước lên đài, chậm rãi ngồi xuống, loạt hành động đều có vẻ ưu nhã, cử chỉ lại phong tình vạn chủng hấp dẫn đôi mắt mỗi người.

      Nàng nhàng vuốt ve dây đàn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ sau đó nhắm hai mắt lại cảm thụ Lôi Minh này, dường như xung quanh có luồng khí chuyển động quanh nàng hơn nữa nàng cũng cảm nhận được tồn tại của nó.

      Trước kia mẫu thân thân là thiên kim hào môn thứ quan trọng nhất chính là khí chất mà thứ có thể luyện khí chất tốt nhất chính là gảy đàn cổ vì vậy từ nàng luyện tập gảy đàn, mãi cho đến khi mẫu thân xảy ra tai nạn xe cộ, nàng tiếp nhận công ty mới đánh đàn nữa vì vậy có thể cây đàn là vật vừa thân quen lại vừa xa lạ.

      Mọi người ở dưới đài nhìn Thiên Thiên khép chặt hai mắt, có tò mò cũng có giễu cợt còn có xem kịch vui, mỗi người đều có tâm tư riêng.

      Tiếng đàn uyển chuyển, trong suốt lại mang theo chút cương nghị vang lên trong bữa tiệc, ngón tay ngọc ngừng khảy đàn, tiếng đàn êm dịu tuyệt đẹp, dần dần đột nhiên tiếng đàn lên cao mà lại đột ngột khiến lòng mỗi người đều bị siết lại. bữa tiệc mùi đàn hương tỏa ra nhàn nhạt.

      Vốn mọi người muốn xem trò hay bây giờ lại rất kinh ngạc sau đó đồng thời sa vào trong tiếng đàn này.

      Ngao Thiên Tường cười, Long Khải Diêm cũng cười còn nụ cười của Quý Thuần Hoàn ngừng lại. Long Khải Kỳ càng thêm hoang mang, hai mắt của Hiên Viên Hạo sáng lên còn Thượng Quan Diễm Nhi cứng ngắc, sắc mặt tái xanh, giận dữ rời . Tuyết Diên thoáng tỏa ra lạnh lẽo…

      Quả là cây đàn được chế tạo là gỗ Đàn Hương ngàn năm quý hiếm, theo tiếng đàn mùi đàn hương cũng toả ra nhàn nhạt làm Thiên Thiên cười khẽ.

      khúc cuối cùng, nàng nâng tay ngọc lên sau đó thản nhiên đứng dậy, hài lòng nhìn những vẻ mặt khác nhau, rất ràng là những người này vẫn còn chìm đắm trong tiếng đàn của nàng.

      “Tiểu thư, người lợi hại, người biết đánh đàn hơn nữa lại là Lôi Minh mà các nàng ta khống chế được nhưng sao Tinh Nhi lại biết người biết đánh đàn?” Sau khi Tinh Nhi thấy tiểu thư trở về kích động .

      “Chút tài mọn thôi.” câu đơn giản khiến mọi người trợn mắt cứng lưỡi, có thể khảy được đàn Lôi Minh mà chỉ là chút tài mọn, kỹ thuật đàn phải tốt bao nhiêu mới có thể khống chế được Lôi Minh để bị nó gây thương tích chứ.

      ngờ kỹ thuật đàn của Thượng Quan tiểu thư lại tốt như vậy, đây mà gọi là biết chút gì sao, Thượng Quan tiểu thư quá khiêm tốn rồi.” Minh Nguyệt quận chúa hơi mỉm cười nhưng trong lòng rất ghen tị vì nữ tử này có thể khiến cho Tường ca ca nở nụ cười từ nội tâm.

      “Quận chúa đùa, quả là dân nữ có có lỗ hổng… thông đối với đàn.”

      Ngay lập tức tất cả mọi người bữa tiệc đều hiểu nàng biết chút nào có nghĩa là gì sau đó nhanh chóng chuyển từ khinh thường lúc trước sang khen ngợi.

      “Cuối cùng Lôi Minh này cũng tìm được chủ nhân.” Long Khải Diêm cười .

      “Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng.” Vừa rồi lúc nàng gảy Lôi Minh dường như có cảm giác rất quen thuộc, chẳng lẽ phía sau Lôi Minh có chuyện xưa? Hay là…

      “Tiếp tục yến tiệc thôi!” Long Khải Diêm giơ ly rượu, cao giọng , mục đích tối nay của đạt được, rất nhanh nàng là của .

      Sau đó đài tiếp tục biểu diễn nhưng biểu diễn đó còn hấp dẫn được ánh mắt của mọi người dưới đài nữa.

      lâu sau đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết truyền đến bữa tiệc.

      “A….”

      Vẻ mặt mọi người đều rất tò mò sau đó có thái giám chạy tới giọng bên tai Tiểu Lý Tử, sắc mặt Tiểu Lý Tử lập tức thay đổi, vội vàng giọng bên tai Long Khải Diêm.

      Sắc mặt Long Khải Diêm cũng giống vậy, đột nhiên thất sắc, đáy mắt còn thoáng qua vẻ kinh ngạc.

      “Bữa tiệc hôm nay đến đây là kết thúc, Quý thái tử, Ngao hoàng tử, tạm thời trẫm có chút việc gấp cần xử lý, chiêu đãi chu toàn xin hai vị thứ lỗi.”

      có gì đáng ngại, bệ hạ, xin mời!” Ngao Thiên Tường lễ phép cười .

      “Nếu bệ hạ có việc cứ trước!” Quý Thuần Hoàn khôi phục dáng vẻ lưu manh cười .

      Thiên Thiên nhìn bóng lưng nhanh chóng rời của Long Khải Diêm, đáy mắt thoáng qua nụ cười lạnh, Long Khải Diêm, đây chỉ mới trả lại cho ngươi chút thôi.

      Chương 75: chết

      Editor: thanh thanh mạn

      Beta: Lạc Thần, coki


      Giọng khiến bữa tiệc kết thúc chính là của nha hoàn thân cận bên Thượng Quan Diễm Nhi, khuôn mặt của nàng ta có chút máu ngã xuống đất, cực kỳ sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

      Sau khi Long Khải Diêm tới cũng nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt vốn rất đen của lại đột nhiên trở nên trắng bệch sau đó nhanh chóng biến thành màu đỏ, đôi mắt thâm thuý lạnh như sương, ngay cả giọng cũng như vậy: “, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

      Lúc này cung nữ kia mới phục hồi tinh thần, cả người ngừng run rẩy, đáy mắt sợ hãi: “Nô tỳ…nô tỳ tham kiến…Hoàng thượng.” Lời đứt quãng càng thể nàng ta rất sợ hãi.

      ràng cho trẫm.” Long Khải Diêm lạnh lẽo, tức giận .

      “Bẩm…bẩm hoàng thượng, nô tỳ cũng , nương nương muốn đến đình nghỉ mát hóng gió chút, người bảo nô tỳ trở về lấy thêm áo choàng nhưng lúc nô tỳ mang áo choàng tới thấy nương nương…nương nương… chính là dáng vẻ này.” Cung nữ kia run run rẩy rẩy .

      Long Khải Diêm liếc nhìn áo choàng tay cung nữ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người mặt đất: “Vứt bọn họ đến bãi tha ma .”

      Lập tức cung nữ dưới đất còn có Tiểu Lý Tử thậm chí cả thái giám và thị vệ bên cạnh đều cực kì kinh ngạc, bãi tha ma, vậy mà hoàng thượng lại ra lệnh ném thi thể Đức phi đến bãi tha ma?

      “Muốn kháng chỉ sao?”

      “Thuộc hạ lĩnh chỉ.”

      “Chuyện hôm nay được truyền ra ngoài nếu tất cả mọi người đều chết có chỗ chôn!” Long Khải Diêm rét lạnh .

      “Dạ, nô tài/ nô tỳ tuân lệnh!”

      ra chuyện là như thế này, hãy quay trở lại lúc khuôn mặt của Thượng Quan Diễm Nhi xanh mét rời khỏi yến tiệc, nàng càng nghĩ càng tức giận, sao nàng lại biết tiện nhân kia có thể đánh đàn hơn nữa còn có thể khống chế được cả Lôi Minh.

      Trước kia nàng ta rất nhát gan nhu nhược sao bây giờ nàng ta lại thay đổi nhiều đến thế, chẳng lẽ bị bỏ làm người ta thay đổi sao? Trong đầu Thượng Quan Diễm Nhi ngừng ra những lời tiện nhân kia , nàng là quý phi thận phận cao quý sao có thể sợ dân chúng nho hơn nữa còn là thân phận tiện nhân như nàng ta được.

      Khi Thượng Quan Diễm Nhi nhìn thấy con đường trước mắt nhận ra đây chính là con đường dẫn đến viện của tiện nhân kia, lúc này nàng ta và nha hoàn kia đều ở buổi yến tiệc, có nghĩa là ở viện nàng ta có ai, trong mắt Thượng Quan Diễm Nhi thoáng qua lạnh lẽo, khoé miệng hơi nhếch lên, tối nay nàng cho tiện nhân đó biết lợi hại của mình.

      “Ngươi về lấy áo choàng cho bổn cung, bổn cung muốn ngồi ở đây chút.” Thượng Quan Diễm Nhi lạnh nhạt sai sử cung nữ trong đó.

      “Dạ, nương nương.”

      “Tất cả các ngươi đều lui ra cho bổn cung, bổn cung muốn yên tĩnh chút.” Thượng Quan Diễm Nhi nhìn bọn cung nữ và thái giám phía sau, .

      “Dạ, nương nương.”

      Rất nhanh trong đình nghỉ mát chỉ còn lại mình Thượng Quan Diễm Nhi, trong lòng nàng rất vui vẻ, chỉ cần nàng bước nhanh hơn có thể kịp làm mọi chuyện trước khi cung nữ kia trở lại.

      “Tiện nhân, bổn cung cho ngươi mệt đến chết.” Thượng Quan Diễm Nhi sờ sờ bên hông sau đó giọng lầm bầm.

      Thượng Quan Diễm Nhi bước đến Vĩnh Hoà Uyển đột nhiên thân thể của nàng thể động đậy được sau đó nàng ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.

      “Ai đó? Là ai núp ở trong bóng tối đó?” Đột nhiên Thượng Quan Diễm Nhi cảm thấy sợ hãi chưa từng có.

      Nhưng bây giờ là giữa đêm khuya nên có ai để ý đến nàng, nàng định la lên thấy nam tử mặc y phục thị vệ xuất .

      “Ngươi mau tới đây cho bổn cung, bây giờ bổn cung thể nhúc nhích được, nhất định là ngươi biết chuyện gì xảy ra đúng ?” Thượng Quan Diễm Nhi kích động hô lên.

      Nhưng thị vệ kia giống nghe thấy lời của Thượng Quan Diễm Nhi, hai mắt vô hồn, từ từ cởi áo mình ra, sau khi Thượng Quan Diễm Nhi thấy thế sắc mặt lập tức thay đổi, nàng muốn hô to lại phát lúc này nàng thể phát ra tiếng được nữa, chỉ có thể sợ hãi nhìn nam tử trước mặt.

      Rất nhanh toàn bộ y phục người nam tử kia bị ta cởi hết sau đó ta giống như cái xác hồn bước đến bên cạnh Thượng Quan Diễm Nhi rồi cởi từng món y phục người nàng ra.

      Lúc này trong đầu nàng thoáng lên lời của tiện nhân kia, ta khiến cho kết quả của ngươi giống lão nương đầu trọc của ngươi, nếu như hoàng thượng bắt gặp tại trận ngươi và nam nhân khác tằng tịu với nhau ở giường như thế nào? Chẳng lẽ…, nàng thể để loại chuyện đó xảy ra nhưng lúc này nàng thể nhúc nhích, hơn nữa…

      Hơn nữa đột nhiên nàng cảm thấy cả người mình nóng hầm hập, khi bàn tay nam tử kia vuốt ve nàng nàng lại cảm thấy mát lạnh, thậm chí là thoải mái…

      “Ưm… ưm…. ưm…” Bất kể Thượng Quan Diễm Nhi kêu như thế nào cũng thể phát ra thanh được, chỉ có thể trợn mắt nhìn nam tử kia nằm người mình, tuỳ ỳ cướp đoạt đồng thời nàng cũng cảm thấy khó chịu, muốn có được nhiều hơn…

      Đột nhiên lúc nam tử tiến vào nàng, lấp đầy khoảng trống của nàng nam tử đó lại phun ra búng máu đen mà nàng cũng vậy, hai người cứ như vậy dán chặt vào nhau hơn nữa còn là loã thể rồi cùng nhau đến hoàng tuyền.

      Trong đêm tối thoáng ra bóng người, người đó lật xem thứ Thượng Quan Diễm Nhi giấu trong cung trang sau đó nhanh chóng rời .

      Khi cung nữ kia mang áo choàng tới lập tức thấy cảnh như vậy: “A…”

      Đây chính là hình ảnh mà Long Khải Diêm nhìn thấy, Thượng Quan Diễm Nhi và thị vệ tằng tịu với nhau trong đình nghỉ mát hơn nữa nửa người dưới của hai người còn dính chặt vào nhau nhưng hai người có bất kỳ hơi thở nào, chết rồi.

      Rốt cuộc chuyện này là sao? Phi tử của và thị vệ ở chung với nhau hơn nữa lại chết cùng chỗ, cái chết như vậy…Long Khải Diêm nhíu chặt mày, chẳng lẽ có người thầm thiết kế tất cả chuyện này? Hay là…

      nơi khác….

      Đột nhiên bữa tiệc kết thúc khiến bách quan rất hoang mang hơn nữa sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vừa rồi sắc mặt hoàng thượng khó coi, bọn họ đoán rằng nhất định là hậu cung xảy ra chuyện lớn gì đó nhưng bọn họ dám thăm dò đến cùng, chỉ có thể ôm lấy tò mò của mình rời khỏi hoàng cung.

      “Nữ nhân kia, xem ra ngươi chỉ che giấu dung mạo của ngươi mà còn có quan hệ với hoàng thượng, ra ngươi cũng có mặt như đêm nay, bổn vương hoàn toàn bị ngươi đùa giỡn rồi.” Con ngươi lạnh lẽo như băng của Long Khải Kỳ nhìn Thiên Thiên chằm chằm.

      “Thân phận của vương gia cao cao tại thượng còn ta chỉ là dân thường, ta nào dám đùa giỡn vương gia?” Thiên Thiên cười khẽ .

      “Dân thường? Bổn vương thấy ngươi còn là dân thường nữa đâu.”

      Thiên Thiên gì, trong đầu vẫn phân tích câu này của Long Khải Kỳ.

      “Đừng có nhúng tay vào, nếu ngươi hãy lo cho cái mạng của ngươi !” Long Khải Kỳ hừ lạnh tiếng rồi hất tay rời .

      Thiên Thiên nhìn bóng lưng rời , nhúng tay vào sao? Cho tới bây giờ nàng đều muốn bước chân vào đầm nước đục này.

      “Tiểu thư, Tinh Nhi còn tưởng rằng Kỳ vương gia gây bất lợi với tiểu thư nhưng vương gia lại những lời đó là có ý gì? Cái gì mà tiểu thư còn là dân thường? phải dân thường là gì?” Vẻ mặt Tinh Nhi khó hiểu, hỏi.

      Đột nhiên: “A…Tinh Nhi biết rồi, nhất định vương gia đến hôn của tiểu thư và Quý thái tử nhưng tiểu thư cũng có đồng ý với Quý thái tử mà!”

      “Tinh Nhi, muội cần kinh ngạc đến vậy, tim ta chịu nổi quanh co lòng vòng như vậy đâu.” Thiên Thiên bất đắc dĩ .

      “Dạ, Tinh Nhi biết rồi.”

      thôi, về Vĩnh Hoà uyển trước, mang theo A Hắc và A Hoàng, tối nay chúng ta ra khỏi cung.” Chuyện phải giải quyết nàng tạm thời giải quyết xong, chuyện trao đổi cũng kết thúc lúc Thượng Quan Diễm Nhi chết thảm, nàng cũng cần phải trở về thôi, có chút nhớ nhà rồi, loại cảm giác này tốt.

      “Đợi chút, Thiên Thiên.”

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 76: Phi thiên cẩu (Chó bay)

      Edit: windchime

      Beta: Lạc Thần, coki


      Tiếng gọi thành công khiến cho Thiên Thiên ngừng bước chân.

      Nàng quay lại nhìn chủ nhân của tiếng gọi đó, đầu tiên là sững sờ sau đó cười : "Ngao hoàng tử, có chuyện gì sao?" Thiên Thiên rất sửng sốt, nàng và nam tử này quen thân đến mức có thể gọi thẳng tục danh của mình hơn nữa giữa bọn họ thực cũng có quan hệ gì.

      " biết hai chúng ta có thể trở thành bằng hữu ?"

      mặt Ngao Thiên Tường mang theo nụ cười thản nhiên, có vẻ gì gọi là thiện ý hoặc có tình cảm nào khác vì vậy có thể nhận ra rằng những lời này của rất đơn thuần, phía sau đó mang theo động cơ gì, nếu như phải như vậy khả năng diễn xuất của quá tốt.

      "Sao Thiên Thiên có thể trèo cao trở thành bằng hữu của Ngao hoàng tử được." Dù sao thêm người bạn còn hơn thêm kẻ thù huống hồ nam tử này luôn mang lại cho nàng cảm giác quen thuộc.

      " có gì gọi là trèo cao hay trèo cao, mọi người sinh ra đều bình đẳng, Thiên Thiên cứ gọi thẳng tên ta là Thiên Tường hoặc Tường đều được." Ngao Thiên Tường cười nhạt .

      Mọi người sinh ra đều bình đẳng? nghĩ tới những lời như vậy lại được phát ra từ miệng của vị hoàng tử, Thiên Thiên kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng) nhìn nam tử trước mắt.

      Tuy Tử Tình ở đằng xa nghe Tường ca ca gì với nữ tử kia nhưng nàng ta cảm nhận được có hứng thú với nữ tử đó nên khỏi lo lắng trong lòng vì vậy nàng ta mở miệng gọi to: "Tường ca ca..."

      "Chúng ta rất có duyên nên còn gặp lại lần nữa." Sau khi Ngạo Thiên Tường nghe được tiếng gọi từ sau lưng cười cách đầy ý sau đó xoay người rời , quả lúc này bọn họ chỉ mới vừa bắt đầu.

      Thiên Thiên nhìn rời , đột nhiên nàng cảm thấy bóng lưng của và người nào đó có chút tương tự nhưng rồi nàng lại nhanh chóng phủ quyết, đời này, dáng dấp tương tự có nghĩa là cùng người.

      "Tiểu thư, hoàng cung xảy ra chuyện lớn gì sao? Nên hoàng thượng mới đột nhiên kết thúc yến hội." Tinh Nhi ở bên cạnh nén được tò mò nên hỏi.

      "Có số việc chúng ta cần biết, nếu rước họa vào thân."

      "Tinh Nhi biết rồi."

      Giữa đêm khuya khoắt, hai người chậm rãi lại trong hoàng cung, trong đầu suy đoán khi Long Khải Diêm nhìn thấy cái chết rất đặc biệt của Thượng Quan Diễm Nhi có vẻ mặt như thế nào?

      Phẫn nộ sao? Hẳn là rất phẫn nộ nhỉ? Liệu có cảm giác bị đội nón xanh (ý chỉ bị phản bội, bị cắm sừng) nhỉ?

      Thực ra việc nàng bảo Mặc làm chính là cho Thượng Quan Diễm Nhi uống uyên ương tuyền mùi vị, mặc kệ trước đó nàng ta uống ba lần thuốc gì đó nàng vẫn muốn nữ nhân kia uống thêm uyên ương tuyền để đảm bảo có sai sót, nhầm lẫn nào hơn nữa uyên ương tuyền lần này có dược tính mạnh hơn nhiều so với những chất độc trước đó, chỉ cần nam tử vừa tiến vào thân thể nữ tử hai người cùng nhau đến hoàng tuyền (suối vàng, phủ).

      Đương nhiên Mặc còn phải tìm người nam tử để kết hợp cùng với Thượng Quan Diễm Nhi, về việc người đó là ai, vậy còn phải xem ai xui xẻo bị Mặc bắt được.

      Rất nhanh các nàng trở lại Vĩnh Hoà Uyển, sau khi thay bộ cung trang rườm rà ra, lúc nàng chuẩn bị dẫn A Hắc và A Hoàng trước cửa xuất hàng thị vệ, sau đó chia nhau đứng ở hai bên cửa của Vĩnh Hoà Uyển.

      "Tiểu thư..."

      Thiên Thiên ra hiệu cho Tinh Nhi cần gì cả, nàng lạnh lẽo nhìn tình huống đột nhiên xuất trước mắt, chẳng lẽ Long Khải Diêm muốn quỵt nợ, kiên quyết ép nàng ở lại trong cung nhưng mà chưa chắc những thị vệ này có thể giữ nàn lại được!

      "Thượng Quan tiểu thư, hoàng thượng đêm còn dài, vì an toàn của tiểu thư người nên chờ đến ngày mai rồi hẵng rời cung còn những thị vệ này đều được hoàng thượng phái đến để bảo vệ an toàn cho tiểu thư, tiểu thư cần phải lo lắng." Tiểu Lý Tử đột nhiên xuất , nhàng, cung kính .

      Thiên Thiên suy nghĩ về những điều Tiểu Lý Tử vừa , đến cuối cùng Long Khải Diêm muốn chơi trò gì?

      "Tinh Nhi, chúng ta quay vào nghỉ ngơi thôi!" Thiên Thiên kéo tay Tinh Nhi vào trong, sau khi Tiểu Lý Tử ở bên ngoài thấy thế lập tức rời , chạy đến Ngự thư phòng.

      "Chủ tử." Sau khi Thiên Thiên và Tinh Nhi trở lại bên trong lập tức nghe thấy tiếng của Mặc.

      "Mặc quản gia, sao ngươi lại ở đây?" Tinh Nhi kinh ngạc .

      Mặc cũng trả lời vấn đề của Tinh Nhi ma quay về phía Thiên Thiên, bẩm báo hành động của đêm nay.

      "Phấn hoa đào sao? Nó có thể làm đẹp, thông ruột nhưng nếu dùng với số lượng nhiều khiến người ta bị tiêu chảy thậm chí mất nước mà chết, Thượng Quan Diễm Nhi muốn nhân lúc ta và Tinh Nhi ở tại Vĩnh Hoà Uyển muốn dùng nó để độc hại ta, ý nghĩ này của nàng ta cũng tệ nhưng mà đáng tiếc, nàng ta lại chậm bước rồi." Thiên Thiên vừa nghe xong lập tức hiểu , trong mắt thoáng lên lạnh lùng.

      " ra lý do hoàng thượng chấm dứt yến hội đêm nay lại chính là vì cái này! Sao tiểu thư cho Tinh Nhi biết, có thể nhìn thấy nữ nhân kia chết như vậy, Tinh Nhi rất vui vẻ." Tinh Nhi có chút kích động, .

      "Nếu để ngươi nhìn thấy kiểu chết của nàng ta nhất định khiến ngươi ba ngày ăn ngon."

      "Nàng ta chết rất thảm sao? Có thể khiến người ta ăn ngon?" Tinh Nhi mà hỏi lại.

      Thiên Thiên than tiếng rồi lắc đầu sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mặc: "Mặc, ngươi có thể cảm nhận được ở bên ngoài ngoại trừ mấy thị vệ ở cửa còn có bao nhiêu người núp trong bóng tối theo dõi Vĩnh Hoà Uyển ?"

      Mặc kệ vì sao tối nay Long Khải Diêm muốn nàng ở lại trong cung nàng đều phải rời khỏi nơi này.

      "Bẩm chủ tử, bên ngoài tổng cộng có năm người rải rác trong phạm vi của sân trong nhưng mà chủ tử vẫn có thể yên lặng rời khỏi hoàng cung." Sau đó Mặc tỉ mỉ ra kế hoạch của mình.

      "Tốt, cứ làm như vậy ."

      lúc lâu sau.

      "Hoàng thượng, thuộc hạ đáng chết, để Thượng Quan tiểu thư rời khỏi hoàng cung rồi." bóng đen đột nhiên xuất , mặt mang theo vẻ tự trách bẩm báo.

      "Dưới theo dõi của các ngươi mà nàng ta vẫn có thể rời , vậy còn làm những thị vệ của trẫm phát sao?" Long Khải Diêm chẳng những giận mà còn bình tĩnh .

      "Thuộc hạ đáng chết."

      " , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trẫm muốn nghe xem là do các ngươi quá vô dụng hay là nàng ta quá lợi hại?" cố ý sắp xếp năm ám vệ võ công cao siêu nấp xung quanh Vĩnh Hoà Uyển nhưng nghĩ đến những ám vệ này lại để cho nữ tử trốn dưới theo dõi của bọn họ.

      "Bẩm hoàng thượng, Thượng Quan tiểu thư ngồi người con chó săn lớn sau đó bay ." Khi bọn nhìn thấy cảnh tượng này hoàn toàn dám tin, sao chó săn có thể bay được hơn nữa còn có...

      " bậy!" Long Khải Diêm lạnh giọng quát.

      "Thuộc hạ dám lừa gạt hoàng thượng."

      "Chẳng qua là do năng lực của các ngươi đủ nên nghĩ đến việc dùng những lời hoang đường này để lừa gạt trẫm sao, các ngươi xem trẫm là cái gì?" Chó săn biết bay sao? Hơn nữa còn có người ngồi ở người nó sao? Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?

      "Thuộc hạ tuyệt đối dám lừa gạt hoàng thượng."

      "Cút."

      "Hoàng thượng..."

      Dù bóng đen kia có muốn thêm cũng dám tiếp tục nữa bởi vì biết chuyện này thực là chuyện ai có thể tưởng tượng được.

      "Coi như đêm nay nàng có thể rời khỏi cung nàng cũng thể thoát được, Thượng Quan Thiên Thiên, nàng nhất định phải thuộc về trẫm." Long Khải Diêm thấp giọng lẩm bẩm.

      Chương 77: Đáp án

      Editor: windchime

      Beta: Lạc Thần, coki


      đại điện rộng rãi lớn như chỗ hoàng thượng thảo luận chính của triều đình tuy nhiên vào lúc này, ở nơi này phải nghị , mà là... Mọi chỗ ở nơi này đều tràn ngập thanh khiến người ta đỏ mặt và loại mùi hương tục tĩu.

      Phía đại điện có người nam tử làm vận động nguyên thủy nhất với hai nữ tử.

      "A... Tôn chủ..."

      Đột nhiên đại điện xuất bóng đen, bóng đen đó quỳ mặt đất, chút dao động đối với tình cảnh ở trước mắt giống như đó là chuyện có gì để chê trách vậy: "Thuộc hạ tham kiến Tôn chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo."

      " ."

      Bóng đen chần chờ chút sau đó mở miệng : "Thuộc hạ trông chừng kỹ phạm nhân ở địa lao để cho phạm nhân có cơ hội đào tẩu."

      Vị nam tử được gọi là Tôn chủ đột nhiên đứng dậy, rời khỏi thân thể mất hồn của nữ tử kia, con ngươi lộ tức giận, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, tức giận quát lớn như báo gầm: "Cút."

      Dường như hai nử tử kia cũng cảm nhận được thay đổi đột ngột của nam tử đó nên cho dù tại các nàng muốn rời nhưng cũng thể nhặt quần áo đất lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này được.

      " ràng ." Sau khi thấy đại điện chỉ còn hai người bọn họ, nam tử kia cũng thèm để ý đến bản thân trần truồng mà ngồi lên chủ vị lạnh nhạt .

      "Bẩm Tôn chủ, thuộc hạ vừa nhận được tin tức từ địa lao báo là thấy lão già kia đâu nữa, xem ra được người ta cứu ."

      " lũ ăn hại, chỉ có lão già mà cũng trông coi được, bản tôn chủ nuôi đám phế vật, giết toàn bộ những kẻ trông coi địa lao ." Nam tử quát lớn.

      "Lão già kia được cứu vào lúc nào?" Nam tử kia tiếp tục giận dữ quát lớn.

      "Thuộc hạ biết."

      "Phế vật, đến mức bị cướp khi nào cũng biết." Nam tử lạnh lùng .

      "Thuộc hạ phái người tra xét xem rốt cuộc là người phương nào cứu lão già kia , hẳn rất nhanh có tin tức." Bóng đen có chút sợ hãi , hiểu rất tính nết của Tôn chủ, khi Tôn chủ phẫn nộ lại đột nhiên chuyển thành bình tĩnh mặc kệ là ai mà chọc giận Tôn chủ vào lúc này đều lập tức chết thảm.

      " cần, lão già kia cũng còn sống được bao lâu nữa, có tìm được lúc đó cũng trở thành thi thể rồi, chịu chúng ta vẫn còn biện pháp khác, truyền lệnh xuống lão Các chủ còn sống được bao lâu nữa, bản Tôn chủ muốn chính nàng chủ động tìm tới cửa." mặt nam tử lên nụ cười đắc ý.

      "Thuộc hạ tuân lệnh." Hắc Ngân lập tức biến mất khỏi đại điện.

      Sau đó đại điện cứ vang vọng tiếng cười lạnh.

      ....

      Tân Nguyệt lâu

      "Vô, thế nào rồi? Có phải đêm nay ở hoàng cung có chuyện đặc sắc xảy ra ?" Quý Thuần Hoàn nhìn Vô mới xuất cười, .

      "Gia, đúng là trò hay nhưng phải là trò hay mà gia bày ra."

      "Sao, vậy thế nào? Chẳng lẽ đêm nay ân ái với Thượng Quan Diễm Nhi sao? Hay là Tuyết Diên bỏ được?" Quý Thuần Hoàn nhướng mày .

      Đúng vậy, vốn trò hay này là ngay khi Long Khải Diêm sủng hạnh Thượng Quan Diễm Nhi bọn họ cùng nhau xuống hoàng tuyền, nước Tây Lũng lâm vào trạng thái vô chủ, còn ...

      Sở dĩ tại sao lại có thể khẳng định Long Khải Diêm sủng hạnh Thượng Quan Diễm Nhi như thế, đương nhiên là vì có giúp đỡ củaTuyết Diên, đây cũng là lí do vì sao kỹ thuật múa của Tuyết Diên cao hơn Lương phi vì chính là để cho đêm nay Long Khải Diêm biết được phong thái quyến rũ của Tuyết Diên rồi sủng hạnh Tuyết Diên rồi sau đó sử dụng chiêu thay mận đổi đào.

      "Đêm nay người vui vẻ với Thượng Quan Diễm Nhi phải là Long Khải Diêm mà là gã thị vệ trong cung. Hơn nữa..."

      " ." Sắc mặt của Quý Thuần Hoàn lạnh nhạt .

      "Hơn nữa thuộc hạ hỏi qua Tuyết Diên, Thượng Quan Diễm Nhi cũng uống thuốc lần thứ ba nhưng khi thuộc hạ kiểm tra thi thể của Thượng Quan Diễm Nhi nàng lại chết do uyên ương tuyền. Còn có điểm đáng ngờ nữa là tại sao Thượng Quan Diễm Nhi lại vui vẻ cùng gã thị vệ ở Ngự Hoa Viên, nàng ta vốn muốn giữ tấm thân xử nữ cho Long Khải Diêm cơ mà." Vô .

      "Ý của ngươi là trò hay đêm nay có người nhanh hơn chúng ta bước nên mới diễn ra như vậy?" Quý Thuần Hoàn đoán biết là ai có thể hiểu được kế hoạch của đây.

      "Thuộc hạ lớn mật đoán Long Khải Diêm biết kế hoạch của gia cho nên mới thiết kế để chuyện này xảy ra, làm vậy là muốn khiến gia biết mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay của ." Vô giống như đột nhiên tỉnh ngộ.

      "Long Khải Diêm?" Là như vậy sao? Nếu là đúng như thế trước kia quá coi thường nam nhân này rồi: "Vô, ngươi cảnh cáo Tuyết Diên, những kẻ phản bội chúng ta đều phải chết, kể cả gia tộc của người đó."

      "Ý của gia là..."

      " nữ nhân khi nam nhân nàng ta có thể tiếc hy sinh tất cả cho nam nhân đó, bao gồm phản bội."

      "Thuộc hạ tuân lệnh."

      "Ừ, Thượng Quan Thiên Thiên ở nơi nào?" Đột nhiên Quý Thuần Hoàn nhớ tới ở trong yến tiệc đêm nay nàng cực kì quyến rũ người khác hơn nữa nàng lại còn đàn được cả Lôi Minh.

      "Long Khải Diêm phái trăm tên thị vệ canh giữ ở Vĩnh Hoà uyển, cho ai ra vào nhưng mà sau đó thuộc hạ lại nghe được nàng có thể lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, hơn nữa trong lúc rời cũng khiến cho trăm tên thị vệ phát ." Lúc vừa mới nghe chuyện này Vô cũng cực kì kinh ngạc, rất tò mò nàng rời khỏi hoàng cung bằng cách nào.

      "Vậy sao?" nên đến chỗ nàng lấy đáp án trước hơn nữa rất chờ mong đáp án của nàng.

      Sắc trời dần chuyển sáng, đến khi mặt trời lên cao Thiên Thiên mới tỉnh dậy từ chiếc giường êm ái, vẫn là giường của mình mới thoải mái.

      "Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh dậy rồi." Tinh Nhi nghe được động tĩnh trong phòng nên gõ cửa tiến vào, vui vẻ .

      "Đương nhiên, ở nhà mình tất nhiên có thể ngủ cho đủ giấc rồi."

      "Tiểu thư, từ sáng sớm Quý thái tử chờ ở ngoài cửa." Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng vẫn luôn đứng đợi ở cửa phòng tiểu thư nhưng nàng lại muốn quấy rầy tiểu thư nên cứ đợi đến khi tiểu thư tự tỉnh lại là được.

      "Vậy sao, vậy ngươi hãy bảo đợi ở đại sảnh , lát nữa ta ra." Hẳn vị Quý thái tử này đến lấy đáp án đây mà.

      "Vâng, Tinh Nhi làm ngay." Tinh Nhi nhanh chóng biến mất trước mắt Thiên Thiên.

      Thiên Thiên lại hiếu kỳ từ khi nào tốc độ của nha đầu này lại nhanh như thế?

      canh giờ sau…

      " ngại quá, để cho thái tử chờ dân nữ lâu như thế." Thực ra nàng là cố ý, chờ lâu như vậy cần gì phải để ý đến chuyện phải chờ lâu thêm canh giờ.

      " ngại, chỉ cần mỹ nữ nghỉ ngơi tốt là được, ta là người hiểu được việc thương hương tiếc ngọc, mỹ nữ trang điểm tất nhiên là cần chút thời gian, mỹ nữ chính là mỹ nữ, chỉ cần trang điểm chút là xinh đẹp như thế rồi." mặt Quý Thuần Hoàn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

      "Ha ha, hôm nay thái tử đến đây chắc là vì đáp án của dân nữ nhỉ?" Thiên Thiên trực tiếp thẳng vào chủ đề chính.

      " biết mỹ nữ có đồng ý gả cho ta làm phi ?"

      "Phi nào chứ? Thái tử phi? Trắc phi?"

      "Thái tử phi."

      "Được thôi."

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 78. Sắc phong

      Editor: windchime

      Beta: Lạc Thần, coki


      Cuộc chuyện ngắn gọn làm cho người ta kinh ngạc thôi mà tiếng đồng ý càng làm người ta kinh ngạc hơn nữa.

      Tinh Nhi nghĩ tới tiểu thư trả lời như vậy, chẳng lẽ tiểu thư lòng thích vị Quý thái tử hoa tâm này sao?

      Như Huyên mới trở về từ Tân Nguyệt lâu cũng đứng sững sờ ở cửa đại sảnh, vào lúc này tường thành mà nàng rất vất vả xây dựng sụp đổ ầm ầm.

      Vô tâm duy hữu bạch vân tri
      Nhàn ngọa cao trai mộng điệp
      Bất giác đông phong quá hàn thực
      Vũ lai huyên thảo xuất ba ly.
      (Bài thơ Trait rung vịnh hoài – Trong phòng bày tỏ tâm tư tình cảm của
      Dịch nghĩa: Vô tâm hay chỉ có mây trắng biết
      Rãnh rỗi nằm cao mơ mộng đẹp
      Bất ngờ gió đông thổi lạnh lẽo
      Mưa tới hoa hiên nát tơi bời


      Đột nhiên Như Huyên nhớ tới bài thơ này.

      A Hắc và A Hoàng vẫn luôn ngoan ngoãn nằm ở bên chân Thiên Thiên giống như cũng nghe thấy điều này nên hơi ngẩng đầu lên nhìn chủ tử của chúng.

      Người kinh ngạc nhất chính là Quý Thuần Hoàn, vốn nghĩ rằng nàng từ chối mình nên lúc nghe được nàng đồng ý trong lòng lại xuất rối rắm nhưng nhiều hơn là vui mừng, bởi vì nàng thuộc về .

      " sao?" Quý Thuần Hoàn vẫn chưa dám chắc chắn, hỏi lại.

      Thiên Thiên rài hài lòng với những gì mình vừa thấy, khóe miệng nàng hơi cong lên: ", có thể trở thành thái tử phi của nước Thủy Nguyệt là phúc đức ba đời của ta hơn nữa vị trí này lại còn là thứ mà bao nhiêu nữ tử tha thiết ước mơ nhưng lại có được đấy."

      "Vậy tốt quá, có thể lấy được mỹ nữ như nàng cũng là vinh hạnh của ta." Quý Thuần Hoàn cười khẽ .

      "Thực đúng là vinh hạnh đến cùng cực nhưng nếu so với việc bị người ta phỉ nhổ hoặc là trở thành tội nhân thiên cổ ta vẫn tương đối thích cuộc sống đơn giản, bình an hơn." Thiên Thiên mỉm cười .

      "Hả?" Nhất thời trong khoảng thời gian ngắn Quý Thuần Hoàn vẫn chưa thể giải thích được hàm ý trong câu đó, bị người ta phỉ nhổ? Tội nhân thiên cổ? Những chuyện này có liên quan gì đến việc nàng trở thành thái tử phi của chứ?

      "Ta tin rằng Quý thái tử cũng biết trước đây ta từng là vương phi của Kỳ vương gia, tuy rằng bây giờ bị bỏ nhưng ta vẫn có thân phận này, hơn nữa trong mắt người đời ta còn là người trong sạch, hoàng cung quý tộc còn thể chấp nhận chuyện này gì đến dân chúng.

      Nếu như ta vì thỏa mãn lợi ích bản thân mà trở thành thái tử phi của thái tử, đến lúc đó tất cả mọi người từ xuống dưới của nước Thủy Nguyệt đều biết chân tướng sau đó nhất định ta bị người phỉ nhổ còn nước Tây Lũng cũng vì vậy mà bị buộc lên cổ tội danh coi rẻ tình hữu nghị giữa hai nước, quân chủ nước Thủy Nguyệt phái binh tấn công nước Tây Lũng, đến lúc đó dân chúng phải chịu tội, vì vậy ta đảm đương nổi việc trở thành tội nhân thiên cổ này." Thiên Thiên cẩn thận phân tích.

      Ba người và hai con chó sói bị buổi chuyện này làm cho chấn động.

      Cuối cùng Tinh Nhi cũng hiểu vì sao vừa rồi tiểu thư lại như vậy, ra tiểu thư khéo léo từ chối Quý thái tử.

      Còn Như Huyên đứng ở cửa lại càng sùng bái chủ tử hơn, lúc này trái tim nay cũng bình ổn trở lại nhưng khi nàng nhìn thấy biểu cảm của Quý Thuần Hoàn chỉ hy vọng mọi chuyện phải như mình đoán.

      A Hắc và A Hoàng hơi ngẩng đầu lên lúc này lại cúi xuống, nhắm hai mắt lại giống như vừa rồi chưa có xảy ra chuyện gì cả.

      "Ta quan tâm những thứ đó hơn nữa ta cũng cho phép những chuyện như vậy xảy ra." ra cuối cùng nàng vẫn từ chối hơn nữa lại còn dùng cách từ chối khiến thể tức giận được.

      "Thái tử để ý nhưng có nghĩa là hoàng thượng quý quốc để ý, cũng có nghĩa là bách quan quý quốc quan tâm, lại càng thể đại diện cho việc dân chúng thiên hạ để ý.

      Thái tử là hoàng thượng tương lai của nước Thủy Nguyệt mà thái tử phi cũng là hoàng hậu tương lai, nếu như ta chỉ vì muốn thoả mãn mong ước của bản thân chỉ sợ dân chúng nước Thủy Nguyệt ủng hộ hoàng thượng tương lai của bọn họ nữa." Nếu như Quý Thuần Hoàn dùng cái danh hoa tâm để làm mặt nạ chứng tỏ coi trọng thân phận của mình và vị trí hoàng thượng tương lai. Thiên Thiên chính là bắt lấy điểm này để từ chối cách khéo léo.

      Quý Thuần Hoàn nghiêm túc quan sát nữ nhân trước mặt, rốt cuộc nàng là người như thế nào?

      lâu sau…

      Quý Thuần Hoàn cười khẽ rồi : " ra mỹ nữ lại thông cảm, suy nghĩ cho ta đến vậy, chẳng qua chuyện sau này sau này mới biết được, ra hôm nay ta đến đây còn có mục đích khác chính là đến tạm biệt mỹ nữ, cuộc trao đổi kết thúc mà ta cũng cần phải trở về nước, hy vọng về sau chúng ta còn có cơ hội gặp mặt." Quý Thuần Hoàn biết lúc này cách nào có được nàng nên chỉ có thể chờ cơ hội.

      "Vậy chúc Quý thái tử thuận buồm xuôi gió."

      Sau đó lâu, Thiên Thiên nghĩ tới bọn họ lại gặp nhau sớm như vậy.

      Quý Thuần Hoàn vừa bước chân ra khỏi cửa lớn Mộ Dung Hàn tiến vào.

      "Chỉ mới thời gian gặp mà bên cạnh Thiên Thiên có nhiều nam tử ưu tú như vậy, xem ra ta phải coi chừng nàng cẩn thận mới được." Tiếng của Mộ Dung Hàn khiến Thiên Thiên định rời khỏi đại sảnh ngừng lại.

      "Ngươi lại xuất ? Nếu ngươi xuất , ta còn tưởng ngươi bốc hơi khỏi nhân gian rồi đấy." Thiên Thiên xoay người nhìn dáng người quen thuộc kia rồi khẽ cười .

      "Thế nào, nàng nhớ ta sao?" Mộ Dung Hàn dịu dàng hỏi.

      "Đúng vậy. Ta nhớ ngươi." Thiên Thiên trả lời khiến tim Mộ Dung Hàn có chút loạn nhịp.

      "Vậy sau này ta phải biến mất nhiều hơn mới được, cảm giác được nàng nhớ nhung là tốt."

      "Nếu như ngươi biến mất ta cũng ngại tiếp quản Túy Hương lâu đâu." Mắt Thiên Thiên đột nhiên loé sáng.

      Mộ Dung Hàn cười gượng vài tiếng: "Còn cách nữa, cần ta biến mất nhưng Túy Hương lâu vẫn thuộc về nàng."

      "Ngươi đừng là trở thành người của ngươi nhé."

      "Có thể lấy được nữ tử thông minh như thế là vinh hạnh của ta." Trong mắt Mộ Dung Hàn tràn đầy tình cảm, lạnh lùng như lúc bọn họ mới gặp mặt.

      Khóe miệng Thiên Thiên run rẩy, gần đây nàng có số hoa đào sao? Vừa đối phó được người lại xuất người khác.

      "Thế nào? Chuyện này sai mà." Mộ Dung Hàn tiếp tục hỏi đến cùng.

      "Ta chỉ có giá trị bằng Túy Hương lâu thôi sao?"

      "Đương nhiên rồi, trong lòng ta nàng là vô giá."

      "Vô giá? Vậy sao, ra trong lòng ngươi ta đáng đồng. Hai, ra ta rẻ như vậy, là thương tâm." Thiên Thiên vờ oan ức , thực ra trong lòng nàng cười sắp ngất.

      Bởi vì nàng bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của Mộ Dung Hàn: ", , , ta có ý đó, cái vô giá mà ta phải là vô giá đó mà là báu vật vô giá, vô giá đấy." Mộ Dung Hàn sốt ruột giải thích.

      "Phụt..." Cuối cùng Thiên Thiên cũng nhịn được nữa nên cười lớn mà Tinh Nhi ở bên cũng che miệng cười.

      " ra..." Mộ Dung Hàn cũng cười gượng, thể tưởng tượng được lại bị nàng lừa vào bẫy nhưng cũng tức giận mà lại có loại cảm giác ngừng tăng lên.

      Hoàng cung…

      "Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ tìm hiểu được Thượng Quan tiểu thư từ chối lời cầu hôn của Quý thái tử còn Quý thái tử cũng bắt đầu chuẩn bị khởi hành về nước." Đột nhiên có bóng người xuất trong ngự thư phòng.

      "Được, tiếp tục thầm theo dõi, nhớ kỹ là được để lộ thân phận." Long Khải Diêm gật đầu .

      "Vâng." Rất nhanh bóng người lại biến mất.

      Sau đó Long Khải Diêm cầm lấy thánh chỉ được chuẩn bị từ trước, mở ra cẩn thận nhìn, trong mắt lên ý cười, quả thực đáp án của nàng khiến rất vừa lòng, xem ra mọi chuyện cũng rất thuận lợi.

      "Tiểu Lý Tử, tuyên chỉ !"

      Tiểu Lý Tử cung kính tiếp nhận thánh chỉ, đương nhiên biết nội dung thánh chỉ này là gì, lúc trước khi hoàng thượng tự tay viết thánh chỉ này đứng ở bên cạnh.

      Long Khải Diêm còn dặn dò mấy lời trước khi Tiểu Lý Tử rời .

      Rất nhanh Tiểu Lý Tử đến nơi.

      "Thượng Quan Thiên Thiên tiếp chỉ!"

      Thiên Thiên cùng Mộ Dung Hàn chuyện phiếm nên biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên nàng nghe Tiểu Lý Tử bên cạnh Long Khải Diêm đến tuyên chỉ, Long Khải Diêm này định làm gì?

      "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thượng Quan Thiên Thiên hiền hậu hơn người, mẫu mực phép tắc, cẩn thận giữ mình, tính cách bình ổn, tốt đẹp thành tính cho nên mười lăm tháng này sắc phong làm Thục quý phi. Khâm thử!"

      Chương 79. Phong phi

      Editor: windchime

      Beta: Lạc Thần, coki


      Tất cả mọi người bên trong đều kinh ngạc, phong phi sao?

      Đây là trò mới mà Long Khải Diêm nghĩ ra sao?

      Đột nhiên Thiên Thiên nhớ tới tối hôm qua khi yến hội kết thúc Long Khải Kỳ có câu ngươi còn là dân thường nữa. Chẳng lẽ Long Khải Kỳ sớm biết Long Khải Diêm làm như vậy?

      Toàn thân Mộ Dung Hàn tản ra hơi thở rét lạnh, đôi mắt của sâu nhìn thấu được.

      "Thượng Quan tiểu thư, mau mau tiếp chỉ !" Tiểu Lý Tử thấy Thượng Quan tiểu thư có phản ứng nên mở miệng thúc giục, những nữ nhân khác nghe thánh chỉ như vậy đều có vẻ mặt tươi cười, vì sao Thượng Quan tiểu thư lại có biểu cảm như vậy chứ? Là quá vui vẻ sao? Hay là...

      "Ta muốn hỏi chút, thánh chỉ này mới được viết hay viết rất lâu rồi?" Nàng muốn biết Long Khải Diêm sắp xếp từ trước hay chỉ là kế hoạch tạm thời?

      "Hoàng thượng viết thánh chỉ này từ lâu, chẳng qua đến hôm nay hoàng thượng mới sai Tạp gia đến tuyên chỉ." Tiểu Lý Tử cười .

      ràng Tiểu Lý Tử hiểu nhầm kinh ngạc thất thần của Thiên Thiên trở thành quá mức vui mừng, nếu cũng thể trả lời thẳng thắn như vậy.

      "Vậy xin Tiểu Lý Tử công công chuẩn bị giúp ta chút, hy vọng có thể cho ta nhanh chóng được gặp hoàng thượng." Nghĩ đến từ sớm? Đây có phải là bản thân mình rơi vào cạm bẫy của Long Khải Diêm từ lâu hay ? Chẳng lẽ những chuyện trong thời gian này đều do Long Khải Diêm sắp xếp từ trước? Thiên Thiên càng nghĩ càng tức giận.

      "Thục phi nương nương vậy là sao? Hoàng thượng nếu như Thục phi nương nương muốn gặp hoàng thượng ngày mai Thục phi nương nương có thể tiến cung diện thánh." Hoàng thượng đúng là thánh minh, vậy mà lại có thể đoán được tâm tư của Thục phi nương nương, bọn họ đúng là tâm ý tương thông!

      Sau khi xong Tiểu Lý Tử lập tức cáo lui.

      "Tiểu thư, sao đột nhiên hoàng thượng lại phong tiểu thư làm phi?"

      "Đây cũng là điều ta thắc mắc, ngày mai tiến cung là biết biết." Hai tròng mắt trong suốt của Thiên Thiên lộ ra lạnh lùng như băng.

      "Mười lăm tháng này chính là ba ngày sau, thời gian vội vàng như thế, xem ra hoàng thượng nhất định phải lấy được ngươi đồng thời cũng cho phép ngươi có cơ hội chạy trốn." Mộ Dung Hàn lạnh lùng .

      nghĩ tới lúc này lại xuất thêm Long Khải Diêm, xem ra đối thủ cạnh tranh của cũng yếu nhưng mà cho phép chuyện như vậy phát sinh, nàng chỉ có thể thuộc về .

      " ai có thể khống chế vận mệnh của ta, vua của nước cũng được." Thiên Thiên lạnh lùng .

      Chẳng qua nàng nghĩ tới lần này Long Khải Diêm lại ra chiêu như vậy, nhất định chuẩn bị.

      " Thiên Thiên, nếu như cần ta giúp đỡ cứ việc mở miệng."

      ...

      Rất nhanh tin tức sắc phong Thượng Quan Thiên Thiên làm phi truyền khắp toàn bộ nước Tây Lũng.

      Kỳ vương phủ.

      "Kỳ, có phải ngươi biết hoàng thượng sắc phong Thượng Quan Thiên Thiên làm phi từ lâu rồi ?" Sau khi Hiên Viên Hạo tiến vào Kỳ vương phủ, nhìn thấy Long Khải Kỳ lập tức mở miệng hỏi.

      "Hoàng thượng hạ chỉ rồi sao?" Long Khải Kỳ cũng kinh ngạc mà chỉ hờ hững hỏi.

      "Xem ra đúng là ngươi biết hoàng thượng làm như vậy." Hiên Viên Hạo vừa mới phát bản thân cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân này nàng lại thuộc về người khác nên đột nhiên cảm thấy rất thất vọng.

      "Lôi Minh là vật được truyền qua các thế hệ hoàng hậu, hoàng hậu nhất định có thể đàn được Lôi Minh nhưng người có thể có đàn Lôi Minh nhất định là hoàng hậu." Long Khải Kỳ hờ hững , cũng chính bởi vì vậy cho nên đêm đó mới Thiên Thiên còn là dân thường nữa.

      " ra là thế." Hiên Viên Hạo có chút ủ rũ : " ra hoàng thượng sớm biết thái tử Thủy Nguyệt quốc đánh đàn Lôi Minh cho nên mới làm như vậy nhưng hoàng thượng để Lôi Minh xuất ở trong yến tiệc là có mục đích gì?"

      "Trực giác cho ta biết làm như vậy là vì Thượng Quan Thiên Thiên." Hai mắt Long Khải Kỳ xẹt qua chút tức giận, thể ngờ được nữ nhân này chỉ có thể khiến thái tử nước Thủy Nguyệt thỉnh cầu tứ hôn mà còn có thể khiến hoàng thượng...

      Trong đầu Hiên Viên Hạo dần lên bóng hình xinh đẹp trong yến tiệc và còn có tiếng đàn rung động lòng người đó.

      "Hạo, bên Thượng Quan Kiệt Hùng kia có hành động gì ?"

      "Từ sau khi hai chân Thượng Quan Kiệt Hùng bị tàn phế luôn cáo ốm vào triều hơn nữa lần trước chúng ta diệt trừ phần lực lượng của ở nước Thuỷ Nguyệt cho nên bây giờ tạm có bất cứ hành động gì.

      Nhưng mà hình như từng gặp mặt Quý Thuần Hoàn, về nội dung cuộc chuyện của hai người bọn họ cách nào biết được." Hiên Viên Hạo bị kéo ra khỏi suy nghĩ nên quay lại trạng thái lười nhác lâu nay.

      "Ý ngươi là có liên quan đến cái chết của Diễm Nhi?"

      ", Thượng Quan Diễm Nhi chết, nàng ta còn giá trị lợi dụng đối với nữa và lại càng người có giá trị mà lãng phí tinh lực của mình, lại đến cái chết của Thượng Quan Diễm Nhi, vốn có mặt mũi với hoàng thượng về chuyện đó nên chỉ có thể đặt nhiều tinh lực lên kế hoạch ban đầu của .” Long Khải Kỳ tỉ mỉ phân tích.

      "Yên tâm, kế hoạch của Thượng Quan Kiệt Hùng tuyệt đối thành công."

      ...

      " Gia, thuộc hạ vừa mới nghe được tin tức, hoàng thượng nước Tây Lũngquốc muốn sắc phong Thượng Quan tiểu thư làm Thục phi." Vô ngồi ngựa, cúi người giọng với người ngồi trong xe ngựa bên cạnh.

      "Nàng trả lời thế nào?" Quý Thuần Hoàn nhàn nhạt hỏi giống như có chút liên quan nào với .

      "Thuộc hạ biết."

      "Khi nào cử hành nghi thức sắc phong?"

      "Mười lăm tháng này."

      Tức là ba ngày sau, thời gian gấp gáp, có phải là Long Khải Diêm quá mức sốt ruột ? Hay là lo lắng? Quý Thuần Hoàn thầm nghĩ.

      Lúc này, trong mắt Quý Thuần Hoàn thoáng xẹt qua chút ánh sáng.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 80: Từ hôn

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Beta: Lạc Thần, coki


      Sắc trời bên ngoài dần dần đen lại, hai bên đường phố phồn hoa đều treo đèn lồng chiếu sáng lên, mặc dù hoàng hôn phủ xuống nhưng vẫn ảnh hưởng đến dòng người chút nào.

      Lầu của Túy Hương lâu đầy khách, người ăn cơm hay người ăn cơm đều tụ tập ở nơi này chỉ vì hôm nay xảy ra chuyện lớn.

      Muốn biết là chuyện gì chỉ cần nghe đám người ở đây chuyện là biết.

      "Rốt cuộc Thượng Quan Thiên Thiên có bản lĩnh gì mà có thể khiến hoàng thượng phong nàng ta làm phi nhỉ?" người trong đám đông đó mở miệng .

      "Trước kia nữ tử này là vương phi của Kỳ vương gia sau đó nàng ta bị bỏ ở lễ Hoa Xảo trước mặt mọi người, ngờ bây giờ nàng ta lại được hoàng thượng sắc phong làm phi, ta thấy nhất định là do nàng ta chủ động quyến rũ hoàng thượng."

      "Nữ nhân này biết liêm sỉ!" Lời này xuất phát từ nữ tử trung niên, trong lòng nàng ta, nữ nhân phải tận tâm tận lực với trượng phu của mình nếu khác mấy nữ tử thanh lâu là mấy.

      "Đúng vậy, nghe Thượng Quan Thiên Thiên chỉ có tướng mạo xấu xí mà còn là nữ nhân biết cầm kỳ thư họa, hiểu nổi tại sao hoàng thượng của chúng ta lại thích nữ nhân này như vậy?" Người lời này cũng là nữ tử, chẳng qua là nữ tử này có chút sắc đẹp của tuổi thanh xuân nên giọng điệu của nàng ta có vẻ ghen tị.

      "Ta nghe nàng ta có tài đánh đàn rất cao siêu, tiếng đàn của nàng ta vượt xa Hoa tiên tử năm nay và quận chúa nước láng giềng." Đột nhiên trong đám người vang lên câu như vậy.

      " hay giả đấy?" Tất cả mọi người đều nghi ngờ những lời này là hay giả.

      "Đương nhiên là , ta có thân thích là gã sai vặt ở phủ Lễ Bộ Thượng Thư, vừa khéo bữa tiệc tối hôm qua theo Thượng Thư Đại Nhân vào cung để hầu hạ ngài ấy." Người đó giải thích.

      . . . . . .

      Tất cả mọi người đều sôi nổi thảo luận tại sao đột nhiên hoàng thượng lại sắc phong Thiên Thiên làm phi.

      Lầu hai.

      "Tường ca ca, mấy ngày nữa chúng ta mới trở về nước có được ? Tử Tình muốn ở chỗ này chơi thêm mấy ngày nữa." Tử Tình làm nũng , ra nàng muốn được ở bên cạnh Tường ca ca của nàng lâu hơn, nàng biết nếu như bọn họ trở về nàng còn được gặp Tường ca ca của nàng nữa rồi.

      Nam tử ưu nhã bên cạnh có trực tiếp trả lời nàng mà nhàng nhấp ngụm trà.

      "Tường ca ca, huynh đồng ý với Tử Tình nha, rất khó khăn Tử Tình mới được ra ngoài chuyến, Tử Tình muốn trở về nhanh như vậy đâu." Tử Tình thấy Tường ca ca trả lời nàng nên nàng tiếp tục làm nũng.

      "Được, ta đồng ý với muội, chỉ cần muội gây họa là được." Ngao Thiên Tường cười khẽ rồi lắc đầu cái.

      "Tử Tình biết Tường ca ca thương Tử Tình nhất mà." Tử Tình vui mừng thốt lên.

      Mà lúc này suy nghĩ của Ngao Thiên Tường bay xuống lầu dưới chuyện.

      Hôm sau, hoàng cung.

      Sáng sớm Thiên Thiên vào cung yết kiến, đơn giản vì hôm nay nàng tới từ hôn.

      Thiên Thiên vừa bước vào cửa cung bao lâu bắt gặp ánh mắt oán hận của nữ nhân tới chỗ mình.

      "Cho dù là tại hay là tương lai ngươi cũng bao giờ có thể trở thành kẻ địch của Bổn cung nhưng bây giờ Bổn cung chính là kẻ địch lớn nhất của ngươi, Thượng Quan Thiên Thiên." Người tới là Tuyết Diên, người vẫn luôn thương Long Khải Diêm sâu sắc.

      Lúc này Thiên Thiên có tâm tình để chuyện với nữ nhân nổi cơn ghen này này, bây giờ nàng chỉ muốn ràng với nam nhân tự cho mình là đúng kia.

      "Đứng lại, còn chưa vào cung hiểu quy củ như vậy, nếu như vào cung phải cưỡi lên đầu Bổn cung sao?" Tuyết Diên thấy Thiên Thiên để ý tới mình nên tức giận quát lên.

      "Nếu như nương nương có việc gì, vậy ta xin cáo lui trước."

      "Ngươi rất sốt ruột muốn hầu hạ hoàng thượng sao? biết liêm sỉ, mới chỉ có ba ngày mà chờ được muốn nhanh chóng leo lên long sàng của hoàng thượng hả?" Tuyết Diên châm chọc .

      "Nếu như nương nương muốn nổi điên mời người đến nơi khác, đừng tìm ta." Đây chính là trong những nguyên nhân tại sao nàng muốn vào hoàng cung, ba nghìn nữ nhân cùng giành giật nam tử, chỉ là con ngựa đực mà lại có nhiều người cứ khăng khăng giành giật muốn hầu hạ .

      "Ngươi cái gì? Ngươi dám nhục mạ Bổn cung, người đâu, bắt nữ tử này lại cho Bổn cung, Bổn cung muốn dạy dỗ nữ nhân biết trời cao đất rộng này." Khuôn mặt dữ tợn của Tuyết Diên hoàn toàn phá hủy dung mạo như tiên nữ của nàng ta.

      Đột nhiên cạnh Thiên Thiên có thêm mấy tên thị vệ nhưng bọn họ dám tiến lên, chỉ vây quanh Thiên Thiên ngăn cản đường của nàng.

      Toàn thân Thiên Thiên tản ra khí lạnh, hai mắt dần dần lạnh như băng, đầy bụng tức giận lại có chỗ phát, đột nhiên Thiên Thiên bay lên, tung ra đá sau đó những thị vệ kia đều ngã hết xuống đất.

      Tuyết Diên nhìn thị vệ năm đất, đáy mắt có sợ hãi, trái lại càng thêm nham hiểm: “Lại còn dám phản kháng, cho dù ngươi sắp vào cung làm phi như thế nào, Bổn cung vẫn có thể muốn ngươi sống ngươi sống, muốn ngươi chết ngươi chết." Thiên Thiên cũng phải là tiểu nữ tử ba bước ra khỏi cửa nên đối với nàng mấy tình huống này đáng kể chút nào.

      "Đừng có ăn dấm chua bậy bạ, quản cho tốt nam nhân của ngươi , đừng để động dục khắp nơi." Thiên Thiên để ý đến nham hiểm của Tuyết Diên, giọng còn u, lạnh lẽo hơn cả nàng ta.

      Lúc Thiên Thiên xoay người vừa khéo nhìn thấy bóng dáng màu vàng.

      "Trẫm chiêu cáo thiên hạ sắc phong ngươi làm phi, trong mắt ngươi lại là động dục khắp nơi sao?" Giọng lạnh lùng của Long Khải Diêm vang lên khiến cho thái giám, cung nữ, thị vệ bên cạnh rét mà run.

      Tuyết Diên hả hê đứng ở bên, lạnh lùng nhìn cảnh này, lần này nàng ta tin chắc hoàng thượng sắc phong nữ nhân này làm phi.

      "Đúng, nếu như phải hoàng thượng động dục khắp nơi, vậy tại sao hoàng thượng lại sắc phong ta làm phi?" Thiên Thiên cũng e ngại lạnh lẽo tỏa ra từ , lớn mật thừa nhận.

      Long Khải Diêm cực kì tức giận, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua vẻ tàn nhẫn: “Tất cả các ngươi đều lui xuống hết cho trẫm."

      Mọi người đều rất thức thời nhanh chóng rời khỏi nơi này, cho dù Tuyết Diên cực kỳ muốn nhưng dưới ánh mắt tức giận của Long Khải Diêm nàng ta vẫn phải chậm rì rì rời .

      "Ngươi có gan lại câu đó lần nữa ."

      "Hậu cung của ngươi có ba nghìn mỹ nữ, ngươi đừng động dục khắp nơi nữa, thu hồi lạm tình của ngươi lại , muốn động dục tìm ba nghìn mỹ nữ của ngươi, đừng tới quấy nhiễu cuộc sống của ta." Thiên Thiên lạnh lùng ra từng chữ .

      "Nữ nhân kia, tại trẫm muốn lấy mạng ngươi." Long Khải Diêm tức sùi bọt mép, lên trước sau đó đưa tay ra trực tiếp bóp cái cổ nhắn của Thiên Thiên.

      Thiên Thiên cũng phản kháng, chỉ nhắm hai mắt lại, mỉm cười nhìn Long Khải Diêm.

      "Thỉnh thoảng phản kháng có lẽ trẫm thích nhưng nếu kháng cự quá mức chỉ có kết quả." Long Khải Diêm tức giận , sau đó sực lực tay cũng lớn dần.

      Chương 81: Gặp mặt

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Beta: Lạc Thần, coki


      "Chết…" Thiên Thiên thản nhiên ra chữ này giống như cái chết ảnh hưởng gì đến nàng.

      "Ngươi sợ chết ư?" Long Khải Diêm lạnh lùng nhìn nữ nhân bị mình bóp cổ, quả nhiên nàng khác với những nữ tử khác, đối mặt với cái chết mà vẫn có thể giữ vững bình tĩnh như vậy.

      "Sợ, dĩ nhiên là sợ, cõi đời này có ai sợ chết nhưng nếu ta sợ hoàng thượng bỏ qua cho ta sao?" Thiên Thiên thờ ơ nhìn thẳng vào Long Khải Diêm, chắc đây chính là cái gọi là gần vua như gần cọp!

      Long Khải Diêm lạnh lùng như sương nhìn nữ tử trước mắt, hừ lạnh tiếng sau đó buông bàn tay to của mình ra: "Ngươi yên tâm, mỹ nhân giống như ngươi, đương nhiên trẫm nỡ để cho ngươi chết." Long Khải Diêm đột nhiên thay đổi, cười nhạt .

      "Vào cung, tham gia bữa tiệc giao lưu giữa ba nước, khảy đàn Lôi Minh, chắc hẳn đây đều là kế hoạch của ngươi!" Thiên Thiên hít thở sâu mấy cái, đợi sau khi hô hấp bình thường lại mới lạnh nhạt .

      " tệ, xem ra ngươi thông minh hơn trẫm nghĩ, trách được thái tử nước Thủy Nguyệt lại mở miệng xin tứ hôn, còn nữa, trẫm nghĩ tới ngươi có thể khảy được đàn Lôi Minh, điều này khiến kế hoạch của trẫm càng thuận lợi hơn." Long Khải Diêm mang theo chút ý cười .

      "Cho nên từ trước tới nay đây đều là kế hoạch của ngươi mà ta chẳng qua là con cờ tay ngươi?" Thiên Thiên hơi tức giận .

      "Ngươi còn nhớ lời ngươi ở trong khoang thuyền ?"

      Đột nhiên Thiên Thiên chau mày. như vậy, mục đích phải là. . . . . .

      "Ngươi ngươi muốn dính líu với hoàng thất và quyền thế nhưng mà trẫm lại muốn nhìn ngươi bị cuốn vào trong hoàng thất này, lúc đó ngươi như thế nào? Thích cuộc sống quyền thế này hay là. . . . . ." Long Khải Diêm nhàn nhạt , ra biết dự tính ban đầu của thay đổi, còn là ý tưởng trước kia nữa mà là. . . . . .

      Nàng ngờ chỉ vì câu lúc trước lại khiến cho mình càng tránh né lại càng đến gần, chẳng qua nàng phải là người vì vậy mà dễ dàng buông tha.

      "Ngươi cho ta biết chân tướng việc ngươi sắc phong ta làm phi nhưng ngươi cảm thấy ta vào cung làm phi sao?"

      "Cho dù trẫm cho ngươi... ngươi cũng vào cung chứ gì!" Long Khải Diêm nhếch miệng cười .

      "Nhưng mà dĩ nhiên là trẫm có biện pháp khiến ngươi ngoan ngoãn lên kiệu hoa." Long Khải Diêm đột nhiên nghiêm túc, .

      "Ngươi lại muốn uy hiếp ta?"

      "Ngươi hiểu trẫm rất , Tân Nguyệt lâu, Túy Hương lâu còn có những người bên cạnh ngươi nữa, ngươi cảm thấy những thứ này đủ chưa?" Long Khải Diêm thẳng ra nhưng biết nàng hiểu ý của mình.

      "Nếu như những thứ này đối với ta mà tính là cái gì sao?" Tiền tài có thể kiếm lại nhưng mà tình cảm của con người cho dù nàng có máu lạnh đến đâu chung đụng lâu cũng có tình cảm, nàng cần lo lắng cho Mặc, Mộ Dung Hàn nhưng mà Tinh Nhi, còn có Như Huyên . . . . . .

      "Vậy thể trách trẫm độc ác rồi, có lúc vì đạt được mục đích chừa thủ đoạn nào cũng là cần thiết." Khi đáy mắt của nàng thoáng qua vẻ đành lòng bị nhìn thấy, có thể như vậy đương nhiên là hiểu cách làm người của nàng.

      "Trẫm thương ái phi." Đôi mắt của Long Khải Diêm híp thành đường thẳng, ghé vào bên tai Thiên Thiên, dịu dàng .

      Thiên Thiên trả lời, bên thầm suy nghĩ, nàng phải lên kế hoạch hoàn mỹ nếu . . . . . .

      Long Khải Diêm chỉ cho là Thiên Thiên thỏa hiệp nên thầm vui mừng, đáng tiếc nào biết Thiên Thiên thỏa hiệp mà là. . . . . .

      Tiêu Dao Sơn Trang.

      "Trang chủ, lão nô sắp xếp thỏa đáng cho lão Các chủ, chỉ là. . . . . ." Lão quản gia đột nhiên dừng lại, biết có nên tiếp .

      "Có lời gì cứ thẳng ."

      "Lão nô làm theo lời dặn dò của trang chủ, mời đại phu kiểm tra vết thương người lão Các chủ, đại phu độc tố người lão Các chủ xâm nhập ngũ tạng lục phủ hơn nữa gân tay và gân chân của lão Các chủ bị đánh gãy, nội lực cũng bị mất hết, ngài ấy còn nhiều thời gian nữa, cố gắng được tới cuối tháng này." Lão quản gia có chút khó khăn, chẳng thể nghĩ tới lão Các chủ từng vẻ vang đời lại có thể rơi vào bước đường cùng này, người kia là quá ác độc.

      "Phái người mời Quỷ Y Tử tới, ta tin tưởng y thuật của Quỷ Y Tử nhất định có thể chữa khỏi độc của lão Các chủ." Bất luận là như thế nào đều phải chữa khỏi cho lão Các chủ, cũng giúp ông ấy đoạt lại Ám Nguyệt bởi vì đây là lời hứa của với phụ thân.

      "Nhưng nhiều năm trước Quỷ Y Tử du ngoạn bốn bể, trong lúc nhất thời có lẽ khó tìm ra , lão nô sợ rằng lão Các chủ thể đợi được đến khi đó."

      "Lợi dụng thế lực của Tiêu Dao Sơn Trang, nhất định phải tìm được Quỷ Y Tử trong vòng nửa tháng." Nam tử lạnh lẽo .

      "Lão nô tuân lệnh." Sau đó lão quản gia dừng lại chút rồi móc phong thư từ trong ngực ra, dâng lên bằng hai tay: "Trang chủ, đây là phong thư lúc lão nô sắp xếp cho lão Các chủ lão Các chủ dặn lão nô nhất định phải giao cho Trang chủ, lão Các chủ hy vọng Trang chủ có thể giúp ngài ấy tìm được nữ nhi mà ngài ấy thất lạc nhiều năm."

      Nam tử kia nhận lấy thư, cẩn thận mở ra đọc, đây là phong thư bình thường thôi, có chỗ nào đặc biệt cả.

      "Lão Các chủ đây là phong thư duy nhất mà nữ tử của lão Các chủ gửi cho ngài ấy nhiều năm trước, phía chỉ ghi địa điểm mà còn có những chuyện xảy ra vào năm đó nữa." Lão quản gia thuật lại lời dặn dò của lão Các chủ từng chữ .

      "Ừ, ngươi lập tức phái người tìm kiếm hành tung của Quỷ Y Tử, chuyện này cứ giao cho ta." Nam tử nhìn kỹ phong thư thể bình thường hơn này nhưng nhất thời vẫn chưa thấy địa chỉ được viết thư.

      Hồi lâu.

      Mắt nam tử đó đột nhiên sáng lên, khẽ nhếch môi.

      Tân Nguyệt lâu.

      "A, đây phải là Thượng Quan tiểu thư sao?" giọng dịu dàng hấp dẫn Thiên Thiên cúi đầu suy nghĩ sâu xa.

      "Minh Nguyệt Quận chúa? biết Minh Nguyệt Quận chúa cảm thấy phục vụ của Tân Nguyệt lâu như thế nào? Minh Nguyệt Quận chúa cứ cho ý kiến để ta có thể thay đổi tốt hơn." Thiên Thiên khẽ cười .

      "Thượng Quan tiểu thư cần khách khí như thế, cứ kêu ta là Tử Tình , đây phải là nước Thương Lang hơn nữa lâu nữa Thượng Quan tiểu thư được hoàng thượng nước Tây Lũng phong làm phi rồi, đây chính là vinh hạnh, Tử Tình ở nơi này chúc mừng tiểu thư trước." Mặc dù nàng cảm nhận được Tường ca ca có chút gì đó khác biệt gì đó với nữ tử này nhưng nàng chán ghét nữ tử mà Tường ca ca thích, trái lại nàng càng muốn tới gần nàng ấy hơn, chẳng lẽ là bởi vì nàng ấy có thể khảy đàn Lôi Minh sao? Hay là bởi vì những thứ khác. . . . . .

      "Ha ha, phải nữ nhân nào cũng thích loại vinh hạnh như thế." Thiên Thiên nhàng mỉm cười.

      "Cái gì?" Tử Tình nhất thời hiểu , những lời này của nàng ấy là muốn nàng ấy muốn vào cung sao? Nhưng đó phải là cơ hội mà ngàn vạn nữ tử đều tha thiết ước mơ sao? Nhưng vì sao ở người nàng ấy lại chút kích động nào cả?

      "Tường ca ca. . . . . ." Tử Tình chợt thấy nam tử tuấn dật xuất , khuôn mặt vui vẻ kêu lên.

      "Ừ" Ngao Thiên Tường khẽ gật đầu cái, sau đó nhìn về phía Thiên Thiên, lịch cười : "Thiên Thiên, chúng ta lại gặp mặt."

      *Văn mới giới thiệu văn cũ

      lần ngoài ý muốn khiến Phó Hinh Nhi tới quốc gia có trong lịch sử, lại còn là Vương phi bị người ta vứt bỏ.

      bữa tiệc khiến Hinh Nhi phát mình xuyên qua phải ngoài ý muốn mà là có người sắp đặt.

      Đoạn ngắn :

      "Tiện nhân, ngươi dám đánh ta, ta nhờ Vương Gia thay ta làm chủ, trả lại công bằng cho ta." Dung phi bụm mặt lớn tiếng mắng Hinh Nhi.

      "Ngươi muốn cứ , ta ngăn cản ngươi, cũng chỉ có loại nữ nhân như ngươi mới cái gì cũng dựa vào nam nhân. Ta cho ngươi biết, tát ngươi cái là có lợi cho ngươi rồi, còn nữa ta mặc kệ trước kia ngươi cư xử với ta như thế nào nhưng đó đều là chuyện qua, bắt đầu từ bây giờ, ngươi đừng tưởng rằng ta là người dễ bị ngươi ức hiếp như trước. Từ giờ người phạm ta...ta phạm người; nếu người phạm ta, ta nhất định hoàn trả gấp ngàn vạn lần." Hinh Nhi xong đỡ Tiểu Thanh vào trong nhà còn Vinh phi vì cảm nhận được lạnh lùng của Hinh Nhi nên cả người run run, tinh thần sa sút vội vàng chạy .

      "Tiểu Thanh, nếu như sau này nữ nhân kia còn bắt nạt ngươi ngươi cứ cho ta biết, ta lấy lại công bằng cho ngươi, còn nữa, khi người khác đánh ngươi ngươi phải tránh , được chịu đòn, biết ?" Hinh Nhi rất đau lòng nhìn Tiểu Thanh.

      Đoạn ngắn hai:

      "Ngươi tình nguyện tin tưởng lời của nữ tử kia cũng tin tưởng ta, chẳng lẽ tình cảm giữa chúng ta đều là giả sao? Chẳng lẽ nam nhân cổ đại có quyền thế như ngươi đều là người hư tình giả ý sao, ta là ngu xuẩn, ta còn tưởng rằng ngươi lòng ta. Nam Cung Tuấn, hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt từ đây, còn dính dáng gì đến nhau nữa." Phó Hinh Nhi đứng ở vách đá Tiên Tung, khổ sở .

      "Hinh Nhi, nàng đừng đứng gần vách đá, rơi xuống mất." Nam Cung Tuấn thấy Hinh Nhi đứng ở bên vách đá, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. "Ngươi yên tâm, ta nhảy xuống vì ngươi, ta phải là loại nữ nhân dùng tính mạng để uy hiếp ngươi." Hinh Nhi mỉm cười nhìn Nam Cung Tuấn, đồng thời dùng đôi tay sờ cái bụng còn bằng phẳng của mình, Hinh Nhi mới ngu như vậy, vì nam nhân thương mình mà tìm đến cái chết, huống chi bây giờ nàng còn mình nữa.

      "A, ngươi. . . . . ." Hinh Nhi còn chưa hết bị đẩy xuống vách đá, trong mắt toàn là bất ngờ, nàng tin được nhìn bóng người trước mặt.

      Đoạn ngắn ba:

      "Mẫu thân, người đừng sợ, con bảo vệ người, để cho bất cứ kẻ nào bắt nạt người bao gồm người gọi là phụ thân kia, nếu như tổn thương mẫu thân con nhất định giúp mẫu thân đối phó ." hài tử chừng năm tuổi chạy nhanh đến trước mặt Hinh Nhi, ôm chân của nàng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :