1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm khí phi - Tiểu Đậu Bố Đinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 63: Ngao Hoàng tử

      Editor + beta: Quỳnh ỉn

      Ngũ quan tuấn tú, đôi mắt đen sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng khiêu gợi, cằm nhọn, hình dáng góc cạnh ràng, mỹ nam, nhưng mỹ nam này là ai?

      Vì sai lại xuất ở viện của mình? Còn có, người hình như có loại cảm giác quen thuộc, nàng xác định đây là lần đầu tiên gặp mặt, tuyệt đối có khả năng quen biết, Thiên Thiên nhìn nam tử đột nhiên xuất , thầm nghĩ.

      Mà vẻ mặt của Quý Thuần Hoàn lại có thay đổi gì.

      “Ngao Hoàng tử quy núi rừng à? Sao, hội giao lưu năm nay Ngao Hoàng tử lại tự mình tham gia vậy?” Sắc mặt Quý Thuần Hoàn thay đổi nhanh chóng, lỗi lạc cười .

      “Ha ha, ta nghe hội giao lưu năm nay rất thú vị, ngươi cũng biết, chỉ cần ở đâu thú vị ta tồn tại ở đó, mà , ta tự động xin giết giặc tham gia hội giao lưu tam quốc này.” ra người này chính là Đại hoàng tử Thương Lang quốc, Ngao Thiên Tường.

      ra là như vậy, Bản thái tử còn tưởng Ngao hoàng tử quen cuộc sống rừng núi, trở về cuộc sống hoàng cung.” Quý Thuần Hoàn lạnh nhạt cười , nhìn ra trong đầu nghĩ gì.

      Ngao Thiên Tường khẽ cười : “Có cơ hội Quý thái tử cũng có thể hưởng thụ cuộc sống núi rừng chút, như vậy những có thể bồi dưỡng tâm tình, mà còn có thể hưởng thụ cuộc sống tự nhiên.”

      Thiên Thiên ở bên lắng nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ, nam tử đột nhiên xuất này là Hoàng tử Thương Lang quốc, mà cuộc sống lúc trước hẳn là rất phóng khoáng, cách khác, chính là cuộc sống bồng lai tiên cảnh, mà biết vì nguyên nhân gì lại buông tha cuộc sống đó, đến Tây Lũng quốc tham gia hội giao lưu.

      “Ha ha, ta luyến tiếc nhóm mỹ nữ bên cạnh bản thái tử, Bản thái tử tin tưởng các nàng cũng luyến tiếc.” Quý Thuần Hoàn đến bên cạnh Thiên Thiên cười , bàn tay to khoát lên vai Thiên Thiên.

      Thiên Thiên nhàng hất bàn tay to vai ra: “Ta cũng tin có rất nhiều nữ tửvứt bỏ cuộc sống xa hoa để sống cuộc sống rừng núi với Quý thái tử, nhưng trong đó bao gồm ta.”

      Từ đầu đến cuối Ngao Thiên Tường vẫn duy trì nụ cười thân sĩ.

      “Chúng ta chỉ cần có thời gian tiếp cúc, ta tin ngày nàng ta, cũng nỡ rời khỏi ta.” Quý Thuần Hoàn khẽ cười, trước mắt, chỉ cần nữ tử muốn chưa có ai thuần phục dưới , tin nàng cũng giống như nữ tử khác.

      Thiên Thiên , chỉ cười nhạt.

      “Sao Ngao hoàng tử lại xuất ở đây? Chẳng lẽ Ngao hoàng tử cũng muốn làm quen với mỹ nữ?” Khóe miệng Quý Thuần Hoàn run rẩy vài cái rồi cười .

      “Ta đến đây là muốn câu với Quý thái tử.”

      Quý Thuần Hoàn giương mắt nhìn Ngao Thiên Tường.

      “Cho dù thế nào, nơi này cũng là hoàng cung Tây Lũng quốc, mà chúng ta chính là sứ thần ngoại quốc, ra vào hoàng cung thường xuyên bị chê trách, cho dù quân chủ Tây Lững quốc gì, nhưng bách quan nơi này sao?

      được quân chủ Tây Lũng quốc truyền triệu, cho dù thân phận ngươi cao quý đến đâu, cũng giống nhau.” Ngao Thiên Tường cực kỳ tao nhã , chút hào phóng, cũng có đùa cợt, ngược lại rất cao quý tao nhã.

      Quý Thuần Hoàn oán giận, mà chỉ khẽ cười : “Đa tạ Ngao hoàng tử nhắc nhở, trong lòng bản thái tử chỉ nghĩ muốn tăng tiến tình cảm với mỹ nữ lại quên mất điều này.”

      Thiên Thiên trợn trừng hai mắt, lời này nghe ra giống như nàng mời thường xuyên tiến cung, nếu như bị bách quan trách cứ, vậy đây là sai lầm của nàng rồi.

      Người này chỉ là người phóng đáng, chảnh chọe, mà còn là nam nhân thích trốn tránh trách nhiệm.

      Mà Ngao Thiên Tường mỉm cười cái, sau đó liền rời khỏi Vĩnh Hòa uyển, cử chỉ hành động của đều rất phóng khoáng tự nhiên, giống như tất cả mọi thứ đều liên quan gì đến .

      “Mỹ nữ, chúng ta gặp lại ở hội giao lưu, nhiều ngày nay ta đều nghĩ đến nàng, ngủ cũng nghĩ đến nàng, hi vọng nàng cũng nghĩ đến ta.” Quý Thuần Hoàn xoay người dịu dàng với Thiên Thiên.

      “Dân nữ cung tiễn Thái tử!”

      Cuối cùng cũng , cuối cùng cũng yên tĩnh, theo như lời , trước hội giao lưu tìm gặp mình, nàng bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình trả lời như vậy, cái gì mà cần thời gian để gia tăng tình cảm, nàng nên vì muốn nhìn vẻ luống cuống của Long Khải Diêm mà trả lời như vậy, nàng nên lập tức cực tuyệt.

      Nhưng bây giờ cũng tốt, nam tử này xuất vừa vặn giải quyết vấn đề của nàng.

      “Tiểu thư, ra Thái tử kia cũng khó coi như miêu tả của Tiểu thư.” Tinh nhi mở miệng .

      “Oa, chẳng lẽ tiểu nha đầu của chúng ta biết rồi hả?”

      “Tiểu thư, Tinh nhi nào có, Tinh nhi chỉ cảm thấy bộ dạng của Thái tử này tệ, nhưng quả hợp với Tiểu thư.” Tinh nhi nhất thời đỏ mặt, khẽ .

      “Hả? xem hợp chỗ nào?”

      “Tinh nhi cảm thấy rất hoa tâm, nam tử hoa tâm thích hợp với Tiểu thư, nhưng sau này xuất nam tử hợp với tiểu thư.”

      “Ngươi biết Tiểu thư ta hợp với loại nam tử nào rồi hả?” Thiên Thiên gõ đầu Tinh nhi cái, cười .

      “Đương nhiên rồi, Quý thái tử hoa tâm thích hợp, Hoàng thượng có đông phi tần thích hợp, Kỳ vương gia hiểu quý trong tiểu thư thích hợp, nhưng Tinh nhi cảm thấy nam tử vừa rồi rất thích hợp.”

      “Nha đầu ngốc, ngươi quen sao? Mới có như vậy ghép đôi Tiểu thư nhà ngươi với rồi?” Chưa từng với nam tử kia câu, vậy mà nha đầu này lại nhận định đó là nam nhân tốt, aiiiiii.... ....

      “Là trực giác của Tinh nhi.” Tinh nhi tiếp tục .

      Thiên Thiên quyết định cùng nàng bàn luận chuyện này nữa, nàng tiếp tục xem sách ngôn tình, đây là sách nàng bảo Hồng Hoàng Lam Lục đặc biệt tìm, dùng để giết thời gian.

      thể tưởng được ở trong hoàng cung này, còn có loại sách tiểu thuyết ngôn tình này.

      Chỉ cần vừa đọc sách, thời gian tự nhiên trôi qua rất nhanh, đến khi nàng xem xong buông sách xuống, trời chạng vạng tối, Tinh nhi cũng thắp đèn.

      “Tiểu thư, Tinh nhi chuẩn bị xong bữa rồi, còn có Hồng và Hoàng cũng chuẩn bị nước ấm, biết Tiểu thư dùng bữa trước hay là tắm rửa trước?” Tinh nhi thấy cuối cùng tiểu thư cũng buông sách xuống liền mở miệng , cả ngày nàng nhìn tiểu thư say xưa đọc sách, cũng quấy rầy nàng.

      “Dùng bữa !” chưa dứt lời, bụng liền kêu lên. Xem ra tiểu thuyết ngôn tình cổ đại cũng được, có thể để nàng hơi xem hết, trước kia chỉ khi nàng đọc sách mới có thể chăm chú như vậy, có khi còn hâm mộ nữ chính, hi vọng bản thân cũng tìm được nam chủ nữ chính sâu sắc, nhưng từ sau khi cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, nàng liền hoàn toàn gánh vác công ty cha mẹ để lại, còn chạm vào sách như vậy nữa.

      Sau khi Giang Vũ xuất , nàng vốn tưởng rằng nàng có thể bỏ xuống trọng trách nặng nề, nhưng lại nghĩ rằng kết quả như vậy. Hôm nay, nàng rảnh rỗi nhàm chán lại xem tiểu thuyết ngôn tình, nhưng góc đọc giống, nàng còn cảm giác hâm mộ như trước kia, lúc này chỉ thuần túy là giết thời gian thôi.

      Dùng bữa xong bắt đầu tắm rửa, tẩy ngày mệt nhọc, ngâm mình ở trong nước ấm, còn có mùi hoa nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

      Nhất thời, sắc mặt Thiên Thiên lên vẻ cảnh giác, cố gắng ép thân mình vào trong nước: “ đến đây, xuất !”

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 64: Thích khách

      Editor: linglink
      Beta: Quỳnh ỉn

      Sau khi Thiên Thiên cảm thấy bên trong phòng có hơi thở của kẻ khác, toàn thân rơi vào trạng thái cảnh giác.

      "Nếu đến, vậy thân !" Loại hơi thở này có mùi quen thuộc, nhưng trong chốc lát nàng lại nghĩ ra mùi này thuộc về người nào.

      Vừa dứt lời, nam tử cao lớn xuất ở trước mặt Thiên Thiên.

      "Long Khải Kỳ, là ngươi, ra Vương gia còn có loại thói quen nhìn trộm nữ nhân tắm này!" ra là , chẳng trách cảm thấy hơi thở này có chút quen thuộc, chỉ có điều, . . . . . .

      "Bổn vương có sở thích đó." Mặt Long Khải Kỳ đen sì, lạnh lùng .

      ngờ nữ nhân này lại phát giác ra tồn tại của nhanh như vậy.

      "Cũng đúng, nếu như Vương gia muốn nhìn cơ thể của nữ nhân, chỉ cần tùy tiện vẫy tay cái hoặc là mở miệng tiếng, ngay lập tức có rất nhiều rất nhiều nữ nhân tự động cởi cho Vương gia nhìn, hơn nữa còn có thể tùy ý hưởng thụ." Thiên Thiên cười nhạo.

      "Ngươi. . . . . ."

      " biết Vương gia xuất ở đây vào lúc này là vì chuyện gì? Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ đúng là bị ta đoán trúng, thực ra Vương gia muốn thử cảm giác nhìn trộm phải ?"

      Long Khải Kỳ nắm hai tay lại, tiếp nữa, mà mở miệng thẳng mục đích tối nay xuất ở đây.

      "Thượng Quan Thiên Thiên, ngươi lại dám lừa gạt hơn nữa còn đùa giỡn Bổn vương, ngươi chê cái mạng của ngươi quá dài phải ?" Long Khải Kỳ tức giận, lạnh nhạt .

      "Câu này của Vương gia có chút nghiêm trọng, ta lừa gạt Vương gia lúc nào, hơn nữa lại còn đùa giỡn Vương gia? Vương gia, tội này quá lớn, ngài vu oan cho ta." Thiên Thiên dừng chút rồi tiếp tục : "Lúc trước có thể gả cho Vương gia là phúc khí tu luyện ba đời, à, , là mười đời của ta, để có thể hấp dẫn được chú ý của Vương gia, ta phải dồn hết tâm tư vào việc ăn mặc, mỗi lần xuất ở trước mặt Vương gia, nhất định phải khiến bản thân ăn mặc xinh đẹp, như vậy Vương gia mới có thể thích ta.

      Nhưng ai biết Vương gia hề thích, thậm chí còn ghét bỏ, có lẽ là ta và Vương gia hữu duyên vô phận, Vương gia hưu ta ở trước mặt mọi người trong tiết Hoa Xảo, ta cũng tuyệt vọng, hy vọng xa vời có thể nhận được thích của Vương gia lần nữa." Thiên Thiên ra tường tận, hơn nữa thỉnh thoảng còn rơi ít nước mắt.

      Nghe ra hình như đúng là như vậy, nhưng ai biết được Thiên Thiên suýt nôn ra, buồn nôn chết được, lông tơ đều dựng cả lên.

      Long Khải Kỳ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thiên Thiên, đáng tiếc nhìn ra những lời này của Thiên Thiên là hay giả? Nhưng mà, trực giác của cho biết lần trước ở Túy Hương Lâu, nàng lúc đó mới là nàng, còn nàng bây giờ, . . . . . .

      "Ngươi cho rằng Bổn vương còn có thể tin tưởng từng câu ngươi sao?"

      Thiên Thiên , vẻ mặt bình tĩnh nhìn Long Khải Kỳ.

      Long Khải Kỳ cũng nhìn giống như vậy, chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy nàng lúc này lại xinh đẹp như vậy, rất nhanh, cái ý nghĩ này bị ném , tại sao có thể có loại ý nghĩ này chứ?

      Cả thân thể của Thiên Thiên lúc này chìm ở dưới nước, chỉ lộ ra đầu và phần vai, mà ngàn sợi tóc xõa vai, thỉnh thoảng còn nước, may mà mặt nước đều là cánh hoa, nếu cơ thể của Thiên Thiên bị nhìn thấy hết.

      Đột nhiên

      Bên trong phòng xuất năm nam tử áo đen che mặt, bọn họ cầm đại đao phát sáng trong tay, ánh mắt hung ác, tên trong số đó trực tiếp bổ đại đao tay về phía Thiên Thiên ở trong thùng tắm.

      Thiên Thiên nhanh tay nhanh mắt tránh ra, hai tay vỗ mạnh lên mặt nước, bọt nước lập tức văng khắp nơi, nhanh chóng bay lên kéo y phục bình phong, cái xoay người duyên dáng, y phục khoác lên người.

      Tốc độ nhanh chóng này chỉ trong thời gian cái nháy mắt, kẻ địch hoàn toàn chưa kịp thấy , Thiên Thiên mặc xong y phục đứng ở trước mặt , duỗi chân đá cái, người nọ bị đá trúng chỗ hiểm, khóc thống thiết khom lưng ôm thẳng chỗ hiểm nhảy tại chỗ.

      Mà Long Khải Kỳ ở bên kia, bốn người còn lại bao vây Long Khải Kỳ, để cho có cơ hội cứu người, hai là bốn người bọn họ đối phó người cũng đủ để nắm chắc thành công.

      Nhưng điều mà bọn họ ngờ là, bên này bọn họ còn chưa ra tay, bên kia xảy ra vấn đề, người của bọn họ nhảy tại chỗ, còn nữ nhân kia lại đứng ở bên mỉm cười nhìn.

      Đương nhiên Long Khải Kỳ cũng nhìn thấy tất cả, ngờ nữ nhân này còn biết võ công, rốt cuộc nàng còn lừa gạt mình bao nhiêu chuyện, phát toàn bộ cơn phẫn nộ lên người của bốn tên áo đen này.

      Long Khải Kỳ vận đủ nội lực, nhanh chóng kéo tay của tên áo đen trong số đó, dùng sức kéo, cơ thể của tên áo đen kia lập tức nghiêng tới trước, sau đó nhấc chân đá cái, tên áo đen kia lập tức ngã xuống đất.

      Mà sau khi ba tên còn lại thấy thế, nhấc đại đao lên, hung hăng chém về phía Long Khải Kỳ, ngờ đại đao này lại bị trận gió thổi bay, bịch tiếng, đại đao kia bị chấn động vỡ thành hai nửa rơi xuống đất, dường như Long Khải Kỳ buông tha cho bọn chúng, sau đó liền trông thấy ba tên kia nôn ra máu ngã xuống đất.

      Nhưng mà điều Thiên Thiên nghĩ tới là, sau khi toàn bộ những tên áo đen này ngã xuống đất, lại xuất nhóm người áo đen nữa.

      "Sao tất cả các ngươi xuất cùng lần? Lãng phí thời gian." Thiên Thiên nhìn những tên áo đen đột nhiên xuất này, lạnh lùng giận dữ .

      Rồi sau đó lại bắt đầu việc chém giết của bọn họ.

      Hiển nhiên, công lực của những tên áo đen xuất sau này hoàn toàn cao hơn năm tên vừa rồi, chẳng lẽ khi nãy bọn chúng chỉ phái trước năm tên để thăm dò công lực của các nàng sao?

      Sau khi nghĩ đến điều này, sắc mặt của Thiên Thiên cực kỳ khó coi, càng ngày càng nặng nề, xem ra nhóm người áo đen này đến có chuẩn bị.

      Mà Long Khải Kỳ ở bên kia cũng như thế, thanh kiếm sắc tay cũng càng sắc bén hơn.

      trận đánh nhau kịch liệt lập tức diễn ra ở Vĩnh Hòa Uyển.

      Lúc toàn bộ những tên áo đen kia sắp ngã xuống, hai bóng đen đột nhiên xuất , chắn ở trước người Thiên Thiên.

      "A Hắc, A Hoàng" Thiên Thiên khẽ.

      ra là hai con chó sói lớn bên cạnh Thiên Thiên xuất , chỉ thấy hai con chó săn này nhe răng nanh, hai mắt tản ra ánh sáng màu xanh nhìn đám người áo đen ở phía trước.

      Những tên áo đen kia lập tức dừng lại, dám tới gần, rất sợ hai con chó sói lớn trước mặt lập tức nhào tới.

      Long Khải Kỳ cũng kinh ngạc nhìn mọi thứ diễn ra, đây lại là thứ gì? Sói? Hay là. . . . . .

      ", có thị vệ tới." tên áo đen trong số đó hô to, sau đó những tên áo đen còn sót lại nhanh chóng trốn khỏi trường.

      Những tên áo đen kia vừa , nhóm thị vệ xông vào.

      "Tham kiến tiểu thư, nơi này xảy ra chuyện gì?"

      Thiên Thiên nhìn quanh, nhìn thấy bóng dáng của Long Khải Kỳ, xem ra cũng giống những tên áo đen kia, đều rời .

      " có chuyện gì, các ngươi dọn dẹp nơi này chút." Aiii, bây giờ mới đến, hiệu suất làm việc của thị vệ trong hoàng cung này quá chậm chạp!

      Những thị vệ kia biết, mặc dù vị nữ tử ở Vĩnh Hòa Uyển này phải là phi tần, nhưng là khách quý của Hoàng thượng, hơn nữa còn nghe Thái tử của Thủy Nguyệt quốc thích nữ tử này, cũng muốn Hoàng thượng tứ hôn, cho nên bọn họ dám thất lễ với vị nữ tử này.

      Tinh Nhi nghe thấy tiếng mà đến, bước nhanh tới bên cạnh Thiên Thiên, "Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?"

      " có chuyện gì."

      "Oa, tại sao A Hắc và A Hoàng lại ở đây?" Sau khi Tinh Nhi nhìn thấy chó săn ở bên cạnh Thiên Thiên, tò mò hỏi.

      "Bảo vệ tiểu thư nhà ngươi đó!"

      . . . . . .

      " đến rồi, vì sao lại rời nhanh như vậy? Hoàng đệ"

      Chương 65: ra

      Editor: linglink
      Beta: Quỳnh ỉn

      Vốn dĩ sau khi Long Khải Diêm nghe được bẩm báo bay thẳng về hướng Vĩnh Hòa Uyển, nhưng ngờ rằng đường nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lên, sau đó trực tiếp đuổi theo.

      " đến rồi, vì sao lại rời nhanh như vậy? Hoàng đệ?" sai, bóng dáng quen thuộc nhìn thấy kia chính là Long Khải Kỳ, ngờ Long Khải Kỳ xuất ở đây vào lúc này? Hơn nữa Vĩnh Hòa Uyển vừa mới xảy ra chuyện thích khách, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến ta?

      Long Khải Kỳ cũng ngờ được bọn họ gặp nhau, sở dĩ lặng lẽ rời chính là vì để cho bất kỳ người nào biết xuất ở đây, chỉ là ngờ. . . . . .

      Long Khải Kỳ dừng bước, xoay người , "Thần đệ tham kiến Hoàng huynh."

      "Nhìn từ hướng này, hình như ngươi vừa mới ra từ Vĩnh Hòa Uyển, mà trẫm nghe Vĩnh Hòa Uyển vừa xuất thích khách, thích khách này phải là Hoàng đệ chứ?" Đôi mắt thâm thúy của Long Khải Diêm chăm chú nhìn Long Khải Kỳ, lạnh giọng, .

      "Câu đùa này của Hoàng thượng cũng hơi quá rồi, coi như Thần đệ có to gan hơn nữa, cũng dám vào cung làm thích khách, hơn nữa. . . . . ." Long Khải Kỳ mỉm cười, ngừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn trăng sáng, rồi sau đó tiếp tục , "Chẳng lẽ Hoàng thượng quên rằng Ngưng Huyên Các ở gần đây sao?" Ngưng Huyên Các là viện của mẫu phi , từ sau khi mẫu phi qua đời, nơi đó bị phong tỏa.

      " ra là như vậy, trẫm còn tưởng rằng đêm khuya Hoàng đệ vào cung là vì nữ tử ở Vĩnh Hòa Uyển." Vẻ mặt Long Khải Diêm nhàn nhạt , nhưng ý cười đến trong mắt.

      "Đêm muộn, Thần đệ cũng nên xuất cung rồi." Long Khải Kỳ trả lời, mà chuyển chủ đề.

      "Ừ." Long Khải Diêm gật đầu.

      Nhưng lúc Long Khải Kỳ xoay người rời , mở miệng hỏi, "Chẳng lẽ Hoàng đệ vẫn chưa biết nữ tử ở Vĩnh Hòa Uyển chính là Kỳ Vương phi Thượng Quan Thiên Thiên bị ngươi bỏ rơi trước đây lâu sao?"

      Rất ràng, lời này của Long Khải Diêm khiến cho bước chân rời của Long Khải Kỳ ngừng lại, toàn thân cứng đờ, hai tay trong ống tay áo nắm chặt, nhưng sau khi xoay người, mặt lại là vẻ bình tĩnh.

      "Nếu nàng bị Thần đệ hưu, vậy giữa nàng và Thần đệ còn bất kỳ quan hệ gì, nhưng mà Thần đệ lại có câu muốn hỏi Hoàng thượng?"

      "Ngươi ?"

      "Trước đây, lúc Hoàng thượng quyết định tứ hôn, hiểu biết về Thượng Quan Thiên Thiên chỉ là lời kể hay là. . . . . ."

      Long Khải Diêm , chỉ lẳng lặng nhìn Long Khải Kỳ, trong phút chốc hai người cứ nhìn nhau như vậy.

      "Ngươi nghĩ sao?" Long Khải Diêm cười nhạt, còn hỏi ngược lại Long Khải Kỳ.

      "Thần hiểu, thần xin cáo lui." Trong lòng Long Khải Kỳ biết đáp án, xem ra bản thân đơn thuần chỉ bị Thượng Quan Thiên Thiên đùa giỡn, hơn nữa còn bị chính huynh đệ của mình đùa giỡn, màn diễn xuất này của bọn họ còn diễn giống y như , lừa gạt mình, ra tất cả những gì Thượng Quan Thiên Thiên từng làm đều là ta ở sau lưng chỉ điểm.

      Sắc mặt căng thẳng, toàn thân tản ra khí lạnh, bị lừa. Mối thù này báo được.

      Long Khải Diêm cảm nhận được khí lạnh Long Khải Kỳ tản ra, biết Kỳ hiểu lầm , nhưng cũng cần thiết phải giải thích, mà hơi nhếch khóe miệng, xoay người rời .

      Vĩnh Hòa Uyển

      Hiệu suất của những thị vệ kia vẫn rất cao, trường nhanh chóng được dọn dẹp xong xuôi, giống như nơi này chưa từng xảy ra bất kỳ trận đánh nhau nào, nếu như phải vì A Hắc và A Hoàng ở bên cạnh Thiên Thiên, những chuyện vừa mới kia thực vẫn chưa từng xảy ra.

      "Oa, ra A Hắc và A Hoàng lợi hại như vậy, còn có thể cảm nhận được tiểu thư gặp nguy hiểm, cùng vào cung bảo vệ tiểu thư, còn Tinh Nhi lại ngáy o o ở trong phòng, thiếu chút nữa khiến cho tiểu thư bị thích khách giết chết." Sau khi Tinh Nhi nghe Thiên Thiên xong, nàng thở dài .

      " may là ngươi có ở đây, nếu ngược lại ta phải bảo vệ ngươi nhỉ?"

      "Hu hu hu, Tinh Nhi nhất định phải tìm Mặc quản gia học võ công, như vậy Tinh Nhi trở thành gánh nặng của tiểu thư, hơn nữa còn có thể bảo vệ tiểu thư." Tại sao nàng nghĩ tới vấn đề này chứ, chẳng trách lúc nào tiểu thư gặp nạn nàng luôn ở bên cạnh, hơn nữa ông trời cũng giúp đỡ tiểu thư, vì để cho mình trở thành gánh nặng của tiểu thư, nên sắp đặt như vậy, nhưng. . . . . . được, nàng phải học võ công mới được.

      "Ừ, ta xem ngươi cũng có thiên tính học võ công, chừng ngươi thực có thể luyện thành thân võ công, đến lúc đó có thể giao tất cả an toàn của ta cho ngươi."

      "Dạ, tiểu thư yên tâm, Tinh Nhi vì tiểu thư, nhất định học võ công với Mặc quản gia tốt." Tinh Nhi lời thề sắt son.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng của Lam Lục, "Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

      "Dân nữ tham kiến Hoàng thượng, biết vì sao đêm khuya Hoàng thượng đến thăm Vĩnh Hòa Uyển?" Xem ra biết chuyện vừa rồi.

      "Chuyện này. . . . . ." Sau khi Long Khải Diêm vào cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là A Hắc và A Hoàng ở bên chân Thiên Thiên, đây là cái gì? Dường như có chút giống sói, nhưng hình như lại có điểm khác nhau.

      "Đây là chó săn, là sủng vật của dân nữ, bọn chúng quá nhớ dân nữ, nên lần theo hơi thở của dân nữ tìm đến đây." Thiên Thiên , đồng thời dịu dàng vuốt ve thân thể của bọn chúng.

      "Sủng vật?" Hóa ra đây là chó săn, hèn chi có điểm giống với sói, nàng lại có thể nuôi sủng vật như vậy, vẻ mặt Long Khải Diêm kinh ngạc nhìn Thiên Thiên.

      "Vâng, bọn chúng cực kỳ thông minh, hơn nữa cũng rất bám dân nữ, người chủ tử này, nếu , A Hắc, A Hoàng, đến cọ chân Hoàng thượng."

      ". . . . . . cần" Sắc mặt Long Khải Diêm trắng bệch, vội vàng : "Trẫm nghe Vĩnh Hòa Uyển có thích khách, hơn nữa còn có ít thích khách chết, nàng cảm thấy những thích khách này là người nào sai khiến?" tới trước từng thi thể của những tên áo đen kia xem xét, rất ràng, những tên đó đều là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, rốt cuộc nàng đắc tội với người nào?

      Ha ha, ra cũng biết sợ, Thiên Thiên cười thầm.

      "Dạ, may mà thị vệ của Hoàng thượng kịp thời phát có thích khách, cũng may dân nữ biết chút công phu khoa chân múa tay, nếu dân nữ chết ở dưới đao của những thích khách kia từ lâu. Về phần ai là hung thủ phía sau, làm sao dân nữ biết được, có thể là dân nữ cẩn thận đắc tội người khác cũng hay." Thiên Thiên thản nhiên .

      "Trẫm phái người bảo vệ Vĩnh Hòa Uyển, sau này xảy ra tình huống tương tự, đêm cũng khuya, nàng yên tâm nghỉ ngơi !" Xem ra nàng cho mình biết chân tướng, Long Khải Diêm thu mắt, lạnh nhạt .

      "Tạ Hoàng thượng!"

      Sau khi Long Khải Diêm ra khỏi Vĩnh Hòa Uyển, nhìn cái sâu, lập tức, thân thể dừng lại, thực để ý đến nàng rồi sao? được, nàng chỉ là con cờ trong tay mình mà thôi, sau khi ném suy nghĩ trong lòng , lập tức khỏi.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 66: Nhạc đệm


      Editor: linglink

      Beta: Quỳnh ỉn


      Căn phòng xa hoa nào đó ở Tân Nguyệt Lâu.

      "Gia, thuộc hạ nghe ngóng được tối hôm qua Vĩnh Hòa Uyển có thích khách." Vô nhận được tin tức, lập tức bẩm báo.

      "Hử? Nữ nhân kia sao chứ!"

      "Bẩm gia, Thượng Quan tiểu thư sao, nhưng mà ngược lại có ít thích khách chết."

      "Nàng biết võ công?" Quý Thuần Hoàn cười , ngờ nữ nhân kia còn biết võ công, xem ra yếu đuối, "Hình như từng nghe ngươi Thượng Quan Kiệt Hùng tàn phế hai chân là tác phẩm của nàng?"

      nhớ lần trước lúc điều tra được thân phận của Thượng Quan Thiên Thiên, đề cập tới chuyện này, nếu đúng là như vậy, nữ nhân kia thực yếu.

      "Quả thực thuộc hạ từng , hơn nữa theo điều tra, tất cả các đại phu của kinh thành này, ngay cả ngự y của Tây Lũng quốc cũng thể chữa trị, thuộc hạ còn từng điều tra, sở dĩ Thượng Quan Kiệt Hùng tàn phế là do độc dược gây ra, đại phu nào có thể tra ra đây là loại độc dược gì?"

      "Dược? Hắc ngọc tử ngưng lộ?" Quý Thuần Hoàn cũng biết tại sao mình lại nghĩ đến loại độc dược này, chỉ biết rằng trong đầu thoáng lên loại độc dược này.

      "Hắc ngọc tử ngưng lộ, phải bị biến mất hai mươi năm rồi sao? Vì sao Thượng Quan Thiên Thiên lại có loại độc dược này? Là ai cho nàng độc dược này?" Vô kinh sợ kêu lên.

      " điều ta ràng, rốt cuộc sau lưng nàng còn có bối cảnh gì?" Mặt Quý Thuần Hoàn nghiêm túc, .

      Hắc ngọc tử ngưng lộ, loại độc dược này là vua của độc dược, lượng thuốc làm cho tay chân con người bị tàn phế, mặc dù xương cốt khỏe mạnh, nhưng lại bị tàn phế suốt đời, thể chữa trị, nếu như lượng thuốc nhiều, chắc chắn toàn bộ xương cốt của người này lập tức tan thành bụi phấn, nghe loại độc dược này có thuốc giải, chỉ cần ăn vào, người bị trúng độc chỉ có cái chết.

      Thượng Quan Kiệt Hùng chỉ bị tàn phế hai chân, xem ra nữ tử này rất biết khống chế lượng thuốc, nếu Thượng Quan Kiệt Hùng chỉ bị tàn phế hai chân, mà là. . . . . .

      "Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh."

      "Còn nữa, Thượng Quan Diễm Nhi phải uống lượng thuốc lần thứ hai rồi."

      "Thuộc hạ lập tức báo tin cho Tuyết Diên." Vô lắc mình cái liền biến mất ở trong phòng, chỉ còn lại mình Quý Thuần Hoàn.

      "Thượng Quan Thiên Thiên, xem ra nàng hề đơn giản so với trong tưởng tượng của ta." Quý Thuần Hoàn rì rầm.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc.

      "Vào "

      "Quý Thái tử, đây là đồ ăn sáng ngài phân phó." Chỉ thấy Như Huyên bưng cái khay vào, bên đặt chút điểm tâm tinh xảo.

      "A, ra là mỹ nữ tới." Quý Thuần Hoàn cười híp mắt, .

      Như Huyên chỉ cười nhạt, có biểu cảm dư thừa.

      "Quả nhiên diễm phúc của ta đúng là tệ, có thể khiến cho mỹ nữ tự mình đưa đồ ăn sáng vào, biết nên xưng hô như thế nào với mỹ nữ tựa thiên tiên đây?" Quý Thuần Hoàn chợt nhớ tới cái ngày Thượng Quan Thiên Thiên miêu tả dung mạo của mình ở trong cung, từng hoài nghi về ngũ quan của mình, nhưng sau khi nhìn kỹ, hình như đúng như nàng từng , làm cho lòng tự tin của giảm mấy phần.

      "Như Huyên"

      "Vô tâm duy hữu Bạch Vân tri, nhàn ngọa cao trai mộng điệp thời. Bất giác đông phong quá hàn thực, vũ lai huyên thảo xuất ba ly."* Đáy mắt của Quý Thuần Hoàn thoáng lên vẻ dịu dàng.

      *Trích bài thơ “Trai trung vịnh hoài” của Dương Sĩ Ngạc (Trung Quốc).

      Tay ngọc vốn bày đồ ăn sáng bỗng nhiên dừng lại chút, rồi sau đó cười : "Thái tử, mời dùng bữa."

      "Ừ, chẳng biết tại sao trong đầu xuất bài thơ như vậy? Chẳng qua ta cảm thấy cái tên Vũ Điệp này hợp với ngươi hơn." Quý Thuần Hoàn cũng nhìn thấy vẻ ổn của Như Huyên, mà tiếp tục cười .

      "Tạ Thái tử khen ngợi, Như Huyên xin cáo lui!" Như Huyên bước nhanh ra cửa phòng, giây phút nàng bước ra khỏi cửa phòng kia, rốt cuộc nước mắt thể kìm nổi tràn ra ngoài.

      Quý Thuần Hoàn liếc mắt nhìn bóng lưng vừa mới rời , suy nghĩ nhiều, bắt đầu dùng bữa.

      Mà ở nơi khác.

      " đám phế vật, ngay cả nữ nhân cũng giết được, bọn chúng ở lại đời còn có ích lợi gì?" ra sau khi Thượng Quan Kiệt Hùng biết được vụ ám sát tối hôm qua thất bại, cực kỳ tức giận, .

      "Lão gia, bọn họ tối hôm qua Kỳ Vương gia xuất ở đó, là Kỳ Vương gia cứu nàng ta, nếu , với vũ lực của bọn họ hoàn toàn có thể giết chết nàng ta." Trương Đức .

      " cần bất kỳ lý do gì, chỉ cần nhiệm vụ thất bại, chỉ có kết quả, chính là chết. Còn nữa, ngươi lại tìm nhóm người nữa, bất luận như thế nào, lần này quyết thể thất bại." Vẻ mặt Thượng Quan Kiệt Hùng dữ tợn, trong mắt toàn là sát khí.

      "Lão nô tuân lệnh."

      "Có lá thư nào của Thái tử Thủy Nguyệt quốc gửi cho Bổn tướng gia hay ?"

      "Bẩm lão gia, Quý Thái tử có bất kỳ lá thư nào, cũng phái người tới phủ, nhưng lão nô dò la được lúc này Quý Thái tử ở Tân Nguyệt Lâu." Trương Đức biết lão gia muốn cái gì, mà ông cũng chuẩn bị xong từ lâu.

      "Ừ, ngươi lại nghe ngóng chút, ngày mai xuất ở đâu? Sắp xếp chút, Bổn tướng gia muốn gặp mặt lần." Thượng Quan Kiệt Hùng lạnh nhạt .

      "Dạ, lão nô lập tức thu xếp."

      . . . . . .

      " ngờ ngươi tìm đến ta." Dường như nam tử hơi có cảm giác thụ sủng nhược kinh*, cười nhàn nhạt, .

      *Thụ sủng nhược kinh: Ý được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người thương vừa mừng lại vừa lo.

      "Nếu như phải là chủ tử dặn dò, ta chẳng muốn tới tìm ngươi."

      "Nàng? Nàng nhớ ta sao?" Người này chính là Mộ Dung Hàn mà Thiên Thiên luôn tìm kiếm.

      " phải ngươi chơi trò mất tích là muốn loại hiệu quả này sao?" Dường như Mặc có chút vui, .

      ", ta chỉ trở về chuyến." Mộ Dung Hàn thẳng, nhưng Mặc lại biết Mộ Dung Hàn trở về là chỉ nơi nào?

      "Là ngươi sắp xếp Dịch Yên ở bên cạnh chủ tử!" Mặc dò hỏi, mà trực tiếp khẳng định.

      "Ngươi đoán đúng rồi. tệ, nàng ta chính là người mà ta sắp đặt ở bên cạnh Thiên Thiên, lúc mới bắt đầu, ta đặt nàng ta ở bên người Long Khải Kỳ, nhưng ngờ nàng ta Long Khải Kỳ, chỉ có điều sau đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện, ta liền để cho nàng ta ở bên cạnh Thiên Thiên, bảo vệ nàng. Ngươi có thể lấy thân phận quản gia sống ở bên cạnh Thiên Thiên, vậy ta cũng phải có người ở bên cạnh nàng giống như vậy." Mộ Dung Hàn nhàn nhạt .

      "Có phải bảo vệ hay chỉ có ngươi biết, vậy ngươi cũng biết người của ngươi bị Thiên Thiên giết chết." Hóa ra mình đoán sai, người ở trong căn phòng rách đêm đó chính là .

      "Ừ."

      "Cho dù ngươi biết rằng có kết quả, vẫn còn muốn tiếp tục sao?"

      Mộ Dung Hàn , nhưng vẻ mặt của cho Mặc biết.

      Chương 67: Diện Thánh

      Editor: linglink
      Beta: Quỳnh ỉn

      "Tinh Nhi tỷ tỷ, tiểu thư ở trong phòng hai ngày rồi, có cần vào trong xem thử hay ?" Hồng hơi lo lắng, .

      Mặc dù vị chủ tử này phải là phi tần của Hoàng thượng, cũng giống những chủ tử khen thưởng bọn họ, lại càng giống những chủ tử trách mắng bọn họ, mà là lạnh nhạt lạnh nhạt với bọn họ, nhưng nàng lại rất thích vị chủ nhân này, nàng thể được lý do là gì, chính là thích từ trong lòng.

      "Đúng vậy! Tinh Nhi tỷ tỷ, có phải tiểu thư xảy ra chuyện gì hay ?" Hoàng mở miệng .

      "Các ngươi yên tâm , tiểu thư sao, hay là các ngươi chuẩn bị bữa trưa trước, đợi lát nữa ta mang vào." Tinh Nhi cho Hồng, Lam nụ cười yên tâm.

      Hai người Hồng, Lam nghe xong thực cũng bớt lo lắng, ngay lúc các nàng chuẩn bị bữa trưa tiếng cười to làm cho các nàng dừng bước.

      "Ha ha ha, rốt cuộc ta hiểu." giọng vui sướng truyền từ trong phòng ra.

      Sau đó, cửa phòng vốn đóng chặt cũng mở ra cùng với tiếng a a, trông thấy chủ tử mà các nàng ngày đêm lo lắng.

      "Đói chết được, các ngươi mau chuẩn bị đồ ăn, ta muốn ăn bữa lớn." Thiên Thiên vừa ra ngoài vui vẻ .

      "Dạ, nô tỳ chuẩn bị ngay." biết là bị lây vui vẻ của Thiên Thiên hay là điều gì khác, hai người Hồng Lam cười .

      Rất nhanh, hai người Hồng Lam chuẩn bị xong bữa tiệc lớn như được dặn dò, làm cho Thiên Thiên dùng cơm tử tế hai ngày nay rốt cuộc cũng ăn uống no đủ, vuốt cái bụng hơi phình lên, cười , "Hai ngày này xảy ra chuyện gì chứ!"

      "Thưa tiểu thư, có, mọi thứ trong cung đều rất yên lặng." Hồng khẽ.

      "Kể từ cái đêm xuất thích khách, Hoàng thượng tăng cường thị vệ tuần tra Vĩnh Hòa Uyển." Hoàng .

      "Dạ, tiểu thư, hai ngày này A Hắc và A Hoàng cũng rất ngoan." Tinh Nhi cười .

      Khi Tinh Nhi đến A Hoàng cung nữ hơi ngẩng đầu, nàng vẫn chưa quen thuộc nơi này, cho là Tinh Nhi gọi nàng, trong lòng buồn bực.

      "Đúng rồi, tiểu thư, vừa rồi nô tỳ chuẩn bị đồ ăn gặp Tiểu Lý Tử bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn triệu kiến tiểu thư." Hoàng vẫn buồn phiền trong lòng đột nhiên .

      "Hả? Lúc nào?"

      "Tiểu Lý Tử , sau khi tiểu thư dùng bữa xong, thẳng tới Ngự Thư Phòng là được." Hồng , nàng biết bình thường Hoàng thượng triệu kiến, cho dù vị kia là nương nương hay là quan viên trong triều, đều là lập tức triệu kiến, chứ giống tiểu thư như thế này, trước tiên để cho tiểu thư dùng bữa, sau đó gặp Hoàng thượng, xem ra Hoàng thượng vô cùng sủng ái tiểu thư.

      "Ừ, được, coi như tản bộ sau khi ăn vậy!"

      Lập tức, khóe miệng của hai người Hồng, Lam ngừng giật giật, chỉ có chủ tử của bọn họ mới dám như vậy, từ xưa tới nay trong cung chưa từng có ai dám coi việc diện Thánh trở thành tản bộ sau khi ăn.

      Tinh Nhi chỉ im lặng ở bên, chảy xuống ba giọt mồ hôi.

      Uyên Ương Tuyền, cách khác, chính là thành đôi thành cặp cùng xuống hoàng tuyền, đây chính là điều Thiên Thiên dùng thời gian hai ngày, rốt cuộc làm chất độc người Thượng Quan Diễm Nhi.

      Loại chất độc này, lượng thuốc phải chia thành ba lần làm cho người ta uống vào, hơn nữa người trúng độc phải là xử nữ, nếu vô hiệu. cách khác, loại chất độc này có tác dụng người nữ tử, vô hiệu với nam tử.

      Căn cứ vào máu, hẳn là Thượng Quan Diễm Nhi chỉ bị hạ lượng thuốc lần đầu, nhưng đoán chừng giờ cũng bị hạ lượng thuốc lần thứ hai, hễ uống vào lượng thuốc lần thứ hai, người trúng độc khác gì ngày thường, ngược lại càng quyến rũ động lòng người hơn so với trước, khiến cho nam tử động lòng, mà kẻ hạ độc rất nhanh hạ lượng thuốc lần thứ ba, chỉ cần người trúng độc uống phải ba lượt lượng thuốc, phàm là giao hợp với nam tử, nhất định cùng nhau xuống hoàng tuyền, đây chính là Uyên Ương Tuyền, nhưng phải đảm bảo trước khi hoàn toàn dùng xong ba lượt lượng thuốc, người trúng độc giao hợp với nam tử, nếu , dược tính tự động vô hiệu.

      Xem ra, mục tiêu thực của kẻ hạ độc phải là Thượng Quan Diễm Nhi, mà là nam tử giao hợp với Thượng Quan Diễm Nhi, Long Khải Diêm. cách khác, mũi tên trúng hai đích. Nhưng mà, vì sao kẻ hạ độc có thể đảm bảo Long Khải Diêm sủng hạnh Thượng Quan Diễm Nhi trong thời gian này, chuyện này. . . . . .

      Đột nhiên, Thiên Thiên nhớ tới lúc nàng mới vào cung, Long Khải Diêm Thượng Quan Diễm Nhi thân trúng kịch độc, chẳng lẽ biết từ lâu, nhưng vì sao để cho mình biết? Còn nữa, mục đích để cho mình tham gia hội giao lưu chỉ đơn giản là thay thế mà thôi, hay là. . . . . .

      Thiên Thiên dám nghĩ tiếp, xem ra Long Khải Diêm còn mưu sâu hơn so với nàng tưởng tượng.

      Trong vô thức, Thiên Thiên tới cửa Ngự Thư Phòng.

      "Thượng Quan tiểu thư, Hoàng thượng căn dặn, nếu như Thượng Quan tiểu thư đến thẳng vào là được, cần thông báo." Tiểu Lý Tử cung kính .

      "Ừ."

      Tiểu Lý Tử nhìn bóng lưng vào, mặt tỉnh ngộ, chẳng trách Hoàng thượng ban đặc ân cho vị Thượng Quan tiểu thư này như thế, hóa ra Hoàng thượng thích nàng.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 68: Giận dữ

      Edit: Tử Liên Hoa 1612
      Beta: Quỳnh ỉn

      "Nàng đến rồi."

      Thiên Thiên vừa mới bước vào Ngự Thư Phòng nghe được tiếng của Long Khải Diêm.

      "Ừ."

      Sau khi hai câu đơn giản, trong phòng lại chìm vào yên lặng.

      Thiên Thiên mở miệng hỏi, Long Khải Diêm cứ cúi đầu phê duyệt tấu chương, mà Thiên Thiên cũng nhàn rỗi, nhìn ngắm bốn phía. ra đây là Ngự Thư Phòng, khác văn phòng ở đại mấy, chỉ lớn hơn chút.

      ra Long Khải Diêm muốn chờ nàng mở miệng chuyện trước, thế nhưng chờ mòn chờ mỏi vẫn đợi được nàng mở miệng, chỉ có thể cất lời trước...

      "Nhìn lâu như thế, cảm thấy thư phòng của trẫm như thế nào?"

      " tồi."

      tồi, cũng chỉ là hai chữ đơn giản mà thôi, Ngự Thư Phòng tương đương với triều đình, vậy mà nàng cũng chỉ dùng hai chữ như vậy, nếu đứng đại điện, có phải nàng cũng vẫn dùng hai chữ này ? Nghĩ tới đây, khóe miệng Long Khải Diêm khẽ giật giật.

      "Sao vậy, hoàng thượng cảm thấy cách hình dung của dân nữ ổn sao?" Chẳng lẽ nàng sai rồi hả? Quả Ngự Thư Phòng này chỉ là tồi mà thôi!

      "Đây là cung trang trẫm sai người chuẩn bị cho nàng." Đáy mắt Long Khải Diêm lên ánh sáng kì lạ, sau đó chỉ vào chiếc hòm đặt bàn cách đó xa .

      Thiên Thiên nhìn cái hộp kia, giọng : "Nếu như hoàng thượng chỉ là vì việc này mà triệu kiến dân nữ, bằng trực tiếp phái người đưa tới Vĩnh Hòa uyển, đâu cần tự mình triệu kiến dân nữ."

      "Trẫm triệu nàng tới đơn giản chỉ là vì việc này, qua hai ngày nữa là giao lưu yến kết thúc, hai ngày sau mặc kệ nàng có nguyện ý hay cũng đều phải cho thái tử Nguyệt quốc câu trả lời thỏa đáng, nếu làm tổn hại hòa khí giữa hai nước." Long Khải Diêm mặt ngoài nhìn qua là cực kỳ lạnh nhạt, nhưng trong lòng có cảm giác bất an sốt ruột.

      "Dân nữ biết, đến lúc đó dân nữ cho quý thái tử câu trả lời thỏa đáng." Thiên Thiên thản nhiên .

      Long Khải Diêm , chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt, nữ tử này là người duy nhất dám nhiều lần can đảm cãi lời , là nàng khiến đột nhiên có cảm giác muốn chinh phục, nhưng nàng dịu ngoan lại khiến còn cái loại cảm giác này, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt của nàng?

      "Dân nữ có vấn đề muốn xin hoàng thượng chỉ giáo?"

      "."

      "Dân nữ nhớ hoàng thượng từng Đức Phi nương nương trúng kịch độc, nhưng dân nữ gặp qua Đức Phi nương nương, thấy Đức Phi nương nương có bất cứ dấu hiệu nào là bị trúng độc. Dân nữ cả gan xin hỏi hoàng thượng, sao hoàng thượng lại biết Đức Phi nương nương trúng kịch độc?" ra nếu chỉ nhìn vẻ ngoài của Thượng Quan Diễm Nhi thể nghĩ tới việc nàng ta bị trúng độc, vậy mà Long Khải Diêm có thể biết, chẳng lẽ độc này là do hạ? Nhưng nếu như là , vậy tại sao lại chọn Uyên Ương tuyền? Hay là biết ai hạ độc Thượng Quan Diễm Nhi?

      "Nếu trẫm với nàng, trẫm biết Đức Phi trúng kịch độc, đó chỉ là do trẫm bừa, nàng có tin ?" Long Khải Diêm đột nhiên khẽ bên tai Thiên Thiên.

      "Hả?" Thiên Thiên giật giật khóe miệng, bừa, đời này có chuyện khéo như vậy sao? Hay là chỉ gạt nàng?

      "Ngày đó trẫm chỉ là muốn giữ nàng ở lại trong cung nên mới bịa chuyện như vậy."

      "Vậy nếu hoàng thượng chỉ là bịa chuyện, tại sao hôm nay lại ra , chẳng lẽ hoàng thượng sợ dân nữ lập tức xuất cung sao?" Bịa chuyện? chỉ là bịa chuyện sao? Nếu là bịa chuyện , tại sao Thượng Quan Diễm Nhi lại trúng độc cách trùng hợp như vậy?

      Thiên Thiên nhìn con ngươi thâm thúy trước mắt, kín đáo, thể suy đoán nam nhân này...

      "Trẫm tin tưởng nàng rời vào lúc này." Long Khải Diêm cực kỳ tự tin .
      Phải ? Tự tin như vậy sao? Thiên Thiên thầm nghĩ.

      "Vâng, dân nữ rời như vậy." Đột nhiên nàng lại có cảm giác bị lên thớt mặc người xâu xé. Nếu nàng cứ rời như vậy, Long Khải Diêm chắc chắn tiếp tục dây dưa, còn nếu tiếp tục đứng ở đây, nàng rơi vào cái bẫy của Long Khải Diêm.

      Long Khải Diêm, khoản nợ này ta nhớ kỹ.

      Long Khải Diêm hơi hơi cong khóe miệng lên.

      "Nếu hoàng thượng còn chuyện gì khác, dân nữ xin được cáo lui trước!" Thiên Thiên xong xoay người rời , cho Long Khải Diêm thời gian chuyện.

      "Đợi chút, trẫm muốn biết nàng trả lời lời cầu hôn của thái tử Thủy Nguyệt quốc như thế nào?" Long Khải Diêm cũng rất thích xem kịch, nhưng càng muốn biết câu trả lời của nàng.

      "Vậy hoàng thượng cảm thấy thế nào?"

      Nụ cười mặt Long Khải Diêm cứng lại, lẳng lặng nhìn Thiên Thiên.

      "Hoàng thượng yên tâm, dân nữ cho Quý thái tử câu trả lời thỏa đáng, chắc chắn thương tổn đến cảm tình giữa hai nước." Thiên Thiên xong xoay người rời khỏi Ngự Thư Phòng.

      Thỏa đáng? Chẳng lẽ là... Sắc mặt Long Khải Diêm cực kì khó coi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

      Sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, Thiên Thiên trở về Vĩnh Hòa uyển, đường lại gặp được Tuyết Diên khó có dịp ra khỏi Tuyết viên.

      Cẩn thận đánh giá, đột nhiên nhớ tới nữ tử này đúng là người nàng gặp cùng Long Khải Kỳ lần trước, dựa theo cung trang của nàng ta, còn có khuôn mặt xinh đẹp kia nữa, nữ tử này chính là Tuyết quý phi tiến cung hai năm chưa vẫn được Long Khải Diêm sủng hạnh, mà gần đây lại đột nhiên đạt được sủng ái.

      ra Long Khải Kỳ và nữ nhân của Long Khải Diêm từng có đoạn tình.
      "Dân nữ tham kiến Tuyết phi nương nương!"

      "Ngươi chính là khách quý của hoàng thượng, Thượng Quan Thiên Thiên? Nghe ngươi từng gả cho Kỳ vương gia làm phi đúng ?" Tuyết Diên cũng cẩn thận đánh giá, nữ tử trước mắt tuy trang điểm nhưng cũng là mỹ nhân.

      Trong hậu cung này, hoàng thượng cũng thiếu mỹ nhân, nhưng tại sao hoàng thượng lại thích nữ tử như thế này?

      " sai. Dân nữ chính là Thượng Quan Thiên Thiên, cũng từng là Kỳ vương phi, nhưng tất cả đều là chuyện qua, tại dân nữ chỉ là dân nữ bình thường thôi." Nàng cảm nhận được địch ý, địch ý này là vì Long Khải Kỳ hay là vì Long Khải Diêm? Nhưng mà, có phải nàng ta tìm lầm đối tượng rồi ?

      "Thái tử Thủy Nguyệt quốc vừa gặp ngươi sao?" Liên Gia cũng thích người như vậy? Rốt cuộc nàng có sức quyến rũ gì, để cho nam tử ái mộ nàng như vậy?

      "Có thể được thái tử Thủy Nguyệt quốc ưu ái, là phúc khí tu luyện ba đời của dân nữ."

      "Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì mà được hoàng thượng mến?" nữ nhân bị phu quân ruồng bỏ còn có tư cách gì mà được hoàng thượng mến, hơn nữa còn là nữ nhân mà Kỳ cần, sao hoàng thượng lại thích nàng?
      ra là vì Long Khải Diêm, vậy nàng ta cứ yên tâm : "Nương nương rất đúng, dân nữ có tư cách để được hoàng thượng mến, tại có, tương lai cũng có." phải nàng có, mà là nàng nghĩ muốn có.

      Tuyết Diên sửng sốt, nàng ta còn tưởng rằng nữ tử này giống những nữ nhân kia của , nhưng mà nàng ta nghĩ tới, nữ nhân này như vậy.

      Theo dáng vẻ và giọng điệu của nàng, nàng chút hứng thú nào đối với hoàng thượng, hay đó chỉ là cái cớ để lừa gạt nàng ta? ưu ái của hoàng thượng là điều mà chúng nữ tử hâm mộ kịp, sao nàng có thể dễ dàng buông tha như vậy?

      "Mặc kệ lời này của ngươi là hay giả, bản cung tạm thời tin tưởng ngươi. Nếu , bản cung nhất định cho ngươi biết kết cục của việc dám lừa gạt bản cung." Tuyết Diên lạnh lùng rồi xoay người rời .

      Thiên Thiên nhìn Tuyết Diên rời , khóe miệng hơi hơi cong lên. Uy hiếp nàng, nàng nhớ kỹ. Tất cả các khoản nợ ngày hôm nay nàng đều ghi lên đầu Long Khải Diêm, nàng từ từ trả lại toàn bộ.

      Chương 69: Nguy hiểm

      Edit: Tử Liên Hoa 1612
      Beta: Quỳnh ỉn

      "Tiện tì ngươi giống hệt tiểu thư nhà ngươi, đều là tiện nhân thân phận hèn mọn." Thượng Quan Diễm Nhi ghét bỏ nhìn thoáng qua Tinh Nhi quỳ ở bên.

      "Bẩm nương nương, tiểu thư nhà ta bây giờ chính là khách quý của hoàng thượng, còn có, tiểu thư của ta cho tới bây giờ cũng phải là tiện nhân thân phận hèn mọn trong miệng người, thỉnh nương nương nên tiếp tục vũ nhục tiểu thư nhà ta." Tinh Nhi sợ hãi, mà là đúng lý hợp tình .

      "Ở trước mặt bản cung mà dám tự xưng ta, bản cung thấy có lẽ ngươi quên thân phận của mình rồi, người đâu, giáo huấn kẻ tiện nhân này cho bản cung." Thượng Quan Diễm Nhi lạnh lùng .

      Chỉ lát sau nghe được tiếng tát.

      Thiên Thiên mới vừa trở lại Vĩnh Hòa uyển nhìn thấy cảnh như vậy.

      Tinh Nhi bị hai cung nữ khỏa mạnh ép quỳ mặt đất, còn có cung nữ ngừng tát Tinh Nhi, Hồng Hoàng và Lam Lục run rẩy quỳ rạp, dám ngẩng đầu, Thượng Quan Diễm Nhi cợt nhả cười nhìn hình ảnh đấy.

      Nhất thời, ngọn lửa giận từ đáy lòng nàng bùng lên, vốn tưởng rằng sau trận hù dọa lần trước nữ nhân này biết thu liễm chút, vậy mà lần này còn dám đánh người của nàng địa bàn của nàng.

      "Đức Phi làm như vậy có phải là quá phận rồi ?"

      Giọng lạnh như băng vang lên sau lưng Thượng Quan Diễm Nhi.

      Cả người Thượng Quan Diễm Nhi cứng đờ, lúc nhìn thấy bóng dáng Thiên Thiên đáy mắt thoáng lên vẻ sợ hãi nhưng là rất nhanh bị ả mạnh mẽ áp chế, bình tĩnh : "Nô tài phạm sai lầm, chẳng qua bản cung chỉ giáo huấn mà thôi, tại sao lại là quá phận? Việc bản cung làm là lẽ đương nhiên."

      " sai, nương nương quả là sai, nương nương muốn giáo huấn nô tài, đây là lẽ đương nhiên, nhưng vấn đề ở chỗ nàng ấy phải nô tài trong cung, hơn nữa thân là khách của hoàng thượng, đâu phải là nô tài, nương nương ngươi , ta có sai ?" Vẻ mặt Thiên Thiên sắc bén nhìn nữ nhân biết trời cao đất rộng trước mặt, lạnh nhạt .

      "Ngươi... Khách của hoàng thượng chỉ có mình ngươi, mà nó chẳng qua chỉ là kẻ tiện tì thôi, bản cung đương nhiên là có quyền giáo huấn nó." Thượng Quan Diễm Nhi chỉ vào Tinh Nhi .

      "Nương nương đúng, nhưng là khách của hoàng thượng chỉ có mình ta, nàng ấy cũng là người trong đó."

      " hươu vượn, ngươi cho là bản cung biết, nó chẳng qua chỉ là tiện tì bên cạnh ngươi, sao có thể là khách của hoàng thượng được?"

      "Nương nương cũng vừa mới , nàng ấy là người của ta, mà ta là khách của hoàng thượng, đương nhiên mà , nàng ấy cũng là khách của hoàng thượng. Nếu như nương nương muốn giáo huấn hạ nhân, trong cung có rất nhiều người chờ nương nương tới giáo huấn, nhưng trong số đó bao gồm nàng ấy." Thượng Quan Thiên Thiên lạnh lùng .

      Lời vừa mới rớt ra, chỉ nghe thấy tiếng bốp bốp bốp, cung nữ vừa mới đánh Tinh Nhi bụm má, dám gì, lẳng lặng trở lại sau lưng Thượng Quan Diễm Nhi.

      "Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, nếu như ngươi còn dám giở trò, lần sau mọi chuyện kết thúc đơn giản như thế này đâu." Thiên Thiên khẽ thầm bên tai Thượng Quan Diễm Nhi.

      Sau đó có tiếng lục cục, đó là tiếng xương cốt tách rời.

      "A..." Thượng Quan Diễm Nhi thảm thiết hét lên.

      ra là Thiên Thiên cường ngạnh kéo cánh tay của Thượng Quan Diễm Nhi xuống dưới, kéo rời cả khớp xương cánh tay rồi.

      Cung nữ thái giám đứng bên sớm bị dọa hỏng, hai mắt bất khả tư nghị nhìn Thượng Quan Diễm Nhi kêu thảm thiết.

      "Ngươi..."

      "Ta cho ngươi biết, nếu còn lần sau ngươi hãy tự tìm người giúp mình chôn cất." Lại dùng lực cái, các khớp xương bị tách rời lại hoàn hảo vô khuyết như cũ.

      Thượng Quan Diễm Nhi xoa cánh tay của mình, hai mắt tràn đầy phẫn nộ : "Thượng Quan Thiên Thiên, đừng tưởng rằng bản cung sợ ngươi, dù thế nào, tại bản cung cũng là phi tử của hoàng thượng, ngươi lại dám đối xử với bản cung như vậy, bản cung muốn ngươi bầm thây vạn đoạn."

      Tuy nhiên Thiên Thiên hoàn toàn để ý đến Thượng Quan Diễm Nhi, tiến tới nâng Tinh Nhi dậy, cẩn thận kiểm tra thương tích mặt nàng ta, hành động ấy khiến Thượng Quan Diễm Nhi tức điên.

      "Người tới, đưa nữ nhân này..." Thượng Quan Diễm Nhi còn chưa xong vội vã nuốt ngược những lời chưa kịp khỏi miệng vào bụng, hai chân tự giác lui về sau, vẻ mặt sợ hãi.

      Các cung nữ khác cũng sợ hãi lùi về sau.

      "A Hắc, A Hoàng, ngoan, mau dừng lại nào."

      ra là A Hắc và A Hoàng từ trong viện lao ra, chắc là chúng nó ngửi được mùi của Thiên Thiên, mà nguyên nhân của việc Thượng Quan Diễm Nhi sợ hãi dừng lại phải là bởi vì chúng nó, bởi vì ả còn nhớ lần trước mình bị cắn.

      "Sao chúng nó lại ở trong cung?" Thượng Quan Diễm Nhi cực kì sợ hãi .

      "Muốn biết đáp án, vậy ngươi phải hỏi hoàng thượng mới đúng."

      A Hắc và A Hoàng nhìn chằm chằm Thượng Quan Diễm Nhi, lộ ra răng nanh trắng hếu, muốn tiến lên.

      "Ngươi... A..." Thượng Quan Diễm Nhi chật vật chạy trốn.

      "Hồng Hoàng, Lam Lục, các ngươi mau chuẩn bị ít băng."

      "Dạ."

      "Tiểu thư, vết thương này ảnh hưởng gì tới Tinh Nhi đâu, nhưng hôm nay tiểu thư vì Tinh Nhi mà đối xử với Đức Phi như vậy, nếu như hoàng thượng muốn truy cứu, chỉ sợ tiểu thư bất lợi. Hu hu hu, Tinh Nhi lại khiến tiểu thư gặp phiền toái rồi." Tinh Nhi lo lắng .

      " thôi, bây giờ phải làm tan dấu tay mặt em , những chuyện khác để sau rồi !" Cho dù Thượng Quan Diễm Nhi tố cáo với Long Khải Diêm, lấy tình hình trước mắt, chưa chắc Long Khải Diêm để ý tới Thượng Quan Diễm Nhi.

      Nhưng sau hội giao lưu, chính nàng cũng biết, dù muốn truy cứu, nàng cũng có biện pháp thu phục.

      Hôm nay Thượng Quan Diễm Nhi quả quyến rũ hơn trước kia, người còn tản mát ra loại mùi thơm, xem ra nàng ta ăn Lượng Liễu lần thứ hai rồi. Nàng ta cách vực chết xa, nàng cũng thừa lòng tốt giải độc giúp, người như nàng ta nếu cứ vậy mà chết có phải là quá có lỗi với nàng .

      Trong mắt Thiên Thiên lóe lên vẻ giảo hoạt, khóe miệng hơi hơi cong lên.

      "Đúng rồi, Tinh Nhi, tại sao nữ nhân kia lại đánh em?"

      "Tiểu thư ra khỏi Vĩnh Hòa uyển bao lâu, nàng ta tới rồi, có việc muốn tìm tiểu thư. Tinh Nhi cũng , tiểu thư diện thánh, thế nhưng Đức Phi tin, Tinh Nhi lừa gạt nàng, nhất định phải vào, Tinh Nhi cho, Đức Phi mới..."

      "Ừ, ta biết , nàng ta là tới tìm ta." Xem ra nàng thể tiếp tục dễ dàng buông tha nàng ta, đáy mắt Thiên Thiên lên vẻ ngoan độc.

      Vào đêm khuya, trong phòng có mùi hương Y Lan nhàn nhạt. Vì bị con muỗi nào quấy rầy, lại thêm hai ngày ngủ thoải mái, Thiên Thiên nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.

      bóng đen đột nhiên xông vào trong phòng, thân thể vô cùng nhàng, khi nhìn thấy Thiên Thiên ngủ say giường, khóe miệng hơi hơi cong lên, duỗi tay điểm huyệt ngủ, Thiên Thiên an ổn ngủ say.

      Khuôn mặt nam tử đầy ý cười, hai tay từ từ cởi bỏ quần áo của nữ tử, ngày mai tỉnh lại, nàng thuộc về mình, mà Thiên Thiên ngủ say hoàn toàn biết mình sắp...

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 70: Yến hội (1)

      Edit: Tử Liên Hoa 1612
      Beta: Quỳnh ỉn

      Nam tử linh hoạt nới vạt áo Thiên Thiên, ngay khi vạt áo sắp bị cởi hẳn, nam tử cảm nhận được hai ánh mắt hung ác, ngẩng đầu nhìn lại, ra...

      Sao có thể quên bên người nàng còn có hai con chó săn hung ác này, vừa rồi khi mình tiến vào tại sao lại cảm nhận được tồn tại của chúng? Còn hoang mang, A Hắc nhanh chóng nhào lên phía trước, mở miệng bày ra răng nanh sáng ngời.

      Nếu phải tốc độ né tránh của nam tử rất nhanh, trong miệng A Hắc là cổ tay áo của nữa mà là thịt tay .

      Nam tử đen mặt nhìn thoáng qua A Hắc và A Hoàng, lắc mình cái biến mất.

      Rồi sau đó, A Hoàng nhảy lên giường nằm sấp xuống bên cạnh bảo vệ cho chủ nhân.

      Sau khi bóng dáng kia biến mất lâu, bóng dáng khác lại xuất trong phòng, A Hắc và A Hoàng ngẩng đầu nhìn người tới, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ngoan ngoãn nằm úp sấp.

      Bóng dáng ấy đúng là quản gia của Thiên Thiên, người mà A Hắc và A Hoàng quen thuộc, Mặc.

      Mặc đến bên cạnh A Hắc nhặt mảnh vải mặt đất lên, trong con ngươi thâm trầm khẽ gợn sóng.

      ra từ khi Thiên Thiên tiến cung, Mặc vẫn luôn núp trong bóng tối để bảo hộ, chưa từng thân, mà Thiên Thiên cũng biết, vì thế Mặc có đánh thức Thiên Thiên mà là để cho nàng tiếp tục nghỉ ngơi.

      Thiên Thiên ngủ giấc này mãi đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.

      "Mặc?" Thiên Thiên vừa mở mắt thấy có người ngồi ghế.

      "Chủ tử."

      "Mặc, sao ngươi lại xuất trong phòng ta? Có việc gì cần tìm ta sao?" Mặc dù là người đại nhưng vừa sáng sớm tỉnh dậy lại phát có nam nhân xuất trong phòng mình, nàng vẫn cảm thấy ổn.

      "Dạ." Sau đó Mặc kể lại từng chuyện xảy ra tối qua.

      Phản ứng đầu tiên của Thiên Thiên là cúi đầu xuống nhìn quần áo của mình, phát là hoàn hảo vô khuyết, chắc là Mặc giúp nàng buộc lại vạt áo.

      "Vậy ngươi có phát nam tử kia là ai ?" Tiếng của Thiên Thiên có vẻ rét lạnh.

      Mặc đưa mảnh vải A Hắc xé được tối qua cho Thiên Thiên, Thiên Thiên cẩn thận nghiên cứu, vải dệt này nhìn có phần quen mắt, giống như từng gặp qua ở nơi nào, nhưng là nhất thời lại nghĩ ra.

      "Chủ tử có thể đoán dược nam này tử là ai."

      Từ lần trước sau khi xảy ra chuyện thích khách, xung quanh Vĩnh Hòa uyển liền có thêm rất nhiều thị vệ tuần tra, mà trong bóng tối lại có cao thủ thầm bảo hộ. Có thể lặng yên phát ra hơi thở vào phòng nàng như vậy, chỉ có người.

      "Long Khải Diêm?" Thiên Thiên lạnh lùng , thể tưởng được Long Khải Diêm cũng dùng ám chiêu, muốn dùng chiêu này, nhưng làm như vậy là có mục đích gì? Muốn có được nàng hay là... Nhưng có được nàng cũng đâu có chỗ nào tốt, chỉ là ham muốn chinh phục nổi lên sao?

      Trách được nàng lại cảm thấy vải dệt này có phần quen mắt, ra đây là quần áo mặc lần trước khi gặp trong khoang thuyền.

      "Tối hôm qua có người đột nhiên xâm nhập vào phòng chủ tử, nhưng ngoài ra ta còn phát ám vệ quanh sân của chủ tử có bất cứ hành động gì, ta chỉ có thể truyền cho A Hắc và A Hoàng, để chúng nó bảo hộ tiểu thư. Rồi sau đó người kia vội vàng rời , mà ám vệ ở chỗ tối cũng vô cùng luống cuống, ta nhân cơ hội tiến vào xem xét cụ thể tình hình." ra tối hôm qua A Hắc và A Hoàng đột nhiên tấn công Long Khải Diêm là vì Mặc.

      "Mặc, giúp ta làm việc." Đáy mắt Thiên Thiên loé lên vẻ độc ác, Long Khải Diêm, có số việc ngươi cũng đừng trách ta.

      ngày sau.

      Hôm nay đó là hội giao lưu ba năm lần của tam quốc.

      Hội giao lưu của tam quốc, tên cũng là nghĩa, chính là hội trao đổi văn hóa giữa ba nước Tây Lũng, Thủy Nguyệt và Thương Lang.

      Ban ngày, bọn họ trao đổi bàn bạc triều đình, nhưng những thứ này cũng chỉ là miệng, đến yến hội buổi tối mới thực là bắt đầu.

      Đây cũng là lý do vì sao mỗi lần Tây Lũng quốc đều để cho Hoa tiên tử tới tham gia hội trao đổi.

      Hoàng hôn bắt đầu từ từ buông xuống, mỗi người đều chuẩn bị cho buổi yến hội tối nay.

      Vĩnh Hòa uyển

      Trong gương, nữ tử mặc ngườiváy dài thêu trăm hoa rực rỡ, mặt lụa mỏng dùng sợi kim tuyến màu vàng thẫm thêu hoa văn đám mây, quạt lông điểm xuyến những viên ngọc tich thạch và hổ phách hình tròn rất , tua ngọc lấp lánh như những vì sao, rực rỡ như sông chảy, làm lộ ra quý khí hoàng gia.

      cánh tay khoác dải lụa mỏng Yên La màu tím dài khoảng trượng, dùng vòng vàng khảm ngọc để cố định. Y phục màu vàng óng nhìn từ xa tựa tiên nữ, dùng Tường Kim Hương Thảo để nhuộm màu, chất màu tươi đẹp, tính chất mềm , ánh sáng diễm lệ như màu hoa, hơn nữa còn tản mát ra mùi thơm hoa và cây cỏ.

      Hai mắt long lanh như nước, lại thấp thoáng vẻ lạnh lùng, còn thêm cả cung trang ung dung quý khí, tất cả đều tôn lên vẻ cao quý thanh lịch của nàng.

      "Tiểu thư, hôm nay người đẹp quá!" Tinh Nhi khỏi thán phục.

      "Tinh Nhi, nghe ý tứ của em, ra tiểu thư nhà em chỉ có hôm nay đẹp mà thôi!" Đôi khi nàng rất muốn trêu chọc nha đầu đơn thuần này.

      " , lúc nào tiểu thư cũng đẹp, chẳng qua hôm nay tiểu thư nhìn qua đẹp quá, đẹp quá."

      "Tiểu thư, Tiểu Lý Tử ở ngoài cửa cầu kiến." Ngoài cửa vang lên tiếng của Hồng Hoàng.

      Sau đó, Thiên Thiên ra cửa phòng, lại nghe được tiếng hút khí.

      "Tiểu thư, người đẹp." Hồng Hoàng khen từ tận đáy lòng.

      "Ừ, cám ơn!" Cho dù tính cách có như thế nào nữ nhân đều thích nghe như vậy, đáy mắt Thiên Thiên lên ý cười.

      Bọn họ nghe thấy câu cám ơn đều sửng sốt hồi, chủ tử vậy mà lại cảm ơn giống nô tỳ các nàng, nhưng các nàng chỉ dám cảm thán trong nội tâm.

      "Thượng Quan tiểu thư, hoàng thượng lệnh cho nô tài tới dẫn đường, để tránh cho tiểu thư lạc đường." Tiểu Lý Tử cung kính .

      Dẫn đường? Sợ nàng lạc đường? Đây là Long Khải Diêm cho người giám sát nàng mới đúng! Để tránh cho việc nàng bỏ trốn, phải rất tự tin à? Vì sao tại lại phái người tới?

      "Được, thôi!"

      Rất nhanh, các nàng đến nơi tổ chức yến hội.

      Thiên Thiên vừa mới chuẩn bị bước vào bên trong yến hội, phía sau truyền tới giọng cao ngạo của Thượng Quan Diễm Nhi.

      "Bản cung còn tưởng rằng là ai ăn mặc xinh đẹp đến như vậy, ra là ngươi! Ngươi cũng đừng có quên, nơi này đúng là yến hội giao lưu của tam quốc, kẻ biết gì như ngươi cũng dám xuất tại đây, chẳng lẽ ngươi sợ làm mất mặt Tây Lũng quốc sao? Hoàng thượng bị mê hoặc tới choáng váng rồi, việc lần này cũng có thể lấy ra đùa."

      Thiên Thiên , chỉ là khẽ mỉm cười, dáng vẻ vô cùng thanh lịch.

      "Hừ." Thượng Quan Diễm Nhi hừ lạnh tiếng, trực tiếp tiến vào bên trong nơi tổ chức yến hội, lúc nhìn thấy Thượng Quan Thiên Thiên mặc cung trang, nàng ta ghen tị muốn chết, theo nàng ta biết, bộ quần áo kia chính là do hoàng thượng cố ý sai người làm ra, chỉ là thể ngờ được lại là làm cho nữ nhân kia.

      "Tiểu thư, sao nàng ta có thể tiểu thư như vậy?" Tinh Nhi rất bất mãn .

      "Tinh Nhi, sinh khí đối với loại người như vậy chỉ tổ phá hoại tâm tình của bản thân thôi." Thiên Thiên khẽ cười , nhưng đáy mắt lại lên vẻ rét lạnh.

      Đêm nay nàng để cho nữ nhân kia biết, lời cảnh cáo của nàng lần trước phải lời suông ngoài miệng mà thôi.

      Chương 71: Yến hội (2)

      Editor + beta: Quỳnh ỉn


      Sau khi Thiên Thiên tiến vào yến hội, rất nhanh liền trở thành tâm điểm của mọi người.

      “Nữ tử này, chưa từng thấy qua bao giờ, nàng là vị phi tần nào của Hoàng thượng?” ít quan viên trong yến hội bắt đầu thầm với nhau.

      “Nàng đẹp quá!”

      “Các ngươi xem, cung trang người nàng có giá trị thiên kim, xem ra nàng rất được Hoàng thượng sủng ái.”



      Thiên Thiên nghe những người này , mày hơi nhíu lại, nhưng mặt vẫn mang nụ cười thản nhiên, càng làm cho nàng đẹp thêm vài phần.

      “Này, mỹ nữ, chúng ta lại gặp lại, đêm nay nàng là người đẹp nhất trong yến hội này.” Quý Thuần Hoàn vừa cười vừa đến gần Thiên Thiên.

      “Cảm ơn.”

      “Trong khoảng thời gian này, ta nhớ nàng muốn chết, cho dù là ngày hay là đêm, lúc nào nghĩ đến nàng, tuy rằng chúng ta có nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm, nhưng trong lòng của ta đều là hình bóng xinh đẹp của nàng.” Quý Thuần Hoàn dịu dàng , mà trong lúc chuyện còn cầm lấy bàn tay mềm mại kia đặt lên ngực của mình, để nàng cảm nhận được tiếng tim đập của mình.

      “Ha ha, có thể được Quý thái tử ưu ái, là phúc ba đời của dân nữ.” Thiên Thiên khẽ , đồng thời rút hai tay của mình về, rồi sau đó tiếp tục : “Nhịp tim của Quý thái tử bình thường, có gì khác, xem ra cả thể xác và tình thần của Thái tử đều khỏe mạnh.”

      Khóe miệng Quý Thuần Hoàn khỏi run rẩy, là mình biểu đạt chưa hay là nữ tử này hiểu phong tình.

      “Tiểu thư, Tình nhi vừa mới thấy dáng vẻ này của Quý thái tử, ràng là bị tiểu thư làm cho tức giận.” Tinh nhi khẽ ở sau lưng Thiên Thiên.

      “Tức giận?”

      “Vâng! Thái tử thâm tình biểu đạt tình với Tiểu thư, nhưng Tiểu thư lại hiểu phong tình đến chuyện khác, Tinh nhi đoán khẳng định là Thái tử bị lời của Tiểu thư làm cho tức giận đến nội thương.”

      Tức chết đền mạng, nàng liền tiết kiệm sức rồi. Nhưng lời này Thiên Thiên ra, chỉ cười cho qua.

      Đột nhiên cảm nhận được vài ánh mắt chú ý, có hai người trong số đó nàng biết là ai, nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy gì, nhưng, lại phát ánh mắt của Lương phi luôn luôn nhìn về phía Hiên Viên Hạo.

      Chẳng lẽ Lương phi này... thể nào!

      Mà Tuyết phi bên cạnh Lương phi, tiếp đó còn có Thượng Quan Diễm Nhi, nhưng vì sao Long Khải Diêm lại an bài mình ngồi trước Lương phi, hàng phía trước, cũng là vị trí gần Long Khải Diêm nhất, có ý gì?

      Mà từ khi Thiên Thiên bắt đầu vào bên trong yến hội, tầm mắt của Tuyết Diên luôn luôn dừng ở người nàng.

      Nhìn nàng giống như tiên tử xinh đẹp đứng ở trong yến hội, bên cạnh còn có Tiểu Lý Tử – thái giám thân cận nhất của Hoàng đế, còn có vị trí ngồi của nàng, ý tứ của Hoàng thượng quá ràng, muốn mọi người biết, nữ tử này trở thành người đứng đầu hậu cung, là Hoàng hậu của .

      thể, nàng lâu như vậy, vất vả mới khiến Hoàng thượng , nàng thể nhường cho bất kỳ khẻ nào cướp phần thương nào, đáy mắt Tuyết Diên thoáng lên chút băng lãnh.

      “Kỳ, ra nàng xinh đẹp kinh người như vậy, khác hẳn hoàn toàn so với nàng của trước kia.” Hai mắt Hiên Viên Hạo chói sáng .

      Long Khải Kỳ , chỉ tiếp tục uống rượu ngon.

      “Bắt đầu thịnh yến!” Long Khải Diêm sau khi thu hồi tầm mắt liền giơ ly rượu trong tay lên cao cười .

      Vừa dứt lời, nhạc vang lên, phần đông vũ cơ từ cao giáng xuống vũ đài, nhàng nhảy múa.

      “Tiểu thư, nam tử ngày ấy xuất , ngồi ở kia là Ngao hoàng tử Thương Lang quốc, đúng là đẹp mắt, rất xứng đôi với Tiểu thư, nhưng nữ tử bên cạnh là ai?” Tinh nhi khẽ .

      Thiên Thiên nhìn theo tầm mắt của Tinh nhi, là nam tử đẹp mắt, cổ đại này nơi thừa thãi mỹ nam mỹ nữ, nữ tử bên người cũng là mỹ nữ, dịu dàng ôn nhi, cái nhăn mày nụ cười cũng đều ôn nhu như vậy, làm cho người ta sinh ra cảm giác rất thoải mái.

      “Cho nên, lần sau trước khi ghép uyên ương ngươi nhớ tra ràng.”

      là đáng tiếc, vất vả lắm mới có nam tử xứng đôi với tiểu thư, vậy mà lại có thê thiếp rồi.” Tinh nhi cảm thấy đáng tiếc .

      Rất nhanh, vũ cơ đài biểu diễn xong.

      “Bệ hạ, Bản thái tử nghe Lương quý phi của quý quốc nhảy rất đẹp, thân hình vẹn toàn, ai có thể sánh được, biết đồn đại là hay giả?” Quý Thuần Hoàn đứng dậy cười quỷ dị .

      “Là hay giải, Thái tử thưởng thức qua là biết.” Long Khải Diêm cười .

      Lúc này, Lương phi đứng dậy tao nhã đến đài.

      Hôm nay Lương phi mặc cung trang màu hồng phấn, góc váy thêu bươm bưỡm giương cánh muốn bay màu xanh nhạt, bên ngoài khoác tấm lụa mỏng màu trắng. Gió thổi bay bay, lại có cảm giác giống như cơn gió.

      Gật đầu với nhạc sư, nhạc vang lên, thân thể nàng cũng theo tiếng nhạc nhàng múa, sắc lụa trắng thuần nhàng đung đưa theo khúc nhạc, mà vô số bươm bướm ở góc váy cũng giống như bạn nhảy cùng, uyển chuyển như rồng bay, bay như chim, nhạc như dòng chảy, vũ đạo giống như ở khe núi, lại múa nhàng như bươm bướm, như là tiên tử.

      Theo sau, làn điệu lên cao, mà Lương phi theo nhạc nhảy lên, cong người về phía sau, trong trung vẽ rađường cong hoàn mỹ, gắt gao nhéo vào trong lòng mỗi người, rồi sau đó như cánh hoa hồng nhạt bay xuống, hơn nữa vô số bươm bướm làm bạn nhảy, giống như hoa tiên tử nhảy múa giữa bụi hoa.

      Lúc khúc nhạc gần kết thúc, chỉ thấy Lương phi kiễng chân lên xoay tròn, thẳng đến khi khúc nhạc kết thúc, nàng mới dừng xoay tròn thân mình lại.

      “Bốp bốp bốp” tiếng vỗ tay chợt vang lên, mặt mọi người đều mang theo ý cười kinh ngạc và lời khen ngợi.

      “Ái phi, đây là bất ngờ nàng dành cho trẫm sao?” Long Khải Diêm cười hỏi.

      “Hi vọng Hoàng thượng thích.”

      “Thích, trẫm đương nhiên thích, xem ra kỹ thuật múa của ái phi tiến bộ ít.”

      Lương phi khẽ mỉm cười, khi nàng trở lại chỗ ngồi, liền dùng ánh mắt nhìn người nọ chút, phái ra người nị cũng nhìn về phía mình, trong lòng khỏi nhảy nhót.

      “Vũ chuyển hồi hồng tụ, ca sầu liễm thúy điền. Mãn đường khai chiếu diệu, phân tọa nghiễm thiền quyên.” Ngao Thiên Tường khen ngơi .

      “Xem ra, ai có thể múa đẹp như Lương phi.” Quý Thuần Hoàn cảm thán .

      Nghe ý của , giống như tất cả đều tán thưởng kỹ thuật múa của Lương phi, các khác, có phải bọn họ nhận thua rồi ?

      “Nhưng mà...”

      Quý Thái tử đột nhiên mở miệng khiến Lương phi vui mừng ngừng cười.

      “Quý thái tử có chuyện cứ đừng ngại.” mặt Long Khải Diêm treo nụ cười thản nhiên.

      Đồng thời cùng lúc đó Quý thái tử cũng hấp dẫn chú ý của Thiên Thiên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :