1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực lạc tiên sư - Mê Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      ~Chương thứ năm~



      Từ sau “đại hội dưa hấu” ở trong động, quan hệ của hai người nhanh chóng tăng nhiệt độ.

      Cậu nhóc bất luận là ở lớp hay trở lại kí túc, đối với Lục Thư Dĩnh thái độ vô cùng hữu hảo, thỉnh thoảng còn cười với cậu.

      Ngay cả các thầy khác cũng đều Vương Vũ Kiệt đối với thầy Lục thái độ rất khác biệt.

      Lục Thư Dĩnh đối với chuyện này biết nên vui hay buồn.

      Vui là cậu nhóc thân mật hơn, hai người vừa là thầy trò vừa là bạn bè, quan hệ hoà hợp.

      Buồn là, chính mình với cậu ta có ý đồ “rắp tâm hại người”, khi việc lợi dụng thuốc làm cho cậu ta muốn cậu bị phát , quan hệ của hai người sợ là tan vỡ mất.

      Lục Thư Dĩnh trong lòng mâu thuẫn hết sức, làm cũng được, mà làm cũng xong, biết nên làm gì cho phải.

      Ngay khi cậu do dự, lề mề thể hạ quyết tâm, vận mệnh cũng vì cậu mà an bài cực tốt…

      Hôm nay, Lục Thư Dĩnh như trước ở phòng thí nghiệm, buồn rầu nghĩ cách tìm người để tiếp tục thử nghiệm “Cú lội ngược dòng ngoạn mục” nữa.

      Nghĩ đến lần này nếu thành công, có thể đem “trinh tiết” của mình hiến cho cậu nhóc dấu, cùng cậu nếm trải mùi vị thiên đường, Lục Thư Dĩnh nội tâm rối loạn ngừng.

      Được, vì Tiểu Kiệt Kiệt của lòng mình, cho dù mạo hiểm giao đầu cho họ, cũng nhất định phải tìm ấy thực nghiệm tiếp!

      “Thầy, thầy kích động gì đó?”

      Đột nhiên cậu nhóc ra trước mắt, làm Lục Thư Dĩnh hoảng hốt vô cùng!

      “A? Cái… Cái gì?”

      “Em hỏi thầy kích động gì đó? Làm sao lại nắm chặt tay, hai mắt sáng quắc vậy?” Vương Vũ Kiệt khó tin người đàn ông luôn có vẻ bình tĩnh lại như diễn trò, cảm thấy cực thú vị, khỏi tò mò mà hỏi.

      có, thầy có kích động đâu.” Nghĩ cậu nhóc mà biết cậu lòng đầy dâm niệm, cả ngày đều muốn cùng cậu ta ôm ôm ấp ấp, biết khinh bỉ cậu cỡ nào, Lục Thư Dĩnh liền đổ mồ hôi lạnh.

      ràng kích động đến toát mồ hôi, lại còn ?

      Vương Vũ Kiệt nhìn thấy bộ dạng của thầy, chỉ cảm thấy rất đáng , đột nhiên ý nghĩ muốn hôn ta nảy trong đầu.

      Shit!

      Vương Vũ Kiệt, mày bình thường lại chút coi!

      Có phải hay gần đây tìm con phát tiết? Như thế nào lại sinh tà niệm với thầy chứ?

      Mày cầm thú quá ! Vì muốn vứt bỏ suy nghĩ dâm dật của mình, Vương Vũ Kiệt vội làm bộ hứng thú với mấy đồ thí nghiệm bàn.

      “Thầy, đây là cái gì? Khá là đẹp đó.”

      “Đừng đụng vào!”

      Nhìn cậu nhóc tay muốn lấy ống nghiệm đựng “Cú lội ngược dòng ngoạn mục”, Lục Thư Dĩnh sợ toát mồ hôi, lập tức giành lấy!

      Véo~

      Ống nghiệm cẩn thận bị nghiêng, chất lỏng màu tím nhạt đổ hết lên người Lục Thư Dĩnh.

      “Trời ạ!” Vương Vũ Kiệt vội đưa tay đỡ lấy cậu.

      Lục Thư Dĩnh ngoài ý muốn mà dính phải “Cú lội ngược dòng ngoạn mục”, cảm thấy váng đầu hoa mắt, trước mặt là dải đèn neon đầy màu sắc…

      “Thầy, thầy sao ?” Vương Vũ Kiệt nhìn thấy người kia có vẻ khó chịu, vội hỏi.

      Lục Thư Dĩnh ôm đầu, đứng im trong chốc lát.

      Đột nhiên, cậu cúi đầu gỡ kính, để lên bàn. Rồi ngẩng đầu cười, “Thầy khỏe lắm.”

      Vương Vũ Kiệt nhìn thấy nụ cười mê hoặc đó, đột nhiên tim rớt cái bịch!

      Này là lần đầu cậu ta thấy người đàn ông này mang kính, cảm giác quyến rũ lạ lùng, chỉ còn thấy dục vọng sâu kín trong người ngừng thiêu đốt…

      “Trò Vương, ngoài hoá học, thầy cũng có thể dạy em chuyện rất thú vị đó…”

      Cậu đưa tay xoa ngực cậu ta, khiêu khích mà day đầu ngực, Vương Vũ Kiệt thở hổn hển, kéo cậu vào lòng!

      “Thầy, có nghe chơi với lửa có ngày chết cháy ?”

      “Nghe rồi…” Lục Thư Dĩnh hai mắt ướt át nhìn cậu ta, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi dưới. “Thầy thích nhất đời là chơi với lửa… Nhất là chỗ này!”

      Ngón tay cậu nhanh chóng kéo khoá quần cậu học sinh của mình, nắm ngay lấy bên dưới, làm cho cậu ta cương ngay!

      “Có thích thầy đùa với xúc xích ngựa cỡ bự thế này ?”

      Côn thịt cứng như sắt được người kia nhiệt tình xoa bóp, kích động đến mức muốn nổ tanh bành!

      “Thích… A… Ông thầy hư hỏng này…”

      “Thích vậy sao? Thế còn thế này?” Lục Thư Dĩnh đột nhiên quỳ xuống, ghé miệng phát ngậm ngay lấy côn thịt vừa to lại vừa cứng vào miệng!

      “Aa…” Cậu thình lình ra tay, làm cho Vương Vũ Kiệt kích động kêu to!

      “Ưm… ăn ngon…” Lục Thư Dĩnh dường như coi côn thịt của cậu nhóc như kẹo que mà vừa mút vừa ngậm, còn vươn đầu lưỡi đùa ngịch lỗ .

      Dù là tham chiến trăm trận nhưng cậu nhóc vẫn bị cậu khiêu khích đến ý loạn tình mê, thở gấp liên tục…

      Trời ạ, ông thầy này cũng khéo giả vờ quá ta?

      Bình thường luôn làm vẻ đạo mạo, như thế nào giờ lại dâm đãng thế này?

      Kệ , dù trứơc đây cậu với đàn ông lớn tuổi chưa từng có “ham muốn”, nhưng hôm nay cái gì cũng rất muốn nếm thử cái mông hư của thầy, coi xem rốt cuộc có mùi vị thế nào ha?

      Ngay khi Vương Vũ Kiệt suy nghĩ làm nào hưởng thụ cái mông của người kia, chính cái mông cậu lại bị đánh lén!

      ngón tay để chính giữa mông cậu, định tiến vào…

      “Thầy làm gì?” Vương Vũ Kiệt vừa sợ vừa giận kêu to!

      “Làm gì? Đương nhiên là muốn làm với em rồi.” Lục Thư Dĩnh mỉm cười, dùng ngón tay cái xoa xoa cửa động của cậu nhóc.

      “Thầy điên rồi!” Vương Vũ Kiệt dùng sức kéo tay cậu ra, tay lôi cậu dậy, ép bàn!

      “Trò đừng khẩn trương vậy, thầy rất dịu dàng mà, cam đoan làm em thích ngất trời!”

      “Ngất cái đầu thầy! Họ Lục kia! nghe cho lời bản thiếu gia! Muốn leo lên phải là tôi ở , chứ phải tôi!”

      Lục Thư Dĩnh phát minh thuốc này, là để đàn ông bị kích thích mà xuất tính chiếm đoạt bản năng.

      Cho nên cậu mới có thể dựa vào bản năng đó mà chiếm lấy cậu nhóc. “Nhưng thầy…”

      “A! Câm miệng!” Vương Vũ Kiệt kiên nhẫn nữa, chọn cách dùng miệng ngăn cản cái miệng kia!

      A, trời ạ.

      Môi hai người chạm nhau, nháy mắt hoa lửa bắn ra tứ phía!

      “Ư…” Lần đầu tiên trong đời hôn môi làm cho Lục Thư Dĩnh điên đảo thần hồn, khỏi hưng phấn mà rên rỉ..

      Vương Vũ Kiệt chính là cao thủ tình trường, hai ba chiêu khiến người kia nhũn như con chi chi, mặc cho cậu ta an bài.

      Cậu ta cười tà, dùng sức xé áo blu của cậu, lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết.

      “A, trời ạ…”

      Đầu ngực cậu rất hiếm gặp, như đoá hoa đào non nớt phớt hồng, làm cho Vương Vũ Kiệt nhìn rời, nhịp thở càng thêm dồn dập.

      “Đầu ngực hư hỏng quá … Thầy có phải hay thích đùa nghịch chính mình?”

      Lời cậu nhóc làm cho Lục Thư Dĩnh nghe xong mà muốn ngứa ngáy đầu ngực, khỏi ưỡn ngực ra, dâm loạn rên rỉ, ” Hư… Thầy thích em đùa nghịch cơ…”

      “A, ông thầy hư hỏng! Xem hôm nay em đùa chết thầy!” Vương Vũ Kiệt bị khiêu khích như thế, dục vọng ngược đãi mạnh mẽ dâng lên, phát ngậm lấy núm vú bên trái, điên cuồng mút liếm!

      “Aaaa… Trời ạ…”

      Khoái cảm khó hình dung giống như chớp rạch trúng Lục Thư Dĩnh, làm cậu hét lên dâm đãng!

      “Aa… thích đến thế sao? Em lần đầu tiên nhìn thấy đầu vú hư hỏng như vậy đấy, xem ra thầy thực phải chỉ dâm đãng bình thường đâu.” Nghĩ đến còn mặt khác của người kia mà chưa từng gặp, biết vì sao, Vương Vũ Kiệt lửa giận ngập tràn.

      “Ô… Thích quá… Thích đến chịu nổi…” Lục Thư Dĩnh nắm lấy vai cậu nhóc, lắc đầu quầy quậy, nức nở rên rỉ.

      “Được, vậy khiến thầy thích đến chết!” Vương Vũ Kiệt cười xấu xa, đột nhiên dùng răng cắn mạnh.

      “Ô aaa…” Cảm nhận được đau đớn cùng khoái cảm điên cuồng đến cực hạn, Lục Thư Dĩnh hai lăm tuổi rồi mà vẫn là xử nam làm sao chịu được loại đùa giỡn này, thân mình co quắp, muốn bắn tinh!

      “Hừ, dễ thế đâu!” Vương Vũ Kiệt nhanh nhẹn nắm chặt đũng quần người kia! “Bản thiếu gia còn chưa đùa đủ, thầy phải nhịn cho em!”

      “Ô… Thầy muốn… Thầy muốn mà… Cho thầy… Cho thầy ! Van em!”

      “Cho cái gì? Hả thầy.”

      “Xúc xích… Thầy muốn xúc xích to của em! Van em cho thầy!”

      Nhìn người kia khao khát đến hai mắt đẫm lệ, Vương Vũ Kiệt cười càng thêm tà ác. “Chậc, thầy đói thế sao? Được, nể tình thầy trò, em cho thầy ăn no!”

      Cậu ta ngồi trước mặt cậu, dùng côn thịt nhàng ve vuốt khuôn mặt tuấn mỹ. “Đến đây, mở miệng ra.”

      “A, trời ạ…” Lục Thư Dĩnh vội hé miệng, ngụm mà đưa xúc xích cậu khao khát lâu vào miệng.

      “A… Tốt… Dùng cái miệng mặt thầy mút cho tốt, còn em cũng khiến cho cái miệng bên dưới của thầy thích đến chết nha!”

      Cậu tựa như đồng ý với cậu ta, càng ra sức mút.

      “Ha… ha… Thích… Thích quá…”

      Nhìn người hàng ngày lớp đàng hoàng, nghiêm khắc kia giờ lại phủ phục dưới háng cậu ta mà lộ vẻ quyến rũ đến dâm đãng, điên cuồng khẩu giao, Vương Vũ Kiệt trong lòng có chút sung sướng nên lời.

      Dục vọng tà ác muốn hung hăng chà đạp, làm người kia chết sống lại, cậu ta liền nổi máu tàn sát!

      “Qua đây! Thầy, để học sinh này dạy cho thầy bài học khó quên nào!”

      Bên dưới của cậu bị lấy ra, được đùa nghịch cực kì thành thạo.

      Lục Thư Dĩnh ngừng rên rỉ, ở dưới cậu ta mà vặn vẹo người.

      “Ô… Để thầy bắn… Aa… Van em…”

      Dáng vẻ rơi lệ của cậu diễm lệ dị thường, làm cho Vương Vũ Kiệt dục hoả càng thêm tràn đầy. “Được, thầy à, xem thầy khóc lóc cũng mê người thế kia, vậy thầy vui vẻ mà bắn thôi!”

      Cậu ta tà ác hướng qua nang của cậu dùng sức mà sờ…

      “Aaa…” Khoái cảm điên cuồng chưa từng có làm Lục Thư Dĩnh cong lưng, hét lên sung sướng! “Bắn! Bắn!”

      Chất lỏng màu trắng phun đầy lên bàn nghiệm, giây phút thiêng liêng này phòng thí nghiệm hoá thành chiến trường tình ái dâm loạn.

      “Chậc, bắn nhiều quá ta, làm bẩn cả bàn rồi… Sao thầy có thể dâm loạn được như thế hả?” Cậu ta cười tà lấy tay quệt chất dịch đặc sệt, như đùa mà quét giữa mông cậu.

      “Aa… Trời ạ… Trời ạ…”

      Cúc huyệt ngay đến mình cũng ít động đến mẫn cảm phát sợ, ngón tay cậu nhóc mới đụng tới cửa huyệt, toàn thân Lục Thư Dĩnh như bị điện giật run rẩy ngừng.

      “Chậc, đói khát vậy sao?”

      “Aaa… Ngứa quá… Bên trong ngứa quá… Van em… Mau vào …”

      hết cách với thầy.” Cậu ta lắc đầu, đưa tay hung hăng đâm vào…

      “Ô aaa…”

      Ngón tay cậu nhóc ở trong mông mình kiêng nể gì mà ngó ngoáy, khoái cảm quỉ dị làm Lục Thư Dĩnh uốn éo lưng, mời gọi cậu ta xâm nhập điên cuồng hơn nữa!

      “Aa… dùng sức… Dùng sức chọc vào mông thầy !”

      “Thầy dâm đến phát sợ, thầy ạ…” Ngón tay bị cúc huyệt ẩm ướt nuốt chặt, cậu nhóc đối với người đàn ông dâm loạn này khỏi tặc lưỡi cái.

      “A… đủ… Thầy còn muốn… Cho thầy… Cho thầy !”

      Chỗ sâu trong cơ thể có loại khao khát khó hiểu, Lục Thư Dĩnh hai mắt ướt, vặn vẹo cơ thể…

      “Còn muốn cái gì, thầy? Này sao?” Vương Vũ Kiệt cười xấu xa, rút ngón tay, cầm lấy ống nghiệm cỡ lớn, hướng qua cúc huyệt tham lam kia mà tiến vào…

      “Ô aaaa…”

      “Thích chứ? Ống nghiệm này so với bảo kiếm hơn xíu thôi, cho thầy thích ứng chút, đỡ làm bông cúc này của thầy sợ.”

      “Lòng tốt” của cậu nhóc là đem ống nghiệm đưa đẩy ra vào…

      “Aa… Thích quá… A… Trời ạ… Sâu chút… Sâu thêm chút…”

      “Muốn sâu hơn tự banh mông ra coi!”

      “Được được… A… Nhanh lên…. Nhanh vào !” Lục Thư Dĩnh biết thẹn mà tự tay vòng ra sau, cố sức tách mông mình.

      “Chậc, nếu để các học sinh biết, thầy hoá học của họ dùng ống nghiệm chơi với cái mông, biết nghĩ sao nhỉ?”

      Dính vào “Cú lội ngược dòng ngoạn mục”, Lục Thư Dĩnh hoàn toàn đánh mất lí trí, chỉ lo cho ham muốn cực độ kêu gào, làm sao còn quan tâm cái gì là đạo đức nghề nghiệp chứ?

      “Ư… Họ biết cũng sao… Thầy chỉ muốn em đâm thầy… Van em dùng lực đâm thầy !”

      Cậu rên rỉ dâm loạn cuối cùng cũng làm cho lý trí của cậu nhóc văng mất!

      “A… Thầy là đồ giáo viên dâm loạn, xem em làm thầy chết này!”

      Vương Vũ Kiệt rống lên đầy thú tính, rút phắt ống nghiệm ra, đem kiếm thịt cứng như sắt của mình để ở cúc huyệt dâm đãng kia, tiến quân thần tốc…

      “Ô aaa…” Ống nghiệm đựơc rút ra liền ngay sau đó là côn thịt còn lớn hơn cắm mạnh vào mông khiến Lục Thư Dĩnh hét lên thê thảm…

      “Mẹ nó, thích muốn chết… Mông hư của thầy chặt muốn làm người ta phát điên! Aa… Thích muốn chết.”

      Cậu nhóc kích động mà đưa đẩy lưng, tại huyệt hư hỏng ẩm ướt trơn trượt, điên cuồng mà ra vào!

      “Aa… Trời ạ… Lớn quá… Ô… Chết mất…”

      Lần đầu tiên như bão quét khiến Lục Thư Dĩnh cảm thấy côn thịt của cậu nhóc đâm vào tận ruột, nhưng cậu sớm thần hồn điên đảo nên dù bị xâm phạm vẫn thấy sung sướng!

      “Aa… được rồi… Thầy chết mất! Đại trư muốn giết thầy!”

      Khoái cảm khó hình dung làm cho Lục Thư Dĩnh lắc đầu khóc lóc, cào cấu lung tung bàn.

      “A, cái mông hư này! Cho cái mông hư này chết này!”

      “A, làm , làm !”

      Lục Thư Dĩnh bị cậu nhóc làm nhục mà ham muốn dâng trào, khóc lóc vặn vẹo mông, hướng ra sau mà đẩy đưa.

      “Aaa… Đúng, làm thế , cái mông hư chính là phải xoay như thế! Xoay nhanh chút!”

      Cậu nhóc thở dốc, kích động mà đưa tay phát vào cái mông trắng như tuyết!

      “Ô aa…” Đau đớn kịch liệt cùng khoái cảm cực hạn, Lục Thư Dĩnh càng ngừng hét lên, điên cuồng vặn vẹo mông!

      “A… Thích chết thôi! Ông thầy hư này, từ nay về sau, mỗi ngày em làm thầy chết thôi!”

      Cậu nhóc mồ hôi như mưa, cắn mạnh vào vai cậu, kiếm thịt cứng rắn dùng sức đâm đến nơi sâu nhất!

      “Ô aaa…” Điểm G trí mạng trong cơ thể bị đụng mạnh, Lục Thư Dĩnh muốn phát điên, “Làm , thầy muốn em mỗi ngày đều làm vậy với thầy! Dùng sức! Dùng sức !”

      “A… Yên tâm, thầy, em khiến thầy thích đến chết! Aaa… Cái mông hư lại cắn rồi… Chặt quá… Thích quá! Thích muốn chết!” Vương Vũ Kiệt bị kích thích mà kêu to, càng ngừng đưa đẩy lưng, mãnh liệt đâm chọc làm cho cái huyệt hư hỏng kia sung sướng!

      “A… Thầy thích quá! Thầy muốn bắn… Bắn…”

      Lục Thư Dĩnh ngửa đầu hét lên, thân mình trắng nõn run rẩy, dịch trắng từ đỉnh phun mạnh ra…

      “Aa… Đừng cắn chặt như vậy!”

      Người kia kịch liệt co rút cắn chặt quy đầu mập mạp, dù cho sức chịu đựng siêu mạnh Vương Vũ Kiệt cùng chịu được lực hút này, gào thét phun đầy dịch vào nơi sâu thẳm trong người thầy giáo…

      “Trời ạ… Em muốn bắn… Aa…”

      “Aa… Nóng quá… Nóng quá… Bắn chết thầy …” Tinh dịch vừa nóng vừa đặc bắn mạnh lên vách tràng mẫn cảm, Lục Thư Dĩnh chịu nổi loại sung sướng này, cả người run rẩy, ngất xỉu trong lòng cậu nhóc…

      ***

      *bịt mũi* ị hị~~~

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      ~Chương thứ sáu~



      Nhìn thấy người kia ngất trong lòng mình, Vương Vũ Kiệt nhớ lại giây phút đương tuyệt vời chưa từng trải qua, mê đắm mà hôn lên trán thầy giáo.

      cẩn thận bế cậu lên, cậu ta rời phòng thí nghiệm, nhanh về phía ký túc.

      May là đêm khuya thanh vắng có ai, bằng khó bảo đảm có tin đồn xuất .
      Cậu ta sợ trời, sợ đất, nhưng chỉ sợ thầy gặp phiền toái, vẫn nên cẩn thận chút hơn.

      Ngay khi Vương Vũ Kiệt sắp qua rừng cây trước ki túc, đột nhiên nghe thấy tiếng rên khẽ…

      “Ư… Phong… đừng ở đây…”

      “Ha… Cưng à, vắng người như thế này… Đừng sợ, ngoan, mau mút …”

      , về kí túc làm tiếp …”

      “Em chờ được đến lúc về sao?”

      “A… Sâu quá… Đồ khốn! đánh lén!”

      “A… Cưng à, em ràng ướt hết rồi, còn muốn… Ư… Chặt thế này thích quá…”

      “Biến thái… Aa… Khỏe quá… Dùng sức… Dùng sức nữa …”

      “Aa… Thích chết mất! Tiệp, bảo bối của !”

      “Phong, khoẻ quá! Khoẻ quá! Em chết mất! Dùng sức !”

      Phong? Tiệp?

      Nghe giọng ràng là Tống Tiệp cùng Cổ Vân Phong!

      Được lắm, hai tên này ngoài mặt giả bộ đội trời chung, hoá ra sau lưng là có gian tình!

      , xem tình hình này, đại khái sớm có mấy trăm cái gian tình ấy chứ!

      Tống Tiệp này, mình xem là bạn tốt, thế mà cả mình mà cũng giấu diếm, xem về sau tôi vạch trần bộ mặt của các cậu thế nào!

      Cơ mà giờ mình cũng có “điểm yếu” người, nên đánh rắn động cỏ, trước hết vẫn nên mang thầy về .

      tay chân dám kinh động đôi “gian phu dâm phu” kia, lặng lẽ về kí túc.

      Đặt người kia còn mê man lên giường, cậu nhóc nhìn khuôn mặt say ngủ thuần khiết, dám tin đó chính là ông thầy dâm đãng vừa nãy.

      Vương Vũ Kiệt mở nước, làm đầy bồn lớn nước ấm, lại cởi đồ của cả hai, cùng nhau ngồi xuống.

      “A… Thoải mái…” Khoan khoái thở ra, cậu nhóc vuốt ve người rúc vào ngực mình, cười mỉm, “Thầy, thoải mái ?”

      “Ưm… Thoải mái…” Lục Thư Dĩnh còn như rong chơi biển, mơ hồ rên rỉ như mèo .

      Nhìn người kia dáng vẻ say mê, Vương Vũ Kiệt cười tà, đột nhiên đem ngón tay chậm rãi chui vào cửa động vừa mới bị mình hung hăng thương…

      “Ư… Đừng..” Thình lình cảm thấy dị vật, Lục Thư Dĩnh khỏi phản ứng.

      “Ngoan, phải làm sạch bên trong của thầy, là tiêu chảy đó.”

      “Làm sạch gì? Sạch cái gì?”

      “Dịch đó.”

      “Dịch? Dịch gì?” Lục Thư Dĩnh giống như người bị đập gậy, sợ tới mức lập tức tỉnh táo lại!

      Khuôn mặt tuấn mỹ của cậu nhóc gần ngay trước mặt, Lục Thư Dĩnh quả nghĩ nằm mơ.

      “Này, thầy tỉnh rồi à?’

      Nhìn cậu nhóc mỉm cười mê người, Lục Thư Dĩnh lắp bắp, “Em… Em… Tôi… Tôi…”

      “Thầy, đừng vội, chậm thôi.”

      Lục Thư Dĩnh hít hơi dài, “Em… Em sao lại ở đây?”

      “Em giúp thầy tắm rửa.”

      Tắm rửa?

      “Đúng, em giúp thầy rửa từ đầu đến chân.”

      “Từ đầu đến chân?” Lục Thư Dĩnh cúi đầu nhìn hai người trần trụi nằm trong bồn tắm, sợ tới mức nổi, ngờ cậu nhóc lại chốt câu, càng làm cậu sợ đến hận thể kiếm cái lỗ mà chui vào.

      “Đúng, cậu em của em lẫn mông thầy đều rửa tất.” Sợ thầy tin, Vương Vũ Kiệt còn giật giật ngón tay.

      “Mông?” Lục Thư Dĩnh đến giờ mới ý thức ngón tay cậu nhóc cắm ở mông mình!

      Trời ạaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Cậu chỉ nhớ cậu cẩn thận đánh đổ ống nghiệm, rồi..

      Ô… Mẹ của con ơi, chẳng lẽ mình dính phải “Cú lội ngược dòng ngoạn mục”?

      đúng, nếu vậy, phải là cậu ở cậu ta chứ, sao lại bị xuống dưới?

      Chẳng lẽ là thuốc công hiệu?

      Hay là…

      Vương Vũ Kiệt nhìn thầy mặt đầy kinh ngạc, khỏi thấy buồn cười, “Thầy, thầy có gì cứ hỏi em được rồi, đừng hao tâm tổn trí thế.”

      “Em… Tôi… lẽ… làm?”

      “Làm rồi ạ, còn vô cùng kịch liệt nữa. Thầy chẳng lẽ nhớ? bàn thí nghiệm, thầy bị em…”

      “Đừng !” Lục Thư Dĩnh đỏ mặt “Thầy nhớ! Cái gì cũng nhớ!”

      Ô… Lần đầu quý giá của cậu cùng cậu ấy, như thế nào lại làm trong mơ hồ như vậy?

      nhớ? sao, em có cách.”

      “A? Cái gì?”

      “Làm vài lần là thầy nhớ ngay.”

      Vương Vũ Kiệt cười tà, rút ngón tay, dùng sức tách cái mông khiêu gợi, đem côn thịt cương cứng của mình chọc sâu vào…

      “Aaa…”

      “Thầy nhớ chưa?”

      “Aaa… Tôi… Tôi…”

      “Vẫn chưa nhớ được à?”

      Cậu nhóc càng dùng sức chọc!

      “Aaa… Sâu quá… Sâu quá…”

      “Thầy còn nhanh nhớ ra, em càng đâm sâu à…”

      “Nhớ… Thầy nhớ rồi… Em đừng vào thêm nữa…”

      “Nhớ rồi? Tốt, thế thầy nhất định nhớ mình lúc ấy chủ động lẳng lơ thế nào ?”

      Chủ động? Lẳng lơ?

      Lục Thư Dĩnh xấu hổ, giận dữ kêu to “ thể! Thầy… Thầy làm sao có thể?”

      “Thầy cần giả vờ. Em biết, thầy bình thường giả bộ làm tấm gương tốt, dám chắc biểu ra, nhưng từ giờ, thầy cứ yên tâm mà thể bản tính dâm đãng của mình , học sinh này cười thầy đâu.”

      Bản tính dâm đãng?

      thể nào, chẳng lẽ sau khi dính phải “Cú lội ngược dòng ngoạn mục”, mình còn biết xấu hổ?

      Ô… Làm sao bây giờ? Cậu ta hẳn khinh thường mình lắm!

      Dự tính ban đầu khi phát minh căn bản ngược lại rồi!

      Cậu muốn cùng cậu nhóc dấu mây mưa, muốn thần hồn điên đảo mà ở cậu ta, nhưng giờ xem ra… Cảng lúc càng có khả năng…

      Làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

      Nhưng tình cho Lục Thư Dĩnh tự vấn nhiều, hung khí của cậu nhóc như ở chỗ người mà điên cuồng tiến vào cơ thể cậu, chút cuốn cậu vào cơn lốc đương…

      Sáng hôm sau, thấy tinh thần sáng láng hẳn.

      “Thầy, xuống giường.”

      Người giường nhúc nhích.

      xong, có lẽ do tối qua quá kịch liệt chăng?

      Nhưng tối qua, thầy kêu đến chết sống lại, hình như có vẻ rất thoải mái, hẳn là tổn thương gì đâu ha?

      Nhưng nhìn bộ dạng yếu ớt của cậu, quả khiến người khác lo lắng.

      “Thầy, có khoẻ ?” Vương Vũ Kiệt ngồi bên giường, sờ trán.

      A, quả có hơi nóng.

      “Ưm… Mấy giờ rồi?” Lục Thư Dĩnh nửa tỉnh nửa ngủ, khẽ hỏi.

      “Bảy rưỡi.”

      “Cái gì?’ Lục Thư Dĩnh nhảy dựng giường! “ xong, mau muộn mất.”

      “Thầy! Thầy nằm xuống.” Vương Vũ Kiệt đưa cậu quay lại giường, “Thầy hơi sốt, em xem hôm nay vẫn nên nghỉ giường ngày, em mời bác sỹ qua.”

      Nhìn bộ dạng quan tâm của cậu nhóc, Lục Thư Dĩnh thấy ngọt ngào. “Thầy sao, năm nhất có bài kiểm tra quan trọng, thầy nhất định phải !”

      “Thầy sao?” Vương Vũ Kiệt sờ sờ mặt cậu.

      Lục Thư Dĩnh khuôn mặt hơi đỏ lên. “Thầy… Thầy sao… Để uống thuốc là được rồi.”

      “Em phòng y tế lấy thuốc cho thầy, thầy trước tiên dậy rửa mặt chải đầu, chúng ta cùng ăn sáng.”

      , còn thời gian.”

      được, tối qua em làm cho thầy mệt chết rồi, nhất định phải ăn chút gì bổ sung thể lực mới được.”

      Cậu nhóc nghiêm nghị , Lục Thư Dĩnh nghe lại đỏ mặt hồng tai.

      “Em… Em đừng nữa. Thầy , thầy là được chứ gì.”

      Nhìn cậu chạy trối chết, Vương Vũ Kiệt cười ha ha.

      Lục Thư Dĩnh cùng Vương Vũ Kiệt lần đầu tiên cùng ăn sáng, cho nên bước vào nhà ăn, lập tức bị bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên vây quanh.

      Duẫn Thiên Kì hướng qua họ vẫy tay, “Thầy Lục, là hiếm thấy, ngồi bên này ạ.”

      “Cám ơn.” Lục Thư Dĩnh hơi hơi gật đầu.

      “Cẩn thận.” Vương Vũ Kiệt kéo ghế ra, giúp thầy từ từ ngồi xuống.

      Hành động dịu dàng tưởng của ông bạn tốt làm cho Duẫn Thiên Kì cùng Tống Tiệp ngạc nhiên thôi.

      “Này, thằng nhóc này ăn nhầm thuốc à?” Tống Tiệp thào vào tai Duẫn Thiên Kì. “Còn chưa bao giờ thấy cậu ta hầu hạ ai chu đáo như vậy.”

      “Đúng, còn phủi ghế cho thầy nữa chứ.” Duẫn Thiên Kì cũng cảm thấy kì quái.

      “A, tớ biết rồi. Có khi cái tên Vương Vũ Kiệt biết tiết tháo này xực thầy rồi cũng nên?”

      “Trời ạ, có lẽ?”

      “Khó lắm, cậu đừng quên, cái tên đó chính là nam nữ gì cũng ăn tuốt, thầy Lục tuy lớn tuổi hơn bọn mình, nhưng cũng là người đẹp, khó bảo toàn tên Vương Vũ Kiệt kia xuống tay. Được, chúng ta cứ chờ coi, kiểu gì cậu ta chả lộ ra.” Tống Tiệp cười hắc hắc.

      “Này, Tống Tiệp, cậu cười cái gì?” Vương Vũ Kiệt nhíu mày.

      “A, tôi trưng bày nụ cười hoan nghênh thầy Lục đó.”

      “Cũng đừng cười trông ghê như vậy chứ?” Vương Vũ Kiệt rất bằng lòng việc thằng bạn phóng điện loạn xạ với người kia.

      “Ghê? Nụ cười của tôi nổi tiếng khắp trường là như ánh mặt trời mà ghê? Thầy, thầy phân xử cho em.” Tống Tiệp cố ý ngồi cạnh thầy, giả bộ làm mặt đáng thương.

      mà, trò Tống cười rất ưa nhìn.”

      Lục Thư Dĩnh biết Tống Tiệp với Vương Vũ Kiệt là bạn tốt, vì cái gọi là nhau cả đường lối về, tự nhiên đối với Tống Tiệp cũng rất thiện ý.

      “A, nghe chưa? Thầy Lục tôi cười rất ưa nhìn đó.”

      “Ưa á? Gian muốn chết.” Vương Vũ Kiệt cười nhạt.

      Tống Tiệp nhìn thằng bạn có vẻ sắp giận đến nơi, trong lòng đoán ra tám chín phần, nhưng vẫn cố ý thân thiết với thầy, “Thầy, nếu thầy thích, từ này mỗi ngày em đều cười cho thầy xem.”

      “A, được.” Lục Thư Dĩnh vui vẻ mỉm cười.

      Cậu luôn ở trong phòng thí nghiệm, rất ít tiếp xúc, nhìn thấy bạn bè thân mật của người , trong lòng rất vui vẻ, nghĩ làm vậy càng dễ tiếp cận hơn.

      Nào biết mình cứ làm vậy là tự đánh đổ bình dấm chua!

      “Thầy, xem ra thầy với học sinh nào cũng “thân mật” nhỉ?” Vương Vũ Kiệt nhận ra bất giác lời mình tràn đầy ghen tuông.

      Từ trước đến nay cậu nhóc vẫn quen là trung tâm thế giới, nay lần đầu tiên biết mùi ghen tị.

      “Đúng, lần trước tôi làm bài tốt, thầy những phạt còn phụ đạo tôi sau giờ học nữa đó.” Tống Tiệp đổ thêm dầu vào lửa.

      Lục Thư Dĩnh nghe bọn họ khen mình trước người , còn ngây thơ cao hứng gật đầu, “Mấy em có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể tìm thầy.”

      Cái gì?

      Này đúng là ông thầy dâm loạn mà!

      Vừa với làm với mình, lập tức chuyển hướng mục tiêu sang học sinh khác.

      Đáng ghét! Mất công mình còn lo ta bị thương, quả thực là ngu mà!

      Vương Vũ Kiệt đố kị dâng cả lên trời, ngay cả bữa sáng cũng ăn.

      Cậu ta lạnh lùng đứng dậy, mở miệng: “Mọi người cứ ăn uống, chuyện, tôi trước.”

      “A? Còn bữa sáng chưa ăn mà.” Lục Thư Dĩnh khó hiểu hỏi.

      “Em muốn ăn.”

      ăn? Thầy cũng ăn, chúng ta với nhau.”

      Nhìn thấy thầy muốn đứng dậy cùng mình, Vương Vũ Kiệt trong lòng khá lên tí, nhưng nghĩ mình cũng chỉ là trong những “học sinh” của a, lại thấy khó chịu.

      cần! Buổi sáng em còn có hẹn, rảnh cùng thầy, gặp sau.”

      Nhìn cậu nhóc quay đầu mà bỏ , Lục Thư Dĩnh tâm như bị ai đào bới, rất khó chịu.

      Có hẹn?

      Cậu ta có hẹn?

      Với ai? Là tóc dài xinh đẹp sao? Hay cùng cậu bé xinh xẻo nào đó?

      Lục Thư Dĩnh theo tài liệu điều tra, được biết người hay kết giao nhất chính là hai mẫu người .

      là khó chịu… Lòng khó chịu mà…

      phải tối qua mới vừa vui vẻ sao?

      Vì cái gì cậu sáng sớm tìm người khác?

      Chẳng lẽ tôi đủ thoả mãn cậu sao?

      Rốt cuộc muốn tôi thế nào cậu mới ở bên tôi?

      Lục Thư Dĩnh thương tâm muốn khóc.

      Mười sáu tuổi được tôn là thiên tài hoá học, khi rơi vào chuyện đương, cũng chả khác gì học sinh mẫu giáo.

      Tống Tiệp cùng Duẫn Thiên Kì thấy hai mắt thầy hồng hồng, trong lòng cũng thấy áy náy.

      Hai người chỉ là đùa chơi cho vui, ngờ thằng bạn lại phản ứng như thế, khiến cho thầy buồn, là bất ngờ.

      “Thầy, sao chứ?” Tống Tiệp quan tâm hỏi.

      “Thầy, mau ngồi , bữa sáng nguội hết rồi.” Duân Thiên Kì cũng nhanh ra an ủi người đàn ông đáng thương.

      … Thầy đói, trước nhé.”

      Nhìn thầy Lục vốn luôn bình tĩnh nay hồn xiêu phách tán bỏ , Tống Tiệp cùng Duẫn Thiên Kì khỏi cảm thán.

      “Ai, Vương Vũ Kiệt này đúng là ưa làm khổ người ta mà! Thầy Lục mới đến hai ngày, bị cái tên công từ bột kia câu mất hồn rồi.” Duẫn Thiên Kì bất bình .

      “Đúng, tớ thấy thầy Lục nhất định là tan nát cõi lòng. Cái tên kia chưa từng kết giao với ai quá hai tuần đâu đấy.”

      “Thầy đáng thương quá.”

      “Đúng, đáng thương.” Tống Tiệp lắc đầu thở dài.

      Đột nhiên, di động trong túi Tống Tiệp rung lên.

      Cậu cầm lấy, hoá ra là người nhắn tin qua.

      Cậu lòng đầy ngọt ngào mở ra coi.

      thấy em nên tự thương chính mình , dám trước mặt dụ dỗ thầy hả? Về phòng đợi ngay!”

      Tống Tiệp đọc đến đây, sợ tới nhũn cả chân.

      Aaaa! Chết rồi!

      Vừa nãy chỉ lo trêu Vương Vũ Kiệt, như thê nào lại quên mất ông chồng ghen tuông siêu cấp vô địch ngồi bàn bên cạnh chứ?

      Ô… Phen này chết chắc!





      Tới giờ học, Lục Thư Dĩnh cũng thấy cậu nhóc dấu xuất .

      Cậu ta… Quả nhiên có hẹn sao?

      Làm sao bây giờ? Nếu cậu ấy bao giờ… để ý mình nữa, mình nên làm gì đây?

      Thầy Lục tinh thần hoảng hốt, cũng phát bảng mình viết sai vài phương trình.

      “Kì lạ, phương trình này sao đúng? Thầy có phải viết sai ?” Học sinh nam có thành tích hoá học tốt nhất lớp nghi ngờ .

      “Please, thầy chính là mang danh thiên tài hoá học đó, nhắm mắt cũng có thể viết ra, thầy ấy sao có thể viết sai? Nhất định là cậu làm được mà giả vờ.” Học sinh nữ ái mộ thầy khinh thường .

      “Cậu ai làm được mà giả vờ?”

      Ngay khi hai người sắp cãi nhau, Vương Vũ Kiệt đột nhiên ôm mắt to tóc dài xinh đẹp vào.

      Học sinh Thượng Lạc nhìn thấy Vương Vũ Kiệt cà lơ phất phơ, lập tức hò hét ngay tại trận.

      “Này, Vương Vũ Kiệt, cậu coi phòng học như ngoài đường à? Hơi quá đáng rồi đấy!”

      “Đúng vậy, thầy, thầy cũng nên quản giáo cái lũ Hữu Thượng ăn chơi trác táng , kì cục!”

      Nhìn học sinh Thượng Lạc công kích thần tượng của mình, học sinh Hữu Thượng lập tức phản kích!

      “Hừ, tôi thấy các cậu là đồ nhen đố kị hả?”

      “Đúng, cán trưởng Vương đẹp trai như thế, mang theo người đẹp dù có là chuyện kinh thiên động địa cũng đâu đến lượt các cậu quản?”

      Hai bên tiến lên, ai nhường ai.

      Vương Vũ Kiệt giống như liên quan, vô tư cười với người đẹp.

      Lục Thư Dĩnh bục giảng, ảm đạm gì, trong lòng chua xót.

      Đột nhiên, cậu nhóc biết gì với xinh đẹp đó, chợt cười khanh khách, dám bạo dạn ngồi lên đùi cậu ta, hôn cái chụt lên miệng!

      Lục Thư Dĩnh buồn bã, đột nhiên thấy hình ảnh đó, cơn buồn nôn trào lên miệng!

      Cậu che miệng, yếu ớt , “Thầy… Thầy khoẻ, các em tự học.”

      Nhìn thấy người kia lảo đảo lao ra khỏi phòng, Vương Vũ Kiệt lập tức đứng lên.

      “Vũ Kiệt, sao thế?” xinh đẹp kéo tay cậu ta.

      “Tôi qua chỗ thầy.” Vương Vũ Kiệt đứng dậy muốn .

      “Đừng ! Thầy thấy khoẻ xuống phòng y tế, liên quan gì?” ta bất mãn giữ tay.

      “Tôi làm gì mới liên quan ! Buông tay!” Vương Vũ Kiệt lo cho sức khoẻ thầy, có thời gian dây dưa, lạnh lùng gạt tay, nhanh chóng ra ngoài.

      Lục Thư Dĩnh nén cảm giác muốn nôn, chạy đến toilet, nôn ra bồn rửa…

      “Ụa… Ư…”

      Bởi vì buổi sáng ăn gì, nôn ra toàn nước chua, cậu chỉ dùng nước rửa sạch miệng, yếu ớt dựa vào bồn rửa thở…

      Nghĩ tới cậu nhóc kia cùng đó hôn nhau, Lục Thư Dĩnh nước mắt rốt cuộc cũng chảy…

      Đừng… Đừng thích ngừơi khác có được ?

      Tôi biết tuổi mình so với em có lớn hơn, lại là đàn ông, nhưng tôi thực rất … rất em…

      Xin hãy để tôi ở bên em…

      Cho dù là giây cũng đựơc, xin em đừng thế, đừng rời khỏi tôi…

      “Thầy, thầy khoẻ chưa?”

      Giọng cậu ta vang lên sau lưng, Lục Thư Dĩnh giật nảy, lập tức lau vội nước mắt. “Thầy… Thầy sao.”

      sao? Ngẩng lên em xem.” Vương Vũ Kiệt đứng ở phía sau, .

      Lục Thư Dĩnh sợ cậu ta phát ra mình khóc, nào dám ngẩng lên. “Thầy thực sao, em… Sao em lại tới đây?”

      “Thân là bạn cùng phòng với thầy, em đương nhiên phải quan tâm thầy chứ.”

      Bạn cùng phòng? Tôi chỉ là bạn cùng phòng với em sao?

      Lục Thư Dĩnh nghe cậu ta hề vấp, trong lòng đau đớn.

      “Tôi có thể tự chăm sóc, sao, em… Em về phòng học .”

      sao?”

      Cậu ta đột nhiên xoay người kia lại, kéo vào lòng.

      “Thầy khóc?” Vương Vũ Kiệt nâng cằm thầy, buộc cậu ngẩng lên, cho đến khi thấy hai mắt sưng đỏ của cậu.

      có!” Lục Thư Dĩnh vội nhắm mắt, né tránh cái nhìn của cậu ta.

      “Còn dám lừa em?” Vương Vũ Kiệt tay kéo cậu vào WC, đóng sầm cửa lại.

      “Em… Em muốn làm gì?” Lục Thư Dĩnh bị hành động của cậu ta doạ.

      “Làm gì?” Vương Vũ Kiệt đem thầy ép vào tường, cười xấu xa, “Ép cung à.”

      “Ép… Ép cung? Ép cung cái gì?” Dính sát vào cơ thể rắn chắc kia, làm cho Lục Thư Dĩnh bắt đầu thở gấp gáp.

      cho em, thầy vì cái gì mà khóc?” Kỳ Vương Vũ Kiệt trong lòng mơ hồ biết đáp án, nhưng cậu ta vẫn muốn ép người này .

      “Thầy …”

      , em quay lại với bé kia!” Vương Vũ Kiệt giả quay .

      “Đừng!” Lục Thư Dĩnh hét to, từ sau lưng ôm chặt lấy cậu ta!

      “Đừng cái gì?” Vương Vũ Kiệt cứng rắn , từng bước ép sát.

      “Thầy … Thầy muốn em tìm ấy! Đừng !” Lục Thư Dĩnh rốt cuộc nhịn đựơc mà đau đớn khóc thút thít.

      Nước mắt của người kia đọng sơmi, làm cho cậu ta tim đập mạnh, nỗi tức giận buổi sáng biến mất còn dấu tích…

      “Thầy,” Vương Vũ Kiệt xoay lại, hôn lên những giọt nước mắt. “Hai ta giao dịch .”

      Cậu ta dịu dàng khiến Lục Thư Dĩnh trong nháy mắt như bị say, chăm chăm nhìn, “Giao dịch gì?”

      “Ngoài em ra, từ nay về sau thầy bao giờ… cười trước mặt học sinh khác, em cũng bao giờ tìm con nữa.”

      cười với học sinh khác?

      Thực quá dễ, cậu vốn cũng ít cười.

      Vậy cậu nhóc cũng tìm con nữa, quá tuyệt!

      Giao dịch này có lợi quá !

      Lục Thư Dĩnh vội vàng gật đầu, “Thầy đồng ý! Thầy đồng ý với em!”

      “Tốt.” Vương Vũ Kiệt hài lòng gật đầu, “Nhất là với Tống Tiệp cùng Duẫn Thiên Kì, thầy tuyệt đối được tiếp cận họ.”

      Cậu nhóc vội vàng dạy bảo.

      Cậu ta cùng hai người kia nhiều năm là bạn, đương nhiên biết họ có mị lực khôn cùng.

      Tống Tiệp là kiện tướng thể dục thể thao, dáng người rắn chắc, nghe có khả năng phi thường có biệt danh là “thiên nhân trảm”, biết bao người chết mê chết mệt!

      Duẫn Thiên Kì tuy là tiểu xử nam kinh nghiệm, nhưng thông minh tuyệt đỉnh, hiểu thông biết rộng, chỉ học sinh, cả nhiều thầy giáo cũng mến cậu ta, đối với cậu ta chiều vô cùng.

      Đây là hai phần tử siêu cấp nguy hiểm, Vương Vũ Kiệt tuyệt đối cho bọn họ có cơ hội tiếp cận thầy!

      “Nhưng… Bọn họ phải bạn em sao?” Lục Thư Dĩnh khó hiểu hỏi.

      Vương Vũ Kiệt nghe vậy có chút ngượng, nhưng vẫn làm mặt bình thường, ngoan cố , “Thầy phải xen vào! Cứ theo lời em là được, bằng huỷ giao dịch!”

      “Đừng! Thầy làm! Về sau tuyệt đối lại gần họ, tuyệt đối cười với họ!” Lục Thư Dĩnh vội vàng đồng ý.

      Cậu với tình hề có kinh nghiệm, căn bản biết cậu nhóc kia vì ghen nên mới ngăn cho cậu tiếp cận người khác.

      Nhưng trong lòng cũng buồn vì người thích cậu lại gần bạn của cậu ta, tức là vẫn giữ khoảng cách với cậu.

      sao! Chỉ cần cậu ấy tìm con , cậu chắc chắn có cơ hội.

      Đúng, cậu nhất định phải cố gắng cải tiến, đem “Cú lội ngược dòng ngoạn mục” thay thành “Hết hy vọng mà lăn xuống dưới”!

      Làm cho cậu ta từ nay về sau trong lòng chỉ có mình cậu!

      Cậu hề nhận ra mị lực bản thân, chỉ cố nghĩ phát minh thuốc mới, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của cậu ta…

      ***

      Ôi, đôi “gian phu dâm phu* :-((~~~ Phong ôi, Tiệp ôi~~~
      honglak thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      ~Chương thứ bảy~(1)



      Đạt được giao dịch quan hệ hai người từ nay về sau hoàn toàn thay đổi.

      Lục Thư Dĩnh duy trì thái độ, dạy học rất trách nhiệm, nhưng với học sinh lại giữ khoảng cách, nhất là Tống Tiệp cùng Duẫn Thiên Kì mà cậu nhóc đặc biệt dặn dò, cậu nhìn thấy là như thấy quỷ, trốn tránh suốt.

      Vương Vũ Kiệt cũng xoá hết số của “bạn tình” điện thoại, còn liên lạc với ai, đúng như lời cậu ta hứa, rốt cuộc còn tìm con nữa.

      Chuyện này khiến toàn trường kinh sợ, các học sinh nữ với tinh thần quần chúng mà háo hức đoán già đoán non coi ai là hồ ly bắt hồn vị công tử kia, khiến cậu ta giữ mình đến thế.

      “Đáng ghét, nếu để bản đại tiểu thư tìm ra con hồ ly hư hỏng đó, nhất định xử đẹp!”

      “Đúng, nhất định phải lột da con hồ ly đó, chặt chân nó coi có còn hư hỏng được ?”

      “Ô… Tớ muốn Vương Vũ Kiệt ai, ấy là của tớ! Là của tớ!”

      “Please! Vũ Kiệt nào của cậu? Là của tớ chứ?”

      “Là của tớ!”

      “Của tớ!”

      Mấy thiên kim đại tiểu thư xinh như hoa vì tranh đoạt người thiếu chút nữa đánh nhau.

      “Rồi! Đừng ồn nữa!” Nữ sinh cầm đầu đứng dậy, “Mọi người ở đây cãi nhau làm gì? Chúng ta cần phải tìm ra kẻ thù chung mới đúng chứ.”

      “Đúng, đúng vậy, chúng ta nhất định phải đem con hồ ly biết xấu hổ đó lôi khắp phố thị chúng!”

      “Được, chúng ta bàn xem, con hồ ly ấy ở đâu?”

      “Nhất định là trong trường!”

      “Đúng, Vũ Kiệt chưa từng hẹn hò ngoài trường!”

      “Được, nếu bọn họ có tư tình, ngày mai hoạt động của trường con hồ ly đó nhất định . Chúng ta để mắt kĩ, ngàn vạn lần đừng tha cho kẻ khả nghi nào!”

      Vương Vũ Kiệt thân là cán trưởng vui chơi của Thượng Lạc Hữu Thượng, tổ chức hoạt động chung cho toàn trường. Điểm đến là “Royal Amusement Park”, chủ đề là “Thử lòng can đảm”!

      Hoạt động này công bố, trong ba phút vé bán hết, thiếu chút nữa là bạo loạn.



      Hôm nay trời quang đãng.

      Là ngày thích hợp để chơi.

      Băng đảng nữ sinh mỗi người đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, tranh nhau khoe sắc.

      Các nam sinh nóng lòng muốn được khoe ra khí khái nam nhi trước mặt chị em, làm hùng cứu mỹ nhân!

      Toàn thể chia ra làm mấy xe du lịch sang trọng, từ từ xuất phát!

      Vương Vũ Kiệt thân là người chủ trì, ở xe do cậu ta xếp đặt, muốn ai ngồi với ai còn phải do cậu ta sao.

      Lúc mọi người lên xe, lập tức tiếng than vang dậy trời đất!

      “Khốn! Vì cái gì tôi phải ngồi cùng lũ Thượng Lạc nhà quê này?”

      “Cậu mới khốn đó! Bản đại gia mới chẳng thích ngồi cùng lũ Hữu Thượng gối thêu hoa*!”

      “Cậu ai gối thêu hoa?”

      “Chính cậu đó!”

      Hai bên chiến đấu túi bụi, Vương Vũ Kiệt ngồi cùng chỗ với thầy, quay qua thấy cậu vui vẻ nhìn đám con trai.

      “Thầy, thầy giống học sinh tiểu học được ra ngoài chơi xa thế? là thấy vui vậy sao?”

      “Xin lỗi,” Lục Thư Dĩnh có chút ngượng mà cười, “Thầy trước giờ tham gia hoạt động trường, cho nên có chút hưng phấn..”

      thể nào?” Vương Vũ Kiệt kinh ngạc hỏi, “ lần cũng ?”

      “Ừ, lần cũng có. Thầy khi ấy chỉ đọc sách, thầy cùng cha mẹ đều cho rằng tham gia loại hoạt động này bằng đem thời gian để học, cho nên lần cũng chưa ghi tên cho thầy .” Nhớ lại thời thơ ấu buồn tẻ của mình, Lục Thư Dĩnh có chút ngậm ngùi.

      Trước kia chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu, chưa bao giờ nghĩ mình bỏ qua những gì, nhưng tại ngồi cùng cậu nhóc, bị cuốn hút vào cuộc sống phóng khoáng của cậu ta mới biết hoá ra mình bỏ lỡ biết bao chuyện hay.

      “Thầy, đừng lo, đọc sách em theo thầy được, nhưng chơi lại là điểm mạnh của em, nghiệp ăn chơi của cha em sau này cũng muốn em kế thừa, cam đoan về sau cho thầy chơi thoả thích!” Vương Vũ Kiệt nhìn cậu nháy mắt tinh nghịch.

      Về sau?

      Chẳng lẽ cậu ấy thực tính đến việc theo mình đến sau này sao?

      Lục Thư Dĩnh nghe vậy quả thực vui biết thể thế nào, đành cười ngây ngô.

      Nhìn đến người mang danh thiên tài hoá học có bộ dạng ngố tưởng, Vương Vũ Kiệt cảm thấy cực đáng , hận thể ôm mà cạp cho hai miếng.

      Nhìn cậu ta nhìn chằm chằm mình, Lục Thư Dĩnh khuôn mặt đỏ len, “Trò Vương, em… Em đừng như vậy…”

      “Trò Vương?” Vương Vũ Kiệt bất mãn nheo mắt, cúi đầu vào tai cậu, “Thầy, thầy quên tối qua giường em phạt thầy thế nào rồi à?”

      Nhớ tới tối qua giường bị cậu ta “xử phạt”, Lục Thư Dĩnh mặt càng đỏ, “Ư… Xin lỗi…”

      “Nào, gọi lại xem nào.”

      “Kiệt…”

      Giọng cậu thẹn nên như muỗi kêu, nhưng Vương Vũ Kiệt vẫn thấy mãn nguyện mà cười.

      “Lần này tạm tha cho thầy, lần sau còn gọi sai, giá rẻ đâu.”

      “Biết rồi…”

      Hai người ngọt ngào với nhau, khí vô cùng thân mật, bỗng nhiên bị Duẫn Thiên Kì cùng Tống Tiệp phá ngang!

      “Vương Vũ Kiệt! Cậu làm cái quái gì đó? Thế nào lại xếp tớ với Lôi Kình ngồi với nhau!” Duẫn Thiên Kì quả thực điên lên!

      “Vương Vũ Kiệt! Cậu làm cái quái gì đó? Thế nào lại xếp tôi ngồi với Cổ Vân Phong?” Tống Tiệp cũng kháng nghị.

      “Hử? Cậu vì sao lại muốn ngồi cùng Cổ Vân Phòng?” Duẫn Thiên Kì nghiêm nghị hỏi.

      “Ách…”

      Bởi vì tớ hận thể từng giây từng phút cùng chồng dính cùng chỗ đó!

      Rất muốn trả lời như thế nhưng Tống Tiệp cũng chỉ có thể im.

      Vương Vũ Kiệt biết tỏng Tống Tiệp cùng Cổ Vân Phòng là đôi “gian phu dâm phu” gian tình rất cuồng nhiệt, nhưng để trả thù lần trước cậu ta trêu mình nên cố ý cho hai người ngồi với nhau.

      “Ai cha, bạn Tống, bạn phải luôn miệng ghét Cổ Vân Phong sao? Thân là bạn tốt của tớ, đương nhiên thể để cậu bị tra tấn được.” Vương Vũ Kiệt làm bộ muốn giúp bạn mà tiếc gì mạng sống.

      “Nhưng tôi…”

      “Nhưng cái gì? Xếp thế còn ưng hả? Cậu vừa lòng sao?” Duẫn Thiên kì trừng mắt liếc.

      “Đúng, đúng, vừa lòng… Quả quá vẹn toàn!”

      Đáng ghét, vất vả lắm cả nhà người ta mới cùng nhau chơi được, ngờ uyên ương lại bị chia lìa sang hai xe!

      Này quả là cực kì bi thảm mà!

      Tống Tiệp là câm như ăn hoàng liên*, khổ lên lời!

      Nhìn thằng bạn bộ dạng đau đớn, được gì, Vương Vũ Kiệt khỏi cười thầm.

      Hừ, cho chừa.

      Ai kêu cậu trêu bản thiếu gia? Giờ đau chưa?

      Coi từ nay về sau cậu còn dám đắc tội với tôi?

      “Này, Vương Vũ Kiệt, cậu bất công quá ? Nếu tách Tống Tiệp cùng Cổ Vân Phong rồi, vì cái gì lại cố tình xếp tôi cùng Lôi Kình chỗ? Cùng cậu ta ở kí túc xá, ngẩng đầu thấy, cúi đầu là gặp, đủ khổ rồi, vất vả lắm mới được chơi, vẫn phải ngồi cùng chỗ, cậu muốn chỉnh tôi chứ gì?” Duẫn Thiên Kì tức giận chất vấn.

      “Nóng cái gì? Bình tĩnh , Thiên Kì, tôi hỏi cậu, lần này chủ đề hoạt động là gì?” Vương Vũ Kiệt làm bộ đứng đắn.

      “Này với chủ đề có liên quan gì? Cậu đừng đùa.” Duẫn Thiên Kì trừng mắt.

      “Cậu cứ trả lời .”

      “Chủ đề phải là thử thách lòng can đảm sao.”

      “Đúng! Nếu là thử lòng can đảm, phải thử coi cậu ghét cái gì có thể chịu được nó hay , cho nên A Kì, kỳ đem xếp cậu cùng Lôi Kình chỗ là phần của hoạt động. Tôi đây là có lòng tốt, cậu hiểu ?”

      “Cậu ngụy biện có!” Duẫn Thiên Kì trời sinh thông minh, ngốc đến mức tin vào mỏ thằng bạn!

      “Ha ha, vẫn là Thiên Kì thông minh, lừa được cậu. Kỳ , A Kì, là tôi giúp cậu báo thù đó.”

      “Báo thù?”

      “Đúng, lẽ cậu quên cậu có tật say xe à? Đến lúc đó Lôi Kình làm trò khó chịu, cậu cứ thế phun lên người cậu ta, chắc cú là cậu ta tức đến khóc thét!”

      “Ha ha, chiêu này tuy hơi độc, nhưng lại rất thích hợp với cái tên đó! Được, ý này được!” Duẫn Thiên Kì lúc này mới vui vẻ cười to. “ hổ là em tốt, cảm ơn!”

      Nhìn Duẫn Thiên Kì cao hứng phấn chấn rồi, Vương Vũ Kiệt thiếu chút nữa cười đứt ruột.

      “Em ấy à, là nghịch ngơm.” Lục Thư Dĩnh chiều nhìn cậu ta. “Nào, uống nước hoa quả , buổi sáng thầy mới làm đó.”

      “Thầy uống , em thích uống thứ thầy uống dở.” Vương Vũ Kiệt cười tà.

      Lục Thư Dĩnh mặt đỏ lên, “Này… Như vậy tốt, có nước bọt của thầy…”

      “Em thích uống nước bọt của thầy đó, quả là quỳnh tương ngọc lộ cũng kém xa.” Vương Vũ Kiệt cười gian. “Nhưng… Em còn muốn uống thứ khác giông giống thế cơ.”

      “Cái gì vậy?”

      Vương Vũ Kiệt ghé vào tai cậu , “Dịch của thầy.”

      Lục Thư Dĩnh nghe vậy lập tức ngây ra như gà gỗ.

      Sau đó giây, khuôn mặt lập tức bùm phát đỏ như Quan Công.

      Vương Vũ Kiệt nhìn vẻ đáng của thầy, nhất thời cười ha ha…





      Ngồi hai tiếng xe, rốt cuộc cũng đến nơi.

      Royal Amusement Park có đủ loại trò chơi sôi động, nhưng lần này chủ đề là “thử lòng can đảm” nên mọi người tự nhiên có mục tiêu là khu “Thử thách cuối cùng”.

      “Mọi người chú ý.” Vương Vũ Kiệt lớn tiếng , “Lần này thách thức đầu tiên là nhà ma, mọi người chia ba tổ, theo trình tự mà vào, người nào ở trong đó quá ba mươi phút, đều bị loại.”

      Các nữ sinh nghe đến hai chữ “nhà ma”, bắt đầu ồn ào…

      “A, đáng sợ! Người ta muốn vào!”

      “Đúng vậy, lá gan người ta lắm, cần người bảo vệ à!”

      Nhìn các nữ sinh mảnh mai, đống nam sinh lập tức vỗ ngực, xung phong nhận việc mà tự chạy ra!

      ***

      *gối thêu hoa: chỉ những người chỉ có hình thức mà có học thức.

      *hoàng liên: cây thuốc tên khoa học là Coptis teeta Wall, vị đắng
      honglak thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      ~Chương thứ bảy~(2)

      “Yên tâm! Bọn tớ bảo vệ các cậu!”



      “Đúng, quỷ mà nhìn thấy bọn này, nhất định liền bị doạ mà chạy!”

      nhảm! Bộ dạng các cậu so với quỷ còn kinh hơn, bọn chúng đương nhiên bị các cậu doạ chạy rồi! Bọn tôi mới cần đám nam sinh thối các cậu bảo vệ!” Các nữ sinh đều có “mục tiêu” dấu, đều chạy mất!’

      đến ba giây!

      Lục Thư Dĩnh, Vương Vũ Kiệt, Tống Tiệp, Cổ Vân Phong, Duẫn Thiên Kì cùng Lôi Kình, mấy vị quan trọng đều bị nữ sinh bao vây xung quanh.

      Vương Vũ Kiệt đối với thầy tính sở hữu rất mạnh, làm sao có thể để cho cậu có cơ hội tiếp cận nữ sinh, lập tức làm mặt lạnh, “Mọi người theo thứ tự, rời khỏi nhóm! Bằng đều coi như bỏ cuộc.”

      Các nam sinh đều vỗ tay trầm trồ khen.

      Các nữ sinh méo miệng, cam lòng mà trở lại nhóm.

      Mọi người đến cửa nhà ma, nối đuôi nhau vào.

      Bên trong ma trơi lập loè, gió lạnh từng đợt, trong khí tràn tiếng cười quỷ quái.

      Nữ sinh nhát gan mới vào chưa được phút, sợ tới hét lên chói tai liên hồi.

      “Thầy, có sợ ?” Vương Vũ Kiệt trong bóng tối nắm chặt tay người kia.

      Lục Thư Dĩnh nhìn nhã nhặn, nhưng cá tính lại lạnh lùng bình tĩnh, coi trọng khoa học, nên với loại giả thần giả quỷ này tự nhiên cũng thấy sợ.

      Nhưng nghe cậu nhóc quan tâm thế, trong lòng thấy rất ngọt ngào, hạ giọng , “Ừ, có chút.”

      “Đừng sợ, thầy cứ theo sau em, cứ để em.” Vương Vũ Kiệt cầm tay thầy, dịu dàng .

      Cuộc đời cậu ta lần đầu tiên có người để bảo vệ, cơ thể nhất thời tràn đầy sức mạnh.

      Lục Thư Dĩnh trong lòng cảm động, nắm chặt tay cậu ta, cầu cho giây phút này là vĩnh hằng…

      Mọi người chậm rãi trong khí khủng bố, ngay tại khúc quanh…

      bàn tay quỷ đầm đìa máu đột nhiên từ trời giáng xuống!

      “Aaaa!”

      Đám người gan bé, cả nam lẫn nữ lập tức sợ vãi ra quần, chạy trối chết!

      Vương Vũ Kiệt cùng Lục Thư Dĩnh bị đám người kích động làm cho tách nhau ra!

      “Thầy!” Trong tay còn hơi ấm, Vương Vũ Kiệt căng thẳng kêu to!

      Đáng tiếc mọi người la hét sợ hãi, tiếng gầm của cậu ta bị át .



      Lục Thư Dĩnh trong lòng tuy sợ, nhưng cũng muốn tách ra khỏi người , cứ thế liều mạng rẽ đám người, muốn tìm bóng dáng cậu ta…

      Đột nhiên, kịp phòng bị, cánh tay từ sau lưng kẹp chặt Lục Thư Dĩnh!

      Giọng người đàn ông trầm bên tai, “Ha… Tôi rốt cuộc cũng tìm được em…”

      là ai?” Lục Thư Dĩnh cả kinh, bắt đầu liều mạng giãy giụa!

      “Hắc hắc… Em chạy thoát đâu… năm trước em trốn mất… giờ chạy được đâu…”
      Lục Thư Dĩnh nghe vậy trong lòng chấn động!

      năm trước?

      Chẳng lẽ là cái kẻ bắt cóc cậu đó ư?

      Đáng ghét! còn dám quay lại? Xem ta giáo huấn ngươi thế nào!

      Lục Thư Dĩnh vội vàng xoay lại muốn nhìn tướng mạo kẻ bắt cóc, đáng tiếc đẩy sau lưng cái, cậu lảo đảo, lại có giữ thăng bằng quay đầu lại, đối phương thấy bóng dáng đâu.

      Cậu lo lắng lên trước, muốn xem kẻ bắt cóc chạy nơi nào.

      Đáng tiếc nhà ma bên trong u ám, mọi người lại chạy loạn thành đoàn, căn bản thể thấy gì.

      Chuyện năm trước cậu chưa kể cho họ nghe, nghĩ là có thể là có người nhàn rỗi đùa dai, nên truy cứu.

      Bây giờ, xem ra đối phương quả có mưu đồ phạm tội.

      Đáng ghét, cái tên biến thái đó rốt cuộc là ai?

      Vì cái gì lại láo xược dám trói cậu lại?

      rốt cuộc có ý đồ gì?

      Là muốn vơ vét tài sản?

      Hay muốn có nghiên cứu hạng nhất của cậu?

      Ngay khi Lục Thư Dĩnh cẩn thận suy xét, cậu nhóc dấu tới bên cạnh.

      “Thầy, có khoẻ ?” Vương Vũ Kiệt toát mồ hôi, chạy nhanh tới ôm cậu.

      Vừa nãy thấy thầy đâu, cậu ta thực sợ hãi.

      Vương Vũ Kiệt ôm chặt cậu, giống như ôm bảo vật quý báu mà mình thất lạc nay mới tìm thấy.

      Lại trở lại trong lòng người , Lục Thư Dĩnh tim đập lại, cũng nhanh nhẹn quay lại ôm lấy cậu ta. “Người thầy, sao lại lạnh thế này? Bị doạ à?” Vương Vũ Kiệt lo lắng vuốt ve khuôn mặt cậu.

      , thầy sao.”

      “Còn sao, được, em phải nhanh dẫn thầy ra khỏi chỗ kì quái này.”

      ! Nếu chúng ta ra ngoài, qua được thử thách.”

      “Ai quan tâm thử thách gì chứ! Cơ thể thầy quan trọng hơn, nào, em bế thầy ra ngoài!” Vương Vũ Kiệt tay ôm lấy thầy!

      hay đâu, bị người ta thấy mất.”

      “Yên tâm, chúng ta ra bằng đường bí mật.”

      “Đường bí mật?”

      “Hi, thầy biết à? Khu vui chơi này là sản nghiệp nhà em, nhà ma này, là em năm mười tuổi tự tay thiết kế, bên trong có cái gì em chỉ tay ra hết.” Vương Vũ Kiệt vừa bế thầy, vừa hướng theo đám ma trơi ra ngoài.

      “Oa, lợi hại.” Lục Thư Dĩnh tán dương.

      Nghe được người khen ngợi, Vương Vũ Kiệt đắc ý vểnh cả đuôi lên!

      “Chút tài mọn thôi, bản lĩnh của em còn nhiều lắm.”

      “Ừ, thầy tin.” Lục Thư Dĩnh ra sức gật đầu.

      Nhìn thấy thầy tin mình như vậy, Vương Vũ Kiệt vui vẻ phát đá văng cánh cửa ngầm dưới ma trơi…

      Phía sau cửa là con đường quanh co khúc khuỷu, cậu ta ôm thầy nhanh thoát khỏi chỗ tối tăm, thấy được ánh sáng mặt trời.

      “Tốt, cuối cùng cũng ra.” Vương Vũ Kiệt dịu dàng cười với thầy. “Thầy ở đây nghỉ cho khoẻ, cánh rừng này vắng vẻ lắm, ai quấy rầy đầu.”

      “Chúng ta tập hợp với mọi người sao? Vạn nhất họ tìm chúng ta sao?”

      Lần này tham gia hoạt động, ngoài học sinh cũng có ít giáo viên theo hỗ trợ.

      “Thầy yên tâm, em dặn dò nhân viên đặc biệt tiếp đón bọn họ, có việc gì đâu.”

      “Vậy tốt.” Gật gật đầu. “A, em mau bỏ thầy xuống, thầy tự được.”

      “Tay đúng là tê rồi.” Vương Vũ Kiệt cố ý làm mặt đau khổ.

      “A, sao? Thầy xem nào.” Lục Thư Dĩnh vội vàng nhảy xuống, kéo tay cậu nhóc mà đau lòng xoa bóp. “Tê nữa ? là, về sau cần bế thầy, thầy nặng lắm.”

      “Hi, thầy đau lòng vì em?” Vương Vũ Kiệt ôm sát người kia vào lòng, cười thầm.

      “Ừ, đau lòng.” Lục Thư Dĩnh thành gật đầu.

      Vương Vũ Kiệt chính là muốn đùa cậu, ngờ thầy dùng vẻ mặt đáng thành thực trả lời, làm cho cậu ta ham muốn tràn trề thoáng cái sôi trào!

      “A, thầy, em hôm nay tuyệt đối thể thầy !”
      honglak thích bài này.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      ~Chương thứ tám~



      Cậu nhóc thô bạo xé toang áo sơ mi của thầy, làm cho đầu ngực nõn nà lộ ra trước ánh nắng vàng rực…

      “Đừng… Đừng…”

      “Thầy mới nãy phải rất thành sao? Như thế nào giờ lại bắt đầu nghĩ đằng làm nẻo thế? Nếu thầy muốn, vì sao chỗ này lại trở nên sưng như vậy?” Vương Vũ Kiệt cười hắc hắc, vươn hai ngón tay, lưu tình mà tóm lấy núm vú.

      “Aaa… Đừng mà…” Lục Thư Dĩnh cong người, nhịn nổi mà rên rỉ…

      muốn? Thầy à, em thấy thầy thích lắm rồi, bên dưới thích đến độ ướt hết cả rồi.”

      … Thầy có…” Lục Thư Dĩnh hốc mắt rơm rớm, cảm thấy thẹn mà ngừng lắc đầu.

      “Thầy phải thẹn, bản tính thầy dâm đãng, em phải hiểu quá rồi sao?”

      Vương Vũ Kiệt thưởng thức khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ lại tràn dục vọng, giống như muốn chứng minh lời mình , liền kéo tuột quần dài cậu, lấy ra thứ hấp dẫn mịn màng kia…

      ! bị người ta thấy mất!” Lục Thư Dĩnh kích động muốn kéo quần lên.

      “Bị họ thấy phải càng kích thích sao? Hả thầy của em?” Vương Vũ Kiệt cố ý cười gian.

      Kỳ cậu nhóc có tính độc chiếm kinh người, chẳng để cho ai thấy cơ thể mình bao giờ, chỗ này lại là khu vực riêng cấm người ngoài vào, cho phép của cậu ta, ngay cả nhân viên cũng đừng mơ tiến vào được bước!

      Nhưng cậu ta thích nhìn người kia xấu hổ, căn bản muốn cho thầy biết.

      “Kiệt, van em, đừng ở đây… Chúng ta… Chúng ta về ký túc rồi làm tiếp nhé?” Lục Thư Dĩnh thiếu chút nữa khóc được luôn.

      Cậu là giáo viên rất nghiêm khắc với học trò, vạn nhất bị người thấy giữa ban ngày ban mặt, ở ngay bên ngoài thế này, quả gây shock cho toàn thế giới mất!

      Danh dự cậu có mất cũng sao, nhưng ngàn vạn lần thể hại đến cậu nhóc được.

      Đáng tiếc cho cậu phải khổ tâm, cậu ta hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, ngón tay khêu gợi bướng bỉnh đùa bỡn cái chỗ cao cao cưng cứng của cậu, làm cho Lục Thư Dĩnh đáng thương bị kích thích chịu nổi, ngừng lắc đầu, phát ra tiếng rên rỉ…

      “A… A… Trời ạ… Trời ạ…”

      “Chậc, thầy hư của em… Làm sao giờ? Dâm thuỷ ứa lên ngừng này…”

      Vương Vũ Kiệt tà ác dùng móng tay gẩy gẩy lỗ đỉnh, làm cho thứ nước hư hỏng đó của thầy tha hồ tre già măng mọc mà tuôn ra…

      “Aa… Đừng gẩy như vậy… Thầy chịu nổi… Trời ạ… Thầy muốn bắn! Tha cho thầy!” Khó chịu ngọ nguậy đầu, Lục Thư Dĩnh ngừng cầu xin cậu nhóc.

      “Muốn bắn á? Được, xem thầy khóc hai mắt đẫm lệ thế kia, em giúp thầy bắn nhanh!” Vương Vũ Kiệt giả bộ tốt bụng, ở cái đàn ông cương cứng đầy khí thế vuốt vài cái rất thành thạo, sau đó đột nhiên cúi người xuống đầu ngực kia dùng sức mút cái…

      “Ôaaaaaa…” Lục Thư Dĩnh phát bắn ra ngay!

      Dịch tràn trề theo lỗ phun ào ạt…

      “Ai cha, thầy dâm đãng nha, như ban ngày thế này mà thấy xấu hổ lại bắn tinh nha, nếu để thầy hiệu trưởng biết, biết ổng nghĩ gì đây ta?”

      “Ô… Em hư quá… Xấu xa…” Lục Thư Dĩnh xấu hổ đến thiếu chút nữa rơi nước mắt.

      “Cái gì? Thầy dám mắng em hư? Được, em phải trừng phạt thầy tử tế mới được, quay người lại, nâng mông lên coi!”

      Giọng cậu nhóc ràng ngang ngược đến vô lý, nhưng Lục Thư Dĩnh cậu ta đến tận xương tuỷ biết vì sao lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.

      Nghe lời mà xoay người lại, đưa hai tay ôm cây, cậu vểnh mông lên.

      “Ông thầy dâm đãng!” Vương Vũ Kiệt đột nhiên dùng sức đánh mạnh vào cái mông vểnh đó!

      “Ôaa… Đau! Đau quá!” Đau đớn cực kì khiến Lục Thư Dĩnh đau khổ kêu lên, nhưng chỗ đó hưng phấn cũng hề ngừng tuôn dâm dịch…

      “Chậc, đúng là tuôn ngừng ha. Cái mông dâm đãng này của thầy có phải cũng ướt đẫm rồi ?” Vương Vũ Kiệt cười tà vươn ngón tay, đùa bỡn nụ cúc mẫn cảm của người kia.

      “Aa… Trời ạ… Ngứa muốn chết! Cắm vào … Van em cắm vào !” Lục Thư Dĩnh khóc lóc vặn vẹo mông.

      “Hừ, dễ thế đâu, thầy tự banh mông ra , nhanh lên!”

      “Được…” Lục Thư Dĩnh cố nén ngứa, đưa hai tay run rẩy hướng về phía sau, dùng sức tách mông mình ra…

      Cậu có thể cảm giác được cái nhìn của cậu nhóc.

      Cái chỗ mà đến mình cũng thấy khó coi giờ hề che giấu mà lộ ra trước mắt cậu ta, tà nhãn mãnh liệt tạo cảm giác quá dâm loạn, Lục Thư Dĩnh lửa dục đốt người, thiếu chút nữa bị ham muốn điên cuồng nuốt sống!

      Ngay lúc cậu khao khát đến muốn chết, đột nhiên cảm thấy thứ gì đó ấm mềm mềm liếm lên cửa huyệt!

      Lục Thư Dĩnh sợ đến ngây người!

      Trời ạ!

      Cậu nhóc dấu… Cậu nhóc ở trong lòng cậu chính là thiên thần cao quý nhất…

      Thế nhưng… Thế nhưng giờ lại liếm mông cậu!

      Suy nghĩ thiên tài biết hơn người thường bao nhiêu, nay vì kinh hãi quá mức, thiếu chút nữa đứt phựt.

      “Ha… Ngon … Mùi vị của thầy ngon quá…”

      Nhìn nụ cúc của người kia được mình liếm láp biết chán phập phồng co mở, cậu nhóc cười tà, đầu lưỡi linh hoạt đâm mạnh vào huyệt động dâm loạn!

      “Ôaaa…”

      Đầu lưỡi cậu ta dâm tà đảo qua đảo lại vách hang mẫn cảm, nhanh nhẹn tiến lùi, điên cuồng đâm chọc, làm cho cậu kêu khóc tỉ tê…

      “Ô… Thầy chết mất… Khỏe quá khoẻ quá… Kiệt… Cứu thầy… Thầy thích muốn chết! Aaa…”

      Vương Vũ Kiệt cảm thấy nụ cúc kịch liệt co rút kẹp chặt đầu lưỡi mình, dòng nước tràn trề chảy vào miệng cậu ta…

      “Aa… Ông thầy hư này! Thứ nước hư hỏng này sao nhiều vậy, ăn mãi hết là sao?” Vương Vũ Kiệt làm bộ oán giận rút đầu lưỡi ra, rời khỏi cơ thể dâm đãng của thầy.

      “Aa… Đừng rút ra! Ô… Thầy muốn… Thầy vẫn muốn!” trống trải trong cơ thể làm Lục Thư Dĩnh khóc lóc, quay đầu lại ôm chặt cậu nhóc, “Van em…”

      “Van em cái gì, thầy?”

      Cậu nhóc tà ác nắm lấy tóc cậu, dùng đôi mắt sáng mị hoặc nhìn cậu.

      “Vào … Van em mau vào …”

      “Cái gì vào cơ? Em nghe hiểu.”

      “Ô… Côn thịt… Thầy muốn đại trư của em!” Lục Thư Dĩnh để ý đến thể diện mà nắm lấy cái đó của cậu nhóc trướng tưng bừng.

      “Muốn đại trư làm gì cơ? Em vẫn hiểu.” Vương Vũ Kiệt xấu xa giả ngu tiếp.

      Cơn ngứa sâu trong mông làm cho người cố giữ hình ảnh tốt muốn đánh mất đạo đức, hoá thành thú cái dâm dục tràn đầy!

      “Ư… Chơi thầy!” Lục Thư Dĩnh quỳ xuống, đem mặt vùi vào háng cậu nhóc, vươn đầu lưỡi dâm đãng liếm láp.

      “Aa… Đầu lưỡi hư của thầy liếm em thích quá! Nào, mở miệng ra, em phải chơi cho tử tế với cái miệng này của thầy!” Cậu ta giữ chặt gáy cậu, bắt cậu ngẩng lên.

      Lục Thư Dĩnh hai mắt sau kính ngập nước, tràn đầy dục tình, mị nhãn như tơ âu yếm nhìn cậu nhóc, nghe lời mà mở miệng…

      “Ha… Ha…” Vương Vũ Kiệt thở phì phò, cấp tốc đưa cái đó của mình cắm vào cái miệng hồng hồng.

      “Aa…”

      Côn thịt to lớn của cậu nhóc phát đầy chặt miệng Lục Thư Dĩnh.

      “Aaa… Mút ! Mau mút em !”

      Ngước mắt nhìn khuôn mặt đầy ham muốn của cậu nhóc, Lục Thư Dĩnh cả người nóng lên, nắm lấy côn thịt ngoại cỡ kia mà bắt đầu điên cuồng khẩu giao!

      “Aa… Thích muốn chết!” Vương Vũ Kiệt đong đưa lưng, chiếm lấy cái miệng dâm đãng của thầy, lớn tiếng rống lên: “Chơi thầy này! Chơi chết thầy này!”

      “A… Ư…” Lục Thư Dĩnh ra sức mút.

      Cậu cảm thấy càng giúp cậu nhóc khẩu giao, sâu trong mông lại càng thêm ngứa.

      Vương Vũ Kiệt cảm thấy miệng của người kia quả là hung khí giết người.

      Cậu ta bị mút thích muốn chết, cảm giác hồn vía cũng bị mút theo, làm cho muốn ngừng mà được.

      “Aa… Thích chết mất, aa… bắn… bắn chết cái miệng hư này!”

      Vương Vũ Kiệt cả người run rẩy, lưng tê rần, dịch tuôn trào ngay vào cái miệng ngoan ngoãn kia…

      “Ô ư…” Miệng tràn ngập dương vật cứng rắn, Lục Thư Dĩnh tham lam nuốt hết.

      “A… Quá sướng… Bắn chết thầy! Bắn chết thầy!”

      Vương Vũ Kiệt sung sướng mà bắn liên tiếp, cuối cùng còn chưa vừa ý mà rút ra bắn lên mặt thầy.

      mặt đều là dịch của cậu nhóc, Lục Thư Dĩnh cầm lấy thứ được mùa run rẩy kịch liệt mà đói khát cọ xát lên mặt.

      “Ô… Chơi thầy ! Thầy muốn thứ này hung hăng chơi thầy cơ!”

      “Aa… Thầy còn hư chưa đủ sao!” Vương Vũ Kiệt thở hổn hển, đem cậu áp lên cây, nâng cái đùi thon dài của cậu lên…

      Hung khí cương cứng lại nhắm mục tiêu, tiến quân thần tốc, bắt đầu điên cuồng tiến vào!

      “Ôaaa…” Lục Thư Dĩnh hét lên như điên!

      Côn thịt vừa to vừa cứng lại nóng rực ở trong cơ thể cậu lưu tình mà ra vào, làm cho cậu như bị đâm thủng!

      “Aa… Sâu quá! Kiệt, chơi thầy! Chơi chết thầy luôn ! Ô… Lớn quá! Lớn quá!” Lục Thư Dĩnh liều mạng ngọ nguậy đầu, lớn tiếng khóc la.

      Vương Vũ Kiệt nhìn người kia bình thường luôn giữ bộ mặt bình tĩnh nay bị mình làm cho điên cuồng vặn vẹo, ham muốn tràn ngập, làm cho người ta hận rằng thể hung hăng chơi đến chết thôi!

      “Ha… Ha… Chơi chết thầy! Chơi chết ông thầy hư này!”
      Cậu nhóc ngừng múa may hung khí cực lớn, tại nơi cúc huyệt ngừng tuôn dâm dịch mà điên cuồng đưa đẩy!

      “Ôaa… Đúng! Chơi thầy chết ! Thầy muốn đại trư của Kiệt dùng sức chơi thầy!” Cậu khóc lóc dùng hai chân kẹp chặt lưng cậu nhóc, càng ngừng kêu gào.

      Hai người để ý đến ngoài kia có đoàn thầy trò, cứ như dã thú mà ở trong rừng cây dâm loạn giao cấu…

      Trong khí ngập mùi giao hợp, bị côn thịt hung hăng đâm chọc nên cúc huyệt ngừng phun dâm dich, tạo ra thứ thanh dâm mỹ…

      “Aa! Chơi thầy ! Thầy muốn sống nữa, Kiệt! Chơi chết thầy !” Lục Thư Dĩnh liều mạng, suồng sã gào lên!

      “Aaa… Cái mông hư này lại cắn rồi! Chết này! Chết cái huyệt hư hỏng dâm loạn này này!” Vương Vũ Kiệt những lời khó nghe, cuồng loạn đưa đẩy thắt lưng, hung hăng tiến rồi hung hăng lùi thế nào cũng đủ với cái mông hư!

      “Ôaa… Chính chỗ đó, thích chết mất!”

      Côn thịt lớn như đâm xuyên người cậu, ngừng mà hướng tới chỗ sâu nhất, Lục Thư Dĩnh quằn quại, điên cuồng kêu khóc: “Làm ! Kiệt, phá nát ruột thầy ! Thầy muốn sống nữa, để thầy chết !”

      Như thế nào cũng thể tưởng thầy giáo thông minh bình tĩnh của mình những lời dâm loạn thế này, Vương Vũ Kiệt ầm tiếng trong đầu, tia lý trí cuối cùng lập tức hoá thành hư ảo!

      Cậu ta toàn thân ham muốn sôi trào, điên cuồng gào lên! “Aaa… Thầy muốn giết em sao? Đồ dâm phụ này! Xem em giết thầy đây!”
      Cậu ta thở dốc như dã thú, đâm chọc bừa bãi tại huyệt ướt đẫm của người kia…

      Lục Thư Dĩnh bị làm cho kêu cũng kêu nổi, nhưng vẫn ngừng vặn vẹo, há to miệng, thân mình kịch liệt run rẩy, bắn đầy lên mông cậu nhóc chất dịch quánh đặc, mảng trắng như tuyết…

      “Aaa… Chặt quá chặt quá! Cái mông hư muốn hút em vào rồi! Aaa…”

      làm cho người kia sống chết lại, cậu nhóc lúc này rốt cuộc mới cảm thấy mĩ mãn mà bắn ra tinh dịch tràn trề.

      Cứ như vậy, thầy cùng trò làm thí nghiệm ngoài giờ, hợp tác khăng khít, biết bao nhiêu lần, cho đến khi sắc trời tối tăm mới hạ “súng” thu binh, dọn đường về phủ!





      Thời gian trôi qua, Lục Thư Dĩnh càng ngày càng cậu nhóc sâu sắc, đến mức có cậu ta là sống nổi.

      Hai người tuy keo sơn gắn bó, nhưng cậu trong lòng vẫn có tự tin.

      Cậu dám chắc cậu nhóc cũng cậu, từ nay về sau toàn tâm toàn ý với cậu.

      Nghĩ đến có lẽ chẳng bao lâu, rồi mình bị chán ghét bị vứt bỏ, Lục Thư Dĩnh đau khổ muốn chết.

      Trời ạ! Mình thể mất cậu ấy được!

      Mình tuyệt đối thể mất cậu ấy!

      Cho dù bỏ mạng, mình cũng phải làm ra “Hết hy vọng mà lăn xuống dưới”!

      Lục Thư Dĩnh hạ quyết tâm có chết cũng phải làm, chẳng những ban ngày lợi dụng thời gian sau khi học xong cố gắng nghiên cứu ở phòng thí nghiệm, buổi tối sau khi cùng cậu nhóc vui vẻ, lại thừa dịp cậu ta ngủ say, trộm chạy tới phòng thí nghiệm nghiên cứu tiếp.

      Đêm nay, Vương Vũ Kiệt nửa đêm tỉnh lại, phát thầy giường.

      Tìm cả phòng cũng thấy bóng, nhất thời lòng nghi ngờ nổi lên.

      Kì lạ, trễ thế này, thầy chạy đâu kìa?

      Tròng lòng càng nghi càng lo lắng, Vương Vũ Kiệt vội cầm di động.

      Lục Thư Dĩnh trong phòng thí nghiệm, vừa thấy di động vang lên, nhất thời bị doạ ngã ngửa.

      trễ thế này còn ai tìm mính?

      Trời ạ! Hy vọng phải cậu ấy!

      Lục Thư Dĩnh trong lòng run sợ lấy điện thoại trong túi ra, liếc nhìn…

      Ô… Thảm rồi! Quả nhiên là cậu ấy!

      Vạn nhất nếu cậu ấy hỏi mình ở đâu, phải trả lời sao đây?

      phát minh “Hết hy vọng mà lăn xuống dưới” nên thể để lộ được.

      Lục Thư Dĩnh muốn giả chết, làm bộ nghe thấy chuông điện thoại, lại sợ cậu ta nổi giận vì mình nghe điện thoại, để ý cậu ta.

      Trong lòng tự chiến đấu hồi mới cắn răng nhấn nút nghe.

      “Ưm…”

      “Thầy ở đâu?”

      “Thầy… Thầy ở phòng thí nghiệm…”

      trễ thế này còn tới đó làm gì?”

      “Có… Có thí nghiệm quan trọng cần làm.”

      “Muốn làm thí nghiệm như vậy sao cho em tiếng?”

      “Thầy lo làm em dậy, cho nên mới .”

      “Thầy ở mình?”

      “Ừ, chỉ có mình thầy.”

      “Được, em lập tức tới.”

      “A?”

      “A cái gì? Ngoan ngoãn chờ em !”
      Cậu ta cạch tiếng cắt điện thoại, Lục Thư Dĩnh nắm điện thoại, sốt ruột như kiến bò chảo.

      Ô… Làm sao giờ? Cậu ấy muốn tới đây.

      được, bình tĩnh, Lục Thư Dĩnh, mày nhất định phải bình tĩnh! Ngàn lần cũng thể kinh hoảng, tránh lộ dấu vết!

      Cậu hít hơi sâu, lập tức đem tài liệu về “Hết hy vọng mà lăn xuống dưới” khoá chặt vào tủ, lại đem thuốc bàn cho lên giá.

      cậu chỉ toàn có tật giật mình, cho dù là cậu nhóc có thấy thuốc thang này cũng có biết dùng cho việc gì đâu.

      “Thầy.”

      Lục Thư Dĩnh vừa mới dọn xong, cậu nhóc bước vào phòng.

      “Kiệt… Trễ thế em nên về ngủ, sáng mai còn học.”

      “Thầy ngủ sao? cần làm sao?’ Vương Vũ Kiệt bất mãn đến bên thầy, tay kéo vào lòng, “Nhìn thầy xem, hai mắt thâm rồi, còn chịu ngủ sớm.”

      “A? sao?” Lục Thư Dĩnh khẩn trương sờ lên mắt, “Có phải xấu lắm ?”

      “Đúng, xấu chết được!”

      “Thế… Thế làm sao giờ? Thầy ngày mai mua thuốc bôi thôi.”

      “Bôi cái gì cũng bằng mau về ngủ cho em!” Vương Vũ Kiệt bất mãn nhéo nhéo mũi thầy. “Có nghe ?”

      “Nghe.” Biết cậu ta quan tâm mình, Lục Thư Dĩnh khỏi cười ngọt ngào.

      “Còn cười? Thầy cho em nghe, rốt cuộc ai dạy thầy tăng ca làm thí nghiệm? Em muốn cảnh cáo nặng người đó, coi về sau còn dám bắt thầy tăng ca.”

      có, là tự thầy muốn làm thôi.”

      “Thầy rốt cuộc làm nghiên cứu gì quan trọng sao?”

      Còn quan trọng hơn em sao?

      Vương Vũ Kiệt tự thầm cách bất mãn.

      Lục Thư Dĩnh đương nhiên thể cho cậu ta biết chân tướng, nên lại như mấy hôm trước. “Là sương mù chống khủng bố đó!”

      “Sương mù chống khủng bố? Là cái gì?”

      “Chính là khi gặp kẻ bắt cóc, có thể dùng để phòng thân. Nó so với sương mù bình thường giống nhau, có thể làm kẻ bắt cóc trong ba giây là toàn thân tê liệt, động đậy.”

      “Lợi hại thế sao. Vì sao thầy phải nghiên cứu thế?”

      “Kì … Kiệt, có chuyện này thầy chưa cho em.”

      “Chuyện gì ạ?” Vương Vũ Kiệt trong lòng hơi giật mình.

      Thầy phải muốn có thai rồi đó chứ?

      “Kiệt… Em còn nhớ vũ hội hoá trang năm trước ?”

      năm trước?”

      “Đúng, năm trước thầy về nước, họ mời thầy đến trường tham gia vũ hội, tối hôm đó, là lần đầu ta gặp nhau…” Hồi tưởng lại lúc hai người gặp nhau, Lục Thư Dĩnh mặt khỏi ửng đỏ.

      năm trước ta gặp nhau rồi?’ Vương Vũ Kiệt khó hiểu, “ thể nào? Em sao lại nhận ra thầy nhỉ?”

      “Em đương nhiên nhận ra rồi. Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, thầy mặc đồ công chúa, từ cây rơi xuống, vừa vặn được em cứu!”

      “Cái gì?” Vương Vũ Kiệt kêu to! “Công chúa đó là thầy hả?”

      Cậu nhóc đương nhiên nhớ ngày ấy năm trước.

      Là lần đầu tiên cậu ta mang con đến căn cứ bí mật.

      Có lúc cậu nhớ tới, còn có chút tiếc nuối khi quan hệ với “nàng”

      ngờ “công chúa” ấy chính là thầy sao?

      Trời ạ, quả tưởng!

      “Ừ.” Lục Thư Dĩnh có chút ngượng mà cười.

      “Thầy lúc ấy làm sao lại hoá trang thành nữ sinh?”

      Nhìn ánh mắt hoài nghi của cậu nhóc, Lục Thư Dĩnh vội giải thích, “Em đừng hiểu lầm, thầy hoá trang, là thầy bị kẻ khác đánh thuốc mê, lúc tỉnh lại thấy bị thay đồ công chúa rồi.”

      Lục Thư Dĩnh đem tình hình lúc đó cẩn thận kể lại cho cậu nhóc.

      “Đáng ghét, đáng ghét!” Vương Vũ Kiệt phẫn nộ gầm khẽ!

      Nghĩ đến lúc ấy nếu thầy tự cứu mình, chừng sớm bị kẻ kia giở trò, cậu ta liền giận đến muốn giết người.

      “Thầy, lúc đó thầy có báo cảnh sát ?”

      . Thầy tưởng có người nhàn rỗi đùa dai nên quan tâm mấy…”

      “Trời ạ, thầy à, thần kinh thầy to quá hả?” Vương Vũ Kiệt biết gì. “ lâu như vậy, cho dù có manh mối, giờ cũng khó kiểm chứng lắm.”

      “Thầy nghĩ… Thầy có manh mối mới.”

      “Cái gì mà manh mối mới?”

      “Lần trước chúng ta chơi nhà ma ở công viên, kẻ bắt cóc đó lại xuất .”

      “Cái gì?” Vương Vũ Kiệt khẩn trương nắm lấy vai cậu, “Tên biến thái đó lại xuất ?”

      “Ừ. Ngay lúc chúng ta bị tách nhau ra.”

      “Sau đó? có làm gì thầy ?”

      ở sau lưng thầy lúc, vài câu ghê tởm.”

      Cái gì?

      là ai mà dám đụng vào người của Vương Vũ Kiệt hả?

      “Đáng ghét! Thầy lúc ấy sao cho em biết?”

      “Thầy còn chưa kịp , bị em…” Nhớ tới lúc hai người trong rừng làm đến tối trời mờ đất, sau này có chết , Lục Thư Dĩnh thấy tội lỗi.

      Lục Thư Dĩnh, mày dâm đãng mà!

      Thế nào lại cùng học trò quên hết tiệt mọi thứ, còn kêu rên lớn tiếng như vậy, nếu bị ai phát , có phải mày hại cậu ấy !

      Vương Vũ Kiệt nhớ tới lúc trước mình để cho thầy có cơ hội , khỏi nắm chặt tay.

      “Thầy, thầy yên tâm, nhà ma có camera, em điều tra. Chờ em tóm được cái tên biến thái kia, nhất định thiến !”

      ***

      À ừ, mầy thiến thờn đó êm :))~~~~ ts, thầy vs chả chò:))~~~
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :