1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 83: Chặng đường mới

      Edit: rinnina

      "Người chơi ' Lục Nguyệt Vi Lam ' mời bạn trở thành bạn tốt của ấy, bạn có đồng ý ?"

      Diệp Hiểu Hạ nhìn lời mời của Lục Nguyệt Vi Lam, cũng từ chối, thêm bạn tốt với ấy. Kết quả như vậy khiến Lục Nguyệt Vi Lam vừa lòng gật gật đầu, cười với Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ à, nếu sau này muối biết chuyện gì, tỷ như Bát Quái của ai đó, bí mật luyện cấp, chỗ sản xuất trang bị cao cấp... Mấy tin tức này mà , đều có thể tới hỏi tôi."

      Cái này tệ, trong lòng Diệp Hiểu Hạ thầm nghĩ, đây phải tương đương tư liệu trò chơi sống sao ? Nhưng mà, có chuyện tốt như vậy? mị ánh mắt: "Cho qua ."

      "Ai nha, tuy rằng là người mới, nhưng cũng rất hiểu biết đó!" Lục Nguyệt Vi Lam chút để ý che lại khóe miệng cười đến gian thương, dáng diệu kia khác nhau trời vực với ấn tượng đáng ban đầu.

      Diệp Hiểu Hạ mặt biểu cảm, biết mà, đời này có chuyện tốt như vậy, xoay người muốn để ý nữ gian thương này.

      "Ai nha, chỉ cần chút tiền!" Lục Nguyệt Vi Lam vừa cười vừa liếc mắt nhìn Tố cái: "Đương nhiên, nếu dùng bí mật gì đó của Tố đại thần đến trao đổi còn gì tốt hơn ..."

      Tố bỗng nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn Lục Nguyệt Vi Lam cái. Lục Nguyệt Vi Lam tươi cười cúng lại mặt, vội vã làm bộ nhìn về phía nơi khác: "Ai nha, tôi nhớ ra rồi, tôi còn có chút chuyện rất quan trọng, thể tiếp tục chuyện phiếm với hai người, chúc hai người thuận buồm xuôi gió nha!" xong ngay cả bóng dáng cũng chạy mất.

      Diệp Hiểu Hạ nhìn tốc độ di động cực nhanh của , khỏi líu lưỡi: "Tôi mới phát , tốc độ của ấy nhanh, tôi chưa từng thấy đan sĩ nào tốc độ nhanh như vậy."

      " thôi."

      Trong khí quanh quẩn tiếng độc đáo của Tố, giống như hơi nước ướt át, vòng vòng mở rộng, làm cho lỗ tai người ta cũng trở nên thư thái. Diệp Hiểu Hạ xoay người nhìn Tố, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng cao cao, cũng có nghĩ nhiều lập tức theo.

      chỉ vừa quay người lại, người ra từ trong ngõ , xa xa nhìn theo bóng lưng và Tố, sau đó quay đầu mà .

      Diệp Hiểu Hạ vừa theo phía sau Tố, vừa mở danh sách bạn tốt của mình, hôm nay hơi kỳ lạ, login rất lâu , nhưng vẫn chưa thấy Túy Lí Thiêu Đăng* [trước đây bạn Phi Tử edit là ‘Túy Trong Khêu Đèn’] login, người này đến cùng là làm gì ? vốn rất muốn mình đâu với Túy Lí Thiêu Đăng, giờ cũng có cách nào, đành phải khi qua hộp thư ở cửa thành phát bưu kiện cho Túy Lí Thiêu , đơn giản chuyện mình tìm Vân .

      Ra khỏi cửa thành, Tố mang Diệp Hiểu Hạ đến ngoại ô, chuyện này khỏi làm thấy hơi kỳ quái. Mắt thấy sắp ngang qua xe, vội vã hỏi: "Vân ở gần thành Bạch Đế ?"

      "."

      "Chúng ta phải đâu tìm ta?"

      "Đế đô." Tuy rằng Tố nhiều lắm, nhưng cũng điển hình có hỏi có đáp.

      Diệp Hiểu Hạ dứt khoát đứng lại bước chân, nhìn Tố, vô cùng khó hiểu, tay chỉ chỉ xe bên cạnh: " đế đô! Xe ở bên kia."

      " ."

      Cái gì! Mắt Diệp Hiểu Hạ sắp trừng rơi ra ngoài, nhìn Tố vẫn bình tĩnh như cũ, cảm thấy hơi bất khả tư nghị*, người này đến cùng có biết hay cái gì? Đế đô nơi đó là bộ máy của Trung Quốc, nằm ở bắc bộ, tại bọn họ ở Bạch đế thành nằm ở phía tây nam, khoảng cách của hai thành thị này ngồi xe ngựa phải hơn ba bốn mươi giờ, nếu ... có năm sáu ngày đến nổi.

      *Bất khả tư nghị: thể tưởng tượng nổi; huyền diệu; kỳ diệu; lạ lùng

      "Có vấn đề gì ?" Tố nhìn da mặt cứng ngắc khóe miệng ngừng co rúm của Diệp Hiểu Hạ, nhàn nhạt hỏi.

      "Có! Đương nhiên là có!" Diệp Hiểu Hạ cơ hồ là muốn rít gào : " có biết từ nơi này đến đế đô xa lắm ?"

      "Tôi thể ngồi xe ngựa." Tố đánh gãy lời của Diệp Hiểu Hạ, ánh mắt hơi cụp xuống, thoạt nhìn hơi tự giễu: "Trừ đế đô, dù là NPC của thành thị nào cũng quan tâm tôi."

      A a? Đây là, đây là tình huống con tôm gì? Đôi mắt tròn trịa của Diệp Hiểu Hạ sắp trừng đến rơi xuống.

      biết, NPC của thành thị độ thiện cảm, gia tăng điểm dễ, đương nhiên giảm bớt điểm cũng dễ, mà từng người trong tất cả thành thị khi bắt đầu độ thiện cảm đều là năm mươi. Muốn NPC của thành thị quan tâm người chơi, trừ phi người chơi này làm chuyện nhân thần cộng phẫn nào đó tại đây, làm cho độ thiện cảm của NPC bản đồ này với người đó giảm xuống điểm mới có thể.

      Mà người trước mặt này cư nhiên NPC của tất cả thành thị quan tâm ta, vậy thuyết minh mấy thành phố lớn của bản đồ Trung Quốc, trừ đế đô siêu cấp lớn ra, chín thành thị khác độ thiện cảm đều là . Này, này, người này đến cùng ở bản đồ khác làm bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, " chuyện lớn " nhân thần cộng phẫn mới đạt tới hiệu quả này !

      Khi vẫn còn suy nghĩ miên man, Diệp Hiểu Hạ thấy Tố phối hợp về phía trước .

      muốn cứ như vậy quay đầu về, bộ đến đế đô... Đùa giỡn gì vậy! Nhưng, nếu ... Trong giây lát, lại nghĩ tới lợi kiếm hàn quang lòe lòe từng đặt cổ kia. Quên , phải là bộ sao? là được, giờ thăng cấp dễ dàng, còn trông cậy vào nhanh chút luyện cấp kiếm tiền, loại chuyện như rớt cấp vẫn là ít làm hơn.

      Thở dài hơi, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình đúng là mọi việc thuận, chỉnh đốn tâm trạng bước nhanh theo Tố tới.

      quan đạo có đá phiến chỉnh tề, tuy ngoài và xe ngựa thường xuyên đường qua, nhưng vẫn là mấy ngọn cỏ quật cường mọc ra từ khe hở của đá phiến, Thanh Thanh Thúy Thúy vô cùng đẹp mắt. Nhưng, cho dù có thú vị, cho dù đẹp mắt, xem hơn mười mấy giờ cũng làm cho người ta chịu nổi.

      Mắt thấy sắp đến biên giới thành Cửu Ti, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy tại đây dọc theo đường lớn, đoán chừng ngủ mất, vì thế vội vã đưa ra cầu muốn logout ngủ với Tố. Tố cũng ngăn cản, càng vui, biểu cảm vẫn là lạnh lùng hờ hững, xác nhận thời gian login ngày thứ hai với Diệp Hiểu Hạ xong, tạm biệt với , hai người đều tự logout .

      Ra khỏi máy trò chơi, Diệp Hiểu Hạ vừa rót ly trà cho mình, vừa xoa mắt tới cửa sổ phòng ngủ. Sắc trời bên ngoài rất trễ, đoán chừng phải 11, 12 giờ cũng là rạng sáng hai giờ. Khu nhà sống là dựa vào tường tiểu khu, chỉ cần đứng bên cửa sổ, có thể thấy phong cảnh phố phường bên ngoài tiểu khu, đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy có hai bóng người lung lay thoáng động ngoài cửa sổ.

      Hai bóng người này là quen mắt, nhưng cũng nhìn được là ai. Cho tới bây giờ Diệp Hiểu Hạ vẫn luyến tiếc bật đèn , cho nên lúc này cũng cần bận tâm mình có bị phát hay , cứ kiêng nể gì nhìn chằm chằm hai người kia, trong đầu nhanh chóng xoay xoay.

      đến cùng là gặp hai người này ở chỗ nào nhỉ ?

      Suy nghĩ nửa ngày cũng có kết quả gì, Diệp Hiểu Hạ cũng chỉ có bỏ qua vấn đề này, xoay người ngủ . Nhưng đêm nay ngủ cũng tốt, đại khái ngày hay suy nghĩ đêm mơ thấy, đêm nay cư nhiên mơ thấy hai bóng dáng đen tuyền mà lại quen thuộc kia, lại luôn nhìn tới mặt, nỡ.

      Tuy rằng đêm trước ngủ cũng yên, nhưng đồng hồ sinh học đáng chết quá đúng giờ, đến tám giờ sáng Diệp Hiểu Hạ đúng giờ tỉnh lại. Nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào nhau đến đòi mạng, ngồi dậy, xoa xoa mắt, giống như nghĩ tới gì đó, lập tức liền phủ thêm quần áo nhảy dựng lên.

      đến bên cửa sổ, tránh sau rèm cửa sổ, nhàng đẩy ra cái cẩn thận nhìn bên ngoài. Quả nhiên ngoài cửa sổ có hai cái người, tuy rằng bọn họ xoa ánh mắt đánh ngáp ăn vặt ở ăn ven đường, nhưng ánh mắt cố ý vô tình lướt qua cửa sổ nhà khiến Diệp Hiểu Hạ sâu sắc cảm thấy hai người này theo nhà .

      lâu sau, Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy chiếc xe bánh mì nửa mới nửa cũ chạy đến ven đường, sau đó từ xe có hai người xuống, rất quen thuộc chào hỏi hai người kia, sau đó cũng ngồi xuống ăn sáng chút. Nhưng khi bọn họ ngồi xuống, Diệp Hiểu Hạ đột nhiên phát , trong hai người đến sau này, có người cư nhiên chính là ngày đến đòi nợ đó kéo cánh tay của .

      Trái tim của giống như bỗng nhiên bị người ta hung hăng vỗ cái, sau đó thùng thùng thùng kinh hoàng đập. vội vã che khe hở kia lại, tựa vào tường cửa sổ, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Trời ạ, trời ạ! Cư nhiên chính là người đòi nợ kia!

      Vì sao bọn họ ở dưới cửa sổ nhà ? Chẳng lẽ là sợ chạy, cho nên từng giờ từng phút trông chừng sao?

      vừa suy nghĩ, vừa dè dặt cẩn thận kéo rèm cửa sổ ra chút nhìn bên ngoài. Hai người hôm qua vừa ngáp dài vừa đến chiếc xe bánh mì kia, trèo lên xe, nghênh ngang , để lại hai người ngồi ăn sáng.

      Quả nhiên là tới giám sát , giờ vừa vặn tới lúc đổi ca. Diệp Hiểu Hạ liều mạng hít mấy hơi, để trái tim kinh hoàng dần dần bình tĩnh lại, lại nhìn hai người kia hồi, rồi rời khỏi cửa sổ, suy sụp tới bên giường lại giấu mình vào trong chăn. nhịn được cười khổ, từng nghĩ tới muốn chạy trốn, chỉ cần thành trả tiền mấy tháng, chỉ cần làm thần kinh những người đó tim tưởng, chỉ cần bọn họ vừa thả lỏng cảnh giác, tuyệt đối quay đầu lại mà chạy trốn.

      Giờ xem ra, người ta sớm lo lắng , sợ chạy, mỗi ngày có người giám sát.

      Trách được gần đây vừa ra cửa luôn cảm thấy có người theo phía sau, nhưng quay đầu lại cái gì cũng tìm thấy, ra là như vậy.

      Thở dài hơi, Diệp Hiểu Hạ lại ngồi dậy, vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa sạch mặt. Nhìn mình trong cái gương nứt vỡ, Diệp Hiểu Hạ nỗ lực mỉm cười. Như vậy cũng tốt, chặt đứt ý tưởng muốn chạy trốn của , nếu quan tâm mà chạy, như vậy Vương viện trưởng bà ấy... Diệp Hiểu Hạ quả thực dám nghĩ tiếp, dùng sức vỗ mặt mình, để mình suy nghĩ bậy bạ. Giờ phải lúc nghĩ chuyện này, giờ chuyện quan trọng nhất là kiếm tiền trả nợ nhanh, còn có... Còn có, phải nghĩ biện pháp tìm được tên Bạch Thiên Minh - Thiên sát đại tiện nhân kia ! !

      _Hết chương 82_
      Last edited: 4/5/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84: ra là như vậy

      Edit: rinnina

      đến Bạch Thiên Minh, Diệp Hiểu Hạ lại nghĩ tới viện trưởng Vương, tên tiện nhân kia lại tìm viện trưởng Vương đòi tiền chứ? Giờ Viện trưởng Vương cái gì cũng biết, Diệp Hiểu Hạ cũng muốn cho bà biết. biết nếu viện trưởng Vương biết hậu quả sau khi Bạch Thiên Minh mắc nợ kẻ vay nặng lãi, chừng bà bán tất cả mọi thứ trong tay để giúp Diệp Hiểu Hạ trả nợ, đây là chuyện mong muốn xuất nhất.

      Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Diệp Hiểu Hạ quyết định phải tạo ra lý do để viện trưởng Vương đừng cho tiền Bạch Thiên Minh nữa, xem tính tình Bạch Thiên Minh, chuyện đề phòng cẩn thận như vậy là nên làm. Nhưng giờ biết có người theo dõi, Diệp Hiểu Hạ dám ở dùng điện thoại công cộng, sợ những người đó tìm được viện trưởng Vương, cũng chỉ có thể khi ra ngoài chiếc di động qua tay, trả năm mươi đồng.

      Ngồi ở giường nhìn xem cái di động cũ kia, Diệp Hiểu Hạ nhịn được tự giễu, giờ cuối cùng cũng coi như là có vật để nhìn thời gian. Cảm thán chút, Diệp Hiểu Hạ gọi điện thoại đến văn phòng viện trưởng Vương, điện thoại vang hồi lâu, ngay khi Diệp Hiểu Hạ nghĩ viện trưởng Vương nhận, điện thoại được nhận, sau đó truyền tới giọng hổn hển của viện trưởng vương: "Vâng, nơi này là viện phúc lợi Tiểu Thiên Sứ, có thể giúp gì cho ngài ?"

      Mũi Diệp Hiểu Hạ bỗng cay cay, thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của viện trưởng Vương đường chạy tới từ phòng học, khịt khịt mũi, trước khi viện trưởng Vương hỏi lần nữa trả lời: "Viện trưởng, là con."

      "Là Hiểu Hạ hả." Vương viện trưởng phảng phất yên lòng loại, đột nhiên thở ra hơi: "Bà còn tưởng rằng là..." ra nơi này bà hơi ngừng lại, tiếp tục .

      "Viện trưởng đợi điện thoại của ai?"

      " có gì có gì. Sao Hiểu Hạ lại gọi điện thoại cho bà vào lúc này." ràng viện trưởng Vương có chuyện muốn cho Diệp Hiểu Hạ biết, bà cười ha ha chuyển đề tài.

      Bởi vì trong lòng Diệp Hiểu Hạ có chuyện nên cũng suy nghĩ dâu xa, cũng chú ý tới, vì thế vội vàng vào đề tài trọng tâm: "Viện trưởng, gần đây Bạch Thiên Minh có cho gọi điện thoại cho bà ?"

      "Thiên Minh?" Viện trưởng Vương có vẻ hơi mạc danh kỳ diệu, sau đó bà lại bối rối: " có, có phải nó xảy ra chuyện gì ? Có phải ? Hiểu Hạ?"

      Vừa nghe ngữ diệu này của viện trưởng Vương, Diệp Hiểu Hạ thấy yên lòng, xem ra Bạch Thiên Minh có liên hệ với viện trưởng Vương, tuy làm viện trưởng Vương lo lắng, nhưng cũng chứng minh chưa tới đòi tiền. Vì thế, vội vã cười: " có, chỉ là vài ngày trước Bạch Thiên Minh còn với con, sắp đến sinh nhật viện trưởng, bàn bạc với con nên tặng cái gì, con còn tưởng rằng nhanh miệng tới hỏi thăm bà rồi."

      Con người, bị bức đến lúc nhất định, trở nên vô cùng dối trá. Diệp Hiểu Hạ cười khổ, ra cho tới bây giờ cũng phải đứa trẻ ngoan, nhưng lúc này... dối mà mặt đỏ tim đập nhanh, nháy nháy mắt có thể ra lời dối.

      Nghe Diệp Hiểu Hạ như vậy, viện trưởng Vương cũng yên tâm, bà cười ha ha: "Bà già quá rồi. Còn sinh nhật gì nữa, các con đừng lãng phí tiền." xong bà giống như nghĩ tới cái gì cười rộ lên: "Hiểu Hạ à, thực ra viện trưởng có chuyện luôn muốn hỏi con chút."

      "Chuyện gì ạ?"

      "Con và Thiên Minh lớn lên cùng nhau, đứa kia tuy nhát gan biết ngọt, nhưng viện trưởng nhìn ra, nó rất thích con. Nó tuy làm việc hơi bất ổn, nhưng lòng xấu, con làm việc vững chắc, nếu các con có thể..." Bỗng nhiên viện trưởng Vương cảm thấy mình hơi tự quyết định quá, vì thế vội vàng sửa miệng: "Ý của bà là, con có ý tứ gì với Thiên Minh ?"

      Diệp Hiểu Hạ gắt gao cắn chặt hàm răng, tay cầm điện thoại vì tực giận mà run run lên. Nếu phải người đối diện là viện trưởng Vương, đoán chừng rít gào.

      Thích em á! Ban đầu còn cảm thấy Bạch Thiên Minh là người bạn tệ, giờ thầm nghĩ nghiền xương người này thành tro!

      Bạch Thiên Minh nhát gan ? Vậy hơn trăm vạn tiền vay nặng lãi là từ góc nào toát ra đến !

      Bạch Thiên Minh biết ngọt? Vậy vài ngày nay những người giám sát ngoài cửa sổ nhà đến cùng là rơi xuống từ chỗ nào!

      Bạch Thiên Minh thích ? Nếu kết quả bị thích là như vậy, có tự do gì và thân thể bi thảm phải trả nợ, như vậy hận thể đời trước, , tốt nhất là cả đời, , là từ Bàn Cổ khai thiên cũng muốn có xu quan hệ với !

      "Hiểu Hạ, con có còn nghe ?" Thời gian Diệp Hiểu Hạ im lặng quá dài làm viện trưởng Vương hơi bất am, bà hơi hối hận, đây vốn là chuyện của mấy đứa , bà tham gia vào làm gì. Nhưng, làm người lớn, sao bà có khả năng quan tâm nhân sinh đại của đứa ?

      "Viện trưởng, giờ con tạm thời muốn nghĩ đến việc này." Diệp Hiểu Hạ chút do dự với viện trưởng Vương, giờ hận thể cắn chết Bạch Thiên Minh, còn có ý tứ với ? Có ý tứ cái lông! Nhưng nếu như vậy đoán chừng là càng bôi càng đen, nên dứt khoát vô cùng hàm súc từ chối tấm lòng muốn làm bà mai của viện trưởng Vương.

      "Vậy à." Viện trưởng Vương lưu luyến .

      "Viện trưởng, bà đừng cho tiền Thiên Minh nữa, bao lớn, còn đòi tiền của bà, vậy bọn có thể ăn cơm ? Có tiền nhàn rỗi cho Bạch Thiên Minh bằng mua nhiều thịt cho bọn ăn." Diệp Hiểu Hạ vội vàng chuyển đề tài.

      "Nó cũng muốn bà cho tiền." Viện trưởng Vương hơi lo lắng , Diệp Hiểu Hạ nhân cơ hội từng bước dẫn dắt bà, cuối cùng cuối cùng khiến viện trưởng Vương lương thiện quá mức này đồng ý với cho tiền đứa lớn.

      Tuy Diệp Hiểu Hạ vẫn quá yên tâm, nhưng loại chuyện này phải lần là xong, cứ từng bước .

      Hai người lại chuyện phiếm hồi, mới cúp điện thoại. Diệp Hiểu Hạ làm chút cháo loãng, vừa nhìn giờ, mười giờ bốn mươi, cư nhiên lại bất tri bất giác đến muộn, chỉ hy vọng Tố đừng tức giận.

      Vội vàng login, nhân vật của mới vừa ra trong trò chơi, nghe giọng của Tố: "Lên rồi ?"

      "A, phải." Diệp Hiểu Hạ phát hoảng, hơi kinh hô bất định ấn ngực, rất muốn với người đàn ông dương bất định này biết ta có thể dọa chết người. Nhưng lại nghĩ đến việc hôm nay mình đến trễ, chột dạ : "Cái kia, cái kia, buổi sáng hôm nay tôi có chút việc, nên..."

      Hiển nhiên Tố có hứng thú với lý do đến trễ, chỉ đến thành Cửu Ti, " bổ sung ít thực phẩm , lát nữa luôn chạy bộ rất tiêu hao sức chịu đựng."

      Diệp Hiểu Hạ sờ sờ mũi, Tố muốn nghe giải thích, vậy cũng cần lắm miệng, vì thế bước nhanh theo Tố vào thành Cửu Ti.

      Mặc dù thành Cửu Ti và thành Bạch Đế cách nhau cũng quá xa, nhưng là phong cảnh nơi này và thành Bạch đế hoàn toàn khác nhau. Nơi này tràn ngập hơi thở dân tộc thiểu số, dù là hình thức xây dụng nhà cửa, hay là cách ăn mặc trang điểm của NPC, thậm chí trang bị trong thành thị bán cũng có phong cách riêng.

      Trong thành có rất nhiều người chơi, rộn ràng nhốn nháo vô cùng náo nhiệt. Diệp Hiểu Hạ theo Tố tới trước cửa hàng thực phẩm, bổ dung ít thực phẩm, thuận tiện lại mở truyền tống điểm rồi mới rời khỏi thành Cửu Ti.

      Đường lớn ngoài thành Cửu Ti thấp thoáng ra trong rừng rậm xanh tươi, ở giữa cánh rừng thậm chí có đoạn còn có chướng khí nhàn nhạt.

      Diệp Hiểu Hạ có thuốc giải độc, nhìn trạng thái trúng độc làm rớt huyết liên tục, chỉ có thể vừa vừa đổ hồng vào miệng. Tố nhìn cái, giao dịch cho Diệp Hiểu Hạ mấy viên thuốc giải độc, nhiều, lặng lẽ ở phía trước như cũ.

      Nhìn mấy viên thuốc giải độc trong tay, Diệp Hiểu Hạ hơi giật mình. nhìn tấm lưng thẳng tắp rộng lớn của Tố, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông lạnh băng lại có biểu cảm dư thừa nào này, có lẽ cũng hờ hững như vẻ ngoài, hình như ta cũng có trai1 tim cẩn thận mà mềm mại.

      Tuy rằng dọc theo đường hai người chuyện với nhau, nhưng cùng nhau lâu như vậy, giữa hai người vẫn có chút ăn ý. Tuy cấp bậc của hai người kém ít, hơn nữa thao tác của Diệp Hiểu Hạ cũng tính quá tốt, nhưng, khi có quái bỗng nhiên xuất , vẫn có thể ở trước tiên phụ trợ Tố giải quyết xong tất cả nguy hiểm.

      " có biết giờ gặp Vân thế nào ?" Lại giải quyết xong đám quái đột nhiên xuất , Tố đứng thẳng lên, vươn hai ngón tay trái, nhàng lau vết máu thân kiếm, báo động trước mở miệng.

      Vấn đề của có chút hơi xa xôi, khiến Diệp Hiểu Hạ đoán được, : " thế nào?"

      "Vân Ản là hội trưởng Sát, quan hệ giữa Sát và Danh..." ra miệng, chỉ lạnh lùng hừ tiếng, nhưng là cũng khiến Diệp Hiểu Hạ hiểu hai công hội này chỉ sợ là thủy hỏa bất dung .

      Ý của Tố, hiểu rồi, nhưng Diệp Hiểu Hạ cũng để ý như vậy. Tuy rất ít chú ý Bát Quái ở phương diện này, nhưng vì thường dạo diễn đàn nên cũng biết 3 đại công hội của Trung Quốc dù mặt ngoài gió êm sóng lặng, thực tế là song lớn mãnh liệt.

      Nhưng đối với , công hội gì, thế lực gì cũng đáng quan tâm. đối với chuyện chỉ thuộc về thế giới đàn ông này chút cũng hứng thú, giời chuyện để ý nhất là khi nào có thể trả hết số tiền còn lại.

      Vì thế thèm để ý lắc đầu: "Chuyện này có quan hệ với tôi, dù Sát và Danh Môn có cái gì, tôi chính là tôi." xong liếc mắt nhìn Tố cái, hừ hừ mũi, nội tâm hơi khó chịu chỉ trích, nếu phải người nào đó đặt thanh kiếm cổ uy hiếp , sao lại bị cuốn vào phiền toái như vậy chứ ?

      Nghe tiếng Diệp Hiểu Hạ hừ mũi, Tố hơi hơi hơi hất lông mày, tuy Diệp Hiểu Hạ cái gì cũng ra, nhưng cũng cảm thấy tiếng động kháng nghị, nhưng nữa, chỉ hơi dừng bước chân chút, ánh mắt nhìn khuôn mặt cười tươi như ánh mặt trời của Diệp Hiểu Hạ hơi nhu hòa.

      Hai người im lặng như trước trong rừng rậm, nhưng so với lúc nãy, hình như khí hơi hơi hòa hợp hơn. Có lẽ là tự Diệp Hiểu Hạ cảm thấy, nhưng xác nhận Tố thường thả chậm bước chân chờ , hai người vẫn chuyện như trước, lại có vẻ ôn hòa ít.

      Bỗng nhiên, Tố dừng bước, kiếm trong tay kéo ra đường xinh đẹp, quanh người phát ra khí thế lãnh liệt.

      Diệp Hiểu Hạ cũng đứng lại theo, giương mắt nhìn, chỉ thấy ở phía trước cách đó xa bên cạnh cặp tượng đá cũ nát, hoặc đứng hoặc ngồi mười mấy người. Thấy hai người bọn họ đến, vậy mà đều đứng lên, mặt quay về phía hai người, lộ ra biểu cảm kỳ quái.

      _Hết chương 84_
      Last edited: 4/5/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 85: Bình diện

      Tuy những người này chức nghiệp khác nhau, biểu cảm khác nhau, nhưng lại có điểm giống nhau.

      Bọn họ đều là hồng danh. Hơn nữa vô cùng hồng, làn gió sâu kín kia thổi đến, vài người như vậy đứng sâu trong rừng rậm u, nhìn thấy đúng là hơi ghê người, lỗ chân long cũng run run. cần nhiều hồng danh như vậy đứng cùng nhau, ngay cả khi luyện cấp bình thường gặp hồng danh, Diệp Hiểu Hạ cũng cúi đầu bước nhanh , mà giờ bỗng chốc nhìn thấy nhiều hồng danh như vậy tụ tập ở chỗ này, nhịn được hô hấp dồn dập.

      Diệp Hiểu Hạ xác nhận mình cũng quen bọn họ, ngửa đầu nhìn Tố đứng ở phía trước, cũng nhìn thấy vẻ mặt của , chẳng lẽ là quen hả ?

      Trong lúc nhất thời, hai bên ai chuyện, làn gió sâu thẳm kia ngừng thổi tới, khiến Diệp Hiểu Hạ nhịn được cảm thấy toàn thân nổi da gà. Này, khí này là quá kì lạ. Trái tim an phận của đột nhiên bắt đầu kịch liệt nhảy lên, sắp xảy ra chuyện gì sao?

      "Tổ chức Huyết tinh tinh lọc?" lát sau, Tố mới chậm rãi mở miệng, giọng như giếng sâu dao động, cũng có cảm xúc đặc biệt, giống như trước mặt chẳng phải hồng danh làm cho người ta kinh hoảng gì, mà là khí nơi hoang vu mà thôi.

      "Nha, có thể được cao thủ số số hai bảng xếp hạng nhận ra, tổ chức huyết tinh tinh lọc chúng tôi đúng là có mặt mũi!" Người cầm đầu chuyện là đao khách nam, ta giống với Túy Lí Khêu Đăng ở chỗ khiêng thanh kiếm to, lúc này nhếch môi lộ ra hàm răng trắng tuyết, cười khoái trá.

      "Năm ánh sáng giữa hè?"

      Tố chút hoang mang ra tên công hội, lúc này đao khách cầm đầu kia hơi sửng sốt, sau đó lại cười ha hả với những người khác: "Đây cũng phải tôi ."

      Mấy chục hồng danh theo ta biểu cảm khác nhau cười cười, xem như xác nhận đáp án của Tố.

      "Vì sao hạ thủ dọc đường ?"

      "Tuy chúng tôi là hồng danh, nhưng là hồng danh cũng có điểm mấu chốt của hồng danh. Tổ chức huyết tinh tinh lọc chúng tôi là có quy định, tuy nhận mối làm ăn, nhưng, chuyện đánh lén chúng tôi còn làm." Đao khách xoa xoa cằm, tươi cười có vẻ rất chân thành.

      Tố chỉ là lẳng lặng nhìn đao khách này, lặng im , sau lúc lâu, cúi đầu, nhàng phất phất thân kiếm, chút để ý : "Mục đích."

      "Giống như ủy thác, chúng tôi muốn luân bạch hai người." Đao khách có dáng vẻ vô cùng buồn rầu, thở dài hơi: "Đây đúng là nhiệm vụ khó khăn." Nhưng rất nhanh sau đó ta lại bày ra khuôn mặt tươi cười: "Nhưng con người của tôi cố tình thích nhiệm vụ có tính khiêu chiến, chuyện cao thủ số số hai bảng xếp hạng bị tổ chức huyết tinh tinh lọc luân bạch, vừa nghĩ nhịn được nhiệt huyết sôi trào!"

      Tố ngoéo khóe miệng cái, mũi kiếm chỉ xuống mặt đất, với Diệp Hiểu Hạ trong đội ngũ: " phía sau tôi, theo sát sau tôi."

      Khi Diệp Hiểu Hạ nghe thấy những người này là do công hội Năm ánh sáng giữa hè phái tới, cũng nghĩ chuyện này có quan hệ với Ái Nhân Tử Tước, nhưng, dựa vào năng lực của có khả năng đối chiến với những người này, biện pháp tốt nhất lúc này là theo sau Tố.

      Thấy Diệp Hiểu Hạ đến sau lưng mình, Tố do dự, lập tức chạy về phía đám hồng danh kia.

      Chỉ thoáng, trong rừng cây đao quang kiếm ảnh lên, tiếng chém giết nhiều vô kể. Những người này vốn có năng lực thực chiến rất mạnh, hơn nữa đều là cao thủ hiếm có, dù tính là Tố chuyên tâm đối mặt, cũng thể chiếm lợi thế gì, huống chi lúc này còn phải thời thời khắc khắc che chở Diệp Hiểu Hạ, lại càng có vẻ giật gấu vá vai, bị công kích trúng vài cái, giá trị sinh mệnh cũng rơi xuống ít.

      Diệp Hiểu Hạ thấy thế cục như vậy bối rối, vừa giúp đỡ công kích, vừa nhét ít hồng cho Tố, thuận tiện lại nhét hai viên Mông Hãn dược cho : “ Bôi Mông Hãn dược này lên thân kiếm, tuy tôi biết dùng như vậy có hiệu quả , nhưng đành chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi.”

      Tố mới vừa nhận dược, thấy Diệp Hiểu Hạ bị dòng khí cường đại kéo ra khỏi vòng bảo hộ của mình, khỏi hơi kinh hãi, quay đầu nhìn lại, thấy đạo pháp gia cầm pháp trượng trong tay đứng cách đó xa ngừng niệm chú.

      Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy ngực của mình bị cái gì đột nhiên đầy mạnh, căn bản ngay cả ổn định cũng có khả năng, trực tiếp lung lay lùi lại vài bước. Mắt thấy sắp ngã lên tượng đá, Diệp Hiểu Hạ cuống quit vươn tay muốn nắm tượng đá kia, nghĩ tới trước ngực chợt lạnh, giống như sức lực toàn thân đều bị rút ra vậy.

      Trong lúc nhất thời, hình như tất cả tiếng động rời xa , trợn to mắt nhìn trước mặt xuất tên song đao khách, vểnh vểnh lên khóe miệng, hơi nghiêng người qua, ngón tay vừa động, rút thanh chủy thủ cắm trong ngực ra.

      Huyết khí dâng lên, Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy trong cổ họng đột nhiên ngọt ngấy lên, hé miệng muốn hít hơi, nghĩ đến ngụm máu màu đỏ tươi văng lên tượng đá kia.

      Tiếp theo, chỉ phát trước mắt là mảnh ánh sang trắng chói mắt, lập tức mất tri giác.

      Máu lưu thông như mất năm dài, cũng có lẽ chỉ qua trong nháy mắt thôi, lúc này Diệp Hiểu Hạ giống như đánh mất nhận thức, chỉ biết ngốc nghếch nhìn trước mắt.

      Hình như đó là mảnh màu lam rất cao rất cao, giống như có thể nhiễu giọt nước màu lam xuống, thấp thoáng trong mảnh cây cối xanh um tươi tốt, có vẻ xinh đẹp như vậy. Chung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây lưu lại lã chã, trừ cái này ra cái gì cũng có.

      đúng! Trong giây lát Diệp Hiểu Hạ ý thức được chuyện gì, vội vã ngồi dậy, nhìn ra xung quanh. Vừa nãy rang là có hồng danh đến khiêu khích Tố, là muốn luân bạch mình và Tố, sao giờ lại yên tĩnh như vậy? Bốn phía xung quanh quả là rừng cây lúc nãy, nhưng vì sao người cũng có?

      Trong lòng Diệp Hiểu Hạ kích động trận, vội vàng đứng lên, tiếp tục nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên có…Khi chuyển sang nhìn ra sau lưng, Diệp Hiểu Hạ ngây ngẩn cả người, ngay chỗ vừa nằm lúc nãy, thấy Tố và đám hồng danh đối chiến, tuy rằng người bị thương ít, nhưng đám người kia cũng có chiếm lợi gì.

      Cũng kịp nghĩ nhiều, Diệp Hiểu Hạ nhanh chóng chạy về phía Tố, vừa chạy vừa quăng ra “Băng sơn đầy trời”. Chỉ tiếc pháp thuật của còn chưa ngâm xướng xong, cả người đụng vào mặt phẳng rất co dãn, tiếp theo, phát cả người mình bị bắn ra ngoài, pháp thuật cũng bị đánh gãy.

      Đây đến cùng là chuyện xảy ra gì? Diệp Hiểu Hạ ngồi dưới đất ngây ngẩn cả người, rang Tố ngay phía trước mà, vì sao chứ? Vì sao qua được? lại đứng lên, lúc này dám chạy về phía trước nữa, chỉ dám chậm rãi chút, càng về phía trước chút.

      Bỗng nhiên, dán lên mặt phẳng.

      Đây quả nhiên là cái mặt phẳng, mặt phẳng giống như thủy tinh, nó chắn trước mặt Diệp Hiểu Hạ, dù gõ vào nó, thi hành pháp thuật cũng vậy, có thương hại gì đến mặt phẳng trong suốt này, thậm chí còn bắn ngược tất cả pháp thuật đáng vào nó trở lại, nếu phải Diệp Hiểu Hạ chạy mau, chừng trúng đòn vài lần.

      Bên kia tường thủy tinh, Tố và mười mấy hồng danh chiến đấu càng kịch liệt. Tuy Tố ngừng tìm kiếm Diệp Hiểu Hạ, nhưng chuyện này cũng ảnh hưởng đến thao tác xuất sắc của , trong hồi chiến đấu lấy đánh nhiều này, dung ưu thế sắc bén tuyệt đối giữ vững thế thượng phong. Nhưng mục đích của hình như cũng muốn tánh mạng những người này, chỉ là khiến những người này té mặt đất sau đó tiếp tục đánh nữa.

      Nhưng mà, những người té mặt đất kia…Dáng vẻ khiến cho người ta cảm thấy quen thuộc.

      Hình như là triệu chứng trúng Mông Hãn dược, ra người kia vẽ loạn Mông Hãn dược lên thân kiếm…Diệp Hiểu Hạ vừa miên man suy nghĩ, vừa dùng sức lắc đầu, đúng đúng, giờ phải là lúc nghĩ chuyện này, chuyện quan trọng lúc này là, cố phải qua thế nào?

      Rốt cuộc Tố cũng đánh xong, trong rừng cây xanh biếc sâu thẳm, nằm đám người mặc đồ đỏ, khí này muốn có bao nhiêu kì lạ có bấy nhiêu kì lạ. Mà giữa đám người đồ đỏ này, ngay trung tâm, có hắc y kiếm khác đứng , có vẻ càng kì lạ hơn.

      Thậm chí trong nháy mắt Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đây quả thực có thể trở thành hình ảnh kinh điển trong bộ phim kinh dị nào đó.

      Hình như Tố bị thương rất nặng. vừa hướng vào miệng mấy viên thuốc bổ huyết, vừa ôm bụng, nhưng vẫn có thể thấy máu tươi từ chảy ra giữa khe hở. Sắc mặt của hơi tái nhợt, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đôi con ngươi tối đen kia có them vài phần là gì. vừa tới phía Diệp Hiểu Hạ, vừa kêu gì đó.

      Diệp Hiểu Hạ nghe được giọng của , nhưng nhìn khẩu ngữ của khó nhận ra, kêu tên của mình. Trong long nóng lên, dung sức gõ “Thủy tinh” hơn nữa lớn tiếng trả lời: “Tố! Tôi ở đây này!!”.

      Nhưng Tố lại hồn nhiên biết, chỉ vừa ôm miệng vết thương nhìn quanh bốn phía, vừa la tên Diệp Hiểu Hạ, càng ngày càng đến gần.

      Cuối cùng, dừng bước chân, đứng ở bơi đó.

      Diệp Hiểu Hạ đứng sau “Thủy tinh” trước mặt Tố, động tác gõ thủy tinh càng trở nên mãnh liệt. Nhưng, dù gọi thế nào, gõ thế nào, Tố giống như căn bản nhìn thấy vạy.

      “Ha ha, đừng phí sức nữa, ta nhìn thấy .” giọng mềm mại truyền đến từ phía sau Diệp Hiểu Hạ, khiến phải xoay người lại nhìn. Chỉ thấy dưới bóng cây cách đó xa có cực xinh đẹp đứng, tuy dung mạo của phải độc nhất vô nhị, nhưng người tản ra loại quyến rũ xinh đẹp thể kháng cự.

      mặc quần áo màu đen, quần lụa mỏng gắt gao dán người, vòng quanh đường cong tốt đẹp của , đầu tóc dài đen thùi vén lên, cố định bằng tram cài ngọc bích, mà cánh tay giống như bạch ngọc kia cầm tẩu thuốc dài mà tinh xảo mau vàng kia. đưa cái tẩu kia đến cánh môi đỏ như máu của mình hút ngụm sâu, phun sương khói ra, cười ôn nhu trong làn khói mờ mịt: “Kêu lớn tiếng như vậy, ta cũng nghe thấy.”
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 86: con người giống như đánh răng

      Diệp Hiểu Hạ thấy này chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng lên, người này là ai vậy ? Là người chơi khác đến luân bạch sao? Nhìn ta lắc lư vòng eo, chậm rãi tới, vậy mà cứ về phía .

      , muốn bị luân bạch, muốn bắt đầu lại từ đầu. Điều này khiến Diệp Hiểu Hạ càng hoảng loạn hơn, hận thể lập tức rời khỏi chỗ này, hung hăng gõ khối "Thủy tinh" kia, sức lực của bị phản xạ lại như trước, kết quả như vậy khiến tràn ngập bất lực.

      ngẩng đầu nhìn tình huống bên kia "Thủy tinh", thấy Tố đứng ở nơi đó, mày của hơi hơi nhíu lại, ánh mắt hơi hơi lóe lên , tuy vẻ mặt hờ hững như trước, nhưng nhìn thế nào cũng giấu được kinh ngạc dưới lớp hờ hững. Bỗng nhiên cúi đầu lấy tay che khóe miệng, nhàng ho khan vài tiếng, máu đỏ cứ như vậy chảy ra từ khe hở, có thể nhìn thấy ngoại thương người rất nặng, nếu còn trị liệu, chỉ sợ dù người khác luân bạch , thương tích người cũng có thể tự luân trắng .

      Cuối cùng, lựa chọn rời khỏi.

      Trong nháy mắt xoay người kia, tay Diệp Hiểu Hạ dán thủy tinh bị lòng bàn tay mềm mại , ấm áp cầm lấy. sợ hãi quay đầu, nhìn cười dịu dàng kia, cảm thấy toàn thân có chỗ nào run lên.

      Nhưng ta giống như chú ý tới sợ hãi của , mỉm cười như trước: "Tôi rồi, dù kêu lớn tiếng ta cũng nghe thấy ."

      " là ai ?" Chẳng những Diệp Hiểu Hạ người phát run, ngay cả giọng cũng run lên. này tuy thoạt nhìn cười dịu dàng, nhưng lại lộ ra loại u ám kỳ lạ, giống như sứ giả xinh đẹp diễm bắt người đến địa ngục vậy. Đến cùng ta là người chơi hay là NPC? Trò chơi Cực hạn này làm quá mức chân , thực ra người chơi và NPC cơ hồ khác nhau, trừ bỏ NPC đặc biệt có thể phân biệt bằng vẻ ngoài, những NPC khác rất khó phân biệt.

      "Tôi là ai ?" quay đầu hít hơi, giống như vô cùng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: "Vấn đề này lâu có người hỏi qua tôi. Tôi trả lời ."

      Xem ra phải người chơi mà là NPC, phải người chơi người năm ánh sáng giữa hè phái tới giết . Sau khi xác nhận tình huống này, Diệp Hiểu Hạ mới thở ra hơi dài, sợ hãi hiểu trong lòng nhất thời tán ít, nhưng người vẫn tự chủ được tiếp tục run rẩy.

      Rối rắm hồi, này bỗng nhiên hắc hắc nở nụ cười, ta chỉ vào "Thủy tinh" : " nhìn, nhìn , người kia rồi kìa!"

      Diệp Hiểu Hạ theo giọng của quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tố vừa quay đầu tiếp tục tìm kiếm , vừa dọc theo đường vào chỗ sâu tron rừng rậm, bao lâu thấy tăm hơi.

      Tảng đá trong lòng giống như rơi xuống, giờ phút này, đối với , Tố rời tốt hơn ở lại chỗ này nhiều. Tố tồn tại giống như là miếng bánh mì trước mặt người đói khát, nếu bánh mì kia ở trước mắt, có gì hy vọng, như vậy rất tốt. Huống chi, cũng thừa nhận, Tố có nghĩa vụ và trách nhiệm gì mà phải cứu . Hơn nữa người bị thương nặng như vậy, ở dưới tình huống này, rời khỏi mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

      Diệp Hiểu Hạ thở hơi dài chỉ cảm thấy trong người có sức lực, ngã ngồi đất, ôm hai chân im lặng hồi lâu mới : "Đây là đâu?"

      "Đây? Đây là..." kia cười dừng lại, bán cái nút, ta dùng tẩu thuốc chỉ chỉ con đường Diệp Hiểu Hạ ngồi : "Con đường này là Vong Tình Lộ, con người chỉ cần bước con đường này, chuyện cũ trước kia còn." xong ta lại lắc lư vòng eo theo con đường mình vừa chỉ: "Về phần nơi này là đâu? Nếu tìm được tôi, tôi cho biết."

      Diệp Hiểu Hạ ngây ngẩn nhìn bóng kia dần dần xa, đến khi sắp biến mất, kia bỗng nhiên lại đứng lại, cười cười với Diệp Hiểu Hạ, giọng của ta phảng phất bị gió thổi tới: "Nếu có thể còn sống tìm được tôi."

      Giọng của vừa rơi xuống, Diệp Hiểu Hạ phát mắt mình hoa lên, theo bản năng nhắm mắt lại, đợi đến khi lại mở ra, cơ hồ bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người!

      Giống như là quay phim vậy, tất cả những chuyện vừa xảy ra trong rừng rậm lúc nãy, lại lại lần nữa ra trước mắt .

      Kiếm quang của Tố lóe ra, hơn mười hồng danh vây công, thậm chí, thậm chí! còn thấy được mình được Tố bảo vệ ở sau người!

      Đây, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra?

      Diệp Hiểu Hạ nhắm hai mắt lại, dùng sức xoa xoa, giống như nằm mơ, sau đó lại mở, nhưng cảnh tượng quỷ dị kia cũng biến mất, vẫn còn tiếp tục tiến hành. quay đầu lại, nhìn nhìn "Thủy tinh" đằng sau, những Hồng Y nằm mặt đất vẫn nằm mặt đất như trước, vẫn giống vừa rồi, cũng vì bên này cảnh tượng quỷ dị mà biến mất.

      Này đó chẳng lẽ là video clip ? Hoặc là, hoặc là ảo giác?

      Ngay lúc Diệp Hiểu Hạ vẫn còn như vậy đầu óc choáng váng đoán lung tung, bỗng nhiên phía trước bên trái của xuất đạo pháp gia Hồng Y, người này Diệp Hiểu Hạ biết, là "Xuân phong quất vào mặt" kéo từ trong vòng bảo hộ của Tố ra ngoài.

      Nếu phải đạo pháp gia này, bị người ta đâm đao, nếu phải đạo pháp gia này, đến nơi mạc danh kỳ diệu này, trong khoảng thời gian ngắn thù mới hận cũ nảy lên trong lòng Diệp Hiểu Hạ, hai tay vỗ cái, lôi điện thuật phóng qua người đạo pháp gia này.

      Chẳng qua, hình như nghĩ đến quá tốt, cho rằng mình có thể đối phó đạo pháp gia này, cũng nghĩ tới mình cách người ta hơn năm cấp, tia chớp đánh vào người ta cũng tạo thành bao nhiêu thương tổn, ngược lại khiến đám người chú ý, hô hoán toàn bộ chạy tới, hai ba đao đưa lên Tây Thiên.

      Ở trong này hình như là cần chạy thi thể , trong bóng đêm Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn thấy màn hình xuất vài chữ số, sau đó phục sinh tại chỗ.

      Còn may là, khi vừa mới phục sinh có mười lăm giây vô địch, dù kia đám hồng danh như trước đánh đánh giết giết với Tố, cũng chú ý tới . dựa vào mười lăm giây vô địch này chạy vào trong rừng, tìm nơi kín đáo núp vào, vừa quan sát tình huống bên ngoài, vừa mở danh sách bạn tốt, muốn liên hệ với bên ngoài, tìm người đến giúp giúp mình.

      Nhưng, hình như lại tính nhầm rồi, danh sách bạn tốt của có ai cả, sạch giống như khi vừa mới sinh ra trong tân thủ thôn vậy. Lại kéo ra các kênh tán gẫu, càng khiến trái tim lạnh lẽo, dù là hình thức phụ cận, hình thức bản đồ, hình thức thế giới, toàn bộ đều yên tĩnh như là chết rồi vậy.

      thử PM cho Tố và Túy Lí Khêu Đăng, được đến cũng là hệ thống thông báo "Giờ phút này bạn bị vây trong bản đồ vô danh, thể liên lạc với bên ngoài". Sau khi thử vài lần, cuối cùng Diệp Hiểu Hạ buông tay với ý tưởng thông qua liên hệ bạn tốt mà tìm người đến đón, giờ chỉ có con đường, tự mình nghĩ biện pháp giết chết nhóm người Hồng Y biết từ đâu đến này, sau đó tìm thần bí kia, mới có thể tìm được đường ra ngoài, bằng chết già ở trong này.

      thể ở lại nơi mạc danh kỳ diệu này quá lâu, nếu ở lại quá lâu... tới lúc trả tiền tháng sau.

      Vừa nghĩ tới vấn đề này Diệp Hiểu Hạ nhịn được run da đầu từng trận. Thở dài hơi, để bớt buồn có nhìn cấp bậc, tử vong vừa rồi quả nhiên khiến rớt cấp, xuyến vô hoạn châu kia thể mang nữa, chỉ có thể thay bằng pháp trượng ban đầu.

      Những người này cấp bậc rất cao, trực tiếp xông lên làđi chịu chết, chỉ có thể dùng trí. Vấn đề là, dùng trí trong mảnh rừng mở rộng như vậy thấy thế nào cũng giống lời suông, người chỉ còn thừa lại có thịt tươi và Mông Hãn dược .

      Nhìn hai thứ này, Diệp Hiểu Hạ lại nghĩ tới lúc cùng Túy Lí Khêu Đăng dùng thịt nướng diệt cương thi, nhịn được co rút khóe miệng, chiêu này chắc là còn dùng được. Nhưng bây giờ hình như có gì nữa, đành phải chữa ngực chết thành ngựa sống.

      Vì thế Diệp Hiểu Hạ đốt lửa trại lên, nướng thịt có bôi Mông Hãn dược người đến thơm nức, khiến cho đám người vẫn còn đánh nhau chú ý rất nhanh, bọn họ hẹn mà cùng dừng tay, tới chỗ Diệp Hiểu Hạ nướng thịt.

      Đương nhiên Diệp Hiểu Hạ ngốc ở lại cho bị lộ, lập tức hai ba bước đến bên cạnh cây đại thụ, trốn dưới tán lá rậm rạp, xuyên qua phiến lá nhìn nhóm người này. Chỉ thấy bọn họ tranh đoạt với nhau, vậy mà ăn thịt hết rồi.

      Mà giữa những người này cư nhiên còn có mình và Tố...

      Diệp Hiểu Hạ hắc tuyến đầy người, ngừng với mình, những kẻ ngốc này là đồ nhái, đám ngốc này là đồ nhái, như vậy trong lòng mới xem như dễ chịu.

      Những người này ăn thịt xong, cư nhiên quay lại nơi lúc nãy bắt đầu đánh nhau.

      Dè dặt cẩn trọng leo xuống khỏi cây, Diệp Hiểu Hạ nhìn đám lại bắt đầu đánh nhau kia, chỉ cảm thấy đầu lớn ra. Chuyện này là làm người ta buồn nôn, rang là trường hợp nghiêm túc khủng bố kinh sợ khiến người ta lòng tràn đầy chua xót, trải qua hồi biến cố như vậy, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy bộ phim kinh dị này thấy thế nào cũng giống như phim hài vô ly đầu.

      Con người, quả nhiên giống như đánh răng, tay cầm dụng cụ làm sạch (hài kịch), tay cầm cốc chén (bi kịch).

      Nhìn đám người bị Mông Hãn dược làm té xỉu... , phải đám quái bị Mông Hãn dược làm té xỉu, Diệp Hiểu Hạ vừa phóng hỏa, vừa nghĩ tới cảm giác trong lòng, có ngôn ngữ nào diễn tả được.

      Nhìn mình trong hỏa diễm ngừng lên chữ số thương tổn, đối với những người khác còn tốt, ít nhất còn có trăm hai trăm thương tổn. Nhưng là đối với "Tố", luôn luôn chỉ có chút thương hại, thường thường còn "MISS", điều này khiến Diệp Hiểu Hạ hết chỗ rồi. Chỉ cần vừa phóng hỏa thiêu vừa dùng tia chớp đánh, may mà người mang nhiều lam, muốn trong thời gian ngắn thiêu chết nhóm quái này cũng khó.

      Chẳng qua, nhìn mình, Diệp Hiểu Hạ vừa phóng hỏa vừa biết mùi vị. Công kích quái có khuôn mặt giống "Tố" khiến đủ thoải mái, chuyện tự mình thiêu mình càng khiến cảm thấy toàn thân thích hợp.

      đành phải vừa thiêu vừa ngừng mê hoặc mình, đám ngốc này là đồ nhái...

      Đám quái này cấp bậc cao hơn ít, giá trị kinh nghiệm phong phú vô cùng, mới thiêu chết hai ba Hồng Y tang cấp, lại có thể thay Vô Hoạn Châu tiếp tục thiêu.

      thể , đối với "mình" và "Tố" vẫn tương đối bất công, ít nhất phóng hỏa người bọn họ nhiều lắm, làm cho khi tất cả Hồng Y đều hóa thành kinh nghiệm bay vào cột vào kinh nghiệm của , "Diệp Hiểu Hạ" và "Tố" còn chưa hạ bao nhiêu huyết.

      _Hết chương 86_


      Chương 87: thôn

      Edit: rinnina

      Thuận tay sờ soạng thi thể Hồng Y nhân [nhóm người hồng danh, lại còn mặc đồ đỏ ý], khỏi khiến líu lưỡi.

      Quái ở đây chẳng những kinh nghiệm cao thần kỳ, hơn nữa trang bị rơi xuống cũng ít. biết có phải phải vì mấy quái là Hồng Y nhân này, mà bình quân từng con đều rơi xuống hai kiện trang bị, hoặc là vũ khí, hoặc là quần áo, thậm chí còn có hai kiện trang sức, vừa thấy thuộc tính trang bị đều là này trang bị chức nghiệp của Hồng Y nhân thực .

      Tuy rằng mấy thứ này Diệp Hiểu Hạ dùng được, nhưng nếu lấy bán, tuyệt đối là thu hoạch tốt.

      Thời gian phút giây cứ trôi qua, tính này xem, nhiều nhất còn có 15 phút "Tố" và "Diệp Hiểu Hạ" tỉnh lại . Tự đối phó mình trừ hạ thủ được cũng quá khó khăn, nhưng, "Tố" khác hẳn.

      Khối "Thủy tinh" kia chiếu ra quái cấp bậc giống nguyên bản, như vậy cấp bậc của "Tố" nhất định là thể với tới, nếu thừa lúc này giết chết , đoán chừng hồi tỉnh, bị bắt rồi cắt chính là .

      Rớt cấp tính cái gì, sợ là sợ nếu rớt cấp và mất tiên cơ đối phó "Tố", là mất nhiều hơn được .

      vừa nghĩ như vậy, vừa đẩy nhanh tốc độ trong tay. Rất nhanh "Diệp Hiểu Hạ" quy thiên, nhưng do cấp bậc của “” bằng mình, cho nên Diệp Hiểu Hạ cũng được bao nhiêu giá trị kinh nghiệm, chỉ lấy được người Vô Hoạn Châu giống như đúc cái mình mang cổ tay, và mấy bao hồng lam dược, cái gì cũng có.

      Chuyện còn thừa lại là chuyên tâm đối phó "Tố", tên Tố này cấp bậc rất cao, cao đến mức đôi khi khiến Diệp Hiểu Hạ có cách nào phá vỡ, nhưng cũng may mà có Hỏa Tường thuật lúc nào cũng thiêu đốt, quản thế nào cũng có thể khiến rớt huyết.

      Thi chạy cùng thời gian, mắt thấy thời gian sắp tới, "Tố" cũng chỉ còn lại huyết da, Diệp Hiểu Hạ sốt ruột, vừa tiếp tục nhóm tường lửa, vừa quăng tất cả pháp thuật công kích cao lên người , may mà thời gian vừa tới, ngay giây cuối cùng, "Tố" hóa thành lượng kinh nghiệm cực lớn, đưa Diệp Hiểu Hạ từ cấp bốn mươi lăm đường thẳng đến cấp bốn mươi bảy.

      Tuy cảm giác tự tay giết "mình" và "Tố" khiến Diệp Hiểu Hạ hơi kỳ quái, nhưng, dám tiếp tục ở lại đây. Nếu cái kính này nơi này tiếp tục nảy sinh phục chế mới, nắm chắc có thể chiến thắng bọn họ lần nữa.

      dọc theo đường lớn, con đường này quá yên tĩnh, trừ lúc vừa bắt đầu có đám quái bên ngoài, thấy quái nữa. chỉ như thế, hơn nữa trong rừng hai bên còn có ít thảo dược, tuy rằng biết vào rừng nhất định có nguy hiểm thể biết trước, nhưng Diệp Hiểu Hạ chống cự nổi dụ hoặc đến từ nhiều thảo dược như vậy, vừa vừa bắt đầu hái dược.

      Rừng cây trong này và rừng cây bên ngoài là giống nhau, cũng có ít quái du đãng trong rừng rậm, nhưng cấp bậc đều dưới năm mươi, Diệp Hiểu Hạ có thể thoải mái đối phó. Cứ đường vừa vừa lấy dược vừa thanh lý quái vật, cũng biết bao lâu, trước mắt xuất cái thôn yên tĩnh tường hòa.

      Dưới ánh mặt trời, khói bếp lượn lờ, nghiêng tai lắng qua, còn có thể nghe thấy ít tiếng gà gáy chó sủa. Ở quanh thôn có rất nhiều đồng ruộng xanh mượt, nhìn thế nào cũng là thế ngoại đào nguyên tốt đẹp bình tĩnh.

      Trong lòng Diệp Hiểu Hạ hơn lo sợ, mang theo chút bất an vào thôn. Người đầu tiên gặp ở khúc rẽ cửa thôn là ông cụ còng lưng, ông nghe thấy có người vào, tiếng bước chân hơi xa lạ, ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ nhìn thấy nữ Dương gia quần áo hơi hơi cũ nát, vẻ mặt mệt nhọc đứng ở cửa thôn mỉm cười với ông.

      "Lão nhân gia, xin hỏi ông có thấy xinh đẹp mặc quần áo màu đen trong tay cầm cái tẩu ?"

      Ông cụ đánh giá lên lên xuống xuống Diệp Hiểu Hạ phen, mỉm cười lắc đầu: "Chỗ chúng ta đều là ông già bà già, chạy đâu mà gặp xinh đẹp gì đó."

      Đáp án này khỏi khiến Diệp Hiểu Hạ hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại, NPC nơi này chưa hẳn lời . Chỉ là còn chưa nghĩ xong nên tiếp tục khách sáo thế nào, ông lão như vậy mà lại cười mị mị : "Ông nhìn con thân phong trần, có thể đến nơi này dễ dàng, nếu ghét bỏ, xin mời vào trong thôn ngồi nghỉ ngơi."

      Nơi này có thể vào hả ? Bọn họ có phải muốn bắt cóc sau đó bắt giao tiền ? Hoặc là những người này muốn bỏ vào nồi chưng ăn thịt? Hoặc là, hoặc là, bọn họ căn bản muốn cử hành hiến tế gì đó, như vậy mình khéo đến nơi này vừa vặn bị thành tế phẩm ? Hoặc là hoặc là lại hoặc là...

      Trong đầu Diệp Hiểu Hạ miên man suy nghĩ, chân theo ông cụ vào trong thôn .

      Ở trong thôn có thứ khiến Diệp Hiểu Hạ thấy vô cùng quen thuộc, là cái dược đỉnh lớn, nhưng thoạt nhìn cũng có luyện dược, ma giống như pho tượng vậy, khỏi kỳ quái hỏi: "Ông ơi, đó là dược đỉnh hả."

      "Đúng vậy, trong thôn chúng ta lấy luyện dược để sống." Lão nhân xoay người mỉm cười, sau đó mọi người trong nhà ra.

      Diệp Hiểu Hạ lại nhịn được bắt đầu nghĩ có phải bị lừa ý tưởng nhàm chán linh tinh, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, phát mình vậy mà bị vòng ông cụ bà cụ vây quanh, bọn họ đều nhìn cười xán lạn.

      "Ai nha, đến cùng bao lâu rồi chúng ta có thấy người lạ, còn là tuổi trẻ, tốt tốt!" bà lão vội vàng kéo tay Diệp Hiểu Hạ dê ngồi xuống, sau đó lại có ông cụ rót trà cho , bưng lên thức ăn đơn giản. Cách bọn họ nhìn xem Diệp Hiểu Hạ đều có vẻ vô cùng hưng phấn, đó là loại lâu thấy sinh ra hưng phấn, đó là loại hưng phấn dào dạt phát ra từ nội tâm.

      Trái tim vừa rồi còn miên man suy nghĩ của Diệp Hiểu Hạ giờ khắc này cũng dần dần trở nên mềm mại và bình tĩnh, vừa uống trà ăn thức ăn, vừa tán gẫu với họ, biết được thôn này lấy luyện dược làm cuộc sống, dược phẩm này đó thông qua người đặc biệt đưa đến các thành lớn. Cách này khiến ánh mắt Diệp Hiểu Hạ sáng lên, những thứ kia có thể đưa đến các thành lớn? Như vậy có phải cũng có thể rời theo ?

      "Rời ?" Ông cụ được gọi là thôn trường kia nghe thấy Diệp Hiểu Hạ như vậy, mặt lộ ra bi thương, ông lắc đầu thở dài: "Người ngoài, chỉ cần vào đây, vào thế giới này, đừng nghĩ rời khỏi."

      "Nhưng vừa rồi phải mọi người dược của mọi người đưa đến cửa hàng trong các thành thị sao? Nếu thể , thuốc này đưa thế nào?"

      Đây đề tài mâu thuẫn trọng tâm, khiến Diệp Hiểu Hạ đầy mờ mịt.

      "Chúng tôi chỉ phụ trách luyện dược, về phần dược bị đưa đến chỗ nào, có quan hệ với chúng tôi, về phần đầu ra thế nào, chúng tôi càng thể hỏi thăm." Lão thôn trưởng xong lời này khỏi thở dài hơi: "Bặc nhân chúng tôi chỉ là đam mê luyện dược làm nghề y mà thôi, sao lại phải chịu tai hoạ như vậy?"

      Bặc nhân ? Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt. Đây chẳng phải là tên dược đỉnh của , chẳng lẽ dược đỉnh kia của có quan hệ sâu xa gì với cái thôn này sao? vội vã : "Đúng rồi, tôi từng được cái dược đỉnh, tên là bặc nhân dược đỉnh, biết có quan hệ gì với mọi người ?"

      Lão thôn trưởng vừa nghe ánh mắt sáng lên, vội vàng năn nỉ Diệp Hiểu Hạ mang ra cho lão nhìn xem. Vốn cho rằng chỗ này có kho hàng, bặc nhân dược đỉnh này cầm ra, lại ngờ thôn này cư nhiên có kho hàng, vội vã lấy bặc nhân dược đỉnh từ kho hàng ra, giao cho lão thôn trưởng xem xét.

      Lão thôn trưởng cầm dược đỉnh trong tay, dưới trái phải xoay tới xoay lui, nhìn nhìn hồi, cuối cùng lệ nóng doanh tròng: "Tôi còn tưởng bặc nhân diệt tộc trong hồi thiên tai nhân họa kia, lại ngờ còn có người may mắn thoát nạn, là trời xanh có mắt."

      Nghe ông cụ này như vậy, đứa ngốc cũng biết nhất định có tình, chừng còn có thể gây ra nhiệm vụ. Diệp Hiểu Hạ vội vàng hỏi tiếp, đến cùng từng xảy ra chuyện gì. Giờ phút này lão thôn trưởng mới kể chuyện cũ ra.

      Ban đầu Bặc Nhân là bộ lạc vô cùng bình thản, nhiều thế hệ khổ tâm chuyên nghiên cứu chế tạo dược kỹ, điều này khiến dược phẩm bọn họ luyện chế tốt hơn dược phẩm người bình thường luyện chế ít, năm đó là lúc quần hùng chinh chiến, cho nên dược phẩm rất là trân quý, chỉ như thế, thượng đẳng dược phẩm là ngàn càng khó cầu. ngày người đến bộ lạc bọn họ xin thuốc, vốn nghĩ là loại thuốc trị thương, lại ngờ người này xin là dược phẩm gia tăng sức chiến đấu. Lúc đó tộc trưởng bộ lạc quả quyết cự tuyệt thỉnh cầu này, người nọ căm giận rời , vốn nghĩ chuyện này dừng lại ở đây, lại ngờ, vài ngày sau người này vậy mà mang đại quân đến, lần diệt bộ lạc, cướp đoạt dược phẩm thừa lại.

      Nghe đến đó Diệp Hiểu Hạ khỏi kinh ngạc: "Diệt bộ lạc cướp dược, đây có khác gì mổ gà lấy trứng ?"

      Lão thôn trưởng lại cười khổ: "Con hiểu lòng của đám người cao cao tại thượng kia, bọn họ là thà tiêu diệt bộ tộc, cũng muốn dược chúng tôi bị người khác dùng." Ông vừa lắc đầu vừa thở dài, "Mà mấy người trẻ tuổi cuối cùng chúng tôi bị bọn họ mang Dương gia đến phong ấn trong trong thế giới này, chỉ có thể luyện dược cho . Chúng tôi vốn định chết , nhưng... Có đôi khi con phát thế giới này có chuyện còn khổ hơn chết - đó là con căn bản chết được. Người Bặc nhân chúng tôi tuổi tác dài hơn người thường rất nhiều, hàng năm thêm tuổi, chung quy chúng tôi cũng già , chỉ tiếc, diệt tộc mối hận kia, là cả đời khó báo ."

      Lão thôn trưởng tự thuật, người già trong người nào là thương tâm rơi lệ, thổn thức thôi, khiến tâm trạng Diệp Hiểu Hạ cũng nặng nề. thở dài hơi, hỏi: " khi như vậy, biết tôi có thể giúp mọi người làm gì ?"

      Quả nhiên, những lời này vừa ra, lập tức nghe thấy hệ thống thông báo chủ động tiếp nhận nhiệm vụ "Bặc nhân báo thù".

      _hết chương 87_
      Last edited: 4/5/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 87: thôn

      Edit: rinnina

      Thuận tay sờ soạng thi thể Hồng Y nhân [nhóm người hồng danh, lại còn mặc đồ đỏ ý], khỏi khiến líu lưỡi.

      Quái ở đây chẳng những kinh nghiệm cao thần kỳ, hơn nữa trang bị rơi xuống cũng ít. biết có phải phải vì mấy quái là Hồng Y nhân này, mà bình quân từng con đều rơi xuống hai kiện trang bị, hoặc là vũ khí, hoặc là quần áo, thậm chí còn có hai kiện trang sức, vừa thấy thuộc tính trang bị đều là này trang bị chức nghiệp của Hồng Y nhân thực .

      Tuy rằng mấy thứ này Diệp Hiểu Hạ dùng được, nhưng nếu lấy bán, tuyệt đối là thu hoạch tốt.

      Thời gian phút giây cứ trôi qua, tính này xem, nhiều nhất còn có 15 phút "Tố" và "Diệp Hiểu Hạ" tỉnh lại . Tự đối phó mình trừ hạ thủ được cũng quá khó khăn, nhưng, "Tố" khác hẳn.

      Khối "Thủy tinh" kia chiếu ra quái cấp bậc giống nguyên bản, như vậy cấp bậc của "Tố" nhất định là thể với tới, nếu thừa lúc này giết chết , đoán chừng hồi tỉnh, bị bắt rồi cắt chính là .

      Rớt cấp tính cái gì, sợ là sợ nếu rớt cấp và mất tiên cơ đối phó "Tố", là mất nhiều hơn được .

      vừa nghĩ như vậy, vừa đẩy nhanh tốc độ trong tay. Rất nhanh "Diệp Hiểu Hạ" quy thiên, nhưng do cấp bậc của “” bằng mình, cho nên Diệp Hiểu Hạ cũng được bao nhiêu giá trị kinh nghiệm, chỉ lấy được người Vô Hoạn Châu giống như đúc cái mình mang cổ tay, và mấy bao hồng lam dược, cái gì cũng có.

      Chuyện còn thừa lại là chuyên tâm đối phó "Tố", tên Tố này cấp bậc rất cao, cao đến mức đôi khi khiến Diệp Hiểu Hạ có cách nào phá vỡ, nhưng cũng may mà có Hỏa Tường thuật lúc nào cũng thiêu đốt, quản thế nào cũng có thể khiến rớt huyết.

      Thi chạy cùng thời gian, mắt thấy thời gian sắp tới, "Tố" cũng chỉ còn lại huyết da, Diệp Hiểu Hạ sốt ruột, vừa tiếp tục nhóm tường lửa, vừa quăng tất cả pháp thuật công kích cao lên người , may mà thời gian vừa tới, ngay giây cuối cùng, "Tố" hóa thành lượng kinh nghiệm cực lớn, đưa Diệp Hiểu Hạ từ cấp bốn mươi lăm đường thẳng đến cấp bốn mươi bảy.

      Tuy cảm giác tự tay giết "mình" và "Tố" khiến Diệp Hiểu Hạ hơi kỳ quái, nhưng, dám tiếp tục ở lại đây. Nếu cái kính này nơi này tiếp tục nảy sinh phục chế mới, nắm chắc có thể chiến thắng bọn họ lần nữa.

      dọc theo đường lớn, con đường này quá yên tĩnh, trừ lúc vừa bắt đầu có đám quái bên ngoài, thấy quái nữa. chỉ như thế, hơn nữa trong rừng hai bên còn có ít thảo dược, tuy rằng biết vào rừng nhất định có nguy hiểm thể biết trước, nhưng Diệp Hiểu Hạ chống cự nổi dụ hoặc đến từ nhiều thảo dược như vậy, vừa vừa bắt đầu hái dược.

      Rừng cây trong này và rừng cây bên ngoài là giống nhau, cũng có ít quái du đãng trong rừng rậm, nhưng cấp bậc đều dưới năm mươi, Diệp Hiểu Hạ có thể thoải mái đối phó. Cứ đường vừa vừa lấy dược vừa thanh lý quái vật, cũng biết bao lâu, trước mắt xuất cái thôn yên tĩnh tường hòa.

      Dưới ánh mặt trời, khói bếp lượn lờ, nghiêng tai lắng qua, còn có thể nghe thấy ít tiếng gà gáy chó sủa. Ở quanh thôn có rất nhiều đồng ruộng xanh mượt, nhìn thế nào cũng là thế ngoại đào nguyên tốt đẹp bình tĩnh.

      Trong lòng Diệp Hiểu Hạ hơn lo sợ, mang theo chút bất an vào thôn. Người đầu tiên gặp ở khúc rẽ cửa thôn là ông cụ còng lưng, ông nghe thấy có người vào, tiếng bước chân hơi xa lạ, ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ nhìn thấy nữ Dương gia quần áo hơi hơi cũ nát, vẻ mặt mệt nhọc đứng ở cửa thôn mỉm cười với ông.

      "Lão nhân gia, xin hỏi ông có thấy xinh đẹp mặc quần áo màu đen trong tay cầm cái tẩu ?"

      Ông cụ đánh giá lên lên xuống xuống Diệp Hiểu Hạ phen, mỉm cười lắc đầu: "Chỗ chúng ta đều là ông già bà già, chạy đâu mà gặp xinh đẹp gì đó."

      Đáp án này khỏi khiến Diệp Hiểu Hạ hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại, NPC nơi này chưa hẳn lời . Chỉ là còn chưa nghĩ xong nên tiếp tục khách sáo thế nào, ông lão như vậy mà lại cười mị mị : "Ông nhìn con thân phong trần, có thể đến nơi này dễ dàng, nếu ghét bỏ, xin mời vào trong thôn ngồi nghỉ ngơi."

      Nơi này có thể vào hả ? Bọn họ có phải muốn bắt cóc sau đó bắt giao tiền ? Hoặc là những người này muốn bỏ vào nồi chưng ăn thịt? Hoặc là, hoặc là, bọn họ căn bản muốn cử hành hiến tế gì đó, như vậy mình khéo đến nơi này vừa vặn bị thành tế phẩm ? Hoặc là hoặc là lại hoặc là...

      Trong đầu Diệp Hiểu Hạ miên man suy nghĩ, chân theo ông cụ vào trong thôn .

      Ở trong thôn có thứ khiến Diệp Hiểu Hạ thấy vô cùng quen thuộc, là cái dược đỉnh lớn, nhưng thoạt nhìn cũng có luyện dược, ma giống như pho tượng vậy, khỏi kỳ quái hỏi: "Ông ơi, đó là dược đỉnh hả."

      "Đúng vậy, trong thôn chúng ta lấy luyện dược để sống." Lão nhân xoay người mỉm cười, sau đó mọi người trong nhà ra.

      Diệp Hiểu Hạ lại nhịn được bắt đầu nghĩ có phải bị lừa ý tưởng nhàm chán linh tinh, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, phát mình vậy mà bị vòng ông cụ bà cụ vây quanh, bọn họ đều nhìn cười xán lạn.

      "Ai nha, đến cùng bao lâu rồi chúng ta có thấy người lạ, còn là tuổi trẻ, tốt tốt!" bà lão vội vàng kéo tay Diệp Hiểu Hạ dê ngồi xuống, sau đó lại có ông cụ rót trà cho , bưng lên thức ăn đơn giản. Cách bọn họ nhìn xem Diệp Hiểu Hạ đều có vẻ vô cùng hưng phấn, đó là loại lâu thấy sinh ra hưng phấn, đó là loại hưng phấn dào dạt phát ra từ nội tâm.

      Trái tim vừa rồi còn miên man suy nghĩ của Diệp Hiểu Hạ giờ khắc này cũng dần dần trở nên mềm mại và bình tĩnh, vừa uống trà ăn thức ăn, vừa tán gẫu với họ, biết được thôn này lấy luyện dược làm cuộc sống, dược phẩm này đó thông qua người đặc biệt đưa đến các thành lớn. Cách này khiến ánh mắt Diệp Hiểu Hạ sáng lên, những thứ kia có thể đưa đến các thành lớn? Như vậy có phải cũng có thể rời theo ?

      "Rời ?" Ông cụ được gọi là thôn trường kia nghe thấy Diệp Hiểu Hạ như vậy, mặt lộ ra bi thương, ông lắc đầu thở dài: "Người ngoài, chỉ cần vào đây, vào thế giới này, đừng nghĩ rời khỏi."

      "Nhưng vừa rồi phải mọi người dược của mọi người đưa đến cửa hàng trong các thành thị sao? Nếu thể , thuốc này đưa thế nào?"

      Đây đề tài mâu thuẫn trọng tâm, khiến Diệp Hiểu Hạ đầy mờ mịt.

      "Chúng tôi chỉ phụ trách luyện dược, về phần dược bị đưa đến chỗ nào, có quan hệ với chúng tôi, về phần đầu ra thế nào, chúng tôi càng thể hỏi thăm." Lão thôn trưởng xong lời này khỏi thở dài hơi: "Bặc nhân chúng tôi chỉ là đam mê luyện dược làm nghề y mà thôi, sao lại phải chịu tai hoạ như vậy?"

      Bặc nhân ? Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt. Đây chẳng phải là tên dược đỉnh của , chẳng lẽ dược đỉnh kia của có quan hệ sâu xa gì với cái thôn này sao? vội vã : "Đúng rồi, tôi từng được cái dược đỉnh, tên là bặc nhân dược đỉnh, biết có quan hệ gì với mọi người ?"

      Lão thôn trưởng vừa nghe ánh mắt sáng lên, vội vàng năn nỉ Diệp Hiểu Hạ mang ra cho lão nhìn xem. Vốn cho rằng chỗ này có kho hàng, bặc nhân dược đỉnh này cầm ra, lại ngờ thôn này cư nhiên có kho hàng, vội vã lấy bặc nhân dược đỉnh từ kho hàng ra, giao cho lão thôn trưởng xem xét.

      Lão thôn trưởng cầm dược đỉnh trong tay, dưới trái phải xoay tới xoay lui, nhìn nhìn hồi, cuối cùng lệ nóng doanh tròng: "Tôi còn tưởng bặc nhân diệt tộc trong hồi thiên tai nhân họa kia, lại ngờ còn có người may mắn thoát nạn, là trời xanh có mắt."

      Nghe ông cụ này như vậy, đứa ngốc cũng biết nhất định có tình, chừng còn có thể gây ra nhiệm vụ. Diệp Hiểu Hạ vội vàng hỏi tiếp, đến cùng từng xảy ra chuyện gì. Giờ phút này lão thôn trưởng mới kể chuyện cũ ra.

      Ban đầu Bặc Nhân là bộ lạc vô cùng bình thản, nhiều thế hệ khổ tâm chuyên nghiên cứu chế tạo dược kỹ, điều này khiến dược phẩm bọn họ luyện chế tốt hơn dược phẩm người bình thường luyện chế ít, năm đó là lúc quần hùng chinh chiến, cho nên dược phẩm rất là trân quý, chỉ như thế, thượng đẳng dược phẩm là ngàn càng khó cầu. ngày người đến bộ lạc bọn họ xin thuốc, vốn nghĩ là loại thuốc trị thương, lại ngờ người này xin là dược phẩm gia tăng sức chiến đấu. Lúc đó tộc trưởng bộ lạc quả quyết cự tuyệt thỉnh cầu này, người nọ căm giận rời , vốn nghĩ chuyện này dừng lại ở đây, lại ngờ, vài ngày sau người này vậy mà mang đại quân đến, lần diệt bộ lạc, cướp đoạt dược phẩm thừa lại.

      Nghe đến đó Diệp Hiểu Hạ khỏi kinh ngạc: "Diệt bộ lạc cướp dược, đây có khác gì mổ gà lấy trứng ?"

      Lão thôn trưởng lại cười khổ: "Con hiểu lòng của đám người cao cao tại thượng kia, bọn họ là thà tiêu diệt bộ tộc, cũng muốn dược chúng tôi bị người khác dùng." Ông vừa lắc đầu vừa thở dài, "Mà mấy người trẻ tuổi cuối cùng chúng tôi bị bọn họ mang Dương gia đến phong ấn trong trong thế giới này, chỉ có thể luyện dược cho . Chúng tôi vốn định chết , nhưng... Có đôi khi con phát thế giới này có chuyện còn khổ hơn chết - đó là con căn bản chết được. Người Bặc nhân chúng tôi tuổi tác dài hơn người thường rất nhiều, hàng năm thêm tuổi, chung quy chúng tôi cũng già , chỉ tiếc, diệt tộc mối hận kia, là cả đời khó báo ."

      Lão thôn trưởng tự thuật, người già trong người nào là thương tâm rơi lệ, thổn thức thôi, khiến tâm trạng Diệp Hiểu Hạ cũng nặng nề. thở dài hơi, hỏi: " khi như vậy, biết tôi có thể giúp mọi người làm gì ?"

      Quả nhiên, những lời này vừa ra, lập tức nghe thấy hệ thống thông báo chủ động tiếp nhận nhiệm vụ "Bặc nhân báo thù".

      _hết chương 87_
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :