1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64.2

      Cho đến giờ phút này, nam tử kia mới thở ra hơi dài, sau đó như người vô lực, mãnh mẽ ngã lăn mặt đất.

      " làm sao vậy!" Diệp Hiểu Hạ vừa thấy bộ dáng này của , cũng quan tâm đến xấu hổ hay , chạy tới chỗ nam tử kia. Nam tử áo đen này tựa vào bên cạnh gốc cây đại thụ, toàn thân lạnh như băng, sắc mặt vô cùng thê thảm, bờ môi hơi hơi tím, thân thể thể ngừng run rẩy. Mà trước ngực có vài vết thương sâu đến tận xương, giống như có thể thấy được cả xương trắng dày đặc, làm cho người ta cảm thấy rét mà run.

      Diệp Hiểu Hạ nhàng gọi vài tiếng, cũng thấy có phản ứng gì, biết biểu này là kết quả của việc bị ngoại thương nghiêm trọng và cạn kiệt giá trị chịu đựng. Nếu bây giờ mà làm gì, chỉ sợ người này chết ở đây. cũng nghĩ nhiều, lập tức lôi tới bên cạnh đống lửa.

      Lúc hôn mê, người vô cùng nặng, trò chơi Cực Hạn này ngay cả mệt mỏi cũng làm giống . Diệp Hiểu Hạ là chức nghiệp Dương gia vốn có sức lực gì lớn, hơn nữa người còn có vài vết thương, lôi người nam nhân này càng phải cố sức. Tuy rằng cũng cường tráng, nhưng bởi vì tương đối cao, cho nên cũng thấy thoải mái.

      Mất sức lực chín trâu hai hổ, Diệp Hiểu Hạ rốt cục lôi được nam nhân này tới bên đống lửa, cũng mệt đến mức kịp thở. ngồi chỗ thở, lại cảm thấy có luồng sáng lạnh như băng bắn về phía , khiến thể ngẩng đầu, vừa vặn nhận được ánh mắt đạm mạc như băng từ trong đôi mắt hơi mở ra của .

      ", thấy thế nào?" Ánh mắt đó khiến Diệp Hiểu Hạ thoải mái, cũng có làm cái gì, nhìn như vậy làm gì? Bất quá, cho dù là do nhân tính hay là đạo nghĩa người vẫn mặc quần áo người ta, cũng thể buông tay quản, vì thế giọng hỏi.

      Khóe miệng nam tử áo đen hơi hơi giật, giống như là muốn cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng ra. nhắm mắt lại, có vẻ vô cùng mệt mỏi. Diệp Hiểu Hạ lục túi, lấy ra Kiếm Nam Xuân (rượu đó) khi rời khỏi thôn mang theo, rất lâu rất lâu đụng tới rượu. Mặc dù ở Bạch Đế Thành thiếu rượu, nhưng là quá đắt, khiến luyến tiếc mua.

      Nhích lại gần chỗ , Diệp Hiểu Hạ nhìn nam tử trước mắt, khuôn mặt , mi tâm của : nốt chu sa đỏ, đều có điểm giống như người vô tình cứu ngày đó. Tuy chỉ là tương tự, nhưng nếu hai người lớn lên giống nhau, đúng là có chút gượng ép.

      Cho nên, dám xác định.

      Nhưng xác định hay xác định có gì quan trọng chứ?

      Coi như có thể gặp lại, đoán chừng hai bên cũng nhớ được bộ dáng của nhau. Nếu là như vậy, bằng đem lòng biết ơn này đặt trong lòng , phóng tầm mắt nhìn lên phía trước mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, việc quan trọng bây giờ cũng phải là nghĩ tới loạn thất bát tao gì đó, trước mắt còn có người nửa sống nửa chết a.

      Tuy bọn họ cũng quen biết, bất quá, cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, cấp bậc của nam tử này thấp, nếu chỉ vì mất lực mà chết, là đáng tiếc. Nghĩ tới đây, đưa Kiếm Nam Xuân trong tay đến bên miệng nam tử áo đen, nhàng : "Tôi biết còn sức, bây giờ nhất định thể ăn được gì, uống chút rượu, so với đồ ăn dễ khôi phục thể lực hơn."

      Mí mắt nam tử kia giật giật, cuối cùng cũng mở ra, trầm tĩnh như là chết. Từng giây trôi qua, bình tĩnh khiến Diệp Hiểu Hạ cho rằng chết, lúc này, khóe miệng của hơi hơi mở ra, chỉ là hơi hé miệng, lại giống như dùng hết toàn bộ khí lực của . Diệp Hiểu Hạ vội vàng đem Kiếm Nam Xuân đổ vào, chỉ tiếc giá trị chịu đựng của nam nhân này cạn kiệt đến mức ngay cả nuốt cũng là vấn đề.

      Chỗ rượu đổ vào kia, nuốt vào ít, chảy ra nhiều.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65: , , , .

      Kiếm Nam Xuân tuy chỉ là rượu ở Tân Thủ Thôn, nhưng tốc độ hồi phục thể lực và giá trị chịu đựng thể khinh thường. Cho dù rượu vào miệng ít, nhưng cũng làm thân thể lạnh như băng của nam tử áo đen dần dần có chút cảm giác ấm áp.

      Hô hấp nặng nề, hơi thở ấm áp, tuy mạnh, nhưng mà cứ thổi vào cổ Diệp Hiểu Hạ, khiến khỏi đỏ mặt, vì thế buông ra lùi sang bên. Nhặt ít củi, làm cho đống lửa trước mặt càng cháy khỏe hơn, tâm mới dần dần bình tĩnh lại, thậm chí còn cảm thấy vừa rồi mặt nóng lên là do đống lửa này.

      tiếng rên rỉ thống khổ tràn ra từ khóe miệng nam tử áo đen, tuy lớn, nhưng vẫn khiến Diệp Hiểu Hạ quay đầu lại xem.

      Thân thể hơi hơi ấm hơn, hoàn toàn trái ngược với cảm giác lạnh như băng lại cứng ngắc vừa rồi. Trong lúc mơ hồ đó, giống như có người đút rượu cho , tuy hàm răng khép chặt, nhưng hương vị hơi nồng lại tinh tế nhàng kích thích thần kinh của , làm dần dần có chút tri giác.

      Chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt thanh tú, ấy nhìn về phía . Tuy câu, nhưng, cặp mắt sáng ngời kia tiết lộ sốt ruột của .

      Sốt ruột phải ? Khóe miệng của kéo kéo, lạnh nhạt mà đạm mạc.

      Nâng tay lên, lại như là có ngàn cân treo đó. nhíu mày, lấy mu bàn tay đỡ mặt.

      Phía sau kia là đống lửa trại, ấm áp mà sáng rực, loại ánh sáng này cùng ánh sáng trong mắt đó giống nhau, khiến cảm thấy giống loại tươi đẹp có biện pháp nhìn gần.

      , vốn thích kiểu tươi đẹp như vậy, từ đầu đến giờ, đều thích.

      " có thấy tốt hơn ?" Diệp Hiểu Hạ nhìn , nghĩ nghĩ, rồi mới nhàng mở miệng hỏi.

      Tay hơi hơi giật, sau đó thả xuống. Tiếp đó, mở mắt nhìn về phía Diệp Hiểu Hạ, cặp mắt kia tối đen như hắc diệu thạch bàn, hai con mắt phẳng phất loại cảm giác chết, có bất luận chút dao động gì, chỉ liếc mắt cái, có thể cảm giác lạnh như băng bao phủ trời đất.

      "Cảm ơn." Hắc y nam tử buông mi mắt, che phủ cặp mắt đạm bạc kia, miệng của nhàng động vài cái.

      Sau đó, trầm mặc lại lần nữa tràn ra toàn bộ rừng rậm. Ép Diệp Hiểu Hạ tới nỗi thở nổi, ngẩng đầu hít thở sâu, nếu lại tiếp tục như vậy, có khả năng bị nghẹn chết.

      "Cái kia..." mặt Diệp Hiểu Hạ xuất nụ cười ngượng ngùng: " có muốn ăn chút gì đó hay , chỉ uống chút rượu đó thôi thể khôi phục hết thể lực." lắc lắc bình rượu rỗng tuếch về phía .

      Hắc y nam tử giống như nghe thấy, nếu phải là do lông mi hơi hơi run, Diệp Hiểu Hạ nghĩ nghe thấy gì. Lặng im lúc, mới lại ngẩng đầu lên, hướng về phía Diệp Hiểu Hạ nhàng gật gật đầu: "Cảm ơn."

      Nghe , Diệp Hiểu Hạ cũng biết vì sao, giống như thở phào nhõm. vội vã đem vài miếng thịt gấu còn treo đống lửa xuống đặt vào lá cây, đưa cho .


      Hắc y nam tử cũng động, chỉ nhìn chằm chằm chỗ thịt kia. Diệp Hiểu Hạ theo ánh mắt của nhìn về phía thịt gấu kia, mới phát hóa ra có mấy chỗ bị cháy đen, khỏi xấu hổ, vội vàng : "Vừa rồi tôi để ý, nếu chờ chút..."

      còn chưa xong, thấy tay vươn đến, từ cái lá trong tay cầm lấy miếng thịt nướng cháy đen bỏ vào miệng.

      Diệp Hiểu Hạ lăng lăng nhìn chằm chằm khóe miệng của , vì miếng thịt bị cháy khiến môi có chút đen, nhưng biểu ra bộ dáng ghét bỏ, bộ dáng vẫn đạm mạc như trước, giống như bỏ vào trong miệng chỉ là vật bình thường.

      "Cái kia..." Diệp Hiểu Hạ nhìn bộ dáng của , trong lòng có chút mơ hồ. Bỗng nhiên, nghĩ đến vấn đề chết tiệt —— miếng thịt kia vừa rồi để đối phó với con điêu hoàng kim tia chớp mà bôi mông hãn dược...

      Là miếng này? Hay là miếng kia? Xong rồi, căn bản là nhớ , làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!

      Diệp Hiểu Hạ trong lòng khẩn trương, cũng chú ý đến hình tượng gì cả, vọt tới gần hắc y nam tử, đoạt chỗ thịt còn thừa trong tay . Vì sốt ruột nên chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Đừng ăn! Kia, kia, cái kia... miếng thịt kia có..."

      cổ xuất vật lành lạnh có thiện ý.

      Cả người như bị ấn nút tạm dừng mà đình trệ hình ảnh, nhất thời cứng ngắc ở đó, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn, hơi hơi mở miệng, nhìn người trước mắt miễn cưỡng đứng dậy.

      "Ai cho đến!" Đôi mắt vốn dĩ im lặng giờ phút này phảng phất dấy lên ngọn lửa ngút trời, như là mọi thứ đập vào mắt đều bị đốt thành tro tàn. Thân thể run mãnh liệt, nhưng thanh kiếm để bên cổ Diệp Hiểu Hạ lại chút lay động.

      Thanh kiếm đó giống như con người , tản ra loại lạnh như băng thể thành lời.

      "Tôi..." Diệp Hiểu Hạ vội vàng giải thích, lại bị đánh gãy.

      " tên là gì?" Giọng của lạnh như băng, sắc bén giống đao phong chém sắt như chém bùn. Giọng lớn, nhưng lại mang theo loại quyết đoán vô biên vô hạn, ép người khác tới mức ngay cả năng lực thở cũng mất .

      Dưới tình huống này, tên nhất định thể tùy tiện . Diệp Hiểu Hạ cũng biết, cũng ngu, cũng phải người ngốc, chỉ số thông minh cũng thấp hơn 60, đương nhiên biết việc này. Nhưng biết vì sao, bị cái loại túc sát cùng thị huyết đè ép, miệng Diệp Hiểu Hạ giống như nghe theo lý trí khống chế nữa, nghe thấy giọng run run của mình từ khóe miệng phát ra: "Diệp... Diệp Hiểu Hạ..."

      Mắt hắc y nam tử híp lại, kiếm trong tay run lên.

      Diệp Hiểu Hạ nhắm mắt lại chịu chết, xong rồi, lần này xong rồi, lần này hẳn phải chết thể nghi ngờ.

      Như thế này chính là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch, dưới tình huống này, sợ là cả người mọc đầy miệng cũng ràng được.

      là vì con điêu tia chớp kia mới bôi mông hãn dược lên thịt, muốn cứu nam nhân này, tâm muốn cứu ra khỏi thống khổ, là quên chỗ thịt kia có mông hãn dược mới cho ăn. có ý khác...

      , ! So với trân châu còn hơn!

      Nhưng mà, nhưng mà, dưới tình huống này, ai tin a! Nam tử này thoạt nhìn cấp bậc thấp, tuy người bị thương nặng, nhưng muốn giết loại tân thủ ba mươi bốn cấp Dương gia, hẳn là có vấn đề gì.

      cấp này rớt là mệt, hai mắt đẫm lệ.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66: Vân .
      Bóng tối cũng đến như mong muốn, cũng có tin tức tử vong xuất .

      Chỉ có vật nặng thình lình đè lên người Diệp Hiểu Hạ, làm muốn kêu ra tiếng. phải chứ, người kia nhìn rất lợi hại, chẳng lẽ dùng kiếm giết người, lại dùng tảng đá đè chết người sao?

      Có điều... Tảng đá này hình như có chút mềm mềm, còn có chút ấm áp.

      Bên cổ xuất hơi thở, chút lại chút, nhàng thổi vào gáy , làm mặt nóng lên.

      nhàng mở mắt ra, trước mắt vẫn là màu xanh có chút ẩm ướt kia, còn có bầu trời màu thiên thanh thủy chung bị mưa bụi bao phủ.

      người bị cái gì đè ép, làm Diệp Hiểu Hạ thở cũng xong. vội vã đưa tay ra sức đẩy vật thể xác định đè người ra, nhưng vừa động vào "Vật thể" kia, liền ngây ngẩn cả người.

      Đây, đây đồ vật.

      Đây là người, con người.

      Người này phải ai khác, chính là người vừa rồi còn dùng kiếm chỉ vào .

      Đây phải , đây phải ! Diệp Hiểu Hạ ngừng mặc niệm, muốn mê hoặc bản thân, liều mạng nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, tiếp tục nhắm lại, cứ thế lặp lặp lại vài lần, muốn chứng minh cái vật thể nặng nề trước mắt này chỉ là hư ảo.

      Chẳng qua, kết quả vẫn làm thất vọng. Cái người cách mặt đến 20 cm vẫn tồn tại. Mắt nhắm chặt, đầu tóc đen mất tinh thần phấn chấn, khí trầm lặng, khiến Diệp Hiểu Hạ muốn hắt xì.

      dùng sức đẩy nam nhân này đổ ra bên, ngồi dậy, vỗ ngực thở mấy hơi. Mông hãn dược này cư nhiên ở thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng...

      Hoàn hảo nhặt về cấp, là may mắn.

      Đến lúc này, Diệp Hiểu Hạ cũng kịp nghĩ đến cái gì khác, vội vàng từ đất bò lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống núi. thể tiếp tục đứng ở đây nữa, thuốc này chỉ có hiệu lực nửa tiếng, nếu tiếp tục đứng ở đây, chỉ sợ lúc nữa nam nhân này tỉnh, cấp của rớt là chắc.

      Bất quá, chạy được vài bước, Diệp Hiểu Hạ ngừng lại. xoay người nhìn hắc y nam tử nằm cạnh đống lửa, trong lòng có chút mâu thuẫn nên lời.

      Nếu đúng là người từng cứu sao? làm như vậy có phải là lấy oán trả ơn ? Nhưng mà, nếu tiếp tục chờ ở đây, tỉnh lại, chỉ sợ bản thân cũng có chỗ tốt.

      Trong lòng loạn đoàn, căn bản là tìm thấy biện pháp.

      Do dự lúc, Diệp Hiểu Hạ cắn môi quay người, chạy tới bên cạnh người kia, dùng sức đỡ lên, nửa lôi nửa đỡ xuống núi về Bạch đế thành.

      Diệp Hiểu Hạ, mày đúng là đồ ngu ngốc!

      vừa đỡ xuống núi, vừa mắng bản thân, thuận tiện quay đầu trừng mắt nhìn , hận thể ném quan tâm. lại cực kỳ yên tĩnh cúi đầu, cả người mềm mại vô lực, đem sức nặng toàn thân đổ lên người Diệp Hiểu Hạ.

      Đến khi Diệp Hiểu Hạ muốn ngã xuống, rốt cục cũng nhìn thấy Bạch đế thành, bức tường nhan sắc đơn điệu kia vào giờ phút này lại khiến xuất loại xúc động muốn rơi lệ.

      Ngoại ô Bạch đế thành có quán trà, quán trà này bình thường là nơi các hồng danh tụ tập. Ở đây chờ đội hữu vào thành mua thuốc, tu sửa trang bị hộ, tuy là mảnh huyết tinh, lại có loại náo nhiệt khác.

      Chỉ là, hôm nay lại có chút quạnh quẽ. Chỉ có nhạc công ngồi trong mái cỏ tranh che nắng, lẳng lặng giữ đàn cổ, đoạn nhạc du dương mà uyển chuyển theo đầu ngón tay chảy ra, giống như nước tràn ngập ngoại ô Bạch đế thành.

      Đoạn nhạc này là dễ nghe. Tuy tinh thông luật, nhưng lúc nghe giai điệu kia, Diệp Hiểu Hạ vẫn thể ức chế cảm giác đó. Bất quá, đoạn nhạc dù hay cũng thể làm dừng bước, tại chỉ muốn đem sát tinh này quăng vào Bạch đế thành, sau đó tìm chỗ trốn .

      "Vị nương này, có thể dừng bước ?" vừa mới qua mái cỏ tranh mái che nắng kia, liền nghe thấy giọng ôn nhu như nước chậm rãi vang lên lên.

      Giọng của cũng lớn, cũng cường ngạnh, lại giống như mang theo loại ma lực vĩ đại, làm bước chân vội vàng của Diệp Hiểu Hạ tự giác mà ngừng lại. quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt như chứa nắng ấm thổi qua thân thể .

      ", gọi tôi?" Diệp Hiểu Hạ lăng lăng nhìn , liều mạng tìm trong đầu, cuối cùng xác nhận, căn bản là biết . Tuy rằng rất đẹp, tuy rằng rất tuấn, tuy rằng toàn thân dưới đều hoàn mỹ, nhưng Diệp Hiểu Hạ xác nhận trong cuộc sống trò chơi thiếu thiện khả trần chưa từng gặp qua .

      "Đúng." Ngón tay nhạc công ngừng lại, đoạn nhạc êm tai kia cũng im bặt. chậm rãi đứng lên, thân áo choàng màu vàng lộ ra tôn quý, tay áo phất qua đàn cổ, đàn kia cũng bị thu vào.

      "Chúng ta quen biết sao?"

      "Bây giờ, phải quen rồi sao?" Nhạc công này tới bên cạnh mái che nắng, nhàng nâng tay vén nửa cái màn trúc, ra. Dưới ánh mặt trời càng làm cho người khác cảm thấy vô cùng tao nhã, tuyệt đại dung tư. chậm rãi tới bên cạnh Diệp Hiểu Hạ, nâng tay, ánh sáng màu lam nhạt từ trong tay dừng lại người hắc y nam tử.

      Đây là cao cấp trị liệu thuật. Tuy rằng chưa tổ đội cùng nhạc công, đan sĩ mấy chức nghiệp phụ trợ đó, nhưng Diệp Hiểu Hạ đối với kỹ năng đó cũng xa lạ, nghiên cứu trò chơi tư liệu hai tuần đó.

      Bằng vào chiêu thức đó, Diệp Hiểu Hạ có thể kết luận, nhạc công trước mắt này có cấp bậc rất cao, ít nhất là ngoài sáu mươi năm cấp, thậm chí, thậm chí rất cao.

      "Tại hạ Vân ." Nhạc công Vân hướng về phía Diệp Hiểu Hạ nhàng thi lễ, mái tóc dài đen thùi của dưới ánh mặt trời bay trong gió tạo thành bức tranh thủy mặc cực đẹp. Sau đó đứng thẳng đứng lên, môi nhợt nhạt tươi cười, khóe mắt hay mi tâm đều mang theo loại ấm áp phảng phất có thể hòa tan băng tuyết."Là bằng hữu của vị công tử này."

      Giọng của cực kì thư hoãn, các từ ở bên trong đều mang theo vài phần phong cách cổ đại, nếu là người khác dùng từ ngữ như vậy, dùng ngữ điệu như vậy chuyện nhất định làm Diệp Hiểu Hạ cười ra tiếng. Nhưng dùng người , dùng giọng ra, đáng chết, lại vô cùng thích hợp.

      Nam tử ôn nhuận như ngọc kia như là từ sách cổ ra, Vân hơi hơi cười: "Đa tạ nương ra tay cứu giúp công tử, biết nên xưng hô nương như thế nào?"

      Người như vậy, như vậy, cười như vậy. Chỉ sợ là ai cũng cách nào cự tuyệt , Diệp Hiểu Hạ cũng ngoại lệ. hướng về phía Vân gật đầu, "Tôi tên là Diệp Hiểu Hạ." Bất quá, đối với lời có chút xấu hổ, ra tay cứu giúp? Tựa hồ, đầy đủ .
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 67: Chẳng lẽ là gian phu dâm phụ?

      "Nếu vậy tại hạ đa tạ Diệp nương. biết nương có thể giao công tử cho tại hạ ?" Vân tỏ vẻ hiểu, gật gật đầu, nụ cười vẫn như trước làm cho người ta thấy ấm áp cả người.

      "Có, có thể." Đương nhiên là thể tốt hơn! Diệp Hiểu Hạ khắc cũng muốn đứng ở bên người hắc y nam tử này, ít nhất, bây giờ là như vậy.

      Vân quay đầu, vỗ vỗ tay, lập tức có hai người từ trong quán trà ra, tới bên cạnh Diệp Hiểu Hạ, nhiều lời, liền đưa hắc y nam tử kia ra.

      Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng với Vân : "Cái kia, Vân , tôi, tôi và bạn có chút hiểu lầm..." gãi đầu, lại thấy biết nên bắt đầu từ đâu, cảm thấy có chút phiền muộn: "Ai nha, tôi cũng biết nên như thế nào tốt. Nhờ với bạn , tôi, cố ý khiến hôn mê, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."

      Vân nhìn hắc y nam tử vẫn còn hôn mê ở bên trong, lại chuyên tâm nghe Diệp Hiểu Hạ , sau đó nhàng cười lên tiếng: " nương yên tâm , tại hạ nhất định giải thích ràng."

      "Vậy tốt, vậy tốt." Diệp Hiểu Hạ thở ra hơi dài: "Vậy tôi trước, cảm ơn ."

      "Người nên cảm ơn là tại hạ, nương cần khách khí." Vân gật đầu, khuôn mặt vẫn mỉm cười như trước.

      "Vân đại hội trưởng đích thân tới Bạch Đế thành, sao thông báo để tôi tới tiếp đón, Danh Môn chúng tôi nhất định cả phố hắt nước(??), mở tiệc mười dặm nghênh đón. Bây giờ, phải là giống như chúng tôi có thành ý, có tác phong của chủ nhà sao?" giọng quen thuộc vang lên, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy kỳ quái, giương mắt nhìn, lại thấy Đồng đứng ở xa xa, mặt mang theo ý cười trong suốt.

      Hội trưởng? Hóa ra người tên Vân này cũng là hội trưởng của nghiệp đoàn.

      Vân chậm rãi xoay người nhìn Đồng nhàng cười: "Vốn chỉ là ngang qua, vừa hay gặp chút việc , cũng chỉ dừng chân chút, sao dám quấy rầy quý đoàn?"

      Đồng thu hồi nụ cười thân thiết, ánh mắt của xẹt qua Diệp Hiểu Hạ, rơi xuống hắc y nam tử bị người đỡ. nhàng gật gật đầu, còn chưa gì, lại thấy nữ đan sĩ mặc áo đỏ đứng bên cạnh lạnh lùng : "Vân đại hội trưởng cao giá, chỉ là ngang qua, liền thanh tẩy điểm tụ tập của hồng danh ở ngoại ô Bạch Đế thành, nếu có ý đến chuyến, Bạch Đế thành phải là còn ngọn cỏ sao?"

      Diệp Hiểu Hạ cũng quen nữ đan sĩ này, cùng người Danh Môn qua lại nhiều nhất chính là Tương Tư Túy, sau đó là Đồng và Hồng, cho nên những người khác ở Danh Môn đối với đều là người xa lạ.

      "Tuyết Chiếu Vân Quang, chỗ này đến lượt em chuyện sao?" Đồng giống như đợi nữ đan sĩ tên là Tuyết Chiếu Vân Quang kia xong mới lên tiếng, cho nên câu quát lên nhìn qua hề nghiêm khắc.

      Tuyết Chiếu Vân Quang thấy Đồng mình hừ tiếng, quay mặt sang bên.

      Tiếp đó Đồng vừa cười vừa : " quản tốt cấp dưới khiến Vân đại hội trưởng chê cười."

      Nhìn nụ cười của Đồng, Diệp Hiểu Hạ chuyển mắt tới Vân đứng bên. Tuy bọn họ đều cười, nhưng lại làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng. Đồng cười rất xán lạn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lương ý, mà Vân cười lại cố tình dao động, giống như dù phát sinh bất cứ việc gì cũng thể mất ấm áp.

      "Tại hạ chỉ là thích màu đỏ, cho nên, mời bọn họ nhường chỗ, cũng có ý tứ gì khác." Vân mỉm cười như trước, áo choàng ám ánh vàng bay trong gió, có vẻ ung dung mà cao quý.

      "!" Tuyết Chiếu Vân Quang lập tức nhảy lên, Diệp Hiểu Hạ phát ra quần áo của cũng là màu đỏ...

      Đồng nhíu mày, rồi lại buông ra, tốc độ nhanh khiến người ta phát ra. ngăn cản Tuyết Chiếu Vân Quang, cười cười dời trọng tâm đề tài: "Nếu Vân đại hội trưởng đến Bạch đế thành, sao có thể đến nơi này ngồi nghỉ? Rượu ở đây, nơi khác có đâu." xong, ánh mắt lại tuần tra người Diệp Hiểu Hạ, bồi hồi bất định, tuy ràng, nhưng lại khiến ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông của Diệp Hiểu Hạ đều dựng đứng lên.

      nghĩ cái gì? Diệp Hiểu Hạ nuốt ngụm nước miếng, trong lòng hơi bất an, muốn tìm hiểu lại biết là cái gì.

      "Vậy tại hạ cung kính bằng tuân mệnh." Vân ôm quyền, rồi quay đầu hướng về phía Diệp Hiểu Hạ cười khẽ: "Hôm nay tại hạ còn có việc, ngày khác nhất định trùng trùng cảm tạ nương."

      " cần cần, cần khách khí như vậy, tôi chỉ là nhấc tay chi lao thôi." Diệp Hiểu Hạ vội vàng xua tay, thân mình cũng nhảy sang bên. Buồn cười, người này tuy vẫn cười với Đồng, nhưng vẫn có thể cảm giác được, Đồng đối với người này vô cùng khó chịu. Tuy biết vì nguyên nhân gì, nhưng trực giác cho biết nên cùng Vân có quan hệ gì, dù sao, Đồng bây giờ là khách hàng lớn của , thể đắc tội.

      Vân cũng nhiều, chỉ gật gật đầu, bên môi vẫn là độ cong hoàn mỹ, nụ cười như gió xuân thổi vào mặt: "Vậy tại hạ liền cáo từ."

      Diệp Hiểu Hạ vội vàng hướng về phía vẫy tay tạm biệt, bộ dáng sốt ruột kia, giống như là hận thể cùng xóa sạch quan hệ. Sốt ruột như vậy, trong mắt Đồng càng thêm chói mắt.

      Vân tới chỗ Đồng, hai người khác cũng đỡ hắc y nam tử theo. Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên cảm thấy tia sáng lạnh từ bên cạnh bắn tới, quay đầu lại, mới phát hắc y nam tử kia tỉnh lại, tuy vẫn được hai người kia đỡ, nhưng mà con ngươi của nheo lại khiến Diệp Hiểu Hạ khẳng định trăm phần trăm dược hiệu người hết.

      Bất quá, chỉ liếc mắt cái, hắc y nam tử này lại nhắm hai mắt lại, sắc mặt tái nhợt như vừa rồi, giống như chưa bao giờ tỉnh lại. Hết cách, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy toàn thân bốc lên hơi lạnh.


      cùng hẳn là, hẳn là gặp lại nữa .

      Ha ha, ha ha...

      Chính cũng cảm thấy cười đến vô lực.

      "Hiểu Hạ! quen biết Vân à? Quen biết thế nào? Quen biết ở đâu? phải mới chơi sao? Làm sao có thể quen ? Có phải quen trong thực ?" Diệp Hiểu Hạ còn bị ánh mắt của hắc y nam tử kia làm cho đông cứng tại chỗ, liền nghe thấy khung mật thoại kêu lên, vừa nhận liền truyền đến tràng câu hỏi như pháo nổ của Tương Tư Túy.


      " cái gì vậy?." Bởi vì thanh của Tương Tư Túy quá lớn, Diệp Hiểu Hạ nhịn được xoa xoa lỗ tai, nhăn mày lại: " cái gì đấy? Cái gì mà biết với biết."

      " đừng trả lời có lệ với tôi! Tôi vừa nghe lão Hồng , ở quán trà thấy và Vân ở cùng nhau, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?"

      Tiếp tục cau mày, tại sao nghe được lời này lại cảm thấy đúng chứ? Sao lại có cảm giác như mình là dâm phụ trèo tường bị chồng phát vậy?

      "Chúng tôi có quan hệ gì."

      "Thế thân thiết với như vậy làm gì? còn muốn lần sau gặp lại, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?"

      Dựa vào, tại sao càng lại càng đúng.

      Diệp Hiểu Hạ nổi giận, vừa rồi vì hắc y nam tử kia hiểu lầm mà suýt mạo hiểm mất mạng, xúc động cứu giờ này phút này toàn bộ biến thành phẫn nộ đổ lên đầu Tương Tư Túy: "Quan hệ? nghĩ là quan hệ gì? Chẳng lẽ tôi với là gian phu dâm phụ?"

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 68: Phú Xuân sơn trang.

      Edit: Phi Tử

      Diệp Hiểu Hạ tức giận đến mức thở hồng hộc, đây là ý gì chứ? cố gắng bình tĩnh, ngực cũng cảm thấy dễ chịu hơn, bỗng nhiên cảm thấy với Tương Tư Túy như vậy có vẻ tốt lắm, nhưng lại muốn hạ mặt xin lỗi, định kết thúc trò chuyện.

      nghĩ tới lại nghe thấy triếng cười như bị rút gân từ chỗ Tương Tư Túy truyền đến.

      "Cười cái gì mà cười!" Nghe thấy tiếng cười này, lửa nóng của Diệp Hiểu Hạ vừa hạ xuống lại bốc cháy ngùn ngụt.

      " với là gian phu dâm phụ? Tôi Hiểu Hạ này, có biết là ai ?" Tương Tư Túy có vẻ tin Diệp Hiểu Hạ quen Vân . biết Diệp Hiểu Hạ là người chơi mới, cho nên chút khách khí trêu đến.

      "Là hội trưởng. là ai a?"

      "Có đôi khi, cái gì cũng biết lại là loại hạnh phúc." Tương Tư Túy cười , trong lời mang theo tí thâm ý như có như : " thấy có đúng ? Hiểu Hạ?"

      Lời của , làm cho người ta cảm thấy như vậy, nhưng Diệp Hiểu Hạ lại nên lời, chỉ biết lăng lăng đứng im tại chỗ, gì.

      " Đồng , nên luyện cấp cùng bạn cho tốt." Bỗng nhiên, Tương Tư Túy ra câu này, cũng đợi Diệp Hiểu Hạ trả lời liền tắt khung đối thoại.

      rốt cuộc là có ý gì a? Chẳng lẽ ràng chết sao? Diệp Hiểu Hạ ở ngoại ô phát điên thôi.

      "Tôi , ở đây giương nanh múa vuốt làm gì? Tuy chúng ta rất thân quen, nhưng có thể ở trước mặt tôi bảo trì chút phong phạm thục nữ hay , xem mặt kìa, là kinh khủng." Giọng kiềm chế được của Túy Trong Khêu Đèn từ ngoài cửa quán trà bay đến.

      Diệp Hiểu Hạ quay đầu, thấy Túy Trong Khêu Đèn đỏ chót đứng ở đó. Nhìn bộ dáng chắc là vừa login, nếu sớm bị Vân bắt rời ." có gì, định về thành bán này nọ." Vốn định chuyện vừa rồi với Túy Trong Khêu Đèn, tuy việc này khiến cảm thấy có chút an tâm, nhưng là nghĩ lại lại cảm thấy chuyện cũng có gì. Nếu ra, lại cảm thấy chuyện bé xé ra to, nghĩ tới việc này, liền nữa.

      hít sâu hơi, xoay người về hướng Bạch Đế thành, nỗ lực dìm lo lắng về ánh mắt mang ý cười lạnh như băng kia xuống.

      "Tôi chờ ở đây, lát cùng luyện cấp." Túy Trong Khêu Đèn vừa vừa xoay vai vào quán trà, cho đến khi Diệp Hiểu Hạ xa, còn nghe thấy : "Quán trà này hôm nay yên tĩnh a, người đâu hết rồi..."

      nhìn bầu trời, nhịn được thở dài. Kỳ thực vận khí của Túy Trong Khêu Đèn cũng rất vô sỉ.

      Túy Trong Khêu Đèn chẳng những vận khí vô sỉ, người cũng vô sỉ. Từ khi biết Diệp Hiểu Hạ làm ra mông hãn dược và quá trình giết chết điêu tia chớp, trong hai ngày, bắt Diệp Hiểu Hạ luyện rất nhiều mông hãn dược, mang đến Phú Xuân sơn trang ở phía Bắc Bạch Đế thành.

      "Chúng ta Phú Xuân sơn trang làm gì?"

      "Luyện cấp a."

      "Tôi biết là luyện cấp, nhưng mà quái ở Phú Xuân sơn trang đều là 40 đến 45 cấp, chúng ta đánh lại a."

      " phải là biết thiêu quái sao?"

      "Nhưng mà có trừng phạt cấp bậc, máu giảm ít."

      Đối với chất vấn của Diệp Hiểu Hạ, Túy Trong Khêu Đèn cũng trực tiếp trả lời , mà mang ngồi xe ngựa đường chạy tới Phú Xuân sơn trang. Lộ trình từ Bạch Đế thành đến Phú Xuân sơn trang rất xa, ngồi xe ngựa mất gần giờ, may mà xa phu, thuyền phu từ chối chở hồng danh, bằng hai người họ chỉ có thể lặn lội đường xa.

      Phú Xuân sơn trang là trạch viện rất lớn, chiếm ngọn núi. Nghe vốn vô cùng phồn thịnh, lại biết vì nguyên nhân gì mà trong đêm suy bại, biến thành thiên đường của cương thi và quỷ hồn. Quái nơi này phân bố từ 40 cấp đến 48 cấp, người chơi có thể ở đây luyện cấp đến dưới cấp 53. Nhưng vì quái nơi này nhanh hồi sinh, công kích lại cao, hơn nữa còn có ít quái tinh ở giữa đám quái phổ thông, khiến rất nhiều người chơi sợ hãi đối với khu vực này.

      Cho nên, ở đây luyện cấp đều là tổ đội, hơn nữa đều ở bên ngoài sơn trang, rất ít người vào trong.

      Bầu trời ở đây có sáng trong như ở Bạch Đế thành, cũng có sức sống bừng bừng. Ở đây nơi nơi u ám, xung quanh tràn ngập hơi thở chết chóc, thi thoảng còn nghe thấy tiếng cương thi rên rỉ từ dưới đất vọng lên, làm cho người ta mao cốt tủng nhiên( sởn tóc gáy).

      Ngoài Phú Xuân sơn trang có quán tạp hóa nho , vì ở đây có vệ binh trông coi, nên người chơi hồng danh (nick đỏ) có thể ra vào tự do, khiến nơi này có loại náo nhiệt khác hoàn toàn so với Bạch Đế thành. Hai người ở quán tạp hóa sửa sang đồ đạc xong, liền vào Phú Xuân sơn trang.

      Vì quái ở đây nhiều, lại nhanh hồi sinh nên chỗ nào cũng trở thành điểm đánh quái, hai người vài bước, thấy năm sáu người ngồi canh ở điểm, mấy người kia thấy họ đến, liền lập tức to: " có người, bằng hữu khác muốn luyện cấp vào trong , xin nhường nhường!"

      Mấy tiểu đội này đều có vài người hồng danh, bộ dáng khát máu, nhìn mấy người chơi khác như hổ rình mồi, có vài phần dọa người.

      Đây là lần đầu tiên Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy nhiều hồng danh ở chỗ luyện cấp như vậy, nhịn được rụt cổ lại: "Nhiều hồng danh như vậy trông dọa người."

      "Có gì mà dọa người, tôi còn chưa đủ đỏ sao?"

      " giống." Diệp Hiểu Hạ thở dài hơi, nhìn những hồng danh này, trong lòng có cảm giác mình bé, giống như chỉ cần nhìn bọn họ cái là trở thành đối tượng kế tiếp bị giết.

      Túy Trong Khêu Đèn quay đầu nhìn cái, gì, chỉ chậm lại, bên cạnh , đồng thời cũng đem đại kiếm sau lưng ra, khiêng vai đầu.

      Diệp Hiểu Hạ nhìn cái, trong lòng mềm ra, bộ dạng này, ý là lúc có nguy hiểm có phản ứng đầu tiên . cười cười, tuy gì, nhưng lại vô cùng cảm động. chuyển đề tài: " xa như vậy rồi, chúng ta muốn đến đâu luyện cấp?"

      "Đằng sau sơn trang."

      "Cái gì!" Diệp Hiểu Hạ dừng chân, mở to mắt nhìn: "Khêu Đèn! bị sốt chứ! Tôi mới cấp 34, cũng mới cấp 36, ở bên ngoài khó ứng phó rồi, còn ra đằng sau, chỗ đó có BOSS đấy, vô cùng biến thái a!"

      " theo tôi là được." Túy Trong Khêu Đèn dừng chân, chỉ lấy bầu rượu ra đổ vào miệng ngụm, cười ha ha: "Nếu , ở lại đây nhé?"

      Đây? Lông tơ Diệp Hiểu Hạ đều đứng lên. Ở đây phải cương thi là hồng danh, ở đây ngốc để chết à? nhìn Túy Trong Khêu Đèn xa, tuy cam lòng nhưng cũng chỉ có thể theo.

      Quả nhiên, càng ra sau Phú Xuân sơn trang, càng ít người chơi, cuối cùng sau khi qua cánh cửa, trước mặt chỉ còn lại cương thi đông nghìn nghịt lêu lổng, còn người chơi nào. Tim Diệp Hiểu Hạ giống như sắp nhảy ra ngoài, thở cũng dám thở lớn, chỉ gắt gao theo Túy Trong Khêu Đèn.

      Vì toàn bộ quái đều phát ra hai người, nên hai người họ đứng ở cửa cũng coi như an toàn, bọn họ dán sát chân vào tường tới căn phòng sắp sập.

      "Lát nữa trèo lên thành tường, nhất định phải nhàng, cấp bậc chúng ta thấp, nếu bị phát nhất định chết." Túy Trong Khêu Đèn chỉ chỉ lỗ thủng tường, lại chỉ chỉ thành tường.

      Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, động tác nhanh nhẹn trèo từ chân lên thành tường, tiếp đó Túy Trong Khêu Đèn cũng lên, hai người ở tường lại, bỗng Diệp Hiểu Hạ nghe thấy dưới chân "Ba" tiếng, cương thi, quỷ hồn trong sân đều nhìn ra phía bọn họ.

      Trong bóng đêm đen sì, Diệp Hiểu Hạ chỉ thấy loạt ánh mắt xám ngắt như bóng đèn...
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :