1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 52: Đây là sao?

      << Cực Hạn OL>> là trò chơi mang tính toàn cầu. Ở trong trò chơi này, có thế giới chung, gọi là Viễn cổ đại lục. Trong Viễn cổ đại lục lại chia làm phương Đông và phương Tây, tùy theo từng quốc gia mà phân bố đại lục nào, mà Trung Quốc nằm ở đại lục phương Đông.

      Cho dù là phương Đông hay phương Tây các chức nghiệp đều giống nhau, chỉ là tùy theo lịch sử hai bên mà chức nghiệp có tên gọi khác nhau. Ví dụ như Diệp Hiểu Hạ là ma pháp chức nghiệp ở phương Đông có thể chuyển chức thành Dương gia và Đạo pháp gia, mà hai chức nghiệp này ở phương Tây lại được gọi là pháp sư và thuật sĩ.

      Chức nghiệp ma pháp phụ trợ khi chuyển chức cũng chỉ có hai lựa chọn là đan sĩ và nhạc công. Nhưng chức nghiệp vật lí công kích lại có nhiều lựa chọn hơn, phân biệt là kiếm khách, đao khách, thương khách và đoản đao khách.

      Vì Diệp Hiểu Hạ để lại hai kiện trang bị của Dương gia, cho nên khi chuyển chức chút do dự mà chọn Dương gia. Sau khi chuyển chức xong, toàn bộ kĩ năng mà học được đều bị mất. được sư phụ phụ trách việc chuyển chức dẫn qua hành lang trồng đầy hoa đinh hương, đến gian nhà ở lịch , tao nhã.

      Trong phòng có nữ tử mặc trường bào trắng, dung mạo xuất chúng, khí chất thoát tục, vây quanh nàng là đám người chơi cầm pháp trượng giống nàng, chắc là đều đến học kĩ năng của Dương gia. theo đám người kia hồi tìm sư phụ để học kĩ năng, học được bốn kĩ năng pháp thuật công kích và kĩ năng bị động.

      Phân biệt là Chích viêm thuật, Đóng băng thuật, Sấm sét thuật và Hỏa tường thuật. Ba cái trước đều là kĩ năng công kích đơn thể, chỉ có Hỏa tường thuật là kĩ năng công kích quần thể. Mà kĩ năng bị động còn lại là Di động thi pháp.

      Chuyển chức xong, Diệp Hiểu Hạ ra khỏi Diễn võ đường, tiếp tục hành tẩu cùng tiểu Thúy, dựa theo tiểu Thúy giới thiệu, Diệp Hiểu Hạ ghi nhớ toàn bộ các khu vực nghiêm cẩn trong Bạch Đế Thành. Đặc biệt khi ngang qua hội đấu giá, Diệp Hiểu Hạ còn qua lại nhiều lần, tính toán hồi quyết định đem trang bị đánh được người bỏ vào đấu giá.

      lâu sau, tiểu Thúy rốt cuộc đưa Diệp Hiểu Hạ trở về cửa thành.

      "Ngài du ngoạn toàn bộ Bạch Đế Thành. Khách phương xa, chúc ngài thuận buồm xuôi gió." Tiểu Thúy xong, hướng về phía Diệp Hiểu Hạ chào rồi rời .

      Tiểu Thúy rồi, Diệp Hiểu Hạ lập tức quay lại nhà đấu giá.

      Vào nhà đấu giá, Diệp Hiểu Hạ lập tức cảm thấy cỗ khí nóng đập vào mặt, bởi vì ở đây có rất nhiều người chơi, làm độ ấm ở trong này cao hơn bên ngoài rất nhiều.

      Chen qua đám người, Diệp Hiểu Hạ đến trước mặt đấu giá sư, làm theo hệ thống chỉ dẫn, thuận lợi đem năm kiện trang bị trong tay đấu giá.

      Trước khi đóng bảng đấu giá, Diệp Hiểu Hạ nhìn lại năm kiện trang bị kia.

      Bán Hạ Bào: Mưa gió tiền hồ đêm, hiên cửa sổ bán hạ mát. Truyền thuyết rằng đây là áo choàng được ngâm bằng dược thảo bán hạ, là đồ các đan sĩ thích. Trang bị lục sắc: phòng ngự:65, thể chất +8, tinh thần +23, sinh mệnh:20. Chức nghiệp cầu: Đan sĩ. Cấp bậc cầu: 25.

      Vô tâm hài: Tương truyền là giày của đạo sĩ đắc đạo thành tiên bỏ lại. Trang bị lục sắc: phòng ngự:38, ma pháp +8, nhanh nhẹn +2. Chức nghiệp cầu: Đạo pháp gia. Cấp bậc cầu: 21.

      Minh sơn hài: Tiệm rèn minh sơn, am hiểu làm loại giày. Trang bị lục sắc: phòng ngự: 50, lực lượng +10, nhanh nhẹn +3. Chức nghiệp cầu: Đao khách, Thương khách. Cấp bậc cầu: 21.

      Lạc hoa kiếm: Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình. Thanh kiếm này từng bị vứt bỏ ở lạc hoa chi bạn, lưu thủy chi tân, vậy là có đoạn chuyện xưa mà nhiều người biết. Trang bị lục sắc: công kích: 33, lực lượng +15, thể chất +7, tăng đề cao công kích: 5, tốc độ công kích: 2. 4. cầu chức nghiệp: Kiếm khách. cầu cấp bậc: 28.

      Phong từ kiếm: Thanh Phong từ đến, sóng nước thịnh. Đao phong khinh bạc, vũ động phảng phất thanh phong đến. Trang bị lục sắc: công kích: 25, lực lượng +17, nhanh nhẹn +10, tăng tỉ lệ bạo dẫn 1%, tốc độ công kích: 1 .2. cầu chức nghiệp: Đoản đao khách. cầu cấp bậc: 30.

      Theo lời Túy Trong Khêu Đèn , Diệp Hiểu Hạ đặt giá cho mỗi kiện trang bị đấu giá là nghìn kim, thời gian đấu giá là mười hai tiếng. Nhìn lại năm kiện trang bị lần cuối, ấn phím xác định đấu giá, rồi đóng bảng đấu giá lại. Nếu bán được giá tốt, ngày mai có thể đến ngân hàng rút tiền rồi.

      Nhìn kĩ lại, sắc trời của Bạch Đế Thành phải màu xanh da trời thuần khiết. Mà giống như bị pha thêm chút xanh lục, đại khái vì nằm ở nơi non xanh nước biếc, ngay cả rêu xanh mọc ở góc tường cũng là loại bụi bậm lịch sử.

      Tòa Trà Hương lâu trước mặt vô cùng ầm ĩ náo nhiệt, ngay cả cây cột cũng lộ ra loại hương vị tươi mới. Tiểu nhị thấy có người tới, lập tức ra, khom người mỉm cười:"Khách quan, mời vào trong, ngài nghỉ chân hay là ở trọ?"

      Diệp Hiểu Hạ lắc đầu, xuyên qua đám người nhốn nháo ở lầu , qua lầu hai, đến lầu ba.

      Mới được nửa cầu thang, nghe thấy tiếng bước chân cực . Cầu thang này có chút chật, muốn va chạm người khác, buóc nhanh chân đến ngã rẽ giữa lầu hai và lầu ba, đứng vào góc, ngẩng đầu lên.

      Đây, là sao?

      Diệp Hiểu Hạ tin vào mắt mình. sao? Người ra tay cứu , người khiến tuyệt vọng cũng khiến có hi vọng. Đúng là sao? cảm thấy chính mình hô hấp trở nên khó khăn.

      Vẫn là khuôn mặt khiến người khác gặp khó quên, vẫn là biểu cảm lạnh lùng đạm bạc, vẫn là khỏa chu sa đỏ chói kia. Tất cả đều giống như hề thay đổi.

      Tất cả ra trước mắt , làm đầu óc trống rỗng, thậm chí quên mất ý định cảm ơn của mình. Cứ như vậy nhìn từ lầu ba xuống, chậm rãi qua xuống dưới lầu.

      mặc áo choàng đen, sau lưng là thanh trường kiếm, tuy raqngf rất nhàng nhưng lại mang theo gió, làm góc áo choàng của bay lên, lộ ra đôi chân thon dài mặc quần đen.

      Khi qua người , còn cảm nhận được cỗ hơi thở lạnh như băng bao trùm da, xâm nhập vào tận xương.

      Đúng là sao? Đúng là sao? Diệp Hiểu Hạ dám tin, cho đến khi xuống lầu, mới hồi phục tinh thần, chút nghĩ ngợi đuổi theo.

      Nhưng lại nghe thấy có người gọi:" Xin hỏi, là Diệp Hiểu Hạ phải ?"



      Chương 53: Danh Môn- Đồng.

      Giọng này vang lên, thành công làm cho Diệp Hiểu Hạ sắp chạy dừng bước, quay đầu nhìn, chỉ thấy ở lầu ba có vị thương khách cười. hướng về phía Diệp Hiểu Hạ nhàng gật đầu: " Đồng ở bên trong chờ lâu."

      Diệp Hiểu Hạ nhìn người đứng lầu ba, lại nhìn theo nam tử biến mất ở góc cầu thang kia, trong nhất thời xuất mâu thuẫn thể lựa chọn. cắn cắn môi, sau đó ngẩng đầu với thương khách kia: " chờ tôi chút, mười phút, , năm phút tôi trở lại!"

      Dứt lời, cũng đợi thương khách kia đáp lại, cả người giống như cơn gió chạy xuống lầu. chưa bao giờ hi vọng, bước chân của mình có thể nhanh hơn, nhanh hơn nữa như bây giờ. thể giải thích được vì sao, lúc này lại hi vọng có thể nhìn thấy người đó lần nữa.

      thậm chí còn biết nếu đó đúng là người kia, gì, muốn làm gì. chỉ biết, bây giờ trong nội tâm như có lửa ngừng cháy lên hi vọng là nhìn thấy lần nữa mà thôi.

      nghĩ đến, nếu phải sao, nếu là , sao.

      Giờ phút này, trong đầu chỉ có ý niệm, nhìn thấy , nhìn thấy !

      chạy ra khỏi Trà Hương lâu, đứng ở đường, nhìn xung quanh. Nhưng trong đám người nhốn nháo đó đâu còn bóng dáng nam tử kia, giống như bỗng nhiên xuất , rồi lại biến mất trước mắt Diệp Hiểu Hạ. đứng ở đó, dùng sức thở hổn hển, mắt cũng dám chớp, chỉ hy vọng có thể tìm thấy bóng dáng kia.

      Cuối cùng, chỉ nhận được thất vọng.

      loại tư vị nên lời xoay quanh trong lòng , thất vọng, tiếc nuối, tóm lại nên lời. cong người xuống, thở từng ngụm từng ngụm, nhìn phiến đá xanh kia, loại chua sót theo lưỡi chảy ra, cuối cùng tràn ngập miệng, làm nhịn được nhíu mày.

      " tìm người sao?" Diệp Hiểu Hạ đứng dậy, quay đầu lại, chỉ thấy thương khách kia đứng ở phía sau xa, trong ánh mắt mang theo điểm tò mò.

      Tìm người sao? Như cũng được cho là tìm người sao, biết tên là gì, biết chức nghiệp của là gì, thậm chí ngay cả dung mạo cũng nhớ ràng, chỉ nhớ viên nốt chu sa đỏ chói mắt kia, làm sao có thể gọi là tìm người chứ?

      Nghĩ đến đây, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy khóe miệng càng thêm chua sót. giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười, sau đó lắc đầu: ", phải."

      Thương khách kia chỉ nhếch lông mày, nhưng nhiều, xoay người đưa Diệp Hiểu Hạ lên lầu ba. với Diệp Hiểu Hạ, tên Hồng, mà người chờ là phó hội trưởng của Danh Môn nghiệp đoàn —— Đồng.

      Trà Hương lâu, lầu ba, gian thứ ba: ở giữa phòng.

      cánh cửa treo cái mộc bài , bên viết tên, Thanh Sơn Bích Thủy.

      Tên này đúng là phù hợp với phong cảnh Bạch Đế Thành, Hồng nhàng gõ cửa, chỉ thấy trong phòng truyền đến giọng trầm thấp: "Vào ." Sau đó liền đẩy cửa ra, ý bảo Diệp Hiểu Hạ vào.

      Đây là gian phòng rất lớn, trong phòng cổ hương cổ sắc. tường treo hoa mẫu đơn phú quý, bàn đặt đôi bình Bạch Ngọc Tịnh, trong bình còn cắm mấy bông hoa nhài mới hái, bên thậm chí còn có vài giọt sương sớm óng ánh trong suốt.

      Giữa phòng có tấm thảm dệt đỏ sậm, ở là bàn bát tiên gỗ đàn, bàn bày bộ dụng cụ pha trà.

      Ở bên cửa sổ, là nam tử mặc trường bào xanh nhạt, thấy có người vào, liền nghiêng nửa mặt, lộ ra nụ cười ôn hòa, làm tư thế mời: "Mời."

      Diệp Hiểu Hạ nhìn nam nhân này, dung mạo cũng xuất chúng, bất quá người lại toát ra loại hơi thở "Tôi tầm thường". gật gật đầu, ngồi vào vị trí chỉ, cũng từ bên cửa sổ tới, ngồi bên cạnh Diệp Hiểu Hạ.

      "Tôi là Đồng, là phó hội trưởng Danh Môn nghiệp đoàn, rất vui vì đồng ý ăn cơm cùng tôi." Đồng chuyện rất vững vàng, như là chén nước, tứ bình bát ổn.

      Diệp Hiểu Hạ gật đầu, lại biết gì, đành phải khách khí đáp lại: "Hẳn là tôi phải cám ơn mời tôi ăn cơm mới đúng."

      "Này món vịt ở Trà Hương lâu là ngon nhất Bạch Đế Thành, đến Bạch Đế Thành mà nếm thử, là tiếc nuối cả đời. Lát nữa, nhất định phải nếm thử chút." Đồng chỉ nhàng mỉm cười, rót cho Diệp Hiểu Hạ ly trà, bộ dáng trời trong nắng ấm."Đây là Mông Đỉnh Cam Lộ, trước khi ăn vịt dùng để nhuận miệng."

      Diệp Hiểu Hạ trong lòng nghĩ vừa rồi gặp người kia, tinh thần có chút tốt. yên lòng bưng ly trà lên nhấp ngụm, cũng nghĩ đến Mông Đỉnh Cam Lộ nổi tiếng nhất Bạch Đế Thành khác gì nước trắng.

      cúi đầu, nhìn bột xanh nhạt trong chén, có chút thấp thỏm nôn nóng.

      Trầm mặc như cái lưới vĩ đại bao trùm trong phòng, làm mọi người đều thở nổi. Diệp Hiểu Hạ dùng dư quang nhìn sang, chỉ thấy Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, biết là nhìn cái gì. cũng nhìn theo ánh mắt của nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài ngoại trừ bầu trời xanh có chút xám ngắt kia, cái gì cũng có.

      " ra giá ." Ngay tại lúc Diệp Hiểu Hạ xuất thần nhìn bầu trời, liền nghe thấy Đồng nhàn nhạt hỏi.

      Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, rồi mới giật mình nhớ tới mục đích mình đến Trà Hương lâu.

      Vừa rồi còn chưa ra khỏi đại sảnh hội đấu giá, liền nhận được cuộc đối thoại bí mật của người xa lạ, tên là Đồng, là phó hội trưởng Danh Môn nghiệp đoàn. Muốn cùng chút về năm kiện trang bị bán đấu giá, Diệp Hiểu Hạ nằm mơ cũng nghĩ tới năm kiện trang bị kia vừa mới bán ra, có người tìm tới cửa muốn buôn bán. Hơn nữa lúc bán năm kiện trang bị kia, cũng nghĩ nhiều, tại kinh tế quẫn bách khiến lập tức đáp ứng lời mời này.

      Chỉ là, cũng ngờ, đến Trà Hương lâu, lại gặp người kia. Tuy, Diệp Hiểu Hạ cũng chưa thể xác nhận, nam tử này có phải là người từng cứu trong thực , nhưng nốt chu sa đỏ tươi kia chiếm toàn bộ tâm trí , cư nhiên khiến quên chuyện mua bán trang bị này.

      Nếu phải Đồng bảo ra giá, đoán chừng tại tâm trí còn tuần tra ở chỗ nào. Diệp Hiểu Hạ hít hơi sâu, sau đó lại thở ra ngoài, bắt buộc bản thân tập trung toàn bộ lực chú ý đặt vào người đối diện này, tại, chuyện quan trọng nhất của , là việc mua bán năm kiện trang bị kia.
      bachnhatyTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 54: Thành Giao.

      Diệp Hiểu Hạ cũng am hiểu việc buôn bán, thậm chí có thể là, chưa từng buôn bán.

      chỉ mới mở quán ở Tân Thủ Thôn, chỉ là lúc đó trang bị như cháo thiếu, cần ra giá, tân thủ điên cuồng tranh để tăng thực lực nâng lên giá, chỉ cần lấy tiền là được. Nhưng bây giờ giống nữa, nếu ra giá quá thấp, sợ bản thân chịu thiệt, nếu ra giá rất cao, lại sợ Đồng từ chối.

      Nếu vụ làm ăn này thành, chỗ trang bị này của chỉ có mang đấu giá, chỉ mất thời gian, hơn nữa có thể bán được hay cũng là chuyện.

      Nghĩ đến đây Diệp Hiểu Hạ cắn cắn môi, quyết định vạn . Túy Trong Khêu Đèn từng qua, năm món trang bị này mỗi món có thể bán được ngàn, như vậy năm món ít nhất cũng có thể bán được năm ngàn. tại mới làm ăn, cũng nên để lại gian mặc cả cho mình. Nhưng mà, giá này, Đồng đồng ý sao?

      vạn kim tệ phải số tiền , ít nhất đối với Diệp Hiểu Hạ, đây số tiền rất lớn, vậy Đồng thấy thế nào đây?

      Trong khi Diệp Hiểu Hạ vẫn do dự, chợt nghe thấy bên ngoài có người : "Khách quan, đồ ăn của ngài xong, có thể đưa vào sao?" Tiểu nhị của Trà Hương lâu luôn vô cùng nhiệt tình, mặt vui như đường làm quan rộng mở, ánh mặt trời xán lạn.

      Ánh mắt của Đồng từ biểu cảm do dự bất định của Diệp Hiểu Hạ chuyển về phía cánh cửa, hơi hơi dừng chút, rồi mới : "Đưa vào đây ."

      Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, mấy tiểu nhị nối đuôi nhau vào, lập tức đem thức ăn tinh xảo đặt đầy bàn, đĩa lại đĩa. Tính như vậy, ít nhất cũng có hơn mười món, những món ăn này chẳng những tạo hình tinh mỹ, lại càng tản ra mùi thơm mê người, hương vị chân như vậy làm người ta tin là đây là trò chơi, mà cho rằng bản thân lạc vào thế giới kỳ lạ.

      Nhìn bàn đồ ăn lớn kia, Diệp Hiểu Hạ nhịn được nghĩ, như vậy giá của mấy món ăn đó nhất định rất xa xỉ. có chút hiểu, vì sao lại có người tiêu vàng bạc trắng đến đây ăn mấy thứ hư vô mờ mịt gì đó? Cho dù là để lấp đầy bụng và khôi phục giá trị chịu đựng, ăn bánh bao phải cũng được sao? bạc cái, cần gì phải xa xỉ như vậy?

      "Đây là món vịt nổi tiếng nhất Trà Hương Lâu, nếm thử ." Đồng thấy Diệp Hiểu Hạ ngồi bất động, vì thế giúp Diệp Hiểu Hạ giới thiệu món ăn có tiếng thể bỏ qua. "Ở trong thực, muốn ăn món vịt này phải chuyện dễ dàng, cho nên, ở trong trò chơi nhất định thể bỏ qua."

      Diệp Hiểu Hạ lúc này mới yên lặng cầm đũa, cúi đầu chậm rãi ăn. Đồ ăn vừa vào miệng, Diệp Hiểu Hạ liền nhịn được thở dài, trách được nhiều người tình nguyện mất nhiều tiền để ăn cơm như vậy, hương vị này bánh bao thể so cùng. Quả thực là thiên soa địa viễn, khác nhau trời vực. chỉ có hương vị khác biệt, ăn xong những mĩ vị đó, ngẫu nhiên còn có ít trạng thái hữu ích, đối với việc luyện cấp có lợi rất nhiều.

      Quả nhiên, tiền nào của nấy.

      " muốn ra giá bao nhiêu?" Đồng chỉ nhìn Diệp Hiểu Hạ ăn, bản thân hề động đũa, sau lúc, lại hỏi.

      Nghe thấy vấn đề này, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình rốt cuộc ăn vào nữa. buông đũa, lại tiếp tục do dự vạn kim có thích hợp hay , sau lúc, vẫn thở dài, với Đồng: "Kỳ thực, tôi cũng biết bán bao nhiêu thích hợp. bằng như , cái giá, nếu tôi cảm thấy được , tôi bán, nếu tôi thấy được... Bữa cơm hôm nay cảm ơn mời."

      Lời của làm lông mày Đồng vểnh lên, bất quá cũng lập tức trả lời Diệp Hiểu Hạ, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm . Cảm thấy khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, biểu cảm kiêu ngạo siểm nịnh, thấy bất đắc dĩ. Người như vậy, kỳ thực rất khó đối phó. Bởi vì dạng người này đều có kiên trì mà người khác thể lý giải, rất giống ... Người kia.

      Đồng hơi hơi hạ ánh mắt, bên môi chậm rãi xuất chút tươi cười đạm bạc. Sau đó ngẩng đầu lên: "Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn phải tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, như vậy, vậy , tôi cũng chèn ép giá của ."

      ra điều này, giọng của Đồng hơi hơi mát chút, giống như suy nghĩ giá. Diệp Hiểu Hạ nhìn , ánh mắt chuyên chú. Sau lát, Đồng lại nâng mắt, nhìn Diệp Hiểu Hạ : "Ba vạn, đây là giá cao nhất tôi có thể trả cho , có đồng ý ?"

      Nghe thấy cái giá này, Diệp Hiểu Hạ sửng sốt mất vài giây, sau đó có chút chột dạ thở ra hơi. , nghe nhầm . Đồng giá là ba vạn, đúng ?

      vẫn có chút thể tin được, vì thế nhàng, lo lắng hỏi: " là ba vạn kim?"

      "Đúng, có đồng ý giá này ?"

      Đồng ý. Đương nhiên là đồng ý! đồng ý được! Nội tâm Diệp Hiểu Hạ nhảy nhót, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, làm sao có thể đồng ý chứ? Ngay từ đầu chỉ tính bán vạn kim, tại cư nhiên có thể bán được ba vạn, đây quả thực vượt qua tưởng tượng của .

      hít hơi sâu, sau đó lại hít hơi sâu, làm cho tâm tình kinh hoàng nhảy nhót của mình bình tĩnh trở lại, rồi gật gật đầu: "Đồng ý."

      Đáp án này tựa hồ cũng khiến Đồng vô cùng vừa lòng, mỉm cười gật gật đầu, hướng Diệp Hiểu Hạ gửi cầu giao dịch, sau đó ở khung giao dịch để vào hai vạn năm trăm kim, : "Hai vạn kim này là tiền đặt cọc, thừa lại năm trăm kim là tiền vi ước đấu giá, vậy phiền đem trang bị thu về, chúng tôi thanh toán nốt, thấy có được ?"

      "Được, tôi lập tức ." Diệp Hiểu Hạ lập tức đứng lên, mà Đồng cũng gọi người tên là Ngô Thêm Đường chức nghiệp Dương Gia cùng .

      Cho đến khi tiếng bước chân của Diệp Hiểu Hạ tiêu thất khỏi lầu ba, Hồng luôn ở ngoài cửa mới đẩy cửa vào. nhìn Đồng ngồi ở bên bàn, nhíu mày: " Đồng, mất bao nhiêu tiền mua mấy món kia?"

      "Ba vạn." Đồng cầm lấy chiếc đũa bàn, gắp đũa thức ăn bỏ vào miệng, híp mắt nhìn Hồng nhíu mày, cười: "Thế nào? Lão Hồng cảm thấy tôi mua đắt?"

      Hồng lắc đầu: "Đắt hay đắt, có đáng giá hay , mấy chuyện này cho tới bây giờ em cũng quan tâm."

      "Nga? Như vậy Lão Hồng cau mày là vì chuyện gì a?" Đồng vẫn híp mắt cười, biểu cảm kia căn bản làm cho người ta đoán ra đến cùng trong lòng nghĩ cái gì.

      "Chỉ là vài món trang bị lục sắc, cần phó hội trưởng đại công hội thứ ba ở Trung Quốc như tự mình ra mặt sao? Tùy tiện tìm người quản lý ứng phó ta là được rồi, cần gì phải hưng sư động chúng như vậy?"


      "Quả phải là đồ gì hiếm lạ, nhưng mà, vừa mới mở ngày thứ ba, bỗng chốc có thể mang ra năm món trang bị cấp 25, lại là người đầu tiên, hơn nữa trong đó có hai thanh vũ khí cũng tồi." Đồng rót ly rượu, nhấp ngụm, khóe miệng vểnh lên: "Huống chi, tôi chính là phó hội trưởng." Ánh mắt của chuyển ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời xanh như được rửa qua, ánh mắt yên tĩnh.

      Lông mày Hồng vẫn nhăn, thủy chung buông ra: ", lại muốn làm gì."











      Chương 55: Phát tư liệu trò chơi.


      Ngô Thêm Đường và Diệp Hiểu Hạ đến nửa khắc, đến hội đấu giá. thậm chí còn xem năm món trang bị kia tăng bao nhiêu tiền, liền trực tiếp giao năm trăm kim vi ước rồi hủy đấu giá, thu hồi năm món trang bị, rất nhanh quay lại Trà Hương lâu.

      Nhìn năm kiện trang bị lượt cẩn thận, Đồng trì hoãn, đem vạn kim tệ còn lại giao dịch cho Diệp Hiểu Hạ.

      Diệp Hiểu Hạ nhìn túi tiền người, có biện pháp áp chế nội tâm kích động, nhưng lại thể để Đồng nhìn ra mình kích động, lại phải im lặng ngồi ở kia, rất gian nan. Tuy vẫn cùng Đồng chuyện câu được câu , nhưng mà tâm hồn sớm bay chỗ nào cũng biết, chỉ nghĩ nhanh logout rút tiền ra, nhanh trả nợ mới là việc đúng đắn.

      "Lần hợp tác này là vô cùng vui vẻ, tôi còn có cầu nho , biết có thể nể mặt ?" Đồng cũng nhìn ra bộ dạng yên lòng của Diệp Hiểu Hạ, lại làm như nhìn ra, chỉ mỉm cười hỏi.

      "Chuyện gì?" Diệp Hiểu Hạ tiếp lời Đồng, nhưng trong đầu căn bản biết cái gì.

      "Nếu sau này có trang bị gì tệ, hi vọng có thể cho tôi biết đầu tiên, cần phải mang đến hội đấu giá nữa, được ?" Biểu cảm của Đồng thoạt nhìn vô cùng bình thản, giống như đáp ứng hay đều được, chỉ là cặp mắt thâm thúy và tia sáng trong mắt làm cho người ta là có biện pháp cự tuyệt.

      Diệp Hiểu Hạ nghe xong lời này, cũng khỏi cười khổ trong lòng, người này cho là tạo ra trang bị sao? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao. Đương nhiên, lời này ra, vì thế chỉ cười khổ gật đầu, xem như đáp ứng cầu của Đồng, nhận lời mời hảo hữu của . Như vậy coi như tạo cho bản thân nguồn tiêu thụ cố định, chỉ cần có thể kiếm được trang bị, việc kiếm tiền có gì khó.

      Hai người lại thêm vài câu, Diệp Hiểu Hạ liền đứng dậy cáo từ, rời khỏi Trà Hương lâu. Ra khỏi Trà Hương lâu, Diệp Hiểu Hạ nghĩ cũng nghĩ, liền tìm góc yên lặng rồi logout.

      Bên ngoài trời sáng hẳn, ước chừng thời gian chút, đại khái mới tám, chín giờ thôi, bây giờ vừa vặn là thời gian ngân hàng làm việc. Từ khi toàn bộ đồ trong nhà bị chuyển , mỗi ngày Diệp Hiểu Hạ trôi qua đều có khái niệm thời gian, cảm thấy chính mình sắp sửa trở thành cổ nhân, mặt trời mọc mà như lặn.

      Rửa mặt xong, Diệp Hiểu Hạ đứng trước cái gương vỡ trong phòng bếp tỉ mỉ chải tóc. có thể rất nghèo, nhưng tuyệt đối thể lôi thôi, đây là chuẩn tắc làm người của , cũng là loại thái độ đối với cuộc sống. Chải tóc xong, lơ đãng ngẩng đầu, liền thấy cái áo T-shirt treo ban công.

      Cái này làm sửng sốt, chậm rãi tới ban công, nâng tay vuốt chiếc áo còn hơi hơi ẩm kia, giống như xuyên qua hơi lạnh của nước còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của . Người gặp thoáng qua trong trò chơi sao?

      Diệp Hiểu Hạ bỗng nở nụ cười, kỳ thực, có phải hay có gì quan trọng. hoảng hốt nhớ tới, Vương viện trưởng từng , người với người chỉ là khách qua đường, có thể gặp thoáng qua loại may mắn, cần gì nhất định phải chấp nhất.

      Ít nhất, người kia còn cho biết, thế giới này vẫn có nhiều người tốt, như vậy phải đủ rồi sao? Về phần người trong trò chơi có phải hay , làm được gì? Lại nhìn cái áo lần nữa, Diệp Hiểu Hạ xoay người ra cửa.

      Chỉ là trong lòng vẫn nhịn được chờ mong, hi vọng, có thể lần nữa, lần nữa gặp .

      Hôm nay mọi việc vô cùng thuận lợi, ra khỏi cửa đến giờ, Diệp Hiểu Hạ cầm quyển sổ tiết kiệm và bốn vạn tiền mặt đứng trong đại sảnh ngân hàng. Đây vẫn là lần đầu tiên có nhiều tiền như vậy, làm nhịn được đếm lần lại lần. Số tiền này tuy nóng bỏng, nhưng là, mắt thấy sắp ra ngoài. Diệp Hiểu Hạ thở dài hơi, tuy kiếm tiền vì trả nợ, nhưng là, nhanh như vậy phải đưa ra ngoài, vẫn có chút đau lòng.

      Đau lòng hay đau tim , vẫn phải lấy ra hai vạn tiền mặt, lại gửi ba ngàn đồng vào tài khoản của Vương viện trưởng, rồi mới rời khỏi ngân hàng.

      Ra khỏi ngân hàng liền siêu thị, Diệp Hiểu Hạ mua ít đồ dùng cần thiết cho cuộc sống, đâu nữa, trực tiếp ngồi xe về nhà. Về tới tiểu khu, tìm chủ nhà giao vạn tám tiền thuê nhà, tảng đá trong lòng mới rơi xuống, cuối cùng chỉ còn lại món nợ.

      Cáo biệt chủ nhà xong, Diệp Hiểu Hạ xách theo bao lớn bao như dân chạy nạn bò vào trong nhà mình. Ngồi xuống nghỉ ngơi chút, xắn tay áo dọn dẹp toàn bộ phòng ở. Mua cái đệm ở cửa tiểu khu, cái "Giường lâm thời" là hộp đựng máy trò chơi bằng bìa cứng rốt cục có thể kết thúc sứ mệnh lịch sử của nó. Diệp Hiểu Hạ đem bìa cứng cẩn thận gấp lại, đợi chủ nhật bán giấy vụn, đổi mấy đồng tiền tiêu vặt.

      gấp lại, chỉ nghe thấy "Ba tháp" tiếng, quyển sách quá dày rớt ra khỏi hộp giấy.

      Cái hộp giấy này sao lại có sách ở trong? Diệp Hiểu Hạ kỳ quái nhặt quyển sách kia lên, chỉ thấy quyển sách này cổ hương cổ sắc, dùng giấy dày màu vàng làm bìa, mặt ít hình ảnh, nhìn kỹ, đây phải là biểu tượng của Cực Hạn OL sao? Lại nhìn tiếp, bìa mặt có vài chữ thư pháp được viết theo thể chữ Nhan cứng cáp hữu lực —— Toàn bộ tư liệu trò chơi Cực Hạn OL.

      Toàn bộ tư liệu? hơi hơi sửng sốt, cũng chú ý đến đống bìa cứng loạn thất bát tao kia, vội vàng ngồi giường, xem quyển sách kia. Mới mở mục lục ra, Diệp Hiểu Hạ phát quyển sách này có bao nhiêu toàn diện mỹ di, vô luận là chức nghiệp, phân chia cấp bậc, giới thiệu kỹ năng, thao tác luyện cấp, thu hoạch trang bị, tất cả mọi thứ trong trò chơi, quyển sách này đều giới thiệu kỹ càng, chỉ như thế, ở phần sau quyển sách, còn có rất nhiều lời trao đổi kinh nghiệm của những người chơi thí nghiệm.

      Quyển sách này đối với người thường xuyên chơi trò chơi kỳ thực cũng giúp gì được lớn, nhưng là đối với Diệp Hiểu Hạ lần đầu tiếp xúc võng du, quả thực chính là quyển bách khoa toàn thư lớn. bỗng chốc liền đắm chìm trong các loại thuyết minh hoặc là kinh nghiệm trong sách, thậm chí quên cả thời gian.

      Diệp Hiểu Hạ cảm thấy bản thân chưa từng nghiêm túc xem quyển sách như thế, gặp chỗ còn đọc đọc lại nhiều lần, đến khi xem xong lượt, mới phát trời đen, mà bụng cũng đưa ra kháng nghị đối với ngược đãi của .
      Last edited by a moderator: 30/10/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 56: Bánh thịt trời rơi xuống.

      Diệp Hiểu Hạ lau pháp trượng gỗ liễu trong tay, đem nó để sau lưng, tới trước mặt thi thể quái cách đó xa, nhặt chiến lợi phẩm xong, liền thuần thục lấy dao lột da, lột da thú xong, thuận tiện còn lấy được hai bình huyết và cái xương thú.

      Đem mấy thứ đó bỏ vào trong túi, vỗ vỗ áo choàng dài, chuẩn bị trở về thành để tu bổ trang bị chút và bán rác, sau đó trở lại tiếp tục luyện cấp. Từ khi phát bản bách khoa toàn thư tư liệu trò chơi kia, trải qua hai tuần nghiên cứu toàn diện mỹ di, rốt cuộc Diệp Hiểu Hạ đối với trò chơi này có sụ hiểu biết tương đối, tuy rằng rất nhiều thứ còn khuyết thiếu chứng thực thực tiễn, bất quá, theo lý thuyết mà , được cho là người chơi lâu năm. (Tác giả quyết định cho chị ấy thoát khỏi số kiếp tiểu bạch)

      "Hiểu Hạ, phải về thành sao?" Vừa mới chuẩn bị về thành, liền nhận được đối thoại bí mật của Tương Tư Túy ở phòng vật tư của Danh Môn.

      "Vừa vặn phải về thành, làm sao?"

      "Trong tay có bao nhiêu dược? Chúng tôi muốn mua chút."

      Tương Tư Túy bất đắc dĩ làm Diệp Hiểu Hạ cảm thấy kỳ quái, Danh Môn là đại công hội, vốn có ít người chơi kỹ năng cuộc sống. Tuy bình thường cùng bọn họ cũng có chút sinh ý tới lui, bất quá cũng chỉ giới hạn trong việc trang bị thưa thớt của BOSS rơi ra, dược thảo chưa từng giao dịch bao giờ. Hôm nay là như thế nào?

      "Có chút, bất quá các người sao lại phải mua thuốc ở bên ngoài?" Diệp Hiểu Hạ biết nên hỏi, nhưng mà vẫn nhịn được.

      "Cũng có gì, mấy ngày gần đây nghiệp đoàn muốn chuẩn bị làm vài hoạt động, Đồng để tôi mua thêm dược phẩm thị trường, vì chúng ta có chút giao tình, người đầu tiên tôi nghĩ đến là đấy." Tương Tư Túy hổ là người làm buôn bán, ngay cả chuyện phiếm đều tận dụng mọi thứ để mặc cả với Diệp Hiểu Hạ. (Tên của ấy là Tương Tư Túy Bất Đắc Dĩ, nhưng mình để là Tương Tư Túy cho ngắn gọn và hay hơn. Nếu mọi người muốn giưx đúng bản gốc comt bên dưới để mình sửa lại.*_*)

      "Bán sỉ cho theo thị trường là chín chín chiết, đừng tôi chiếu cố ." Quan hệ của Diệp Hiểu Hạ và coi như tệ, cũng liền chuyện vui với .

      "Ha ha, biết biết, về thành liền gọi tôi, tôi ở ngay trong thành." Tương Tư Túy bề bộn nhiều việc, cũng có như bình thường chuyện cùng Diệp Hiểu Hạ, mấy câu liền kết thúc đối thoại.

      Diệp Hiểu Hạ cũng quấn quít lấy , đóng cửa sổ thoại mật liền về thành. Cánh rừng này ở phía đông bắc Bạch Đế thành, bởi vì núi cao đường xa, hơn nữa quái cũng nhiều, cho nên người chơi tới nơi này luyện cấp nhiều, Diệp Hiểu Hạ cũng chỉ vì nơi này rất nhiều dược thảo, mới thường lại chuyến.

      đường ướt sũng, tuy rằng đường có được lát đá, bất quá sớm bị rêu xanh bao phủ, cẩn thận, cũng rất dễ ngã chổng vó. Diệp Hiểu Hạ từng ở đây ăn qua mệt, cho nên, đứng vô cùng cẩn thận. Dọc theo đường cũng gặp ai, chỉ nghe thấy gió trong rừng cây: ở giữa xẹt qua, thổi bay lá cây phát ra thanh lã chã.

      "Chống đỡ, máu nhiều lắm!"

      " người tôi có hồng! Tôi dẫn BOSS, hai người đánh nhanh chút a!"

      Gió lại thổi qua, thanh truyền xa hơn chút. Trong thanh tịch liêu của lá cây, bỗng nhiên xen lẫn tiếng chuyện của mấy người, khiến cho Diệp Hiểu Hạ chú ý. tới cánh rừng này rất nhiều lần, chưa từng thấy con BOSS nào xuất , sao hôm nay lại xuất ? Tuy rằng cướp quái là chuyện từ trước đến nay Diệp Hiểu Hạ làm, nhưng mà, người rất thích quan tâm, tổng tránh được muốn xem chút.

      có bất luận chút do dự gì, Diệp Hiểu Hạ xoay người tới chỗ thanh kia phát ra. mất bao lâu, liền thấy ở giữa mấy cây đại thụ bãi đất trống, có ba người chơi vây đánh con BOSS hình người. Con BOSS này mặc quần áo màu xanh đen, bộ dạng dân tộc thiểu số, xem thuộc tính của , ở chỗ tên viết là Đồng tử luyện dược. Lượng máu của ba người này cũng còn nhiều, hơn nữa có dấu hiệu hồi máu, thoạt nhìn là hết đạn cạn lương, mà Đồng tử luyện dược kia cũng tốt hơn chỗ nào, đại khái cũng chỉ còn lại dưới 3% máu.

      Bên trong rừng rậm nơi nơi đều là cây cối, muốn thân cũng khó, Diệp Hiểu Hạ ngồi xổm sau bụi cây tùng, nhìn mấy người kia cùng BOSS giao chiến, tính toán BOSS công kích và tình huống kỹ năng, lần sau gọi bọn Túy Trong Khêu Đèn đánh lại.

      Chỉ là, vận khí của ba người này ra gì cả, Diệp Hiểu Hạ vừa ngồi xổm xuống, liền nghe thấy tiếng hét thảm, người chơi ngã xuống đất, chỉ thấy thi thể trở thành bóng dáng mờ ảo, liền bất động. Diệp Hiểu Hạ biết, người chơi này phải chạy thi thể, bất quá điểm hồi sinh gần chỗ này nhất ... Tựa hồ ở chân núi, đoán chừng muốn chạy đến cần mất chút thời gian.

      Mới nghĩ như vậy, Diệp Hiểu Hạ lại nghe thấy tiếng hét thảm, người chơi thứ hai cũng ngã xuống. Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, giá trị sinh mệnh của con BOSS kia còn đến 2%, nếu, nếu người cuối cùng cũng treo ... (Chị xuất ý tưởng đen tối)

      Nghĩ tới đây Diệp Hiểu Hạ lặng lẽ sang chỗ phụ cận BOSS, vừa mới tới chỗ phạm vi xa nhất, liền tung ra Hỏa Cầu Thuật. Đây là lần đầu tiên cướp quái, trong lòng vẫn có chút lo lắng, tự an ủi mình, nếu người chơi này chết, coi như gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ . Nếu người chơi này chết...

      Vậy xem như trời rơi xuống cái bánh thịt , vừa vặn rơi trúng đầu .

      Hỏa cầu của còn chưa đánh trúng BOSS, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thứ ba vang lên trong rừng rậm. thanh kia vừa vừa tinh tế, làm Diệp Hiểu Hạ nhịn được nổi da gà. Hỏa cầu đập vào người Đồng tử luyện dược, con BOSS đó chút do dự chạy tới chỗ Diệp Hiểu Hạ.

      Đây là lần đầu tiên Diệp Hiểu Hạ đối mặt với BOSS, tuy chỉ còn lại chút lông da, nhưng vẫn là khiến khẩn trương đến mức cả tay đều là mồ hôi. cũng kịp nghĩ đến cái gì khác, vừa chạy, vừa đem công kích đơn thể cao nhất là lôi điện thuật đánh Đồng tử luyện dược.

      con BOSS chỉ còn lại huyết da cũng vẫn là BOSS, tốc độ của Đồng tử luyện dược rất nhanh, Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp quăng lôi điện thuật ra lần thứ hai, nó vọt tới sau , đâm đao, máu của Diệp Hiểu Hạ lập tức mất hơn nửa. Diệp Hiểu Hạ càng sốt ruột, căn bản dám dừng tay, bên uống dược.

      con BOSS dù lợi hại trong lúc chỉ còn lại huyết da, liền còn kiêu ngạo như vậy. Ngay tại lúc Đồng tử luyện dược đâm Diệp Hiểu Hạ, rốt cuộc ngã xuống dưới lôi điện thuật của Diệp Hiểu Hạ.

      Ngồi ở bên thi thể BOSS, Diệp Hiểu Hạ thở ra hơi dài, dám trì hoãn, lập tức sờ BOSS lấy được hai món gì đó. Bởi vì lo lắng mấy người hồi sinh kia phát ra , cũng kịp xem là cái gì, lập tức tìm cái lùm cây nấp vào trong.

      Chương 57: Dược đỉnh Bặc nhân.(Dược đỉnh của người Bặc)

      Bởi vì chiến lợi phẩm bị nhặt, nên thi thể BOSS cũng tồn tại lâu liền biến mất. Trốn ở trong lùm cây, Diệp Hiểu Hạ nhìn chằm chằm thi thể BOSS kia, cho đến khi nó biến mất, mới nhàng thở ra hơi, tay nhu nhu khóe mắt chua xót, xem như buông xuống nửa trái tim.

      tại cho dù bị mấy người chơi hồi sinh kia bắt được, cũng chỉ có thể xem như sống thấy quái, chết thấy xác.

      cũng khéo, thi thể BOSS mới biến mất lát, mấy thi thể ngã mặt đất xa xa kia trước sau giật giật, đến hồi đều đứng lên. Ba người sau khi hồi sinh nhìn quanh bốn phía trong rừng, ràng là tìm BOSS.

      Diệp Hiểu Hạ chột dạ, đem thân thể của chính mình càng cúi thấp chút, theo khe hở của bụi cây nhìn ba người rời mắt.

      "Tôi tin, tự nhiên mất!"

      "Có phải nó chạy đến chỗ nào , chúng ta tìm xem."

      "Tìm lông a, loại quái này vốn là ngẫu nhiên xuất , nếu đánh chết, nó biến mất, sau đó vài giờ sau lại ngẫu nhiên xuất , còn tìm gì nữa!" Người chơi chết đầu tiên oán hận nhổ nước miếng mặt đất."Thực TMD hay ho, cư nhiên thừa lại 1% mà ba người đều treo!"

      "Tốt rồi tốt rồi, đừng nữa, nhanh xuống núi , tiếp tục ở đây cũng làm gì được, tại người chúng ta có dược, trang bị lại tu sửa, lát mà có quái xuất , là chết đấy." người khác hiển nhiên tì khí tốt hơn, an ủi hai người khác, ba người lúc này mới nhặt lên đồ của mình rơi ra lúc chết, hùng hùng hổ hổ xuống núi.

      Cho đến khi bọn họ mất thấy bóng người, Diệp Hiểu Hạ mới thở ra hơi, ngồi ở đất. Khẩn trương muốn chết, lần đầu tiên làm việc xấu, quả thực so với lúc thi cao đẳng còn khẩn trương hơn. Bất quá, dám lập tức đứng dậy, bây giờ nếu xuống núi, chừng gặp ba người họ ở đường, bị người nhớ thương cũng phải việc gì chuyện tốt.

      Lại ngồi trong lùm cây hồi, nhận được mật thoại của Tương Tư Túy: "Tôi Diệp đại tiểu thư, ở nước Mỹ hay là ở sao Hỏa a! Tôi ở trong thành chờ nửa giờ rồi, ở đâu!"

      "Sắp rồi sắp rồi, tôi sợ ngã, chậm thôi!" Diệp Hiểu Hạ vừa cho có lệ với Tương Tư Túy, vừa đóng đối thoại. dè dặt cẩn trọng quan sát bốn phía chút, xác định có người, mới đứng lên, bước nhanh chạy xuống núi, hít mấy hơi sâu, bình tĩnh tâm tình, phảng phất như có bất luận việc gì xảy ra.

      Cả đường này mà thấy kinh tâm động phách, nửa bước cũng dám lưu lại, mắt chớp, lại càng dám tản mạn, sợ bị người khác nhìn ra vừa mới nhặt được đại tiện nghi. Nhìn thấy Bạch đế thành, mới yên lòng, bước nhanh vào thành.

      Về thành, liền mật thoại cho Tương Tư Túy, hai người hẹn gặp ở kho hàng. Diệp Hiểu Hạ đem ra hơn hai mươi tổ hồng và lam làm ra mà chưa kịp bán, giao cho Tương Tư Túy, đổi mấy trăm kim tệ.

      Thẳng đến giờ phút này, Diệp Hiểu Hạ mới hồi phục lại tinh thần, còn chưa nhìn xem hai món trang bị mà Đồng tử luyện dược rơi ra là cái gì.

      Bặc nhân dược đỉnh: Tương truyền trong rừng sâu xa xôi của Bạch đế thành có bộ tộc thần bí, đây là công cụ bọn họ dùng để luyện dược, là vật quý của Đồng tử luyện dược. Trang bị lam sắc. Tăng 50% xác suất luyện dược thành công, có tỷ lệ nhất định luyện chế ra dược phẩm phụ thuộc, tăng 10% độ thuần thục chế dược. cầu: Cao cấp dược sư.

      Huyết trệ hoàn: Phối phương. Phối phương trân quý nhất của bộ tộc Bặc nhân truyền ra ngoài. Sau khi ăn xong, trong thời gian ngắn ức chế hung huyết tràn đầy trong cơ thể. cầu: Cao cấp dược sư.

      Tuy rằng cái huyết trệ hoàn này đến cùng là để làm gì, bất quá cái Bặc nhân dược đỉnh kia lại làm tâm Diệp Hiểu Hạ kinh hoàng, thiên! Đây mới là ngàn kim... , là vạn kim đều khó mua! Càng là dược phẩm cao cấp lúc luyện chế tỉ lệ thất bại lại càng cao, mỗi loại dược đỉnh đều gia tăng xác suất thành công luyện dược, bất quá đều là 1% - 10%, còn tăng những 50% xác xuất thành công, cần ai có được, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

      vừa vặn là Cao cấp dược sư, cái dược đỉnh này giống như trời sinh chuẩn bị cho . Mà cái phối phương huyết trệ hoàn kia hề nghĩ ngợi mà học luôn, tuy rằng miêu tả của thuốc này có chút làm cho người ta thể tưởng tượng, bất quá, ở trong Cực Hạn OL, vật phẩm có phối phương chế tác cũng phải vật bình thường, cho nên tính toán thừa dịp vẫn còn mới, luyện thử hai viên xem là cái gì.

      Học xong phối phương huyết trệ hoàn, Diệp Hiểu Hạ ở kỹ năng cuộc sống chế dược tìm được nó, tinh tế nhìn, thuốc này cầu dược liệu đều tương đối thông thường, chỉ là có loại tên là Mã kiếm thảo ít gặp, bất quá, tựa hồ cũng có ít, chỉ là nhiều lắm.

      Lấy dược phẩm cần dùng để chế huyết trệ hoàn, Diệp Hiểu Hạ mang bặc nhân dược đỉnh mới ra kích động về phía phòng thuốc dự bị của dược sư trong Bạch đế thành. Ở trong dược phòng ít người chơi cuộc sống(chuyên may đồ, làm vũ khí, chế thuốc...), bọn họ đều tự chiếm chỗ, trước mặt đều có dược đỉnh, hết sức chuyên chú. Diệp Hiểu Hạ cũng vội vàng tìm cái lò đan trống, đem dược đỉnh đặt ở , sau đó đem các loại dược thảo quăng vào trong, rồi đậy nắp.

      Từ khi cho dược thảo, tài liệu bỏ vào dược đỉnh đến khi dược phẩm ra lò cần năm phút đồng hồ, khoảng thời gian này là thời điểm khẩn trương nhất của dược sư, đặc biệt là cao cấp dược sư. Cảm giác thành bại tràn ngập từng xó trong năm phút này.

      Diệp Hiểu Hạ cũng ngoại lệ, đây chính là lần đầu tiên sử dụng bặc nhân dược đỉnh, trong lòng luôn có hưng phấn nên lời. Ở trong Cực Hạn, mỗi lô dược, có thể ngẫu nhiên xuất 1——10 viên, dược cấp thấp mỗi lô đều là 10 viên, nhưng mà dược càng cao cấp, mỗi lô chỉ được viên là chuyện thường.

      Năm phút đồng hồ nhanh nhanh, chậm cũng chậm, chẳng qua làm người ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than thôi. Năm phút đồng hồ qua, nghe thấy hệ thống nêu lên "Luyện chế xong", Diệp Hiểu Hạ vô cùng khẩn trương mở ra nắp dược đỉnh, vừa nhìn thấy, khóe miệng của đều cười đến mức lệch, cư nhiên ra tám viên!

      Phải biết là, từ khi trở thành cao cấp dược sư tới nay, mỗi lô dược của nhiều nhất đều vượt quá ba viên, lúc này cư nhiên lần ra tám viên, đây là cỡ nào hưng phấn a.

      Bởi vì vội vàng muốn biết hiệu quả cụ thể của huyết trệ hoàn này là cái gì, Diệp Hiểu Hạ cũng có nghĩ nhiều, lập tức lấy viên huyết trệ hoàn trong dược đỉnh ra, cẩn thận xem thuộc tính.

      Huyết trệ hoàn: Phối phương trân quý của bộ tộc Bặc nhân truyền ra ngoài, ăn xong, trong khoảng thời gian ngắn ức chế hung huyết trong cơ thể. Cao cấp dược phẩm, tạm thời làm giá trị tội ác người về . Thời gian: 1 giờ.
      Last edited: 30/10/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 58: Khiến hồng danh điên cuồng.

      Trời! Đây quả thực là...

      Diệp Hiểu Hạ trợn to mắt nhìn viên thuốc trong tay, nửa ngày đều ngậm miệng được. Nếu phải là các dược sư ở trong phòng đều vô cùng chuyên chú vào dược đỉnh của mình, chỉ sợ với bộ dạng này của sớm bị người có dụng tâm kín đáo vây hỏi.

      Trừng mắt nhìn dược trong tay, mất vài giây, Diệp Hiểu Hạ mới phản ứng lại. vội vã bỏ toàn bộ dược trong tay ra, cẩn thận đặt vào trong túi, lúc này mới như có việc gì mang hoa thược dược và dược thảo ra, để vào trong dược đỉnh.

      Trong đầu Diệp Hiểu Hạ loạn rầm rầm. Trời, dược này nghịch thiên. << Cực Hạn OL >> hạn chế hành vi giết nhau của người chơi, đương nhiên nếu bạn có thể tránh được truy đuổi và công kích gần như biến thái của vệ binh thủ thành, giết người ở trong thành cũng ai quản.

      Giết người xong, người chơi vì tội ác sâu nặng mà bị biến thành "Người tâm phúc" thời gian, lý thuyết, người tâm phúc có thể vào thành, đương nhiên, chỉ cần có thể tránh được đuổi giết của vệ binh thủ thành. Bất quá, đến tận bây giờ, Diệp Hiểu Hạ chưa từng nghe thấy có người tâm phúc nào được vào thành phố.

      thể vào thành phố nghĩa là thể sửa trang bị, thể bán rác, thể học kỹ năng. chỉ có vậy, ở dã ngoại, người tâm phúc còn thường xuyên bị người chơi khác đuổi giết, có thể là mất nhiều hơn được. Bất quá, Diệp Hiểu Hạ vẫn thể lý giải được, tuy giết người như vậy trăm hại lợi, nhưng ở Cực Hạn từ màu hồng đến đỏ rồi biến thành màu đen - "Người tâm phúc" số lượng cũng ít...

      Diệp Hiểu Hạ nhìn huyết trệ hoàn trong túi, khóe miệng cười đến mức buông xuống được, có loại dược này, chẳng khác nào cái BUG trong trò chơi...

      Đây phải là dược, đây phải là dược, đây là tiền, đây là món tiền to!

      Tuy dùng bặc nhân dược đỉnh để luyện chế hồng và lam, mỗi lô có mười khỏa đều làm cho người ta cao hứng, bất quá trái tim Diệp Hiểu Hạ hoàn toàn bị tiền lời mà huyết trệ hoàn mang lại cho bao phủ. cũng như người khác vào phòng chế dược là,ngồi luôn hai tiếng, rất nhanh liền đứng dậy tới hội đấu giá.

      Loại dược này cho tới bây giờ chưa hề nghe qua, cũng tính cho đồng biết, ít nhất phải xem thử xem dược này thị trường có thể bán được bao nhiêu tiền. Để viên huyết trệ hoàn ở hội đấu giá, Diệp Hiểu Hạ danh tính rồi cho đấu giá, chỉ định thời gian đấu giá là hai giờ, hơn nữa giá khởi đầu cũng cao, trăm kim. định thử xem, trong hai giờ, dược này có thể lên đến giá bao nhiêu.

      xem dược vừa mới mang đấu giá, chỉ sau vài giây thấy có người trả trăm hai mươi kim, sau đó lập tức có người trả trăm năm mươi kim. Diệp Hiểu Hạ đóng cửa sổ đấu giá huyết trệ hoàn lại, xem xét chút trang bị tại, dược phẩm và tài liệu, sau đó mới tìm góc trong sảnh hội đấu giá rồi logout, có dự cảm, viên thuốc này lập tức bị đăng lên diễn đàn.

      Ở trong máy trò chơi vào diễn đàn Cực Hạn, quả nhiên, lập tức nhìn thấy vài bài mới đăng, tên đều rất kích thích, bất quá toàn bộ đều về chuyện của viên thuốc nghịch thiên trong trò chơi.

      Diệp Hiểu Hạ chọn mở bài viết của quan phương phóng viên, bên trong lại ghi ràng thời điểm mấy phút mấy giây viên thuốc xuất ở đấu giá, chỉ là bởi vì người bán che giấu tên, quan phương phóng viên và mọi người đều đoán, phần lớn đều viên thuốc này xuất có ảnh hưởng đến toàn bộ << Cực Hạn OL >>. Mà dưới cùng nếu phải mắng công ty trò chơi có BUG, là đoán xem thuốc này xuất thế nào, hoặc là có phải công ty trò chơi bày ra . Bài viết kia lập tức có hơn trăm trang đem diễn đàn vốn cũng rất náo nhiệt lại càng nóng hơn.

      quản bài viết này đến cùng là mắng người hay là gì khác, Diệp Hiểu Hạ vẫn rất vui vẻ, chủ đề này nóng như vậy, có thể nên điều, viên thuốc này của giá thấp. Đứng dậy vệ sinh, lại tùy tiện ăn chút gì đó, Diệp Hiểu Hạ mới chút hoang mang vào trò chơi.

      Hội đấu giá cho tới bây giờ đều đông người, nhưng mà, tại càng nhiều hơn. Diệp Hiểu Hạ còn kịp chen vào giữa đám người để xem viên thuốc đó rốt cuộc bán được bao nhiêu tiền, lại nhận được mật thoại của Túy Trong Khêu Đèn: "Hiểu Hạ, sao bây giờ mới login!"

      "Tôi vừa vệ sinh..." Diệp Hiểu Hạ có chút kỳ quái: "Nhưng là đấy, sao lại login, phải vừa mới logout ngủ sao, sao bây giờ lại lên?"

      "..." Túy Trong Khêu Đèn trầm mặc, cũng biết là làm gì, sau đó thở dài: " có ở trong thành ?"

      "Có."

      " nhanh hội đấu giá mua cho tôi viên dược đưa giá trị tội ác về , nhanh chút giúp tôi mua nó, lát ra khỏi thành tôi trả tiền." Túy Trong Khêu Đèn vô cùng sốt ruột.

      Túy Trong Khêu Đèn tất nhiên là sốt ruột, chiêu của ở Tân Thủ Thôn kia tuy là thích, nhưng bỗng chốc giết nhiều người như vậy, giá trị tội ác nhưng là...

      Ở Tân Thủ Thôn nhìn ra đỏ, nhưng vừa ra Tân Thủ Thôn, liền đỏ đến mức bất luận thành phố gì cũng thể nào vào được. Hơn hai tuần nay ăn mặc ngủ nghỉ đều dựa vào Diệp Hiểu Hạ bôn tẩu trong thành ngoài thành, cho đến bây giờ còn chuyển chức. tại thuốc này vừa ra, tất nhiên là khẩn trương hơn so với bất luận hồng danh nào, cũng ngạc nhiên khi, tìm Diệp Hiểu Hạ gấp như vậy.
      (Hồng danh = nick đỏ, người chơi giết người quá nhiều)
      "Sốt ruột cái gì?" Diệp Hiểu Hạ hắc hắc cười vài tiếng, xem giá viên dược kia cao bao nhiêu, xoay người ra ngoài thành: " tại ở đâu?"

      "Chỗ cũ. Tôi làm sao có thể gấp! Tôi đến bây giờ còn có chuyển chức..." Túy Trong Khêu Đèn chưa xong, liền phát Diệp Hiểu Hạ đóng mật thoại, vừa kỳ quái vừa sợ thể vào thành, giống con kiến trong chảo nóng.

      Ngay lúc Túy Trong Khêu Đèn gấp muốn giơ chân, lại thấy Diệp Hiểu Hạ nhanh chậm hướng chỗ tới, cũng chú ý đến có phải phụ cận thành phố , mấy bước liền vọt lên: "Có phải đủ tiền , tôi gửi cho ..."

      Lời còn chưa dứt, khung giao dịch của mở ra, chỉ thấy bên trong khung giao dịch có hai viên huyết trệ hoàn. mở to hai mắt, nửa ngày phục hồi lại tinh thần, Diệp Hiểu Hạ cười cười giục : "Nhanh giao dịch a."

      Túy Trong Khêu Đèn nhìn Diệp Hiểu Hạ hồi lâu mới thở ra hơi: "Ngoan ngoãn, vô sỉ biến thái."

      Đợi nhận dược, Diệp Hiểu Hạ lập tức giục : "Nhanh ăn , tôi đưa người quê mùa ngay cả thành cũng chưa vào như học kỹ năng, tiếng lâu đâu!"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 59: Mỗi người đều có chuyện muốn .

      Trong thành vốn nhiều người, nhưng hôm nay càng nhiều hơn. Chỗ hội đấu giá kín người nay lại chật như nêm cối, ngay cả bên ngoài hội đấu giá cũng đầy người, thi thoảng còn có người hô to: "Ai xem giá của huyết trệ hoàn ! Đăng giá lên thế giới!"

      đến diễn võ đường là nhất định phải qua hội đấu giá , Túy Trong Khêu Đèn theo sau Diệp Hiểu Hạ, khi ngang qua hội đấu giá, ngay cả là người chơi cấp tro cốt (người chơi lâu đời) cũng hơi ngẩn người."Hội đấu giá này bình thường nhiều người như vậy ?"

      "Bình thường nhiều như vậy, ít nhất chật cả đường." Diệp Hiểu Hạ chen trong đám người, là chức nghiệp pháp hệ mỗi lần như thế này đều thống hận chính mình vì sao trói gà chặt. Túy Trong Khêu Đèn tiến lên lôi kéo Diệp Hiểu Hạ tam hạ lưỡng hạ liền ra khỏi đám đông, sau đó hai người tới Diễn võ đường.

      Đứng ở bên ngoài Diễn võ đường, Diệp Hiểu Hạ lại nhận được mật thoại của Tương Tư Túy, khỏi buồn cười: "Tôi này Tương Tư, có phải trí nhớ của tốt lắm quên mất chuyện gì , sao lại mới lúc tìm tôi ba lần."

      "Vậy còn mau tài trợ cho tôi ít tiền bồi bổ não?" Tương Tư Túy cười bất đắc dĩ rồi vào chủ đề: " Đồng bảo tôi hỏi chút, có biết ai luyện ra viên huyết trệ hoàn hay ?"

      Diệp Hiểu Hạ nghe thấy Tương Tư Túy hỏi như vậy, trong lòng khỏi lộp bộp, chẳng lẽ Đồng đoán được thuốc này là luyện chế sao? Nội tâm khỏi khẩn trương, cũng kịp nghĩ nhiều, liền trả lời Tương Tư Túy: "Mấy người sao lại tới hỏi tôi? Nghiệp đoàn mấy người nhiều dược sư như vậy ai biết sao? Nghiệp đoàn mấy người lớn như vậy còn biết sao? Tôi chỉ có người làm biết được?"

      Tương Tư Túy thấy hỏi được gì, cũng tiếp tục nhiều liền qua loa vài câu rồi tắt đối thoại. Diệp Hiểu Hạ cũng biết mình trả lời như vậy có làm đối phương nghi ngờ , nhưng mà, có thể giấu giếm lúc nào hay lúc đấy . vừa thở ra hơi, liền thấy Túy Trong Khêu Đèn ở bên cạnh hỏi: "Thế nào? Có sinh ý?"

      nhìn sang, chỉ thấy Túy Trong Khêu Đèn đứng ở đó, giống như chuyển chức và học xong kỹ năng. " phải, có nghiệp đoàn cho người hỏi thăm tôi về xuất xứ của huyết trệ hoàn. Tôi bảo biết."

      "Nghiệp đoàn nào a?" Túy Trong Khêu Đèn cũng để ý, thuận miệng hỏi: "Cư nhiên tìm đến mà hỏi, là quá thông minh hay là quá choáng váng?"

      "Danh Môn."

      Lời này vốn chỉ là vô tình , nhưng mà Túy Trong Khêu Đèn nghe thấy xong, bước chân vốn hăng hái tiến về phía trước liền đứng lại. gương mặt vốn mang theo nụ cười kềm chế được liền cứng lại. Diệp Hiểu Hạ thấy được bất thường, khỏi quan tâm: "Làm sao vậy?"

      Túy Trong Khêu Đèn phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía Diệp Hiểu Hạ lộ ra nụ cười: ", có việc gì."

      Diệp Hiểu Hạ chỉ lăng lăng nhìn , tuy rằng Túy Trong Khêu Đèn vẫn mỉm cười như trước, nhưng lại nhạy cảm phát được, nụ cười kia giống như bình thường luôn luôn cười cả trong ánh mắt nữa. Ngược lại lộ ra nhẫn xa cách cùng... Thống khổ.

      " nhanh , mang tôi học kỹ năng cuộc sống, lại bán chút đồ rồi ra khỏi thành , tôi mệt muốn chết, còn muốn ngủ a." Túy Trong Khêu Đèn mặt tươi cười xán lạn hơn, vươn tay, kéo tay Diệp Hiểu Hạ rời khỏi Diễn võ đường.

      Gặp này bộ dáng này, Diệp Hiểu Hạ cũng dám , đưa Túy Trong Khêu Đèn học kỹ năng cuộc sống xong, hai người ra khỏi thành. đến địa phương bình thường vẫn logout, Túy Trong Khêu Đèn như bình thường với Diệp Hiểu Hạ vài câu, cái gì cẩn thận, cái gì sớm chút nghỉ ngơi linh tinh. Diệp Hiểu Hạ đáp ứng, vẫy tay với , chuẩn bị cáo biệt.

      Nhưng Túy Trong Khêu Đèn cũng như bình thường đến chỗ liền logout, nhìn Diệp Hiểu Hạ hồi, cuối cùng dưới ánh mắt nghi hoặc của cúi đầu : "Nếu... Tôi là nếu người của Danh Môn hỏi về tôi, bảo là biết nhé."

      Diệp Hiểu Hạ lẳng lặng nhìn Túy Trong Khêu Đèn, trong lòng tràn ngập nghi vấn, nhưng cuối cùng, cái gì cũng hỏi, chỉ lẳng lặng gật đầu: "Tôi biết, nhanh logout ngủ thôi."

      Túy Trong Khêu Đèn giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, xoay người logout.

      Danh Môn và Túy Trong Khêu Đèn đến cùng có chuyện gì? Tuy Túy Trong Khêu Đèn , Diệp Hiểu Hạ cũng hỏi, nhưng mà trong lòng cách nào ức chế việc nghĩ được. Chẳng lẽ là tình sát? Hoặc là báo thù? Hoặc là...

      Suy nghĩ loạn thất bát tao đống, Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên phát bản thân thực nhàm chán. lắc đầu, tính luyện cấp, ở võng du có cấp bậc mới có quyền chuyện, thời gian ở trong trò chơi dài, vậy mà trong lúc khắp nơi đều có người chơi cấp bốn mươi, cư nhiên vẫn là cấp ba mươi ba, là ngượng ngùng.

      Hôm nay kênh mật thoại của là vui vẻ, mới vài bước, lại nhận được tin tức. Nhận tin, hóa ra là Máng Xối Hoa Lưu ở Tô thành. Lúc đó vì mấy người bọn họ lên cấp hai mươi trước, ra khỏi thôn, toàn bộ đều Tô thành, mà Diệp Hiểu Hạ ngẫu nhiên đến Bạch đế thành, Túy Trong Khêu Đèn cũng nhiều lần khúc chiết đến Bạch đế thành, mấy người cũng rất ít gặp mặt, nhưng mà Tay Lạnh Lẽo thường xuyên đến gặp hai người.

      Đối với điều này Diệp Hiểu Hạ cũng có chút cảm thán, cảm thấy người bạn đầu tiên quen biết trong trò chơi lại xa lạ như vậy, Túy Trong Khêu Đèn đối với cảm thán của Diệp Hiểu Hạ vô cùng khinh thường. Còn may là mấy người vẫn thường xuyên mật thoại, cũng coi là xa lạ.

      Cho nên, mỗi khi nhận được tin tức của mấy người Máng Xối Hoa Lưu, Diệp Hiểu Hạ đều vô cùng vui vẻ : "Máng Xối, có chuyện gì sao?"

      "Hiểu Hạ, chỗ còn lam và hồng , gửi cho tôi ít, đội chúng tôi hồi muốn đánh tiểu BOSS, nhiều thái đao, tiền mua dược người có chút khẩn trương, có thể cho tôi mượn trước ít ?" Giọng của Máng Xối Hoa Lưu vẫn sang sảng như vậy.

      "Được, lát tôi gửi cho ."

      " cần lát, gửi nhanh chút, tôi và Ngàn Trần còn có Nhị Thiếu Gia cần dùng."

      "Ân." Diệp Hiểu Hạ tuy rằng ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại nhịn được tràn chút chua sót. Cũng biết bắt đầu từ khi nào, Máng Xối Hoa Lưu, Trúc Nhận Ngàn Trần và Điền Gia Nhị Thiếu Gia chuyện với luôn vì dược phẩm hoặc trang bị.

      Giữa bọn họ tựa hồ chỉ còn lại ta cần ta cứ lấy, đến cùng là khi nào thay đổi thành như vậy? Tắt mật thoại, Diệp Hiểu Hạ thở dài hơi, xoay người vào thành, tính đem chỗ dược mình chuẩn bị để luyện cấp gửi cho Máng Xối Hoa Lưu.

      phải là keo kiệt, chỉ là... Có thể đừng chỉ khi nào cần thứ gì của mới chuyện với ? Đừng cứ mở miệng là muốn thứ này thứ kia, như vậy khiến cảm thấy thất vọng. để ý mấy người bạn này, muốn vì mấy việc này mà khiến quan hệ giữa bọn họ thay đổi.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :