Chương 54: Thành Giao.
Diệp Hiểu Hạ cũng am hiểu việc buôn bán, thậm chí có thể là, chưa từng buôn bán.
chỉ mới mở quán ở Tân Thủ Thôn, chỉ là lúc đó trang bị như cháo thiếu, cần ra giá, tân thủ điên cuồng tranh để tăng thực lực nâng lên giá, chỉ cần lấy tiền là được. Nhưng bây giờ giống nữa, nếu ra giá quá thấp, sợ bản thân chịu thiệt, nếu ra giá rất cao, lại sợ Đồng từ chối.
Nếu vụ làm ăn này thành, chỗ trang bị này của chỉ có mang đấu giá, chỉ mất thời gian, hơn nữa có thể bán được hay cũng là chuyện.
Nghĩ đến đây Diệp Hiểu Hạ cắn cắn môi, quyết định vạn . Túy Trong Khêu Đèn từng qua, năm món trang bị này mỗi món có thể bán được ngàn, như vậy năm món ít nhất cũng có thể bán được năm ngàn. tại mới làm ăn, cũng nên để lại gian mặc cả cho mình. Nhưng mà, giá này, Đồng đồng ý sao?
vạn kim tệ phải số tiền , ít nhất đối với Diệp Hiểu Hạ, đây là số tiền rất lớn, vậy Đồng thấy thế nào đây?
Trong khi Diệp Hiểu Hạ vẫn do dự, chợt nghe thấy bên ngoài có người : "Khách quan, đồ ăn của ngài xong, có thể đưa vào sao?" Tiểu nhị của Trà Hương lâu luôn vô cùng nhiệt tình, mặt vui như đường làm quan rộng mở, ánh mặt trời xán lạn.
Ánh mắt của Đồng từ biểu cảm do dự bất định của Diệp Hiểu Hạ chuyển về phía cánh cửa, hơi hơi dừng chút, rồi mới : "Đưa vào đây ."
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, mấy tiểu nhị nối đuôi nhau vào, lập tức đem thức ăn tinh xảo đặt đầy bàn, đĩa lại đĩa. Tính như vậy, ít nhất cũng có hơn mười món, những món ăn này chẳng những tạo hình tinh mỹ, lại càng tản ra mùi thơm mê người, hương vị chân như vậy làm người ta tin là đây là trò chơi, mà cho rằng bản thân lạc vào thế giới kỳ lạ.
Nhìn bàn đồ ăn lớn kia, Diệp Hiểu Hạ nhịn được nghĩ, như vậy giá của mấy món ăn đó nhất định rất xa xỉ. có chút hiểu, vì sao lại có người tiêu vàng bạc trắng đến đây ăn mấy thứ hư vô mờ mịt gì đó? Cho dù là để lấp đầy bụng và khôi phục giá trị chịu đựng, ăn bánh bao phải cũng được sao? bạc cái, cần gì phải xa xỉ như vậy?
"Đây là món vịt nổi tiếng nhất Trà Hương Lâu, nếm thử ." Đồng thấy Diệp Hiểu Hạ ngồi bất động, vì thế giúp Diệp Hiểu Hạ giới thiệu món ăn có tiếng thể bỏ qua. "Ở trong thực, muốn ăn món vịt này phải chuyện dễ dàng, cho nên, ở trong trò chơi nhất định thể bỏ qua."
Diệp Hiểu Hạ lúc này mới yên lặng cầm đũa, cúi đầu chậm rãi ăn. Đồ ăn vừa vào miệng, Diệp Hiểu Hạ liền nhịn được thở dài, trách được nhiều người tình nguyện mất nhiều tiền để ăn cơm như vậy, hương vị này bánh bao thể so cùng. Quả thực là thiên soa địa viễn, khác nhau trời vực. chỉ có hương vị khác biệt, ăn xong những mĩ vị đó, ngẫu nhiên còn có ít trạng thái hữu ích, đối với việc luyện cấp có lợi rất nhiều.
Quả nhiên, tiền nào của nấy.
" muốn ra giá bao nhiêu?" Đồng chỉ nhìn Diệp Hiểu Hạ ăn, bản thân hề động đũa, sau lúc, lại hỏi.
Nghe thấy vấn đề này, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình rốt cuộc ăn vào nữa. buông đũa, lại tiếp tục do dự vạn kim có thích hợp hay , sau lúc, vẫn thở dài, với Đồng: "Kỳ thực, tôi cũng biết bán bao nhiêu thích hợp. bằng như , cái giá, nếu tôi cảm thấy được , tôi bán, nếu tôi thấy được... Bữa cơm hôm nay cảm ơn mời."
Lời của làm lông mày Đồng vểnh lên, bất quá cũng lập tức trả lời Diệp Hiểu Hạ, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm . Cảm thấy khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, biểu cảm kiêu ngạo siểm nịnh, thấy bất đắc dĩ. Người như vậy, kỳ thực rất khó đối phó. Bởi vì dạng người này đều có kiên trì mà người khác thể lý giải, rất giống ... Người kia.
Đồng hơi hơi hạ ánh mắt, bên môi chậm rãi xuất chút tươi cười đạm bạc. Sau đó ngẩng đầu lên: "Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn phải tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, như vậy, vậy , tôi cũng chèn ép giá của ."
ra điều này, giọng của Đồng hơi hơi mát chút, giống như suy nghĩ giá. Diệp Hiểu Hạ nhìn , ánh mắt chuyên chú. Sau lát, Đồng lại nâng mắt, nhìn Diệp Hiểu Hạ : "Ba vạn, đây là giá cao nhất tôi có thể trả cho , có đồng ý ?"
Nghe thấy cái giá này, Diệp Hiểu Hạ sửng sốt mất vài giây, sau đó có chút chột dạ thở ra hơi. , nghe nhầm . Đồng giá là ba vạn, đúng ?
vẫn có chút thể tin được, vì thế nhàng, lo lắng hỏi: " là ba vạn kim?"
"Đúng, có đồng ý giá này ?"
Đồng ý. Đương nhiên là đồng ý! đồng ý được! Nội tâm Diệp Hiểu Hạ nhảy nhót, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, làm sao có thể đồng ý chứ? Ngay từ đầu chỉ tính bán vạn kim, tại cư nhiên có thể bán được ba vạn, đây quả thực vượt qua tưởng tượng của .
hít hơi sâu, sau đó lại hít hơi sâu, làm cho tâm tình kinh hoàng nhảy nhót của mình bình tĩnh trở lại, rồi gật gật đầu: "Đồng ý."
Đáp án này tựa hồ cũng khiến Đồng vô cùng vừa lòng, mỉm cười gật gật đầu, hướng Diệp Hiểu Hạ gửi cầu giao dịch, sau đó ở khung giao dịch để vào hai vạn năm trăm kim, : "Hai vạn kim này là tiền đặt cọc, thừa lại năm trăm kim là tiền vi ước đấu giá, vậy phiền đem trang bị thu về, chúng tôi thanh toán nốt, thấy có được ?"
"Được, tôi lập tức ." Diệp Hiểu Hạ lập tức đứng lên, mà Đồng cũng gọi người tên là Ngô Thêm Đường chức nghiệp Dương Gia cùng .
Cho đến khi tiếng bước chân của Diệp Hiểu Hạ tiêu thất khỏi lầu ba, Hồng luôn ở ngoài cửa mới đẩy cửa vào. nhìn Đồng ngồi ở bên bàn, nhíu mày: " Đồng, mất bao nhiêu tiền mua mấy món kia?"
"Ba vạn." Đồng cầm lấy chiếc đũa bàn, gắp đũa thức ăn bỏ vào miệng, híp mắt nhìn Hồng nhíu mày, cười: "Thế nào? Lão Hồng cảm thấy tôi mua đắt?"
Hồng lắc đầu: "Đắt hay đắt, có đáng giá hay , mấy chuyện này cho tới bây giờ em cũng quan tâm."
"Nga? Như vậy Lão Hồng cau mày là vì chuyện gì a?" Đồng vẫn híp mắt cười, biểu cảm kia căn bản làm cho người ta đoán ra đến cùng trong lòng nghĩ cái gì.
"Chỉ là vài món trang bị lục sắc, cần phó hội trưởng đại công hội thứ ba ở Trung Quốc như tự mình ra mặt sao? Tùy tiện tìm người quản lý ứng phó ta là được rồi, cần gì phải hưng sư động chúng như vậy?"
"Quả phải là đồ gì hiếm lạ, nhưng mà, vừa mới mở ngày thứ ba, bỗng chốc có thể mang ra năm món trang bị cấp 25, lại là người đầu tiên, hơn nữa trong đó có hai thanh vũ khí cũng tồi." Đồng rót ly rượu, nhấp ngụm, khóe miệng vểnh lên: "Huống chi, tôi chính là phó hội trưởng." Ánh mắt của chuyển ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời xanh như được rửa qua, ánh mắt yên tĩnh.
Lông mày Hồng vẫn nhăn, thủy chung buông ra: ", lại muốn làm gì."
Chương 55: Phát tư liệu trò chơi.
Ngô Thêm Đường và Diệp Hiểu Hạ đến nửa khắc, đến hội đấu giá. thậm chí còn xem năm món trang bị kia tăng bao nhiêu tiền, liền trực tiếp giao năm trăm kim vi ước rồi hủy đấu giá, thu hồi năm món trang bị, rất nhanh quay lại Trà Hương lâu.
Nhìn năm kiện trang bị lượt cẩn thận, Đồng trì hoãn, đem vạn kim tệ còn lại giao dịch cho Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu Hạ nhìn túi tiền người, có biện pháp áp chế nội tâm kích động, nhưng lại thể để Đồng nhìn ra mình kích động, lại phải im lặng ngồi ở kia, rất gian nan. Tuy vẫn cùng Đồng chuyện câu được câu , nhưng mà tâm hồn sớm bay chỗ nào cũng biết, chỉ nghĩ nhanh logout rút tiền ra, nhanh trả nợ mới là việc đúng đắn.
"Lần hợp tác này là vô cùng vui vẻ, tôi còn có cầu nho , biết có thể nể mặt ?" Đồng cũng nhìn ra bộ dạng yên lòng của Diệp Hiểu Hạ, lại làm như nhìn ra, chỉ mỉm cười hỏi.
"Chuyện gì?" Diệp Hiểu Hạ tiếp lời Đồng, nhưng trong đầu căn bản biết cái gì.
"Nếu sau này có trang bị gì tệ, hi vọng có thể cho tôi biết đầu tiên, cần phải mang đến hội đấu giá nữa, được ?" Biểu cảm của Đồng thoạt nhìn vô cùng bình thản, giống như đáp ứng hay đều được, chỉ là cặp mắt thâm thúy và tia sáng trong mắt làm cho người ta là có biện pháp cự tuyệt.
Diệp Hiểu Hạ nghe xong lời này, cũng khỏi cười khổ trong lòng, người này cho là tạo ra trang bị sao? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao. Đương nhiên, lời này ra, vì thế chỉ cười khổ gật đầu, xem như đáp ứng cầu của Đồng, nhận lời mời hảo hữu của . Như vậy coi như tạo cho bản thân nguồn tiêu thụ cố định, chỉ cần có thể kiếm được trang bị, việc kiếm tiền có gì khó.
Hai người lại thêm vài câu, Diệp Hiểu Hạ liền đứng dậy cáo từ, rời khỏi Trà Hương lâu. Ra khỏi Trà Hương lâu, Diệp Hiểu Hạ nghĩ cũng nghĩ, liền tìm góc yên lặng rồi logout.
Bên ngoài trời sáng hẳn, ước chừng thời gian chút, đại khái mới tám, chín giờ thôi, bây giờ vừa vặn là thời gian ngân hàng làm việc. Từ khi toàn bộ đồ trong nhà bị chuyển , mỗi ngày Diệp Hiểu Hạ trôi qua đều có khái niệm thời gian, cảm thấy chính mình sắp sửa trở thành cổ nhân, mặt trời mọc mà như lặn.
Rửa mặt xong, Diệp Hiểu Hạ đứng trước cái gương vỡ trong phòng bếp tỉ mỉ chải tóc. có thể rất nghèo, nhưng tuyệt đối thể lôi thôi, đây là chuẩn tắc làm người của , cũng là loại thái độ đối với cuộc sống. Chải tóc xong, lơ đãng ngẩng đầu, liền thấy cái áo T-shirt treo ban công.
Cái này làm sửng sốt, chậm rãi tới ban công, nâng tay vuốt chiếc áo còn hơi hơi ẩm kia, giống như xuyên qua hơi lạnh của nước còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của . Người gặp thoáng qua trong trò chơi là sao?
Diệp Hiểu Hạ bỗng nở nụ cười, kỳ thực, có phải hay có gì quan trọng. hoảng hốt nhớ tới, Vương viện trưởng từng , người với người chỉ là khách qua đường, có thể gặp thoáng qua là loại may mắn, cần gì nhất định phải chấp nhất.
Ít nhất, người kia còn cho biết, thế giới này vẫn có nhiều người tốt, như vậy phải đủ rồi sao? Về phần người trong trò chơi có phải hay , làm được gì? Lại nhìn cái áo lần nữa, Diệp Hiểu Hạ xoay người ra cửa.
Chỉ là trong lòng vẫn nhịn được chờ mong, hi vọng, có thể lần nữa, lần nữa gặp .
Hôm nay mọi việc vô cùng thuận lợi, ra khỏi cửa đến giờ, Diệp Hiểu Hạ cầm quyển sổ tiết kiệm và bốn vạn tiền mặt đứng trong đại sảnh ngân hàng. Đây vẫn là lần đầu tiên có nhiều tiền như vậy, làm nhịn được đếm lần lại lần. Số tiền này tuy nóng bỏng, nhưng là, mắt thấy sắp ra ngoài. Diệp Hiểu Hạ thở dài hơi, tuy kiếm tiền vì trả nợ, nhưng là, nhanh như vậy phải đưa ra ngoài, vẫn có chút đau lòng.
Đau lòng hay đau tim , vẫn phải lấy ra hai vạn tiền mặt, lại gửi ba ngàn đồng vào tài khoản của Vương viện trưởng, rồi mới rời khỏi ngân hàng.
Ra khỏi ngân hàng liền siêu thị, Diệp Hiểu Hạ mua ít đồ dùng cần thiết cho cuộc sống, đâu nữa, trực tiếp ngồi xe về nhà. Về tới tiểu khu, tìm chủ nhà giao vạn tám tiền thuê nhà, tảng đá trong lòng mới rơi xuống, cuối cùng chỉ còn lại món nợ.
Cáo biệt chủ nhà xong, Diệp Hiểu Hạ xách theo bao lớn bao như dân chạy nạn bò vào trong nhà mình. Ngồi xuống nghỉ ngơi chút, xắn tay áo dọn dẹp toàn bộ phòng ở. Mua cái đệm ở cửa tiểu khu, cái "Giường lâm thời" là hộp đựng máy trò chơi bằng bìa cứng rốt cục có thể kết thúc sứ mệnh lịch sử của nó. Diệp Hiểu Hạ đem bìa cứng cẩn thận gấp lại, đợi chủ nhật bán giấy vụn, đổi mấy đồng tiền tiêu vặt.
gấp lại, chỉ nghe thấy "Ba tháp" tiếng, quyển sách quá dày rớt ra khỏi hộp giấy.
Cái hộp giấy này sao lại có sách ở trong? Diệp Hiểu Hạ kỳ quái nhặt quyển sách kia lên, chỉ thấy quyển sách này cổ hương cổ sắc, dùng giấy dày màu vàng làm bìa, mặt có ít hình ảnh, nhìn kỹ, đây phải là biểu tượng của Cực Hạn OL sao? Lại nhìn tiếp, bìa mặt có vài chữ thư pháp được viết theo thể chữ Nhan cứng cáp hữu lực —— Toàn bộ tư liệu trò chơi Cực Hạn OL.
Toàn bộ tư liệu? hơi hơi sửng sốt, cũng chú ý đến đống bìa cứng loạn thất bát tao kia, vội vàng ngồi giường, xem quyển sách kia. Mới mở mục lục ra, Diệp Hiểu Hạ phát quyển sách này có bao nhiêu toàn diện mỹ di, vô luận là chức nghiệp, phân chia cấp bậc, giới thiệu kỹ năng, thao tác luyện cấp, thu hoạch trang bị, tất cả mọi thứ trong trò chơi, quyển sách này đều giới thiệu kỹ càng, chỉ như thế, ở phần sau quyển sách, còn có rất nhiều lời trao đổi kinh nghiệm của những người chơi thí nghiệm.
Quyển sách này đối với người thường xuyên chơi trò chơi kỳ thực cũng giúp gì được lớn, nhưng là đối với Diệp Hiểu Hạ lần đầu tiếp xúc võng du, quả thực chính là quyển bách khoa toàn thư lớn. bỗng chốc liền đắm chìm trong các loại thuyết minh hoặc là kinh nghiệm trong sách, thậm chí quên cả thời gian.
Diệp Hiểu Hạ cảm thấy bản thân chưa từng nghiêm túc xem quyển sách như thế, gặp chỗ còn đọc đọc lại nhiều lần, đến khi xem xong lượt, mới phát trời đen, mà bụng cũng đưa ra kháng nghị đối với ngược đãi của .
Last edited by a moderator: 30/10/15