1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 169: Cửu Trọng Thiên

      Mắt nhìn ngón tay thành chủ thành Cửu Ti kia chụp đến Diệp Hiểu Hạ, bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng rống giận trước sau vọt từ phía sau mình ra trước, sau dó nghe thấy hai tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên trước mình.

      Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn thấy hai cái bóng màu đen vọt tới trước mặt mình, che canh cho mình nghiêm nghiêm thực thực. Tập trung nhìn vào, hai người này đúng là Tố và tiểu Ngũ. Tuy rằng trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng là, trong nháy mắt lập tức bình tĩnh lại. Bởi vì mình còn chưa thể nhúc nhích, đành phải lớn tiếng nhắc nhở hai người cẩn thận.

      Tố cũng quay đầu, chỉ là kiếm quang chợt lóe bức thẳng qua thành chủ thành Cửu Ti kia. Thế công của thành chủ thành Cửu Ti kia vốn thoạt nhìn vô cùng thông thường, thực ra chứa lực đạo rất nặng, cũng nghĩ còn chưa đánh đến mục tiêu của mình, giữa đường bị người ngăn cản lại, nếu chỉ là như vậy cũng quên , ông có thể lại công kích lần.

      Vạn vạn bất ngờ là, nửa đường ngăn cản ông ta lại còn đẩy ông ta ra xa, làm ông khỏi thẹn quá hóa giận.

      Thành chủ Thành Cửu Ti mới vừa đứng vững thân thể sau khi bị đẩy xa, thấy hai thế công sắc bén bức thẳng lại mình. Ông bất đắc dĩ lui về sau mấy bước, thế này cách Diệp Hiểu Hạ càng xa hơn. Ông khỏi giận dữ rít gào lên: "Cặn bã nơi đến, ta muốn cho các ngươi biết thế nào mới là cường đại!"

      Dứt lời, chỉ thấy thân thể ông ta phát ra ánh sáng xanh lục chói mắt, ánh mắt mọi người mở ra được. Sắc xanh vốn là màu sắc yên tĩnh làm cho người ta tâm bình khí hòa, nhưng, người thành chủ thành Cửu Ti mọi người lại thấy được lực sát thương thuộc về màu lục. Trong lúc nhất thời mọi người theo bản năng nhắm hai mắt lại.

      Thành chủ Thành Cửu Ti lập tức đánh bay Tố và tiểu Ngũ tới gần mình ra ngoài!

      Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy lượng máu Tố và tiểu Ngũ của lập tức biến thành máu da, sợ tới mức cơ hồ sợ hãi kêu lên. Cũng bản thân luyện đến Dược sư Đại tông sư phải uổng phí, tiểu Ngũ và Tố người nhét vào miệng viên Chỉ Huyết Hoàn cao cấp, lượng máu lập tức khôi phục lại. Chỉ là trong lúc vừa lên chút thế này đúng là làm cho người ta sợ hết hồn.

      Thành chủ Thành Cửu Ti thấy thế công của mình vậy mà thể giây sát hai người, tức giận oa oa kêu to, bay lên lập tức bay tới chỗ Tố. Ngay lúc ông ta bay lên đó, trạng thái bất động người mọi người cũng kết thúc. có ai làm chỉ huy, tất cả mọi người vô cùng thuần thục đánh ra đại chiêu tới thành chủ thành Cửu Ti.

      Trong lúc nhất thời, chỉ số thù hận của thành chủ thành Cửu Ti bị kéo loạn thất bát tao, chỉ thấy thành chủ thành Cửu Ti bay tới bay lui trong vòng luẩn quẩn mọi người làm thành, biết đến cùng nên công kích ai.

      Thù hận người bị hấp dẫn rồi, Tố khỏi nhíu mày, nhìn công kích loạn thất bát tao trong vòng luẩn quẩn, nhịn được hô to lên: " cần loạn! Thiêu Đăng, nhanh lên kháng quái! Tất cả DPS mau chóng dừng tay, cho chủ T lên giữ chặt thù hận!" [DPS: chiến sĩ; T: Tank, đại khái là chủ chiến.]

      Trước khi Cửu Trọng Thiên tấn công thành Cửu Ti này làm ít lần huấn luyện đoàn thể, mọi người phối hợp coi như ăn ý, giờ vừa nghe Tố chỉ huy, tất cả DPS lập tức dừng tay, chỉ còn chờ Túy Lí Thiêu Đăng vào
      [​IMG]
      Tôm ThỏB.Cat thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 170: đâu

      Diệp Hiểu Hạ quay đầu muốn hỏi tiểu Ngũ khi nào thấy Tố đến, lại sớm tìm thấy người, biết ta đến chỗ nào rồi. sững sờ ở nơi đó, sau đó cảm nhận được mình rơi vào cái ôm ấm áp. Tố dán bên tai Diệp Hiểu Hạ nhàng hỏi: " nhìn cái gì?"

      Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn nhàng nở nụ cười, " có gì, tới lúc nào?"

      "Mới đến." Tố ngẩng đầu nhìn ánh trăng cao: "Ánh trăng hôm nay tròn, làm nhớ tới đế đô.

      Diệp Hiểu Hạ gì, chỉ theo giọng Tố mà nhìn ánh trăng kia, nheo mắt lại, tối hôm đó phảng phất lại lên trước mắt . Ánh trăng đế đô, nếu phải nhờ có ánh trăng kia có phải và Tố đến cùng nhau ?

      "Nguyện vọng của em là đứng thành lâu thành Cửu Ti, đúng ?" Bỗng nhiên Tố toát ra câu , làm Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, mới nhàng gật gật đầu.

      "Đây quả là nguyện vọng lớn nhất trong trò chơi của em." cẩn thận nghĩ lại, giống như sau khi tiến vào trò chơi luôn luôn có tâm nguyện quá lớn, mà chuyện đánh chiếm thành Cửu Ti biết từ khi nào biến thành chuyện chú ý nhất trong trò chơi.

      "Như vậy tại đứng ở chỗ này em có vui vẻ ?"

      Vấn đề này đúng là làm Diệp Hiểu Hạ hơi ưu sầu, thở dài hơi: "Vui vẻ, nhưng áp lực làm cho em lo lắng còn nhiều hơn vui vẻ."

      "Áp lực?"

      "Tố, em chẳng phải người hay bỏ dở nửa chừng. Giờ thành Cửu Ti này ngay dưới danh nghĩa Cửu Trọng Thiên, làm sao để luôn luôn bảo vệ tồn tại của nó, làm sao cho thành Cửu Ti phát triển ngừng, em vừa nhắm mắt lại cảm thấy phảng phất có tảng đá áp người mình."

      Tố lập tức tiếp, chỉ lẳng lặng ôm Diệp Hiểu Hạ, nghe cúi đầu nỉ non .

      "Trầm Hoan, luôn luôn luôn luôn ở bên người em như vậy hả?" vẫn thở dài: "Giống như bây giờ, luôn luôn đứng bên người em, mặc kệ là áp lực cũng tốt, là cực khổ cũng thế, cứ đứng ở bên cạnh em như vậy, rời bỏ?"

      Tố cúi đầu, nhàng ấn nụ hôn rơi xuống đỉnh đầu Diệp Hiểu Hạ, "Việc này còn phải xem em có cho cơ hội ."

      Lời này làm Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, hơi , nhìn Tố: "Cái gì, cơ hội?"

      "Cơ hội cho ở bên cạnh em, cơ hội cho rời bỏ." Ánh mắt Tố híp lại, vẻ mặt của vẫn bất động thanh sắc như vậy, làm cho người ta làm được đến cùng có tâm trạng gì.

      Diệp Hiểu Hạ vội vàng trả lời, ý Tố hình như chỉ có ý mặt chữ. nghĩ hồi, sau đó : "Đến cùng muốn cái gì?"

      " điều kiện." Ánh mắt xinh đẹp của Tố chợt phát ra ánh sáng lợi hại.

      "Điều kiện?"

      "Nếu em đồng ý điều kiện này, ở bên cạnh em, nếu em đồng ý điều kiện này, chỉ có thể xin lỗi ." Biểu cảm
      [​IMG]
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 171: hối hận chứ?

      " nhi viện." Trầm Hoan gắt gao nắm tay Diệp Hiểu Hạ, ra khỏi phòng , qua phòng khách, tới cửa.

      Diệp Hiểu Hạ giữ chặt tay , bất đắc dĩ cười: "Trầm Hoan, cần gấp như vậy, xem giờ hai giờ rưỡi chiều, chúng ta đến nhi viện cũng sắp bốn giờ, về cũng làm xong chuyện phải sao?"

      Trầm Hoan quay đầu, nhìn Diệp Hiểu Hạ sâu, trong ánh mắt có tối đen thâm trầm như vực sâu. Giữa mảnh tối đen kia, Diệp Hiểu Hạ nhìn ra bất kì cảm xúc gì.

      chỉ có thể cười cười: "Hơn nữa, việc chuyển hộ khẩu này cũng dễ dàng như vậy, ai biết được trình tự làm việc nhiều ít ra sao, phải lãng phí thời gian mấy ngày, chúng ta cần bây giờ."

      Cuối cùng Trầm Hoan mở miệng, nhấn giọng, từng câu chữ câu đều năng có khí phách: "Hiểu Hạ, vì sao em chút cũng sốt ruột vậy?"

      Sốt ruột? Diệp Hiểu Hạ hơi Trầm Hoan ý tứ . chớp chớp mắt: "Chuyện này em đồng ý rồi, em đổi ý, có cái gì mà sốt ruột. Chẳng lẽ có chuyện gì phải sốt ruột sao?"

      Trầm Hoan cau mày: "Đương nhiên sốt ruột. Chẳng sợ em đồng ý với rồi, chẳng sợ tất cả mọi người làm nhân chứng, theo ý , vẫn là so ra kém tờ giấy mỏng manh kia. Chỉ cần có ngày em chưa ký tên tờ giấy kia, cảm thấy em còn phải của , em bay mất. sống đến bây giờ tuy rằng lâu lắm, nhưng hai mươi mấy năm cũng tính ngắn, cũng có cảm thấy cái gì quan trọng, thậm chí theo ý , mọi người hay chuyện gì thế giới này với chỉ là râu ria . Chỉ có em giống, có em bên người cảm thấy an tâm, có em bên người cảm thấy dù trời sập xuống, cũng có người phải bảo vệ, em làm cảm thấy sinh mệnh của phải có ý nghĩa, thậm chí em làm cảm thấy đơn."

      Hình như chưa từng có nhiều như vậy, xong, hơi hơi tạm dừng chút, thở dài hơi, sau đó tiếp tục : "Đối với , em là quan trọng nhất, thậm chí quan trọng hơn cả sinh mệnh của . Hiểu Hạ, người dịu dàng săn sóc, từ khi hiểu chuyện tới nay vẫn lăn lộn đường, sinh mệnh lịch lãm nhiều năm như vậy làm học được điều, phải là người và chuyện quan trọng nhất phải đóng dấu ấn của mình lên, dấu hiệu thuộc về mình mới là an toàn nhất ."

      "Em xem, em lúc này, chẳng phải của . Emlà em, em vẫn là Diệp Hiểu Hạ, em phải vợ của Trầm Hoan, em chỉ là Diệp Hiểu Hạ. Hiểu Hạ, muốn như vậy, hi vọng em có thể thành người của . Có lẽ như vậy lý, nhưng, Hiểu Hạ, em hiểu tâm trạng này của ? Em đồng ý với , như vậy muốn lập tức xác minh đáp án này, muốn nước chảy thành sông, cần phức tạp."

      Diệp Hiểu Hạ há miệng thở dốc, vẫn là cái gì cũng ra. Tuy Trầm Hoan kiên cường, tuy lãnh ngạnh, nhưng là giờ này khắc này thoạt nhìn cũng là đơn bạc mà yếu ớt như vậy, phảng phất cả thiên hạ cũng có thể đánh tới .

      Lòng của , cứ mềm mại xuống như vậy.

      Có người , mỗi người đều có đối thủ trời sinh, địch nhân trí mạng. nghĩ, đối thủ trời sinh, địch nhân trí mạng của Diệp Hiểu Hạ nhất định là Trầm Hoan. có cách nào cự tuyệt bá đạo như thế, có cách nào cự tuyệt lòng như lửa đốt như thế của .

      Vì thế hơi hơi cười: " nhìn thấy em rối bù ."

      "Đây là kiểu tóc đẹp mắt nhất thấy." Trầm Hoan cũng mỉm cười.

      "Nhưng, xem quần áo em mặc này rất quê mùa."

      "Quần áo này hấp dẫn hơn bất kì quần áo trong tuần lễ thời trang nào."

      "Nhưng em ngốc trong máy trò chơi lâu lắm, chân mỏi."

      "Dù là chân của em đứt, là còn có chân sao?" Trầm Hoan như vậy , ngồi xuống, sau đó cõng Diệp Hiểu Hạ lưng, mở cửa phòng ra bắt đầu phóng xuống dưới lầu.

      Viện trưởng Vương nhìn hai người đứng trước mặt mình, tay bọn họ nắm cùng nhau, giống như từ khi sinh ra sinh trưởng cùng nhau như vậy, cho tới bây giờ chưa từng tách ra. Sau đó bà thu hồi ánh mắt của mình, tiếp tục bóc đậu. Bạch Thiên Minh ngồi bên cạnh bà đau khổ cười cười, sau đó đứng lên ra ngoài. Lúc ra qua Trầm Hoan dừng chút, liếc mắt nhìn cái sâu, gì, ra ngoài.

      Mà Thư Tiểu Mãn nhìn viện trưởng Vương lại nhìn Diệp Hiểu Hạ và Trầm Hoan, thở dài: "Hai người này mặc kiểu gì vậy?"

      Diệp Hiểu Hạ hơi quẫn, biết mục tiêu chủ yếu Thư Tiểu Mãn như vậy là mình. Trầm Hoan là móc treo quần áo, dù là quần áo bình thường nhất ở người cũng có thể mặc ra hương vị đặc biệt, chẳng qua thân quần áo của mình đúng là đáng ngại.

      Viện trưởng Vương nhìn hai người, đều mặc nhà hưu nhàn, mà Diệp Hiểu Hạ là bộ áo ngủ dép lê, bà nhịn được lắc đầu: " Chỗ các con động đất? Đến chỗ này trốn sao?"

      "Sư mẫu, con muốn cưới Hiểu Hạ, xin ngài giao hộ khẩu ấy cho chúng con." Trầm Hoan cúi đầu, thận trọng lần.

      Viện trưởng Vương lại mặn nhạt như trước: "Bộ dạng cậu là tới cầu hôn hả? Ăn mặc thành như vậy, lại cầu hôn "

      Con ngươi Trầm Hoan híp lại, mà sau : "Sư mẫu, nếu tới cầu hôn phải mang hứa hẹn cả đời mà đến, dù trong tay mang theo núi vàng núi bạc chẳng lẽ có hạnh phúc sao?"

      Viện trưởng Vương lên tiếng, sau lúc lâu, cười lạnh : "Làm sao tôi biết cậu có phải mang hứa hẹn cả đời đến ? Dù giờ cậu có hứa hẹn cả đời, vài thập niên tương lai làm sao tôi biết cậu có thay đổi ? Dù người khác có tâm tư cả đời, trong tay mang theo núi vàng núi bạc, tôi cũng có thể cho Hiểu Hạ con đường lui, nhưng cậu lúc này, có năng lực cho con bé cái gì?"

      Trầm Hoan phảng phất có chuận bị mà đến, lấy từ trong túi trong tay ra phần văn kiện, đặt ở trước mặt viện trưởng Vương.

      "Đây là cái gì?"

      "Đây là tất cả tài sản của con, có bất động sản, có xe, nhưng có chút hạng mục đầu tư, cũng có gởi ngân hàng, con công chứng hết, giờ giao cho ngài, xin ngài chuyển chúng tới danh nghĩa Hiểu Hạ. Như vậy con chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ cần sau này con có lòng rời khỏi ấy, có lòng phản bội, ấy có thể lập tức đuổi con ra khỏi nhà." Trầm Hoan bình tĩnh, phảng phất thứ đặt trong túi văn kiện kia chỉ giấy trắng râu ria.

      Mà Diệp Hiểu Hạ sững sờ ở đó, biết Trầm Hoan có bao nhiêu sản nghiệp, cũng biết Trầm Hoan có bao nhiêu tiền. thậm chí từ đầu tới đuôi cũng chưa từng lo lắng vấn đề kinh tế này, cho tới bây giờ chịu khổ quen, cầu với tiền cũng cao, cũng có lòng tham. Nhưng lại biết, kinh tế và nghiệp đối với người đàn ông đến cùng ý nghĩa gì, quản trong túi văn kiện kia có bao nhiêu tiền, chỉ là hành động Trầm Hoan bằng lòng giao hết cho viện trưởng Vương trong tay cũng làm chấn động.

      vội vã với Trầm Hoan: "Trầm Hoan, cần đâu ..."

      "Hiểu Hạ! Đối với , những thứ này quan trọng." Trầm Hoan gắt gao nắm tay Diệp Hiểu Hạ nhàng lắc đầu, đánh gãy lời của .

      Viện trưởng Vương nhìn túi văn kiện kia, hơi xuất thần. riêng bà xuất thần, ngay cả Thư Tiểu Mãn ngồi bên cũng hơi xuất thần, hành động này là nhìn quen mắt dữ dội. Qua hồi lâu viện trưởng Vương mới cầm lấy túi kia chậm rãi mở ra, tài sản và gởi ngân hàng bên trong làm bà phải nhìn người đàn ông xinh đẹp hơi thái quá này với cặp mắt khác xưa. Có lẽ Mục Ca đúng, Trầm Hoan chẳng phải đạo sĩ trừ cái gì cũng làm, quả có bãn lĩnh cho phụ nữ cảm giác an toàn, điều kiện căn bản nhất.

      Bà giương mắt nhìn nhìn Trầm Hoan, giao văn kiện qua cho Diệp Hiểu Hạ: "Ký tên ở đây."

      Diệp Hiểu Hạ hiểu nhìn viện trưởng Vương, lại nhìn nhìn chỗ kí tên của mấy phần văn kiện kia. Tuy rằng biết đó là văn kiện gì, nhưng là biết, chỉ cần mình ký tên, Trầm Hoan cả người xu , lắc đầu: "Viện trưởng, cần mà."

      "Con ký tên, bà cho con hộ khẩu." Viện trưởng Vương nhanh chậm trả lời.

      "Viện trưởng..." Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, vì sao người bên người thích uy hiếp như vậy?

      "Hiểu Hạ, ngoan, ký tên ở đây, sau đó đều tốt." Trầm Hoan nhợt nhạt nở nụ cười, vỗ vỗ đầu Diệp Hiểu Hạ, sau đó kéo đến trước văn kiện kia, thậm chí giao bút vào trong tay .

      "Nhưng mà..." Vẻ mặt Diệp Hiểu Hạ cầu xin, tổng cảm thấy làm như vậy đạo đức, thậm chí hơi quá đáng."Trầm Hoan, chuyện này công bằng với ."

      " có gì, có gì." Trầm Hoan lắc đầu, cố ý muốn Diệp Hiểu Hạ ký tên: "Có thể có em ở bên người , là công bằng lớn nhất."

      Diệp Hiểu Hạ đồng ý, nhưng bị người vây quanh, uy hiếp cũng tốt, lợi dụ cũng tốt, khiến biết làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể viết tên của mình văn kiện kia. Sau khi ký xong, viện trưởng Vương lập tức thu hồi văn kiện, nhìn Trầm Hoan : "Tôi tự mình ủy thác luật sư, làm xong thông báo cho cậu."

      Trầm Hoan lại lắc đầu, lấy điện thoại di động ra từ trong túi, gọi cuộc điện thoại, đến năm phút đồng hồ còn có người ăn mặc chính thức tới trong phòng. nhìn viện trưởng Vương gật gật đầu mỉm cười: "Bà Vương, tôi là luật sư tập đoàn công nghiệp điện tử cực hạn, được Thái tiên sinh ủy thác đến tiến hành công việc thuyên chuyển tài sản của Trầm Hoan tiên sinh."

      Đây là cần Diệp Hiểu Hạ sững sờ ở nơi đó, ngay cả viện trưởng Vương cũng sững sờ ở đó, bà trừng mắt nhìn Trầm Hoan, nửa ngày ra chữ. Thẳng đến luật sư lại thúc giục bà, bà mới thở dài: "Tiểu tử này!"

      Vương viện trưởng nhìn luật sư vội vã, bà xoay người sang chỗ phòng mình lấy hộ khẩu sớm chuyển ra giúp Diệp Hiểu Hạ, sau đó quay lại. Tựa vào khung cửa, bà nhìn Diệp Hiểu Hạ, mà Diệp Hiểu Hạ cũng lẳng lặng nhìn bà như vậy. Qua nửa ngày, bà mới : "Có hối hận ?"

      Có hối hận ? hối hận chứ? Trong lòng Diệp Hiểu Hạ như bị nhấc lên sóng to ngập trời, tay bị Trầm Hoan nắm gắt gao, sóng to trong trái tim như bình tĩnh lại. hít hơi sâu, làm ra quyết định quan trọng đời mình.

      _hết chương 171_
      Tôm ThỏB.Cat thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 172: cám ơn em

      "Con biết sau này có hối hận , nhưng, lúc này con hối hận." Diệp Hiểu Hạ nhìn viện trưởng Vương, nghiêm cẩn bình tĩnh xong.

      "Nếu giờ con hối hận, như vậy sau này dù hối hận con cũng mất tất cả lý do rồi. Nếu quả thực có ngày người đàn ông này phụ con, cần con, con khóc lóc nức nở, con hối hận thôi, bà cũng chỉ có thể tỏ vẻ đồng tình, lại bất lực với con. Con hiểu chưa?" Viện trưởng Vương thu lại tươi cười khiêm tốn mặt, thận trọng .

      Diệp Hiểu Hạ lập tức trả lời viện trưởng Vương, bà nghiêm cẩn nhìn trước mặt, mà bà tay nuôi nấng lớn lên. Ánh mắt con bé nhìn bà lúc này, trong đó có nghiêm cẩn, có lo lắng, thể rời bỏ, có tình cảm và trách nhiệm của con với mẹ. buông mắt, rút tay từ trong tay Trầm Hoan ra, sau đó đến bên người viện trưởng Vương.

      mở cánh tay của mình ra, ôm chặt lấy bà. Dán gương mặt gáy viện trưởng Vương, mà viện trưởng Vương cũng mở cánh tay ra ôm chặt lấy .

      Giọng Diệp Hiểu Hạ nghẹn ngào, chậm rãi , sợ nếu ngữ tốc của mình quá nhanh, nhẫn nại được khóc lên: "Con biết, con biết. Những điều bà con đều biết. Nhưng, con hối hận, mỗi người đều phải học lớn lên, con nghĩ đây là bắt đầu lớn lên của con. Bởi vì con sắp sửa phụ trách vì lựa chọn của con, con sắp sửa rời khỏi ôm ấp của ngài rồi, mẹ."

      Viện trưởng Vương nghe Diệp Hiểu Hạ , ánh mắt hơi ướt át, nhưng nghe tới Diệp Hiểu Hạ gọi mình là mẹ, nước mắt bà nhịn được lăn xuống. Tuy rằng đối với bà mà , từng đứa bé trong nhi viện này đều là con của mình, nhưng, từ mẹ này bao lâu bà nghe thấy ?

      phải viện trưởng, là mẹ viện trưởng, mà là mẹ.

      Bà lại dùng sức vỗ vỗ bả vai Diệp Hiểu Hạ, sau đó quăng hộ khẩu trong tay cho Trầm Hoan cách đó xa, giọng khô ráp : "Là đàn ông phải học phụ trách."

      "Phải, con ." Trầm Hoan nâng tay đón được hộ khẩu, sau đó nghiêm cẩn hứa hẹn viện trưởng Vương.

      Viện trưởng Vương hít hơi sâu, đẩy Diệp Hiểu Hạ ra, xoay người ra khỏi căn phòng này, biết đâu. Bà thở dài: "Kết hôn phải mặc xinh đẹp chút, con tôi cho tới bây giờ xấu."

      Diệp Hiểu Hạ rất muốn cười, nhưng là nhìn xem bóng lưng viện trưởng Vương lại phát mặt mình ẩm ướt.

      ***

      Mơ mơ màng màng, mờ mịt như vậy. Diệp Hiểu Hạ chớp chớp mắt, nỗ lực mở mắt trong bóng đêm, nhìn căn phòng, vẫn là đèn ngủ mà tự tay lựa chọn, dưới thân vẫn là chiếc giường kia, mà bên người...

      quay đầu nhìn qua, vẫn là dung nhan trầm tĩnh như họa của Trầm Hoan. Trong đêm tối như vậy, tất cả qua chân . nhắm chặt mắt, truy tìm cảnh trong mơ vừa rồi còn muốn tiếp tục ngủ hồi, nhưng lại phát mình buồn ngủ. Nhưng Trầm Hoan bên người ngủ rất sâu, bỗng nhiên hơi bất bình hành, vì sao mình ngủ được, người kia lại ngủ thoải mái như vậy.

      càng nghĩ trong lòng càng thoải mái, dứt khoát vươn tay nắm mũi Trầm Hoan, Trầm Hoan lập tức mở mắt, ánh mắt mảnh trong sáng, có nửa điểm mơ hồ vừa mới tỉnh. hơi lo lắng nhìn Diệp Hiểu Hạ, "Sao vậy? Có phải chỗ nào thoải mái ?"

      Diệp Hiểu Hạ buông tay, đảo cặp mắt trắng dã, oán hận : "Giúp em xoay người!"

      Trầm Hoan lập tức biến thành người hầu vất vả, đứng lên từ giường, nâng bụng Diệp Hiểu Hạ lớn phệ nệ, dè dặt cẩn trọng giúp xoay người, sau đó lại đến đối diện nằm xuống.

      "Sao lại nằm đối diện em chứ!" Diệp Hiểu Hạ nhìn Trầm Hoan, lông mày dựng thẳng, vô cùng bất mãn. Mình mang thai chín tháng, sắp sinh, nửa đêm ngủ cũng an ổn, vừa nhìn thấy người kia tùy thời tùy chỗ đều có thể ngủ được, nhịn được nổi trận lôi đình, vất vả trở mình muốn nhìn , cư nhiên lại đến đối diện mình, đây phải làm mình giận sao?

      "Vạn nhất em có gì, có thể quan sát tình huống của em trước tiên." Trầm Hoan năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Ngủ ở sau lưng em chậm trễ thời gian!"

      " ngủ giống như lợn chết vậy, quan sát tình huống cái rắm!" Cảm xúc Diệp Hiểu Hạ bất ổn, cơn tức rất lớn, trừng mắt nhìn Trầm Hoan hận thể nghiền xương thành tro.

      Trầm Hoan cũng giận, chỉ dịu dàng cười cười. Tươi cười của hình như càng ngày càng nhiều lên, "Lại nằm mơ sao?"

      "Hừ." Diệp Hiểu Hạ vẫn thở phì phì, đối với việc Trầm Hoan mềm giọng chút cũng để trong lòng.

      "Mơ thấy gì?" Giọng Trầm Hoan như bài hát ru con êm tai nhất, Diệp Hiểu Hạ nghe mí mắt nhịn được nhắm lại.

      đô than thở nang: " có gì, chỉ là mơ chuyện trước kia."

      "Chuyện nào?"

      " Bắt đầu từ khi Bạch Thiên Minh có nợ chạy, em bị truy nợ." Diệp Hiểu Hạ ách xì cái, nỗ lực mở mắt nhìn Trầm Hoan, cười xấu xa: "Em thấy lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, rất đáng chết, bày bộ mặt thối, dựa vào, em nợ sao?"

      Trầm Hoan cũng nở nụ cười theo, gật gật đầu: "Cũng phải là nợ sao?"

      "Em nợ cái gì !" Giờ Diệp Hiểu Hạ là phụ nữ có thai tính tình lớn, giống như pháo vậy, chút nổ.

      " có gì, nợ người vợ, nhưng em cũng tương đối tự giác, sau này tự mình thể nghiệm, truy cứu trách nhiệm khác." Trầm Hoan đưa cánh tay ra kéo Diệp Hiểu Hạ vào trong lòng: " chứng minh em chẳng những tự giác, hơn nữa vô cùng hiểu chuyện, chẳng những đưa người vợ, còn sinh con cho ."

      Diệp Hiểu Hạ càng nghiến răng nghiến lợi, "Vì sao em lại coi trọng !..." muốn phát giận, mắng thống khoái, lại phát bụng hơi đau lên, khỏi ngậm miệng lại, cau mày cảm nhận đau đớn.

      "Thế nào?" Trầm Hoan thấy biểu cảm này của Diệp Hiểu Hạ lập tức khẩn trương, vội vàng hỏi.

      " có gì bụng chỉ đau chút." Diệp Hiểu Hạ cảm nhận hồi, cảm thấy vấn đề gì, nhắm hai mắt lại, nhàng bâng quơ.

      " vậy chăng?" Trầm Hoan hơi dám xác nhận, càng đến gần ngày sinh dự tính, lại càng dám khinh thường, sợ mình sơ sẩy mang đến thương hại thể xóa nhòa cho Diệp Hiểu Hạ và đứa trong bụng.

      "Ừ." Diệp Hiểu Hạ lười biếng hừ tiếng, ôm bụng lui đến trong lòng Trầm Hoan, tính toán lại ngủ giấc.

      Trầm Hoan thấy thế, trái tim hơi hơi buông xuống, cũng ôm Diệp Hiểu Hạ híp híp mắt.

      chứng minh, cho dù có là người đàn ông cẩn thận, khi đối mặt phụ nữ có thai thần kinh thô có thể chạy máy bay cũng lỡ bước. Bằng , giờ Diệp Hiểu Hạ sắc mặt trắng bệch nằm trong phòng sinh. Phải biết rằng, ngay từ đầu là quyết định sinh tự nhiên.

      "Tôi có việc kêu tôi! Có việc kêu tôi! Cậu xem, giờ là thế nào!" Viện trưởng Vương đứng trước mặt Trầm Hoan trung khí mười phần, bà mặc áo ngủ, người khoác áo bành tô dày, lông mày dựng thẳng lên.

      "Được rồi được rồi, vợ à, giờ em mắng nó cũng dùng được, nó lại chưa từng sinh đứa , làm sao biết khi nào là đau bụng sinh chứ." Tần Mục Ca thân áo ngủ vừa lôi viện trưởng Vương , vừa đưa cho Trầm Hoan ly trà: "Uống chút trà, đề nâng cao tinh thần, còn biết khi nào có thể sinh ra đâu!"

      Gương mặt Trầm Hoan trầm, nhận trà Tần Mục Ca đưa qua, uống ngụm, sau đó lại đứng lên: "Con vào nhìn xem trứng gà đường đỏ tiểu Mãn nấu xong chưa."

      " Cậu ngồi xuống cho tôi, tôi xem." Viện trưởng Vương hừ hừ cái mũi, sau đó cấp tốc phóng phòng bệnh dưới lầu.

      Thư Tiểu Mãn mang cặp lồng cơm còn ấm phòng sinh lầu, đường gặp viện trưởng Vương, hai người lại lộn về phòng sinh. Mới vừa đến cửa phòng sinh nghe thấy tiếng khóc trẻ con to vang vọng cả hành lang.

      "Sinh ! Sinh !" Thư Tiểu Mãn cơ hồ nhảy lên hoan hô : "Chị Hiểu Hạ sinh !"

      Tần Mục Ca và Vương viện trưởng cũng hoan hô dậy lên theo, hành lang yên tĩnh kia, rạng sáng 3 giờ rưỡi nên yên tĩnh này, bị này ba người hoan hô vô cùng náo nhiệt. Chỉ có Trầm Hoan ngẩn người ngồi ghế tựa, nửa ngày cũng hồi thần.

      Vừa rồi, vừa rồi tiếng khóc to kia là cái gì?

      Nửa ngày sau cửa phòng sinh mở, từ trong ra hộ sĩ mặc áo phòng hộ, trong tay ôm bao nho , đứng cửa nhìn vài người : "Ai là người nhà Diệp Hiểu Hạ?"

      "Chúng tôi, là chúng ta!" Thư Tiểu Mãn vội vàng vọt tới trước mặt hộ sĩ, ngóng cổ muốn nhìn tiểu sinh mệnh trong bao kia. Tần Mục Ca và viện trưởng Vương chút lạc hậu cũng vọt qua theo, nhìn bao vây kia vui vẻ ra mặt.

      Hộ sĩ lại thở dài: "Tôi ai là chồng Diệp Hiểu Hạ?"

      Vương viện trưởng quay đầu, nhìn Trầm Hoan sững sờ ở đó : "Trầm Hoan, gọi cậu đấy!"

      Trầm Hoan phảng phất giờ phút này mới hồi phục tinh thần lại, lập tức đứng lên, vọt tới trước mặt hộ sĩ, lưu tình chút nào kéo vài người ra, cúi đầu khom lưng với hộ sĩ kia, nịnh nọt chưa từng có: "Là tôi, là tôi, tôi là chồng Diệp Hiểu Hạ, có chuyện gì?"

      Tần Mục Ca cong khóe miệng, giọng thầm: "Thiết, nó cũng có hôm nay?"

      "Là con trai, xem." Hộ sĩ đưa đứa trong bao vây cho Trầm Hoan khuynh khuynh, chỉ cho kịp thấy được khuôn mặt nhắn đỏ bừng, rồi ôm mất. Cho Thư Tiểu Mãn và viện trưởng Vương, Tần Mục Ca đuổi theo trận, theo hộ sĩ kia. Chỉ để lại Trầm Hoan ngốc đứng ở đó, cả đầu chỉ có thiên hạ nho kia, mặt đỏ bừng, tóc đen thùi.

      Bỗng nhiên cảm thấy bỗng chốc mình có được cả thế giới.

      Cũng biết qua bao lâu, Diệp Hiểu Hạ cũng bị người đẩy ra, lập tức chạy tới, nắm tay Diệp Hiểu Hạ, nhìn gương mặt tái nhợt mà suy yếu, trong lúc nhất thời, lời duy nhất có thể chỉ còn lại có: "Cám ơn."

      Trầm Hoan trước mặt, khóe mắt hơi ướt át, biểu cảm như vậy ở mặt của là tuyệt vô cận hữu . Diệp Hiểu Hạ chớp chớp mắt, mỉm cười: "Cảm ơn cái gì?"

      "Cám ơn em cho cơ hội đứng ở chỗ này."

      Trầm Hoan mỉm cười, hạnh phúc chưa từng có.

      Đúng vậy, cám ơn em. Dù là bắt đầu thế nào, cám ơn em cho có cơ hội em như thế.

      ( toàn văn hoàn )

      Yên Hoa có chuyện: cuối cùng lại kết thúc quyển sách.

      Quyển sách này đại khái là quyển sách cuối cùng Yên Hoa viết lúc độc thân. ngắn, có lẽ chuyện xưa cũng phấn khích lắm, nhưng tôi nghĩ chuyện xưa phấn khích nhất chẳng phải ở trong sách, mà là trong cuộc sống mỗi người chúng ta.

      Yên Hoa sắp dùng thân phận mới con đường mới trong cuộc sống của mình, cám ơn tất cả bạn bè làm bạn qua nhiều năm như vậy. Đồng thời cũng chúc tất cả bạn bè có ngày mai phấn khích, hạnh phúc.

      Như vậy hãy để cho chúng ta gặp mặt trong quyển sách tiếp theo .

      by Na Yên Hoa


      _Hoàn Toàn Văn_
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :