1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 160: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm

      "Là bạn trai tiểu Mãn đúng , chúng tôi là bạn tốt của tiểu Mãn!" Đám nữ sinh ríu ra ríu rít, tuy ràng, nhưng quý mến trong ánh mắt trần trụi lộ ra, đám sau tiếp trước tự giới thiệu, sợ mình chậm chân.

      Thư Tiểu Mãn nhìn thấy mày Trầm Hoan vì vui mà hơi hơi nhăn lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú băng sơn ngàn năm thay đổi của , trái tim cơ hồ nhảy ra ngoài. Đám nha đầu chết tiệt này biết Trầm Hoan là loại người nào, có nghĩa là biết, tuy có người nhắc , nhưng tuyệt đối ràng, người này tuyệt đối thể trêu chọc, bằng mạng của mình biết đánh mất thế nào.

      thấy bạn học mình vẫn còn ngừng chọc Trầm Hoan tức giận, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng la lớn: "Các bạn đừng lung tung, đây phải bạn trai mình, đây là rể mình.”

      Trái tim Trầm Hoan vốn mạnh mẽ mà tràn ngập tức giận, nghe câu này, vậy mà bình tĩnh lại. liếc mắt nhìn Thư Tiểu Mãn cái, vô cùng vừa lòng với xưng hô của , vì xưng hô như vậy quyết định nhẫn nại đàn nữ sinh ríu ra ríu rít này chút nữa.

      "Oa, là rể sao!" Tất cả nữ sinh ngẩn người, sau đó lại bắt đầu tề mi lộng nhãn, " rể và em vợ, là có chuyện xưa để !"

      Ở trong tiếng cười vang mặt Thư Tiểu Mãn đỏ lên mảnh, mà Trầm Hoan sắc mặt càng trầm xuống. thò tay vào túi quần, sắc mặt Thư Tiểu Mãn càng trắng, muốn làm gì? là... là...

      vội vã giận dữ kêu lên: "Các người thế nào xấu xa như vậy! Nếu các người còn như vậy tôi tức giận!" Sau đó xoay người kéo tay Trầm Hoan vói vào túi quần, cơ hồ khóc ra : " rể rể, đừng nóng giận, họ chỉ là đùa, xem mặt mũi chị Hiểu Hạ đừng tìm giận họ."

      Các nữ sinh thấy tình huống này bỗng nhiên cảm thấy chuyện giống như phải như các nghĩ, hơn nữa mặt Trầm Hoan lọ hàn sương, ánh mắt như dao đảo qua, đám đều cấm thanh, lui cổ đứng đó.

      Trầm Hoan lấy tay ra, bên trong là cái bật lửa. kéo tay Thư Tiểu Mãn ra, theo bản năng vỗ vỗ chỗ kéo qua. Càng làm cho sắc mặt Thư Tiểu Mãn và chúng nữ sinh thay đổi. đốt điếu thuốc, hút ngụm sâu, sau đó phun ra, có thế này nhìn nữ sinh còn đứng ở chung quanh : " Tôi muốn mình chút chuyện với Thư Tiểu Mãn."

      Chúng nữ sinh ngẩn người, sau đó phản ứng lại đây cái ý tứ gì, vội vàng gật gật đầu, vừa đồng ý, vừa làm đà điểu, toàn bộ tản ra. Trong nháy mắt sau cũng chỉ thừa lại Thư Tiểu Mãn và Trầm Hoan đứng tại chỗ, giờ phút này Trầm Hoan mới hỏi: "Hiểu Hạ có liên hệ với ?"

      " có." Thư Tiểu Mãn lắc đầu, biết Trầm Hoan tìm là vì chuyện này.

      "Số di động của là bao nhiêu?" Trầm Hoan lấy điện thoại ra, Thư Tiểu Mãn ngẩn người, sau đó báo ra số di động mình. Trầm Hoan ghi lại xong gọi chút, quả nhiên, di động đặt trong túi Thư Tiểu Mãn vang lên,
      [​IMG]
      Vũ Nguyệt NhaB.Cat thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 161: Lý do

      Viện trưởng Vương cũng trách móc Diệp Hiểu Hạ nặng nề, chỉ oán trách kịp thời thông báo cho bà, nhưng dưới kiểm điểm khắc sâu của Diệp Hiểu Hạ, bà quên chuyện này rất nhanh.

      Về phần vì sao Diệp Hiểu Hạ du lịch, tới khi nào viện trưởng Vương hỏi, chỉ cho , bảo nghĩ ràng, chỉ cần ra quyết định đừng hối hận.

      Ngồi đường thành phố du lịch này, Diệp Hiểu Hạ dùng tay đè nặng mũ rơm đầu, híp mắt nhìn dòng người lui tới đường. Tình cảnh cỡ nào quen thuộc lại cỡ nào xa lạ, phố cảnh như vậy ở đâu cũng có thể thấy, nhưng lại chỉ có thể thấy trong này.

      quấy xoài sữa trước mặt, hút ngụm, lại hút ngụm. Viện trưởng Vương bảo nghĩ ràng, chỉ cần ra quyết định đừng hối hận, nhưng lừa được mình, quyết định xong. có cách nào xem quyến luyến sâu của mình với người đàn ông kia.

      Đây đúng chuyện dễ.

      " , đồ nướng của này." Chủ quán đồ nướng bưng mâm inox, đó là đồ vừa mới nướng xong bước nhanh tới trước mặt Diệp Hiểu Hạ, đặt mâm kia bàn.

      "Cám ơn, ông chủ." Diệp Hiểu Hạ chân thành lời cảm tạ.

      Chủ quán lão đứng thẳng dậy, lau mồ hôi: " hai người hả?"

      " người ạ."

      Chủ quán chỉ chỉ phía sau Diệp Hiểu Hạ: "Người kia phải tìm sao? ta luôn luôn tới bên này."

      Diệp Hiểu Hạ kỳ lạ, ai đến tìm , cười lắc đầu, nhìn theo hướng chủ quán chỉ, tất cả những lời phủ nhận kẹt lại trong cổ họng, cái gì cũng nên lời, chỉ có thể ngẩn người nhìn người tới chỗ kia, trong lúc nhất thời cả hô hấp cũng quên.

      Chỉ biết nhìn , tới chỗ mình, bước, lại bước. Gần, càng gần.

      Quần áo người hơi nhăn, hai gò má vốn gầy, lúc này như lõm vào, cằm có râu thưa thớt, cũng thấy lôi thôi, nhưng có loại tang thương làm cho người ta xót xa đập vào mặt. Diệp Hiểu Hạ chậm rãi đứng lên, cứ nhìn Trầm Hoan như vậy, cổ họng cứng rắn, câu cũng nên lời. Giống như trải qua thế giới xa xôi, cuối cùng Trầm Hoan tới trước mặt Diệp Hiểu Hạ.

      " Trầm..." Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp ra chữ, trùng trùng chìm vào trong cái ôm quen thuộc kia, cơ hồ sa vào hơi thở đập vào mặt mà đến kia, lập tức bao vây , làm thể tránh thoát.

      " Cuối cùng tìm được em." Trầm Hoan gắt gao ôm mềm mại trong lòng kia, dùng sức cơ hồ muốn nhập vào trong thân thể của mình, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể chân chính lưu lại, dán bên tai , nhàng thở dài, chút do dự dừng bờ môi ấm áp ở cổ .

      Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy khí trong ngực mình hồ giảm bớt theo thời gian, phảng phất lập tức hít thở thông. Mà đôi môi nóng bỏng kia dừng gáy mà hôn, lại như
      [​IMG]

      Chương 162: về

      Khóe miệng được kéo thẳng tắp thuyết minh tâm trạng vô cùng khó chịu lúc này của chủ nhân nó. Kéo lên độ rất cao. Ôm hai tay trước ngực phiền chán gõ cánh tay mình, sắc mặt đen đến mức có thể trở thành Bao công tái thế .

      Diệp Hiểu Hạ rụt cổ, hơi chột dạ nhìn thoáng qua viện trưởng Vương đứng bên cạnh nhà ga, sau đó lập tức cúi đầu. Nhưng Tần Mục Ca bên cạnh bà vui tươi hớn hở như phật Di Lặc, đón hai người sắp bước tới: "Ai nha, về là tốt rồi về là tốt rồi, đứa bé này, làm chúng ta lo lắng ."

      Người biết nghe lời này còn tưởng rằng bọn họ rất quen, nhưng Diệp Hiểu Hạ biết, và người đàn ông tươi cười đầy mặt trước mặt chỉ gặp hai lầm, thế nào biết mình và ông ta quen thuộc như vậy, ở trong đáy lòng vẫn có vài phần ngăn cách với người tên là Tần gia này, theo bản năng né sang chỗ Trầm Hoan. Trầm Hoan ôm thắt lưng , ở bên tai dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy thầm câu: "Đây là chồng viện trưởng các em đó."

      Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, phảng phất nhớ tới cái gì. hả tiếng, lại lập tức nghe thấy giọng lạnh lùng của viện trưởng Vương: " về?" sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại, cúi đầu, rầu rĩ tới bên người viện trưởng Vương, giọng hô tiếng: "Viện trưởng."

      "Lên xe." Viện trưởng Vương hừ hừ mũi, quay đầu ra bến xe buýt ngoài nhà ga.

      " Vợ à, xe ở bên này, xe của bên này." Tần Mục Ca vội vàng lên kéo viện trưởng Vương, lại bị viện trưởng Vương liếc mắt xem thường, đành phải sờ sờ mũi, quay đầu nhìn Trầm Hoan : "Con chạy xe thầy về."

      Trầm Hoan nhìn Tần Mục Ca nhíu mày, lấy điện thoại ra từ trong túi, bấm dãy số, với người bên kia: " Xe Tần gia đậu ở nhà ga, cậu tới chạy về."

      "Ô, thằng bé này càng ngày càng biết sai người khác làm việc." Tần Mục Ca thoải mái bẹt miệng chút, sau đó quay đầu đuổi theo viện trưởng Vương bước nhanh đến: " Vợ à, đợi với, em túi xách quá mệt, xách túi giúp em!"

      Trầm Hoan vểnh vểnh lên khóe miệng, người này thế nào giống bình thường chút nào vậy? Giống y như cùng tay sai của vợ. Ánh mắt của lại chuyển về phía Diệp Hiểu Hạ theo phía sau viện trưởng Vương, bỗng nhiên bên môi lộ ra ý cười nhợt nhạt, bước nhanh cũng theo lên.

      Kỳ thực làm tay sai của vợ cũng tệ.

      xe buýt buồn vô cùng, chỉ nghe thấy Tần Mục Ca mình thầm chuyện với viện trưởng Vương, viện trưởng Vương nửa câu cũng đáp lại, nhưng, biểu cảm như hòa dịu chút. Ngẫu nhiên còn có thể lộ ra tươi cười nhàn nhạt, điều này làm cho Tần Mục Ca càng nhiều. Diệp Hiểu Hạ ngồi sau hai người cũng thoải mái như vậy, giờ cả đầu đều là
      [​IMG]
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 163: Nếu lại dũng cảm chút

      "Loại chuyện này ngay từ đầu định là đau khổ. Nhưng con phải biết rằng, chút đau khổ lúc này so với đau đớn cả đời yên ổn của con sau này căn bản là gì." Viện trưởng Vương hít hơi sâu: "Hiểu Hạ, người con đường này đều sống những ngày vết đao liếm huyết, dù tính cậu ta con, dù cậu ta muốn cho con cuộc sống yên ổn, nhưng hoàn cảnh tha cho cậu ta, cũng thể thả con."

      Diệp Hiểu Hạ biết những điều viện trưởng Vương đều là , nhưng, lại bằng lòng tin tưởng Trầm Hoan, tin tưởng rời khỏi cuộc sống đó, tin tưởng cho mình mái nhà yên ổn. Nhưng bây giờ thể những lời này cho viện trưởng Vương, bởi vì mặc dù , đoán chừng viện trưởng Vương cũng tin, nghĩ rằng chỉ giải vây cho Trầm Hoan. Thực ra, dựa theo tâm trạng Diệp Hiểu Hạ, mặc dù cả đời Trầm Hoan sống cuộc sống như vậy. cũng thể gạt bỏ, đời người vốn ngắn ngủi, có thể người hiểu mình như thế hồi, cùng đoạn đường, còn có điều gì chưa thỏa mãn?

      Vì thế, nhợt nhạt cười, đáp lời.

      Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng reo hò và vỗ tay, rất là náo nhiệt. Viện trưởng Vương ngẩng đầu lên, hơi nhìn ra bên ngoài: " Là thế nào ? Sao lại náo nhiệt như vậy?" xong đứng dậy ra ngoài. Diệp Hiểu Hạ cũng ra ngoài theo.

      Chỉ thấy trong sân biết lúc nào tụ tập tất cả đứa của nhi viện, vây quanh nhìn người ở giữa. Mà ở chính giữa phải ai khác, là Trầm Hoan và Tần Mục Ca, bọn họ đứng giằng co. Tần Mục Ca là tư thế tiến công, mà Trầm Hoan cũng là tư thế phòng thủ, mà tiếng reo hò vừa mới phát ra có thể là do hai người giao thủ.

      Viện trưởng Vương ngây người nhìn Tần Mục Ca, ở mặt của ông tỏa ra ánh sáng tự tin, ánh sáng này trong trí nhớ của bà ràng như vậy, lại mơ hồ như vậy, phảng phất rất nhiều năm trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, ông cũng tỏa ra ánh sáng làm cho người ta thể dời mắt như vậy.

      Tuy rằng tuổi Tần Mục Ca qua nửa trăm [hơn 50], nhưng động tác vẫn linh hoạt như cũ, chỉ là ánh mắt hơi hơi chợt lóe, ông như chim ưng công kích Trầm Hoan. Diệp Hiểu Hạ bị thế công sắc bén kia làm sợ tới mức hít ngụm khí lạnh, bưng kín miệng, lại thấy Trầm Hoan thoải mái đỡ công kích của Tần Mục Ca.

      "Con muốn rời khỏi con đường này?" Tần Mục Ca nhìn kia gương mặt đẹp mắt cơ hồ làm cho người ta thể dời mắt kia, nghiêm cẩn hỏi.

      "Phải."

      "Thầy chưa từng gặp qua ai thích hợp oai phong cõi con đường này như con, nếu con , vị trí long đầu là của con." Ánh mắt Tần Mục Ca hơi hơi trầm xuống, chiêu thức của ông bị Trầm Hoan đỡ, nhưng là hai tay lại chậm rãi dùng sức, nhìn đón đỡ của vào mắt.

      "Thích hợp, có nghĩa là con muốn." Trầm Hoan lắc đầu.

      "Con chưa có được, sao con biết đó phải con muốn ." Tần Mục Ca nhíu nhíu mày.

      "Mỗi bước con đều nghĩ, con biết con muốn gì cần gì." Trầm Hoan cũng dùng gắng sức, ngăn trở công kích của Tần Mục Ca.

      " Phụ nữ đều thích đứng đàn ông đứng đỉnh."

      Bỗng nhiên Trầm Hoan nở nụ cười. Đối với Tần Mục Ca mà , hai mươi mấy năm qua,
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 164: Ở chung?

      vất vả mang cái đầu hiểu ra sao chen ra từ trong đám người, Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp sửa sang lại suy nghĩ, bị mật ngữ của Tam Chích Viên Vũ Khúc hỏi càng làm đầu óc choáng váng.

      "Chị Hiểu Hạ, đến cùng chị và Trầm Hoan lại nhấc lên sóng to gió lớn gì vậy? Sao thế giới hai người có gian tình ở cửa kho hàng đế đô? Hai người quá phúc hậu, vì sao luôn xảy ra Bát Quái trong lúc em có vây xem vậy?"

      chứng minh nếu người là người nhiều trong thực, như vậy trong trò chơi tuyệt đối đổi thành im lặng là vàng, miệng Thư Tiểu Mãn cống hiến rất nhiều nước miếng ở trong trò chơi. Nhưng nước miếng như vậy làm Diệp Hiểu Hạ chống đỡ được, suy nghĩ tìm cách gì đó, bò ra từ trong bom ngôn ngữ như vậy, nghe thấy trong máy trò chơi thông báo có người ấn chuông cửa, vội vàng đuổi Thư Tiểu Mãn vẫn còn lải nhải, logout, mở cửa.

      Chỗ sống rất kín đáo, trừ Tang Chẩm Lưu, Thư Tiểu Mãn và Bạch Thiên Minh từng tới, nhớ nổi còn có ai biết. Như vậy giờ là ai tới? Thư Tiểu Mãn vẫn còn trong trò chơi, có khả năng lại, Bạch Thiên Minh đoán chừng cũng thể đến, chẳng lẽ là Tang Chẩm Lưu? thể nào, lúc này người kia vội vàng trong phòng khám. Như vậy là ai?

      Diệp Hiểu Hạ vừa vừa đoán là ai. Khi nhìn xuyên qua mắt mèo, Diệp Hiểu Hạ nhất thời sững sờ ở nơi đó, làm sao có thể là ?

      vội vã mở cửa phòng ra, chỉ thấy Trầm Hoan đứng ngoài cửa, bên chân đặt cái thùng lớn. nhìn Diệp Hiểu Hạ lộ ra tia như là ý cười.

      "Trầm Hoan! Sao lại là ! phải vừa rồi logout có việc sao?" Diệp Hiểu Hạ vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc đến cơ bản quên phải cho Trầm Hoan vào phòng, cứ đứng ở cửa mắt to trừng đôi mắt với như vậy.

      Trầm Hoan gật gật đầu, chút cũng có ý tứ phủ nhận: "Quả có việc mới logout ."

      "Vậy sao lại đến chỗ em?" Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đầu óc của mình có hơi đủ dùng, chút cũng xoay chuyển kịp.

      Trầm Hoan vẫn mang ý cười nhợt nhạt: "Chuyện muốn làm cần tìm em."

      "Tìm em có việc? Có chuyện gì?" Diệp Hiểu Hạ càng thấy kỳ lạ, cứ nhìn Trầm Hoan như vậy, mắt trợn trừng. Lúc này vừa đúng có người từ bên cạnh muốn lên lầu, trong tay ta mang theo rau xanh, lúc ngang qua Trầm Hoan ràng quá tiện, dù Trầm Hoan nhường ta, nhưng là hai người đàn ông đều cầm đồ, làm cái hành lang vốn rộng này càng có vẻ hẹp hơn.

      "Có thể cho vào trước ?" Sau khi xin lỗi người muốn lên lầu kia, Trầm Hoan mới quay đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ hơi hơi thở dài.

      Diệp Hiểu Hạ phảng phất giờ phút này mới ý thức đến lúc này mình làm chuyện vô cùng ngu xuẩn, nhất thời mặt đỏ bừng, vội vã tránh khỏi cửa, cho Trầm Hoan vào. hơi ngượng ngùng: "Nhà của em , cũng loạn, đừng để ý."

      Đây là lần đầu tiên Trầm Hoan vào nhà Diệp Hiểu Hạ, cùng tự nhiên thể so với chỗ sống, chỉ có hai phòng sảnh, phòng bếp và ban công thoạt nhìn cũng lớn.

      Trong phòng khách cũng để gì, chỉ có cái
      [​IMG]


      Chương 165: Tương lai

      Hai người Diệp Hiểu Hạ và Trầm Hoan nhận đề nghị, Thư Tiểu Mãn và Tang Chẩm Lưu biểu đạt tiếc hận bất mãn mãnh liệt, khiến hai người bọn họ lại thêm ăn hai chén cơm, thuận tiện quét dọn sạch tất cả đồ ăn, trình độ tiết kiệm kia làm Trầm Hoan phụ trách rửa chén cảm thán, nếu mỗi ngày hai người này lại ăn cơm, tuy rằng lãng phí, nhưng là tiền rửa chén nhất định được tiết kiệm.

      đời này sao lại có chuyện thoải mái như vậy? Đồ ăn ngon đổ vào trong bụng, Bát Quái dễ nghe xuất ra từ miệng, thuận tiện ngừng chế nhạo đối phương. Nếu phải cuối cùng mặt Trầm Hoan đen như Diêm vương tiễn bước hai người này, biết hai sát tinh này đến cùng muốn ở lại tới khi nào.

      Diệp Hiểu Hạ tắm rửa xong, thấy Trầm Hoan ngồi sofa trong phòng khách đùa nghịch chồng giấy, vừa lau tóc vừa hỏi: " xem cái gì vậy?"

      "À, sư phụ của bảo công ty của ông làm, vốn dịnh cự tuyệt, nhưng mặt ông rất khó coi, thể giáp mặt từ chối, tính qua hai ngày nữa mới . Giờ nhàn rỗi, mở ra nhìn xem." Trầm Hoan quơ quơ chồng tay tư liệu: "Em muốn xem ?"

      "Sư phụ của ?" Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: " Tần Mục Ca?"

      "Ừ."

      "Công ty của ông? Chẳng lẽ là bán bánh bao sao?" Diệp Hiểu Hạ ha ha mà cười, nhìn Trầm Hoan cười đùa.

      Trầm Hoan cũng cong mặt mày lên: " cũng hi vọng là vậy, như vậy có thể danh chính ngôn thuận cự tuyệt, đáng tiếc phải."

      "Đại ca xã hội đen mở công ty là công ty gì?" Diệp Hiểu Hạ tới bên sofa ngồi xuống, từ trong tay Trầm Hoan tiếp nhận phần tư liệu kia, nhàng nhìn lướt qua, sau đó nhịn được cười toe tóe .

      Trầm Hoan hơi buồn cười nhìn biểu cảm lúc này của Diệp Hiểu Hạ, "Sao nào? Giật mình như vậy?"

      " Trời, em còn tưởng rằng đại ca xã hội đen mở câu lạc bộ đêm linh tinh gì đó xí nghiệp giải trí, khả ngờ ông ta cư nhiên mở xí nghiệp điện tử." xong tiếp tục nhìn tư liệu kia: " Tên xí nghiệp điện tử này đúng là khéo, cũng gọi Cực Hạn." xong phảng phất hiểu được gì đó, ngẩng đầu nhìn Trầm Hoan, dùng ánh mắt hoàn toàn tin nhìn : " thể nào..."

      Trầm Hoan gật gật đầu: "Là chuyện như vậy, đầu tư, hơn nữa đưa vào hoạt động..."

      Diệp Hiểu Hạ dùng tư liệu kia trùm mặt, thở dài: " Trời, trò chơi này có tính toàn cầu, cư nhiên..."

      Trầm Hoan cúi đầu nở nụ cười, lấy Diệp Hiểu Hạ tư liệu trong tay lại rồi bỏ vào trong túi văn kiện hết, sau đó tùy ý đặt ở chỗ: " Tính toàn cầu
      [​IMG]


      Chương 166: Hai người thích hợp

      Mãi cho đến lúc xuống xe, Diệp Hiểu Hạ vẫn còn nhìn thấy Trầm Hoan rung đùi đắc ý, miệng khỏi thầm : "Điên rồi, nhất định là chơi trò chơi chơi đến điên rồi, có biết bây giờ viện trưởng có thái độ gì , cư nhiên dám nhận điện thoại của bà, cư nhiên dám cúp điện thoại của bà..."

      Trầm Hoan lại đặt tay lên bờ vai : "Hiểu Hạ, có gì, xong tự nhiên phải gác điện thoại ."

      "Trời ạ, nhất định biết đến cùng làm cái gì." Diệp Hiểu Hạ che hai gò má của mình thở dài hơi, khủng bố như là gặp quỷ vậy: " căn bản biết viện trưởng đáng sợ thế nào."

      "Yên tâm, bà ấy ăn người."

      "Là ăn người." Đối với điểm này Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, nhưng biểu cảm kinh hoảng mặt chút cũng biến mất, thở dài: " vẫn là trở về nhanh chút , dù sao viện trưởng làm gì , nhưng nếu là khó mà ..."

      Giọng Trầm Hoan hơi hơi trầm xuống chút, gắt gao cầm tay Diệp Hiểu Hạ: "Vấn đề này cần tiếp tục rối rắm, rồi, để mình em đối mặt."

      "Trầm Hoan..."

      " muốn cưới em, chuyện này vốn dĩ nên do đối mặt, huống chi, thể để em đối mặt với nguy hiểm."

      Diệp Hiểu Hạ dở khóc dở cười: "Hẳn là có nguy hiểm gì, cần viện trưởng giống đầu đạn hạt nhân vậy."

      Trầm Hoan kịp trả lời, điện thoại của lại vang lên, lấy điện thoại ra, cau mày nhìn số lên, dáng vẻ thoải mái. Do dự hồi lâu mới nhận điện thoại. Điện thoại là Tần Mục Ca gọi đến , cũng biết ở bên kia gì, Trầm Hoan chỉ dùng "Dạ", "", " được" mấy từ đơn giản trả lời ông, cuối cùng cúp máy như vậy.

      Diệp Hiểu Hạ nháy mắt nhìn biểu cảm khuôn mặt nhìn ra cái gì của Trầm Hoan: "Sư phụ của gì ?"

      " Người lớn tuổi làm chút chuyện nhàm chán, quản ông ấy." Trầm Hoan lại cong khóe miệng, khách khí đánh giá nội dung điện thoại Tần Mục Ca.

      Diệp Hiểu Hạ cũng tiếp tục hỏi nữa, bởi vì thấy Thư Tiểu Mãn đứng ở ngoài nhi viện nghển cổ nhìn , biểu cảm kia vô cùng mỏi mắt chờ mong. Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ cảm thấy da đầu mình tê rần. Trầm Hoan gắt gao nắm tay Diệp Hiểu Hạ, truyền lực lượng và ấm áp của mình cho , hi vọng có thể thư hoãn cảm xúc. Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu, nhìn lộ ra tươi cười cảm kích, sau đó hít hơi sâu, đến chỗ Thư Tiểu Mãn.

      Cuối cùng Thư Tiểu Mãn thấy Diệp Hiểu Hạ và Trầm Hoan tới chỗ mình, nhìn hai người phất phất tay, sau đó đường chạy chậm chạy đến trước mặt hai người, dùng vẻ mặt bất an thở dài: "Chị Hiểu Hạ, chị cần phải cẩn thận." Sau đó lại nhìn Trầm Hoan, vẻ mặt bi ai: " rể, phải bảo trọng, cũng thể lừng lẫy ..."

      Diệp Hiểu Hạ đối với an ủi đau đau ngứa ngứa này của Thư Tiểu Mãn, nghiến răng nghiến lợi: "Thư Tiểu Mãn, nếu phải em mồm rộng, giờ chị cần phải cẩn thận bảo trọng sao?"

      Thư Tiểu Mãn lại thở dài: "Chị Hiểu Hạ, lần này đúng là phải em
      [​IMG]
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 167: lại dũng cảm chút

      Tần Mục Ca sửng sốt lâu, cuối cùng cười ha hả, cách ông cười rộ lên sang sảng như thế, sau đó ông lại nheo mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Con cư nhiên dám đánh ông..."

      "Con đánh ông thế nào? Đừng tưởng rằng tuổi mình lớn chút, địa vị cao chút biết trời cao đất rộng nên cái gì cũng dám làm! Diệp Hiểu Hạ này sợ ông, cùng lắm cái mạng, có bản lĩnh ông lấy ." Diệp Hiểu Hạ hừ tiếng đánh gãy lời của Tần Mục Ca.

      "Con bảo vệ Trầm Hoan?" Tần Mục Ca lộ ra tia cổ tươi cười quái, trào phúng đến cực điểm.

      "Chẳng lẽ con nhất định phải là người được bảo vệ sao? Chẳng lẽ con thể bảo hộ ấy sao?" Diệp Hiểu Hạ cũng nheo mắt, tại thoạt nhìn sắc bén như vậy, làm cho người ta nhịn nghĩ, đến cùng có chuyện gì chôn xuống bén nhọn như vậy người ."Cái gì là lẫn nhau . Ông là sư phụ của ấy, là trưởng bối, con tôn kính ông, nhưng có nghĩa là ông có thể khi dễ người."

      Tần Mục Ca ngậm miệng, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Hạ, qua lâu, ông chuyển ánh mắt về phía Trầm Hoan đứng yên bên, ông thở dài hơi: "Trách được con lại phấn đấu quên mình, bé này quả nhiên xứng đáng."

      Vương viện trưởng luôn luôn ngẩn người nhìn chuyện. Cái tát vừa rồi của Diệp Hiểu Hạ đúng là quá mức đột nhiên , làm bà hồi lâu cũng hồi thần được. Thậm chí bà cảm thấy hơi hoảng hốt, nếu bà là Diệp Hiểu Hạ, cái tát kia bà có thể đánh xuống sao?

      Đáp án là thể. Nếu đứng đối diện là nhân vật như Tần Mục Ca, đứng vị trí Diệp Hiểu Hạ, cái tát này dù thế nào bà cũng đánh xuống . Vì sao lại đánh xuống? Vương viện trưởng nghĩ lâu, cuối cùng bà thể thừa nhận, so với Diệp Hiểu Hạ, bà đúng là kẻ nhát gan .

      Trầm Hoan sai, bà là người yếu đuối, chịu gánh trách nhiệm. Bà nhìn về phía Tần Mục Ca, phát khóe mắt ông có dấu vết nông nông sâu sâu, tóc của ông cũng hoa râm, còn tuổi trẻ, giống như bà vậy.

      Đột nhiên, cảm giác thất bại trước nay chưa từng có tràn vào đầu bà. Bà Tần Mục Ca, nhiều năm như vậy đến, cho tới bây giờ chưa từng quên. Nhưng, trong những oán hận mài mòn, loại này vậy mà trở nên xa lạ như thế, vậy mà làm bà trở nên bướng bỉnh mà nhát gan như thế.

      Bà nhịn được hâm mộ Diệp Hiểu Hạ, còn trẻ tuổi như thế, còn dũng cảm như thế, còn có được chấp nhất mà cho tới bây giờ bà chưa từng có. Có lẽ, lựa chọn là đúng.

      Nghĩ đến đây, Vương Nhược Thư hơi suy sút, bà xoay người về phòng mình. vài bước, bà xoay người lại, nhìn Tần Mục Ca nhàng thở dài: "Mục Ca, em muốn Bình Sơn."

      Hiển nhiên Tần Mục Ca sững sờ tại chỗ, ông ngây ngốc nhìn Vương Nhược Thư, như là thời gian đọng lại người ông. Qua lâu, ánh mắt của ông bỗng nhiên nóng lên, ánh sáng cực nóng kia tốt đẹp làm cho người ta thể nhìn gần. Ông nhợt nhạt cười: " lấy xe, em chờ ."

      Vương Nhược Thư đứng bậc thềm, nhìn ánh mắt lửa nóng của Tần Mục Ca, chậm rãi gật đầu cái, bên môi vậy mà lộ ra dịu dàng quyến rũ mà Diệp
      [​IMG]


      Chương 168: thành Cửu Ti

      Ở trong thế giới Cực Hạn, từng thành thị đều có binh chủng độc đáo, giống như ở đế đô có pháo binh, ở thành Bạch Đế có phi hành binh, mà ở thành Cửu Ti có xạ thủ kịch độc. Người chơi vốn tích cực vào thành, sau vòng công kích của xạ thủ kịch độc, tất cả đều lui đến cửa thành.

      "Như bây giờ công vào được." Có người như thế.

      "Ừ, kịch độc mạnh như vậy bắn tới đất đều thành mảnh khói độc, chỉ sợ lên được."

      " ràng lần trước như vậy, sao lần này có thể xuất tình huống thế này?"

      " riêng gì chúng ta thăng cấp bộ đội, hệ thống người ta cũng thăng cấp, cái này có thể hiểu được."

      "Hiểu được thuộc về hiểu, điều quan trọng lúc này là, chúng ta phải công vào thế nào."

      Nhóm hội viên công thành ngồi chiếu bày ngoài thành, vừa nghĩ ngơi hồi phục bản thân và khí giới công thành, vừa bảy miệng tám lời thảo luận.

      Mà chỗ cách bọn họ cách đó xa còn lại là thảo luận tập thể của các thành viên cao tầng Cửu Trọng Thiên.

      "Nếu là phi hành binh hoặc là pháo binh dễ đánh, xạ kịch độc thủ này đúng khó xử."

      " phải sao, vừa là viễn trình vừa là kịch độc, làm thế nào cũng công kích tới. Tuy rằng thương hại lớn, nhưng thương hại của độc tính tích lũy rất cao, dù ăn thuốc giải độc, cũng lập tức có thể trúng độc, đúng là đau đầu mà."

      "Đừng những lời may này, ngẫm lại nhất định có biện pháp ."

      "Nếu tìm thương khách tập thể , bọn họ đều mặc áo giáp kim chúc, cái này có nhất định tỷ lệ né tránh độc tính."

      "Chỉ né tránh độc tính được, xạ thủ kịch độc này là viễn trình, chúng ta có cách nào tới gần nó, giải quyết bọn họ phải dựa vào viễn trình, nhưng viễn trình có né tránh với độc tính, dễ làm. xem, vòng lớn phải vòng vấn đề trở lại sao?"

      Diệp Hiểu Hạ nghe mọi người trong cao tầng thảo luận, cũng hơi đau đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay người với tiểu Ngũ: "Lần trước tôi đặt ở chỗ có phải có Tị Độc Hoàn ?"

      Tiểu Ngũ nhìn nhìn gian siêu cấp lớn của mình, sau đó lấy ra mấy viên thuốc: "Chỉ có như vậy vài, còn lại đều là Giải Độc hoàn."

      Diệp Hiểu Hạ nhận mấy viên thuốc kia, tinh tế đếm, phát chỉ có sáu viên, nhưng thuộc tính lại rất tốt, có thể miễn dịch tất cả độc tính trong 20 phút. khỏi hơi buồn bực, thuốc này quả tốt lắm, trong tình huống tại là hữu dụng nhất, nhưng lại quá ít, tài liệu loại thuốc này rất rất thưa thớt, lúc đó luyện chế ở Bặc Nhân thôn cũng có luyện nhiều lắm, lại hơn nữa trải qua thời gian dài như vậy, chỉ còn lại có mấy viên này. Dưới tình huống tại, quả nhiên có vẻ như muối bỏ biển.

      Tố từ trong tay cầm viên thuốc, tinh tế nhìn chút, bỗng nhiên mày nhướng lên, nhìn Diệp Hiểu Hạ mỉm cười: "Thứ tốt như vậy sao giờ mới lấy ra."

      Diệp Hiểu Hạ nghe thấ lời này, càng buồn bực, lắc đầu: " phải giờ mới lấy ra, em vốn cũng chỉ có mấy viên như vậy, lấy ra sớm cũng là dùng được."

      Tố lại lắc đầu:
      [​IMG]
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :