1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 152: bạn bè gặp mặt

      "Thắng tám mươi bảy, bại mười ba." biết từ lúc nào Vân vậy mà đứng phía sau Diệp Hiểu Hạ, lẳng lặng nhìn xem tích phân ngừng tăng lên trong sân thi đấu.

      Sau ác chiến, Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy cả người mệt đến giống như hư thoát, lẳng lặng nằm bãi đá lớn của sân thi đấu, nhìn bầu trời tình bất định của đế đô. Thẳng đến khi nghe giọng Vân vang lên, mới chậm rãi chuyển mắt, nhìn người đứng ở chỗ khác của bãi đá kia.

      Cả người tôi là áo choàng màu vàng nhạt, áo choàng thêu đồ án , dưới ánh mặt trời, vậy mà có vẻ điệu thấp xa hoa. Diệp Hiểu Hạ híp mắt: " biết ngọn gió nào, cư nhiên thổi đến nơi này ."

      Vân lại cười đến rất ôn hòa: " Tôi chỉ là rảnh rỗi có chuyện gì đường, sau đó thấy sân thi đấu, rảnh đến có chuyện gì vào dạo dạo, sau đó tôi gặp . Sau đó, rảnh đến có chuyện gì lên tiếng gọi ."

      Diệp Hiểu Hạ hừ mũi tỏ vẻ cực độ tín nhiệm với cách của tôi.

      Sau đó lại chậm rãi hỏi: "Muốn tôi giúp giết người chứ gì?"

      Vân nhướng mày, gì, chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt sâu thẳm của Diệp Hiểu Hạ chuyện.

      "Tôi biết công hội lớn các người luôn có chút chuyện thể nề hà như vậy, thể thân tự mình động thủ, tôi giúp giết người tuyệt đối có ý tứ khinh thường , chỉ giúp giải quyết phiền toái. Chẳng qua, giá tôi muốn tiện nghi."

      Vân cười ha ha. Diệp Hiểu Hạ chưa từng thấy Vân cười như vậy, lúc nào tôi cũng là khiêm tốn này, bình tĩnh này, tiếu lí tàng đao này. Tươi cười sang sảng như vậy khiến Diệp Hiểu Hạ cảm thấy như hai người khác nhau. tôi cười trận, sau đó ngừng lại, nhìn Diệp Hiểu Hạ : "Được rồi, là tôi muốn giết người."

      Ánh mắt Diệp Hiểu Hạ chuyển động, lúc nhìn tôi kéo kéo khóe miệng, biểu cảm tôi biết là như thế mà. Nhưng khi Vân ra tên người tôi muốn giết ra gương mặt Diệp Hiểu Hạ vốn coi như bình tĩnh đột nhiên lạnh xuống, hình như là trong giây lát đổi lớp da.

      thậm chí đứng lên, duỗi lưng, đầu cũng quay lại muốn .

      Vân đứng ở nơi đó nhìn xem mỉm cười: "Này, giá tôi đưa cho hậu đãi."

      "Tôi thiếu tiền." Diệp Hiểu Hạ lạnh lùng trả cho Vân câu, Vân cũng giận, ngược lại càng vui.

      " sợ ta à?"

      Đột nhiên Diệp Hiểu Hạ dừng bước bước, xoay người, hung tợn nhìn Vân , trong giọng lạnh như băng mang theo chút nhẫn tức giận: "Vậy bắt tên khốn khiếp kia trước mặt đến tôi , muốn giết ta bao nhiêu lần, tôi giết cho ấy nhiêu lần." Dứt lời bao giờ ngừng bước chân nữa, nổi giận đùng đùng mất.

      Chỉ để lại Vân đứng ở tại chỗ, cười đến cong thắt lưng.

      Tố, làm sao bây giờ, cũng tức giận.

      Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình đúng là bị đè nén sắp chết, dù tính người này lời biến mất, dù tính tất cả giữa bọn họ đều là phù vân hảo luy*, vậy có thể triệt để chút ? Vì sao luôn luôn có người ngừng nhắc tới trước mặt , làm nghĩ muốn làm bộ xem cũng được.

      *như áng mây trôi qua

      Còn có, còn có bưu kiện kia là chuyện gì xảy ra?

      Người biến mất gần nửa năm, đột nhiên xuất , sau đó đột nhiên quăng ra bưu kiện như vậy lại tiếp tục biến mất, tính là cái gì? Đến cùng tính cái là gì?

      Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình lường gạt nhiều, loại lường gạt này dù tính thắng liên tiếp tram trận thi đấu cũng thể khiến vui vẻ lại. Cưỡi ngựa dạo trong trò chơi mạch, cuối cùng vẫn là lựa chọn logout.

      Vốn muốn tìm chỗ ăn bữa cơm no đủ, nhưng, mới vừa dọn dẹp xong nhận được điện thoại
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 153: ngươi lại như thế nào

      Tang Chẩm Lưu là người đàn ông lớn lên vô cùng tuấn, đến đâu cũng được phụ nữ ưu ái. vừa mới rời khỏi, thấy ánh mắt ba người phụ nữ đối diện ức chế được biến thành hình trái tim, liên tục hỏi về người này.

      "Hiểu Hạ Hiểu Hạ, bạn quá có nghĩa khí, cư nhiên tư tàng cực phẩm người đàn ông như vậy, dù tính là bạn trai bạn, bạn cũng phải giới thiệu cho bọn mình biết chút chứ! Chẳng lẽ bạn sợ bọn cướp ta sao?" Tiêu Tiêu vẻ mặt háo sắc : "Oa, người này thực suất, mình luôn luôn cho rằng trừ bỏ số ít minh tinh, có người có thể lớn lên đẹp trai như thế!"

      Phỉ nhi và tiểu Đào cũng bộ háo sắc phụ họa Tiêu Tiêu mà , mặt lộ ra hiệu quả và lợi ích mê huyễn, Diệp Hiểu Hạ nhìn mà mắt trợn trắng.

      "Đây phải bạn trai mình." nghiêm túc , bạn trai chỉ có người... Chỉ là, chỉ là tạm thời người kia ở bên cạnh .

      "Vậy bạn nhanh giới thiệu cho mình và Phỉ nhi , dù sao tiểu Đào có vị hôn phu, cần phải xen vào bạn ấy !" Tiêu Tiêu lập tức qua cầu rút ván bỏ rơi tiểu Đào, tựa hồ hoàn toàn quên hôm nay tới nơi này làm gì.

      " Bạn trực tiếp giới thiệu cho mình , Tiêu Tiêu vốn nhiều bạn trai, bạn xem tại mình cả mối tình đầu cũng có, Hiểu Hạ mặc kệ Tiêu Tiêu ." Phỉ nhi theo ồn ào cười to.

      Tiểu Đào cũng hàm chứa cười: "Vẫn là để lại cho mình , vạn nhất mình kết hôn thành, có thể an ủi vết thương thất tình của mình chút, các bạn đừng đoạt với mình."

      Ba người vừa cười vừa nháo, khí nặng nề vừa rồi, như Tang Chẩm Lưu đến phù dung sớm nở tối tàn mà biến mất. Diệp Hiểu Hạ nhìn các điên cuồng, cười đến ngã trái ngã phải.

      lâu sau dưới nghiêm hình bức cung của ba người, khai tên tuổi nghề nghiệp Tang Chẩm Lưu ra.

      Tiêu Tiêu , phụ nữ tồn tại vì thưởng thức mĩ nam. Những lời này làm mọi người tán thành trước nay chưa có, vì chúc mừng tán thành như vậy, vài người ăn cơm xong, vậy mà lại vọt tới KTV lớn nhất thành phố rống ca. Đương nhiên ra tiền là vị hôn phu biết chết ở chỗ nào của tiểu Đào—— thẻ tín dụng.

      Vốn uống ít rượu đế, mấy người lại bắt đầu rống ca, rống đám miệng khô lưỡi khô, cốc cốc đổ bia vào bụng. Uống nhiều bia, khó tránh khỏi muốn toilet, vài người là thay nhau chạy toilet.

      Phỉ nhi cố tình ra ngoài, lại tinh thần chấn hưng trở lại. vừa vào ghế lô lập tức vọt tới trước mặt ba người hưng phấn thôi: "Hôm nay là vận cứt chó ! Cư nhiên có thể làm mình thấy nhiều mĩ nam như vậy!"

      Vừa nghe chữ mĩ nam, ba người kia cũng đoạt microphoọa, tiến đến cùng nhau líu ríu thảo luận.

      "Vừa rồi mình toilet xong, lúc về, bỗng nhiên hơi thở mĩ nam làm mình lập tức thanh tỉnh lại!" Hai mắt Phỉ nhi mở to, cả người hưng phấn giống như uống máu gà.

      " Bạn cho bạn là GPS sao, rong biển tìm hàng ..."

      " , mình cảm giác được cỗ hơi thở mĩ nam truyền tới từ bên tay trái của mình! Lập tức chấn hưng tinh thần, theo cảm giác nhìn lại, vừa vặn thấy, có người phục vụ ra từ phòng bao, sau đó..." Phỉ nhi đến chỗ này kích động há mồm thở dốc, làm tim ba người nhắc lên.

      Tiêu Tiêu và tiểu Đào lập tức
      [​IMG]

      Chương 154: Quên chuyện ngày hôm qua

      Bỗng nhiên, bước chân luôn luôn đứng đó bất động bắt đầu chuyển động, thậm chí kịp suy xét mình làm thế mang đến hậu quả gì, điều duy nhất có thể nghĩ đến là, nếu làm như vậy, chỉ sợ mất .

      bước nhanh đến chỗ vài người, Tiêu Tiêu, Phỉ nhi, tiểu Đào sợ tới mức mảnh kinh hô: "Ai nha, soái ca, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi, ấy uống say, thể so đo với uống say chứ! ! là đàn ông đó!"

      Cuối cùng tay Trầm Hoan kéo cánh tay Diệp Hiểu Hạ, túm chút, muốn kéo Diệp Hiểu Hạ vào trong lòng, nhưng bất đắc dĩ ba nữ nhân kia gắt gao giữ chặt cánh tay kia của Diệp Hiểu Hạ, làm đạt được. vui nhíu mày, lại thấy Diệp Hiểu Hạ bởi vì đau đớn hơi hơi rên rỉ tiếng, lập tức trừng ba nữ nhân kia, dùng giọng cơ hồ đông chết người : " Buông ra."

      Ba nữ nhân vốn còn líu ríu, Trầm Hoan vừa mở miệng, lập tức ăn ý đồng thời buông tay, sau đó tha thiết mong chờ nhìn xem Diệp Hiểu Hạ bị kéo vào trong lòng Trầm Hoan. Tiểu Đào chưa hoàn toàn phai mờ lương tâm, giọng đối với Trầm Hoan : "Đánh chút cần bồi bao nhiêu tiền, chúng tôi đưa..."

      Trầm Hoan giương mắt trừng tiểu Đào cái, tiểu Đào sợ tới mức cơ hồ ngồi sụp xuống đất, lập tức bóp chết chút lương tâm còn thừa nhiều lắm của mình. Chỉ có thể nhìn Trầm Hoan ôm Diệp Hiểu Hạ xoay người rời khỏi.

      " ta chính là nguyên nhân cậu muốn rời khỏi?" Người đàn ông trung niên híp mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ tựa vào bên người Trầm Hoan, trong giọng nghe ra cảm xúc.

      Trầm Hoan chỉ nhìn Diệp Hiểu Hạ, kiên định gật gật đầu: " Dạ, sư phụ."

      Người đàn ông trung niên lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Hạ, đơn bạc thân mình, gương mặt phổ thông, mặc phổ thông, toàn thân chút ưu điểm nào, ông vểnh vểnh khóe miệng: "Loại phụ nữ này ra đường cái bó to, ánh mắt Trầm Hoan giảm xuống ."

      Trầm Hoan còn chưa gì, bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu, đẩy tóc dài trùm mặt ra, nhìn người đàn ông trung niên kia, lại nhìn nhìn xinh đẹp trẻ tuổi bên người ông, phải khinh bỉ : "Đại thúc, ánh mắt của ông cũng tốt đến chỗ nào đâu!"

      Lời kia vừa thốt ra, khí đột nhiên lạnh xuống, các nam nhân vừa rồi muốn giúp Trầm Hoan ra mặt, giờ phút này vừa chuẩn bị vén tay áo ra mặt cho người đàn ông trung niên. Tay Trầm Hoan ôm thắt lưng Diệp Hiểu Hạ, nhàng buộc chặt ít, bên môi cũng lộ ra chút ý cười như có như .

      Người đàn ông trung niên hơi hơi sửng sốt, giờ phút này ông mới thấy ánh mắt này, kiên định, bất khuất, thậm chí có chút sắc bén, ánh mắt như vậy làm ông nhịn được nhớ tới người. Bỗng nhiên ông hơi hiểu lựa chọn Trầm Hoan, nhưng, ông lại bất động thanh sắc, nhìn nhìn Trầm Hoan, lại nhìn nhìn tuổi trẻ bên người, mang theo chút khiêu khích : "Có biết thế nào ."

      diễm vốn vì lí do thoái thác của Diệp Hiểu Hạ mà tức giận, nhưng bởi vì người đàn ông trung niên và Trầm Hoan ở đây nên dám lời nào, tại người đàn ông trung niên trần trụi khiêu khích và dung túng, lập tức cho lá gan giương nanh múa vuốt: "Tốt, cũng dám Tần gia có ánh mắt, hôm nay tôi muốn giáo huấn
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, B.CatVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      AAAAAA 2 người này có xảy ra cái gì ko? làm dân tình tò mò thế? ông sư phụ gì đó có đấu lại chồng của viện trưởng ko nhỉ? hihi

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 155: Trầm Hoan, hẹn gặp lại

      Mặt Diệp Hiểu Hạ nóng rực như sắp bốc cháy, tay giữ chặt vạt áo Trầm Hoan, muốn ổn định thân thể của mình, trong đầu càng hồ đồ. Ngày hôm qua, đến cùng đêm qua xảy ra chuyện gì?

      Trầm Hoan chỉ cảm thấy thân thể của mình bởi vì quá mức tưởng niệm trong dạ này mà đau đớn đến cực điểm, thậm chí cảm thấy mình cũng có cách nào khống chế được nữa. Bỗng nhiên, đẩy Diệp Hiểu Hạ ra, xoay người sang chỗ khác, nỗ lực bình ổn hô hấp hơi hỗn loạn của mình, "Quần áo của em ở ban công đó." xong bao giờ quay đầu nữa, trực tiếp chui vào toilet.

      Diệp Hiểu Hạ chỉ là hơi kỳ quái nhìn Trầm Hoan, đây là có chuyện gì? Đầu hồ đồ, chân cũng có sức, chỉ có thể tạm thời tựa vào tường khôi phục thể lực. Trầm Hoan vào toilet, tiếng khóa lách cách, sau đó Diệp Hiểu Hạ nghe thấy bên trong có tiếng nước vang lên.

      Hãy còn dựa vào tường đứng đó hồi lâu, Diệp Hiểu Hạ mới khôi phục chút sức lực. nhìn nhìn toilet, nơi đó vẫn còn ào ào truyền ra tiếng nước, quay đầu đến ban công. Từ khi rời giường đến tại luôn luôn bị vây trong trạng thái mơ hồ, chưa có đánh giá căn nhà này, giờ vừa ôm quần áo vào phòng, vừa đánh giá căn nhà.

      Trang hoàng vô cùng giản lược, màu sắc cũng là trắng đen kinh điển, cả căn nhà như nhà mẫu vậy, tia dư thừa nào, rất xinh đẹp, nhưng cũng làm Diệp Hiểu Hạ có cảm giác nên lời.

      Căn nhà như vậy, ở có thoải mái cảm giác sao? Hoặc chỉ khách sạn thôi. cảm thấy mình thể sống trong căn nhà như vậy, bởi vì trong căn nhà như vậy, trở nên có tố chất thần kinh. Mọi nơi đều sạch hạt bụi, mọi nơi đều chỉnh tề giống như tạp chí thời thượng, đây, đây vẫn là cuộc sống con người sao?

      Vấn đề như thế luôn luôn dây dưa, Diệp Hiểu Hạ thấy Trầm Hoan ngồi vào ghế tựa đối diện mình. thay quần áo, lại là màu sẫm, tóc còn hơi ẩm ướt, bất chợt còn có hạt nước xuống theo sợi tóc.

      Ai cũng lời, như có khoảng cách thể vượt qua cứ vắt ngang hai người như vậy. Bữa sáng nhìn như ngon miệng như vậy nhưng Diệp Hiểu Hạ lại thấy giống như ăn sáp, cúi đầu chọc hạt gạo trong chén, nhưng cả người lại khó chịu đắc tượng như cầm huyền sắp đứt dây.

      Nhất định phải cái gì đó , bằng mình điên mất. Diệp Hiểu Hạ nghĩ, chẳng phải người thích ăn mệt, lại càng phải người thích ngậm bồ hòn, cho nên, có số việc phải ra. Chỉ là nên mở miệng từ chỗ nào mới có thể có vẻ chẳng đột ngột như vậy?

      "Rượu phẩm của em
      [​IMG]

      Chương 156: Quyết định điên cuồng

      Ra cửa, di động lập tức vang lên, tiếp đứng lên là tiểu Mãn.

      "Chị Hiểu Hạ, cuối cùng chị nhận điện thoại ! Đến cùng chị chỗ nào, ngày hôm qua em gọi điện thoại cả đêm!" Tiểu Mãn thấy điện thoại được nhận, như là yên tâm thở ra hơi dài.

      "Chị gặp Trầm Hoan ." Diệp Hiểu Hạ cũng giấu giếm tiểu Mãn, dù sao con bé này biết đến chuyện giữa mình và Trầm Hoan.

      Cái đáp án này, tiểu Mãn chút cũng ngoài ý muốn: "Em chỉ biết là ta, đêm qua bọn chị Tiêu Tiêu gọi điện thoại cho em, chị bị phần tử hợp pháp bắt cóc rồi, làm em sợ muốn chết, kém chút với viện trưởng. May mà em cơ trí hỏi ràng bộ dáng phần tử hợp pháp kia, họ người đàn ông rất đẹp trai, mi tâm có nốt ruồi son, em nghĩ là Trầm Hoan. Cho nên qua mười hai giờ có điện thoại cho chị."

      Diệp Hiểu Hạ chỉ nghe tiểu Mãn chuyện, trong lòng thở dài, cái con bé này vĩnh viễn có cách kỳ quái biết nội dung bát quái trong đó.

      Cho tới bây giờ Thư Tiểu Mãn đều là người nhiều, bất luận thời điểm gì chuyện gì đặt ở chỗ cũng có thể nửa ngày: "Đúng rồi, Chị Hiểu Hạ, đêm qua hai người nhất định ngọt ngào hả! Xem phân lượng em lo lắng chị cả đêm lại vô cùng biết điều có gọi điện thoại quấy rầy chị, với em chút , đêm qua hai người xảy ra cái gì?" vừa vừa hừ hừ xuy xuy nở nụ cười, dù tính có trước mặt , Diệp Hiểu Hạ cũng có thể tưởng tượng ra, tại là tề mi lộng nhãn thế nào.

      "Chị Hiểu Hạ, hai người là là cái kia ?" Bỗng nhiên Thư Tiểu Mãn đè thấp thanh , Bát Quái khác đội cẩu tử.

      "Cái nào?"

      "Chính là cái kia cái kia!" Thư Tiểu Mãn vô cùng vừa lòng Diệp Hiểu Hạ lên đường như thế, kích động lại giọng nhắc nhở : "Chính là TV thường xuyên chiếu, đèn tắt, cái chăn, sau đó lăn qua lăn lại..."

      Dù vừa mới mới dàng mình đồng ý với Trầm Hoan, tâm trạng sa sút, nhưng giờ nghe Thư Tiểu Mãn hình dung như vậy, Diệp Hiểu Hạ vẫn là nhịn được đầu đầy hắc tuyến. Giờ mấy đứa trẻ này đến cùng suy nghĩ cái gì? Là chuyện đêm qua xảy ra sao? nhớ .

      "Tiểu Mãn, bọn chị chia tay ." Diệp Hiểu Hạ muốn cho Thư Tiểu Mãn tiếp tục tràn ngập tình sắc YY, dứt khoát với .

      Thư Tiểu Mãn lại như có nghe thấy vẫn còn lải nhải, thẳng đến qua hồi, mới chậm rãi hỏi: "Chị Hiểu Hạ, chị vừa cái gì?"

      "Chị , bọn chị chia tay ." Đến quốc lộ, tiếng loa, tiếng chuông, tiếng thét to cao thấp nối tiếp, Diệp Hiểu Hạ nhìn con đường, dòng người như thủy triều, trong lòng khổ sở.

      "Chị Hiểu Hạ..." Tiểu Mãn dài miệng, lúc này cư nhiên câu cũng cũng ra được.

      "Chỗ chị ầm ĩ, sau." Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ thấy xa xa có chiếc du lịch lại xe Lân thị, cúp điện thoại, thuận tiện tắt máy, tới chiếc xe kia liều mạng vẫy tay, rốt cục làm lái xe ngừng lại.

      Thẳng đến nhảy lên xe, tài xế lái xe vẫn còn : " bé, sao con lại đón ở chỗ này xe? Chỗ này cho dừng xe, lỡ bị cảnh sát giao thông bắt bác trả tiền phạt nổi đâu."

      Diệp Hiểu Hạ lại chỉ cười tủm tỉm
      [​IMG]
      Tôm ThỏB.Cat thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 157: Chết có chỗ chôn

      Thư Tiểu Mãn ngồi trong căn phòng khách xa hoa mà hơi nơm nớp lo sợ. lặng lẽ đánh giá trang hoàng xa hoa nơi này, trong lòng nhịn được phát run, chỗ này hẳn là phải mấy ngàn khối có thể mua được... Được rồi, xin tha thứ Thư Tiểu Mãn chưa từng trải việc đời, trong nhận thức của , mấy ngàn khối mua món gì đó là cực hạn trong cực hạn, tưởng tượng ra, cái thế giới này còn có đồ đắt hơn mấy ngàn khối mới mua được.

      "Tiểu thư, muốn uống trà hay là cà phê?" ý cười trong suốt đứng trước mặt cong hông hỏi.

      "Nước, nước, là tốt rồi..." Thư Tiểu Mãn cũng muốn biểu khẩn trương như vậy, nhưng nhịn được mà khẩn trương. cũng phải cố ý, nhưng, nơi này phảng phất là thế giới hoàn toàn khác biệt thế giới của .

      "Tốt, xin ngài chờ." nho nhã lễ độ gật đầu với , sau đó rời khỏi. Chỉ để lại Thư Tiểu Mãn ngẩn người, ngờ vừa rồi vẫn còn trừng mắt nhìn mình và viện trưởng Vương này, cư nhiên ở chỉ chớp mắt cười đến như nhìn thấy tổ tông vậy. quay đầu cửa lớn vô cùng nhìn tinh mỹ xa hoa của phòng khách kia, vừa nãy viện trưởng Vương vào cánh cửa kia, biết lúc nào mới ra.

      mới nghĩ như vậy, cánh cửa kia lập tức mở, viện trưởng Vương ra, lập tức đến ngồi xuống sofa bên cạnh Thư Tiểu Mãn. bên lập tức có người lên tha thiết hỏi bà uống gì. Ánh mắt Viện trưởng Vương cũng nâng: " Nước. Còn có, đừng gọi tôi Tần phu nhân, xin gọi tôi là Vương."

      Tươi cười mặt phụ trách tiếp đãi hơi cứng lại, ta cung kính hành lễ, sau đó rời khỏi.

      Hai kia đều mất, Thư Tiểu Mãn nhìn viện trưởng Vương, nội tâm thuyết phục, chỉ chữ nước, viện trưởng có khí thế hơn nhiều.

      Cửa lại mở, từ ngoài cửa người đàn ông trung niên cấp tốc vào, xem ra ông ta là cấp tốc chạy tới, hơi hơi thở dốc, tóc cẩn thận tỉ mỉ vuốt lên có mấy sợi cư nhiên đáp đến bên cạnh trán. Người này Thư Tiểu Mãn biết, là lần trước khi Diệp Hiểu Hạ bị bắt cóc, viện trưởng Vương mang tìm, nghe người đàn ông này là chồng trước của viện trưởng Vương... Ân, có lẽ là lão công.

      "Lão bà, em đến rồi sao tiếng với trước? đón em, em xem tự em ngồi xe lại..." Tần Mục Ca thấy viện trưởng Vương mặt mày lập tức hớn hở, vô cùng thân thiết như vợ chồng tân hôn ngày thấy như cách ba thu. Khiến cho Thư Tiểu Mãn và mấy thân tín theo Tần Mục Ca cũng hơi thể tin được.

      Viện trưởng Vương chỉ mát mát nhìn Tần Mục Ca cái, căn bản để vô cùng thân thiết của ông vào mắt: "Dựa theo pháp luật quy định, chúng ta ở riêng nhiều năm như vậy, có thể trực tiếp xin ly hôn, ông cần kêu thân thiết như vậy."

      "Lão bà, em xem em cái gì vậy, ly cái gì hôn chứ! Dù em cho vạn lá gan cũng dám ly hôn ." Tần Mục Ca xong quay đầu cười tủm tỉm cho người tuổi còn trẻ lại. Người trẻ tuổi kia đại khái hiếm thấy Tần Mục Ca có dạng này, sửng sốt chút, mới bước nhanh tới, lấy ra phần văn kiện dày đặt trước mặt viện trưởng Vương.

      Viện trưởng Vương cau mày, nhìn ra bà có cảm xúc đặc biệt gì."Đây là cái gì?"

      "Lão bà, đây là giấy công chứng tài sản." Tần Mục Ca lập tức như hiến vật quý mở phần văn kiện dày kia ra, mang tới trước mặt viện trưởng Vương. Ông thấy viện trưởng Vương chỉ lạnh mặt chuyện, lại giải thích: "Lão bà, em chỉ cần ở ký chữ trong này, tất cả động sản, bất động sản,
      [​IMG]

      Chương 158: ngươi thế nào thông suốt

      Công thành chiến thành Cửu Ti, Diệp Hiểu Hạ login. Bởi vì có xe công thành trợ giúp, tấn công tường thành thuận lợi, nhưng là bởi vì hội trưởng như ở, chuyện thuê vệ binh NPC có người làm, làm cho cả công hội hùng dũng oai vệ vào thành, lại chật vật ra, tuy rằng có bao nhiêu tổn thất, nhưng trong lòng mọi người khỏi hơi khó chịu.

      Chỉ là, công tác quần chúng của Túy Lí Thiêu Đăng từ trước Tới giờ tệ, từ khi Diệp Hiểu Hạ vừa mới login, vì tránh cho loại tình huống lúc này nên luôn luôn chuẩn bị, đến lúc này Diệp Hiểu Hạ xuất , những người chơi cũng có bao nhiêu bất mãn, chỉ hi vọng lần sau có thể ngừng cố gắng.

      Nhưng Túy Lí Thiêu Đăng luôn luôn dám hết, đợt công thành tiếp theo là khi nào, ngày mai? Tuần sau? Hay là tháng sau? thầm thở dài, Diệp Hiểu Hạ à Diệp Hiểu Hạ, đến cùng ở chỗ nào? Đột nhiên biến mất như vậy có phải muốn làm người ta gấp chết ?

      Trầm Hoan tìm mỗi góc của thành thị này, vận dụng tất cả nhân mạch của mình, cũng tìm được trong thành thị này. Sau đó nhờ bạn bè ở thành thị khác giúp tìm kiếm, nhưng, ngày ngày qua, đảo mắt sắp qua tháng, vẫn nửa điểm tin tức về kia.

      loại mệt mỏi trước nay chưa từng có giống như thủy triều tràn vào lòng, nhưng, biết mình thể dừng lại, nếu giờ phút này dừng lại, còn có biện pháp nào lưu này lại nữa. Nhưng, Diệp Hiểu Hạ, em ở đâu?

      Trong nháy mắt, gần đến hè, ở đây, Diệp Hiểu Hạ em ở đâu?

      Tang Chẩm Lưu nhìn Trầm Hoan tựa vào sofa nhắm mắt ngủ, hai tay của cắm trong túi quần, cứ đứng ở nơi đó như vậy, vẫn nhúc nhích. lát sau, quay đầu vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh, lấy ra hai lon bia chút hoang mang Tới bên sofa, trực tiếp kéo cổ áo Trầm Hoan ra, bỏ vào. Lon bia lạnh như băng thấu xương lăn vào trong ngực Trầm Hoan, lập tức tỉnh lại.

      Giương mắt vừa thấy, thấy Tang Chẩm Lưu đứng trong phòng khách nhìn TV cười hắc hắc. Người kia, thân sạch nhàng khoan khoái, vui vẻ uống bia, nhìn thế nào cũng làm cho người ta chán ghét. Trầm Hoan kéo vạt áo, lấy lon bia kia ra, đặt bàn, " Trả chìa khóa nhà cho mình."

      Tang Chẩm Lưu xoay người nhìn Trầm Hoan đen mặt, làm ra biểu cảm hoàn toàn biết: "Chìa khóa nhà bạn? Chìa khóa nào?"

      Trầm Hoan nhăn mày, chán ghét nhất bộ dáng giả ngu bán manh này của Tang Chẩm Lưu, ta cho rằng ta là sủng vật sao? " Bạn vào bằng cách nào?"

      "Bạn khóa cửa." Tang Chẩm Lưu đánh chết cũng thừa nhận mình có chìa khóa nhà Trầm Hoan, ta dấu ít đồ ăn ngon trong tủ lạnh, dù sao người kia vạn năm dùng tủ lạnh lần, đặt ở chỗ này của an toàn, bằng đặt trong phòng khám của mình, đồ ăn ngon này rất nhanh mạc danh kỳ diệu biến mất. Nga, ta cũng đau lòng đồ ăn vặt ta tân tân khổ khổ đào đến này.

      " Bạn tới làm cái gì?" Trầm Hoan thở dài hơi, cảm thấy bụng hơi đói, nghĩ đến phòng bếp nấu chút đồ ăn.

      "Xem xem bạn chết chưa."

      " tại bạn thấy kết quả, có thể rồi." Trầm Hoan hừ hừ cái mũi, xem như đáp lại Tang Chẩm Lưu.

      Ưu điểm lớn nhất của Tang Chẩm Lưu là da mặt đủ dày, làm sao ta có thể vì câu của Trầm Hoan mà xám xịt cụp đuôi chạy lấy người? Mục đích ta vào là vì đả kích vây xem , mục đích còn chưa đạt Tới, giờ mà phải quá đáng tiếc sao. cầm lon bia trong tay theo sau Trầm Hoan bước đến cửa phòng bếp, tựa vào khung cửa, ý cười trong suốt nhìn Trầm Hoan bắt đầu nấu nước nấu mì.

      chậc chậc :
      [​IMG]

      Chương 159: Thư Tiểu Mãn

      Giờ này khắc này, Thư Tiểu Mãn ngồi trong nhi viện bóc đậu. Tuy Diệp Hiểu Hạ mất tích, nhưng cuộc sống cũng có biến hóa khác biệt. lo lắng, nhưng viện trưởng Vương lại guống , mặt bà tin tưởng Diệp Hiểu Hạ gặp vấn đề gì, mặt khác bà báo án mất tích ở cục cảnh sát.

      "Chị Tiểu Mãn ơi, trưa nay ăn đậu hả?" bé củ cải ngồi xổm bên người Thư Tiểu Mãn, hai tay chống má nhìn thao đậu đất.

      "Ân." Thư Tiểu Mãn trả lời, nhưng ánh mắt lại nâng lên, nhìn những người đàn ông ăn mặc chính thức đứng trong sân, vẫn cảm thấy quá thoải mái.

      Những người này đều là theo Tần Mục Ca đến, từ sau khi Viện trưởng Vương chủ động tìm Tần Mục Ca, người này giống như gậy đánh rắn theo rắn, lúc nào cũng theo sau viện trưởng Vương. Giống như bây giờ viện trưởng Vương ở trong phòng ngủ, Tần Mục Ca này cư nhiên ngồi trước giường viện trưởng Vương quạt cho bà...

      Được rồi, Thư Tiểu Mãn thừa nhận, chuyện như vậy đâu có thể đả động lòng của phụ nữ, tình cảnh như vậy cũng rất giống hình ảnh trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng, vẫn nhịn được hắc tuyến. Dù tính Tần Mục Ca muốn kiêm điệp tình thâm, cũng cần mỗi ngày tới nhi viện, khiến cho bây giờ trừ việc phải bỏ chăm sóc mấy bé này còn phải vội vàng giải thích.

      "Chị Tiểu Mãn ơi, quạt điện trong phòng viện trưởng Vương hỏng mất sao?" Ánh mắt bé củ cải từ đậu chuyển tới phòng, cuối cùng lại vòng vo về.

      "Cái gì?" Thư Tiểu Mãn nhíu nhíu mày, quạt điện trong phòng viện trưởng Vương hỏng mất ? Sao nghe vậy.

      "Nếu có hỏng mất, vì sao ông bác kia lại quạt cho mẹ viện trưởng chứ?" Bé củ cải tò mò hỏi: " Trong phòng chúng em cũng chỉ có khi quạt điện hỏng, dì mới quạt cho chúng em."

      Xem xem , chính là vấn đề này. nên giải thích cho mấy bé củ cải thế nào? Nếu, cần ứng phó mấy bé củ cải này đócó lẽ rất tỏ vẻ hâm mộ ghen tị với việc Tần Mục Ca ân cần với viện trưởng Vương, nhưng bây giờ, việc duy nhất có thể làm là bất đắc dĩ thở dài.

      "Đậu bóc xong rồi." Thư Tiểu Mãn quăng hạt đậu cuối cùng vào trong thao, sau đó giao chậu cho bé củ cải: ", đưa cho dì trong phòng bếp."

      " Dạ." Bé củ cải rất thích giúp làm việc, lập tức vui vẻ ôm chậu nhanh như chớp chạy tới phòng bếp. Mà Thư Tiểu Mãn sửa sang quần áo người, chuẩn bị về trường học, chuẩn bị xong đồ muốn mang theo, chỗ viện trưởng Vương, còn đợi mở miệng, thấy Tần Mục Ca nhìn vẻ mặt thân thiết giọng chào hỏi: "Aiya, là tiểu Mãn hả, mẹ viện trưởng của con ngủ, có chuyện gì cứ cho chú, hồi chú cho bà ấy."

      Thư Tiểu Mãn nhịn được xoa xoa da gà nổi người, gương bất cẩn ngôn tiếu như vậy, lại tươi cười thân thiết như thế với mình để tỏ vẻ thân mật, nhìn thế nào cũng cảm thấy thống khổ. biết viện trưởng Vương là chịu được thế nào, vì nhanh chút chạy khỏi
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :