Chương 144: mở màn khoa trương lại giả tạo, xong việc khoa trương lại giả tạo
Trầm Hoan xuất là ngoài ý muốn lớn lao, đồng thời cũng như là thuốc làm thời gian đọng lại, làm thanh xung quanh cứ tạm dừng như vậy. Trong lúc nhất thời, bốn người ngồi ai cũng gì, thậm chí còn vẫn duy trì tư thế sững sờ vừa rồi.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng người đến người trong tiệm lẩu, chỉ nghe thấy tiếng người phục vụ tới lui, chỉ nghe tiếng nồi lẩu trước mặt lỗ lỗ sôi trào.
Diệp Hiểu Hạ chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới mở tay ra, nhìn chiếc di động mới tinh trong tay, là nhãn hiệu mới đưa ra thị trường, vỏ ngoài rất cứng. nhàng ấn chút, màn hình di động sáng lên, khiến ngoài ý muốn là hình nền di động kia dĩ nhiên là tấm ảnh.
đúng ra, đây chẳng phải tấm ảnh, mà là cảnh trong trò chơi.
Trong ảnh có vòng ánh trăng sáng ngời, bên trong ánh trăng có người giương cánh, mà người ôm trong lòng Diệp Hiểu Hạ lại quen thuộc vô cùng. biết vì sao, bỗng nhiên mặt hơi nóng lên lên.
Viện trưởng Vương hổ là người từng gặp qua sóng to gió lớn, bà bình tĩnh lại rất nhanh, cầm cánh tay Diệp Hiểu Hạ, liên tục đặt câu hỏi. Nhưng đến cùng bà vẫn hơi khẩn trương, nếu , giọng biến thành có chút sắc nhọn, bà dè dặt cẩn trọng: "Hiểu Hạ, người kia, người kia là ai?"
Là ai? Đầu Diệp Hiểu Hạ giống như hồ, nên trả lời thế nào tương đối tốt?
Bên này vẫn còn rối rắm thế nào, Kiều Phi bên kia lại cười thành tiếng sau khi viện trưởng Vương hỏi: " Dì Vương, vị kia nhất định là bạn trai Hiểu Hạ."
"Bạn trai?" Giọng Viện trưởng Vương lại nhọn thêm, rất giống người mẹ bị mang đến kinh hỉ lại biến thành kinh hách, bà nhìn Kiều Phi, lại nhìn dì Phương vẻ mặt mờ mịt, nửa ngày mới lại cầm Diệp Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ, đó là bạn trai con?"
" Dạ." Diệp Hiểu Hạ là xấu hổ đến cực điểm, ngẩng đầu, dám nhìn viện trưởng Vương, lại càng dám nhìn dì Phương, ánh mắt chỉ có thể dừng ở bàn ăn trước mặt, Kiều Phi ý cười trong suốt. hừ hừ cái mũi, xem như hàm hàm hồ hồ đồng ý vấn đề viện trưởng Vương.
Viện trưởng Vương giương miệng nửa ngày cũng ra câu , xem xuất ra độ xấu hổ của bà chút cũng ít hơn Diệp Hiểu Hạ. Bà nhìn dì Phương và Kiều Phi, chỉa chỉa Diệp Hiểu Hạ lại chỉa chỉa mình, hơn nửa ngày mới bật ra mấy chữ: "Ngượng ngùng."
Diệp Hiểu Hạ vội vàng bắt lấy tay viện trưởng Vương, ngồi ngay ngắn, nhìn dì Phương và Kiều Phi đối diện địanghiêm cẩn : "Chuyện này liên quan đến viện trưởng Vương, là bản thân con ràng, khiến viện trưởng Vương hiểu lầm, cũng làm cho dì Phương..."
Lời của còn chưa xong, Kiều Phi bên buông đũa, sang sảng nở nụ cười: " sao sao." xong ta lại quay đầu nhìn dì Phương: "Mẹ, con mà, tốt như Hiểu Hạ nhất định có bạn trai, mẹ đừng lại làm loại chuyện đáng tin này."
Cũng biết lời này là đụng chạm đến dây thần kinh nào của dì Phương, gương mặt vừa rồi còn bình tĩnh của bà bỗng chốc trở nên khó coi, bà "Ba" tiếng buông xuống chiếc đũa, nhìn Kiều Phi lạnh lùng : "Phải ? Đây là chỗ con vui vẻ! Mẹ con biết Kiều Phi, dù tính hôm nay Diệp Hiểu Hạ có bạn trai, mẹ tin tưởng, Trương Hiểu Hạ, Lý Hiểu Hạ, Vương Hiểu Hạ cũng có bạn trai!"
Dì Phương luôn luôn ôn hòa đột nhiên nổi tính tình lên như vậy làm Diệp Hiểu Hạ và viện trưởng Vương đều trở nên rất xấu hổ, hai người nhìn nhìn lẫn nhau, hé miệng muốn xin lỗi. Nhưng mẹ con Phương gia tranh chấp, hai người xin lỗi bỗng chốc có vẻ có cảm giác tồn tại, cuối cùng hai người chỉ có thể ngậm miệng, ngây người nhìn mẹ con đối phương xung đột.
"Mẹ, có thể đừng có người khác hay ." gương mặt trắng nõn của Kiều Phi lộ ra biểu cảm vô cùng khó chịu: "Con ai cũng muốn, thầm nghĩ..."
"Thầm nghĩ cái gì hả!" Tuy rằng Dì Phương bởi vì ở nơi công cộng nên luôn luôn hạ giọng, nhưng nhẫn phẫn nộ trong giọng bà lại chút cũng giảm bớt: "Thầm nghĩ cưới loại phụ nữ đó!"
"Mẹ, Liễu Mi phải loại phụ nữ đó!" Tuy rằng Kiều Phi luôn luôn nhường nhịn, nhưng là nghe mẹ mình người mình như vậy cũng nhịn được lạnh giọng.
"Loại phụ nữ nào? Chẳng lẽ ta phải bị người đạp hư, mới đến quyến rũ con, người phụ nữ đê tiện!"
"Mẹ!" Cuối cùng Kiều Phi nhịn được, giọng ta cao lên.
Diệp Hiểu Hạ và viện trưởng Vương thấy thế trận này, nếu gây gổ ổn, vội vàng khuyên can hai người.
Đại khái là vì có người ngoài ở đây, tranh chấp giữa dì Phương và Kiều Phi giảm xuống.
Dì Phương cầm chiếc đũa chặt, oán hận : "Tôi cho biết Kiều Phi, chỉ cần tôi sống ngày, đừng tưởng kết hôn với Liễu Mi kia! phải muốn cho ta mợt tờ giấy hôn thư sao! Hộ khẩu này trừ phi là tôi chết, bằng cả đời đừng hòng nhìn thấy!"
Kiều Phi mạnh mẽ đứng lên, gương mặt lạnh lẽo, cũng quay đầu lại bước nhanh ra ngoài cửa.
"Kiều Phi! đứng lại đó cho tôi!" Dì Phương sửng sốt sửng sốt, mà sau đó cũng đứng lên theo, hô to tiếng với bóng lưng Kiều Phi.
Trong lúc nhất thời tiếng người ồn ào trong tiệm lẩu đều bởi vì giọng mà mà tạm thời biến mất, Kiều Phi chính là hơi hơi dừng chút, nhưng đầu cũng quay lại, càng nhanh chân xông ra ngoài.
Mà dì Phương thấy con lao tới cửa quán, hận ý nhẫn mặt bà cuối cùng biến thành thương lão bất đắc dĩ, ngã ngồi ghế.
Viện trưởng Vương thế thấy, quan hệ với mình và Diệp Hiểu Hạ lớn, từ đầu tới đuôi đều là dì Phương muốn chia rẽ con và đối tượng mới làm ra chuyện này, cũng lập tức thoát khỏi khí xấu hổ, vội vàng kéo dì Phương an ủi.
Diệp Hiểu Hạ ngồi đó, nhìn xem hai người phụ nữ trung niên xúc chuyện. hồi lâu sau, dì Phương mới xin lỗi viện trưởng Vương và Diệp Hiểu Hạ cáo từ, rời khỏi quán lẩu.
Hai người Kiều Phi và dì Phương trước sau rời , làm khí vốn nhiệt liệt trở nên lạnh lẽo. Diệp Hiểu Hạ ngồi bên cạnh viện trưởng Vương, cúi đầu nửa ngày cũng dám câu. cũng có lá gan ngẩng đầu nhìn mặt viện trưởng Vương lúc này, biết có phải đen như Bao công hay .
cứ cúi đầu chơi tờ giấy ăn dùng bàn như vậy, hết sức chuyên chú, giống như tờ giấy ăn kia là trò chơi khảo nghiệm chỉ số thông minh khó nhất thế giới, nếu dụng tâm thua ngay.
"Nó tên gì?" Quá hồi lâu, viện trưởng Vương mới tức giận hỏi câu.
"Trầm Hoan." Diệp Hiểu Hạ lén lút ngẩng đầu, liếc mắt nhìn viện trưởng Vương cái, lập tức lại cúi đầu tiếp tục nghịch tờ giấy.
Viện trưởng Vương thấy Diệp Hiểu Hạ dáng vẻ gặp cảnh khốn cùng, nhịn được thở dài hơi, vươn tay xoa xoa tóc của , giọng mềm xuống: "Sao mang theo trở về cho bà xem?"
"Còn chưa kịp. . . . ."
Viện trưởng Vương hiểu sợ hãi trong lòng Diệp Hiểu Hạ, loại sợ hãi này rất nhiều năm trước khi bà quen bạn trai bị cha mẹ phát khi cũng từng có. Thế nhưng nhanh như vậy, đến phiên bà ngồi lên vị trí cha mẹ. Bên môi bà lộ ra tia tươi cười nhợt nhạt, vỗ vỗ vai Diệp Hiểu Hạ: "Ăn no chưa? Ăn no ."
Diệp Hiểu Hạ vội vàng gật đầu, đứng lên theo viện trưởng Vương. theo sau viện trưởng Vương, khẩn trương lắc lắc tay, tuy chuyện hôm nay cuối cùng phát triển là vô cùng khoa trương lại giả tạo, nhưng thể , vẫn là có chỗ làm đúng. Nghĩ đến này, ngẩng đầu nhìn bóng lưng viện trưởng Vương, nhàng : "Viện trưởng, xin lỗi."
Viện trưởng Vương cũng quay đầu, khóe miệng mang ý cười: " cái gì vậy."
Kiều Phi mau, dì Phương cũng nhanh, hơn nữa cơm hôm nay này cũng là Trầm Hoan hại yên, Diệp Hiểu Hạ vội vàng cướp đến chỗ thu nhân, cũng nghĩ được trả tiền. hơi ngoài ý muốn, viện trưởng Vương cũng ngoài ý muốn: "Ai tính vậy?"
"Là vị tiên sinh mi tâm có nốt hồng chí vừa rồi."
Câu trả lời này làm sắc mặt viện trưởng Vương hơi hơi đổi đổi, nhưng cũng gì thêm, chỉ gật gật đầu ra bên ngoài.
Quả nhiên Trầm Hoan đứng ở bên ngoài. lẳng lặng tựa vào cây cột ngoài quán lẩu, sau khi thấy viện trưởng Vương và Diệp Hiểu Hạ ra, lập tức đứng thẳng dậy, bước nhanh lên. Đầu tiên là cung kính nhìn viện trưởng Vương chào hỏi: "Viện trưởng Vương."
Viện trưởng Vương lên lên xuống xuống đánh giá Trầm Hoan, con ngươi như mực, làm cho người ta nghĩ ra bà nghĩ cái gì, quá hồi lâu, bỗng nhiên bà hỏi: "Các con ở cùng nhau?"
" có có!" Diệp Hiểu Hạ vội vàng lắc đầu, gương mặt trắng như sáp “Con và Trầm Hoan có ở cùng nhau!"
" Bà hỏi nó." Viện trưởng Vương quay đầu trừng Diệp Hiểu Hạ cái.
Trầm Hoan lại nhợt nhạt tươi cười, tay kéo Diệp Hiểu Hạ lui ở phía sau viện trưởng Vương đến, để ý giãy dụa, để đứng bên người mình, " có."
Ánh mắt lợi hại Viện trưởng Vương từ mặt Trầm Hoan rơi xuống cánh tay ôm Diệp Hiểu Hạ, cuối cùng lại về tới mặt Trầm Hoan: " Chỉ là chơi đùa?"
" phải, con muốn cho ấy gia đình."
Ánh mắt Viện trưởng Vương lại từ xuống dưới đánh giá Trầm Hoan mấy lần, sau đó cuối cùng dừng giày . Đó là đôi giày sạch , cũng vô cùng tốt, có người từng , xem đàn ông phải xem giày ta, xem phụ nữ phải xem tay ta.
Người đàn ông mang đôi giày như vậy, tất là đối tượng có thể phó thác. Qua hồi lâu, bà mới thu hồi ánh mắt, biểu cảm nghiêm túc mặt hơi hòa dịu: "Khi nào tới cầu hôn?"
Diệp Hiểu Hạ ngẩn người, đây đều là cái gì vậy? Thế nào đến cầu hôn rồi ! muốn phát biểu ý kiến của mình, nghe được Trầm Hoan lại : "Trước năm nông lịch."
Viện trưởng Vương gật gật đầu, xem như tán thành, "Các con về ." Dứt lời bà cũng xen vào Diệp Hiểu Hạ và Trầm Hoan nữa, bước nhanh về nhi viện.
"Viện trưởng!" Diệp Hiểu Hạ vội vàng muốn đuổi theo, lại bị Trầm Hoan giữ chặt, ngẩng đầu trừng cái: " làm gì vậy!"
"Tìm em tính sổ." Biểu cảm Trầm Hoan thay đổi, nhưng con ngươi lại đậm chút.
"Tính cái gì sổ nha!" Diệp Hiểu Hạ vừa thầm than thở, biện bạch, vừa bị Trầm Hoan kéo đến chỗ trạm xe bus.
_hết chương 144_
Chương 145: Đáng giá ?
Hôm nay khi ra khỏi nhà hẳn là nên xem hoàng lịch.
Diệp Hiểu Hạ nhìn thoáng qua Trầm Hoan sắc mặt u ám đứng bên mình, lại nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, càng cảm thấy hẳn là mình nên mua quyển hoàng lịch đặt trong nhà. Sau này ra ngoài làm việc, chuyện lớn gì tốt nhất cũng nên xem hoàng lịch trước tương đối tốt.
Trầm Hoan kéo Diệp Hiểu Hạ đến nhà ga, nhưng chuyện, khiến cho trong lòng Diệp Hiểu Hạ bất ổn. Thực ra rất muốn hỏi xem đến cùng Trầm Hoan tìm mình tính sổ gì, chẳng lẽ mình đắc tội ở chỗ nào sao? Nhưng lời kia ở đầu lưỡi ngàn hồi trăm chuyển, cuối cùng ra. cảm thấy tốt nhất mình vẫn là đừng vội vàng mở miệng, thành thành câm miệng, nếu Trầm Hoan có chuyện gì, nhất định tự ra.
Nghĩ tới chỗ này, Diệp Hiểu Hạ lại ngẩng đầu nhìn mặt Trầm Hoan có biểu cảm, trong lòng lo sợ bất an. hẳn là ra, hẳn là...
Im lặng vĩnh viễn lan tràn giữa hai người, như áp lực cực lớn ép tới người ta đứng nổi. Nếu phải tay Trầm Hoan ấm áp như trước, Diệp Hiểu Hạ đoán chừng mình phải nghênh đón trời đông giá rét trước.
Cuối cùng lên xe, may mà nơi này là vùng ngoại thành, đoạn đường này người xe cũng nhiều, hai người ngồi ở hang ghế cuối cùng.
đường , Diệp Hiểu Hạ đầu hàng. nhìn nhìn Trầm Hoan, cuối cùng lựa chọn đề tài làm Trầm Hoan tức giận: "Hôm nay miệng vết thương của còn đau ."
" đau." Trầm Hoan tiêu chuẩn có hỏi tất đáp, Diệp Hiểu Hạ hỏi vấn đề gì, tuyệt đối bởi vì trong lòng thoải mái mà trả lời.
"Nga..." Diệp Hiểu Hạ thở ra hơi rất , còn chịu chuyện, xem ra có vấn đề gì lớn.
nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nhàm chán tìm : ", ăn cơm chưa?"
" đói bụng." Trầm Hoan vẫn nhìn phía trước, lẳng lặng trả lời.
" mấy giờ rồi? Sao còn đói chứ..."
"Thấy vợ tương lai của mình xem mắt với người khác, nghĩ mười người cũng đói." Cuối cùng Trầm Hoan buông mắt, mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ, nhàng hừ tiếng.
Tất cả lời của Diệp Hiểu Hạ sở trong lúc nhất thời bị nhét trong cổ họng, hồi lâu cũng ra chữ. Nhưng hai gò má càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ, cuối cùng đỏ tựa hồ muốn ra máu. cắn môi dưới, rầm rì rốt cục dùng giọng tinh tế thể nghe thấy thở dài: "Ai là vợ tương lai của chứ..."
Lời còn chưa dứt, người cũng rơi vào trong lồng ngực có lực, môi cũng bị người trùng trùng hôn xuống. Trầm Hoan hôn cho tới bây giờ đều là dịu dàng, sâu thẳm, chưa từng bá đạo mà cuồng dã như bây giờ, khiến Diệp Hiểu Hạ trong lúc nhất thời có phương hướng, chỉ có thể mặc cho dung chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở môi giao triền với đầu lưỡi .
"Trầm Hoan..." Diệp Hiểu Hạ bắt lấy cổ áo , cơ hồ muốn mất tất cả sức lực, thở hào hển.
"Ai là vợ tương lai của ..." Con ngươi Trầm Hoan đen như mực, nhìn hai gò má đỏ bừng của Diệp Hiểu Hạ, lẳng lặng chậm rãi lặp lại vấn đề bị Diệp Hiểu Hạ chất vấn.
"Trầm Hoan..." Tuy Diệp Hiểu Hạ hơi mơ hồ, nhưng vẫn quên đây là xe như cũ, vội vàng đẩy Trầm Hoan, để thể tiếp tục dựa vào.
Trầm Hoan lại chống thân thể, đặt hai tay tại hai bên ghế dựa của Diệp Hiểu Hạ, chặt chẽ nhốt tại giữa hai tay mình, lạnh nhạt hỏi: "Ai là vợ tương lai của ?"
Hơi thở ấm áp thổi tới khuôn mặt Diệp Hiểu Hạ, chỉ cảm thấy tứ chi bách hải của mình đều sắp bốc cháy. dùng chút lý trí còn sót lại nhìn bốn phía, giờ xe chỉ có bốn năm người thưa thớt, đám phải đánh náp, là nhàm chán chơi di động có ai chú ý tới bọn họ ngồi cuối cùng làm cái gì.
"Chuyên tâm chút, Hiểu Hạ." Trầm Hoan đối với việc bây giờ Diệp Hiểu Hạ còn nhìn chung quanh hơi vừa lòng, cúi đầu nhắc nhở . xong, đầu cũng thấp xuống, làm bộ muốn hôn , Diệp Hiểu Hạ kinh hãi, vội vàng tích cực : "Là em, là em."
Đối với câu trả lời của Diệp Hiểu Hạ, con ngươi vui của Trầm Hoan vì lần xem mắt vừa rồi mới hơi hơi thu liễm chút. nhìn dáng vẻ Diệp Hiểu Hạ co quắp an, quyết định vẫn là tạm thời buông tha , nếu tiếp tục nữa, chỉ sợ khóc ra . hừ tiếng, mới ngồi thẳng thân mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lời.
Diệp Hiểu Hạ hít thở sâu mấy hơi mới bình phục trái tim nhảy loạn ngừng của mình, hồi lâu sau mới nhìn cái gáy Trầm Hoan xuất thần, "Trầm Hoan."
" Ừ?" Trầm Hoan cũng quay đầu, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, biết nghĩ cái gì.
"Vừa rồi có phải ghen tị ?" Diệp Hiểu Hạ cũng biết miệng mình thế nào, nghĩ như vậy, miệng lại ra. Trầm Hoan lại vẫn là quay đầu, ngồi ở chỗ kia như trước, nhưng Diệp Hiểu Hạ phát lỗ tai đỏ lên.
Đỏ rực, như là quả táo mới hái.
Diệp Hiểu Hạ ngẩn người, bên môi giơ lên chút tươi cười nhợt nhạt, trái tim luôn luôn phiêu phiêu đãng đãng, tựa hồ bỗng chốc tìm được chốn dừng.
" nhiều." Qua hồi lâu, cuối cùng Trầm Hoan rầu rĩ trả về cho Diệp Hiểu Hạ câu.
Lời này chưa dứt, ra xong càng làm cho Diệp Hiểu Hạ nhịn được cười ra tiếng, lại dám cười lớn tiếng, chỉ có thể cúi đầu, chôn đầu trong khuỷu tay hừ hừ ngừng.
Lỗ tai Trầm Hoan càng đỏ, mũi trùng trùng hừ chút, xấu hổ chịu nổi. May mà, nơi này cách chỗ bọn họ xuống xe xa, đợi khi xe dừng lại, cũng quản có tới mục đích , đứng lên, kéo Diệp Hiểu Hạ xuống xe.
Diệp Hiểu Hạ cũng phản đối, thành theo sau , khóe miệng vẫn buông xuống.
Tuy rằng buổi tối ăn lẩu, nhưng gặp chuyện như thế lại giả tạo khoa trương ăn no, hơn nữa Trầm Hoan cũng ăn gì, hai người tức thời tìm khách sạn , chọn hai ba món ăn, làm đầy bụng trước.
Ăn no, hai người cũng ngồi xe, tính toán bộ về.
"Viện trưởng Vương thích cái gì?" Bỗng nhiên Trầm Hoan toát ra câu đầu đuôi, khiến Diệp Hiểu Hạ ý tưởng, nắm tóc, suy nghĩ hồi: "Viện trưởng thích ăn dâu tây."
Trầm Hoan gật gật đầu, xem như biết.
Diệp Hiểu Hạ lại nhịn được vấn đề, "Trầm Hoan, hỏi cái này làm gì?"
" cầu hôn tổng yếu mang chút đồ bà thích." Trầm Hoan nhàng trả lời, lại khiến Diệp Hiểu Hạ quẫn ở nơi đó.
"Trầm Hoan, ?"
"Ừ."
" phải đâu, muốn cầu hôn?" Diệp Hiểu Hạ tổng cảm thấy đề tài này hình như có quan hệ quá lớn với mình, nhưng, thực tế, trong đề tài này, là nữ nhân vật chính hơn kém.
" Đồng ý với viện trưởng Vương rồi, nhất định phải ." Trầm Hoan dừng chút, bỗng nhiên lại hỏi: "Em đồng ý phải ?"
đồng ý, Diệp Hiểu Hạ ngẩn người, phải đồng ý, chỉ là... chính là cảm thấy hỏi nỡ. Xác định quan hệ nhanh như vậy, đàm hôn luận gả nhanh như vậy, hối hận chứ ?
Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn Trầm Hoan, nhìn con ngươi đen như mực kia, trong lòng mềm mại. Trước mắt xuất Trầm Hoan bá đạo, Trầm Hoan dịu dàng, Trầm Hoan bảo vệ , Trầm Hoan như vậy, Trầm Hoan như thế. Những việc này khiến lòng yên ổn lại.
Đúng vậy, dù tính động tác mau chút, dù tính thời gian mau chút, nếu đối phương là Trầm Hoan, hối hận.
Nhưng, Trầm Hoan sao? hối hận chứ?
dừng bước, lẳng lặng nhìn Trầm Hoan, sắc mặt trầm tĩnh, qua hồi lâu, mở miệng hỏi: "Trầm Hoan, nguyện ý sao?"
Trầm Hoan ngây ngẩn cả người, ngờ Diệp Hiểu Hạ hỏi mình như vậy. khỏi, đáy lòng sinh ra tia ưu tư.
Di động đặt trong túi bỗng nhiên vang lên, tiếng nhạc tích táp như là cây đao cắt qua khí tại. Trầm Hoan lấy điện thoại di động ra từ trong túi, nhìn nhìn dãy số đó, sắc mặt trở nên hơi vui.
"Sao nghe máy?" Diệp Hiểu Hạ thấy Trầm Hoan chỉ nhìn chằm chằm di động cũng nhận, vì thế nhàng đề nghị.
Trầm Hoan lại nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ, nhét điện thoại di động vào trong túi, lắc đầu: " nhận." Nhưng di động kia vẫn vang lên, bất khuất buông tha, làm cho trong lòng người ta phiền muộn, mặt Trầm Hoan vốn hơi u, nhíu mày.
"Vẫn là nhận ." Trong lòng Diệp Hiểu Hạ như có cái gì đó nứt ra rồi, tê tê dưới gió lạnh.
Trầm Hoan liếc mắt nhìn sâu, cuối cùng lấy điện thoại, xoay người sang bên nghe. Giọng lớn, dù Diệp Hiểu Hạ nỗ lực muốn nghe, nhưng cũng chỉ nghe ràng vài chữ. Cái gì "Đừng quấy rầy tôi", "Cái gì cự tuyệt", cái gì " lần cuối cùng " ...
Càng nghe đôi câu vài lời như vậy, trong lòng lại càng bất yên. muốn bắt lấy Trầm Hoan hỏi rang xem đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng, lại phát chân mình cũng thể di chuyển, miệng cũng ra tiếng được, chỉ xem Trầm Hoan điện thoại hồi như vậy, cuối cùng cắt đứt, xoay người nhìn xem lộ ra chút ý cười khó được.
kéo tay , ở đường trở về. Hai người ai cũng mở miệng thêm câu, tới dưới lầu Diệp Hiểu Hạ, mới nhàng thở dài: "Em lên nhé."
" Ừ." Trầm Hoan buông tay ra, bỏ hai tay vào trong túi. đứng dưới đèn đường, nghịch quang, thấy biểu cảm mặt lắm.
"Kia... Vậy buổi tối nghỉ ngơi sớm chút." Diệp Hiểu Hạ buông mắt, xoay người tới dưới lầu. Tay lại bị kéo lại, kinh ngạc quay đầu, cả người lại rơi vào trong lòng Trầm Hoan. Hai tay dùng sức, như muốn ép ra hết khí trong lồng ngực Diệp Hiểu Hạ vậy.
Giọng trầm thấp kia sâu kín vang lên đỉnh đầu Diệp Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ, em cảm thấy em trở thành người phụ nữ của , có đáng ?"
Trầm Hoan hơi khác thường, trong giọng có kiêu ngạo bễ nghễ thiên hạ ngày xưa, mà hơi suy yếu, giống như tín đồ quỳ rạp xuống trước mặt thần tượng, hèn mọn cầu khẩn. Khác thường như vậy làm tim Diệp Hiểu Hạ đột nhiên nhói lên, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề Trầm Hoan đưa ra, trong đầu vừa hồ đồ vừa ràng.
_hết chương 145_
Last edited by a moderator: 25/9/16