Chương 132: hôn
"Quầy của ông bao nhiêu tiền?" Trầm Hoan vừa , vừa lấy bóp trong túi ra, tính chi trả bồi thường.
Mao Tử sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu, nịnh nọt mặt giờ biến thành hoảng sợ, ngay cả gương mặt cũng xanh mét lại, như là nghe được quỷ đòi mạng vậy. Ông vừa lắc đầu vừa xua tay: " cần cần, nếu tứ ca thích đập, tôi lập tức cho người đập hết! Chỉ là quầy kính, đáng giá nhắc tới, tứ ca cái gì chứ ! đừng làm tôi sợ..."
Diệp Hiểu Hạ khó hiểu nhìn Mao Tử, lại nhìn gương mặt băng sơn vạn năm thay đổi kia của Trầm Hoan, vô cùng hiểu cách của Mao Tử. ấy đập thường tiền là chuyện đương nhiên, sao đến đây lại trở nên danh bất chính ngôn bất thuận vậy ?
Trầm Hoan bên này cúi đầu kiếm tiền, Mao Tử bên kia cả giọng cũng thay đổi, thậm chí còn mang theo chút khóc nức nở, Diệp Hiểu Hạ cũng nhìn được nữa. nhìn Mao Tử : " Ông sợ cái gì chứ! Đập đồ bồi thường, sao lại giống như muốn mạng của ông vậy."
khí vốn quỷ dị giữa hai người bởi vì Diệp Hiểu Hạ mở miệng mà bị đánh vỡ. Mao Tử cũng dám nhìn Trầm Hoan nữa, tha thiết chờ mong nhìn Diệp Hiểu Hạ, biểu cảm cơ hồ muốn khóc ra kia khiến Diệp Hiểu Hạ trong nháy mắt có ảo giác, người đàn ông cường tráng rắn chắc này đúng là hơi đáng thương.
" phải... Tứ tẩu..." Đầu Mao Tử lắc như trống bỏi, tình huống này ông nên giải thích với Diệp Hiểu Hạ thế nào đây. Dựa theo quy củ đường, người của ông đắc tội với Trầm Hoan, nếu Trầm Hoan nhận ông mời khách, chừng chuyện này qua , ít nhất cũng chuyện lớn hóa , chuyện hóa , nhưng nếu dưới tình huống này mà Trầm Hoan còn tính kế lợi hại như thế mà , chỉ sợ ngày sau của ông có mấy ngày tốt đẹp.
Nhưng nhìn Diệp Hiểu Hạ chỉ là dân chúng tóc húi cua, loại chuyện này sao có thể lý giải ràng cho hiểu chứ ? Mao Tử lúc này đúng là có miệng mà khó trả lời, đâm lao phải theo lao, chỉ có thể tha thiết chờ mong nhìn hai người, liều mạng từ chối, chỉ hy vọng hai sát tinh này, , là đại lão bản này nhanh chút mới phải.
Diệp Hiểu Hạ cầm bóp tiền của Trầm Hoan qua, bắt đầu kiếm tiền, sau đó : "Có cái gì cần, các người đều là làm người buôn bán, vốn dễ dàng, quầy này tôi biết giá, vượt qua ba trăm khối. Nhưng vừa rồi người kia làm tay Trầm Hoan bị thương, tuy rằng thương tổn đến gân cốt, nhưng mua thuốc túi thuốc cũng là cầm, như vậy , tính băng bó là trăm khối, vậy quầy này ba trăm khối, đồ ăn bên trong cũng thể dùng nữa, tính ông hai trăm khối, khấu khấu giảm giảm, tôi đưa ông bốn trăm khối, ông xem được chưa!"
vừa vừa lấy trong ví ra bốn Mao gia gia đưa cho Mao Tử.
Mao Tử đâu dám lấy, chỉ là dùng sức lắc lắc đầu, giờ ông chỉ hận mình chưa từng sinh ra đời tốt rồi. Nhưng Diệp Hiểu Hạ đâu biết trong lòng ông nghĩ việc này, chỉ là cảm thấy người này đúng là chịu lý, bồi thường mà lại cần, cũng bướng bỉnh lên, muốn đưa tiền cho ông. Hai người giữ lẫn nhau ai chịu nhường, cũng có vẻ thú vị.
Mao Tử muốn khóc, ông vụng trộm giương mắt nhìn Trầm Hoan, lại thấy đôi mắt phượng dài của hơi hơi buông xuống, ánh mắt ôn hòa dừng người Diệp Hiểu Hạ, bên môi cũng có đường cong như có như , khỏi ngẩn người. Cái này, cái này, biểu cảm này hẳn là xem như tâm trạng tốt rồi... Dù sao ông chưa từng thấy biểu cảm ôn hòa như thế mặt tứ ca, chẳng lẽ hôm nay ông có chuyện ?
Trong lòng nghĩ như vậy, ông lớn mật kêu Trầm Hoan tiếng, xem như cầu xin tha thứ xem như xin giúp đỡ: "Tứ ca..."
Lúc này ánh mắt Trầm Hoan mới thu về từ người Diệp Hiểu Hạ, keo kiệt cho ông ánh mắt lạnh như băng: "Dựa theo em ấy mà làm ."
Đây có tính là có việc gì ? Mao Tử lúc này mới tay chân run rẩy nhận tiền từ trong tay Diệp Hiểu Hạ, kinh hồn táng đảm nhìn hai người. Cũng kịp nhét tiền vào trong túi tạp dề, ông lập tức lại với hai người: "Tứ ca tứ tẩu vào trong ngồi , tôi làm mấy món ăn cho hai người."
Diệp Hiểu Hạ vốn định cự tuyệt, nhưng ngẫm lại vừa rồi nhất định Trầm Hoan chưa ăn no, vì thế kéo hỏi: "Vừa rồi chưa ăn no , lại ăn chút được ?"
Trầm Hoan lại chỉ nhìn , "Em quyết định là được rồi."
Đây đại khái là quyết định của Trầm Hoan, Diệp Hiểu Hạ cũng hỏi lại , cười tủm tỉm với Mao Tử : " Vậy làm phiền ông chủ Mao làm hai món ăn sáng ngon miệng, nấu bát canh ."
Nếu biểu cảm vừa rồi của Trầm Hoan khiến Mao Tử cảm thấy chuyện hôm nay có lẽ có thể kết thúc tốt lắm, như vậy giờ Diệp Hiểu Hạ khiến cho Mao Tử cảm giác như được đại xá. mặt của ông cuối cùng lộ ra tươi cười xán lạn, đường chạy chậm mở đường cho hai người, hận thể bắt đám côn đồ dùng kiệu tám người khiêng đón hai người vào ăn cơm.
Mao Tử sắp xếp cho hai người phòng tốt nhất trong tiệm, lại chạy trước chạy sau lấy đồ uống, lại thu xếp đồ ăn, mấy bao nhiêu công phu làm ra bàn đồ ăn lớn.
Diệp Hiểu Hạ nhìn lớn bàn đồ ăn như vậy, vẻ mặt hắc tuyến, nhìn Mao Tử mang theo chút cười gượng: "Lão bản, chúng tôi chỉ là muốn hai monn1 ăn tốt rồi, tùy tiện ăn chút, dùng được nhiều như vậy."
Hơn nữa, Diệp Hiểu Hạ ra miệng, mang nhiều tiền như vậy, lát nữa trả tiền làm sao bây giờ?
" có việc gì, có việc gì, tùy tiện ăn, tứ tẩu ngài ăn ngon mới là quan trọng nhất, đồ ăn nhiều đồ ăn ít có việc gì."
" Tôi mang nhiều tiền như vậy..." Diệp Hiểu Hạ bị làm cho dở khóc dở cười, đành phải tình hình thực tế. ra
"Tứ tẩu! Ngài cái gì! Có thể mời hai người ăn cơm chính là chuyện tốt, thế nào còn có thể đòi tiền! Tứ tẩu ngài đánh mặt tôi!" Mao Tử vừa nghe lập tức lắc đầu xua tay, cái gì mà cần tiền.
Trầm Hoan cũng chuyện, loại chuyện này trong cuộc sống của là chuyện vô cùng thông thường, chỉ cầm lấy chiếc đũa, nhàn nhạt với Diệp Hiểu Hạ: "Vừa rồi em cũng chưa ăn no, ăn nhiều chút, thời tiết lạnh, buổi tối luôn dễ dàng đói."
"Oh, được." Trầm Hoan có năng lực này, dù trong ồn ào, dung trong cục diện hỗn loạn, câu đầu tiên của có thể làm cho tình thế bình tĩnh lại. Giống như lúc này, câu của lập tức khiến Mao Tử vẻ mặt tươi cười rời khỏi, khiến Diệp Hiểu Hạ quay đầu lại cầm lấy chiếc đũa.
"Ăn ngon ?" Diệp Hiểu Hạ thấy Trầm Hoan cúi đầu gắp thức ăn ăn cơm, cũng nhiều, tìm chuyện .
"Có thể ăn." Trầm Hoan dừng chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ, nhàng, chút hoang mang : " thích ăn cá hương cà tím em làm tối hôm nay. Chỉ là Tang Chẩm Lưu quá đáng ghét."
Diệp Hiểu Hạ nở nụ cười, trong lòng vậy mà vì câu này vui vẻ lên, quả nhiên gần đây trở nên rất kỳ lạ. thỏa mãn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, tươi cười ở khóe môi lại thế nào cũng tán .
Trầm Hoan lại buông chiếc đũa xuống, nhìn tươi cười khóe môi Diệp Hiểu Hạ, trong lòng bỗng nhiên hơi bất an. Giờ mình đến cùng có thể có được tươi cười như vậy thời gian bao lâu? chưa từng sợ cái gì, nhưng giờ này khắc này hơi sợ. Ở người Diệp Hiểu Hạ có rất nhiều những thứ mà khát vọng, bình an, phổ thông, an tâm, đó là loại cảm giác xa lạ với , lại mang theo lực dụ hoặc trí mạng.
Chỉ vài ngày như vậy, hơi nghiện rồi. Nhưng, nếu nghiện, rời khỏi được làm sao bây giờ? Nếu rời khỏi làm sao bây giờ?
cũng thích mình bây giờ. người nếu sợ thứ gì, còn có khuyết điểm nữa, nhưng... Trầm Hoan nhìn Diệp Hiểu Hạ dưới đèn, trong lòng thần kỳ cảm thấy ấm áp mà bình an. Nhưng nếu khuyết điểm là , đại khái vui vẻ chịu đựng...
"Vừa rồi... Em có sợ ?" Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Trầm Hoan mở miệng.
Chiếc đũa Diệp Hiểu Hạ dừng lại, nhưng ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh trả lời: " có, phải có sao?"
phải có sao? phải có sao? Đời này Trầm Hoan nghe qua rất nhiều , tán dương, răn dạy, hứa hẹn, thâm tình, nhưng là có câu nào làm tim đập thình thịch như câu này. vậy mà cảm thấy tay mình hơi run run lên, hơi khẩn trương, nuốt ngụm nước miếng, mới lại chậm rãi : " là , em, sợ ?"
Chuyện này đối với mà là vấn đề quan trọng, quan trọng nên khiến thận trọng hơn tất cả sóng gió từng gặp qua, cần Diệp Hiểu Hạ đích thân xác nhận, cần trả lời.
Nhưng Diệp Hiểu Hạ lại gì, buông chiếc đũa xuống, chậm rãi ngẩng đầu, dùng đôi mắt hắc bạch phân minh kia, nghiêm cẩn, lẳng lặng, nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Đúng vậy, sợ. Tuy rằng biết đến cùng Trầm Hoan làm cái gì như trước, nhưng theo chuyện vừa rồi đoán được chút, có lẽ hơi hơi lý giải bất đắc dĩ của viện trưởng Vương năm đó. Nhưng, hiểu, thậm chí suy nghĩ, nếu mình đứng vị trí viện trưởng Vương năm đó, làm ra lựa chọn thế nào? Mà Trầm Hoan lại làm ra lựa chọn thế nào đây?
biết, cũng nghĩ ràng.
Có lẽ bị bệnh. Nếu có bệnh, vì sao tim đập nhanh như vậy, nếu có bệnh, vì sao quan tâm như vậy, nếu có bệnh, vì sao biết đường phía trước mờ mịt, cũng muốn phấn đấu quên mình.
Nhất định là có bệnh .
Nhưng, lại cảm thấy bệnh như vậy tốt, bệnh như vậy khiến có thể cảm nhận được trái tim có lực nhảy lên, khiến có thể cảm nhận được máu sôi trào chuyển động, khiến có thể cảm nhận được sinh mệnh tốt đẹp như thế, đơn giản là, đơn giản là có tồn tại.
Trầm Hoan chưa từng cảm thấy thời gian dài lâu như giờ này khắc này, thậm chí cảm thấy hô hấp cũng trở nên xa xỉ. cả mắt cũng dám chớp cái, sợ chỉ cần động đậy chút, Diệp Hiểu Hạ biến mất trong sinh mệnh của .
Bỗng nhiên, thấy khóe môi cong lên, môi sáng loáng kia lộ ra biểu cảm tên là tươi cười.
thậm chí kịp nghĩ nhiều, phát đôi môi ấm mềm sáng loáng kia áp ở môi mình. [rin: bị cưỡng hôn sao OoO]
Diệp Hiểu Hạ nghĩ, đây có lẽ là chuyện điên nhất cuồng làm trong cuộc đời này. Có lẽ qua hồi ngay cả cũng tin tưởng, giờ này khắc này người chủ động hôn lên Trầm Hoan này là mình, nhưng, biết vì sao, giờ cứ làm như vậy.
Hơn nữa, chút cũng hối hận.
Trầm Hoan ngây ngẩn cả người, nếu giờ khắc này với Diệp Hiểu Hạ là điên cuồng, như vậy đối với Trầm Hoan là rung động, rung động đến thậm chí kịp làm gì, trong đầu trống rỗng mảnh.
Trầm Hoan có phản ứng, nhận thức như vậy khiến Diệp Hiểu Hạ vừa thẹn vừa quẫn, run rẩy rời khỏi , cuống quít đứng lên.
Nhưng ngay sau đó, lại rơi vào vòng tay thanh lãnh kia, thậm chí kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đôi môi mang theo hương trà nhàn nhạt kia dừng môi , phảng phất lửa cháy lan ra đồng cỏ, trời đất xoay chuyển...
_Hết chương 132_
Chương 133: trả lời: được
Đây mới là hôn sao?
Khác với nãy mình dán môi môi Trầm Hoan.
Cái lưỡi trơn ẩm kia như mang theo xuân dược mềm mại lưu luyến trong miệng , đến chỗ nào, cũng làm cả người run rẩy. Nhưng, mềm mại như vậy lại như là ma pháp mãnh liệt nhất thế giới, hút sức lực trong thân thể , làm chỉ có thể mặc cho mình càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng vô lực.
"Trầm Hoan..."
Diệp Hiểu Hạ cảm thấy hai chân của mình phải của mình nữa, mềm yếu treo người Trầm Hoan, thở dốc. Người đàn ông này, đúng là độc dược làm mình nghiện, cứ việc cảm thấy mình sắp chết, lại tách ra như trước.
Nhưng, nếu lại rời khỏi, nghĩ, chết .
Vì thế, lý trí còn sót lại của ra lệnh cho mình rời khỏi. Giữa hai người mới có khe hở , Diệp Hiểu Hạ hung hăng hút ngụm khí, cứu lại sinh mệnh cơ hồ hít thở thông của mình.
buông mi mắt, đôi môi hồng nhuận phảng phất được thế giới chu sa quý báu nhất thấm nhuận qua.
Đôi môi sáng loáng như vậy, màu sắc mê người như vậy, tuyệt vô cận hữu đời như vậy, dưới ánh đèn mờ nhạt mờ ám như vậy, tên của trượt ra từ giữa môi răng , khiến Trầm Hoan luôn luôn cho mình là bình tĩnh lý trí cũng nhịn được sa vào.
"Cái gì?" cũng thỏa mãn chỉ như vậy, chỉ là rời khỏi như vậy. Nên để sát vào , dán môi , dùng đầu lưỡi nhàng miêu tả môi .
"Trầm Hoan." Diệp Hiểu Hạ thừa dịp trước khi mình lại sa vào phía, đẩy ra, còn có chuyện muốn .
nâng mắt lên, nhìn người đàn ông trước mặt này. vẫn có dánh vẻ gió êm sóng lặng như trước, cổ tỉnh dao động, nhưng trong mắt đen đặc lóe ra ánh sáng tiết lộ giờ phút này nội tâm mênh mông thế nào. Trong nháy mắt, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy người đàn ông trước mặt này chút cũng chân .
Giờ là chân sao? Hay chỉ là cảnh mơ quá mức tốt đẹp của ?
Nhan sắc của có lẽ chẳng phải xinh đẹp nhất, nhưng ở trong mắt Trầm Hoan tất cả đều tốt đẹp như vậy. chưa từng thấy qua đôi mắt nào trong suốt như thu thủy như vậy, trong đôi mắt kia ánh lên bóng dáng của mình; chưa từng thấy qua làn da nàm trắng nõn nhẵn nhụi như vậy, đó còn lưu lại đỏ ửng mang đến; cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đôi môi nào mềm mại sáng loáng như vậy, môi răng kia nỉ non là tên của mình; cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua nào làm mình tim đập thình thịch phấn đấu quên mình như thế, mà giờ phút này này ở trong lòng .
Nếu còn có cái gì chưa thỏa mãn mà , là, còn biết mình có thể lưu lại cả đời .
"Em sợ ." Diệp Hiểu Hạ nhàng , chậm rãi , giọng bởi vì nụ hôn bá đạo vừa rồi mà hơi khàn khàn, mềm mại như vậy, dè dặt cẩn trọng như vậy lại có kiên trì thay đổi, giọng như có chứa độc dược trí mạng, khiến chần chờ còn hơi hơi tồn tại của Trầm Hoan bị nhất kích mất mạng.
sợ .
Trầm Hoan nghĩ , trong thân thể gầy yếu như thế, bé bỏng như thế đến cùng cất giấu bao nhiêu dũng khí và kiên trì, đến cùng cất giấu bao nhiêu xúc động khiến phấn đấu quên mình? Chỉ câu sợ như vậy, lập tức khiến trầm luân, vui vẻ chịu đựng.
Trầm Hoan, chính là ấy, cho mình như vậy, là trước mặt này, bao giờ có người khác nữa.
Đường cong lãnh ngạnh mà cương trực bên môi dần dần nhu hòa xuống. chỉ có môi , còn có lông mày như kiếm của , còn có ánh mắt dài sắc bén của , tất cả, đều biến thành đường cong đẹp mắt. chậm rãi vươn tay, nhàng, như vuốt ve đồ sứ quý giá nhất thế giới. Ngón tay tinh tế trắng nõn sạch , như muốn tinh tế miêu tả tranh vẽ tốt nhất theo lối tinh vi vậy, bắt đầu từ trán của , đến mặt mày , đến mũi , hai gò má, cuối cùng dừng môi .
: "Vậy cả đời được ?"
Cả đời? Cả đời có bao nhiêu dài chứ? Diệp Hiểu Hạ nheo mắt, nghĩ tối hôm nay nhất định là điên rồi, bằng sao có thể lặp lặp lại nhiều lần làm ra chuyện chính cũng thể tin được, đánh mất tất cả lý trí.
trả lời: "Được."
Độ cong bên môi vẫn còn cong lên , " rất keo kiệt, giờ em đồng ý rồi, thể đổi ý."
nhìn , trả lời: "Được."
Môi dán tại bên môi , : "Em đồng ý rồi, từ nay về sau là cả đời."
trả lời: "Được." Bỗng nhiên lại giảo hoạt nở nụ cười: "Vậy còn ?"
Trầm Hoan cũng trả lời Diệp Hiểu Hạ, bởi vì môi dừng môi . Nhưng trong lòng , lần lại lần lặp lại .
nhất định nhiều hơn em ngày. Nhất định cùng em cả đời, nhiều hơn ngày.
"Tứ ca, vừa đưa tới con ba ba, thân thể tứ ca tốt, tôi riêng đưa đến cho ..." Cửa phòng bỗng nhiên chạm vào tiếng mở ra, trong tay Mao Tử bưng canh ba ba như tượng cương cứng ở nơi đó.
Mặt Diệp Hiểu Hạ đằng chút đỏ lên như lửa thiêu, lập tức đứng lên từ trong lòng Trầm Hoan, nhảy xa, lui ở góc bàn, đầu cũng dám ngẩng lên.
Trầm Hoan ngẩng đầu lên, nhìn ngốc thành tượng đá giống nhau xử ở nơi đó Mao Tử, ánh mắt rồi đột nhiên trở nên khác hàn băng ngàn năm là mấy. Khuôn mặt vốn tái nhợt của cũng lên đỏ ửng mất tự nhiên, chậm rãi đứng lên, kéo Diệp Hiểu Hạ ra khỏi phòng.
Mao Tử còn ý nghĩ trống rỗng đứng đó, quả thực tin màn mình thấy vừa rồi. Tứ ca, tứ ca cư nhiên hơn ... , , phải cho tới bây giờ cũng gần nữ sắc sao? Giữ mình trong sạch đến mức mọi người đều hoài nghi có khiết phích, hóa ra, hóa ra là a.
Hóa ra này, đúng là tứ tẩu nha...
Trong đầu Mao Tử còn suy nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao đâu vào đâu này , bỗng nhiên nghe thấy giọng nữ dễ nghe nhàng hỏi: "Trầm Hoan, chúng ta trả tiền hả?" Ông này mới hồi phục tinh thần lại, chỉ thấy Trầm Hoan cùng Diệp Hiểu Hạ ra cửa .
Trong lòng ông hô to tiếng tốt, đánh cái rùng mình, cơ hồ khóc ra. Trời ạ, hôm nay đến cùng ông là có bao nhiêu hay ho vậy! Bất chấp khác, Mao Tử lập tức cũng đuổi theo ra : "Tứ ca, tứ ca..."
Mặt Trầm Hoan bị mây đen che phủ, giọng lạnh có thể làm mọi vật trong bán kính ba thước đông lạnh thành khối băng: " Ông ta dám nhận sao?" Lại nghe thấy Mao Tử phía sau hô to gọi , Trầm Hoan rất tức giận, lúc này hai người ra cửa, cúi đầu thấy quầy kính vừa rồi, đầu cũng quay lại : "Mang cái này , khó xem."
Dứt lời, cũng quản Mao Tử và đám côn đồ thế nào hiểu ra sao, kéo Diệp Hiểu Hạ nghênh ngang mất.
"Mao ca... Như thế nào? Sao đưa canh ba ba, thế nào bọn tứ ca lại ra ?" Tên côn đồ thấy vẻ mặt Mao Tử cơ hồ khóc ra, dè dặt cẩn trọng lên hỏi.
Mao Tử nhìn nhìn nhóm côn đồ chung quanh tràn đầy lòng hiếu kỳ, cơn tức dâng lên, ba ba ba bạo lực cốc đầu mỗi người cái, vẻ mặt cầu xin: "Còn mang cái quầy này nữa hả!"
Trầm Hoan cúi đầu, kéo Diệp Hiểu Hạ tới tiểu khu của . Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy mặt của có đỏ ửng mất tự nhiên tò mò, vươn tay nhàng sờ sờ trán của : " Hả? có phát sốt mà, sao mặt lại đỏ như vậy?"
" có gì." Trầm Hoan xoay mặt , ra tiếng .
Đây là thế nào? Vừa rồi còn được được ... Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, tiến đến trước mặt Trầm Hoan, đôi mắt hắc bạch phân minh cười đến sáng như sao xa: "Trầm Hoan, thẹn thùng hả?"
Bị chọc tới chỗ đau, Trầm Hoan mím môn, tay nắm Diệp Hiểu Hạ cũng xiết chặt, bước chân hơi nhanh hơn.
Chuyển biến tốt, Diệp Hiểu Hạ nhìn biểu cảm buồn bực của Trầm Hoan mà nghẹn cười, ánh mắt cong thành vầng trăng. Tuy rằng chuyện vừa rồi khiến cũng vô cùng ngượng quẫn, nhưng, so với việc có thể nhìn thấy biểu cảm này của Trầm Hoan, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vừa rồi cũng đáng.
Mãi cho đến dưới lầu nhà , Trầm Hoan mới : "Em lên , cũng về."
" Ừ, về nhanh chút , thương người còn chưa có tốt đâu." Diệp Hiểu Hạ khẽ mỉm cười, tâm trạng của tốt lắm, vui mừng nên lời từ trong lòng như núi lửa phun ra.
Trầm Hoan gật gật đầu, vốn định chờ Diệp Hiểu Hạ lên lầu mới , nhưng là chuyện vừa rồi và khóe môi Diệp Hiểu Hạ cười đều làm chống đỡ được. ngừng lại chút, bỗng nhiên kéo Diệp Hiểu Hạ qua lại hôn môi , sau đó mới : "Trở về cẩn thận chút, trò chơi gặp."
"Được."
Đợi Diệp Hiểu Hạ đồng ý, Trầm Hoan mới xoay người rời khỏi.
Nhìn Trầm Hoan rời khỏi, Diệp Hiểu Hạ thế này mới xoay người lên lầu, bỗng nhiên từ cây bên cạnh đột nhiên chui ra bóng đen, sợ tới mức kinh hô tiếng, theo bản năng muốn kêu còn Trầm Hoan chưa xa.
Bóng đen kia lại vội vội vàng vàng mở miệng: "Hiểu Hạ, đừng kêu, là ."
Dựa vào ánh sáng từ hàng hiên, Diệp Hiểu Hạ tập trung nhìn, người này cư nhiên là Bạch Thiên Minh.
" trễ thế này sao lại ở chỗ này?" Diệp Hiểu Hạ thấy là Bạch Thiên Minh, trái tim cũng thả xuống, nhàng vỗ vỗ ngực, xem như an ủi chút tim đập quá nhanh của mình, tức giận gì.
Bạch Thiên Minh trả lời vấn đề của Diệp Hiểu Hạ, đôi mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Hiểu Hạ thất thần.
Diệp Hiểu Hạ bị ta nhìn đến hơi sợ hãi, tự chủ được lui ra phía sau bước: " nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?"
Bạch Thiên Minh lúc này mới hồi thần. Trong đầu óc ta lái được cảnh người đàn ông cao lớn rắn rỏi vừa rồi hôn môi Diệp Hiểu Hạ, biết vì sao, trong lòng ta nháy mắt vậy mà như bị kim đâm vào rất khó chịu. nhìn khuôn mặt Diệp Hiểu Hạ, nhịn được suy nghĩ và người đàn ông khi nãy đến cùng là quan hệ gì, khỏi thất thần, nếu phải Diệp Hiểu Hạ mở miệng chuyện, đoán chừng còn muốn tiếp tục thất thần.
", có gì." Bạch Thiên Minh vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu. Bởi vì đèn ngoài hiên chiếu sáng, bóng dáng hai người mặt đất bị kéo dài, bỗng nhiên ta phát bóng dáng của mình vậy mà trùng hợp bóng Diệp Hiểu Hạ, cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ diễn ta cứ xông ra như vậy.
_Hết chương 133_
Chương 134: thôn Đào Nguyên
"Trễ như vậy tìm tôi có chuyện gì?" Thực ra Diệp Hiểu Hạ đại khái biết khi Bạch Thiên Minh đối mặt mình luôn xấu hổ bất an, loại cảm giác này thực ra ngừng bồi hồi trong lòng . Dù bọn họ từng là thanh mai trúc mã thế nào. Dù bọn họ từng vòng giường làm mơ thế nào, qua mấy chuyện này, qua lại đơn thuần tốt đẹp đều tan thành mảnh , cuối cùng có biện pháp sửa lại.
"Viện trưởng bảm em chủ nhật qua ăn cơm. vốn định gọi điện thoại cho em, nhưng tiểu Mãn chịu cho số, tôi đành phải tự mình lại tiếng." Hai tay Bạch Thiên Minh yên tĩnh để trong túi áo khoác, giọng bằng phẳng.
Diệp Hiểu Hạ nhìn ta, đến cùng là khi nào ta cũng trở nên cao như vậy ? Thực ra, ta chẳng phải người xấu, chỉ là, khuyết thiếu chút đảm đương, khuyết thiếu chút ý thức trách nhiệm. Nhưng sau chuyện này, có lẽ ta trở nên dần dần thành thục.
Từng con người khi còn sống có khả năng thuận buồm xuôi gió, cái gọi là thành thục là qua vô số lần sóng gió, miệng vết thương khép lại thành tư thái khéo léo đưa đẩy. Bạch Thiên Minh trước mặt đại khái có lẽ, dần dần biến hóa thành loại tư thái này, có lẽ, có lẽ mình cũng chỉ là sóng gió trong đó thôi.
Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ phát , đối mặt Bạch Thiên Minh, vậy mà xa lạ đến câu cũng có. Thời gian là đáng sợ, chỉ ba tháng ngắn ngủi, vậy mà sinh sôi gạt bỏ hai mươi mấy năm qua lại từ thời thơ ấu cho tới bây giờ của bọn họ.
" đến lâu hả?" giật giật khóe miệng mình, muốn mấy lời khách sáo, lại cả sức lực ứng phó cũng mất như vậy.
" có lâu, chỉ hồi thôi." Bạch Thiên Minh ngẩng đầu nhìn con ngươi thanh lãnh của Diệp Hiểu Hạ, đến cùng là bắt đầu từ khi nào ? Khoảng cách giữa bọn họ vậy mà xa đến mức đứng đối diện mà cũng cảm thấy xa thể chạm.
Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đần độn vô vị, gật gật đầu: "Tôi biết." dứt lời, xoay người lên lầu, được vài bước lại nhịn được : " nhanh chút về , quá muộn lại làm cho viện trưởng đợi."
Bạch Thiên Minh há miệng thở dốc, rất nhiều lời ngừng ngay cổ họng ta, nhưng cuối cùng, ta cũng chỉ có thể yên lặng lên tiếng. Sau đó ta nhìn Diệp Hiểu Hạ bước chân nhàng đến lầu.
Nhưng có những lời, ta, ta vẫn muốn hỏi.
"Hiểu Hạ."
"Cái gì?" Diệp Hiểu Hạ sắp đến lầu hai nghe thấy giọng Bạch Thiên Minh, tự chủ được ngừng lại. Tối hôm nay tâm trạng rất nhàng, sung sướng, nhàng và sung sướng như vậy làm đối đãi Bạch Thiên Minh vốn lạnh lùng cũng mang theo chút dịu dàng.
"Vừa rồi..." Bạch Thiên Minh suy nghĩ hồi, mới chậm rãi hỏi: "Người đàn ông vừa rồi là ai ?"
Diệp Hiểu Hạ sững sờ ở nơi đó, đầu lưỡi biết vì sao nảy sinh chua sót khó diễn tả bằng lời, nhíu nhíu mày, đạm mạc trả lời: "Chuyện này liên quan tới ." Sau đó lại chờ Bạch Thiên Minh cái gì, bước chân nhanh hơn cấp tốc lên lầu .
Bạch Thiên Minh đứng dưới lầu, nghe thấy trong hành lang trống trải có cánh cửa mở ra, sau đó lại đóng lại mới thở ra hơi dài.
Đương nhiên ta biết người đàn ông kia là ai có quan hệ gì với mình, nhưng, ta quản được miệng mình, quản được... quản được tim mình.
Tuy Bạch Thiên Minh xuất hơi hơi phá hủy chút tâm trạng tốt của Diệp Hiểu Hạ, nhưng tổng thể lên , vẫn hân hoan nhảy nhót. Đứng dưới vòi sen, vừa mặc cho nước ấm chảy xuống từ đầu, vừa nhìn mình trong gương. ràng nhớ biểu cảm của mình là bình tĩnh, nhưng vì sao nhìn từ trong gương xem, mắt sáng như vậy, khóe miệng của cong như vậy?
Cái này xem như cái gì? Diệp Hiểu Hạ dám xem gương nữa, vội vàng dùng nước phả lên gương, nhìn gương mặt trong gương trở nên vặn vẹo, nhưng lại giấu xong tươi cười, nhịn được mắng mình, Diệp Hiểu Hạ, mày ngây thơ như vậy làm cái gì, phải là chuyện tình thôi sao?
phải là chuyện tình thôi sao? Diệp Hiểu Hạ dùng sức cắn môi, khóe miệng sâu kín thở dài hơi, nhưng, nhưng, cho tới bây giờ chưa có ai. Chẳng lẽ, chẳng lẽ cái này xem như đương sao?
Tính sao? tính sao?
Trong đầu loạn thành đoàn, ngay cả tắm rửa xong thế nào ra thế nào ngồi giường thế nào, tất cả đều nhớ .
Nếu phải di động vang lên, biết mình muốn ngồi ngốc ở chỗ này bao lâu.
điện thoại ra dãy số xa lạ chưa từng gặp qua, Diệp Hiểu Hạ nhìn chằm chằm dãy số kia, quá hồi lâu mới nhận, "Này?"
" cho nhầm rồi." Trong microphone truyền đến là giọng Trầm Hoan.
", sao biết số của em?" Trừ kinh ngạc từ giọng lành lạnh của Trầm Hoan mang đến, Diệp Hiểu Hạ vấn đề duy nhất nghĩ đến là cái này. Mà cũng vô cùng sát phong cảnh hỏi ra.
“ đánh Tang Chẩm Lưu chút." Giọng Trầm Hoan bình tĩnh tự thuật.
Nhưng nghe vào trong lỗ tai Diệp Hiểu Hạ, ra trong óc cũng là hình ảnh phấn khích lộ liễu, hơi hơi giật mình, mà sau đó cúi đầu cười ra tiếng."Bác sĩ Tang hẳn là rất tức giận."
" ta bảo chuyển cáo cho em, ngày mai ta muốn ăn đầu sư tử, nhưng ngày mai muốn ăn sườn xào chua ngọt." Ngữ điệu của Trầm Hoan vẫn nhàn nhạt như vậy, nhưng vô thức lộ ra rối rắm chính cũng phát .
Diệp Hiểu Hạ cười, thậm chí có thể tưởng tượng dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Tang Chẩm Lưu lúc này, có thể tưởng tượng ánh mắt vặn vẹo của Trầm Hoan gương mặt băng sơn lúc này, : " Được, ăn sườn xào chua ngọt."
Giống như là đứa bé sau khi khóc nháo chiếm được trân bảo, Trầm Hoan đối với trả lời như vậy của Diệp Hiểu Hạ vui mừng cong khóe miệng. dừng hồi rồi : "Quá muộn, đừng lên trò chơi, ngày mai hãy lên."
" Được."
Trầm Hoan ít khi nhiều như vậy, "Ngày mai lên trò chơi, nếu có thể liên hệ, em vị trí với , tới tìm em."
" Được."
"Ngày mai, trước khi đến phòng khám gọi điện thoại cho , ra đón em."
“Được."
"Ngày mai, em ăn cơm rồi qua, đừng để đói bụng."
"Được." Khóe môi Diệp Hiểu Hạ tươi cười, nghe Trầm Hoan chuyện, từ đến lớn, chuyện gì cũng tự mình sắp xếp, chuyện gì cũng tự dặn mình, bỗng nhiên thấy có người toàn diện mỹ sắp xếp cuộc sống của mình như thế, làm cảm thấy rất an tâm.
Bỗng nhiên Trầm Hoan lại im lặng, quá hồi lâu bỗng nhiên : "Hiểu Hạ, nhớ em."
câu mềm mại như vậy, lời tình thâm như vậy, có thể ra từ miệng Trầm Hoan, dù nghĩ thế nào cũng là kỳ tích quá khó có. Diệp Hiểu Hạ cầm điện thoại, sửng sốt lâu, mới cúi đầu trả lời: " Ừm."
Dù ngày mai lại thế nào, dù tương lai phải đối mặt cái gì, ít nhất tối nay thỏa mãn, vui vẻ, hối hận.
Mãi cho đến khi Diệp Hiểu Hạ nằm ở giường, trong đầu vẫn tràn đầy giọng trầm thấp, thanh lãnh, lại đè nén cực nóng của Trầm Hoan.
Ngày thứ hai Tang Chẩm Lưu quả nhiên tức giận bất bình với sườn xào chua ngọt hôm nay, ta vừa gắp khối sườn nhét vào miệng, vừa hung tợn trừng mắt Trầm Hoan: "Tôi vô cùng muốn cho xuất viện, quản chết sống của , nhưng là tôi lại luyến tiếc thức ăn như vậy."
"Cuộc sống thể song toàn." Trầm Hoan đạm mạc liếc mắt nhìn cái, chút khách khí chỉ ra: "Huống chi, căn bản là nên ở nơi này vào lúc này."
Tang Chẩm Lưu cười nhạt, quay đầu cười tủm tỉm nhìn Diệp Hiểu Hạ."Hiểu Hạ, sống mình hẳn là vất vả, bằng tôi tìm người chăm sóc thế nào?"
Trầm Hoan đợi Diệp Hiểu Hạ trả lời mở miệng: " Chuyện này cũng có quan hệ với ."
Tang Chẩm Lưu lại làm như có nghe thấy Trầm Hoan , tiếp tục cười tủm tỉm với Diệp Hiểu Hạ: " xem con người của tôi thế nào? Mang ra ngoài coi như là đàn ông lên được mặt bàn, còn có kỹ thuật người, ăn mặc lo, tuyệt đối đáng tin, quan trọng nhất, tôi đối với trung tâm như nhé, lo lắng chút, viết tên của hộ khẩu của tôi như thế nào..." ta còn chưa xong, thấy Trầm Hoan xuống giường, trực tiếp nắm cổ áo ta lên quăng ra khỏi phòng bệnh.
Tang Chẩm Lưu vừa dùng quyền cước phản kháng Trầm Hoan vừa chưa từ bỏ ý định ồn ào với Diệp Hiểu Hạ trong phòng: "Hiểu Hạ! suy nghĩ chút , tôi đưa tất cả sổ tiết kiệm của tôi cho nha!"
Giọng của ta cuối cùng bị nhốt ngoài cửa.
"Thực ra Bác sĩ Tang rất đáng , nếu phải từng giải phẫu với ta lần, thể tưởng được bình thường ta khác biệt lúc công tác lớn như vậy." Diệp Hiểu Hạ múc chén canh cho Trầm Hoan, mỉm cười .
" ta dài dòng, chõ mõm, đa tình, có ý thức trách nhiệm, quan trọng nhất, ta có tư cách làm nghề y." Trầm Hoan cúi đầu ngồi ở chỗ kia ăn canh, nghe Diệp Hiểu Hạ đánh giá, lẳng lặng ra khuyết điểm của Tang Chẩm Lưu, mang theo chút cảm xúc nào.
Diệp Hiểu Hạ lại nghe vui, còn : " ta ta đưa tất cả sổ tiết kiệm cho em, cười chết người ."
Trầm Hoan uống ngụm canh cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ dọn bộ đồ ăn: "Phải về ?"
" Ừ." Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên nhớ tới kiện: "Ngày mai em tới, viện trưởng bảo em về chuyến."
"Buổi tối đón em."
"Thương người ..."
" có việc gì, là Tang Chẩm Lưu quá."
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, chiếu vào người hai người, giống như bôi lên tầng đỏ vàng vậy. Diệp Hiểu Hạ nhìn Trầm Hoan, chớp chớp mắt, sau đó lại chớp chớp mắt, rồi cầm cặp lồng cơm, đến cửa: "Đến lúc đó, em điện thoại cho ."
Về tới nhà, lên trò chơi vừa thấy, quả nhiên, "Thi thể" Diệp Hiểu Hạ thảm đạm bày biện bờ sông, lựa chọn điểm phục sinh gần đây.
Sau khi phục sinh, chuyện thứ nhất Diệp Hiểu Hạ làm là mở bản đồ ra, phát đây là bản đồ chưa thăm dò. Chỉ có vị trí của bản đồ, chỗ khác đều là mảnh u ám. Mà chỗ đứng là cái thôn, tên là thôn Đào Nguyên. lại thử mật ngữ chút, nơi này vậy mà có thể đối thoại với bên ngoài.
còn chưa kịp tìm được Tố, Tố phát tin tức qua: "Giờ em ở chỗ nào?"
"Ở nơi tên là thôn Đào Nguyên." Diệp Hiểu Hạ tự thuật kỹ càng hoàn cảnh quanh mình và lộ tuyến đến nơi này. Tố lại nhíu mày, nơi này chưa từng nghe qua, đến cùng là chỗ nào?
"Em dạo trong thôn trước, tìm tìm tin tức khác, Yến tử lâu hỏi chút."
_Hết chương 134_
Last edited by a moderator: 25/9/16