1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: nghĩ thế nào ?

      Trong nháy mắt đó, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy, lớn lên rất giống thiên sứ, xinh đẹp gì sánh kịp.

      Bỗng nhiên Trầm Hoan lại quay đầu lại, con ngươi xán lạn như tinh thần tốt chống lại ánh mắt Diệp Hiểu Hạ, khiến hơi hơi thẹn thùng. chớp chớp mắt, đầu đuôi hỏi: " họ Hạ đúng ?"

      "Hửm?" Đối với đột nhiên vấn đề bay tới như vậy Diệp Hiểu Hạ phản ứng kịp, chỉ nhìn Trầm Hoan, hiểu ý gì.

      Trầm Hoan thấy Diệp Hiểu Hạ hiểu ý của mình, vì thế cẩn thận lập lại lần: "Tôi nghe thấy Chẩm Lưu gọi là tiểu Hạ, là họ Hạ phải ?"

      Lúc này Diệp Hiểu Hạ xem như hiểu ý của Trầm Hoan, cong mặt mày, cười trả lời: " là, tên của tôi là Hiểu Hạ, ý là tảng sáng mùa hè."

      Trầm Hoan nghe vậy, ánh mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ lại sâu thêm vài phần, dừng chút, như nghĩ gì đó. Sau lúc lâu, lại hỏi: "Vậy, họ gì? Ý của tôi là tên đầy đủ của là gì?"

      "Tôi họ Diệp, Diệp Hiểu Hạ."

      Môi Trầm Hoan vốn khép chặt bởi vì Diệp Hiểu Hạ mà hơi hơi mở ra, nhìn Diệp Hiểu Hạ, dùng biểu cảm rất nghiêm túc rất nghiêm túc nhìn chằm chằm trước mặt.

      Diệp Hiểu Hạ bị nhìn hơi thẹn thùng, cúi đầu thấp xuống, vươn tay dùng tư thế vén tóc che giấu xấu hổ của: "Có, có cái gì đúng hả?"

      ", có gì." Trầm Hoan quay đầu, buông xuống mí mắt, nhìn cặp lồng cơm trong tay, khóe môi nhàng, nhàng cong lên đường cong dễ nhận ra. : "Đây là cái tên rất êm tai."

      Trầm Hoan rất kỳ lạ.

      Tuy biểu của có gì khác bình thường, nhưng Diệp Hiểu Hạ vẫn cảm thấy, hơi kỳ lạ. Đặc biệt vừa nãy khi rời khỏi phòng khám, cư nhiên phá lệ bảo đường phải cẩn thận. Đến cùng là phát sốt, hay là phát sốt ?

      Diệp Hiểu Hạ cầm cặp lồng cơm trống đường về nhà, cả đầu nghĩ đều là vấn đề làm cho người ta khó hiểu căn bản tìm thấy đáp án như vậy.

      Mới vào tiểu khu, thấy Thư Tiểu Mãn và Bạch Thiên Minh tới dưới lầu nhà mình.

      Sao hai người này lại đến cùng nhau ?

      Tuy trong lòng Diệp Hiểu Hạ thầm, nhưng vẫn mở miệng kêu hai người. Tự nhiên Thư Tiểu Mãn rất sôi nổi qua, còn Bạch Thiên Minh có vẻ vô cùng cẩn thận, ta đứng ở chỗ rất xa, có vẻ vô cùng mất tự nhiên, ánh mắt và biểu cảm nhìn Diệp Hiểu Hạ tràn đầy là áy náy.

      Nhìn thấy ta thành dạng này, trong lòng Diệp Hiểu Hạ có vướng mắt, nhưng nhìn mặt mũi viện trưởng cũng thể để ta xuống đài được. Vì thế nhàn nhạt chào hỏi, lập tức lên lầu .

      Thư Tiểu Mãn vẫn là kẻ nhảm, theo sau líu ríu, Bạch Thiên Minh theo sau hai người giữ vũng khoảng cách hai bước này, chuyện.

      tới cửa nhà, Diệp Hiểu Hạ mở cửa, cho Thư Tiểu Mãn vào trước, sau đó quay đầu nhìn Bạch Thiên Minh, mặt lạnh: "Chỗ này của tôi , tiếp đãi ."

      Bạch Thiên Minh gật gật đầu, nhìn tiểu Mãn giọng : "Tiểu Mãn, ở dưới lầu chờ em."

      Thư Tiểu Mãn vừa thấy thế này vội vàng hoà giải: "Chị Hiểu Hạ, hôm nay là viện trưởng bảo em mang Bạch Thiên Minh tới tìm chị, chị thể đuổi ấy như vậy."

      Diệp Hiểu Hạ vừa nghe là ý của viện trưởng Vương, cũng gì. nhíu nhíu mày, liếc Bạch Thiên Minh cái, xoay người vào phòng, hừ lạnh : "Như vậy tùy ta ."

      Thư Tiểu Mãn vội vàng nháy mắt với Bạch Thiên Minh, mang ta vào phòng, đóng cửa lại. ta ngẩng đầu nhìn, trong phòng trống trơn, phòng khách ngay cả cái bàn cũng có, chỉ có vài băng ghế giống nhau đặt chỉnh tề ở góc tường, trong lòng biết đồ bên trong đều bị người đòi nợ nâng rồi, lại càng phát thẹn với Diệp Hiểu Hạ .

      "Tùy tiện ngồi , điều kiện nơi này tốt." Diệp Hiểu Hạ nhắc hai cái ghế tới tùy tay đặt đất, ý bảo hai người ngồi xuống.

      Sau khi ba người đều ngồi vào chỗ của mình về sau, Diệp Hiểu Hạ thẳng vào vấn đề : " , viện trưởng bảo tìm tôi có chuyện ?" Tuy rằng nhìn Bạch Thiên Minh, nhưng lời này cũng là với Bạch Thiên Minh.

      Bạch Thiên Minh tự nhiên biết, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thư Tiểu Mãn cướp lời: "Viện trưởng ..."

      "Bạch Thiên Minh có miệng sao?" Thư Tiểu Mãn mới mở đầu, bị Diệp Hiểu Hạ đánh gãy. ta nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ lại nhìn nhìn Bạch Thiên Minh, cuối cùng sáng suốt ngậm miệng lại, lại nhiều.

      "Hiểu Hạ, mười vạn đồng tiền kia trả lại cho em." Bạch Thiên Minh cúi đầu, giọng thành khẩn: " biết từng làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ , thực xin lỗi em. xin em tha thứ, chỉ muốn cho em biết, biết sai rồi."

      "Viện trưởng bảo đến vì những lời này sao?" Diệp Hiểu Hạ thở dài, tuy khẩu khí cứng rắn như lúc nãy, nhưng cũng có dấu hiệu mềm hoá: "Tôi biết, tôi rất mệt, các người về trước ."

      ", Hiểu Hạ, còn có việc khác." Bạch Thiên Minh thấy Diệp Hiểu Hạ lời đuổi khách, cũng vô nghĩa nữa, thẳng ra ý đồ của mình: " biết bản lĩnh của , muốn trong khoảng thời gian ngắn lấy hơn trăm nhiều vạn có khả năng, hỏi viện trưởng có cách gì có thể phạm pháp nhưng kiếm nhiều tiền , viện trưởng bảo tới hỏi em, cho nên, ..." Giọng ta dần dần thấp xuống: "Cho nên, tới hỏi hỏi em."

      Diệp Hiểu Hạ cũng lập tức trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Bạch Thiên Minh rất lâu, có thế này mới đứng lên : "Có thứ này có lẽ biết." xong ý bảo Bạch Thiên Minh theo vào phòng ngủ.

      Bạch Thiên Minh theo vào phòng ngủ, Thư Tiểu Mãn cũng lập tức theo vào phòng ngủ.

      Nhìn máy trò chơi màu lam đặt ở phòng ngủ kia, Bạch Thiên Minh sững sờ ở đó, qua lâu về sau mới tìm được giọng của mình: "Em dựa vào Cực Hạn kiếm tiền sao?"

      "Ở trong mắt , có lẽ trò chơi chỉ là cách giải trí, nhưng là, đối với tôi mà , nó lại là thủ đoạn mưu sinh." Diệp Hiểu Hạ chậm rãi tới ngồi xổm trước máy trò chơi, ngón tay lướt qua khoang bóng loáng kia. Lại tiếp là may mắn, tam gia kia dù bắt mình , cũng lấy máy trò chơi này.

      Bạch Thiên Minh khỏi. Lúc , ta cúi đầu rất sâu với Diệp Hiểu Hạ, lại xin lỗi, cũng gì khác.

      Thư Tiểu Mãn cũng theo ta, nhưng trước khi , tiểu nha đầu này ôm nhiệt tình và hiếu kỳ trước nay chưa có với máy trò chơi này, ríu ra ríu rít làm hòa dịu khí lạnh như bang giữa Diệp Hiểu Hạ và Bạch Thiên Minh.

      Tiễn hai người, thế này Diệp Hiểu Hạ mới cảm thấy cả người đều muốn rời ra từng mảnh, hỗn loạn rửa mặt chải đầu rồi ngủ mất.

      Sáng ngày hôm sau Diệp Hiểu Hạ theo thường lệ đưa cơm cho Trầm Hoan, giữa trưa trở về, thấy thời gian còn sớm, vào trò chơi. Lúc này cũng lập tức vào trò chơi, mà là lẳng lặng nằm trong khoang trò chơi, thưởng thức hoạt hình của《 cực hạn OL》.

      Ban đầu vội vàng kiếm tiền, chưa từng có thời gian nhàn nhã làm chuyện như vậy. Thường thường vào máy trò chơi lập tức trực tiếp login vào trò chơi, nào có xem qua cảnh đẹp phô thiên cái địa, chuyện xưa rung động đến tâm can.

      Nợ nần biến mất, cả người cũng trở nên thoải mái. Diệp Hiểu Hạ đứng bên cạnh sông đào bảo vệ đế đô, trong lúc nhất thời biết mình muốn làm gì, chỉ ngốc nghếch nhìn dòng chảy trong suốt từ sông đào bảo vệ chảy vào, bên trong cư nhiên còn có ít cá hình dạng khác nhau bơi qua bơi lại, là đáng .

      ngẩn người ở nơi này, bỗng nhiên, có người đứng trước mặt , hỏi: "Xin hỏi có phải hội trưởng Cửu Trọng Thiên Diệp Hiểu Hạ ?"

      Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy là nam tử khuôn mặt trẻ tuổi sạch thanh tú, ta mặc thân giáo phục đan sĩ màu xanh, nhìn từ giáo phục kia, người này ít nhất ngoài bảy mươi lăm cấp. Nhưng, Diệp Hiểu Hạ xác nhận mình cũng biết ta.

      Đối với câu hỏi nam tử này đặt ra, Diệp Hiểu Hạ sửng sốt ba giây, mới xem như phản ứng lại. quả thân phận là hội trưởng Cửu Trọng Thiên, vì thế gật gật đầu: "Đúng vậy, là tôi."

      "Tôi là hội viên của Cửu Trọng Thiên, tôi tên Như Mặc Thấm Trần." Nam tử này tự giới thiệu chút.

      Vừa nghe là hội viên công hội mình, Diệp Hiểu Hạ khỏi có vài phần thẹn thùng, là hội trưởng đó, nhưng là cũng chỉ có mặt trong mấy ngày lập hội, sau đó cơ bản ở tuyến, giờ bị hội viên nhận ra, cư nhiên biết người ta, là quá xấu hổ .

      "Nga, chào , xin hỏi có chuyện gì sao?"

      Như Mặc Thấm Trần nhìn Diệp Hiểu Hạ, ánh mắt sâu thẳm. Tuy mặt ta có biểu cảm gì, nhưng, Diệp Hiểu Hạ vẫn vì kia ánh mắt chuyên chú mà cảm thấy kỳ lạ. Bỗng nhiên ta mở miệng : "Tôi muốn biết ý nghĩa thành lập công hội này là gì?"

      "Như thế nào?" Diệp Hiểu Hạ nhìn biểu cảm nghiêm túc của Như Mặc Thấm Trần, cảm thấy chuyện này hơi đúng.

      "Nếu chỉ vì chơi đùa, hôm nay tôi hao phí thời gian tới tìm là lãng phí hoàn toàn. Nếu kiến lập vẫn có chút khát vọng, như vậy tôi muốn biết loại tình huống này của công hội đến cùng là chuyện gì xảy ra? làm hội trưởng có thể cho tôi lời giải thích ?" Mặt Như Mặc Thấm Trần biểu cảm, nhưng, cũng có thể cảm thấy phẫn nộ phát ra từ nội tâm.

      "Chuyện gì?" Biểu cảm Diệp Hiểu Hạ cũng nghiêm tức lên: "Ngượng ngùng, thời gian trước vì việc tư mà tôi luôn luôn thể login, biết là chuyện gì, nếu để ý, có thể ràng chút cho tôi ?"

      " biết?" Như Mặc Thấm Trần vì lời của Diệp Hiểu Hạ, biểu cảm hơi hơi thay đổi. Nếu vừa rồi là có thể cảm giác được phẫn nộ, bây giờ, vẻ mặt của ta từ đầu chí cuối thuyết minh phẫn nộ rồi.

      "Tôi quả biết chuyện gì." Diệp Hiểu Hạ nhìn ta nhăn mày và mũi thở hơi hơi mở ra trong lòng trần xuống.

      "Được rồi, biết. Trúc Nhận Ngàn Trần, Máng Xối Hoa Lưu, Điền Gia Nhị Thiếu Gia ỷ vào thân phận quản lý viên lấy dược thành phẩm trong kho hàng bán cư nhiên biết!! phải bọn họ và bọn họ là bạn tốt trong thực sao? phải bọn họ việc này đều là cho phép sao? Giờ với tôi biết! Diệp Hiểu Hạ, đừng tưởng rằng là hội trưởng, là dược sư đại tông sư duy nhất trong cả trò chơi ỷ thế hiếp người biết xấu hổ như vậy!"

      Nghe Như Mặc Thấm Trần , Diệp Hiểu Hạ trợn mắt há mồm, trong đầu loạn thành mảnh.


      _Hết chương 113_
      Last edited by a moderator: 25/9/16
      B.Cat thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 114: Bánh Bao

      Hình như trong lòng Như Mặc Thấm Trần cất giữ rất nhiều chuyện, ta cứ đứng trước mặt Diệp Hiểu Hạ thao thao bất tuyệt phát tiết như vậy. Tuy giọng ta lớn, nhưng ngữ điệu lại vô cùng nghiêm túc, thậm chí có thể là phẫn nộ .

      Cứ nghe như vậy, chuyện, Diệp Hiểu Hạ cũng có thể cảm thấy ta nhận được đãi ngộ công bằng, vốn định chen vào . Nhưng nhìn thấy Như Mặc Thấm Trần có ý tứ dừng đề tài, cũng vội vàng đánh gãy lời của ta. Loại cảm giác này thực ra biết, làm người trong lòng có chuyện cần phát tiết cứ việc cho ta phát tiết là được rồi, chỉ cần chuyện ra, trong lòng sảng khoái, như vậy cái gì cũng dễ.

      Nhưng nếu giờ phút này đánh gãy ta phát tiết, tranh chấp với ta, chỉ sợ làm ra phiền toái cần thiết.

      Vì thế, ngậm lại cái miệng muốn , lẳng lặng nghe Như Mặc Thấm Trần , thuận tiện sửa sang lại tình huống trong lời của ta.

      , bị Như Mặc Thấm Trần làm phát hoảng, tuy cũng hiểu trong đó xảy ra biến cố gì, nhưng, thể phủ nhận, nếu Như Mặc Thấm Trần , như vậy việc làm của bọn Trúc Nhận Ngàn Trần là quá phúc hậu !

      Quả trong lòng Như Mặc Thấm Trần có ngọn lửa, hơn nữa ngọn lửa này cháy thời gian rất dài. Trong thời gian này bởi vì bọn Trúc Nhận Ngàn Trần làm chuyện này mà rất nhiều người lui hội, tuy Như Mặc Thấm Trần có cảm tình với hội trưởng công hội Diệp Hiểu Hạ, nhưng là vì nghẹn hơi, ta giống những người khác tự nhận hay ho rời khỏi.

      Cho tới bây giờ ta luôn là người thẳng thắn, cho nên, luôn nghĩ cho dù muốn cũng phải ra ý kiến, cho nên hôm nay Diệp Hiểu Hạ vừa login, ta lập tức bỏ qua chuyện làm ăn mình sắp bàn xong vọt lại.

      Như Mặc Thấm Trần nhìn gương mặt thanh tú của Diệp Hiểu Hạ ngay từ đầu kinh ngạc thành bình tĩnh cuối cùng khẽ nhíu mày, giọng diệu cũng chậm lại, ta bắt đầu ý thức được có phải mình thẳng thắn lại làm hỏng mọi chuyện. Cho tới bây giờ ta luôn biết đến tính tình của mình cũng làm người khác vui vẻ, cho nên ta thường xuyên tự nhắc mình ít , nhưng, chuyện lần này là nghẹn lâu lắm, cư nhiên bỗng chốc nhịn xuống được.

      Đại khái là ý thức được mình quá xúc động, giọng của ta cũng từ kích động trở nên dần dần bằng phẳng lại. Cuối cùng ta cười khổ thở dài hơi, có vẻ hơi ủ rũ: "Lại thực ra chuyện này có bao lớn, chỉ là chút dược và trang bị, có lẽ là tôi quá hưng sư động chúng ..."

      ", có chuyện này." Diệp Hiểu Hạ lắc đầu, dùng mỉm cười trấn an Như Mặc Thấm Trần.

      Tươi cười của như mang theo ma lực, tuy thoạt nhìn bình thản gợn sóng, nhưng, lại như hồ nước trong suốt thấy đáy kích động mở ra, trong khoảnh khắc vây quanh người ta, làm cho toàn thân người ta nảy sinh tình cảm ấm áp.

      Như Mặc Thấm Trần nhìn tươi cười của Diệp Hiểu Hạ, cũng tự chủ được cười cười, nhưng so với tươi cười thư hoãn của Diệp Hiểu Hạ, t tươi cười ràng có loại mất tự nhiên xấu hổ. ta lắc lắc đầu: "Quên , coi như hôm nay tôi chưa từng tới quá , tôi còn có việc trước bước."

      Diệp Hiểu Hạ lại vội vàng gọi ta lại: " yên tâm, chuyện này tôi nhất định cho công đạo."

      quản giả, có thể được đến câu hứa hẹn như vậy, Như Mặc Thấm Trần cũng cảm thấy hôm nay tới nơi này xem như đáng giá. ta nhàng gật gật đầu: " phải cho tôi công đạo, là cho người trong hội công đạo. Dù sao lúc đó đến nhập hội, thực ra chúng ta đều đến vì dược sư đại tông sư là ."

      Càng như vậy, càng xông ra trọng điểm là thân phận dược sư đại tông sư của mình, Diệp Hiểu Hạ lại càng thấy chua xót. gật gật đầu, lại lần trịnh trọng hứa hẹn: "Giờ tôi thể biện bạch thế nào, nhưng, ta nhất định cho mọi người công đạo, xin cho tôi chút thời gian được ?"

      Ánh mắt của trước mặt là trong suốt thấy đáy, con ngươi trắng đen ràng nhìn ra có bất luận ý sợ hãi nào. Bỗng nhiên Như Mặc Thấm Trần cảm thấy người có được đôi mắt như vậy nhất định lương thiện, hoặc , là chính trực. ta nghĩ, nhận thức như vậy thực ra hơi buồn cười, nhưng, ta vẫn gật gật đầu: "Được, tôi cùng thông báo tiếng với bạn bè quen biết."

      Hai người thêm bạn tốt, từ biệt như vậy.

      Sau khi Diệp Hiểu Hạ tiễn bước Như Mặc Thấm Trần, chuyện thứ nhất là liên hệ Túy Lí Thiêu Đăng, nhưng ta cũng ở tuyến. Việu Thiêu Đăng ở tuyến làm hơi hơi cảm thấy chuyện hơi khó giải quyết, nhưng suy xét hồi, Diệp Hiểu Hạ xoay người tới chỗ bán đấu giá.

      Cơ hồ mười ngày login, người trèo lên cấp tám mươi hơi nhiều, xem ra quần áo khéo léo tinh xảo khó có. Trong đám quần áo người chơi ngăn nắp trung gian như vậy, Diệp Hiểu Hạ còn mặc trang bị ba bốn mươi cấp có vẻ hơi thất sắc. Nhưng, cũng may chỗ bán đấu giá này, từ trước đều là nhìn trong túi bạn có bao nhiêu tiền, mà nhìn mặc mặc xinh đẹp bao nhiêu.

      bồi hồi bên vài cái cửa sổ bán đấu giá , rốt cục chen vào cửa sổ tương đối rộng rãi, mở ra thương phẩm gửi bán, tìm dược phẩm mà cẩn thận tra tìm.

      Tuy cũng có tìm được tên mấy người Trúc Nhận Ngàn Trần, nhưng, Diệp Hiểu Hạ lại phát người bán đấu giá dược phẩm và trang bị số lượng lớn, hơn nữa làm ăn tốt lắm. Tên của ta là Bánh Bao.

      Diệp Hiểu Hạ cũng biết người này, nhưng, lại cảm thấy hơi thích hợp. Giờ dưới tình huống các đại công hội thu mua dược phẩm và trang bị số lượng lớn, còn có người lấy ra nhiều loại cao cấp thương phẩm thế này, thế khinh thường. Người này có lai lịch gì?

      Đột nhiên, nghĩ đến người. Vì thế lập tức xoay người ra khỏi nơi bán đấu giá, mới ra cửa, lập tức mật người này.

      "Lục Nguyệt, có ?"

      Cơ hồ là đồng thời, Lục Nguyệt Vi Lam nhắn lại cho . đoán trước được, mới Lục Nguyệt Vi Lam nhận mật ngữ, lập tức dùng loại giọng hưng phấn khó nén cười chào hỏi: "Hello Hello, Hiểu Hạ thân ái của tôi, có phải vô cùng nhớ tôi ?"

      "Nếu tôi nhớ, có phải giận ?" Diệp Hiểu Hạ nghe giọng vui vẻ kia của , cảm thấy u trong lòng đều được xua tan ít.

      "Ha ha, có chút thất vọng." Lục Nguyệt Vi Lam tiếp tục cười: "Thế nào? Muốn lộ ra với tôi bí mật làm thế nào trở thành đại tông sư hả? Tôi chăm chú lắng nghe."

      "Cái này miễn." Diệp Hiểu Hạ cũng tiếp tục ba hoa với , trực tiếp vào thẳng chủ đề: "Lục Nguyệt, Yến tử lâu các có phải mua bán tin tức ?"

      "Phải, chúng tôi bán bất luận tin tức gì cho bất luận kẻ nào, bao gồm bán cho đoàn phóng viên diễn đàn. Xem ra, muốn mua tin tức từ tôi?"

      "Uh, tôi muốn biết thân phận người, vào các mối quan hệ giao tế của ta."

      "Giá mỗi người giống nhau, đại thần rất quý, người bình thường tương đối rẻ. Người muốn mua này là đại thần hay là cái gì?"

      "Cái này tôi cũng biết, tôi chỉ biết, ta tên Bánh Bao."

      Khi Diệp Hiểu Hạ ra tên này, Lục Nguyệt Vi Lam sửng sốt chút, chần chờ lập tức khiến cho Diệp Hiểu Hạ chú ý, cẩn thận hỏi: "Thế nào? Người này rất khó giải quyết?"

      Lục Nguyệt Vi Lam nắm tóc, thở dài hơi: "Theo đạo lý, theo đạo đức nghề ngiệp tôi nên nhiều, nhưng, Hiểu Hạ chúng ta tốt xấu cùng trải qua sinh tử, tôi nhiều câu. Người này có ít người đến hỏi thăm, sao cũng theo góp tiền?"

      "Rất nhiều người hỏi thăm?" Điều này khiến Diệp Hiểu Hạ ngờ: "Có những người nào?"

      "Cái này tôi thể . Nhưng, gần đây người này rất nóng, ta là đại bán gia trong bán đấu giá, từ dược phẩm đến trang bị, từ đá quý đến tài liệu, ta bán cái gì cần có có. Mấy ngày hôm trước rất điên cuồng, muốn san bằng nơi bán đấu giá luôn, mấy ngày nay thu liễm ít, nhiều như vậy nữa." Lục Nguyệt Vi Lam lời mình có thể cho Diệp Hiểu Hạ.

      "Được rồi, mua tin tức người này muốn bao nhiêu tiền?" Diệp Hiểu Hạ vừa nghe Lục Nguyệt Vi Lam như vậy, trong lòng càng cảm thấy Bánh Bao này vô cùng có vấn đề.

      Nhưng ngờ, Lục Nguyệt Vi Lam cũng chuyện lấy tiền, chỉ : "Người này ít người đến tra xét, cũng cần phí công phu gì, tôi tính bán nhân tình cho , thu tiền. Thực ra ta là người chơi phổ thông, cấp bậc đủ, giờ mới cấp sáu mươi chín, thương khách. Giao tế của ta... Bình thường rất nấp, cơ hồ rất ít có xuất với người khác, nhưng..."

      đến chỗ này Lục Nguyệt Vi Lam cố ý tạm dừng chút, như là đặc biệt muốn thấy Diệp Hiểu Hạ sốt ruột. Quả nhiên Diệp Hiểu Hạ rất vội, vội vã dồn dập thúc giục : "Nhưng cái gì, chuyện với đừng thở mạnh, gấp chết người rồi!"

      Có được hiệu quả mình vừa lòng, Lục Nguyệt Vi Lam vừa cười hì hì: "Nhưng, mấy ngày hôm trước chúng tôi phát mỗi ngày ta ở thời gian cố định và địa điểm cố định tiếp xúc vài người cố định."

      "Ai?" Trái tim Diệp Hiểu Hạ treo lên cổ họng .

      "Có người biết, hai người khác, người tên là Máng Xối Hoa Lưu, người tên là Điền Gia Nhị Thiếu Gia."

      Giọng Lục Nguyệt Vi Lam khi chuyện cũng nặng, như giọng điệu ngày xưa của , mang theo giọng mềm đặc biệt của vùng Giang Chiết, ấm áp, dịu dàng, nghe tiến trong lỗ tai như được xoa dịu, thoải mái vô cùng. Nhưng giờ khắc này, giọng vừa mềm vừa ấm của lại khiến Diệp Hiểu Hạ nghe như Ngũ Lôi Oanh đỉnh, nửa ngày cũng hồi phục được.

      Thấy đối phương nửa ngày có động tĩnh, Lục Nguyệt Vi Lam hơi kỳ lạ, liên tục kêu Diệp Hiểu Hạ vài tiếng, thế này Diệp Hiểu Hạ hàm hàm hồ hồ đồng ý với vài tiếng, cấp tốc kết thúc đối thoại. Hôm nay là thế nào?

      Nếu , khi Như Mặc Thấm Trần cho chuyện bọn Trúc Nhận Ngàn Trần dùng danh hào của cầm dược phẩm tài liệu trong công hội kiếm lời túi tiền riêng mang cho khiếp sợ, như vậy giờ tin tức Lục Nguyệt Vi Lam mang cho cũng là khiến Diệp Hiểu Hạ có loại đau điếng người.

      Đó là nhục nhã bị lừa gạt bị phản bội thậm chí là bị giẫm lên.

      Loại nhục nhã này cũng xa lạ, bởi vì, lâu trước đây, Bạch Thiên Minh cũng từng cho trải qua cảm xúc này.

      Đứng phía trước bán đấu giá , tuy rằng ánh mặt trời ấm áp chiếu người , nhưng Diệp Hiểu Hạ lại cảm thấy rét lạnh chui từ dưới đất lên, từ lòng bàn chân tiến vào làn da, tiến vào trong máu, tiến vào trong xương tủy.

      _Hết chương 114_

      Last edited by a moderator: 25/9/16
      B.Cat thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 115: để lại tiếc nuối


      "Bạn tìm kiếm người chơi 'Trúc Nhận Ngàn Trần' tạm thời ở tuyến, xin lát sau tiếp tục tìm kiếm."

      "Bạn tìm kiếm người chơi 'Máng Xối Hoa Lưu' tạm thời ở tuyến, xin lát sau tiếp tục tìm kiếm."

      "Bạn tìm kiếm người chơi 'Điền Gia Nhị Thiếu Gia' tạm thời ở tuyến, xin lát sau tiếp tục tìm kiếm."

      Diệp Hiểu Hạ ngồi ghế đá bên hoa viên quảng trường đế đô, ngừng gọi ba người Trúc Nhận Ngàn Trần, từ đầu là phẫn nộ, phiền lòng nôn nóng mãi cho đến thất vọng cuối cùng bây giờ biến thành tâm bình khí hòa, cũng biết mình đến cùng gọi ba người này bao nhiêu lần.

      Bỗng nhiên nhận được tin tức: "Hiểu Hạ, sao lên đây?"

      Là Túy Lí Thiêu Đăng, cư nhiên là Túy Lí Thiêu Đăng. Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, nhớ được lúc nãy ngồi ở chỗ này vẫn là giữa trưa, giờ đế đô đều bị vòng mặt trời đỏ bao phủ, thoạt nhìn thời gian trôi qua lâu .

      tạm thời buông việc tiếp tục gọi ba người Trúc Nhận Ngàn Trần, trực tiếp chuyển đối thoại của Túy Lí Thiêu Đăng. Giờ trong lòng rất nặng nề, có trong nháy mắt dĩ nhiên là ai cũng tin tưởng. Thậm chí tại khắc này, cũng nhịn được hoài nghi có phải Túy Lí Thiêu Đăng cũng cùng bọn Trúc Nhận Ngàn Trần tham gia chuyện này .

      "Chẳng lẽ tôi thể login sao?" Khẩu khí cũng quá tốt, biết là do chờ đợi quá lâu, hay là phẫn nộ vì bị phản bội, tóm lại khẩu khí của lúc này nghe qua vui vẻ.

      "Sao vậy?" Tự nhiên Túy Lí Thiêu Đăng có thể cảm thấy thoải mái.

      " có biết chuyện bọn Trúc Nhận Ngàn Trần ?"

      "Trúc Nhận Ngàn Trần?" Túy Lí Thiêu Đăng hơi hơi sửng sốt, bỗng nhiên trong lòng hơi bất an: "Bọn họ thế nào?"

      "Như thế nào? Chẳng lẽ biết sao?" Túy Lí Thiêu Đăng mê mang biết vì sao lại khiến Diệp Hiểu Hạ nổi trận lôi đình, giọng của nhịn được cao lên, "Bọn họ vào công hội thế nào!"

      "Ngày đó sau khhi logout, bọn họ lại đây tìm tôi, ngừng bám theo tôi, tôi đành phải cho bọn họ vào công hội, sau đó Điền Gia Nhị Thiếu Gia lại luôn luôn tìm tôi, cuối cùng đành phải cho tôi thân phận quản lý viên , tôi lúc đó cho ta thân phận này cho quyền hạn thêm người, cho nên ta hẳn thể tùy tiện thêm người vào." Túy Lí Thiêu Đăng còn hiểu ra sao, biết sao lại thế này, chỉ là tình huống ngày đó lần.

      "Vậy sau này sao! Chuyện sau này sao!"

      "Sau này? Ngày thứ hai tôi công tác, luôn luôn có thời gian login, hôm nay giữa trưa mới đến nhà, cho nên giờ mới login. Bọn họ thế nào?" Túy Lí Thiêu Đăng liên tục hỏi, sau đó còn : " ở quảng trường đế đô phải , ở đó chờ tôi, tôi lập tức qua ."

      có bao nhiêu thời gian, Túy Lí Thiêu Đăng đến bên người Diệp Hiểu Hạ, Diệp Hiểu Hạ có thế mọi chuyện với ta lần. Nhưng chủ quan mà kết luận cái gì, chỉ tận lực mang theo cảm xúc mà khách quan tự thuật mọi chuyện, "Tôi chỉ biết có như vậy."

      Nghe xong Diệp Hiểu Hạ tự thuật, mày Túy Lí Thiêu Đăng đều nhíu lại, ta mạnh mẽ vỗ bàn đá trước mặt đứng lên, vô cùng tức giận: "Đám hỗn đản này! Tôi cứ vì sao nhất định phải vào công hội, vì sao nhất định phải làm quản lý viên, hóa ra căn bản là phải quá mê quyền chức, mà là coi trọng đồ trong kho hàng công hội !"

      "Thực ra, đến giờ tôi cũng quá xác định là bọn họ làm." Diệp Hiểu Hạ híp mắt, nhìn tịch dương đỏ giống như muốn thiêu cháy, nhìn ra có cái gì biểu cảm.

      "Sao? Như vậy mà còn tin tưởng bọn họ nữa?"

      Diệp Hiểu Hạ cũng lập tức trả lời Túy Lí Thiêu Đăng, chỉ quay đầu lẳng lặng nhìn Túy Lí Thiêu Đăng, lát sau mới : ", tôi cũng muốn bao che ai, cũng muốn oan uổng ai. Chuyện này khiến tôi phẫn nộ, nhưng, tôi muốn tự mình nghe bọn họ đáp án với tôi."

      "Nếu bọn họ thừa nhận sao?"

      Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ nở nụ cười, tiếp theo đứng lên, vỗ vỗ áo choàng người, hít hơi sâu, nhìn về phía Túy Lí Thiêu Đăng lộ ra biểu cảm dịu dàng chỉ mới có: "Thiêu Đăng, có biết thủ lĩnh tổ chức huyết tinh tinh lọc là ai ?"

      Nghe câu hỏi Diệp Hiểu Hạ, nhìn tươi cười của , Túy Lí Thiêu Đăng ngây ngẩn cả người, dừng đủ ba giây ta mới hơi hơi kinh ngạc: "Hiểu Hạ, ..."

      Diệp Hiểu Hạ chỉ nhợt nhạt cười, sau đó xoay người chậm rãi đến xa xa: "Hôm nay, có người hỏi tôi, vì sao phải chơi trò chơi, tôi ngồi ở chỗ này buổi trưa, cuối cùng tôi nghĩ ra đáp án."

      "Phải ? Đáp án của là..."

      " quản, lúc ban đầu tôi vào trò chơi có mục đích gì, nhưng giờ tôi thích trò chơi này, tôi thích nó. Bởi vì thích, cho nên, dù dù hận, tôi muốn để lại tiếc nuối."

      Bóng lưng gầy yếu, nhưng lại rất thẳng.

      Túy Lí Thiêu Đăng hoảng hốt nhớ lại, từng qua, khi vào trò chơi là tiểu Bạch, điều chỉnh dung mạo chọn là tùy cơ, kết quả chỉ có tóc biến thành dài, còn đều thay đổi. Hóa ra người lớn trong nhà từng , người có lưng thẳng, nhất định là người có tính cách chấp nhất mà kiên nghị.

      Nếu đây là , như vậy trong Diệp Hiểu Hạ thực có phải phải cũng là như thế này?

      Tịch dương lửa đỏ rơi người Diệp Hiểu Hạ, ở xung quanh điêu khắc vòng ánh sáng màu vàng, vô cùng chói mắt.

      Đột nhiên, quay đầu lại, nhìn Túy Lí Thiêu Đăng : "Chuyện này, Thiêu Đăng đừng nhúng tay ."

      nhúng tay? Túy Lí Thiêu Đăng ngây ngẩn cả người, sau đó lắc đầu: "Chuyện này làm sao có thể? Nếu phải tôi thêm bọn họ cũng xảy ra chuyện như vậy, giờ bảo tôi đếm xỉa đến thế nào?"

      ", đây là chuyện của tôi." Diệp Hiểu Hạ chậm rãi mỉm cười: "Có số việc nhất định phải tự mình làm, mới cam tâm được."

      Túy Lí Thiêu Đăng vốn muốn cái gì, nhưng cuối cùng cũng ra, ta chỉ nhìn khuôn mặt Diệp Hiểu Hạ bị tịch dương nhuộm thành màu đỏ kia thở dài hơi, thỏa hiệp với .

      Mãi cho đến trước khi logout, Diệp Hiểu Hạ vẫn luôn tìm tìm ba người Trúc Nhận Ngàn Trần, tuy có kết quả gì như trước, nhưng khiến thấy uể oải chút nào.

      Hạ tuyến, vội vội vàng vàng đưa cơm cho Trầm Hoan. Chiếu lệ thường Tang Chẩm Lưu lại cọ cơm trong phòng bệnh, ăn ít nhất nửa cơm bệnh nhân. ta ăn cơm là lang thôn hổ yết, đều người ăn cơm nhanh đều là mập mạp, nhưng Tang Chẩm Lưu nhìn ra có dấu hiệu béo phì chút nào, dáng người tốt làm cho người ta ghen tị.

      ta tựa vào giường quản lý, vừa đánh ợ no nê vuốt bụng trướng lên, vừa tùy tiện dùng cây tăm xỉa răng, động tác có chút tao nhã nào, chút cũng hợp với khuôn mặt đẹp trai chuyên lừa của ta.

      Trầm Hoan chậm chạp ăn cơm như trước, nâng mắt lên liếc mắt nhìn Tang Chẩm Lưu cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, lơ đãng : "Nếu để phụ nữ thấy bộ dạng này của , hình tượng vất vả duy trì mất nhiều hơn được ."

      "Giờ có phụ nữ mà." Tang Chẩm Lưu lập tức cợt nhả nhìn Trầm Hoan: "Tôi có bao nhiêu lâu có nghe thấy nhiều như vậy!"

      Trầm Hoan xem như có nghe thấy, tiếp tục ăn cơm, chỉ là giương mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ ngồi ở bên. Diệp Hiểu Hạ nhất thời đại quẫn, mà hình như Tang Chẩm Lưu cũng hiểu ý tứ Trầm Hoan, vì thế hắc hắc cười: "Hiểu Hạ à, tôi cũng phải là nhằm vào . biết , tôi thích đều là loại phụ nữ trước nổi sau vểnh, còn , còn chưa nẩy nở, nên tiếp tục nỗ lực."

      đầu Diệp Hiểu Hạ đều là hắc tuyến, vểnh vểnh lên lông mày: "Lớn lên như loại thích hả?"

      "Đương nhiên đương nhiên, như vậy là tốt nhất..."

      "Đời trước tôi có làm chuyện gì thương thiên hại lý."

      "..."

      Hai cái người lại chuyện tào lao hồi, cuối cùng Trầm Hoan ăn cơm xong, Diệp Hiểu Hạ thu thập cặp lồng cơm, tính toán về. Bỗng nhiên Tang Chẩm Lưu chút hoang mang mở miệng: "Ngày mai ta cắt chỉ, hôm nay giúp ta tắm rửa cái ."

      " cần." Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp trả lời, Trầm Hoan cũng lời cự tuyệt. Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn Trầm Hoan ngồi giường bệnh, chỉ thấy cúi đầu, tóc mềm mại che khuất gò má, nhưng, lại vẫn là có thể theo khe hở sợi tóc trông được thấy hai gò má hơi hơi đỏ ửng."Tôi có thể tự mình."

      "Nếu miệng vết thương nhiễm trùng, có biết hậu quả là thế nào." Tang Chẩm Lưu đếm xỉa móc móc lỗ tai, biểu cảm xem kịch vui đáng đánh đòn.

      " cần." Trầm Hoan ngẩng đầu lên, lạnh lùng trừng Tang Chẩm Lưu, nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Tang Chẩm Lưu này bị nghiền xương thành bột rồi.

      "Nếu , hi vọng tôi đến?" Tôing Chẩm Lưu tiếp tục cợt nhả.

      "Tôi, , , cần." Lúc này giọng Trầm Hoan kết băng, tuy thời tiết lúc này hơi lạnh, nhưng ta vừa mở miệng, ngay cả Diệp Hiểu Hạ đứng bên cũng có thể cảm thấy nhiệt độ khí trong phòng đột nhiên giảm xuống chỉ mười độ.

      "Được rồi được rồi." Tang Chẩm Lưu vừa thở dài, vừa buông tay, ôm bả vai Diệp Hiểu Hạ ra ngoài: " là, trưởng thành chút cũng tốt chơi, vẫn là hồi chơi vui, vừa ngốc vừa dễ lừa."

      Diệp Hiểu Hạ nghe Tang Chẩm Lưu nhịn được nhìn thoáng qua Trầm Hoan vẻ mặt khối băng, là tưởng tượng ra hồi người này là dáng vẻ gì . Tay bỗng nhiên bị người kéo lại, Diệp Hiểu Hạ nhìn lại, thấy là Trầm Hoan.

      Tay ấm áp, làm cho người ta nhịn được quyến luyến.

      Nhưng, hành động này khiến Diệp Hiểu Hạ rất là ngoài ý muốn, sau đó, thấy Trầm Hoan lấy ra cây dao ngắn tinh xảo bỏ vào trong tay Diệp Hiểu Hạ, tiếp đó giương mắt nhìn xem Diệp Hiểu Hạ, chậm rãi : "Đối phó người xấu, từ xương sườn thứ tư bên trái đâm vào, có thể đao trí mạng."

      Diệp Hiểu Hạ còn chưa phản ứng lại, Tang Chẩm Lưu bên oa oa kêu lên: " rất xấu đó, Trầm Hoan, sao có thể đối xử với tôi như vậy! Tôi là ân nhân cứu mạng của ! Ngươi biết cái gì là ân nhân cứu mạng ? ! !"

      Trầm Hoan chút nào để ý Tang Chẩm Lưu, chỉ là nằm xuống, kéo chăn lên khép mắt lại, với Diệp Hiểu Hạ: "Ngày mai gặp."

      Phương thức hai người này ở chung là làm cho người ta... Diệp Hiểu Hạ nhịn cười, nhưng là ánh mắt lại cong thành vầng trăng khuyết. Ra khỏi phòng bệnh, và Tang Chẩm Lưu cùng hồi, Tang Chẩm Lưu quay đầu nhìn : "Ngày mai Trầm Hoan có thể xuất viện, đưa ta về nhà ."

      "Tôi đưa ta?"

      "Tôi bề bộn nhiều việc ." Tang Chẩm Lưu vỗ vỗ đầu vai : "Tính giúp tôi chăm sóc thế nào?"

      Thế nào? có thể cự tuyệt ?

      _Hết chương 115_
      Last edited by a moderator: 25/9/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 116: cùng đường

      đồng ý với Tang Chẩm Lưu ngày mai đưa Trầm Hoan về nhà, như vậy biết ngày mai còn phải chậm trễ bao nhiêu thời gian. Cho nên hồi đến nhà Diệp Hiểu Hạ lập tức login, giờ trong trò chơi có việc quan trọng cần hoàn thành.

      Tục ngữ thế này, đến sớm, bằng đến khéo.

      Diệp Hiểu Hạ mới vừa login chuẩn bị tiếp tục tìm Trúc Nhận Ngàn Trần, thấy ba người lần lượt login. Dù ngay từ đầu quyết tâm thế nào, dù vừa rồi có bao nhiêu hùng hổ, giờ khắc này, Diệp Hiểu Hạ nhìn ba cái tên quen thuộc lại xa lạ danh sách bạn tốt vậy mà có cảm giác hiểu mờ mịt vây quanh trong khoảnh khắc.

      Thực ra, sợ hãi là đối mặt chân tướng .

      Có đôi khi làm người quá nghiêm cẩn thường thường là cho mang đến cho mình tổn thương, nhưng, có số việc thể nghiêm cẩn. Như vậy, kéo theo là tổn thương thể thừa nhận.

      Chần chờ hồi, cuối cùng Diệp Hiểu Hạ lựa chọn nhắn tin cho Trúc Nhận Ngàn Trần: "Chúng ta gặp mặt được ?"

      mặt ngoài bình tĩnh, nhưng, chỉ có biết, khi nhắn tin này hao phí bao nhiêu dũng khí.

      Đối phương im lặng hồi. Nhưng là chỉ là hồi thời gian như vậy, trong mắt Diệp Hiểu Hạ lại dài như thế kỷ, thậm chí nghĩ Trúc Nhận Ngàn Trần có phải căn bản đồng ý gặp mà trực tiếp logout .

      Nếu là, vậy, Diệp Hiểu Hạ thể nghĩ ra mình có thất vọng cỡ nào.

      Còn may là, Trúc Nhận Ngàn Trần còn chưa làm ra chuyện làm người ta phỉ nhổ và thất vọng như vậy. Cũng biết qua bao lâu, ta : " ở đế đô đúng , bắc thành tứ hợp lâu lầu ba phòng thanh tuyền, lại ."

      xong, ta lại nhiều lời. Diệp Hiểu Hạ cũng có hỏi bất kì câu hỏi nào. chỉ vội vàng đến bắc thành, tiểu Ngũ biết ra lúc nào, ta nhanh chậm theo phía sau Diệp Hiểu Hạ, nhàn nhạt hỏi: " nhất định phải sao?"

      "Vì sao ?"

      " nghĩ phải gì với bọn họ chưa?"

      " Chưa."

      "Vậy còn muốn ?"

      "Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện làm đều là nghĩ xong mới làm sao?" Diệp Hiểu Hạ dừng bước. Quay lại đầu, thấy tiểu Ngũ giật giật khóe miệng.

      "Chuyện này là thể, trong cuộc sống sao có thể đoán trước mọi chuyện."

      "Cho nên, tôi thế nào mới gọi là nghĩ xong?" Diệp Hiểu Hạ cười khổ, sao có thể nghĩ xong chứ, giờ đầu óc rất loạn, ngay cả mở miệng câu nào đầu tiên cũng biết.

      Đế đô bắc thành, tứ hợp lâu, lầu ba phòng thanh tuyền.

      bàn đồ ăn ngon. Tuy Diệp Hiểu Hạ ít đến chỗ này tiêu phí, nhưng nhìn trình độ tinh mỹ của bàn đồ ăn này cũng biết giá xa xỉ. Huống chi tứ hợp lâu này là tửu lâu lịch tao nhã ít có trong bắc thành, vậy bàn đồ ăn như vậy trong này lại càng sang quý .

      Nhưng, đối mặt cảnh đẹp như vậy, mỹ thực như vậy, Diệp Hiểu Hạ lại có khẩu vị gì. ngồi phía bắc bàn bát tiên, đối diện và trái phải phân biệt là Trúc Nhận Ngàn Trần, Máng Xối Hoa Lưu cùng Điền Gia Nhị Thiếu Gia. Tiểu Ngũ tựa vào cột phía sau Diệp Hiểu Hạ, tung bay chơi đùa cây Phi Đao lớn trong tay, hàn quang rạng rỡ.

      Ánh mắt Trúc Nhận Ngàn Trần thu trở về từ tay tiểu Ngũ, chậm rãi, chậm rãi, cuối cùng dừng gương mặt Diệp Hiểu Hạ. Bên môi ta kéo kéo, nhịn được thở dài trong lòng, nên đến chung quy đến. ta quay đầu nhìn nhìn Máng Xối Hoa Lưu và Điền Gia Nhị Thiếu Gia, người cúi đầu biết nghĩ gì, người vùi đầu dùng bữa, giống như mấy ngày ăn cơm vậy.

      ta thở dài hơi, cuối cùng nhìn Diệp Hiểu Hạ lộ ra chút mỉm cười: " lâu thấy, Hiểu Hạ."

      Diệp Hiểu Hạ nhìn ta tươi cười, vậy mà hơi hoảng hốt. đến cùng có bao nhiêu lâu gặp mặt ba người bọn ? tháng? Hai tháng? Hay là càng lâu? Lâu đến chính cũng nhớ .

      Lâu đến mức bọn họ trong trí nhớ của chỉ để lại mấy bóng dáng giúp đỡ khi ở tân thủ thôn, bóng dáng nhợt nhạt.

      "Quả lâu." Diệp Hiểu Hạ giật khóe miệng, vốn muốn cho Trúc Nhận Ngàn Trần cái tươi cười, cho dù là tươi cười ứng phó cũng được, nhưng cuối cùng phát , hư ứng như vậy quả nhiên làm được, chỉ có thể buông tha.

      Ánh mắt Trúc Nhận Ngàn Trần chuyển tới bên, dừng quần áo Diệp Hiểu Hạ. người vẫn mặc là trang bị ba bốn mươn cấp, hơi cũ kỹ, so sánh lại, ba người bọn họ thân trang bị cực phẩm mới tinh biết vì sao hơi chói mắt.

      Trong lúc nhất thời khí lại giằng co xuống, có người mở miệng trước, khí trong phòng trầm trọng làm cho người ta thở nổi.

      Cuối cùng vẫn là Trúc Nhận Ngàn Trần mở miệng trước: "Tìm tôi, có việc sao?"

      Diệp Hiểu Hạ nhìn ba người trong phòng, nhàng chớp mắt, lại chớp mắt. vốn có nhiều chất vấn như vậy, có nhiều phẫn nộ như vậy, có nhiều hoài nghi như vậy muốn trào ra, nhưng giờ lại giống như cái gì cũng quên mất. Cứ như vậy nhìn gương mặt Trúc Nhận Ngàn Trần đếm xỉa đến, nghe ta gọi mình, bỗng nhiên cảm thấy mình ngốc.

      Làm cái gì tới nơi này chứ?

      Hương vị chua sót lan tràn từ đầu lưỡi , trải rộng ra cả khoang miệng, cuối cùng khiến biểu ra biểu cảm giống uống thuốc bắc để đêm vừa đắng vừa lạnh.

      "Là có chút."

      "Nga." Trúc Nhận Ngàn Trần nhìn chằm chằm chua sót bên môi Diệp Hiểu Hạ, chỉ cảm thấy phảng phất có tảng đá áp đè ngực khó chịu. Tay ta tiến vào trong túi, ở trong góc đụng đến trường kiếm đồng thô. ta nhớ, cái chuôi này trường kiếm đồng thô là ở tân thủ thôn Diệp Hiểu Hạ đưa cho ta, thời gian khi đó là tốt đẹp, nhưng, từ khi nào thay đổi hương vị rồi?

      Cuối cùng ta dứt khoát kiên quyết rút tay ra. Nhìn Diệp Hiểu Hạ dao động: "Chuyện gì vậy?"

      "Đồ trong công hội là các ngươi cầm sao?" ta cư nhiên lạnh nhạt như thế, bình tĩnh như thế, Diệp Hiểu Hạ thể nề hà. Cuối cùng, bọn họ chung đường.

      Khi Diệp Hiểu Hạ hỏi ra những lời này, Máng Xối Hoa Lưu ngẩng đầu lên, Điền Gia Nhị Thiếu Gia cũng dừng chiếc đũa ăn cái gì. Bọn họ hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn hai người. Trong ánh mắt của bọn họ có rất nhiều thứ, nhiều đến làm cho người ta phân ràng. Giờ khắc này, bọn họ như Trúc Nhận Ngàn Trần yên tĩnh như giếng cổ, cũng như Diệp Hiểu Hạ vân đạm phong khinh.

      Trúc Nhận Ngàn Trần trả lời, ta chỉ nhìn ánh mắt biểu cảm của Diệp Hiểu Hạ. Chuyện tới giờ ta trả lời trả lời thực ra đều vì quan hệ hai người mà đặt dấu chấm hết thôi.

      Hít hơi sâu, Trúc Nhận Ngàn Trần giật giật khóe miệng, lộ ra vẻ tươi cười: "Nếu, tôi phải sao?"

      Tuy rằng sớm dự liệu được đáp án, nhưng khi Trúc Nhận Ngàn Trần chính miệng trả lời vấn đề này, Diệp Hiểu Hạ vẫn cảm thấy có loại chua xót thể ngăn chặn đánh úp lại . rũ mi mắt, nhàn nhạt thở dài: "Nguyên nhân là cái gì?"

      "Người tìm chỗ cao mà nước tìm chỗ trũng mà chảy, tôi thích đứng ở chỗ cao, lại quá mức lạnh nhạt, lập trường chúng ta bất đồng ngay từ đầu."

      "Cho nên, vì xao xử bất thắng hàn mà lợi dụng tôi?" Diệp Hiểu Hạ nhướng mày, phẫn nộ, chỉ cảm thấy thê lương."Tôi cho chúng ta là bạn."

      "Từng là." Quá lâu, Trúc Nhận Ngàn Trần mới chậm rãi , sau đó ta lấy ra thanh trường kiếm đồng thô, đặt bàn, cười gượng : "Ít nhất đồ đưa tôi, tôi rất quý trọng."

      Nhìn trường kiếm đồng thô nhiễm lên ít màu đồng xanh kia, phảng phất có cái gì trong lòng quay cuồng bên trong vậy. Tay cầm thanh kiếm, ngón tay lướt qua thanh kiếm mất ánh sáng ban đầu, sau đó vểnh vểnh lên khóe miệng, hừ : " là rác rưởi cũ vứt bỏ cũng có người nhặt."

      Giọng lạnh bạc tràn ra từ cánh môi , chui vào trong lỗ tai ba người, sinh đau sinh đau.

      Diệp Hiểu Hạ nhất thời cảm thấy đần độn vô vị, đứng lên, nâng tay thả thanh kiếm kia mặt đất. Trường kiếm đồng thô mất sáng rọi vững vàng chui vào sàn gỗ tùng. trở tay vẽ ra trận Bát Quái, trong nháy mắt sau đường sáng trắng từ tay bay về phía trường kiếm đồng thô kia, thân kiếm lên tiếng trả lời mà đứt đoạn, mất tia sáng rọi cuối cùng thuộc về vũ khí.

      xoay người rời khỏi, tiểu Ngũ theo phía sau .

      Khi tới cửa, hơi hơi nghiêng gò má nhìn ba người, lộ ra tia tươi cười kiên quyết mà xa lạ. Giọng vẫn dịu dàng như nước, : "Bảo trọng."

      Theo bước chân thong thả mà trầm ổn của từng bước xuống lầu, kênh công hội của Cửu Trọng Thiên lên vài tiếng hệ thống thông báo,

      "Hội viên Trúc Nhận Ngàn Trần xử vô ý, phạm sai lầm lớn, bị hội trưởng Diệp Hiểu Hạ trục xuất công hội!"

      "Hội viên Máng Xối Hoa Lưu nhân xử vô ý, phạm sai lầm lớn, bị hội trưởng Diệp Hiểu Hạ trục xuất công hội!"

      "Hội viên Điền Gia Nhị Thiếu Gia nhân xử vô ý, phạm sai lầm lớn, bị hội trưởng Diệp Hiểu Hạ trục xuất công hội!"

      Đây là kết quả tất nhiên, có người cảm thấy có cái gì kinh ngạc .

      Điền Gia Nhị Thiếu Gia nhìn Trúc Nhận Ngàn Trần cười khổ: "Vốn sau này vụ cuối là được rồi, nghĩ tới vẫn bị ta phát ."

      Trúc Nhận Ngàn Trần lại nhìn chằm chằm vào trường kiếm đồng thô bị cắt thành hai đoạn sàn kia, sau đó nhắm mắt, gì.

      Ngay lúc ba người bình tĩnh mảnh, đường tin tức hệ thống thế giới đánh vỡ bình tĩnh ban đầu của bọn họ.

      "Lòng hại người thể có, lòng phòng người thể . Hữu lai hữu vãng đại trượng phu, nhai tí tất báo chân hùng*! Người chơi Diệp Hiểu Hạ bỏ mười vạn hoàng kim mua đầu người Trúc Nhận Ngàn Trần, thời gian đuổi giết ba tháng!”

      *có qua có lại mới là đại trượng phu, có thù tất bào mới là hùng .

      " Lòng hại người thể có, lòng phòng người thể . Hữu lai hữu vãng đại trượng phu, nhai tí tất báo chân hùng! Người chơi Diệp Hiểu Hạ bỏ mười vạn hoàng kim mua đầu người Máng Xối Hoa Lưu, thời gian đuổi giết ba tháng!"

      " Lòng hại người thể có, lòng phòng người thể . Hữu lai hữu vãng đại trượng phu, nhai tí tất báo chân hùng! Người chơi Diệp Hiểu Hạ bỏ mười vạn hoàng kim mua đầu người Điền Gia Nhị Thiếu Gia, thời gian đuổi giết ba tháng!"

      Mua mạng nội dung hệ thống vừa đổi mới, người chơi chỉ cần bỏ ra tiền tài tương ứng là có thể ở quan phủ mua NPC đuổi giết kẻ thù của. Thời gian dựa theo giá bất đồng chia làm ngày, ba ngày, mười ngày, ba mươi ngày, dài nhất là ba tháng. Khi bị quan phủ đuổi giết, người bị đuổi giết thể vào nơi nào phạm vi quan phủ phân bố, bằng bị giết đến 0 cấp.

      Mặc dù có cái này hệ thống tới nay, mua mạng rất nhiều, nhưng, mua ba tháng còn chưa từng có, lại càng muốn bỗng chốc mua ba người đuổi giết ba tháng, càng là trước nay chưa từng có. Trong lúc nhất thời, cả thế giới nổ tung.

      _Hết chương 116_
      Last edited by a moderator: 25/9/16
      B.Cat thích bài này.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489

      Chương 117: nhương Rayane nội


      【 thế giới 】 Ngư Phao Phao: lại thấy mua mạng lại thấy mua mạng! thế giới này sao lại nhiều người thích kết thù như vậy nha?

      【 thế giới 】Bất Tú Cương Quan : tôi có nhìn lầm chứ, mua ba tháng?

      【 thế giới 】Hạ Oa Đích Bình Quả: có nhìn lầm, là ba tháng.

      【 thế giới 】Đông Thiên Kê Kê Ngận Lãnh: tôi làm nhiệm vụ ở trấn hoa đào Giang Nam, có vị ấy ca ca tỷ tỷ biết lão khất cái ở đâu ? Có thể chút cho tôi tôi chứ? Tôi tìm thời gian dài, cám ơn nha!

      【 thế giới 】Nhất Thiết Cân Đảng Tẩu: mười vạn khối mười vạn khối! Mười vạn khối tiền thực đó ! Quá có tiền rồi! Tôi ăn xài cũng mất năm tháng mới có mười vạn khối! Cư nhiên dùng tới giết người!

      【 thế giới 】 Miên Thiêm: tôi sát! Dược sư đại tông sư cấp là có tiền mà! Ra tay là hào phóng! Đây đâu phải dùng tiền mua mạng, quả thực là dùng tiền đè người mà! Ba người, ba mươi vạn, có phải đốt tiền ! Có tiền quyên điểm cho hội Chữ Thập Đỏ , đến khoe khoang có cái lông dùng!

      【 thế giới 】 Kinh Thiên Tiểu Hồ Ly: Đau cái lông á! Có bản lĩnh cũng bỏ mười vạn khối mua mạng! Gọi em ! Diệp Hiểu Hạ uy vũ! Tôi ủng hộ chị! Đỉnh chị, hỗn với chị!

      【 thế giới 】 Thiên Nhai: tin tôi mua giết người ! Còn uy vũ, còn cùng người khác hỗn, SB!

      【 thế giới 】 Kinh Thiên Tiểu Hồ Ly: thái dương! Có bản lĩnh tới giết, tôi đứng đổi tên ngồi đổi họ, có bản lĩnh thi đến, người ngụm nước chết đuối !

      【 thế giới 】 Yên Hỏa Dịch Lãnh: ba người này là ai vậy? Vì sao Diệp Hiểu Hạ phải mua mạng vậy ? Ai biết? Cầu Bát Quái! Cầu cùng chung! Cầu thông dụng!

      【 thế giới 】 Thuyết Thư Nhân: Yến tử lâu! Người của Yến tử lâu đâu! Bát Quái lớn như vậy, người của Yến tử lâu đều đâu rồi! Nhanh phỏng vấn ! Cầu Bát Quái ! !

      ...

      Giờ phút này Thủy Lạc Hoa Lưu sốt ruột, giờ phút này Điền Gia Nhị Thiếu Gia cũng sốt ruột, ngay cả luôn luôn lạnh nhạt Trúc Nhận Thiên Trần giờ phút này cũng có cách nào tiếp tục lạnh nhạt nữa.

      Chê cười, nếu bị đuổi giết ba tháng, ba ID này cơ bản bị bỏ . thể vào chủ thành, thể vào tất cả những nơi có thủ vệ NPC, tiếp tục như vậy, ta còn thăng cấp thế nào? Ba tháng vừa qua, đừng cơ hội thưởng ưu tiên, ngay cả cấp bậc cũng kém mọi người rất xa.

      Điều này, Trúc Nhận Thiên Trần cũng chú ý nổi vừa rồi có phải mới trở mặt , trực tiếp bắt đầu gọi Diệp Hiểu Hạ, hi vọng có thể từ bỏ hành động mua mạng lần này, dù ba mươi vạn kim tệ này là bọn ta bỏ ra cũng được.

      Diệp Hiểu Hạ nhận được tin tức Trúc Nhận Thiên Trần, cái lại cái, nhìn những tin tức trôi qua rất nhanh kia, bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh.

      ngẩng đầu nhìn bầu trời, ở trong thực là đêm Tối, nhưng trong trò chơi vẫn là mặt trời lên cao. hít hơi sâu, hi vọng ấm áp như vậy có thể bị xua tan rét lạnh trong thân thể .

      Tin tức Trúc Nhận Thiên Trần cái tiếp cái, như nổi điên rồi. xem, nghĩ, lại càng đáp lại. Chỉ lẳng lặng mở ra danh sách bạn Tốt, nhìn chằm chằm mất cái tên quen thuộc kia lâu, cuối cùng lựa chọn hủy bỏ hơn nữa kéo vào sổ đen.

      "Thực xin lỗi, bởi vì nguyên nhân , tin tức của bạn thể truyền ." Trúc Nhận Thiên Trần nghe hệ thống thông báo, cuối cùng thở dài hơi, buông tha cho việc tiếp tục phát tin tức, suy sụp tựa vào ghế.

      "Thế nào? Thế nào? !" Điền Gia Nhị Thiếu Gia lập tức lên hỏi, thần sắc khẩn trương.

      " ta kéo chúng ta vào sổ đen."

      "Tôi giết! Người này làm việc kiểu gì vậy! chút đường sống cũng chừa! Đừng cho tôi gặp ta, để tôi gặp ta, tôi để chết dưới kiếm tôi!" Điền Gia Nhị Thiếu Gia giận dữ, mạnh mẽ vỗ bàn, chấn động bát đĩa bàn nhảy lên.

      Thủy Lạc Hoa Lưu chỉ cau mày hừ lạnh: "Giận cái gì! Nếu phải lúc trước muốn lấy mấy thứ kia, làm sao có hôm nay!"

      "Giờ trách tôi ! Lúc đó sao chuyện, là Gia Cát Lượng sau khi chuyện xảy ra! Cái gì cũng là lỗi của tôi sao!" Điền Gia Nhị Thiếu Gia nghe thấy Thủy Lạc Hoa Lưu như vậy, nổi trận lôi đình, rút kiếm muốn kéo ra chiến .

      " Đủ rồi!" Trúc Nhận Thiên Trần bị hai người bọn họ ầm ĩ phiền lòng, hét lớn tiếng, làm hai người bình tĩnh trở lại: "Bây giờ nên suy nghĩ làm thế nào ra khỏi đế đô ! Muốn bị NPC luân bạch đến cấp 0 sao? Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ!"

      Đâu chỉ thế giới điên rồi, thực ra, liền ngay cả mật ngự của Diệp Hiểu Hạ cũng như nổi điên. nhìn chút, Túy Lí Thiêu Đăng cần , ta quan tâm chuyện này là tất nhiên, Lục Nguyệt Vi Lam cũng , Yến tử lâu các vốn là chỗ hỏi thăm Bát Quái, chuyện như vậy mới là kỳ lạ.

      Nhưng trừ hai người bọn họ, người của ba công hội lớn đều ào ào phát đến "An ủi", hơn nữa, người an ủi nhân đúng là nhiều, từ hội trưởng đến người mua đồ, thường thường còn có vài người hội viên quen biết, mặc kệ thế nào, thực ra đều là hỏi thăm Bát Quái .

      Trừ những người Bát Quái này, còn người của công hội Cửu Trọng Thiên, có những người nhìn thấy quen mắt, có những người cũng biết, chính là tin tức này nhiều lắm, có khả năng trả lời tất cả.

      Cuối cùng chút do dự đóng kênh mật ngữ, mở kênh công hội ra. Vốn muốn gì đó, lại phát giờ phút này thực ra kênh công hội cũng nổ tung, cơ hồ tất cả hội viên đều chuyện này, hơn phân nửa đều là đoán, nhưng cũng là ồn ào huyên náo .

      Suy nghĩ hồi, quyết định vẫn là ràng tương đối Tốt.

      【 công hội 】 Diệp Hiểu Hạ: thời gian gần đây bởi vì chuyện riêng của tôi, tôi ở trò chơi, cho nên xảy ra chút chuyện thoải mái, làm các vị hội viên bị tổn thất ít. Tại đây tôi trịnh trọng hứa hẹn, tổn thất của các vị hội viên tôi nhất định hoàn lại, giờ xin những người bị tổn thất đều đưa tin cho Như Mặc Thấm Trần , sau đó phiền Thấm Trần sửa sang lại đưa cho tôi, tôi nhất định mau chóng hoàn trả.

      【 công hội 】 Giang Nam Lục Nguyệt: oa, hội trưởng chuyện kìa! Tôi là lần đầu tiên thấy hội trưởng chuyện!

      【 công hội 】 Túy Lí Thiêu Đăng: Hiểu Hạ chuyện này cũng là vì tôi, bồi thường để tôi đến, đừng tham gia vào, vừa rồi mua mạng hao phí ba mươi vạn !

      【 công hội 】 Như Mặc Thấm Trần: hội trưởng, về chuyện này cho mọi người công đạo, thực ra mọi người có tổn thất bao nhiêu, bồi thường thôi . Tôi tin tưởng qua chuyện này mọi người trong công hội đều có thể nhìn thấy thành ý của hội trưởng, dù là người lui hội cũng thấy được thành ý của , vậy là được rồi. Bồi thường cần.

      【 công hội 】Thiên Niên: Thấm Trần sai, hội trưởng đại nhân, tuy rằng ngay từ đầu mọi người có chút hiểu lầm, nhưng giờ làm vậy đủ vừa lòng mọi người, bồi thường cần!

      【 công hội 】 Lưu Quang Phi Vũ: đúng vậy, ủng hộ Thấm Trần!

      【 công hội 】 Diệp Hiểu Hạ: đây là hai việc khác nhau, chuyện mua mạng chỉ vì công hội, càng là bởi vì ân oán cá nhân của tôi, cho nên phải vì chứng minh. Về phần bồi thường là chuyện tất nhiên, hội viên tổn thất xin mau chóng tìm Thấm Trần, hội viên lui hội hồi tôi phát thế giới, cũng cho bọn họ đến báo lại.

      【 công hội 】 Túy Lí Thiêu Đăng: được rồi, vậy xin làm phiền Thấm Trần , hồi tôi cho phần danh sách hội viên, mời dựa theo danh sách xét duyệt. Tuy rằng công hội muốn bồi thường, nhưng là cũng muốn bị người bên ngoài đục nước béo cò.

      【 công hội 】 Như Mặc Thấm Trần: hai vị hội trưởng kiên trì như vậy, chúng tôi xin cám ơn hai vị. hồi Thiêu Đăng đưa tôi danh sách, tôi nhất định nghiêm chỉ xét duyệt , tuyệt đối cho người ngoài đục nước béo cò !

      【 công hội 】 Diệp Hiểu Hạ: chuyện lần này xét đến cùng là trách nhiệm của tôi, tôi ở đây thành tâm thành ý xin lỗi mọi người! Hi vọng mọi người có thể tha thứ tôi, mọi người sau khi nhận được bồi thường muốn rời khỏi công hội tôi tuyệt đối cản trở, nếu muốn ở lại tôi chân thành hoan nghênh! Tôi cam đoan, chuyện như vậy về sau tuyệt đối xảy ra, lại vì sai lầm của tôi xin lỗi mọi người lần nữa.

      Xin lỗi xong, hội viên trong kênh công hội có mạnh mẽ như vừa rồi, có ít người trước mặt mọi người tỏ vẻ ở lại. Diệp Hiểu Hạ chỉ cười khổ, quản những người này có phải thiệt tình , giờ bọn họ được điều này làm tâm trạng của cũng được an ủi chút.

      ảnh vệ có thể bay đúng là Tốt.

      Diệp Hiểu Hạ bảo tiểu Ngũ mang bay đến Hoàng thành đế đô: đỉnh thành lâu cao nhất ở giữa. Đại khái Tiểu Ngũ biết giờ tâm trạng Diệp Hiểu Hạ Tốt, cư nhiên có làm bộ làm tịch chít chít méo mó, sảng khoái giá dùng phi kiếm mang bay lên tầng cao nhất tọa kim bích huy hoàng kia.

      Nơi này là cao, cúi đầu nhìn xuống, cả thành thị thu hết vào đáy mắt, thậm chí chỗ xa xôi cũng thấy mơ hồ. Diệp Hiểu Hạ ôm hai tay, cảm thấy hơi hơi lạnh. Tiểu Ngũ thu phi kiếm, nhìn đường: "Tôi đây."

      " đâu?"

      "Ảnh vệ còn có thể đâu?"

      Ảnh vệ đương nhiên chỉ có thể gian ảnh vệ, đâu cũng thể . " ngốc với tôi lát sao?"

      "Ai ngồi củng ngốc như chứ!" Tuy rằng miệng Tiểu Ngũ xấu đòi mạng, nhưng giọng quả rất, dịu dàng. ta thở dài hơi, tay vỗ vỗ bả vai Diệp Hiểu Hạ: "Tôi nghĩ, giờ càng muốn mình ngốc ." Dứt lời ta mất, tiến vào gian ta, hơn nữa tiến vào trạng thái giấc ngủ.

      Ngồi ngói lưu ly trơn bóng, Diệp Hiểu Hạ nhìn thành thị phồn hoa này, từ lúc mặt trời chiều ngã về tây đến ánh trăng thanh lãnh. đều biết mình ngồi ở chỗ này bao lâu, thậm chí hơi cảm thấy xương sống đau thắt lưng đau. Thở dài hơi, ngưỡng mặt ngã xuống, nằm ngói lưu ly kia, nhìn ánh trăng sáng tỏ bầu trời mà xuất thần.

      "Chỗ này là chỗ ngắm trăng Tốt đấy." giọng quen thuộc vang lên.

      Diệp Hiểu Hạ cả kinh lập tức ngồi dậy, cho rằng chỗ này có người. Nhìn theo tiếng, chỉ nhìn thấy đỉnh lầu các cách đó xa thượng đứng người đàn ông mặc áo choàng màu đen.

      Gió đêm thổi lên làm lay động ô phát của , lộ ra đôi con ngươi thâm thúy và đỏ tươi ... Chu sa chí. Áo choàng như cờ xí phấp phới, nổi lơ lửng trong gió, làm mơ hồ ánh mắt Diệp Hiểu Hạ.

      Đầu óc hơi trì độn. Chỉ còn lại vấn đề, ta, ta, làm thế nào lên đến nơi này.

      "Xem ra, tôi quấy rầy ." Tố khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng mềm chút.

      "." Diệp Hiểu Hạ vội vàng lắc đầu, sau đó lại cảm thấy mình trả lời quá nhanh, lại cúi đầu chậm rãi : " có."

      "Tôi có thể qua ?" Tố nghiêng đầu.

      Diệp Hiểu Hạ gật đầu, sau đó liền thấy đường dây thép rất từ cổ tay Tố bay ra, chặt chẽ móc vào mái cong tòa thành lâu Diệp Hiểu Hạ ngồi, tiếp theo bóng dáng nh giống như là mất sức hút trái đất mà lướt qua mái hiên, cuối cùng vững vàng đứng bên người Diệp Hiểu Hạ.

      Toàn bộ quá trình chỉ tại trong nháy mắt, phảng phất như con yến xẹt qua điệu múa sắc bén mà tuyệt mỹ giữa đêm khuya.

      _Hết chương 117_
      Last edited by a moderator: 25/9/16
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :