1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 103: cuộc sống chỉ là giải quyết phiền toái

      Xây công hội tốt!

      Muốn có người tiền hô hậu ủng hả? Vậy xây dựng công hội !

      Muốn vừa login lập tức có người hỏi han ân cần ? Vậy xây dựng công hội !

      Muốn nghiêm chỉnh có cơ hội có thể tìm kiếm lợi ích trong hoạt động của công ty sản xuất chứ gì ? Vậy xây dựng công hội !

      Diệp Hiểu Hạ cau mày nhìn nước miếng bay tứ tung Túy Lí Thiêu Đăng, tuy rằng liệt kê nhiều ưu điểm của công hội như vậy, nhưng, cảm thấy mấy ưu điểm đối với , đâu có cái nào có thể dựa vào đâu ?

      "Sao vậy ? Dáng vẻ của thoạt nhìn cho là đúng?" Túy Lí Thiêu Đăng uống ngụm rượu, nhìn gương mặt Diệp Hiểu Hạ ràng viết mấy chữ "Lão nương khó chịu" nhếch môi nở nụ cười.

      "Với mấy chuyện này đó tôi cũng cảm thấy hứng thú, cái loại vạn người chú ý này, cho tới bây giờ cũng phải theo đuổi của tôi, tôi chỉ nghĩ..."

      Lời của còn chưa xong, bị Túy Lí Thiêu Đăng đánh gãy : "Đúng rồi đúng rồi, chỉ là muốn kiếm tiền." xong hít — hơi : "Người xưa quả sai, nữ nhân quả nhiên là tóc dài kiến thức ngắn."

      Tiểu Ngũ ở bên ôm hai tay tựa vào tường, vừa nghe lời này lập tức gật đầu theo, xem ra là cực kì đồng ý cách của Túy Lí Thiêu Đăng.

      "Các người có phải muốn chết ?" Diệp Hiểu Hạ liễu mi dựng thẳng, nghiến răng nghiến lợi gắt gao nắm tay lại, phảng phất chỉ cần này hai vị này gật đầu, như vậy hai vị này lập tức đầu thân hai nơi, máu tươi đương trường.

      Chỉ là, uy hiếp của căn bản tạo thành ảnh hưởng gì, chỉ thấy Túy Lí Thiêu Đăng vừa cười đến thoải mái, vừa chút hoang mang : " cho là những hội trưởng công hội lớn phí sức như thế cố gắng thành lập công hội chỉ vì phong cách sao?"

      Đối với đề tài này Diệp Hiểu Hạ có quyền lên tiếng, người chơi võng du chưa vượt qua hai tháng, đâu biết đâu công hội vận hành thế nào, đâu biết công hội đến cùng có lợi hại gì. Vì thế thông minh mở miệng, chỉ nhìn Túy Lí Thiêu Đăng nhíu mày, ý bảo tiếp tục tiếp.

      " thế giới này có người nào tình nguyện vô duyên vô cớ làm công, cái gọi là phong cách thực ra chỉ là sau khi công hội lớn mạnh tự nhiên có - loại thuộc tính rác." Túy Lí Thiêu Đăng uống ngụm rượu, mặc cho rượu nóng bỏng từ đầu lưỡi chui vào trong bụng, gương mặt ra trào phúng nhàn nhạt: "Khai cương thác thổ, công thành đoạt đất tự nhiên là hùng tâm khát vọng của hội trưởng rất nhiều công hội, là loại mà nam nhân theo đuổi, nhưng, công hội cũng chỉ có là kiểu chơi đùa này. Công hội mà, đến cùng cũng là kiếm tiền ra thôi."

      "Hả?" Diệp Hiểu Hạ có chút nghĩ ý tứ chân chính trong lời của Túy Lí Thiêu Đăng, chỉ là lý giải theo mặt ngoài: "Ý của công hội kiếm ra tiền sao?"

      mặt của tràn đầy ánh sáng kinh ngạc, trong ngõ cũng sáng ngời này vậy mà có vẻ xinh đẹp như thế. Khóe miệng Túy Lí Thiêu Đăng nhịn được cong lên, hình thành đường cong đẹp mắt, chậm rãi nuốt xuống tất cả những u ám thuộc về công hội kia. chỉ nhìn ánh sáng mặt Diệp Hiểu Hạ cười : "Có thể như vậy."

      người khó được nhất là mở lòng. đặt ra như vậy, nếu kết quả như vậy có thể khiến vui vẻ, như vậy là được rồi. Về phần những thứ sáng rọi khác, dưới niềm vui như vậy lại là cái gì chứ?

      Huy chương công hội là có thuộc tính. Nhưng, chỉ giới hạn công hội lớn duy nhất trong bản đồ, thuộc tính huy chương là mới bắt đầu là thêm 5 điểm tất cả thuộc tính nhân vật, thuộc tính này có thể thăng cấp, nhưng cũng theo môn quy công hội lớn mà dễ dàng thay đổi chủ nhân. cách khác, nếu giờ xuất thêm công hội thứ hai, như vậy thứ thuộc tính huy chương thuộc về công hội Cửu Trọng Thiên này, chắp tay tặng cho người khác.

      “Hóa ra còn có cách này.” Diệp Hiểu Hạ lấy huy chương ngực xuống, nhìn phải nhìn trái, khỏi chậc chậc lấy làm kì lạ: “Tuy rằng năm điểm cũng nhiều, nhưng nếu tất cả thuộc tính đều thêm năm điểm còn có thể tăng lên, trách được nhiều người như vậy theo đuổi theo tôi đòi nhập hội, hóa ra là vì vậy.”

      Nghiên cứu nửa ngày hệ thống công hội này cuối cùng cũng biết ràng công hội này phải đùa nghịch thế nào, phái tin mới nhập cho Túy Lí Thiêu Đăng, mà Túy Lí Thiêu Đăng lại lập tức đồng ý.

      “Như thế nào? Còn phải nghĩ gì chứ?” Diệp Hiểu Hạ cau mày tỏ vẻ bất mãn với việc Túy Lí Thiêu Đăng còn chần chờ.

      nghe thấy lời này, ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ giật giật khóe miệng, uống ngụm rượu vào miệng, sau đó cự tuyệt. Khi kinh ngạc, chậm rãi : “Tôi thích hợp gia nhập công hội, người như tôi chỉ thích hợp tự mình ngốc.”

      cái gì chứ! nghĩ muốn quản tôi chứ gì”. Diệp Hiểu Hạ bĩu môi, vô cùng bất mãn với cách của Túy Lí Thiêu Đăng.

      phải, nếu tôi gia nhập vào công hội của , mang đến rất nhiều phiền toái cho .” Túy Lí Thiêu Đăng vỗ vỗ bả vai Diệp Hiểu Hạ, khóe miệng tràn ra tia thở dài khiến người ta thể nhận ra.

      Phiền toái? Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sững sốt, lập tức nghĩ đến ngày đó gặp ở Túy Hương lâu, mà lại làm như thấy mình, trong lòng khỏi có vài phần hiểu . “Tuy tôi biết là chuyện gì, nhưng là vì Đồng sao? Hoặc là, là vì Danh Môn sao?”

      Túy Lí Thiêu Đăng chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Hạ, phủ nhận cũng thừa nhận.

      Đồng thế nào? Danh môn lại thế nào? Dù toàn bộ bản đồ đều trở thành phiền toái có thể thế nào?” Diệp Hiểu Hạ nở nụ cười, nghĩ đến cuộc sống hỏng bét trong thực của , cười ra tiếng: “Cuộc sống căn bản là ngừng tạo ra phiền toái, sau đó giải quyết phiền toái.”

      Cách này rất mới mẻ, Túy Lí Thiêu Đăng chưa từng nghe qua, khỏi tinh tế suy nghĩ. Ngay khi còn suy nghĩ, Diệp Hiểu Hạ phát tin mời nhập lại. Tuy còn chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nhận, sau đó lập tức thấy ở ngực xuất huy chương giống cái ngực Diệp Hiểu Hạ như đúc.

      “Giờ phải thu người sao?” Diệp Hiểu Hạ đứng lên, nhàng vỗ vỗ tro bụi áo choàng.

      Túy Lí Thiêu Đăng gì, chỉ đứng tại chỗ nhìn Diệp Hiểu Hạ. Nhìn tươi cười xán lạn, nhìn tràn ngập sức sống, nhìn chậm rãi về phía trước, lại nhìn dừng bước, cuối cùng nhìn nhìn về phía mình lúm đồng tiền như hoa: “Nè! Thiêu Đăng, đến cùng nhìn cái gì! Ngẩn người cái gì chứ?”

      Ngực tràn ngập ấm áp khó lòng dập tắt, nhìn , cũng nhịn được mỉm cười.

      “Hiểu Hạ, trong cuộc sống thực là cái dạng gì vậy?”

      trong cuộc sống thực? Diệp Hiểu Hạ cẩn thận suy nghĩ chút, sau đó thở dài hơi, lại lộ ra nụ cười tràn ngập sức sống: “Tôi trong thực, là người có vô số phiền toái người.”

      Lời của khiến Túy Lí Thiêu Đăng nhíu mày.

      Nhưng vẫn cười: “Nhưng, chỉ cần là phiền toái sớm hay muộn cũng giải quyết xong.”

      Diệp Hiểu Hạ chưa từng đùa nghịch qua công hội này, Túy Lí Thiêu Đăng lại có vẻ rất quen thuộc cái này, nhưng hiển nhiên hai người này đều có tâm tư gì tranh địa bàn với các công hội lớn. Vì thế trải qua phen thương lượng, định nghĩa công hội Cửu Trọng Thiên vì thành công hội trung lập, tập trung kĩ năng cuộc sống, người chơi cuộc sống trong Cực Hạn QL, có thể kiếm tiền. Nhưng, quảng cáo thế này rất khó viết, dù sao công hội trung lập trở thành công hội thành lập thứ nhất trong bản đồ, dù bạn có biểu vô hại cũng khiến mấy công hội lớn cảm thấy chói mắt.

      Trải qua phen ép buộc này, cuối cùng Diệp Hiểu Hạ và Túy Lí Thiêu Đăng thương lượng ra cái quảng cáo.

      “Tôi phát ra hả?” Diệp Hiểu Hạ có vẻ có vài phần khẩn trương, liên tục nhìn Túy Lí Thiêu Đăng, ngừng xoa xoa tay, xem ra rất lo lắng.

      “Phát phát , tôi bị làm khẩn trương chết, phát nhanh chút, sống hay chết chỉ có lần như vậy.” Tuy Túy Lí Thiêu Đăng như vậy nhưng là cũng có vẻ hơi phiền chán, bỏ từng khối thịt bò kho trước mặt vào miệng, sau đó uống rượu.

      đừng như vậy được …” Vẻ mặt Diệp Hiểu Hạ muốn khóc ra: “Nếu hồi lại giống vừa rồi bị vây quanh phải làm sao bây giờ?” bao giờ muốn bị người ta đuổi theo đại qui mô như thế.

      “Vậy chạy. Dù sao đưa đầu ra cũng là đao, rút đầu lại cũng là đao, đừng do dự nữa, nhanh lên.”

      Hít hơi sâu, Diệp Hiểu Hạ cũng muốn tiếp tục do dự như vậy, khẽ cắn môi trực tiếp phát ra tin tức thế giới.

      <thế giới> Diệp Hiểu Hạ: Công hội Cửu Trọng Thiên tận sức tạo ra công hội trung lập tập trung người chơ cuộc sống, giờ tuyển người toàn bản đồ, cấp bậc giới hạn, cầu kĩ năng cuộc sống ít nhất đạt tới cao cấp. Nếu muốn gia nhập, xin tự mình đến phố ăn uống đế đô tiệm thịt bò gia nhập.

      Tin tức này phát ra thế giới, tin tức thế giới nhất thời lại nổ tung, có được, có tốt, có lạnh lùng trào phúng, có cổ vũ, nhưng Diệp Hiểu Hạ đều có duyên phận nhìn thấy. Bởi vì sau khi phát ra tin tức này, mới quản cái khác, trực tiếp đóng kênh thế giới, sau đó bắt đầu ăn mỳ thịt bò.

      Chẳng qua mỳ thịt bò này còn chưa ăn được mấy miếng, người nổi liền dứt chạy đến cửa. Giống như bọn họ thấy Diệp Hiểu Hạ đến cùng là viết cái gì, cư nhiên rất nhiều người kĩ năng cuộc sống đến trung cấp. May là cực phẩm ảnh vệ tiểu Ngũ này cư nhiên có thể nhìn trộm thuộc tính đối phương, có tồn tại, rất nhanh phân biệt những người chơi hợp cách ra.

      Đào Hồng liễu lục, bích thủy xuôi dòng, thuyền hoa của công hội Sát thản nhiên phiêu đãng sông, từ trong thuyền hoa truyền ra tiếng đàn duyên dáng, dẫn tới rất nhiều người chơi nữ hai bên bờ sông nghỉ chân nhìn ra, thường thường còn có người nhiệt tình đưa lửa thét chói tai tên Vân . Liễu Du Trần từ bến tàu nhàng nhảy vào thuyền hoa, xoay người vào phòng, nhìn Vân chút hoang mang đánh đàn thở dài: “Quả nhiên đoán sai, ta quả lộ tuyến công hội trung lập, chẳng qua ta chiêu mộ được nhiều người chơi kĩ năng cuộc sống cao cấp như vậy, chuyện này có ảnh hưởng đến chúng ta .”

      “Trần Ai Lạc Định và Danh Môn nhét người vào đúng .” Vân vẫn chút hoang mang, thậm chí ánh mắt cũng nâng chút.

      “Hình như đúng là có chuyện như vậy.”
      Last edited by a moderator: 20/5/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 104: mua hàng

      Edit: rinnina

      "Ha ha, tôi biết như vậy." Tiếng đàn của Vân im bặt, thu đàn lại, đứng lên: "Chúng ta cũng chơi đùa với bọn họ ." vài bước về phía cửa, sau đó lại dừng bước, chậm rãi quay đầu: "Thông báo cho người trong công hội chuẩn bị chút, tuần sau tối tái chiến Bích Thủy thần thú."

      “Vâng."

      Sao có ai với thực ra nhận người cũng là chuyện vô cùng vất vả. An bày xong cho hơn hai tram người, thuận tiện chào hỏi, đến buổi tối. tên gia hỏa chịu trách nhiệm Túy Lí Thiêu Đăng cư nhiên logout ngủ, Diệp Hiểu Hạ nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy vất vả bao nhiêu, lí nào là vây?

      Tiểu Ngũ bên cũng phải gia hỏa bớt lo, uy hiếp Diệp Hiểu Hạ nếu cho ăn ngon bãi công, cuối cùng làm Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể tiêu tiền mua bàn thức ăn cho . Nhìn ngồi xổm ở đó hồng hộc ăn mì vằn thắn, Diệp Hiểu Hạ oán hận khinh bỉ, người kia là ảnh vệ gì chứ! ràng là ăn hóa, tên ăn hóa đầu đuôi an bày rất dễ dàng, kênh công hội này lập tức vô cùng náo nhiệt, nhưng Diệp Hiểu Hạ luôn thích náo nhiệt như vậy, chỉ khi nhận người xong chào hỏi trong kênh công hội, rồi lộ mặt nữa. Giờ hết bận, vỗ vỗ bả vai, vừa định đứng lên hoạt động chút, lại nhìn thấy bóng đen đứng bên người .

      Ngẩng đầu lên nhìn, người này phải ai khác, là Tố.

      Diệp Hiểu Hạ nhìn ánh trăng và ngọn đèn bao phủ Tố, trong lúc nhất thời phản ứng kịp, chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới chào hỏi: " khỏe?"

      "Ừ." Tố gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía tiểu Ngũ ngồi xổm ghế ăn mì vằn thắn, trong ánh mắt xuất tia kinh diễm, sau đó thu hồi ánh mắt, với Diệp Hiểu Hạ: "Ảnh vệ nhìn phiêu."

      Diệp Hiểu Hạ bên này còn chưa kịp gì, tiểu Ngũ để bát xuống, hộc hộc hộc hộc đứng lên, có vẻ cực kì vui, " Đàn ông thể xinh đẹp ! biết thường thức sao? Tôi nhìn cũng hơn bao nhiêu, xin khuyên câu, buổi tối đừng có ra ngoài, bằng tiểu cúc hoa biến thành hoa hướng dương."

      Này, này, này... Diệp Hiểu Hạ trừng lớn mắt nhìn tiểu Ngũ, cảm thấy quá dọa người. Ảnh vệ của thế nào lại là người còn chưa thoát khỏi cấp thấp thú vị thế này, Tố lại nhàn nhạt, ánh mắt của vòng vo chuyển quanh tiểu Ngũ, nhàng : "Cám ơn nhắc nhở."

      Tố này cư nhiên còn có thể chuyện cười lạnh? Diệp Hiểu Hạ rất muốn hợp với tình hình cười gượng vài tiếng, nhưng tất cả tiếng động kẹt trong cổ họng, chỉ có thể giương miệng nhìn Tố.

      Tiểu Ngũ phảng phất cũng bị nghẹn, trừng mắt nhìn Tố, lạnh lùng hừ tiếng, sau đó ngồi xổm xuống tiếp tục ăn mì vằn thắn của , quyết định triệt để nhìn người đàn ông này nữa.

      Diệp Hiểu Hạ cứ giương miệng như vậy, nửa ngày sau mới tìm được giọng của mình "Có việc sao?"

      "Ừ, đến nhập hội."

      Đáp án này hình như so với chuyện cười lạnh vừa rồi càng khiến Diệp Hiểu Hạ kinh ngạc hơn, miệng vừa mới khép lại giờ lại mở ra, qua nửa ngày mới lắp ba lắp bắp : "Công hội của tôi chỉ nhận tán nhân [tản mạn, rời rạc, lẻ tẻ, ý ở đây chắc là chỉ người vô bang vô phái]."

      "Tôi là tán nhân."

      " xem tôi là đồ ngốc hả? phải người của Sát sao?" Đầu Diệp Hiểu Hạ lắc như trống bỏi, đây là cao thủ đầu bảng, nghĩ đến công hội đến cực điểm của mình Vân chút động lòng. Đột nhiên lại ý thức được chuyện gì, nhíu mày: " là Vân cho đến."

      "Phải." Tố chút cũng che giấu, thành khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.

      Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy như có tia sét đánh vào trong đầu, khiến trong đầu có liên miên dứt tiếng gầm rú vọng lại, đây là chuyện gì chứ, đây là chuyện gì chứ! Ngực như nổi lên ngọn lửa, khiến vô cùng phẫn nộ.

      vỗ bàn tiếng, nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Tố trước mặt cả giận : "Người của công hội lớn các người sao lại phiền như vậy chứ ? Các người đến cùng muốn dây dưa tôi tới khi nào? Tôi muốn gia nhập bất kì công hội nào, muốn tham dự vào ân oán của các người, mấy chuyện này liên quan gì tới tôi! Giờ tôi tự mình xây dựng công hội, tôi rất ràng, tôi thành lập là công hội trung lập, tôi chỉ muốn bán chút dược kiếm chút tiền trinh, các người có thể để tôi yên ổn ?"

      Tố chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Hạ, giống như nghe thấy cái gì vậy, biểu cảm chút cũng thay đổi.

      Thấy dáng vẻ này của , ngọn lửa tên trong lòng Diệp Hiểu Hạ lại cháy dữ dội: "Thế nào? Thế nào ? Cao thủ đầu bảng lại muốn đặt thanh kiếm lên cổ tôi sao? thêm nhập hội muốn giết tôi sao? Tôi cho biết, chiêu chỉ dùng được lần, dùng lần thứ hai có tác dụng đâu! Tuy tôi có phân lượng gì, nhưng cũng phải bùn nhão mà bị công hội lớn các người rà qua rà lại."

      "Uy hiếp con vốn là chiêu số cao minh gì." Bỗng nhiên Tố mở miệng, khóe mắt hơi cong chút, lại khôi phục hình dáng ban đầu rất nhanh.

      "Vậy mời cho, tôi biết tiểu nhân vật như tôi và cao thủ như có quan hệ gì."

      Bỗng nhiên Tiểu Ngũ lại chen vào, nhìn Diệp Hiểu Hạ giống như gà chọi : "Chỉ có người đàn ông tên Vân này để người đến hả?"

      lời bừng tỉnh người trong mộng, máu Diệp Hiểu Hạ mặt rút xuống, ngẩn người, sau đó suy sụp ngồi xuống, thở dài: "Tôi là muốn có liên can gì với các người."

      "Cho rằng biết là được." Tố luôn luôn là người kiên trì, ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.

      Đối với cách như vậy tự nhiên Diệp Hiểu Hạ cách nào phản bác, đến nước này, quả chỉ có thể xem như biết. Nhưng, trong lòng thế nào cũng thoải mái, trắng trợn liếc Tố cái, khẽ hừ.

      "Hòa khí phát tài mới là vương đạo, làm gì phân ràng như vậy."

      Ánh mắt Diệp Hiểu Hạ lại dừng ở người Tố, thời gian im lặng rất lâu, thể thừa nhận, mình muốn kiếm tiền, quả chỉ có thể mở con mắt nhắm con mắt. thở ra hơi dài, tuy tức giận nữa, nhưng tâm lý vẫn là thoải mái, tức giận : " muốn nhập hội?"

      Tố gật gật đầu.

      " có kỹ năng cuộc sống gì là cao cấp ?" Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ nở nụ cười, vểnh vểnh lên khóe miệng, khuôn mặt nhuộm vài phần trào phúng: "Công hội của chúng tôi kể cấp bậc, cũng thể vì là cao thủ đầu bảng, cũng thể vì chúng ta quen nhau mà để nhập hội."

      Cấp bậc của Tố là chín mươi ba, là người thứ hai bảng xếp hạng bản đồ Trung Quốc.

      Giờ người có thể đạt cấp tám mươi trong cả bản đồ đều ít ỏi có mấy, chín mươi cấp càng cần , quả thực có thể đếm đầu ngón tay. Những cao thủ này vì đột phá cấp bậc, thường thường bỏ bê tu luyện kỹ năng cuộc sống, đương nhiên người như Diệp Hiểu Hạ chẳng những cấp bậc đến tám mươi bốn, hơn nữa kỹ năng cuộc sống còn là cấp đại tông sư trực tiếp trong phạm vi tính toán.

      Biết điều này, Diệp Hiểu Hạ nghĩ cao thủ như Tố căn bản có khả năng có thời gian tu luyện kỹ năng cuộc sống, cho nên trực tiếp liền lấy ra điều kiện nhận người của mình, tính toán quanh co cự tuyệt Tố nhập hội.

      Nhưng thế giới có những chuyện căn bản ở trong kế hoạch của con người. Giống như là Diệp Hiểu Hạ tính toán lấy ra điều kiện chọn người cự tuyệt Tố, lại phảng phất là cầm đá đập chân mình. Đánh chết cũng ngờ, cao thủ đầu bảng tiếng tăm lừng lẫy Tố cư nhiên cũng luyện kỹ năng cuộc sống.

      Chẳng những luyện kỹ năng cuộc sống, hơn nữa rất nhiều kỹ năng cuộc sống đều tới cao cấp, điều này khiến Diệp Hiểu Hạ trợn mắt há hốc mồm, hô to có khả năng.

      sai, làm sao có thể chứ ? Dù chuyên chú luyện chế dược, hạng mục cũng tiêu pha thời gian, sao Tố có thể có cấp bậc cao như vậy lại có nhiều kỹ năng cuộc sống như vậy đều là cao cấp chứ ?

      Vấn đề này khiến Diệp Hiểu Hạ tiến hành rồi tham thảo Tố, nhưng đáp án nhận được lại là mây che sương phủ.

      "Mỗi người đều có bí mật." Đây là đáp án của Tố.

      Mỗi người đều có bí mật. Giống như giữa Túy Lí Thiêu Đăng và Đồng có cái gì, giống như làm thế nào trong hai mươi trở thành Luyện Dược đại tông sư, giống như Tố làm sao có thể đạt tới cao cấp nhiều kỹ năng cuộc sống như vậy.

      Đây đều là bí mật, bí mật là nhất định thể cho người khác biết.

      Kết quả cuối cùng của chuyện này chỉ có , là Diệp Hiểu Hạ thu tố nhập hội.

      Tuy ngày thứ hai khi Túy Lí Thiêu Đăng login, đối với việc vì sao Tố gia nhập Cửu Trọng Thiên cảm thấy có vài phần ngoài ý muốn, nhưng hiểu được chi tiết trong đó rất nhanh. Tuy đối với chuyện như vậy Diệp Hiểu Hạ vẫn có vẻ có tức giận bất bình, còn Túy Lí Thiêu Đăng lại cho là đúng.

      "Như vậy cũng có gì tốt, mỗi công hội lớn đều muốn lấy đến càng nhiều dược phẩm, chúng ta chỉ cần bắt lấy điểm này là được rồi." như vậy.

      Diệp Hiểu Hạ cũng chỉ có thể nhận cách này rồi thực .

      luôn luôn nghĩ muốn cùng tham gia vào chuyện giữa mấy công hội lớn, nhưng, giờ thân phận muốn tuyệt đối tham dự thoạt nhìn có khả năng, như vậy cũng chỉ có thể tìm phương pháp tương đối trung lập. Để các công hội xếp người chơi cuộc sống vào Cửu Trọng Thiên, có lẽ cũng là con đường .

      Ngay khi Diệp Hiểu Hạ còn chưa rối rắm chuyện này xong, chuyện làm ăn đầu tiên sau khi công hội Cửu Trọng Thiên thành lập tới cửa. Thực ra cũng phải đầu tiên, mà là mấy công hội lớn đồng thời tìm tới cửa. Diệp Hiểu Hạ vốn còn sửa sang lại kho hàng, lại liên tiếp nhận được mật ngữ muốn mua đồ của Sát, Trần Ai Lạc Định, Danh Môn, Huynh Đệ Minh, Thiết Huyết Môn mấy công hội khác.

      Mục đích bọn họ đến vượt ngoài dược phẩm, nhưng lại làm khó Diệp Hiểu Hạ.

      Mặc dù khi ở Bặc nhân thôn luyện ít dược, nhưng lúc đó vì mang nhiều như vậy, có ít bị Diệp Hiểu Hạ lãng phí, mà dược phẩm lấy từ Bặc nhân thôn cũng chỉ có đầy túi tiểu Ngũ, mấy tram bình. Số dược này thoạt nhìn ít, nhưng muốn đồng thời chào hang với mấy công hội, có vẻ như muối bỏ biển.

      Bởi bây giờ chợ dược phẩm cao cấp như vậy, cho nên Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể hẹn mấy công hội lốn muốn mua đồ đến kho hàng, tính toán cùng nhau thương lượng giá cả, sau đó lại bình quân dựa theo thực lực công hội mà bán.

      Nhưng, thực tế, ôn hòa hoàn mỹ như Diệp Hiểu Hạ nghĩ.

      _Hết chương 104_
      B.Cat thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105: hôm nay rất xui xẻo

      Thương lượng giá, mấy công hội lớn mua đồ đều có ý kiến gì, nhưng vừa nghe thấy Diệp Hiểu Hạ muốn chia đều số dược này cho mấy công hội, những người mua đồ này cũng thèm để ý có người nhìn vào mà cãi nhau.

      Người người đều cảm thấy phân cho mình ít, muốn có thể ngụm nuốt hết tất cả dược phẩm trong tay Diệp Hiểu Hạ, hơn nữa thành lập quan hệ hợp tác dài hạn.

      Diệp Hiểu Hạ ngồi trong góc xó kho hàng, dựa vào chiếc bàn gỗ, nghe mấy tên đàn ông cãi nhau nghiêng trời lệch đất đầu , chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ.

      tạo nghiệt gì? ràng là có lòng tốt để bọn họ cũng phải về tay , giờ trực tiếp làm trong ngoài được lòng người. chỉ muốn bán dược phẩm, vì sao lại biến thành như vậy? Diệp Hiểu Hạ càng nghe mấy người này cãi nhau, lại càng tâm phiền ý loạn, khi nghe thấy nội dung bọn họ cãi nhau từ mua thuốc thăng cấp đến công kích giữa công hội với công hội, cuối cùng thể nhịn nữa.

      Vỗ bàn, hét lớn tiếng: "Các người xong chưa !"

      Vốn có ít người vây quanh xem náo nhiệt, líu ríu, nhưng Diệp Hiểu Hạ vừa gầm lên giận dữ khiến vòng người yên lặng lại, lẳng lặng nhìn . bỗng nhiên cảm thấy dưới tình huống này mà thương lượng giá và dược phẩm về tay ai quá thích hợp, vì thế đề nghị tửu lâu gần đó bao phòng.

      Mấy nhân viên vật tư của công hội mua đồ có ý kiến, vì thế họ dời trận địa.

      Vào phòng mới ngồi xuống, Diệp Hiểu Hạ tiến vào chủ đề: "Tôi lười quản công hội của các người có ân ân oán oán gì, liên quan gì đến tôi. Tôi bán là kỹ năng cuộc sống, các người muốn buôn bán với tôi phải nghe theo nguyên tắc của tôi!"

      Lời này nặng, khiến những người có mặt cam chịu.

      Diệp Hiểu Hạ thấy tất cả mọi người có ý kiến, lấy ra viên cầm máu cao trung cấp và viên hồi khí cao trung cấp đặt bàn: "Đây là hàng, các người kiểm tra chút. Giờ tôi muốn dính líu tới chuyện nhà của các người, công hội nào mua được, công hội nào mua được, liên quan tôi. Hôm nay bán cầm máu cao trung cấp và hồi khí cao trung cấp trăm tổ, mỗi tổ có hai mươi viên, tổ mỗi lần lên giá ngàn kim, ai ra giá cao về người đó. Các người tự thương lượng ."

      Cầm máu cao trung cấp: dược phẩm bổ huyết vô cùng quý giá, lập tức khôi phục 14000 điểm sinh mệnh, thời gian sử dụng lần sau là sáu mươi giây.

      Hồi khí cao trung cấp: dược phẩm bổ khí vô cùng quý giá, lập tức khôi phục 14000 điểm ma pháp, thời gian sử dụng lần sau là sáu mươi giây.

      Tuy mọi người đều biết Diệp Hiểu Hạ là Luyện Dược Sư đại tông sư, cấp bậc dược phẩm trong tay nhất định rất cao, nhưng chưa từng có người chơi nào thấy qua. Giờ bỗng nhiên thấy quăng ra dược phẩm này, nhìn thấy thuộc tính khỏi líu lưỡi, vội vàng báo thuộc tính về cho hội trưởng và các vị cao tầng trong công hội.

      Biết được thuộc tính của dược phẩm này các công hội cơ hồ làm ra quyết định giống nhau, phải mua được dược phẩm này, nhưng căn cứ thực lực công hội mà cho ra giá giống nhau.

      Tiếp theo, chính là lúc Diệp Hiểu Hạ xem diễn, ngồi bên cắn cánh gà, nhìn mấy công hội mua đồ tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng, trong lòng khỏi vô cùng sảng khoái trận. Xem ra, tháng này trừ trả nợ còn có thể có lợi nhuận.

      Mấy công hội trải qua phen kêu giá như vậy, cuối cùng hai trăm tổ dược phẩm này bị Sát lấy hai ngàn năm trăm kim tổ nuốt hết. Diệp Hiểu Hạ nhìn năm mươi vạn kim tệ trong túi cảm giác duy nhất là: công hội này đúng là tài đại khí thô.

      Sát đương nhiên hi vọng sau này Diệp Hiểu Hạ chỉ cung cấp dược phẩm cho công hội của mình, nhưng Diệp Hiểu Hạ và công hội của lại hiển nhiên có suy nghĩ giống nhau.

      Tuy những công hội khác mua được trung cấp cầm máu cao và hồi khí cao, nhưng cũng mua được rất nhiều thứ này nọ từ người chơi cuộc sống trong Cửu Trọng Thiên, xem như thành lập quan hệ buôn bán, tóm lại kết quả cuối cùng trong mắt Diệp Hiểu Hạ là vui mừng lớn, vui mừng lớn.

      Trong tay cầm năm mươi vạn kim tệ, Diệp Hiểu Hạ nỡ. tục nhân, là tục nhân rất nghèo, trong tay hơi có chút tiền, nhất định phải đổi xuất ra đặt trong ngân hàng mới yên tâm, vì thế tạm biệt với mấy nhân viên vật tư rồi logout .

      Tuy hơn hai giờ chiều, nhưng Diệp Hiểu Hạ vẫn thay quần áo chạy tới ngân hàng, chỉ cần đường kẹt xe, hôm nay có thể đổi khoản kim tệ này ra.

      nghĩ như vậy, nhưng cố tình sợ cái gì đến cái đó, Diệp Hiểu Hạ ngồi xe giao thông cộng cộng buồn ngủ, bỗng nhiên nghe thấy trước mặt vang lên tiếng nổ làm bừng tỉnh lại. chỉ như thế, lái xe giao thông công cộng mạnh mẽ đạp phanh, đầu Diệp Hiểu Hạ hung hăng đập vào chỗ ngồi phía trước, nhất thời u màu hồng nổi lên. nhịn được kêu ra, vừa ôm trán xoa xoa, vừa ngẩng đều muốn nhìn đến cũng xảy ra chuyện gì.

      xe, mọi người chật vật chịu nổi, có người ngã lăn xe, có người dứt khoát vọt tới dẫn đầu phía trước xếp La Hán, mà người ngồi ở chỗ ngồi hơn phân nửa đều giống như bị đụng đầu.

      “Đây là có chuyện gì!”

      có biết lái xe ?”

      “Ai nha, phía trước như thế nào! Chỗ nào phun nước chứ!”

      Trong xe tiếng kêu nối nhau vang lên. Diệp Hiểu Hạ ôm đầu mơ hồ giương mắt nhìn, cách xe giao thông cộng cộng của bọn họ xa cột nước tần trời phun lên. Bốn phía quốc lộ nhất thời chật như nêm cối, quản xe ngựa xe đẩy đều nhét cùng nhau, tiếng còi cao thấp nối tiếp, ngiến người ta tâm phiền ý loạn.

      Lái xe giao thông cộng cộng vươn đầu hỏi lái xe chung quanh rồi chuyển cáo lại là ống dẫn hệ thống cung cấp nước uống phía trước đột nhiên vỡ tan, giờ công ty cung cấp nước uống chuẩn bị lại sửa gấp, nơi này khoảng nửa khắc tốt lên. Nghe thấy lái xe giao thông công cộng vậy, trong lòng Diệp Hiểu Hạ vô cùng sốt ruột, cứ như vậy tiền của hôm nay chuyển ra?

      Dứt khoát chút, ở đây hình như cách ngân hàng xa, đến cũng gần. Vì thế, cũng chú ý giờ đầu có phải còn đau , đứng lên với lái xe: “Lái xe, có thể mở cửa xe , tôi có việc gấp.”

      “Lái xe giao thông công cộng quay đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ, lại nhìn rất nhiều hành khách, bọn họ đều ào ào mình có việc, tỏ vẻ muốn xuống xe. Lái xe suy nghĩ hồi, dám tự tiện quyết định, vừa vặn thấy bên ngoài có cảnh sát giao thông tới duy trì trật tự giao thông, hỏi có thể xuống xe ở đây .

      Cảnh sát giao thông nhìn tình huống kẹt xe, lại nhìn người trong xe, có cẻ rất khó xử. Diệp Hiểu Hạ thấy dáng vẻ của ảnh sát giao thông khỏi sốt ruột, nếu tiếp tục như vậy đoán chừng hôm nay chuyển tiền ra, vì thế vội vàng ghé vào cửa sổ với ảnh sát giao thông: “Xin giúp đỡ chút , tôi có việc gấp, nếu lại xuống xe kịp mất.”

      Người trong xe thấy Diệp Hiểu Hạ năn nỉ cảnh sát giao thông, cũng ào ào năn nỉ theo, cái gì đón con, cái gì bệnh viện, cái gì xem mắt, đủ loại lý do khiến cảnh sát giao thông tuổi trẻ ứng phó nổi. nhìn nhìn tình huống chiếc xe, lại thương lượng với mấy cảnh sát giao thông khác chút, cuối cùng : “ , giờ xe di chuyển được, mọi người nhanh chóng lên lối bộ, phải chú ý an toàn.”

      Được cảnh sát giao thông đồng ý, mọi người xe ngàn ân vạn tạ, lái xe giao thông công cộng cũng mở cửa xe cho mọi người xuống xe. Diệp Hiểu Hạ cùng dòng người trong xe tới bên cửa xe, mới vừa bước chân lên mặt đất nhịn được thầm hô tiếng hỏng bét.

      Quốc lộ này chẳng những bị xe chèn gắt gao, còn bị nước uống mãnh liệt trào ra từ hệ thống cung cấp biến thành đại dương mệnh mông. bước bước xuống, nước quá đầu gối. chỉ có bị tình hình như vậy làm phát hoảng, hành khách cùng xuống xe đều nhịn được bắt đầu mắng hệ thống cung cấp nước uống vỡ quá đúng lúc.

      Trời vốn cũng đến cuối thu, nước này lạnh vô cùng, Diệp Hiểu Hạ theo dòng người băng qua những chiếc xe chìm trong đại dương này, đến hồi lạnh đến răng nanh va vào nhau lập cập. Khi trèo lên được lối bộ hai bên, nửa người dưới Diệp Hiểu Hạ cơ bản ướt đẫm, do dự hồi xem ngân hàng hay là trực tiếp về nhà, cuối cùng quyết định vẫn là ngân hàng.

      Dọc theo đường xe ách tắc vô cùng thê thảm, chỗ ống dẫn hệ thống cung cấp nước uống vỡ vừa vặn là chính giữa trong những ngã tư đường quan trọng nhất phía đông thành phố, cứ như vậy, cơ bản giao thông phần tư thành thị đều bị tê liệt.

      Cảnh sát giao thông, công ty cung cấp nước uống, đội ngũ giải nguy, thậm chí cả cảnh sát cơ động đều ra quân. Diệp Hiểu Hạ vừa về ngân hàng vừa nghĩ thành thị bị ách tắc như thế nhịn được thở dài, nên ra cửa hôm nay, nếu ngày mai đến ngân hàng đoán chừng có nhiều việc như vậy.

      Đến ngân hàng, cũng sắp bốn giờ. Tuy ngân hàng sắp đóng cửa, nhưng vẫn có rất nhiều người xếp hàng, Diệp Hiểu Hạ lấy số, theo ngồi xếp hàng bên. May mà trong đại sảnh ngân hàng có điều hòa khiến lạnh lắm, chỉ là cục u đầu vẫn còn đau.

      Bên ngoài ngân hàng có rất nhiều xe kẹt lại, trong ngân hàng lại thiếu người xếp hàng, khiến ngân hàng vốn bận rộn hôm nay càng có vẻ chật chội hơn.

      Gió mát của điều hòa thổi trúng người buồn ngủ, Diệp Hiểu Hạ nhìn hàng người dài, rất đau đầu, hôm nay quả nhiên nên ra khỏi nhà.

      Đều phúc vô song chí họa bất đan hành*, nhưng lời này rất có đạo lý.

      * may mắn thường đôi với nhau, họa đến dồn dập.

      “Ầm” tiếng nổ lầu ngân hàng, tuy biết là lầu mấy, nhưng vẫn sơn diêu địa chấn [núi rung đất chuyển] như trước, sợ tới mức Diệp Hiểu Hạ ngủ gà ngủ gật mạnh mẽ nhảy lên.

      Đây là chuyện gì? Sao có thể có tiếng nổ mạnh! Diệp Hiểu Hạ chỉ nghe thấy mảnh thét chói tai, nhìn thấy bên trong là đám người tán loạn, cũng vội vàng theo đám người phóng ra ngoài cửa.

      Nhưng còn chưa vọt tới cửa, người phía trước đột nhiên, trong khoảng thời gian ngắn Diệp Hiểu Hạ dừng bước kịp, đụng vào phía sau người nọ. còn chưa kịp tìm hiểu xem xảy ra chuyện gì, nghe thấy tiếng thét thô cuồng lạnh như băng vang lên ở cửa ngân hàng: “Tất cả được nhúc nhích, bằng tôi làm toàn bộ ngân hàng nổ tung!”

      Tiếng thét chói tai, rất hoảng loạn, tiếng bước chân trong lúc nhất thời tràn ngập ngân hàng. Bởi vì vừa rồi Diệp Hiểu Hạ đứng vững, tức bị người chen đến chen , té lăn đất.

      Nhìn bước chân hỗn loạn kia, Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể ôm đầu, hi vọng mình đừng bị đạp trúng, nhưng dù như vậy ngực bụng của vẫn bị người ta hung hăng đạp vài cái.

      Xong rồi xong rồi, đoán chừng hôm nay phải chết ở đây, Diệp Hiểu Hạ ôm đầu nhịn được kêu rên, vì sao hôm nay phải ra ngoài chứ! Mắt thấy lại có chân sắp đạp lên ngực , Diệp Hiểu Hạ vội vàng lui mình thành hình cầu.

      chậm mà xảy ra nhanh, mắt thấy còn có người sắp đạp đến tay , lực đạo mạnh mẽ cầm cổ áo sau của , kéo tới góc xó.

      còn kịp xem là ai, cũng kịp ngẩng đầu, nghe thấy “bang bang phanh” vài tiếng súng lớn vang lên trong đại sảnh ngân hàng, nhất thời, đại sảnh hỗn loạn ban đầu yên lặng như tờ.
      Last edited by a moderator: 3/6/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106: cho tôi ba giây

      Có người nào xui xẻo đến mức này ? Loại cướp ngân hàng chỉ thấy trong phim truyền hình này lại cư nhiên có thể tùy tùy tiện tiện gặp phải, đây đến cùng là bát tự quá tệ, hay là bởi vì hôm nay hoàng lịch ghi đừng nên ra khỏi nhà?

      Diệp Hiểu Hạ trốn trong góc ôm đầu lẳng lặng nhìn mấy tên cướp cách đó xa, sau khi trải qua thời khắc sợ hãi nhất, cảm xúc của dần dần bình tĩnh lại. Tuy giờ có thể ngồi ở chỗ này nhìn cướp, nhưng vẫn sợ đến cả người run rẩy, ngay cả răng nanh của cũng khắc nào là phát ra tiếng ca ca. [tiếng răng va vào nhau ấy]

      Tình trạng giao thông ngoài ngân hàng tốt hơn chút nào, nhưng biết từ chỗ nào toát ra xe cảnh sát, cảnh sát, còn có rất nhiều thứ bình thường chỉ có thấy TV, bọn họ vây quanh ngân hàng. Diễn khác gì TV, có người cầm cái loa với bọn cướp trong ngân hàng, chỉ có thế, còn có rất nhiều thị dân cũng vây xem ở rất xa, bọn họ có khóc có kêu, còn có ít người của phía truyền thông nâng đám "Pháo đồng" dài, hoặc ngắn ngủn nhắm về phía ngân hàng, kiên quyết để sót cảnh nào.

      Quang quác quang quác , Diệp Hiểu Hạ câu cũng nghe , tại giờ này khắc này, tất cả năng lực ngôn ngữ, năng lực suy xét phảng phất rời xa , trong đầu trống trơn giống bồn tắm lớn trống , chút ý thức cũng có.

      Đến khi bên người có người nhàng chạm vào , dung giọng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy thấp giọng chuyện, mới hồi phục tinh thần lại.

      Nhưng như nghe hiểu ta cái gì vậy, qua hơn nửa ngày mới lắc đầu: "Tôi, tôi... Tôi biết gì?"

      Người kia nhìn hồi, sau đó lặng lẽ vươn tay, nắm lấy ngón tay lạnh như băng của .

      Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của ta như có sinh mệnh, lan tỏa từ đầu ngón tay Diệp Hiểu Hạ ra khắp cơ thể.

      Như người chết đuối lập tức bắt được cọng cỏ cứu mạng, đầu óc Diệp Hiểu Hạ thậm chí ý thức được, thân thể của cũng làm ra phản ứng. Ngón tay có phản ứng, gắt gao cầm tay người kia, chút cũng dám nới ra.

      Có lẽ nhiệt độ cơ thể như mang theo sinh mệnh như vậy, dần dần khiến các bộ phận trong thân thể Diệp Hiểu Hạ khôi phục tri giác, nghe người kia nhàng : "Đừng sợ, hít sâu."

      Giọng của giống như có ma lực, có thể khiến sinh mệnh của Diệp Hiểu Hạ hoạt động trở lại.

      ngụm lại ngụm hít thở, dần dần thân thể và lý trí đều trở lại với .

      "Đừng lời vô nghĩa với tôi! Tôi chỉ cho các ngươi thời gian hai giờ, thả trai tôi ra, chuẩn bị ba trăm ngàn tệ còn có chiếc phi cơ trực thăng! Bằng người trong ngân hàng này, tôi mười phút giết người.”

      Người đàn ông bưu hãn đứng trong đại sảnh ngân hàng tử ngừng kêu gào, ta vừa hô vừa kéo ngồi cách Diệp Hiểu Hạ xa, chỉ vào đầu ta gào thét với cảnh sát bên ngoài: "Các người nhìn ! Chính là này, hai giờ sau, tôi mà nhìn thấy người và vật tôi muốn, bắt đầu từ ta, mười phút người!"

      kia bị dọa kinh hồn bất định, thét chói tai thôi. Thấy dáng vẻ này, tâm trạng bình phục của Diệp Hiểu Hạ lại lại lần nữa run rẩy lên, nếu phải nhanh chóng cắn chặt hàm răng, đoán chừng hét lên giống kia.

      Người bên cạnh rút ra tay, ngay lúc Diệp Hiểu Hạ kinh hoảng kéo vào lòng, môi đặt gáy , dung giọng bình tĩnh khiến người ta kinh ngạc mà giọng : "Đừng sợ, tỉnh táo lại, hãy nghe tôi ."

      Tiếng thét chói tai thê lương của quanh quẩn trong đại sảnh, làm mọi người càng sợ hãi, thậm chí có người khóc ra tiếng.

      " được khóc! được kêu! Ai dám phát ra thanh, tôi giết người đó!" Người đàn ông kéo tóc kia, vừa kéo đến quầy làm việc của ngân hàng, vừa dùng súng tới tới lui lui chỉ vào tất cả người trong ngân hàng mà đe dọa. Những tên cướp khác cũng phụ họa người vạm vỡ kia mà gào thét với những người trong ngân hàng.

      Cảm xúc vốn trở nên nhàng đột nhiên lại khẩn trương lên.

      Toàn thân Diệp Hiểu Hạ run rẩy, cho tới bây giờ cũng biết hóa ra mình nhát gan như vậy, dù người phía sau an ủi thế nào, cảm xúc của cũng thể bình tĩnh lại.

      "Nếu muốn chết, an tĩnh lại.”

      Cũng biết qua bao lâu, môi Diệp Hiểu Hạ lại bắt đầu chậm rãi chuyển động.

      ra cũng kỳ lạ, những lời này phảng phất so với tất cả những lời lúc trước đều hiệu quả hơn, cảm xúc cuồng loạn kích động của Diệp Hiểu Hạ vậy mà nghe câu này — dần dần bình tĩnh lại. Tuy liều mạng ức chế cảm xúc của mình, nhưng, cũng dần dần bình tĩnh.

      thể thừa nhận, thực ra rất sợ chết. Đại khái mỗi người đều sợ chết, trước tử vong, ai có thể lạnh nhạt bình tĩnh.

      "Còn có năm phút đồng hồ nữa là hết hai giờ ! Các người đến cùng chuẩn bị xong chưa!"

      Hình như thời gian bình tĩnh trôi qua đặc biệt nhanh, người trong ngân hàng vẫn còn tham lam hưởng thụ có lẽ là khắc trong sinh mệnh của mình. Người vạm vỡ khẩn cấp lấy mạng người, kéo tóc kia tới trốn sau cây cột ở cửa đại sảnh, làm người tập kích bên ngoài căn bản thể bắt giữ bóng .

      ta kêu gào lại làm bên ngoài ngân hàng lại là trận tiếng la quang quác quang quác, trấn an hoặc khuyên giải an ủi, những lời như vậy từ khi cảnh sát đến khắc cũng dừng lại, giờ phút này càng kịch liệt hơn. là kỳ lạ, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình câu cũng nghe , hoặc là , là căn bản thể dưới tình huống như vậy lý giải cảnh sát kêu cái gì.

      "Đừng có vô nghĩa nhiều như vậy với tôi! Nhanh chóng chuẩn bị xong tiền và người! Bằng tôi bắt đầu giết người!" Cảnh sát khuyên giải an ủi khiến người vạm vỡ kia nóng nảy, ánh mắt đỏ bừng, cây súng áp huyệt Thái Dương của kia càng sát. kia sợ tới mức muốn khóc cũng khóc được, nếu phải người vạm vỡ kia túm , đoán chừng này ngã phịch đất .

      Cũng biết cảnh sát bên ngoài gì với người vạm vỡ này, người vạm vỡ này bắt đầu điên cuồng, vừa tiếp tục tránh sau cây cột, vừa đẩy kia ra khỏi cây cột, nhưng súng tay gắt gao đặt đầu .

      Quần kia bỗng nhiên ẩm ướt, cả người như chết.

      Diệp Hiểu Hạ nhìn khẩu súng kia. Trái tim cơ hồ nhảy đến cổ họng, biết mình gì mà ra : " ta, ta chết sao?"

      "Có lẽ." Cánh tay người đàn ông kia bỗng nhiên nâng lên, dùng cẳng tay áp mắt Diệp Hiểu Hạ, lại dùng bàn tay và khuỷu tay gắt gao đè lại lỗ tay .

      biết vì sao lại như vậy, nhưng lại bỗng nhiên cảm thấy ở trong khí tản mát ra hương vị khói thuốc súng và máu hỗn hợp với nhau. Trái tim trầm xuống, dù lỗ tai bị đè chặt, nhưng vẫn nghe thấy tiếng súng và tiếng thét chói tai quanh quẩn cùng trong đại sảnh như trước.

      Đến cùng xảy ra chuyện gì? Diệp Hiểu Hạ căn bản dám nghĩ, chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị cái gì ngăn chặn, tiếng gì cũng phát ra được, trong tinh nhãn lại càng ẩm ướt, nước mắt ngừng chảy ra. vươn tay muốn kéo cánh tay người đàn ông kia ra, muốn mở hai mắt của mình nhìn xem cuối cùng xảy ra chuyện gì, nhưng kéo thế nào cũng kéo được cánh tay .

      Quả thực cũng biết mình như thế nào, cả người mất sức lực, trong khắc này, tất cả cảm giác rời khỏi thân thể của , chỉ có thể nghe thấy trong cổ họng mình phát ra tiếng “Khanh khách” mấp máy. Chuyện này đến cùng là thế nào, trong ngực phảng phất có tảng đá lớn đè nặng, muốn kêu lại phát ra tiếng, muốn giang hai cánh tay lại đủ sức.

      Thẳng đến khi lồng ngực ấm áp dày rộng bao phủ , thấp giọng : “Đừng nhìn, đừng nhìn.”

      nếu chuẩn bị tốt, mười phút sau là người kế tiếp!” Người vạm vỡ vẫn còn kêu gào, mà người ngoài và trong ngân hàng hiển nhiên càng thêm rối loạn, giờ khắc này toàn bộ tình huống thể khống chế.

      Tiếng khóc tiếng la tiếng thét chói tai tuyệt vọng trong đại sảnh trở thành vực sâu thăm thẳm, tràn đầy bóng tối và đau khổ. Như chỉ cần trong nháy mắt là có thể cắn nuốt tất cả sống.

      “Hãy nghe tôi , hãy nghe tôi .” Giọng của người đàn ông kia giống như tim đập hữu lực nhất an toàn nhất thế giới, chậm rãi ngừng truyền đến, tiến vào trong mạch máu Diệp Hiểu Hạ, khiến sinh mệnh thê lương của dần dần thức tỉnh.

      “Ừ.” liều mạng khắc chế cảm xúc cơ hồ sụp đổ của mình, khóc biết gì nữa.

      kia chết.” Làn môi ấm áp của người đàn ông dán sau đầu Diệp Hiểu Hạ, giọng mềm mại như nước của lập tức bao phủ Diệp Hiểu Hạ.

      Tuy sớm đoán được, nhưng khi nghe này, thân thể Diệp Hiểu Hạ lại thể ức chế kịch liệt run rẩy, người đàn ông kia như cảm giác được thần kinh cơ hồ hỏng mất của , ôm chặt hơn nữa. Hai người xa lạ bọn họ vẫn duy trì tư thế thân mật nhất, dưới tình huống như vậy lại thích hợp như vậy.

      “Hãy nghe tôi , đừng sợ.”

      “Ừ.”

      “Giờ chúng ta cách kẻ kia gần nhất, nếu tiếp tục động thủ, nhất định là trong chúng ta.” Giọng của rất chậm rất chậm, tuy tự thuật khủng hoảng thảm thiết đến đỉnh điểm kia, nhưng lại làm cho người ta bình tĩnh ngoài ý muốn. “Nếu là tôi, lập tức lăn đến cây cột bên, nhớ được nhất định phải ôm sát đầu lăn đến cây cột bên ngoài , lăn đến chỗ cảnh sát và tay súng bắn tỉa có thể nhìn thấy .”

      “Ừ.” Diệp Hiểu Hạ liều mạng hít hít mũi, ức chế thân thể run run dùng sức gật đầu.

      “Nếu…” Lời tiếp theo tựa như khiến người kia rất khó ra miệng, ta dừng chút, lại dừng chút, mới tiếp tục : “Nếu là …”

      Cổ họng Diệp Hiểu Hạ như bị nhồi cát vào, hô hấp trở nên khó khăn, chỉ có thể lẳng lặng nghe người đàn ông này .

      nhất định phải cong thắt lưng cúi đầu, ôm lấy thắt lưng ta, ngàn vạn thể để ta bắt lấy cổ của , chỉ cần cho tôi ba giây, tôi nhất định cứu được .” Người đàn ông tiếp tục chậm rãi , gắt gao ôm Diệp Hiểu Hạ, hít hơi sâu: “ nghe hiểu ?”

      Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể gật đầu, giờ năng lực chuyện cũng có. Tuy biết người đàn ông này, tuy khẩn trương đến mức người đàn ông này lớn lên trông thế nào cũng nhìn thấy, nhưng chưa từng tin tưởng người như bây giờ.

      tin tưởng tôi ?”

      Diệp Hiểu Hạ dùng sức gật đầu như trước, lại hít hít mũi, tiếp tục gật đầu. Trong thời khắc như vậy, và người đàn ông này trở thành người, tin tưởng , vô điều kiện tin tưởng . thậm chí dám nghĩ người đàn ông này có phải lừa , có phải là an ủi , bởi vì sợ vừa nghĩ, cả người lập tức liền hỏng mất, có thể chỉ nghĩ đến phải tin tưởng.

      Đúng vậy, tin tưởng.

      “Người tiếp theo là !” Ngay khi trong lòng Diệp Hiểu Hạ ngừng cầu nguyện ngàn vạn đừng chọn bọn họ, bị người ta đường dùng sức lực lớn kéo từ trong ôm ấp ấm áp mà an toàn kia ra.

      Trong khắc này, toàn bộ sinh mệnh Diệp Hiểu Hạ tựa như mất tất cả màu sắc, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của mình và câu kia.

      “Cho tôi ba giây.”

      biết mình có thể làm được chuyện đó , thậm chí biết mình nên hành động thế nào. Ngay cả chính đều có ý thức được, khi bị người vạm vỡ kia kéo lấy, vậy mà linh hoạt tránh thoát tay , cong thắt lưng, cúi đầu ôm lấy vòng eo ta đụng mạnh vào.

      Đoán chừng người vạm vỡ kia trong lúc nhất thời hơi mơ hồ, ngờ này phản kháng, hơi hơi lặng . Trong nháy mắt ngây người này, Diệp Hiểu Hạ lại phát mình bị người hung hăng kéo ra, cả người như là bị bắn ra ngoài, cũng biết lắn đến chỗ nào, sau đó ngã đất.

      Đầu choáng váng não căng ra.

      “Phanh” tiếng nổ phản phất vang lên ngay bên tai Diệp Hiểu Hạ, cả kinh mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn lại, trong lòng nghĩ, đừng là người kia xảy ra chuyện, ngàn vạn lần đừng.

      bóng dáng màu tối phóng về phía , trong nháy mắt kia, thời gian như trở nên chậm chạp. thấy bay lên dưới ánh sáng rực rỡ, thấy dáng người thon dài của nhảy qua khỏi , thấy chậm rãi quay đầu lại, nhìn cái.

      Chỉ cái liếc mắt kia, Diệp Hiểu Hạ lại giống như bị đặc lại, thể nhúc nhích.

      Đầy mắt đều là nốt chu sa đỏ tươi chói mắt kia.

      “Bang bang phanh!” Vài tiếng vang lớn vang lên trong ngân hàng, nhưng giống như phải do bọn cướp phát ra. Thủy tinh ngoài ngân hàng bể như mạng nhện, văng khắp nơi. Thân thể người vạm vỡ kia ngã xuống, trong ngân hàng lập tức loạn thành đoàn.

      Tiếng thét chói tai, tiếng cảnh sát tiến lên, tiếng bọn cướp giãy dụa trong lúc nhất thời trở thành toàn bộ thế giới.

      có sao , có sao !” Người đàn ông trẻ tuổi kia dừng bên người Diệp Hiểu Hạ, Diệp Hiểu Hạ đến bên người , ôm lấy đầu của , lớn tiếng hô. cũng biết mình thế nào, ánh mắt vô cùng mơ hồ, giống như có cái gì ngừng rơi xuống.

      có chuyện gì chứ.” Người đàn ông trẻ tuổi giương mắt nhìn , lại thấy gương mặt tràn đầy nước mắt và hoảng sợ.

      Diệp Hiểu Hạ liều mạng lắc đầu, giương mắt nhìn thấy ôm bụng, màu máu đỏ tươi theo khe hở ngừng chảy ra: “ bị thương sao?!” cả kinh , vội vàng giương mắt, muốn tìm trợ giúp trong đám lộn xộn này.

      “Đừng gọi người, nhanh đỡ tôi từ cửa sau.” Người đàn ông lại phen giữ chặt , ngăn lại ý đồ của .

      “Nhưng…” Diệp Hiểu Hạ chần chờ thôi.

      “Tin tưởng tôi.” Người kia lại gắt gao nắm tay , bàn tay hơi lạnh truyền đến kiên trì của .
      Last edited by a moderator: 3/6/16
      B.Cat thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107: bác sĩ vô lương

      Thực ra cửa sau cũng đầy người, nhưng giờ cảnh sát vọt vào đại sảnh khống chế bọn cướp, cho nên cửa sau có vẻ khiến người tôi chú ý lắm. Diệp Hiểu Hạ dỡ người đàn ông này, duy trì bình tĩnh, theo đám người chật chội chen từ cửa sau ra ngoài, thần biết quỷ hay thân trong đám người rộn ràng nhốn nháo.

      Bên ngoài vẫn tắc đường như trước, cũng vì cướp trong ngân hàng bị chế mà có vẻ rộng rãi. Thậm chí bởi vì cướp bị bắt, xe cứu thương, xe phỏng vấn, xe cảnh sát đậu dày đặc, người đường chen chúc tới lại càng thêm chật chội chịu nổi.

      Diệp Hiểu Hạ đỡ người đàn ông tuổi trẻ, cúi đầu, tận lực khiến hai người có vẻ dễ thấy như vậy, xuyên qua ngã tư đường chật chội này, quẹo qua, đến ngã tư đường bị kẹt xe.

      Sắc mặt người kia tái nhợt, tiếng hít thở cũng rất nặng, Diệp Hiểu Hạ cơ hồ cảm thấy sắp được.

      " thế nào? Có thể kiên trì được ?"

      vừa đỡ người đàn ông này thong thả tới, vừa vội vàng hỏi .

      Chuyện này vốn là chuyện cực kì dọa người, nhưng, biết vì sao, trong lúc này, Diệp Hiểu Hạ vậy mà chút cũng cảm thấy khủng bố. Giờ trong đầu tràn ngập vấn đề, người đàn ông này có thể kiên trì ? có chuyện gì chứ?

      Căn bản là nghĩ, nếu cái người đàn ông này ngã xuống lúc này tạo thành oanh động cỡ nào. Cũng nghĩ tới, người đàn ông có gan trực diện đối đầu với họng sung này đến cùng là thần thánh phương nào.

      Mấy vấn đề này, trong khắc rời xa .

      " có việc gì, tiếp tục , đến đường Bình An bắt xe." Người đàn ông chậm rãi quay sang, nhìn Diệp Hiểu Hạ lắc đầu. trán của đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt khiếu câu " có việc gì" của có vẻ hơi lực bất tòng tâm.

      Diệp Hiểu Hạ dám để tiếp tục hao phí thể lực, trực tiếp đặt cánh tay vai mình, cũng chuyện nữa, chỉ là cố sức tới đường Bình An.

      vất vả tới Bình An. Lộ trình bình thường chỉ cần vài phút, lúc này vậy mà hao gần 20 phút.

      Hai người đứng ở ven đường, Diệp Hiểu Hạ để người đàn ông này tựa vào đèn đường bên cạnh, mình sốt ruột vẫy tay với xe qua lại.

      Có thể là vì hôm nay nhiều việc như vậy đến cùng nhau duyên cớ, bình thường đường này rất dễ đón xe vậy mà lúc này cơ hồ xe.

      "Sao lại có xe trống chứ!" Hơn mười chiếc xe hết chỗ, khiến giọng Diệp Hiểu Hạ trở nên hơi khô ráp .

      "Đừng nóng vội, có việc gì. " Người đàn ông vội vàng xao động như Diệp Hiểu Hạ, chỉ chậm rãi lắc đầu, sắc mặt tái nhợt thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh.

      đến cũng là kỳ lạ.

      Trong giọng của người đàn ông này hình như mang theo ma lực có thể làm cho người tôi bình tĩnh lại vậy.

      Vừa rồi ở trong ngân hàng là thế này, giờ là như vậy, chỉ chậm rãi chuyện.

      Vậy mà khiến nội tâm vội vàng xao động của Diệp Hiểu Hạ bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông này gật gật đầu, quay đầu, hít sâu hơi sâu, lại bắt đầu đón xe.

      Lần này có mấy chiếc để gọi được xe .

      " đâu ?" Lái xe từ kính chiếu hậu nhìn Hạ người đàn ông tựa vào bờ vai Diệp Hiểu, lộ ra tươi cười mờ ám.

      "..." Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp bệnh viện, bị người đàn ông đánh gãy, sau khi báo ra địa chỉ, chuyện nữa.

      Diệp Hiểu Hạ nhìn , sau đó xác nhận với lái xe: “Phải nơi này.”

      Lái xe cũng nghi ngờ, khởi động xe .

      Lái xe này là người rất thông thuộc với các con đường trong thành thị, ông lái xe xuyên phố qua hẻm, đến mục đích rất nhanh. Diệp Hiểu Hạ thanh toán tiền, vội vàng đỡ người đàn ông này xuống xe.

      “Trong ngõ phía trước, có phòng khám treo biển hành nghề, vào trong đó.” Giọng người đàn ông rất yếu ớt rồi, nhấc tay chỉ chỉ hẻm cách đó xa, sau đó, tay cúi xuống, cả người có tiếng động.

      “Uy, uy! ngàn vạn đừng ngủ!” Diệp Hiểu Hạ vừa đỡ gian nan tới hẻm kia, vừa lòng nóng như lửa đốt nhắc nhờ người đàn ông thần trí cũng ràng kia, Diệp Hiểu Hạ cũng quản có phải lễ phép , phen đẩy cửa ra hắng cổ họng lên: “Có bác sĩ ! Có người ! Cứu mạng! Sắp chết người!”

      “Ai vậy?” Ở trong nội thất phòng khám truyền ra tiếng lười biếng: “Sắp chết đừng vào, tôi sợ thứ sạch .”

      “Bác sĩ bác sĩ! Người này …” Diệp Hiểu Hạ nghe thấy nội thất có người chuyện, cũng quản có người xếp hàng , đỡ người đàn ông này về phía nội thất.

      “Uy! Xếp hàng hiểu !” Còn đợi Diệp Hiểu Hạ tới gần nội thất, lập tức có mấy người ngăn cản đường của . ngẩng đầu nhìn bọn họ hoặc cao hoặc thấp, hoặc khôi ngô hoặc gầy yếu, nhưng chỗ giống nhau là bọn họ đều có gương mặt có thể được cho là hung thần ác sát.

      Người như vậy làm trực giác Diệp Hiểu Hạ cho là xã hội đen. Nhưng xã hội đen cũng coi như tiếp xúc nhiều tính là bị bọn họ rống hơi dọa đến, nhưng trong nháy mắt sau, khí thế dâng cao rống lại. “Chẳng lẽ các người muốn xếp hàng chờ chết sao! phát đây là khám gấp! Là bệnh nặng!”

      “Ai bệnh nặng chứ! Ai là khám gấp chứ!” cái người đàn ông vóc người thấp bé lập tức ngồi ghế tựa ôm bụng tề mi lộng nhãn ai u kêu lên: “Lão Tử là viêm ruột thừa chờ làm phẫu thuật đây này!”

      “Sắp chết? Sắp chết bệnh viện chứ! Tới nơi này làm cái gì!” Vài người ồn ào đứng lên.

      “Các người nhanh tránh ra! ta phải lâp tức gặp bác sĩ!” Diệp Hiểu Hạ cũng biết dũng khí từ nơi nào đến, lớn tiếng hô với những người ràng phải người tốt này.

      Nhưng la càng khiến cho người trong phòng khám cười vang từng đợt.

      “Cút.”

      Ngay lúc Diệp Hiểu Hạ gấp đến dậm chân, nước mắt cũng sắp rơi xuống, người đàn ông tựa vào vai kia bỗng nhiên từ khóe môi toát ra chữ sạch lưu loát.

      đám vừa nãy vẫn còn vui cười, vừa nghe thấy chữ này, hơi ngừng lại, nhìn lại người đàn ông Diệp Hiểu Hạ đỡ. Chỉ liếc mắt cái, sắc mặt bọn họ lập tức vô cũng kinh hoảng, lập tức vọt sáng hai bên, tránh ra con đường cho Diệp Hiểu Hạ. Yên tĩnh sợ sệt đứng bên cạnh, phảng phất sức lực hô hấp cũng bị thu lại, đâu còn kêu ngạo vừa rồi.

      Tuy Diệp Hiểu Hạ thấy hơi kỳ lạ, nhưng, giờ căn bản phải lúc nghĩ chuyện này, chỉ đỡ người đàn ông này vào nội thất. Khi cách nội thất còn có vài bước, chỉ thấy rèm trắng treo ở cửa nội thất mạnh mẽ xốc đứng lên, người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blu trắng, cổ đeo ống nghe bệnh đứng ở cửa.

      khuôn mặt của ta mang theo tươi cười xấu xa, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông kia, mà nhìn chăm chăm vào Diệp Hiểu Hạ. Lên lên xuống xuống lần lại lần, khiến cả người Diệp Hiểu Hạ đều nổi da gà, nuốt ngụm nước miếng, nhìn vị bác sĩ tuổi trẻ tuấn lãng lại như có ý tốt này, nhắc nhở: “Bác sĩ, ta, ta bị thương…”

      “Mỹ nữ, hình như tôi từng gặp phải, có hứng thú ăn bữa cơm với tôi tối nay ?” Bác sĩ tuổi trẻ phảng phất căn bản nghe thấy Diệp Hiểu Hạ gì, chỉ cười tủm tỉm nhìn thả ra điện cao.

      “Y, bác sĩ… ta, ta bị thương…” Diệp Hiểu Hạ trắng bệch, chỉ vào người đàn ông vai, liên tục nhắc nhở người bác sĩ có mắt đào hoa này.

      “Ai nha, bị thương tốt, chết luôn rất tốt!” Bác sĩ cười càng thêm xán lạn, ta thậm chí vươn tay, lôi cánh tay kéo Diệp Hiểu Hạ muốn túm vào nội thất.

      “Bác sĩ! Bác sĩ…” Giọng Diệp Hiểu Hạ thay đổi, nếu vừa rồi là tức giận với người bên ngoài, như vậy lúc này là bị dọa.

      muốn chết sao?” Ngay lúc này, người đàn ông cơ hồ đánh mất ý thức kia nâng tay lên, phen cầm cổ tay bác sĩ trẻ tuổi, trong giọng lạnh lùng mang theo nồng đậm cảnh cáo.

      Bác sĩ trẻ tuổi có thế này mới keo kiệt dời ánh mắt lên người đàn ông kia, cau mày, cong miệng, vẻ mặt khinh thường: “Ai, hẳn là nên chết sớm!” xong lập tức tiếp nhận cánh tay vốn dắt bờ vai Diệp Hiểu Hạ, bước nhanh vào nội thất.

      vài bước, ta lại dừng bước, lộ ra biểu cảm cười tủm với Diệp Hiểu Hạ: “Mỹ nữ, tiến vào chơi lát .”

      “Tôi… Tôi còn là…” Diệp Hiểu Hạ nhìn biểu cảm cười tủm tỉm kia, nhất thời cảnh giác mãnh liệt, vội vàng xua tay muốn cự tuyệt.

      Nhưng phía sau bác sĩ tuổi trẻ kia hình như đột nhiên đen , tuy rằng ta vẫn cười tủm tỉm, nhưng Diệp Hiểu Hạ cũng có thể cảm thấy uy hiếp trần trụi: “Tôi , mỹ nữ, tiến vào chơi lát .”

      Diệp Hiểu Hạ nuốt ngụm nước miếng, cúi đầu vào nội thất.

      “Hôm nay đăng ký, muốn xem bệnh ngày mai lại đến!” Bác sĩ trẻ tuổi vừa vừa quay đầu lại mà .

      Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy, đám người hung ác sát kia giờ khắc này vậy mà ngoan giống như đứa bẻ trong nhà trẻ, ngoan ngoãn hành lễ với bác sĩ, sau đó xếp hàng ra khỏi phòng khám.

      Nếu phải tận mắt thấy, Diệp Hiểu Hạ cơ hồ cảm thấy mình nằm mơ, bọn họ xếp hàng ra ngoài, hơn nữa người cuối cùng còn tự giác đóng cửa lại.

      Trời, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra.

      mở bếp lò, đun nước, sau đó lại hỗ trợ.” Bác sĩ trẻ tuổi phảng phất như biến sắc mặt, chỉ là hồi công phu như vậy mà lại thay đổi gương mặt khác, ta đỡ người đàn ông kia vào trong sau gian phòng rộng rãi của nội thất. Bình tĩnh sai bảo Diệp Hiểu Hạ.

      “Được.” Tuy Diệp Hiểu Hạ biết bếp lò ở đâu, nhưng là vẫn đồng ý, vội vàng lấy ấm trong phòng tìm vòi nước và bếp lò. Rất dễ dàng đun sôi nước, lại cuống quít chạy về, mới vừa vào nội thất, lập tức thấy cái kia bác sĩ trẻ tuổi đen mặt nhíu mày.

      “Sao chậm như vậy! Là rùa biến thành hả!”

      Cơn tức trong ngực Diệp Hiểu Hạ cơ hồ vọt ra, sao người này chuyện như vậy! Nhưng còn chưa phát hỏa, bộ quần áo tản ra mùi nước tiêu độc bay về phía . theo bản năng bắt lấy, tập trung nhìn, chỉ thấy là bộ đồ hộ sĩ.

      “Thay, sau đó lại đổi vô khuẩn.” Bác sĩ lạnh lùng chỉ huy, sau đó cũng quay đầu lại vào căn phòng rộng rãi kia.

      Diệp Hiểu Hạ trừng mắt nhìn bộ đồ hộ sĩ trong tay, đầu giống như hồ. Bây giờ chuyện gì xảy ra? phải Cosplay hộ sĩ?
      Last edited by a moderator: 3/6/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :