1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 98: cuối cùng tìm thấy

      "Đúng vậy, giờ Minh về, nếu phải hôm nay em vừa vặn về lấy đồ gặp được đâu!" Thư Tiểu Mãn thoạt nhìn vô cùng vui vẻ: " ấy mua rất nhiều đồ đến thăm viện trưởng! Viện trưởng vô cùng vui vẻ, trưa nay làm thêm đồ ăn giữ Minh lại ăn cơm. Viện trưởng còn hỏi sao chị về cùng, Minh chị bị bệnh, thoải mái, em lo cho chị nên mới gọi điện thoại. Chị Hiểu Hạ, chị thân thể chị bình thường phải tốt lắm sao? Sao có thể đột nhiên bị bệnh? Bị bệnh đó, bị bệnh là phải tốn tiền..."

      Thư Tiểu Mãn là người hay , chỉ cần mở miệng chuyện dừng được, tính cách rất sáng sủa. Bình thường Diệp Hiểu Hạ rất thích nghe chít chít oa oa chuyện, bởi vì nghe thấy cũng rất vui vẻ, nhưng hôm nay có tâm trạng và thời gian này, lập tức liền rời giường, vừa cầm điện thoại, vừa bắt đầu thay quần áo: "Còn bao lâu nữa ăn cơm?"

      "Còn có hồi đâu, đoán chừng khoảng giờ nữa, chị Hiểu Hạ, chị muốn đến ?"

      Diệp Hiểu Hạ hơi hơi trầm ngâm chút, cảm thấy thể với bé lanh mồm lanh miệng này, nếu giờ ra, đoán chừng xoay người lại Bạch Thiên Minh biết. Vì thế tiếp tục giả bộ yếu ớt: " đến, trong người chị thoải mái, đoán chừng đêm qua cảm lạnh, mọi người ăn ."

      "Nga, là đáng tiếc, hôm nay viện trưởng đặc biệt xuống bếp làm sườn xào chua ngọt đ." Thư Tiểu Mãn nuốt nước miếng, xem ra là them hỏng rồi.

      "Ừ, chị có khẩu vị gì." Diệp Hiểu Hạ giường cũng dọn, trực tiếp vọt tới toilet bắt đầu rửa mặt, còn quên với : "Tiểu mãn à, đừng cho người khác biết em gọi điện thoại cho chị, nếu viện trưởng biết chị bệnh hơi nặng, lo lắng, em phải biết bà lớn tuổi rồi."

      Liên quan đến vấn đề thân thể của viện trưởng Vương, Thư Tiểu Mãn lập tức đồng ý. Sau đó cúp điện thoại, Diệp Hiểu Hạ hiểu Thư Tiểu Mãn như lòng bàn tay, tuy bé này nhiều, nhưng khi đến viện trưởng Vương tòa đại Phật này, miệng lập tức treo quỹ bảo hiểm, cam đoan ai cũng hỏi ra cái.

      Diệp Hiểu Hạ lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu, lưng mang chút tiền lẻ lập tức ra cửa chạy tới nhà ga. Trong ngực phảng phất cháy ngọn lửa, cháy tới mức cơ hồ muốn kêu ra tiếng.

      Bạch Thiên Minh! cư nhiên dám tiếng trở lại thành phố này!

      Bạch Thiên Minh! cư nhiên dám cột mọi chuyện vào người tôi, sau đó coi ai ra gì trở lại thành phố này!

      Bạch Thiên Minh! Bạch Thiên Minh! Bạch Thiên Minh!

      Diệp Hiểu Hạ thề cả đời này của chưa từng phẫn nộ như vậy, ánh mắt lúc này giống như có thể phun ra lửa, lúc nào cũng chỉ nghĩ có việc, nhanh chút tìm được Bạch Thiên Minh! Nhanh chút tìm được Bạch Thiên Minh!

      Xe đường tới, ngoài cửa sổ thổi tới trận gió mát mẻ, khiến gương mặt Diệp Hiểu Hạ bởi vì phẫn nộ mà trở nên khô nóng hơi hơi hạ nhiệt. quay đầu nhìn bên ngoài, hai tay đặt đầu gối gắt gao nắm thành nắm tay, ngay cả khớp xương cũng vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch. hít sâu, ngụm lại ngụm, phảng phất làm vậy, trái tim vì phẫn nộ mà nhảy ra khỏi lồng ngực, tức khắc chết .

      Bình thường xe mở rất mau, biết vì sao Diệp Hiểu Hạ luôn cảm thấy hôm nay nó mở quá chậm, phải dung hơn nửa giờ mới đến. Xuống xe, Diệp Hiểu Hạ ngựa dừng vó chạy tới viện phúc lợi, vừa chạy vừa nhìn nhìn giờ di động.

      Mười giờ năm mươi bảy phút.

      Khi Diệp Hiểu Hạ vọt vào căn tin, mọi người mới vừa chuẩn bị ăn cơm. Đại khái là vì tới quá mức đột nhiên, vậy mà khiến tất cả mọi người trong căn tin sững sờ ở nơi đó, ba giây sau, bọn họ mới hoàn hồn, vội vàng vây lên, bảy miệng tám lời ân cần thăm hỏi .

      "Hiểu Hạ, phải hôm nay thoải mái sao? về cùng Thiên Minh, sao mới vừa ngồi xuống, con lập tức qua ? Đứa này là, tách ra làm chi, cùng nhau đến tốt sao?" Viện trưởng Vương phen kéo tay Diệp Hiểu Hạ, cười đến mi thấy mắt, xem ra viện trưởng Vương là lâu có gặp nhiều đứa như vậy trở về, vui vẻ mọi người đều thấy.

      "Hiểu Hạ tỷ! Em biết chị là vô địch Thiết Kim Cương, cái gì cũng thể chinh phục , chút thoải mái nho tính cái gì!" Thư Tiểu Mãn chạy tới bên người Diệp Hiểu Hạ: "Người ta lâu gặp chị, nhớ chị muốn chết!"

      "Chị Hiểu Hạ, chị Hiểu Hạ, có sườn chị thích ăn, mau tới mau tới!"

      "Chị Hiểu Hạ..."

      "..."

      Dưới nhiệt tình hoan nghênh của nhiều người như vậy, Diệp Hiểu Hạ vừa cười đáp lại, vừa dung ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Bạch Thiên Minh đứng cạnh bàn.

      vừa ăn cơm vừa liếc mắt nhìn , mà cũng vậy.

      Bạch Thiên Minh đứng lên, thấy Diệp Hiểu Hạ bị bọn của viện phúc lợi vây quanh, trong lúc nhất thời có loại xúc động muốn khóc.

      gầy, gầy nhiều lắm. Cái cằm vốn rất tròn, giờ phảng phất bị dao cắt gọt, đôi mắt càng vì khuôn mặt gầy yếu mà càng thêm lớn. cứ như vậy đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt hờ hững, giống như đao , đao đao đâm vào người , khiến đau đớn vô cùng.

      Cuối cùng, Diệp Hiểu Hạ bị viện trưởng Vương lôi kéo đến bàn ngồ. buông khóe mắt xuống, cười cười với mọi người, giống như cái gì cũng xảy ra. Càng như vậy, Bạch Thiên Minh lại càng chột dạ, cuối cùng cảm thấy đầu gối đều run lên.

      "Hiểu Hạ, ngồi..." Vương viện trưởng còn chưa an bày vị trí cho Diệp Hiểu Hạ, thấy lôi cái ghế dựa, ngồi bên cạnh Bạch Thiên Minh.

      cầm cánh tay Bạch Thiên Minh, lộ ra cái tươi cười xán lạn với viện trưởng Vương: "Viện trưởng, bà còn tìm chỗ cho con làm cái gì? Mau ăn cơm, con ngồi Thiên Minh là tốt rồi."

      Ánh mắt viện trưởng Vương hơi hơi sửng sốt chút, sau đó bà nhìn hai người kéo cánh tay, lộ ra tươi cười hiểu . Vì thế vội vàng gật đầu, bảo tất cả mọi người ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm .

      Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn Bạch Thiên Minh, khuôn mặt trắng nõn của trở nên tái nhợt, ngay cả thái dương cũng chảy ra mồ hôi mỏng manh, ánh mắt của trốn tránh, căn bản là dám đối diện .

      Thông qua kéo cánh tay, Diệp Hiểu Hạ sâu sắc cảm giác được thân thể thể ức chế run run, thấy tình huống như vậy, trong lòng vậy mà có vài tia sảng khoái. Diệp Hiểu Hạ xảo tiếu thiến hề, nhưng, cố ý đè thấp giọng , đưa lời nghiến răng nghiến lợi của đưa đến trong lỗ tai Bạch Thiên Minh: "Thiên Minh, là tới thăm viện trưởng mà, sao cái gì cũng ràng bỏ chạy chứ? Thế này cũng tốt nga."

      "Chị Hiểu Hạ, chị chú ý chút , nơi này đều là trẻ con! Chị dạy hư bọn họ." Thư Tiểu Mãn ngồi bên kia ha ha cười, trêu đùa hai người: "Chị xem mặt Thiên Minh đều đỏ!"

      Đỏ sao? Diệp Hiểu Hạ nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Bạch Thiên Minh, đây ràng là trắng bệch được ? Thư Tiểu Mãn này đúng là có thể trợn mắt dối. hắc hắc nở nụ cười, tiếp tục nắm chặt Bạch Thiên Minh, lời hai ý: "Chị sợ lại chạy."

      Bạch Thiên Minh cầm chiếc đũa trong tay, nghe thấy lời này, càng run rẩy đánh rơi chiếc đũa đất. vội vã xoay người lại nhặt chiếc đũa, nghĩ động tác của Diệp Hiểu Hạ nhanh hơn , cong hạ thắt lưng nhặt chiếc đũa, đầu hai người chôn ở dưới bàn đụng phải nhau.

      mặt Diệp Hiểu Hạ còn tươi cười, nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên Minh, nghiến răng nghiến lợi: "Bạch Thiên Minh, nếu dám để cho viện trưởng biết chuyện này, tôi bóp chết ."

      Bạch Thiên Minh cơ hồ khóc ra : "Hiểu Hạ, em đừng như vậy..."

      "Đừng như vậy?" Diệp Hiểu Hạ lạnh lùng hừ tiếng: "Vậy muốn thế nào?"

      Bạch Thiên Minh còn chưa kịp chuyện, thấy đầu Thư Tiểu Mãn cũng vùi vào dưới bàn, vẻ mặt cổ linh tinh quái tươi cười: "Uy uy uy, đều hai người phải chú ý ảnh hưởng! Lại làm cái gì đó!" còn chưa xong, bị viện trưởng Vương vỗ đầu, cười quát lớn: "Tiểu Mãn, con còn mau ăn cơm, nhiều đồ ăn ngon như vậy cũng chặn được miệng con!"

      Diệp Hiểu Hạ có thế này mới ngồi dậy, bắt đầu ăn cơm, Bạch Thiên Minh cũng bắt đầu chậm rãi ngồi dậy, vung tay bắt đầu ăn cơm.

      Bữa cơm ăn trong khí đủ quỷ dị. Viện trưởng Vương vừa gắp thức ăn cho hai người, vừa mấy lời thâm ý.

      Thư Tiểu Mãn và mấy đứa tuổi sai biệt lắm nhìn hai tề mi lộng nhãn người, cười đến là lạ .

      Bạch Thiên Minh vì Diệp Hiểu Hạ bên người, ăn có cơm khẩu vị, vừa mang theo tươi cười suy yếu ứng phó viện trưởng Vương và Thư Tiểu Mãn ân cần thăm hỏi, vừa khẩn trương quan sát nhất cử nhất động của Diệp Hiểu Hạ.

      Diệp Hiểu Hạ chỉ lo cúi đầu ăn cơm, giống như mấy trăm năm chưa có ăn cơm vậy, chén tiếp chén. Khi quăng sườn vào miệng, hung hăng ăn sườn phát ra tiếng cọt kẹtzz cọt kẹtzz, cơ hồ khiến Bạch Thiên Minh cảm thấy căn bản phải là ăn sườn, mà là ở ăn xương cốt của mình.

      Khó khăn ăn xong bữa cơm này, Bạch Thiên Minh lập tức nhảy lên, với viện trưởng Vương: "Viện trưởng, con giúp bà rửa chén!"

      "Ai nha, tôi ăn tới trướng bụng, Thiên Minh dạo với em!" Diệp Hiểu Hạ căn bản cho Bạch Thiên Minh cơ hội chuồn mất, .

      "Tôi, tôi còn phải giúp đỡ rửa chén..." mũi Bạch Thiên Minh toát ra mồ hôi, muốn rời xa Diệp Hiểu Hạ chút.

      " thôi thôi, Thiên Minh con cùng Hiểu Hạ , mới vài cái bát, cần các con hỗ trợ!" Viện trưởng Vương lại chạy tới đẩy tới bên cạnh Diệp Hiểu Hạ, lại duỗi thân giữ chặt Thư Tiểu Mãn muốn theo giúp vui cười: "Tiểu Mãn hỗ trợ là được rồi."

      "Viện trưởng! Người ta, người ta..." Thư Tiểu Mãn nhìn xem Bạch Thiên Minh và Diệp Hiểu Hạ vô cùng cam lòng theo rửa chén .

      " thôi, Thiên Minh!" Diệp Hiểu Hạ có thế này mới vội vã đứng lên, kéo cánh tay Bạch Thiên Minh, ngoài cười nhưng trong cười. Giờ khắc này, giống như Tu La báo thù, cả người đều là lửa cháy, ngay cả ánh mắt kia cũng bị cháy đỏ bừng .

      Bạch Thiên Minh cảm thấy mình ngay cả đứng đó cũng khó khăn, đầu cháng váng não trướng, cứ như vậy bị Diệp Hiểu Hạ kéo đến góc yên lặng của viện phúc lợi.

      _Hết chương 98_
      B.Cat thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 99: lại người biết chuyện

      "Ba!" tiếng vang thanh thúy vang lên trong góc xó của sân sau viện phúc lợi, đánh vỡ yên tĩnh và ôn hòa ban đầu của nơi này.

      Bạch Thiên Minh ôm gò má, đứng ở nơi đó. vốn luôn nghĩ phải giải thích thế nào với Diệp Hiểu Hạ, nhưng, lúc này, bạt tai này lại đánh bay tất cả lý do và lấy cớ của . sững sờ ở đó, nửa ngày cũng ra câu.

      chỉ có nửa ngày cũng ra câu, ngay cả Diệp Hiểu Hạ cũng câu cũng nên lời.

      từng nghĩ ngàn lần vạn lần, khi nhìn thấy Bạch Thiên Minh phải lên án mạnh mẽ biết xấu hổ, vô sỉ cỡ nào, khiến ngóc đầu nổi.

      Nhưng đến giờ, khi thấy người này, vậy mà câu cũng ra. Trừ cái bạt tai vừa rồi, bỗng nhiên biết giờ mình phải làm cái gì, chỉ có thể cứ như vậy đứng đó, trừng mắt nhìn Bạch Thiên Minh cúi đầu, cả người run run.

      "Hiểu Hạ..."

      Bạch Thiên Minh vừa mới mở miệng, lại bị Diệp Hiểu Hạ tái bạt tai. cơ hồ dùng khí lực uống sữa, đánh cho Bạch Thiên Minh lui ra sau hai bước, có thế này mới đứng vững.

      "Em hãy nghe ..."

      Lại là cái bạt tai đánh tới.

      Bạch Thiên Minh cúi thấp đầu xuống, chỉ cảm thấy trong lỗ mũi có gì đó bắt đầu chuyển động, vươn tay nhàng lau chút, chỉ thấy có chút máu đỏ tươi. khịt khịt mũi, ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Hiểu Hạ cười khổ: "Em đánh ."

      " cho là tôi dám ?" Diệp Hiểu Hạ nổi trận lôi đình, xông lên, làm nhiều việc cùng lúc lập tức tát vào gò má Bạch Thiên Minh.

      Cũng biết đánh bao lâu, cũng biết đánh bao nhiêu cái, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy cả người đều còn sức, cong thắt lưng, cánh tay chống đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Cho tới bây giờ biết đánh người cũng là chuyện hao phí thể lực như vậy, thân thể của đứng nổi, hai bàn tay vừa đỏ vừa sưng, đau tới tâm.

      Bỗng nhiên bàn tay đưa đến gần , muốn xoa cho . Bàn tay trắng nõn, da còn có chút máu tỏ thân phận của .

      Nghĩ cũng nghĩ, Diệp Hiểu Hạ phen vung ra tay Bạch Thiên Minh. dùng sức quá lớn, khiến thân thể vốn đứng vững lui ra sau mấy bước, cuối cùng tựa vào tường gạch đỏ hơi loang lổ kia. từng ngụm từng ngụm thở hào hển, trừng mắt nhìn Bạch Thiên Minh: "Đừng có giả mù sa mưa với tôi ! Tôi hiếm lạ!"

      Bạch Thiên Minh thấy Diệp Hiểu Hạ như thế cũng chỉ đành suy sụp buông cánh tay xuống, dáng vẻ của cũng tốt đến chỗ nào . Khuôn mặt vốn trắng nõn giờ đây trở nên sưng đỏ, cái mũi và khóe miệng đều có vết máu bị chà lau để lại, tóc cũng trở nên hỗn độn.

      "Hiểu Hạ, thực xin lỗi." Bạch Thiên Minh suy nghĩ hơn nửa ngày mới ra những lời này.[chó má thiệt chớ, tên này đúng là tiện nhân]

      "Thực xin lỗi? xin lỗi là xong ?" Đại khái là trong lòng có lửa giận duyên cớ, dù Bạch Thiên Minh gì, đều có thể khiến Diệp Hiểu Hạ nổi trận lôi đình."Nếu xin lỗi hữu dụng, vậy còn cần cảnh sát làm gì!"

      "Hiểu Hạ, biết lúc này gì cũng uổng phí , nhưng là biết sai rồi, lúc đó có ác ý, thầm nghĩ đầu tư..."

      "Đầu tư!" Diệp Hiểu Hạ đánh gãy Bạch Thiên Minh: "Bạch Thiên Minh! Từ viện trưởng dạy chúng ta, có bao lớn chân mang hài bao lớn, cảm thấy có cái gì năng lực mà đầu tư? phải tôi khinh thường , mà là có tự mình hiểu lấy ."

      "..."

      "Được được được, tôi sai rồi, tôi nên chất vấn năng lực của , nhưng, Bạch Thiên Minh, có đầu óc ! Muốn đầu tư, thiết tiền có thể vay, có thể tìm ngân hàng cho vay, sao có thể vay nặng lãi! có phải đầu óc nước vào !" Diệp Hiểu Hạ càng càng giận: "Chẳng lẽ biết vay nặng lãi là cái gì!"

      " biết, nhưng chỉ có vay nặng lãi có thể lập tức có tiền, cho nên, cho nên..." Giờ Bạch Thiên Minh cũng hối hận, níu chặt tóc mình: "Lúc đó có nghĩ nhiều, cho rằng có thể lập tức có lời, ngờ ..."

      Diệp Hiểu Hạ nhìn dáng vẻ Bạch Thiên Minh bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười, chuyện nữa, chỉ tựa vào nơi đó, lẳng lặng nghe Bạch Thiên Minh lần lại lần vay tiền bất đắc dĩ. thêm câu nào, giống như xem người diễn kịch, ánh mắt lạnh lùng mà lạnh nhạt.

      Cuối cùng khi Bạch Thiên Minh cảm thấy người tự quyết định có tia mất tự nhiên, ngậm miệng lại, nhìn Diệp Hiểu Hạ, ánh mắt lạnh như băng mà bình tĩnh kia cuối cùng khiến chịu nổi. vài bước vọt tới trước mặt Diệp Hiểu Hạ, cầm cánh tay của lớn tiếng : "Hiểu Hạ, xem như cầu xin em , em có thể đừng như vậy ?"

      "Được." Diệp Hiểu Hạ thở ra hơi, từng rất nhiều lần nghĩ tới, khi nhìn thấy Bạch Thiên Minh phải với mình bị hại thành thế nào, nhưng, đến giờ khắc này, cảm thấy chuyện này là lãng phí, chút ý nghĩa cũng có.

      Dù là bị đòi nợ cũng tốt, thiết chút nữa bị cường bạo cũng tốt, vào cục công an cũng tốt, càng ngày càng nhiều nợ nần cũng tốt. Đây phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là, phải giải quyết thế nào, làm thế nào mang những chuyện căn bản thuộc về này chuyển dời đến chủ nhân ban đầu của chúng nó - Bạch Thiên Minh.

      "Tôi như vậy, như vậy chuyện thực tế ." Diệp Hiểu Hạ đẩy Bạch Thiên Minh ra, tới tới lui lui vài bước, sửa sang lại ngôn ngữ, sau đó quay đầu nhìn Bạch Thiên Minh: "Vay nặng lãi là trăm vạn, tháng hai mươi vạn tiền lãi, tôi còn mười vạn, giờ cả vốn lẫn lời còn trăm bảy mươi vạn. Chỉ là, còn vài ngày nữa là đến lúc trả nợ tháng này, nếu tháng này có tiền..." đến chỗ này ánh mắt nhìn Bạch Thiên Minh lại lạnh vài phần, hừ hừ mũi.

      Tuy ra câu kế tiếp, nhưng ý tứ trong lời của , khiến lưng Bạch Thiên Minh phát lạnh, nuốt ngụm nước miếng, dám lời nào, lẳng lặng đứng đó chờ Diệp Hiểu Hạ tiếp tục chuyện.

      "Tôi còn mười vạn đồng, tính tôi hay ho, tôi cũng tìm đòi, thừa lại trăm bảy mươi vạn, tự tìm bọn họ ràng, từ nay về sau, là chuyện của , đừng tới tìm tôi!"

      "Hiểu Hạ, em đừng như vậy." Bạch Thiên Minh nghe thấy Diệp Hiểu Hạ như vậy, nóng nảy, phen kéo cánh tay Diệp Hiểu Hạ, đau khổ cầu xin: "Nếu tìm bọn họ, bị đánh chết ! Hiểu Hạ, van cầu em đừng như vậy..."

      Lửa giận Diệp Hiểu Hạ vừa hạ xuống lại dâng lên, xoay người cũng biết khí lực từ đâu đến, đẩy Bạch Thiên Minh nga4 lên đất, nổi giận : "Bạch Thiên Minh! coi như tính người đàn ông! mượn tiền, thiết nợ, cột toàn bộ cho tôi, chuyện này tôi cũng truy cứu , giờ bảo tìm những người đó ràng, chuyện trả nợ, cư nhiên sợ chết!" Ngực phập phồng, cả người phát run.

      chậm, xảy ra nhanh.

      Lúc này bỗng nhiên bóng dáng lòe ra vọt tới bên cạnh hai người, hung hăng đạp cước người Bạch Thiên Minh.

      cước này , vừa vặn đá vào lưng Bạch Thiên Minh, khiến nhịn được ôm thắt lưng thét lớn tiếng.

      "Bạch Thiên Minh, phải là người!" Theo cước này bay tới còn có giọng thanh thúy giận dữ.

      Diệp Hiểu Hạ quay đầu vừa thấy, người này là Thư Tiểu Mãn là ai? Chỉ là cước này quá mức đột nhiên , Diệp Hiểu Hạ tức thời căn bản phản ứng kịp, cứ như vậy nhìn lại đá vài cái người Bạch Thiên Minh, có thế này mới vội vàng vươn tay giữ chặt , vội vàng : "Tiểu Mãn, em làm gì!"

      "Làm gì! Em đánh người chứ gì! Cái loại người này làm việc đứng đắn lại chỉ biết trêu chọc phiền toái cho người khác, bằng cước đá chết !" Xem ra Thư Tiểu Mãn cực kì tức giận, ngực phập phồng, tuy bị Diệp Hiểu Hạ lôi kéo, nhưng quản có thể đá đến , vẫn đạp Bạch Thiên Minh thêm hai cái.

      "Em nghe được cái gì ?" Diệp Hiểu Hạ cau mày, nhìn Thư Tiểu Mãn lòng nhịn được trầm xuống.

      "Nên nghe được toàn bộ đều nghe được!" Thư Tiểu Mãn oán hận trừng Bạch Thiên Minh: "Cái gì ta vay nặng lãi, cái gì ta chạy trốn, cái gì quăng mấy thứ này cho chị, việc này em nghe thấy hết!"

      Diệp Hiểu Hạ nghe như vậy, trong lòng càng biết tư vị, chuyện này vốn nghĩ kéo người khác vào, giờ vậy mà bị Tiểu Mãn biết, vậy sau này biết sinh ra bao nhiêu chuyện xấu. vẫn còn cắn môi trầm tư, cũng muốn nghe viện trưởng Vương lớn giọng rất xa hô: "Tiểu Mãn, tiểu Mãn! Người đâu! Bà cho con gọi Thiên Minh lại, sao nha đầu này bỏ chạy thấy !"

      Tiểu Mãn tức giận, hận thể lập tức xông lên rang với viện trưởng Vương, lại bị Diệp Hiểu Hạ gắt gao lôi kéo: "Tiểu Mãn em thể !"

      "Chị Hiểu Hạ!"

      Ngay lúc hai người giằng co với nhau, Bạch Thiên Minh vốn ngồi dưới đất vậy mà lăn lông lốc bò lên, chạy qua phương hướng la hêt Vương viện trưởng, vừa chạy vừa hô: "Viện trưởng, cần kêu tiểu Mãn tìm con, con ở đây, con trước!" Tuy rằng trúng nhiều đá như vậy, nhưng đùi lưu loát như trước, vài cái bỏ chạy thấy bóng người .

      Chỉ để lại hai người sững sờ ở nơi đó. Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, liên tục hô hỏng bét, cũng chú ý Thư Tiểu Mãn chạy theo : "Bạch Thiên Minh! đứng lại đó cho tôi!"

      Diệp Hiểu Hạ đường chạy như điên, khi vọt tới sân trước, thấy viện trưởng Vương vẻ mặt mạc danh kỳ diệu nhìn cửa lớn viện phúc lợi. Diệp Hiểu Hạ vội vàng bắt lấy bà hỏi: "Viện trưởng! Bạch Thiên Minh đâu!"

      "Vừa mới có chuyện gấp, ..." viện trưởng Vương chỉ chỉ cửa lớn, còn chưa kịp gì, Diệp Hiểu Hạ bỏ lại bà chạy theo ra ngoài."Đây là như thế nào ?" Viện trưởng Vương càng .

      "Viện trưởng viện trưởng, Bạch Thiên Minh đâu! Chị Hiểu Hạ đâu!" Vương viện trưởng bên này còn hồ đồ, bên kia Thư Tiểu Mãn vọt tới, lôi kéo bà sốt ruột vừa lay vừa hỏi.

      "Hai người nọn họ trước sau mới ra cửa lớn, con ..." Viện trưởng Vương như trước chưa xong, Thư Tiểu Mãn cũng xông ra ngoài theo. Bà nhịn được nhăn mày lại mao: " Mấy đứa này là thế nào! đứa đầy người là bùn, đứa đuổi theo, còn có đứa như kinh phong, đến cùng là thế nào?"

      _Hết chương 99_
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      THÔNG BÁO TẠM NGƯNG

      Vì mình chuẩn bị thi HK2 nên tạm ngừng truyện đến thứ 5 tuần sau, tức 12/4/2016 nhé.

      Khi nào thi xong lịch post quay lại như cũ.

      Chương 100: ba bên thương lượng

      Diệp Hiểu Hạ chạy ra khỏi viện phúc lợi, chạy dọc theo quốc lộ xa, là con đường chữ thập [ngã tư], đứng ở ven đường, trái phải trước sau nhìn hồi lâu. Nhưng dù phương hướng nào cũng có bóng dáng Bạch Thiên Minh. cong thắt lưng, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, trong lòng cơ hồ nghiền xương Bạch Thiên Minh thành tro, triệt để gạt bỏ tồn tại của mới tốt.

      Bỗng nhiên, cảm thấy sau lưng chợt lạnh, giống như có người gắt gao nhìn chằm chằm vậy. quay đầu vừa thấy, phát bóng người lén lút lập tức trốn qua quầy sách báo bên. Người kia biết, đâu chỉ là biết, phải là mỗi ngày giao tiếp mới đúng.

      Diệp Hiểu Hạ nhìn người trốn trong quầy sách báo kia, trong lòng lộp bộp chút, hôm nay nghe thấy Bạch Thiên Minh trở lại, mới quan tâm chạy ra, nhưng sao có thể quên, giờ chẳng phải người tự do, thời thời khắc khắc bị người ta theo dõi. cứ như vậy chạy đến viện phúc lợi, có phải khiến những người này cũng biết tồn tại của bọn viện trưởng Vương ? Nếu bọn họ biết viện trưởng Vương, bọn họ có phải hay ...

      càng nghĩ càng sợ, dùng sức lắc đầu, muốn đánh bay suy nghĩ này ra ngoài.

      Thư Tiểu Mãn cũng vọt ra theo, chạy tới chỗ Diệp Hiểu Hạ, đến bên người , cũng hô hấp dồn dập. đưa mắt nhìn chung quanh, vô cùng sốt ruột: "Chị Hiểu Hạ, Bạch Thiên Minh đâu!"

      Diệp Hiểu Hạ đứng thẳng lên, thở dài hơi, cười khổ chút: "Chạy mất rồi."

      "Chúng ta nhanh đuổi theo ! Chị bên kia, em bên này!" Thư Tiểu Mãn chỉ chỉ đường phía nam ý bảo Diệp Hiểu Hạ đuổi bên đó, đuổi theo bên kia. Cũng nghĩ tới, bị Diệp Hiểu Hạ kéo lại.

      quay đầu, nhìn Diệp Hiểu Hạ, mày liễu dựng thẳng: "Chị Hiểu Hạ, chị kéo em làm gì! Chẳng lẽ chị muốn đuổi theo hả!"

      "Tiểu Mãn, chuyện đơn giản như vậy." Diệp Hiểu Hạ giật giật khóe miệng.

      Thư Tiểu Mãn nhìn biểu cảm muốn lại thôi của Diệp Hiểu Hạ, cắn môi suy nghĩ hồi mới : "Chị phải toàn bộ cho em! Bằng em việc này cho viện trưởng !"

      "Được rồi, nhưng em phải giữ bí mật, ai cũng thể , đặc biệt là viện trưởng." Diệp Hiểu Hạ nhìn ánh mắt kiên trì của Thư Tiểu Mãn, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp. kéo Thư Tiểu Mãn đến nhà ga, hai người lên xe, sau khi Diệp Hiểu Hạ xác nhận hai người giám thị mình lên xe, mới kéo Thư Tiểu Mãn ngồi ở hang cuối cùng của xe bus.

      giọng chân tướng chỉnh sửa cho Thư Tiểu Mãn. Thư Tiểu Mãn cả kinh nhảy dựng lên: "Chị cái gì..." mới vừa đứng lên, phát người xe vì kinh hô mà toàn bộ quay đầu nhìn , nhất thời cảm thấy xấu hổ, nắm tóc, mang theo chút già mồm át lẽ phải giọng : "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy người ta nghe chuyện xưa nhập thần sao?" xong ngồi xuống, lại quản hành khách khác.

      Nhưng là Diệp Hiểu Hạ cười cười với những hành khách khác, tỏ vẻ xin lỗi.

      "Chị Hiểu Hạ! Chị giờ có người tùy thời theo dõi chị?" Thư Tiểu Mãn đè thấp giọng, mang theo loại kinh ngạc thể tin: "Trời ạ, đây phải quay phim truyền hình chứ!"

      Diệp Hiểu Hạ cười khổ, kỳ thực cảm thấy cũng hơi giống phim truyền hình, nhưn, đây là .

      "Vậy vì sao chị báo cảnh sát?"

      Lời này khiến Diệp Hiểu Hạ nhớ tới lần mình vào cục công an, người tiễn Tam gia ra, biểu cảm rạng rỡ, thậm chí tươi cười nịnh nọt, khiến thủy chung cảm thấy tam gia này có lẽ quan hệ với cảnh sát cũng vô cùng thân mật, nếu vội vàng báo cảnh sát mà ...

      Thư Tiểu Mãn thấy Diệp Hiểu Hạ nãy giờ gì, khỏi hơi sốt ruột, lại lôi kéo tay lay lay vài cái, khiến cho chú ý. Lúc này Diệp Hiểu Hạ mới hồi phục tinh thần lại, với Thư Tiểu Mãn vẻ mặt sốt ruột: "Tiểu Mãn, em có thể giúp chị việc ?"

      "Giúp cái gì?" Ánh mắt Thư Tiểu Mãn nhàng xoay chuyển, toát ra loại kiên trì cho tới bây giờ chưa từng có.

      ngày này thời gian qua là quá nhanh. Đợi khi Diệp Hiểu Hạ đưa Thư Tiểu Mãn đến trường học bằng giao thông công cộng, tự mình mới kéo thân thể mỏi mệt về nhà. Ngồi giường nghỉ ngơi hồi lâu, mới cảm thấy hơi hơi khỏe lại chút. Tắm rửa chút, nhìn nhìn thời gian, khỏi thở dài, thời gian thể dung loạn, mới ra cửa chuyến như vậy, giờ cư nhiên sắp mười giờ (tối) rồi.

      Vốn muốn ngủ, nhưng Diệp Hiểu Hạ nằm giường làm thế nào cũng ngủ được.

      Trước quản tiểu Mãn có thể tìm được Bạch Thiên Minh , giờ người thu vay nặng lãi chỉ biết mình . Mắt thấy thời gian giao tiền tháng này sắp đến, giờ tay phân tiền cũng có, quản như thế nào, nên kiếm tiền trước mới đúng.

      Vừa nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy lòng như lửa đốt, phút đồng hồ cũng nằm được, vội vàng bò lên, vào trò chơi.

      Mới vừa lên trò chơi, nhận được mật ngữ, nhận lại xem, thấy là Vân phát đến, mời lâu ngoại lâu, là có chuyện quan trọng thương lượng.

      Chuyện quan trọng thương lượng, cũng quá dễ nghe ! Trong lòng Diệp Hiểu Hạ thầm tức giận mắng câu, tại sao từ trong thức đến trò chơi chuyện nào khiến hài lòng.

      Tuy Diệp Hiểu Hạ vô cùng muốn có quan hệ gì với Vân , nhưng, mới vừa login hơn nửa phút lại tìm thấy cớ thích hợp, đành miễn cưỡng đồng ý chuyện này. Cúp mật ngữ, mới vừa về phía lâu ngoại lâu hai ba bước, lại nhận được mật ngữ. vừa thấy, nhất thời sững sờ ở tại chỗ.

      Mật ngữ này là người khác, là Đồng.

      Trong lúc nhất thời, Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, hai người này sao có thể cùng nhau phát tin tức cho mình? Bọn họ là cố ý hả ! nhận mật ngữ, còn chưa kịp chuyện, Đồng mở miệng trước, đơn giản là hỏi giờ ở đâu, hơn nữa mời đến bình hồ Thu Nguyệt trà lâu, có việc thương lượng.

      Dựa vào, lại tới nữa, lại chuyện quan trọng thương lượng! Các ngươi để cho người ta sống hả ! Các ngươi đến cùng có để cho người ta sống ! Diệp Hiểu Hạ phẫn nộ, vì sao nhất định phải làm nhân bánh quy kẹp giữa hai người này chứ! cũng biết gan ở đâu ra, trực tiếp : "Vân vừa hẹn tôi lâu ngoại lâu, ta đồng ý rồi."

      Đồng tự nhiên biết Vân luôn luôn muốn mượn sức Diệp Hiểu Hạ, thực ra cũng biết Diệp Hiểu Hạ từng gặp Vân , chuyện này vốn là chuyện cách cửa sổ giấy, trong lòng ba người biết ràng, lại ai cũng chịu trước tiên là phá vỡ. Tuy rằng Đồng biết, chuyện này có khả năng vĩnh viễn như vậy, nhất định bị đâm phá. Nhưng, nhưng thế nào cũng ngờ, cuối cùng người đâm thủng tầng cửa sổ giấy giữa ba người này là Diệp Hiểu Hạ.

      Trong khoảng thời gian ngắn biết nên phản ứng thế nào, sững sờ ở đó.

      Diệp Hiểu Hạ thấy có động tĩnh, cũng biết đến cùng nghĩ gì. Giờ trong lòng hiểu chuyện này còn chưa đùa nghịch ràng đâu, nơi nào còn có tâm trạng có thời gian quản Đồng nghĩ gì. Vì thế nghĩ cúp mật ngữ: "Nếu có chuyện gì, tôi cúp."

      Đúng lúc này Đồng lại mở miệng cười : "Hiểu Hạ, phiền chuyển cáo Vân tiếng, tôi và ta lâu cùng uống rượu, hồi tôi cũng qua." xong, cũng đợi Diệp Hiểu Hạ đáp lời, trực tiếp cúp đối thoại.

      Đây là có chuyện gì? Diệp Hiểu Hạ ngây ngẩn cả người, Đồng muốn gặp Vân ? nghĩ hồi, cảm thấy chuyện này mình vẫn là cần nghĩ nhiều, cũng cần pha nhiều cảm xúc của mình tương đối tốt, vì thế mật ngữ cho Vân , chuyển lời của Đồng, chữ cũng sai.

      Phản ứng giống Đồng, Vân cũng thoáng trầm tư chút; sau đó mới : "Uống rượu quả là chuyện làm người ta vui vẻ."

      Đây đại khái là bữa cơm xấu hổ nhất mà Diệp Hiểu Hạ ăn trong trò chơi. Hai bên của , bên ngồi hội trưởng công hội lớn nhất Trung Quốc Vân , bên kia ngồi là hội trưởng công hội thứ ba Trung Quốc Đồng.

      Nếu là bình thường, ngồi cùng hai người như vậy ăn cơm uống rượu, Diệp Hiểu Hạ đại khái cảm thấy đây rất tổ hợp có quyền thế, nhưng, giờ cũng cảm thấy như vậy. Thậm chí ngồi giữa họ có cảm giác rất kì quái bao vây - như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

      Tương phản, nhìn hai người khác, giống như đối với khí như vậy cũng cảm thấy xấu hổ. Hai người bọn họ giống như là bạn bè lâu gặp, chuyện thoải mái, nâng cốc vui vẻ. Chẳng qua, giữa những hàng chữ giọng này, thường thường đều đề cao mình chút.

      Cái gì dược sư đại tông sư thứ nhất, cái gì đây là vinh dự toàn bộ bản đồ, cái gì bởi vì tồn tại làm thứ hạng của Trung Quốc trong BXH thế giới rất cao. Đều là mấy lời có tác dụng thực tế, lại làm cho người ta nghe vô cùng kỳ quái vô nghĩa.

      Bọn họ được nóng hổi, Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy nội tâm phiền muộn thôi. Chuyện trong thực khiến sứt đầu mẻ trán, trong trò chơi lại còn biến thành nhân bánh quy kẹp. chỉ là muốn kiếm chút tiền, sao lạu biến thành cục diện như bây giờ.

      Càng nghĩ như vậy, trong lòng lại càng thoải mái. Thấy bàn có rượu có đồ ăn, cũng dứt khoát quản hai người kia gì, tự mình bắt đầu ăn uống.

      Hai người Vân Đồng ngươi tới ta ít, lại là ám chỉ, lại là bóng gió, đơn giản là muốn Diệp Hiểu Hạ lựa chọn công hội của họ. Nhưng Diệp Hiểu Hạ bên lại chỉ để ý uống rượu dùng bữa, đối với ám chỉ của bọn họ cũng tốt, dụ hoặc cũng thế, giống nhau để ý, khiến khí hơi lạnh xuống.

      Hai người nhìn nhau chút, cuối cùng vẫn là Đồng tính nhẫn nại hơi kém chút, ta cười tủm tỉm nhìn Diệp Hiểu Hạ hỏi: "Hiểu Hạ, cảm thấy, mấy phương án này cái nào tốt."

      Phương án? Phương án gì? Diệp Hiểu Hạ từ đầu tới đuôi nghe thấy hai người gì, giờ bỗng nhiên nghe thấy Đồng hỏi như vậy, khỏi có chút trượng nhị hòa thượng hiểu. cũng uống rượu hơi nhiều, ngà ngà say, vì thế buông chiếc đũa xuống nhếch miệng nở nụ cười với hai người: "Phương án? Hai người phương án hả! Tôi nhớ tới chút chuyện."

      Hai người Vân Đồng hơi kinh ngạc, gì, chỉ nhìn Diệp Hiểu Hạ. Lại thấy nhàng vỗ tay cái, người đàn ông mặc trang phục màu đen khí đứng bên người Diệp Hiểu Hạ.

      Đây, đây, đây là ảnh vệ!

      Hai người đều là nhân vật số số hai trong trò chơi bản đồ Trung Quốc, đương nhiên đối với loại NPC siêu cao cấp trí năng như ảnh vệ này có chút hiểu biết, đương nhiên cũng từng có ý tưởng tìm người. Nhưng, khi loại chỉ xuất trong truyền thuyết siêu cấp cực phẩm này ở trước mặt, loại đánh vào thị giác, rung động đến tâm hồn, quả thực thể dùng ngôn ngữ miêu tả.

      Chỉ thấy ảnh vệ kia buông khóe mắt xuống, ôm hai tay, cúi đầu cung kính hành lễ với Diệp Hiểu Hạ: "Chủ nhân, có gì phân phó."[rin: Tiểu Ngũ à, làm màu quá]

      _Hết chương 100_
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 101: sao biết tôi có?


      Đồ ăn bàn hết, bầu rượu còn thừa lại bị Diệp Hiểu Hạ gắt gao cầm chặt trong tay, thường thường đổ vào miệng ngụm.


      bàn bát tiên gỗ hoàng dương khắc hoa kia giờ bày hơn mười loại dược phẩm, trong đó lấy dược phẩm bổ huyết và bổ lam cao cấp làm chủ. Dược phẩm này cần phải do dược sư đạt tới cấp tông sư trở lên mới thành cao cấp và cấp đặc biệt, ở chợ, hoặc trong trò chơi lúc này, còn chưa từng có người gặp qua.


      Diệp Hiểu Hạ nhìn vẻ bình tĩnh của hai người Vân Đồng, thực ra kích động thôi, tâm trạng phiền muộn ban đầu của hình như hơi hơi có chút an ủi.


      lắc lắc đầu mơ mơ màng màng : "Dược phẩm này là số lượng có hạn, tôi trữ hàng cũng nhiều, hai người tính toán ra giá bao nhiêu mua?"


      Vấn đề này thoạt nhìn lỗ mãng liều lĩnh, thực tế lại vô cùng gặp may, chẳng những dời ép hỏi của hai người với Diệp Hiểu Hạ, càng là khiến hai người sinh ra ý nghĩ thu mua tất cả dược phẩm cấp cao và cấp đặc biệt này.


      Hai người này thoạt nhìn rất thân, nhưng cũng là quan hệ đối thủ, tự nhiên nhìn được đối phương ăn toàn bộ dược phẩm, đề nghị người nửa đoán chừng giữa hai người cũng thể thực được. Hơn nữa hai công hội này đều là công hội lớn, vì phát triển của công hội, chút tiền thuốc này bọn họ căn bản để ý. Cho nên, khi ra giá, chỉ có cao hơn Diệp Hiểu Hạ đoán trước, tuyệt thấp.


      Đương nhiên, Diệp Hiểu Hạ căn bản cũng lo lắng vấn đề hai người họ liên hợp lại chèn ép giá dược phẩm của , muốn hỏi vì sao có tự tin này, thực ra chỉ có chút.


      Trung Quốc đâu phải chỉ có hai công hội bọn họ, phải sao?


      Tuy rằng phần đông dược phẩm bàn này khiến Vân Đồng tâm động thôi, nhưng hai người cũng là xúc động đến múc lập tức muốn thu mua những dược phẩm này. Nhìn những thứ này, bọn họ càng sinh ra ý nghĩ nhất định phải khiến Diệp Hiểu Hạ đứng về công hội của mình. Vì thế, vòng lục đục mới cứ như vậy mở màn.


      Gương mặt Diệp Hiểu Hạ khổ thành mướp đắng, sao lại thế này? lấy những dược phẩm này ra cũng thể làm cho bọn họ buông tha bản dụ dỗ đe dọa ? Còn có thế đạo . càng nghĩ càng giận, trong ngực phảng phất đốt lên ngọn lửa, cũng biết là do chuyện ban ngày, hay do vừa rồi uống nhiều rượu. vỗ mạnh lên bàn, lung lay thoáng động đứng lên, nhìn hai người đàn ông vẫn còn lải nhải kia, hô to tiếng: "Đều câm miệng cho tôi!"


      tiếng này đúng là dùng được, hai người đàn ông vừa rồi vẫn còn thảo luận nghỉ giờ phút này ngậm miệng lại, ánh mắt chuyển hướng dừng Diệp Hiểu Hạ ở giữa hai người. Chỉ thấy mặt đỏ ửng, bước chân bất ổn, lại thường thường ợ ra hơi rượu, biết uống say.


      Tục ngữ đúng, có đạo lý cũng đừng lý luận với kẻ say xỉn, huống chi đứng trước mặt vẫn là uống say.


      " nhiều như vậy làm chi!" Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình đứng rất ổn, chỉ là do căn phòng này cứ xoay chuyển mãi, xoay chuyển làm thoải mái. Vì thế hai tay chống hai bên bàn, chỉa chỉa Vân lại chỉa chỉa Đồng, ợ tiếng rồi tiếp: "Cái gì mà phát triển tốt? Cái gì mà tình nghĩasâu!Liên quan gì đến tôi! Hai người các ngươi cho rằng mình là hội trưởng công hội lớn, là có thể xem tôi như đống bùn niết nắn lại sao! Hôm nay tôi cho các người biết! Chị mày hầu hạ!”


      Cái này so với Diệp Hiểu Hạ bình thường đúng là như hai người khác nhau, chẳng những phân phải trái, hơn nữa chuyện cũng xuôi tai, khiến sắc mặt hai người đều hơi hơi xấu hổ. Đồng vội vàng lôi kéo cánh tay , muốn đỡ ngồi xuống: “Hiểu Hạ, Hiểu Hạ, có cái gì từ từ , ngồi xuống trước.”


      Cũng nghĩ tới, Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên giãy ra, nhìn về phía Đồng ồn ào: “ Đồng! cần làm như quan hệ của chúng ta thân thiết lắm vậy, tuy rằng tôi là người Danh Môn, nhưng đừng cho là tôi biết chút tâm tư này của ! phải là sợ tôi bán trang bị cho Vân hoặc là công hội khác sao? Tôi vọt tới đại tông sư dược sư Danh Môn có cho tôi cọng thảo dược nào ? Giờ còn cái gì tôi là kiêu ngạo của các người, ngạo em !”


      Đồng vừa nghe lời này, sắc mặt hơi hơi đổi đổi, hơi nhịn được, ngồi ở bên cố gắng nhếch miệng, dưới ánh mắt ôn nhuyễn như gió của Vân kia, sắc mặt có vài phần khó coi.


      “Còn có !” xong Đồng, Diệp Hiểu Hạ lại chỉ vào Vân bắt đầu kể khổ: “Đừng nhìn cười giống như Phật Di Lặc, thực ra cũng phải người tốt gì! Cư nhiên phải đệ nhất cao thủ đến ‘mời’ tôi công hội các ! Nếu tôi , có phải muốn bảo chân trời góc biển đuổi giết tôi ?”


      “Hiểu lầm, đây là hiểu lầm.” Vân bị Diệp Hiểu Hạ như vậy, sắc mặt cũng có chút xấu hổ, vội vã lắc đầu mỉm cười, muốn tiêu trừ ấn tượng tốt của mình ở trong lòng Diệp Hiểu Hạ.


      “Cái gì hiểu lầm hiểu lầm.” Diệp Hiểu Hạ lại nhấc bầu rượu lên miệng uống ngậm, tư vị uống rượu này tốt, giống như cái gì cũng quên. Còn có thể mơ thấy mắng Vân Đồng, đúng là chuyện tốt.


      tiếng, Diệp Hiểu Hạ quăng bầu rượu rỗng tuếch sang bên, nhìn hai người cười rộ lên: “Các người phải là muốn tôi gia nhập công hội các người sao?” đến chỗ này, tươi cười mặt biến mất, đứng thẳng lên, lạnh lùng hừ: “Hôm nay, chị mày ràng cho hai đứa mày biết, điều đó có khả năng! Chị mày bên nào cũng ! Chị mày, chị mày…”


      Trong lúc nhất thời đầu óc Diệp Hiểu Hạ hơi hồ đồ, bỗng chốc quên mình muốn gì, chỉ mơ mơ màng màng nhìn nhìn hai người.


      muốn thế nào?” Tuy Vân bị mắng, nhưng thấy Diệp Hiểu Hạ thành dạng này, cũng cảm thấy buồn cười, chút cũng giận, Phảng phất chuyện vừa rồi tồn tại, ngược lại cười tủm tỉm chậm rì rì hỏi.


      Đồng tự nhiên muốn so sánh với Vân , cũng tạm thời buông xuống chuyện vừa rồi, nhìn Diệp Hiểu Hạ say khướt hỏi: “Đúng vậy, muốn thế nào?”


      “Tôi muốn tự thành lập công hội!” Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ nhớ lại mình muốn làm gì, rất có khí phách.


      Lời này khiến hai người ngẩn người, sau đó hai người đều nhịn được nở nụ cười. Đồng nhắc nhở : “Hiểu Hạ, tạo công hội là phải có lệnh bài công hội, có sao?”


      Diệp Hiểu Hạ nhìn khuôn mặt tươi cười của hai người, lại cười lạnh vài tiếng, thò tay vào túi lấy lệnh bài công hội ra, đặt bàn, lớn tiếng : “Sao các người biết tôi có!”


      bàn bát tiên gỗ hoàng dương khắc hoa, đặt cái lệnh bái ánh vàng rực rỡ. Tuy được Diệp Hiểu Hạ đồng ý, thể cầm nó tinh tế quan sát, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy thuộc tính của nó.


      sai, đây là lệnh bài công hội, là thứ mà ba công hội lớn tha thiết ước mơ!


      “Vân , bên chăm sóc khách hàng trả lời, sau khi quái vật công thành tử vong, chỉ có 50% bạo dẫn lệnh bài công hội, giờ còn biết được phải mỗi quái vật công thành của quốc gia đều bạo ra lệnh bài.” Liễu Du Trầ vừa mới nhận được tin tức lập tức phát ra mật ngữ với Vân .


      Nhưng Vân trả lời . Bởi vì giờ cả đầu Vân đều là lệnh bài công hội gần trong gang tấc vừa rồi.


      Hóa ra bạo dẫn cái này cũng cao, như vậy quái công thành của Trung Quốc cũng có ra lệnh bài sao? Nhưng lệnh bài của Diệp Hiểu Hạ từ chỗ nào đến?


      Đồng ngồi ở Vân đối diện bỗng nhiên khẽ cười tiếng. “Luyện Dược Sư Đại tông sư, ảnh vệ, lệnh bài công hội, Diệp Hiểu Hạ ơi là Diệp Hiểu Hạ, người đến cùng còn có bao nhiêu thứ áp đáy hòm.”


      Vân hơi ngừng lại, sai, từng biến mất hai mươi ngày, hai mơi ngày này ngay cả Yến tư lâu cũng tìm hiểu ra, Tố cũng nên lời nguyên nhân, mà chính càng là chữ cũng . Nhưng trong hai mươi ngày này, chẳng những cấp bậc đột nhiên tăng mạnh, luyện được đến cấp đại tông sư, lại có được ảnh vệ, giờ lại nhiều cái lệnh bài công hội cũng có gì thể.


      Hai mươi ngày này đến cùng đâu?


      “Hội trưởng, Diệp Hiểu Hạ kia ra từ lâu ngoại lâu, chúng ta có cần theo ta ?” Ngay khi hai người còn đắm chìm trong loạt rung động vừa rồi , thám tử công hội của bọn họ phát mật ngữ đến hỏi.


      Mật ngữ này phảng phất nhất ngữ bừng tỉnh người trong mộng, khiến hai người nhảy dựng lên, bọn họ vẫn còn làm gì! Ngẩn người cái gì chứ!


      “Tôi nhớ tới trong công hội có việc gấp, bữa tính lên tôi là được, tôi cáo từ trước.” Vân chắp tay với Đồng, người vọt ra tới ngoài cửa.


      “Cũng vậy, qua mấy ngày, tôi nhất định mời lại .” Đồng vừa trả lời vừa theo ra tới cửa.


      Hai người gật gật đầu, khẽ cười, sau đó trước sau chạy vội từ lâu ngoại lâu xuống, Bọn họ vừa cấp tốc chạy, vừa quên phát tin tức cho công hội.


      “Nhanh chóng tìm Diệp Hiểu Hạ! Tài vật lập tức đuổi theo, dù xài bao nhiêu tiền nhất định phải mua được lệnh bài tay !”


      Trong tay dược sư Đại tông sư Diệp Hiểu Hạ cư nhiên có lệnh bài công hội! Uy lực nổ mạnh của chuyện này tuy thể so với hai quả bom nguyên tử Nagasaki, nhưng cũng khiến người trong hai công hội lớn nổ tung. Phàm là người trong đế đô buông chuyện trong tay, bắt đầu nơi nơi tìm Diệp Hiểu Hạ.


      Ngay khi người trong hai công hội đoàn cơ hồ lật đế đô lên, người khởi xướng là Diệp Hiểu Hạ ở trong ngõ cách vách lâu ngoại lâu cong thắt lưng điên cuồng nôn trận, rượu này quả nhiên phải thứ tốt, uống nhiều khó chịu đòi mạng. Tiểu Ngũ bịt mũi đứng bên cạnh Diệp Hiểu Hạ vẻ mặt ghét bỏ : “Mệt tôi vừa rồi cho mặt mũi như vậy, có thể đừng mất mặt như vậy hay ? Nếu để cho người khác biết cư nhiên ở trong ngày làm chuyện dọa người như vây, cả đời này của tôi có còn sống được ?”


      Diệp Hiểu Hạ xoa xoa miệng, ngẩng đầu nhìn tiểu Ngũ: “ lại nhiều câu, tôi khiến cho lúc này cần sống.”


      Tiểu Ngũ khinh thường hừ hừ mũi, nhắc nhở : “ thành dạng này còn có thể tạo công hội sao?”


      “Có thể! Tôi nhất định phải , dù thế nào cũng phải !” Tuy đầu Diệp Tiểu Hạ tỉnh tỉnh mê mê, nhưng chuyện này luôn luôn quên, chặt chẽ ghi tạc trong lòng!
      Last edited by a moderator: 16/5/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 102: công hội thứ nhất

      Tiểu Ngũ thở dài, nhịn được thấp giọng mắng vài câu. Nhắm hai mắt lại mặc niệm vài câu, dưới chân lập tức sáng lên ánh sáng ám ách, có cây phi kiếm nhiễm khói đen ra dưới chân . vươn tay với Diệp Hiểu Hạ, oán hận : " lại! chết tiệt! Tôi cho biết tôi thấy đáng thương mới mang co6 ! Tuyệt đối có ý tứ muốn thừa nhận ."

      Diệp Hiểu Hạ cười hắc hắc, thực ra bây giờ trong đầu giống như tương hồ, chuyện xảy ra lúc này đều khiến phân ra là ảo hay thực.

      Đế đô ban đêm càng đẹp đẽ hơn ban ngày, khắp nơi nơi đều là ngọn đèn, từ cao nhìn xuống, như là viên đá quý khổng lồ, lóe ra màu sắc rực rỡ. Diệp Hiểu Hạ còn chưa thưởng thức đủ phong cảnh như vậy, dừng trước tòa đại điện, tiểu Ngũ túm thất tha thất thểu vào nơi kim bích huy hoàng kia.

      Trong lúc mơ mơ màng màng nửa mơ nửa tỉnh: ở giữa, Diệp Hiểu Hạ tiêu ba ngàn kim tệ và lệnh bài công hội, thành lập công hội tên là "Cửu Trọng Thiên". Sau đó lập tức logout ngủ, căn bản có cơ hội nhìn thấy hỗn loạn và thét chói tai thế giới.

      【 hệ thống thông báo 】: Chúc mừng bản công hội thứ nhất Cửu Trọng Thiên của bản đồ Trung Quốc thành lập, thưởng cho hội trưởng công hội Diệp Hiểu Hạ 100 điểm danh vọng trong tất cả thành thị của Trung Quốc, cũng mở ra hệ thống thuộc tính huy chương công hội.

      【 thế giới 】Ngọc Mễ Gia Đường: oa! Trung Quốc chúng ta cũng có công hội thành lập kìa! Tôi còn tưởng rằng lần này chúng ta hay ho rớt lệnh bài, cho nên có công hội!

      【 thế giới 】 Hồi Phong Vũ Liễu: ? ? ? ? phải Sát thành lập công hội thứ nhất? Cũng phải Trần Ai Lạc Định? Cũng phải Danh Môn? ? ? ? Cửu Trọng Thiên này là từ chỗ nào toát ra vậy ! !

      【 thế giới 】 Luyến Thương: Diệp Hiểu Hạ là ai vậy?

      【 thế giới 】Khinh Khinh Phi Tẩu: Dựa vào! cũng quá chú quan diễn đàn mở rồi ! Diệp Hiểu Hạ dược sư đại tông sư duy nhất trong trò chơi!

      【 thế giới 】 Luyến Thương: Dược sư đại tông sư thành lập công hội thứ nhất... Mặt trời ơi! Còn có thiên lý ! có phải người !

      【 thế giới 】Hồi Mâu Túy Khuynh Thành: Tôi nhớ Diệp Hiểu Hạ này là người của Danh Môn mà? Sao bây giờ thành lập lại là công hội Danh Môn chứ ?

      【 thế giới 】Minh Mị Khai Tại Trạm Lam: Quả nhiên là thay đổi bất ngờ, thế khó liệu, lần này người mở ván bài đặt tam đại công hội thành lập công hội thứ nhất thua thảm !

      【 thế giới 】 Ngạo Tước Nam Kỵ: Oa! Tôi cá là là khác ! Cửu Trọng Thiên uy vũ! Diệp Hiểu Hạ uy vũ! Còn tưởng rằng phải bồi thường chết luôn chứ !

      【 thế giới 】Mễ Mễ Tiểu Mễ: phải đâu! Tôi muốn nhập hội ! Diệp Hiểu Hạ này sao ở tuyến vậy !

      ...

      giống với thế giới hỗn loạn, trong phòng hội nghị của cao tầng tam đại nghiệp đoàn tràn đầy im lặng kì lạ. Trong đó Danh Môn là nhất, gương mặt của Đồng sắp biến thành Bao công, toàn bộ cao tầng có ai dám chuyện, đám cúi đầu, nhìn mũi chân của mình, hi vọng hồi bị đại BOSS điểm danh.

      Lúc này Đồng rất muốn giết người. ràng lệnh bài này và Dược sư đại tông sư đều ở trong công hội của mình, căn bản như lấy đồ trong túi, là chuyện nắm chắc, sao bây giờ lại phát triển thành thế cục như vậy? Suy cho cùng, thoát được can hệ với Vân ! tức giận đến cơ hồ sắp cắn đứt răng cấm, lại hối hận ngay từ đầu mình đủ coi trọng Diệp Hiểu Hạ, lại tức giận Vân làm rối loạn, cuối cùng phẫn nộ Diệp Hiểu Hạ lập trường bất ổn.

      " Đồng, bây giờ..." Dưới ánh mắt của tất cả các thành viên cao tần, cuối cùng Phẩm Hồng thở dài hơi, lấy tư thái dũng hy sinh đối mặt với Đồng như núi lửa bên cạnh.

      "Đợi ta login, lập tức liên hệ với ta chuyện mua thuốc, chuyện này tuyệt đối thể để Sát đoạt tiên cơ!" Gương mặt Đồng đen thui, đứng lên, bỏ lại phòng đầy người ra ngoài.

      Vân ngồi ở trong thuyền, nhàng khảy cầm huyền, bên môi mang theo chút ý cười ấm áp. Hoàn toàn khác với đám cao tầng áp suất thấp trong khoang thuyền.

      "Vân , bây giờ còn có tâm tư đánh đàn."

      "Vì sao có?" Vân cười đến đẹp mắt: "Dù sao Danh Môn cũng chiếm được tiện nghi, ít nhất ở điểm này chúng ta thắng." dừng ngón tay, ngẩng đầu nhìn Liễu Du Trần, hơi hơi thu liễm tươi cười: "Đợi khi ta login, lập tức liên hệ ta chuyện mua thuốc, ta từng dược trong tay cũng nhiều."

      "Được!"

      Nhất Bộ Giang Hồ ngồi chủ vị nhịn được cười ha ha lên: "Chắc chắn là Sát và Danh Môn chó cắn chó miệng đầy lông, làm Diệp Hiểu Hạ kia tức giận, người ta mới tự thành lập công hội. Hai tên SB này đúng là tiền mất tật mang." Sau đó lại khỏi thở dài: "Diệp Hiểu Hạ này đúng là tốt số, lệnh bài công hội từ đâu đến chứ ?"

      "Giang Hồ, chuyện mua thuốc sắp xếp xong, Diệp Hiểu Hạ vừa login lập tức liên hệ với ấy !"

      Diệp Hiểu Hạ căn bản biết mình nhất thời xúc động hội lại nhấc lên biến hóa nghiêng trời lệch đất trong bản đồ Trung Quốc như vậy, nếu sớm biết như vậy, chắc chắn làm như vậy.

      Thực ra, đúng ra, bởi vì ở trong trò chơi uống nhiều rượu lắm, khiến đầu óc Diệp Hiểu Hạ trong thực cũng dính như hồ, trạng thái say rượu. Thẳng đến sáng sớm hôm sau cũng ý thức được bản đêm qua mình làm gì trong trò chơi, chỉ cho rằng mình mơ giấc mơ quá mức ly kỳ thôi.

      Ngồi giường, Diệp Hiểu Hạ nắm lấy tóc rối bời, nhịn được nhớ lại, đêm qua đúng là mơ đẹp, cư nhiên có thể chỉ cao ngạo ngẩng đầu chỉ vào mũi Vân Đồng mà mắng chửi, là quá ghiền! "Mộng đẹp" như vậy khiến tâm trạng cực tốt, thậm chí hạ quyết tâm sau này nếu xuất trạng thái bị hiếp bức cũng có thể lấy hung hãn như vậy ra dùng chút.

      Rửa mặt xong vào trò chơi, Diệp Hiểu Hạ chưa đóng mật ngữ lập tức liền nổ tung, giống như nổi điên vang ngừng! hiểu ra sao, đây là thế nào? chịu nổi phiền phức này, vất vả đóng mật ngữ lại, lại nghe thấy hệ thống ngừng thông báo, hộp thư của đầy, mời mau chóng thanh lý.

      Thẳng đến khi mở ra hộp thư, thẳng đến khi bị thư giống như tuyết rơi bao phủ, Diệp Hiểu Hạ mới ý thức được có chuyện gì đúng. Sau khi xem qua mấy phong thư, lập tức ngồi dưới đất khóc ra nước mắt.

      Trời ạ, chuyện ngày hôm qua căn bản phải nằm mơ! Tất cả là đều là do uống say rồi làm ra, mắng Vân Đồng, vỗ bàn bỏ , đáng sợ nhất là... thành lập công hội.

      Trời ạ! Xem xem tên bại gia tử này đến cùng làm gì! Bây giờ tam đại công hội đều muốn cái lệnh bài công hội này, căn bản có thể chào giá cố định, thi triển công phu sư tử ngoạm. chừng có thể trực tiếp trả hết nợ!

      Nhưng bây giờ... Diệp Hiểu Hạ lăng lăng nhìn thuộc tính của nhân vật mình có thêm công hội.

      Công hội: Cửu Trọng Thiên.

      Hội trưởng: Diệp Hiểu Hạ.

      Số lượng thành viên: 1/300.

      Mà trong túi ngày hôm qua còn có ba ngàn sáu trăm kim, giờ chỉ có sáu trăm kim ... đến cùng là tạo nghiệt gì ! cầm cái lệnh bài kia kiếm tiền còn chưa tính, sao có thể tiêu mất ba ngàn kim người chứ ! Sao lại trong lúc say rượu làm chuyện hồ đồ như vậy chứ ! Diệp Hiểu Hạ ngồi cạnh hộp thư ngoài đại sảnh thành chủ đế đô, hận thể trực tiếp tìm khối đậu hủ đâm đầu chết.

      Thế khó liệu, thực căn bản cho Diệp Hiểu Hạ cơ hội như vậy. Cũng biết người đến người đường là ai hô lên: "Đây phải Diệp Hiểu Hạ sao? !"

      Con người có thói quen, khi có người kêu tên của mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn. Diệp Hiểu Hạ cũng ngoại lệ, ngay lúc ngẩng đầu nhìn theo tiếng, phát người đường cư nhiên như thủy triều tuôn lại, lập tức chôn vùi .

      "Diệp Hiểu Hạ! Thêm tôi vào công hội !"

      "Tôi cũng muốn nhập hội! Thêm tôi !"

      "Còn có tôi, còn có tôi! Tôi cấp sáu mươi, thêm tôi !"

      "..."

      Diệp Hiểu Hạ chưa từng chật vật như vậy, căn bản cũng biết bò ra từ dưới chân ai, chui ra khỏi đám người giống như thủy triều kia, lập tức nghiêng ngả chao đảo đứng lên, bỏ chạy. Mà những người chơi kia căn bản là cho có cơ hội thở dốc, lập tức kêu hô đuổi theo chen chúc mà .

      "Đời này tôi chưa từng thấy nhiều người như vậy đồng thời đuổi theo người!" Tiểu Ngũ biết xông ra từ lúc nào, giống với Diệp Hiểu Hạ cơ hồ chạy tắt thở, thoải mái tự chủ nghiêng về phía nhìn mặt những người đông nghìn nghịt đằng sau, cười đến đáng đánh đòn.

      Diệp Hiểu Hạ ngay cả thở cũng khó khăn, bằng nhất định phải hung hăng đánh tên ảnh vệ này chút.

      nín thở chạy như điên, thấy bên cạnh có lối rẽ lập tức chui vào, chạy trong ngõ , chạy chạy, bỗng nhiên từ trong ngõ vươn ra bàn tay, phen bắt được cánh tay , che miệng túm vào trong cái hẻm kia.

      Diệp Hiểu Hạ kinh hãi, sử dụng tay chân bắt đầu giãy dụa, còn dùng sức cấp nháy mắt với tiểu Ngũ thảnh thơi thảnh thơi, để nghĩ cách cứu viện mình.

      Tiểu Ngũ quay đầu, làm bộ như thấy màn này, điều này khiến Diệp Hiểu Hạ càng giận, nén được lửa giận thiêu đốt. Nhưng sau khi người che miệng kia lại nhàng câu, khiến kinh sợ và tức giận của lập tức biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi .

      : "Hiểu Hạ, sức chịu đựng của cao, chạy nửa ngày như vậy bây giờ còn sức giãy dụa?"

      Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn, vừa mừng vừa sợ, có cảm giác kích động tha hương gặp bạn cố tri, nếu phải người nọ cho tư thế im lặng, cơ hồ muốn kêu ra tiếng.

      "Thiêu Đăng! Là sao! Tôi còn tưởng là sắc lang đó!" Diệp Hiểu Hạ đè thấp giọng, vui vẻ vô cùng.

      Tiểu Ngũ nghe thấy lời này, chút khách khí cười ra tiếng: "Sắc lang nhà ai kiêng ăn như vậy?" Đương nhiên, lời này xong được kết quả là Diệp Hiểu Hạ bay lên đá cái.

      Túy Lí Thiêu Đăng kéo ngồi xổm trong ngõ , nhìn đám người chạy qua hẻm , giọng : " vừa login tôi lập tức phát đối thoại cho , nhưng lại đóng đối thoại, tôi nghĩ có thể là người mật nhiều lắm, nên đóng. Sau đó tôi tìm , nghĩ tới tìm được người, nhưng lại thấy té bò ra từ trong đám người, sau đó chạy trối chết, mới theo."

      "Nếu tôi cũng bị bọn họ bắt được ." Diệp Hiểu Hạ vỗ ngực hô to mạo hiểm: "Trời ạ, điều này sao giống như đóng phim !"

      "Ai phải! Dược sư Đại tông sư và thành lập công hội, dù là cái nào vào lúc này cũng đủ kinh người, mà người sở hữu hai cái, muốn người khác như thế nào?"

      đến cái này Diệp Hiểu Hạ chuyện vừa mới quên nảy lên trong lòng, vẻ mặt bi thương:

      "Trời, đừng chuyện này, tôi hối hận đến xanh ruột."

      Túy Lí Thiêu Đăng khó tránh khỏi hỏi vì sao, Diệp Hiểu Hạ chuyện ngày hôm qua say khướt thế nào, mắng chửi người thế nào, xúc động là ma quỷ thế nào toàn bộ lần. cầm lấy tóc mình, hối hận đến tim máu: " , tôi có phải heo ? Giờ tôi thiếu tiền a, cái lệnh bài kia có thể đổi bao nhiêu tiền chứ."

      Nghe Diệp Hiểu Hạ xong chuyện ngày hôm qua, Túy Lí Thiêu đăng ha ha cười, lấy bình rượu từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt : " có cần lại uống chút ?"

      Diệp Hiểu Hạ trừng : " cần! Đời này cũng uống rượu nữa."

      Túy Lí Thiêu Đăng uống ngụm rượu, bí hiểm nở nụ cười: "Thực ra chuyện này cũng phải chuyện xấu gì."

      _hết chương 102_
      Last edited by a moderator: 25/9/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :