1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88: thực lực tăng lên

      Edit: rinnina

      "Đương nhiên là chúng tôi muốn báo thù, nhưng, thực lực lúc này của con đừng báo thù giúp chúng tôi, ngay cả năng lực ra khỏi thế giới này cũng có, là khó mà." Tuy lão thôn trưởng lộ vẻ mặt vui mừng, nhưng nhìn thực lực của Diệp Hiểu Hạ, lại khỏi thở dài tiếng.

      Đây là gì vậy! Đây là gì vậy! Diệp Hiểu Hạ nhịn được nhướng mày.

      Tuy nhiệm vụ này là chủ động nhận, nhưng có nghĩa là các người có thể khinh bỉ như vậy, tuy cấp bậc của tương đối thấp, nhưng, nhiệm vụ này nhận sao? Nếu ghét bỏ cấp bậc thấp, vì sao có thể nhận nhiệm vụ như vậy?

      bà lão nhìn thấy mặt Diệp Hiểu Hạ ngừng co rúm, vội vàng đẩy lão thôn trưởng chút, lão thôn trưởng này nhanh chóng thu lại lời vừa rồi, lại nở nụ cười với Diệp Hiểu Hạ: "Đương nhiên, thực lực này nọ phải thể tăng lên, phải là, chúng tôi vô cùng cảm kích muốn báo thù cho chúng tôi." Xong rồi lại xả ra loạn thất bát tao đống lời cảm tạ có tác dụng thực tế.

      Diệp Hiểu Hạ phát giác trượng nhị hòa thượng hiểu, nhiều như vậy, thực ra chuyện muốn biết là, kẻ thù bọn họ đến cùng là ai. Nhưng hàn huyên nửa ngày, người trong thôn giống như luôn luôn tránh vấn đề này. nhịn được, cuối cùng hỏi vấn đề này, nhưng lại nhận được mảnh trầm mặc, tất cả mọi người bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, khuôn mặt ban đầu tràn đầy tươi cười lập tức bương xuống.

      Đây là có chuyện gì? Đây là có chuyện gì? Hình như hỏi vấn đề nên hỏi, trong lòng Diệp Hiểu Hạ lộp bộp chút, cảm giác bất an lập tức vây quanh , có phải đụng phải phiền toái ? Hoặc đây là nhiệm vụ căn bản thể hoàn thành?

      " là Thành chủ thành Cửu Ti." Trong khí trầm mặc, lão thôn trưởng chậm rãi nhả ra vài chữ.

      Muốn ngã, nhất thời Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, quả nhiên trêu chọc phiền toái lớn rồi! Giờ Dương gia cấp bậc đến năm mươi, đối phương là thành chủ của trong mười thành phố lớn bản đồ Trung Quốc, chênh lệch giữa hai người quả thực phải là hai điểm.

      muốn tự quất mình, vừa rồi miệng tiện, hỗ trợ gì đó, nhiệm vụ che giấu gì đó! Giờ tốt rồi! Cư nhiên phải đánh chết Thành chủ thành Cửu Ti! Diệp Hiểu Hạ vừa tươi cười tiếp tục nhìn đám ông lão bà lão, vừa chọn mở bảng nhiệm vụ, muốn hủy nhiệm vụ, tuyệt đối phải hủy, bằng biết chết thế nào! Chết lần hai lần quan trọng, nếu chết nhiều, đừng kiếm tiền trả nợ, đoán chừng tiền sinh hoạt cũng có.

      "Nhiệm vụ này thể hủy."

      Muốn ngã, nhiệm vụ này thể hủy, nhiệm vụ này thể hủy. Tuy Diệp Hiểu Hạ luôn luôn tự khoe mình là nửa thục nữ, nhưng gặp tình huống như vậy muốn mắng mẹ nó ! Đây phải rang là ném mình vào trong hố lửa sao? Cấp bậc thấp làm xong nhiệm vụ này, nhưng đợi khi cấp bậc cao có thể làm, chẳng lẽ tiếc phải chết vài lần?

      "Lão thôn trưởng, cái này, giết Thành chủ thành Cửu Ti có gì, nhưng tôi ra được, như vậy, tôi báo thù cho mọi người còn phải là lời suông sao." Diệp Hiểu Hạ tiếp tục tươi cười , hi vọng có thể khiến những người này chủ động hủy nhiệm vụ cho .

      Lão thôn trưởng nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ tươi cười quá thân thiện, trong mắt xẹt qua tia khôn khéo, ông bỗng nhiên toét miệng, nở nụ cười: "Thực ra, cũng phải là thể ra ngoài."

      Ông ở chỗ này chờ tôi, ông ở chỗ này chờ tôi chứ gì ! ! !

      Diệp Hiểu Hạ vừa nghe lão thôn trưởng này như vậy, nắm tay cơ hồ nắm lên. Lão nhân đáng chết, thoạt nhìn vô cùng bình thản, vô cùng hiền lành, nhưng đầy mình đều là ý nghĩ xấu! Nếu muốn ra phải giúp bọn họ báo thù, nếu muốn báo thù, như vậy thực xin lỗi, cứ ở trong này cả đời là được, ra ngoài gì đó cũng đừng !

      Dựa vào, quả nhiên ông ta ở chỗ này chờ !

      Tuy trong lòng Diệp Hiểu Hạ bốc lên lửa giận hừng hực, phiên giang đảo hải, nhưng, Diệp Hiểu Hạ nửa phần cũng biểu ra ngoài, cố nén xúc động muốn đánh người, tiếp tục cười : "A? Là như vậy ! Vậy phải ra ngoài thế nào ?"

      Lão thôn trưởng lại đánh giá Diệp Hiểu Hạ lên lên xuống xuống, tiếp tục lắc đầu thở dài: "Thực lực của quả nhiên là quá kém !"

      Có người dạy ông, đánh giá người khác lên lên xuống xuống như vậy là chuyện cực kỳ lễ phép ? Chẳng những ông làm! Còn làm nhiều lần liên tiếp như vậy, là thẩm có thể nhẫn thúc thể nhẫn! Diệp Hiểu Hạ cúi đầu hít hơi sâu, kiềm chế bất mãn của mình. Tính tính, dù sao giờ xem như người dưới mái hiên thể cúi đầu, bị người nhìn nhiều mấy lần cũng rớt thịt, mặc ông ta thôi, hãy xem ông ta là khí .

      "Như vậy , ra sau thôn tăng lên thực lực chút, đợi đến khi thực lực tệ lắm, chúng tôi lại vấn đề ra ngoài thế nào." Lão thôn trưởng xong với bà lão từ mi thiện mắt, mang Diệp Hiểu Hạ xuống nghĩ ngơi hồi phục.

      Trong thôn cung cấp cho Diệp Hiểu Hạ gian phòng bằng gỗ, giữa phòng là cái lò sưởi, bên trong có lửa đỏ than hồng, làm trong phòng này cực kì ấm áp. Cũng có giường, nhưng bên cạnh lò sưởi có cái chiếu, xem ra, buổi tối phải ngủ chiếu .

      "Đồ đạc của có thể để trong phòng này, có ai cầm đâu." Bà lão chỉ chỉ mảnh đất trống trong góc xó, ý bảo chỗ kia có thể để đồ. Diệp Hiểu Hạ qua thử chút, quả nhiên, cư nhiên bãi đất trống kia có năm mươi ô có thể đặt đồ, khỏi vui vẻ, biết nên đặt đồ ở nơi nào.

      Vì kho hàng trong thôn chỉ có thể lấy thể giữ, cái phòng này lâm thời cho Diệp Hiểu Hạ mượn, biến thành kho hàng lâm thời của , hồi để đầy dược liệu và trang bị đáng giá tiền.

      Dọn dẹp túi người, cuối cùng lại có thể thân thoải mái theo bà lão ra sau thôn. Sau thôn là mảnh ruộng đất thu hoạch, khắp nơi là từng bó lúa, nhìn ra được năm nay thu hoạch rất tốt.

      "Là chỗ này." Bà lão đứng bên ruộng tiếp tục về phía trước .

      "Là chỗ này? Chỗ này đề cao thực lực thế nào?" Diệp Hiểu Hạ nhìn nhìn mảnh ruộng bình tĩnh, thấy con quái nào, vậy phải thăng cấp thế nào? Chẳng lẽ bắt giúp đỡ thu gặt sao?

      "Lão nhân gia chúng tôi đều già rồi, chân cẳng tiện, lâu ăn thịt lợn rừng." Lão phu nhân xong còn nâng tay áo lên nhàng lau khóe miệng, xem ra là thèm ăn đến hơi chảy nước miếng, bà vừa , vừa dùng ánh mắt xem xét nhìn Diệp Hiểu Hạ, cũng trắng ra nhu cầu của mình, chỉ tha thiết mong chờ nhìn .

      Diệp Hiểu Hạ vốn muốn giả bộ hồ đồ, nhưng là bị bà ngừng nhìn như vậy, cảm thấy chịu nổi, cuối cùng dứt khoát thở dài: "Được rồi được rồi, tôi biết, tôi giết lợn rừng cho bà, mọi người cứ yên tâm ! Tối hôm nay nhất định có thịt lợn rừng!"

      "Ai nha, người bên ngoài, là tốt bụng! Giờ tôi về báo cho mọi người trong có thể nấu nước chờ ăn thịt heo !" đến đây bà lão xoay người bỏ chạy , nhanh như chớp thấy bóng dáng, chân cẳng kia lưu loát dọa người, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình cũng có nhanh tốc độ như vậy.

      "Uy uy! Bà còn chưa với tôi, nơi nào có lợn rừng mà!" Diệp Hiểu Hạ nhìn về phía bóng dành bà lão chạy xa nhịn được bất đắc dĩ thở dài, thực lực của quá kém cần tăng lên gì đó, căn bản là ông lão bà lão thôn này them ắn, muốn làm cu li miễn phí! Diệp Hiểu Hạ mang theo tâm trạng bất đắc dĩ xoay người, dạo vòng quanh rượng, cuối cùng phát từ trong rừng rất xa chạy ra 3 con lợn rừng, lớn hai , rầm rì rầm rì chạy tới ruộng.

      Diệp Hiểu Hạ mở thuộc tính tụi nó nhìn nhìn, phát cấp bậc đều cao lắm, chỉ dưới bốn mươi, mình đánh là thoải mái. cũng làm phòng ngự gì, liên tiếp thả ra kỹ năng bay thẳng đến 3 con lợn kia, làm cho bọn nó còn chưa vọt đến trước ruộng ào ào ngã xuống.

      Đương nhiên, quá trình này bình thường, đánh quái luyện cấp thôi mà, chỉ là quá trình như vậy. Nhưng kết quả sau đó khiến Diệp Hiểu Hạ trợn mắt há hốc mồm. Chỉ nhìn thấy sau khi ba con lợn ngã xuống, cấp bậc của cư nhiên cọ cọ cọ nhảy lên ba cấp, trực tiếp tới cấp năm mươi hai.

      "Ngoan ngoãn, phải đâu, đây là quái cấp bốn mươi mà, sao có thể đánh chết con thăng cấp chứ!" Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy mình là nằm mơ, nhịn được nâng lên tay dùng sức nhéo mặt mình, phát đau vô cùng, mới dám xác nhận tất cả những chuyện này đều là .

      "Trời ạ, trời ạ!" Diệp Hiểu Hạ ngồi xổm bên thi thể ba con lợn rừng, thể tin được kết quả như vậy: "Vậy nếu mình ở trong này đánh ngày, phải trực tiếp nhảy tới cấp trăm?" Vừa nghĩ như thế, nhịn được chảy nước miếng, đây quả thực là quá biến thái !

      Diệp Hiểu Hạ kéo thi thể ba con lợn sang bên, vừa tính toán mang về, vừa ngồi xuống bên rượng. Nhìn rừng cây chuyển mắt, chỉ chờ con lợn tiếp theo lại quang lâm.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời vốn nhô cao cũng dần dần ngã về tây, thẳng đến khi chiều tà lửa đỏ chiếu lên đất, Diệp Hiểu Hạ cũng đợi được cọn lợn tiếp theo.

      Chẳng lẽ con lợn tiếp theo thừa dịp mình nháy mắt đến rồi mất ? Diệp Hiểu Hạ xoa xoa ánh mắt chua xót, vô cùng hiểu tại sao mấy giờ trôi qua cũng thấy con lợn tiếp theo đến.

      "Nha, cũng lợi hại, cư nhiên đánh chết lợn, tôi còn từng muốn đến giúp ." Lão thôn trưởng chống gậy tới cạnh ruộng: "Sao đánh xong rồi nâng về cho chúng tôi, vẫn còn chờ cái gì?"

      Diệp Hiểu Hạ nhìn lão thôn trưởng chớp chớp ánh mắt vô cùng xót, yên lòng : "Tôi sợ ba con lợn có khả năng đủ ăn, cho nên muốn chờ thêm lát, đánh thêm mấy con mang về, nhưng lợn đến ."

      "Ai nha, tôi quên với , lợn trong rừng này, ngày chỉ đến ba con, đánh chết ba con này, còn muốn đánh, phải đợi ngày mai ." Lão thôn trưởng cười xán lạn như ánh mặt trời, Diệp Hiểu Hạ lại đầu đầy hắc tuyến.

      Ông sớm được sao? Sớm chút được sao sao! ! Ông tuyệt đối là cố ý ! ! !

      _hết chương 88_
      Last edited: 4/5/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 89: tông sư Luyện Dược Sư

      Cũng biết là do thực lực chưa đủ, hay do những người trong thôn này tham ăn, tuần tiếp theo Diệp Hiểu Hạ sống những ngày vô cùng đơn thuần.

      Mỗi ngày login, đánh chết ba con lợn từng, thăng ba cấp, lại mang lợn về giao cho người trong thôn, sau đó về phòng mình luyện dược. Đương nhiên, trong đó còn có ít trường hợp còn bị người trong thôn này xem như người chạy chân sai bảo lêu đến gọi , khiến cơ hồ hoài nghi mình có phải trở thành người giúp việc gia đình cao thượng . Cũng may dược thảo nơi này nảy sinh cái mới cực nhanh, cơ hồ là vừa hái lập tức mọc ra, căn bản là cần chờ nảy sinh cái mới gì đó, để trong lúc chạy chân cũng có thể thuận tiện hái thảo dược.

      Nhưng nhìn tổng thể, có được bó lớn thời gian, bó lớn tài liệu, hơn nữa lại là thôn chuyên môn luyện dược, tất cả giống như vì bồi dưỡng cấp bậc của dược sư mà đặc biệt bố trí, chỉ qua tuần như vậy, cấp bậc dược sư của Diệp Hiểu Hạ trực tiếp lướt qua cao cấp dược sư, qua cấp bình cảnh đại sư bước vào trong cửa cấp tông sư.

      Diệp Hiểu Hạ cảm thấy giờ mình là xa xỉ, khi tất cả người chơi đều dùng cầm máu hoàn và hồi khí hoàn, dùng cầm máu hoàn hồi khí hoàn như tài liệu luyện dược, bó lớn bó lớn quăng vào trong dược đỉnh lãng phí. nhìn tổ tổ cầm máu cao và hồi khí cao trong phòng, ánh mắt lấp lánh kim quang, đây căn bản phải dược, mà là kim tệ trần trụi, là tiền trần trụi! Nhưng đến cùng khi nào mới có thể ra ngoài ? Đến cùng khi nào mới có thể ra ngoài chứ ! ! !

      Ngay khi Diệp Hiểu Hạ vẫn còn trong thôn ra được này nhàm chán tiến hành đại kế luyện dược, toàn bộ Cực hạn OL đều nổ tung rồi. Bởi vì trong khắc Diệp Hiểu Hạ sải bước tới đại sư dược sư kia, hệ thống hướng thông báo với toàn bộ thế giới: "Chúc mừng người chơi Diệp Hiểu Hạ của Trung Quốc, trải qua chăm chỉ nỗ lực, rốt cục thành thế hệ đại sư, trở thành người chơi cấp đại sư Luyện Dược Sư đầu tiên, hệ thống thưởng cho năm trăm điểm danh vọng thành thị!"

      Tin tức như vậy khi mới vừa phát ra, có rất nhiều người bắt đầu tìm kiếm người này, nhưng kết quả giống nhau, "Người này bản đồ" . Nhưng vì Luyện Dược Sư cấp đại sư tuy dễ đạt được nhưng cũng chỉ là cao hơn cao cấp dược sư cao cấp thôi, cho nên cũng tạo thành gợn sóng quá lớn.

      Nhưng bốn ngày sau, hệ thống lại phát ra thông báo như vầy: "Chúc mừng người chơi Diệp Hiểu Hạ của Trung Quốc, trải qua chăm chỉ nỗ lực, cuối cùng trở thành thế hệ tông sư, trở thành tông sư Luyện Dược Sư đầu tiên toàn bộ bản đồ, hệ thống thưởng cho hai ngàn điểm danh vọng thành thị, cũng tùy cơ tặng cho gian cửa hiệu mặt tiền trong thành thị!"

      Tin tức này vừa ra, nhất thời giống như thủy triều thổi qua toàn bộ Cực Hạn OL, chẳng những người chơi tỏ vẻ kinh ngạc, ghen tị, phẫn hận nhiều loại cảm xúc với chuyện này, ngay cả các đại công hội cũng bắt đầu tìm kiếm Diệp Hiểu Hạ mất tích nhiều ngày này.

      Nhưng, bất kể tìm thế nào, tin tức được đến đều giống nhau, người này bản đồ.

      Người này bản đồ? còn di chuyển Trung Quốc sao? bản đồ? Vậy đến cùng ở đâu! Vấn đề này như bóng ma vĩ đại, bao phủ trong lòng hội trưởng các đại công hội, trừ điều này ra còn có vấn đề khiến bọn họ lo sợ bất an.

      Vị tông sư cấp dược sư của Danh Môn này, hình như cũng ở trong lòng bàn tay Danh Môn, như vậy đến cùng phục vụ cho ai?

      Thực ra chẳng phải Diệp Hiểu Hạ giỏi cỡ nào, khiến phần đông đại công hội để ý như thế, mà là bởi vì Luyện Dược Sư cấp tông sư phải cấp đại sư có thể bằng. Trước từ bình cảnh cấp đại sư muốn đột phá tới tông sư có bao nhiêu khó khăn, chỉ kia luyện dược từ cấp đại sư đến cấp tông sư sở cần bao nhiêu dược liệu, người bình thường thậm chí là cái nghiệp đoàn bình thường có thể chuẩn bị .

      Huống chi, theo tư liệu trò chơi biểu , đến Luyện Dược Sư cấp tông sư có thể luyện chế thuốc cầm máu sơ cấp và trung cấp. Hai loại dược này có thể lập tức bổ huyết bổ lam vượt qua vạn điểm, điều này trong thành chiến, đánh BOSS và tất cả hoạt động quan trọng đơn giản là vật cứu mạng.

      Hai quân đối chọi, song phương hỗn chiến, so sánh chẳng phải người nào cấp bậc cao, cũng phải người nào thao tác tốt, mà là so xem bên nào sống lâu hơn.

      Nếu công hội nào chân chính có được vị tông sư Luyện Dược Sư như vậy, thể nghi ngờ nắm được tiên cơ của tất cả các trận chiến trong tương lai.

      Vì nguyên nhân này, mất tích của Diệp Hiểu Hạ mặt ngoài bình tĩnh gợn sóng, thực tế gợn sóng thay nhau nổi lên trong bản đồ khu vực Trung Quốc, thậm chí thế giới bản đồ cũng trở thành phen đao giơ lên mà chưa ha xuống.

      chỉ có sóng to gió lớn trong trò chơi, ngay cả diễn đàn cũng rối loạn lung tung, mấy từ nóng nhất diễn đàn trừ Diệp Hiểu Hạ chính là tông sư Luyện Dược Sư. Chỉ cần là tin tức phát ra diễn đàn có Diệp Hiểu Hạ và về tông sư Luyện Dược Sư nhất thời đều nóng rối tinh rối mù, chẳng qua là nhân vật chính trong tất cả những nghị luận này lại bởi vì trầm mê thời gian dài trong việc luyện dược nên lâu chú ý tin tức và diễn đàn, cho nên, đối với việc mình bị mang thành đề tài trọng tâm căn bản hoàn toàn biết gì cả.

      Nhiệm vụ hằng ngày chỉ có , Diệp Hiểu Hạ bỏ dược liệu còn lại của ngày hôm qua luyện thành lò giải độc hoàn cao cấp mới, rồi ra ngoài hái thuốc. vào trong thôn, giống như thường lui tới, tìm lão thôn trưởng trước, hỏi xem khi nào mình có đủ thực lực ra ngoài. Mà lão thôn trưởng cũng giống như làm hằng ngày nhiệm vụ, lên lên xuống xuống đánh giá Diệp Hiểu chút Hạ, mới cười hề hề : "Sắp rồi, chỉ còn kém chút."

      Lại là những lời này, những lời này nghe tuần, biết còn phải nghe bao lâu mới tính xong, nếu tiếp tục kéo dài, biết tháng này có thể ra ngoài ... Nếu thể ra ...

      Diệp Hiểu Hạ dám tiếp tục tưởng, rất AQ lắc đầu, qua ngày tính ngày, chừng ngày mai ra ngoài.

      Ngày cứ như vậy trôi qua, hôm nay Diệp Hiểu Hạ chuẩn bị ra khỏi thôn hái thuốc, cũng nghĩ lại bị lão thôn trưởng gọi lại: "Ta Hiểu Hạ à, sao cứ vào trong rừng hái thuốc vậy, dược nơi đó đều là tàn thứ phẩm chúng tôi cần, ngay từ đầu tôi còn tưởng phát tiên thảo linh tinh gì đó, nhưng mấy ngày gần đây thấy hái cỏ dại mãi, chẳng lẽ dùng cỏ dại này luyện dược sao?"

      Cỏ dại... Diệp Hiểu Hạ giật giật khóe miệng, cười gượng vài tiếng. Cỏ dại thế nào? Dùng cỏ dại cũng luyện thành tông sư Luyện Dược Sư !

      "Đúng vậy..."

      "Ngày hôm qua tôi nhìn nhìn trong phòng , dược của ..." xong ông thở dài hơi, có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt thành thép: " xem chỉ có chút trình độ này, nếu ra ngoài, còn biết xấu hổ từng ở nơi này với chúng tôi? bảo chúng tôi giấu nét mặt già nua này ở đâu?"

      Mặt Diệp Hiểu Hạ co rúm, ta ngã, lão nhân đáng chết chẳng những tùy tiện vào phòng ở của , còn cư nhiên dám giáo huấn như vậy! !

      Dựa vào, người muốn mặt cây muốn vỏ, nếu có vỏ mặt mũi quỷ cũng sợ hãi!

      ra Diệp Hiểu Hạ chưa từng tiếp xúc với người da mặt dày, lại càng tới người da mặt mũi. Hôm nay, xem như kiến thức đến cơ thể sống. Lão thôn trưởng này chẳng những giáo huấn giáo huấn đến nước miếng bay tứ tung, còn giống như nghiện rồi. Bằng chuyển cái ghế trúc đặt dưới ánh mặt trời vừa phơi nắng, vừa tiếp tục giáo huấn.

      chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đó đứt, nhìn lão thôn trưởng ngang ngược này khiến lửa giận Diệp Hiểu Hạ đè nén nhiều ngày bạo phát! cọ cọ cọ vài bước bước đến trước mặt lão thôn trưởng, phen tóm cổ áo ông lớn tiếng hô trở về: "Ông lại nhiều lời câu cho tôi xem! Ông lại nhiều lời câu cho tôi xem! ! !"

      Người trong thôn nhân bình thường thấy Diệp Hiểu Hạ cười tủm tỉm, chưa từng thấy dáng vẻ tức giận tận trời của , nhất thời đều dừng việc trong tay, khiếp đảm nhìn . Ngay cả thôn trường vừa rồi vẫn còn thao thao bất tuyệt giờ khắc này cũng rụt cổ, sợ hãi như thấy nữ La Sát.

      Diệp Hiểu Hạ cũng mặc kệ lúc này mình có phải rất giống người đàn bà chanh chua , chịu đủ rồi! Nếu phát tiết chút, nghĩ đến ngày ra ngoài nghẹn chết ở chỗ này .

      Trong tay tóm vạt áo lão thôn trưởng, Diệp Hiểu Hạ cũng mặc kệ ông có phải người già hay , bắt đầu lay: "Tôi thấy người biết xấu hổ, chưa từng thấy người biết xấu hổ như ông! Tôi có thái độ tốt như vậy hỏi các người ra ngoài thế nào, các người thể ra, cái này cũng quên , sau đó còn phun mật vàng với tôi, buộc tôi giúp các người báo thù, có thế mới với tôi có biện pháp ra ngoài. Các người chơi đừa với người ngốc mà! Đúng vậy, các người là chơi đùa với người ngốc mà! !"

      "A, đúng đúng, Hiểu Hạ à, phải lạnh nhạt, phải bình tĩnh, đến, hít sâu, cùng ngồi xuống chuyện, lạnh nhạt lạnh nhạt!" bà lão vội vàng tới ở bên người Diệp Hiểu Hạ với khuôn mặt tươi cười, bắt đầu hít sâu.

      Diệp Hiểu Hạ vẻ mặt táo bón hét lớn tiếng: "Lạnh nhạt! Lạnh nhạt cái lông!"

      Bà lão thấy Diệp Hiểu Hạ vẫn còn nổi nóng, lập tức lui đầu qua bên, vào góc tường bắt đầu vẽ vòng tròn.

      "Tôi cho các người biết, tôi nhịn các người lâu ! Các người nhờ tôi làm việc còn khoa tay múa chân, các người nghĩ đến các người là ai chứ! Tôi hái dược là cỏ dại, các người hái là tiên thảo sao! Dựa vào! Mỗi ngày chẳng những bắt tôi đánh lợn rừng cho các người, còn phân thịt cho tôi ăn, bắt tôi ăn cháo loãng! Còn bắt tôi giúp các người làm việc cho tiền công! Đây là thái độ các người đối đãi với ân nhân giúp báo thù sao!"

      "Hiểu Hạ, hãy nghe tôi ..." Tuy lão thôn trưởng bị tóm cổ áo hô hấp hơi khó khăn, nhưng vẫn nỗ lực muốn tranh thủ cho mình cơ hội. chuyện

      " cái gì ! Hôm nay tôi cho các người biết! nãi nãi tôi mặc kệ ! Tôi mặc kệ các người có phải có mối hận diệt tộc , tôi mặc kệ các người có phải sống sống quãng đời còn lại trong này , đâu có sợi quan hệ nào với Diệp Hiểu Hạ này! Tôi, , làm, !" Diệp Hiểu Hạ trực tiếp đánh gãy lời của lão thôn trưởng, buông cổ áo ông ta ra, vỗ vỗ tay, vẻ mặt phẫn nộ.

      sai, mặc kệ ! tin mình hỏi đám người này tìm được đường ra ngoài! Dù sao chỗ này còn chưa thăm dò xong, tin hết chỗ này cũng tìm thấy phương pháp ra ngoài!

      _Hết chương 89_
      Last edited: 4/5/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 90: Bách Thảo viên

      xong Diệp Hiểu Hạ xoay người đến phòng của mình, muốn thu hồi toàn bộ đồ đạc của mình trong phòng, sau đó rời khỏi nhóm người ăn hết nghỉ này. Nhưng, mới hai bước, phát đùi mình bị người ta ôm lấy, quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy lão thôn trưởng nằm đất ôm lấy đùi phen nước mũi phen nước mắt bắt đầu khóc, mà phía sau ông người trong thôn cũng khóc như khóc tang.

      Đều giáo viên mầm non rất mạnh mẽ, bởi vì có thể chịu được trường hợp rất nhiều đứa bé khóc lớn, nhưng Diệp Hiểu Hạ cảm thấy cũng rất mạnh mẽ. Tuy rất nhiều đứa trẻ cùng nhau khóc là loại tạp , nhưng nếu đám ông lão bà lão khóc mà , đó là cái gì ?

      Dù sao vượt qua năng lực dùng ngôn ngữ và văn tự hình dung.

      "Ân công a! Chúng tôi sai rồi, xin hãy cho chúng tôi cơ hội hối cải để làm người mới ! Chúng tôi nhất định cám ơn ngài tốt mà! Ân công ơi, giờ ngài thể bỏ gánh giữa đường đâu! Ân công ơi!" Tiếng khóc tiếng la hét cao thấp nối nhau vang lên khiến huyệt Thái Dương của Diệp Hiểu Hạ bắt đầu run run.[chị ấy tức]

      Ma tiếp tục kích thích Diệp Hiểu Hạ, rốt cục khiến người chỗ trốn tránh như cam bái hạ phong: "Được rồi được rồi! Đừng khóc, tôi biết rồi!"

      Tiếng khóc như trước.

      "Tôi đừng khóc, các người có nghe thấy , lại khóc tôi lập tức !"

      Tiếng khóc như trước, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.

      "Kêu các người đừng khóc ! Đầu tôi sắp nổ rồi!"

      Quả nhiên tiếng khóc càng lúc càng lớn, thậm chí còn khóc thành dàn đại hợp xướng, hai ba bốn tất cả vang lên, bạn ca tôi bè, đúng là vô cùng náo nhiệt.

      Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ nổi giận, hô to tiếng: "Tất cả câm miệng cho tôi, bằng ta quăng các người luyện dược!"

      Cuối cùng thế giới cũng thanh tĩnh .

      Người già thôn làng tha thiết nhìn Diệp Hiểu Hạ hung thần ác sát, trong ánh mắt vừa kính vừa sợ, thở mạnh cũng dám. Diệp Hiểu Hạ vô cùng vừa lòng với hiệu quả này, phải biết đời này còn chưa từng hãnh diện như vậy, tuy quát lớn đám ông lão bà lão, nhưng cảm giác sảng khoái như vậy vẫn là lần đầu tiên có được từ khi sinh ra, khiến nhịn được hơi nghiện .

      thanh thanh cổ họng : "Muốn tôi giúp các người báo thù cũng có gì thể, nhưng tôi có hai điều kiện."

      "Điều kiện gì?" Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó trăm miệng lời hỏi.

      "Điều thứ nhất." Diệp Hiểu Hạ vươn cái ngón tay, chậm rãi : " Chuyện tôi muốn biết, các người nhất định phải tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."

      Chuyện này lập tức khiến cho đám ông lão bà lão cùng nhau khe khẽ thương lượng, sau khi bọn họ thương thảo phen, cuối cùng vô cùng tủi thân đồng ý.

      "Thứ hai..." Diệp Hiểu Hạ nghĩ nghĩ, trong lòng muốn gì đó: "Các người phải các người đời đời luyện dược sao?"

      đám ông lão bà lão nhìn Diệp Hiểu Hạ, nhịn được nuốt ngụm nước miếng, vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ, chẳng lẽ còn có chuyện gì sao?

      " phải các người dược tôi luyện đều là rác sao?" Diệp Hiểu Hạ lại nghĩ tới lời của lão thôn trưởng, tức giận có chỗ trút, đám NPC này quả thực là đứng chuyện thắt lưng đau! Cư nhiên giẫm lên thành quả lao động của như vậy.

      Mọi người trong thôn giờ phút này giảng đạo nghĩa, bọn họ cùng nhau chỉ vào lão thôn trưởng, cùng kêu lên: "Ân công! Đó là thôn trường !"

      quản lúc này bọn họ nội chiến thế nào, Diệp Hiểu Hạ trở mặt nhận, hừ hừ mũi, đối với chỉ trích của những người này căn bản để trong lòng: "Thực ra tôi cũng cầu lớn lao gì, các người lợi hại như vậy, dạy tôi luyện dược ."

      Người trong thôn sững sờ, giống như nghe lầm, nửa ngày phục hồi tinh thần lại.

      "Đúng rồi, dung thứ mà các người gọi là 'Cỏ dại' luyện dược, mà là dùng 'Tiên thảo' các người luyện dược!" Diệp Hiểu Hạ nhìn mọi người cười đến vô hại, trước khi người trong thôn nổ tung, đứng lên, đến phòng của mình, vừa vừa nhàng : " Đừng quên, các người vừa mới đồng ý với tôi, chuyện tôi muốn biết, các ngươi tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."

      xong lời này, để lại tươi cười xán lạn cho nhóm ông lão bà lão da mặt dày này, xoay người vào phòng mình, bỏ lại tiếng tranh cãi ồn ào huyên náo của bọn họ ngoài phòng.

      Trong phòng cọng thảo dược dư thừa cũng có, giờ Diệp Hiểu Hạ lại muốn ra ngoài tranh luận với nhóm người này, dựa vào lò sưởi mê mê trầm trầm ngủ. Cũng biết ngủ bao lâu, Diệp Hiểu Hạ nghe thấy cửa phòng mình bị người ra nhàng gõ.

      mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn chằm chằm cửa phòng hồi, lại phát có tiếng động , chỉ cho là mình ngủ mơ hồ, quyết định ngủ tiếp hồi. Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, lại ràng nghe thấy có người gõ cửa, quả nhiên vừa rồi nghe nhầm. Diệp Hiểu Hạ lăn lông lốc xoay người đứng lên, mở cửa, nhìn thấy lão thôn trưởng đứng ngoài cửa, vẻ mặt tội nghiệp, ông thấy Diệp Hiểu Hạ bĩu môi, vô cùng tủi thân hô tiếng: "Ân công."

      "Sao rồi?" Diệp Hiểu Hạ nhìn trong bàn tay ông ôm mấy quyển sách, tay kia cầm cái túi tiền, hơi ông đến đây làm chi. ngẩng đầu nhìn trong thôn, mảnh bình thản, hình như hồi phong ba vừa rồi cho tới bây giờ chưa từng cảy ra.

      "Chúng tôi thương lượng xong." Thôn trường giống như đứa phạm sai lầm đứng ngoài cửa, cúi đầu, giọng : "Vốn lấy lực lượng người đối kháng thành chủ là chuyện vô cùng nguy hiểm, ân công chú ý an nguy của mình đồng ý giúp chúng tôi, đây vốn là chuyện đáng cho chúng tôi cảm kích."

      Tuy là hệ thống bắt buộc, nhưng nghe lão thôn trưởng như vậy, bọn họ vẫn là có vài phần lương tâm. Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành cách của lão thôn trưởng.

      "Nhưng chúng tôi chẳng những biết cảm tạ , còn thường xuyên răn dạy , bắt làm ít chuyện phải của nên làm, còn cười nhạo , đây đều là sai lầm của chúng tôi, tức giận là đúng."

      Ừ ừ, NPC này vẫn là có cái đầu, biết suy xét biết tỉnh lại, trẻ dễ dạy.

      Diệp Hiểu Hạ tiếp tục vừa lòng gật đầu.

      "Cho nên chúng tôi thành tâm thành ý đến xin lỗi, hơn nữa cám ơn tình nguyện trợ giúp chúng tôi." Lão thôn trưởng vừa vừa cúi đầu hành lễ, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hiểu Hạ : "Thực chúng tôi nếu giết thành chủ thành Cửu Ti hậu tạ chỉ là lời suông, chúng tôi bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy, nào có cái gì quý trọng có thể lấy ra tạ ơn."

      Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, biết, đàn gia hỏa đạo nghĩa này mở hứa suông.

      "Tuy rằng, kỹ thuật chế dược của Bặc nhân cho tới bây giờ truyền ra ngoài, nhưng nếu chúng tôi này đều chết, như vậy mấy thứ này cũng thất truyền. Giờ ân công đề nghị muốn học tập kỹ thuật chế dược này, chúng tôi có gì cảm tạ, đương nhiên truyền dạy tất cả kỹ thuật mà chúng tôi nắm giữ." Lão thôn trưởng xong đặt chiếc túi to kia đất, sau giao đó mấy quyển sách trong tay cho Diệp Hiểu Hạ, ông ta nhìn mấy quyển sách kia, mặt lộ ra loại mỉm cười của từ phụ. "Mấy quyển sách này là sách thuốc của bộ lạc Bặc nhân chúng tôi, giờ giao cho ân công, chỉ hy vọng chúng giúp ích cho ân công."

      Diệp Hiểu Hạ nhận mấy quyển sách kia nhìn nhìn, ngoan ngoãn, quả nhiên tất cả đều là sách thuốc, bên trong có rất nhiều phối phương chưa từng nghe qua! Loại này, loại này cư nhiên tồn tại trong trò chơi sao? ngừng lật xem sách thuốc kia, nhưng sách thuốc có biến mất, chỉ thông báo cho Diệp Hiểu Hạ bộ sách quá mức tối nghĩa, thể đọc hiểu. Xem ra cấp bậc dược sư của đủ.

      Thấy dáng vẻ Diệp Hiểu Hạ thích buông tay như thế, lão thôn trưởng khỏi vui mừng, ông thở dài hơi lại tiếp: "Về phần ân công tiên thảo luyện dược kia thực ra cũng có gì. Người trong thôn chúng tôi rất ít ra ngoài hái thuốc thực ra trừ dược thảo bên ngoài phẩm chất cao, còn vì tuổi của chúng tôi cao, được. Cho nên phía sau nhà của chúng tôi có Bách Thảo viên dùng để trồn thuốc."

      Bách Thảo viên? Diệp Hiểu Hạ có chút nhìn lão thôn trưởng, lão thôn trưởng vào phòng , đến góc xó. là kỳ quái, vừa rồi nơi đó vẫn là bức tường, vậy mà bây giờ xuất cánh cửa đóng chặt, lão thôn trưởng mở cửa, chỉ vào mảnh đất trống xanh um tươi tốt bên ngoài phòng : "Đây là Bách Thảo viên của ."

      Diệp Hiểu Hạ vội qua xem, chỉ thấy mấy mảnh đất xuất trước mắt, bờ ruộng còn có ong mật bươm bướm tung bay, phong cảnh điền viên tươi đẹp.

      Chuyện này cũng quá thần kỳ rồi, chỉ hồi công phu như vậy, sau phòng của cư nhiên xuất khối đất trồng rau? quay đầu nhìn nhìn lão thôn trưởng, lão thôn trưởng giao chiếc túi to kia cho : "Đây là hạt giống, có thể gieo trồng thảo dược muốn ở đây, cỏ dại cũng tốt, tiên thảo cũng thế, chỉ cần dụng tâm, đều có thể mọc ra."

      Trời, chuyện này là sao, như vậy, sau này nếu muốn có thảo dược, cũng có thể gieo trồng có thể thu hoạch trong này? Đây còn có thế đạo ? có phải bị người ta ghen ghét chết ? Tuy rằng sau khi ra ngoài mảnh đất này có lẽ có cách nào dùng, nhưng, có thể có được như vậy vài ngày cũng cảm thấy mỹ mãn.

      Lúc phục hồi tinh thần lại, lão thôn trưởng sớm rồi, Diệp Hiểu Hạ lập tức mượn cái cuốc vẫn làm dược nông vất vả mà vui vẻ.

      Ngày tiếp tục trôi, Diệp Hiểu Hạ mỗi ngày như trước giết heo, phân loại dược, luyện dược, vội vả bất diệc nhạc hồ. Bởi vì dùng dược liệu tương đối cao cấp luyện chế cao cấp phối phương, khiến độ thuần thục khó có thể kéo lên của cấp tông sư dược sư như máy bay vèo vèo tăng lên.

      Cuối cùng khi cấp bậc đạt tới tám mươi lăm, lão thôn trưởng vẻ mặt trầm trọng với : "Ân công, thực lực của đạt tới điểm mấu chốt rời khỏi nơi này, giờ tôi cho khỏi nơi này thế nào."

      Vẻ mặt của ông, ngôn ngữ của ông khiến lòng Diệp Hiểu Hạ nhịn được run rẩy, thấy thế nào khí chuyện này, sao giống như mình phải chịu chết vậy ? nuốt ngụm nước miếng, mỉm cười : " Được, lão thôn trưởng, tôi vẫn luôn nghe."

      _Hết chương 90_
      Last edited: 4/5/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 91: ván định thắng thua

      biết kết quả chắc chắn là như vậy. Diệp Hiểu Hạ từ trong thôn ra ngoài, đường về hướng bắc, tất cả trò chơi, tất cả nhiệm vụ kết quả cuối cùng đơn giản là như vậy. Luyện cấp tăng thực lực, đổi trang bị rồi đánh BOSS, tất cả chỉ có như vậy, căn bản có chút gì mới lạ.

      Diệp Hiểu Hạ oán hận cắn chặt răng nanh, nhưng, đám lão ông lão bà này nhốt ở đây hơn mười ngày, trừ cấp bậc được tăng lên và dược sư đột nhiên thăng từ đại sư thành tông sư, trang bị người chưa từng đổi qua, vẫn là bộ trang bị thuần sắc hơn ba mươi bốn mươi cấp. Tuy rằng cấp cao đè chết người, nhưng đối phương là BOSS đó, cứ như vậy, cùng khác gì trần truồng đâu?

      Vốn còn tưởng nếu dọc theo đường có quái, bắt đầu dùng "Nữ thần chinh phục" thuận tay đánh hai cái, có thể rơi xuống vài món trang bị thay ra, dù đều là bạch trang, cũng tốt hơn có.

      Nhưng thế khó liệu, đường từ thôn Bặc nhân, xa như vậy, cư nhiên con quái cũng có, thậm chí lợn rừng bình thường đến ruộng trống hôm nay cũng đình công.

      Đây, đây đến cùng là tình huống gì!

      Nếu nơi này phải nơi còn chứa nguy cơ vô hạn, Diệp Hiểu Hạ nhất định cảm thấy đây là vùng đất đẹp. thực tế, nơi này rất đẹp. Cổ thụ, nước trong, hoa đào ngập núi, khi giữa nó cảm thấy có mùi hương dể ngửi nghênh diện mà đến, khiến người ta bất tri bất giác thả lỏng thể xác và tinh thần.

      Cảnh sắc càng đẹp, càng dấu diếm sát khí. Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ dừng bước, nhìn hoa đào cách đó xa, dưới tàng cây có tảng đá lớn, tà tà dựa vào, đúng là người quần áo màu đen, cầm trong tay cái tẩu – xinh đẹp đó.

      Tay phải của theo bản năng khoát lên cổ tay trái, toàn thân căng thẳng, làm xong chuẩn bị công kích.

      nghĩ, ngay khi Diệp Hiểu Hạ khẩn trương chuẩn bị, kia lại giương mắt nhìn nở nụ cười: "Nha, đến rồi sao? Thời gian lâu như vậy, tôi còn tưởng chết, ngờ đến."

      xong ta đứng lên, lắc eo vài bước, lên lên xuống xuống đánh giá Diệp Hiểu Hạ, khóe môi lộ ra tươi cười trào phúng: "Mấy lão gìa của Bặc nhân thôn đúng là ngại cực khổ, cư nhiên giúp đề cao thực lực, tôi xem thường bọn họ ."

      Diệp Hiểu Hạ câu cũng được, chỉ mím môi nhìn ta.

      kia lạnh lùng hừ tiếng: "Bọn họ nghĩ tìm cái chết? Tôi để bọn họ như ý." xong ta xoay người vào chỗ sâu trong rừng hoa đào: " Nếu đến, vậy cùng thôi."

      cùng có được ? Thực ra Diệp Hiểu Hạ rất muốn hỏi như vậy, nhưng hiển nhiên là có khả năng đó, thở dài hơi, nhanh chóng theo. đồ đen kia cũng nhanh, như là đợi chút Diệp Hiểu Hạ vậy, luôn luôn nhanh chậm.

      Diệp Hiểu Hạ tiến lên vài bước đến bên người ta, vừa , phát vấn đề, những cây đào trong rừng này vậy mà vì các lên mà chuyển động chút. khỏi nghĩ tới trận pháp rất nổi tiếng trong tiểu thuyết kỳ môn độn giáp - Đào Hoa trận, hiển nhiên, nơi này của Cực Hạn OL thiết kế theo tình tiết trong sách.

      Đáy lòng nhịn được cười gượng vài tiếng, quả nhiên văn vẻ trong thiên hạ là như nhau.

      mất bao nhiêu thời gian, Diệp Hiểu Hạ và đồ đen xuyên qua Đào Hoa trận, tới trước căn nhà trúc. Ở trước nhà có đám cỏ xanh ràng, tạo thành đường chỉ màu lục, Diệp Hiểu Hạ nhìn đường chỉ hơi dừng bước chân chút, đợi khi đồ đen vào.

      ta mới vừa bước vào đường màu lục kia, Diệp Hiểu Hạ lập tức thấy trong nhà trống ban đầu đột nhiên xuất vài người, bọn họ đều là che mặt, mặc trang phục màu đen, quì gối với đồ đen, cùng hô: "Chủ nhân."

      Diệp Hiểu Hạ vụng trộm mở thuộc tính mấy người kia nhìn nhìn, chỗ nào phải dấu chấm hỏi, khỏi ra thân mồ hôi lạnh, nếu vội vàng đến nơi này, dù có thể qua Đào Hoa trận, chỉ sợ gặp mấy con BO SS cấp tiểu quái này, chờ chỉ có rớt cấp.

      đồ đen xoay người lộ ra tươi cười quỷ dị với Diệp Hiểu Hạ: “ đến tìm tôi, là vì muốn ra ngoài."

      "Phải."

      "Sau đó giết thành chủ thành Cửu Ti?"

      Vấn đề này Diệp Hiểu Hạ biết trả lời sao cho tốt, đối diện này giống như người dễ tính toán, lời này có thể tùy tiện trả lời sao ? Vì thế dung im lặng đối mặt với nghi vấn của ta.

      kia cũng ngoài ý muốn, cười cười: " tôi cũng biết , mấy ông lão bà lão kia có thể nghĩ ra chiêu gì ? Chỉ là mấy thủ đoạn lên được mặt bàn này, nhưng chuyện này liên quan đến tôi. Tôi chỉ phụ trách trông coi bọn họ, những thứ khác, phải tôi quản."

      Lời này càng làm cho Diệp Hiểu Hạ mờ mịt, xem ra này là người của phe địch, ít nhất là loại mặt hang với thành chủ thành Cửu Ti, nhưng nghe lời này, giống như cũng phải như vậy, có cảm giác rất loạn.

      "Chúng ta dùng ván định thắng thua, nếu thắng, tôi thả , nếu thua, để mạng lại."

      Theo lời của , Diệp Hiểu Hạ vẫn còn miên man suy nghĩ nghe thấy được hệ thống thông báo: "Có nhận nhiệm vụ 'Khiêu chiến của chủ Đào Hoa Cốc' ".

      ván định thắng thua. Đến cùng là ván gì? So đao ? So kiếm ? Hay là so ma pháp? Đối với chiến đấu chắc chắn phải thua này, Diệp Hiểu Hạ có vẻ thản nhiên, sớm đoán trước đến kết quả, chỉ đành dùng hết toàn lực mà liều mạng!

      Chẳng qua... Đây là cái gì? Đây là cái gì! !

      Diệp Hiểu Hạ và chủ Đào Hoa Cốc ngồi đối diện nhau cái bàn bên tảng đá dưới tang cây, mà bàn bày bộ mạt chược bạch ngọc. Ánh mắt người nào đó sắp rớt ra, nhìn mạt chược được đặt chỉnh tề, môi run lên nửa ngày mới : " ván định thắng thua là chơi mạt chược?"

      "Đúng vậy." Ánh mắt Chủ Đào Hoa Cốc sáng lên, ta vừa gật đầu mỉm cười, vừa bắt đầu: "Nhanh lên nhanh lên, mặc kệ gì đó , đánh giáp với tôi."

      " phải ván sao ?" Đầu óc Diệp Hiểu Hạ choáng váng, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy?

      "Đúng vậy, là ván mà, ván là Đông Nam Tây Bắc bốn nhà, nhà bốn bàn, ít nhất phải đánh cùng tôi mười sáu bàn mới tính xong việc!" Chủ Đào Hoa Cốc vừa xoa xoa bài vừa vô cùng da mặt dày : "Là mười sáu bàn, mười sáu bàn đó ! !"

      Người nào đó chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, ràng là tới đánh nhau , vì sao bây giờ lại biến thành cùng BOSS đối phương chơi mạt chược?

      A, có câu như vầy, chỗ có người Trung Quốc nhất định có thể nghe thấy tiếng ca Đặng Lệ Quân. , phải, sai rồi. Là chỗ có người Trung Quốc nhất định có thể nghe tiếng của bàn mạt chược. Thực ra chuyện này có rất bất công, ở thời đại này, quản chủng tộc thế nào, màu da thế nào, tiếng mạt chược này là vô khổng bất nhập [chỗ nào cũng có].

      Trong trò chơi cũng có mạt chược, điều này cũng lạ.

      Nhưng, tuy mạt chược rất phổ biến, Diệp Hiểu Hạ lại chỉ là người mới chơi thôi. Mà chủ Đào Hoa cốc kia hiển nhiên cũng phải cao thủ trong lĩnh vực này.

      Diệp Hiểu Hạ đánh rất tệ, chủ Đào Hoa cố đánh càng tệ hơn. So với Diệp Hiểu Hạ đánh tệ, chủ Đào Hoa cốc hiển nhiên là người nghe khuyên bảo, nhân viên của ta đều là cao thủ mạt chược, nếu có người chỉ đạo ta, giận dữ, sau vài lần còn người nào dám chuyện. Diệp Hiểu Hạ giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy mấy người kia nhìn bài của chủ Đào Hoa cốc vô cùng thê thảm, nhìn nhìn lại kia mang biểu cảm tính trước kỹ càng, bỗng nhiên cảm thấy việc lạ hang đều năm có, năm nay đặc biệt nhiều.

      Hai người đánh bài đánh vô cùng tệ cùng nhau chơi mạt chược thực ra là việc vô cùng lãng phí thời gian, mười sáu bàn mạt chược này hao phí hơn hai giờ mới tính kết thúc. Khi tính toán, Diệp Hiểu Hạ cư nhiên lấy 3 điểm hơn mà thắng hiểm chủ Đào Hoa Cốc.

      khí vô cùng xấu hổ, Diệp Hiểu Hạ nhìn xem mặt chủ Hoa Đào cốc biến thành màu đen, có phút đồng hồ thậm chí cảm thấy thực ra mình đánh thắng là chuyện quá sáng suốt. Nhìn cái dạng này, trông cậy vào việc ta thoải mái thả mình có khả năng, chừng bây giờ này đột nhiên bão nổi đứng lên chưởng đánh chết mình.

      Hai người giằng co như vậy, mắt to trừng mắt , giống như tất cả mọi chuyện đều đến lúc chỉ mành treo chuông, hết sức căng thẳng.

      Hoa đào bay bay lắc lắc hạ xuống, như là bắt đầu làm mặt nước gợn sóng. Cuối cùng chủ Đào Hoa cốc thở ra hơi, mang theo tươi cười xấu hổ, với Diệp Hiểu Hạ: "Tôi thương lượng chuyện này với ."

      "Chuyện gì ?" Diệp Hiểu Hạ cảnh giác nhìn này, ta đến cùng muốn ra sách gì?

      "Chuyện này, như vầy , tôi thả , lần này tính tôi thắng có được ?" Chủ Đào Hoa cốc chà xát cái tẩu hoàng kim kia, tuy là thương lượng mà, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn như trước.

      Đây là tình huống gì?

      "Có muốn nhận nhiệm vụ ‘cầu xin gian lận' ?" Đây cư nhiên là nhiệm vụ. Diệp Hiểu Hạ hơi do dự chút, vẫn lựa chọn nhận, theo ý tứ mà chủ Đào Hoa cốc này , hình như nhận tốt hơn.

      Mới vừa nhận nhiệm vụ, Diệp Hiểu Hạ lập tức thấy chủ Đào Hoa cốc lấy ra quyển sách đưa cho , chỉ vào chỗ bảo ký tên. Diệp Hiểu Hạ nhìn nhìn chỗ ký tên kia, tờ cư nhiên viết là "Thua", mà tờ khác viết "Thắng", cư nhiên người ký là tên của chủ Đào Hoa cốc rồng bay phượng múa.

      Chuyện gian lận này làm cũng quá chuẩn...

      Tuy rằng rất quẫn, nhưng Diệp Hiểu Hạ vẫn quyết định ký tên bên thua, nhưng còn chưa viết nghĩ đến chuyện: "Nếu chuyện giữ lời làm sao bây giờ?"

      _Hết chương 91_
      Last edited: 4/5/16
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 92: ảnh vệ

      "Sao tôi có thể có thể giữ lời chứ!" Đại khái chưa biểu cảm từng có con tin nào nghi ngờ danh dự của chủ Đào Hoa Cốc, ta mở to hai mắt nhìn, bất khả tư nghị. Qua trận ta mới căm giận quay đầu bảo người cầm tới mấy cái hộp : " Tôi cho đồ tốt trước, mấy hộp này đều là ảnh vệ mà tôi đào tạo, có thể tùy tiện chọn hộp, mỗi người bọn họ đều có sở trường khác nhau, có rất tốt, có rất kém, đành xem vận may của vậy."

      Ảnh vệ? Mới vừa nghe chủ Đào Hoa Cốc ánh mắt Diệp Hiểu Hạ tỏa ánh sáng. Là ảnh vệ đí, chủ Đào Hoa Cốc này đúng là đủ hào phóng!

      Ảnh vệ là NPC trí năng cao cấp, giống như người bình thường, có kỹ năng và tính nết khác nhau, trong tư liệu có đây là sinh vật cực phẩm khả ngộ bất khả cầu. Cả đời nghĩ cũng dám nghĩ, ngờ chỉ đánh mấy bàn mạt chược mà nhặt được ảnh vệ, đúng là đụng trúng sao may mắn rồi !

      Về phần được được này nọ, quá râu ria, có ảnh vệ cũng là ông trời ban thưởng, còn để ý thuộc tính gì chứ. Diệp Hiểu Hạ tùy tiện chọn hộp ném vào trong túi, sau đó nhích lại gần, viết tên của mình lên bên thua. Chủ Đào Hoa Cốc nhận lại quyển sách từ tay Diệp Hiểu Hạ xoát xoát xoát ký tên của mình vào bên thắng, vui vẻ mặt mày hớn hở: "Ai nha, tôi lại thắng! Tôi là đổ thần đánh khắp thiên hạ có địch thủ đó!"

      Diệp Hiểu Hạ nhìn ta chỉ cảm thấy lạnh, thế giới này sao có thể có người da mặt dày như vậy còn bị sét đánh nhỉ ?

      Tuy chủ Đào Hoa Cốc này đánh bài dở, da mặt dày, nhưng cũng là người giữ lời, để Diệp Hiểu Hạ về thôn đợi mấy ngày, bởi vì ba ngày sau xe vận dược đến, đến lúc đó có thể theo xe rời khỏi.

      Khi Diệp Hiểu Hạ hoàn hảo vô khuyết đứng trước thôn bặc nhân, đám ông lão bà lão trợn mắt há hốc mồm ra lời. Hừ, biết mà, những người này đưa chịu chết. Tuy những ông lão bà lão trong thôn bặc nhân ôm quyết tâm Diệp Hiểu Hạ hẳn phải chết đưa ra ngoài làm vật hi sinh, nhưng, lúc bình an trở về, mọi người vẫn rất vui vẻ. Ít nhất chứng minh chuyện, có người có thể ra ngoài giúp bọn họ tìm thành chủ thành Cửu Ti báo thù .

      Vào đêm cử hành điển lễ chúc mừng long trọng, mỗi người đều ca hát nhảy múa, khiến Diệp Hiểu Hạ nhịn được hòa vào trong khí như vậy, thậm chí uống ít rượu, buồn ngủ. Khi vừa ngủ dậy dĩ nhiên là lúc sắc trời trắng bệch, lửa trại trong thôn còn hơi ấm áp, khắp nơi vẫn là dấu vết của đêm vui vẻ hôm qua. Diệp Hiểu Hạ cảm thấy hơi lạnh, cũng muốn làm các vị thôn dân bừng tỉnh, tay chân về phòng mình.

      Theo thường lệ Bách Thảo viên hái thuốc trước, lại phân loại, sau đó mang tất cả thuốc thu thập được dựa theo phối phương quăng vào trong dược đỉnh bắt đầu luyện dược. Thừa dịp khe hở này, Diệp Hiểu Hạ mới có cơ hội lấy cái hộp ảnh vệ ngày hôm qua chủ Đào Hoa Cốc đưa cho . Cái hộp đó vô cùng tinh xảo, điêu khắc hoa văn tinh mỹ, bị cái chốt nho giữ chặt.

      Mở cái chốt ra, lập tức nghe thấy hệ thống thông báo: “Bạn muốn phóng thích ảnh vệ sao?" Lựa chọn này đây sau, hệ thống nêu lên lại vang lên: "Ảnh vệ thể vứt bỏ, ngài xác nhận muốn thả ảnh vệ ra sao?" Diệp Hiểu Hạ hơi do dự chút, sau đó chọn phải.

      Sau nữa, cái hộp kia từ trong tay Diệp Hiểu Hạ bay vút lên trung, hóa thành cái bóng màu đen rơi mặt đất, tức khắc hòa thành với bóng của Diệp Hiểu Hạ, trở thành thể. Lúc này nghe thấy hệ thống thông báo, "Ảnh vệ buộc định linh hồn với bạn."

      Lời này là làm người nghe thoải mái, buộc định linh hồn, vậy phải , dù chết cũng phải mang theo tên ảnh vệ biết là dạng gì này sao?

      Bóng dáng kia xoay bên người Diệp Hiểu Hạ lát, rồi biến thành bóng người đứng bên người . Trang phục của ta và ảnh vệ ở chỗ chủ Đào Hoa Cốc rất giống nhau, nhưng cũng có mang mặt nạ, ta lên lên xuống xuống nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ, sau đó vô cùng khinh thường hừ cái mũi: " biết đời trước tôi làm bao nhiêu chuyện xấu, mới lưu lạc tới hoàn cảnh như hôm nay."

      Hiển nhiên, vận may của Diệp Hiểu Hạ tốt lắm, chọn phải ảnh vệ tính tình tốt. mở bảng nhân vật ảnh vệ ra, phát của cấp bậc ảnh vệ này giống , kỹ năng đều là dấu chấm hỏi, xem ra phải tự mình thăm dò, chỗ tính cách viết hai chữ "Xúc động", mà độ trung thành ... Lúc mới bắt đầu là như gần như xa. Lật trang tiếp theo, đơn giản là giới thiệu về ảnh vệ này, thích ăn cái gì, có sở thích gì, thuận tiện là trang bị của ta.

      Tuy rằng các hạng giới thiệu đều là dấu chấm hỏi, những chỗ trang bị của ta lại biểu ràng. Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn thoáng qua nhịn được chảy nước miếng, cư nhiên mặc nguyên bộ tử trang, so với ta, dáng vẻ này của mình đúng là keo kiệt .

      Tự mình kiến thiết trong lòng phen, Diệp Hiểu Hạ đóng bảng thuộc tính của ảnh vệ lại, liếc mắt nhìn ta cái, phát ảnh vệ này chuyển mắt nhìn , cũng biết nghĩ gì. nhàng thanh cổ họng: " tên là gì."

      " Tôi tên gì là có thể biết sao?"

      Diệp Hiểu Hạ gật đầu: "Được rồi, vậy sau này tên tiểu Ngũ."

      "Cư nhiên dám bảo tôi có tên khó nghe như vậy, tin tôi giết !" Ảnh vệ này quả nhiên là kiểu người xúc động, Diệp Hiểu Hạ mới câu như vậy, ta rút song kiếm ra chuẩn bị đại khai sát giới với .

      Diệp Hiểu Hạ nhìn lông mày vểnh lên của ta, vươn ra ngón tay đẩy song kiếm đặt bên người mình ra, học ảnh vệ này khinh thường : "Làm người phải nhìn cho tình hình, giờ ảnh vệ của tôi, nếu có thể giết tối, cứ thử xem.”

      ràng Diệp Hiểu Hạ chọc đến chỗ đau của ảnh vệ, ta hung tợn nhìn Diệp Hiểu Hạ hồi mới ngượng ngùng cất vũ khí trong tay. Diệp Hiểu Hạ thèm nhìn ta, quay đầu nhìn dược đỉnh, mà ảnh vệ cứ im lặng đứng phía sau , lửa giận ngập trời.

      lò dược luyện xong, Diệp Hiểu Hạ thu dược đứng lên, lấy từ trong túi ra bình rượu gạo ngày hôm qua uống và con gà nướng đặt ở đất, cũng nhìn ảnh vệ kia, chỉ à lẳng lặng : "Đói bụng ăn ."

      Hiển nhiên ảnh vệ kia cực khinh thường, hừ lạnh tiếng căn bản them để ý tới Diệp Hiểu Hạ.

      Diệp Hiểu Hạ lại nhịn được buồn cười, biểu của ảnh vệ này khiến nhớ lại dáng vẻ mhi mình mới đến viện phúc lợi, quật cường, cứng rắn, gai nhọn đầy người, chịu tin tưởng ai. Lúc đó viện trưởng Vương an ủi lâu cũng khiến buông lỏng, cuối cùng viện trưởng Vương dung chiêu, vậy mà khiến ngoan ngoãn khuất phục .

      biết vì sao, vừa nhìn thấy ảnh vệ này, trong đầu nghĩ đến tình huống lúc này. Nếu ảnh vệ là sinh vật trí năng cao cấp, như vậy phương pháp từng hữu hiệu với chừng cũng có có hiệu quả với ảnh vệ này.

      Ba ngày kế tiếp, Diệp Hiểu Hạ login logout, ăn đồ ăn luyện dược khác ngày xưa, chỉ là phía sau có thêm ảnh vệ lúc nào cũng khắc khắc Như Ảnh Tùy Hình, chỉ xem như khí bao giờ để ý đến ta nữa. Chẳng qua, mỗi đêm trước khi logout Diệp Hiểu Hạ đều để lại gà nướng và rượu gạo, tuy cho tới bây giờ ảnh vệ chưa từng ăn, nhưng vẫn làm như vậy.

      " biết nếu nhũng người trong giới ảnh vệ biết chuyện vì dỗi mà đói chết có thể cười tới chết ?" Diệp Hiểu Hạ dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị logout , đặt rượu gạo va gà nướng trong phòng như trước. Nhìn nhìn trạng thái ảnh vệ, độ đói khát đạt tới 130%, đoán chừng nếu còn ăn ta chết đói .

      Ảnh vệ chỉ quay đầu nhìn cái, ánh mắt ban đầu vốn rất có thần thái lúc này hơi u ám, nhưng vẫn quật cường như trước. bĩu môi, lạnh lùng cười: "Ngu xuẩn." Dứt lời, lập tức logout.

      đêm ngủ ngon, sáng sớm ngày thứ hai Diệp Hiểu Hạ thức dậy, rửa mặt xong ăn chút cháo rồi vào máy chơi trò chơi, tuy ngây người ở nơi mạc danh kì diệu kia gần hai mươi ngày, vừa nghĩ tới hôm nay có thể rời khỏi nơi đó, Diệp Hiểu Hạ vui vẻ đến thể dùng ngôn ngữ diễn tả.

      Login, lần đầu Diệp Hiểu Hạ thấy mâm rỗng tuếch và bình rượu bên cạnh lò sưởi. hơi sửng sốt, sau đó bất động thanh sắc cười. mở cửa chuẩn bị Bách Thảo viên thu hoạch đám dược liệu cuối cùng, nếu hôm nay trước khi luyện hai lô dược, có thể đạt tới trình độ đại tông sư.

      Nhưng, vừa mở cửa, Diệp Hiểu Hạ dễ dàng thấy ảnh vệ tiểu Ngũ đứng ở đó, trong tay cầm cái sọt, trong sọt đặt tất cả dược liệu thu hoạch xong, yên lặng tiếng động đưa cho . Diệp Hiểu Hạ hơi sửng sốt, nhận dược liệu, lại nhìn tiểu Ngũ, chỉ thấy ta quay mặt qua chỗ khác. cười cười: "Cám ơn."

      Da mặt Tiểu Ngũ vậy mà hơi hồng lên, ta tức giận hừ tiếng: " Tôi cho biết, tìm được người rất tốt, tôi rời khỏi ."

      "Đúng rồi đúng rồi." Diệp Hiểu Hạ chút cũng để ý ta gì, chỉ lôi kéo vào trong phòng, vừa vừa : "Dọn dẹp đồ trong phòng tôi , tôi biết gian cất giữ rất lớn."

      Tuy Tiểu Ngũ vẫn tức giận bất bình như trước, nhưng vẫn làm theo, mang viên thuốc, dược liệu Diệp Hiểu Hạ bày biện trong phòng thu vào gian trữ vật của mình, Diệp Hiểu Hạ chuyên tâm luyện lò dược cuối cùng.

      "Ân công! Chủ Đào Hoa Cốc bảo người đến đưa ngài !" khắc trước khi thôn trường đến thúc giục Diệp Hiểu Hạ rời khỏi, dược của luyện xong, thuận tiện trèo lên dược sư đại tông sư, điều này làm cho vui vẻ vô cùng, vừa trả lời vừa thu dọn mọi thứ ra ngoài cửa.

      Người trong thôn vô cùng bi thương với việc Diệp Hiểu Hạ sắp rời khỏi, nhất nhất lại lời từ biệt, người cuối cùng là lão thôn trưởng. Ông với Diệp Hiểu Hạ: "Ân công, trước khi ngài giết chết thành chủ thành Cửu Ti chúng ta tạm thời gặp mặt, mà phòng và Bách Thảo viên của ngài thôn bặc nhân chúng tôi giữ lại vĩnh cửu cho ngài, sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, Bách Thảo viên này là hồi báo tộc nhân chúng tôi cho ân công. Nhưng, ngài cần đồng ý chuyện với tôi."

      biết có chuyện tốt như vậy, Bách Thảo viên này cũng chỉ có thể dùng dùng chút trong thế giới này.

      Về phần thôn trường giết thành chủ thành Cửu Ti còn có thể đưa cái Bách Thảo viên này cho ... Cái này cũng chỉ là nghe thôi, trời biết khi nào thành chủ thành Cửu Ti kia mới chết dưới tay của . Nhưng dù như thế, vẫn trả lời lão thôn trưởng, "Chuyện gì?"

      "Tất cả mọi chuyện của nơi này ngài phải bảo đảm bí mật, nếu ngài tiết lộ, mất tất cả những thứ đạt được tại nơi này." Trong ánh mắt thôn trường lộ ra loại thận trọng Diệp Hiểu Hạ thể cự tuyệt. Sau đó nhận được nhiệm vụ "Khảo nghiệm hứa hẹn ". Sau khi nhận nhiệm vụ này, phát thuộc tính nhân vật của mình xuất BUFF.

      Khảo nghiệm hứa hẹn: nếu hủy hứa hẹn mất tất cả.

      Ngoan ngoãn, thoạt nhìn nếu tiết lộ bí mật này trừng phạt vô cùng nghiêm trọng. Nhưng dù nhìn theo phương diện nào, cũng tiết lộ bí mật này .

      Rời khỏi thôn, ra ngoài thôn, thấy chủ Đào Hoa Cốc đứng dưới ánh mặt trời, ta vẫn mang dáng vẻ xinh đẹp, khóe môi cong lên tươi cười nhợt nhạt, "Chúc may mắn." Giọng vừa rơi xuống, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy cả người bị ánh sáng vây quanh, tạm thời mất tri giác.

      _Hết chương 92_
      Last edited by a moderator: 25/9/16
      Tôm ThỏB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :