CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA) - Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ (514c)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 321: Tín đồ.
      có thể trở thành tộc trường chính là vì đầu óc mẫn tuệ cùng cảm giác sắc bén của mình!


      Khi mỗi tộc nhân thi triển lôi thuẫn thuật, liền cảm giác được thần uy phía đầu bọn họ. Thứ này, từng thấy các vị thần trong quang minh liên minh và hắc ám ma tộc trong lần đại chiến thần ma lúc trước.


      Độc nhãn cự nhân là chi nhánh của bộ tộc người khổng lồ. Bọn họ có tuổi thọ có thể so sánh với cự long, mà khả năng sinh sản của họ cũng cao hơn cự long rất nhiều.


      Vừa rồi, khi bọn họ thi triển lôi thuẫn thuật. chợt cảm thấy đạo lôi thuẫn này so với lần trước có chỗ bất đồng. Lôi thuẫn thuật lần này kể cả tốc độ lẫn uy lực đều mạnh hơn trước kia.


      Thân là tín đồ của Lôi Thần. Bọn họ - Độc nhãn cự nhân dựa vào lôi linh để thi triên ma pháp, dùng tín ngưỡng của mình để trao đổi với thần linh. Tín ngưỡng lực có hai loại, loại là lúc nào cũng cảm ơn thần linh vì sinh ra mình, còn loại còn lại chính là tín ngưỡng khi triển khai ma pháp.


      Mà, tốc độ và uy lực ma pháp của bọn họ lại liên hệ tới khoảng cách từ họ tới thần của mình.


      Khi thi triển lôi thuẫn thuật, cỗ lực lượng từ phương xa hướng tới, A Nặc cũng quay lại nhìn địa phương đó.


      Nhưng ở lần thứ hai khi các tộc nhân thi triển “lôi mâu thuật”. Bỗng phía tay phải phát ra cỗ thần uy mà lúc vừa nãy nhận ra.


      cảm giác được, đây chính là thần uy của thần mình! Lôi điện thần uy, từng nhìn thấy lần ở đại lục. Trong lần hiến tế, thấy thần uy của Lôi Thần!


      Độc Nhãn Cự Nhân bọn họ từng sống đại lục xinh đẹp kia. Bọn họ là nhất mạch thượng cổ cự nhân, là chi trực hệ. Hồi trước đại lục da bọn họ cũng đen như thế này. Hồi đó, bọn họ có làn da vàng khỏe mạnh, trong tay họ là tầng lôi điện màu vàng.


      Bọn họ được gọi là “thiểm điện cự nhân”!


      Bọn họ là người hầu của Lôi Thần! tồn tại có thể sánh với cự long.


      - Thần, rời bỏ chúng ta!


      A Nặc dùng ngôn ngữ đại lục hét lên.


      Nhìn thấy A Nặc quỳ xuống. Đám Độc nhãn cự nhân cũng chẳng biết lý do. Nhưng bọn họ vẫn nghe theo lời của tộc trưởng, hạ thân thể khổng lồ của mình quỳ xuống.


      +++++++++++++++++++++++.


      Lúc này, ở hướng mà đám Độc nhãn cự nhân quỳ xuống, Cao Lôi Hoa gãi gãi đâu.


      Này, đám độc nhãn cự nhân này, phải quỳ mình chứ?


      Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. Phải biết rằng, là người địa cầu, nên chưa từng biết cảm giác bị người ta quỳ lạy.


      - Thần của con! Người đừng bỏ rơi chúng con!


      Nhìn thấy Lôi thần để ý tới mình, A Nặc rất sợ hãi mình bị vứt bỏ thêm lần nữa. Bọn họ sợ cảm giác bị thần ruồng bỏ.


      - Thần?


      Cao Lôi Hoa đứng lên, dường như người to lớn đó với mình.


      - Thần?


      Nhìn tộc trưởng của mình, dường như đám độc nhãn cự nhân cũng nghĩ ra cái gì đó. Nên, ngay lập tức, bọn họ lầm bầm thứ ngôn ngữ mà Cao Lôi Hoa biết.


      Ngôn ngữ mà nhóm độc nhãn cự nhân này dùng là nguyện văn của tế tự khi còn đại lục. Đây là ngôn ngữ cổ tạo thành nguyện văn bây giờ mà những tế tự vẫn ngâm xướng.


      - U minh hắc ám theo ta. Trong bóng đêm, có lôi điện dẫn đường. Tuy rằng khó khăn nhưng quá nguy hiểm. Bởi vì có người dẫn đường …


      Những câu bản địa chú văn từ trong miệng của đám khổng lồ này vang lên. Đồng thời cỗ tín ngưỡng cũng điên cuồng lao về phía Cao Lôi Hoa.


      Dưới tác dụng của tín ngưỡng lực, ảo giác thân thể phía sau Cao Lôi Hoa dần dần ngưng tụ lại.


      Tay trái nắm lấy Tài Quyết Chi Nhận, tay phải cầm Thần Phạt Chi trượng. Quanh thân tỏa ra hào quang màu vàng. Đây chính là ảo giác thân thể của Lôi Thần.


      Xác định được, đám người khổng lồ kia gọi chính là mình. Cao Lôi Hoa liền đứng lên, bay về phía đám người độc nhãn cự nhân.


      - Thần, thần của chúng con!


      Nhìn về đằng xa, A Nặc nhịn được kích động . Con mắt duy nhất của rơi lệ.


      Ngàn năm trước khi trợ giúp Quang Minh liên minh truy kích Ma tộc ở tử nguyệt tinh. Bọn họ bị Quang Minh quân vứt bỏ tại nguyệt cầu này.


      Trải qua mấy ngàn năm, bọn họ lại có hy vọng. Thần của bọn họ - Lôi thần tự tới đây. Thần tới là để đón bọn họ về!


      Nghĩ vậy A Nặc ngẩng đầu lên :


      - Thần của con, có phải người tới đón con dân của người?




      Từ lúc đến đây, tín ngưỡng lực của đám độc nhãn cự nhân ngừng chảy vào người Cao Lôi Hoa, rồi hình thành quang cầu màu tim xung quanh .


      Cứ như thế, thần uy cứ phát ra người Cao Lôi Hoa. Đây chính là thần uy của thần khi đối mặt với tín đồ. có cảm giác áp bách, nhưng cỗ thần uy này lại khiến co A Nặc rất kích động.


      Tuy rằng thân hình của thần có chút , nhưng điều quan trọng hơn là thần!


      Nhìn giọt nước mắt rơi xuống. Tuy rằng rơi trúng đầu Cao Lôi Hoa nhưng bị lôi quang hộ thể cản lại. Mặc dù trúng, nhưng vẫn khiến Cao Lôi Hoa tức giận.


      Vậy nên, chút do dự, ảo giác thân thể phía sau Cao Lôi Hoa nhận lệnh của chủ nhân đá bay A Nặc ra ngoài.


      - Thần ơi, người vứt bỏ con dân của ngài hay sao?


      Mắt A Nặc rưng rưng, đáng thương nhìn Cao Lôi Hoa, rất giống như người vợ bị bỏ rơi. Điều này so sánh cũng sai biệt lắm.


      - Phù phù!


      Sau khi đá tên khổng lồ kia ra, Cao Lôi Hoa thở ra rồi :


      - Nghe lời ta, các ngươi xảy ra chuyện gì.


      Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm A Nặc.


      - Thần, người đừng bỏ rơi chúng tôi.


      A Nặc .


      - Được rồi, được rồi, vứt bỏ các ngươi. coi chuyện gì xảy ra .


      Cao Lôi Hoa cảm thấy nổi da gà. Nghe người khổng lồ ca mười thước được bỏ rơi khiến người ta sởn tóc gáy.


      Tuy nhiên, may mắn là vẫn giao tiếp được với bọn họ.


      - Thần của con, người muốn con từ đâu?


      A Nặc hỏi, cũng biết thần muốn cái gì.


      - Các ngươi, ngay từ đầu phải ở mặt trăng tím này đúng ?


      Cao Lôi Hoa hỏi, bởi vì ngay từ đầu tên độc nhãn cự nhân kia dẫn trở về. Mà bọn họ biết Cao Lôi Hoa là Lôi thần của lục địa. Vậy đúng ra họ là những người từ lục địa lên đây.


      - Thần của con, người quên chúng con sao? A, bộ dáng của chúng con hoàn toàn bị biến đôi. Người nhận ra chúng con cũng là chuyện bình thường.


      A Nặc :


      - Chúng con gọi là “ lôi điện cự nhân” – người hậu trung thành nhất của ngày. Vồn rằng chúng con là làn da vàng có thể phát ra lôi điện màu vàng. Chúng con từng ở lục địa.


      Dừng lát, A Nặc tiếp:


      - Tại đây chúng con có thần điện thờ người. Chúng con mãi là tín đồ trung thành của người...

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 322: Sa mạc dị.


      Thần ma đại chiến, Quang Minh liên minh được giúp được lớn của long tộc nên Ma tộc thất bại. Ngay cả Vong Linh Nữ Thần hùng mạnh cũng bị Quang Minh Tứ Thần phong ấn trong Vong Linh cốc. Tuy rằng có quan hệ với Vong Linh Nữ Thần, nhưng bộ tộc Độc nhãn cự nhân lại theo Quang Minh liên quân đối đầu với Ma tộc. Trận chiến đó, chúng con là chủ lực tấn công doanh trại Ma tộc tử nguyệt (mặt trăng tím).


      Quang Minh Thần, cái tên ngụy quân tử đó. Đánh lên tử nguyệt là quyết định sai lầm. Năm đó, sau khi tấn công tử nguyệt, chúng con địch lại được ác ma bộ tộc. Rơi vào đường cùng liên minh quyết định rút lui về đại lục. Nhưng lại phái bộ tộc của chúng con cản hậu. Lúc đó vốn hùng mạnh, chúng con cũng nghĩ nhiều. Nhưng ngay sau đó, đám Quang Minh liên minh đáng ghét ngờ vứt bỏ bọn con tại nơi tử nguyệt tràn đây ma khí. Bọn họ bỏ rơi chúng con, bỏ chúng con lại đây mà hề quay lại trợ giúp.


      - Chủ nhân vĩ đại, Quang Minh liên minh đáng bị nguyền rủa!


      A Nặc bi thống :


      - Ngài biết đâu, sống tại địa phương toàn khí tức tà ác này bao nhiêu năm rời! Chúng con bị năng lượng đó ăn mòn, lớp da hoàng kim ngày xưa giờ thành màu đen.Lôi quang màu vàng giờ cũng thành màu đen. Thần ơi!


      A Nặc ôm đùi khóc, khiến lỗ tai của Cao Lôi Hoa kêu lên ong ong.


      -Khốn kiếp, nhàng hơn tí coi.


      Cao Lôi Hoa rống lên tiếng. Ảo giác thân thể lại đá A Nặc bay ra chỗ khác:


      - Thần của con.


      A Nặc :


      - Chủ nhân, ngài phải nguyền rủa bọn chúng! Nếu phải giúp họ, căn bản chúng con phải ra đây! tại cũng biết tộc nhân đại lục như thế nào, tưởng niệm.


      - Thần của con, ngài đến đây lần này chẳng phải để đưa bọn con về!


      A Nặc lần nữa ôm lấy chân của Ảo Giác thân thể, dùng con mắt duy nhất đưa tình nhìn Cao Lôi Hoa.


      - Sao phải trở về.


      - Thần của con, tuy rằng chúng con đen , nhưng cũng đừng bỏ chúng con chứ.


      Nhìn bộ dáng do dự của Cao Lôi Hoa, A Nặc trở nrrn nóng nảy:


      - Tuy chúng con bị đen , nhưng chúng con vẫn trung thành với ngày như xưa. Thần của con, cầu mong ngài mang chúng con trở về.


      Cao Lôi Hoa cười khổ thôi. Nếu có thể trở về cũng có thể dẫn bọn họ trở về, nhưng ngay cả cũng biết về nhà kiểu gì. sở dĩ muốn gặp đám độc nhãn cự nhân này chính là để tìm hiểu tin tức về việc quay về đại lục trong miệng bọn họ. Nhưng đám người này lại đòi Cao Lôi Hoa dẫn bọn họ trở về.


      - Thần của con, người nên vứt bỏ chúng con.


      Con mắt của A Nặc lại ngân ngấn nước.


      - Phù, được rồi, năm đó Quang Minh liên minh làm sao có thể trở về?


      Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ tới vấn đề này. Nếu biết được bọn họ rút lui như thế nào, Cao Lôi Hoa cũng có thể theo phương pháp đó mà mang nhóm Độc Nhãn Cự Nhân này trở về đại lục.


      - Rời ?


      A Nặc nhớ rất :


      - Năm đó khi bọn chúng muốn bọn con cản hậu, vậy nên bọn con vừa đánh vừa lui.


      A Nặc uể oải :


      - Nhưng, khi bọn họ rút lui, bọn con chỉ biết đại khái phương hướng chứ biết bọn họ rút kiểu gì. Lúc đấy, con mới biết bộ mặt của Quang Minh liên minh.


      - Hướng nào?


      Cao Lôi Hoa hỏi, nhưng rồi nhíu mày. Tìm kiếm tinh cầu này cũng phải là chuyện đơn giản.


      - Thần của con, nơi đó gần Thái dương lạc sơn (dãy núi Thái Dương). Thần của con, con nguyện cùng người cùng nhau tìm truyền tống trận.


      A Nặc :


      - Chúng con mãi là người hầu trung thành của người.


      - Được rồi, nhiều người càng dễ làm.


      Cao Lôi Hoa gật đầu. Đối với việc có thể tìm được truyền tống trận , Cao Lôi Hoa cũng rất để ý. Tử nguyệt rất lớn, mình tìm đến năm nào mới tìm được. Có nhóm độc nhãn cự nhân cùng tìm, độ khó có thể giảm bớt .


      Trở về đại lục, có lẽ biện pháp này cũng thực thế, bởi vì tử nguyệt có cỗ lực hút. Cao Lôi Hoa có năng lực chống lại cả tinh cầu. Cao Lôi Hoa phỏng chừng, cho dù có toàn lực thoát khỏi nguyệt cầu, tỉ lệ cũng quá .


      Nghĩ vậy Cao Lôi Hoa gật đầu với nhóm độc nhãn cự nhân.


      - Được rồi!


      Cao Lôi Hoa :


      - Vậy nhóm của ngươi cùng ta tìm kiếm.


      **************************.


      Theo đám độc nhãn cự nhân, Cao Lôi Hoa tiến tới Thái Dương lạc sơn.


      - Thần của con. Trở về đại lục nhất định phải qua truyền tong trận. Mà chúng con – độc nhãn cự nhân bộ tộc là người hầu trung thành nhất của ngài, trừ bỏ lôi điện ma pháp ra chúng con biết cài gì nữa. Truyền tống ma pháp trận chúng con càng dốt đặc cắn mai.


      - Hơn nữa. Lúc đó, chúng con cũng từng theo phương hướng kia tìm đường mà Quang Minh liên minh rút lui. Ngay sau khi họ bỏ , chúng con cũng đuổi theo họ.


      A Nặc :


      - Chúng con tới nơi này nhưng dám tiến vào.


      - Nơi nào?


      Cao Lôi Hoa hỏi.


      Từ cao nhìn xuống dưới, có thể thấy đó là sa mạc trải dài trăm dặm. mảng sa mạc giữa mảng rừng rậm. màu vàng xen giữa màu xanh, trông rất bắt mắt


      Trông nơi này rất tà dị. Rừng rậm tràn đầy sức sống lại xuất sa mạc.


      - Chính là nơi này.


      A Nặc :


      - Trinh sát tới nơi này đều mất tích.


      Cao Lôi Hoa cẩn thận nhìn bãi sa mạc màu vàng này.


      - vào xem thử.


      Cao Lôi Hoa , rồi tiến vào trong sa mạc.




      Khi Cao Lôi Hoa cùng đám người độc nhãn cự nhân tiến vào sa mạc hơn trăm thước. Bỗng cát dưới chân bọn họ bỗng chấn động, phập phồng như sóng biến. Sóng cát chậm rãi dao động.


      Cao Lôi Hoa lập tức triển khai thần thức quét qua mảng sa mạc. Trực giác cho biết, có nguy hiểm tới gần.


      Phiến sa mạc này cùng với phiến rừng rậm kia thế nào cũng hợp.


      - Phác!


      - Phanh!


      Đột nhiên dưới đất, vô số cốt trảo vươn lên, hướng về phía A Nặc.


      - Gầm!


      A Nặc dùng sức giẫm, đánh văng cốt trảo ra.


      Rồi cốt trảo trong suốt bỗng vươn lên nắm lấy chân phải của Cao Lôi Hoa.


      Ca!


      Cánh tay trong suốt bỗng nứt tiếng.


      - Di?


      Cao Lôi Hoa kinh ngạc chút, cánh tay này chắc là của sinh vật bất tử. Nhưng bộ xương yếu ớt đó ngờ trúng thần lực của Cao Lôi Hoa mà vỡ chỉ để lại vết nứt.


      Sau khi bị Cao Lôi Hoa đánh văng ra. Sa mạc lại nổi sóng. bộ xương trong suốt đứng lên. Cả bộ xương đều được bảo trì đầy đủ. Nhưng bộ xương này cũng có khác biệt so vơi nhân loại, lưng nó có hai khúc xương dài. Sau khi đứng lên, nó lại, đánh trảo về hướng Cao Lôi Hoa.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 323: Thần điện giữa biển khô lâu.


      - Yaa!


      Cao Lôi Hoa sải bước về phía trước. Nhanh chóng ngưng tụ Lôi thần lực, lôi quang màu tím sẫm lên tay Cao Lôi Hoa. Sau đó, xuất quyền về phía trước.


      - Ầm!


      thanh như đá vỡ vang lên, những khung xương trắng như ngọc trước mắt liền bị nứt nẻ rồi vỡ tan ra như vụn phấn.


      - Ô ô~~


      Lúc Cao Lôi Hoa chấn nát bộ xương khô đầu tiên này đột nhiên sa mạc vang lên những thanh như tiếng ma quỷ kêu gào, thanh này khiến người nghe cảm thấy rợn cả tóc gáy. Theo tiếng quỷ kêu ô ô này. Toàn bộ sa mạc màu vàng bắt đầu nổi gió lên cuộn sóng cát dữ dội.


      Cùng lúc đó, hàng loạt cánh tay khô lâu nhanh chóng chui ra từ cát chụp lấy chân Cao Lôi Hoa và đám độc nhãn cự nhân theo .


      Gặp phải tình cảnh đó, đám độc nhãn cự nhân tạo thành trận hoảng loạn. Nhũng khô lâu đó là quái dị, chúng hoàn toàn cùng cấp bậc với những khô lâu ở đại lục mà Cao Lôi Hoa gặp qua!


      Những khô lâu này chỉ rất cứng rắn mà khí lực cũng rất mạnh.


      Độc nhãn cự nhân có dáng người cao tầm mười mét, tất nhiên lực lượng của bọn họ hề rồi. Mà bàn tay bé của những khô lâu này chỉ có thể bắt lấy ngón chân của đám cự nhân. Nhưng chuyện lạ là dù lấy sức lực của độc nhãn cự nhân cũng chỉ có thể miễn cường chống đỡ bị những bàn tay của khô lâu kéo bọn họ vào trong biển cát này.


      - Hà.


      Cao Lôi Hoa thở hơi ra, lôi nguyên tố trong thiên địa nhanh chóng ngưng tụ bên người Cao Lôi Hoa. Sau đó biến thành từng đạo hồ quang màu đen.


      tử nguyệt (mặt trăng tím) này nguyên tố hắc ám quá mức dày đặc, cho nên làm cho mọi vật ở đây đều có khuynh hướng bị nhiễm đen hoặc tím.


      - Địa ngục, lôi quang!


      Cao Lôi Hoa giơ tay lên, khẽ quát tiếng.


      Ngay lập tức vô số lôi điện như những ngọn roi kết thành tấm võng, lấy Cao Lôi Hoa làm trung tâm lan ra bốn phương tám hướng. Sau đó dừng ở phía .


      Dưới ý niệm của mình, những lôi quang này có thương tổn chút gì đám độc nhãn cự nhân, mà tất cả đều được Cao Lôi Hoa điều khiển đánh lên tay khô lâu.


      - Ba ba ba ba!


      loạt thanh vang lên. Những vết nứt sâu bắt đầu xuất những cánh tay này, ngay lập tức những cánh tay khô lâu rút nhanh lui vào trong biển cát.


      Nhưng, rút lui có nghĩa là kết thúc.


      Sau khi những cánh tay khô lâu này rút lui vào trong biển cát xong


      bộ khô lâu, hai bộ khô lâu, ba bộ khô lâu, bốn bộ khô lâu......


      Rất nhanh, sau khi lui vào trong biển cát vàng đó vô số bộ xương bạch ngọc trong suốt xuất . Những bộ khô lâu này chui từ cát ra đứng dưới ánh mặt trời chói chang mảnh sa mạc màu vàng này. Tất cả chúng tập hợp lại, sắp xếp, đám đông tầm hơn ngàn bộ khô lâu nhanh chóng vây quanh đám người Cao Lôi Hoa lại... ...


      Ánh mặt trời nóng cháy cao, mảnh núi rừng xanh ngát xa xa, bạch cốt sáng bóng sa mạc vàng, tất cả tạo nên hình ảnh quỷ dị đến cực điểm.


      Cũng giống như bộ khô lâu đầu tiền xuất , sau lưng của những khô lâu này cũng mọc lên hai đốt xương như cánh.


      Vừa ra khỏi cát, tập hợp vây lại xung quanh. Những khô lâu này giương móng vuốt lên nhăm nhe nhè tới tấn công đám độc nhãn cự nhân. Vô số cốt trảo va chạm vào nhau tạo nên những thanh kẽo kẹt khi những khô lâu này chạy tới đan xen vào nhau làm cho người ta có loại cảm giác an toàn.


      - Thần, Giờ chúng ta phải làm gì đây?


      Nhìn rừng khô lâu lao tới, độc nhãn cự nhân A Nặc lên tiếng.


      - Còn có thể làm gì bây giờ.


      Cao Lôi Hoa cười :


      - Chỉ có nghìn bộ khô lâu mà thôi, xử luôn!


      xong, Cao Lôi Hoa chưởng đạo lôi thần lực ra, bằng mắt thường có thể thấy được đạo lôi thần lực này như quang trụ đánh về phía trước. Hễ bộ khô lâu nào xông lên, chỉ cần đụng tới đạo lôi thần lực này, đều bị đánh tan thành bột phấn.


      Mà đám độc nhãn cự nhân cũng thi triển ‘lôi mâu thuật’ ngừng nghỉ.


      Từng bộ khô lâu bị Cao Lôi Hoa giã nát, nhưng ngay cả khi bị như vậy, những bộ khô lâu này vẫn xông lên phía trước mệt mỏi, cứ như tre già măng mọc, tên này chết tên khác xông lên. Ưu điểm lớn nhất của sinh vật bất tử-- sợ chết, sợ mệt!


      Dưới cố gắng của Cao Lôi Hoa và đám độc nhãn cự nhân, từng khúc xương văng lên tung tóe. Thế nên chưa được lúc trước mặt Cao Lôi Hoa và đám cự nhân xuất tầng tro cốt trắng tinh.


      Hơn ngàn bộ khô lâu nhiều cũng nhiều, ít cũng ít. Dưới thực lực mạnh mẽ của Cao Lôi Hoa, cần mất nhiều thời gian. Cả ngàn bộ khô lâu này bị Cao Lôi Hoa đánh nát, lưu lại tầng tro tàn.


      - Ha ha.


      Nhìn lớp tro tàn này, Cao Lôi Hoa cười ha ha. Tuy rằng có chút phiền toái, nhưng mà hơn ngàn bộ khô lâu này cũng có vấn đề gì. Nếu như phải mang theo đám cự nhân này nếu gặp phải đám khô lâu này Cao Lôi Hoa trực tiếp bay qua cho rồi.


      - Tiếp tục tới .


      Xử lý khô lâu xong, Cao Lôi Hoa với đám độc nhãn cự nhân.


      - Vâng, thần của ta!


      Đám độc nhãn cự nhân này đều bị thực lực của Cao Lôi Hoa vừa mới bày ra làm cho khiếp sợ.


      Nhưng mà ngay lúc Cao Lôi Hoa cùng đám độc nhãn cự nhân chuẩn bị tới ... ...


      - Ô ô~~


      Sa mạc dao động càng thêm mãnh liệt, từng đám từng đám khô lâu ở trong cát vàng giãy dụa chui lên. Lúc này số lượng của đám khô lâu đếm xuể, liếc mắt cái nhìn thấy điểm cuối!


      Hễ chỗ nào có cát vàng chỗ đó có khô lâu bò lên, đại quân khô lâu mênh mông vô bờ như trăm vạn chi sư xuất ! Vô số khô lâu như nước lũ trắng xóa từ bốn phương tám hướng cuốn về phía đám người Cao Lôi Hoa.....


      - Răng rắc, Răng rắc!


      - Kẽo kẹt, Kẽo kẹt!


      Từng bộ khô lâu trắng xông lên phía Cao Lôi Hoa cùng đám độc nhãn cự nhân, tiếng va chạm giữa những ngón tay bạch cốt vang lên hết sức chói tai. Vô số đầu khô lâu như , đều vung bạch cốt lên xông tới.


      - Trời à, ta…!


      Cao Lôi Hoa mắng to tiếng. Nhìn đại quân vô tận khô lâu này, Cao Lôi Hoa nhớ tới câu câu chuyện: Kiến cắn chết voi!


      - Trời ơi. Thần của ta! Chủ nhân. Đám xương cốt đó, là xương cốt của thiên sứ!


      - Thiên sứ?


      Cao Lôi Hoa cẩn thận nhìn đám khô lâu này, đúng vậy, nếu nhìn kỹ mà , hai cái gai xương lưng của những bộ xương này có lẽ là hai bộ khung xương cánh cũng nên:


      - Hic, dường như là thiên sứ , chuyện này là sao vậy?


      Cao Lôi Hoa hỏi.


      Đồng thời phía sau những bộ khung xương thiên sứ này còn có vô số bộ khung xương có gai xương phía sau lưng. Những khô lâu này có lẽ là của nhân loại.


      - Thần, ta biết những bộ khung xương này là ai!


      Độc nhãn cự nhân A Nặc cười khổ với Cao Lôi Hoa.


      - Ai?!


      Cao Lôi Hoa hỏi tiếng. Ánh mắt hề rời khỏi đám khô lâu tiến tới.


      - Là liên minh Quang Minh!


      Độc nhãn cự nhân A Nặc :


      - hề nghĩ tới nhưng những khung xương này chính là phe chúng ta, đó là những bộ hài cốt của liên minh Quang Minh chúng ta!


      - Sao ngươi biết được?


      Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi.


      - Đằng đó đó, phía sau những thiên sứ chính là khung xương của nhân loại.


      Độc nhãn cự nhân A Nặc chỉ tay những khung xương nhân loại ở phía sau. Khác với những bộ khung xương của thiên sứ, những khung xương nhân loại vẫn còn số mảnh giáp tàn phiến. Thiên sứ cùng ác ma giống nhau đều là sinh vật cường đại, bọn họ cũng cần mấy cái loại khôi giáp này. Mà nhân loại bất đồng, do đó những thứ này mới khiến cho A Nặc nhận ra được đây là khung xương của nhân loại.


      - Trời ơi, thần vĩ đại. Năm đó cả trăm vạn quân của liên minh Quang Minh tiến lên mặt trăng này đều ở đây hết, ai có thể lấy thời gian ngắn mà tiêu diệt được đội quân trăm vạn khô lâu này đây?


      Độc nhãn cự nhân A Nặc .


      - Ta, ông trời ạ!


      Lần thứ hai Cao Lôi Hoa cảm thấy buồn bực mà . Bởi vì nếu những bộ xương cốt này thực là của liên minh Quang Minh hy vọng về nhà của Cao Lôi Hoa có nguy cơ thất bại rồi?


      - Thần, giờ chúng ta phải làm sao?


      Độc nhãn cự nhân A Nặc hỏi.


      - Đánh tới tạo con đường chứ sao!


      Cao Lôi Hoa bất đắc dĩ . tại lui về có khả năng. Giờ bọn họ đến đây rồi, cùng với lui ra ngoài chi bằng đả thông sa mạc, tạo con đường tơ lụa .


      - Tài Quyết!


      Nhìn cơn thủy triều khô lâu trước mắt, Cao Lôi Hoa cũng thu hồi thái độ bỡn cợt. Tài Quyết xuất trong tay.


      - Các ngươi theo sát.


      Cao Lôi Hoa hét lớn tiếng, xuất kiếm về phía trước vô số khô lâu này.


      - Xoát xoát xoát!


      Cao Lôi Hoa xuất kiếm liên tục, hơn mười mấy đạo kiếm khí bắn ra. Những bạch cốt đường ngăn cản giống như những bông tuyết gặp nắng hè chói chang, trong nháy mắt tan rã, hóa thành tro trắng sa mạc. Đại quân bạch cốt tuy rằng lớp này lớp khác xông lên, nhưng cũng rất khó ngăn cản kiếm khí của Cao Lôi Hoa! Dưới dẫn dắt của Cao Lôi Hoa, đám người bộ tộc độc nhãn cự nhân theo sát phía sau, đoàn người như mũi quân xông thẳng lên phía trước.


      Xông lên, tiến lên phía trước. Thế tiến như nước song cuồn cuộn!!!


      Lúc Cao Lôi Hoa cùng đám độc nhãn cự nhân xâm nhập vào trong sa mạc được 4 cây số, tòa thần điện cổ kính xuất xa xa phía trước. Tuy rằng cách rất xa, nhưng cỗ hơi thở tang thương từ cái thần điện cổ xưa đó phát ra.


      Sa mạc thêm cổ điện, hơn nữa còn có vô số vong linh khô lâu. Làm cho thần điện cổ kính này giống như do ma quỷ tạo thành. Hơn nữa, càng tiến lại gần. Thần điện cổ kính càng ràng. Cao Lôi Hoa có thể nhìn thấy cổ điện này cũng to cho lắm. thần điện cổ xưa duy nhất trong cái gian mênh mông cát vàng quạnh!


      Nhưng từ thần điện Cao Lôi Hoa có thể cảm giác được cỗ hơi thở hủy diệt! Đơn thuần hủy diệt, đây là loại hơi thở tựa như sinh ra để hủy diệt. Chỉ là biết vì cái gì, cổ hơi thở hủy diệt này giống như bị cái gì giam cầm.


      Mà lúc đoàn người Cao Lôi Hoa tiến lại gần đại quân khô lâu giống như bị cái gì kích thích, xông lên tấn công đoàn người Cao Lôi Hoa điên cuồng. Giống như liều mạng ngăn cản đoàn người Cao Lôi Hoa lại gần cổ điện vậy.


      - Thần của ta.


      A Nặc yếu ớt :


      - Chúng ta còn muốn tới sao?


      - Ừ, xem.


      Cao Lôi Hoa nghĩ lúc, gật gật đầu. Nhóm liên minh Quang Minh này tại sao bị tiêu diệt ở sa mạc này, phải đám người đó thoát khỏi đây trở về đại lục rồi sao?


      Có thể bên trong thần điện này có chỗ truyền tống cũng nên? Cao Lôi Hoa suy đoán, dù sao đại quân liên minh Quang Minh cũng trải qua sa mạc này. Cho nên đường về nhà nhất định phải qua sa mạc này cũng nên.


      ********************


      Hoàng cung Ác Ma.


      - Vua của ta, tốt!


      giám sát viên chạy như điên tiến vào:


      - Vua của ta, có người vào biển khô lâu!


      - Cái gì?


      Lucifer trừng hai mắt :


      - !


      dư thừa, Lucifer quát đám người phía sau tiếng, sau đó mở đôi cánh màu đen bay ra khỏi cung điện............


      Biển khô lâu, trải qua nhiều năm như vậy vẫn còn có người dám đến sao? Lúc Lucifer đứng dậy bay ra ngoài, ở phía sau Lucifer đột nhiên vang lên vài giọng thầm.


      - Phải , sao lại có người biển khô lâu được?


      - Chúng ta đây làm sao bây giờ?


      - Chúng ta cũng thôi.


      giọng thầm giọng :


      - Nếu để tên điên cuồng kia thoát ra ngoài được nguy, chúng ta nên ngăn cản cho bằng được.


      Người này vừa xong tất cả đều im lặng, trầm ngâm.


      Lúc này tất cả đều mở cánh ra bay theo Lucifer về phía biển khô lâu…

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 324: Minh long cản đường.


      - Mẹ nó, tên khốn nào muốn gây phiến phức cho lão tử ta đây. Muốn tìm chết mặt trăng này thiếu gì chỗ chết tử tế, tự dưng điên điên chạy đến biển khô lâu làm gì. Ta xxx!


      Lucifer vừa bay vừa mắng. tại rất khó chịu, vốn chuẩn bị gặp cái tên nhân loại mới đến mặt trăng này chút. Nhưng vừa định xuất phát dính phải vụ này.


      Cứ nghĩ đến cái tên điên thích giết chóc kia ra khỏi biển khô lâu. Lucifer cảm thấy rợn da đầu.




      Hắc ám chi thần Lucifer, thực lực kém gì tử thần. Nếu ngay cả tử thần có biện pháp thoát khỏi cái mặt trăng đáng ghét này cũng có thể làm được. Nhưng phải muốn đến đại lục, mà là thể đến đại lục. Ở mặt trăng này, có chức trách của mình—chiếu cố cái tên đại phiền toái trong biển khô lâu.


      Tất cả những thổ địa của mặt trăng này đều biết mặt trăng cũng có cấm địa. Mà cấm địa này đến cả ác ma hung ác nhất trong bộ tộc ác ma cũng dám đến—biển khô lâu!


      Bởi vì bộ tộc ác ma tuy thích chiến đấu đến điên cuồng nhưng bọn vẫn là có óc. Cho nên dù giết hại thành tính nhưng vẫn giết phe mình.


      Mà biển khô lâu lại giống. Những bộ khô lâu đó chính là vì giết chóc mà tồn tại, hễ nó phát thấy ai có máu, có xương là bọn nó đều xông tới chém chết. Cho nên cho dù là cuồng bạo như đám ác ma cũng dám quấy rầy vị kia hôn mê.


      Nếu , khi vị kia đột nhiên thức dậy đó tuyệt đối là tai nạn.


      Ngàn năm trước, nhóm liên minh liên quân Quang Minh vào trong biển khô lâu. Kết quả bị người đó, chỉ người giết hại còn tên nào.


      Bên kia, Cao Lôi Hoa cùng độc nhãn cự nhân tiếp tục tiến lên. Trước mắt khô lâu tuy nhiều, nhưng khi Cao Lôi Hoa rat ay giống như lá mùa thu bị gió cuốn rơi rụng.


      Kiếm khi màu đen như lưỡi hái của tử thần. Kiếm khí đến đâu, khô lâu nơi đó tan thành tro bụi.


      Dưới kiếm khí Cao Lôi Hoa mở đường, đám độc nhãn cự nhân tiến tới từng chút , đồng thời đám độc nhãn cự nhân này phụ trách tiêu diệt những bộ khô lâu còn sót lại đường.


      Càng ngày càng tiếp cận cổ điện.


      Xuất trước mặt Cao Lôi Hoa là cổ điện dài chừng bảy mươi mét, rộng cỡ bốn mươi mét, cao tầm ba mươi mét.


      Chỉ có gian đại điện. Nhưng lại phát ra cỗ khí thế bàng bạc, làm cho người ta cảm thấy uy nghiêm.


      Vật liệu xây dựng nên nó có vẻ là đá kim cương cứng nhất đại lục. Có điều hình như trải qua năm tháng tang thương, giống như tồn tại vô số năm về trước.


      Lúc này ánh hoàng hôn phủ xuống tòa cổ điện, làm cho nó có khí thế trang nghiêm vô cùng.


      Chỉ là khí trang nghiêm của thần điện bị khô lâu xung quanh dập tắt hoàn toàn, những làm người ta mất cảm giác trang nghiêm mà thêm phần tà dị phi thường.


      Lúc đám người Cao Lôi Hoa bước chân vào thần điện. Tất cả vong linh khô lâu đều dừng chân lại. Giống như có gì cản, cho chúng vào.


      - Thế nào, có bị thương gì ?


      Nhìn đám khô lâu hề tiến vào, Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn trăm tên độc nhãn cự nhân phía sau hỏi.


      - Chủ của ta. Dưới ánh sáng của người, chỉ có huynh đệ bị khô lâu làm bị thương ngón chân cái.


      Độc nhãn cự nhân A Nặc bi thương.


      tới đây A Nặc tinh ý nhìn Cao Lôi Hoa. Thần hổ là thần, gặp phải biển khô lâu vẫn mở được con đường đến đây. Mà bọn họ cần theo sau lưng thần thôi! ~


      Mà lúc đám người Cao Lôi Hoa bước chân vào đại điện xong đám khô lâu cũng lui dần ra xa.


      - Gừ ngao~~~


      tiếng long ngâm từ phía trước của thần điện vang lên. Cát vàng bắn lên tung tóe, bộ xương khổng lồ từ dưới cát nhô lên.


      Đám người Cao Lôi Hoa tự chủ nhìn con quái vật lớn này. Quái vật khổng lồ này có bộ khung xương bạch ngọc khổng lồ, dài tầm 10 mét hơn, mà đó chỉ là bộ phận được nhô lên thôi.


      Lúc này, khúc xương tỏa ra khí tức hắc ám đen xì mãnh liệt.


      Cao Lôi Hoa nhìn bộ khung xương này giật mình, trước mắt khung xương này đúng là cốt long, giống như bộ mà Vong Linh đại trưởng lão triệu hồi ra. Chỉ có điều cốt long này có vẻ trâu bò hơn con Vong Linh đại trưởng lão triệu hồi ra nhiều lắm. Cái này chỉ cần nhìn màu sắc xương mà đoán ra. Vong linh đại trưởng lão triệu hồi ra cốt long, long cốt ánh sáng có màu u ám, hơn nữa mặt ngoài xương cốt thô ráp. Mà cốt long này giống như ngọc được mài dũa bóng loáng, còn tản ra hắc quang thâm thúy.


      - Trời ạ, thần của ta, đây phải cốt long, đây là trong hai đại thần của long tộc-- Minh long!


      Độc nhãn cự nhân A Nặc tuổi đời nhiều nên số tri thức của đại lục vẫn biết được.


      Cốt long trước mắt này cũng phải là cốt long mà đám ma pháp sư vong linh triệu hồi ra so sánh được. Truyền thuyết, trước khi Sáng Thế thần sáng tạo long tộc sáng tạo hai cự long. Phân biệt là long thần tại-- Thần long. Chưởng quản tất cả cự long còn sống. Cùng với Minh long trước mặt này, chưởng quản tất cả cự long chết ! Hai con này đều là cường giả mạnh nhất, chủ thần của Long tộc.


      - Ngao!


      Minh long ra rồi lắc lắc thân mình, phủi cát dính người xuống.


      Khung xương dài, đầu long dữ tợn, cốt cánh to lớn, long trảo lóe hàn quang. Đuôi dài, cùng với hốc mắt lóe lên ánh đỏ là linh hồn chi hỏa. Trước mắt Minh long nhìn qua có phần làm cho người ta sợ hãi.


      Phủi cát xuống xong. Minh long chuyển đầu nhìn về phía cự nhân sau Cao Lôi Hoa. Vừa nhìn thấy đám độc nhãn cự nhân xong, Minh long lại đem tầm mắt dừng người Cao Lôi Hoa. có biện pháp, cùng đám cự nhân đứng chung chỗ ai mà để ý đến người bé cơ chứ.


      - Nhân loại. Ngươi từ đâu mà đến?


      Minh long nhìn thấy Cao Lôi Hoa, nhất thời sửng sốt. cẩn thận nhìn Cao Lôi Hoa. Sau đó tia thần niệm trực tiếp vang lên trong đầu Cao Lôi Hoa.


      - Đại lục.


      Cao Lôi Hoa cảnh giác nhìn cốt long đen như mực này trả lời.


      - Vậy ngươi đến biển khô lâu này làm gì?


      Giọng như người cổ đại, nghe tự nhiên chút nào, Minh long hỏi.


      - Để trở lại đại lục.


      Cao Lôi Hoa nhanh chậm .


      - Trở lại đại lục? Ôi.


      Minh long hít tiếng:


      - Rời khỏi biển khô lâu , nhân loại. Ta mặc dù biết ngươi làm thế nào từ đại lục lên mặt trăng này. Nhưng ngươi đến mặt trăng yên tâm mà sống ở đây . Trở về đại lục thực tế.


      - có khả năng?!


      Cao Lôi Hoa lạnh lùng :


      - Ở đại lục, ta còn việc quan trọng nhất. Ta phải trở về. Hơn nữa. Truyền tống trận về đại lục lại nằm trong thần điện này!


      Cao Lôi Hoa gắt gao nhìn chằm chằm Minh long .


      Kỳ , đối với việc truyền tống trận có trong thần điện hay Cao Lôi Hoa cũng chắc, chỉ đoán thôi. Bởi vì liên minh Quang Minh ngay từ đầu rút lui lại vào sa mạc này. Mà trong sa mạc chỉ có cỗ thần điện này. Cho nên xác suất có truyền tống rất cao!


      - Ai.


      Minh long hít tiếng, sau đó thân ảnh bắt đầu lần nữa chìm vào bên trong cát vàng:


      - Đường đến đại lục ở trong thần điện này. Nhưng ta thể cho các ngươi vào.


      - Có ý tứ gì?!


      Vừa nghe có đường về nhưng hình như Minh long có ý ngăn về. Cao Lôi Hoa cả giận . Vốn, Cao Lôi Hoa vào mặt trăng là chuyện ngoài ý muốn, quan trọng nhất là hôn lễ chuẩn bị tổ chức. có thời gian tại mặt trăng mà chơi đùa.


      - Bởi vì. cái ước định.


      Giọng xa xăm của Minh long vang lên:


      - Ta cho kẻ nào tiến vào thần điện này.


      - cái ước định?


      Cao Lôi Hoa cuồng tiếu đứng lên:


      - Mẹ! Bởi vì cái ước định chó má mà ngươi ngăn ta về?


      - Ai. Cho dù là ước định chó má nhưng cũng là ước định.


      Minh long hít sâu :


      - Bộ tộc cự long của ta nặng nhất là hứa hẹn. Ta nghĩ thất hứa. Tóm lại, các ngươi, trở về . Nơi này, phải là địa phương các ngươi vào.


      Minh long , nghĩ phát sinh xung đột với nhân loại trước mặt này, cho nên tận lực lựa lời khuyên bảo.


      - ai, có thể ngăn ta trở về. Mặc kệ lý do gì!


      Cao Lôi Hoa hừ lạnh tiếng, cất bước nhanh tới cửa điện.


      - Quay lại, nhân loại!


      Nhìn Cao Lôi Hoa để ý đến việc ngăn trở. Minh long quát Cao Lôi Hoa:


      - Nếu bước tới bước nữa, đừng trách ta vô tình!


      - Cản đường ta về, chúng ta cũng chẳng cần cái gì là tình nghĩa hết!


      Cao Lôi Hoa cười lạnh tiếng, giơ Tài Quyết lên, đạo kiếm mang chỉ về phía Minh long:


      - Cút! Đừng có chắn đường ông mày!!


      - Nhân loại, nên ép ta!


      Minh long rống lên tiếng, thân thể còn trầm xuống cát nữa...

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 325: Lão Cao nhận đồ đệ


      Là ngươi bức ta!


      Cao Lôi Hoa rất tức giận. Đối với Cao Lôi Hoa, quan trọng nhất là trở về đại luc. Mà Minh Long lại cho trở về. Điều này phải bức ra tay là gì.


      Nhìn đao mang mà Cao Lôi Hoa phát ra, Minh Long giơ tay phải của mình lên đỡ lây đao mang này.


      Đnag!


      Đao mang của Cao Lôi Hoa dừng người Minh Long, chỉ thấy vết dường như thể thấy. Mà dưới năng lực của Minh Long vết nứt đó liền biết mất.


      - Rống!


      Minh Long rất tức giận:


      - Nhân loại, ngươi quá đáng rồi đó.


      - Cút!


      Cao Lôi Hoa nổi giận gầm tiếng, rồi đánh về phía Minh Long. Ngay khi Cao Lôi Hoa vừa động, thần lực được vận hành theo phương thức vận khí. Lôi Thần lực nhanh chóng trần ngập toàn thân Cao Lôi Hoa, từng trận thần uy tràn ra.


      - Rống, cần thi triển thần uy.


      Minh Long thấy Cao Lôi Hoa thi triển thần uy liền hét to tiếng


      - Cho ngươi chết nè.


      Cao Lôi Hoa rít lên tiếng, rồi chém kiếm về phía Minh Long.


      - Ta… …


      Minh Long tự trách mình. Nó cũng muốn phát sinh chuyện gì với Cao Lôi Hoa. Nhưng là loại người suy nghĩ. Tuy muốn xung đột với Cao Lôi Hoa, nhưng câu của lại khiến Cao Lôi Hao tức giận


      Minh Long cũng phải sợ Cao Lôi Hoa. Thân là chủ thần, Cao Lôi Hoa cũng chưa thể làm sợ. Nhưng quyết đấu ở đây là sáng suốt vì ở thần điện này có tên điên cuồng ngủ say.


      Khi thần cùng thần chiến đầu, phát ra thần uy. Đối với tên kia mà đó chính là thứ thuốc kích thích.


      Nhưng tại muộn. Cao Lôi Hoa vừa thi triển thần uy dẫn tên kia tới đây.


      - Dừng tay mau.


      Nhìn thấy Cao Lôi Hoa chém tới, Minh Long đột nhiên với Cao Lôi Hoa.


      - Như thế nào, nhường chúng ta qua sao?


      Thân ảnh Cao Lôi Hoa dừng ở trung, kiếm chiêu cũng dừng lại. Điều này thể khống chế siêu việt của Cao Lôi Hoa.


      - phải.


      Minh Long lắc đầu :


      - cần đánh nữa.


      - Có ý gì?


      Cao Lôi Hoa lạnh nhạt , rồi nắm chặt tài quyết chi nhận lại.


      - Bởi vì.


      Minh Long dường như muốn tới điều gì đó. Nhưng trong thần điện thân ảnh màu bạc phá bay ra cắt đứt điều Minh Long định .


      *******.


      - Oa, ha ha ha!


      Thân ảnh màu trắng kia bay ra ngoài rồi cười điên cuồng.


      Nghe được tiếng cười này, Cao Lôi Hoa cũng quay đầu lại nhìn.


      Chỉ thấy thần điện, thân ảnh màu trắng đứng đó điên cuồng cười. Tay trái cầm trường đao cũ nát, đó có vô vết nứt biểu thị cho lâu đời của nó.


      - Bên ngoài vẫn thoải mái.


      Thân ảnh màu trắn kia cười tiếng rồi chuyển mắt nhìn đám người Cao Lôi Hoa.


      Nhóm độc nhãn cự nhân cũng nhìn tên vừa cười này. Người này khoách chiếc áo choàng màu trắng cũ nát. Bên trong là bộ quần áo màu đen.


      - Vừa rồi, ta dường như cảm giác được hơi thở của lão bằng hữu – Lôi Thần. Thân ảnh đó vừa xuất liền với Cao Lôi Hoa:


      - Lôi Thần ở nơi nào? Chẳng lẽ vừa thấy lão tử ra liền chạy mất sao.


      - Thần của con, tên khốn nạn này về ngài sao?


      Độc nhãn cự nhân với Cao Lôi Hoa.


      - Lôi Thần đây.


      Cao Lôi Hoa từ trong đám người độc nhãn cự nhân đứng dậy. Tài Quyết Chi Nhận trong tay lóe từng đạo hồng quang.


      - A, Tài Quyết?


      Thân ảnh màu trắng nhìn tay của Cao Lôi Hoa là Tài Quyết Chi Nhận, đồng tử liền co rút lại, rồi lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn.


      - Là ngươi! Chính là ngươi! Lôi Thần! Mấy vạn năm gặp rồi. Cho ta thấy lại cảm giác chiến đấu !


      Sau khi đồng tử của tên kia co rút lại, hăn giơ đao lên, nhảy xuống chém tới Cao Lôi Hoa.


      Chiến đầu cần lí do. Đao của thân ảnh màu trắng này toát ra khí thế cuồng bạo! Vô tình! Thậm chí còn có cảm giác hủy diệt, chỉ hủy diệt người khác mà còn hủy diệt cả chính mình. Đây mới chân chính là người điên.


      Phù!


      Cao Lôi Hoa hít sâu hơi. cũng dám coi thường đao tùy ý này của thân ảnh áo trắng kia. giơ hai tay lên định đỡ đao này. Cao Lôi Hoa bị đao này ép xuống dưới, bàn chân lún vào trong cát.


      Đây thuần túy là năng lượng vật lý. Sức mạnh cường đại này khiến hai tay của Cao Lôi Hoa run lên.


      - Mẹ, hóa ra phải là tên Lôi Thần kia.


      Thân ảnh màu trắng sau khi chém đao, cũng chém đao thứ hai. khẽ gắt tiếng rồi đem đao đeo lưng:


      - Ta còn tưởng rằng là tên Lôi Thần kia, ai ngờ chỉ là hạ vị thần. Ngươi chính là người nối ngiệp Lôi Thần?


      Cao Lôi Hoa trầm mặc. Đôi mắt đen của nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu trắng. Cao Lôi Hoa có cảm giác minh bị khinh thường.


      Minh Long ở bên cạnh nhìn mọi thứ. Khi thân ảnh màu trắng chém Cao Lôi Hoa đao xong, rất kinh ngạc. Minh Long nghi hoặc nghĩ, Huyết Sắc Minh Vương khi nào lại biết phân trái phải? Trước kia, người nào đứng trước mặt đêu bị chém chết, ngờ hôm nay lại giết người.


      - Lôi Thần – Cao Lôi Hoa.


      Cao Lôi Hoa nhấc chân ra khỏi cát.


      - A, tân nhiệm Lôi Thần à. Ngươi lĩnh ngộ được linh vực tầng mấy rồi.?


      Huyết Sắc Minh Vương hỏi.


      - Tầng .


      Cao Lôi Hoa thản nhiên .


      - Vậy ngươi lĩnh ngộ lĩnh vực được bao năm rồi?


      Huyết Sắc Minh Vương hỏi tiếp.


      - Vài tháng.


      Cao Lôi Hoa chậm rãi giơ Tài Quyết lên rồi hướng về phía Huyết Sắc Minh Vương.


      - Ha ha ha, muốn khiêu chiến ta sao?


      Huyết Sắc Minh Vương nhìn Cao Lôi Hoa rồi điên cuồng cười.


      - Mới lĩnh ngộ đc lĩnh vực được vài tháng mà ngờ được thành tựu như vậy. Có lẽ mấy vạn năm nữa ngươi mới có tư cách đấu với ta. Nhưng tại ta có hứng thú với ngươi.


      Huyết Sắc Minh Vương nâng đao lên:


      - Kêu tên tiền nhiệm Lôi Thần tới đây còn có thể. Còn người, quên .


      Mắt của Cao Lôi Hoa tối sầm lại, đây là lần đầu tiên bị làm nhục tại dị giới. Lôi quang ngưng tụ bên người clh. Cuồng bạo lôi điện biểu thị cho phẫn nộ của . Có lẽ có thể kém mấy lão bất tử nhưng ko ai có thể khinh thị .


      - Ý của ngươi là, ta có đủ tư cách làm đối thủ của ngươi.


      Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Huyết Sắc Minh Vương.


      - Chính là thế.


      Huyết Sắc Minh Vương cười :


      - sao? Mắt ngươi có thể thấy sao?


      Cao Lôi Hoa cười lạnh tiếng:


      - Chỉ nhìn thấy thôi cũng chưa chắc là .


      mặt đất, thân ảnh Cao Lôi Hoa vừa động! Ngay cả “Chủ thần” Minh Long cũng thấy được. chỉ thấy đạo bạch quang lao về hướng Huyết Sắc Minh Vương.


      - Nhanh quá!


      Đồng tử của Huyết Sắc Minh Vương co rút lại, thấy đc lực lượng dao động người Cao Lôi Hoa, nhưng tại sao tốc độ của lại nhanh vậy?!


      Ngay lúc lao đến, Cao Lôi Hoa khẽ lầm bầm:


      - Tốc độ lĩnh vực!


      - Di, ngươi phải là Lôi Thần hay sao? Tại sao ngươi lại có tốc độ lĩnh vực?


      Huyết Sắc Minh Vương kinh ngạc nhìn Cao Lôi Hoa.


      tại chỉ thấy được chuỗi tàn ảnh. Nghi hoặc nghi hoặc, nhưng cũng chẳng sợ hãi.


      Huyết Sắc Minh Vương đỡ lấy cách tự nhiên


      Đông!


      Kiếm của Cao Lôi Hoa chạm vào đao của Huyết Sắc Minh Vương.


      Khi hai vũ khí chạm nhau. Tu vi mấy ngàn năm cùng tu vi mấy chục năm liền lộ ra độ chênh lệch ngay tại đây.


      Huyết Sắc Minh Vương sống rất lâu. Tu vi của so với Cao Lôi Hoa chênh lệch rất nhiều.


      Cấp độ Huyết Sắc Minh Vương vượt qua mức độ chủ thần. Minh Long cũng chẳng biết được Huyết Sắc Minh Vương đạt tới trình độ gì. Dù sao Huyết Sắc Minh Vương là có cùng đẳng cấp với Lôi Thần trước kia. Mà Lôi Thần trước kia tuy rằng chỉ có trình độ chủ thần, nhưng các vị thần khác đều biết vượt qua nó rồi.


      Hai vũ khí chạm nhau, Cao Lôi Hoa liền bị bật ra.


      - Phù!


      Huyết Sắc Minh Vương :


      - Tốc độ tồi nhưng lực lượng chưa đủ.


      - Lực lượng sao?


      Bị bắn ra, Cao Lôi Hoa liền cười lạnh tiếng:


      - Tiếp chiêu – Tử Lôi Cửu Kích – Xuân Lôi Bạo Kích...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :