CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA) - Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ (514c)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 280: Ma sủng.
      - vậy là dòng suối sinh mạng có thể hóa giải lời nguyền của Tĩnh Tâm?


      Cao Lôi Hoa phấn khích .


      - Ha ha, dòng suối sinh mạng được xưng là có thể hóa giải mọi lời nguyền trong thiên hạ nhưng chưa có ai thử qua. Tuy nhiên, nếu dòng suối sinh mạng đó có tác dụng tiên sinh nên trực tiếp tìm Tinh Linh thần.


      Jennifer Aniston .


      - Tinh Linh thần?


      Cao Lôi Hoa nhơ nhớ về Tinh Linh thần này, hình như người này cũng tham gia cuộc chiến Thần Ma năm đó.


      - Ừ, đúng vậy. Chính là Tinh Linh thần.


      Jennifer Aniston cười :


      - Tiên sinh cũng đừng xem thường cái gã Tinh Linh thần này, tuy gã chỉ là hạ vị thần nhưng trong chúng thần rất có tiếng tăm. Gã rất đẹp trai, trong mắt nhiều nữ thần gã là vị hoàng tử cưỡi bạch mã. Hơn nữa, quan trọng nhất, gã là khắc tinh của mọi lời nguyền rủa. Cho nên, nếu dòng suối sinh mạng hóa giải được lời nguyền của Tĩnh Tâm tiên sinh có thể tìm đến gã Tinh Linh thần này.


      - Tuy nhiên…


      Jennifer Aniston cười ngượng :


      - … tuy nhiên lúc tiên sinh mang Tĩnh Tâm đến gặp gã phải cẩn thận gã khốn này.


      Vừa Tinh Linh thần là gã khốn, nhìn Jennifer Aniston có vẻ vừa thẹn thùng vừa tức giận.


      Có lẽ Jennifer Aniston bị tên Tinh Linh thần này chiếm tiện nghi rồi. Cao Lôi Hoa thầm nghĩ, dù sao bộ dạng tại của Jennifer Aniston dễ làm cho người ta hiểu nhầm quá.


      - Đúng rồi, nếu dòng suối sinh mạng có tác dụng khi gặp gã Tinh Linh thần đó tên ta ra có khi giúp được chút.


      Jennifer Aniston duỗi tay phải ra, vằn nước xuất trụ đá Phong Thiên, sau đó mũi tên màu xanh biếc bay ra, dừng tay Cao Lôi Hoa.


      - Đây là thứ mà gã Tinh Linh thần đó từng dùng qua-- Tự nhiên chi tiễn.


      Jennifer Aniston cười với Cao Lôi Hoa:


      - Lúc tiên sinh gặp được gã đưa cái này cho gã, tiên sinh do tôi giới thiệu. Dù sao gã cũng phải là người xấu gì. Có tín vật thuận lợi hơn chút.




      - Tốt quá, nếu cần phải gặp gã, ta trực tiếp đưa cái này ra.


      Cao Lôi Hoa cười, đem tín vật của Jennifer Aniston cất vào trong nhẫn gian.


      Cứ như vậy, nhiệm vụ tìm hiểu cách chế tạo đảo trung của Lôi thần, Cao Lôi Hoa cũng hoàn thành.


      - Jennifer Aniston này, bản thiết kế ta cũng lấy được rồi…


      Đột nhiên, Cao Lôi Hoa với Jennifer Aniston:


      - Hôm nào rảnh, ta dẫn Saga đến đây gặp .


      - Cảm ơn ngươi, tiên sinh Cao Lôi Hoa.


      Trong mắt Jennifer Aniston lộ vẻ cảm kích.


      - A. Ta phải về rồi. Nếu có gì thay đổi tháng sau ta dẫn Saga đến gặp .


      Cao Lôi Hoa , ước chừng trong tháng dưới trợ giúp của Huyết kỵ tướng Ca Đức và Quang Minh Nữ Thần giúp đỡ, Saga có thể đắc cử ngôi vị ở Quang Minh Thần Điện. Có ở đây, ai dám tranh ngôi vị Giáo Hoàng của Saga chứ? Cao Lôi Hoa vốn có ‘ác danh’ sẳn ở Quang Minh đế quốc rồi.


      Hơn nữa sở dĩ Cao Lôi Hoa lập tức mang Saga đến đây. Nguyên nhân chính là vì Cao Lôi Hoa muốn cấp cho Saga khoản thời gian ổn định, dù sao nếu cho cậu bé biết tin tức về mẹ mình rồi dẫn gặp mẹ ngay cũng ổn. Tuy nhiên, tất cả phụ thuộc vào Saga. Nếu cậu bé muốn, Cao Lôi Hoa dẫn cậu bé gặp mẹ ngay.


      - tháng sau, tốt, vấn đề gì! Tôi cũng rất muốn gặp Saga.


      Jennifer Aniston kích động lau nước mắt, lúc Saga được đưa đến nay mười lăm năm nàng chưa được gặp lại cậu bé. Cho dù nghe được tin tức của cậu bé cũng là do thủ hạ báo về.


      - Có thể tới tháng, mà vài ngày sau ta mang Saga đến. Đúng rồi, Jennifer Aniston, hình dáng của Saga ta có lưu trong miếng thủy tinh này, nếu nhớ nó có thể cầm xem cho đỡ nhớ, ta dẫn Saga đến đây càng sớm càng tốt.


      Cao Lôi Hoa .


      - Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều!


      Bấy giờ, Jennifer Aniston cảm động lên lời. Trừ hai tiếng ‘cảm ơn’ nàng biết như thế nào cho tốt nữa.


      - Nếu có việc gì ta đây.


      Cao Lôi Hoa đứng lên, cầm chặt lấy tấm bản đồ thiết kế hòn đảo của Jennifer Aniston .


      - Ừ! Tôi giờ cũng tiện tiễn tiên sinh được, có lỗi quá.


      Jennifer Aniston cười khổ .


      - Ờ.


      Cao Lôi Hoa vẫy tay chào tạm biệt Jennifer Aniston rồi xoay người định rời khỏi hòn đảo.


      - Đúng rồi, Cao Lôi Hoa!


      Đột nhiên, ở phía sau Jennifer Aniston kêu lớn:


      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa này, ngươi có hay cá độ ?


      - Cá độ?


      Cao Lôi Hoa quay đầu cười với Jennifer Aniston:


      - Cái này hả? Ta chỉ biết chút.


      - Chỉ biết chút?


      Jennifer Aniston sờ trán tỏ vẻ khó xử, sau đó nàng lại cười :


      - Ha ha. chút cũng tốt. Biết chút có khi lại tốt hơn tay sỏi.


      Cao Lôi Hoa nghe thế liền bĩu môi.


      Jennifer Aniston vậy là vì nàng biết Cao Lôi Hoa ở thế giới kia là người Trung Quốc. Mà người Trung Quốc rất chú trọng lễ nghi giao tiếp, cho nên người Trung Quốc cũng khá khiêm tốn khi ăn .


      Vì vậy khi Cao Lôi Hoa ‘biết chút’ cũng chưa hẳn là tay mơ, tay sành tay sỏi ở đây.


      ra nếu về khoản cá độ, Cao Lôi Hoa có thể thuộc vào hàng ngũ lão làng nhưng tuyệt đối phải là tay mơ ‘biết chút’. Phải biết rằng Cao Lôi Hoa là thành viên trong tổ hành động đặc biệt 13, nơi bồi dưỡng nhân tài cho đất nước. Ở đó, Cao Lôi Hoa được giáo dục cách toàn diện.


      Cao Lôi Hoa từng tập bắn súng, chế bom, gián điệp… Cả sát thủ cũng từng lượn qua. Trong đống nhiệm vụ đó tất nhiên cũng lượn qua mấy cái sòng cá độ bài bạc.


      Cho nên cá độ với bài bạc cũng là môn học của Cao Lôi Hoa.


      Nhớ lại người nước ngoài nhận xét về Cao Lôi Hoa. Nguyên văn lời của là:


      - Lão Cao, người Trung Quốc các ngươi trung thực. Toàn là giả lợn ăn thịt hổ. Ta gặp ai cũng thế. Mới đầu tên nào cũng : Tại hạ chỉ biết chút thôi, chút thôi. Kết thúc tên nào cũng tỏ vẻ: Các vị nhường, nhường! Đa tạ. Đa tạ! Thế đó, đa tạ cái con khỉ gì, đa tạ mà chừa lại cho bọn ta đồng keng dính túi. Vậy mà tên nào cũng thét ‘biết chút’!


      Lúc đó Cao Lôi Hoa liền toát mồ hôi lạnh. Bởi vì ngờ khiêm tốn của mình lại khiến cho người nước ngoài trung thực… …


      Cho nên Cao Lôi Hoa vừa nghe Jennifer Aniston nhắc lại liền cười ha hả.


      - Ha ha.


      Cao Lôi Hoa cười :


      - Jennifer Aniston nè, hỏi ta có biết cá độ để làm gì vậy?


      - Hì hì, cái này sau khi tiên sinh gặp Tinh Linh thần biết.


      Ánh mắt Jennifer Aniston nhìn Cao Lôi Hoa cười :


      - Chúc người tiên sinh ,Tĩnh Tâm sớm có thể chuyện được nha.


      - Thanks!


      Cao Lôi Hoa cười , bây giờ biết cách chế tạo ra đảo trung. Tuy nhiên dù biết cách chế tạo nhưng việc kiếm hòn đảo có kích thước hao hao như Quang Minh đế đô, hơn nữa chất lượng địa chất phải vững chắc dễ chút nào.


      Cao Lôi Hoa đến Lôi thần điện là buổi sáng, nhưng khi về thấy ‘hoàng hôn ấm áp’ rồi!


      Vô tình nhớ lại việc mà Jennifer Aniston khi sáng.


      Cao Lôi Hoa khẽ lắc đầu rồi chào tạm biệt mấy lão già với đội thần vệ của Lôi thần điện, sau đó sử dụng khinh công về nhà.


      Bấy giờ, ở trong nhà cũng vắng bóng tiếng mấy đứa nhiều. Cậu cả Saga làm Giáo Hoàng, Thánh nữ Bích Lệ Ti cũng theo Saga; cậu hai Nguyệt Sư làm Thú hoàng, tiểu hồ nữ Hồ Mị Nhi tất nhiên theo Nguyệt Sư rồi.


      Giờ trong nhà Cao Lôi Hoa chỉ còn lại chị cả Nguyệt Nhị, Bảo Bảo, Rudolph, Mộng Ti và Kim Toa Nhi.


      - Ta về đây.


      Lúc Cao Lôi Hoa vừa nhìn thấy cảnh tượng trong nhà lập tức sửng sốt, bởi vì trước mặt , Tĩnh Tâm và mấy đứa ngồi bên mâm cơm nhưng ai đụng đũa.




      - Ư.


      Tĩnh Tâm thấy Cao Lôi Hoa về liền nở nụ cười , sau đó chỉ chỉ ra hiệu Cao Lôi Hoa lại ngồi cạnh nàng.


      - Cả nhà đều chờ ta sao?


      Cao Lôi Hoa hơi ngượng ngùng lại ngồi cạnh Tĩnh Tâm.


      - Vâng ba ạ. Bởi vì mẹ ba là trụ cột của gia đình mình. Nên giờ cơm thể thiếu ba. Cả nhà đều chờ ba về.


      bên, Nguyệt Nhị .


      - Trụ cột gia đình.


      Bốn chữ đơn giản đó lại như tiếng sấm trong lòng Cao Lôi Hoa. Đúng vậy, tại Cao Lôi Hoa là trụ cột của gia đình này:


      - Đừng nữa, ăn cơm . A, mọi người. Mau ăn , đừng để bị đói chứ.




      Giờ Cao Lôi Hoa có thể gì? giờ chỉ hận mình chân mình dài hơn chút để về nhà sớm hơn, nếu biết cả nhà chờ cơm mình, tốc độ của từ tiểu đảo đó về nhà phải nhanh gấp ba lần.


      Bảo Bảo và Mộng Ti cười như được kẹo. Hai bé đói bụng lâu lắm rồi, nhưng ngại mẹ Tĩnh Tâm nên dám ăn… …


      *****************.


      - Đúng rồi. Ba nè, ba có thời gian rảnh ?


      ăn, đột nhiên Nguyệt Nhị ngẩng đầu hỏi.


      - Hả? Con có chuyện gì sao?


      Cao Lôi Hoa ngẩng đầu hỏi.


      - Vâng, ba, nếu ba có thời gian rảnh có thể cùng con kiếm con ma sủng cho con nha?


      Nguyệt Nhị nhìn Cao Lôi Hoa lộ vẻ chờ mong, lời của nàng đều ngắt quãng thành hai chữ . Bởi vì mấy hôm nay nàng cũng thấy Cao Lôi Hoa rất bận rộn, nên cũng rất lo Cao Lôi Hoa có thời gian rảnh rỗi giúp nàng bắt ma sủng:


      - Bọn con là học sinh năm tư của học viện ma pháp rồi, mà theo truyền thống của học viện bọn con có thể sở hữu con ma sủng cho riêng mình rồi.


      chỉ Học viện Ma Mõ Thánh Peter mà toàn bộ pháp sư đều có thói quen này. Khi thực lực của pháp sư đạt đến trình độ nào đó họ cân nhắc việc chọn con ma thú làm sủng vật của mình. Dù sao, năng lực cận chiến của các ma pháp sư cũng có tiếng kém cỏi. Cho nên con ma thú làm ma sủng rất là quan trọng đối với ma pháp sư.


      - À, tất nhiên, tất nhiên là ba có thời gian rồi.


      Cao Lôi Hoa nở nụ cười, chuyện gì chứ chuyện này dứt khoát phải làm! Mấy hôm nay cũng có gì cho lắm, thôi bồi tiếp người nhà:


      - Mai, ngày mai . Mai ba con mình kiếm con ma thú ‘xịn’ ha.


      Kỳ vừa đến ma sủng ý nghĩ ban đầu của Cao Lôi Hoa là cự long. Tuy nhiên nghĩ đến Nguyệt Nhị là kinh quá. Bỏ qua cự long trong đầu Cao Lôi Hoa tràn ngập hình ảnh mấy con siêu cấp ma thú, dù sao đến cấp bậc này của Cao Lôi Hoa bắt đại con siêu cấp ma thú chỉ là chuyện trở tay. Chỉ có điều mặc dù siêu cấp ma thú ở thế giới này nhiều hơn chút so với cường giả Thánh cấp của loài người nhưng muốn kiếm con ưng ý cũng dễ chút nào.


      - tốt quá, cảm ơn ba!


      Nguyệt Nhị mừng rỡ kêu lên.


      - Ha ha, ta là ba con mà, cảm ơn làm gì thế nha đầu ngốc.


      Cao Lôi Hoa cười .


      - Vậy ngày mai ba con mình phải ba?


      Nguyệt Nhị hưng phấn hỏi.


      - Nếu tốt sáng mai .


      Cao Lôi Hoa cười ha hả.


      Ở cạnh, Tĩnh Tâm khẽ vẫy tay rồi chỉ chỉ vào mâm cơm ra hiệu cho hai ba con Cao Lôi Hoa và Nguyệt Nhị ăn cơm tối xong rồi tính tiếp.


      - Biết rồi thưa mẹ!


      Nguyệt Nhị lè lưỡi, sau đó vùi đầu vào bữa tối chiến đấu.


      Cao Lôi Hoa cũng cười ha hả rồi vùi đầu ăn, , mâm cơm, Tĩnh Tâm là lớn nhất.


      Cơm nước xong, Tĩnh Tâm khẽ ôm Rudolph và Kim Toa Nhi ngủ bên cạnh lên lầu cho bú sữa. Còn nghiệp rửa chén vinh quang dành cho đồng chí Cao Lôi Hoa của chúng ta.


      Mộng Ti với Bảo Bảo cai sữa nên theo sau lưng Cao Lôi Hoa.


      - Lại đây, lại đây nào. Bảo Bảo, Mộng Ti, hôm nay ba bày cho hai đứa biết thế nào là rửa chén nhá.


      Cao Lôi Hoa mang hai đứa vào phòng bếp.


      *******************.


      Giờ khắc này, tại nơi rất xa xôi.


      Thú thần cầm phủ, mà đứng cạnh người đồ đen và gã tai nhọn tuấn.


      Trước mặt bọn họ là khoảng mênh mông u tối bóng người.


      - Hà hà!


      Hơi thở thể mạnh mẽ của Thú thần. Mà ở bên cạnh, gã tai nhọn cũng thở hổn hển gấp bội.


      - Hà hà!


      Thú thần cắn chặt răng :


      - biết nữa, nhưng lão Cao trong lòng của ta là nam nhân có tinh thần nghĩa khí rất cao. Đối với huynh đệ chuyện tình nghĩa. Ta nếu gọi tới giúp, nhất định đến.


      - Ngươi gì mà nhất định đến chứ.


      Ở cạnh, áo đen hỏi theo quán tính.


      - Ta với , bảo vệ hòa bình của thế giới là trách nhiệm của mọi người! Việc này liên quan đến hòa bình của thế giới, lão Cao nhất định đến.


      Thú thần thở hổn hển.


      Ngay lập tức, áo đen liền hoài nghi tên nam nhân hùng mạnh mà Thú thần đến hay . Nếu đổi là vừa nghe mấy câu của Thú thần xong, hơn nửa là muốn đến rồi… …


      - Lại có phiền toái rồi, lần này lớn đây.


      Gã nam tử tai nhọn cắn răng :


      - Mấy tên trời đánh chết đó nhanh đến cửa nhà ta…

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 281: Độc giác thú.


      ‘Đâu chỉ là cửa nhà của ngươi’. Tra Lý cười khổ nhìn gã tôii nhọn.


      :


      - Nếu nghĩ biện pháp ngăn cản mấy thứ đó cổng giữ nhà của chúng tôi cũng giữ được lâu đâu. Cái đồ vật ghê tởm này sau khi giẫm đạp lên khu rừng Tinh Linh giẫm lên đế quốc Thú Nhân của tôi mất.


      Từ ánh mắt của Thú thần có thể nhìn thấy , đó là Mãn Sơn Biến… mảnh đất hoang bí này xuất bóng dáng người. Hễ ai tinh mắt chút đều thấy ít bóng đen nhúc nhích.


      Là cương thi, Mãn Sơn Biến… những bóng đen mảnh đất hoang đều là cương thi. Nhưng những cương thi này cũng phải là cương thi bình thường, nếu bình thường làm gì, tùy tiện trong ba người phun ngụm nước miếng cũng giết sạch đống.


      Chỉ tiếc, trước mặt bọn họ chính là những cương thi có trí tuệ, mà mỗi tên đều mang mình cỗ oán niệm sâu sắc.


      Hơn nữa cấu tạo thân thể của chúng cũng rất đặc biệt, bọn chúng đều là loại vu [thần sau khi chết cam lòng sản sinh ra ‘ma’] cùng [nhân loại sau khi chết sản sinh ra ‘vong linh’] có quan hệ. Chỉ có thể khẳng định là bọn chúng khi sống cũng phải là thần.


      - Ma phó (người hầu của ma), nhiều ma phó cùng xuất như vậy, chẳng lẽ có tên ma phó nào của Satôin phá vỡ phong ấn sao?


      Gã nam tử tôii nhọn nhìn thần bí áo choàng bên cạnh.


      - Tôi cũng biết.


      Áo đen cười khổ:


      - Là ai phá vỡ phong ấn cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng là tên kia.


      - Đúng rồi, Thú thần, Vong Linh Nữ Thần đâu?


      Áo đen quay đầu với Thú thần:


      - Đối phó với ma phó Vong Linh Nữ Thần có nhiều biện pháp hơn đó.


      - Tôi cũng biết, tôi liên lạc được với ấy. Mấy ngày nay loạn quá.


      Thú thần hít hơi dài . Mấy ngày nay dùng thần niệm vẫn liên lạc được với Vong Linh Nữ Thần.


      - Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.


      Thú thần nắm chặt phủ nhìn bất tử bất diệt ma phó phía trước. Nhất thời, cảm giác vô lực từ lúc sinh ra tới giờ làm hạ phủ xuống, lấy thực lực nhị trọng lĩnh vực của cũng vượt qua ít tam trọng lĩnh vực của mấy tên khác. Nhưng mà đối mặt với vô số cương thi màu đen trước mặt làm Thần thú có cảm giác bất lực.


      Mấy tên cương thi này ngoài cái bất tử ra có gì đáng sợ, mà đáng sợ chính là tên đứng sau điều khiển đống cương thi này. Ma phó của Satôin cũng đáng sợ, đáng sợ chính là gã nam nhân kia.


      - Cao huynh đệ ạ, dù sao ngươi cũng phải tới đó nha.


      Tra Lý thầm niệm.


      Chỉ có điều đại ca Cao Lôi Hoa của chúng tôi lúc này ở đâu? Làm gì?


      A, đúng rồi, lúc này mang Bảo Bảo và Mộng Ti rửa chén. Về phần bức thư của Thú thần, à, bận quá nên Cao Lôi Hoa cũng biết mình để đâu mất tiêu rồi.


      - Đúng rồi, Nguyệt Nhị này.


      Cao Lôi Hoa mang hai đứa đứng trước phòng bếp xoay đầu với Nguyệt Nhị:


      - Nguyệt Nhị nè, con thử về nghĩ trước xem con ma thú nào con ưng ý nhé, nghĩ xong cho ba, như vậy ngày mai mình đỡ phải tìm.


      - Vâng thưa ba!


      Nguyệt Nhị mững rỡ .


      - Ha ha. Đúng rồi, con phải nhớ phải ma thú cao giai trở lên chúng tôi cần!


      Ở phía sau, Cao Lôi Hoa vọng lên. Là ma sủng của con Cao Lôi Hoa tất nhiên thể dỏm hơn so với người tôi được! Cho dù phải là siêu cấp ít ra cũng phải là cao giai!


      - Vâng! Con nhớ rồi!


      Nguyệt Nhị hưng phấn kêu to, tuy Nguyệt Nhị trưởng thành sớm, nhưng dù sao nàng vẫn là đứa , tất nhiên nàng hy vọng ma thú của mình càng mạnh càng tốt rồi. làm người ai có tâm lý so bì lẫn nhau, cho dù Học viện Ma Võ Thánh Peter cũng tránh khỏi học sinh ganh đua nhau. Nếu chính mình mang con ma thú cao giai trở về, tuyệt đối là đại kiện.


      Mặt trời xuống núi. Nguyệt Nhị nằm giường mà hưng phấn cả đêm, nàng vẫn cố nghĩ ra loại ma thú ưng ý. Mãi đến nửa đêm, Nguyệt Nhị mới ngủ thiếp .


      Sáu giờ sáng hôm sau. Bởi vì ngủ muộn nên Nguyệt Nhị có rời khỏi giường lúc sáu giờ như thường ngày được.


      - Bíp~ Bíp~ Bíp~


      Lúc này, tiếng còi trạm canh gác trong nhà Tĩnh Tâm vang lên. lâu Cao Lôi Hoa có thổi còi trạm canh gác, bởi vì mấy đứa hình thành thói quen dậy lúc sáu giờ nên Cao Lôi Hoa cũng có sử dụng nữa.


      - Bíp~


      thanh chói tôii của tiếng còi quân dụng vang lên làm Nguyệt Nhị thể ngủ được, vò đầu ngái ngủ xuống lầu. Phía sau Nguyệt Nhị là Tĩnh Tâm và Bảo Bảo cũng xuống.


      Cùng lúc đó, ở tại Thú tộc xa xôi, thành Lai Nhân cũng điểm sáu giờ.


      - Bíp~~ Bíp~~


      Tiếng còi quân doanh vang lên. Ngay sau đó là hình ảnh người con thứ hai của Cao Lôi Hoa xuất tại vị trí cao nhất thành Lai Nhân. Sau đó là màn đánh thức đám dũng sĩ Thú tộc ngủ say như chết.


      - Rời khỏi giường, điểm mấy lần rồi, mẹ nó, nghiêm! Lên tinh thần . Còn ai rời khỏi giường ? dậy được cho ngủ luôn giường !


      Nguyệt Sư điểm quân số đám dũng sĩ Thú tộc ở dưới… …


      Đồng thời, Quang Minh Thần Điện.


      - Bíp~ Bíp~ Bíp~


      Tiếng đồng hồ êm ái kêu lên, tiếp đó sau lưng cậu cả Saga là đám mục sư quang minh mặt mày sầu khổ ngái ngủ, thân là mục sư quang minh, thể chất của họ cũng chỉ tốt hơn chút so với ma pháp sư thôi… …


      Cứ như vậy, sáu giờ sáng rời khỏi giường chạy thể dục thành thói quen được hai cậu con trai của Cao Lôi Hoa truyền bá khắp đại lục~~.


      - Hà hà! Cuối cùng cũng … chạy… đến nhà.


      Sau khi chạy bộ xong, Nguyệt Nhị thở phì phò, cố gắng điều tiết hô hấp của mình. tại cần Cao Lôi Hoa cõng về nữa. Tuy nhiên cái lưng quý báu của Cao Lôi Hoa lại dành cho người đáng thương có tên là Bảo Bảo. Mấy ngày trước, Bảo Bảo bắt đầu tham gia vào đội ngũ chạy bộ buổi sáng rồi.


      Tuy Bảo Bảo rất mạnh. Thậm chí bé còn có huyết mạch Thần thú, nhưng dù sao vẫn là đứa con nít, chạy bộ mấy cây số là quá sức đối với bé. Hơn nữa người bé chân lại ngắn, kết quả cuối cùng là khuôn mặt trắng bệch nằm lưng Cao Lôi Hoa.


      - Ba ba, ngày mai tha cho con , con chạy nữa đâu.


      Khuôn mặt nhắn của Bảo Bảo cầu xin.


      - được, chạy được ăn sáng.


      Cao Lôi Hoa nghiêm túc cự tuyệt cầu của Bảo Bảo, nếu chuyện khác Cao Lôi Hoa còn có thể nhân nhượng nhưng vấn đề nguyên tắc Cao Lôi Hoa tuyệt lùi bước.


      Về đến nhà xong. Sau khi dùng sơ qua bữa sáng, Cao Lôi Hoa liền chuẩn bị cùng Nguyệt Nhị bắt đầu ma thú.


      - đây!


      Cao Lôi Hoa chuẩn bị xong liền với Tĩnh Tâm tiếng.


      Tĩnh Tâm vẫy tay tạm biệt Cao Lôi Hoa, sau đó dùng tay ra dấu cẩn thận.


      Cao Lôi Hoa gật đầu, sau đó mang Nguyệt Nhị vào khu rừng ma thú cạnh Quang Minh đế đô.


      Khu rừng ma thú.


      Sau khi yên ổn hai tháng trời, khu rừng ma thú lại nhộn nhịp lên lần nữa, đám ma thú trong khu rừng lần nữa lại được chứng kiến hình bóng của gã ma quỷ kia! cái đầu màu bạc, thân hình mảnh mai gầy yếu! Chính cái bóng người thư sinh yếu ớt đó lại là nỗi thống khổ của tất cả ma thú trong rừng. Phải biết rằng các huynh đệ ma thú chết trong tay gã đó tới mười ngàn cũng đến chín ngàn!


      Hồi mới đầu người này dường như kiếm những ma thú có giá trị dinh dưỡng (Vì vấn đề dinh dưỡng của Tĩnh Tâm), sau đó lại kiếm những ma thú có thịt ngon (Vì tăng khẩu vị cho bọn ).


      Nghe , rất nhiều loài ma thú ăn thịt sau khi thấy gã ác ma hung ác này ăn thịt ma thú khác nhận thức được việc ăn thịt là tàn nhẫn như thế nào nên từ đó từ bỏ ăn thịt, chuyển sang ăn chay.


      Tại phía tây khu rừng ma thú.


      - Đứng lại, bà nó, chạy đâu!


      Tiếng thét của gã tóc trắng vang dội khu rừng, lúc này trước mặt gã là con hổ toàn thân đen tuyền chạy trối chết. Ông ba mươi thoáng nhìn bình thường này chính là con ma thú cao giai hắc ám công kích vật lý—Cương Trảo!


      Nhưng bây giờ, con ma thú cao giai ngày thường uy phong lẫm liệt lại bị dọa cho chạy trối chết như con mèo con. Là con ma thú, mới sinh có trực giác nhạy bén nên nó liền cảm thấy gã phía sau nguy hiểm đến thế nào. Cho nên nó vừa nhìn thấy gã đó cần nghĩ ngơi gì, a lê hấp dọt! Chỉ đáng tiếc cho con ma thú tội nghiệp này, làm sao có thể là đối thủ về tốc độ của Cao Lôi Hoa.


      - Hây!


      Cao Lôi Hoa hét lớn, cả người lao nhanh lên phía trước. Tốc độ liền nhanh hơn mấy lần so với con Cương Trảo đáng thương. Sau đó, bàn tay Cao Lôi Hoa chụp ngay cái đuôi của nó xách ngược lên.


      - Thế nào, thế nào con . Dù nó hơi bị đen nhưng là con ma thú dũng mãnh, đối với ma pháp sư giỏi món cận chiến đây là con ma thú làm bạn chiến đấu rất tốt.


      Cao Lôi Hoa chỉ vào con hổ tay .


      - Cái này.


      Nguyệt Nhị ngắm nghía con vật đen tuyền này, sau khi xem trái xem phải chán chường liền lắc đầu mãnh liệt:


      - Ứ đâu, cần. Con này đen quá, ba, con thích nó.


      - cần hả. Ừ. Được rồi, con này…


      Nhìn con vật tay, :


      - Giá như ngươi có bộ lông màu trắng tốt quá.


      - Cảm tạ Sáng Thế thần, cảm tạ người cho ta bộ lông màu trắng!


      Từ lúc chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên Cương Trảo ca ngợi Sáng Thế thần vĩ đại:


      - Cảm tạ người cho con bộ lông đen tuyền!


      Và cũng là lần đầu tiên nó vì bộ lông màu đen này mà bất mãn, thậm chí còn kích động vì mình may mắn có bộ lông màu đen này.


      - A!


      Cao Lôi Hoa muốn thả nó đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, sau đó Cao Lôi Hoa vỗ vỗ mấy phát lên người con Cương Trảo, rồi chặc lưỡi đánh giá con vật:


      - Chậc chậc, suýt nữa quên mất ngươi cũng là con hổ nhỉ. Ha ha. Từ đến giờ ta cũng chưa được nếm thịt ông ba mươi, hay lắm, đem về làm món súp hổ!


      - Thằng cha Sáng Thế thần đại gian đại ác, ta nguyền rủa ngươi!


      Vừa mới ca ngợi Sáng Thế thần xong, Cương Trảo liền nguyền rủa lão lại, tuy nó biết ông ba mươi mà Cao Lôi Hoa là gì, nhưng thể phủ định, ông ba mươi chính là về nó. Vì cái gì mà lão chết bầm Sáng Thế cho mình bộ lông trắng chứ, dù bị bắt làm ma sủng còn sướng hơn là phải chết!


      - { long ngữ} Băng phong thuật!


      Cao Lôi Hoa khẽ .


      Băng nguyên tố nhanh chóng tụ tay phải Cao Lôi Hoa. Sau đó trực tiếp đóng băng toàn bộ Cương Trảo.


      - Được rồi. Mục tiêu kế tiếp!


      Cao Lôi Hoa thuận tay ném ông ba mươi, thực phẩm đông lạnh, vào nhẫn gian. Sau đó liền di chuyển, đạo lôi quang màu tím xuyên qua xuyên lại trong khu rừng ma thú.


      - Con này thế nào?


      lúc sau, tại chỗ khác trong khu rừng lại vang lên tiếng Cao Lôi Hoa.


      - , xấu quá.


      Giọng của Nguyệt Nhị ứ ừ.


      - Ừ, xấu thiệt, nhìn cũng hổng muốn ăn.


      Sau đó là bịch, con ma thú bị đá văng.


      lúc sau:


      - Con , con , con này nha?


      Giọng Cao Lôi Hoa lại vang lên.


      - Ứ đâu, con này gầy còm, hơn nữa xấu ìn à.


      Giọng Nguyệt Nhị lại vang lên.


      - Ừ, gầy quá, nhìn cũng có chút thịt nào, muốn ăn cũng được.


      Lại tiếng bịch vang lên, con ma thú vong linh cốt hệ Địa Cốt lại bị đá văng. Quả là gầy… gầy trơ xương…


      - Con này?


      - Xấu.


      Lại tiếng bịch.


      - Con này…?


      - đủ khí phách, uy mãnh.


      Lại tiếng bịch.


      Cứ như vậy. Tiếng bịch bịch vang lên cả buổi sáng.


      - Được rồi, con à. Nghỉ chút , chiều ta tìm tiếp.


      Cả buổi sáng bận rộn, Cao Lôi Hoa tìm chỗ nghỉ ngơi với Nguyệt Nhị.


      - Vâng!


      Nguyệt Nhị nghe lời, tìm gốc cổ thụ ngồi xuống.


      - Đúng rồi, con này.


      Cao Lôi Hoa thuận tay lật miếng thịt nướng, cái miếng thịt nướng đó chính là ông ba mươi đen tuyền—Cương Trảo. Vừa nướng, Cao Lôi Hoa vừa với Nguyệt Nhị:


      - Con này, nãy giờ ta cũng bắt gần như hết ma thú trong rừng này rồi mà có cái nào vừa ý con. Nhiều con ma thú như vậy, chẳng lẽ có con nào con ưng ý à?


      - Vâng. Rất khó coi.


      Nguyệt Nhị trả lời Cao Lôi Hoa.


      - Vậy con có con ma thú nào vừa ý ?


      Cao Lôi Hoa hỏi.


      - Vâng, có con.


      Nguyệt Nhị khẽ :


      - Đêm qua con nghĩ ra con.


      Coong! Đáng thương cho ông cha già này rồi.


      - Con , con con vừa ý sao sớm, bắt ba phải chạy cả buổi sáng.


      - Dạ.


      Nguyệt Nhị khẽ dạ, sau đó mỉm cười nhìn Cao Lôi Hoa:


      - Thứ nhất là ba có hỏi con. Thứ hai…


      Nguyệt Nhị cúi đầu :


      - Con nghĩ phải để ba giúp con bắt cả ngày, lâu rồi ba ở cạnh con.


      Nghe nửa câu sau của Nguyệt Nhị, lập tức Cao Lôi Hoa cảm thấy tay mình cầm miếng thịt nướng mà run lên.


      - xin lỗi Nguyệt Nhị. Là ba tốt. Lẽ ra ba phải dành thời gian ở cạnh các con nhiều hơn.


      Cao Lôi Hoa .


      - Hì, sao đâu à.


      Nguyệt Nhị lắc đầu cười:


      - Đúng rồi, ba nà. Có muốn biết con ma thú mà con ưng ?


      - Là con gì?


      Cao Lôi Hoa hỏi.


      - À, là độc giác thú đó.


      Nguyệt Nhị đắc ý cười, kỳ nàng cũng biết độc giác thú có ở đây . Mọi người ai cũng độc giác thú chỉ có ở khu rừng Tinh Linh. Nên nàng muốn Cao Lôi Hoa mang mình đến khu rừng Tinh Linh.


      - Đúng rồi, con à, độc giác thú có phải giống như con bạch mã. Bốn vó ngựa có ngọn lửa màu trắng, trán là chiếc sừng lấp lánh thủy tinh phải ?


      Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời sau đó với Nguyệt Nhị.


      - Đúng rồi, sao ba biết vậy. Hơn nữa còn miêu tả đúng phóc?


      Nguyệt Nhị hưng phấn .




      - Ặc!


      Cao Lôi Hoa chỉ chỉ lên trời.


      Nguyệt Nhị ngẩng đầu lên nhìn, miệng như chữ O. bầu trời khu rừng ma thú, con ngựa trắng tinh chạy trời, trán nó chứng minh thân phận của nó—Độc giác thú! Là siêu cấp ma thú song hệ-- Lôi hệ và quang hệ! Cây sừng của nó có thể đâm thủng vảy cự long, chú ngữ lôi hệ của nó thua kém ma pháp long ngữ! Nó là Vip Pro trong các siêu cấp ma thú!


      - Ba, là nó. Chính là nó!


      Nguyệt Nhị hưng phấn đứng dậy kêu to:


      - Mau! Mau bắt lấy nó, con muốn nó!


      - cần bắt. Nó tự xuống đây.


      Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. bầu trời, độc giác thú lấy tốc độ cực nhanh lao đến mục tiêu, mà mục tiêu đó có vẻ như là miếng thịt nướng của Cao Lôi Hoa.


      Bên kia, cách khu rừng ma thú xa.


      - Thánh thú của chúng ta đâu? đâu rồi?


      người dáng mảnh mai sốt ruột .


      - Đại nhân, hình như thánh thú vào khu rừng ma thú.


      - Mau đuổi theo!


      Người mảnh mai đó hét lớn rồi nhanh chóng chạy vào khu rừng ma thú, lưng lộ ra cây trường cung màu lục…

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 282: Tinh linh và bán tinh linh.
      Lúc này, độc giác thú trông như con chiến mã chiến trường, hùng dũng xông về phía sau Cao Lôi Hoa—thịt nướng. hổ là giống ngựa ưu tú nhất của đại lục, khí thế hung dũng dọa khối người.


      - A, ba ba, là độc giác thú.


      Nguyệt Nhị vừa nhìn thấy độc giác thú trời hưng phấn kêu to, các Tinh Linh rất thích độc giác thú phải là điều khó lý giải. Tuy tổng lực của siêu cấp độc giác thú mạnh mẽ bằng cự long nhưng đối với Tinh Linh trở thành kỵ sĩ rồng cũng vinh quang bằng việc có độc giác thú! Tộc Tinh Linh thích độc giác thú từ sâu thẳm linh hồn, cái này thể dùng lời để diển tả, giống như trong tâm hồn khắc sâu thích.


      Lại tiếp, ngay từ đầu Nguyệt Nhị bày mưu muốn Cao Lôi Hoa rừng rậm Tinh Linh để tìm độc giác thú, mà bây giờ khi nàng nhìn thấy độc giác thú toan tính nhặt cũng bị nàng vứt ! Giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có hình ảnh con độc giác thú sinh đẹp mỹ miều.


      Thế xông của độc giác thú hề giảm, trước mắt nó, Cao Lôi Hoa và Nguyệt Nhị như là khí! Trong mắt nó chỉ còn hương thơm ngào ngạt của thịt nướng! Trời mới biết nó thèm ăn thịt đến thế nào, ở Tinh Linh tộc nhiều năm như vậy nhưng miếng nó cũng được đụng vào! Bởi vì Tinh Linh tộc chỉ ăn chay.


      Cho nên, vừa nhìn thấy thịt nướng đất, độc giác thú nuốt nước miếng ừng ực. Cuối cùng, làm tư thế xinh đẹp lao xuống đớp luôn nửa con ‘Cương Trảo’. Sau đó, làm tư thế mỹ lệ lăng .


      Sau khi đớp được nửa con ‘Cương Trảo’ xong, độc giác thú đắc ý nhìn gã tóc bạc bên cạnh thịt nướng. Dù sao cũng ăn thịt người ta nướng, nó cũng phải tỏ vẻ biết điều chút chứ? Cho nên, nó quay đầu lại làm động tác với Cao Lôi Hoa, khuôn mặt ngựa dài dài của độc giác thú lộ ra—nụ cười?! Tất nhiên, mọi người có nhìn nhầm, là nụ cười! Phải biết rằng độc giác thú là siêu cấp ma thú, hơn nữa là ma thú có trí tuệ thua nhân loại. Chẳng qua là mỉm cười thôi mà. Chút lòng thành thôi. (D/g: mịa, mặt ngựa lúc nào chả giống cười).


      - Ba ba!


      Thấy độc giác thú bay lên trời nhưng Cao Lôi Hoa vẫn còn đứng đì ra đấy. Nguyệt Nhị nóng vội kêu.


      - Khà khà.


      Thấy độc giác thú cười, Cao Lôi Hoa cũng nở nụ cười.


      Vừa nhìn thấy nụ cười của Cao Lôi Hoa, bản năng thánh thú của độc giác thú trỗi dậy, lập tức tăng tốc dọt lẹ. về tốc độ nó đầy đủ tự tin! Bởi vì nó phải là độc giác thú bình thường, nó là thánh thú bậc tám! Tất nhiên, là siêu cấp ma thú bậc tám siêu việt trở thành thánh thú.


      Hơn nữa nó lại biết cả lôi hệ và quang hệ, mà cả hai hệ đó đều có tốc độ rất nhanh, cho nên ở đại lục, tốc độ của nó là nhanh nhất. Bởi vì tốc độ nó nhanh nhất nên Tinh Linh thần mới tuyển nó làm thú cưỡi mà.


      Chỉ có điều ngày hôm nay tự tin của độc giác thú bị đập bẹp, trước mặt Cao Lôi Hoa mà dám đua xe sao? Đừng có múa rìu qua mặt Lỗ Ban, chết đứng qua mặt Từ Hải, đẻ con qua mặt Âu Cơ chứ!


      Lúc độc giác thú tăng tốc trong nháy mắt Cao Lôi Hoa cũng di chuyển! Nhanh, tốc độ của Cao Lôi Hoa rất nhanh! Nhanh đến nỗi độc giác thú thấy được cái tàn ảnh của Cao Lôi Hoa chứ đừng đến bóng dáng!


      - Ở đâu?


      Độc giác thú nhìn xung quanh, nhưng hề thấy bóng dáng gã tóc bạc đâu:


      - Sao có thể như vậy được, ở đâu vậy?


      - Nè, tiểu bạch mã. Ngươi tìm ta sao?


      Giọng của Cao Lôi Hoa chợt vang lên sau ót của độc giác thú. Sau đó độc giác thú cảm thấy người mình bị trầm xuống, hình như có người ngồi lên khóa chặt lưng nó. Bàn tay cường tráng của gã giữ chặt cổ nó.


      - Tốc độ của ngươi rất khá.


      Cao Lôi Hoa cười với độc giác thú. Cao Lôi Hoa cũng sợ độc giác thú hiểu mình gì, thân là siêu cấp ma thú tự nhiên có thể hiểu được tiếng nhân loại.


      Chẳng qua tốc độ của con độc giác thú này nhanh, trừ Chiến thần ra, tốc độ của nó là nhanh nhất từ lúc Cao Lôi Hoa ở đại lục này.


      - Hí~~


      Tay Cao Lôi Hoa bóp chặt cổ khiến nó thể há mồm kêu to được, chỉ có thể hí . Nó hí lên tỏ vẻ bất mãn, là thú cưỡi của Tinh Linh thần, nó cũng có tôn nghiêm, trừ chủ nhân ra nó cho phép kẻ khác cưỡi lên nó!


      Vì thế, độc giác thú liền lộng vó chạy dựng đứng tăng tốc, làm liên tiếp mấy động tác đảo, lộn, xoay, giật, chấn… ý đồ hất Cao Lôi Hoa ra khỏi lưng.


      - Ha ha, tồi lắm! Chỉ có điều nếu ngươi bị vật siêu nặng đè lên, biết ngươi còn chạy nhanh được ?


      Cao Lôi Hoa cười ha hả với độc giác thú.


      - Hí~ hí!


      Độc giác thú khinh thường thở phì phì ra mũi, đừng nhìn thấy dáng vẻ nó bé, nhưng nó là thánh thú. Nó có thể tải trọng được hai con cự long khổng lồ như thường!


      Dường như Cao Lôi Hoa thấy vẻ khinh thường của độc giác thú, liền nở nụ cười, rồi, siêu nặng tất nhiên phải là vật nặng bình thường!


      - Cổ vũ kỹ.


      Giọng của Cao Lôi Hoa lại vang bên tai độc giác thú:


      - Thiên cân trụy!


      Võ công thiên cân trụy tất nhiên được Cao Lôi Hoa cải biến!


      Cao Lôi Hoa vừa quát xong thánh thú độc giác thú cảm thấy Cao Lôi Hoa lưng nặng hẳn lên! Chỉ trong chốc lát, trọng lượng của Cao Lôi Hoa chỉ có thể là khinh khủng! tại, độc giác thú cảm thấy như mang lưng con cự long khổng lồ!


      - A!


      Bất thình lình bị đè nặng, độc giác thú thở nổi, nó há to miệng kêu tiếng làm miếng thịt rớt xuống.


      - !


      ngờ độc giác thú lại tiếng người. Kêu lên tiếng, liền lao theo miếng thịt nướng bị rớt xuống dưới.


      - tìm thấy thưa đại nhân. Thánh thú !


      Ở đằng xa, vài bóng người tới rừng rậm ma thú, từ xa xa, các nàng thấy được thánh thú độc giác thú rớt rụng xuống như trái mít.


      - Sao lại thế này? Thánh thú vì sao lại rơi xuống?


      Thủ lĩnh Tinh Linh tộc kêu to.


      - Đại nhân, hình như lưng thánh thú có người!


      Ở cạnh nàng, người cẩn thận nhìn rồi .


      - thể như vậy được, ngoại trừ thần của chúng ta, thánh thú sao lại cho người khác cưỡi lên lưng chứ?


      Vị thủ lĩnh kia .


      - Ta cũng biết thưa đại nhân. Tuy nhiên hình như thánh thú có vẻ tình nguyện, bởi vì thánh thú giãy dụa.


      Người nọ lại lên tiếng.


      - thể tha thứ!


      Vị thủ lĩnh kiều quát lớn. Nhanh chóng lấy trường cung ngọc bích sau lưng:


      - Tinh Linh chi mâu, mở!


      Nàng hét to, sau đó đôi mắt của nàng biến thành màu bạc.


      - 1/2 Tinh Linh Thần chi cung.


      Ngay khi cầm trường cung xanh ngọc lên tay liền rút ba mũi tên ma pháp màu xanh lục lắp vào cung bắn lên trời.


      Rút cung, khai cung, bắn tên! loạt động tác như nước chảy mây trôi được nàng hoàn thành.


      Phăng phăng phăng! Cùng với thanh do dây cung rung mặt đất cũng rung chuyển! Tuy ba mũi tên cùng bắn ra lúc nhưng uy lực của nó hề giảm bớt, đây là tuyệt kỹ của Tinh Linh tộc—Tam tinh truy nguyệt.


      Ba đạo ánh sáng màu lục bén nhọn bay về phía Cao Lôi Hoa. Tốc độ rớt xuống của độc giác thú quá nhanh nên nếu những mũi tên này bay theo lộ tuyến rớt xuống bắn trúng Cao Lôi Hoa. Nhưng làm người ta kinh ngạc là ba mũi tên này như có rada định vị nhè Cao Lôi Hoa bay đến.


      Hóa ra, mũi tên của Tinh Linh tộc bắn ra có tác dụng tự động truy đuổi đối thủ! Đây cũng là lý do Tinh Linh tộc bách phát bách trúng.


      Ba đạo ánh sáng lục nhè vào Cao Lôi Hoa, ngồi lưng độc giác thú, tai phải Cao Lôi Hoa khẽ nhúc nhích, thanh xé gió của ba mũi tên vang trong tai .


      Cao Lôi Hoa quay đầu liền thấy ba mũi tên theo hình chữ ‘phẩm’ bắn về . ( mũi ở phía trước, hai mũi bay hai bên đằng sau)


      - Hừ!


      Nhìn thấy ba mũi tên, Cao Lôi Hoa hừ lạnh. Chỉ thấy giơ tay phải lên, ngờ dùng bàn tay chụp lấy ba mũi tên!


      Cầm ba mũi tên lên, khẽ dùng sức xiết. Ba mũi tên liền kêu bụp, biến thành nguyên tố tinh thuần trong khí.


      - Điều này sao có thể?!


      Thấy Cao Lôi Hoa nhàng hủy tên của mình, vị nữ thủ lĩnh sửng sốt.


      Sau khi hủy ba mũi tên xong, Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn về hướng bắn tên, sau đó phát mấy bóng người che đầu chạy từ rìa rừng rậm ma thú vào. Trong đội ngũ có tên cầm cây trường cung dài. Khỏi cũng biết, ba mũi tên vừa rồi là do tên này bắn.


      - Ba, chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì à!


      Lúc này, Nguyệt Nhị cũng chạy lại gần. Vừa rồi, từ xa, Nguyệt Nhị thấy ba ánh lục quang nhọn hoắc bay về phía Cao Lôi Hoa, vì vậy nàng vội vàng chạy về phía Cao Lôi Hoa và độc giác thú rớt xuống.


      - Ôi, Tinh Linh thần tại thượng.


      Lúc này, nằm dưới Cao Lôi Hoa là độc giác thú bỗng kêu lên, sau đó nó há mồm ăn miếng thịt ở dưới. Tất cả những chuyện vừa rồi nó cũng chẳng thèm để trong lòng, giờ trong mắt nó thứ hấp dẫn nhất, mê muội nhất là miếng thịt nướng này.


      Đớp được miếng thịt nướng, độc giác thú cũng vội bay lên trời mà đứng vững đất. phải nó muốn bay mà vừa rồi Cao Lôi Hoa bày ra bản lĩnh hóa nặng khiến độc giác thú có chút cố kỵ. Nó thầm nghĩ vừa rồi gã tóc bạc kia mà tăng sức nặng thành ba con cự long bị rớt xuống đất chết toi.


      Tuy hạ xuống đất rồi nhưng nó vẫn táo bạo, mũi thở phì phì tỏ vẻ phẫn nộ với gã ngồi lưng mình!


      - Ba, ba sao chứ!


      Nguyệt Nhị chạy đến bên Cao Lôi Hoa khẩn trương hỏi han, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của Nguyệt Nhị lập tức bị độc giác thú dưới chân Cao Lôi Hoa hấp dẫn, sau đó cẩn thận vuốt ve lông độc giác thú.


      Khi bàn tay bé của Nguyệt Nhị chạm vào mình, chút cuồng bạo của độc giác thú bỗng tan biến.


      Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn độc giác thú dưới người, vừa rồi còn hung hăng lắm mà, sao đột nhiên im lặng thế?


      Lúc Cao Lôi Hoa nhìn độc giác thú phát đôi mắt xanh biếc của nó chăm chú nhìn Nguyệt Nhị.


      Cao Lôi Hoa dõi theo ánh mắt của nó phát mục tiêu là ‘ngực của Nguyệt Nhị’?!


      Bốp! Thấy con thú này nhìn thứ nên nhìn này. Cao Lôi Hoa hề do dự chưởng cái lên đầu nó. Đồ khốn, đậu hũ của con ông mà cũng dám ăn. Mày chán sống rồi à?!


      Độc giác thú cúi đầu tỏ vẻ oan ức, cái này đâu trách nó được! Tinh Linh tộc mỹ nữ như nấm sau cơn mưa, mặt mũi của họ rất đẹp. Nhưng mà mỹ nữ Tinh Linh tộc có cái khuyết điểm- vóc dáng hơi .


      Hơi thôi, nhưng từ đầu đến cuối đều , đến cái ngực cũng như cái màn hình phẳng.


      có ngực mỹ nữ có thể coi là mỹ nữ sao? Đương nhiên !! Cho nên khi độc giác thú thấy được quả bưởi của Nguyệt Nhị liền ngây ngất con gà tây.. …


      - Tên đáng chết kia, nhanh lăn từ người thánh thú của chúng ta xuống đây!


      Đúng lúc này, từ xa, mấy bóng người nhanh chóng lại gần chỗ Cao Lôi Hoa. Các nàng vừa chạy vừa gầm lên với Cao Lôi Hoa.


      Đợi các nàng lại gần, Cao Lôi Hoa với Nguyệt Nhị liền thấy hình dáng các nàng.


      - Tinh Linh?


      Cao Lôi Hoa nghi hoặc kêu, người tới có cái tai nhọn hoắc, mặt đẹp, người thon dài, hơn nữa nhìn các nàng chạy trong rừng rậm cách rất linh hoạt tự nhiên. Đúng là trong sáu chủng tộc truyền kỳ của đại lục,Tinh Linh tộc, hóa thân của xinh đẹp.


      Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn con của mình, từ lúc đến đại lục này, chưa từng thấy qua tộc người Tinh Linh, hồi ở Trái Đất coi phim cũng nhìn thấy loại sinh vật Tinh Linh này, trong ấn tượng mơ hồ của mình Cao Lôi Hoa cũng chỉ biết sơ sơ về tộc Tinh Linh là cái lỗ tai dài. Cho nên vẫn cứ cho rằng con mình là tộc Tinh Linh chính hiệu.


      Nhưng tại, cái lỗ tai của con Nguyệt Nhị so với mấy tên trong Tinh Linh tộc vẫn còn ngắn hơn chút.


      - Tinh Linh tộc?


      Nguyệt Nhị cũng nghi hoặc nhìn mấy người Tinh Linh trước mặt.


      - Bán Tinh Linh?


      Đồng thời, vài người trong Tinh Linh tộc nhìn chằm chằm vào Nguyệt Nhị.


      - Trời à! Con bán Tinh Linh ghê tởm này, ngươi có tư cách chạm vào thánh thú của chúng ta!


      Lúc này, ba người trong đội ngũ Tinh Linh nhanh chóng cầm trường cung nhắm vào Nguyệt Nhị. Bán Tinh Linh, là hậu duệ của Tinh Linh và chủng tộc khác, là huyết thống tinh thuần của Tinh Linh, đối với tộc Tinh Linh đó là nhơ nhớp, được phép sống trong rừng rậm Tinh Linh, đồng thời càng có tư cách đụng vào thánh thú độc giác thú.


      Thánh thú độc giác thú tượng trưng cho thuần khiết, Tinh Linh thuần khiết có tư cách chạm vào thánh thú.


      - Lỵ, ba người nhóm chuyên kích động.


      Lúc này, vị thủ lĩnh Tinh Linh trách . Sau đó, ba Tinh Linh bất mãn thu trường cung lại.


      - Ha ha.


      Cao Lôi Hoa nở nụ cười với thủ lĩnh Tinh Linh, vừa rồi nếu phải vị thủ lĩnh Tinh Linh này trong tộc Tinh Linh lại ít hơn ba thành viên rồi… …


      Hồ nữ mỹ lệ, miêu nữ mị, thiếu nữ Tinh Linh ngây thơ, giọng ca tuyệt vời của mỹ nhân ngư sân khấu, tại thế giới đàn ông, đàn bà chính là sức sống thể thiếu được…

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 283: Tiểu tinh linh Lỵ Nhi.
      Kỳ vị nữ thủ lĩnh này cũng muốn cho bán Tinh Linh chạm vào thánh thú độc giác thú đâu, nhưng mà khi nãy gã nam nhân ngồi thánh thú biểu ra thực lực khiến nàng dám manh động.


      Vừa rồi gã nam nhân này chỉ dựa vào đôi bàn tay chụp được ba mũi tên mà nàng toàn lực bắn ra, thực lực như vậy cho dù là đệ nhất cao thủ của Tinh Linh tộc, thánh cấp đỉnh phong băng hệ Tiễn Thánh tam trưởng lão cũng làm được! Thực lực của gã nam nhân này vượt quá sức tưởng tượng của nàng!


      - Nhân loại tôn kính, cường giả trong nhân loại càng đáng cho chúng tôi tôn kính.


      Thủ lĩnh Tinh Linh bày ra tư thế thông dụng đại lục tỏ vẻ sùng bái cường giả, ở đại lục vốn cường giả vi tôn, bất kể xuất thân từ chủng tộc gì nữa khi là cường giả đều nhận được tôn kính, cho dù đó có là kẻ thù của mình.


      - Ha ha.


      Cao Lôi Hoa cười ha hả , cứ ngồi nhìn mấy vị Tinh Linh này. Chỉ có điều làm vậy lại khiến cho nàng thủ lĩnh Tinh Linh đoán được ý tứ của Cao Lôi Hoa, nên cũng biết gì với Cao Lôi Hoa cho tốt.


      - Thực xin lỗi, cường giả tôn kính, xin lỗi vì mạo muội vừa rồi của chúng tôi.


      nàng thủ lĩnh Tinh Linh cũng đến nỗi ngốc, cho dù tình hình có chút thích hợp nhưng nàng vẫn hề hoang mang chuyện với Cao Lôi Hoa:


      - Xin hỏi cường giả vĩ đại, tên của ngài là gì?


      - Cao Lôi Hoa.


      Cao Lôi Hoa thản nhiên trả lời, dù sao tại đối phương có vẻ lễ phép.


      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa tôn kính.


      Thủ lĩnh Tinh Linh với Cao Lôi Hoa:


      - Là thế này, con độc giác thú mà ngài ngồi , vốn là thánh thú của Tinh Linh tộc chúng tôi. Cho nên, ngài có thể vui lòng trả nó lại cho chúng tôi ? Thánh thú rất quan trọng đối với tộc Tinh Linh chúng tôi.


      - Thánh thú Tinh Linh tộc?


      Cao Lôi Hoa nhìn độc giác thú ở dưới, sau đó ngẩng đầu nhìn mấy nàng Tinh Linh cách khinh miệt, mấy ả này tưởng con độc giác thú này là thánh thú của mấy ả ta ngoan ngoãn giao lại à? Đây là cái logic gì chứ?! Cao Lôi Hoa khổ lên khổ xuống mới quơ được con độc giác thú, ngu sao trao ra cách đơn giản như vậy?


      Nghĩ đến đây, Cao Lôi Hoa cúi đầu nhìn sang con Nguyệt Nhị của mình. Trong ánh mắt của Nguyệt Nhị, Cao Lôi Hoa thấy vui sướng khi nhìn độc giác thú, cần cũng biết Nguyệt Nhị thích con độc giác thú này rồi. Nhìn thấy Nguyệt Nhị như vậy, Cao Lôi Hoa hạ quyết tâm. Cho dù con độc giác thú này có là thánh thú của Tinh Linh tộc sao? Đồ mà con thích, cho dù là thánh thú của Tinh Linh tộc, cũng giành con thánh thú này cho bằng được.


      Hơn nữa, con độc giác thú này là do chính tay bắt. cũng có nghĩa vụ chỉ vì vài câu của mấy ả Tinh Linh mà đem con độc giác thú này cho mấy ả.


      - Ngại quá. Con độc giác thú này thể đưa cho các được.


      Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lạnh nhạt :


      - Hơn nữa, các con độc giác thú này là thánh thú của Tinh Linh tộc là thánh thú của các ngươi sao? Phải biết rằng con độc giác thú này là do ta tốn rất nhiều công sức để bắt, chỉ vì câu đây là thánh thú của Tinh Linh tộc của các mà muốn ta dâng con độc giác thú này sao, hình như có phần thỏa đáng a.


      Cao Lôi Hoa cười :


      - Phải biết rằng con độc giác thú giống như con chó con mèo, nó là thú cưỡi chỉ xếp hạng sau cự long.


      - Ngươi cưỡng từ đoạt lý!


      Tinh Linh trong nhóm bước ra lớn tiếng :


      - Tất cả mọi người đại lục đều biết tộc người Tinh Linh chúng tôi dối! Chúng tôi con độc giác thú này là thánh thú của tộc chúng tôi tức là thánh thú của tộc chúng tôi. Chỉ có nhân loại các ngươi mới dối, con người đê tiện kia, còn trả độc giác thú cho chúng tôi!


      Tinh Linh tộc bởi vì khép kín với thế gian cho nên cử xử trong giao tiếp được tốt cho lắm. Ví dụ như vị Tinh Linh này, vừa khiến Cao Lôi Hoa khó chịu liền!


      Phải biết rằng Cao Lôi Hoa cực khổ mới tóm được con độc giác thú này, các nàng chạy đến gặp Cao Lôi Hoa vì con độc giác thú này, hơn nữa còn muốn Cao Lôi Hoa trả lại cho các nàng. vậy ăn lại hề khách khí, Cao Lôi Hoa sao có thể chịu được cơn tức này?


      - Ngại ghê.


      Cao Lôi Hoa hừ lạnh:


      - Ta đến từ đại dương vốn xa lục địa (dân đường đất quen đường nhựa), đối với tình lục địa ta có quen thuộc. Hơn nữa, đối với việc Tinh Linh tộc có dối hay ta cũng biết chút nào. Hơn nữa…


      Cao Lôi Hoa cúi xuống, đôi mắt đen nhìn thẳng vị Tinh Linh vừa :


      - Xin chú ý ngôn từ của ngươi.


      Vị Tinh Linh vừa bị Cao Lôi Hoa nhìn liền tự chủ lui ra sau vài bước.


      Lúc này, nữ thủ lĩnh nhíu mày, nhìn điệu bộ gã cường giả trước mặt có vẻ gã muốn trả thánh thú rồi. Kỳ , nàng cũng lấy làm lạ khi vì bình thường thánh thú ‘hí hí điên cuồng’ vậy mà giờ ôn nhu như con dê vô hại.


      - Độc giác thú này ràng là thánh thú của tộc ta!


      Vị Tinh Linh kia bị ánh mắt của Cao Lôi Hoa dọa sợ nhưng vẫn cam lòng kêu lên.


      - xin lỗi, nếu có gì để chứng minh con độc giác thú này là của các ngươi, ta trả nó cho các ngươi.


      Cao Lôi Hoa , tuy vài ngày nữa phải đến Tinh Linh tộc xin nước suối sinh mạng. Nhưng chuyện gì ra chuyện đó. Bây giờ Cao Lôi Hoa cũng muốn trả con độc giác thú, lấy tính cách của Cao Lôi Hoa Cao Lôi Hoa vì nước suối sinh mạng mà nhượng bộ mấy nàng Tinh Linh trước mặt.


      Nhìn thái độ kiên quyết của Cao Lôi Hoa, nữ thủ lĩnh sốt ruột. Lần này ra ngoài, thánh thú quan hệ đến sống còn của Tinh Linh tộc các nàng, nếu có gì sai lầm, nàng gánh nổi.


      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, xin ngươi trả lại độc giác thú cho chúng tôi.


      Nữ thủ lĩnh với vẻ lo lắng:


      - Nếu tiên sinh nhất định phải có độc giác thú. Chờ sau khi về đến rừng rậm Tinh Linh, chúng tôi cấp cho ngươi cơ hội có độc giác thú. Chỉ là tại thánh thú quan hệ đến vấn đề sống còn của Tinh Linh tộc chúng tôi. Xin ngươi trả độc giác thú cho chúng tôi.


      Nữ thủ lĩnh Tinh Linh có phần bất đắc dĩ, vừa rồi Cao Lôi Hoa thể ra chút lực lượng đủ cho nàng biết cả nhóm nàng hợp lại cũng làm được gì Cao Lôi Hoa. Cuối cùng nàng chỉ có thể dùng tình dùng lý.


      Nếu Cao Lôi Hoa đáp ứng, nàng chỉ có thể lấy cái chết ra tạ tội. Vì khi đó nàng là tội nhân của cả Tinh Linh tộc.


      Nghe nữ thủ lĩnh Tinh Linh trình bày xong, Cao Lôi Hoa nhíu mày, sau đó đưa mắt nhìn nàng này cẩn thận. Xem điệu bộ có lẽ cũng dối. Chẳng lẽ con độc giác thú này là thánh thú của mấy nàng? Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. Đồng thời khẽ nhìn sang Nguyệt Nhị bên cạnh.


      Nguyệt Nhị cũng nhìn ánh mắt của Cao Lôi Hoa, ý tứ của Cao Lôi Hoa rất ràng, nếu Nguyệt Nhị thích con độc giác thú này Cao Lôi Hoa giữ con độc giác thú lại.


      - Ôi!


      Nguyệt Nhị thở dài. Cuối cùng rời ánh mắt lưu luyến khỏi độc giác thú. Rồi gật đầu, phải biết rằng việc lần này liên quan đến vấn đề sống còn của Tinh Linh tộc. Nguyệt Nhị thể lưu con độc giác thú này lại được.


      - A.


      Cao Lôi Hoa nở nụ cười vì Nguyệt Nhị. Tuy Nguyệt Nhị thích con độc giác thú này Cao Lôi Hoa bé mà giữ lại. Nhưng khi đó hơi thất vọng vì Nguyệt Nhị. tại biểu của Nguyệt Nhị khiến Cao Lôi Hoa rất vui vẻ.


      - Được rồi.


      Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn mấy nàng Tinh Linh cười :


      - Nếu độc giác thú là của các ta trả nó lại cho các .


      xong, Cao Lôi Hoa nhảy xuống khỏi người độc giác thú:


      - Chỉ có điều, biết Tinh Linh tộc xảy ra chuyện gì vậy? Nếu Tinh Linh tộc xảy ra chuyện, sao các lại đến đây làm gì? Nếu có thể, ta giúp các chút. Dù sao ta cũng sống ở Quang Minh đế đô thời gian.


      Cao Lôi Hoa cười .


      Lúc thấy Cao Lôi Hoa nhảy xuống, cả nhóm Tinh Linh thở dài nhõm.Nữ thủ lĩnh buông lỏng thanh đoản kiếm trong tay, vừa rồi nếu Cao Lôi Hoa đồng ý trả độc giác thú lại nàng chỉ có thể tự tử tạ tội.


      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, Tinh Linh tộc bị tập kích. Là những kẻ phản bội.


      Nữ thủ lĩnh hít hơi dài:


      - Phản bội giả Huyết Tinh Linh. Bọn chúng là chi nhánh quân đội hèn nhát lúc đại chiến Thần Ma thượng cổ. Bởi vì hèn nhát của chúng, vào thời điểm quan trọng nhất của chiến dịch, bọn chúng phản bội lại đồng đội mình, đào ngũ khỏi chiến trường. Do đó bọn chúng bị những chiến sĩ nguyền rủa trở thành phản bội giả Huyết Tinh Linh. Bọn chúng là quân đội bị nguyền rủa. Linh hồn của chúng bị Satan khống chế nên bất tử bất diệt, giờ bọn chúng phát động tấn công Tinh Linh tộc chúng tôi. khi đối mặt bọn chúng, ma pháp sinh mạng của chúng tôi có hiệu quả. Chúng tôi thể ngăn cản được thế công của bọn chúng, rừng rậm Tinh Linh bị hủy diệt.


      - Satan?


      Cao Lôi Hoa nhíu mày, sao lại quan hệ đến người này?


      - Tất nhiên, phải chúng muốn tấn công tộc chúng tôi làm gì.


      Nữ thủ lĩnh Tinh Linh cười khổ:


      - Cho nên bây giờ chúng tôi phải đến Quang Minh Thần Điện của Quang Minh đế quốc. Chúng tôi dắt thánh thú độc giác thú đến Quang Minh Thần Điện là vì có thể hy vọng Quang Minh Thần Điện trợ giúp chúng tôi. Huyết Tinh Linh là sinh vật dạng vong linh, ma pháp quang hệ là khắc tinh của chúng.


      - Quang Minh Thần Điện?


      Cao Lôi Hoa nhíu mày cười ha hả. Bởi vì thằng con Saga của là lão bản ở đó… …


      Tầm chiều, Cao Lôi Hoa mang Nguyệt Nhị tới rừng rậm Tinh Linh. Phía sau đội ngũ các Tinh Linh.


      Lúc này Nguyệt Nhị vui vẻ ngồi lưng độc giác thú, mà kỳ lạ, độc giác thú cũng ngoan ngoãn theo Cao Lôi Hoa.


      Tất cả vì thịt ngon! Độc giác thú thầm nghĩ………


      Vì các gì Cao Lôi Hoa và nhóm Tinh Linh lại tới rừng rậm Tinh Linh? Phải quay lại lúc trưa, khi đó Cao Lôi Hoa mang nhóm Tinh Linh này đến Quang Minh Thần Điện gặp Saga.


      Kết quả là tại Quang Minh Thần Điện, đứa con Saga của Cao Lôi Hoa trả lời cho biết là Quang Minh Thần Điện thể cho nhân thủ nào cả. Đồng thời Saga còn oán giận nỗi lòng chất chứa với Cao Lôi Hoa, Cao Lôi Hoa cho nó cái vị trí tệ mạt. Giáo Hoàng Quang Minh nghe có vẻ kêu lắm, nhưng Saga vừa lên ngôi lâu trong đế đô liên tiếp xuất vong linh. May mà có Huyết kỵ tướng Ca Đức giúp đỡ, còn có Thánh nữ Bích Lệ Ti hiệp trợ. Mới miễn cưỡng giải quyết đống vong linh này. Chỉ có điều cứ như vậy Quang Minh Thần Điện có dư người trợ giúp cho Tinh Linh tộc.


      Cuối cùng sau khi nghe Saga lải nhải xong. Rốt cuộc Cao Lôi Hoa đáp ứng lời thỉnh cầu trợ giúp của Tinh Linh tộc.


      Nhìn Saga, Cao Lôi Hoa lắc đầu. Thằng này mới lên vị trí Giáo Hoàng lâu liền lợi dụng ông ba của nó liền. Tuy nhiên sớm muộn gì cũng phải rừng rậm Tinh Linh, Cao Lôi Hoa cũng thèm chấp con nít. Lần này tiện thể mang ít nước suối sinh mạng về giúp Tĩnh Tâm có thể chuyện luôn.


      Cả nhóm Tĩnh Tâm đều nghi hoặc:


      - Dựa vào mình Cao Lôi Hoa có thể làm được cái gì?


      Nhưng cuối cùng ai ra. Dù sao lúc ban đầu Cao Lôi Hoa cũng thể chút thực lực rồi.




      Chuẩn bị tốt xong, Cao Lôi Hoa liền mang đám Tinh Linh này xuất phát. Chỉ có điều lần này ra ngoài, rút kinh nghiệm xương máu mấy lần trước, Cao Lôi Hoa để lại cho Tĩnh Tâm cái nhẫn. Trong nhẫn chứa ‘sát trạc giả’—Lôi hệ Kiếm Thánh Tiểu Hắc. Tránh vụ Ngô Thiên lần trước, Cao Lôi Hoa còn để mười Huyết kỵ sĩ thầm bảo vệ Tĩnh Tâm. Bởi vì lần này rừng rậm Tinh Linh biết bao lâu mới về.


      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, trước khi quay về rừng rậm Tinh Linh, chúng tôi phải tiếp công chúa .


      Nữ thủ lĩnh tên Anna với Cao Lôi Hoa:


      - Lúc chúng tôi đến Quang Minh đế quốc, thánh thú tách khỏi chúng tôi. Thế là cả nhóm chia làm hai đội, đội cùng công chúa tiếp tục đứng ở đây đợi chúng tôi. Mà chúng tôi tìm thánh thú.


      Nữ thủ lĩnh Anna với Cao Lôi Hoa.


      - Ồ, ra thế.


      Cao Lôi Hoa lên tiếng:


      - Phiền dẫn đường vậy.


      - Vâng.


      Anna đáp. Đây là tôn kính của nàng dánh cho cường giả.


      Dưới dẫn đường của Anna, Cao Lôi Hoa đến chỗ quen thuộc—bến cảnh phồn vinh duy nhất của Quang Minh đế quốc! Đây cũng chính là địa phương Cao Lôi Hoa chân chính khởi đầu ở dị giới.


      Đây là nơi đầu tiên mà Tĩnh Tâm mang đứa cùng rời hoang đảo đến. Nhìn thấy nơi này, Cao Lôi Hoa bùi ngùi xúc động. Đồng thời thầm nghĩ cuộc đời biến hóa khôn lường.


      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, mời ở trong này.


      Thủ lĩnh đội Tinh Linh Anna mang Cao Lôi Hoa tới tòa tiểu **** đơn sơ cạnh bến tàu.


      - Ta lên gọi công chúa xuống, mời tiên sinh Cao Lôi Hoa ở đây chờ lát.


      Anna với Cao Lôi Hoa.


      - Thoải mái .


      Cao Lôi Hoa gật đầu cười .


      Anna gật gật đầu, sau đó lên lầu.


      lâu sau, Anna xuống, đồng thời dắt theo bé Tinh Linh khác.


      - Người khỏe, cường giả tôn kính tiên sinh Cao Lôi Hoa.


      bé kia hình như có vẻ già dặn trước tuổi, sau khi xuống lầu liền cười chào Cao Lôi Hoa.


      Oanh! Cao Lôi Hoa nhìn thấy bé liền run lên, sau đó vội dụi mắt nhìn cẩn thận lần nữa:


      - Lỵ Nhi?


      Cao Lôi Hoa hỏi thử.


      - Tiên sinh, người biết tên ta sao?


      Vị tiểu công chúa của Tinh Linh tộc nở nụ cười ngọt như đường…

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 284: Xác khô biển.
      - Ngượng quá, ta nhận nhầm người. Tiểu công chúa, làm ta nhớ tới người.


      Cao Lôi Hoa cười với tiểu công chúa.


      Giống người? Ánh mặt tiểu công chúa nghi hoặc nhìn nam nhân tóc bạc này,nếu giống người sao đến tên ta cũng biết? Tiểu công chúa cẩn thận suy xét nam nhân trước mặt, đồng thời hoài nghi nam nhân này có superman như Anna ? Dù sao tiểu công chúa cũng cảm thấy Cao Lôi Hoa có cảm giác cường giả gì cả.


      Kỳ trách tiểu công chúa được, phải biết rằng Cao Lôi Hoa đạt tới cảnh giới ‘phản bác quy chân’, tại nếu Cao Lôi Hoa biểu lộ thực lực của ra người khác thể cảm nhận được thực lực của . cho nên tiểu công chúa nhìn ra thực lực của Cao Lôi Hoa là bình thường, nếu nhìn ra mới là quái vật.


      - A.


      Cao Lôi Hoa tiếp tục bộ mặt cười vô hại. Vừa rồi trong ánh mắt của chợt lóe lên tia rung động, nhưng nhanh chóng bị che dấu. Nhìn thấy tiểu công chúa, Cao Lôi Hoa khẽ thở dài. tiểu công chúa rất giống người Cao Lôi Hoa quen.


      Lỵ Nhi, bé đáng . Đó là tiểu nương Trái Đất, con của Vũ Hinh, lúc nào cũng quấn quýt bên Cao Lôi Hoa đòi kể chuyện cổ tích.


      biết có phải Sáng Thế Thần trêu đùa , mà tiểu công chúa và Lỵ Nhi có khuôn mặt giống nhau y đúc. Giống nhau cả ánh mắt ngây thơ vô số tội. Nhất là nụ cười ngây ngô đáng . Nếu phải được nhắc trước về tiểu công chúa này và cái lỗ tai dài lên chủng tộc của Cao Lôi Hoa nghĩ đến việc Lỵ Nhi đóng giả tiểu công chúa rồi. Nhìn tiểu công chúa, Cao Lôi Hoa có cảm giác bồi hồi xúc động.


      - Ta và bạn cũ của tiên sinh Cao Lôi Hoa rất giống nhau sao?


      Tiểu công chúa cười với Cao Lôi Hoa, hiển nhiên tiểu công chúa muốn siết chặt quan hệ với Cao Lôi Hoa.


      - À.


      Cao Lôi Hoa khẽ đưa tay ra, định xoa đầu bé. Nhưng giơ nửa chừng chợt thấy sắc mặt đám Tinh Linh phía sau bé khẩn trương.


      - Ha ha.


      Nhìn ánh mắt của cả nhóm Tinh Linh, Cao Lôi Hoa cười khổ thu tay về.


      Lúc này, ánh mắt tiểu công chúa đáng nhìn tay Cao Lôi Hoa. Vừa rồi, nam nhân này định xoa đầu mình sao? Xoa đầu mình, cho tới giờ chưa có ai làm thế với nàng. Ngay cả mẹ nàng cũng chưa từng có động tác vô cùng thân thiết như vậy, nàng chỉ nhìn thấy cha mẹ của những đứa trẻ trong tộc xoa đầu chúng thôi.


      Cao Lôi Hoa thu tay về, khí liền có phần cứng ngắc.


      Thấy bầu khí thoải mái, nữ thủ lĩnh Anna vội vàng phá vỡ:


      - Đúng rồi, tiên sinh Cao Lôi Hoa. Giờ chúng ta thế nào? tại rừng rậm Tinh Linh của chúng ta trong nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng tới đó chứ?


      - Ờ, được rồi.


      Cao Lôi Hoa gật đầu.


      - Ba.


      Đứng cạnh Cao Lôi Hoa, Nguyệt Nhị nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. Vừa rồi Cao Lôi Hoa có vẻ hơi phấn khích, tuy che giấu nhanh nhưng Nguyệt Nhị vẫn cảm thấy rung động trong ánh mắt của Cao Lôi Hoa.


      - có việc gì.


      Cao Lôi Hoa cười khẽ với Nguyệt Nhị:


      - Chỉ nhớ đến chút chuyện xưa thôi.


      - Vâng.


      Nguyệt Nhị lên tiếng, ba chưa từng kể chuyện xưa cho nàng, nàng chỉ biết ba là do mẹ Tĩnh Tâm đưa về sau chuyến . Hơn nữa, dường như ba đến từ nơi rất xa xăm.


      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, nếu chúng ta muốn đến rừng rậm Tinh Linh phải bằng đường thủy.


      Anna giải thích với Cao Lôi Hoa:


      - Từ nơi này bằng đường thủy gần hơn rất nhiều.


      - Ừ, được rồi. thế nào các cứ lo, thời gian cấp bách. Miễn sao nhanh là được.


      Cao Lôi Hoa đáp.


      Anna mang Cao Lôi Hoa tới bến tàu, nhưng tìm thấy con thuyền nào thích hợp. Tìm hơn nửa ngày trời vẫn có chiếc nào, làm Anna và nhóm Tinh Linh lòng như kiến trong chảo lửa.


      - Hello~~ em rể!


      nam tử tuấn vẫy tay chào các nàng từ xa.


      Nghe giọng quen quen, Cao Lôi Hoa quay đầu phát nam tử tuấn thuyền—Ông của Tĩnh Tâm Nguyệt Hoa Thiên.


      - Chú Cao nè, đám các chú định đâu à!


      Nguyệt Hoa Thiên hét lớn với Cao Lôi Hoa.


      - Vâng, lão ca. Ta định rừng rậm Tinh Linh. đâu?


      Cao Lôi Hoa cười với Nguyệt Hoa Thiên.


      - Ha ha! Chú cũng rừng rậm Tinh Linh hả? Buồn ngủ gặp chiếu manh rồi! Em rể, lên thuyền !


      Nguyệt Hoa Thiên kêu Cao Lôi Hoa:


      - Ta cũng rừng rậm Tinh Linh, bằng chúng ta cùng !


      - Oke!


      Cao Lôi Hoa đáp liền, Nguyệt Hoa Thiên quả là đưa gối lúc buồn ngủ! Lúc Cao Lôi Hoa cần nhất Nguyệt Hoa Thiên đưa tới luôn. Cho nên Cao Lôi Hoa cùng theo bắt đầu hành trình.


      Trả lời xong, Cao Lôi Hoa liền mang cả đám Tinh Linh lên thuyền Nguyệt Hoa Thiên.


      Nguyệt Hoa Thiên dẫn đám người Cao Lôi Hoa lên chiếc thuyền lớn xa hoa.


      - Woo! Lão ca, đây là thuyền của à?


      Lúc Cao Lôi Hoa lên thuyền, nhìn bề ngoài cũng khác chiếc lần trước của Nguyệt Hoa Thiên, nhưng vào bên trong khác hẳn.


      - À, lần này ta buôn chuyến. Mà thuyền trưởng là bạn ta nên ta gọi các ngươi lên cùng.


      Nguyệt Hoa Thiên cười :


      - Đúng rồi, em rể Cao nè, biết vì sao ta rừng rậm Tinh Linh ? Ta cho ngươi nha, lần này là ta tìm thấy bảo bối đó!


      Nguyệt Hoa Thiên thần bí với Cao Lôi Hoa.


      - Bảo bối? Bảo bối gì?


      Cao Lôi Hoa cười ha hả. Kỳ có hứng thú với bảo bối gì cho lắm, nhưng thể làm cụt hứng ông vợ này được.


      - Đây đây. đến bảo bối ta phải giới thiệu cho chú người.


      Nguyệt Hoa Thiên kéo người cạnh mình với Cao Lôi Hoa:


      - Giới thiệu với chú, đây là người đứng đầu đội mạo hiểm—Lam Bạch huynh đệ!


      Cao Lôi Hoa đảo mắt nhìn qua. Sau đó cảm thấy đây là người gầy ốm, xuất chúng, cho nên mới lên Cao Lôi Hoa quá để ý. mái tóc rám nắng, hơn nữa còn mang bộ quần áo mục nát. Rất khó tưởng tượng quý công tử ăn mặc sạch như Nguyệt Hoa Thiên lại cùng loại người này.


      - A? Là ngươi?


      Người này vừa nhìn thấy Cao Lôi Hoa liền kinh ngạc kêu lên.


      - Ặc? Ngươi biết ta?


      Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhíu mày nhìn người gầy ốm này, Cao Lôi Hoa có nhớ gặp qua người này ở đâu.


      - À, ngươi nhớ ta cũng là bình thường. Nhìn ta như vậy vốn là loại người gặp mặt quay đầu là quên bén.


      Người gầy ốm tự cười giễu:


      - Tuy tóc ngươi có đổi màu. Nhưng hình dáng ngươi ta nhớ rất .


      Cao Lôi Hoa nhíu mày, theo ý người này biết Cao Lôi Hoa lúc tóc còn đen, nhưng lúc đó mình chỉ ở thế giới này tháng, mình gặp qua người này ở đâu?


      - Còn nhớ chuyện ở phủ thân vương Peter Larsen ?


      Người nọ cười với Cao Lôi Hoa :


      - Ta xin tự giới thiệu lần nữa. Đại ca, ta là Lam Bạch, mạo hiểm gia. Nhìn cái này chắc ngươi nhớ ta liền.


      xong, Lam Bạch liền lấy cái cuốc đất , sau đó lấy quyển trục làm từ tấm da ma thú to ra! ngờ cái cuốc đào đất của người này lại là vật phẩm gian.




      - Là ngươi?!


      Động tác của Lam Bạch làm Cao Lôi Hoa nhớ tới là ai! Đồng thời Cao Lôi Hoa cũng cảm thấy thế giới này !


      Mạo hiểm gia lôi thôi lếch thếch này chính là người mà Cao Lôi Hoa gặp lúc chém giết thân vương Peter Larsen, lúc đó cũng tự xưng là mạo hiểm gia Lam Bạch. Sau đó và mình cùng nhau chém giết thống khoái.


      từng quyển trục này có ghi di tích thượng cổ. Chỉ có điều lúc đó Cao Lôi Hoa để ý. nghĩ tới lại tìm đến lão ca Nguyệt Hoa Thiên.


      - Em rể, các ngươi biết nhau?


      Nguyệt Hoa Thiên nhìn Cao Lôi Hoa với Lam Bạch liền cười .


      - Gặp lần rồi.


      Cao Lôi Hoa gật gật đầu.


      - tốt quá.


      Nguyệt Hoa Thiên :


      - Lần này mục tiêu của chúng ta là di tích nằm cạnh rừng rậm Tinh Linh, chúng ta cùng đến đó .


      Cao Lôi Hoa ngẫm nghĩ chút rồi gật dầu :


      - Tốt thôi. Tuy nhiên ta phải giải quyết chút chuyện .


      - Tốt, thành vấn đề! Đến lúc tìm được thứ tốt, chúng ta người phần!


      Nguyệt Hoa Thiên cười ha hả.


      Từ đây đến rừng rậm Tinh Linh phải mất ba ngày.


      Cuộc sống của các Tinh Linh thuyền quá yên tĩnh. Chỉ có điều, biết các Tinh Linh có bị ảo giác , bọn họ cảm thấy Cao Lôi Hoa hình như đối xử với tiểu công chúa rất tốt. Chỉ có điều... tốt quá mức. Chẳng lẽ tiên sinh Cao Lôi Hoa là râu xanh! Cả nhóm Tinh Linh đều nghĩ có khả năng như vậy quá.


      Lúc này, Cao Lôi Hoa mang Nguyệt Nhị và tiểu công chúa Tinh Linh ra đuôi thuyền câu cá. Ở thuyền có thiết kế số chỗ cho người ta câu cá giết thời gian. Mà kề bên cũng có ít người ham mê câu cá.


      - Ha ha, ba! Của con cắn câu rồi!


      Đột nhiên Nguyệt Nhị hưng phấn kêu:


      - Ba, mau tới đây, nặng lắm!


      - Nặng? Đến ngay đến ngay! Ha ha, có thể là cá lớn đây!


      Cao Lôi Hoa cười to, đồng thời chạy lại chỗ Nguyệt Nhị, kéo cần lên.


      Đồng thời những tay câu kề bên cũng đồng loạt đứng lên giật cần!


      thanh nước rẽ vang lên ngừng! Mọi người cùng nhau kéo cái bóng đen lớn lên! Cái bóng đen đó càng lúc càng gần thuyền hơn.


      Nhưng lúc mọi người kéo lên phải là cá mà là bộ xác khô, những các xác đó giống như là bị chết sa mạc do mất nước!


      - Ọe!


      Đứng cạnh, Nguyệt Nhị và tiểu công chúa Tinh Linh mặt mày xanh mét kìm nổi nôn mửa…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :