Chương 260: Ngươi quá yếu. Cao Lôi Hoa ở trong nhà bếp chuẩn bị bữa tối. cầm cái nồi bằng kim loại. Tay của Cao Lôi Hoa lóe sáng, dùng tia lôi điện để đun nóng sữa. Đây chính là tận dụng tất cả mình có. Ở bên cạnh Cao Lôi Hoa chính là tân nhiệm Hỏa Thần – huyết kỵ tướng Ca Đức. Tác dụng của là thể thiếu trong nhà bếp nên được Cao Lôi Hoa gọi vào đây. Ca Đức cười khổ ngồi cạnh chủ nhân, thân là Hỏa Thần nên tất cả ngọn lửa thế giới này đều do Ca Đức khống chế. Vậy nên nhiệm vụ nhóm lửa vinh quang được đặt vai Ca Đức. Ca Đức vừa điều khiển vừa liếc nhìn Cao Lôi Hoa. Cao Lôi Hoa dường như suy nghĩ, dám làm phiền. Từ khi về đến giờ, Cao Lôi Hoa cũng đề cập đến tình của Quang Minh Thần, nên tại linh hồn nàng vẫn ở người . có mệnh lệnh của Cao Lôi Hoa, Ca Đức cũng biết xử trí nàng như thế nào mới tốt. nghe lời Cao Lôi Hoa chuẩn bị chiếc roi linh hồn cho buổi tối nay. - Ca Đức ngươi biết, khi đám cưới. ngoài áo cưới và nhẫn cưới còn cần thêm cái gì nhỉ? Cao Lôi Hoa đột nhiên ngẩng đầu hỏi. - Điều này thuộc hạ thưa chủ nhân. Ca Đức ngượng ngùng : - Kiếp trước thuộc hạ chưa kết hôn. Kiếp đó, khi thuộc hạ tám tuổi được Linh hồn chủ thần nhìn trúng. Hai mươi năm thuộc hạ cùng người nam chinh bắc chiến. Đến lúc hai mươi tám tuổi chết. - Ha ha. Cao Lôi Hoa vỗ vỗ bả vai Ca Đức: - Vậy quên , hôm nào ta tìm cho ngươi người vợ xứng đáng. Đáng tiếc lúc thành thần, ngươi được tạo lại thân thể. Nếu , giờ ngươi cũng cần phải dựa vào máu của ta mà sống. - Chủ nhân! Nghe được lời của Cao Lôi Hoa, Ca Đức quay lại ‘u oán’ nhìn và : - Chủ nhân, ngài cần thuộc hạ nữa sao? Cao Lôi Hoa chảy mồ hôi lạnh: - cần ngươi? Tại sao lại như vậy? - Chủ nhân, nếu phải ngài cần thuộc hạ tại sao ngài “ giờ ngươi cũng cần phải dựa vào máu của ta mà sống”. Chủ nhân người là sinh mệnh của thuộc hạ. Ca Đức kiên định : - Nếu lúc đó có được lựa chọn thuộc hạ vẫn chọn cách phụ thuộc vào chủ nhân. Mạng của thuộc hạ là do ngài cấp. Thuộc hạ vĩnh viễn theo ngài. Đây là mong muốn của thuộc hạ. Ngay lúc đầu theo Cao Lôi Hoa là do có khế ước nhưng giờ đều do tự nguyện. - Ha ha, ta cũng bắt ép ngươi. Cao Lôi Hoa đứng lên : - Ca Đức, ngươi chọn hướng cho mình nên ta cũng bắt ép. Nếu ngày nào ngươi đổi ý, ngươi có thể rời khỏi ta mà sống cuộc sống độc lập. xong, Cao Lôi Hoa chậm rãi đổ sữa vào bình. - Chủ nhân, xin đừng bao giờ điều này nữa. Ca Đức nghiêm túc với Cao Lôi Hoa. - Được rồi, ta biết rồi. Cao Lôi Hoa cười cười : - Ra thôi, Ca Đức. A, đúng rồi, tại thân thể này của ngươi có cần phải ăn ? xong, Cao Lôi Hoa nhìn thân thể dần dần hóa thực thể của Ca Đức. - Thuộc hạ cũng biết. Ca Đức tự nhìn mình: - Thuộc hạ chưa từng ăn, nhưng nhìn bộ dáng này chắc có thể ăn được. Dưới cố gắng của Cao Lôi Hoa và Ca Đức, bữa tối chuẩn bị xong. Bữa tối hôm nay có thêm hai người mới, đó chính là Lôi Lỵ Nhã và Tử Y. Hai nàng ở tạm nhà Cao Lôi Hoa, nên cũng ăn cơm cùng nhà . - A? Tĩnh Tâm đâu? Sao bây giờ còn chưa xuống? Sau khi mọi người ngồi xuống, Cao Lôi Hoa phát thấy Tĩnh Tâm đâu. - Mẹ xuống kìa ba. Nguyệt Nhị chỉ Tĩnh Tâm từ từ xuống. Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên nhìn nàng, còn mơ hồ nhìn thấy màu đỏ khuôn mặt nàng. Xem ra, khi bị Nguyệt Nhị nhìn thấy chuyện tình xấu hổ giữa mình và Cao Lôi Hoa ảnh hưởng khá lớn đến nàng. “ Chắc muốn vào phòng Tĩnh Tâm trong khoảng thời gian này khó.” Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. - Vị này là? Lôi Lỵ Nhã và Tử Y nhìn bóng dáng thanh thoát của Tĩnh Tâm khỏi ngạc nhiên. Tuy rằng Lôi Lỵ Nhã và Tử Y có thể tính là mỹ nữ hạng nhất nhưng so với Tĩnh Tâm, các nàng có cảm giác mình chỉ là con vịt xấu xí mà thôi. - Đây là vị hôn thê của ta, Tĩnh Tâm. Cao Lôi Hoa giới thiệu qua chút rồi ra đón Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm nhìn qua cũng thấy trong nhà thêm hai người nữa, nên cũng mỉm cười với các nàng. - Xin lỗi, vị hôn thê của ta chuyện được. Cao Lôi Hoa kéo Tĩnh Tâm vào người mình. - Oa, Tĩnh Tâm tỷ tỷ, tỷ đẹp. Tử Y là nương rất nhanh miệng, khi nàng thấy Tĩnh Tâm liền khen ngợi câu phát ra từ tận tâm can. - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, áo cưới ngài thiết kế là cho Tĩnh Tâm tỷ sao. Lôi Lỵ Nhã nhìn dáng người của Tĩnh Tâm rồi . - Ừ đúng vậy. Cao Lôi Hoa trả lời. - Tĩnh Tâm tỷ tỷ may mắn. Rồi Lôi Lỵ Nhã giảo hoạt cười. - Tĩnh Tâm tỷ có biết , tiên sinh Cao Lôi Hoa vì chị mà thiết kế bộ quần áo rất đẹp, nhưng lúc đó biết tỷ có dám mặc thôi. Tĩnh Tâm quay đầu lại cười với Cao Lôi Hoa. Lôi Lỵ Nhã cẩn thận đánh giá dáng người của Tĩnh Tâm rồi với Cao Lôi Hoa: - Xem ra tiên sinh Cao Lôi Hoa rất dáng người của Tĩnh Tâm tỷ, ngờ bộ áo cưới đó hoàn toàn phù hợp với nàng. - Ha ha, điều này là đương nhiên. Cao Lôi Hoa ngượng ngùng cười: - Được rồi, chúng ta ăn thôi, đừng gì nữa. Các cứ nếm thử tay nghề của ta xem. - Ngài làm? Lôi Lỵ Nhã và Tử Y kinh ngạc nhìn Cao Lôi Hoa. - Ha ha. Cao Lôi Hoa gật đầu, người ở thế giới này khi nghe nấu ăn đều rất ngạc nhiên và Cao Lôi Hoa cũng quá quen những chuyện như vậy. Lôi Lỵ Nhã và Tử Y nhìn bữa ăn thịnh soạn này rồi lại kinh ngạc nhìn Cao Lôi Hoa. Các nàng rất hoài nghi biết Cao Lôi Hoa có là cường giả mà tổ trưởng Sauron … …. **************************. Sáng sớm. Cao Lôi Hoa tỉnh dậy rồi tập chống đẩy, đứng lên ngồi xuống, tĩnh tọa, nhảy ếch như thường ngày. Những hành động này khiến cho cơ bắp của được hoạt động. Sau khi kết thúc, Cao Lôi Hoa chậm rãi bước xuống lầu rồi ra sân tập bộ quyền pháp. - Hô! Sau khi đánh xong bài quyền, Cao Lôi Hoa đứng thẳng lên hít sâu hơi. Đúng lúc, tinh thần của Cao Lôi Hoa thả lỏng đột nhiên có quang mang lao đến trước mặt . Mắt Cao Lôi Hoa trở nên sắc bén! Tiếp đó, tay phải của Cao Lôi Hoa chợt vươn về phía trước xoay tròn. Sau đó tay giống như khống chế vật gì đó, kéo về phía mình. Ngay sau đó thúc mạnh bả vai mình về phía trước. Động tác này chính là của Thái Cực quyền. - A!! tiếng hét thảm vang lên, bóng người màu lam bị Cao Lôi Hoa đánh tới. Lúc này bả vai của Cao Lôi Hoa thúc vào bụng của người kia. Hiển nhiên tên thích khách này thân đến cạnh Cao Lôi Hoa sau đó nhảy lên dùng dao găm định đâm vào người Cao Lôi Hoa. Nhưng ngờ được, Cao Lôi Hoa lại phát ra, tiện tay kéo tay về phía trước rồi húc bả vai vào bụng , khiến khỏi rên tiếng. - Buông. Ngay sau đó Cao Lôi Hoa quát to tiếng rồi bóp tay phải của người kia. Bịch. Thân ảnh màu xanh bị Cao Lôi Hoa đánh ngã xuống đất. - Gầm. Ngay khi người đó sắp ngã đột nhiên quát to tiếng rồi thân ảnh chợt mờ . Tiếp đó nhàng tiếp đất rồi lùi ra sau và tiếp tục thân. - Ủa? Cao Lôi Hoa kinh ngạc, biết ràng lực đạo của mình, tuy dùng thần lực nhưng sức lực của cũng có phải ít đâu, có thể dùng chỉ đánh bay cự long mà. Nhưng thân ảnh màu lam kia ngoại trừ kêu thảm tiếng rồi lại biến mất trong khí. Cao Lôi Hoa cẩn thận quan sát xung quanh vùng thân ảnh màu lam vừa ngã xuống. - Ngươi tìm ta sao, người trẻ tuổi? thanh đoản kiếm màu xanh đặt yết hầu của Cao Lôi Hoa. Chỉ cần Cao Lôi Hoa chuyển động chuôi kiếm này đâm vào yết hầu của . - được rồi, người trẻ tuổi, ngươi quá yếu. Ngươi có tư cách động đến công chúa. Thanh đó vẫn văng vẳng bên tai Cao Lôi Hoa. - Quá yếu? Cao Lôi Hoa cười đểu. thế giới này cũng khó tìm được người nào có tư cách với như vậy…
Chương 261: Làm thích khách tuy khổ nhưng vẫn sướng. - Người trẻ tuổi, ta biết tại sao ngươi có thể phát được ta, nhưng ngươi quá yếu, đến cả thanh trủy thủ của ta cũng tiếp được. Ta rất thất vọng về ngươi. Thân ảnh màu lam kia dí thanh trủy thủ vào cổ của Cao Lôi Hoa rồi tiếp: - Nếu muốn chết, nghe lời khuyên của ta, hủy đám cưới với công chúa của chúng ta . - Khá thú vị. Khi nghe được hai tiếng “công chúa”, Cao Lôi Hoa liền tạm dừng ý niệm chưởng đập chết cái tên đằng sau này. Ung dung hỏi: - Công chúa mà ngươi là Tĩnh Tâm sao? - Người trẻ tuổi, người mà ngươi cử hành hôn lễ với chính là công chúa của chúng ta. Thân ảnh màu lam tiếp: - Ngươi hãy nhanh chóng hủy bỏ hôn lễ , với thực lực này của ngươi, ngươi chỉ có đường chết! - Thực lực tại của ta? Cao Lôi Hoa nhíu mày : - Ý lão là, lão biết thực lực của ta? - Người trẻ tuổi cần phải ‘chém gió’. Ngay cả đao của ta mà ngươi cũng tránh nổi. Thân ảnh đó tiếp: - Với thực lực bây giờ của ngươi, thể thắng nổi những người theo đuổi công chúa. Nếu ngươi hủy bỏ hôn ước với công chúa, chỉ còn đường chết. Phải biết rằng, để cưới công chúa của chúng ta, rất nhiều người hạ độc thủ. - Ha ha, người khiêu chiến ư? Đây là điều phiền toái. Cao Lôi Hoa giọng , theo như lời của lão già mặc áo xanh muốn kết hôn với Tĩnh Tâm gặp rất nhiều ‘con chim lợn’ sao? - Lão già, ta có nên cảm ơn lão vì đem đến cho ta những tin tức này nhỉ? Cao Lôi Hoa cười , thân ảnh nhạt dần rồi biến mất. Đồng tử của lão già mặc áo xanh co rút lại, tên nam tử tóc bạc này ngờ có thể hư tiêu thất. Lão dám khẳng định đây phải là kỹ thuật thân của thích khách mà chính là biến mất thực . - Lão già, lão tìm ta sao? Ngay sau đó, giọng của Cao Lôi Hoa ngay sau lão già mặc áo xanh, đồng thời tay lập lóe lôi quang đặt lên vai lão. - Lão già, ta yếu lắm à? Cao Lôi Hoa cười mỉa. Lôi quang tay phải của Cao Lôi Hoa bùng lên, lưu tình đấm vào mặt lão. Đều đáng người đánh mặt, nhưng Cao Lôi Hoa lại đặc biệt thích cảm giác đánh lên mặt người khác. - A!!!! Lão gia hét lên như heo bị cắt tiết, cả người ngã xuống đất. - Ngươi làm sao có thế đứng ở đằng sau ta? Lão căng mắt ra nhìn Cao Lôi Hoa: - Làm sao ngươi có thể biến mất? - Theo lão là tại sao? Liệu có cần lựa chọn phương án nhận trợ giúp của người thân ? Cao Lôi Hoa di chuyển sang bên trái nhưng ở chỗ vừa đứng hình ảnh của vẫn chưa biến mất. Trước mắt lão già liền ra 2 Cao Lôi Hoa. - Tàn ảnh. Kỹ thuật này rất đơn giản, khi tốc độ đến trình độ nhất định liền có thể làm được. Cao Lôi Hoa cười . Lão già mặc đồ lam thở dốc, nhưng họng giống như mắc nghẹn phải con ruồi nên thành lời. Nhưng rồi ngay sau đó lão lại cười dài tiếng: - Ha ha. - Người trẻ tuổi, tồi, hổ là người đàn ông mà đích thân công chúa Tĩnh Tâm lựa chọn, rất hùng mạnh! Tĩnh Tâm quả nhiên nhìn lầm người! Khi nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài, Lôi Lỵ Nhã và Tử Y chạy nhanh xuống dưới lầu. Phía sau các nàng là cả đại gia đình của Cao Lôi Hoa cũng lục tục xuống. Lôi Lỵ Nhã xuống đầu tiên, nàng thấy được Cao Lôi Hoa biểu diễn kỹ thuật “tàn ảnh”. “Nam nhân này là cao thủ?” Lôi Lỵ Nhã nhìn Tử Y, thầm nghĩ. Nhìn Cao Lôi Hoa vừa mạnh mẽ lại còn có thể vẽ tranh, có thể nấu ăn. Chẳng lẽ đây là hình tượng nam nhân hoàn mỹ trong truyền thuyết. Cao Lôi Hoa khoanh tay trước ngực rồi híp mắt nhìn lão già cười kia, nhìn lão lúc này giống con khỉ. - Nếu ngươi mạnh mẽ như vậy, ta tin những con chim lợn kia gây phiền toái gì được cho ngươi. Vậy còn chuyện của lão già ta nữa. Tái kiến. Thân ảnh màu lam cười lớn hai tiếng rồi phất phất tay. Tiếp đó lão bật lên cái mạnh lao nhanh ra khỏi nhà Cao Lôi Hoa. - Muốn chạy sao? Cao Lôi Hoa nhíu mày, cả người lộ ra tia nguy hiểm. Vừa mới sáng sớm muốn giết , giờ lại còn muốn sao? Bốp! Cao Lôi Hoa vỗ tay tiếng. Rất nhanh 30 tên huyết kỵ sĩ bảo vệ nhà cho Cao Lôi Hoa từ bốn phía lao ra. Khi thân ảnh màu lam vừa nhảy lên tường, 30 tên huyết kỵ sĩ vây quanh . - đâm ta, còn muốn chạy dễ dàng vậy sao? Cao Lôi Hoa lạnh lùng : - , ai phái lão đến. - có ai phái ta đến cả. Lão già nắm chặt trủy thủ, bộ dáng như kiểu chuẩn bị liều mạng. - Đánh . Cao Lôi Hoa phất tay : - Nhưng đừng giết , để ta thẩm vấn. - . 30 tên huyết kỵ sĩ lên tiếng. Hơn 30 thân ảnh lao đến chỗ lão già chuẩn bị quần ẩu lão. - A ~ ta ~ ái ~~aaaa… Lão già mặc áo xanh bị đánh, thống khổ kêu lên. Nhưng biết có phải Cao Lôi Hoa nghe lầm , dường như thanh của phải mang theo thống khổ mà là mang theo sung sướng. - Hay là tên này thích bị ngược đãi (SM). Cao Lôi Hoa lạnh cả đốt sống lưng. - Sáng sớm ngày ra, đen thế này rồi. Cao Lôi Hoa bĩu môi . - Đừng! Tĩnh Tâm vừa dụi mắt vừa xuống. Đêm qua nàng ngủ ngon giấc. Khi nàng nằm xuống trong đầu nàng lại ra cảnh, mình và Cao Lôi Hoa cao trào Nguyệt Nhị xông vào. Vất vả lắm nàng mới thiếp được lát, lại nghe thấy tiếng đánh nhau và tiếng hét thảm. Tĩnh Tâm rời giường cũng bởi tiếng thét này, dường như tiếng hét này nàng từng nghe qua ở đâu đó…
Chương 262: Bác của Tĩnh Tâm. Nghe được tiếng hét thảm đó, Tĩnh Tâm cả kinh, nàng lập tức rời giường rồi chạy xuống dưới tầng. Khi xuống dưới nàng lập tức nhìn thấy thân ảnh màu xanh lam bị 30 tên huyết kỵ sĩ quần ẩu. - Ủa?! Tĩnh Tâm kinh ngạc hô lên rồi nàng dụi mắt nhìn người bị đánh đến rên rỉ ở dưới đất. - Các ngươi gà quá, eo đừng dùng lực quá lớn, đánh vào lưng là đúng nhất. Thanh của Cao Lôi Hoa vang lên. Tĩnh Tâm quay đầu lại nhìn Cao Lôi Hoa chỉ huy huyết kỵ sĩ đánh vào những chỗ trọng yếu của người kia… … Mồ hôi lạnh của nàng chảy ra ngừng. - Ồ? Tĩnh Tâm nàng dậy rồi sao? Cao Lôi Hoa có cảm giác có người nhìn mình, nên quay đầu lại nhìn Tĩnh Tâm vừa mới ngủ dậy: - A, Tĩnh Tâm, sắc mặt nàng sao vậy? Có chuyện gì sao? Có phải bị bệnh hay ? Cao Lôi Hoa bước tới sờ trán nàng. Tĩnh Tâm lắc đầu, kéo tay ra, rồi cười khổ. Sau đó nàng chạy tới chỗ của 30 tên huyết kỵ sĩ, kéo lão già bị đánh ra. Lúc lão già bị lôi ra, những huyết kỵ sĩ cũng có hành động gì. Tuy huyết kỵ sĩ chưa tiến hóa thành huyết kỵ tướng chỉ số IQ cao, nhưng bọn họ vẫn biết được Tĩnh Tâm là chủ mẫu của bọn họ. Tĩnh Tâm nhìn bộ dáng của lão già khỏi cười khổ. - Sao vậy? Cao Lôi Hoa tới cạnh Tĩnh Tâm rồi nhìn thân ảnh màu lam hỏi: - Người này có vấn đề gì sao? Tĩnh Tâm lắc đầu rồi ngồi xuống. - A, Tĩnh Tâm à, cuối cùng cháu cũng chịu rời giường rồi. Nếu cháu tới chậm chút thấy ông đâu. Thân ảnh màu lam vừa nhìn thấy Tĩnh Tâm liền bò dậy, cười cười với nàng. Tĩnh Tâm cười tiếng rồi lấy chiếc khăn trong túi khẽ lau bụi bẩn mặt lão già. Ặc! Nhìn biểu này của Tĩnh Tâm, khóe mắt của Cao Lôi Hoa cứ giật giật, có dự cảm lành. - Ha ha, Tĩnh Tâm, cháu cần làm vậy đâu. Cái thân già của ta chịu nổi loại đãi ngộ như vậy. Lão nhân kia cười rồi đẩy tay nàng ra. Tiếp đó lão nhìn Cao Lôi Hoa đứng bên cạnh. - Ha ha Lão đột nhiên cười to. - Hớ hớ. Cao Lôi Hoa cũng bắt buộc phải cười với lão. - Người trẻ tuổi, tồi, tồi. ngờ lão lại chửi rủa gì Cao Lôi Hoa mà lại còn giơ ngón tay cái lên tán thưởng . - Ha ha. Cao Lôi Hoa ngượng ngùng cười, cho dù da mặt có dày đến đâu cũng phải đỏ mặt. - Tĩnh Tâm, ánh mắt của cháu tồi, trong mấy đứa chỉ có nam nhân mà cháu tìm là ông thấy được. Lão mỉm cười với rồi giơ tay về phía Tĩnh Tâm, như định làm động tác gì đó theo thói quen. Động tác này Cao Lôi Hoa rất quen. Đó là động tác xoa đầu của người lớn. Lão hiển nhiên muốn xoa đầu Tĩnh Tâm, nhưng khi vừa giơ tay lên lão lại cười khổ. tại Tĩnh Tâm cao hơn lão rất nhiều, cho dù lão vươn tay, kiễng chân cũng thể chạm vào đầu nàng. - Thời gian trôi qua nhanh , Tĩnh Tâm cũng lớn rồi. Lão nhân thở dài nhìn Cao Lôi Hoa với ánh mắt vừa lòng. - Thấm thoát, Tĩnh Tâm tìm được người mình thích. Lão cảm khái : - Tĩnh Tâm à, như lời cha con , con tìm được hạnh phúc cho riêng mình. - Ừm! Tĩnh Tâm mỉm cười nhìn Cao Lôi Hoa rồi khẽ gật đầu. - Nam nhân của con khiến ông rất vừa lòng. Vậy thôi, ông phải thôi, con phải biết ông là người bận rộn mà. Lão nhân bật dậy, đợi Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm câu nào liền biến mất. Ông nhàng đến lại nhàng . Có điểm khác biệt là mồm miệng sưng tếu lên. Đó là do mấy tên huyết kỵ sĩ đánh hội đồng. - Tĩnh Tâm, lão là ai vậy? Thấy lão già kia biến mất, Cao Lôi Hoa khẽ hỏi Tĩnh Tâm, thân phận của lão già này dường như đơn giản. - Hi. Tĩnh Tâm cười tiếng rồi làm loạt thủ thế. Sặc. Cả người Cao Lôi Hoa lui lại vài bươc, từ thủ ngữ của Tĩnh Tâm biết được người đó chính là nhị gia gia của Tĩnh Tâm. ************** Buổi sáng cứ thế mà trôi qua. Cả sáng nay, Cao Lôi Hoa đều chú tâm suy nghĩ lời của nhị gia gia. Tĩnh Tâm là con của Hải hoàng, là hải tộc công chúa. Vậy nên đó là mục tiêu tranh đoạt của nhiều gia tộc. Nơi nào có trí tuệ nơi đó có tranh đoạt quyền lực. Hải tộc cũng như vậy. Gia tộc nào có người kết hôn được với Tĩnh Tâm có thể trở thành gia tộc có quyền lực nhất hải vực. Vậy nên có ai nguyện ý để cơ hội như vậy qua. Tuổi của Tĩnh Tâm còn (so với người hải tộc) ) nên có ai để ý tới nàng. Nhưng vừa rồi bọn họ lại nghe được, Tĩnh Tâm sắp cưới mà đối tượng lại là nhân loại bình thường. Bởi vậy, số “tình si” bắt đầu hành động. Nhị gia gia của Tĩnh Tâm đến lần này muốn tận mắt chứng kiến nam nhân của Tĩnh Tâm có mạnh mẽ như lời Poseidon hay ? Có thực lực để bảo vệ Tĩnh Tâm hay ? Có năng lực bảo vệ Tĩnh Tâm. Nhìn Cao Lôi Hoa ngẩn người, nàng cũng có làm gì cả chỉ chống cằm nhìn . Cứ như vậy buổi sáng trôi qua. Buổi sáng ngày hôm nay rất im lặng nếu phải tự nhiên xuất người mà như Tĩnh Tâm là người quen. - Aaaaaaaa! Cao Lôi Hoa duỗi thẳng lưng ra rồi quay lại với Tĩnh Tâm: - Chúng ta xuống chuẩn bị bữa trưa thôi. - Ừm! Tĩnh Tâm gật đầu rồi bước chậm xuống tầng. Thùng thùng! Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên. - Ai vậy? Nguyệt Nhị ở dưới lầu nghe thấy tiếng đập cửa kiền chạy ra ngoài mở cửa. Sau cánh cửa có ba người, nữ, hai nam. Người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi, phía sau nàng có hai người thanh niên trông cũng khá đẹp trai. người bọn họ đều có ma lực thủy hệ dao động, chắc bọn họ cũng là cường giả thủy hệ. - Sao đến cái cửa cũng mở lâu vậy? Người phụ nữ trung niên thấy cửa mãi mới mở ra liền bất mãn rồi đẩy Nguyệt Nhị che trước mặt ra: - Tranh ra, đừng chắn đường của chúng ta. - Các người là ai? Nguyệt Nhị nhíu mày hỏi: - Các người tìm ai? Giọng của Nguyệt Nhị chứa chút giận dữ. - bé. Cháu mau lùi ra . Nhìn Nguyệt Nhị vẫn chắn trước mặt nàng, người phụ nữ kia lập tức kiên nhẫn : -Ta là bác của Tĩnh Tâm, mau tránh ra ta tìm cháu của ta có việc. Nguyệt Nhị chán ghét nhìn người phụ nữ trước mặt nàng: - Buông tay ra. - Nha đầu khốn kiếp này, ta đến tìm cháu Tĩnh Tâm của ta có chuyện, ngươi chắn đường làm gì. Người phụ nữ tự xưng là ‘bác của Tĩnh Tâm’ kia thấy Nguyệt Nhị vẫn chắn đường mình bực mình . - Tôi chưa từng nghe mẹ có bác nào cả. Nguyệt Nhị lùi lại thoát khỏi tay của người phụ nữ kia: - Các người cứ đợi ở đây, đê tôi lên gọi mẹ. - Con bé này, ta rồi, ta là bác của Tĩnh Tâm. Chẳng lẽ ta phải lừa ngươi. Bác muốn đến thăm cháu mà còn muốn ngăn cản? Đây là đạo lý gì? Tránh ra, ta còn có việc tìm cháu của ta. Người phụ nữ kia rít lên. Đồng thời người phụ nữ đó tăng thêm sức đẩy Nguyệt Nhị lùi ra đằng sau. - Hãy giữ khoảng cách với tiểu thư Nguyệt Nhị, người đàn bà thấp kém kia. Đột nhiên sáu thân ảnh màu vàng chợt xuất xung quanh bảo vệ Nguyệt Nhị. huyết kỵ sĩ khách khí , đối với người phụ nữ dám ra tay với tiểu thư Nguyệt Nhị. Bọn họ giết nàng là quá nhân từ rồi. Trong quan niệm của họ chỉ có bằng hữu và địch nhân. Mà ba người vừa đến này được huyết kỵ sĩ liệt vào danh sách địch nhân. - Các người là ai? Đối với những người vừa mới xuất , người đàn bà kia cũng dám làm bừa: - cho các người biết, ta là bác của Tĩnh Tâm. Rồi nàng lại tiến vào bước - Nữ nhân kia, cảnh cáo ngươi, nếu ngươi tiến vào thêm bước nữa, nhân danh chủ nhân Cao Lôi Hoa, ta tuyên bó xử tử ngươi. huyết kỵ sĩ với mái tóc dài màu đỏ bá đạo . - Chuyện gì vậy? Thanh của Cao Lôi Hoa từ lầu truyền xuống. Rồi cùng Tĩnh Tâm từ từ xuống dưới lầu. - Cháu . Thấy Tĩnh Tâm, người đàn bà chợt hô lớn. Tĩnh Tâm nghi hoặc nhìn ba người mới đến rồi nghĩ lại xem mình gặp những người này ở đâu. - Em họ! Lúc này người con trai ở phía sau bên trái người phụ nữ kia nhìn thấy Tĩnh Tâm chợt hô to tiếng rồi dang rộng vòng tay ra, nhìn dáng vẻ của dường như muốn ôm chặt Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm theo phản xạ lùi về phía sau bước, đồng thời Cao Lôi Hoa cũng tiến về phía trước bước. - Cút! Cao Lôi Hoa quát lớn tiếng. còn ở cạnh Tĩnh Tâm, mà lại để nam nhân khác ôm lấy Tĩnh Tâm, điều đó như tát vào mặt . Nhưng nam tử đó lại để ý đến lời cảnh cáo của Cao Lôi Hoa, vẫn lao về phía Tĩnh Tâm vừa chạy hết sức, vừa để lộ ra khuôn mặt dâm đãng. - Mẹ kiếp! Cao Lôi Hoa mằng tiếng rồi bắt đầu cử động. Ngay sau đó, trong nhà vang lên tiếng bốp rồi lại bịch tiếng! Trong nháy mắt, Cao Lôi Hoa biến mất rồi ra trước mặt cái người được gọi là ‘ họ của Tĩnh Tâm’. chút do dự, Cao Lôi Hoa tặng cho chưởng vào ngực. Rắc! Tiếng xương gãy vang lên. ‘ họ của Tĩnh Tâm’ tới nhanh mà còn nhanh hơn. Chưa đến 1 giây bay ra ngoài. Cao Lôi Hoa cũng có phủ nhân là mình là người theo khuynh hướng bạo lực, cũng thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Bạo lực phải là chuyện tốt cũng chẳng phải chuyện xấu. Nhưng tại thế giới này, nếu mình lùi bước, người khác lại tiến tới trượng. Với những người như vậy chỉ có dùng bạo lực mới khiến họ sợ hãi và kính trọng. Trong mắt , họ của Tĩnh Tâm mà có bài học biết đường mà lùi…
Chương 263 thêm câu nữa ông giết chết ngươi. Rắc cái. “ họ của Tĩnh Tâm” bị Cao Lôi Hoa đánh đến gãy cả xương sườn. hét lên tiếng rồi bay ra ngoài. - Con trai! Người phụ nữ trung niên hét toáng lên rồi vươn tay đỡ lấy “ họ của Tĩnh Tâm” bay ngược ra phía sau. Nhìn thấy cảnh này người thanh niên còn lại cũng mỉm cười. nhìn Cao Lôi Hoa đầu tiên lên ánh mắt kinh ngạc rồi sau đó lập tức chuyển thành tán thưởng. Vị thanh niên này so với tên “ họ” kia còn đẹp trai hơn. Đặc biệt là đồng tử màu xanh lam của . Nếu chỉ so sánh về ánh mắt kém gì Tĩnh Tâm. nhìn Cao Lôi Hoa mỉm cười, dường như tán thưởng hành động của Cao Lôi Hoa. - Ngươi là ai, sao lại can thiệp vào chuyện gia đình của chúng ta. Người đàn bà nhìn thấy con trai mình bị người đàn ông tóc bạc kia đánh chưởng, sau khi vất vả túm lại được liền hét to. - Con của ta. Người phụ nữ đó đặt tay ngực của họ của Tĩnh Tâm, trận hào quang màu xanh lóe lên. Đó là thủy hệ ma pháp trị liệu bậc cao rất hữu hiệu – ánh sáng trị liệu. Sau khi sử dụng xong ma pháp, con trai nàng cũng tốt hơn nhiều. Nàng nhàng thở ra rồi bất mãn với Tĩnh Tâm: - Tĩnh Tâm, cháu đối xử với bác của cháu thế sao? Ánh mắt của Tĩnh Tâm chợt lóe lên, dường như nàng nhớ người phụ nữ này là ai. - Tĩnh Tâm, người đó là bác của nàng sao? Cao Lôi Hoa khẽ với Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm nhìn người phụ nữ đó rồi gật đầu. Tuy rằng người đó là bác của nàng, nhưng về cơ bản cũng có tình cảm gì đặc biệt. Nếu Tĩnh Tâm nhớ nhớ nhầm đây là bác cả của nàng – Nguyệt Nại Nhã. Cái tên thanh nhã này được đặt người mụ là quá lãng phí. Mụ nổi tiếng cả hoàng tộc hải tộc về độ ngu ngốc của mình. Mụ từng gây rất nhiều phiền toái cho phụ hoàng. tại có vẻ nàng vẫn biết dùng đầu óc như trước. - Thấy chưa, tên đầu bạc kia. Ta là bác của Tĩnh Tâm, ngươi còn xin lỗi ta. Người đàn bà kia dường như biết Cao Lôi Hoa là người như thế nào. Mụ vẫn kiêu ngạo với Cao Lôi Hoa. - Nếu là bác của Tĩnh Tâm, vào trong . Cao Lôi Hoa chuyển hướng vào phòng, hề có ý xin lỗi người đàn bà kia. Buồn cười, muốn xin lỗi sao. Nếu phải nàng là bác của Tĩnh Tâm để mấy tên huyết kỵ sĩ làm thịt rồi. - Tĩnh Tâm, đây là người đàn ông mà cháu lựa chọn sao? có lễ phép chút nào, để tiến vào trong hoàng tộc là mất mặt bộ mặt của hoàng gia chúng ta. Loại người này vào hoàng tộc của chúng ta được. Tĩnh Tâm, cháu phải suy nghĩ cẩn thận, người đàn ông như vậy chỉ làm hoàng tộc chúng ta mất thể diện thôi. Sau khi vào nhà, Nguyệt Nại Nhã liền lải nhải bên tai Tĩnh Tâm. Lúc mụ còn nhìn về phía Cao Lôi Hoa đầy toan tính. Nàng còn ngu ngốc nghĩ rằng mình hãm hại Cao Lôi Hoa thành công nên cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng lại biết, Tĩnh Tâm nhíu mày. Đối với Tĩnh Tâm, xấu Cao Lôi Hoa cũng chính là xấu nàng. Thử hỏi, người xấu mình làm sao có thể vui vẻ chứ? Nguyệt Nại Nhã vẫn biết rằng lời của mình gây phản cảm với Tĩnh Tâm. Mụ thoải mái dắt hai người thanh niên kia vào phòng rồi tìm chiếc ghế ngồi xuống. Nhìn chiếc ghế nàng ngồi xuống, cả Tĩnh Tâm và Cao Lôi Hoa đều hài lòng. Mụ ngồi chỗ của chủ nhân ngôi nhà. Thân là khách mà mụ lại chiếm ngay chỗ của chủ nhà. Đây là việc rất vô lễ. Cao Lôi Hoa sinh sống ở Trung Quốc, nơi đó rất trọng các lễ nghi. Hành động của Nguyệt Nại Nhã, khiến lại càng cảm thấy chán ghét. - Tiểu nha đầu kia, còn mang chén trà lại đây. là, ngay cả chút lễ phép cũng có. Khách đến nhà mà biết mang trà lên. Sau khi Nguyệt Nại Nhã ngồi xuống, mụ khách khí ra lệnh với Nguyệt Nhị đứng cạnh Cao Lôi Hoa. - Tôi, châm trà? Nguyệt Nhị chỉ mình rồi ủy khuất nhìn Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm bất đắc dĩ gật đầu, ra hiệu cho Nguyệt Nhị lùi ra sau pha trà. Nguyệt Nhị bất đắc dĩ bĩu môi rồi chuẩn bị lui vào phòng. - Sao, còn . Nguyệt Nại Nhã nhìn bộ dáng của Nguyệt Nhị liền với giọng quái dị: - Kêu ngươi lấy chén trà, mà vui thế. Quả nhiên có giáo dục. biết bình thường ai dạy bảo ngươi, chút lễ phép cũng có. Nguyệt Nhị tức giận dậm mạnh chân, càng nhanh chân tiến vào trong nhà bếp. có giáo dục, con mình được giáo dưỡng? Cao Lôi Hoa bực mình, ở trước mặt mà dám bậy. Dám con của mình giáo dục. Tay phải của Cao Lôi Hoa run lên. Lúc này muốn tát mụ đàn bà này phát. Nhưng người đàn bà này lại là bác của Tĩnh Tâm, nên Cao Lôi Hoa đành cố gắng nhịn xuống. - Đứng lại, Nguyệt Nhị. Về đây, cần phải pha trà nữa. Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên . - Ủa? Nguyệt Nhị nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. - Trà, ở quê của tôi chỉ dùng cho khách nhân tôn quý. Cao Lôi Hoa lạnh lùng : - Mà những người có giáo dục lại có tư cách uống. - Ý của cậu là tôi phải khách nhân, tôi có tư cách uống? Nguyệt Nại Nhã tức hét lớn. - Hừ! Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm vào người bác này rồi : - Từ khi bà tiến vào có điều gì giống là khách. Từ khi bà bước vào có hành vi nào của bà gọi là tôn quý? Cử chỉ của bà từ đầu tới cuối đều là có giáo dục. - Lớn mật, ngươi bậy! Nguyệt Nại Nhã hét lên tiếng: - Ta là người của hoàng tộc. Thân phận của ta tôn quý sao? - Hoàng tộc? Cao Lôi Hoa cười lớn: - Hoàng tộc sao? Trong mắt lão tử, bà chẳng là cái gì cả! Cao Lôi Hoa chỉ vào Nguyệt Nhị : - Con bé là ai? Chính là con của lão tử! Bà có quyền gì mà chỉ chỏ vào mặt con bé. Trong mắt Cao Lôi Hoa tràn đầy phẫn nộ! ai có thể xấu con của mình cho dù người đó có là thần. Nguyệt Nại Nhã bị Cao Lôi Hoa trừng mắt, mặt mũi nàng tái , ngồi phịch xuống ghế dám ho he gì. thế giới này có những kẻ rác rưởi khi thiện sợ ác. Ngươi đưa cho bọn cành ô-liu hòa bình, bọn họ họ lại tưởng rằng mình sợ họ nên muốn trèo lên đầu mình. Tĩnh Tâm đứng bên cạnh vội vàng giữ chặt lấy tay Cao Lôi Hoa kéo ngồi xuống rồi nhàng vỗ lưng khiến hạ hỏa. - Hừ. Cao Lôi Hoa hừ lạnh tiếng. Bác của Tĩnh Tâm cũng có hỏi thăm xem Cao Lôi Hoa là ai. Khuyết điểm lớn nhất của Cao Lôi Hoa chính là bao che cho người thân, từ khi nào lại đến lượt người khác vung tay múa chân trước mặt . Đối với người kính mình, Cao Lôi Hoa cũng kính lại. Nhưng loại đối xử như thế này đừng mong tỏ ra thái độ gì. - Hi hi hi. Ba của con tốt nhất. Nguyệt Nhị nhìn hành động của Cao Lôi Hoa, lập tức mỉm cười, sau đó ôm lấy cổ Cao Lôi Hoa rồi nhìn Nguyệt Nại Nhã nhíu mày. - Đương nhiên. Cao Lôi Hoa cười lạnh tiếng. - Con của Cao Lôi Hoa là những người đội trời đạp đất, ai dám bắt nạt con của ta. - Ngươi , ngươi! Nguyệt Nại Nhã chỉ chỉ Cao Lôi Hoa. Nhìn Cao Lôi Hoa phản đối, Nguyệt Nại Nhã vẫn chưa bỏ ý định, nàng nhìn Tĩnh Tâm : - Tĩnh Tâm, sao cháu bình luận gì cả. Chẳng lẽ vì đứa con nuôi mà cháu lại đối xử với bác ruột như thế sao? Nghe được lời nàng , Tĩnh Tâm nhíu mày cũng lời nào. - Giỏi, Tĩnh Tâm. ngờ cháu lại vì cái loại tiện chủng biết cha mẹ là ai mà đối xử với bác như vậy. Nhìn Tĩnh Tâm lời nào, Nguyệt Nại Nhã còn tưởng rằng Tĩnh Tâm bị lời của nàng dao động. Nên định “bơm” thêm. - Con rơi? Nguyệt Nhị ôm Cao Lôi Hoa liền sững người lại. Nàng hoang mang, từ lúc lớn lên, nàng cũng biết Tĩnh Tâm phải mẹ đẻ của mình, nhưng nàng muốn thừa nhận. Cha mẹ luôn là nỗi đau buồn trong tâm linh của nàng. Chát! Trong đại sảnh bỗng vang lên tiếng giòn tan. Mọi người đều ngơ ngác quay về nơi phát ra tiếng động. Tại chiếc ghế của chủ nhà, Cao Lôi Hoa xuất với tư thế tát xong. Mà trước mặt chính là Nguyệt Nại Nhã ngơ ngác ôm má nhìn tên đàn ông tóc bạc này. - Nếu mụ còn thêm câu nào xúc phạm đến người nhà của ta. Ông cho mụ chết ngay tại đây. Ánh mắt Cao Lôi Hoa xuất sát ý. cỗ lực lượng hắc ám trào lên. Từ sau khi dung hợp ma cách, tính cách của Cao Lôi Hoa lại càng nóng nảy: - Xỉ nhục người nhà ta, chết!
Chương 264 Ta rất hứng thú đối với ngươi. đau đớn và động tác của gã đàn ông tóc bạc gầy yếu trước mặt cho mụ biết, gã đàn ông này tát mụ cái đau điếng trước mặt bao người! Cao Lôi Hoa hừ lạnh, cái bạt tai vừa rồi Cao Lôi Hoa tát tình, cái tát này làm cho nửa mặt của Nguyệt Nại Nhã sưng đỏ lên. - Ngươi dám đánh mẹ ta? Tên khốn! Đứng sau Nguyệt Nại Nhã, cái tên lúc nãy mới bị ‘xoay chuyển trời đất’ quên đau đớn đứng dậy, phẫn nộ nhìn hung thủ đánh mẹ mình, nhìn dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Cao Lôi Hoa. Chỉ có thiếu niên tuấn tú bên trái Nguyệt Nại Nhã nhìn Cao Lôi Hoa tát lại cười khẽ. Dường như cảm giác được ánh mắt của thiếu niên này, Cao Lôi Hoa liền nhìn sang. Thấy được thiếu niên này, Cao Lôi Hoa thể hai chữ: tuấn tú. Thiếu niên này mặc bộ quần áo trắng tinh, tay cầm chiếc quạt xếp. Dù cười khẽ nhưng vẫn che được khí chất ung dung quý phái, đẹp đẽ. Đôi mắt màu lam có thần nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa, quạt trong tay có màu xanh ngọc, bàn tay cầm quạt trắng muốt nhưng phân biệt được với quạt ngọc. Lúc này, trong mắt Cao Lôi Hoa thiếu niên kia hoàn hảo. - Ta muốn quyết đấu với ngươi! Tên khốn này, ngươi có nghe ta ! Lúc này, tên ngựa chứng kia nhảy ra trước mặt Cao Lôi Hoa, che tầm mắt . - Quyết đấu? Bằng ngươi? Cao Lôi Hoa cười lạnh nhìn cái tên gọi là Hồi Thiên này, tên này thiếu chút nữa là chết dưới chưởng của mình, vậy mà ngờ dám nhảy ra đòi quyết đấu? Cao Lôi Hoa cũng biết cái tên ăn mặc kiểu Trung Hoa này đầu óc bị gì nữa. - Ngươi dám sao? Hồi Thiên trừng mắt nhìn Cao Lôi Hoa. Đứng sau Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm cũng lắc đầu, có lẽ tên Hồi Thiên này với mẹ đều là loại thiếu muối. Vừa rồi, chưởng của Cao Lôi Hoa suýt lấy cái mạng cùi của , ngờ có lấy chút giác ngộ. Nếu là ngươi hơi có đầu óc, được ăn iot chút, dưới tình huống này ai dám nhảy ra thốt hai chữ ‘quyết đấu’ cơ chứ. - hứng, ngươi có tư cách. Cao Lôi Hoa thẳng, cho mặt mũi. Lời của Cao Lôi Hoa đả kích người ta, nhưng là vậy mà. Coi lại Cao Lôi Hoa bây giờ . Mấy tên cấp, giai giờ chỉ là đồ bỏ . Cùng với loại người như này quyết đấu ư? Thậm chí Cao Lôi Hoa còn có hứng thú ra tay. - Ta có tư cách? Hồi Thiên căm tức nhìn Cao Lôi Hoa : - Ngươi là Cao Lôi Hoa đúng ! Ta cho ngươi, nếu ngươi đáp ứng quyết đấu với ta, về sau, mỗi ngày ta đều tìm đến ngươi lần. Ta khiến cho cả đại lục biết đến ngươi là tên nhát gan, có tư cách làm chồng Tĩnh Tâm, nhìn ngươi nhát như cầy vậy, phắn sang bên kia ! - Con ruồi. Cao Lôi Hoa nhíu mày, lời nào nữa, đứng lên ra ngoài cửa. - Ngươi muốn bỏ chạy sao? Hồi Thiên vô cùng ngu ngốc với Cao Lôi Hoa. - phải ngươi muốn quyết đấu sao? Đứng cạnh cửa, Cao Lôi Hoa quay lại, lạnh lùng nhìn Hồi Thiên: - Vậy lại đây ! - Ta cho ngươi trả giá vì hành động của mình! Hồi Thiên hét lớn, phóng theo Cao Lôi Hoa ra ngoài cửa. - Sẵn sàng chưa? Cao Lôi Hoa cười lạnh nhìn . - Bắt đầu ! Thằng khốn, sau khi thua ta ta muốn ngươi phải xin lỗi mẹ ta! Trong tay Hồi Thiên xuất cây ma trượng. ma trượng lóe ra ánh sáng lam quang sâu thẳm. Khó trách vừa ăn chưởng của Cao Lôi Hoa suýt chết lại có gan tìm Cao Lôi Hoa quyết đấu. Hóa ra là pháp sư. Mà đối với ma pháp sư cận chiến phải là sở trường. Cho nên cho rằng khi nãy do Cao Lôi Hoa ở gần nên chiếm tiện nghi thôi. Chỉ cần khoảng cách đủ xa ma pháp sư mới mạnh nhất! - Thủy nguyên tố, xin nghe… Ối! Á! Hồi Thiên vừa vung trượng niệm chú văn, nhưng chú văn niệm Hồi Thiên cảm thấy thắt lưng nhói đau, liền cúi xuống ôm bụng. Đứng trước Hồi Thiên, Cao Lôi Hoa tung đấm mạnh vào bụng . Lập tức, Hồi Thiên có cảm giác nội tạng đứt đoạn. Khuôn mặt Hồi Thiên trắng bệch ra. Nhưng mà chưa hết! - Phá, Sơn, ! Cao Lôi Hoa lạnh lùng , bồi thêm quyền. Đối với ruồi muỗi, cứ đập chết cho đỡ phiền toái. Trong quyền kình của Phá Sơn có chứa lôi quang được Cao Lôi Hoa đưa vào trong cơ thể Hồi Thiên. Lôi thần lực có thể đánh vào trong cơ thể cũng là loại độc đáo của Cao Lôi Hoa. Cỗ lực lượng này vĩnh viễn ở trong cơ thể Hồi Thiên, sau đó ngừng phá hư toàn bộ cơ thể . - A~~ Hồi Thiên hét thảm. Cơn đau đớn từ nội tạng khiến phải hét lên. Kinh khủng. Cơn đau này còn đau hơn khi nãy gấp trăm ngàn lần! Trúng phải quyền này của Cao Lôi Hoa. Cả đời này Hồi Thiên xem như là phế. Về sau, chỉ nằm giường mà thôi. Ọc! Lúc Cao Lôi Hoa rời tay khỏi bụng Hồi Thiên Hồi Thiên cũng phun ngụm máu tươi ra. Sau đó, cả người như cây chuối đổ. Phịch! Ngã thẳng xuống đất. - Con trai! nghĩ tới con mình bị người ta đánh quyền knock out, Nguyệt Nại Nhã chạy ra khỏi phòng rồi hét lớn. Sau đó ôm lấy Hồi Thiên nằm mặt đất, ma pháp trị liệu ngừng thi triển lên người đứa con quý. Chỉ tiếc, lần này Cao Lôi Hoa để lại trong người Hồi Thiên là Lôi thần lực! Lôi thần lực phải cứ dùng ma pháp trị liệu là có thể chữa trị được, nếu nó mà chữa được, Cao Lôi Hoa khỏi làm Lôi thần về quê cày ruộng luôn! - Ọc! Sau khi được trị liệu xong, Hồi Thiên có chuyển biến tốt đẹp hơn, ngược lại còn phun ra mấy ngụm máu nữa, rồi hôn mê. - Tại sao lại như vậy! Như thế là sao! Nguyệt Nại Nhã ôm chặt đứa con mình, đứa con bị quyền knock out. Nguyệt Nại Nhã ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa: - Là ngươi, là ngươi! Nhất định ngươi động tay động chân gì đúng ? Có phải ngươi làm gì con ta ?! Cao Lôi Hoa cười lạnh, thản nhiên nhìn Nguyệt Nại Nhã. Theo sau Nguyệt Nại Nhã, thiếu niên tuấn kia cũng ra. Sau khi trông thấy cảnh này, liếc sang nhìn Cao Lôi Hoa. - Ngươi là Cao Lôi Hoa đúng ? Thiếu niên tuấn mỹ nhìn Cao Lôi Hoa cười, giọng rất hiền từ. Có tố chất làm ngôi sao. Cao Lôi Hoa gật đầu với thiếu niên này. Lúc này, Tĩnh Tâm và Nguyệt Nhị cũng đến bên cạnh Cao Lôi Hoa. Tĩnh Tâm nhìn thiếu niên này chút liền nhíu mày, dường như đây là Tĩnh Tâm rất quan tâm tới người này. - Sao, ngươi cũng muốn khiêu chiến với ta sao? Cao Lôi Hoa với thiếu niên này. - Đương nhiên phải. Thiếu niên cười với Cao Lôi Hoa: - Tuy nhiên. Cao Lôi Hoa. Ngươi rất có hứng thú đối với ta! - AAA~~ tiếng rống vang lên. - A! Cao Lôi Hoa, ngươi phải đền mạng cho con ta! ngồi ôm Hồi Thiên, đột nhiên Nguyệt Nại Nhã nổi điên nhảy lên đánh về phía Cao Lôi Hoa. Cao Lôi Hoa hừ lạnh, thân hình nhàng thoải mái lướt qua mụ điên này. Nhưng lúc đánh trúng Cao Lôi Hoa, khóe mắt Nguyệt Nại Nhã lại nhìn thấy Nguyệt Nhị đứng cạnh Tĩnh Tâm: - Cao Lôi Hoa, ngươi đánh con ta bị thương, ta muốn mạng con ngươi trả nợ! xong, ngờ Nguyệt Nại Nhã nảy sinh ác độc lao thẳng tới Nguyệt Nhị! Nguyệt Nại Nhã lại biết. Đây là kiện sai lầm lớn nhất của đời mụ. Cũng là kiện sai lầm cuối cùng của cuộc đời. Mụ nên có ý đánh Nguyệt Nhị! Càng nên có ý hại Nguyệt Nhị trong đầu! Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận, phải giết! Cao Lôi Hoa mình lẻ loi từ Trái Đất đến thế giới này. Mà bây giờ, người và đứa con chính là chiếc vảy ngược của lại dị giới này. Lúc Nguyệt Nại Nhã có ý định đánh Nguyệt Nhị cũng quyết định luôn vận mệnh của mụ. Trong nháy mắt phán kết mụ chết rồi! Trong đầu Cao Lôi Hoa thèm nghĩ tới mụ là người thân của Tĩnh Tâm. cỗ sát khí tỏa ra người Cao Lôi Hoa. - Gừ! Cao Lôi Hoa gầm lên giận dữ, đạp mạnh chân xuống đất, tia lôi quang tử kim chân Cao Lôi Hoa nhanh chóng vào trong lòng đất. Ngay sau đó, nhờ đất truyền điện, lôi quang nhanh chóng đuổi kịp Nguyệt Nại Nhã. Trong thiên hạ có thứ gì có thể nhanh hơn lôi điện đây? Nguyệt Nại Nhã chưa kịp đụng vào Nguyệt Nhị đạo lôi quang chui ra từ mặt đất đánh thẳng lên người nàng. Là lôi quang màu vàng, đây là lôii quang của thần! Là lúc Cao Lôi Hoa nóng giận ra tay. Bụp! Lôi quang đánh Nguyệt Nại Nhã rớt tại chỗ. Như chim trúng đạn rớt thẳng xuống đất. - chết ! Lấy danh nghĩa Lôi thần. Vạn lôi kiếp! Lúc Nguyệt Nại Nhã vừa rớt xuống, Cao Lôi Hoa liền hét to. đại lục, tất cả lôi điện đều dưới mệnh lệnh của Cao Lôi Hoa ngưng tụ bầu trời nhà Tĩnh Tâm. Bầu trời của Quang Minh đế quốc vốn mây đột nhiên vang lên tiếng sét kinh thiên! Ngay sau đó là liên tiếp những tiếng sét như tiếng thú dữ gầm vang. Lúc này, tất cả lôi điện đều hướng xuống mặt đất để bày tỏ thái độ với chủ thần Lôi hệ— phẫn nộ của Lôi thần! Liên tiếp xuất mấy tên cặn bã gây bất lợi với con mình, rốt cuộc Cao Lôi Hoa cũng hiểu ra tất cả đều là lỗi của bản thân, nếu có thể thể sức mạnh của mình cho người trong thiên hạ xem mấy tên cặn bã này còn coi là quả hồng mềm nữa , lần này phải giết gà dọa khỉ mới được! Cho nên, lúc này, Cao Lôi Hoa định làm lớn! phải làm lần cho Hải tộc biết, Cao Lôi Hoa phải dễ chọc vào! Đồng thời cũng cấp cho mấy con ruồi vo ve bên Tĩnh Tâm cái cảnh cáo, muốn gây phiền phức chuẩn bị lưu cái mạng lại ! Mãi đến bây giờ, Nguyệt Nại Nhã đầu to óc nho mới lộ ra vẻ tuyệt vọng. Trong khoảnh khắc khí thế của Cao Lôi Hoa phát ra, Nguyệt Nại Nhã mới hiểu được gã đàn ông tóc bạc trước mặt khủng bố như thế nào. Khí thế từ vầng sáng người khiến cho Nguyệt Nại Nhã cảm thấy khó thở. Khí thế mạnh mẽ như vậy, nàng chỉ mới thấy qua người rể Hài Hoàng Poseidon. - Chết! Trong mắt Cao Lôi Hoa lóe lên lôi quang tử kim, vung tay phải lên. Ầm! Lôi quang dưới danh nghĩa của Lôi thần như dòng thác lũ đổ xuống sân trong nhà Cao Lôi Hoa, rồi nện mạnh đúng chỗ Nguyệt Nại Nhã nằm. Nháy mắt, vô tận lôi quang lao thẳng xuống Nguyệt Nại Nhã tạo ra cái hố thấy đáy. Nguyệt Nhị và Tĩnh Tâm cùng nhau nhìn cái hố đáy này. Dưới sức mạnh của lôi quang giáng xuống, chỉ sợ Nguyệt Nại Nhã còn chút cặn bã nào. - Là ai ở đó, xuất . Đừng cho là ta nhìn thấy ngươi. Lúc lôi quang giáng xuống xong, Cao Lôi Hoa hung tợn nhìn xung quanh nhà. Nguyệt Nại Nhã chết, vừa rồi lúc lôi quang sắp đánh xuống người mụ đột nhiên có người xuất cứu cái mạng của mụ. - Ha ha, hổ là nam nhân mà Tĩnh Tâm lựa chọn. khá được. Cao Lôi Hoa vừa dứt lời, trong góc, ông lão áo choàng lam liền xuất . Hơn nữa, tay lão là Nguyệt Nại Nhã bị dọa đến bất tỉnh nhân . - Vừa rồi là lão cứu nàng sao? Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn lão, giờ phút này, Cao Lôi Hoa cũng đem lão trở thành kẻ thù luôn. - Người trẻ tuổi, bớt nóng . Việc đâu có đó. Lão nhìn Cao Lôi Hoa cười : - Ta là Nguyệt Đỉnh Thiên. Lão cười tiếp: - Từng là Hải Hoàng… Người trẻ tuổi, nể mặt ta, tha cho con dâu ta được ? Lão cười ngượng với Cao Lôi Hoa. Tình hình khi nãy đến giờ lão cũng thấy nên lão rất ngại xin tha thứ. - Tha cho mụ mạng có thể. Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó thể miễn. Cao Lôi Hoa nhíu mày nhìn lão: - Ta phải hai cánh tay và phế tu vi của mụ. Cao Lôi Hoa làm vậy là cũng có nguyên nhân, cái mụ óc quả nho này sớm hay muộn cũng gây chuyện, bây giờ mà tha cho mụ Cao Lôi Hoa dễ gì chịu. Muốn tha hả, Cao Lôi Hoa phải phế bỏ thực lực của nàng cái . - Cái này… Sắc mặt lão có chút hổ thẹn, lão nghĩ tới người trẻ tuổi này ngờ nể mặt mũi cho lão, gì lão cũng từng là Hải Hoàng, là cha của Hải Hoàng đương nhiệm. - Khụ. Ở bên cạnh, Tĩnh Tâm kéo Cao Lôi Hoa, ông lão trước mặt này chính là ông nội của nàng. Xem ra ông nội nãy giờ đều núp cạnh đây xem kịch. Cao Lôi Hoa thấy được thần sắc của Tĩnh Tâm liền bất đắc dĩ thở dài với lão: - Được rồi, lần này ta bỏ qua cho mụ. Nghe Cao Lôi Hoa vậy, sắc mặt lão liền tốt hơn chút. Chỉ có điều lão để ý đến đôi mắt của Cao Lôi Hoa chợt lóe lên tia tà ý. Lão hề nghĩ đến quan niệm sống của Cao Lôi Hoa. Tôn chỉ đối nhân xử thế của Cao Lôi Hoa là đem mọi tất cả nguy cơ bóp chết từ trong trứng nước. Đúng như Cao Lôi Hoa , Nguyệt Nại Nhã là mụ đàn bà có đầu óc, tha cho mụ, sớm muộn gì mụ cũng gây bất lợi cho người thân mình. Cao Lôi Hoa bỏ qua mối nguy hiểm tiềm này sao? Tất nhiên là ! Nếu để mụ ta cuốn khăn gói ra mà bị gì Cao Lôi Hoa có mà khóc kịp đấy chứ! Cho nên, Cao Lôi Hoa để mụ ta sống qua ngày hôm nay…