CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA) - Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ (514c)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 220: Tử Thần phân thân
      “Cha, ngươi cũng quá ác độc, để cho ta giải quyết , tại ngờ mạng cũng để cho ta.” Nguyệt Sư giơ hai tay đại kiếm trong vỏ xiêm áo vẫn y nguyên, đến kiếm cũng chưa rút ra. Vì thế khỏi bất mãn rất hướng Cao Lôi Hoa .


      “Ha ha” Cao Lôi Hoa cười hắc hắc, chỉ vào Hổ Lâm Khắc ở trong trạng thái ngẩn người, :“Bên kia phải có cái đầu sao? Ta để riêng cho ngươi tên còn gì?”


      “Tên gia hỏa này, chả khác gì chết cả.” Nguyệt Sư giơ đại kiếm trong tay tới bên người Hổ Lâm Khắc, Hổ Lâm Khắc vẻ mặt ngẩn người, hiển nhiên còn chưa có từ khiếp sợ phản ứng lại:“Kỳ lần trước ở chiến trường, ta nên cứu nhóm gia hỏa này.” Nguyệt Sư nhìn Hổ Lâm Khắc , sau đó giơ đại kiếm trong tay lên, kiếm bổ về phía đầu Hổ Lâm Khắc :“Bất quá tại cũng muộn, giờ ta chặt đầu xuống!”


      “Hừ!” Đúng lúc này, Cao Lôi Hoa trong mắt lên tia sát khí! Đồng thời, tay phải hung hăng vung, trường kiếm trong tay lóe ra trận tử kim sắc lôi quang, mang theo tiếng long ngâm xé gió, trường kiếm nhanh chóng bắn về phía Nguyệt Sư. thân kiếm lôi quang bao hàm lực lượng cho mọi người kiếm này chứa uy lực rất lớn!


      Nghe được tiếng trường kiếm phía sau, Nguyệt Sư nghiêng đầu nghi hoặc nhìn trường kiếm hướng bay tới.


      ‘Đinh!’ tiếng, khi trường kiếm chuẩn bị chạm vào người Nguyệt Sư, lại đột nhiên tạm dừng ở giữa trung! Tiếp theo, vang lên thanh trận kim thiết chạm vào nhau. Tựa hồ cùng cái gì đó đánh nhau!


      Sau khi trường kiếm bị đỡ, lôi thần lực trường kiếm nháy mắt bạo mở! cỗ năng lượng sóng xung kích hướng bốn phía khuếch tán mở ra!


      Theo đạo năng lượng sóng xung kích, trong hư trống rỗng trận vặn vẹo. Trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt Sư, bóng người mặc đồ hắc sắc chậm rãi xuất trước mặt Nguyệt Sư cùng với Cao Lôi Hoa. Tại đó hắc y nhân nắm trong tay thanh hắc sắc liêm đao.


      Nhìn thấy liêm đao trong tay hắc y nhân kia Nguyệt Sư thầm chửi. Vừa rồi nếu kiếm của Cao Lôi Hoa tới đúng lúc, liêm đao trong tay hắc y nhân kia chỉ sợ chém người mình .


      “Quả nhiên là cao thủ.” Bóng đen sau khi xuất , kỳ quái đối với Cao Lôi Hoa :“ nghĩ tới tại thế giới nhân loại có thể có người nhìn thấu tiềm hành thuật của ta. sai, sai!”


      “Ngươi là ai?” Nhìn hắc y nhân, Cao Lôi Hoa nhíu mày. Hơi thở người tên gia hỏa trước mắt này làm cho Cao Lôi Hoa cảm thấy loại cảm giác chán ghét.


      “Tốc độ của ngươi rất tốt.” Người nọ cười hắc hắc:“Bất quá, tuy rằng tốc độ của ngươi rất nhanh, nhưng vẫn trong phạm vi ta có thể thừa nhận. Nhân loại cường giả, chúng ta thương lượng. Chúng ta hôm nay dừng ở đây. Ngươi cũng buông tha Hổ Lâm Khắc được ?”


      “Buông tha?” Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn khinh miệt! Nở nụ cười :“ chết, chuyện buông tha làm gì?”


      “??” Người nọ nhanh chóng quay đầu nhìn liếc mắt Hổ Lâm Khắc cái, tiếp theo liền chứng kiến tại ngực trái Hổ Lâm Khắc, lỗ trong suốt dễ dàng thấy được! Lỗ trong suốt tia vết máu, giống như cái chỗ này vốn là chỗ trống!


      “Ngươi là làm sao bây giờ đến ?” Người nọ ảnh cả kinh, quay đầu nhìn phía Cao Lôi Hoa. Nhưng đầu vừa mới quay lại, lại cảm thấy bả vai mình đau xót.


      Bởi vì Cao Lôi Hoa trong nháy mắt xuất ở bên cạnh , vô thanh vô tức . Trong tay Cao Lôi Hoa thanh trường kiếm hoa lệ lóe ra lôi quang chém bờ vai .


      ai từng dạy ngươi, trong khi chiến đấu thất thần, là chuyện ngu xuẩn sao?” Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn bóng đen , đồng thời trong ánh mắt bóng đen dám tin, kiếm của Cao Lôi Hoa bắt đầu từ bả vai hung hăng đem bóng đen kia trảm thành hai nửa.


      “Thất thần trong khi chiến đấu, là hành vi ngu xuẩn.” Cao Lôi Hoa thu hồi trường kiếm, sau đó xoay người với Nguyệt Sư.


      “Hắc hắc, điểm ấy ta cũng biết.” bên Nguyệt Sư cười hắc hắc, sau đó vung đại kiếm trong tay chém xuống đầu Hổ Lâm Khắc.


      “Tiểu đội trưởng đại nhân! Chúng ta ở đây! Muốn giết ai! Muốn giết ai! giết con mẹ nó, lâu được giết người. Nghe được tiểu đội trưởng muốn đánh nhau. Chúng ta rất hưng phấn đấy!” Xa xa , thanh đại quân nhanh chóng truyền tới.


      đại đội quân đoàn hoàng kim sư tử tới rồi. Căn cứ theo cầu của Nguyệt Sư, lần này tới chỉ có ngàn người hoàng kim sư tộc.


      có lỗi, các ngươi tới muộn chút, vừa kịp tới quét dọn chiến trường.” Nguyệt Sư cười hắc hắc với ngàn hoàng kim sư tộc .


      “Đội trưởng! Ngươi lừa gạt tình cảm của bọn ta?” ngàn hoàng kim sư tử bộ tộc nhiệt huyết sôi trào vừa nghe đến còn đối tượng đánh nhau. Nhất thời giống sương đánh cà, toàn bộ thất vọng!


      Nguyệt Sư cũng có chút ngượng ngùng, với hoàng kim sư tử tộc :“Lưu vài người quét tước chiến trường, còn lại theo ta mang ta lão bà về nhà, đúng rồi, thuận tiện mang đầu người này . Ai tới đóng băng thuật cái?” Nguyệt Sư giơ lên đầu Hổ Lâm Khắc tay.


      , tiểu đội trưởng đại nhân!” Sư tộc chiến sĩ đều là cường giả ma vũ song tu. Ma pháp đối với bọn họ mà là chuyện . Nghe được mệnh lệnh của Nguyệt Sư, từ trong đám người ra người, tùy tay thi triển cái đóng băng thuật đối với đầu người trong tay Nguyệt Sư, dụng đóng băng thuật đóng băng lại.


      “Từ , Nguyệt Sư. Quan sát lực của ngươi còn chưa đủ.” Đột nhiên , Cao Lôi Hoa gọi Nguyệt Sư lại. Cười với Nguyệt Sư.


      “Làm sao vậy? Cha?” Nguyệt Sư nghi ngờ hỏi, như thế nào đột nhiên tới sức quan sát của mình?


      “Ngày hôm qua mật báo ngươi xem rồi chứ? Vậy ngươi ngươi còn nhớ theo lời phong mật báo đó lần này đến đây bao nhiêu hổ nhân ?” Cao Lôi Hoa cười hỏi.


      “Ân, ta còn nhớ , dường như là chừng trăm tên.” Nguyệt Sư .


      “Vậy ở nơi này có bao nhiêu người?” Cao Lôi Hoa mỉm cười chỉ vào đám thi thể mặt đất.


      “Này” Nguyệt Sư quay đầu đếm đếm vài cái, sau đó lộ ra biểu tình nghi hoặc:“Tám mươi tên! Như thế nào thiếu hai mươi tên.”


      “Ha ha, về sau làm việc phải cẩn thận.” Cao Lôi Hoa vỗ vỗ Nguyệt Sư:“Thân là thú hoàng, ngươi vô luận làm chuyện gì cũng thể buông tha chi tiết ! Bởi vì chi tiết cũng có thể làm cho ngươi thất bại thảm hại. Thiếu hai mươi người, nếu hai mươi người này thầm làm việc theo lệnh, đối với ngươi mà uy hiếp .”


      , phụ thân. Ta biết.” Nguyệt Sư trong lòng cũng cả kinh, vừa rồi chính mình ngờ liền số lượng địch nhân cũng .


      “Xuất ,” Cao Lôi Hoa hướng khoảng phía sau .


      “Lôi tổ trưởng.” Lúc này, trong khí đạo nhân ảnh giống như quỷ ảnh xuất :“ có tin tức hai mươi tên hổ tộc còn lại.”


      “Ở đâu?” Cao Lôi Hoa hỏi.


      “Cửa nhà của Hồ Mị Nhi tiểu thư.” Nhân ảnh nọ giọng , tổ chức gia hỏa này đều giống nhau : Tích tự như kim.


      “Cái gì? Tại nhà Hồ Mị Nhi?! Mẹ nó, cha, mau! Nhanh đến nhà Hồ Mị Nhi !” Nguyệt Sư vừa nghe đến hai mươi tên gia hỏa ngờ tại nhà Hồ Mị Nhi nhất thời nóng nảy!


      “Đừng nóng vội.” Cao Lôi Hoa :“Bọn họ mang cho ngươi cơ hội tốt. tại ngươi mang theo hoàng kim sư tộc, vừa lúc bọn chúng cho ngươi cơ hội lập uy. Cho cố chấp nhạc phụ của ngươi biết thực lực của ngươi, trong thế giới thực lực là tối thượng, ngươi phải có thực lực mới làm cho người ta khinh thường.”


      “Nghe ! Phụ thân!” Nguyệt Sư lớn tiếng lên tiếng, sau đó mang ngàn hoàng kim sư tử tộc dũng sĩ đằng đằng sát khí hướng nhà Hồ Mị Nhi tới ......


      Đợi cho đại quân sau khi rời , Cao Lôi Hoa nhíu mày ngắm nhìn kia bị trảm thành lưỡng đoạn bóng đen. biết vì cái gì này mặt đất này bóng đen để cảm thấy khó chịu. Là ta suy nghĩ nhiều sao? Cao Lôi Hoa lắc đầu, sau đó hướng hồ vực đến.


      Sau khi Cao Lôi Hoa rời , hai nửa hắc sắc bóng người nguyên bị Cao Lôi Hoa chém ngờ chậm rãi chuyển động. Dần dần, thân thể bị Cao Lôi Hoa trảm thành lưỡng đoạn chậm rãi mấp máy, dần dần dính vào nhau.


      “Nam nhân mạnh.” Sau khi dính vào nhau, bóng đen chết mở mắt, lộ ra cười nụ khổ :“Quá cường đại, chỉ kiếm, ngờ khiến cho ta chết lần.”


      “Số 1, ngươi vừa rồi chết lần ?” Lúc này, bên cạnh bóng đen đột nhiên lại xuất bóng đen đồng dạng.


      “Đúng vậy.” bóng đen mặt đất cười khổ tiếng:“Nếu phải chúng ta là tử vong chi thần Bản Tôn, dốc hết sức lượng nắm giữ ‘Tử’, ta nghĩ ta xong đời rồi.”


      “Là ai giết chết ngươi? Tại thế giới nhân loại, chẳng lẽ còn có người có thể gây tổn thương tổn đến ngươi?” Bóng đen kia sau khi xuất nghi ngờ hỏi


      “Là đầu bạc nam tử.” Bóng đen được kêu là số 1 cười khổ tiếng:“Chỉ kiếm, ngờ dễ dàng chém ta. Tuy rằng là ta có chút khinh địch.”


      “Đối phương là thần sao?” Sau lại tới bóng người giọng hỏi.


      biết. Hẳn là phải, bởi vì ta cảm giác được hơi thở của cường giả sau Kiếm Thần cấp. Bất quá hơi thở người làm ta cảm thấy rất kỳ quái.” Số 1 sau khi hoàn toàn khôi phục đứng lên :“ người cổ lực lượng tới cực điểm hắc ám. So với lực lượng của chúng ta còn muốn hắc ám hơn, ta dám tưởng tượng đó là lực lượng gì, lực lượng kia tựu giống ma! Bất quá lại giống. Dù sao, cho ta cảm giác rất kỳ quái !”


      “Được rồi, để ta phát tin tức tới những phân thân khác, gần nhất đừng tìm gia hỏa tóc trắng xung đột.” Người hắc ám thứ hai khẽ thở dài tiếng :“Còn có, số 1. Bản thể lên tiếng , bảo phân thân chúng ta nhanh nghĩ biện pháp tìm ra tên thần thú kia. Nếu tìm ra tên kia, chúng ta đều chết chắc rồi. Vật kia gần nhất số lần xuất càng ngày càng nhiều . tìn được thần thú, chúng ta tựu thảm .”


      “Được rồi. Ta cũng phải biết.” Tên Hắc y nhân được xưng là số 1 thở dài:“Vừa rồi nam nhân này, chỉ kiếm có thể chém chết ta. Chúng ta tuy rằng chính là phân thân, nhưng cũng có phần lực lượng bản thể nha! Nam nhân này, lại giống là thần, lại giống là ma, chính là cái gì vậy.........

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 221 Huyết kỵ sĩ.


      Lúc này, Hồ Thiên đại tế tự Hồ tộc cau có ngồi trong phòng, sáng sớm nay, lão vừa mở cửa phát trước cửa nhà xuất hai mươi chiến sĩ Hổ tộc, tay cầm binh khí, đằng đằng sát khí.


      Hồ Thiên muốn ra ngoài bị hai mươi chiến sĩ Hổ tộc này chặn lại.


      Sau đó Hồ Thiên liền cãi nhau ầm ĩ với bọn Hổ tộc. Kết quả là bị cưỡng chế vào trong nhà.


      Tiếp đó, biết nghe được tin tức ở đâu, vị tộc trưởng Hồ tộc Fox cũng chạy đến. Nhưng kết quả cũng bị hai mươi chiến sĩ Hổ tộc thuận tay đá vào trong nhà ngồi “tết lông” bên cạnh Hồ Thiên.


      - Khốn khiếp, Hổ tộc coi Hồ tộc chúng ta ra gì! Con bà nó là con hổ, đừng để ta ra được. Ta mà ra mỗi ngày bọn hổ con chúng bay gặm cỏ qua ngày !


      Tộc trưởng Fox sửng cồ lên quát!


      - Ta muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì! Vì sao Hổ tộc lại vây quanh nhà ta.


      Hồ Thiên thở dài.


      - Tôi cũng biết.


      Fox cũng bán ‘than’ theo.


      Chỉ có Hồ Mị Nhi vẫn còn dụi dụi mắt ngái ngủ nhìn mấy tên chiến sĩ Hổ tộc trước cửa. Sau khi ngủ dậy, Hồ Mị Nhi lại trở thành bé đáng dễ thương. Nàng nghi hoặc nhìn hai mươi tên chiến sĩ Hổ tộc này, tay phải giơ lên làm động tác ném giống như muốn tặng mấy quả “tà ác quang hoàn” cho mấy tên này làm bữa sáng.


      - Bùm! Ầm ầm!


      Lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng động hỗn loạn. Sau đó, tiếng gầm gừ quen thuộc của Nguyệt Sư vang lên. Là Nguyệt Sư! Hai mắt Hồ Mị Nhi sáng rực lên!


      - Gừ! Thuận ta sống, chống ta chết!


      Nguyệt Sư nắm chặt cự kiếm. Cậu cũng mấy lời này có nghĩa gì, nhưng nghe cũng thấy vui tai!


      Phía sau Nguyệt Sư là đám nam tử tóc vàng. Đám này đều có những bộ râu dài manly. Hai tay để trần để lộ lông lá rậm rạp, cơ bắp cuồng cuộn cứng như nham thạch. Lang Nha bổng tay bọn họ có vẻ còn to hơn cả chiến sĩ Hổ tộc! người mang khôi giáp, chỉ mang lớp da thú! Phía dưới lớp da thú thô ráp là hai bắp đùi như hai cột đá.


      Hai mươi chiến sĩ Hổ tộc đứng trước nhà Hồ Mị Nhi vừa thấy nhóm nam tử tóc vàng này khỏi thấy lạnh sống lưng.


      - Hoan nghênh các vị đến Hồ tộc làm khách, hỡi những chiến sĩ hổ nhân dũng cảm.


      Nguyệt Sư cầm cự kiếm từ từ lại gần hai mươi Hổ nhân, sau hai chữ ‘dũng cảm’ còn nhấn mạnh thêm:


      - Ta muốn sát hại đồng bào mình. Tuy các ngươi có phần quá đáng nhưng ta vẫn cho các ngươi cơ hội. Các chiến sĩ ‘dũng cảm’, mời các vị ‘chim cút’ dùm ta.


      Nguyệt Sư với giọng điệu đầy khinh miệt với hai mươi tên Hổ tộc.


      Đám Hổ nhân nghiến răng ken két, trợn trừng mắt nhìn Nguyệt Sư! Bọn họ tính toán sao cho đòn là xử đẹp Nguyệt Sư.


      Phía sau Nguyệt Sư là đám nam tử tóc vàng, mới nhìn là biết dễ chọc rồi, toàn là thú dữ cả. Mà tại cả đám đó đứng cách xa Nguyệt Sư! Với khoảng cách này bọn đó chưa chắc cứu viện kịp cho thằng nhóc này.


      Hai mươi Hổ nhân liếc mắt nhìn nhau, sau đó thầm gật đầu. Nhanh! Cả hai mươi Hổ nhân cùng rút trường kiếm nhảy lên cao lao về phía Nguyệt Sư.


      - Ngu ngốc.


      Nguyệt Sư lạnh lùng .


      Đồng thời, đám Hoàng Kim Sư Tộc phía sau Nguyệt Sư đều rất phẫn nỗ! Đối với đồng tộc, bọn họ vốn muốn ra tay! Bởi vì trách nhiệm của Hoàng Kim Sư Tộc là thủ hộ Thú tộc chứ phải giết hại chính đồng loại của mình! Nhưng ngờ mấy tên Hổ tộc lại ra tay với Nguyệt Sư giữa thanh thiên bạch nhật, ra tay với đồng loại của mình!


      - Chết!


      Trong mắt đội Hoàng Kim Sư tộc lên sát khí. Đồng thời tay giơ cao Lang Nha bổng lên! Miệng nhanh chóng niệm đống ma pháp chú ngữ khô khan.


      Ngay sau đó ‘xẹt xẹt xẹt’! Liên tiếp tiếng lôi điện vang lên! Đám Hổ nhân trợn mắt, bởi vì chúng thấy lôi điện nhắm vào bọn chúng!


      Ngay sau đó cả hai mươi vị chiến sĩ ‘dũng cảm’ còn cõi đời này.


      - Hoàng Kim Sư Tộc?


      Đứng bên cửa, Hồ Thiên nhìn đám nam tử cầm Lang Nha bổng này mà ngây dại. Từ đám nam tử đó tỏa ra khí tức của Hoàng Kim Sư Tộc - thú tộc trong truyền thuyết có thể sử dụng ma pháp! Trong Thú tộc, chỉ có Hoàng Kim Sư Tử tộc mới có thể sử dụng ma pháp! cần đắn đo gì thêm, nhóm nam tử này chính là người của Hoàng Kim Sư Tử tộc rồi!


      Nguyệt Sư cười lớn, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của Hồ Thiên bước vào trong nhà.


      - Mị nhi, đến đây.


      Bước vào nhà, vẻ mặt Nguyệt Sư lại tươi như hoa.


      - Nguyệt Sư~


      Hồ Mị Nhi vừa nhìn thấy Nguyệt Sư liền lao tới. Ôm chặt lấy .


      - theo ta Mị nhi!


      Nguyệt Sư bế bổng Hồ Mị Nhi lên, cũng để Hồ Mị Nhi trả lời. ôm nàng bước ra của ngoái đầu lại. thèm để ý đến Hồ Thiên cũng như Hồ Kiều Kiều ở bên. Mà cả hai người họ cũng ngơ ngác, lên lời, nhìn Nguyệt Sư mang Hồ Mị Nhi .


      - !


      Nguyệt Sư quát to, rồi dẫn theo các chiến sĩ Hoàng Kim Sư Tử .


      - Thú hoàng đại nhân.


      đường, các chiến sĩ Hoàng Kim Sư Tử hỏi:


      - Thú tộc, tại sao lại trở thành như vậy ạ?


      - Hử?


      Nhìn đám chiến sĩ, Nguyệt Sư biết họ hỏi về mấy tên chiến sĩ Hổ nhân. Phải biết rằng lúc trước kia, Thú tộc tuyệt đối bao giờ ra tay với đồng loại của mình! Nguyệt Sư liền trả lời:


      - Chính vì vậy nên mới cần người đứng ra để đưa Thú tộc trở lại Thú tộc trước kia, phải sao?


      Nguyệt Sư mỉm cười .


      - Chúng thuộc hạ hiểu.


      Đám dũng sĩ Hoàng Kim Sư Tử giơ tay trước ngực ra dấu tuyên thệ, nghiêm túc :


      - Chúng tôi xin thề theo Thú hoàng điện hạ lên trời xuống biển, sống chết từ!


      *************.


      Cao Lôi Hoa bay cao nhìn thấy hết tất cả mọi việc diễn ra phía dưới.


      - Haizzz!


      Cao Lôi Hoa thở dài, Nguyệt Sư, là đứa rời khỏi vòng tay của sớm nhất. nghĩ Nguyệt Sư lại có thể tự lập nhanh như vậy. Nhìn Nguyệt Sư, Cao Lôi Hoa thầm:


      - Đường , ba trải sẵn cho con rồi. Việc tiếp theo chỉ có thể tự trông chờ vào con thôi.


      Bên cạnh, cũng có bóng người thô kệch nổi “lềnh phềnh” là Thú thần Tra Lý.


      - Tra Lý. Cái tên Giáo hoàng đó có lẽ có vấn đề.


      Cao Lôi Hoa với Tra Lý:


      - Trong mấy ngày ngươi ở lại cần chú ý chút.


      - Ta biết.


      Tra Lý cười ha hả:


      - Khi về ta thử dò xem rồi. Ha ha, ngờ ta có mặt vài năm, Thú tộc lại bị nhiều dị giáo đồ bên ngoài xâm chiếm. Xem ra hình như chư thần đều quên hết tồn tại của Lực Lượng chi thần này rồi.


      - Vậy tất cả phiền toái này giao cho ngươi.


      Cao Lôi Hoa .


      - có gì mà phiền cả. Mấy tên đó dám trái ước định năm xưa của chư thần, ta chỉ làm việc nên làm thôi.


      Tra Lý :


      - Còn ngươi. “Say goodbye” với Nguyệt Sư à?


      - Khỏi .


      Cao Lôi Hoa phất tay:


      - Con đường của nó, để nó tự . Hơn nữa còn có ngươi ở cạnh trợ giúp, ta nghĩ cũng có vấn đề gì đâu.


      - Ta muốn Vong Linh cốc chuyến.


      Cuối cùng, Cao Lôi Hoa quay đầu lại với Tra Lý:


      - Muốn ta nhắn nhủ điều gì ?


      - Muốn nhưng biết gì đây. Tuy nhiên…


      Tra Lý ngượng ngùng với Cao Lôi Hoa:


      - Cao huynh đệ, có chuyện này, chúng ta thương lượng chút.


      - Chuyện gì?


      Cao Lôi Hoa .


      - Việc ấy, có thể hay … việc ấy….


      Tra Lý luôn hào sảng ngờ lại e thẹn như mười lăm.


      - Có chuyện gì .


      Nhìn bộ dạng Tra Lý, Cao Lôi Hoa cảm thấy dựng tóc gáy.


      - Việc là, ngươi chừng nào mới có thể để Bảo Bảo kêu ta tiếng là cha?


      Tra Lý u oán nhìn Cao Lôi Hoa.


      - Ặc!


      Cao Lôi Hoa hít hơi sâu:


      - Lần sau gặp mặt, ta cho nó biết ngươi là cha nó.


      xong, Cao Lôi Hoa chạy té khói với vận tốc ánh sáng về phía Vong Linh cốc, tại có cho tiền cũng dám ở lại nhìn vẻ mặt ai oán như thiếu phụ của Tra Lý dù chỉ giây… …


      **********.


      Vong Linh cốc.


      Cao Lôi Hoa tiến vào phong ấn thoải mái như vào nhà mình, đạp cái lỗ phong ấn rồi bước vào trong Vong Linh cốc.


      Uy lực phong ấn của Vong Linh cốc giảm xuống rất nhiều. Vừa mới vào trong phong ấn, Cao Lôi Hoa phát ra địa bàn của Vong Linh tộc mở rộng ra tới tận phong ấn. còn bộ tộc Hoàng Kim Sư Tử, tại trong phong ấn chỉ toàn là xương khô với cương thi và vong linh.


      - Cao Lôi Hoa.


      Vong Linh Nữ Thần cảm thấy phong ấn rung động liền biết Cao Lôi Hoa đến đây.


      - Ba ba đến sao?! Con cũng ra!


      Ở bên cạnh, Bảo Bảo trong bộ đồ âu phục sung sướng hô lên rồi kéo tay Vong Linh Nữ Thần ra trước cửa thần điện.


      - Phỉ Ti Nhĩ.


      Từ xa nhìn thấy Vong Linh Nữ Thần và Bảo Bảo đứng trước cửa điện chờ mình. Cao Lôi Hoa nhiệt tình vẫy tay với hai người.


      - Ba ba~~


      Bảo Bảo vui mừng kêu to, đồng thời nhanh chóng lao vào trong lòng Cao Lôi Hoa.


      - Phỉ Ti Nhĩ, lần này ta đến trước hết là muốn mang Bảo Bảo ra ngoài.


      Cao Lôi Hoa cười :


      - Bởi vì phong ấn phải là nơi ở tốt cho Bảo Bảo.


      - Được rồi. Ta biết.


      Vong Linh Nữ Thần tuy rằng muốn nhưng vẫn phải đồng ý. Nàng thể ra ngoài được vì hàng trăm vạn vong linh vẫn cần giúp đỡ của nàng. Nàng mà đám vong linh này tẻo hết luôn.


      - Cao Lôi Hoa, nếu muốn ra ngoài tôi có thể cho mang theo trăm tên huyết kỵ sĩ.


      Vong Linh Nữ Thần đột nhiên với Cao Lôi Hoa. Vụ Chiến Thần lần trước đem lại cảm giác áy náy cho nàng. Cho nên lần này nhất định phải bồi thường chút cho Cao Lôi Hoa.


      - Huyết kỵ sĩ?


      Cao Lôi Hoa nhíu mày:


      - Huyết kỵ sĩ là gì vậy?


      - Đúng vậy. Huyết kỵ sĩ… …

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 222 Tĩnh Tâm tức giận?




      - Huyết kỵ sĩ?


      Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Vong Linh Nữ Thần, từ vẻ mặt của nàng là có thể biết huyết kỵ sĩ hẳn là đơn giản.


      - Đúng vậy, chính là huyết kỵ sĩ.


      Vong Linh Nữ Thần cười khẽ:


      - Huyết kỵ sĩ được tạo thành hoàn toàn từ máu, lấy máy của chủ nhân bọn họ làm cơ sở. Do đó bọn họ rất trung thành. Hơn nữa bọn họ rất hùng mạnh. Đây chính là át chủ bài cuối cùng của tôi.


      - Hoàn toàn nghe lệnh của chủ nhân, hơn nữa từ máu tạo thành? Vậy bọn họ trông như nào?


      Cao Lôi Hoa hỏi. Nghe Vong Linh Nữ Thần cả nửa ngày Cao Lôi Hoa vẫn thể hình dung ra huyết kỵ sĩ như thế nào.


      - Ha ha


      Vong Linh Nữ Thần giải thích:


      - Bản thân các huyết kỵ sĩ đều là linh hồn của cường giả trong các tộc thượng cổ. Bởi vì khi còn sống thực lực của bọn họ rất mạnh, cho nên sau khi chết linh hồn của họ biến mất. Hơn nữa ở những nơi đặc thù đẫm máu chiến trường, pháp trường sau khi chết bọn họ có thể hấp thụ được máu của những người khác để tiến hóa thành huyết kỵ sĩ. Tuy linh hồn bọn họ còn tồn tại, nhưng do đa phần mất trí óc nên về cơ bản bọn họ hành động hoàn toàn theo bản năng hoặc theo mệnh lệnh của chủ nhân.


      Vong Linh Nữ Thần :


      - Tuy thế nhưng cũng đừng có coi thường bọn họ. lợi hại của bọn họ chỉ về mặt trí tuệ, nhưng bọn họ có đặc tính rất đặc biệt. Đó là bọn họ có thể phát huy thực lực bằng nửa chủ nhân mình. Tỷ như , huyết kỵ sĩ nào có máu của nửa thực lực của .


      Sau khi nghe được lời của Vong Linh Nữ Thần, hai mắt của Cao Lôi Hoa lập tức sáng bừng. Có trăm tên có sức mạnh bằng nửa ??


      - Đúng vậy. Đây chình là hàng special của tôi.


      Vong Linh Nữ Thần thần bí :


      - Muốn tạo thành huyết kỵ sĩ cần giọt máu tươi của chủ nhân. Rồi sống của bọn họ phụ thuộc vào tồn tại của chủ nhân. Nếu chủ nhân của họ chết bọn họ tồn tại vĩnh viễn.


      - Hàng tốt!


      Nghe đến đó, Cao Lôi Hoa kìm nổi phải bật thốt lên tán thưởng:


      - Những vị thần khác có huyết kỵ sĩ của riêng mình hay ?


      Cao Lôi Hoa hỏi.


      Vong Linh Nữ Thần lắc lắc đầu :


      - Những vị thần khác có khả năng đó. Chỉ có tôi, Vong Linh Nữ Thần mới có thể khiến huyết kỵ sĩ nghe lời.


      - Chẳng lẽ thể chinh phục huyết kỵ sĩ bằng vũ lực hay sao?


      Cao Lôi Hoa vừa vừa hỏi.


      - À, huyết kỵ sĩ là vong linh nên bọn họ biết chết là cái gì.


      Vong Linh Nữ Thần tiếp:


      - Thế nên trừ tôi là người nắm giữ vong linh ra ai có thể khống chế họ.


      Cao Lôi Hoa gật gật đầu rồi bước theo Vong Linh Nữ Thần tới bãi tha ma sau thần điện.


      Vừa bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt Cao Lôi Hoa chính là mấy trăm huyết hồn bồng bềnh giữa trung.


      - Tôi bồi dưỡng huyết kỵ sĩ chính tại nơi này. Những linh hồn đó chính là những huyết kỵ sĩ. Ở đây tổng cộng có 324 tên huyết kỵ sĩ. Vong Linh Nữ Thần chỉ đám huyết kỵ sĩ phía trước :


      - hãy lựa chọn 100 tên cho mình .


      - có gì quan trọng cả. thay ta chọn là được rồi.


      Dù sao cũng biết tên huyết kỵ sĩ nào tốt hơn nên chọn hay chọn cũng như nhau


      - Vậy cũng được. Vong Linh Nữ Thần gật đầu rồi khẽ vẫy tay cái. Lập tức trăm tên huyết kỵ sĩ người ra màu đỏ của máu bay tới trước mặt Vong Linh Nữ Thần.


      - Cao Lôi Hoa, bọn họ chuẩn bị sẵn sàng để nhận máu tươi của rồi.


      Vong Linh Nữ Thần quay sang với Cao Lôi Hoa.


      - Ừ.


      Cao Lôi Hoa đáp rồi rút kiếm Tài quyết ra rồi cứa vào tay mình


      dòng máu tươi màu vàng từ cổ tay Cao Lôi Hoa chảy ra. Cao Lôi Hoa cũng ngạc nhiên nhìn máu của mình.


      Vong Linh Nữ Thần nhìn thấy vẻ sững sờ Cao Lôi Hoa liền cau mày. Nàng nhanh chóng cầm lấy tay rồi vung lên. Dòng máu tươi cổ tay Cao Lôi Hoa biến thành trăm giọt bắn về 100 huyết kỵ sĩ.


      Trong phút chốc, từ người 100 tên huyết kỵ sĩ xuất hào quang màu vàng tím. Sau khi hào quang biến mất, 100 kỵ sĩ hình người trong trạng thái lỏng màu vàng lợt ra trước mặt Cao Lôi Hoa.


      - Cao Lôi Hoa, làm sao vậy?


      Vong Linh Nữ Thần hỏi .


      - À.


      Cao Lôi Hoa tỉnh lại, chỉ vào những giọt máu vàng chảy tay mình, cười khổ :


      - Giờ tôi có thể tính là người ?


      - E là phải.


      Vong Linh Nữ Thần khẽ cười:


      - Cao Lôi Hoa, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Cao Lôi Hoa mãi là Cao Lôi Hoa, cho dù máu có biến thành màu xanh, cũng có biến thành người khác đâu, đúng ?


      - Phù! Cũng đúng.


      Cao Lôi Hoa gật đầu.


      - Được rồi, trở về thôi. Phải biết rằng Vong Linh tộc có thể ra khỏi đây đều phụ thuộc vào đó.


      Vong Linh Nữ Thần .


      Ôm lấy Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa bước ra khỏi phong ấn.






      Vong Linh Nữ Thần đứng bên trong phong ấn nhìn Cao Lôi Hoa, há miệng hồi lâu mới thốt ra được câu:


      - Cao Lôi Hoa, hãy chăm sóc con tôi tốt.


      - Yên tâm ! Có tôi ở đây, cam đoan Bảo Bảo an toàn.


      Cao Lôi Hoa vẫy tay với Vong Linh Nữ Thần rồi bước ra khỏi phong ấn.


      Vượt qua rất nhiều thành thị của Quang Minh đế quốc, lần nữa Cao Lôi Hoa bế Bảo Bảo về tới Quang Minh đế đô.


      - Ha ha, ba ba, tới nơi rồi sao?


      Bảo Bảo ở trong lòng Cao Lôi Hoa hưng phấn hô lên.


      - Đúng vậy chúng ta trở lại.


      Cao Lôi Hoa cười với Bảo Bảo rồi chìa tay đẩy cánh cửa quen thuộc vào bên trong.


      - Chúc mừng trở về, con rể.


      Hải hoàng Poseidon cau mày từ trong nhà ra. Từ khi Cao Lôi Hoa gõ cửa, lão cảm thấy khí tức của . Lập tức lão nhàng thở phào.


      - Ông ngoại biến thái! Cháu trở về!


      Bảo Bảo nhìn thấy Hải hoàng thốt ra 1 câu khiến Poseidon tức đến hộc máu.


      - Ách!


      Poseidon cười méo xẹo nhìn Bảo Bảo. Bởi vì lần trước thấy được cháu , lão quá hưng phấn đến nỗi cởi quần lót của Bảo Bảo ra để xem đó là cháu trai hay cháu . Và giờ đây lão phải mang cái biệt danh này.


      - Có việc gì sao, nhạc phụ?


      Cao Lôi Hoa nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Poseidon liền nghi hoặc hỏi.


      - nhớ tới con may con trở về. Nếu ta cũng biết phải làm sao bây giờ. Mấy hôm trước ta và Tĩnh muốn về nhà, dù sao chúng ta ở trong thế giới nhân loại khá lâu rồi.


      Poseidon tiếp:


      - Nhưng mấy ngày nay, tâm tình của Tĩnh Tâm được tốt lắm, nên chúng ta thể về nhà được. may mắn con trở về rồi. Con mau đến xem Tĩnh Tâm như thế nào .


      - Tĩnh Tâm xảy ra chuyện gì sao? Tại sao tâm tình nàng lại tốt?


      Cao Lôi Hoa hỏi đầy khó hiểu, Tĩnh Tâm phải là người dễ tức giận mà?


      - Con tự mình xem .


      Poseidon bĩu môi .


      - Ba ba, Tĩnh Tâm mụ mụ tức giận sao?


      Bảo Bảo cũng nhìn Hải Hoàng đầy ngờ vực. Trong trí nhớ của bé, Tĩnh Tâm là người rất bình thản nên khi nghe Tĩnh Tâm tức giận Bảo Bảo rất ngạc nhiên.


      - Vâng, để con xem.


      Cao Lôi Hoa ôm chặt Bảo Bảo rồi chân khẽ điểm cái, rồi cả người như gió lao lên lầu.


      - Tốc độ nhanh.


      Hải Hoàng run lên, tốc độ Cao Lôi Hoa vừa mới thi triển so với mấy ngày trước nhanh hơn nhiều. Tiến bộ như vậy cũng quá sức tưởng tượng rồi. Chẳng lẽ ta già rồi thể theo kịp bước chân với những người trẻ tuổi hay sao? Hải Hoàng thầm nghĩ trong lòng.


      Cao Lôi Hoa nhanh chóng lao đến phòng của Tĩnh Tâm. Phải biết rằng tính cách của nàng rất lãnh đạm bởi vậy nên nàng dễ dàng giận dữ điều gì. Vậy chuyện gì xảy ra vậy.


      - Tĩnh Tâm, Tĩnh Tâm !!!


      Cao Lôi Hoa đập cửa phòng Tĩnh Tâm.


      - Két!


      Cửa phòng mở ra. Tĩnh Tâm với mái tóc màu lam và đôi mắt xanh dường như chưa từng thay đôi.Tuy rằng nhìn qua có vẻ hơi tiều tụy nhưng cũng có khác biệt gì lớn.


      - Tĩnh Tâm! Có chuyện gì vậy?


      Cao Lôi Hoa nóng nảy .


      - Ta là mẹ vợ của con.


      Người phụ nữ trước mặ liền mỉm cười xấu xa.




      - A!


      Cao Lôi Hoa đờ đẫn, nhìn kỹ lại quả nhiên đây phải là Tĩnh Tâm. Bởi giữa Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm có sợi dây liên kết rất đặc biệt.


      - Mẹ, Tĩnh Tâm đâu rôi?


      Cao Lôi Hoa cuống cuồng hỏi.


      Tĩnh chỉ ra sau rồi :


      - Nó ở bên trong, nhìn nó khổ sở lắm.


      - Vậy để con vào. Tĩnh Tâm!


      Cao Lôi Hoa gọi to tiếng rồi đ vào trong phòng.


      - Ba ba vào xem Tĩnh Tâm mụ mụ . Con cùng bà ngoại tìm Tiểu Toa Nhi chơi.


      Bảo Bảo với Cao Lôi Hoa đầy ‘quan tâm’.


      - Ha ha, Bảo Bảo thông minh.


      Cao Lôi Hoa mỉm cười rồi trao bé cho Tĩnh .


      Cao Lôi Hoa từ từ bước vào phòng.


      Ở bên trong, Tĩnh Tâm ngồi giường đùa ngịch mái tóc lam của mình.


      Tĩnh Tâm vẫn xinh đẹp như trước, nhưng ánh mắt nàng rất buồn.


      - Tĩnh Tâm, nàng làm sao vậy?


      Cao Lôi Hoa tới ngồi cạnh nàng rồi dịu dàng hỏi …


      Tiểu Hắc

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 223 Dùng tay ra hiệu cũng là loại ngôn ngữ.


      - Tĩnh Tâm, nàng làm sao vậy?


      Cao Lôi Hoa bất an nhìn Tĩnh Tâm.


      Chính bởi vì Tĩnh Tâm bình thường rất hiếm khi tức giận, nên khi nàng tức giận khiến rất là lo lắng.


      Tĩnh Tâm nhìn Cao Lôi Hoa rồi nhàng lắc đầu, cũng câu nào. Nhưng hành động đó lại khiến Cao Lôi Hoa càng thêm lo lắng hơn.


      - Xảy ra chuyện gì vậy Tĩnh Tâm? Có chuyện gì mà thể cho ta sao?


      Cao Lôi Hoa ôm lấy eo Tĩnh Tâm rồi dịu dàng hỏi.


      Tĩnh Tâm quay đầu lại, đôi mắt màu lam tha thiết nhìn Cao Lôi Hoa, lâu sau trong ánh mắt nàng lên vẻ buồn bã.


      Vẻ buồn bã của nàng sao thoát khỏi ánh mắt tinh tế của Cao Lôi Hoa:


      - Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nàng có thể với ta tiếng được ?


      Thấy Tĩnh Tâm cả buổi mà câu, Cao Lôi Hoa tức thời nóng giận.


      Bỗng nhiên, Tĩnh Tâm đẩy Cao Lôi Hoa ra rồi đè xuống giường.


      Cao Lôi Hoa thuận thế ôm chặt lấy Tĩnh Tâm.


      lúc sau, Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên rồi nhàng đẩy Cao Lôi Hoa ra.


      - Làm sao vậy?


      Cao Lôi Hoa khẽ hỏi.


      Tĩnh Tâm gật đầu rồi chỉ chỉ vào miệng rồi lắc tay.


      - Vậy có nghĩa gì?


      Nhìn những động tác của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa cả kinh:


      - Tĩnh Tâm chẳng lẽ nàng được nữa.


      Giọng của Tĩnh Tâm thuộc loại tiên . Cao Lôi Hoa còn nhớ lần “vui vầy cá nước” đầu tiên. Khi Tĩnh Tâm gọi tên , giọng đó khiến Cao Lôi Hoa thể nào quên.


      Trong truyền thuyết, tiếng hát của mỹ nhân ngư có sức hấp dẫn đặc biệt, có thể khiến những con thuyền của nhân loại lạc đường vĩnh viễn biển cả.


      Thường những gì mỹ lệ nhất đều có sức mạnh rất khủng bố. Tiếng hát của mỹ nhân ngư cũng như vậy. Nhưng khủng bố của các nàng chỉ xuất khi đối mặt với địch nhân.


      Nhưng mặc kệ tiếng hát của mỹ nhân ngư thế nào, Cao Lôi Hoa chỉ biết rằng giọng của Tĩnh Tâm rất tuyệt vời.


      Tĩnh Tâm khẽ gật đầu. Kể từ lần trước nàng chỉ có thể chuyện được 2 ngày đến sáng ngày thứ 3, khi ngủ dậy nàng bỗng phát mình thể được nữa. Bởi vậy mấy ngày nay nàng đều rầu rĩ vui. Tâm tình được rồi lại mất khiến Tĩnh Tâm cảm thấy rất áp lực


      - sao đâu, sao đâu Tĩnh Tâm.


      Biết được nguyên nhân khiến Tĩnh Tâm khổ sở, Cao Lôi Hoa thở dài hơi. nguời bị mất giọng từ lâu vừa được nhưng vài ngày sau lại được. Cho dù kiên cường như Tĩnh Tâm cũng thể chịu được chuyện tàn khốc như vậy.


      Nếu giọng của Tĩnh Tâm trở lại, tại sao giờ này lại mất . Chẳng lẽ do sức mạnh lời nguyền rủa của biển cả?


      Lúc này Cao Lôi Hoa lại biết rằng, lời nguyền rủa của biển cả đối với rất có lợi. Sau này mới biết tác dụng của nó, và còn tiếc rằng tại sao lời nguyền lại mạnh hơn chút…


      - có việc gì đâu, Tĩnh Tâm. Chỉ là thể chuyện thôi mà, cũng phải tình to lớn mà. Ngày đó ta nàng nàng cũng giống như thế này. Bất kể là giờ nàng có được hay ta vẫn nàng mãi mãi.


      Cao Lôi Hoa ôm chặt Tĩnh Tâm vào lòng mình.


      Nghe được lời của Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm càng vùi sâu vào lòng Cao Lôi Hoa.


      Cao Lôi Hoa cắn chặt răng :


      - Tĩnh Tâm. phải là được sao!


      Cao Lôi Hoa nâng khuôn mặt Tĩnh Tâm lên :


      - Ta tin là tìm được phương pháp giúp em được. Lần trước ta có thể giúp em, cái ấy.…tiết sữa. Nên ta cũng có thể giúp em được. Cái cần chỉ là thời gian.


      Khuôn mặt Tĩnh Tâm bỗng đỏ bừng lên, trong mấy ngày này nàng học được ít kiến thức mới. Nàng biết rằng xử nữ có sữa.… Đương nhiên, nàng là ngoại lệ.


      Vậy nên khi Cao Lôi Hoa đến hai chữ “tiết sữa” nàng lại càng xấu hổ.


      - Ha ha.


      Nhìn khuôn mặt kiều diễm của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa kìm nổi hôn trộm cái.


      Nhưng lại ngờ được, Tĩnh Tâm lại giữ chặt mặt hôn đáp trả nồng nhiệt.


      Sau khi hôn, hai người cứ như thế ôm nhau, Cao Lôi Hoa thêm cái gì. Có đôi khi, im lặng lại hơn có tiếng.


      Nhìn Tĩnh Tâm trong lòng mình, nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng hoang đảo, cái tư thế oai hùng của Tĩnh Tâm khi chém đứt đôi con Phong lang. Lúc đó hình ảnh của nàng in sâu vào tâm trí của Cao Lôi Hoa.


      Lúc ấy Cao Lôi Hoa hoàn toàn nghĩ tới có ngày Tĩnh Tâm lại nằm trong lòng mình. và nàng quen nhau cũng tính là dài, chỉ có mấy tháng. Nhưng trong những tháng ngày ngắn ngủi đó, hình ảnh Tĩnh Tâm lại chiếm giữ phần trọng yếu trong trái tim của Cao Lôi Hoa. tại, biết rằng mình thể đánh mất nàng. Tĩnh Tâm là duy nhất của trong cái thế giới này.


      “Nếu có thể giúp Tĩnh Tâm chuyện trở lại tốt.”


      Cao Lôi Hoa thầm nghĩ.


      - A. Đúng rồi.


      Nhìn bàn tay mảnh khảnh của nàng, mắt Cao Lôi Hoa lóe sáng.


      - Ta có cách rồi, Tĩnh Tâm. Cho dù nàng cần nhưng vẫn có thể khiến người khác hiểu.


      Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ tới cái gì đó liền cười với Tĩnh Tâm.


      Hai mắt Tĩnh Tâm sáng bừng lên hy vọng, nhìn về phía Cao Lôi Hoa.


      Cao Lôi Hoa nắm chặt lấy tay nàng, nhìn bàn tay mềm mại này, Cao Lôi Hoa nghĩ tới ngôn ngữ dành cho người câm điếc. Hồi ở địa cầu, Cao Lôi Hoa cũng học qua món này,chỉ là nhìn tay của Tĩnh Tâm, chợt nhớ tới ở địa cầu, rất nhiều minh tinh, ngôi sao ca nhạc khi nhảy cũng đá thêm mấy động tác đó vào. Lúc đó dùng tay ra hiệu trong khi nhảy có thời trở thành mốt nên cũng nhớ được 1 số động tác đơn giản.




      Nhưng đây là dị giới chứ phải địa cầu. Ở đây ai hiểu thủ ngữ cả. Nếu Cao Lôi Hoa mình sáng tạo ra ngôn ngữ này cũng chẳng sao cả vì sợ ai ăn cắp sáng chế hết.


      tại trong đầu Cao Lôi Hoa nghĩ tới thủ ngữ mà muốn dành riêng cho Tĩnh Tâm.


      Bàn tay của Tĩnh Tâm rất mềm, nhẵn nhụi có dấu vết gì của việc luyện kiếm cả. Bàn tay như vậy mà sử dụng thủ ngữ quả là nghệ thuật!


      - Ai dám bảo rằng, chuyện nhất thiết phải bằng miệng!


      Cao Lôi Hoa cười :


      - Đôi tay xinh đẹp của nàng cũng có thể mà.


      Tĩnh Tâm đầu tiên nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa nhưng rồi lập tức nhàng mỉm cười. Nàng rất tin tưởng , bởi bao giờ lừa nàng đâu.


      ***************.


      là làm, hai người ngồi giường cùng nhau tìm hiểu thủ ngữ.


      - Ta.


      Cao Lôi Hoa dùng tay chỉ vào mình.


      - Nàng.


      Rồi chỉ Tĩnh Tâm.




      cũng nhớ được nhiều động tác của thủ ngữ lắm. cũng chỉ truyền kiến thức ít ỏi của mình cho Tĩnh Tâm, rồi từ những hành động thường ngày sáng tạo thêm số động tác dễ coi nữa.


      Nửa ngày trôi qua, dưới công sức của hai người, bộ khung của thủ ngữ cũng được kha khá.


      Tĩnh Tâm rất hứng thú với thủ ngữ mà Cao Lôi Hoa , những ngón tay xinh đẹp của nàng múa máy ngừng, so sánh với những động tác từ bàn tay thô ráp của Cao Lôi Hoa đúng là trời vực.


      - Ưm.


      Tĩnh Tâm đột nhiên kéo tay Cao Lôi Hoa, phát ra giọng mũi.


      - Thế nào nữa?


      Cao Lôi Hoa cười với Tĩnh Tâm.


      Tĩnh Tâm đỏ mặt rồi từ từ ngồi xuống trước mặt Cao Lôi Hoa. Sau đó, nàng chỉ tay vào mình tiếp đó hai bàn tay để trước ngực tạo thành hình trái tim, cuối cùng chỉ vào Cao Lôi Hoa.


      - Ha ha, ta cũng vậy, Tĩnh Tâm. I love U, nàng công chúa xinh đẹp của ta.


      Cao Lôi Hoa dịu dàng kéo Tĩnh Tâm vào trong lòng.


      - Ư.


      Tĩnh Tâm chống lên ngực Cao Lôi Hoa, ánh mặt lộ ra tiếu ý. Tay nàng vẫy vẫy như muốn từ “nước” rồi sau đó làm động tác bơi như cá.


      Cuối cùng nàng nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa.


      Thích làm làm, đây luôn luôn là đặc điểm của Tĩnh Tâm, cũng là điều mà Cao Lôi Hoa rất thích. Cao Lôi Hoa thừa nhận Tĩnh Tâm phần lớn bởi vì nàng giống Vũ Hinh ở địa cầu. Nhưng bây giờ lại khác. lạnh lùng bên ngoài mà từ ái bên trong của nàng. công chúa hải tộc thầm lặng thu dưỡng các đứa bé.


      Thấy được động tác của Tĩnh Tâm, mắt Cao Lôi Hoa sáng lên lấp lánh rồi phá lên cười.


      Ý tứ của Tĩnh Tâm rất ràng, đó là để nàng tiến vào trạng thái nhân ngư ở trong nước rồi hai đứa cùng nhau abc…xyz …


      Sau hồi hú hí, Cao Lôi Hoa bế Tĩnh Tâm đầy thỏa mãn ra khỏi bồn tắm.


      Sau khi ra ngoài, Cao Lôi Hoa thấy mẹ vợ đại nhân Tĩnh nhìn về phía mình và Tĩnh Tâm với ánh mắt bất thiện.


      - He he.


      Cao Lôi Hoa mặt dầy vẫn cười với Tĩnh .


      - Lôi Hoa, tối nay, ta cùng Poseidon rời khỏi đây. Chắc lão với con.


      Tĩnh .


      - Vâng.


      Việc này Poseidon từng qua, nhưng lúc đó trong lòng chỉ quan tâm đến Tĩnh Tâm nên cũng để ý lắm.


      - Tiểu Cao à!


      Poseidon ngồi bên cạnh Tĩnh cười ha hả:


      - Sao thế, chúng ta sắp rồi, ngươi cũng phải tỏ ra thành ý chút chứ. Mẹ vợ ngươi trông nom nhà hộ ngươi lâu như vậy, thế nào cũng phải nấu cho ta bữa tối chứ!


      - Hờ hờ.


      Cao Lôi Hoa cười méo cả miệng. Có lẽ hai cụ này e là phải bởi vì tâm tình Tĩnh Tâm tốt, mà có lẽ bởi vì Cao Lôi Hoa chưa trở về… ..

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 224 Tiểu PP của Rudolph.


      Được rồi, dù sao cũng cần phải bồi bổ Tĩnh Tâm nữa. Cao Lôi Hoa buông Tĩnh Tâm ra. Suốt mấy ngày rầu rĩ vui, thế lại vừa hoạt động thân thể nên Cao Lôi Hoa cảm giác được Tĩnh Tâm gầy hơn. Hị hị!


      - Lôi, thiếp và chàng .


      Tĩnh Tâm đột nhiên ghé miệng vào tai rồi khẽ .


      - Được thôi, thành vấn đề. Chúng ta nào.


      Cao Lôi Hoa gật gật đầu nhưng thân hình run lên mạnh mẽ, lập tức quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Tĩnh Tâm.


      - Làm sao thế?


      Tĩnh Tâm nheo mắt, cười quyến rũ hỏi.


      - Tĩnh Tâm, sao nàng có thể chuyện vậy. Giờ ở dưới nước mà?


      Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Tĩnh Tâm.


      - biết.


      Tĩnh Tâm tiếp:


      - Có điều, sau khi …. với chàng…. Liền có thể chuyện. biết vài ngày sau lại trở về như cũ . Dường như đây là nguyền rủa của biển cả.


      Thanh của Tĩnh Tâm rất khẽ nhưng đối với Cao Lôi Hoa mà đây quả thực là hấp dẫ trần trụi! Đây là do lời nguyền rủa của biển cả sao? Cao Lôi Hoa nghĩ thầm trong lòng, nếu như cứ sau mỗi lần mình “ấy” Tĩnh Tâm nàng lại có thể thêm mấy ngày chăng. Trời ơi, phải chi lời nguyền rủa của biển cả mãnh liệt thêm chút nữa.


      Tục ngữ “nam nữ phối hợp, làm việc thấy mệt”.


      Dưới giúp đỡ của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa làm bữa tối đầy hưng phấn. Cho nên, bất kể là về tốc độ hay chất lượng đều tăng cao.


      Nhìn tốc độ làm đồ ăn của Cao Lôi Hoa, Poseidon cười híp cả mắt đồng thời trong lòng thầm gào to “Nhanh nữa lên, nhiều nữa lên.”


      Phải biết rằng, khi trở về đáy biển có ăn cũng chỉ toàn mấy loại thực vật, muốn ăn những món ngon như thế này là chuyện rất khó khăn. Thế nên, thể trách lão thèm ăn được, đây thực là do hoàn cảnh bắt buộc!


      - xong, kết thúc!


      Cao Lôi Hoa vỗ vỗ tay hài lòng rồi nhìn Bảo Bảo ngồi bàn hô lên:


      - Bảo Bảo, đừng ăn vụng.


      - Ứ, ba ba, con nhịn được mà.


      Bảo Bảo quay người lại làm nũng với Tĩnh :


      - Bà ngoại xem, ba ba cho con ăn. Bụng con đói.


      Poseidon ở bên cạnh nghe thấy lời của Bảo Bảo lập tức trừng mắt nhìn Cao Lôi Hoa. Đối với Hải hoàng mà Bảo Bảo là đứa cháu mà lão ưa thích nhất trong đám cháu của mình.


      Cao Lôi Hoa cười khổ:


      - Thôi vậy, Bảo Bảo muốn ăn cũng được. Tuy nhiên trước đó ít nhất con nên gọi Kim Toa Nhi, Mộng Ti với Rudolph xuống cùng nhau ăn chứ.


      - Sớm biết ba vậy mà!


      Bảo Bảo cười vsng rồi nhảy từ người Tĩnh xuống và chạy lên tầng.


      - Saga cùng Nguyệt Nhị chắc sắp về đúng ?


      Làm xong hết thảy, Cao Lôi Hoa theo thói quen liếc nhìn đồng hồ ma pháp.


      - Ừ, sắp trở về rồi.


      Tĩnh Tâm khẽ đáp.


      - Ta ra ngoài xem nhé.


      xong, Cao Lôi Hoa bước ra ngoài cổng.


      Nhìn bóng dáng của Cao Lôi Hoa, trong đôi mắt của Tĩnh Tâm xẹt qua tia kỳ dị. Thời gian như trở về những ngày Cao Lôi Hoa mới tới nhà Tĩnh Tâm, khi đó Cao Lôi Hoa cũng làm cơm sớm rồi ra ngoài cửa chờ bọn trở về.


      Điều duy nhất khác biết chính là giờ mái tóc đen của Cao Lôi Hoa biến thành bạc rồi.


      Kỳ chỉ Tĩnh Tâm mới hoài niệm cảnh này. Cao Lôi Hoa cũng thế, thở dài cảm thán. Trong khoảng thời gian này chạy đông chạy tây, hình như lâu rồi đứng đợi ở cửa nhìn bọn về.


      tới cửa, Cao Lôi Hoa nhàng mở cửa. Đúng lúc đó, Saga cùng Nguyệt Nhị ở phía ngoài cũng chuẩn bị đẩy cửa vào.


      - Ba, ba!!!


      Saga cùng Nguyệt Nhị đồng thời hô lên


      - Chào buổi tối, các con của ba.


      Mới đầu Cao Lôi Hoa cũng sửng sốt rồi híp mắt lại cười .


      - Cha, Nguyệt Sư trở về chưa?


      Saga đảo mắt quanh phòng, khi thấy Nguyệt Sư liền nghi hặc hỏi.


      - Nguyệt Sư ư. Nó là con hùng ưng, đến lúc nó phải bay về nơi của nó rồi.


      Cao Lôi Hoa cảm khái :


      - Các con cũng thế thôi. Ngày nào đó, các con giống Nguyệt Sư, về những nơi thuộc về các con.


      - Vậy Nguyệt Sư trở về nhà nữa sao?


      Nguyệt Nhị hỏi. Từ lâu cả 3 đứa quen với việc cùng rời giường rồi cùng nhau tới trường. Bây giờ thiếu người khiến nàng quen.


      - Nó có nhà của nó.


      Cao Lôi Hoa cười :


      - Ặc, làm sao thế. Cứ làm như Nguyệt Sư hẳn thế. Yên tâm , nó còn có thể trở về mà, nhưng phải bây giờ.


      Cao Lôi Hoa rồi nhìn về hướng của thú nhân đế quốc. Nơi có người con trai của . Tuy là đứa bé trưởng thành nhưng vẫn còn tính trẻ con. Có lẽ Nguyệt Sư trở lại, nhưng chẳng biết là bao giờ.


      - Ba, chính ba mới là người biến bầu khí thành ra như vậy.


      Saga ở bên cạnh bất mãn .


      - A, được rồi, nữa, vào trong nhà thôi.


      Đợi mấy đứa vào, Cao Lôi Hoa đóng của lại rồi :


      - Hôm nay, ba chuẩn bị cho các con mấy món ăn ngon đó. Tối nay, ông bà ngoại của các con phải rồi.


      Saga :


      - A, ông ngoại phải à. Đúng rồi ba ơi, ra ông ngoại con còn dám gọi nhưng bà ngoại con dám gọi.


      - Con cũng vậy.


      Nguyệt Nhị cũng phụ thêm:


      - Có trời mới biết, khi nào con gọi mẹ thành bà ngoại, bà ngoại thành mẹ.


      - Ha ha, vấn đề đấy à.


      Cao Lôi Hoa cười khổ. Có người mẹ trẻ cũng hẳn là chuyện tốt:


      - Buối tối cứ chào bà ngoại nhé. Lòng người rất đặc biệt, các con chỉ gọi ông ngoại mà gọi bà ngoại, có trời mới biết bà ngoại nghĩ gì nữa?


      - Chúng con biết rồi.


      Nguyệt Nhị cùng Saga gật gật đầu.


      - Đúng rồi, ba ơi.


      được vài bước, Saga đột nhiên :


      - Có chuyện con muốn hỏi ba.


      - Có chuyện gì vậy?


      Cao Lôi Hoa xoay lại đáp.


      - Ba có biết khiêu vũ ?


      Saga gãi đầu xấu hổ hỏi.


      - Ừ? Kiểu nhảy nào?


      Cao Lôi Hoa hỏi. biết nhảy ít hơn mười loại. Tổ 13 là tổ chức có những nhiệm vụ đặc biệt. Cao Lôi Hoa từng có nhiệm vụ làm gián điệp và giết tổng thống nước XX nên cũng tham gia nhiều loại vũ hội.


      Điều cần học trong tổ 13 là rất nhiều, kỹ năng giao tiếp là trong số đó.


      Mà trong kỹ năng giao tiếp, khiêu vũ cũng là mắt xích rất quan trọng. Cái gì là nhảy đầm, hip hop, nhảy Latin… Cao Lôi Hoa đều có thể nhảy nhưng chỉ là có hình có dạng mà thôi.


      - Đấy là vũ hội dành cho quý tộc.


      Nguyệt Nhị đứng bên cạnh cũng chen vào:


      - Saga muốn tham gia vũ hội nên mới hỏi ba có biết khiêu vũ .


      - Vũ hội của quý tộc? Vậy là phải dung những điệu nhảy hữu nghị rồi.


      Cao Lôi Hoa suy nghĩ chút, rồi đột nhiên nhớ tới Tĩnh Tâm. Hồi xưa nàng cũng là công chúa mỹ nhân ngư mà. Tuy rằng là công chúa đủ tư cách nhưng muốn nhảy mấy điệu nhảy hẳn là thể làm khó nàng.


      - , theo ba gặp mẹ của các con .


      Cao Lôi Hoa cười với Saga.


      - Mẹ? Mẹ biết nhảy sao?


      Saga gãi gãi đầu. Ở trong lòng bọn Tĩnh Tâm rất đáng kính. Nhưng mẹ lạnh lùng như vậy làm sao biết khiêu vũ? chỉ Saga mà Nguyệt Nhị cũng nghĩ vậy.


      - Đừng coi thường mẹ các con.


      Cao Lôi Hoa cười :


      - Nàng cho các con ngạc nhiên.


      - Ba ba, mau tới đây! Mau tới đây! Xảy ra chuyện rồi.


      Trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng kêu kỳ quái của Bảo Bảo.


      - Sao vậy?


      Cao Lôi Hoa tưởng rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng lao vào phòng.


      - Ba, Rudolph kéo quần.


      Bảo Bảo với Cao Lôi Hoa.


      Cao Lôi Hoa cười khổ tiếng. còn tưởng xảy ra chuyện gì. Cao Lôi Hoa nhàng vỗ hai má Bảo Bảo, rồi ôm Rudolph ra bên ngoài.


      Đứa bé kéo đũng quần là muốn đổi quần. Nhưng nếu thay quần trước mặt mọi người còn ai muốn ăn nữa.


      - Muốn thiếp giúp ?


      Tĩnh Tâm tới phía sau Cao Lôi Hoa . Bởi vì trong mấy tháng Cao Lôi Hoa ở nhà, tuy rằng xuống giường là vào phòng bếp, lên lên phòng ngủ nhưng chưa bao giờ thấy từng thay quần cho các con. Do vậy, Tĩnh Tâm lo Cao Lôi Hoa làm được nên cũng chạy theo .




      - Ta làm được mà.


      Cao Lôi Hoa cười :


      - Nàng cứ ăn cơm trước . Để nguội mất ngon đó.


      - Hì hì.


      Tĩnh Tâm khẽ cười nhưng cũng vào trong mà chỉ đứng ở cửa nhìn:


      - Vậy chàng cứ làm , thiếp đứng ở đây nhìn.


      - Cũng được.


      Cao Lôi Hoa ôm Rudolph ra ngoài rồi kéo quần nó xuống


      Nếu các vị thần khác mà nhìn thấy Cao Lôi Hoa làm gì có lẽ rụng cả mắt ra. Đường đường là Lôi Thần ngờ lại thay quần cho đứa . ra ai tin?


      - Dị giới quả nhiên dễ thích ứng..


      Cao Lôi Hoa thở dài tiếng rồi kéo quần Rudolph xuống. Nhưng rồi mới nhận ra thế giới này có tã lót.


      Tĩnh Tâm khó xử. Cao Lôi Hoa chán nản, những chuyện như đứa bé tè ra quần hồi xưa đều do Tĩnh Tâm làm.


      “Xem ra có thời gian phải làm cái tã mới được”.


      Cao Lôi Hoa thầm nghĩ.


      Tĩnh Tâm nhìn dáng vẻ của Cao Lôi Hoa. Nàng biết rằng rất mạnh mẽ, giống như phụ thân của nàng.


      Cao Lôi Hoa giống nam nhân bình thường, hoàn toàn khác với những người khác.


      - A?


      Sau khi cởi được quần của Rudolph, Cao Lôi Hoa kinh ngạc kêu lên. Rồi nhìn kỹ “tiểu PP” của Rudolph. Cũng phải bởi vì “nó” rất trắng, mà Cao Lôi Hoa thấy "nó" lại giống thứ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :