CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA) - Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ (514c)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 210: Bộ tộc hoàng kim sư tử hùng mạnh.








      Cao Lôi Hoa phủi phủi tay cúi nhìn xuống dưới, khi thấy Đức Xuyên hạ cánh “thuận lợi” mới gật đầu hài lòng.


      - Được rồi, giải quyết xong. Bây giờ đến ngươi.


      Cao Lôi Hoa với Ám Hắc Long run rẩy bên dưới:


      - Giờ cũng cho ngươi hai lựa chọn. là chết, hai là cùng con của ta thực chủ tớ khế ước. Ngươi lựa chọn .


      - Ô~~~!!!!


      Hăc Long kêu lên nghẹn ngào rồi khẽ gật đầu, nó còn lựa chọn nào khác. Người đàn ông đứng nó rất khủng, trâu đến nỗi khiến nó dám có ý nghĩ phản kháng trong đầu. Nó chỉ là Ám Hắc Long vừa mới trưởng thành, chẳng lẽ bắt nó chết trẻ? Bây giờ gã đàn ông này muốn ký kế ước đành phải ký thôi.


      - Nguyệt Sư, Ám Hắc Long coi như là lễ vật ta tặng cho con.


      Cao Lôi Hoa cười ha ha đến phía đuôi kéo Nguyệt Sư lên:


      - Cầm . Đây là long địch.


      Cao Lôi Hoa lấy long địch của Đức Xuyên đưa cho Nguyệt Sư.


      - Ha ha, cám ơn ba!


      Nguyệt Sư cười . cũng cự tuyệt bởi đối với trợ giúp của Ám Hắc Long là rất lớn vào thời điểm này. Hơn nữa, từ lần Cao Lôi Hoa ôm Tĩnh Tâm rất tình củm Cầu Cầu trong hình dạng Tứ Dực Ngân Phi Long. Hình tượng long kỵ sĩ đó in sâu vào trong tâm trí Nguyệt Sư.


      - Được rồi, bây giờ con hãy khế ước với Ám Hắc Long này !


      Cao Lôi Hoa với Nguyệt Sư.


      - Vâng! Ha ha!


      Nguyệt Sư hưng phấn đến phía đầu Ám Hắc Long.


      Tiếp đó, Nguyệt Sư khẽ đặt tay lên trán của nó, đọc chú văn:


      - Lấy danh nghĩa của ta, Nguyệt Sư. Trước chứng kiến của Long thần, ta xin ký khế ước vĩnh viễn với Ám Hắc Long trước mặt. Long kỵ sĩ khế ước, ký!


      Nguyệt Sư vừa dứt lời, ma pháp trận màu đen hình thành tay khắc lên trán Hắc Long. Đồng thời từ người Ám Hắc Long cũng tỏa ra ánh sáng màu đen phối hợp với Nguyệt Sư. tại, Nguyệt Sư chính là long kỵ sĩ.


      ***********


      Bên , Nguyệt Sư cùng long kỵ sĩ Đức Xuyên giao tranh. Còn bên dưới, liên quân nhân loại cùng thú tộc quân đoàn 3 do Nguyệt Sư dẫn dắt cũng giao chiến với nhau.


      trợ giúp cạm bẫy, tình hình chiến đấu của quân đoàn 3 ngày càng bất lợi, có dấu hiệu thất bại. Cho dù có được hỗ trợ của đám binh lính từ tiền tuyến nhưng chênh lệch số lượng giữa đội quân nhân loại và thú nhân phải là ít. Tuy rằng nếu chọi chiến sĩ quân đoàn 3 của Nguyệt Sư tuyệt hề thua kém tên kỵ binh nhân loại nào, nhưng số lược chênh lệch gấp 10 lần. Song quyền nan địch tứ thủ, quân đoàn 3 phải vừa đánh vừa lùi lại.


      Tình trạng như vậy khiến chiến sĩ thú nhân cảm thấy bất lực. Chiến sĩ quân đoàn 3 vốn phải là binh lính chính quy, trước kia cũng chỉ mới trải qua các cuộc chiến quy mô . Trận chiến ngày hôm qua cũng được coi là cuộc chiến lớn nhưng là do nhờ mưu kế chân phương của Nguyệt Sư mới dành được chiến thắng. Nên đối với lần đại chiến này, quân đoàn 3 thể ứng phó.


      - Ba, cứ tiếp tục như này được rồi!


      Sau khi Nguyệt Sư ký khế ước với Ám Hắc Long lại lo lắng quan sát cuộc chiến phía dưới. Thấy đội quân thú nhân ngày càng lùi lại, nôn nóng :


      - được, ba. Con phải xuống giúp họ!


      Nguyệt Sư vỗ đầu Ám Hắc Long, sau đó tiện tay “cầm hộ” long thương của long kỵ sĩ Đức Xuyên lưu lại.


      - Rống!


      Sau khi Nguyệt Sư hạ lênh, Ám Hắc Long gào lên rồi điên cuồng lao xuống liên quân nhân loại!


      Mới chỉ lao xuống mà Ám Hắc Long dễ dàng làm gỏi hơn mười tên kỵ binh nhân loại. tại nó trong trạng thái stress nặng! Nó muốn đem tất cả những ủy khuất vừa rồi phát tiết ra ngoài.


      Đội quân thú nhân khi nhìn Ám Hắc Long hạ xuống cảm thấy hơi bất an, nhưng rồi thấy nó tiến đến phía họ mà lao đến chỗ nhân loại nên cảm thấy rất khó hiểu. Đến khi nhìn lưng nó là Nguyệt Sư, bọn họ lập tức kích động hô:


      - Thú hoàng! Thú hoàng! Thú hoàng!


      Trong lúc nhất thời, khí thế của binh lính thú nhân lại tăng cao… …


      Chẳng biết giết bao lâu, dường như thời gian trôi chậm.


      - tốt rồi. Giết xuể.


      Nguyệt Sư nhìn liên quân nhân loại đông nườm nượp cười khổ . Long kỵ sĩ rất hùng mạnh nhưng muốn giết hết mọi người bên dưới là chuyện rất thiếu thực tế. Cho dù bọn họ đứng yên dù có giết tới xụi cả tay cũng xong được.


      Chiến sĩ quân đoàn 3 cũng thấy được quân đội nhân loại quá nhiều. Bọn họ dùng chiến thuật biển người khiến thú nhân ngừng ngã xuống. Ngay cả đội thiếu niên Lang tộc theo Nguyệt Sư cũng có người hi sinh.


      - Chẳng lẽ mọi việc cứ thế này sao???


      Chiến sĩ quân đoàn 3 thở dài.


      - Grào! Grào!


      Ngay khi chiến sĩ quân đoàn 3 tuyệt vọng, từ phương xa vang lên những tiếng gầm rung trời. Đó chính là tiếng sư tử gầm.


      Từ tiếng gầm này, vô số ma pháp xuất ngay đầu liên quân nhân loại! chút dự báo, ma pháp cường đại thoáng cái tiêu diệt mảng quân đội nhân loại. Ma pháp công kích đột ngột như vậy khiến liên quân nhân loại rồi loạn.


      - Là ai?! Ai trợ giúp thú nhân?!


      Chủ soái của liên quân nhân loại nhìn những ma pháp này kìm được hét lên hỏi. Mọi người đều biết thú nhân biết sử dụng ma pháp. Chẳng lẽ có người trợ giúp thú nhân? Chẳng lẽ là Tinh Linh hay tộc nào khác? Chủ soái liên quân nhân loại thầm nghĩ.


      - Ha ha ha ha! Cao huynh đệ, ta tới.


      Từ phía xa nghe thấy tiếng cười của Tra Lý. Phía sau là đội quân tóc vàng. Đó chính là vạn sư tộc tóc vàng tay cầm vũ khí đắc ý nhất - lang nha bổng cự đại. Đây phải là lang nha bổng bình thường, đây là vũ khí dành riêng cho hoàng kim thú nhân, ma pháp lang nha bổng, vừa có thể làm ma trượng lại vừa có thể làm bổng.


      - Các ngươi là ai, tại sao lại trợ giúp thú nhân tộc.


      Phía trong binh lính nhân loại vang lên thanh của chủ soái. Nhìn vạn tráng hán tóc vàng này cảm thấy bất an. Tuy chỉ vạn người rất ít so với nhân loại. Nhưng chủ soái dám đánh cuộc rằng, cả đời chưa bao giờ nhìn thấy binh lính dũng mãnh như vậy!


      vạn tráng hán này như lưỡi dao sắc bén, thế tiến tới như chẻ tre. Nhân loại trước mặt bọn họ như đậu hũ chịu nổi kích. Lang nha bổng dù bằng gỗ lại có thể thoải mái đập vỡ áo giáp kỵ binh nhân loại, thỉnh thoảng bọn họ còn triển khai ma pháp gây ác mộng cho kỵ binh.


      Nhìn vạn tráng hán đột nhiên xông tới, chủ soái nhịn được hô lên hỏi. Nhưng rất nhanh sau đó lại hối hận bởi vì điều này chẳng khác nào cho người khác biết được vị trí của .


      Quả nhiên, nghe thấy tiếng của chủ soái, ánh mắt bảy vị thánh giai đầu lĩnh của Hoàng kim sư tộc sáng lấp lánh!


      - Sát!


      Bảy người rống lên tiếng, giơ phủ lên rồi xông đến chỗ vừa phát ra tiếng . Phàm là ai che mắt bọn họ đều chết toàn thây. Cứ tiếng rống phát ra là cái đầu bay . Đánh trộm trước tiên cần đánh đầu, đạo lý này hoàng kim sư tử hiểu !


      Tra Lý cũng xông vào hành động đó. Đối với , loại trình độ giết chóc này thể khơi dậy hứng thú của . Liên quân nhân loại chẳng khác gì những đứa trẻ yếu ớt, trừ khi Tra Lý muốn phát tiết. nếu cũng lười chẳng muốn động thủ.


      - Là bộ tộc Hoàng kim sư tử! là hoàng kim sư tử bộ tộc. Trời ơi, viện quân của chúng ta tới rồi!


      Nhìn đám tráng hán kia, Bố Lỗ Tư xúc động hét lên! Cao Lôi Hoa sai, đó chính là bộ tộc hoàng kim sư tử, bộ tộc biến mất ngàn năm trước. “Thú thần tôn kính, phải chăng tương lai mở ra với thú tộc?” Bố Lỗ Tư thầm nghĩ.


      - Hoàng kim sư tử? Viện quân?


      Thú nhân nghe được chữ “viện quân” lập tức từ tình trạng tuyệt vọng quay ngoắt thành hưng phấn!


      Nhìn vạn hoàng kim sư tộc, chủ soái nhân loại thở dài. Mấy vạn kỵ binh nhân loại trước mặt hoàng kim sư tộc đáng là gì. Tất cả chiến thuật, trận pháp đều mất uy lực trước đó.


      Địa cầu – quê của Cao Lôi Hoa từng lưu truyền câu. Dưới sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu quỷ kế đều vô dụng!


      Chỉ cần vạn người, hoàng kim sư tộc giết hơn vài vạn nhân loại kỵ binh. Nhìn đội quân đó càng ngày càng gần, chủ soái cắn chặt răng rồi hạ lệnh lui quân.


      - Uuuuuuu!


      Trong trận doanh nhân loại nổi lên tiếng kèn lui quân, kỵ binh nhân loại đều liều mạng quay về sau.


      Nhìn vạn người kia có thể đánh bại mấy vạn người bọn họ, nên bọn họ có lá gan đối mặt với vạn tráng hán tóc vàng này.


      Thấy liên quân nhân loại chạy trốn, hoàng kim sư tộc cũng đuổi theo. Bọn họ chỉ khinh thường nhìn những người bỏ chạy. Bởi vì để tới đây bọn họ chạy vất vả, mỏi mệt nên giờ cần phải nghỉ ngơi phen, dù sao họ cũng vội.


      - hùng mạnh.


      Nguyệt Sư nhìn vạn tráng hán tóc vàng này, há miệng kinh ngạc.


      - Hùng mạnh à.


      Đột nhiên, ở bên cạnh Nguyệt Sư, thanh hùng hồn vang lên:


      - Cháu cho rằng họ hùng mạnh. Vậy cho bọn họ theo cháu từ hôm nay trở có được Nguyệt Sư? Để bọn họ thuần phục cháu, trung thành với cháu, được ?


      Nguyệt Sư quay đầu lại, ngờ người chuyện với mình là Tra Lý. biết lúc nào Tra Lý đứng lưng Ám Hắc Long.


      - Nếu bọn họ nghe lời của cháu còn gì tốt hơn nữa!


      Tuy biết thân phận của Tra Lý là gì mà có thể khiến cả bộ tộc hoàng kim sư tử nghe lời, nhưng Nguyệt Sư cũng nghĩ nhiều mà :


      - Tra Lý thúc thúc, nếu trong tay cháu có bộ tộc hoàng kim sư tử, cháu cho những người bước chân lên Thú nhân đế quốc còn đường trở về! Cháu muốn bọn họ phải trả giá cho hành động của mình!


      xong, khí phách của Nguyệt Sư lại lần nữa ra…

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 211: Vì con trai tới cửa cầu hôn.








      Trong quân doanh liên quân nhân loại.


      Đại biểu của đế quốc Quang Minh đứng cúi đầu. Bên cạnh là đại biểu của Chiến thần đế quốc và Lôi thần đế quốc.


      Tướng quân Tư Đại Hi của Chiến thần đế quốc cũng là chủ soái của liên quân nhân loại gầm lên với đại biểu của Quang minh đế quốc:


      - Mẹ, Quang minh đế quốc các ngươi có ý gì? Đầu tiên là kêu ba nước chúng ta cùng tiến công Thú nhân đế quốc, đến khi quân đội chúng ta bị tổn thất lớn, các ngươi lại phải triệt binh. Chẳng lẽ các ngươi muốn để những huynh đệ của chúng ta đổ máu vô ích hay sao?


      Đại biểu của Quang minh đế quốc ngượng ngùng cười tiếng, rồi lôi tấm bản đồ Quang minh đế quốc ra, dùng bút vạch đường thẳng từ Thú nhân đế quốc đến Vong linh cốc. Rồi :


      - Chúng ta làm thế cũng là do bất đắc dĩ. Tháng trước, Quang minh đế quốc bị công kích, những kẻ đó công kích thẳng từ Thú nhân đế quốc đến Vong Linh cốc, tất cả mọi thứ con đường này đều bị hủy diệt. Cuộc chiến diễn ra hơn tháng. tại, Quang minh đế quốc chúng ta chẳng còn nhiều binh lực, nên chúng ta phải cho quân đội lùi lại.


      - Được, Quang minh đế quốc các ngài muốn triệt binh cũng có thể.


      Đại biểu của Lôi thần đế quốc từ đầu vẫn im lặng bỗng nhiên ngẩng đầu :


      - Vậy phiền Quang minh đế quốc các ngài hãy bồi thường tất cả những thiệt hại mà Lôi thần đế quốc và Chiến thần đế quốc trong cuộc chiến lần này. Ngay từ đầu, chúng ta là nể mặt Quang minh đế quốc các ngài nên mới giúp đỡ các ngươi tấn công Thú nhân đế quốc. Đến bây giờ chúng ta chưa có chỗ tốt nào các ngươi lại muốn bội ước, muốn triệt binh. Có thể hai đất nước Chiến thần đế quốc và Lôi thần đế quốc của chúng ta tiến công cũng gặp rất nhiều khó khăn. Chúng ta thể chịu tổn thất cách vô ích cho Quang minh đế quốc các ngươi nhiều như vậy. Bây giờ ngươi tự , bồi thường cho chúng ta như thế nào?


      Đại biểu Quang minh đế quốc nghiến răng ken két nhìn tên cáo già của Lôi thần đế quốc thầm nghĩ trong lòng: “Vì mặt mũi của chúng ta mới tiến quân? Mẹ nó, nếu phải Thú nhân đế quốc là miếng thịt béo các ngươi đáp ứng xuất binh cùng chúng ta sao? Lúc đầu kêu gọi các ngươi xuất binh, các ngươi đáp ứng hào hứng như thế nào chứ!


      Tuy nhiên lời này thể ra chỉ có thể ngẫm trong lòng. Đại biểu Quang minh đế quốc thở dài :


      - Được rồi, hoàng đế của chúng ta cũng qua. Những tổn thất của các ngài do Quang minh đế quốc gánh chịu. Tuy nhiên số lượng bồi thường cụ thể chúng ta phải thương lượng lại lần sau.


      - Tốt, cứ quyết định như vậy.


      Đại biểu của Lôi thần đế quốc cười hiểm. Trong cuộc chiến tranh lần này, Lôi thần đế quốc bọn họ mất vài ma pháp sư nhưng lại là đế quốc tổn thất ít nhất trong 3 đế quốc. Bởi, ma pháp sư di chuyển rất chậm, hơn nữa còn chưa tới lượt bọn họ ra tay cuộc chiến kết thúc.


      - Được thôi, ta cũng có ý kiến.


      Đại biểu của Chiến thần đế quốc thở dài. , vừa rối bị vạn người tóc vàng kia dọa cho chết khiếp. Tuy rằng ngoài mặt ra vẻ lui binh rất khó xử nhưng ra trong lòng lại rất vui vẻ. rất sợ phải đối mặt với vạn tráng hán kia. Lui binh có lẽ là lựa chọn tốt nhất, những thế còn có tiền bồi thường kèm theo, tại sao lại làm chứ? Nhưng đại biểu của Chiến thần đế quốc còn điều phải lo lắng, biết long kỵ sĩ của bọn họ xảy ra chuyện gì? biết tại sao trong thú nhân tộc lại xuất người khổng lồ và tại sao Ám Hắc Long lại tấn công nhân loại.




      Binh lính nhân loại bị vạn thành viên của Hoàng Kim Sư tộc đánh lui. Các thành viên của quân đoàn 3 cùng hoàng kim sư tộc cuối cùng cũng gặp nhau.


      Dưới an bài của Tra Lý, hoàng kim sư tộc thề trung thành với người có huyết mạch thú hoàng – Nguyệt Sư và nghe theo lời .


      Chiến tranh kết thúc, có thêm vạn thành viên hoàng kim sư tộc nên Nguyệt Sư đành phải điều chỉnh lại lại đoàn 3 lần nữa. Đầu tiên Nguyệt Sư cho những chiến sĩ lui binh từ tiền tuyến ở lại giúp mình gộp vào với những thành viên còn lại của đoàn 3.


      Rồi đem binh lính của Lang tộc cùng hoàng kim sư tộc gộp lại với nhau.


      Sau khi kiểm kê thương vong, Nguyệt Sư kinh ngạc phát rằng thương vong của đoàn 3 cũng đến nối thê thảm và nghiêm trọng như trong tưởng tượng. Về cơ bản thành viên đoàn 3 chết nhiều người, nhưng rất nhiều người bị trọng thương. Người nào người nấy cũng đều ít nhiều bị thương.


      - Sao rồi? Khi nào chúng ta bao giờ phản công?


      Sau hồi nghỉ ngơi, bảy vị cường giả thánh giai của hoàng kim sư tộc vây quanh Nguyệt Sư hưng phấn hỏi. Trong phong ấn ngàn năm khiến họ nhàm chán. Cuộc chiến vừa rồi cũng khiến bọn họ hơi hơi thoải mái nhưng do còn mệt mỏi vì phải hành quân nên bọn họ được tận hứng. giờ bọn họ tha thiết hy vọng Nguyệt Sư hạ lệnh phản công.


      Nguyệt Sư nhíu mày trầm mặc trong giây lát rồi với Cao Lôi Hoa:


      - Cha xem chúng ta có nên phản công hay ?


      - Việc này con tự xử lý .


      Cao Lôi Hoa cười :


      - Tuy nhiên, ta nhắc con chút. Nếu bây giờ con phản công, có lẽ thu được kết quả ngờ đó. Bởi bọn họ ngờ được rằng con quyết định như thế, nên phòng bị gì. Cho nên lần đánh lén này có thể thành công, nhưng nếu bọn họ có phòng bị, quân đội của con gặp nguy hiểm. Vậy, phản công hay tùy con lựa chọn.


      Nghe được lời của Cao Lôi Hoa, Nguyệt Sư lại trầm mặc.


      Lúc sau, Nguyệt Sư ngẩng đầu kiên định :


      - Được rồi. Chúng ta đánh cuộc phen! Phản công.


      - Tốt! Rống! Phản công! Phản công!


      Bảy thánh giai hoàng kim sư tộc vui vẻ rống lên.


      Lần đại phản công này, Nguyệt Sư chỉ mang tiểu đội lang kỵ sĩ cùng vạn hoàng kim sư tộc. Thành viên đoàn 3 bởi vì mới trải qua lần cuồng hóa nên cần phải nghỉ ngơi. Hơn nữa thương vong của đoàn 3 khá nhiều, cho nên muốn được dưỡng thương cho tốt.


      Lần này, Nguyệt Sư cũng mang theo Hồ Mị Nhi. Ngay cả Ám Hắc Long Nguyệt Sư cũng thu vào long địch.


      Đoàn người Nguyệt Sư nhanh chóng tiến đến đại bản doanh của liên quân nhân loại. Nhưng khi tiến vào trong, bọn họ lại rất kinh ngạc.


      Bởi vì trong doanh trại còn bõng người.


      - Chẳng lẽ có mai phục?


      Nguyệt Sư nghĩ. Nhưng nhìn xung quanh lại nhìn thấy bóng dáng của ai.


      - Tại sao lại như vậy?


      Nguyệt Sư hơi nghi hoặc, nhìn lại quân doanh lần, phát ra dường như liên quân nhân loại vô cùng gấp gáp, rất nhiều đồ đạc cũng chưa mang .


      - Báo cáo!


      Chiến sĩ Ưng tộc hạ xuống :


      - Tiểu đoàn trưởng, ở cách phía trước chúng ta rất xa phát ra tung tích nhân loại. Tuy nhiên bọn họ rút lui khỏi lãnh địa của thú tộc và tiến về quốc gia nhân loại.


      - Cái gì?


      Gã thánh giai hoàng kim sư tộc nghe được tin này liền thét lớn tiếng:


      - Ngươi lại xem. Bọn chúng rút lui rồi ư?!


      - Đúng vậy.


      Chiến sĩ Ưng tộc tuy biết vì lý do gì nhưng quân đội nhân loại thực rút lui. những thế rút lui với tốc độ rất nhanh đến cả quân dụng còn chưa kịp mang


      - ! Tại sao bọn chúng lại bỏ như vậy?


      Những chiến sĩ hoàng kim sư tộc hay tin vậy đều vui:


      - Thú hoàng điện hạ. Thỉnh người cho chúng ta truy kích quân đội của nhân loại. Để chúng ta có thể đến đế quốc nhân loại chiến đấu.


      - Đừng kích động.


      Nguyệt Sư phất tay :


      - Xem ra bọn họ sớm có tính toán. Giờ cho dù chúng ta có đuổi cũng kịp, như vậy hãy lùi về thôi. Cha ta từng : Quân tử bào thù mười năm chưa muộn. Cho dù bọn chúng lui binh nhưng chúng ta tuyệt đối tha cho bọn chúng. Chúng ta về chỉnh đốn trước. Mối hận này nhất định phải báo.


      - Hura, thú hoàng điện hạ vạn tuế! Báo thù!!!


      Hơn vạn thú nhân hưng phấn rống tiếng.


      ************


      Nguyệt Sư dẫn đoàn người trở về quân doanh đoàn 3.


      - Làm sao vậy?


      Hồ Mị Nhi vẫn đứng đợi Nguyệt Sư ở phụ cận quân doanh chạy ra. Khi thấy bộ dạng bơ phờ của Nguyệt Sư liền tưởng xảy ra chuyện gì nên khẩn trương chạy tới hỏi.


      - Yên tâm , Mị Nhi. Ta sao.


      Nguyệt Sư cười khổ tiếng:


      - Chúng ta vào trong rồi tiếp.


      - Ừm.


      Hồ Mị Nhi gật đầu rồi cùng Nguyệt Sư vào trong lều của Cao Lôi Hoa và Tra Lý ở.


      Nguyệt Sư thuật lại chuyện xảy ra lần nữa cho Cao Lôi Hoa và Tra Lý.


      - Rút lui rồi à.


      Cao Lôi Hoa vuốt ve cằm, hành động của liên quân nhân loại trái với dự đoán của . ngờ bọn họ lại rút lui.


      - Cha, trở về rồi con chuẩn bị tấn công.


      Nguyệt Sư cắn chặt răng :


      - Bọn chúng tấn công chúng ta xong, lại phủi mông rời . Đừng mơ có cửa đó.




      - Được rồi.


      Cao Lôi Hoa khẽ cười ;


      - Trước tiên con phải thống nhất toàn bộ thú tộc. Lúc đó ngươi tấn công cũng muộn. Còn nữa, khi tấn công phải cố gắng chú ý đừng hại những người dân vô tội. Trong chiến tranh, người chịu khổ nhất vẫn là bình dân.


      - Vâng, con biết rồi thưa cha.


      Nguyệt Sư nắm chặt tay .


      - Nguyệt Sư.


      Thấy Nguyệt Sư chuyện xong, Hồ Mị Nhi ngẩng đầu lên :


      - Chiến tranh tạm thời dừng lại được .


      - Được rồi. Tha cho bọn họ thời gian.


      Nguyệt Sư cười với Hồ Mị Nhi.


      - Nguyệt Sư, em muốn về nhà.


      Hồ Mị Nhi cúi đầu với Nguyệt Sư.


      - Về nhà? Hồ Mị Nhi, nhà nàng ở đâu?


      Nguyệt Sư hỏi.


      - Nhà của em là Hồ vực ở bên cạnh Lang vực.


      Hồ Mị Nhi đáp.


      - Vậy nàng muốn ta phái người hộ tống nàng trở về sao?


      Nguyệt Sư hỏi.


      - Ừ.


      Hồ Mị Nhi nhàng gật đầu rồi cắn răng :


      - trở về với em sao?


      - Điều này. Nhưng có rất nhiều việc cần ta làm ở đây.


      Nguyệt Sư nhíu mày . giờ chuyện quân đoàn 3, rồi lại chuyện những chiến sĩ rút lui, quá nhiều chuyện chờ xử lý


      - Vậy, quên .


      Hồ Mị Nhi có chút mất mát, vân vê góc áo của mình bất đắc dĩ .


      Cao Lôi Hoa thấy biểu của Nguyệt Sư nhịn nổi nữa. Xem ra mình phải tự thân xuất mã rồi. Cao Lôi Hoa vỗ vỗ vai Nguyệt Sư :


      - được, Nguyệt Sư. Con cùng Hồ Mị Nhi về nhà nàng . chỉ con phải , ta cũng phải mà tất cả mọi người cũng phải .


      - Tất cả đều phải ?


      Nguyệt Sư nghi hoặc hỏi:


      - Cha đến nhà Hồ Mị Nhi để làm gì?


      - Cầu hôn.


      Cao Lôi Hoa kéo áo của mình tiếp:


      - Khổ cái thân già của ta, phải đến tận cửa cầu hôn giúp ngươi.


      - Ứ? Cha!


      Hồ Mị Nhi nghe thấy lời của Cao Lôi Hoa nũng nịu

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 212: Trâu già thích gặm cỏ non trong truyền thuyết.






      - Thế nhưng còn những chuyện ở đây.


      Nguyệt Sư lo lắng .


      - nhưng nhị cái gì hết! Ta hỏi con, con có ?


      Cao Lôi Hoa quay đầu lại, đôi mắt “hấp dẫn” để lộ “sát khí” hướng về phía Nguyệt Sư. bó tay, chẳng biết có phải do Nguyệt Sư là thú nhân hay , mà mọi chuyện khác sao tinh minh thế, còn chuyện tình cảm ngốc nghếch. Tình cảm của Hồ Mị Nhi bày ra trước mặt, tiểu nương người ta hi vọng đến nhà mà chẳng biết ý tí nào. Cao Lôi Hoa tức đến hộc máu. thậm chí còn nghĩ xem, có lẽ sau khi hoàn tất chuyện này có khi phải về nhà bồi dưỡng Saga khóa học tình cảm hay .


      - !!!!


      Nhìn thấy ánh mắt của Cao Lôi Hoa, khuôn mặt Nguyệt Sư cứng lại, cho dù giờ có thiên ngôn vạn ngữ cũng dám ”.


      - Đoàn trưởng Nguyệt Sư, ngài cứ về nhà tiểu nương này lần .


      Nhìn bộ dáng do dự của Nguyệt Sư, phó đoàn trưởng quân đoàn 3 Bố Lỗ Tư cũng thấy được. cười với Nguyệt Sư:


      - Nơi đây có tôi cùng bảy vị trưởng lão của hoàng kim sư tộc là đủ rồi. Ngài cứ yên tâm nghe lời của cha ngài . Tôi cam đoan, lúc ngài quay về, tôi cho ngài thấy quân đoàn 3 hoàn toàn mới!


      - Vậy được. Cha, con nghe lời cha.


      Nguyệt Sư gật gật đầu. nếu Bố Lỗ Tư như vậy, Nguyệt Sư còn gì để ?


      - Ta cũng tạm thời ở lại đây.


      Tra Lý ngẩng đầu :


      - Vạn nhất nhân loại còn quay lại, có ta ở đây cũng yên tâm hơn chút.


      - Được rồi, ngươi cũng đúng. Chỉ cần vài người theo chúng tôi là được rồi, Nguyệt Sư con chuẩn bị chút . Cần ăn mặc bảnh chút đó.


      Cao Lôi Hoa cới Nguyệt Sư:


      - Đây là lần đầu tiên ta cầu hồn cho con trai nên cũng tính là khó khăn. Con đừng để ta mất mặt.


      - Được rồi, tất cả đều nghe lời cha… …


      Nguyệt Sư gật đầu.


      - Ha ha. Thế này mới phải chứ.


      Cao Lôi Hoa đắc ý cười, rồi quay đầu nhìn Hồ Mị Nhi:


      - Mị Nhi, ngoan ngoãn chuẩn bị về làm con dâu nhà Cao Lôi Hoa này , ha ha.


      Cao Lôi Hoa nhàng vỗ vai Hồ Mị Nhi:


      - Đúng rồi Mị Nhi, nhà con cách đây xa ? Nếu xa quá, chúng ta cưỡi cự long . Tới cầu hôn mà, nhất định phải làm phô trương chút, thể để làm mất mặt nhà ta.


      - Nhà của con cũng xa lắm.


      Lúc này Hồ Mị Nhi cúi gằm mặt xuống, lời của Cao Lôi Hoa khiến nàng rất hạnh phúc nhưng đồng thời cũng rất xấu hổ. Tuy nhiên chung hạnh phúc vẫn nhiều hơn.


      - Vậy con dẫn theo 10 lang kỵ binh nhé.


      Nguyệt Sư vẫy tay .


      Nhìn 10 người này, vẻ mặt Nguyệt Sư thoáng buồn. Lúc đầu còn 12 người mà bây giờ chỉ còn 10 người.


      - đoàn trưởng.


      10 tên lang kỵ sĩ hét to tiếng. cánh tay phải của bọn họ có mảnh băng trắng vai. Khi họ chưa trả thù cho 2 người đồng bạn chết, họ bỏ tấm băng tay xuống.


      - Các ngươi yên tâm.


      Nguyệt Sư cũng biết khuyên bọn họ thế nào, kỳ bọn họ cũng chỉ là những đứa trẻ. Những đứa trẻ khác ở độ tuổi này đều có cha và mẹ, nhưng bọn họ lại khác. Nguyệt Sư khẽ thở dài tiếng. Từ điều đó, Nguyệt Sư lại càng muốn làm người thủ hộ của Thú tộc. Ít nhất, muốn để những đứa bé Thú tộc được sống cuộc sống tốt nhất:


      - Ta thề, ba quốc gia tấn công thú nhân đế quốc bị Thú tộc trả thù suốt đời. thế giới này có thú nhân đế quốc có ba đế quốc nhân loại, và ngược lại.


      - Đoàn trưởng.


      Ánh mắt 10 thiếu niên Lang tộc cũng lên kiên định. Sói là trong những sinh vật tàn bạo nhất thế gian, cũng là loài thù dai nhất. Đắc tội với Lang tộc hãy chờ trả thù của họ suốt đời .


      - những thế.


      Nguyệt Sư nắm chặt tay:


      - ngày nào đó, ta khiến ai đại lục có thể khinh thị Thú tộc… …


      - Cha, con mặc thế này được tự nhiên cho lắm.


      Nguyệt Sư giờ mặc bộ võ phục màu trắng ngồi con bạch mã. Trông Nguyệt Sư lúc này đích thị là vương tử bạch mã của dị giới. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên đó là phải cạo râu .


      - Con hiểu gì cả. Con biết rằng màu trắng làm tôn thanh nhã của con lên à.


      Cao Lôi Hoa cười . từ khi mái tóc của Cao Lôi Hoa biến thành màu trắng, lại đặc biệt thích màu trắng. Từ quần áo tới giầy dép tất cả đều là màu trắng. Ngay cả quần áo của Tĩnh Tâm trong tiềm thức cũng muốn nàng mặc đồ màu trắng. Còn Cầu Cầu do giờ có thuốc nhuộm chứ cũng có ý muốn đổi tông trắng luôn.


      - Nhưng bộ đồ này bất tiện.


      Nguyệt Sư bất mãn . Mặc bộ võ phục này mà vào trong cuộc chiến chỉ là gánh nặng mà thôi.


      - Nguyệt Sư, đừng cằn nhằn nữa.


      Hồ Mị Nhi ngồi phía trước Nguyệt Sư ngọt ngào .


      - Được rồi, vậy nữa.


      Nguyệt Sư lên tiếng sau đó chẳng biết là vô ý hay hữu ý tay ôm lấy eo Hồ Mị Nhi.


      Cứ như vậy được lát, Nguyệt Sư đột nhiên ngừng lại, đứng nhìn về phía trước khẽ thở dài. chỉ Nguyệt Sư mà cả 10 tên lang kỵ sĩ cũng ngẩn người ra.


      - Sao vậy? Nguyệt Sư.


      Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi. nhìn theo ánh mắt Nguyệt Sư thấy đó là nơi cư trú đám thú nhân ở lại, nhìn qua cũng chẳng có vấn đề gì.


      - có gì.


      Nguyệt Sư :


      - Đây là địa bàn của Lang tộc.


      xong, Nguyệt Sư quay lại nhìn 10 lang kỵ sĩ mà khi xa quê có những 12 người.


      - Nguyệt Sư, chúng ta có vào đó ?


      Hồ Mị Nhi hỏi Nguyệt Sư, nàng cũng biết chuyện về 10 lang kỵ sĩ này.


      - được.


      Nguyệt Sư quyết tâm :


      - Lần thứ hai ta tiến vào nơi này toàn bộ đại lục đều biết uy danh của lang kỵ binh. Lúc đó ta mới có mặt mũi tiến vào nơi này. Giá!


      Nguyệt Sư quát to 1 tiếng, phóng ngựa như điên về phía trước.


      - !


      10 tên lang kỵ sĩ sau khi nghe thấy Nguyệt Sư cũng rống to tiếng.


      Bọn họ cũng chạy như điên theo sau.




      Theo lời của Nguyệt Sư, khi bọn họ trở về nơi đây cũng là lúc bọn họ thành những người danh chấn đại lục.


      Lúc lâu sau, Nguyệt Sư ôm Hồ Mị Nhi hỏi:


      - Mị Nhi, còn bao lâu nữa mới đến nhà nàng?


      - Rất nhanh thôi, xuyên qua nơi này đến Hồ vực.


      Hồ Mị Nhi nheo mắt nhìn tất cả mọi thứ quen thuộc trước mặt. Trở lại nơi này khiến nàng trở nên thoải mái hơn. Nơi đây chính là nhà nàng, nơi thân quen nhất của nàng.


      Lãnh địa của Hồ tộc – Hồ Vực, ở ngay sau Lang vực. Bên cạnh Hồ vực gồm có Mãnh hổ thành của Hổ tộc, thành Sư tử của Sư tộc, Lang vực của Lang tộc, Cuồng Bạo thành của Hùng tộc và Cự tượng thành của Tượng tộc. Bốn bộ tộc cường đại này che chở bốn phía cho Hồ tộc.


      Hồ tộc là đối tượng cần thú nhân phải bảo hộ. Hồ tộc có thiên phú cực cao về hiến tế. Dường như mọi hồ nhân đều có khả năng làm tế tự, hơn nữa họ còn có nhiều khả năng rất đặc biệt. Tỷ như xử nữ hoa quan của hồ tộc, khiến cho Hồ tộc trở thành chủng tộc quốc bảo của Thú tộc.


      Cuối cùng, đám người Cao Lôi Hoa vượt qua Lang vực. Dưới dẫn đường của Hồ Mị Nhi, mọi người tiến vào Hồ vực.


      - Từ nơi này trở chính là Hồ vực.


      Nàng với Cao Lôi Hoa.


      - Tốt lắm, Nguyệt Sư, con chuẩn bị chút , cố gắng khoe bộ mặt đẹp trai của con ra nhé.


      Cao Lôi Hoa quay đầu lại với Nguyệt Sư.










      - Con cho rằng, khi cởi bộ quần áo này, con là người đẹp trai nhất.


      Nguyệt Sư nhăn mặt giọng , dám to tiếng.


      - Phía trước là nhà của con. Đó đó, chính là tòa nhà cao nhất đó.


      Hồ Mị Nhi chỉ chỉ ngôi nhà cao nhất.


      Nhà của Hồ Mị Nhi dường như có địa vị tồi, từ độ cao của nhà nàng là có thể thấy. Nhà nàng cao hơn rất nhiều so với các căn nhà khác, trông như hạc giữa bầy gà, rất dễ nhìn thấy được.


      Phi ngựa nước đại, mọi người nhanh chóng tiến đến căn nhà cao nhất. Gần đến nơi, Cao Lôi Hoa mới phát , đó chỉ là phòng ốc, mà căn nhà nàng rất giống của nhân loại, có rất nhiều phòng những thế còn có thêm cái sân to.


      Hồ Mị Nhi nhảy xuống ngựa, chạy nhanh vào đập cửa.


      Nhìn cánh cửa thân quen này, Hồ Mị Nhi rất vui vẻ. Nàng từng nghĩ rằng nàng còn cơ hội để trở về nơi này, nhưng tại nàng đứng ở đó.


      - Ai đó?


      thanh già nua đằng sau cửa vang lên. Sau đó có tiếng bước chân.


      - Phúc bá, là cháu, là cháu!!! Cháu trở về.


      Hồ Mị Nhi hiển nhiên nhận ra người đằng sau cửa là ai rồi hưng phấn hô lên.


      Cạch!


      Cánh cửa chính được mở ra, lão nhân Hồ tộc bước từ trong ra. Lão nheo mắt nhìn Hồ Mị Nhi, rồi hưng phấn hét to:


      - Tiểu… Tiểu thư! Thú thần tại thượng. Tiểu thư trở lại Nhờ có phúc của Thú Thần mà cuối cùng tiểu thư về.


      Phúc bá thấy Hồ Mi Nhi liền kích động ra bộ dạng gì, lão chăm sóc từ lúc Hồ Mị Nhi còn bé, từ lâu lão coi nàng như cháu của mình.


      - Tiểu thư, mau vào nhà. Tiểu thư có biết , từ khi cháu biến mất, phu nhân khóc rất nhiều đó. Khóc đến mắt sưng hết cả lên rồi. May mắn thay, Thú thần tại thượng, tiểu thư bình an trở về.


      Phúc bá kích động với Hồ Mị Nhi.


      - Vâng, Phúc bá.


      Hồ Mị Nhi xúc động :


      - À, đúng rồi! Phúc Bá! Lần này cháu có thể trở về, là nhờ Nguyệt Sư bọn họ.


      Hồ Mị Nhi chỉ chỉ vào đám người Nguyệt Sư.


      - Ai, đừng nữa. Có gì vào trong tiếp! Mời các vị theo ta. biết phu nhân và lão gia vui như thế nào khi biết tiểu thư trở lại.


      Phúc bá vui vẻ lau nước mắt rồi với đám người Cao Lôi Hoa và Nguyệt Sư:


      - Đừng đứng ở ngoài nữa, mau mau tiến vào nhanh nào.




      - Vậy vào thôi.


      Cao Lôi Hoa cười rồi nhảy xuống ngựa.


      Nguyệt Sư cũng xuống ngựa, vừa xuống, bị Hồ Mị Nhi kéo tay chạy vào trong nhà.


      - Hồ Mị Nhi, địa vị nhà con ở trong hồ tộc cũng thấp đâu nhỉ.


      Nhìn thấy gia cảnh của Hồ Mị Nhi, Cao Lôi Hoa mở miệng hỏi. Bởi trong Hồ tộc, ngôi nhà hoa lệ như này cũng nhiều lắm.


      - Vâng. Cha của con là trưởng tế tự. Cùng cai quản Hồ tộc với tộc trưởng.


      Hồ Mị Nhi cười tiếp:


      - Cha đừng hỏi nhiều như vậy, mọi người nhanh lên nào. Con dẫn mọi người gặp ba con. (Hồ Mị Nhi gọi Cao Lôi Hoa là ba còn gọi phụ thân mình là ba).


      Được Hồ Mị Nhi dẫn đường, mấy người Cao Lôi Hoa tiến vào đại sảnh. Bỗng giọng trong trẻo vang lên:


      - Con !


      Rồi mỹ phụ hồ tộc từ trong phòng chạy ra. Vừa ra liếc thấy Hồ Mị Nhi ôm Nguyệt Sư thế là mỹ phụ Hồ tộc này lao tới ôm chầm lấy Hồ Mị Nhi.


      - Con ! Con ! Ở đâu?


      Phía sau mỹ phụ hồ nữ, lão già cũng từ trong phòng bước ra.


      - Ba, má.


      Hồ Mị Nhi hô to tiếng với mỹ phụ và lão già hồ tộc.


      - Ủa?


      Lúc trước Cao Lôi Hoa nghĩ rằng mình cũng tầm tuổi với ba mẹ Hồ Mị Nhi. Nhưng nhìn cảnh này nghĩ đến thành ngữ “Trâu già gặm cỏ non”. À , nếu như chính xác phải là “Hồ già ăn cỏ non”.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 213: Lão Cao thấy xấu hổ.






      Nhưng Cao Lôi Hoa là ai chứ, câu chuyện trâu già gặm cỏ non tại thế giới xuất rất nhiều. Bởi thế giới của sau khi vật chất, của cải phát triển tới cực điểm, rồi từ đó trở nên sa đọa, biến chất là chuyện quá bình thường. Chỉ có điều từ khi tới thế giới này, Cao Lôi Hoa chưa từng nhìn thấy chuyện như vậy, nên vô tình trung Cao Lôi Hoa “thuần khiết” hơn rất nhiều. Do đó khi thấy gia đình này cũng kinh ngạc phen.


      Cao Lôi Hoa nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi mỉm cười tới trước mặt cha mẹ của Hồ Mị Nhi:


      - Hai vị chính là cha và mẹ của Hồ Mị Nhi đúng ?


      - Đúng vậy.


      Cha của Hồ Mị Nhi gật đầu rồi đánh giá Cao Lôi Hoa. nhíu mày hỏi:


      - Ngài là nhân loại?


      - Xem là như vậy.


      Cao Lôi Hoa nhún vai .


      - Nhân loại ngươi đến đây làm gì?


      mặt cha của Hồ Mị Nhi lộ ra vẻ vui. tại thú nhân và nhân loại có chiến tranh, ngờ lại có nhân loại đến nhà . Đây phải là khiêu chiến với tôn nghiêm của Thú tộc hay sao?


      - Ba, sao ba có thể với cha như vậy.


      Hồ Mị Nhi nhìn thấy cách cư xử của ba mình rất vui:


      - Con thoát khỏi tay nhân loại cũng đều nhờ có cha đó, nếu có cha giờ có thể ba gặp được con nữa. Vậy mà ba lại đối xử với cha như vậy.


      - Cái gì mà ba với cả cha.


      Cha của Hồ Mị Nhi nhăn mặt :


      - Sao lại rối tung rối loạn như thế, vậy là ý tứ gì?


      - Có ý tứ gì ư? Đó chính là cha của con.


      Hồ Mị Nhi chỉ chỉ Cao Lôi Hoa rồi chỉ vào ba của mình:


      - Còn người đương nhiên là ba của con.


      - bậy.


      Cha của Hồ Mị Nhi nổi giận. Con của mình lại gọi người khác là cha trước mặt mình, làm sao có thể giận?


      - Hồ Thiên, lão nổi giận như thế làm gì.


      Mẹ của Hồ Mị Nhi bất mãn nhìn trượng phu của mình rồi cười với đám người Cao Lôi Hoa:


      - Nghe Mị Nhi nhà tôi , chính các vị cứu nó.


      - Ừm, đúng vây.


      Cao Lôi Hoa gật đầu.


      - Vậy các vị chính là ân nhân của nhà chúng tôi, mời các vị vào trong nhà chuyện. Đứng ngoài như vậy còn ra thể thống gì.


      Mẹ của Hồ Mị Nhi ngượng ngùng cười. Bày ra tư thế mời đám người Cao Lôi Hoa vào trong nhà.


      Cao Lôi Hoa gật đầu, rồi cùng Nguyệt Sư và 10 tên lang kỵ sĩ tiến vào.


      - Nguyệt Sư.


      Hồ Mị Nhi thoát khỏi vòng tay của mẹ nàng rồi chạy đến ôm lấy cánh tay của Nguyệt Sư.


      - Mị Nhi!


      Nhìn thấy cảnh này, ba của nàng rất tức giận. hoàng hoa khuê nữ ngờ lại dám ôm tay nam nhân khác ngay trước mặt mọi người, đây là thể thống gì. Cho nên rất tức giận quát to tiếng.


      Hồ Mị Nhi bĩu môi rồi buông tay ra. Sau đó chạy lại về phía mẹ nàng.


      Sau khi vào nhà, Cao Lôi Hoa cảm thấy bầu khí rất áp lực. Bởi cha của Hồ Mị Nhi luôn nhìn mình với ánh mắt rất thân thiện.


      - . Các ngươi tới nơi này làm gì.


      Vừa vào nhà cha của Hồ Mị Nhi thẳng.


      Nghe giọng đó, Cao Lôi Hoa cũng vui, nhíu mày :


      - Làm gì ư? Ngài phải nhìn thấy sao? Ta đưa con của ngài trở về.


      Cao Lôi Hoa phải là người biết nén giận, chọc giận mặc kệ bất cứ cái gì mang Hồ Mị Nhi luôn. Ai dám ngăn cản đập bẹp người đó ra. Lần này cũng là do Hồ Mị Nhi nhớ nhà nên mới tới nơi đây. Cầu hôn cho con trai vốn cũng chỉ là cho đúng thủ tục, có thể công đôi việc, tiện thể với bố mẹ Hồ Mị Nhi, con ta muốn kết hôn với con của các ngươi.


      Nhưng nhìn thấy biểu tình của ba Hồ Mị Nhi, Cao Lôi Hoa cảm thấy rất khó chịu.


      - Hừ. Nhân loại các ngươi tốt như vậy sao?


      Cha của Hồ Mị Nhi cười quái dị:


      - , thấy các ngươi đưa con của ta trở về, bây giờ các ngươi muốn làm gì ta tận lực giúp đỡ.


      - Cha!


      Hồ Mị Nhi cũng nhìn ra ba của mình dường như thân thiện với mấy người Cao Lôi Hoa nên nhịn nổi lên tiếng.


      - Nơi này có việc của con. Câm miệng cho ta.


      Cha của Hồ Mị Nhi quát 1 tiếng.


      - Hồ Thiên, lão mới là người phải im lặng! Giờ lão vào trong cho tôi.


      Từ lúc vào nhà đến giờ hồ mẫu chuyện, đột nhiên tức giận chỉ Hồ Thiên rồi hét tiếng.


      - Lão bà.


      Hồ Thiên lí nhí .


      - vào trong. Chuyện này để tôi xử lý.


      Hồ mẫu tức giận


      - Được rồi.


      Hồ Thiên thở dài tiếng rồi đứng dậy vào phòng.


      là nữ nhân mạnh mẽ. Cao Lôi Hoa thầm lau mồ hôi, may mắn Tĩnh Tâm của rất dịu dàng. Nếu như Tĩnh Tâm cũng giống như mẹ của Hồ Mị Nhi tốt. Lựa chọn Tĩnh Tâm quả là sai. Ka ka.


      - xin lỗi tiên sinh Cao Lôi Hoa.


      Mẹ của Hồ Mị Nhi quay lại ngượng ngùng cười với Cao Lôi Hoa:


      - Việc của các ngài vừa rồi Hồ Mị Nhi cũng có qua cho tôi. Tôi tên là Hồ Kiều Kiều, là mẹ của Hồ Mị Nhi.


      Hồ Kiều Kiều xấu hổ :


      - Thay mặt chồng tôi, xin lỗi các ngài vì chuyện vừa rồi.


      - xin lỗi rồi bỏ .


      Cao Lôi Hoa phất phất tay, Hồ Kiều Kiều đúng là người biết đạo lý. Triết lý sống của Cao Lôi Hoa luôn như vậy, người kính ta thước ta kính người trượng. Nếu người nào khiến mình khó chịu Cao Lôi Hoa tự nhiên đưa cái mặt nóng ra tiếp cái mông lạnh của người ta.


      Đối với kiểu người nh Hồ Kiều Kiều, Cao Lôi Hoa tất nhiên thể lạnh lùng với nàng được.


      - Mong mọi người đừng có trách chồng của tôi.


      Hồ Kiều Kiều ngượng ngùng :


      - Chồng của tôi rất ghét nhân loại. Các ngài cũng nhìn thấy bộ dáng già cả đáng thương của .


      - Ủa? Cha của Hồ Mị Nhi phải vì tuổi tác mà già như vậy sao?


      Cao Lôi Hoa nhíu mày hỏi. Chẳng lẽ phải là “trâu già gặm cỏ non trong truyền thuyết” sap? Vậy nguyên nhân là gì?


      - Ôi, chính nhân loại biến thành hình dáng này.


      Hồ Kiều Kiều khổ não :


      - Đó là do loại thuật trở chú giống như “suy lão thuật” của vong linh tộc. Nhớ năm đó, chồng của tôi bị nhân loại bắt , sau đó bị bắt làm vật thí nghiệm cho ma pháp. Sau này tuy rằng may mắn có thể trốn chạy trở về nhưng bộ dáng lại bị biến thành như vậy. Cho nên, lão rất ghét nhân loại.


      - ra là vậy.


      Cao Lôi Hoa ngồi xuống dựa vào thành ghế, rồi tiếp:


      - Tuy nhiên bất kế thế nào là thái độ của đối với ta tốt. Cho dù trước kia xảy ra việc gì, cách đối xử của ngày hôm nay là sai lầm.


      - Đúng vậy, tôi biết.


      Hồ Kiều Kiều cười khổ tiếng:


      - Tôi xin lỗi các ngài vì cách cư xử của chồng tôi.


      - cần xin lỗi. Đây là lỗi của phải lỗi của . Tôi là người ân oán rất ràng. cần để ý.


      Cao Lôi Hoa nhún vai:


      - Được rồi, dù sao hứng thú khi đến nơi này cũng bị giảm bớt khá nhiều rồi. Tôi ngắn gọn.


      - Xin cứ .


      Hồ Kiều Kiều gật đầu. Theo như con mình , nam tử đầu bạc này chính là kẻ có sức mạnh đến người khác phải rùng mình. Mà điều quan trọng hơn là, Thú tộc có thể thắng lợi công lớn cũng thuộc về .


      - Tôi tới để đề thân.


      Cao Lôi Hoa nghiêm trang . Sau đó kéo Nguyệt Sư từ sau ra:


      - cũng nhìn thấy hai đứa nó vừa nãy thân mật như thế nào rồi. Tôi nghĩ con của tôi và con của rất tâm đầu ý hợp. Người làm ba như tôi đành phải vác mặt dày tới cầu thân vậy. Về phương diện chủng tộc của con tôi các vị có thể yên tâm. Nó phải nhân loại mà là người của Sư tộc.


      Cao Lôi Hoa tiếp:


      - nam nhân như vậy chắc cũng có vấn đề gì. Vậy có đồng ý cuộc hôn nhân này hay ?


      Mất hết cả cảm hứng, Cao Lôi Hoa muốn gì thêm, nên thẳng luôn mục đích của mình.


      - Cầu thân?!


      Hồ Kiều Kiều cười khổ.


      - Sao vậy? Có vấn đề gì à?


      Nhìn bộ dạng của Hồ Kiều Kiều, Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi.


      - Việc này có chút vấn đề.


      Hồ Kiều Kiều ngượng ngùng :


      - giấu gì ngài. Mị Nhi nhà chúng tôi được đính hôn với gia đình Hồ tộc khác rồi.


      Hồ Mị Nhi nghe thấy lời mẹ nàng liền kinh ngạc :


      - Mẹ, con có hôn ước gì??? Chuyện này xảy ra lúc nào vậy? Tai sao con lại biết?


      - định qua mặt tôi à?


      Nghe lời của Hồ Mị Nhi, Cao Lôi Hoa nhíu mày:


      - Hay là muốn gả Mị Nhi cho con tôi?


      - Đương nhiên là phải rồi tiên sinh Cao Lôi Hoa.


      Hồ Kiều Kiều vội vàng giải thích:


      - Mấy ngày hôm trước, khi Mị Nhi biến mất, chúng tôi hứa gả nó cho người ta. Bởi nhà họ Hồ Mị Nhi bị nhân loại bắt làm nô lệ, nêu chúng tôi tình nguyện gả Mị Nhi cho bọn họ, họ huy động lực lượng của gia tộc tìm Mị Nhi giúp chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi thương tâm nên khi nghe cầu của bọn họ, chúng tôi lập tức đáp ứng. Cho nên …. …


      Hồ Kiều Kiều thở dài .


      - Vậy là hôn ước này là có sao?


      Cao Lôi Hoa nhíu mày.


      - Rất tiếc, tiên sinh Cao Lôi Hoa. Hôn ước này chúng tôi lập dưới danh nghĩa của Thú thần, nên chúng tôi thể bội ước.


      Hồ Kiều Kiều cúi đầu ngượng ngùng .


      Nghe lời của Hồ Kiều Kiều, Cao Lôi Hoa cảm thấy mặt mình nóng bừng, vất vả mới đến để cầu thân cho con trai ngờ lại nghe được con dâu mà mình chỉ định lại sắp lập gia đình, còn chú rể lại phải là Nguyệt Sư. Nghĩ đến đây Cao Lôi Hoa thấy quá xấu hổ! được!


      Cao Lôi Hoa cắn chặt răng, chuyện này thể được! Nếu Mị Nhi gả cho người khác, sau này mình làm sao có thể ngẩng đầu trước Nguyệt Sư được. Bất kể thế nào cho dù dùng võ lực, cũng phải để Mị Nhi là con dâu nhà mình. Về phần lời hứa của Kiều Kiều với Thú thần, căn bản thèm để trong tai, bởi Thú thần còn ở nhà … … …


      Đúng lúc này, tiếng nhạc vang lên, đám mây từ đằng xa theo gió tiến lại gần, bên có quỳnh lâu điện ngọc. bạch y tiên tử lẳng lặng đứng đó.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 214: Ngoại trừ con ta, ai dám lấy con dâu của ta!








      - Cho nên, đối với người dân thú tộc bọn tôi thể trái lời thề với Thú thần!


      Hồ Kiều Kiều giải thích cho Cao Lôi Hoa.


      - Từ từ, từ từ .


      Cao Lôi Hoa chặn họng Hồ Kiều Kiều:


      - Ta muốn biết, lúc đầu có phải gia đình có ước hẹn là ‘nếu có gia tộc bọn họ giúp tìm được Hồ Mị Nhi các ngươi gả Hồ Mị Nhi cho người trong gia tộc đó’ có đúng ?!


      Cao Lôi Hoa nhấn mạnh từng chữ .


      - Về cơ bản là vậy!


      Mắt Hồ Kiều Kiều lóe mừng. Hồ tộc vốn thành thạo mấy vụ bày mưu tính kế, ý tứ của Cao Lôi Hoa nàng cũng đoán được chút ít. Chỉ có điều, hôn của Hồ Mị Nhi là thể thay đổi, dù Cao Lôi Hoa có nữa cũng vậy thôi.


      - như vậy tại Hồ Mị Nhi cũng đâu phải do bọn họ tìm ra.


      Cao Lôi Hoa cau mày :


      - Bọn họ chưa bỏ ra chút công sức nào cũng có nghĩa vụ nhất định phải gả Hồ Mị Nhi cho con bọn họ!


      - Thực xin lỗi, tiên sinh Cao Lôi Hoa.


      Hồ Kiều Kiều lắc đầu.


      - Dù hôm nay ngài có hôn này cũng thể thay đổi. Chiếu theo trước lúc ước hẹn dù họ có tìm được Hồ Mị Nhi hay chúng tôi tìm được, hoặc người khác tìm được Hồ Mị Nhi nữa. chỉ cần Hồ Mị Nhi trở lại chúng tôi gả Hồ Mị Nhi cho nhà họ.


      - Vậy con ta làm sao bây giờ!


      Cao Lôi Hoa ngồi thẳng người lên:


      - ! Nếu phải vì con ta ta cũng cứu con ! Chuyện này ta cầu lẽ công đạo! cớ gì mà con trai ta vất vả cực nhọc cứu con ra rồi lại để các ngươi gả cho người khác!


      - xin lỗi tiên sinh!


      Hồ Kiều Kiều cười trừ:


      - Nếu chúng tôi dùng cách khác để cảm tạ ơn cứu mạng con chúng tôi.


      Hồ Kiều Kiều ngừng cười khổ, hôn của con quá trọng yếu. thể nào cự tuyệt được.


      - Mẹ nó! Quên . nửa ngày trời mà chẳng khác nào chưa gì! Giờ ta tuyên bố, chấm dứt đàm phán tại đây!


      Cao Lôi Hoa bực mình đứng dậy vỗ quần áo rồi quay đầu với Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi:


      - Con trai, con dâu, chấm dứt đàm phán ở đây. Vốn là muốn cái đám cưới có danh có phận chút nên mới ngồi đây. Tình hình giờ hai đứa thấy rồi đó, lý cũng xong. Các con về với ta, cần quái gì phải cầu hôn, cầu vẫn hôn được!


      - Vâng, thưa ba!


      Nguyệt Sư cười tươi như hoa, từ đầu buổi đến giờ ngồi bên cạnh nghe rất khó chịu rồi, đến cầu hôn mà gặp phải nhà ưng ý cho cưới.


      Nhìn Hồ Kiều Kiều, Cao Lôi Hoa cười khinh thường. vốn chuẩn bị có tình có lý rồi! Ai dè gặp phải cái mụ hồ nữ này như thằng mọt sách ngồi với tường? đến cầu hôn là cho có hình thức mà thôi chứ trong lòng kệ xác ông bà thông gia ưng hay . Thế giới này giảng đạo lý mà cần nắm đấm - Thực lực! Thực lực, chính là đạo lý! Có thể nổ chút rằng thế giới này ai mà Cao Lôi Hoa muốn dẫn lại được!


      Sau khi đứng lên, Cao Lôi Hoa quay lại lạnh lùng nhìn Hồ Kiều Kiều :


      - Con ta với con nhau. Vậy mà lại vì cái ước hẹn vớ vẩn mà chia rẽ uyên ương. là nực cười! Hôn này, cần phải cầu hôn gì hết! cầu hôn càng thêm tức! Nguyệt Sư, dẫn Hồ Mị Nhi về, chúng ta .


      xong, Cao Lôi Hoa . Nguyệt Sư liền đứng dậy. Còn Hồ Mị Nhi ở bên cạnh cũng *** ton đứng dậy theo Nguyệt Sư. Ở lại nhà để ba mẹ gả mình cho thằng khác. Hồ Mị Nhi dại gì lại chọn ở nhà.


      Nhìn Cao Lôi Hoa, Hồ Kiều Kiều nhất thời sững sờ tại chỗ, nàng ngờ chuyện phải trái với nhau đột nhiên Cao Lôi Hoa lại thèm lý nữa. Mọi việc quá đột ngột nên nàng đành ngơ ngác nhìn Cao Lôi Hoa ra cửa.


      - Các ngươi đứng lại!


      Hồ Thiên cha của Hồ Mị Nhi từ trong phòng trong chạy ra quát mấy người Cao Lôi Hoa.


      - Quên đưa của hồi môn à!


      Cao Lôi Hoa quay đầu lại, híp mắt nhìn Hồ Thiên.


      - Để con ta lại!


      Hồ Thiên trừng mắt nhìn Cao Lôi Hoa.


      - Dựa vào gì ta?


      Cao Lôi Hoa cười lạnh.


      - Vì nó là con ta!


      Hồ Thiên hét lớn.


      - Nhảm, thôi.


      nhiều lời, Cao Lôi Hoa dẫn Nguyệt Sư với Hồ Mị Nhi cùng các lang kị binh ra cửa.


      - Hồ Mị Nhi!


      Hồ Thiên thét lên:


      - Chỉ cần ngươi bước ra khỏi cửa này, từ nay về sau, ngươi còn là con của Hồ Thiên ta nữa! Nhà ta có đứa con như ngươi!


      bước về trước, Hồ Mị Nhi đành dừng lại. có thể vì Nguyệt Sư mà rời khỏi nhà. Nhưng khi nghe cha mình nhận mình làm con lại sợ hãi. bên là người , bên là người thân, làm sao bây giờ. con đường nào cũng làm trái tim mềm yếu của Hồ Mị Nhi như bị dao cắt, biết mình phải làm gì nữa.


      Nếu ở trạng thái cửu vĩ hồ Hồ Mị Nhi do dự mà theo Nguyệt Sư, nhưng trong trạng thái tại giữa tình thân và tình khiến rất khó lựa chọn. Cả hai đều có vị trí ngang nhau trong con tim bé bỏng của .


      Cao Lôi Hoa nhíu mày nhìn vào mắt Hồ Mị Nhi.


      Tình thân vs tình phải là thứ mà như Hồ Mị Nhi có thể quyết định. Lão Hồ Thiên này ác độc, ngờ lại lấy tình thân ra giữ Hồ Mị Nhi lại.


      - Phù!


      Cao Lôi Hoa hít sâu:


      - Được rồi, nếu như vậy trước tiên Mị Nhi ở lại nhà .


      Cao Lôi Hoa bất đắc dĩ .


      - Ba?


      Lúc đầu Hồ Mị Nhi nhìn Cao Lôi Hoa cách kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt đen của Cao Lôi Hoa nhàng gật đầu :


      - Vâng ạ!


      - Giờ ta có câu hỏi cuối cùng.


      Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn Hồ Thiên:


      - cho ta biết, thằng nào muốn lấy Hồ Mị Nhi? Gia đình mà ngươi là nhà nào gì?


      - ngươi biết cũng sao! Đó là con trai của tộc trưởng Hồ tộc Fox.


      Hồ Thiên ra cái tên này mà khỏi đắc ý. Gia tộc Fox là gia tộc có thể chấn động tất cả thành thị của Thú tộc. Gia tộc này nắm giữ mạch máu kinh tế của cả đế quốc Thú nhân. Thú tộc giỏi kinh doanh nhưng Hồ tộc lại khác, Hồ tộc là thương nhân trời sinh. cách khác, tất cả thương đội của đế quốc Thú nhân giờ đều do gia tộc Fox nắm giữ, họ nắm giữ mạch máu giao thương của cả đế quốc cũng sai. Cho nên Hồ Thiên rất đắc chí tên gia tộc ra.


      - Được!


      Cao Lôi Hoa lạnh lùng :


      - Mị Nhi, con cứ ở lại trước nhé.


      - Vâng.


      Hồ Mị Nhi cúi đầu, nhưng giọng của bé đầy cổ quái.


      - Được rồi, chúng ta !


      Cao Lôi Hoa phất tay, dẫn con trai với đội lang binh ra cửa thèm quay đầu lại.


      - Nhân loại, nguơi đừng bước chân vào nhà ta nữa!


      Hồ Thiên nhìn Cao Lôi Hoa liền hả hê :


      - Đừng tưởng mang theo đội lang kỵ binh đầu phục nhân loại mà tưởng là giỏi! Muốn cưới con ta, có cửa đâu!


      - Hừ!


      Cao Lôi Hoa hừ lạnh tiếng, quay lại nhìn Hồ Thiên trừng trừng. Người này làm Cao Lôi Hoa ghét rồi!


      Đụng phải ánh mắt của Cao Lôi Hoa, Hồ Thiên như bị nhét bom vào mồm, câm như hến.


      - Chờ chút, ba à. Con có thể gọi người như vậy chứ.


      Giọng của Hồ Mị Nhi thay đổi hoàn toàn, giọng trong trẻo giờ đây biến thành dị.


      Cao Lôi Hoa liếc sang Hồ Mị Nhi liền phát ra chín cái đuôi vẫy vẫy phía sau.


      - Là trạng thái hồ sao?


      Cao Lôi Hoa gãi gãi trán:


      - Được rồi, gọi ta là ba cũng được.


      - Ta có thể giống Mị Nhi gọi người tiếng ba. Vậy ba à, con chờ các người quay lại.


      Hồ Mị Nhi ở trong trạng thái cửu vĩ hồ cười kiều, sau đó nhảy đến bên cạnh Nguyệt Sư.


      - Chàng trai bé .


      Giọng Hồ Mị Nhi rất ngọt, cứ như thanh của ma quỷ dụ hoặc người ta phạm tội. Nàng chắp hai tay ra sau lưng, người hơi khóm xuống khẽ gọi Nguyệt Sư. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà cái khe rãnh sâu hút mê người của nàng lại ra trước mặt Nguyệt Sư.


      - Hả? Có chuyện gì?


      Nguyệt Sư ngẩng đầu nhìn Hồ Mị Nhi, sau đó hít hít mũi, cố gắng để máu mũi khỏi phải chảy ra.


      - Em chờ .


      Hồ Mị Nhi lấy ngón tay đặt dưới cằm Nguyệt Sư rồi kéo lại gần, khẽ lướt đôi môi hồng đỏ của mình qua miệng Nguyệt Sư.


      Hồ Thiên nhìn Hồ Mị Nhi với Nguyệt Sư thân mật há hốc mồm, sau đó cố gắng quay đầu nhìn chỗ khác. Đối với việc tình cảnh này ngờ Hồ Thiên cố chấp lại lựa chọn ‘ nhìn’. Phải biết rằng vừa nãy Hồ Mị Nhi mới kéo tay Nguyệt Sư chút mà Hồ Thiên trách mắng rồi, mà giờ lại như vậy.


      - Hì hì! Chàng trai , đôi môi của chàng hấp dẫn. Nó cứ hấp dẫn em phạm tội à.


      Hồ Mị Nhi như vẫn còn thèm muốn, khẽ liếm đôi môi mình, cười cười với Nguyệt Sư.


      Nguyệt Sư bị “cưỡng hun” đến nỗi cánh môi bị kéo hẳn ra, đồng thời trong lòng thầm nghĩ:


      - Tiểu hồ ly mê người đáng ghét. Phải biết rằng, em mới chính là thứ khiến người ta dễ phạm tội nhất!


      - Tốt lắm, chúng ta thôi.


      Cao Lôi Hoa kêu, sau đó bước ra khỏi cửa nhà Hồ Mị Nhi. Phía sau Cao Lôi Hoa, Nguyệt Sư gần như là tông cửa trốn ra ngoài…


      - Hì hì~ Hì hì!


      Nhìn Nguyệt Sư bỏ chạy. Hồ Mị Nhi cười khanh khách.


      - Ba, chẳng lẽ chúng ta để Mị Nhi ở lại như vậysao?


      Sau khi ra khỏi cửa, Nguyệt Sư nghi hoặc hỏi Cao Lôi Hoa. Cậu thấy Cao Lôi Hoa xử lý chuyện này giống phong cách thường ngày của ông! Theo như tính tình của Cao Lôi Hoa sau khi hét lớn lên ném ra mấy cái lôi điện hoa lệ, rung động toàn trường, sau đó ung dung mang Hồ Mị Nhi . Đó mới là người ba cường đại mà cậu biết.


      - Ha ha!


      Ánh mắt Cao Lôi Hoa lóe lên vẻ nham hiểm:


      - Ta muốn xem, ngoại trừ con trai ta ra, ai dám lấy con dâu ta chọn chứ! Gia tộc Fox phải ? Chúng ta thăm chút! Ta rồi, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu cưỡng ép Hồ Mị Nhi cũng phải là biện pháp hay ho gì.


      - Ha ha, con hiểu rồi!


      Nguyệt Sư ở bên Cao Lôi Hoa lâu ngày tự nhiên nhanh chóng hiểu ý tứ của Cao Lôi Hoa! Trong nhất thời, cả hai cha con lộ ra nụ cười gian ác…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :