CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA) - Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ (514c)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      hương 206: bình nguyên tiêu diệt kỵ binh. (P1)




      Nghe lời Nguyệt Sư , 3000 hổ nhân liền trầm mặc. Trong chiến tranh, chết chóc là thể tránh khỏi, kỵ binh của nhân loại tuy có sức khỏe bằng Thú tộc nhưng bù lại họ lại có trí tuệ rất cao.


      Kỵ sĩ trang bị vũ khí hạng nặng là ác mộng của thú nhân. Bọn họ được bọc thép từ đầu đến chân, khiến cho vũ khí của thú nhân gây được nhiều uy hiếp đối với họ.


      Nhưng nếu nghe theo Nguyệt Sư mang lương thảo lùi về, khiến tất cả hổ nhân khó xử. Bởi Thú tộc là chiến sĩ trời sinh. Lòng tôn nghiêm của chiến sĩ làm họ muốn mang lương thảo lùi lại. Đặc biệt trước mặt đội quân chính thức mà lại sắm vai kẻ bỏ trốn là mất mặt.


      - Trong các ngươi ai có thể quyết định chuyện này bước ra .


      Nguyệt Sư lôi thanh trọng kiếm sau lưng :


      - Ta có nhiều thời gian để lãng phí với các ngươi.


      - Được rồi! Tiểu đoàn trưởng đến từ sư tộc xin được báo cáo.


      Lúc này bên trong 3000 hổ nhân, sư nhân mặc trọng giáp bước lên :


      - Xin chào, tôi là chiến sĩ Hùng sư tộc, cũng là thủ lĩnh của 3000 hổ nhân chiến sĩ, thống lĩnh Hổ Lâm Khắc. Như lời ngài , thú tộc có chiến sĩ bỏ chạy, cho dù chết chúng ta cũng phải chết chiến trường!


      - được, Hổ Lâm Khắc thúc thúc, người thể quyết định như vậy được. Thực lực của kỵ binh của nhân loại chúng ta chứng kiến qua, chúng ta nên chiến đấu cùng bọn họ. Vũ khí của chúng ta thể xuyên qua áo giáp của bọn họ.


      Tên hổ nhân lúc đầu định cướp nhẫn gian của lão hồ ly kia lập tức phản đối. chỉ vào mặt Nguyệt Sư :


      - Nếu tiểu tử này và đội quân hỗn tạp này ở lại cứ để bọn chúng ở lại, coi như là chặn đường cho chúng ta! Chúng ta thôi.


      - Bốp!!!


      Thống lĩnh Hổ Lâm Khắc giáng cho tên hổ nhân kia bạt tai mạnh rồi :


      - Hổ Cương, tên yếu đuối như ngươi xứng là dũng sĩ Hổ tộc chúng ta! Đừng để hổ tộc chúng ta mất mặt!


      - Hổ Lâm Khắc thúc thúc.


      Hổ Cương cam lòng :


      - Nhưng chúng ta phải là đối thủ của kỵ sĩ trang bị vũ khí hạng nặng, hơn nữa bọn họ còn có ma pháp sư hùng mạnh!


      - Hừ!


      Nguyệt Sư hừ lạnh tiếng:


      - Nếu lùi về sau như ngươi , đó chính là khu dân cư của đế quốc. Ta phái người tổ chức cho cư dân rút lui, nhưng cũng cần có thời gian. Nếu chúng ta lùi lại theo lời ngươi , nhóm cư dân ấy chết chắc phải nghi ngờ. Thân là chiến sĩ thú nhân mà ngươi có thể được chữ lui này ư?


      - Nhưng lưu lại chúng ta cũng chắc chắn chết!


      Hổ Cương tuyệt vọng .


      - Ngươi phải chiến sĩ thú nhân.


      Nguyệt Sư khinh miệt nhìn Hổ Cương:


      - Chiến sĩ thú nhân vì đế quốc mà chiến đấu. Nếu như ngươi nhát gan như thế, nên về nhà . chiến trường cần những người như ngươi.


      - Ngươi!


      Hổ Cương cắn chặt răng nhưng vẻn vẹn cũng chỉ có thế. Khí thế người Nguyệt Sư khiến thể thêm câu nào.


      - Hổ Cương. Đủ rồi!


      Hổ Lâm Khắc thống lĩnh quát to:


      - Đừng để hổ nhân tộc mất mặt nữa, cho dù chết ở nơi này cũng là cái chết quang vinh. Nếu lùi lại bước, lão tử xứng đáng là người Thú tộc!


      - Báo!!


      Bỗng nhiên, chiến sĩ Ưng tộc từ trời bay xuống:


      - Tiểu đoàn trưởng, kỵ binh chỉ còn cách chúng ta mười ngàn thước.


      - Tốt!


      Nguyệt Sư gật đầu sau đó với lão hồ ly vài tiếng.


      Lão hồ ly gật gật đầu rồi nhanh chóng lùi về sau đoàn 3.


      - Chuẩn bị tốt chưa, hỡi các chiến sĩ đoàn 3.


      Nguyệt Sư hô lên, nếu bọn chúng là kỵ binh, ta cho chúng thấy thế nào là khắc tinh của kỵ binh! Khi cuộc chiến này kết thúc, ta muốn cho mọi người đại lục này biết, ở bình nguyên kỵ binh phải là vô địch.


      - Thưa! Tất cả chuẩn bị xong!


      Mọi người trong quân đoàn 3 đồng thời đứng lên, sau đó nhanh chóng mặc những bộ áo giáp khiến cho đám hổ nhân đỏ cả mắt.


      được lát, lão hồ ly thở hổn hển chạy về.


      - Thứ đó chuẩn bị tốt chưa?


      Nguyệt Sư quay đầu hỏi lão.


      - được hoàn thành, nhưng do thời gian gấp rút nên số lượng khá ít.


      Lão hiểm cười:


      - Vì chúng ta chuẩn bị tốt, tuy số lượng ít, nhưng cũng đủ cho bọn chúng bài học.


      - Tốt, tại bọn chúng còn cách chúng ta bao xa?


      Nguyệt Sư hỏi.


      - Tiểu đoàn trưởng! đến! Bọn chúng đến!


      trời, chiến sĩ Ưng tộc vội vàng hạ xuống . Khi trận chiến tới gần, Ưng tộc dám bay nữa bởi nếu còn tiếp tục, bọn họ trở thành cái bia ngắm cho cung tiễn thủ cùng ma pháp sư nhân loại.


      - Tốt, chuẩn bị!


      Nguyệt Sư vung tay phải lên, duỗi ngón trỏ ra rồi phất mạnh xuống. chiến sĩ Lang tộc đứng ở đống đất cách đó khá xa nhìn thấy động tác của Nguyệt Sư, ngay lập tức phất chiếc cờ màu lam lên.


      Cách Nguyệt Sư năm nghìn thước, khi đại kỳ màu lam được phất lên, tộc nhân Xuyên sơn giáp tộc (tộc Tê tê) nhanh chóng lùi khỏi tiền tuyến.


      Xuyên sơn giáp tộc là những người đào hang giỏi nhất trong thú tộc. Nhưng năng lực của bọn họ chưa từng được thú nhân coi trọng. Đối với thú nhân tộc mà , đao kiếm mới là vương đạo.


      Đồng thời, trong quân đoàn 3, đám chiến sĩ Hùng tộc, Tượng tộc và Ngưu tộc từ từ ra. tay họ ôm những thanh gỗ được vót nhọn. Họ đứng thành hàng ngang rồi đồng loạt cắm thanh gỗ xuống đất chếch lên 45°. Trình độ của thú tộc quá kém, nên thể chế tạo được loại long thương dài 5 thước khắc tinh của kỵ binh, nhưng những khúc gỗ lớn này hiệu quả cũng kém.


      Sau khi cắm xong, những chiến sĩ cường tráng cầm chắc chiến phủ rồi tiến lên phía trước, dùng thân thể mình che lấp những khúc gỗ lớn.


      - Đoàn trưởng Nguyệt Sư.


      Thống lĩnh Hổ Lâm Khắc bước vào.


      Đứng cạnh Nguyệt Sư, ông nghi hoặc hỏi:


      - Ngài chuẩn bị chiến đấu cùng kỵ binh nhân loại ở bình nguyên này sao?


      Mọi người đều biết bình nguyên, kỵ sĩ có thể phát huy toàn bộ năng lực của mình. Chiến đấu với kỵ binh ở bình nguyên gần như là tự tìm đường chết, trừ phi ngươi có kỵ binh mạnh hơn kỵ binh nhân loại.


      - Ừ, đúng vậy. Chúng ta xử lý bọn chúng ở bình nguyên này.


      Nguyệt Sư nhìn dải màu đen ở ngoài chân trời đắc ý cười.


      Hổ Lâm Khắc nghi hoặc nhìn Nguyệt Sư. Thấy Nguyệt Sư cười tự tin như thế, cũng biết Nguyệt Sư lấy được tự tin từ đâu? Hay là Nguyệt Sư là con ngựa non háu đá hiểu gì về chiến đấu?


      Khi Nguyệt Sư nhìn thấy kỵ binh nhân loại, nhóm người này cũng nhìn thấy đội ngũ của . Khi bọn họ thấy chỉ có lẻ loi vài tên binh lính cao to của thú tộc cầm chiến phủ che trước người, cả đoàn kỵ binh liền cười hô hố.


      Trong mắt bọn họ, đội thú nhân này là vớ vẩn. Dựa vào mấy người này có thể cản kỵ sĩ trang bị vũ khí hạng nặng bọn họ sao?


      - Chiến thần tại thượng. Vinh quang cùng tồn tại với chúng ta!


      Kỵ sĩ đoàn rống to tiếng rồi bắt đầu tăng tốc. Bình nguyên mênh mông này chính là địa bàn của kỵ sĩ. Ai có thể cản được bọn họ?


      Quả , khi đoàn kỵ bonh trang bị vũ khí hạng nặng xông lên ngay cả cự long cũng phải tránh! Gần như ai có thể đỡ được đợt công kích này. Nhưng có “người” nào cản được, có nghĩa là có gì có thể ngăn cản được!


      Lúc vài vạn kỵ sĩ bắt đầu xung phong, đột nhiên dưới chân họ, xuất sợi dây thứng được căng ra. có dấu hiệu nào báo trước, những sợi dây thừng này như từ hư xuất .


      Nhóm kỵ binh ngờ là nơi đại thảo nguyên này có thể xuất nhiều dây thừng đến thế.Vì thế, nhóm kỵ sĩ đầu cả người lẫn ngựa đều ngã xuống, sau đó bị chiến mã của đám chạy sau dày xéo.


      vât vả mới qua được đống dây thừng gạt ngựa này, đám kỵ binh dốc toàn lực xông lên xử lý đám thú nhân đáng chết kia trước mặt họ lại có rất nhiều những hố lớn khác nhau. Chỉ cần cưỡi cẩn thận là chiến mã tụt xuống đó, rồi đám kỵ sĩ té lăn quay đất rồi lại để nhóm kỵ binh đằng sau giã thịt… …

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 206: bình nguyên tiêu diệt kỵ binh. (P2).




      Chỉ trong khoảng cách rất ngắn, kỵ binh nhân loại bị tổn thất cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng.


      Nhìn đồng bạn chết bởi ngựa của mình, đám kỵ binh còn lại gần như phát điên!


      Rốt cuộc, nhóm kỵ binh cuối cùng với tinh thần dũng cảm quật cường đột phá thành công vô số những cạm bẫy và đến trước mặt thú nhân!


      - Yaaah! Chiến thần tại thượng!


      Kỵ binh rống to tiếng rồi tăng tốc hướng đến thú nhân. Mũi thương của chúng tỏa ra hàn quang chói mắt!


      Chiến thần tại thượng, giờ trong đầu của những kỵ binh này là xiên đám thú nhân đáng giận trước mắt này lên thương của mình như những xiên thịt vậy!


      Cuối cùng, bọn họ đà đến trước mặt thú nhân, thậm chí thấy được vẻ mặt đáng ghét của bọn chúng!


      Nhưng đúng lúc này, quân đội thú nhân lại lùi về đằng sau làm lộ ra những khúc gỗ lớn nhọn đầu cắm 45° so với mặt đất.


      - Ôi, ! !


      Kỵ binh ở hàng đầu kêu lên tuyệt vọng!


      Điều mà mình muốn đừng ép cho người khác.


      Vừa rồi còn muốn xiên thú nhân mũi thương của mình, bây giờ họ gặp phải khảo nghiệm sinh tử. Bọn họ bị thú nhân xiên lại.


      Kỵ binh trang bị vũ khí hạng nặng khi tiến lên thể dừng lại. Bọn họ chỉ có tiến mà có lùi. Nên cho dù biết tiến lên là chết, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng tiến lên. Hơn nữa, bây giờ dừng lại cũng được!


      - Chiến thần tại thượng! (NB: Có mà Chiến thần tại gỗ)


      Nhóm kỵ binh hàng đầu khóc thét khẩu hiệu cuối cùng… …


      Trong khi tiếng hí của chiến mã bị đâm thủng, nhóm kỵ binh mặc giáp cũng bị đâm thủng kêu gào kết hợp lại thành bản hòa tấu vang khắp chiến trường… …


      Nhìn tràng cảnh đằng trước, thống lĩnh hổ nhân Hổ Lâm Khắc khỏi kinh ngạc, ngờ người thiếu niên Nguyệt Sư này lại có nhiều biện pháp như vậy? Chỉ trong chốc lát, đại bộ phận kỵ binh đều bị tiêu diệt. Đây chính là đội trọng kỵ binh tinh nhuệ vừa đuổi giết 3000 hổ nhân chiến sĩ ư? Bây giờ xem ra, đội quân này chịu nổi kích!


      - Mị Nhi, kế tiếp xem em làm đó!


      Nguyệt Sư hô lên với Hồ Mị Nhi. Kế hoạch của so với tưởng tượng hoàn mĩ hơn nhiều! Đánh rắn phải dập đầu, đây là điều rất quan trọng. Phải nhân cơ hội chó rơi xuống nước mà đập vài phát để nâng tinh thần.


      - Tốt, Nguyệt Sư! Chuyện kế tiếp hãy để em!


      Thanh Hồ Mị Nhi vang lên mê hoặc. Thành viên quân đoàn 3 rất ăn ý vây quanh người nàng trông khá thuần thục. Xem ra họ thường xuyên làm điều này.


      - Thỉnh Thú thần, lấy danh nghĩa của ta – Hồ Mị Nhi, khẩn cầu ngài mang cho chiến sĩ năng lượng cuồng hóa. Cuồng hóa quang hoàn!


      Thanh Hồ Mị Nhi như tiếng ca vang lên, tiếp đó quanh người nàng xuất vòng sáng màu hồng!


      Chỉ trong chốc lát, vòng sáng màu hồng khuếch trương càng lớn, nhanh chóng bao phủ toàn bộ thành viên đoàn 3.


      - Rống! Cuồng hóa!


      Khi vòng sáng màu hồng bao quanh bọn họ, tất cả thành viên đoàn 3 khẽ run lên. Trăn miệng lời cùng rống lên.


      Tiếp đó thân thể họ bắt đầu phình to lên, toàn bộ đều tiến nhập trạng thái cuồng hóa.




      bên, thống lĩnh Hổ Lâm Khắc lại lần nữa kinh ngạc! Quân số đoàn 3 cũng phải 3000 người! Thiếu nữ này ngờ có thể khiến bọn họ đồng thời cuồng hóa. Hơn nữa đây là cuồng háo thanh tỉnh! Thực lực mức này, cho dù là tế tự ngưu nhất trong Thú thần điện cũng hơn!


      Sau khi cuồng hóa, thành viên đoàn 3 thành thục cầm vũ khí của mình ném tới yết hầu của kỵ sĩ trang bị vũ khí hạng nặng. Áo giáp của nhóm kỵ sĩ này có giá trị rất cao. Nếu giữ được nguyên vẹn giá còn cao hơn nữa.


      Sau khi cuồng hóa, trong tay chiến sĩ đoàn 3, kỵ binh nhân loại giống như những con cừu “dịu dàng”. Cho dù muốn chống cự cũng ngăn được lực lượng của thú nhân sau khi cuồng hóa … …


      - Rống, tất cả chiến sĩ hổ nhân nghe lệnh, chúng ta thể lép vế được. Tất cả tiến lên.


      Thống lĩnh Hổ Lâm Khắc nhìn quân đội của Nguyệt Sư điên cuồng tấn công kỵ binh nhân loại, cũng ngồi yên được nữa, dẫn theo các dũng sĩ hổ tộc tiến lên chém giết.


      Chiến tranh là như vậy, tốt! Đánh thoải mái, quân địch chán nản, chiến lợi phẩm nhiều!


      Hổ Lâm Khắc tại tin rằng những thứ xa hoa của Nguyệt Sư chính là chiến lợi phẩm của .


      Mất ý chí chiến đấu, kỵ sĩ nhân loại nhanh chóng bị thủ hạ của Nguyệt Sư hạ gục. Ngay khi đám kỵ binh này vừa bị tiêu diệt, phía xa xuất đám đen.


      - Mau xem người tiến đến đây là ai.


      Nguyệt Sư nắm chắc thanh cự kiếm .


      - Là tộc nhân của chúng ta.


      Bên cạnh Nguyệt Sư, chiến sĩ Ưng tộc , ánh mắt của so với thú tộc khác còn sắc bén hơn nhiều:


      - Tuy nhiên, hình như bọn họ chạy trốn. Mẹ nó! Phía sau là liên quân nhân loại! Còn có cả ma pháp sư!


      - Tại sao lại như vây!


      Nguyệt Sư cắm răng, tại cạm bẫy dùng gần hết. Mẹ nó, sớm đến chậm đến. Bây giờ ngay cả thời gian chuẩn bị cũng có, chỉ có cách là dùng cứng đấu cứng! Nghĩ như vậy, Nguyệt Sư rống to:


      - Đoàn 3, chuẩn bị ngăn cản!


      - !


      Thành viên đoàn 3 cũng phát tình huống so với bình thường giống. Mọi người nắm chặt vũ khí trong tay.


      Lúc này, ở trong đoàn đội, Hổ Cương vừa nghe được truy binh của nhân loại tiến đến đây, trong đó có cả ma pháp sư nhân loại. Lập tức, trong mắt lóe lên sợ hãi rồi phất tay với đám thân tín của mình, lén lút lui ra đằng sau.


      Tuy nhiên, khi chuẩn bị trốn , Hổ Cương chợt nhớ tới điều gì đó. hướng tới mấy tên thân tín của mình vẫy vẫy tay rồi đến chỗ của Hồ Mị Nhi.


      Vừa rồi khi Hồ Mị Nhi ra tay cũng thấy được. tại, chạy trốn mang theo tế tự có lợi với bọn họ.


      Xuyên qua đoàn người, Hổ Cương mang theo thân tín của mình đến trước mặt Hồ Mị Nhi.


      - Tiểu nương hồ tôc!


      Hổ Cương tới sau Hồ Mị Nhi khẽ .


      Hồ Mị Nhi quay đầu lại nhìn rồi nhíu mày. Nàng nhớ tên hổ nhân này sáng nay muốn cướp vật gì đó của lão hồ ly. Đối với loại người này, nàng có hảo cảm.


      - Tiểu hồ nữ, nàng nhân ra vật gì đây ?


      Hổ Cương lấy từ trong người lệnh bài bằng vàng.


      - biêt.


      Hồ Mị Nhi trả lời.


      - có phải tế tự vậy?


      Hổ Cương sửng sốt hỏi.


      - Mắt ngươi mù à.


      Hồ Mị Nhi khách khí :


      - nhìn thấy ta vừa sử dụng chiến ca à? Ta đương nhiên là tế tự.


      - Là tế tự sao biết vật này.


      Hổ Cương nắm lệnh bài :


      - Đâu là lệnh bài của Giáo hoàng trong Thú thần điện. Tất cả tế tự đều phải nghe lời người nào cầm lệnh bài này!


      Hổ Cương đắc ý , phụ thân của chính là Giáo hoàng đương nhiệm.


      - Bây giờ ta muốn cùng chúng ta!


      Hổ Cương cầm lệnh bài với Hồ Mị Nhi.


      - theo các ngươi? Làm gì?


      Hồ Mị Nhi kinh hãi nhìn vẻ mặt của Hổ Cương. Nàng nhớ lần nàng bị nhân loại bắt, vẻ mặt của bọn họ cũng y hệt như thế này.


      - Hổ Cương điện hạ, cần phải gì với nàng. Chỉ cần lệnh bài này, muốn mang nàng , ai có thể gì.


      Tên thân tín bên cạnh Hổ Cương nhìn vệt đen càng ngày càng tới gần vội la lên.


      - Được rồi! còn thời gian nữa! Mang nàng !


      Hổ Cương quát tiếng, nhưng khi lời này khỏi nhớ lại ánh mắt lạnh băng của Nguyệt Sư.


      Nghe lệnh của Hổ Cương, nhóm người bên cạnh tiến đến giữ lấy tay của Hồ Mị Nhi.


      - A~~~! Các ngươi làm gì vậy!


      Hồ Mị Nhi kêu to lên. Đồng thời, các chiến sĩ quân đoàn 3 cũng nhanh chóng vọt đến bên cạnh nàng, rút vũ khí chĩa về phía những hổ nhân kia.


      Hổ Cương giơ lệnh bài lên :


      - Các ngươi mù à! thấy vật này là gì sao? Ta mang nàng , ai dám can thiệp? Nếu can thiệp, các ngươi là kẻ thù của Thú thần điện!


      - Hừ!


      Lúc này, tiếng hừ lạnh sau lưng vang lên…

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 207: Người cha dũng mãnh nhất trong lịch sử.




      Chỉ tiếng hừ nhàng, nhưng trong tai Hổ Cương lại giống tiếng sấm, khiến khí huyết của nhộn nhạo.


      - Ai!


      Hổ Cương vội quay đầu lại.


      Sau lưng nam tử mặc võ sĩ bào màu trắng lạnh lùng nhìn . lưng người đàn ông này có kiếm trượng. Cơn gió thổi qua khiến mái tóc dài màu trắng và kiện võ sĩ bào màu trắng phất phới.


      - Ngươi vừa muốn động đến nàng sao?


      Đôi đồng tử màu đen của nam tử đó nhìn chằm chằm vào hổ nhân được gọi là Hổ Cương. Cái nhìn đó khiến Hổ Cương như tiến vào trong hầm băng, thân hình ngừng run lên.


      - Ngài là ai?


      Khí thế nam tử đầu bạc trước mặt tỏa ra khiến khỏi kinh sợ. Hổ Cương nắm chặt thanh trường kiếm ở bên hông, nhưng bi ai phát ra đến sức lực cầm thanh kiếm lên mình cũng có.


      - Cha!


      Hồ Mị Nhi nhìn người vừa tới lập tức kêu lên vui vẻ. Nguyệt Sư gọi Cao Lôi Hoa như thế nào nàng liền gọi Cao Lôi Hoa như thế.


      Ở bên cạnh, thú nhân cũng nhìn cách khác thường. Nhìn bề ngoài Cao Lôi Hoa trông giống thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Cũng trách được , từ lần xuyên việt trước khiến bề ngoài của trẻ hơn. Bộ râu thích của cũng biến mất.


      Nhìn bộ dạng của Hồ Mị Nhi cũng chỉ là thiếu nữ vào độ tuổi mười lăm.


      Các thú nhân bắt đầu tính toán. Cao Lôi Hoa bao nhiêu tuổi sinh nữ nhi? Năm tuổi? Bảy tuổi? Hay mười tuổi?... …


      - Tiểu hồ nữ.


      Cao Lôi Hoa vẫy vẫy tay với Hồ Mị Nhi, ra cũng xấu hổ, tuy rằng hồ nữ ở trong nhà Cao Lôi Hoa vài ngày, nhưng thậm chí còn chưa biết tên nàng. Bởi mấy ngày này Cao Lôi Hoa luôn bị việc vặt quấn thân, cho nên cũng hỏi được tên nàng.


      - Vâng!


      Hồ Mị Nhi cố gắng xuyên qua đám người tiến đến bên cạnh Cao Lôi Hoa.


      - Cha, bọn họ bắt nạt con.


      Hồ Mị Nhi tiến tới đằng sau người Cao Lôi Hoa kéo kéo góc áo của , giống như con làm nũng cha của mình.


      Cao Lôi Hoa khẽ cười, khó có thể coi tiểu hồ nữ này và cửu vĩ hồ kia thành người.


      - Ừ, mấy lời của bọn chúng ta đều nghe được rồi.


      Cao Lôi Hoa vỗ vỗ đầu tiểu hồ nữ rồi hướng về phía Hổ Cương lạnh lùng cười:


      - Tiểu tử, vừa rồi ngươi định đụng đến nàng?


      - Ngươi là ai?


      Hổ Cương run rẩy hỏi. biết phải trả lời câu hỏi của Cao Lôi Hoa thế nào nên đành hỏi ngược lại.


      - Khốn khiếp!


      Cao Lôi Hoa vốn khó chịu bởi tên này dám động vào bạn của con mình, mà bây giờ còn dám hỏi vặn lại ! Thân ảnh Cao Lôi Hoa chợt lóe, ai có thể nhìn thấy di chuyển thế nào! Chỉ trong nháy mắt, Cao Lôi Hoa xuất bên cạnh Hổ Cương, rồi co chân đá mạnh phát.




      Phịch!


      cái nhấc chân của Cao Lôi Hoa nhìn trông rất nhàng lại biến Hổ Cương như quả bóng da rơi bụp xuống đất.


      - Hổ Cương điện hạ. Mấy tên thân tín ngây người, bọn họ căn bản thấy được Cao Lôi Hoa ra tay như thế nào? À , phải là ra chân như thế nào? Khi nhìn Cao Lôi Hoa lần nữa lại phát quay lại bên cạnh Hồ Mị Nhi.


      - Muốn động đến con của ta mà hỏi Cao Lôi Hoa là ai à!


      Cao Lôi Hoa nhìn mấy tên hổ nhân trước mặt, cười lạnh tiếng.


      Hổ Cương khốn khổ đứng lên. Sau đó lại xuất ra lệnh bài:


      - Ta quản ngươi là ai! Ta muốn dẫn hồ nữ này ai có thể ngăn trở! Bởi nàng là tế tự, mà tế tự phải nghe theo Thú thần điện.


      - Ngươi lấy miếng lệnh bài mục nát này hù dọa ai đấy?


      Cao Lôi Hoa thèm để ý. Cho dù là quỷ bài tử cũng chẳng sợ cái rắm gì.


      Hổ Cương cắn chặt răng chuẩn bị cái gì đó. Bỗng nhiên trong đám đông chợt xôn xao. Tiếp đó Nguyệt Sư cùng Bố Lỗ Tư từ bên trong đó bước ra.


      - Cha?!!


      Nguyệt Sư nhìn thấy nam tử đầu bạc, kinh ngạc kêu lên.


      - Ẹc, ai có thanh khàn khàn như vậy nhỉ?


      Cao Lôi Hoa quay đầu ra sau nhìn thấy đó là Nguyệt Sư.




      - Là con à.


      Cao Lôi Hoa cười ha hả, sau đó đánh giá dưới lượt:


      - tồi đó, Nguyệt Sư. Con rắn chắc hơn nhiều rồi.


      Cao Lôi Hoa tới bên cạnh Nguyệt Sư định xoa đầu , nhưng giữa chừng lại biến thành vỗ vai .


      - Con của ta, làm rất tốt. Con trưởng thành rồi, xoa đầu còn thích hợp nữa.


      - Cha!


      Nguyệt Sư bật cười. Đối với , bất kể ai khen ngợi cũng bằng người cha tôn kính của mình khích lệ.


      - Con trai, con khiến ta rất tự hào.


      Cao Lôi Hoa đặt tay lên ngực Nguyệt Sư. đường trở về, tiểu đoàn trưởng của đoàn 3 luôn được thú tộc tán dương. Trong mấy đứa con, Nguyệt Sư là thành thục nhất. Có lẽ là có quan hệ đến chủng tộc trong thú tộc.


      - Xin chào tiên sinh Cao Lôi Hoa, tôi vẫn thường được nghe đoàn trưởng Nguyệt Sư nhắc tới ngài.


      Bố Lỗ Tư đứng bên cạnh Nguyệt Sư hỏi thăm Cao Lôi Hoa.


      - Xin chào.


      Cao Lôi Hoa hâm mộ nhìn bộ râu của Bố Lỗ Tư, bộ râu đẹp nha.


      - Ta cũng phải cảm ơn ngài chiếu cố cho con của ta.


      xong, Cao Lôi Hoa quay đầu lại nhìn về phía nhóm hổ nhân kia.


      - Nguyệt Sư, con đến đúng lúc.


      Cao Lôi Hoa nhìn về đám hổ nhân có ý đồ động đến Hồ Mị Nhi:


      - Cái lệnh bài trong tay tên kia là cái gì? Nhìn qua trông ngầu nha?


      - Trời ơi, đây là lệnh bài của Giáo hoàng?!


      Bố Lỗ Tư thấy lệnh bài liền kinh ngạc kêu lên. Phải biết rằng, Giáo hoàng lệnh này có thể sai khiến tất cả tế tự trong thú nhân, thể đơn gian dễ dàng lấy ra! Nhưng hiểu sao lại ở trong tay hổ nhân này?! Phải biết rằng lệnh bài của Giáo hoàng đặt trong bảo hộ rất cẩn mật. Trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu có khả năng xuất !


      - nghe chưa!


      Hổ Cương nhìn Bố Lỗ Tư vừa mới đến, lập tức đắc ý:


      - giờ ta muốn dẫn hồ nữ này , có ai kháng nghị nữa ?


      Trong nhất thời, đám thú nhân xung quanh lời nào. Có lệnh bài của Giáo hoàng, đại biểu cho thần quyền chí cao trong Thú tộc. Có lệnh bài của Giáo hoàng, tế tự trong thiên hạ ai dám nghe?!


      - Ha ha ha!


      Hổ Cương ra bộ dáng tiểu nhân đắc chí, cười rộ lên:


      - Các ngươi, mang hồ nữ này , chúng ta thôi! Nếu kịp đâu.


      - Này, Nguyệt Sư. Ta từng với con rằng, ai động đến người nhà chúng ta phải làm sao?


      Nhìn Hổ Cương, Cao Lôi Hoa .


      Trong mắt Nguyệt Sư lộ sát ý:


      - Giết! Diệt trừ hậu họa!


      - Tốt lắm.


      Cao Lôi Hoa rút thanh trọng kiếm của tên thú nhân bên cạnh :


      - Bây giờ, ta biểu diễn cho con xem chút nhé. Sau này, nếu ai dám động đến người nhà của chúng ta, bất kể là ai! Cho dù là thần, lão tử cũng chém ! Ai dám động đến người nhà của Cao Lôi Hoa kết cục là thế này!


      Cao Lôi Hoa cầm thanh trọng kiếm từ từ bước về phía Hổ Cương.


      - Ngươi muốn làm gì!


      Hổ Cương nhìn nam tử đầu bạc này ngờ dám động thủ với , lập tức giơ lệnh bài lên dọa:


      - Ta là con trai của Giáo hoàng, ngươi dám động đến ta?!


      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa.


      Bố Lỗ Tư bên cạnh thấy khí căng thẳng, vội vàng đứng ra hòa giải:


      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài bình tĩnh chút.


      - Bình tĩnh cái rắm!


      Cao Lôi Hoa đến trước mặt Hổ Cương:


      - Nhớ kỹ, kiếp sau đừng có chọc ta, nhất là động đến thân nhân của ta!


      - Ngươi dám động thủ? Cha ta là Giáo hoàng thú tộc! Ngươi động đến ta, ta cho con ngươi chết ngay!


      Hổ Cương nóng nảy, tự chủ được rống lên.


      - Ủa?


      Cao Lôi Hoa nghe thấy vậy, vừa rồi mặt còn có vẻ hài hước, giờ biến mất. Nhìn tên Hổ Cương này, ánh mắt Cao Lôi Hoa lên sát ý. Cao Lôi Hoa cười lạnh:


      - Tốt lắm, cám ơn ngươi nhắc nhở. Sau khi xử lý ngươi xong, ta cũng quên phụ thân ngươi đâu.


      đại kiếm lóe ra lôi quang màu tím!


      Ánh sáng màu tím ra, Hổ Cương kịp né tránh. Thần uy của Cao Lôi Hoa sớm đè nặng lên , khiến có khả năng hành động.


      - A!!


      Hổ Cương kêu tiếng thảm thiết, thanh kiếm chia thành hai mảnh.


      Thú nhân có mặt tại nơi này bỗng ngây dại, ai có thể tin Cao Lôi Hoa lại thực động thủ! đao chia Hổ Cương thành hai đoạn.


      - Vốn ngươi bị giết.


      Cao Lôi Hoa lạnh nhạt :


      - Nhưng ngươi câu nên .


      Kỳ , ngay từ đầu, Cao Lôi Hoa chỉ muốn chém đao, nhưng giết chết , Nhưng lại “cha ta là Giáo hoàng thú tộc! Ngươi động đến ta, ta giết con ngươi.” khiến Cao Lôi Hoa nổi lên sát tâm.


      Hết thảy mọi khả năng gây nguy hiểm cho thân nhân của mình, Cao Lôi Hoa đều phải bóp chết. Cho dù đó mới chỉ là trong ý nghĩ.


      - Ha hả, đây mới là phong cách của cha. Đúng rồi, tai sao cha lại đến đây vậy?


      Nguyệt Sư để ý đám thú nhân ngẩn người kia, cười hỏi. Nhớ tới kiện mình bỏ nhà cùng Hồ Mị Nhi tháng trước, Nguyệt Sư còn cảm thấy ngượng ngùng.


      - Ha hả, con còn hỏi ta làm sao đến đây à?


      Cao Lôi Hoa cười :


      - Nếu phải con bỏ nhà câu nào, ta sao lại khắp nơi tìm con chứ? Sau đó đường ta phát thấy liên quân nhân loại hướng đến chỗ của các con. Ta nghĩ thực lực của các con khó có thể đối phó nên ta liền đến tìm con.


      - Đúng vậy, cha à.


      Nguyệt Sư cười khổ:


      - Như cha , bột đố gột nên hồ. Nhân số cách biệt quá lớn, thể dựa vào mưu kế mà chiến thắng được. Số lượng của địch nhân quá nhiều, mà con chỉ sử dụng được quá hai nghìn người, hơn nữa vừa rồi tiến hành cuồng hóa.


      - Yên tâm , lần này cha tới đây, chính là mang đến cho con đội quân chi viện.


      Cao Lôi Hoa vỗ vỗ vai Nguyệt Sư :


      - vạn chiến sĩ hoàng kim sư tộc tiến đến đây!


      - Hoàng kim sư tộc?!


      Bố Lỗ Tư kinh ngạc kêu lên, hoàng kim sư tộc đại biểu cho cái gì có lẽ nhiều thú nhân biết. Nhưng là người hiểu biết, Bố Lỗ Tư hiểu hoàng kim sư tộc đại biểu cho cái gì …

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 208: Thú hoàng đại chiến long kỵ sĩ.




      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài chính là Hoàng kim sư tộc trong truyền thuyết thượng cổ thú nhân sao? Tộc thú nhân duy nhất biết sử dụng ma pháp?!


      Bố Lỗ Tư nghe được lời của Cao Lôi Hoa, kích động của thể diễn tả bằng lời.


      Mọi người đều biết, ma pháp chính là khắc tinh của Thú nhân tộc! Khả năng chống cự ma pháp của thú nhân quá kém. Nhưng Hoàng kim sư tộc lại vượt qua quy luật này! Hoàng kim sư tộc chỉ có sức mạnh hùng hậu, những thế còn nắm giữ những ma pháp cực mạnh! Bọn họ chính là ma vũ song tu, quân đội do bọn họ tạo thành chỉ có thể dùng từ “dũng mãnh” để hình dung!


      - Đúng vậy, chính là Hoàng kim sư tộc mà ngươi .


      Cao Lôi Hoa cười :


      - Thế nào? Có bọn họ trợ giúp có bao nhiêu phần thắng?!


      - Có! Phần thắng rất cao!


      Bố Lỗ Tư kích động !


      - Cha, người tuyệt vời!


      Nguyệt Sư cũng rất kích động nhưng quên vuốt mông ngựa Cao Lôi Hoa cái.


      - Tuy nhiên, để bọn họ tới đây cần chút thời gian.


      Cao Lôi Hoa mỉm cười :


      - Theo ta tính toán để đến nơi này họ cần nửa giờ nữa.


      - Nửa giờ.


      Nghe lời này của Cao Lôi Hoa, Nguyệt Sư trầm xuống. Nhìn phương xa, bóng dáng quân địch càng lúc càng tới gần. Phỏng chừng chỉ cần mười phút nữa, quân địch có thể đuổi đến nơi này. tại, dựa vào binh lực mà Nguyệt Sư có trong tay lại giúp đỡ của cạm bẫy, chống đỡ được đợt tấn công nửa giờ đúng là vấn đề.


      - Cha, thể khiến bọn họ nhanh chút sao?


      Nguyệt Sư với Cao Lôi Hoa.


      - Nửa giờ là tốc độ nhanh nhất rồi.


      Cao Lôi Hoa cười khẽ:


      - Binh mỏi tất bại. thể khiến bọn họ tốn hết sức khi chạy tới đây. Nếu cho dù tới, bọn họ cũng có tác dụng gì.


      - Được rồi, nửa giờ nửa giờ!


      Nguyệt Sư thở dài rồi nhìn Hổ Cương bị Cao Lôi Hoa chém thành hai nửa. Sau đó lại vẫy tay với thành viên đoàn 3:


      - Người đâu tới đây, xử lý đống rác rưởi này . Khi tâm tình tốt nhìn thấy đống rác này càng tệ hơn.


      - , tiểu đoàn trưởng.


      Tên chiến sĩ Lang tộc lên tiếng, sau đó gọi mấy đồng bạn đem cỗ thi thể này .


      Bố Lỗ Tư nhìn thi thể Hổ Cương liền cảm thấy bất đắc dĩ:


      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài có khả năng gặp phiền toái rồi. Phụ thân của là Giáo hoàng Thú thần điện. Ở vương quốc Thú nhân, phụ thân có sức ảnh hưởng quá lớn. Mà giờ ngài giết con của . Ôi.




      - Chuyện này có gì quan trọng chứ?


      Cao Lôi Hoa thèm để ý :


      - Cùng lắm sau khi ta trở về liền xử lý phụ thân của .


      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, phụ thân của là Giáo hoàng đại nhân. Nếu ngài làm hại phụ thân , vậy cũng chính là làm nhục Thú thần. Lúc đó ngài là kẻ thù của toàn bộ thú nhân.


      Nghe được lời của Cao Lôi Hoa, Bố Lỗ Tư nóng nảy .


      - Hắc hắc, vậy nếu Thú thần tự tay xử lý Giáo hoàng sao?


      Cao Lôi Hoa nhíu mày cười. Bất kính với Thú thần? Thú thần phải là Tra Lý sao. Hắc hắc


      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài cứ đùa. Thú thần sao có thể xử lý Giáo hoàng của mình.


      Bố Lỗ Tư cười khổ.


      - Điều này nhất định.


      Cao Lôi Hoa cười thần bí, quyết định để chuyện này cho Tra Lý xử lý.


      - Báo cáo tiểu đoàn trưởng, những chiến sĩ thú tộc ở tiền tuyến rút lui gần đến chỗ chúng ta? tại chúng ta phải làm sao bây giờ?


      Thám báo Ưng tộc từ trung hạ xuống với Nguyệt Sư.


      - tới đây, vậy để cho bọn họ vào .


      Nguyệt Sư bất đắc dĩ thở dài. dễ nghe là rút lui, còn khó nghe là đào binh. tại Thú tộc còn giống như xưa kia. Nhớ năm xưa, trong từ điển của chiến sĩ thú nhân có chữ rút lui. Cho dù chỉ còn người, cũng phải khiến địch nhân trả giá. Nhưng giờ, biết từ khi nào Thú tộc đánh mất huyết tính của mình.


      - , tiểu đoàn trưởng.


      Chiến sĩ Ưng tộc trả lời rồi bay lên trời.


      Đợi chiến sĩ Ưng tộc bay xa, Cao Lôi Hoa đột nhiên thở dài :


      - Nguyệt Sư, sau lưng những thú nhân rút lui có phải là liên quân nhân loại truy sát bọn họ ?


      - Đúng vậy.


      Nguyệt Sư .




      - Nguyệt Sư, con làm việc rất sai lầm.


      Cao Lôi Hoa :


      - Khi địch nhân truy sát, con nên để đám thú nhân trốn chạy đó con đường được.


      - Tại sao ạ?


      Nguyệt Sư nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.


      - Nếu nhường đường cho bọn họ, thứ nhất khiến khí thế của quân đội giảm mạnh. Hai quân giao chiến, khí thế của binh lính là cực kỳ quan trọng, binh lính có ý chí chiến đấu đối với con là chuyện tốt. Thứ hai, khi bọn họ tới đây, làm rối loạn bố cục của binh lính lúc đầu của con. Đến khi liên quân nhân loại đến đây, con lấy đâu ra thời gian để bố trí lại thế cục.


      Cao Lôi Hoa với Nguyệt Sư.


      Nguyệt Sư nhíu mày :


      - Nhưng đây là con đường duy nhất, nếu họ qua đây phải làm gì?


      - Đây là chiến tranh.


      Cao Lôi Hoa thở dài :


      - chiến trường có tình cảm. Ôi, thôi. Về sau con hiểu được.


      Cao Lôi Hoa thở dài, có số việc thể , chỉ có thể tự mình trải qua.


      - Phụ thân, con nhớ rồi.


      Nguyệt Sư gật đầu. Cho dù, bây giờ chưa hiểu nhưng ngày sau có thể hiểu.




      Khi Cao Lôi Hoa chuyện với Nguyệt Sư. Trong đội quân bỗng ồn ào lên, rồi thống lĩnh Hổ tộc Hổ Lâm Khắc tiến đến.


      - Đoàn trưởng Nguyệt Sư, ta cần ở ngài lời giải thích.


      Đám hổ nhân phía sau Hổ Lâm Khắc hùng hổ :


      - Tại sao ngài lại giết Hổ Cương?




      - Tại sao giết , trong lòng các ngươi đều biết .


      Nguyệt Sư quay đầu nhìn đám hổ nhân lạnh lùng . Vừa nhìn thấy tên hổ nhân vừa hỏi tội mình liền cảm thấy chán ghét:


      - vừa làm điều gì các ngươi đều biết! Giết bởi vì đáng chết! trong lúc chiến tranh trọng yếu, ngờ lại muốn mang tế tự duy nhất rời khỏi chiến trường. Cái dã tâm này nếu giết chẳng lẽ còn muốn giữ lại gây tai họa cho quân đoàn của ta à!


      - Đoàn trưởng Nguyệt Sư, ngài quên rằng Hổ Cương có Giáo hoàng lệnh. Ai cầm Giáo hoàng lệnh, tất cả tế tự thú nhân đều phải nghe theo.


      Thống lĩnh Hổ Lâm Khắc lại :


      - tay có Giáo hoàng lệnh, tại sao ngài lại giết ?!


      - Khốn khiếp! Ngài đến đây để chỉ trích ta sao?!


      Nguyệt Sư tức giận nhìn Hổ Lâm Khắc:


      - Giáo hoàng chẳng liên quan gì đến ta cả! Hồ Mị Nhi là người của ta, cầm khối lệnh bài nát ấy mà cũng đòi mang người của ta ?! Ngay từ đầu, khi các ngươi đoạt lương thảo của ta, ta cũng trách cứ gì các ngươi. Nhưng ngờ các ngươi biết điều, lại còn ở đoàn 3 của ta quấy nhiễu rồi muốn trách cứ ta?! Thú thần cho chúng ta tình đồng loại, nhưng đừng để nó trở thành điểm yếu của chúng ta! Xem ra các ngươi tưởng ta là quả trứng mềm phải ?




      - Ta có ý này. Ôi! Nhưng bất kể thế nào ngươi cũng nên giết Hổ Cương.


      Hổ Lâm Khắc thấy mình hơi quá đáng nhưng cái chết của Hổ Cương khiến cam lòng.


      - Cho dù thời gian có quay ngược trở lại ta cũng do dự chém thêm lần nữa!


      Nguyệt Sư lạnh nhạt :


      - Ngay từ đầu ta từng cảnh cáo lần, nếu làm chuyện quá giới hạn, ta buông tha cho .


      - Tốt! Tốt!


      Hổ Lâm Khắc nghiến răng :


      - Vậy, quân đoàn 3 của ngươi tự giải quyết địch nhân ! Thứ lỗi cho ta cùng 3000 chiến sĩ Hổ tộc thể cùng quân đoàn 3 liều mạng cản quân địch được!


      Hổ Lâm Khắc quay đầu lại rồi bước . 3000 hổ nhân tộc cũng bước theo thèm nhìn đằng sau lấy lần.


      - là phiền toái.


      Cao Lôi Hoa nhìn Hổ Lâm Khắc rồi :


      - Con trai, về sau cẩn thận chút. Tên Giáo hoàng kia ta giúp con giải quyết. Nhưng sau này con vẫn cần phải cẩn thận những người khác.


      - Con biết rồi cha.


      Nguyệt Sư gật đầu .








      - Tiểu đoàn trưởng, thú nhân từ phía trước lùi đến đây.


      Chiến sĩ Ưng tộc bay xuống :


      - tại, nhóm chiến sĩ đầu tiên đến nơi của chúng ta. Phía sau còn có rất nhiều chiến sĩ nữa.


      - Được rồi, kêu người hỏi bọn họ xem, họ có nguyện ý lưu lại chiến đấu . Nếu bọn họ muốn cứ để họ . Tuy nhiên đừng đưa cho họ lương thảo. Chúng ta cũng phải dùng đến.


      Nguyệt Sư phất phất tay với chiến sĩ Ưng tộc.


      Sau lúc hỏi, những chiến sĩ từ tiền phương lùi về cũng chẳng có mấy người nguyện ý lưu lại. Đa số đều lựa chọn rút lui chút do dự.


      Nguyệt Sư an bài những người nguyện ý ở lại chiến đấu ra hậu phương.


      Nhìn đám thú nhân chạy trối chết kia, Nguyệt Sư cười khổ. gọi bọn họ là dũng sĩ thú nhân bởi bọn họ mất tư cách làm dũng sĩ.


      - Tiểu đoàn trưởng, ngài nhìn xem, đằng kia có gì kìa?


      thiếu niên Ưng tộc bên cạnh đột nhiên chỉ về phía xa rồi với Nguyệt Sư.


      - Đâu?


      Nguyệt Sư ngẩng đầu theo hướng theo ngón tay ưng nhân chỉ thấy bầu trời có bóng đen từ từ lớn dần!


      Bóng đen càng ngày càng gần. Cuối cùng, Nguyệt Sư cũng nhìn thấy đó là thứ gì. Đó là con cự long màu đen rất lớn, chính là Ám Ám Hắc Long! Ám Hắc Long trong Long tộc là chủng tộc thượng đẳng!


      Nhưng tại sao Long tộc lại tham gia vào cuộc chiến giữa thú tộc và nhân loại? Nguyệt Sư nghi hoặc. Nhưng sau đó, liến thấy lưng Ám Hắc Long có người mặc giáp đen cầm long thương!


      - Đây là long kỵ sĩ?


      Nguyệt Sư nhìn cự long ở cao . Khó trách, vì sao thú nhân lại chạy trối chết mà muốn ở lại giúp . Bởi người đuổi theo bọn họ chính là long kỵ sĩ - chiến sĩ mạnh nhất của nhân loại. Thú tộc có năng lực phản kháng. Thú tộc có năng lực chiến đấu nên chiến đấu với long kỵ sĩ cơn ác mộng. Cho nên khi thú nhân tộc từ tiền tuyến rút lui bọn họ mới dám lưu lại, có năng lực phi hành việc chống lại cự long chỉ còn đường chết.


      - Rống!


      Cự long ở trung gào to tiếng, long uy ép xuống mọi người phía dưới. Ám Hắc Long cũng là có vị trí khá cao trong Long Tộc! Điểm mạnh của bọn chúng là có ma pháp nguyền rủa và ăn mòn.


      Cự long há to miệng phun ra ngọn lửa đỏ. Đó chính là tuyệt kỹ của Ám Hắc Long – Hắc ám long tức!


      Ở bên dưới, những binh sĩ chạy trốn về phía Nguyệt Sư bị long tức thiêu rụi trong nháy mắt. Long tức cho dù là thánh giai cũng dám chống đỡ chính diện!




      - Hừ! Hừ!


      Nhìn đám thú nhân bị long tức đốt thành tro bụi, hơi thở của Nguyệt Sư dần dần nặng lên. Dấu ấn Thú hoàng ngập tràn trong đầu Nguyệt Sư. Hai mắt đỏ lên, đó đều là chiến sĩ của thú nhân tộc!


      - Gầm!


      Nguyệt Sư rống to tiếng, lần nữa lại biến thân thành trạng thái này.


      - Gầm! Dừng tay cho ta!


      Nguyệt Sư gào lên rồi thân thể ngừng lớn lên.


      Xoạc!


      Quần áo người bị chấn rách, tiếp đó thân thể ngừng lớn lên. Giống như lần trước, khi cao đến mười lăm thước mới dừng lại.


      - Gầm!


      Nguyệt Sư lại rống lên lần nữa. Nhưng lần này và lần trước giống nhau, tiếng gầm tràn đầy lực lượng. Cơ thể bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu vàng. Hai tay đột nhiên gồng lên, khiến người ta có thể hiểu được lực phá hoại của cánh tay này.


      - Thú hoàng?!


      Thấy được Nguyệt Sư biến thân, chỉ đoàn 3 còn có những binh lính rút lui đều nhìn chằm chằm. Ngay lập tức, có thú nhân điên cuồng gào thét. Thú hoàng, là thú hoàng! Sau hơn ngàn năm, Thú hoàng của Thú tộc lại xuất trước mặt mọi người.


      Cao Lôi Hoa sửng sốt nhìn Nguyệt Sư. Bởi vì Tra Lý Nguyệt Sư khi trưởng thành mới biến thân được, tại sao Nguyệt Sư lại biến thân sớm thế này?


      - Gầm!


      Nguyệt Sư co chân lại, rồi nhảy lên nhanh như viên đạn hướng tới cự long cao.


      Cự long thể ngờ được đột nhiên lại có người khổng lồ nhảy lên nên có phòng bị.


      Vì vậy Nguyệt Sư dễ dàng đấm trúng cằm của nó.


      Cự long còn phun long tức chẳng có đề phòng nên bị Nguyệt Sư đánh quyền!


      Nên ngọn lửa xộc thẳng qua lỗ mũi của nó.


      cao, cự long lắc lắc đầu, cú đánh của Nguyệt Sư khiến nó cảm thấy choáng váng!


      Nhưng chuyện còn chưa chấm dứt! Hai mắt Nguyệt Sư tỏa ra màu đỏ dị, thời điểm thú nhân bị thương khiến thú hoàng ấn ký trong phẫn nộ!


      Cho nên khi tay phải của Nguyệt Sư đấm vào cằm của cự long còn tay trái cũng quấn lấy cổ nó. Nguyệt Sư sau khi biến thân hơn cự long bao nhiêu. Sau khi tóm cổ cự long, Nguyệt Sư kéo tuột xuống dưới.


      Ầm!


      Cự long rơi xuống đất tạo chấn động lớn!


      Long kỵ sĩ đứng người cự long chóng mặt rồi rất nhanh sau đó nghiến răng đâm trường thương nhằm vào Nguyệt Sư.


      Choang!


      Tiếng trường thương của long kỵ sĩ va chạm Nguyệt Sư phát ra thanh như tiếng kim loại đập vào nhau, những thế còn tóe lửa. Mũi thương nhọn của thể ngay cả da của Nguyệt Sư cũng đâm thủng!




      Nguyệt Sư căn bản để ý tới tên long kỵ sĩ người cự long. Sau khi kéo cự long xuống đất, ngồi người cự long và khóa lấy nó. Đồng thời liên tiếp giã chày giã cối vào cự long!


      Tên long kỵ sĩ rất chán nản! là long kỵ sĩ hộ quốc của Chiến thần đề quốc. Đây chính là lần đầu tiên chiến đấu! (NB: đếch hiểu thằng này nó ngồi tu luyện mà lên được level)


      Ngay từ đầu cuộc chiến khi tham gia cuộc chiến này, được đánh đám rất thoải mái. Bởi vì Thú tộc có năng lực chống đỡ nên mang theo đoàn kỵ binh hùng mạnh dễ dàng đánh bại đội quân của thú nhân.


      Lần này sau hồi chiến đấu với Thú nhân tộc, cưỡi cự long truy đuổi thú nhân đào thoát!


      Ai dè truy kích, đột nhiên trong đội quân Thú tộc bỗng xuất người khổng lồ!


      Lúc đầu nhìn thấy trong đội quân của thú nhân có người khổng lồ, cứ như tên khổng lồ cao mười lăm thước này từ ra vậy.


      và Ám Hắc Long ngờ bị tên khổng lồ này kéo từ trời xuống!


      Và giờ, tên khổng lồ này ngồi người Ám Hắc Long, tay ngừng đấm vào yết hầu của nó. Cổ chính là nơi cứng rắn nhất của cự long nhưng cũng lại là nơi yếu ớt nhất! Bởi cự long có vẩy ngược. (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận)


      - Gầm! Gầm!


      Ám Hắc Long bị Nguyệt Sư cưỡi liền đập cánh giãy dụa muốn bay lên.


      - Hắc Long!


      Long kỵ sĩ đau lòng hét lên, rồi vận long đấu khí!


      Long đấu khí là đấu khí tự tiến hóa sau khi long kỵ sĩ và cự long ký khế ước!


      - Chết ! Tên đáng ghét này!


      Long kỵ sĩ hét lớn tiếng rồi ngưng tụ long đấu khí lên long thương rồi đâm Nguyệt Sư.




      Phụt!


      Mũi long thương đâm vào thân thể của Nguyệt Sư.


      - Aaaa!


      Nguyệt Sư đau đến méo cả miệng, quay lại nhìn long kỵ sĩ đâm ....

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 209: Lừa gạt long kỵ sĩ.




      - Đau!


      Nguyệt Sư cắn răng nhịn đau. Cây long thương của long kỵ sĩ trông như que tăm. Nhưng dù que tăm chọc vào thịt cũng đau! Nguyệt Sư ngay lập tức đập tay về phía long kỵ sĩ.


      Là long kỵ sĩ đương nhiên Đức Xuyên có thực lực. là Đại kiếm sư bậc sáu, với thực lực này trong nhân loại cũng là cao thủ đứng đầu!


      Đương nhiên chỉ thực lực là đủ, phải được cự long công nhận mới trở thành long kỵ sĩ.


      Ngay khi Nguyệt Sư đánh về phía , Đức Xuyên quyết đoán buông long thương ra rồi nhảy sang bên.


      Nguyệt Sư nhìn Đức Xuyên rồi để ý đến nữa, gạt lấy long thương cắm tay mình chọc vào mắt cự long. Tuy long thương , nhưng để đánh vào vị trí yếu hại này là đủ rồi!


      - Rống!


      Cự long thét tiếng đau đớn, điên cuồng vỗ đôi cánh. Rốt cuộc nó thoát ly khỏi thân thể Nguyệt Sư và bay lên trời.


      - Muốn chạy trốn? có cửa đâu!


      Thấy cự long từ phía dưới trườn ra. Nguyệt Sư hét to tiếng. Đợi cự long bay lên liền thò tay nắm lấy đuôi của cự long liều mạng kéo xuống!


      - Rống!


      Cự long cảm giác được đuôi của mình bị sức mạnh rất lớn kéo xuống. Nó lại càng rống to và vỗ cánh điên cuồng hơn!


      Nhưng sức mạnh giờ của Nguyệt Sư như thế nào chứ! Cự long thấy cơ thể mình dần dần bị tụt xuống dưới.


      - Rống!


      Cự long ngoái lại phun đạo long tức về phía Nguyệt Sư.


      Nhưng Nguyệt Sư cũng chút hoang mang, há miệng thét:


      - Thú hoàng bào hao đạn!


      quả cầu năng lượng màu tím từ trong miệng bay ra.


      Oành!


      Quả cầu tím cùng long tức va chạm vào nhau rồi biến mất.


      - Ha ha, còn chiêu nào à! Thế rơi xuống cho lão tử.


      Nguyệt Sư hét to, gân xanh nổi khắp cánh tay, tăng thêm lực siết chặt, kéo cự long xuống dưới.


      - Rống~ Rống~


      Cự long hét thảm. Sức khỏe tên khổng lồ dã man này quá lớn, nếu bị đè tiếp có muốn thoát ra cũng là khó khăn!


      Vậy nên cự long xuất ra toàn bộ sức lực, đập cánh nhào về phía trước. Bốn chân cũng có gắng đạp đạp. Nhìn nó như bơi vậy.


      - Ha ha!


      Cuối cùng Nguyệt Sư cười điên cuồng. Bởi vì cự long bị tóm lấy!


      Nguyệt Sư cười, nhưng bỗng nhiên cảm thấy đuôi của cự long to hơn.


      - Chẳng lẽ cự long có thể biến lớn giống như ta?


      Nguyệt Sư nghi hoặc nhìn Ám Hắc Long. Theo như thấy Ám Ám Hắc Long càng ngày càng lớn hơn. Tuy nhiên Nguyệt Sư nhanh chóng phát ra phải là cự long biến lớn mà là mình dần!


      Tuy rằng Nguyệt Sư có khả năng biến thân nhưng do chưa đến giai đoạn trưởng thành nên thời gian biến thân còn ngắn. ngờ rằng vào lúc tối trọng yếu này lại dần .


      - Rống!


      Ám Hắc Long nhìn Nguyệt Sư dần hưng phấn gào lên! Tuy rằng biết vì sao Nguyệt Sư đột nhiên , nhưng đây chính là phải là chuyện tốt cho nó sao?


      Nguyệt Sư càng ngày càng dần. Cuối cùng trở về bình thường.


      - Rống!


      Cự long hưng phấn gào to, vỗ cánh bay lên trời! Tình hình bây giờ đảo ngược, Nguyệt Sư ôm lấy đuôi của Ám Hắc Long nên cũng bị nó kéo lên trung.


      - Cha! Cứu con với! Help!


      Nguyệt Sư bám chặt đuôi Ám Hắc Long hét lớn. buồn cười, chính mình kéo nó từ cao xuống bây giờ mình lại bị nó kéo lên.


      - Ha ha ha!


      Lúc này tiếng cười kiêu ngạo từ Ám Hắc Long vang lên!


      Nguyệt Sư ngẩng đầu lên thấy tên long kỵ sĩ mặc áo giáp đen cười.


      Long kỵ sĩ Đức Xuyên giờ vô cùng thoải mái, vừa cười vừa về phía Nguyệt Sư! Là long kỵ sĩ, và cự long là , đứng thân cự long và cự long như dung hợp vào nhau, nên sợ bị ngã. Nhưng Nguyệt Sư phải long kỵ sĩ. Đức Xuyên có thể ngã nhưng có thể. Đức Xuyên cười hiểm:


      - Tiểu tử, lúc nãy phải ngươi kiêu ngạo lắm hay sao? Ha ha! Ngươi kiêu ngạo lắm cơ mà! Dám đánh Ám Hắc Long của ta cơ mà! ngờ lại có lúc thảm hại như thế này! Xem chiêu! Phẫn nộ long thứ!


      Đức Xuyên cười rộ đồng thời tay trái rút thanh kiếm bên hông đâm Nguyệt Sư.


      - Này. Ngươi muốn động đến con của ta bằng thanh kiếm này sao?


      Lúc Đức Xuyên đâm xuống Nguyệt Sư, sau lưng vang lên giọng thản nhiên của người đàn ông. Thanh này dường như có cảm tình, rất lãnh đạm, rất lạnh lẽo, khiến Đức Xuyên dù đứng dưới ánh mặt trời chói chang mà khỏi rùng mình cái!


      - Ai?


      Đức Xuyên nhanh chong quay đầu lại, cùng lúc đó vung tay về phía sau.


      Nhưng ngay lập tức Đức Xuyên phát thanh kiếm của mình bị người ta bắt được cách nào lấy ra! Đến lúc này Đức Xuyên nhìn thấy nam tử đầu bạc lạnh lùng nhìn . Cúi đầu xuống, lại ngờ được bàn tay của nam tử kia cầm lấy lưỡi kiếm của ! Nhưng lưỡi kiếm sắc bén như vậy lại thể làm thương tổn gì được nam tử kia!


      Người đàn ông này lên đây như thế nào?! Nhìn người này, Đức Xuyên nghi hoặc nghĩ! lưng cự long, mà nó ở giữa trung! Nam tử này làm sao có thể lên đây, những thế lại còn đến sau lưng phát ra?!


      - Ửm, trường kiếm tồi.


      Cao Lôi Hoa cười lạnh tiếng:


      - Kiếm tuy tốt, nhưng trong tay các ngươi chỉ là rác rưởi mà thôi.


      Tay phải Cao Lôi Hoa hơi dùng sức trường kiếm liền bị bẻ cong:


      - Vừa rồi ngươi muốn động vào con của ta đúng ?


      Cao Lôi Hoa cười lạnh nhìn Long kỵ sĩ.


      - Cha!! Help!! Con sắp rơi rồi!


      Nguyệt Sư ôm đuôi cư long hét lên, cảm thấy từ khi Cao Lôi Hoa xuất , cự long càng run lên mạnh mẽ.


      Vì cự long rùng mình, khiến cho Nguyệt Sư ôm cái đuôi lại càng thảm! Riêng việc ôm cũng khó khăn, nên khi Ám Hắc Long run rẩy Nguyệt Sư lại càng cảm thấy sắp trụ được nữa rồi. Nếu Cao Lôi Hoa cứu có thể rơi xuống.


      - Ha ha. Tên đầu bạc kia, ta cảnh cáo ngươi, cấm ngươi lôn xộn.


      Sau khi nghe được tiếng thét của Nguyệt Sư.


      Đức Xuyên liền tỉnh táo tinh thần:


      - Ngươi dám động đến ta, ta bảo Ám Hắc Long ném đứa con quý của ngươi xuống.




      - Ha ha, ngươi con cự long bên dưới này sao? Nếu thích ngươi cứ bảo nó ném thử xem.


      Cao Lôi Hoa cười , cự long là sinh vật rất nhạy cảm. Từ khi Cao Lôi Hoa với thực lực bậc tám xuất , Ám Hắc Long liền cảm thấy khí thế áp bức từ mang lại nên mới run rẩy từ nãy đến giờ.


      - Ngươi cứ thử xem! Kêu con cự long kia ném con ta xem nào!


      Cao Lôi Hoa thò tay ra bóp chặt yết hầu của Đức Xuyên. chút phản kháng, Đức Xuyên chán nản phát ra trước mặt nam tử này ngay cả năng lực phản kháng còn có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cao Lôi Hoa bóp yết hầu của mình!


      - Đây là ngươi bức ta! Ám Hắc Long ném tên lỗ mãng kia !


      Đức Xuyên ngờ Cao Lôi Hoa còn dám động thủ, liền chó cùng rứt giậu! cắn chặt răng ra lệnh cho Hắc Long.


      - Rống! Rống!


      Nhưng Ám Hắc Long lại rên rỉ kêu hơn nữa cũng dám phất đuôi ném tên thú nhân kia xuống, bởi vì nó dám. Nó cảm giác được nam tử đầu bạc lưng nó phải là người mà là thần!


      Vậy nên nó cũng dám động thủ, hơn nữa lại còn cẩn thận cuốn cái đuôi lại, đảm bảo Nguyệt Sư thể rơi xuống.


      Đức Xuyên nhìn Ám Hắc Long tuân theo mệnh lệnh của ngược lại lại còn muốn bảo vệ Nguyệt Sư, tức muốn hộc máu.


      - Ngươi thấy chưa.


      Cao Lôi Hoa cười .


      - Ngươi làm gì Ám Hắc Long của ta!


      Đức Xuyên nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa. cảm giác được dường như Cao Lôi Hoa động tay động chân vào việc này. Nếu , tại sao Ám Hắc Long lại nghe mệnh lệnh của ?!


      - Ta cần phải làm gì.


      Cao Lôi Hoa cười lạnh:


      - Bây giờ, ta cho ngươi hai lựa chọn.


      nâng Đức Xuyên rồi tiếp:


      - Thứ nhất, ngươi và con Ám Hắc Long này cởi bỏ khế ước rồi đưa ta long địch, ta cho ngươi rời khỏi đây. Thứ hai, ta giết ngươi.


      Long địch, là vật mà tất cả các long kỵ sĩ đều có. Khi khế ước với cự long, long kỵ sĩ đều nhận được long địch. Long địch này như là thứ nguyên gian. Bởi cự long rất thích ngủ nên long địch chính là nơi cho chúng ngủ, và hơn nữa long địch có thể bất cứ lúc nào triệu hoán cự long. Có thể , long địch chính là gian cho sủng vật!


      - thể, điều đó có khả năng! Ta thể cùng Ám Hắc Long giải trừ khế ước, lại càng thể đưa long địch cho ngươi!


      Đưc Xuyên nghĩ ngợi hét lên. tình liên quan đến tôn nghiêm của long kỵ sĩ, thể chủ động bỏ khế ước với cự long.


      - Ngươi có đồng ý cởi bỏ khế ước , đối với ta có chuyện gì lớn.


      Cao Lôi Hoa cười :


      - Tuy có đôi chút phiền toái, nhưng chỉ là sau khi giết ngươi khế ước được giải trừ. Mà long địch có cũng sao cả. Ta đến hội đấu giá tìm mua long địch. tại, hội đấu giá nhiều như vậy, bỏ chút thời gian là có thể tìm được thôi.


      Cao Lôi Hoa tiếp:


      - Kỳ thât, chẳng qua là ta cho ngươi cơ hội. Ngươi đưa cho ta long địch, cởi bỏ khế ước, vậy đỡ phiền toái hơn, rồi ta thả ngươi ra. Được rồi, ta cho ngươi suy nghĩ chút, muốn chết hoặc nghe theo lời ta.


      Nghe được lời của Cao Lôi Hoa, Đức Xuyên trầm mặc, Đúng như lời Cao Lôi Hoa , sau khi giết mình, khế ước giữa mình và cự long tự nhiên được giải khai. Vậy nên có cởi bỏ khế ước hay , còn quan trọng. Tuy long địch rất ít, nhưng trong hội đấu giá có thể cũng bán.


      Nhưng muốn tự động bỏ khế ước và giao ra long địch của mình khiến rất khó chịu. Đây là chuyện vô cùng sỉ nhục đối với long kỵ sĩ. Nếu làm chuyện này mất tôn nghiêm của long kỵ sĩ!


      Lòng tôn ngiêm hoặc sinh mạng. Đức Xuyên khó khăn chọn lựa giữa hai thứ này.


      lâu sau, Đức Xuyên dường như hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn Cao Lôi Hoa:


      - Vậy, ta đưa cho ngươi long địch và tự động trừ bỏ khế ước. Nếu như vậy ngươi chắc chắn thả ta chứ?




      - Đương nhiên, lấy danh nghĩa của Thú thần ta thề với ngươi.Chỉ cần người làm theo lời ta ta thả ngươi.


      Cao Lôi Hoa mỉm cười với Đức Xuyên.


      - Được, ta tin tưởng ngươi lần.


      Đức Xuyên cắn chặt răng. Con người của thế giới này rất tin tưởng thần, vì thế lời thề với bọn họ là chuyện rất nghiêm túc. Nếu trái lời thề bị thần trừng phạt! Vậy nên, Đức Xuyên liền tin tưởng Cao Lôi Hoa. Dù rằng tôn nghiêm rất đáng quý, nhưng tính mạng còn quý hơn! Còn sống mới là vương đạo! Đây gọi là thanh sơn bất cải, lục thủy thường lưu ( núi xanh còn đó, nước biếc còn chảy!)


      - Long thần vĩ đại, ta – Đức Xuyên lấy danh nghĩa của mình, khẩn cầu ngài, giải trừ khế ước của ta cùng với cự long này. Khế ước giải!


      Đức Xuyên hét tiếng rồi quanh thân xuất ánh sáng màu đen. Cũng giống , quanh thân thể của Ám Hắc Long cũng tỏa ra quang mang màu đen.


      - Rống!


      Ám Hắc Long gào tiếng bi ai, nó vì chủ nhân mà gào thét. Long kỵ sĩ tự giải trừ khế ước với tọa kỵ của mình rất ít gặp trừ khi chủ nhân của chúng qua đời.


      - Khế ước được giải khai.


      Đức Xuyên khó khăn với Cao Lôi Hoa. Dù sao yết hầu của vẫn bị Cao Lôi Hoa bóp.


      Tiếp đó, lấy long địch từ trong thứ nguyên gian ra. Là long kỵ sĩ luôn có thứ nguyên gian của riêng mình.


      - Được rồi, như lời thề của ta, ta thả ngươi .


      Cao Lôi Hoa tiếp nhận long địch từ tay Đức Xuyên, rồi mỉm cười tà dị


      - Thả ta ra.


      Đức Xuyến đáp lại lời Cao Lôi Hoa.


      - thành vấn đề. Ta là người giữ chữ tín. Theo lời hứa, ta thả ngươi ra.


      Cao Lôi Hoa cười , dưới cái nhìn nghi hoặc của Đức Xuyên, nhấc Đức Xuyên ra rìa cự long, sau đó nhàng thả tay ra!


      - ngươi thể làm như vậy. !!!!!!!


      Đức Xuyên hét thảm thiết, cả người rơi xuống dưới.....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :