Chương 199: Quái vật Cao Lôi Hoa. thế giới mọi vật đều phân chia dương. Độc dương thịnh, trường (nghĩa câu này dạng như dương mà chênh lệch đều phát triển được). Trung Quốc có cái gọi là đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật; hay là vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, dương kết hợp mà sinh vạn vật. Đây là quy luật của quê hương địa cầu của Cao Lôi Hoa. Vạn vật thế gian phân ra thành ánh sáng và bóng tối, ánh sáng và bóng tối đối lập với nhau. Hai cái coi nhau là kẻ thù, có ánh sáng có bóng tối, có bóng tối có ánh sáng. Nếu cưỡng ép đem hai đem hai loại này để cùng nơi, vậy chỉ có hủy diệt. Đây là quy luật đại lục mà tại Cao Lôi Hoa ở. Nhưng mà theo cái ý nghĩa nào đó mà , tuy là Cao Lôi Hoa còn sống ở địa cầu, nhưng mà vẫn được tính là người địa cầu. Chỉ có điều Cao Lôi Hoa bây giờ lại ở đại lục này. Cho nên giờ đứng giữa hai quy luật lớn đó. Cho nên dưới trợ giúp của nước mắt Sinh Mệnh Nữ Thần, Cao Lôi Hoa lách qua được kẽ hở của quy luật cái đại lục này. Đầu tiên khi hai cái “Cách cách” va chạm vào nhau quy luật của đại lục này khiến cho cơ thể của Cao Lôi Hoa nổ tung lần. Sau khi nước mắt Sinh Mệnh Nữ Thần lại giúp khôi phục cơ thể của , quy luật của địa cầu khiến cho hai cái thần cách ở bên trong cơ thể của Cao Lôi Hoa sinh ra dương hợp nhất. Nhưng mà biết nếu đợi cho hai cái “Cách cách” ở bên trong cơ thể hợp lại làm sinh ra tình cảnh gì ... ... Những tảng đá che lấp cửa động cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch , Vong Linh Nữ Thần và Đại trưởng lão vội vàng chạy vào bên trong tầng hầm này. Nhưng mà khi mấy người bọn họ nhảy vào bên trong cửa động, nhìn thấy con quái vật kinh khủng và dữ tợn ngơ ngác đứng ở đó. Ở bên cạnh con quái vậy này, cũng có con quái vật giống như vậy khắp người đầy lân phiến. Vừa nhìn thấy vậy, Vong Linh Nữ Thần và Vong Linh Đại trưởng lão phát động tấn công chút do dự vào . Bởi vì, trước mặt Vong Linh Nữ Thần và Vong Linh Đại trưởng lão là tên mà ở người đầy những lân phiến màu đen, những mảnh lân phiến dày này giống như bộ áo giáp bao bọc tên này lại. Hơn nữa ngay cả bộ mặt của cũng bị che phủ bởi cái mặt nạ do lân phiến tạo thành. Chỉ lộ ra đôi đồng tử màu tím vàng. Điều làm cho Vong Linh Nữ Thần và Vong Linh Đại trưởng lão cảm thấy kỳ lạ chính là sau lưng người này có hai đôi cánh màu trắng tinh. Vừa nhìn thấy con quái vật này, Vong Linh Nữ Thần liền chút do dự mà tấn công ngay! “Vong Linh thần kỹ- - Thần hóa cốt mâu!” Vong Linh Nữ Thần xuất ra kỹ năng sở trường thần hóa cốt mâu đâm về phía tên quái vật mảnh khảnh ở trước mặt. - Phỉ Ti Nhĩ, làm gì vậy! Quái vật kia sau khi nghe được giọng của Vong Linh Nữ Thần lập tức quay đầu lại. Sau đó thò cánh tay phải phủ đầy lân phiến ra, tay nắm được thần hóa cốt mâu của Vong Linh Nữ Thần! Bang! tiếng, thần hóa cốt mâu ngờ lại dễ dàng bị bóp vỡ nát ra. - Ngươi? Là? Vong Linh Nữ Thần sửng sốt nhìn tên quái vật ở trước mặt, bởi vì nàng nghe được giọng phát ra từ tên quái vật này giống như là của Cao Lôi Hoa. Nhìn kỹ lại mái tóc dài của con quái vật này, cũng là mái tóc dài màu trắng cực kỳ đặc biệt của Cao Lôi Hoa. thế giới này ngoại trừ , ai có mái tóc dài như vậy. Hơn nữa vóc dáng con quái thú trước mặt này cũng khá mảnh khảnh. - Ngươi là, Cao Lôi Hoa? Vong Linh Nữ Thần hỏi tiếng thăm dò. - nhảm, phải ta là ai? Cao Lôi Hoa bất mãn hô lên tiếng: - , vì sao vừa nhìn thấy tôi tấn công rồi? - Cao Lôi Hoa, hình dáng của làm sao trở thành dạng này? Vong Linh Nữ Thần chỉ vào người Cao Lôi Hoa hỏi. Đồng thời những vong linh ở phía sau nàng cũng dùng ánh mắt giống như vậy mà nhìn Cao Lôi Hoa. Hình dáng của bây giờ quả là khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Nếu như phải người có khí tức thần thánh, bộ dạng của bây giờ, đúng là ma! - Hình dáng gì? Cao Lôi Hoa nghi hoặc, mình cón có thể biến thành dạng gì nữa chứ? Vì cảm thấy kỳ lạ nên cúi đầu nhìn thân thể mình. Vừa nhìn ngay lập tức ngây cả người. Cao Lôi Hoa thấy người mình bị bao phủ bởi tầng lân phiến rất dày, sờ sờ lớp lân phiến ngờ nó mọc ra từ cơ thể mình. - Trời! Có chuyện gì xảy ra? Ta làm sao lại biến thành bộ dạng như thế này? Cao Lôi Hoa kêu gào, theo bản năng sờ sờ lên mặt mình, thấy ngay cả mặt cũng có lân phiến! Trời, bộ dạng như thế này làm sao mà ra ngoài gặp người khác chứ? Cao Lôi Hoa cười khổ. - Cao Lôi Hoa, vì sao hình dạng của lại biến thành như thế này? Còn Chiến thần bây giờ thế nào rồi? Vong Linh Nữ Thần quan tâm nhất chính là Chiến thần trở thành ma chết hay chưa? - Tôi cũng biết vì sao mình lại trở thành như thế này nữa. Cao Lôi Hoa lên tiếng: - Chiến thần ở bên cạnh đó, bị ta giết rồi! xong, Cao Lôi Hoa quay sang nhìn về phía Chiến thần. Sau đó kinh ngạc phát thân thể của Chiến thần vẫn còn vẹn toàn nằm mặt đất. đạo thiên lôi vừa rồi, vậy mà cũng hủy diệt được thân thể của . Điều này đủ để chứng tỏ thân thể của Chiến thần cường hãn như thế nào rồi. Như vậy thân thể sau khi ma hóa, ít nhất có sức chống đỡ gấp ba lần thần cấp, thậm chí còn có thể mạnh hơn! Sở dĩ thần sau khi hóa ma mạnh hơn so với khi còn sồng, có lẽ cũng phải sức mạnh sau khi ma hóa của bọn họ mạnh lên, nguyên nhân quan trọng chính là cơ thể cường đại của bọn họ. - Ta cũng biết chuyện gì xảy ra. Cao Lôi Hoa nhớ khi vừa mới tỉnh lại từng kiểm tra cơ thể rồi mà, hoàn toàn có chỗ nào bất ổn. Nhưng vì sao chỉ trong chốc lát cơ thể của mình lại trở thành bộ dạng giống như quái thú thế này? - Đúng rồi, chẳng lẽ là! Cao Lôi Hoa đột nhiên nhớ ra. Mình vừa rồi sử dụng cái “Ma cách” màu đen kia. Vừa nghĩ đến đây, Cao Lôi Hoa vội vàng nhắm mắt lại, đưa thần niệm tới chỗ ma cách ở bên trong đan điền. Tiếp đó ma cách khẽ run lên rồi lân phiến người Cao Lôi Hoa bắt đầu rút vào bên trong. Chỉ trong nháy mắt, lân phiến người rút hết. Lộ ra dáng người Cao Lôi Hoa với làn da màu vàng. - Phù! Quả nhiên là như thế này. Cao Lôi Hoa cười hì hì, nhưng sau này có phải mỗi lần sử dụng lĩnh vực trở thành như vậy sao? Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. - A!~~ Khi lân phiến người Cao Lôi Hoa vừa mới rút hết, Vong Linh Nữ Thần ở bên cạnh lại hét lên tiếng lớn. Sau đó nàng vội vàng che mặt rồi nhanh chóng chạy ra ngoài động. - Lại làm sao vậy? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Vong Linh Nữ Thần che mặt mà chạy điên cuồng. - Hí hí. Vong Linh Đại trưởng lão cười chỉ chỉ vào cơ thể của Cao Lôi Hoa. Cao Lôi Hoa cúi đầu nhìn xuống khỏi cảm thấy xấu hổ. Sau khi lân phiến biến mất, người Cao Lôi Hoa trống trơn chẳng có cái gì cả. Thảo nào Vong Linh Nữ Thần phải che mặt mà chạy điên cuồng như vậy. Cao Lôi Hoa cảm thấy mặt đỏ lên, nhìn lướt về phía tay phải của mình. Nhẫn gian ở tay lại lần nữa chứng minh là nó tầm thường. Cho dù dưới tình huống như vậy, nó vẫn còn tồn tại, có vẻ bị chút tổn hại nào. - Nhẫn gian còn là tốt rồi. Cao Lôi Hoa lấy bộ quần áo trong nhẫn gian ra mặc vào. - Được rồi. Chúng ta thôi, có việc gì ra ngoài rồi sau. Vong Linh Đại trưởng lão với Cao Lôi Hoa. - Được rồi! Nhưng mà… Cao Lôi Hoa khẽ quay lại nhìn thân thể của Chiến thần vẫn còn nguyên vẹn ở mặt đất. - Có chuyện gì vậy? Cao Lôi Hoa huynh đệ? Vong Linh Đại trưởng lão hỏi. Cao Lôi Hoa gì. tới bên cạnh Chiến thần quan sát lượt: - Bố khỉ! Vậy mà còn chưa chết! Cao Lôi Hoa khỏi than thở tiếng, Chiến thần này cũng quá trâu bò , như vậy mà vẫn còn chưa chết! - [Long ngữ] Băng Phong Thuật! Tay phải Cao Lôi Hoa lập tức vung lên, đóng băng cơ thể Chiến thần. Rồi cất cơ thể của Chiến thần vào trong gian vong linh. - Cao Lôi Hoa huynh đệ, thi thể của Chiến thần tôi xem qua. bị cậu làm tổn hại quá lớn. Hơn nữa trở thành ma, cũng còn thích hợp mà chế tạo thành Sát Lục Giả nữa. Vong Linh Đại trưởng lão : - Sát Lục Giả thể dùng ma để chế tạo. Có thể , bản thân ma cũng là tồn tại giống như Sát Lục Giả. chết rồi, nhưng vẫn còn tồn tại và hoạt động. - Ha ha! Tôi cũng biết có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ cảm thấy thứ này có lẽ có ích. Cao Lôi Hoa đáp. - Vậy tùy cậu. Vong Linh Đại trưởng lão cười , sau đó cùng Cao Lôi Hoa lên mặt đất. Khi ra khỏi tầng hầm, Cao Lôi Hoa liền nhìn thấy Vong Linh Nữ Thần ôm Bảo Bảo, dẫn theo đám vong linh đứng đợi ở cửa động. - Cao Lôi Hoa, xin lỗi. Tôi ngờ Chiến thần lại đột nhiên trở thành ma. Vong Linh Nữ Thần xấu hổ với Cao Lôi Hoa. - Ba ba! Bảo Bảo ở trong lòng Vong Linh Nữ Thần sau khi nhìn thấy Cao Lôi Hoa có việc gì, liền chia tay về phía . Cao Lôi Hoa dang hai tay ra đón lấy Bảo Bảo, rồi thơm vài cái lên mặt của bé. - Phỉ Ti Nhĩ, việc này trách được. Cao Lôi Hoa với nữ thần Vong Linh: - Tôi nghĩ khi đó cũng chẳng ai biết được Chiến thần lại đột nhiên trở thành ma. - trách tôi là tốt rồi. Vong Linh Nữ Thần cười cái, lại tiếp: - Nhưng mà, có coi thường tôi hay Cao Lôi Hoa? Sau khi xin lỗi xong, sắc mặt của Vong Linh Nữ Thần lại biến đổi liên tục. Vừa rồi còn cười xấu hổ, bây giờ khuôn mặt lại đỏ lên, là đỏ lên vì nổi giận. - ?? Tôi coi thường lúc nào? Cao Lôi Hoa lập tức sửng sốt. - Nếu khinh thường tôi, vì sao lại phải đánh sập cửa động chứ? Vong Linh Nữ Thần nắm chặt bàn tay. - phải, chuyện này. Tôi phải là có ý khinh thường . Việc này, tôi biết thế nào đây. Cao Lôi Hoa xấu hổ cười cười, dù sao Vong Linh Đại trưởng lão bây giờ cũng ở bên cạnh. Cao Lôi Hoa cũng thể là vì thực lực của Đại trưởng lão mạnh, cho nên đánh sập cái cửa động. Nhưng mà Vong Linh Đại trưởng lão là ai chứ? là lão già thành tinh sao lại nhìn ra tâm tư của Cao Lôi Hoa chứ. - Cao Lôi Hoa huynh đệ. Vong Linh Đại trưởng lão thở dài: - Cảm ơn cậu! - có gì. Cao Lôi Hoa gãi đầu cười hì hì... ... Bên kia, Thú thần Tra Lý đến lãnh thổ của tộc Sư Tử. đứng từ xa nhìn Sư tộc, rồi thở dài hơi. Là mình, hại các huynh đệ của Sư tộc phải ở trong phong ấn này cả nghìn năm. Nhưng mà, lần này, đưa bọn họ ra ngoài, để cho bọn họ lại lần nữa xuất vũ đài của toàn bộ đại lục..
Chương 200: Vong Linh Nữ Thần thích ngược đãi. (P1) Hừ! Tra Lý khẽ thở dài rồi từ từ bước về phía tòa thành bị phong ấn. Kể từ lần trước cảm thấy thẹn với Vong Linh Nữ Thần, mất tích hơn nghìn năm. Mấy năm gần đây, thỉnh thoảng cũng dấu khí tức của mình, lặng lẽ đến nhìn lãnh thổ thuộc về thú nhân này. Nhưng lần nào quang minh chính đại trở về. - Ta… … trở… về. Tra Lý nhìn tòa thành cao vút, khẽ hô lên tiếng. - Thú thần vĩnh viễn tồn tại cùng chúng ta, sức mạnh, dũng cảm, trung thành, vĩnh viễn rời khỏi Thú tộc. Khi Tra Lý vừa mới đặt chân tới tòa thành , cửa chính của tòa thành đột nhiên tự động mở ra. Nhìn về phía trước, bảy vị cường giả thánh giai của Hoàng kim sư tộc dẫn theo tất cả dũng sĩ của tộc quỳ ở cửa thành. Bọn họ cảm giác được khí tức của Thú thần từ rất xa. Nhất thời, các chiến sĩ của hoàng kim sư tộc vô cùng xúc động. là khí tức của Thú thần, Thú thần cũng bỏ Thú tộc! - Ta trở về! Nhìn tộc nhân đông nghịt trước mặt, Tra Lý khẽ thở dài. - Thần ngày đêm chờ đợi vị thần của mình trở về. Tộc trưởng đương nhiệm của hoàng kim sư tộc quỳ ở trước mặt Tra Lý, nước mắt lưng tròng. - Nghìn năm qua, khổ cho các ngươi rồi. Tra Lý giơ tay phải: - Lần này, tôi đến là muốn làm chuyện. Đó là đưa cả tộc ra khỏi phong ấn này! Nơi này, phải thế giới dành cho những dũng sĩ của chúng ta. Thế giới của các ngươi là ở bên ngoài rộng lớn! Ở chỗ đó, mới là chỗ các ngươi tự do phát huy lòng dũng cảm. - Thú thần!! Hoàng kim sư tộc sau khi nghe được lời của Tra Lý kích động. Thậm chí có người còn tin mà vỗ vỗ vào mặt mình. Khi thấy mình phải là mơ, tất cả thú nhân đều kích động mà rống lên: - Thú thần, vị thần của sức mạnh! Sức mạnh vĩnh viễn tồn tại cùng chúng ta! - Thú thần luôn tồn tại cùng chúng ta! Các chiến sĩ của hoàng kim sư tộc đấm liên tục vào ngực mình. Chiến sĩ của hoàng kim sư tộc là mạnh mẽ nhất. Nhưng ở bên trong phong ấn này nhiều năm như vậy, bọn họ khát khao được chiến đấu. Chiến trường, là chốn quy tụ của bọn họ. Khát vọng lớn nhất của hoàng kim sư tộc khi được chết phải là chết già trong nhà mình, mà là chết ở chiến trường. - Để cho thế giới lại thấy sức mạnh của thú tộc chúng ta! Thú thần quát to tiếng, giơ nắm tay phải lên cao. Tra Lý lúc này là Thú thần cuồng bạo ai bì nổi: - Chuẩn bị chút , hỡi những dũng sĩ của ta. Để cho những tên quên sức mạnh của Thú tộc kia biết chút cái gì gọi là dũng sĩ Thú tộc! ************** - Đúng rồi, Phỉ Ti Nhĩ. có nghĩ tới chuyện đưa Vong Linh tộc ra khỏi phong ấn này ? Cao Lôi Hoa ôm Bảo Bảo, quay lại nhìn Vong Linh Nữ Thần : - Phong ấn này có thể làm suy yếu thực lực của Vong Linh tộc các bất cứ lúc nào. Bây giờ, tầng phong ấn này đối với tôi mà cũng chỉ là tầng biên giới lúc nào cũng có thể phá vỡ được. - ra ngoài sao? Vong Linh Nữ Thần Phỉ Ti Nhĩ cười khổ: - lúc nào tôi muốn cả. Nhưng bây giờ. Ôi! Cho dù chúng tôi có ra sau đó phải theo con đường nào đây? thế giới rộng lớn giờ còn chỗ nào cho tộc Vong Linh chúng tôi dung thân chứ? Chúng tôi thua trong đại chiến thần ma, bây giờ chúng tôi chỉ như con chuột chạy qua đường thôi. Cao Lôi Hoa đột nhiên nở nụ cười thần bí: - Có lẽ, tôi có thể tìm cho các chỗ. - Cái gì? Vong Linh Nữ Thần kinh ngạc nhìn Cao Lôi Hoa: - An bài cho chúng tôi nơi ở sao? An bài như thế nào? - Ha ha! Cao Lôi Hoa chỉ chỉ lên bầu trời: - Nếu có thể, tôi muốn xây dựng chỗ cho mình. Ở trời. - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, giỡn sao? Vong Linh Nữ Thần cười méo : - bầu trời con người làm sao sống được? Cho dù thiên đường của Thần tộc, địa ngục của Ma tộc chẳng qua cũng chỉ là cái gian khác mà thôi. - Hắc hắc! Cao Lôi Hoa cười : - Tạm thời, tôi cũng thể khẳng định. Nhưng, tôi từng ở nơi mà nhìn thấy giống như - hòn đảo trung! - Hòn đảo ở sao? Vong Linh Nữ Thần nhíu mày: - Đó là cái gì vậy? - hòn đảo có thể lơ lửng trung. Cao Lôi Hoa cười ha ha : - Nếu như có thể chế tạo ra hòn đảo , thấy tộc Vong Linh có thể sống ở đó được ? Bởi vì tộc Vong Linh các dường như rất sợ ánh sáng mặt trời. - Nếu như có thể tạo ra được, tộc Vong Linh ở đó ở tuyệt đối phải là vấn đề! Vong Linh Nữ Thần : - Tộc Vong Linh chúng tôi chẳng qua là thích ánh mặt trời, nhưng e ngại nó. Thậm chí có số vong linh còn rất thích tắm nắng. Có điều chúng tôi thích bóng đêm hơn thôi. Trong bóng tối, chúng tôi có thể phát huy ra 150% sức mạnh. - Được! Cao Lôi Hoa gật đầu : - Vậy là được! Chỉ cần tôi làm xong hòn đảo giữa trung, đưa tộc Vong Linh của ra khỏi phong ấn này! - Tốt! Vong Linh Nữ Thần cũng hô to đáp, trong mắt nàng lên chút chờ đợi. Trong chỗ phong ấn này, toàn thể sức mạnh của tộc Vong Linh đều giảm xuống theo bậc thang. Cứ tiếp tuc như vậy, qua mấy nghìn năm nữa, sợ rằng các chiến sĩ của tộc Vong Linh chắc chắn trở nên yếu ớt vô lực: - Chỉ cần làm được hòn đảo , tộc Vong Linh chúng tôi theo ra ngoài. - Đầu tiên tôi phải làm xong tất cả mọi chuyện trước mắt , rồi tôi bắt tay vào chuẩn bị làm việc này. Cao Lôi Hoa cười đắc ý, hòn đảo , từ khi Cao Lôi Hoa nhìn thấy Lôi thần điện luôn ghi tạc trong lòng. Khi đó, Cao Lôi Hoa liền nghĩ ngay đến chuyện làm cho Tĩnh Tâm cái, để làm nơi tổ chức đám cưới cho và Tĩnh Tâm. Cao Lôi Hoa muốn cho Tĩnh Tâm cái hôn lễ đặc biệt. Lúc ấy liền nghĩ tới hòn đảo Lôi thần điện ở giữa trung. Đều là Lôi thần, Cao Lôi Hoa nghĩ những chuyện mà Lôi thần làm được chẳng lẽ làm được. Chỉ cần có phương pháp, Cao Lôi Hoa làm ra hòn đảo thứ hai. Nhưng mà, chế tạo hòn đảo ở Cao Lôi Hoa vẫn còn thiếu rất nhiều thứ, chẳng hạn như cái quan trọng nhất—Nhân lực! Nhưng nếu như có tộc Vong Linh, về mặt nhân lực còn là vấn đề nữa rồi. Cao Lôi Hoa cười hài lòng. - Nếu như thực làm được hòn đảo giữa trung, Vong Linh tộc của chúng tôi mãi là người bạn trung thành với . Vong Linh Nữ Thần muốn tỏ ý với Cao Lôi Hoa rằng nếu như có thể đưa tộc Vong Linh ra ngoài, cả tộc là minh hữu tận tâm vì .
Chương 200: Vong Linh Nữ Thần thích ngược đãi. (P2) Cao Lôi Hoa gật đầu, muốn chính là kết quả này. tốn nhiều sức lực muốn đưa tộc Vong Linh ra ngoài, cũng là tìm cho mình minh hữu. Dù sao cũng có rất nhiều chuyện mà phải người hùng mạnh có thể làm được. - Như vậy, đợi chuyện của Thú tộc làm xong, tôi xem Lôi thần điện . Cao Lôi Hoa : - Tôi phải tìm đươc phương pháp chế tạo đảo . Cùng Cao Lôi Hoa vào chính điện của Vong Linh thần điện, Vong Linh Nữ Thần đột nhiên quay lại với : - Cao Lôi Hoa, các đến Vong Linh cốc này chính là muốn dẫn hoàng kim sư tộc rời khỏi chỗ này sao? - Đúng vậy! Cao Lôi Hoa gật đầu . - Vậy, cũng đến đây chứ. Vong Linh Nữ Thần cúi đầu . - Ừ! Cao Lôi Hoa ôm chặt Bảo Bảo ở trong lòng: - muốn tìm sao? Cao Lôi Hoa hỏi. - biết. Tôi cũng biết có nên tìm . Vong Linh Nữ Thần khẽ thở dài: - Giữa tôi và , chuyện gì xảy ra là khó mà được. Mối quan hệ giữa tôi và cũng rối loạn. - Nữ thần điện hạ! Khi Cao Lôi Hoa và Vong Linh Nữ Thần chuyện, Vong Linh kỵ sĩ từ ngoài cửa chạy vào: - Nữ thần! Hoàng kim sư tộc tập trung đến trước cổng Vong Linh thần điện. Chúng ta có phát động tấn công ? - Đợi chút. Vong Linh Nữ Thần nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Cao Lôi Hoa: - Là đến đây sao? - Ngoài ra, còn ai có thể khiến cho hoàng kim sư tộc đến đây được chứ? Cao Lôi Hoa mỉm cười. - Được rồi. Chúng ta ra thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp. ra xem thế nào. Vong Linh Nữ Thần bóp chặt tay phải, mạnh đến nỗi làm cho những đốt ngón tay của nàng trắng nhợt. Tên vong linh kỵ sĩ trước dẫn đường, Cao Lôi Hoa và Vong Linh Nữ Thần bước theo ra cửa Vong Linh thần điện. Từ xa, Cao Lôi Hoa nhìn thấy hình dáng của Tra Lý mặc bộ tinh linh chiến giáp có hoa văn. Tra Lý qua lại trước cửa Vong Linh thần điện. - Ngươi còn tới chỗ này làm gì? Vong Linh Nữ Thần sau khi đến cửa, liền nhìn chằm chằm vào Tra Lý. Nhìn thấy là lập tức nàng cảm thấy cơn tức giận và oán hận từ trong lòng bốc lên. Nàng nghĩ đến chuyện mình nuôi nấng con , mà tên này lâu như vậy rồi vẫn chưa từng đến thăm hai mẹ con mình lần nào. Lại thấy dáng điệu của bây giờ bắt chước giống như chó vậy lại càng làm cho Vong Linh Nữ Thần cảm thấy khó chịu. (Tra Lý rống lên: Oan uổng, cũng phải vì tôi muốn đẹp zai hơn chút nên mới đặc biệt mặc bộ áo giáp tốt nhất hay sao!) - Ta...ta … ta muốn đến xem (), ta muốn đến, lấy lại cây búa của ta. Tra Lý mặt đỏ lên, sau đó lắp bắp ra câu làm cho Cao Lôi Hoa muốn hộc máu. Vong Linh Nữ Thần nghiến răng: - Được thôi, tự ngươi mà lấy cây búa gãy về ! Thú thần chẳng biết làm sao, nắm chặt tay. Vừa rồi ràng muốn đằng, nhưng đúng lúc muốn mở miệng , lại thể ra được. Cuối cùng đành phải nẻo khác. Sau khi nhìn thấy những phản ứng của Vong Linh Nữ Thần. Tra Lý lại càng muốn vả miệng mình cái mạnh. Ngay cả câu cho ra dáng cũng nên lời. Sau khi hít hơi sâu, Tra Lý cuối cùng cũng được câu. - , cùng với ta lấy búa được ? Tra Lý mặt mày nhăn nhó giống như đít khỉ, nhưng lần này rốt cuộc cũng ra câu ra hồn. Vong Linh Nữ Thần nhíu mày, nghe xong câu này của Tra Lý mới dãn ra. Sau đó nàng xoay người vào sâu bên trong Vong Linh thần điện. Vong Linh Nữ Thần vừa , Tra Lý cũng biết phải làm sao. Nàng cũng chẳng hề , đó là đồng ý hay đồng ý đây? - Vẫn đứng đực ở đó làm gì? Còn vào . Cao Lôi Hoa bất đắc dĩ đến phía sau Tra Lý. chút lưu tình mà đạp nhát bắn vào trong thần điện. - Tôi, vào với nàng sao? Tra Lý lập tức hiểu ý tứ của Cao Lôi Hoa, sau đó điên cuồng chạy theo bóng của Vong Linh Nữ Thần. - Ba ba! Ngày hôm nay Tra Lý thúc thúc rất lạ, giống như phát tình vậy. Bảo Bảo ngẩng lên với Cao Lôi Hoa. - He He! Bảo Bảo cực kì chính xác, phát tình rồi. Cao Lôi Hoa cúi đầu với Bảo Bảo: - Bảo Bảo nè, con muốn biết cha ruột của con sao? - Cha ruột sao? Bảo Bảo cúi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ngờ lại gật đầu. Nó muốn biết mặt mũi người cha ruột của mình như thế nào. - Hắc hắc! Cao Lôi Hoa cười rồi ôm Bảo Bảo vào trong tầng hầm. - Cao huynh đệ, chờ tôi với. Vong Linh Đại trưởng lão cũng kêu lên tiếng, nhanh chân nhanh tay chạy theo phía sau Cao Lôi Hoa. - Chắc là ở dưới tầng hầm. Cao Lôi Hoa lẩm bẩm , còn nhớ lúc mới đến thấy cây búa kia của Thú thần ở bên trong tầng hầm. Vậy chắc chắn Vong Linh Nữ Thần đưa Thú thần xuống đó rồi. Cao Lôi Hoa ôm Bảo Bảo, cùng Vong Linh Đại trưởng lão ở phía sau, nhóm ba người lén lút tới tầng hầm. - Xác định mục tiêu ở phía trước, cẩn thận hành động. Đừng làm ra tiếng động. Cao Lôi Hoa khẽ với Bảo Bảo và Vong Linh Đại trưởng lão. Vong Linh Đại trưởng lão và Bảo Bảo đều gật đầu. Sau đó ba người cẩn thận mà tới cửa hầm ngầm. Khi chuẩn bị di chuyển, đúng lúc có vài tảng đá lớn còn chưa được đem , vừa vặn có thể để cho ba người Cao Lôi Hoa nấp vào. Khi ba người Cao Lôi Hoa mò đến cửa tầng hầm, từ xa nghe thấy bên trong truyền ra những thanh kỳ quái. - Aaah! Ư~~ Hừ! phải chứ! chuỗi thanh dâm đãng từ bên trong tầng hầm truyền ra. Chẳng lẽ Thú thần và Vong Linh Nữ Thần lại bất đầu “Tình điên cuồng!” sao? mặt Cao Lôi Hoa lộ ra nụ cười dâm đãng. Nhưng mà nghĩ lại, đúng! Thanh này dường như là của Thú thần phải? Thế là, Cao Lôi Hoa và Vong Linh Đại trưởng lão mang theo lòng hiếu kỳ lén lút nấp ở cửa động, ngó vào bên trong. Sau đó hai người đều trợn mắt nhìn tình cảnh trước mặt. mặt đất trong tầng hầm, Thú thần Tra Lý bị lột sạch chỉ còn lại cái quần , cả người bị cột vào giữa tầng hầm. Nhìn thấy kỹ năng trói buộc như vậy, Cao Lôi Hoa có thể khẳng định Vong Linh Nữ Thần là cao thủ trong chuyện đó. Bây giờ, ở trong tầng hầm, Vong Linh Nữ Thần vốn rất ốm yếu lại cầm lấy cái búa của Thú thần, dùng cái búa đó làm cái vợt “Bóng bàn”, mà bóng đương nhiên là Thú thần Tra Lý. Mà vợt bóng bàn tất nhiên là bản mặt của búa. Còn tiếng kêu “Êm tai” a a kia chính là từ trong miệng của Thú thần phát ra. Nhìn Vong Linh Nữ Thần bây giờ, trong đầu Cao Lôi Hoa đột nhiên lên từ: “Nữ hoàng SM!” (SM - sadomasochism: Chứng ác-thống dâm,thích bị ngược đãi) - Ba ba, mụ mụ và thúc thúc chơi cái gì vậy? Nhìn thấy có vẻ chơi rất vui vậy? Bảo Bảo nghi hoặc hỏi Cao Lôi Hoa. - Ừ! chơi trò rất vui. Cao Lôi Hoa vì muốn làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiết của Bảo Bảo : - Đó là trò chơi rất vui. - Vậy à! Bảo Bảo gật đầu, dường như hiểu..
Chương 201: Ba ta , đầu chúng ta có người ở đó. Lúc này, ở chỗ khác, Nguyệt Sư dưới dẫn đường của đội trưởng Bố Lỗ Tư sau vài ngày gấp rút lên đường cuối cùng cũng đặt chân lên lãnh địa của Thú tộc. - Từ nơi này trở , chính là lãnh thổ của Thú nhân. Nơi đây gọi là “Lang Vực”, là lãnh thổ của các dũng sĩ Lang tộc. Mọi người đều biết, Lang kỵ binh của Lang tộc là trong những kỵ binh mạnh mẽ nhất. Cho nên bọn họ gánh vác nhiệm vụ bảo vệ biên giới. Bố Lỗ Tư vừa vừa giải thích cho Nguyệt Sư. - Lãnh thổ của Thú tộc, tại sao lại trở nên như thế này? Nguyệt Sư nhìn vùng đất đai trước mặt mà niềm thương cảm xộc lên trong lòng . Cả vùng đất rộng lớn lại chẳng có ngọn cỏ nào, ở mảnh đất cằn cỗi này làm sao mà sống được chứ? - Thú tộc của chúng ta, có vua. Bố Lỗ Tư than tiếng: - Vì có người lãnh đạo, sau vài cuộc chiến chúng ta mất rất nhiều lãnh thổ, nên chỉ có thể sống ở những nơi nghèo khó này. Đất đai như vậy cũng chẳng trồng được lương thực, cũng có con mồi nào tốt. Do đó mới dẫn tới bần cùng của thú tộc chúng ta. - Ai vậy, đứng lại cho ta!! Khi Bố Lỗ Tư giới thiệu vài chuyện cho Nguyệt Sư, đội Lang kỵ binh của Lang tộc từ đằng xa chạy tới đứng chắn ở trước mặt bọn họ. Nguyệt Sư đưa mắt nhìn, ở bên dưới các Lang kỵ binh là những con sói lớn với đôi mắt lộ ra hung quang. Lang tộc, là kỵ binh cường đại nhất trong Thú tộc. Trừ cái đuôi ở phía sau và hàm răng sói bén nhọn, Lang tộc và loài người ra cũng khác biệt nhiều. Nhưng mà bọn họ ràng cao lớn hơn rất nhiều so với con người. - Là ta, Bố Lỗ Tư. Bố Lỗ Tư ở giữa đoàn xe ra, Sư tộc là hoàng tộc nên rất có mặt mũi trong tộc Thú nhân. Bố Lỗ Tư là người khá nổi tiếng trong tộc Thú Nhân. Năm đó hắt dứt khoát vứt bỏ những đãi ngộ của hoàng gia, tự nguyện đến xã hội của loài người để sống, học tập chiến thuật và kỹ thuật của con người. Cho nên ở trong tộc Thú nhân, được coi là hùng. Hành động của giành được tôn trọng của Thú nhân. - Đại nhận Bố Lỗ Tư! Đội Lang kỵ binh đều hành lễ với Bố Lỗ Tư, Bố Lỗ Tư phải quan chức, mà đây là tôn trọng của các dũng sĩ Lang kỵ binh thôi. - Nếu là đoàn xe của đại nhân Bố Lỗ Tư cho qua. Đội trưởng Lang kỵ binh hành lễ xong rồi lui sang bên. - thôi. Bố Lỗ Tư với đoàn xe, sau đó đoàn xe lại chậm rãi tiến về phía trước. - là có khí phách! Nguyệt Sư nhìn Lang kỵ binh thốt lên đầy cảm thán. Đội Lang kỵ sĩ nếu được trang bị tốt hơn chút, chắc chắn rất có khí phách. - Ừ! Bố Lỗ Tư khẽ cười nhìn Nguyệt Sư. Tuy rằng là Thú hoàng trời sinh, nhưng dù sao nó vẫn chỉ là đứa bé. Thỉnh thoảng, Nguyệt Sư vẫn còn lộ ra chút đặc tính của trẻ con. Bong~ bong~ bong~~~ Đoàn xe của Bố Lỗ Tư và Nguyệt Sư chưa được mấy bước, từ trong lãnh thổ của Lang Tộc vang lên tiếng chuông dồn dập. - Tiếng chuông này có nghĩa là gì? Nguyệt Sư ngẩng đầu lên hỏi, tuy biết tiếng chuông này có nghĩa gì, nhưng trực giác cho nó biết việc này cũng phải là chuyện tốt. - Là tiểu đội của loài người, thường đến lãnh địa của chúng ta quấy rối! tên Lang kỵ binh đứng gần đó nghiến răng giải thích cho Nguyệt Sư: - Đến quá nhiều lần rồi. Mẹ nó! Các huynh đệ, chúng ta lên! Lần này nhất định phải cho bọn nó có mà có về! - Hống! Thú thần tồn tại cùng ta, sức mạnh, dũng cảm, tiến lên. Đám Lang kỵ binh gầm lên tiếng rồi cưỡi sói chạy về chỗ phát ra tiếng chuông. - Grừ! Con sói gầm lên tiếng, sau đó lao về phía trước, để lại vệt bụi mù ở phía sau. - Ta cũng muốn xem chút! Nguyệt Sư đứng lên, nắm chặt lấy thanh trường kiếm ở phía sau: - Khi cần thiết, ta có thể giúp đỡ chút. - Ta, ta cũng muốn . Hồ Mị Nhi ở bên cạnh khẽ : - Ta là tế tự nên cũng có chút tác dụng ở chiến trường! - Ca ngợi Thú thần! Khi biết Hồ Mị Nhi là tế tự, Bố Lỗ Tư rất vui vẻ. Sau đó quay lại với đám bảo tiêu: - Các huynh đệ hãy tiếp tục bảo vệ đoàn xe lên đường. Ta muốn giải quyết chuyện này. - ! Đội trưởng. Đội bảo tiêu gật đầu, theo đoàn xe chậm rãi về phía trước. Bọn họ là con người, trong cuộc chiến với Thú nhân này, bọn họ thể giúp Thú nhân cầm đao chém lên người đồng loại của mình được. Chẳng qua bọn họ cảm phục cách đối nhân xử thế và tính cách của Bố Lỗ Tư. Cho nên họ cũng giúp loài người, mà chỉ có thể đứng vào trung lập. - Chúng ta thôi, Nguyệt Sư tiểu huynh đệ! Bố Lỗ Tư dắt hai con tuấn mã ra. - thôi, cháu cũng muốn xem, chiến tranh là như thế nào! Nguyệt Sư giữ yên nhảy lên lưng chiến mã, trước đây nghe cha kể câu chuyện về “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, những chuyện trong đó làm cho Nguyệt Sư máu huyết sôi trào. Cậu bé cũng rất muốn biết và cảm nhận về cuộc chiến. Thú tộc trời sinh ra là để chiến đấu, Nguyệt Sư cũng phải là ngoại lệ! Trong máu của bọn họ có chảy dòng máu của chiến sĩ. Tiểu hồ nữ và Nguyệt Sư ngồi chung con, cố gắng bám chặt vào Nguyệt Sư. ra từ đầu Nguyệt Sư cũng định mang Hồ Mị Nhi ra chiến trường, nhưng khi nghe thấy Hồ Mị Nhi là tế tự chiến trường đành phải để cho nàng cùng theo. Bởi vì chiến trường, tế tự có ích hơn rất nhiều so với chiến sĩ mạnh mẽ. Có đôi khi, có tế tự có thể xoay chuyển được toàn bộ chiến cuộc. Rất nhanh, bọn Nguyệt Sư ba người hai ngựa đuổi kịp đám Lang kỵ binh trước. - Đại nhân Bố Lỗ Tư. Đội Lang kỵ binh tất nhiên là phát ra Bố Lỗ Tư, tôn kính chào hỏi. - Chiến thần luôn ở bên cạnh chúng ta. Bảo vệ quê hương của chúng ta, là trách nhiệm của mỗi thú nhân chúng ta. Ta và các ngươi như nhau. - Đại nhân Bố Lỗ Tư, có ngài cùng là vinh hạnh cho chúng ta. Lang kỵ binh cảm động . thành viên hoàng tộc cùng bọn họ ngăn cản quân địch là vinh dự của tất cả chiến sĩ. Đặc biệt đại nhân Bố Lỗ Tư còn nổi danh là dũng sĩ mạnh mẽ. Thế là đội Lang kỵ binh cùng với Bố Lỗ Tư, Nguyệt Sư chạy về phía trước. Vì là kỵ binh, bọn họ nhanh chóng chạy đến chỗ phát ra tiếng báo động. Từ xa nhìn lại, Nguyệt Sư dễ dàng nhìn thấy đội trọng kỵ binh của nhân loại quấn lấy đội tự vệ của Lang nhân. Đội Lang nhân tự vệ chẳng qua chỉ do những Lang nhân bình thường vì chiến đấu mà tự hình thành. Sức chiến đấu của bọn họ cũng lớn, vũ khí của bọn họ cũng chỉ là những cây gậy gỗ lớn. Ánh mắt của Nguyệt Sư lại hướng về phía tên mặc áo bào đen đứng ở phía sau đội kỵ binh nhân loại kia. Đó là ma pháp sư. - Hống! Thú thần, sức mạnh, dũng cảm! Đội Lang kỵ binh rú lên, bước về phía trước chuẩn bị tấn công! - Lấy danh nghĩa Thú thần - vị thần sức mạnh - Tế tự thuật “Cuồng Hóa Quang Hoàn!” giọng trong trẻo lọt vào tai của mỗi Lang kỵ binh! Là tế tự, ngờ là tế tự! Tất cả những Lang kỵ binh nhìn về phía thiếu niên và thiếu nữ cùng với Bố Lỗ Tư kia. Chỉ nhìn thấy tay của thiếu nữ Hồ tộc kia phát ra vòng ánh sáng màu đỏ tươi. Ngay lập tức, tất cả Lang kỵ binh đều cảm thấy luồng sức mạnh vô tận dâng lên. Hai mắt bọn họ trở thành màu đỏ sậm! Nhưng quan trọng nhất là, đầu óc của bọn họ vẫn còn giữ được thanh tỉnh. - Hống!! Những Lang kỵ binh rống lên tiếng hạnh phúc! Mẹ nó, là may mắn, ngờ lại cuồng hóa tỉnh táo để chiến đấu. khúc quân hành cao cấp! Có tế tự mạnh mẽ như vậy ở cùng bọn họ, những tên kỵ binh nhân loại cứ đứng đó mà chờ lang nha bổng của bọn họ đập xuống . - Hống hống! Giết mấy đứa kia ! Tất cả những Lang kỵ binh đều cảm thấy cơ thể điên cuồng lên, tay giơ lang nha bổng lên nhằm về đội kỵ binh nhân loại kia. Đội Lang nhân tự vệ nhanh chóng rút ra bên khi những Lang kỵ binh kia chạy tới. phối hợp giữa bọn họ và Lang kỵ binh khá tốt, ràng cũng có kinh nghiệm chiến trường. Đội trọng kỵ binh nhân loại cười khinh miệng khi nhìn thấy những cây lang nha bổng trong tay Lang kỵ binh. người bọn họ là giáp nặng làm sao mà Lang nha bổng có thể gây nên tổn hại được chứ? - Làm cho nhóm dã thú này biết được thế nào mới được gọi là kỵ binh ! tên kỵ binh nhân loại trong hàng ngũ cười điên cuồng, sau đó vọt về phía Lang kỵ binh. Chỉ vì khinh thường địch nhân nên bọn họ nhìn thấy ánh mắt của những Lang kỵ binh trong đội ngũ kia, có màu đỏ! - Lấy danh nghĩa của Thú thần, ta là Hồ Mị Nhi xin khẩn cầu - Hư Nhược Trớ Chú Quang Hoàn! mình Hồ Mị Nhi biểu diễn còn chưa xong! Từ đầu bàn tay của nàng bắn ra tiểu cầu màu đen sau mà đến trước, bay qua những Lang kỵ binh chạy mà đến trước kỵ binh nhân loại, nổ tung ra. Khi quả cầu màu đen nổ ra, ngay lập tức, kỵ binh nhân loại cảm thấy thân thể trở nên nặng nề. Những cây thương trước đó có thể vung lên nhàng mà bây giờ lại nặng nề giống như búa tạ vậy! Bọn họ hoảng sợ nhìn về phía trước, là tế tự của thú nhân! Là “Hư nhược quang hoàn”! Bọn họ kinh hồn khi thấy đám Lang kỵ binh chạy đến! Các kỵ binh nhân loại thậm chí có thể ngửi thấy được mùi máu tươi từ trong miệng những sói! - Con mẹ nó, Sướng ! Kích thích ! Những tên Lang kỵ binh sau khi thấy quả cầu đen nổ tung liền hưng phấn kêu lên! Trăm năm trước, là lúc Thú tộc là hùng mạnh nhất, tế tự hoành hành! Lúc đó chiến tranh cũng sảng khoái giống như thế này, kỵ binh và tế tự, kẻ đánh người chống cần phải ! Chẳng qua sau này, khi tế tự trong Thú tộc càng ngày càng ít cũng thể nào lên chiến trường được. Từ đó về sau, khi thú tộc chiến đấu trở nên khó khăn rất nhiều. Chiến tranh mà có tế tự, mới là cuộc chiến sảng khoái nhất! Những Lang kỵ binh kêu lên gào hưng phấn rồi vung đại bổng nện thẳng xuống cổ của trọng kỵ binh! Đánh vào chỗ này, có thể làm cho áo giáp của trọng kỵ binh giữ được nguyên vẹn, những cái áo giáp này đều là chiến lợi phẩm của Lang kỵ binh bọn họ. Thú tộc lúc nào cũng thiếu binh khí và áo giáp! - Hỡi Lôi thần, ta cầu xin ngài, đánh xuống lôi quang vô tận ! Lúc này, ma pháp sư ở phía sau kỵ binh nhân loại cuối cùng mới chuẩn bị xong ma pháp của . Ma pháp sư vung mạnh cây trượng trong tay, chùm lôi quang từ trời rơi xuống! - Là ma pháp sư sao? Mẹ nó chứ! Lang kỵ binh nổi giận gầm lên tiếng lộ vẻ bất đắc dĩ. Sức chống cự của Thú nhân với ma pháp rất kém. Bình thường chút lôi quang này cũng đủ để kết liễu sinh mệnh của bọn họ. Bây giờ dưới trạng thái cuồng hóa, biết có đỡ được hay . - Ma pháp lôi hệ à! Ánh mắt của Nguyệt Sư lộ ra nụ cười tà ác rồi đứng lên! Từ khi bắt đầu bước chân vào chiến trường, Nguyệt Sư luôn dõi theo ma pháp sư này. Khi phát tên này là ma pháp sư lôi hệ cười hạnh phúc! Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả thú nhân, cả người Nguyệt Sư giống như con chim lớn mà nhào tới, ngờ lại dùng thân thể để đón tiếp lôi quang! Ầm! tiếng, từng đạo lôi quang vô tình đánh lên người Nguyệt Sư! Nhưng làm cho tất cả mọi người phải kinh ngạc chính là, Nguyệt Sư ngay cả đánh rắm cũng chẳng có! - Ha ha! Nguyệt Sư hạ xuống trước mặt tên ma pháp sư kia mà cười lên ha ha. - Cha ta từng , Cha ở đầu của chúng ta, ma pháp lôi hệ, chúng ta cũng cần phải sợ! Nguyệt Sư vỗ vỗ quần áo người mình, vừa cười vừa với tên ma pháp sư ở trước mặt. Đồng thời, trường kiếm của Nguyệt Sư nhanh chóng được rút ra, bổ mạnh xuống đầu của tên ma pháp sư kia...
Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) Chương 202: Cuộc chiến tranh đoạt Thú Hoàng. (P1) Trường kiếm của Nguyệt Sư cắm sâu vào đầu của ma pháp sư. Chỉ cần bị chiến sĩ áp sát, cho dù là pháp sư thánh cấp cũng có chuyện tốt. Ma pháp sư nhìn Nguyệt Sư mà cam lòng, máu tươi từ đầu chảy xuống ròng ròng: - Vì sao? Vì sao ngươi bị ảnh hưởng tí nào cả! Please tell me why? - Sorry, phải ta rồi sao? Nguyệt Sư rút trường kiếm về : - Ta miễn dịch đối với Lôi hệ. Bởi vì, cha ta , người quản lý lôi điện ở cao là người của chúng ta. - Ta, hiểu. Ma pháp sư từ từ ngã xuống. Đến lúc chết vẫn còn biết Nguyệt Sư vì sao lại có thể đối đầu trực tiếp với ma pháp lôi hệ cao cấp mà chẳng có chuyện gì xảy ra. Còn những gì Nguyệt Sư ngay cả câu cũng chẳng hiểu. Thấy Nguyệt Sư ung dung như vậy, tất cả Lang kỵ binh đều hướng ánh mắt vào hình dáng của . chàng thiếu niên chịu công kích của lôi điện mạnh mẽ như vậy mà chẳng bị tổn hại gì cả. Chính cứu được cả đội Lang kỵ binh của mình. - Hống! Thú thần, vĩnh viễn ở bên chúng ta! Sau khi quân địch bị giết sạch còn mống, các Lang nhân của khu vực này kích động chạy ra reo hò nhiệt liệt. Nhìn thấy kẻ địch bị Lang kỵ binh của mình đại triển thần uy chém sắt như thái rau, tất cả Lang nhân đều kích động, hoan hô ầm trời. Còn đội Lang kỵ binh kia lại hăng hái lột bỏ áo giáp ở người của đội trọng kỵ binh nhân loại kia ra, mặc lên người mình. Sau khi ‘mượn dùng hộ’ áo giáp, đội Lang kỵ binh ngay lập tức giống như từ súng bắn chim mà biến thành đại bác vậy. Hoán đổi chính là quy tắc của Thú nhân. Khi chiến tranh, chỉ cần người nào giết được quân địch có thể lập tức phân phối chiến lợi phẩm ngay tại chỗ. - Nguyệt Sư ca! Hồ Mị Nhi ngồi ở ngựa nhìn thấy người trong lòng mình đại triển thần uy liền hô lên hài lòng. - Hì hì. Nguyệt Sư cười hai tiếng, sau khi lau khô vết máu dính trường kiếm về phía Hồ Mị Nhi. - Nguyệt Sư. Vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy? Bố Lỗ Tư há hốc mồm nhìn Nguyệt Sư. Tình cảnh vừa rồi quá khoa trương, khi Nguyệt Sư bị ma pháp lôi hệ đánh lên người lại chẳng rụng cái lông nào. Cho dù Nguyệt Sư có huyết thống của Thú Hoàng, nhưng cũng thể khủng đến mức như vậy được chứ? Hơn nữa cũng chưa từng nghe thấy Thú Hoàng lại sợ ma pháp? Phải biết rằng ma pháp đối với bộ tộc Thú nhân có lực khắc chế trời sinh. Đương nhiên, ngoại trừ Sư tộc trong Thú nhân tộc thôi. - Hì hì. Cha của cháu qua. Nguyệt Sư nhảy lên lưng ngựa của mình : - Cha cháu chúng cháu cần phải sợ ma pháp lôi hệ. - Cha cháu ? Ông ấy vậy cháu tin chắc sao? Bố Lỗ Tư nghĩ mà thấy sợ nhìn Nguyệt Sư. - Đương nhiên, cha cháu sao có thể là giả được chứ? Bây giờ, phải chứng minh điều này rồi sao? Nguyệt Sư chưa từng nghi ngờ lời của Cao Lôi Hoa bao giờ. Bố Lỗ Tư muốn hỏi xem cha của Nguyệt Sư là ai những Lang kỵ binh lại gần. - Đại nhân Bố Lỗ Tư, rất cảm ơn giúp đỡ của ngài và bạn của ngài! Lang kỵ binh nhìn Hồ Mị Nhi và Nguyệt Sư đầy cảm kích. Ngày hôm nay nếu có giúp đỡ của hai người này, đội Lang kỵ binh của bọn họ sợ rằng đều phải ôm hận rồi. Chỉ cuộc tấn công quy mô mà nhân loại lại phái tới ma pháp sư, hơn nữa còn là ma pháp sư cấp bậc thấp. - cần phải cảm ơn ta, ta còn chưa làm được chuyện gì cả. Bố Lỗ Tư nhún vai: - Người mà các ngươi phải cảm ơn chính là bọn họ. Bố Lỗ Tư chỉ và Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi. - Rất cảm ơn giúp đỡ của hai vị. Nếu có các vị, đội Lang kỵ binh chúng tôi lúc này sợ rằng đều phải vùi thân rồi. Đội trưởng Lang kỵ binh với Nguyệt Sư. - No problem, chúng tôi cũng đều là thú nhân, cần phải cám ơn làm gì. Bảo vệ lãnh thổ của Thú tộc vốn là cũng có phần của chúng tôi. Nguyệt Sư đáp. - Dù sao chăng nữa, Lang tộc chúng tôi luôn ghi tạc trong lòng ơn nghĩa này của các vị. Lang tộc phải chủng tộc vong ân. Đội trưởng Lang nhân kính trọng với Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi. Tuy rằng hai người chỉ là hai thiếu niên, nhưng thực lực của bọn họ giành được tôn trọng của Lang nhân. Đội trưởng Lang kỵ binh sau khi cảm tạ xong quay lại với Bố Lỗ Tư: - Đại nhân Bố Lỗ Tư, ngài chuẩn bị đến thành Sư tử sao? - Đúng vậy. Bố Lỗ Tư đáp rồi nhìn Nguyệt Sư ở bên cạnh. Chỉ cần đưa được Nguyệt Sư tới Thành Sư tử, rồi lấy được khối “Thú Hoàng lệnh” mà chỉ dành riêng cho bộ tộc Thú Hoàng, ngày đó là ngày thú nhân trở lại, thú tộc sợ bất kỳ cuộc gây chiến nào. Thú Hoàng lệnh xuất ra, vạn thú trở về! - Đại nhân Bố Lỗ Tư cũng chuẩn bị tham gia cuộc chiến tranh đoạt Thú Hoàng sao? Đại nhân Bố Lỗ Tư, chúng ta ủng hộ ngài! Đội Lang kỵ binh kia nghe thấy Bỗ Lỗ Tư muốn đến thành Sư tử lập tức hưng phấn . Bố Lỗ Tư đối nhân xử thế ra sao tất cả Thú tộc đều biết, theo bọn họ thấy nếu Bố Lỗ Tư làm vua, đúng là phúc của Thú tộc! - Cuộc chiến tranh đoạt Thú Hoàng ư? Bố Lỗ Tư nghi hoặc nhìn tên Lang kỵ binh kia: - Vì muốn tuyển ra Thú Hoàng mà dùng vũ lực để chiến đấu tranh đoạt sao? - Đúng vậy. Đội trưởng Lang kỵ binh : - Vào thời điểm tại, Thú tộc rất cần người có thể lãnh đạo tất cả mọi người. Cho nên mới có cuộc chiến tranh đoạt Thú Hoàng lần này. Người giành chiến thắng trong cuộc chiến, trở thành vua của thú tộc chúng ta. - Chỉ dùng vũ lực để quyết định thôi sao? Bố Lỗ Tư lại hỏi. - Đúng vậy, người thắng làm vua, phải đây luôn là quy tắc của Thú tộc chúng ta sao? Lang kỵ binh nghi hoặc hỏi ngược lại, chẳng lẽ như vậy có gì đúng sao? - Ôi! Bố Lỗ Tư thở dài, sống trong thế giới loài người nhiều năm, Bố Lỗ Tư biết , người mạnh cũng nhất định là người thích hợp để làm vua. Kẻ làm vua, chỉ là mạnh, còn phải có đầu óc nữa. - Thôi được, giờ ta lập tức đến thành Sư tử. Bố Lỗ Tư than thở . - Đại nhân Bố Lỗ Tư, có muốn chúng tôi lựa chọn đội chiến sĩ hộ tống ngài đến thành Sư tử ? Lang kỵ binh hỏi. - , cần. Bố Lỗ Tư cảm kích nhìn qua đội Lang kỵ binh: - vai các ngươi còn có nhiệm vụ bảo vệ “Lang Vực”. Lúc này chúng ta sao có thể để cho những dũng sĩ của các ngươi vì ta mà phải rời khỏi chỗ này được. - Ha ha! Đội trưởng Lang kỵ binh đột nhiên cười lên ha ha: - Đại nhân Bố Lỗ Tư yên tâm, trong tộc chúng tôi vừa lúc có đội Lang kỵ binh chiến sĩ vừa mới trưởng thành. Chúng tôi muốn để bọn họ theo bên cạnh đại nhân Bố Lỗ Tư, để cho bọn họ nếm trải việc đời, chúng tôi làm như vậy cũng coi như là có tư tâm . - Nếu quả muốn , ngươi có thể phái các chiến sĩ ở bên cạnh . Bố Lỗ Tư sau khi trầm mặc chút rồi chỉ vào Nguyệt Sư mà với đội trưởng Lang kỵ binh: - Chỉ có theo , đội chiến sĩ Lang kỵ binh của tộc ngươi mới có thể khôi phục lại được uy danh năm nào của Lang kỵ binh được! - theo sao?