CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA) - Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ (514c)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 186: Thú nhân vương giả trời sinh.


      Đuôi của Tĩnh Tâm quấn quanh Cao Lôi Hoa, đây là lần đầu tiên của Tĩnh Tâm, cũng là lần đầu của Cao Lôi Hoa. Đồng thời, đối với Cao Lôi Hoa mà lần đầu tiên này rất đặc biệt. Có thể là trừ Cao Lôi Hoa ra, nhân loại có thể 'hưởng thụ' lần đầu tiên như vậy.


      Tĩnh Tâm cho Cao Lôi Hoa xem hạ thể của nàng. Nàng dùng đuôi của ' mình giết chặt phần thân dưới của Cao Lôi Hoa. che kín hoàn toàn chỗ hai người


      kết hợp.


      - Cao... Lôi... Hoa.


      Giọng dụ hoặc của Tĩnh Tâm lại vang bên tai Cao Lôi Hoa:


      - Từ giờ phút này, là của riêng mình em.


      - Em. bây giở cũng là 'độc quyền' của .


      Cao Lôi Hoa ôm chặt Tĩnh Tâm. từ chỗ ấy ấy lại truyền tới cảm giác tiêu hồn. Cái lạnh buốt của nước biển cùng với khí tức băng giá người Tĩnh Tâm nhưng vẫn khiến Cao Lôi Hoa cảm thấy ấm áp. Làm Cao Lôi Hoa 'lên mây'.


      Cao Lôi Hoa xoay người đè Tĩnh Tâm xuống chỉếm thế chủ động, hôn lướt từ cổ lên mặt của Tĩnh Tâm.


      - Bây giở. em cũng là người duy nhất của sao?


      Đôi mắt xanh lam của Tĩnh Tâm khê chớp rồi nàng lập tức nở nụ cười. Nàng chưa từng hỏi chuyện trước kia của Cao Lôi Hoa. nếu Cao Lôi Hoa muốn tự , nàng cũng cần phải hỏi. Trong lòng mồi người đều có góc riêng tư. cũng bởi vì giữa hai người có những bí mật nho thi mới khiến cho nửa kia cảm thấy thần bí. Nếu cả hai đều đem bí mật trong lòng thổ lộ ra hết liệu họ có hết cuộc hành trinh khám phá lẫn nhau hay .


      Về điểm này Tĩnh Tâm và Cao Lôi Hoa đều có chung cách nghĩ. Nếu cứ tò mò quá mức cũng tức là tin tưởng lần nhau.


      - Cao. Lôi Hoa.


      Tĩnh Tâm nằm bên người Cao Lôi Hoa thỏ thẻ:


      - Từ giờ phút này. em nên gọi là gi?


      - Gọi là honey .


      Cao Lôi Hoa cười ha hả, đôi tay lại du ngoạn nửa Tĩnh Tâm. vậy cá người Tĩnh Tâm cọ cọ vào cơ thể Cao Lôi Hoa làm có cảm giác khó mà tả nồi. (NB: Cái này em cũng chịu biết tả =D)


      Có lẽ là do lần đầu. Cùng có thể do cả hai đều là kiên cường; dũng mãnh. Nên


      cả hai vẫn duy trì ngọt ngào mê ly rất lâu


      Cũng khôngbiết bao lâu, Cao Lôi Hoa thở gấp gáp:


      - Tĩnh Tâm.


      - Ưmmm.


      Tĩnh Tâmkhẽ rên lên, đồng thời đuôi càng giết chặt.


      Cuối cùng; cà hai người rên ri thoải mái vì cũng đạt 'đinh' khoái lạc.




      - Phù- phù-


      Tĩnh Tâm thở sấp, rồi lẳng lặng tựa vào trong lòng Cao Lôi Hoa, nửa dưới của cả hai vẫn tách ra.


      Cao Lôi Hoa ôm Tĩnh Tâm từ từ ngồi dậy. Lúc này Tĩnh Tâm chỉ để lại chóp


      đuôi nhúng vào trong nước để tránh việc thiếu nước mà biến trở lại hai chân


      . ,


      Sau khi ngồi dậy, Cao Lôi Hoa lây tấm áo choàng trong nhân gian


      ra. khoác lên người cả hai.


      Vừa rồi hưng phấn trong con mê say tình ái quá nên quần áo của Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm đều bị ném xuống nước...


      Qua cơn 'mây mưa', mặt Tĩnh Tâm thoáng lên phong thái mị hoặc, kiều. ướt át. Tĩnh Tâm bây giờ, càng làm Cao Lôi Hoa chết mê chết mệt.


      - Ưa, cái áo choàng này là chiếc lúc xưa sao?


      Tĩnh Tâm thấy chỉếc áo choàng quen quen, tay sở qua áo choàng .


      - ừ, chính là tấm áo đó. Cao Lôi Hoa cười ha hả :


      - Lúc ấy ở đảo có mặc gì, em đưa tấm áo này cho , vẫn giữ cho đến giờ.


      Cao Lôi Hoa hơi vén chiếc áo lên :


      - Lúc ấy, trần truồng đến thế giới này. Bây giở, cũng trần... truồng như vậy luôn... ha ha.


      - Lôi Hoa.


      Nàng khẽ vuốt mái tóc bạc của . nàng hồi tưỡng lại những thời điểm hai người gặp nhau. Lúc ở đảo, Cao Lôi Hoa trông nhếch nhác, về đến nhà Tĩnh Tâm lại bị mấy đứa chê là gã công tử bột. Rồi lúc ngăn mình tát Saaa. Còn nữa, có đôi khi mình rất vô tình với .


      - Làm sao vậy?


      Cao Lôi Hoa ôm Tĩnh Tâm ngắm nhìn những vì sao sáng bầu trởi. Bầu trởi ban đêm lung linh, làm tâm hồn Cao Lôi Hoa cảm thấy thư thái.


      - có gì. Tĩnh Tâm khẽ lắc đầu:


      - Lôi Hoa à, em thể .


      -ừh


      Cao Lôi Hoa ôm chặt Tĩnh Tâm, Tĩnh Tâm cũng sao, đó chẳng phải cũng là nguyên nhân Cao Lôi Hoa thích Tĩnh Tâm hay sao chứ:


      - Em nhìn những vì sao trời kìa, chúng đẹp phải ? Cao Lôi Hoa chỉ lên trời.


      - Em thấy.


      Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên nhìn.




      - Bầu trời đầy sao nhưng cũng ngôi sao có thể ... Cao Lôi Hoa cười :


      - Nhưng ngôi sao đó biết nhúng vẫn rất xinh đẹp. Tĩnh Tâm, em cũng như thế đó.


      - Cảm ơn , Lôi. Tĩnh Tâm mĩm cười.


      - Mỗi ngôi sao lấp lánh cao kia đều có thế giới như đại lục của chúng ta đó.


      Cao Lôi Hoa thào.


      - Mỗi ngôi sao đều là thế giới sao? Làm sao biết thế? Tĩnh Tâm hỏi.


      - Nhà của , có thể là ngôi sao bầu trời cao kia. Cao Lôi Hoa nhìn Tĩnh Tâm nằm trong lòng mình:


      - Đêm nay. hai ta over-night ở đây . Tối nay cho em về đâu.


      , chỉếc đuôi của nàng quẩy trong nước


      -Vâng!


      Tĩnh Tâm khẽ sật đầu


      ***************


      Sáng hôm sau, Cao Lôi Hoa mở mắt ngắm nhìn Tĩnh Tâm trong lòng mình.


      Đúng vậy, hôm qua phải là mơ. Cao Lôi Hoa mĩm cười nhìn Tĩnh Tâm,


      sau đó nhìn lướt xuống phía dưới


      Lập tức. Cao Lôi Hoa cảm thấy mũi mình nóng lên, cả đêm qua, Tĩnh Tâm như chú mèo cuộn tròn rúc vào trong lòng Cao Lôi Hoa.


      còn tiếp xúc với nước biển, chỉếc đuôi cá của Tĩnh Tâm lại biến thành đôi chân dài trắng nõn nà, tại địa phương chừ 'Y' là vùng trắng xóa. Dưới chút, hơi gồ gồ lên, gợi cảm mê người. có ai được quan sát chỗ kia của mỹ nhân ngư có lông hay chưa??


      -Ý?


      Mi mắt Tĩnh Tâm hơi giật giật, sau đó đôi mắt màu lam mở bừng ra.


      - Dậy nào, chúng mình về nhà thôi.


      Cao Lôi Hoa có phần lúng túng với Tĩnh Tâm.


      - Vâng


      Tĩnh Tâm đáp, chẳng qua khi nàng đứng lên mặt đỏ au.


      Quần áo Cao Lôi Hoa có, làm sao nàng còn quần áo cơ chứ?


      Tĩnh Tâm ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa chằm chằm.


      - Hắc hắc!


      Cao Lôi Hoa hiểu ngay ý Tĩnh Tâm, mở nhẫn gian ra tìm kiếm. Cuối cùng, Cao Lôi Hoa lôi ra được bộ y phục màu trắng của võ sĩ.


      — - * — —


      Cao Lôi Hoa đem bộ đồ cho Tĩnh Tâm.


      Tĩnh Tâm nhận lấy bộ đồ. Sau đó từ trong lòng Cao Lôi Hoa đứng lên. Trong phút chốc, những đường cong hoàn mỹ của Tĩnh Tâm ra trước mặt Cao Lôi Hoa. Ánh mặt trời chỉếu lên người Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm khẽ vuốt mái tóc dài rồi mặc bô trang phúc màu trắng trước mặt Cao Lôi Hoa.


      Cao Lôi Hoa ngẩn tò te nhìn Tĩnh Tâm dưới ánh mặt trời. Lúc này, Tĩnh Tâm đẹp tựa như nữ thần 'Venus' địa cầu.


      Tĩnh Tâm mặc quần áo xong quay lại nhìn Cao Lôi Hoa.


      Thấy bộ dáng Cao Lôi Hoa như người mất hồn, Tĩnh Tâm mĩm cười. Sau đó


      ngồi xuống, lấy bộ đồ trong nhẫn gian của Cao Lôi Hoa, giúp mặc


      quần áo.


      Mặt trời lên cao.




      Cao Lôi Hoa ôm bờ eo thon của Tĩnh Tâm:


      - Bám chắc chưa.


      Tĩnh Tâm gật gật đầu.


      Cao Lôi Hoa hơi dậm chân phải cái rồi cả hai người bay lên trời. Trước đó, Cao Lôi Hoa vẫn cúi nhìn bãi đá ngầm nỡ xa rời.


      Chính chồ này đây, lần đầu tiên Cao Lôi Hoa trở thành người đãn ông đích thực. nơi kỷ niệm đầy ý nghĩa. Hôm nào rảnh rồi phải đem khối đá này về nhà mới được.


      *****************


      Về tới nhà, Cao Lôi Hoa đẩy cổng chính ra.


      ngờ tất cả mọi người trong nhà đều cùng ngồi chỗ, dường như chờ về. Cao Lôi Hoa tinh ý nhìn thấy, ngoại trừ Nguyệt Sư và hồ nữ kia, mọi người đều ngồi cùng nhau.


      " phải chờ xét xử ta đó chứ?" Cao Lôi Hoa thầm nghĩ, rồi trong lòng ngầm xem có cách nào ứng phó cuộc xét xử này .


      - Sao vậy? Mới sáng sớm mà tụ tập đông đủ thế?


      Cao Lôi Hoa nhìn lên đồng hồ ma pháp, vẫn còn chưa đến sáu giờ.


      - Ba, Nguyệt Sư mất tích rồi. Nguyệt Nhị ngẩng đầu lên với Cao Lôi Hoa:


      - Đêm qua còn thấy. vậy mà sáng nay thấy. Cả cái vị hồ nữ mà bữa trước ba cứu về cũng thấy đâu luôn.


      - Nguyệt Sư? Mất tích? Cao Lôi Hoa nhíu mày:


      - Hay là hai người đó dạo đâu đó?


      - đâu, lâu rồi mà. Nguyệt Nhị :


      - Nếu Nguyệt Sư có ra ngoài cũng thông báo với bọn con chút chứ, đằng này lại gì rồi luôn.


      - Tra Lý, ngươi có biết Nguyệt Sư đâu ?


      Cao Lôi Hoa suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên hỏi Tra Lý.


      Tra Lý lắc đầu. mới sáng sớm cũng bị đánh thức, sau đó lại nghe Nguyệt Sư mắt tích.


      Cao Lôi Hoa lại quay đầu nhìn mẹ vợ Tĩnh và Hài hoàng Poseidon. Hai vợ chồng họ cũng lắc đầu.


      - Thằng bé Nguyệt Sư này thể mất tích như vậy được. Cao Lôi Hoa nhíu mày


      - Trước khi Nguyệt Sư mất tích có hay làm việc gi đặc biệt ?


      - biết, hoàn toàn mù tịt.


      Tra Lý thở dài . Ngày hôm qua Vong Linh Đại trường lão vì muốn đẩy nhanh tốc độ, nên bây giờ vẫn còn ở trong phòng thí nghĩệm. Mà cũng sơ ý, ngay cả Nguyệt Sư ra ngoài lúc nào cũng biết.


      - Thằng bé này, là lắm chuyện. Cao Lôi Hoa nhăn mặt:


      - Đại trường lão chưa ra sao? Ta hỏi lão, chỉ e là phải cần tới năng lực tình báo của tổ chức tình báo kia rồi.


      - Đạo sư Cao Lôi Hoa! Đạo sư Cao Lôi Hoa!


      Lúc này. ở ngoài cửa vang lên giọng quen tai, giọng này Cao Lôi Hoa cỏ nghe qua lúc vào thành.


      Người kêu đó là học sinh Mike Jackson, cũng chỉ có nó mới kêu Cao Lôi Hoa như vậy.


      Cao Lôi Hoa quay đầu. Vừa lúc vị học sinh đó chạy như điên tới trước Cao Lôi Hoa:


      - Đạo sư Cao Lôi Hoa, em có tin tức muốn báo cho ngài đây.


      - Chuyện gì? Cao Lôi Hoa hỏi.


      - Vâng. Là chuyện hoàng cung bị cháy với vụ chiến tranh lần này. Mike Jackson đứng trước người Cao Lôi Hoa :


      - Lần trước ngài vào thành có hỏi em biết vì sao có chỉến tranh ? Ta biết rồi. giở, đế quốc chúng ta chuẩn bị khai chiến với đế quốc thú nhân!


      - Đế quốc thú nhân? Khai chiến?


      Cao Lôi Hoa trợn trừng mắt, cảm tháy mình như hiểu được vài điểm:


      - Vì sao lại khai chỉến với đế quốc thú nhân chứ


      [​IMG]

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 187: Tiếng gầm phẫn nộ của sư tử. (P1)


      Mike Jackson từ từ thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện. Cao Lôi Hoa trầm mặc chút rồi với Mike Jackson:


      - Em là đế quốc Quang Minh khai chỉến tộc Thú nhân là có liên quan với vụ hoàng cung hỏa hoạn lần trước à?


      -Vâng. đúng vậy. Mike Jackson :


      - Bởi vì đạo sư có hỏi em chuyện này lúc vào thành, nên em mới tìm hiểu tin tức này. À, đúng rồi, mấy ngày này đạo sư nên cân thận chút. Bởi vì em nghe , đế quốc Quang Minh dường như gây bất lợi với ngài đó.


      Mike Jackson dừng chút rồi tiếp:


      - Lúc em tìm hiểu chỉều nay. có nghe từ trong cung truyền ra rằng trận hỏa hoạn đó là do ả hồ nữ gây ra. hơn nữa thái tử điện hạ Ifa còn chết bên trong trận hòa hoạn này. Mà ngọn nguồn ngọn lửa này chính là à hồ nữ, ả hồ nừ đó đạo sư hẳn cũng biết.


      - Chính là ả hồ nữ mà ta đấu giá được trong phòng đấu giá lần trước sao?


      -


      Cao Lôi Hoa cười lạnh tiếng, tàn bạo của hồ nữ đó cũng là do thái tử điện hạ Ifa tự làm tự chịu. Nhắc đến vụ này, Cao Lôi Hoa lại nhớ đến thái tử tại của đế quốc Quang Minh, chính là nhị hoàng tử Ivan trước kia.


      Ngày đó Cao Lôi Hoa muốn giải quyết vụ hồ nữ này cách êm đẹp, nhưng dường như chưa hoàn thành điều Cao Lôi Hoa muốn làm. tại đế quốc Quang Minh muốn tìm phiền toái đến mình rồi đây!


      - Vâng, chính là hồ nữ đó. Mike Jackson :


      - Trong cung truyền ra tin tức là ả hồ nữ đó giết chết thái tử Ifa. Cho nên đế quốc Quang Minh đòi tộc Thú nhân giao nộp hồ nữ đó đê khai báo, hơn nữa khai chỉến với tộc Thú nhân còn có vài nước liên hợp lại với nhau. À. còn cả đạo sư nữa, nghe đế quốc Quang Minh đem vụ hồ nữ đó liên quan đến ngài luôn. Dường như giờ lên kế hoạch an bài với đạo sư rồi. đạo sư có muốn trốn ?


      Ì tu


      - Trốn? Hừ!


      Cao Lôi Hoa cười ha hả, xem ra tính tình mình hiền quá. Nên đế quốc Quang Minh cứ hết lần này tới lần khác lại muốn đè đầu cười cỗ mình đây! Chính tay mình 'mần thịt' gã thân vương đế quộc Quang Minh. ngờ bọn chúng biết điều mà còn có chủ ý đánh nhau với mình. Xem ra đế quốc Quang Minh muốn giải quyết thù mới nợ cũ đây mà. khi vậy. Cao Lôi Hoa cũngkhông ngại cao giọng :


      - Trốn, phải tính cách của ta. Nếu bọn họ muốn đối phó với ta, ta cho họ biết thái độ của ta đối với địch nhân.


      - Đạo sư Cao Lôi Hoa!


      Mike Jackson kích động nhìn Cao Lôi Hoa, :


      - Đạo sư, em muốn theo ngài!


      -Hả?


      Cao Lôi Hoa nghĩ hoặc nhìn Mike Jackson gầy yếu:


      - Em muốn theo ta sao?


      - Đúng vậy. đạo sư. Người có thể thu em làm đồ đệ ? Mike Jackson nhìn Cao Lôi Hoa đầy mong chờ:


      - Em muốn làm đồ đệ của đạo sư, sau đó theo người khắp nơi!


      - Em, dường như là pháp sư.


      Khóe miệng Cao Lôi Hoa khẽ nhếch, là ma pháp sư. thân hình Mike Jackson thực sư là ốm nhom.


      - Vâng! Thưa đạo sư, tuy rằng em là pháp sư. Nhung còn muốn học vũ kỹ của người!


      Mike Jackson kiên định .


      - Được rồi, nếu em kiên ưì như vậy. Cao Lôi Hoa nhún vai:


      - Muốn làm đồ đệ của ta, phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, người bình thường thể chịu nổi phương pháp huấn luyện của ta đâu.


      - Em tin tưởng mình kiên trì được thưa đạo sư! Vẻ mặt Mike Jackson kiên quyết.


      - Được rồi. Lát nữa chạy bộ theo chúng ta.


      Cao Lôi Hoa vỗ vồ vai vị đồ đệ mới thu, sau đó với Tra Lý đùng cạnh:


      - Thế nào, nguơi Nguyệt Sư đâu đây?


      Tra Lý sật đầu :


      - Nếu Nguyệt Sư nghe được tin tức đó trước chúng ta có lẽ thầng bé đến tộc Thú nhân rồi. Bộ tộc Thái Thản sư tử trời sinh ra là vương giả và là người thủ hộ trong Thú nhân. Thú nhân gặp nạn, ắt Thái Thản sư tộc tất nhiên phải nhận lấy trách nhiệm chống đở cho tộc rồi.


      - Tra Lý. ngươi giúp Nguyệt Sư . Trong mắt Cao Lôi Hoa nổi lên tà quang. :


      - Ta phải giải quyết mấy con muỗi ở đế đô , rồi sê đến tộc thú nhân sau. Bất kể Nguyệt Sư muốn làm gì, chỉ cần phải lựa chọn sai lầm, ta đều ủng hộ nó hết mình. Nếu nó muốn giúp tộc Thú nhân, ta cũng khoanh tay đâu. Chẳng qua, chúng ta cũng nên giúp nó làm hết. Nguyệt Sư muốn làm vương của Thú nhân phải đê nó học cách làm. Nếu cứ dựa vào trở giúp của chúng ta nó vĩnh viễn trưởng thành được. Nó giờ con hùng ưng rồi. chúng ta nên hy vọng nhìn thấy nó sải đôi cánh bay lượn bầu trởi đại lục sau này.


      - Cao huynh đệ, rất có đạo lý. Tra Lý gật gật đầu:


      - Thân là Thú nhân phải như vậy.


      - Ba ba, ba lại muốn ra ngoài nữa sao? Kim Toa Nhi nhìn Cao Lôi Hoa .


      - Đúng vậy.


      Cao Lôi Hoa vỗ về Kim Toa Nhi. Chuyện tình mấy ngày này làm Cao Lôi Hoa có phần mệt mỏi, hết chuyện này tới chuyện kia đều khiến Cao Lôi Hoa cảm thấy chán ghét. Những ngày này thời gian Cao Lôi Hoa ở bên gia đình quá ít. Cao Lôi Hoa rất muốn có cuộc sống bình yên bên Tĩnh Tâm và các con.


      - Có điều. rất nhanh. Rất nhanh thôi, cả nhà mình sống yên bình bên nhau. Cao Lôi Hoa an ủi Kim Toa Nhi :


      - Chỉ cần giải quyết xong chuyện này. mồi ngày ba ba sè kể truyện cồ tích cho con nghe nhé, rồi làm đồ chơi cho con. Nấu cho con nhiều món ngon nè...


      - Dạ, ba ba, ba làm nhanh . Kim Toa Nhi gật gật đầu .




      Tra Lý đđứng lên:


      - Giờ ta trước đây. Hai người Nguyệt Sư với hồ nữ đó làm ta lo quá.


      - Đững nóng, chờ Đại trường lão ra . Cao Lôi Hoa :


      - Chờ mấy con rối của lão , chúng ta cần tin tức. Tĩnh Tâm tới cạnh Cao Lôi Hoa, ghé sát vào tgi .


      Liền đó, giọng mê người, ngọt ngào của Tĩnh Tâm vang bên tai Cao Lôi Hoa:


      - Lôi. em. ở nhà chờ . Lần này, phải nhanh về đó!


      Miệng Cao Lôi Hoa như chữ O, sau đó quay lại nhìn Tĩnh Tâm mĩm cười ở đằng sau. Tĩnh Tâm. vừa rồi, hình như là chuyện, hơn nữa vẫn ở trạng thái con người


      . ***************


      Tại nơi khác.


      Nguyệt Sư và tiểu hồ nữ cầm tấm bản đồ nhìn con đường trước mặt đầy bối rối.


      Tiểu hồ nữ tuy rằng bị bắt từ trong tộc Thú nhân ra, nhưng đó là do nàng & chơi đùa cẩn thận bị người ta đánh ngất, sau đó bị mang , cho nên nàng cũng chăng nhớ con đường tới tộc Thú nhân.


      - Hồ Mị Nhi, hình như chúng ta lại lạc đường rồi?


      Nguyệt Sư lau mồ hôi . tại mặt trời lên cao. Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi lang thang ở chỗ này lâu rồi.


      - Thực xin lỗi. Nguyệt Sư, em nhớ đường.


      Lúc này Hồ Mị Nhi trong hình dạng bé yếu đuối, nàng cũng nhớ được nhiều chuyện.


      - sao, chuyện này thể trách em.


      Nguyệt Sư an ủi. Hôm qua chính mình nghe được chuyện mấy nước nhân loại liên hợp lại đê đối phó với tộc Thú nhân.


      Vì vậy. Trời vừa tối liền lôi kéo Hồ Mị Nhi trốn về tộc Thú nhân. vốn tưởng rằng Hồ Mị Nhi biết đường.


      vẫn biết tại mình có đến tộc Thú nhân cũng biết có giúp đỡ được gì ? Nhưng bản năng của Thái Thản sư tộc khắc trong sâu thăm linh hồn của Nguyệt Sư nhắc nhở nó phải cố gắng vì sinh tồn của Thú tộc. Thủ hộ Thú tộc. là mục tiếu theo đuổi cả đởi của Nguyệt Sư.


      - Ưa? Phía trước có người. Hình như là thương đội!


      Nguyệt Sư nhìn thấy cách đó xa thấp thoáng có thương đội liền hưng phấn kếu:


      - Hồ Mị Nhi, , chúng ta nhanh qua đó hỏi thăm đường.


      - Được. được rồi.


      .


      Hồ Mị Nhi ở sau lưng Nguyệt Sư khẽ đáp, kỳ trong lòng của mình, Hồ Mị Nhi vẫn có ác cảm với thương đội loài người. Trong thâm tâm nàng vẫn nhớ cảnh đám người thương đội xông vào lãnh thổ tộc Thú nhân rồi bắt cóc nàng đem bán .


      Chỉ có điều Hô Mị Nhi cũng cho Nguyệt Sư, mà cảm chặt tay .


      Từ đến lớn, Nguyệt Sư đếu ở trong đế đô Quang Minh. tuy rằng nó còn trẻ


      - nhưng thi thoảng cũng bộc lộ vẻ thành thục vượt trội so với người thường nhưng


      dù sao nó cũng chỉ là đứa . Sau hơn mười năm sinh sống trong Quang Minh đế đô. mối quan hệ của nó với con người còn phòng bị gì cả.


      Mang theo Hô MỊ Nhi. Nguyệt Sư chạy lại gần thương đội đằng xa kia.


      - Người nào! Dừng lại!


      Còn cách thương; đội trăm thước, cung thủ của thương đội lên dây cung nhắm vào Nguyệt Sư hét lớn.


      - Xin lỗi. chúng tôi chỉ là người qua đường. Có điều cẩn thận nên lạc đường, vì vậy muốn tới đây hỏi thăm đường.


      Nguyệt Sư tiến tới với tay cung thủ đó.


      - Dững lại. được tiến tới. Nếu đừng trách ta khách khí. Lăn lộn giang hồ nhiều năm, người cung thủ này rất cảnh giác với mấy vị lạc đường này


      - Lạc Y Lạc, chuyện gi thế?


      Lúc này. gã mặc áo giáp kỵ sĩ cười ngựa trước thương đội quay sang chồ này hỏi cung thủ.


      - Đoàn trường. Là thằng nhóc, nó nó bị lạc đường.


      -


      Tên cung thủ lên tiếng. Trong khoảnh khắc quay đầu lại, liếc nhìn thấy cái đuôi hồ ly của tiểu hồ nừ nấp sau lưng Nguyệt Sư. Hồ nữ?! Con mắt cung thủ này nheo lại. Phải biết rằng địa vị của hồ nừ trong tộc Thú nhân rất cao. cho nên con người thường đặt giá hồ nữ rất cao. nhất là xử nữ giá trời. kha khá. Trong mắt bọn lính đánh thuê, hồ nữ chính là đống kim tệ biết chuyển động.


      Chẳng qua, cũng nghĩ lại. chỉ là nhân vật nhoi trong đoàn lính đánh thuê, lại nhìn trang phục phú cũng quý của Nguyệt Sư. Chính vì điểm quan trọng này. nên cũng dám lộn xộn.




      Vị đoàn trưởng kia đến trước mặt Nguyệt Sư, cau mày :


      - Ê nhóc, có chuyện gì?


      - Xin hỏi, bộ lạc Thú nhân đường nào ạ? Nguyệt Sư hỏi.


      - Nhóc. Tộc Thú nhân giờ còn yên ổn nữa. ngươi đến đó làm gì?


      Trong mắt vi đoàn trường xuất hiên vẻ hiên hòa hiếm thấy.


      - có gì, chỉ là muốn chuyện mà thôi. Chú có thể cho cháu biết đường ạ?


      Vị đoàn trường càu mày suy nghĩ chóc:


      - Như vậy , bằng nhóc theo bọn chú. Bọn chú hộ tống thương đội tới tộc Thú nhân.


      - Vậy làm phiền chú nhiều.


      Nguyệt Sư sật đầu, kéo chặt Hồ Mị Nhi sau lưng:


      - về tiền nong, chúng cháu sê trả theo giá thuê nhé.


      - Được rồi, nhóc, cố theo kịp nhé đừng để tụt lại sau đó. Vị đoàn trường cười cười:


      - Nhóc à, bộ râu của chú mày rất cá tính. Ta thích.


      ° Nguyệt Sư .


      - Hi hì.


      Nguyệt Sư cười ha hả, dẫn Hô Mị Nhi theo vị đoàn trưởng!


      Lúc Nguyệt Sư ra tới đằng trước, đột nhiên vị đoàn trường thở dài với Nguyệt Sư:


      - Nhóc à, cái người sau nhóc là hồ nữ hả.


      -Dạ


      Nguyệt Sư khẽ trả lởi, đồng thời nắm chặt tay của Hồ Mị Nhi, lúc này Nguyệt Sư mới nhớ tới cảnh Hồ Mị Nhi bị đem đấu giá.


      - Đừng căng thẳng thế nhóc. Đoàn trường cười ha hả:


      - Nhắc nhóc chút, kêu bé hồ nữ đó dấu đuôi , nếu sê gặp những phiền phức cần thiết đấy. Còn nữa, sau này gặp người lạ phải cẩn thận, phải ai cũng dề gần đâu. ôi chao. quên . ta nhiều với đứa nhóc như ngươi làm gì chứ. Vị đoàn trường vỗ vỗ đầu mình :


      - Tóm lại. cứ bảo con bé đó giấu đuôi là được rồi.


      - Cảm ơn!


      Ánh mắt Nguyệt Sư lộ vẻ cảm kích, biết vừa rồi mình cũng liều. ĩ ngở lại quên mất thân phận của Hồ Mi Nhi.


      Nghĩ vậy. Nguyệt Sư vội vàng đem cho Hồ Mị Nhi cái áo choàng che cái đuôi của nàng lại.


      Hồ Mị Nhi mĩm cười xinh đẹp với Nguyệt Sư. có biện pháp, hồ nữ trời sinh rắt mị hoặc, cho dù nụ cười bình thường cũng tràn đầy hấp dẫn.


      Chỉ có điều Nguyệt Sư nhìn thấy được ánh mắt gian tà của tên cung thủ đằng sau và vị đoàn trường. Trong lòng ngập tràn hình ảnh của hồ nữ, đem bán ả hồ nữ lời ít nhất cũng vài vạn kim tệ! Nếu là xử nữ trời luôn. Mà vài vạn kim tệ đó cả đời làm lính đánh thuê cũng thể kiếm ra! Mà cơ hội này xuất ngay trước mắt . Chỉ cần quyết định làm hay thôi!


      Cho dù muốn làm mình đương nhiên ổn rồi. Xem ra phải tìm thêm vài người mới được.


      Đoàn trường làm rồi, tính tình của đoàn trường quá chính trực. Có điều. trong đoàn có lẽ có vài vị 'hảo huynh đệ' sê bỏ phiếu cho phi vụ này của . Cho dù gia đình thầng nhóc kia có giàu có, nhưng chỉ cần làm tốt. cùng lắm đem hồ nữ này sang nước khác bán, mình cũng sang đó sinh sống luôn!


      Tên cung thủ càng nghĩ càng khoái, lập tức, cảm thấy cuộc sống như thế mới là đẹp. Vì thế, lén lút chầm chậm sau đội ngủ rồi tìm vài vị 'hảo huynh đệ. Dục vọng, làm con người ta đánh mất lý trí. Mà cái giá phải trả khi mất lý trí là tiếng gọi của tử thần!!


      Bên . Lúc này Nguyệt Sư cùng Hồ Mị Nhi ngồi con 'thú đà la'.


      Tính tình của vị đoàn trường kia cũng tốt. lại còn cho Nguyệt Sư với hồ nữ con 'thú đà la, đây là loại ma thú chuyện dùng cho việc vận chuyển.


      Hai đứa an vị lưng con 'thú đà la' từ từ theo thương đội, hướng về vùng đất tộc Thú nhân

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 188: Tiếng gầm phẫn nộ của sư tử. (P2)


      Từ khi gia nhập vào thương đội, Hồ Mị Nhi đều cẩn thận theo sát Nguyệt Sư dám rời xa, bởi vì ánh mắt của những người chung quanh làm nàng cảm thấy sợ hãi và bất an.


      Nguyệt Sư vỗ nhè tay Hồ Mị Nhi. Nguyệt Sư cảm nhận được căng thẳng của Hồ Mị Nhi, nhưng lại biết làm cách nào để an ủi nàng.


      Hồ tộc là chủng tộc rất mẫn cảm, trực giác của các nàng thường chính xác lạ lùng. Mà lúc này, Hồ Mị Nhi lại cảm thấy nguy hiểm, cho nên nàng dám rời xa Nguyệt Sư nửa bước, cứ bám sát bên người Nguyệt Sư.


      - Ha ha, nhóc mệt chưa vậy? Giờ cũng trưa rồi, tới chỗ đám cây đằng trước nghỉ chút vậy.


      Đoàn trưởng cười cười với Nguyệt Sư, sau đó quay lại to với thương đội và lính đánh thuê của mình đến nghỉ tại đám cây cối đằng trước.


      - Ôi, mệt gần chết luôn.


      Nguyệt Sư cười , tuy ngồi lưng 'thú đà la' nhưng suốt đoạn đường dài cũng làm Nguyệt Sư cảm thấy mệt mỏi.


      - Ha ha, nhóc lần đầu xa nhà hả.


      Đoàn trưởng quay đầu cười :


      - Đường còn dài lắm, nhóc phải cố lên .


      - Dạ!


      Nguyệt Sư gật gật đầu.


      tới tán cây phía trước, mọi người đều dừng lại sau đó thương đội cùng với trợ giúp của lính đánh thuê bắt đầu bốc dỡ hàng hóa, hạ trại.


      Làm xong, mọi người bắt đầu nấu cơm tại chỗ, chuẩn bị bữa trưa.


      Nhóm được mấy đống lửa xong, mấy tay lính đánh thuê lấy ra đủ loại thịt bắt đầu nướng. Còn có mấy tên lấy hẳn chai rượu mang theo người ra. Rượu và thịt vĩnh viễn là thứ mà lính đánh thuê thể thiếu.


      - Nhóc, muốn làm ?


      ngồi bên đống lửa uống rượu, đoàn trưởng nâng bình rượu của mình lên với Nguyệt Sư.


      - Dạ .


      Nguyệt Sư khẽ lắc đầu, tuy râu của cậu dài nhưng vẫn chỉ là baby thôi.


      - Đoàn trưởng nè, nó chỉ là thằng nhóc thôi. Sao lại mời nó uống rượu chứ?!


      Ngồi bên cạnh đoàn trưởng, thủ lĩnh thương đội cười . Vị thủ lĩnh này tầm 30 tuổi, vừa nhìn tướng mạo của đủ biết đây là người sành sỏi, đối xử với mọi người rất khôn khéo.


      - Khà khà.


      Vị đoàn trưởng lúc này mới nhớ ra Nguyệt Sư chỉ là đứa trẻ liền cười ngượng, sau đó bắt đầu chén tạc chén thù với đám người xung quanh.


      Uống rượu bát lớn, ăn miếng thịt to. Đây là lính đánh thuê. Cuộc sống của bọn họ tuy rằng có phần thô lỗ, nhưng lại khiến mọi người có cảm giác phóng khoáng. Nguyệt Sư nhìn đám lính đánh thuê này, tự đáy lòng nó cảm thấy rất thích cuộc sống phóng khoáng như vậy.


      - Để mọi người chờ lâu rồi. Bữa trưa đến đây.


      Lúc này, đầu bếp mang cái nồi lớn tới. Trong nồi là thức ăn chính của lính đánh thuê, thịt nướng chỉ là đồ ăn lót dạ rồi trước khi ăn cơm mà thôi.


      Trong lúc mọi người ăn uống, Nguyệt Sư với Hồ Mị Nhi đều vẫn ngồi 'thú đà la' mà xuống. phải Nguyệt Sư đói, mà do dạo này toàn ăn đồ của ‘đầu bếp’ Cao Lôi Hoa nấu nên mấy món ăn của họ nhìn là nuốt trôi rồi.


      Chẳng qua, trước lúc , Nguyệt Sư cũng mang đầy thức ăn trong bao tay gian rồi. Cho nên lúc này Nguyệt Sư với Hồ Mị Nhi bắt đầu hưởng thụ những đồ ăn mang theo.


      - Xem ra đúng là công tử nhà giàu rồi.


      Bên đống lửa cách đó xa, tay lính đánh thuê bưng bát cơm nhìn Nguyệt Sư cười khẩy. Các đồ vật gian đại lục tuy rằng phải quý cho lắm, nhưng nhà bình thường cũng khó có thể mua được.


      Hơn nữa, việc Nguyệt Sư ngồi ăn cùng với mọi người làm mấy tay lính đánh thuê xếp Nguyệt Sư vào loại công tử bột.


      - Nếu là con ông cháu cha phải xử đẹp, để lại dấu vết.


      gã bên bếp lửa hiểm , gã là tay cung thủ mới đầu gặp Nguyệt Sư, lúc này gã giọng với mấy tên bên cạnh:


      - Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Tránh cho gia tộc nó tìm đến mình.


      - Đúng vậy, còn cách nào hơn.


      Vài tên nhìn Nguyệt Sư cười ha hả .


      Ngồi đối diện Nguyệt Sư, ăn đột nhiên Hồ Mị Nhi run cả người, cái cảm giác bất an lại càng lúc càng mạnh hơn, Hồ Mị Nhi ngẩng đầu nhìn xung quanh lo lắng.


      - Sao vậy? Hồ Mị Nhi?


      Nguyệt Sư thấy Hồ Mị Nhi cứ nhìn xung quanh nghi hoặc hỏi.


      - biết nữa. Cảm thấy ổn, giống như có gì đó chuẩn bị xảy ra.


      Hồ Mị Nhi với Nguyệt Sư.


      - Yên tâm. Yên tâm . Cho dù có chuyện cũng có ta ở đây.


      Nguyệt Sư vỗ vỗ ngực cam đoan.


      - Vâng.


      Hồ Mị Nhi gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu nhai đồ ăn.


      ************.


      - Gần đến lúc rồi.


      Ngồi bên bếp lửa, tay cung thủ thấp giọng với mười vị ‘hảo huynh đệ’ của mình.


      - Nhanh thôi, thuốc gần ngấm rồi.


      gã đạo tặc ngồi cạnh tên cung thủ cười dâm:


      - Thuốc này của ta, tuyệt đối có vấn đề. Hãy chờ xem, ‘hàng’ chuẩn bị phát huy tác dụng rồi đó.


      - Hắc hắc, hợp tác vui vẻ.


      Tay cung thủ cười ha hả.


      - ‘Hàng’ ngấm rồi!


      Gã đạo tặc kia cũng cười ha hả, sau đó cùng mười vị ‘hảo huynh đệ’ nhìn những người khác trong đoàn lính đánh thuê.


      - Sao lại thế này, ta chóng mặt quá?!


      Ở đó, chuẩn bị ngoặm miếng thịt nướng tay đột nhiên kêu lên. Vừa dứt lời, liền ngã vật xuống đất bất tỉnh nhân .


      - Joseph, ngươi bị sao vậy?


      vị bằng hữu của gã lính đánh thuê vừa ngất xỉu vội vàng chạy lại, nhưng mới chạy nửa chừng cũng đổ ầm xuống.


      - Ta, ta…


      Lại có người ngã xuống.


      Ngay sau đó, tiếng người ngã vật xuống đất vang lên liên tục. Trong nháy mắt, toàn bộ lính đánh thuê đều đo đất, ngoại trừ vị đoàn trưởng còn ngồi.


      - ổn! Trong cơm có độc! Yaahh!


      Đoàn trưởng nhíu mày rồi quát to tiếng, đấu khí hoàng kim bùng lên. Đoàn trưởng là tay kiếm sĩ hoàng kim bậc năm. Trong mắt nhân loại rất là cường đại.


      - Sao lại thế này!


      Nguyệt Sư nghi hoặc nhìn cả đoàn người, thấy đoàn trưởng vận đấu khí liền :


      - Đoàn trưởng, xảy ra chuyện gì?


      - Nguyệt Sư, chạy mau .


      Đoàn trưởng nhíu mày :


      - Thức ăn bị người bỏ độc, biết là ai làm. Lần này gặp phiền phức to rồi.


      - Ha ha ha ha!


      Nhìn mọi người hôn mê, mười hai tên nhóm cung thủ giả làm ‘sâu đo’ cũng chậm rãi đứng lên. Bọn chúng từ từ siết chặt vòng vây Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi.


      - Các ngươi?!


      Đoàn trưởng nhíu mày:


      - Là các ngươi hạ độc?


      - Đoàn trưởng, xin lỗi. Vì tài lộ, chúng tôi chỉ có thể làm như vậy.


      Tay cung thủ nhìn hồ nữ sau lưng Nguyệt Sư cười dâm đãng:


      - con hồ nữ, đủ cho em chúng tôi ăn uống no say nửa đời người còn lại rồi. Chúng tôi thể làm.


      - Vì tiền mà các ngươi hạ độc chính những người em của mình sao?!


      Đoàn trưởng giận dữ hét.


      - Yên tâm , đoàn trưởng. Thuốc của ta chỉ làm các em ngất thôi.


      Tên đạo tặc kia xoay xoay con dao găm tay :


      - Bớt nhảm , việc chính là nhanh nhanh giải quyết thằng nhóc với con hồ nữ đó . Tránh đêm dài lắm mộng.


      Gã đạo tặc vừa , mười hai tên lập tức di chuyển, nhanh chóng vây quanh Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi.


      Nguyệt Sư lạnh lùng nhìn đám người này. Tay đặt lên thanh trường kiếm đeo bên hông, nhưng trong lòng thầm kêu khổ. Mặc dù nhân số đông, nhưng ai cũng uy mãnh. Trình độ mười hai tên này cũng tương đương với cấp Bạch Ngân.


      - Lên!


      Tay cung thủ kéo trường cung bắn mũi tên nhằm vào Nguyệt Sư. Mười tên còn lại ngay sau đó cùng xông vọt về hướng Nguyệt Sư.


      - AAA!


      Lúc này, vị đoàn trưởng rống lên như hổ gầm, đấu khí hoàng kim tăng vọt. Tiếng leng keng vâng lên, thân ảnh vị đội trưởng ra trước mặt Nguyệt Sư, cầm đại kiếm vung mạnh mẽ, chặn thế công của mười người đồng thời đẩy lùi chúng.


      Còn mũi tên kia cũng bị trường kiếm của Nguyệt Sư cản được. Thực lực của Nguyệt Sư là cấp Bạch Ngân! Mấy đứa nhà Cao Lôi Hoa đều là thiên tài, mới hơn mười tuổi đầu đạt tới cấp độ Bạch Ngân. Hơn nữa con lớn Nguyệt Nhị còn có dấu hiệu đột phá.


      - Phù phù!


      Vị đoàn trưởng đỡ thế công của mười người xong thở hổn hển, hai mắt nhìn vào mười hai người, phẫn nộ trong mắt khỏi phải .


      - Đoàn trưởng, sao ngài lại che chở cho người ngoài chứ, cần gì phải vậy?


      Tay cung thủ khuyên bảo. theo đoàn đội lâu, bọn họ cũng biết thực lực cao cường của Hoàng Kim kiếm sĩ, nếu bình thường cho dù mười hai người xông lên cũng phần thắng. Chẳng qua, hôm nay khác, đoàn trưởng trúng thuốc rồi.


      - Phù, phù, người ngoài?


      Vị đoàn trưởng cười phá lên:


      - Nó phải là người ngoài của ta. Các ngươi còn nhớ tên ta chứ?!


      - Tên của đoàn trưởng là Lai Nhân Bố Lỗ Tư.


      Mười hai người cùng đáp.


      - Đúng vậy, là Lai Nhân Bố Lỗ Tư.


      Vị đoàn trưởng khẽ thở dài tiếng:


      - Lai Nhân là họ của ta, cũng là chủng tộc vinh quang của ta. Grào!


      Ông hét lớn lên. Bùm! luồng năng lượng cuồng bạo tạo thành luồng khí lưu xoay quanh bên vị đoàn trưởng. Ngay sau đó, cơ thể vị đoàn trưởng Lai Nhân Bố Lỗ Tư này căng phồng lên như bơm dầy khí, mái tóc vàng cũng xõa tung ra. Bùm! Lại tiếng nổ nữa, năng lượng đấu khí người Bố Lỗ Tư nổ mạnh làm cản trở tầm nhìn mọi người.


      Ngay sau đó, nam nhân mang theo những đặc thù của sư tử xuất trước mặt mọi người, tóc dài màu vàng cùng với bờm sư tử, răng nanh sắc bén, cơ thể tràn đầy tính cuồng bạo, những điều này đều lên thân phận của vị đoàn trưởng đáng kính. thú nhân cuồng hóa, cỗ máy giết người!


      - Tộc Sư tử, Lai Nhân Bố Lỗ Tư!


      Đoàn trưởng Bố Lỗ Tư ngẩng đầu cao ngạo lên gầm. Thú tộc cuồng hóa mà vẫn còn lý trí. Đây là đặc trưng của thú nhân bậc cao!


      - Vương tộc của Thú tộc, tộc Sư tử!


      Mười hai vị ‘hảo huynh đệ’ nhìn trạng thái thú nhân của đoàn trưởng mà sửng sốt. Đoàn trưởng Bố Lỗ Tư của bọn họ ngờ lại là thú nhân cuồng chiến sĩ. Phải biết rằng lúc bình thường đoàn trưởng là Hoàng Kim kiếm sĩ đỉnh phong, bây giờ lại là Lai nhân cuồng hóa chí ít cũng đạt đến Đại Kiếm Sư cấp sáu!


      - Liều mạng, dù sao cũng trúng độc, kiên trì được lâu đâu!


      Vẻ hung ác lên trong mắt tay cung thủ, sau đó nâng cung lên bắn mũi tên lên nhằm vào Lai Nhân Bố Lỗ Tư, mục tiêu là trái tim của ông. Mũi tên lóe lên ánh lục quang, hiển nhiên là tẩm kịch độc! Tay cung thủ này quyết hạ độc thủ!


      Mười người kia thấy tay cung thủ ra tay nhanh chóng siết chặt vũ khí chém vào những chỗ hiểm người Bố Lỗ Tư. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mười hai gã này với nhau sao có kẻ nào là lương thiện chứ?


      Vũ khí của mười hai người cứ nhè tới những vị trí mà Bố Lỗ Tư khó phòng thủ đâm chém.


      - Ha ha, come on baby, come on baby …!


      Bố Lỗ Tư cười lớn tiếng, đối mặt với mười gã đánh thuê này ông vẫn chút hoang mang, giơ đại kiếm lên, miệng khẽ niệm:


      - Thú thần cùng tồn tại với ta!


      Đợi đến khi mười người xông đến trước mặt, ông mới hét lớn tiếng, tay cầm trường kiếm vẽ thành vòng tròn, hơi chặn luôn thế công của mười thanh kiếm.


      Cấp bậc Kiếm Sư với Bạch Ngân đúng là chênh lệch rất lớn, cho dù là mười người vẫn đỡ được kiếm phong của Bố Lỗ Tư! Mười người hoàn toàn bị sức mạnh của Bố Lỗ Tư đẩy bật ra sau!


      Nhưng vào lúc này, mũi tên mà tay cung thủ bắn ra cũng bay đến nơi. Mũi tên kịch độc cắm trúng ngay đùi của Bố Lỗ Tư.


      - Hống!


      Hai mắt Bố Lỗ Tư đỏ lên, thú nhân sau khi cuồng hóa gặp máu càng điên cuồng lên!


      Bố Lỗ Tư tấn công như điên.


      - Nạp mạng !


      Bố Lỗ Tư hét lớn tiếng, phóng mạnh thanh đại kiếm về phía gã cung thủ đằng xa! Đồng thời Bố Lỗ Tư cũng phóng theo thanh đại kiếm.


      - Hắc hắc!


      Gã cung thủ thấy Bố Lỗ Tư lao về mình cũng thèm né tránh mà chỉ cười hiểm. Kịch độc mà gã bôi mũi tên đâu phải hàng lởm. Cho dù Bố Lỗ Tư có là thú nhân dũng mãnh chăng nữa cũng thể chống đỡ được bao lâu!


      - Choang!


      Tay cung thủ giơ trường cung lên đỡ đại kiếm của Bố Lỗ Tư. Nhưng sức mạnh từ thanh đại kiếm cũng chấn bay gã ra xa rồi ngã mạnh xuống đất.


      Nhưng khi gã nhìn thấy Bố Lỗ Tư lại bật cười!


      - Hự!


      Quả nhiên ngoài dự tính của gã, Bố Lỗ Tư lao về phía gã … Phịch! tiếng đổ nhào xuống.


      - Ha ha!


      Tay cung thủ đứng lên, rồi rút đoản kiếm bên hông ra:


      - Chỉ biết dùng thân thể mà biết xài đầu óc, cái đồ tứ chi phát triển mà óc quả nho, cho dù ngươi có năng lực của Đại Kiếm Sư sao?!


      Tay cung thủ giơ cao thanh kiếm rồi đâm mạnh xuống Bố Lỗ Tư nằm mặt đất!


      Mắt Nguyệt Sư đỏ lên. Mọi việc phát sinh quá nhanh, Nguyệt Sư còn chưa có thời gian để phản ứng.


      Chờ lúc Nguyệt Sư phản ứng tay cung thủ chém xuống Bố Lỗ Tư!


      - Ahhhhhh!!!!!!!


      Hai mắt Nguyệt Sư long lên sòng sọc, cậu bé ngẩng đầu lên rống to. Sau đó thèm nghĩ ngợi gì thêm, rút trường kiếm bên hông xông thẳng tới tay cung thủ …

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 189: Sư tử hống.






      Gần như trong nháy mắt, thân hình của Nguyệt Sư từ ‘thú đà la’ bắn lên. Lúc này, tốc độ của Nguyệt Sư đạt đến cực hạn, vọt tới trước người tay cung thủ.


      Choang! Khi đoản kiếm của tên cung thủ chỉ cách đoàn trưởng tấc vừa vặn bị trường kiếm của Nguyệt Sư cản lại.


      - Biến cho ta!


      Nguyệt Sư gầm lên, trường kiếm tay bùng lên trận ánh sáng màu bạc.


      - Bạch Ngân kiếm sĩ?!


      Tay cung thủ kinh hãi kêu lên, ngờ thằng nhóc này lại là kiếm sĩ Bạch Ngân. vẫn tưởng rằng Nguyệt Sư chỉ là tên công tử bột ăn chơi trác táng ngờ thực lực của nó lại như vậy! Nó giờ chỉ là đứa bé, đợi vài năm nữa … Tay cung thủ càng hạ quyết tâm giết chết Nguyệt Sư. Nếu để thằng nhóc này sống, cuộc sống sau này của mình thể yên ổn nổi rồi.


      Tay cung thủ đánh giá thấp đẳng cấp của Nguyệt Sư, nhưng lại còn xem thường sức mạnh của Nguyệt Sư.


      Lúc đoản kiếm và trường kiếm chạm vào nhau, nguồn lực lượng mạnh mẽ trường kiếm của Nguyệt Sư truyền đến làm đoản kiếm tay gã muốn rơi ra, cường lực khiến cổ tay gã đau nhức.


      - Mẹ nó, đây là lực lượng kỳ quái gì!


      Tay cung thủ mắng thầm tiếng, lanh lẹ quăng thanh kiếm về phía Nguyệt Sư, sau đó chân đạp mạnh, thối lui ra đằng sau.


      tiếng xoẹt vang lên, tuy tay cung thủ phản ứng rất nhanh nhưng mà kiếm khí của Nguyệt Sư vẫn kịp rạch nhát ngực gã.


      - Hự!


      Sau khi bắn ra phía sau, tay cung thủ lạnh cả người, đồng thời thầm kêu may mắn. May mà vừa rồi mình phản ứng nhanh chóng, nếu đạo kiếm khí vừa rồi của Nguyệt Sư chỉ xin tý huyết mà ‘làm lòng’ gã luôn!


      - Mọi người cố lên, cùng xông lên !


      Tay cung thủ vừa băng bó lại vết thương vừa hét lên với mười ‘hảo huynh đệ’.


      - Hắc hắc, cùng băm thằng nhóc này!


      Mười tên này lúc đầu cũng đều kinh hoảng khi thấy Nguyệt Sư bùng phát đấu khí Bạch Ngân, chẳng qua chúng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Thằng nhóc này mà diệt mười người bọn chúng có ngày an thân. Cả bọn đều chung ý tưởng!


      - Tiềm hành!


      gã hắc y khẽ quát rồi thân ảnh mờ dần, sau đó biến mất trong khí.


      Mười người còn lại nắm chặt binh khí tay, vận đấu khí Bạch Ngân lên.


      - Chém!


      Mười người cùng hét lớn chém về phía Nguyệt Sư tạo thành mười đạo kiếm khí màu trắng. Bên kia, tay cung thủ nhảy lên cao, rồi lắp hai mũi tên, bắn liên tục nhằm thẳng vào ngay chỗ yếu của Nguyệt Sư.


      - Rống!


      Nguyệt Sư hống lên tiếng, thèm để ý tới mười đạo đấu khí kia. Cậu biết mười đạo đấu khí này tuy mạnh nhưng chỉ chém thẳng nên chỉ cần né có việc gì hết! Ánh mắt của cậu dán chặt vào tay cung thủ, tay này mới là kẻ gây phiền toái lớn nhất! giải quyết trước cực kỳ bất lợi cho bản thân!


      Nghĩ vậy, Nguyệt Sư đạp mạnh chân phải xuống đất, búng thẳng lên trung. Dù sao tay cung thủ ở cũng bị thương, dù cùng là Bạch Ngân nhưng nếu liều mạng xử gã vẫn được!


      - Quả nhiên là xông tới chỗ ta!


      Tay cung thủ cười lạnh, tay phải buông, hai mũi tên như hai con rắn độc bay về phía Nguyệt Sư.


      - Biến !


      Đối mặt với hai mũi tên, Nguyệt Sư né mà múa kiếm phá hai mũi tên kia. Quét được hai mũi tên, Nguyệt Sư thế như Hoàng Long, tiếp tục đâm thẳng tới tay cung thủ.


      Mắt thấy trường kiếm của Nguyệt Sư sắp đâm vào thân thể mình, tay cung thủ cười quái dị.


      Nguyệt Sư cả kinh, nhìn thẳng vào mắt tay cung thủ, ánh mắt của tay cung thủ phản chiếu bóng hắc y ở ngay sau lưng mình, mà tay con dao găm nhằm thẳng tới trái tim cậu.


      Nguyệt Sư cắn răng, cố đè nén sợ hãi. được phải làm sao cho mình ít bị tổn thương nhất! Thân hình Nguyệt Sư hơi nghiêng sang trái chút, dùng bả vai của mình để đỡ chiếc gao găm của hắc y nhân.


      - Ư!


      Nguyệt Sư cắn chặt răng, cậu cảm thấy bả vai đau nhói, con dao găm cắm ngập vào trong cánh tay phải.


      Nguyệt Sư cắn răng, tay phải bị thương liền hất trường kiếm sang bên tay trái, sau đó để ý đến hắc y ở phía sau, mà tiếp tục lao trường kiếm về phía tay cung thủ. cố gắng để trả cái giá như vậy giờ nhất định phải kiếm tí lời từ tên cung thủ.


      Giữa trung, tay cung thủ lộ ra ánh mắt kinh ngạc. kiên cường của Nguyệt Sư vượt qua sức tưởng tượng của gã, tuy rằng kinh nghiệm trận mạc của cậu nhóc kém hơn gã nhiều, nhưng kiên cường của cậu cùng với khả năng lâm nguy loạn làm cho gã lắp bắp sợ hãi.


      - Shít, ngờ đâm trật!


      Hắc y sau lưng Nguyệt Sư dần ngưng tụ.


      vốn muốn đâm vào lồng ngực của Nguyệt Sư, ai dè thành công.


      Sau đao giết được Nguyệt Sư, tay đạo tặc này cũng đứng yên nhìn Nguyệt Sư chém tới tên cung thủ vì cũng chẳng còn đao thứ hai.


      - Mẹ khỉ!


      Tay cung thủ bất mãn chửi, nhưng vẫn bình tĩnh ứng phó, tay vung trường cung lên trực tiếp dùng thân cung đỡ đòn của Nguyệt Sư. Trong lúc vung tay, ở mép trường cung của gã bắn ra hai thanh phi đao. Hóa ra gã còn có hậu chiêu, khó trách đối mặt với Nguyệt Sư vẫn chút hoang mang.


      - Choang!


      Trường kiếm trong tay Nguyệt Sư bị trường cung cản lại, sau đó từ cao, gã cung thủ nhấc chân đá về phía Nguyệt Sư.


      - Bịch!


      Nguyệt Sư rớt từ trời xuống, lần này cậu bị thiệt thòi chút ít, dù sao kinh nghiệm thực chiến của cậu còn ít quá nên biết đến những hiểm của địch nhân.


      - Ôi!


      Bất đắc dĩ, Nguyệt Sư thở dài, lật nghiêng người , cố gắng đưa về tư thế hạ xuống. Sau khi tiếp đất liền chuẩn bị tấn công tay cung thủ tiếp.


      - Ha ha!


      Lúc Nguyệt Sư chạm đất, cả mười tên kiếm sĩ đều cười to. Mười đạo đấu khí bạch ngân lao ầm ầm đến chỗ Nguyệt Sư rớt xuống.


      Mắt Nguyệt Sư co lại, cậu như cung giương hết nỏ, còn chút lực nào. còn cách nào khác là đành trơ mắt nhìn mười đạo kiếm khí điên cuồng chém vào mình!


      - Nguyệt Sư!


      lưng ‘thú đà la’, Hồ Mị Nhi hét lên chói tai, sau đó đôi mắt màu lục của nàng dần biến thành màu đỏ… …


      - Xử lý thằng nhóc này !


      Tay cung thủ hạ xuống đất, sau đó xử lý sơ vết thương người .


      - Hừ, ngươi gì? Ngươi cho rằng thằng nhóc này có thể sống sót dưới mười đạo đấu khí của Bạch Ngân kiếm sĩ của bọn ta à!


      tay kiếm sĩ đứng cạnh bất mãn .


      - Thằng nhóc này phản ứng rất nhanh đó!


      gã đạo tặc cầm trủy thủ :


      - Vừa rồi tao vốn định đâm nhát vào tim nó, ai dè nó né được.


      - Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mang con bé hồ nữ kia thôi.


      Tay cung thủ băng bó xong vết thương :


      - Tránh đêm dài lắm mộng, mang con bé nhanh, con bé này là núi vàng núi bạc của em mình đó.


      - Ok!


      Lúc này, tên kiếm sĩ cầm trọng kiếm cười hắc hắc về phía hồ nữ. Khi ngang qua vị đoàn trưởng Lai Nhân Bố Lỗ Tư, cười ha hả rồi vòng lại với tay cung thủ:


      - Thế nào, Lạc Y Lạc. Muốn tao đâm đoàn trưởng kiếm ? Dù sao gã cũng thấy chúng ta rồi. Để gã sống có lợi gì cho chúng ta cả.


      - cần thiết.


      Tay cung thủ nở nụ cười tự tin tàn khốc:


      - Thuốc độc của mày phải trò chơi, cho dù mười đoàn trưởng cũng đời ông vải hết!


      - Được thôi. Tùy ý mày.


      Gã kiếm sĩ kia cười ha hả, nhanh về phía hồ nữ:


      - Chẳng qua, tao nhắc cho mày nhớ, đoàn trưởng là tộc nhân của tộc Sư tử trong thú tộc, biết ‘hàng’ của mày có hiệu quả . Mọi người đều biết tộc Thú nhân có sức đề kháng với độc dược cao lắm, đặc biệt là Sư tộc và Hổ tộc, hai hoàng tộc trong thú tộc đó.


      xong, tới gần hồ nữ, thò tay định chộp lấy hồ nữ lưng ‘thú đà la’.


      - Đừng!


      Hồ nữ kinh hãi kêu lên, lùi dần về sau.


      - Con nhóc, đừng chạy!


      cất bước tới trước, tóm hồ nữ như xách gà con:


      - Chà chà, con bé ngon ghê. biết còn trinh nữa. Nếu còn trinh hầu hạ đại gia đêm mới được.


      - Được rồi, đừng lề mề nữa.


      Tên đạo tặc cầm trủy thủ xoay xoay :


      - Mày mà đùa chết là toi hết kim tệ của chúng ta đó.


      - Lâm Khắc Tư! Tiện thể cho đoàn trưởng kiếm .


      Sau khi nghe tên kiếm sĩ , tay cung thủ trầm mặc lúc rồi cho rằng lời có lý nên với tay trọng kiếm luôn.


      - Hắc hắc, sớm nên như vậy rồi.


      Tên kiếm sĩ kia cười ha hả, lại gần bên người đoàn trưởng ngất xỉu giơ trọng kiếm lên:


      - Tuy đoàn trưởng đối với chúng ta tồi, chẳng qua người thiện lương như thích hợp làm đoàn trưởng.


      Lúc này, trong mắt hồ nữ tay nổi lên màu hồng dị, càng ngày càng đậm. Cặp mắt y hệt lúc nàng với mấy người Cao Lôi Hoa gặp nhau trong hoàng cung. Xem ra nhân cách khác của nàng nổi dậy rồi!


      Nhưng lúc con mắt nàng chưa biến đỏ hoàn toàn ánh mắt nàng chợt dịu lại, hồng quang dần dần tan mất. Sau đó, hân hoan nhìn về đằng xa. Ở đó, nàng cảm nhận được luồng sức mạnh khiến nàng có cảm giác rất an tâm. Đó là - khí tức của cường giả mạnh nhất tộc Thú nhân.


      - Rống~~~


      Ở đằng sau, Nguyệt Sư gầm lên như hùng sư phẫn nỗ! Tiếng sư tử rống oang oang bên tai mười hai lính đánh thuê! Bằng mắt thường có thể thấy được làn sóng mờ mờ phát ra! Đây là tiếng gầm của vương giả thảo nguyên khi phẫn nộ!


      Nghe thấy tiếng rống đó, mười hai người run bắn lên, tên kiếm sĩ chuẩn bị chém đoàn trưởng cũng dừng lại, bị cỗ sóng bắn bay ra!


      Nếu có cao thủ võ lâm Trái Đất mà thấy phải kinh ngạc thốt lên:


      - Thiếu Lâm - Sư tử hống!


      tiếng gào rống này là chất chứa phẫn nộ, là tiếng gào rống của hùng sư! Gào rống vì căm hận kẻ thù… …


      ……………….


      Ở phương xa, cuối cùng Vong Linh Đại trưởng lão cũng bước ra khỏi phòng thí nghiệm.


      Bên cạnh lão là tay hắc y nhân Sauron, sau đó là năm gã đầu lĩnh của tổ chức xếp thành hàng.


      - Đại trưởng lão, thành công chứ?


      Cao Lôi Hoa hỏi luôn.


      - Hè hè!


      Đôi mắt của Đại trưởng lão thâm quầng nhưng tràn đầy hưng phấn, chỉ chỉ Sauron đằng sau :


      - Thành công, tại năm gã đó đều do ngươi quản. Cứ như vậy tổ chức hoàn toàn nằm trong tay ngươi rồi!


      - Tốt lắm!


      Cao Lôi Hoa cười to :


      - Trí tuệ bọn họ còn nguyên chứ?


      - A, người em Cao Lôi Hoa quý, cậu nghi ngờ ‘thuật’ của ta sao? Là thủ hạ của Vong Linh Đại trưởng lão ta, trí tuệ bọn họ là được ‘bảo tồn’.


      Đại trưởng lão cười ha hả, sau đó vung tay lên, ý bảo gã hắc y nhân Sauron show hàng.


      - Chủ nhân tôn kính.


      Sauron bước lên trước bước, với Cao Lôi Hoa:


      - Đây là khế ước thư ‘Tuyết sa’ mà lần trước thuộc hạ có mang đến đây, chỉ cần ngài ghi vài chữ ‘Tuyết sa’ hoàn toàn thuộc về ngài.


      xong, gã dâng lên khế ước thư ‘Tuyết sa’.


      - Ha ha.


      Cao Lôi Hoa thuận tay nhận lấy phong khế ước, sau đó nhìn gã hắc y nhân Sauron, nhìn bề ngoài lúc trước với giờ cũng có khác gì nhau. Thậm chí cả thân thể cũng có cảm giác cứng ngắc gì hết. Xem ra trình độ thủ thuật của Đại trưởng lão cũng lên ít.


      - tồi! 'Tuyết sa' này ta nhận. Còn nữa, khi nào ta làm xong mấy việc trở về ngươi đem người phụ trách 'Tuyết sa' đến gặp ta luôn.


      Cao Lôi Hoa với hắc y nhân. Hình ảnh bộ áo cưới địa cầu lại tái trong đầu Cao Lôi Hoa, bộ áo cưới như vậy chỉ có 'Tuyết sa' mới có thể làm ra đây. Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. nghĩ cử hành hôn lễ theo kiểu địa cầu ở dị giới, cho Tĩnh Tâm đám cưới chưa ai từng có ở đây.


      - Việc này thành vấn đề.


      Sauron trả lời đầy tôn kính.


      - Được rồi, ngươi chỉnh đốn lại tổ chức , nhớ chú ý cặn kẽ đến hành động, quan hệ gần đây của mấy đại đế quốc với thú nhân. Sau đó, cố gắng tìm hiểu xem tin tức đứa con Nguyệt Sư của ta.


      Cao Lôi Hoa dặn dò.


      - Xin cam đoan hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao.


      Sauron vung tay lên, mang theo năm người biến mất khỏi tầm mắt Cao Lôi Hoa.


      - Tra Lý à, chúng ta thôi.


      Cao Lôi Hoa :


      - Có điều, trước khi tìm Nguyệt Sư, ta cảm thấy nên tới hoàng cung đế quốc Quang Minh cái . Ta cho rằng, để thiên hạ đè đầu mình hoài cũng phát ngán. Lần này, phải làm chút chút gì thôi …

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 190: Huyết mạch Thú Hoàng thức tỉnh.






      Từ xa xưa đại lục lưu truyền lại truyền thuyết về vị thần linh cường đại làm chúng thần căm hận. Đó chính là chủ thần Thổ hệ! Tên của ông là ‘Thái Thản’! Là vị chủ thần của đại địa nên thân hình của ông cao hơn trăm mét. Cho nên bị mọi người gọi là Cự Nhân thần.


      Nghe , ở đại lục giờ có vài tộc nhân cường đại trong ‘Cự nhân tộc’ đủ sức đương đầu với cự long là do có quan hệ với Thái Thản Cự thần.


      Do đó, cường đại của Thái Thản là điều mà hầu như mọi người đều biết!


      Sở dĩ Thái Thản hùng mạnh là bởi thân thể rất đặc biệt! Cùng là thần lực, nhưng khi ông chém ra mạnh hơn cả trăm lần so với mấy vị thần đồng cấp. phải mạnh hơn về chất mà là do hơn hẳn về số lượng. Cùng là phát ra thần lực, nếu các vị thần khác chỉ chém ra kiếm khí dài thước Thái Thản có thể chém ra đường kiếm khí dài cả trăm thước.


      Mà truyền thuyết còn kể, trong Thú tộc cũng có bộ tộc giống Cự Nhân tộc được thần Thái Thản chúc phúc. Bọn họ có thể trong thời gian ngắn nhận được năng lực cường hãn từ ‘Thái Thản phụ thể’, có thể có được phần thần lực từ Thái Thản Cự thần!


      Chủng tộc đó chính là vương giả hùng mạnh nhất của Thú tộc, bộ tộc Bạch Sư Tử - hay còn được xưng là Thái Thản sư tộc!


      Nguyệt Sư biết cơ thể mình xảy ra chuyện gì nữa. Trong khoảnh khắc mười đạo kiếm khí sắp chạm tới người Nguyệt Sư cảm thấy cả thế giới xung quanh dường như ngưng đọng lại. Ngay sau đó cậu cảm thấy trong cơ thể mình có nguồn lực lượng sôi trào lên! Nguyệt Sư chưa bao giờ cảm thụ qua lực lượng này! Nguồn lực lượng này cứ tích tụ mãi trong người làm Nguyệt Sư có cảm giác nếu phát tiết ra thoải mái!


      Rốt cục tới lúc sau, Nguyệt Sư kìm nổi rống lên! tiếng sư tử hống từ miệng phát ra.


      Trong tiếng rống, thân thể Nguyệt Sư căng phình lên điên cuồng! Cả người giống như được bơm những luồng khí giận dữ vậy! Quần áo người cậu bị xé tan ra! Sau đó thân hình dần dần cao lớn lên!


      Ba thước, năm thước, tám thước! Vẫn còn dài ra! Mười thước, mười hai rồi, lại mười lăm!! Rốt cuộc sau khi cao mười lăm thước thân hình của Nguyệt Sư mới ngừng tăng trưởng!


      - Hống!


      Nguyệt Sư lại gầm lên lần nữa! tại nó cảm thấy cả người tràn trề sức mạnh! Từng múi cơ người sáng bóng như những viên cẩm thạch phản chiếu ánh mặt trời!


      Nhìn xuống chút là chú chim của Nguyệt Sư! Nếu lúc này tất cả nam nhân thế giới nhìn thấy ‘chú chim e là muốn đập đầu chết vì tự ti! Bởi vì chú chim biến thành chú chim khổng lồ rồi! Hắc hắc!


      - A!


      Nguyệt Sư rên rỉ thoải mái! Cậu cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình có dùng cũng hết. Cậu cảm giác rằng chỉ cần chân còn đặt mặt đất cậu có sức mạnh vô cùng tận!


      “Đúng rồi, mình định làm gì nhỉ?” Nguyệt Sư cười ha hả. Tiếng cười vang dội đất trời. Lúc này mười đạo kiếm khí ập tới người Nguyệt Sư nhưng ngay cả sợi lông cũng rụng nổi!


      Chẳng qua, mười đạo kiếm khí này cũng nhắc nhở Nguyệt Sư muốn làm việc gì! Nguyệt Sư cúi đầu nhìn mười hai người thấp bé cân mét bảy. À, cao nhất có tên hai mét. Đúng rồi, hình như mười hai thằng này muốn chơi với mình mà!


      - Ha ha!


      Nguyệt Sư cười ha hả, hề do dự đấm quyền xuống mười hai người phía dưới!


      Cơ thể của Nguyệt Sư biến thành khổng lồ nhưng tốc độ hề chậm chút nào!


      quyền siêu tốc làm da đầu mười hai tên lính đánh thuê tê dại. Cơ thể khủng như vậy mà lại còn có tốc độ thế này! để người ta sống sao hả trời?!


      Ầm! tiếng nổ vang lên, nắm tay Nguyệt Sư đấm mạnh xuống mặt đất tạo chiếc hố lớn!


      Chẳng qua vận may mười hai tên kia cũng tồi, tất cả đều né được quyền của Nguyệt Sư trong gang tấc!


      - Mẹ nó, đây là quái vật gì vậy trời?


      Tay đạo tặc vừa chạy vừa chửi xối xả, cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn tay cung thủ. Mẹ mày. Mày sống thọ quá mà? Tự dưng chơi với quái vật làm chi?


      - Con bé hồ nữ, bắt lấy nó!


      Tay cung thủ thèm để ý ánh mắt của gã đạo tặc, nhìn Hồ Mị Nhi quát to.


      - Mẹ kiếp, chim cút con mẹ mày !


      Tay kiếm sĩ chửi to:


      - Giờ là lúc nào mà còn muốn con hồ nữ nữa, cái mạng với tiền cái nào quan trọng hơn?


      - ! phải!


      Vừa trốn, tay cung thủ vừa la lớn:


      - Bắt lấy con bé uy hiếp tên quái vật này! Đó là hy vọng cuối cùng của chúng ta… …


      - cái gì? Mày ghê tởm!


      Tuy biến thành khổng lồ nhưng tai của Nguyệt Sư rất thính. Tay cung thủ gì Nguyệt Sư cùng đều nghe hết, lọt chữ. Mặt Nguyệt Sư đanh lại, tay phải vung thành chưởng, đấu khí màu bạc tập trung nắm tay .


      Vù! Dưới kết hợp của đấu khí nắm tay Nguyệt Sư càng to và nhanh hơn! Cả bàn tay đập xuống người tên cung thủ tựa như đập ruồi! theo Cao Lôi Hoa thời gian, Nguyệt Sư cũng học hỏi được chút ít tính cách tốt xấu!


      Ví dụ như cho phép kẻ nào xúc phạm vào người thân mình.


      tại Hồ Mị Nhi chính là người thân của Nguyệt Sư, cậu muốn bất kỳ kẻ nào làm hại đến bé! Muốn làm hại nàng, phải chết!


      Trong cơn giận dữ, tốc độ ra đòn của Nguyệt Sư nhanh kinh người! Tay cung thủ chưa kịp làm gì bị chưởng vỗ xuống!


      - Á!


      Tay cung thủ thét lên thảm thiết! Nhưng chỉ kêu được nửa im bặt, giống như là dùng máy nghe nhạc bấm pause!


      Mười tên đồng bọn nghe tiếng kêu thảm thiết của tay cung thủ đều quay đầu nhìn lại. Lập tức, mặt cả bọn như người chết đuối rồi chạy thục mạng về phía trước. Sắc mặt cả bọn trắng y như Vong Linh Đại trưởng lão ở nhà Cao Lôi Hoa.


      Vì sao cả bọn như vậy?


      Có biết bánh thịt là gì ? Có lẽ tất cả mọi người đều biết bánh thịt hao hao giống cái gì rồi!


      thấy bánh tráng chưa? Chính là bánh thịt bị đập dẹp lép đó?


      Chưa thấy hả? Chẳng qua mười tên lính đánh thuê được chứng kiến bánh tráng thịt là gì rồi! Tay cung thủ đó, trong cơn giận dữ của Nguyệt Sư bị đập thành cái bánh thịt dán chặt xuống mặt đất… …


      Mười tên vắt chân lên cổ mà chạy, cả bọn ai cũng sợ mình là cái bánh tiếp theo … …


      Nguyệt Sư trơ mắt nhìn mười người bỏ chạy, đuổi theo mà chỉ nhìn cả bọn chạy xa. Sau đó cậu khẽ thở phào nhõm, mí mắt sụp xuống, cả người từ từ đổ về phía trước. Trong khi ngã, cả người cậu cũng nhanh chóng thu lại!


      Bịch! Khi cả người Nguyệt Sư ngã xuống đất cũng trở thành bình thường.


      Nguyệt Sư đuổi theo mười người kia vì cậu biết năng lượng trong người dùng hết.


      Đây là lần đầu tiên cậu biến thân. Theo lý thuyết, sau khi đến tuổi trưởng thành huyết mạch trong người cậu mới thức tỉnh và khi đó mới có thể sử dụng kỹ năng ‘Thái Thản phụ thể’.


      Nhưng dưới bồi bổ các loại thực phẩm dinh dưỡng của Cao Lôi Hoa nên Nguyệt Sư dậy sớm, thân thể đạt tới ngưỡng trưởng thành. Cho nên mới thuận lợi biến thân trước thời hạn như vậy!


      Nhìn Nguyệt Sư ngã xuống nhưng vẫn bình an, vị đoàn trưởng nằm gần đó khẽ cười.


      Ông cũng mới tỉnh dậy lâu. Lúc Nguyệt Sư dùng sư tử hống làm ông tỉnh dậy.


      Với năng lực kháng độc của Sư tộc chất độc kia cũng có hiệu quả với ông cho lắm. Hơn nữa, người ông còn mang theo tác phẩm của tộc Tinh Linh - chiếc vòng rừng xanh có tác dụng chữa bệnh và giải độc.


      Cho nên lúc Nguyệt Sư dùng công phu sư tử hống, vị đoàn trưởng liền thức giấc.


      Nhưng dù tỉnh lại vẫn rất yếu. Sau đó khi thấy toàn bộ quá trình biến thân của Nguyệt Sư ông nở nụ cười vui vẻ!


      - Thú thần tại thượng!


      Đoàn trưởng Lai Nhân Bố Lỗ Tư niệm đầy phấn khích:


      - Vương giả trở về, thú tộc có hy vọng! Thú thần, nhất định là do người muốn bảo vệ những con dân của mình nên mới để vương giả Sư tộc trở về lãnh đạo thú tộc, lại lần nữa để đại lục được chứng kiến hùng mạnh của thú nhân chúng ta.


      xuất của Nguyệt Sư mang đến hy vọng cho ông! Ông biết Nguyệt Sư đại biểu cho điều gì, đó là Thái Thản sư tộc! Ngay lúc mới gặp Nguyệt Sư ông cũng nghĩ đây là người bình thường trong Sư tộc, nhưng ngờ Nguyệt Sư lại là vương giả của thú tộc - Thái Thản sư tộc!


      Hạnh phúc tới bất chợt quá! Đúng vào thời điểm đế quốc Thú nhân khai chiến với nhân loại vương giả của bọn họ trở về!


      Đoàn trưởng cười tới rơi nước mắt! Khóc vì quá kích động! Thú tộc chịu ủy khuất đủ rồi, trong tình trạng người lãnh đạo, tuy gọi là đế quốc Thú nhân nhưng chỉ danh nghĩa mà thôi! Cả đế quốc như chia năm xẻ bảy.


      Giờ tốt rồi, Thái Thản sư tộc trở về! Nhất định là ý chỉ của Thú thần! Ông hạnh phúc nghĩ.. ….


      ************.


      - Ủa. thấy quái vật đuổi theo sau!


      chạy trối chết, tay kiếm sĩ trong mười tên lính đánh thuê nhìn phía sau thấy con quái vật cao to khủng bố liền !


      - Ôi! thấy sao!


      Cả bọn dừng chân, người dựa bên gốc cây, người nằm tảng đá thở hổn hển. Tình hình vừa rồi vượt qua tưởng tưởng của bọn chúng. Cái bộ dạng bánh tráng thịt của tay cung thủ làm cả bọn rung động tận tâm linh.


      - đúng, chờ !


      Tay đạo tặc tựa như nghĩ ra gì đó liền hét lớn:


      - Chúng ta quay lại!


      - Mẹ kiếp, mày tham nó vừa thôi, mày muốn chết về , ông mày đếch về!


      tên khác bất mãn , hình ảnh cái bánh thịt khắc sâu vào trong đầu gã, thể xóa được. Cho nên gã muốn quay lại làm cái bánh thứ hai!


      - , chúng ta phải quay về xem!


      Tay đạo tặc cười ha hả:


      - Tao đoán là thằng đó biến hình cũng có thời gian giới hạn! Nếu sao nó lại đuổi theo xử lý bọn mình? Lấy thân thể khổng lồ của nó mà đuổi theo chỉ cần vài bước là kịp rồi! Tao nghĩ, nhất định là do nó còn tý sức lực nào rồi!


      - Nhưng lỡ nó còn biến thân được sao?


      Trong lòng bất an, tên kia hỏi.


      - Cho nên chúng ta phải quay lại xem sao, nếu có gì em mình dọt tiếp!


      Tay đạo tặc tiếp:


      - Chết người mà được cái đéo gì ông mày đếch cam!


      - Hơn nữa, mặt mũi bọn mình thằng nhóc cũng thấy hết rồi! Nếu thừa dịp này giết nó khẳng định sau này nó cũng bỏ qua cho chúng ta đâu! Dựa vào lực lượng của nó, thiên hạ này còn chốn nào cho em ta dung thân đây!


      Có thể tay đạo tặc rất có đầu óc, suy nghĩ bố cục rất toàn diện, nếu thằng nhóc có thể biến thân cách tùy ý mười người bọn họ có trốn chỗ nào trước sau gì mà chẳng chết!


      - Tao cũng đếch cam! Đằng nào cũng chết mạng, mà cũng trở mặt với đoàn thương hội rồi! được cái gì, ông mày akay!


      Chín người khác cũng cắn răng:


      - Về! Về xem sao!


      - Được rồi, nếu tất cả em đều muốn tao cũng theo.


      Cái tên phản đối lúc đầu suy nghĩ lại lời gã đạo tặc , thấy cũng có lý, gã cũng gật đầu. Chủ yếu là gã cũng cưỡng nổi hấp dẫn của Hồ Mị Nhi. Đó là tiền vàng tiền bạc mà! Bởi thế mới có câu : Người chết vì tiền, chim chết vì thóc. Những lời này bất kể là khi nào cũng đều rất hợp đạo.


      Kết quả là cả mười tên cam lòng quay lại chỗ lùm cây cối khi nãy.


      Sau khi về đến lùm cây, gã đạo tặc xung phong tiên phong. Bọn họ ước định chỉ cần gã đạo tặc ra hiệu cả bọn xông lên tấn công!


      Tay đạo tặc sử dụng thuật nấp rồi chạy tới tìm hiểu xung quanh. Sau khi quan sát tình hình gã nở nụ cười đắc ý!


      Quả nhiên, đúng như gã dự đoán. Thằng nhóc biến thân thành quái vật ngất rồi! Mà cái đống kim tệ biết di động tức là hồ nữ kia cố gắng kéo thằng nhóc lên lưng con ‘thú đà la'.


      - Cơ hội tốt!


      Gã liền thân, sau đó nở nụ cười dâm đãng tới bên con bé hồ nữ và thằng nhóc, siết chặt con dao găm tay, nhất định phải xử lý thằng nhóc mới được!


      Thấy gã đạo tặc thân, cả bọn đều nở nụ cười dâm, rồi mười người ra khỏi bụi cây. Chuôi vũ khí của cả bọn phản chiếu ánh mặt trời lóa mắt.


      Mười người tiến dần đến hồ nữ và thằng nhóc.


      Đúng lúc này, hồ nữ kéo thằng nhóc bờ vai chợt rung khẽ, sau đó cái đuôi của nàng ló ra khỏi áo choàng. Dường như có cái gì đó thay đổi vậy.


      Tiếp đó, hồ nữ liền quay đầu lại mỉm cười với mười tên lính đánh thuê.


      Cả mười người run bắn lên! Nụ cười của hồ nữ mị hoặc, thế nhưng điều khác biệt là cả mười người ai nhìn nụ cười của nàng. Bởi vì bọn họ đều bị đôi mắt hấp dẫn! Đó là đôi mắt màu đỏ đầy dị, trong con ngươi thỉnh thoảng lên chút màu tim tím.


      Đây là đôi mắt sao! Mười tên trợn trừng mắt nhìn, đôi mắt ấn tượng với họ!


      - Ai da, ngờ các ngươi còn dám quay lại!


      Bộ dáng của hồ nữ yếu đuối, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc nhưng chứa đầy mị hoặc và sát ý.


      Xinh đẹp luôn tồn tại cùng với nguy hiểm. Mà càng xinh đẹp nguy hiểm càng khủng bố.


      Điều này, mười tên lính đánh thuê lúc sắp thăng thiên giác ngộ ra chân lý… …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :