CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA) - Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ (514c)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 155: Xuất phát trước thời hạn.
      - Đừng có chống lại ta! Để ta xem đứa bé này là cháu trai hay cháu !
      Nguyệt Chấn Thiên Poseidon lật tay cái, gạt Vong Linh Đại trưởng lão sang bên! giờ Vong Linh Đại trưởng lão mới chỉ là bậc bảy, nên đành bất đắc dĩ nhìn Nguyệt Chấn Thiên Poseidon gạt sang bên. Sau đó trợn tròn mắt nhìn bàn tay của Nguyệt Chấn Thiên Poseidon vén cái quần của tiểu công chúa lên!
      Tức khắc Vong Linh Đại trưởng lão nước mắt lưng tròng.
      Bóng loáng! Nguyệt Chấn Thiên Poseidon quan sát Bảo Bảo lượt rồi cảm thán kêu:
      - Lại là con !
      Còn vì sao lão cảm thán như vậy là bởi vì lão chịu thua kém, sau khi sinh được bảy con vịt zời mới nặn ra được mụn con zai!
      Bảo Bảo mở bừng mắt nhìn người đàn ông to cao đen đen trước mặt! Nó hoàn toàn ngờ rằng nam nhân trông như cái cột điện này lại dám ‘phi lễ’ với mình trước mặt mọi người! Ngay sau đó, Bảo Bảo liền nhớ tới mẹ mình từng câu: “Bảo Bảo, sau này con phải nhớ kỹ, nếu nam nhân được đồng ý của con mà cởi quần con xuống, vậy con hãy đánh hết sức!” (đây có thể là kết quả của việc Vong Linh Nữ Thần bị tên thô lỗ nào đó ép ).
      Đánh ! Ý niệm này lên trong đầu Bảo Bảo cách ràng!
      - Chịu chết cho ta!
      Bảo Bảo hét to lên rồi nể nang gì, giơ nắm đấm mũm mĩm, đáng nhằm thẳng cằm Nguyệt Chấn Thiên Poseidon đấm! Đồng thời, trong lúc đấm lên, tay Bảo Bảo thấp thoáng có chút lôi quang.
      Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nhìn Bảo Bảo trong lòng đầy nghi hoặc, khi thấy nắm đấm của Bảo Bảo thèm để ý mà mỉm cười, nắm tay như vậy có tác dụng gì chứ? Lão là hải hoàng thượng cổ thần tộc cấp tám chứ có phải làm cảnh đâu?
      Nhưng mà, Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ngờ rằng thân thể Bảo Bảo được Cao Lôi Hoa đả thông kinh mạch. Hơn nữa Bảo Bảo là con của song thần là Thú thần và Vong Linh Nữ Thần! Thú thần còn có tên gọi khác đó là thần sức mạnh! Trong người bé có huyết thống của thần tộc thượng cổ Thú thần. Tố chất thân thể bé có thể dùng như Hoàng Hà để hình dung. Tuy rằng mới khỏi bệnh, nhưng lực phá hoại vô cùng khủng!
      Bốp! tiếng, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, thân hình cao lớn của Nguyệt Chấn Thiên Poseidon bị đấm của Bảo Bảo đánh bay ra ngoài!
      Còn Bảo Bảo lại bị rơi xuống đất, mà lại lơ lửng , hề mượn sức mạnh nào!
      Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hàm dưới như rơi xuống đất.
      Nguyệt Chấn Thiên Poseidon là ai chứ! Là Hải hoàng trong thượng cổ thần tộc! người siêu ‘trâu’ bậc tám nắm giữ hai lĩnh vực! Nếu xét theo cảnh giới Cao Lôi Hoa cũng bằng lão! người như vậy mà lại bị cái nắm tay bé bỏng của Bảo Bảo đấm bay ra ngoài ư?
      Nguyệt Chấn Thiên Poseidon cũng mang theo vẻ mặt khó tin ngồi dậy, sau đó sờ sờ cằm mình. Rất đau!
      Mẹ vợ Mậu Tĩnh che miệng cười duyên rồi tới bên cạnh Nguyệt Chấn Thiên Poseidon kéo lão dậy.
      - Quái, con bé này sao lại có sức lực lớn như vậy?
      Nguyệt Chấn Thiên Poseidon vuốt cằm nghi hoặc nhìn bé dễ thương này.
      Tĩnh vỗ vỗ bụi đất người Nguyệt Chấn Thiên Poseidon rồi :
      - Có lão quái ấy, yên lành tự nhiên kéo quần con người khác làm gì? Tuy nó là cháu lão, nhưng lão cũng cần phải kéo quần nó xuống chứ.
      - Ta chỉ muốn xem ở dưới có cái ‘cần tăng dân số’ hay thôi mà!
      Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ngượng ngùng .
      - Lão chẳng lẽ thể dựa vào bề ngoài để xem hay sao? Tuy rằng cháu mặc váy, nhưng bề ngoài của nó chẳng giống con trai chút nào!
      Tĩnh trách móc.

      À, ha ha ha! Nhất thời chú ý! chú ý mà! Là do ta hưng phấn quá, chỉ muốn đến xem phía dưới có cái gì, có phải là con trai hay .
      Nguyệt Chấn Thiên Poseidon hơn xấu hổ. Vừa rồi do hưng phấn quá nên kịp nhìn vẻ ngoài của Bảo Bảo, lại trực tiếp kéo quần nó xuống!
      - Ba ba, ba ba!
      Lúc này Bảo Bảo tủi thân bay tới chỗ Cao Lôi Hoa, rồi vùi đầu vào ngực :
      - Lão phi lễ với con. Ba ba!
      Bảo Bảo chỉ vào Nguyệt Chấn Thiên Poseidon với Cao Lôi Hoa.
      - Ha ha.
      Cao Lôi Hoa cười méo xệch, khẽ vuốt ve mái tóc Bảo Bảo.
      - Lôi Hoa, đây là con của ngươi và Tĩnh Tâm sao?
      Tĩnh sau khi nâng Nguyệt Chấn Thiên Poseidon dậy liền đến cạnh Cao Lôi Hoa, đánh giá cẩn thận Bảo Bảo nằm trong lòng . Ánh mắt của Bảo Bảo và Cao Lôi Hoa giống nhau, đều là màu đen, giống như hai hạt trân châu đen vậy. Mái tóc của Bảo Bảo là màu vàng trong suốt, rất thích hợp với dáng vẻ của bé. Cuối cùng, diện mạo của Bảo Bảo lại cần phải ! Xinh xắn như búp bê, khiến cho người khác nỡ làm hại bé!
      Mặc dù tuổi thực của Bảo Bảo cũng còn , nhưng giờ nhìn qua Bảo Bảo vẫn giống như đứa bé tuổi.
      Tĩnh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Bảo Bảo, nàng cũng cảm thấy kinh ngạc khi thấy Bảo Bảo lớn như vậy. Bởi vì chính chủng tộc của nàng cũng rất đặc biệt. Chu kỳ sinh sản của các nàng khác hẳn với nhân loại, nhân loại là chín tháng mười ngày, còn các nàng là hai tháng. Hơn nữa, trẻ con tộc nàng trong thời kỳ đầu rất ngắn, chỉ tới mấy chu kỳ sau lớn rất nhanh, có thể bằng với mấy đứa trẻ nhân loại hai, ba tuổi.
      - Ba ba.
      Bảo Bảo lên tiếng, rồi nhích sát vào trong lòng Cao Lôi Hoa, giọng của Bảo Bảo ngọt ngào, trong trẻo giống như trân châu rót vào chậu ngọc vậy! Bảo Bảo vừa mở miệng, Nguyệt Chấn Thiên Poseidon và Tĩnh đều khẳng định nó là con của Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm!
      Đôi mắt màu đen và lôi thần lực, đây là di truyền từ Cao Lôi Hoa. Người có đôi mắt đen có lẽ ít, nhưng lôi thần lực đặc biệt người Bảo Bảo lại chỉ riêng Cao Lôi Hoa mới có. Còn giọng êm tai, hấp dẫn của Bảo Bảo như vậy ngoài chủng tộc Tĩnh ra còn ai mới có chứ? Ít nhất vợ chồng nhà họ chưa từng thấy qua.
      - Ba ba!
      Bảo Bảo thấy Cao Lôi Hoa cứ đứng cười, có giải quyết thay nàng, liền nhõng nhẽo:
      - Lão kia là ai vậy, lão phi lễ Bảo Bảo. Ba ba, ba lên đánh lão , đánh bẹp lão !
      - Hì hì!
      Cao Lôi Hoa chỉ đành cười gượng, đánh lão? Nhưng lão là cha vợ đó, vừa rồi đánh lần, nếu lại đánh nữa, vậy chắc muốn Tĩnh Tâm làm vợ nữa rồi!
      - Ặc! Cháu ngoan! phải như thế đâu! Ta là ông nội cháu đó, phải phi lễ cháu đâu! Ngoan, gọi ông nội nào!
      Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nghe Bảo Bảo lão phi lễ nó liền nóng nảy. Lão vội vàng chạy tới trước mặt Bảo Bảo, rồi nở nụ cười tự cho là hiền từ nhất.
      Bảo Bảo nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Chấn Thiên Poseidon lập tức mặt trắng bệch! Bởi vì khuôn mặt của Nguyệt Chấn Thiên Poseidon rất là cương nghị. Lão vừa cười, chậc chậc! Đúng là còn khó coi hơn cả khóc!
      - Bảo Bảo ngoan, đây đúng là ông nội con đó, gọi tiếng ông nội nào.
      Bây giờ Cao Lôi Hoa còn biện pháp nào khác? Đành đâm lao phải theo lao thôi, sai cũng sai rồi! Cùng lắm sau này cùng Tĩnh Tâm sinh thêm mấy đứa nhóc bồi thường cho Nguyệt Chấn Thiên Poseidon vậy.
      Bảo Bảo sau khi nghe Cao Lôi Hoa như vậy liền gọi “Ông nội!” cách miễn cưỡng.
      - Tốt, tốt! Cháu ngoan!
      Nguyệt Chấn Thiên Poseidon lập tức xúc động! Có trời mới biết lão chờ đợi hai chứ ông nội này bao lâu rồi. Con cái mình cũng ít, nhưng mà nhiều năm như vậy rồi mà lại có lương tâm sinh cho lão đứa cháu nào:
      - Đúng rồi, Cao Lôi Hoa. Cháu của ta hình như khá yếu ớt đó!
      Nguyệt Chấn Thiên Poseidon hơi phật ý với Cao Lôi Hoa.
      - À, là như này, cách đây lâu nó sinh bệnh, nên giờ hơi yếu chút.
      Cao Lôi Hoa nửa nửa giả .
      - Cái gì!
      Nguyệt Chấn Thiên Poseidon hét to:
      - Ngươi chăm sóc đứa bé thế nào mà để nó ngã bệnh vậy?
      - À, có vấn đề gì lớn, chỉ là bất chợt trúng gió thôi.
      Cao Lôi Hoa thầm lau mồ hôi. Lúc này đột nhiên nghĩ tới câu ở trái đất: “ khi ngươi bắt đầu dối, ngươi phải dùng vô số lời dối để bù đắp lại lời dối đó!”.
      - Để ta ôm cháu cái nào Cao Lôi Hoa.
      Lần đầu lên chức bà nội, Tĩnh cười sung sướng, chìa tay định bế Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa.
      Bảo Bảo nhìn Cao Lôi Hoa, Cao Lôi Hoa liền cười đáp lại rồi đưa Bảo Bảo cho Tĩnh :
      - Vâng, cũng tốt. Đứa bé vừa mới tỉnh lại, con làm chút đồ ăn loãng nhé, vừa mới tỉnh lại thích hợp ăn đồ mỡ.
      Cao Lôi Hoa vỗ vỗ Bảo Bảo rồi :
      - Đây là bà nội của con, nhớ kỹ nhé.
      - Vâng.
      Bảo Bảo khẽ gật đầu, im lặng để Tĩnh ôm vào lòng.
      - Đúng rồi, Cao Lôi Hoa.
      Tĩnh thấy Cao Lôi Hoa định tới phòng bếp liền cười :
      - Ta nghe bọn Saga qua, tài nghệ làm bếp của con rất tuyệt. Tối nay vì chuyện của ngươi và Tĩnh Tâm. Ta và ba của nó chưa kịp ăn cơm chiều liền chạy tới đây đó! Dù sao ngươi cũng muốn làm đồ ăn cho Bảo Bảo, bằng làm cho chúng ta phần !
      Cao Lôi Hoa gật đầu lên tiếng:
      - Được rồi, dù sao cũng hơi muộn rồi, coi như là ăn đêm !
      Tĩnh Tâm ở đằng kia đột nhiên mỉm cười rồi chạy tới trước mặt Cao Lôi Hoa cầm lấy tay của .
      - Cùng nhau làm sao?
      Cao Lôi Hoa khẽ cười .
      - Ừm.
      Tĩnh Tâm gật đầu, cười lôi kéo Cao Lôi Hoa chạy tới phòng bếp…
      Nếu là ăn đêm cung mất nhiều thời gian. Rất nhanh chóng, Cao Lôi Hoa phần bữa ăn khuya lên.
      Sau khi làm xong mọi việc, lại ôm lấy Bảo Bảo, dùng cái thìa múc cháo cho Bảo Bảo ăn. Còn Tĩnh Tâm ngồi bên cạnh xem. Cuối cùng, mẹ vợ Tĩnh cũng nhàn rỗi, nhiệm vụ cho Rudolph ăn cũng giao vào tay nàng!
      Nhìn cả nhà đoàn tụ ăn đêm, Cao Lôi Hoa cảm thấy ấm áp. Tình cảnh như vậy là Cao Lôi Hoa thích nhất. Cả nhà ngồi cùng với nhau, ăn cơm vui vẻ, sinh hoạt vui vẻ. Cao Lôi Hoa mỉm cười.
      Tĩnh Tâm ngồi cạnh nhìn Cao Lôi Hoa cũng mỉm cười theo, vì cái gì khác, bởi vì Cao Lôi Hoa vui vẻ, cho nên nàng cũng cảm thấy vui vẻ.
      - Thùng thùng thùng!
      Ngay khi cả nhà hưởng thụ bữa ăn đêm, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
      - Ai đó?
      Saga lớn tiếng hỏi, tay vẫn nỡ buông thức ăn xuống. Đứng dậy nhìn Nguyệt Sư và Tra Lý bên cạnh ra ý cảnh cáo. Trước khi chạy ra cửa còn ngoái lại liếc nhìn xem hai tên này có lén ăn vụng phần thức ăn của nó hay .
      Sau khi Saga mở cửa ra mới thấy người gõ cửa là Tiểu Tam.
      Lợi dụng thời điểm mở cửa cho Tiểu Tam, Nguyệt Sư và Tra Lý rất ăn ý dùng đũa gắp vội. Chiếc đũa này là do Cao Lôi Hoa làm, sau khi Cao Lôi Hoa đến đây, cả nhà Tĩnh Tâm liền bỏ thói quen dùng dao, nĩa chuyển sang dùng đũa!
      Đối với Nguyệt Sư và Tra Lý, chiếc đũa là thực dụng! phụ nó tên là ‘chiếc đũa’! Rất là nhanh! (ND: Trong tiếng Trung chiếc đũa = khoái tử, chữ khoái còn có nghĩa là nhanh, mau.)
      Món ăn mà Cao Lôi Hoa chuẩn bị bữa tối cho mấy người Saga là món thịt bò kho tàu. Sau hai nhát gắp của Nguyệt Sư và Tra Lý, suất ăn của Saga lập tức ít hai miếng!
      - Ha ha, Lôi Hoa, con của ngươi thú vị.
      Tĩnh cho Rudolph húp cháo nhìn Nguyệt Sư mà phì cười. Cái kiểu tranh giành thức ăn là việc Tĩnh chưa từng gặp trong cuộc sống. đại lục có đủ lễ nghi dành cho quý tộc, ăn uống cũng phải tiến hành theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt của quý tộc. Nhưng giờ, khi Tĩnh thấy mấy đứa Nguyệt Sư tranh giành đồ ăn mới thấy rằng đây mới là gia đình đích thực. Chứ còn theo lễ nghi quý tộc ăn cùng nhau mà lạnh tanh.
      - Á, Nguyệt Sư! Ngươi là tên khốn khiếp!
      Saga hô ầm lên, nó vừa ngoái đầu lại vừa vặn thấy Nguyệt Sư gắp trộm thức ăn lần thứ hai. Saga gào lên tức giận, rồi từ cửa chạy vội vào!
      Tiểu Tam nhìn thấy bộ dạng Saga như vậy đầu tiên là sửng sốt sau đó bật cười khúc khích, rồi bước theo Saga vào trong phòng:
      - Cao đại ca!
      Tiểu Tam vừa vào phòng lên khẽ gọi.
      - Ủa? Tiểu Tam à. Có chuyện gì thế? Sao tối muộn mà còn đến đây à?
      Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên hỏi Tiểu Tam, sau khi hội đấu giá kết thúc, Tiểu Tam liền quay về chỗ cha nàng. Về phần cha nàng là ai đến bây giờ Cao Lôi Hoa cũng biết. Tiểu Tam chưa sẵn lòng Cao Lôi Hoa cũng hỏi.
      Tiểu Tam hơi ngại ngùng :
      - Cao đại ca, chuyện của xong hết chưa? Chúng ta có thể phải xuất phát sớm hơn dự định đó! Bên kia hình như xảy ra chuyện, Băng Sương Cự Long lại cướp ma tinh băng hệ mà Băng Tuyết vương quốc tồn trữ nhiều năm qua. Cho nên nhiệm vụ của chúng ta phải thực sớm….

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 156: Hành trình cực địa băng nguyên.
      - Lôi Hoa, nàng là ai vậy?
      Mẹ vợ Tĩnh sau khi thấy Tiểu Tam liền hỏi Cao Lôi Hoa cách vui. Với nhãn lực của Tĩnh tất nhiên là dễ dàng phát ra thân phận nữ nhân của Tiểu Tam. Tuy rằng lúc này Tiểu Tam vẫn cải nam trang, hơn nữa lại còn bó ngực nhưng dựa vào kinh nghiệm lịch duyệt của mình, Tĩnh dễ dàng nhìn ra Tiểu Tam là con .
      Nam nhân trong thế giới này có vài người là chuyện rất bình thường, bởi vì ở tình trạng nam nữ ở đây mất cân bằng nghiêm trọng. Nguyên nhân là vì chiến tranh, mạo hiểm, nhiệm vụ của các lính đánh thuê…nên số lượng nam nhân tiêu hao quá lớn, đại lục tỉ lệ nam nữ ít nhất cũng vào khoảng nam so với bốn, năm nữ!
      Nhưng mà, đối với việc Cao Lôi Hoa còn có nữ nhân khác Tĩnh cảm thấy hơi bất an. Nếu như vậy tình cảnh của Tĩnh Tâm đáng e ngại. Dù sao so với những nữ nhân khác, với tính cách lạnh lùng cộng thêm việc thể khiến Tĩnh Tâm chịu thiệt rất nhiều.
      - À, nàng tên là Tiểu Tam.
      Cao Lôi Hoa cười :
      - Là bạn tốt của cháu, chính là người được cứu trong Vong Linh cốc đó ạ.
      - Ủa, chị Tĩnh Tâm có thể được rồi sao?
      Tiểu Tam kinh ngạc nhìn Tĩnh , nàng cũng giống như Cao Lôi Hoa, đều nhầm Tĩnh thành Tĩnh Tâm! Chẳng qua ngay sau đó nàng lại thấy phía bên kia Cao Lôi Hoa còn người tóc xanh, lại là Tĩnh Tâm nữa! Tiểu Tam lập tức há hốc mồm.
      - À, đó phải là Tĩnh Tâm, mà là mẹ của Tĩnh Tâm.
      Cao Lôi Hoa chỉ vào Tĩnh với Tiểu Tam.
      - Mẹ của chị Tĩnh Tâm!
      Tiểu Tam ngạc nhiên nhìn Tĩnh , dù sao Tĩnh trông còn quá trẻ, lại giống Tĩnh Tâm như đúc! Nếu là hai chị em sinh đôi chắc chắn là có người tin. Chứ nếu là mẹ con là khiến cho người ta khó có thể chấp nhận.
      - Ha ha, đúng rồi Tiểu Tam, em vừa rằng Băng Sương Cự Long lại cướp ma tinh băng hệ của vương quốc các ngươi sao?
      Cao Lôi Hoa hỏi.
      - Đúng vậy!
      Tiểu Tam tức giận bất bình :
      - Tin tức này là do cha em , cha mấy lão già ở Băng Tuyết vương quốc muốn em lập tức quay về chấp hành nhiệm vụ.
      - Ừm. Em với ba em về nhiệm vụ này chưa? Ba em có yên tâm để em trở về ? Và cùng em sao?
      Cao Lôi Hoa hỏi liên tiếp.
      - Hì hì, em với ba là có cùng nên ba em lập tức đồng ý.
      Tiểu Tam cười trả lời.
      - ? Ba em biết sao?
      Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi.
      - Vâng, thực ra Cao đại ca cũng biết ba em đó! (Các bạn đoán ra là ai chưa he he)
      Tiểu Tam cười nhưng lại cho Cao Lôi Hoa biết ba mình là ai.
      Cao Lôi Hoa nhún vai, Tiểu Tam cũng đành chịu.
      Lúc này, Tĩnh Tâm ở bên cạnh buông cái thìa xuống rồi nhìn Cao Lôi Hoa, nàng biết và Tiểu Tam về chuyện gì.
      Cao Lôi Hoa nhích lại gần, vuốt ve mái tóc dài của Tĩnh Tâm:
      - Hề hề, Tĩnh Tâm, có chút chuyện phải cùng với Tiểu Tam chuyến, đưa nàng tới cực địa băng nguyên.
      Cao Lôi Hoa thầm bên tai Tĩnh Tâm:
      - Nàng còn nhớ Băng Sương Cự Long Furion ?
      Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, chính Băng Sương Cự Long giao Kim Toa Nhi cho nàng.
      - Tên Furion này cướp món bảo vật quốc gia và vô số ma tinh ma thú băng hệ của quốc gia Tiểu Tam. Cho nên về tình về lý đều phải .
      Cao Lôi Hoa khẽ :
      Quan trọng là sợ Furion xảy ra chuyện gì đó. Để xem có thể giúp đỡ được gì .
      Tĩnh Tâm nhìn sâu vào đôi mắt Cao Lôi Hoa rồi gật gật đầu. Băng Sương Cự Long Furion có thể coi là người quen, Cao Lôi Hoa gặp cũng là chuyện bình thường.
      - Tiểu Tam này, khi nào chúng ta xuất phát?
      Cao Lôi Hoa quay lại hỏi Tiểu Tam, Tĩnh Tâm đáp ứng nên Cao Lôi Hoa cũng rất an tâm. (ND: ôi lại 1 tên sợ vợ…)
      - Ngày mai được Cao đại ca?
      Tiểu Tam :
      - Dù sao càng nhanh càng tốt, có trời mới biết Băng Sương Cự Long có thể lại tới Băng Tuyết vương quốc chúng ta lần nữa hay .
      - Được rồi, vậy ngày mai .
      Cao Lôi Hoa gật gật đầu. đại băng nguyên cần phải chuẩn bị ít đồ chuyên dùng đó. Ví dụ như ván trượt tuyết, giầy trượt băng…
      Mẹ vợ Tĩnh nhìn Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm:
      - Lôi Hoa, ngày mai ngươi cùng nàng đại băng nguyên sao?
      - Vâng, đúng vậy.
      Cao Lôi Hoa gật đầu:
      - đại băng nguyên để giải quyết chút chuyện. Có thể trở về rất nhanh. Vậy chuyện trong nhà làm phiền mọi người vậy!
      Sáng sớm hôm sau, Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam mỗi người ngựa vội vàng ra khỏi Quang Minh đế đô.
      Vốn dĩ Cao Lôi Hoa còn muốn đưa Tĩnh Tâm cùng, chỉ có điều mấy đứa trong nhà vẫn cần phải có người chăm sóc. Do đó Tĩnh Tâm phải ở nhà.
      Còn cha mẹ vợ tương lai của Cao Lôi Hoa cùng tạm thời ở lại nhà Tĩnh Tâm mấy ngày. Trong mấy ngày này hai người thay thế Cao Lôi Hoa trông coi mấy đứa . Dù sao cũng vừa mới chọc đến mấy thế lực. Ai biết được Quang Minh thần điện và vây cánh của thái tử Ifa có thể nhân lúc Cao Lôi Hoa vắng mặt mà tìm tới hay .
      Lúc này, Slime hoàng kim lại lười biếng rúc vào trong ngực Cao Lôi Hoa.
      Trước khi , Tĩnh Tâm bắt Cao Lôi Hoa phải mang Slime theo. Tĩnh Tâm cũng tận mắt thấy năng lực của nó, tứ dực ngân phi long là siêu cấp ma thú, còn mạnh hơn mấy long tộc thuần chủng bình thường vài phần. Mang Slime theo có thể trợ giúp được ít nhiều cho Cao Lôi Hoa.
      Cao Lôi Hoa lại ngắm nghía cái nhẫn gian màu đen bên tay phải. Cũng đừng xem thường nó chỉ là cái nhẫn gian, đây là kết quả mà Vong Linh Đại trưởng lão vất vả cả buổi tối mới làm ra được đó! Bên trong đó có lưu giữ kiếm sĩ thần cấp - La Đế!
      Chẳng qua bây giờ tên còn là La Đế nữa. giờ Cao Lôi Hoa đặt cho cái tên vô cùng thần thánh – Tiểu hắc! (ND: na ná như tên của con cún )
      - Chúng ta cứ như này phải mấy ngày nữa mới tới Băng Tuyết vương quốc?
      Cao Lôi Hoa nhàm chán hỏi.
      - Chúng ta nếu chỉ cưỡi ngựa như này ít nhất phải bảy ngày sau mới tới.
      Tiểu Tam cười với Cao Lôi Hoa:
      - Nhưng mà chúng ta cũng có thể cần mất thời gian cưỡi ngựa trở về Băng Tuyết vương quốc.
      - Ủa? Thế chúng ta như thế nào?
      Cao Lôi Hoa hỏi.
      - Hì hì, là truyền tống ma pháp trận!
      Tiểu Tam cười :

      - Chúng ta cưỡi ngựa nửa ngày nữa tới trấn Đại Thành ở phụ cận Quang Minh đế quốc. Ở đó có truyền tống ma pháp trận có thể trực tiếp đưa chúng ta tới Băng Tuyết vương quốc.
      Cao Lôi Hoa gật đầu, truyền tống trận bình thường được mở ở đế đô. Bởi vì làm như vậy khi có chiến tranh đế đô rất nguy hiểm. Chẳng qua, truyền tống trận giờ được kiểm soát chuyên biệt. Nếu đồng ý của đầu bên kia nơi này truyền tống tới Băng Tuyết vương quốc được.
      - Tiểu Tam, Băng Tuyết vương quốc có đẹp ?
      Cao Lôi Hoa thấy nhàn rỗi vô nên tán gẫu với Tiểu Tam.
      - À, đó là nơi rất đẹp!
      tới đất nước của mình, Tiểu Tam ràng hưng phấn hẳn lên:
      - Đó là thế giới màu bạc, vùng đất màu bạc. Giống như tóc của Cao đại ca đó!
      - Ha ha.
      Cao Lôi Hoa cười bất đắc dĩ cảm thấy an ủi phần nào với mái tóc bạch kim này. mái tóc này quá gây chú ý. Cao Lôi Hoa vẫn cho rằng mái tóc màu đen lúc trước mới là đẹp.
      - Cao đại ca, thực xin lỗi.
      Tiểu Tam nhìn mái tóc bạc của Cao Lôi Hoa khẽ thốt.
      - Xin lỗi cái gì cơ?
      Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi, tại sao Tiểu Tam lại đột nhiên xin lỗi?
      - Là do em hại khiến cho tóc của Cao đại ca biến thành màu trắng.
      Tiểu Tam nhớ lại chuyện ở Vong Linh cốc. Nếu phải vì cứu mình, Cao đại ca cũng bị Vong Linh phong hút sinh mệnh lực và tóc bị biến bạc như này.
      - Hề hề, là vì việc này à.
      Cao Lôi Hoa khẽ cười:
      - Việc này trách em được và cũng quan hệ đến em. Lúc ấy nếu có nữ nhân Diệp Đỗng kia chuyện như vậy. Chẳng qua, coi như là nhân họa đắc phúc! Nếu gặp Tiểu Tam, có khi giờ còn chưa có đột phá nữa.
      - Ừm.
      Tiểu Tam cúi đầu, mặc dù có người mái tóc này của Cao Lôi Hoa trông càng tiêu sái, nhưng theo Tiểu Tam thấy màu bạc này luôn rất chói mắt.
      Hai người cưỡi ngựa ra khỏi Quang Minh đế đô, tới Thần Ân thành ở bên cạnh. Cảnh vật dọc đường khá hoang vu tiêu điều, giao thông ở đại lục này cũng tốt cho lắm. Cho dù là ở trong Quang Minh đế quốc, hai thành thị cách nhau rất xa. Nhất là giữa hai thành còn có các vùng đất bỏ hoang. Những nơi như này là chỗ dễ gặp mai phục nhất.
      - Ai?
      cưỡi ngựa chạy nhanh, Cao Lôi Hoa đột nhiên quát lên, hơi dừng cương lại bước chậm. Sau đó quát to hướng về chỗ bên phải.
      Nghe được tiếng quát của Cao Lôi Hoa, lập tức Tiểu Tam xốc lại tinh thần, khẩn trương nhìn về chỗ Cao Lôi Hoa quát nhưng dường như vẫn phát ra điều gì.
      Vèo! mũi nhọn lạnh lẽo đột nhiên từ sau cây đại thụ bắn vọt về phía Cao Lôi Hoa!
      Nhanh quá! Cao Lôi Hoa nheo mắt lại, là mũi tên. Tốc độ mũi tên rất nhanh, gần như là lôi quang vậy. Nhưng Cao Lôi Hoa khẽ nhếch miệng lên cũng chỉ chớp chớp mắt nhìn mũi tên này.
      Mắt thấy mũi tên bắn tới mặt Cao Lôi Hoa. Tiểu Tam ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên. Nhưng Cao Lôi Hoa dường như cũng có ý tránh né, chỉ mỉm cười nhìn mũi tên như cũ.
      Trong tiếng gọi khẩn trương của Tiểu Tam, mũi tên bắn tới trước mặt Cao Lôi Hoa! Tiểu Tam nhắm chặt mắt lại dám nhìn Cao Lôi Hoa bị trúng tên.
      - Hừ!
      Cao Lôi Hoa hừ lạnh tiếng, ngay sau đó chuyện kỳ lạ xảy ra! Mũi tên lao tới với khí thế hung hãn khi cách đầu Cao Lôi Hoa tấc liền dừng lại, giống như bị bắn trúng bức tường vô hình, thể nhích thêm tẹo nào. Chỉ có thể xoay tròn liên tục trước mặt Cao Lôi Hoa.
      - Tên nào ở đó, lăn ra đây cho ta!
      Cao Lôi Hoa quát rồi giơ tay phải lên, tia lôi quang màu vàng tím bắn thẳng tới chỗ vừa phóng ra mũi tên!
      Lôi quang hệt như con độc xà màu vàng tím, bổ nhào theo hướng tay của Cao Lôi Hoa.
      - Lấy danh nghĩa Lôi thần, bảo vệ nô bộc trung thành nhất của người. Lôi quang hộ thuẫn!
      Thấy tia lôi quang mà Cao Lôi Hoa bắn ra, bóng người nấp sau đại thụ vội vàng niệm chú văn, là giọng nữ dễ nghe!
      - Là nữ ư?
      Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn khuôn mặt kia…

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 157: Lôi thần điện.
      Từ giọng nữ dễ nghe kia, luồng lôi quang liền cấp tốc hội tụ thành hình cái khiên đỉnh đầu nàng.
      Chỉ có điều là cái lôi thuẫn như thế sao có thể ngăn cản được tia chớp của Cao Lôi Hoa chứ?
      Bùng tiếng, lôi quang màu vàng tím dễ dàng phá vỡ lôi quang thuẫn rồi đánh thẳng xuống bóng người kia.
      Ầm, lôi quang do Cao Lôi Hoa phát ra tạo thành cái hố sâu ngay chỗ cây đại thụ! Cả gốc cây đại thụ to bằng hai người ôm đều bị lôi quang hóa thành hư vô. Nếu lúc này có nhân viên bảo vệ môi trường ở đây nhất định phải phạt tiền gấp trăm lần…
      Cao Lôi Hoa hơi nheo mắt lại nhìn nơi bị biến thành cái hố kia, thấp thoáng thấy được bóng người mảnh khảnh ở sau đại thụ chợt lóe lên, bụi đất mù mịt khiến Cao Lôi Hoa cũng trông thấy ràng. Cái duy nhất thấy vai nàng có đeo cây cung khắc ma pháp đồ. Tốc độ của nàng rất nhanh, chỉ lên xuống vài lần là biến mất khỏi tầm mắt của Cao Lôi Hoa.
      - Cao đại ca, vừa rồi là ai thế?
      Tiểu Tam chưa hết hoảng hồn, vỗ vỗ ngực hỏi Cao Lôi Hoa.
      Cao Lôi Hoa thò tay cầm lấy mũi tên vẫn xoay tròn trước mặt :
      - biết, nhưng mà…
      Cao Lôi Hoa nắm chặt mũi tên lại, mũi tên liền bị vỡ nát bấy.
      - Hình như nàng muốn dẫn chúng ta đuổi theo.
      Cao Lôi Hoa cười gian. Mặc dù vừa rồi tốc độ của nữ nhân này rất nhanh, nhưng dường như cố ý vô tình để lộ đường của mình cho Cao Lôi Hoa thấy.
      - Chúng ta có đuổi theo ?
      Tiểu Tam nghi hoặc hỏi.
      - Hắc hắc,
      Nụ cười của Cao Lôi Hoa càng lúc càng đen tối:
      - Đương nhiên, thôi, chúng ta nào. Để xem nàng ta phí công vất vả dẫn chúng ta để làm cái gì.
      - Cao đại ca, chúng ta cần phải . Những chuyện như này kiểu gì cũng rất phiền toái.
      Tiểu Tam ngăn cản.
      - Khà khà.
      Cao Lôi Hoa khẽ cười :
      - Chúng ta cứ xem, nếu dám khẳng định lần sau nàng ấy lại ra tay, cho đến khi chúng ta theo nàng mới thôi.
      - Được rồi.
      Thấy Cao Lôi Hoa vẫn khăng khăng giữ ý định, Tiểu Tam đành phải gật đầu.
      Cao Lôi Hoa giật dây cương rồi cưỡi ngựa chạy vào sâu trong vùng hoang dã.
      - Đến rồi, hình như là chỗ này!
      Cao Lôi Hoa dẫn theo Tiểu Tam chạy theo lộ trình của nữ nhân kia hồi. Quả nhiên, ở xa phía trước có thể thấy được hình ảnh nữ nhân kia. Nàng đứng đợi Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam.
      Sau khi nhìn thấy Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam, nàng liền chạy về phía trước. Cứ như vậy, Cao Lôi Hoa cũng nhanh chậm theo nàng tiến sâu vào vùng đất hoang.
      Sau lúc, xung quanh Cao Lôi Hoa lúc này lại xuất sương mù.
      - Có chuyện gì vậy?
      Tiểu Tam nghi hoặc nhìn sương mù dày đặc bốn phía, đây là nơi hoang dã khô cằn, bình thường chắc chắn là nước cũng có, sao giờ lại có cả sương mù vào lúc này?
      - Hắc hắc, tới rồi.
      Cao Lôi Hoa phía trước đột nhiên ngẩng đầu lên . Nữ nhân đằng trước lại biến mất tăm!
      - Ủa?
      Tiểu Tam cũng nhìn theo hướng Cao Lôi Hoa:
      - Trời!

      Tiểu Tam ngạc nhiên kêu lên. Ở ngay trước mặt là hai cây cột trụ khổng lồ! Cột trụ cao thấy đỉnh, hơn nữa nhìn qua cũng chỉ có hai cây cột đá này!
      Cột đá giữa màn sương mù lại càng thêm phần thần bí! Mà giữa hai cây cột đá là vùng đen kịt vô tận. Hoàn toàn nhìn thấy chút gì.
      - nào, vào thôi.
      Cao Lôi Hoa cười lạnh lùng rồi nắm tay Tiểu Tam nhanh về phía cây cột đá!
      Vừa chạy tới cột đá, Tiểu Tam và Cao Lôi Hoa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại rồi lại sáng bừng ngay.
      - Cánh cửa truyền tống?
      Tiểu Tam kinh ngạc hô, ngờ hai cây cột đá lại là cánh cửa truyền tống.
      Cao Lôi Hoa nhíu mày. Cảnh vật trước mắt dần dần ra.
      Đằng trước là toà cung điện to lớn giông giống cung điện trong thần thoại Hy Lạp! Hoàn toàn chế tạo từ đá, rất có khí thế! Nơi này chắc là thần điện. Cao Lôi Hoa thầm gật đầu, ở giữa thần điện có pho tượng khổng lồ!
      - Đây là…
      Tiểu Tam nhìn pho tượng ở giữa thần điện, sau khi quan sát kỹ càng lượt liền hô:
      - Tượng Lôi thần!
      - Lôi thần!
      Cao Lôi Hoa nhìn kỹ pho tượng trước mặt này, tay trái pho tượng nắm quyền trượng cao bằng đầu người, còn tay phải cầm thanh trường kiếm trông khá quen mắt! sai, đúng là thanh kiếm giờ của Cao Lôi Hoa – Lôi thần kiếm!
      - Nơi này chẳng lẽ là Lôi thần điện?
      Tiểu Tam kinh ngạc nhìn toà thần điện này, nàng ngờ là mình lại tới Lôi thần điện trong truyền thuyết này. Lôi thần là đại thần đại biểu cho phán quyết và thần phạt trong thần thoại!
      Vào thời thượng cổ xa xôi, khi mà văn tự còn chưa có. Mọi người đều truyền khẩu qua nhiều đời về truyền thuyết Lôi thần. Đó là thời đại của chư thần, khác hẳn với giờ, khi đó Lôi thần, Phong thần, Băng Tuyết nữ thần…nắm giữ toàn bộ đại lục. Khi đó thế giới có đủ loại các thần điện.
      Chỉ có điều, biết từ khi nào, các vị thần dần dần ít . ít thần điện cũng nối tiếp nhau biến mất theo dòng sông lịch sử. Còn sót lại cũng chỉ có Quang Minh thần điện và thần điện của các tộc.
      - sai, nhãn lực tiểu nương tồi. Nơi này chính là Lôi thần điện.
      Từ bên sườn Lôi thần điện xuất lão già, theo sát sau lão là mười hai thanh niên cả trai lẫn . Sáu nam, sáu nữ chia đều thành hai hàng.
      Giữa sáu nữ, Cao Lôi Hoa phát ra nữ nhân bắn tiễn, dáng người mảnh khảnh thon dài. Cao Lôi Hoa nhận ra nàng chủ yếu là vì thấy được cây cung khá bắt mắt vai nàng.
      - biết mấy vị dẫn ta tới nơi này là có chuyện gì.
      Ánh mắt Cao Lôi Hoa tập trung người lão già, sức mạnh người lão dao động rất kỳ quái. Dường như là cường giả thánh cấp bậc bảy, nhưng người lão lại mang theo sức mạnh bậc tám. Nhưng Cao Lôi Hoa có thể khẳng định lão già này chỉ là bậc bảy.
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa.
      Lão già kia bước tới trước mặt Cao Lôi Hoa :
      - Theo chúng tôi biết, ngài đánh bại La Đế, đúng ?
      - Hề hề.

      Cao Lôi Hoa khẽ cười rồi gật gật đầu.
      - Sau đó, tiên sinh lại đoạt ‘Tài quyết chi nhận’ trong tay , đúng ?
      Lão già hỏi tiếp.
      Cao Lôi Hoa mỉm cười rồi chỉ về trường kiếm sau lưng mình. Đó chính là thanh trường kiếm ‘Tài quyết chi nhận’.
      - Quả nhiên là ‘Tài quyết chi nhận’.
      Hai mắt lão già đó khẽ trợn lên rồi lại cụp xuống, nhàng gật gật đầu:
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, tiểu lão có cầu hơi quá chút. biết tiên sinh có thể trả lại ‘Tài quyết chi nhận’ cho Lôi thần điện chúng tôi được ? Thanh ‘Tài quyết chi nhận’ này vốn là vật của Lôi thần vĩ đại. Tiên sinh Cao Lôi Hoa có thể trả lại cho bản điện được ?
      Cao Lôi Hoa cười chế nhạo:
      - Vì sao ta phải trả ‘Tài quyết chi nhận’ cho các ngươi? ‘Tài quyết chi nhận’ là ta đoạt được từ tay La Đế. Ta cần phải giao nó cho các ngươi.
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ‘Tài quyết chi nhận’ này vốn là vật của Lôi thần điện chúng tôi.
      Lão già khẽ :
      - Chẳng qua là nó sớm bị La Đế đánh cắp trong nhiều năm mà thôi, nó vốn thuộc về Lôi thần điện của chúng tôi.
      - Trưởng lão cần phải những lời vô nghĩa với !
      gã thanh niên bên cạnh lớn tiếng :
      - Chúng ta cứ trực tiếp đoạt lại kiếm từ trong tay là được. Đỡ phải nhiều làm gì!
      - Đoạt?
      Cao Lôi Hoa cười khinh khỉnh, trong mắt lại lóe lên lôi quang! Trong phút chốc, cỗ uy thế cường đại ép về mười hai người phía trước! Cao Lôi Hoa lĩnh ngộ được thần cách, trong những lúc bình thường, ngoại trừ người có cảm giác vô cùng nhạy bén ai có thể cảm nhận uy thế người . Nhưng khi Cao Lôi Hoa phóng ra uy thế đó là thần uy!
      Mười hai người trước mặt Cao Lôi Hoa lập tức cảm thấy thân thể nặng nề, tên nam tử đứng đầu kia mặt trắng bệch. Phụt! Từ miệng phun ra vòi máu tươi! Cả người cũng suy yếu ngã xuống đất.
      Tiểu Tam ngơ ngác nhìn Cao Lôi Hoa, chỉ bằng uy thế mà có thể khiến cho người hộc máu mồm, điều này đối với nhân loại đúng là cảnh giới khó có thể tưởng tượng!
      - Các ngươi định đoạt sao?
      Cao Lôi Hoa cười lạnh lùng :
      - Các ngươi cảm thấy Cao Lôi Hoa này dễ bắt nạt lắm hả? Cho nên chuẩn bị cướp đoạt của ta? Lúc ‘Tài quyết chi nhận’ còn ở trong tay La Đế, vì sao các người đoạt ? Rặt đám khi yếu sợ mạnh!
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài dường như hơi quá đáng. ‘Tài quyết chi nhận’ này vốn là vật trong điện của chúng tôi, ngài trả lại thôi, cần gì phải động thủ đả thương người khác.
      Lão già kia thở hổn hển .
      - Hừ, vì sao ta ra tay, trong lòng người tự hiểu.
      Cao Lôi Hoa lạnh nhạt :
      - thế giới này, còn chưa có kẻ nào đủ khả năng cướp đồ trong tay Cao Lôi Hoa này.
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài có thể thu hồi uy thế về để chúng ta chuyện được ?
      Lão già nhìn thấy mấy người bên mình sắp chịu nổi, đành phải hạ thấp thái độ, thấp giọng .
      Cao Lôi Hoa khẽ cười rồi thu hồi uy thế ép lên mười hai người đó. Lập tức, những người đó đều cảm thấy như thoát khỏi núi đá đè, thi nhau hít lấy hít để. Mới chỉ trong mấy chục giây mà ngờ tất cả bọn họ vã mồ hôi như tắm.
      - Được rồi, ngươi muốn chuyện gì với ta. Bây giờ ta vội, có thời gian để lãng phí với các ngươi đâu!
      Cao Lôi Hoa lạnh lùng với lão già.
      - Yên tâm tiên sinh Cao Lôi Hoa. Chúng tôi tuyệt đối để lãng phí thời gian đâu. Trước hết, tôi có thể hỏi tiên sinh vấn đề ?
      Lão già nhìn Cao Lôi Hoa.
      - Hỏi , nhưng ta nhất định phải trả lời đâu.
      Cao Lôi Hoa đáp.
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, xin hỏi ngài nắm giữ được thần cách Lôi thần đúng ?
      Lão già nhìn Cao Lôi Hoa đầy chờ mong.
      - Ừm.
      Cao Lôi Hoa gật đầu.
      Cao Lôi Hoa vừa gật đầu, lập tức mười thanh niên đứng sau lão già đều sắc mặt trắng nhợt. Còn có mặt xám như tro tàn. Chuyện Cao Lôi Hoa lĩnh ngộ thần cách dường như là tin tức vô cùng xấu đối với bọn họ.
      Đặc biệt là tên thanh niên ngay từ đầu đoạt của Cao Lôi Hoa kia, lúc này mặt cắt còn chút máu.
      - Quả nhiên là vậy!
      Vẻ mặt lão già có phần xúc động:
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, phiền ngài theo lão ra sau điện chuyến, tiểu lão có chút chuyện muốn ngài thấy…

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 158: Đảo trung.
      - Có chuyện gì ngay trước mặt .
      Cao Lôi Hoa nhìn lão già trước mặt , Tiểu Tam còn ở đây, ai biết lão có ý đồ
      chứ!
      - phải, tiên sinh Cao Lôi Hoa. Tôi muốn dẫn ngài xem thứ này, mà
      thứ đó chỉ có vào chúng ta mới có thể thấy được.
      Lão già với vẻ khó xử:
      - Bởi vì thứ này thể lấy ra cho nhiều người xem được.
      - Hắc, ai biết các ngươi có thiết lập mai phục phía sau cơ chứ.
      Tiểu Tam thầm.
      Cao Lôi Hoa cũng cân nhắc ý kiến của lão này.
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, tôi lấy danh nghĩa Lôi thần ra thề, đằng sau này tuyệt
      đối có gì bất lợi với ngài cả!
      Lão già ràng có đôi chút cấp bách.
      Đôi mắt màu đen của Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm lão già này, thái độ của lão
      khiến Cao Lôi Hoa khá nghi ngờ. Bất kể như thế nào, thái độ trước sau của lão
      chênh lệch quá lớn. Ấn tượng của lão trong lòng Cao Lôi Hoa cũng tốt cho
      lắm.
      Lão già cũng lảng tránh ánh mắt của Cao Lôi Hoa mà đối nhãn với Cao
      Lôi Hoa.
      - Được rồi, xem xem.
      Cao Lôi Hoa gật đầu.
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, vị ở phía sau kia có thể chờ đợi ở đây , chỉ có ta và
      ngài vào thôi?
      Lão già tiếp:
      - Nơi đó thích hợp với người bạn của ngài.
      - Hừ!
      Cao Lôi Hoa hừ lạnh tiếng:
      - Muốn xem xem, cần nhảm như vậy. Để Tiểu Tam ở lại? Nực
      cười, là địch hay bạn còn chưa , có trời mới biết bọn ngươi có làm gì với Tiểu
      Tam hay !
      - Ôi, thôi được.
      Lão già thở dài, đám người mình ngay từ đầu khiến cho người ta hiểu lầm.
      Giờ người ta tin bên mình cũng là bình thường:
      - Bạn ngài có thể cùng, nhưng mà có thể tốt cho lắm.
      - Mời tiên sinh Cao Lôi Hoa theo tôi. Mười hai người các ngươi ở đây chờ ,
      ta dẫn tiên sinh Cao Lôi Hoa ra sau chủ điện.
      Lão già quay về sau căn dặn đám thanh niên.
      - Vâng.
      Mười hai người khẽ đáp rồi nhanh chóng chia ra làm hai đội canh giữ chung
      quanh chủ điện.
      - Mời ngài theo tôi vào, tiên sinh Cao Lôi Hoa.
      Lão già với Cao Lôi Hoa.
      Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam gật đầu rồi bước theo sau lão già.
      Lão già dẫn Tiểu Tam và Cao Lôi Hoa qua mấy tòa cung điện rồi tới bãi
      cỏ rộng phía sau tòa đại điện màu vàng. Nơi này là chỗ chết, ngoài cửa vào
      chung quanh đều là vách núi.
      - Ngươi muốn cho ta xem cái gì đó.
      Cao Lôi Hoa nhìn lão già , đồng thời bắt đầu vận lôi thần lực.
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài cần khẩn trương. Chúng ta đến nhanh
      thôi, chẳng qua địa phương chúng ta tới là ở phía .
      Lão già ngẩng đầu chỉ lên trung.
      Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn theo tay lão chỉ.
      - Trời!
      Sau khi ngửa mặt nhìn, Cao Lôi Hoa ngạc nhiên kêu lên! Ở phía đầu Cao Lôi
      Hoa là hòn đảo lơ lửng giữa trung! có thứ gì chống
      đỡ mà cứ nổi lềnh phềnh như vậy.
      Vườn hoa trung? Trong đầu Cao Lôi Hoa xuất mấy từ này, trong
      truyền thuyết cổ vua của Babylon tạo vườn hoa dành cho
      ái phi của mình. Theo truyền thuyết khu vườn đó có thể thoát khỏi lực hút của
      trái đất mà lơ lửng trong trung! Nhưng điều này chỉ là trong truyền thuyết,
      còn giờ lại hòn đảo bồng bềnh trước mặt Cao Lôi Hoa,
      nên tránh khỏi kinh hãi! Đồng thời trong đầu Cao Lôi Hoa lại xuất
      ý tưởng. Nếu mình cũng làm cho Tĩnh Tâm khu vườn treo như này
      nàng có hài lòng hay ?
      - Đây là cái gì?Chương 158: Đảo trung.
      - Có chuyện gì ngay trước mặt .
      Cao Lôi Hoa nhìn lão già trước mặt , Tiểu Tam còn ở đây, ai biết lão có ý đồ
      chứ!
      - phải, tiên sinh Cao Lôi Hoa. Tôi muốn dẫn ngài xem thứ này, mà
      thứ đó chỉ có vào chúng ta mới có thể thấy được.
      Lão già với vẻ khó xử:
      - Bởi vì thứ này thể lấy ra cho nhiều người xem được.
      - Hắc, ai biết các ngươi có thiết lập mai phục phía sau cơ chứ.
      Tiểu Tam thầm.
      Cao Lôi Hoa cũng cân nhắc ý kiến của lão này.
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, tôi lấy danh nghĩa Lôi thần ra thề, đằng sau này tuyệt
      đối có gì bất lợi với ngài cả!
      Lão già ràng có đôi chút cấp bách.
      Đôi mắt màu đen của Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm lão già này, thái độ của lão
      khiến Cao Lôi Hoa khá nghi ngờ. Bất kể như thế nào, thái độ trước sau của lão
      chênh lệch quá lớn. Ấn tượng của lão trong lòng Cao Lôi Hoa cũng tốt cho
      lắm.
      Lão già cũng lảng tránh ánh mắt của Cao Lôi Hoa mà đối nhãn với Cao
      Lôi Hoa.
      - Được rồi, xem xem.
      Cao Lôi Hoa gật đầu.
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, vị ở phía sau kia có thể chờ đợi ở đây , chỉ có ta và
      ngài vào thôi?
      Lão già tiếp:
      - Nơi đó thích hợp với người bạn của ngài.
      - Hừ!
      Cao Lôi Hoa hừ lạnh tiếng:
      - Muốn xem xem, cần nhảm như vậy. Để Tiểu Tam ở lại? Nực
      cười, là địch hay bạn còn chưa , có trời mới biết bọn ngươi có làm gì với Tiểu
      Tam hay !
      - Ôi, thôi được.
      Lão già thở dài, đám người mình ngay từ đầu khiến cho người ta hiểu lầm.
      Giờ người ta tin bên mình cũng là bình thường:
      - Bạn ngài có thể cùng, nhưng mà có thể tốt cho lắm.
      - Mời tiên sinh Cao Lôi Hoa theo tôi. Mười hai người các ngươi ở đây chờ ,
      ta dẫn tiên sinh Cao Lôi Hoa ra sau chủ điện.
      Lão già quay về sau căn dặn đám thanh niên.
      - Vâng.
      Mười hai người khẽ đáp rồi nhanh chóng chia ra làm hai đội canh giữ chung
      quanh chủ điện.
      - Mời ngài theo tôi vào, tiên sinh Cao Lôi Hoa.
      Lão già với Cao Lôi Hoa.
      Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam gật đầu rồi bước theo sau lão già.
      Lão già dẫn Tiểu Tam và Cao Lôi Hoa qua mấy tòa cung điện rồi tới bãi
      cỏ rộng phía sau tòa đại điện màu vàng. Nơi này là chỗ chết, ngoài cửa vào
      chung quanh đều là vách núi.
      - Ngươi muốn cho ta xem cái gì đó.
      Cao Lôi Hoa nhìn lão già , đồng thời bắt đầu vận lôi thần lực.
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài cần khẩn trương. Chúng ta đến nhanh
      thôi, chẳng qua địa phương chúng ta tới là ở phía .
      Lão già ngẩng đầu chỉ lên trung.
      Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn theo tay lão chỉ.
      - Trời!
      Sau khi ngửa mặt nhìn, Cao Lôi Hoa ngạc nhiên kêu lên! Ở phía đầu Cao Lôi
      Hoa là hòn đảo lơ lửng giữa trung! có thứ gì chống
      đỡ mà cứ nổi lềnh phềnh như vậy.
      Vườn hoa trung? Trong đầu Cao Lôi Hoa xuất mấy từ này, trong
      truyền thuyết cổ vua của Babylon tạo vườn hoa dành cho
      ái phi của mình. Theo truyền thuyết khu vườn đó có thể thoát khỏi lực hút của
      trái đất mà lơ lửng trong trung! Nhưng điều này chỉ là trong truyền thuyết,
      còn giờ lại hòn đảo bồng bềnh trước mặt Cao Lôi Hoa,
      nên tránh khỏi kinh hãi! Đồng thời trong đầu Cao Lôi Hoa lại xuất
      ý tưởng. Nếu mình cũng làm cho Tĩnh Tâm khu vườn treo như này
      nàng có hài lòng hay ?
      - Đây là cái gì?
      Tiểu Tam ngơ ngác nhìn hòn đảo đỉnh đầu! Thứ này đừng là chưa
      từng xem qua, mà ngay cả nghe cũng từng có nữa!
      - Cái chúng ta cần xem ở đảo này!
      Lão già :
      - Với năng lực của tiên sinh Cao Lôi Hoa, chắc bay lên phải là vấn đề gì
      chứ!
      - Ừm, tuy rằng hơi cao nhưng có vấn đề gì cả.
      Cao Lôi Hoa khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn Tiểu Tam. thành vấn
      đề nhưng còn Tiểu Tam e là có.
      Khuôn mặt Tiểu Tam đỏ bừng, khoảng cách từ nơi này đến hòn đảo tuyệt đối
      còn cao hơn khe nứt ở Vong Linh cốc lần trước, chỉ riêng cái khe đó mà Tiểu
      Tam còn trốn thoát nơi này lại càng thể.
      - cõng em lên thôi.
      Cao Lôi Hoa cũng nhận ra ý tứ từ vẻ mặt của Tiểu Tam, có khả
      năng để bay lên được. Thậm chí Tiểu Tam có thể bay hay cũng là
      vấn đề. Cao Lôi Hoa cởi thanh ‘Tài quyết chi nhận’ lưng xuống, cắm vào
      ngang hông. Sau đó Cao Lôi Hoa ngồi xổm xuống với Tiểu Tam:
      - Lên đây . cõng em lên.
      - Ừm.
      Tiểu Tam đỏ mặt lí nhí đáp rồi leo lên lưng Cao Lôi Hoa.
      - Vậy chúng ta thôi. Tiên sinh Cao Lôi Hoa, khoảng cách với bên hơi xa.
      Hy vọng ngài có thể xử lý.
      Lão già khẽ , ngay từ đầu cho Tiểu Tam theo vì có mấy nguyên
      nhân, đây cũng là trong số những nguyên nhân đó, dù sao độ cao quá lớn,
      cho dù là ‘Phi hành thuật’ cũng hơn được. Trừ phi người nào đạt tới thánh
      cấp có thể dựa vào sức mạnh của mình bay lên. Hơn nữa, dù là thánh cấp
      bay lên cũng rất miễn cưỡng. Bởi vì nơi này có năng lượng đặc biệt là cấm khả
      năng lăng phi hành của thánh cấp. Do đó nếu thánh cấp muốn bay lên
      cũng chỉ có thể dựa vào đôi cánh của mình thôi.
      - Được rồi, sao cả. Chút khoảng cách này chỉ là việc .
      Cao Lôi Hoa gật đầu.
      - Vậy mời ngài theo tôi lên.
      Lão già gật đầu rồi mở đôi cánh lôi quang ra. Sau đó cả người lão thoát khỏi sức
      hút của trái đất bay vọt lên phía hòn đảo trời.
      - Cao đại ca cũng phải mở cánh đúng ?
      Tiểu Tam đỏ mặt :
      - Em ở sau lưng có bị ảnh hương ?
      - Ha ha, khoảng cách này cần phải dùng đến cánh.
      Cao Lôi Hoa cười đáp, chẳng hề ưa thích gì đôi cánh của mình cũng
      như của mấy điểu nhân (người chim) kia.
      Cõng được Tiểu Tam rồi, Cao Lôi Hoa liền vận lôi thần lực. Sau đó Cao Lôi
      Hoa cứ bước từng bước lên trung, giống như cầu thang bộ vậy!
      Trông chẳng hề có dáng vẻ nhọc nhằn gì cả. Đúng là so với thánh cấp bay
      dáng vẻ giờ của Cao Lôi Hoa chẳng khác nào thả diều với tàu lượn.
      Tiểu Tam ở lưng lén ngắm nhìn Cao Lôi Hoa đến nỗi ngây ngốc.
      - Ha ha, tiên sinh Cao Lôi Hoa quả nhiên là cường đại.
      Lão già bay ở phía trước nhìn thấy dáng vẻ thoải mái giờ của Cao Lôi
      Hoa liền tán thưởng tiếng. Tại gian đặc biệt này, thánh cấp cũng bị
      phong ấn lăng phi hành, lão muốn bay lên cũng phải dựa vào đôi cánh mới
      bay được! Nhưng lúc này Cao Lôi Hoa dùng đến cánh, lưng lại còn
      cõng thêm người mà bay thoải mái như cầu thang.
      - Bên là cái gì vậy.
      Cao Lôi Hoa mỉm cười hỏi, biết vì sao, càng đến gần hòn đảo này,
      Cao Lôi Hoa càng cảm thấy áp lực kỳ lạ. Còn ‘Tài quyết chi nhận’
      bên hông cũng rung động liên tục, như nhắn rằng nó rất hưng phấn!
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa đừng vội, chờ khi chúng ta lên ngài biết.
      Lão già khẽ cười rồi lại vỗ mạnh đôi cánh tăng tốc độ lên.
      - Tiểu Tam, ôm chặt nhé, tăng tốc lên đây.
      Cao Lôi Hoa tiếng với Tiểu Tam sau lưng. Tiểu Tam liền bám chặt lấy
      .
      Cao Lôi Hoa vẫn còn lo lắng, nên phóng lôi thần lực ra, tạo thành vòng bảo
      hộ chung quanh người Tiểu Tam, ngăn cản sức ép khí khi Cao Lôi Hoa
      bay lên cao đối với Tiểu Tam.
      - Bám chặt!
      Sau khi xong xuôi, Cao Lôi Hoa khẽ quát, chân dậm mạnh cái, cả người liền
      bắn vọt ! Rất nhanh, Cao Lôi Hoa liền vượt qua cả lão già bay phía trước, rồi
      hạ cánh xuống hòn đảo kia.
      - Phù, tiên sinh Cao Lôi Hoa quả nhiên lợi hại.
      Lão già thở hồng hộc bước lên hòn đảo.
      Bước lên hòn đảo, Cao Lôi Hoa quan sát hết thảy lượt, hòn đảo này khá lớn
      nhưng bên cũng chỉ là hoang mạc, có cây cối hay thực vật gì cả. Hoàn
      toàn chỉ có những gò đất nhấp nhô, hơn nữa hòn đảo này trông như cái chậu
      vậy. Bốn phía rất cao nhưng càng về giữa càng thấp! Ở giữa hình như thấp
      thoáng thấy có cây cột trụ cao chọc trời.
      - Ở đây có chuyện gì vậy nhỉ?
      Cao Lôi Hoa vừa lên đảo liền nhíu mày vì có cảm giác quái lạ bao trùm lên
      toàn cơ thể Cao Lôi Hoa. Cảm giác giống như thần lực bị đè xuống, đúng vậy,
      chính là cảm giác về thần lực!
      Hai mắt Cao Lôi Hoa nhìn thẳng sang lão già! Nếu như lão thể giải thích
      như ước hẹn Cao Lôi Hoa tuyệt đối tiêu diệt lão già này. Cho dù là
      có thần lực với sức mạnh của mình việc giết lão già này cũng thành
      vấn đề!
      - A! Tiên sinh Cao Lôi Hoa, thực xin lỗi.
      Lão già vừa nhìn thấy vẻ mặt của Cao Lôi Hoa lập tức minh bạch:
      - Do thời gian quá lâu nên tôi quên mất. Bất kể là ai, sau khi lên đảo này sức
      mạnh đều bị áp chế. Trừ phi người đó có sức mạnh lớn hơn cả lực lượng
      hòn đảo này.
      Vù vù! lúc Cao Lôi Hoa muốn , thanh “Tài quyết chi nhận” bên hông
      đột nhiên tiếng rung hưng phấn! Vèo, thanh “Tài quyết chi nhận” bắn ra khỏi
      hông Cao Lôi Hoa, rồi lơ lửng ngay phía trước mặt .
      Cao Lôi Hoa nhìn “Tài quyết chi nhận” đầy nghi hoặc. Dường như “Tài quyết
      chi nhận” chỉ dẫn con đường phía trước, nên ngừng rung động trước
      mặt Cao Lôi Hoa.
      Thoáng suy tư chút rồi Cao Lôi Hoa ôm lấy Tiểu Tam, sau đó theo phía
      sau “Tài quyết chi nhận”.
      Lão già ở bên cạnh nhìn bóng lưng Cao Lôi Hoa khẽ mỉm cười rồi cũng theo.
      Thanh “Tài quyết chi nhận” ngừng bay về trung tâm đảo. Sau khi tới cây
      cột trụ thủy tinh ở giữa đảo mới chịu dừng lại. Độ cao của cây cột tương đương
      với mép đảo.
      Vừa thấy cây cột này, Cao Lôi Hoa liền cảm thấy áp lực toàn bộ hòn đảo là
      từ cây cột này phát ra.
      Lão già tới phía sau Cao Lôi Hoa liền quỳ xuống trước cây cột:
      - Kính thưa chủ nhân, người tới đây rồi…

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 159: Áo giáp Lôi thần – Thần phạt trượng.
      - Chủ nhân? Chẳng lẽ là Lôi thần?
      Tinh thần Cao Lôi Hoa chấn động, ánh mắt tập trung lên cây cột trước
      mặt, chủ nhân của tín đồ Lôi thần ngoài Lôi thần ra còn có ai nữa?
      - Phí Đức, ngươi vất vả rồi.
      Ngoài dự kiến của Cao Lôi Hoa, giọng nữ trong trẻo từ giữa cây cột vang
      lên. Tiếp đó, cây cột thủy tinh trước mặt liền xuất màn lôi quang màu
      đen.
      Cao Lôi Hoa nhíu mày, lôi quang màu đen mang theo khí tức hắc ám nặng nề.
      Hơn nữa, nếu là nữ tỉ lệ là Lôi thần rất .
      - Đây là việc nô tài phải làm, thưa chủ nhân.
      Phí Đức cũng chính là lão già dẫn Cao Lôi Hoa tới đây, lão trả lời đầy tôn
      kính.
      - Phí Đức, ngươi cứ xuống trước . Ta có vài lời muốn với tiên sinh Cao Lôi
      Hoa.
      Giọng nữ nhân trong cây cột thủy tinh rất khẽ nhưng lại mang theo khẩu khí
      thể kháng cự.
      - Vâng thưa chủ nhân.
      Phí Đức khẽ cúi đầu, sau đó đứng dậy ra ngoài đảo hề quay đầu lại.
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, mạo muội mời ngài đến đây.
      Lôi quang cột thủy tinh càng lúc càng dày đặc, tiếp đó cả cây cột phát ra ánh
      sáng đen mãnh liệt! Luồng ánh sáng chói mắt khiến Tiểu Tâm thể mở mắt
      ra được. Thực là mâu thuẫn, ánh sáng đen!
      biết qua bao lâu, ánh sáng đen dần tan , Tiểu Tam cuối cùng cũng mở
      được mắt. Ngay sau đó Tiểu Tam trợn tròn cả mắt!
      Cây cột thủy tinh trước mắt dần dần biến thành trong suốt, ở giữa bên trong
      bóng người thân hình mảnh khảnh.
      nàng mảnh khảnh cũng phải, gầy cũng đúng mà phải
      là thân thể nàng rất cao, ước chừng phải hơn ba thước! Nhưng mà cũng may là
      dáng người nàng dựa theo mỹ nữ nhân loại mà phóng đại.
      Mái tóc dài đen như gỗ mun, đôi mắt đen lấp lánh, khuôn mặt trái xoan kèm
      với nụ cười hiền hòa. Tổng thể mà nàng khiến cho người ta có loại cảm giác
      rất thoải mái.
      - Cao đại ca, nàng là người cùng tộc với sao? Từ tóc tới mắt đều là màu đen!
      Tiểu Tam sau khi nhìn bóng người trong cây cột đột nhiên phấn khởi với
      Cao Lôi Hoa.
      Cao Lôi Hoa khẽ lắc đầu, rồi chỉ chỉ cây cột thủy tinh. Sau khi cây cột biến thành
      trong suốt hoàn toàn, Tiểu Tam thấy đầy đủ thân hình mỹ nữ trong cây cột. Ở
      phía sau lưng nàng, mười hai đôi cánh màu đen xòe ra. Mười hai đôi cánh
      màu đen, đọa lạc thiên sứ (thiên sứ biến chất, sa đọa)! Tiểu Tam trở nên ngây
      ngốc.
      - Ngươi là ai, vì sao biết được tên của ta.
      Cao Lôi Hoa nhìn mỹ nữ trước mặt. thể phủ nhận, nàng rất đẹp. Nhất
      là khi thấy mái tóc và đôi mắt màu đen của nàng lại khiến cho Cao Lôi Hoa rất
      thoải mái. Tuy rằng biết nàng phải cùng tộc với mình, nhưng trong lòng
      Cao Lôi Hoa vẫn run lên. , trong mấy đứa , Cao Lôi Hoa có hơi thiên
      vị Saga đôi chút, đương nhiên đối với những đứa còn lại tuyệt đối cũng rất
      tốt. Còn riêng Saga Cao Lôi Hoa thiên vị ở trong lòng, vì điều gì khác
      mà chính vì mái tóc và đôi mắt màu đen của Saga.
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, về việc sao tôi biết tên của ngài thực xin lỗi, tôi
      tìm hiểu sơ qua đời tư của ngài.
      Mỹ nữ giữa cây cột thủy tinh khẽ mỉm cười, tuy rằng nàng bất động nhưng vẻ
      mặt có thể biểu đạt điều đó.
      - Ngươi dò xét ta làm gì?
      Cao Lôi Hoa nhíu mày:
      - Ngươi là Lôi thần sao?
      - , tôi phải Lôi thần. Tôi dò xét tiên sinh tuyệt đối hề có ác ý.
      Mỹ nữ kia .
      Cao Lôi Hoa thể nhíu mày.
      - Xin tự giới thiệu chút.
      Nữ nhân kia với Cao Lôi Hoa:
      - Tôi là Hắc Ám thần, nữ thần hắc ám điện quang, Jennifer Aniston.
      - Vậy ngươi có quan hệ gì với Lôi thần?
      Cao Lôi Hoa giơ tay ra đằng trước, nắm lấy thanh kiếm Tài quyết (Bắt đầu từ
      chương này mình xin phép đổi Tài quyết chi nhận = thanh kiếm Tài quyết &
      Thần phạt chi trượng = Cây trượng Thần phạt):
      - Còn nữa, vì sao ngươi phải bí mật dò xét ta, lại còn dẫn ta tới đây vì cái gì?
      - Tôi có quan hệ chút với Lôi thần. Còn vì sao tôi phải bí mật dò xét tiên
      sinh…
      Jennifer Aniston trực tiếp trả lời câu hỏi của Cao Lôi Hoa mà khẽ thở dài
      :
      - Tôi ở trong này hơn 14 năm rồi.
      - Ta nghĩ, nếu ngươi thể cho ta biết nguyên nhân ngươi dò xét ta ta
      cũng thể xác định ngươi có ác ý với ta hay .
      Cao Lôi Hoa đầy lạnh nhạt, bắt đầu mất kiên nhẫn khi thấy Jennifer
      Aniston lệch đề tài.
      - Rất xin lỗi, tiên sinh Cao Lôi Hoa.
      Ánh mắt Jennifer Aniston vẻ thương tiếc:
      - Nó, có khỏe ?
      - Nó?
      Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Jennifer Aniston. ‘Nó’ là ai vậy?
      - Con trai của tôi giờ chắc cũng được mười bốn tuổi rồi.
      Đôi mắt Jennifer Aniston lên tịch mịch vô hạn:
      - Tôi lại chưa có được ngày trọn vẹn để thực trách nhiệm của
      người mẹ đối với nó. Từ khi sinh nó ra, tôi bị phong ấn ở đây.
      - Con trai của ngươi là ai?
      Liên tưởng tới mái tóc dài mà đôi mắt màu đen của nàng, Cao Lôi Hoa thấy trong
      lòng chấn động. Có lẽ, Cao Lôi Hoa đoán ra được rồi, ngờ lại là nó!
      Cao Lôi Hoa cười khổ, hình như những đứa con của Tĩnh Tâm đều có lai lịch
      !
      - Ôi, tiên sinh Cao Lôi Hoa, nó chính là con trai của tôi.
      Jennifer Aniston mỉm cười:
      - Nếu có thể, tôi rất hy vọng được ở bên cạnh nó, làm bạn với nó, vĩnh viễn
      cùng với nó.
      Đến giờ mà Cao Lôi Hoa còn biết “Nó” là ai thực đầu có vấn
      đề rồi.
      Nếu theo như lời Jennifer Aniston, nó là Saga…
      - Là Saga sao?
      Cao Lôi Hoa ngẩng đầu hỏi.
      - Đúng vậy, chính là nó. Ngài cho rằng thằng bé đó giống tôi sao?
      Khi đề cập tới Saga Jennifer Aniston lộ vẻ tươi cười:
      - Về chuyện tôi dẫn Cao Lôi Hoa tới đây là muốn báo đáp việc ngài chăm sóc
      nó.
      - Báo đáp?
      Tiểu Tam ở bên cạnh bất mãn :
      - Ngay từ đầu người của ngươi còn muốn cướp thanh kiếm Tài quyết trong
      tay Cao đại ca nữa.
      Jennifer Aniston nhíu mày lại rồi nhắm hai mắt lại:
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, xin ngài thứ lỗi, tôi e rằng bọn họ hiểu sai mệnh lệnh
      của tôi.
      Jennifer Aniston ngượng ngùng :
      - Tôi bảo bọn họ mời tiên sinh tới đây, tiện thể muốn ngài mang theo thanh kiếm
      Tài quyết. Bởi vì tôi có đồ vật này phải giao cho tiên sinh Cao Lôi Hoa.
      Nhưng muốn lấy được thứ đó cần phải có thanh kiếm Tài quyết.
      - Cái gì vậy.
      Cao Lôi Hoa nghi hoặc .
      - Là vũ khí khác của Lôi thần – trượng Thần phạt!
      Ánh mắt Jennifer Aniston vẻ hân hoan:
      - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, đây cũng là điều duy nhất mà tôi có thể báo đáp lại
      ngài! Hi vọng nó trợ giúp cho tiên sinh.
      - Trượng Thần phạt?
      Cao Lôi Hoa nhìn Jennifer Aniston.
      - Ha ha.
      Jennifer Aniston trong cột thủy tinh khẽ bật cười:
      - Trượng Thần phạt phải là ma trượng, có thể coi nó là binh khí dài .
      Hơn nữa, trượng Thần phạt còn có cả phương pháp tu luyện lĩnh vực thứ hai
      của Lôi thần “Thần phạt”!
      - Điều quan trọng là trượng Thần phạt và thanh kiếm Tài quyết là hai thanh
      thần binh mà Sáng thế thần tặng cho Lôi thần. Nghe , hai thanh thần binh này
      có cất giữ bí mật của Sáng thế thần! Cụ thể là bí mật gì Lôi thần cũng
      ràng!
      Jennifer Aniston cười :
      - Đối với tiên sinh Cao Lôi Hoa thanh trượng Thần phạt này chỉ có lợi mà
      có hại gì cả.
      Cao Lôi Hoa vẻ hiếu kỳ. Sáng thế thần lưu lại bí mật gì? Cũng khá thú vị
      đây!
      - Đưa thanh kiếm Tài quyết tới chỗ tôi.
      Jennifer Aniston với Cao Lôi Hoa.
      - Được rồi.
      Cao Lôi Hoa buông lỏng thanh kiếm Tài quyết ra, nó liền rung lên rồi bay về phía
      Jennifer Aniston.
      Bên trong cột thủy tinh, đôi mắt đen của Jennifer Aniston lấp lánh ánh vàng.
      Thanh kiếm Tài quyết dưới khống chế của Jennifer Aniston liền tỏa ra lôi
      quang màu vàng tím.
      - Keng tiếng, thanh kiếm Tài quyết cắm thẳng xuống dưới đất!
      Ngay sau đó, luồng ánh sáng rực rỡ từ dưới lòng đất bắn vọt lên ! Còn
      luồng lôi quang màu vàng tím từ thanh kiếm Tài quyết lại truyền thẳng xuống
      bên dưới!
      Tiếp đó, theo luồng lôi quang này, cây trượng dài từ dưới đất dần dần ngoi
      lên. Khi thanh kiếm Tài quyết vào cây trượng này va chạm với nhau lập tức vang
      lên hồi cộng hưởng thanh!
      - Phù, được rồi!
      Jennifer Aniston thở dài nhõm:
      - Chỉ có thanh kiếm Tài quyết mới có thể đánh thức cây trượng Thần phạt ngủ
      sâu dưới lòng đất! Cũng chỉ tới khi hai thanh thần binh ở cùng chỗ với nhau
      mới thể được trạng thái sức mạnh hoàn mỹ nhất.
      - Ngươi , thanh kiếm Tài quyết và trượng Thần phạt có bí mật gì đó ư?
      Cao Lôi Hoa xòe hai tay ra, tay trái cầm trượng, tay phải cầm kiếm:
      - Lôi thần nghiên cứu bao năm rồi mà có chút thông tin nào sao?
      - Tôi cũng ràng lắm.
      Jennifer Aniston cười khổ:
      - Có lẽ Lôi thần phát ra cái gì đó, cuối cùng trong cơn phẫn nộ, liền
      phong ấn ta tại đây và để lại trượng Thần phạt cùng với thanh kiếm Tài quyết.
      Sau đó nghe tới chi nhánh nào đó trong Cự long tộc. Về sau
      chẳng có tin tức gì nữa.
      - Lôi thần vì sao lại phong ấn ngươi?
      Cao Lôi Hoa hỏi.
      - Nguyên nhân là vì thân thể của ta.
      Jennifer Aniston u sầu kể:
      - Tôi và phụ thân Saga nhau trong cấm kỵ. Tình của chúng tôi phải
      chịu lời nguyền của chư thần, từ ngày sinh ra Saga, thân thể tôi lập tức sinh
      bệnh. Cuối cùng, Lôi thần vì muốn bảo vệ tính mạng cho tôi liền đem phong ấn
      tôi vào trong cây cột trụ thủy tinh này.
      - Vậy Saga rốt cuộc đến tay Tĩnh Tâm như thế nào?
      Đây là điểm mà Cao Lôi Hoa khó hiểu nhất.
      - Tôi cũng biết. Thằng bé sinh ra bao lâu, Lôi thần liền phong ấn tôi
      và mang nó . Từ đó Lôi thần cũng chưa từng trở về.
      Jennifer Aniston đau khổ than.
      - Lôi thần và ngươi có quan hệ gì?
      Cao Lôi Hoa hỏi.
      - À.
      Jennifer Aniston đáp:
      - Lôi thần là trai tôi…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :