CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA) - Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ (514c)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 133: Nhiệm vụ của Tiểu Tam.
      Nguồn - , theo em đến đây. Em biết chỗ tốt lắm!
      Tiểu Tam hưng phấn kéo tay Cao Lôi Hoa chạy về phía bên phải của đế đô.
      Cao Lôi Hoa cười bất đắc dĩ, hướng mà Tiểu Tam chạy lại ngược với hướng về nhà Tĩnh Tâm...
      còn cách nào khác, Cao Lôi Hoa xách túi đồ chạy theo Tiểu Tam. Mà nơi Tiểu Tam dẫn Cao Lôi Hoa đến là con sông ở sâu cùng bên phải đế đô. Vừa đến nơi này, Cao Lôi Hoa liền mỉm cười. Chỗ này Cao Lôi Hoa từng nghe qua, đây là nơi hẻo lánh nhất đế đô, nghe nơi đây là khu dân cư nghèo của đế đô, nhưng do đám giai cấp lãnh đạo của Quang Minh đế quốc vì cái gọi là diện mạo của đế đô nên đuổi hết người dân bần cùng tới đây. Cho nên nơi này mới vắng hoe vắng hoét.
      - Ồ, ngờ chỗ này lại khá tốt. Hồi xưa cứ nghĩ đây là khu dân nghèo nên chưa tới đây bao giờ.
      Cao Lôi Hoa nhìn cảnh vật trước mặt . Trước mắt , vùng cỏ xanh rì, cỏ mọc xuôi theo dòng suối trong vắt chạy dọc theo sườn núi. Ở nơi đẹp như này, con người ta cũng có thể dễ dàng thả lỏng tâm hồn.
      - Hì hì, em sai đúng ! Nơi này hầu như có người biết đâu! Hồi xưa cứ mỗi lần mẹ em dẫn em đến Quang Minh đế đô để gặp cha em, em lại mình tới đây để chơi đùa.
      Tiểu Tam lại ngồi lên bãi cỏ cạnh bờ sông , vỗ vỗ bên cạnh :
      - Cao đại ca lại đây ngồi .
      - Ừm, được rồi!
      Cao Lôi Hoa tới ngồi cạnh Tiểu Tam:
      - Trước đây mẹ em đưa em tới đây tìm cha em sao? Thế em ở cùng chỗ với cha sao?
      - Dạ.
      Tiểu Tam gật gật đầu rồi :
      - Mẹ với cha em ở cùng chỗ, mẹ em ở vương quốc Băng Tuyết nơi phương bắc xa xôi. Mà cha em sống ở Quang Minh đế đô. Lâu lâu mẹ mới dẫn em thăm cha lần.
      - Tình cảm giữa cha mẹ em tốt à?
      Cao Lôi Hoa nhàng hỏi.
      - phải!
      Tiểu Tam hơi lắc đầu, sau đó cởi giầy ra, thả đôi chân trần vào dòng nước:
      - Là vì thân phận của mẹ em có vấn đề. Thân phận mẹ em làm cho bà vĩnh viễn thể sống cùng với người mình . Cho nên mẹ em chỉ có thể lâu lâu dẫn em đến gặp cha em được.
      Cao Lôi Hoa nghe mà nhíu mày:
      - Mẹ em có thân phận gì? Làm gì có chuyện trái ngang như vậy được, ngay cả quyền sinh sống cùng với người mình mà cũng bị cướp đoạt. khi vậy cần gì cái thân phận đó cơ chứ.
      - cần cũng thế cả!
      Ánh mắt Tiểu Tam lên cam chịu. Nàng cười khổ tiếng:
      - Mẹ em cũng đâu có cần cái thân phận này đâu, nhưng muốn là có thể được sao.
      Cao Lôi Hoa nhìn Tiểu Tam, cũng hỏi nữa. Tiểu Tam cũng ra thân phận của mẹ nàng. Cho dù vậy Cao Lôi Hoa cũng cần phải hỏi, nếu lại hay ho gì cả.
      - Quên , chúng ta đến chuyện này nữa.
      Cao Lôi Hoa đặt túi đồ sang bên rồi ngả lưng nằm dài thảm cỏ, cười với Tiểu Tam:
      - Tiểu Tam à, em vừa tìm có chuyện quan trọng hơn cơ mà, còn nếu giúp em nhất định phải chết nữa? Rốt cuộc là chuyện gì?
      - Vâng!
      Tiểu Tam co người ôm lấy đầu gối, ngoảnh sang nhìn thẳng Cao Lôi Hoa :
      - Cao đại ca xem, kiểu người có thân phận như mẹ em liệu có thích ?
      Tiểu Tam cũng chuyện Cao Lôi Hoa đề cập mà lái sang chuyện khác.
      - Điều này cũng khó , hoàn toàn biết thân phận của mẹ em. Hà... vẫn muốn ít nhất em cũng trước cho biết thân phận của mẹ em là gì chứ?
      Cao Lôi Hoa đành phải theo câu chuyện của Tiểu Tam.
      Tiểu Tam cắn môi :
      - Cao đại ca à, ý em là nếu có người có thân phận như mẹ em, bởi vì vậy mà thể ở bên cạnh người mình người phụ nữ như vậy họ ?
      - Cái này...
      Cao Lôi Hoa trầm mặc trong chốt lát, rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời:
      - Vấn đề này cũng khó trả lời lắm. Nhưng ít nhất với chỉ sợ là khó chấp nhận.
      Cao Lôi Hoa đăm chiêu nhìn lên bầu trời. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi nền trời xanh. Trong mắt Cao Lôi Hoa, những đám mây trắng đó dần dần hợp thành khuôn mặt của người phụ nữ. Cao Lôi Hoa thầm thở dài, đó là khuôn mặt của Vũ Hinh. nữ nhân quật cường, hiếu thắng lại có vẻ lạnh lùng. Nhưng tiếc rằng cả đời này, Cao Lôi Hoa cũng còn có cơ hội gặp lại người phụ nữ này. Hai người nhau, nhưng lại còn có cơ hội gặp mặt nhau lần nữa, cái cảm giác này Cao Lôi Hoa hề muốn nghĩ tới.
      - Tiểu Tam.
      Cao Lôi Hoa nhìn lên bầu trời đầy mây trắng :
      - Ít nhất đối với . thể chịu đựng được cảnh mình và người mình vĩnh viễn thể ở bên nhau. Nguyện vọng của chính là được vĩnh viễn ở bên cạnh người của mình. có hy vọng xa vời, với , nếu hai người nhau dù cho thân phận của đối phương có hòa hợp đến đâu cũng phải ở cùng chỗ. Nếu sống mà chia lìa phải là tình chân chính.
      Tiểu Tam ngơ ngác nhìn Cao Lôi Hoa, từ trong mắt Cao Lôi Hoa, Tiểu Tam cảm nhận được mất mác khó phai mờ. Tiểu Tam biết mất mát của Cao Lôi Hoa là vì cái gì. Nhưng chỉ cảm thấy, tại, Cao Lôi Hoa rất là cuốn hút.
      - Tiểu Tam, tình chân chính là sẵn sàng hy sinh mọi thứ của mình để được ở bên người mình .
      Cao Lôi Hoa ngồi bật dậy:
      - Bất kể giàu sang phú quý thế nào, nếu nó ngăn cản mình ở cùng với người mình . cái loại thân phận cần cũng được. Bất kể là thân phận đó cao quý ra làm sao, cao thượng như thế nào.
      - Nhưng, nếu thân phận này quan hệ đến cuộc sống và an nguy của vô số người sao?
      Tiểu Tam khẽ hỏi.
      - Ha ha.

      Cao Lôi Hoa cười than:
      - Tiểu Tam à, phải là gã đàn ông cao thượng. Có lẽ cha em là người đàn ông cao thượng, ít nhất vì thân phận của mẹ em liên quan tới cuộc sống và an nguy của vô số con người mà ông có thể chấp nhận cuộc sống cách xa ngàn dặm với mẹ em.
      Cao Lôi Hoa nắm chặt tay lại.
      - chỉ là gã đàn ông ích kỷ. Cuộc sống an nguy hay gì gì đó của người khác hoàn toàn liên quan gì đến cả! Việc gì phải làm chuyện bao đồng. Cho dù có liên quan đến an nguy của toàn bộ đại lục này sao? Nếu ngăn cản với người đến với nhau, bất kệ thân phận này quan trọng như thế nào, liên quan đến những ai, đều cần! chỉ cần người mà thôi. Nếu cho lựa chọn giữa người mình và an nguy của đại lục. có thể do dự mà chọn lấy người mình . Hắc hắc, có phải thấy rất ích kỷ ?
      Cao Lôi hoa cảm thấy mình quá kích động, liền quay lại cười ha hả với Tiểu Tam.
      - , hề.
      Tiểu Tam khẽ lắc đầu:
      - Cao đại ca rất hay. nhau người mình phải quan trọng nhất trong lòng mình. Nếu bởi vì cuộc sống và an nguy của vô số người mà lại đánh mất cơ hội được sống cùng với người mình , đó lại đẩy người mình xuống dưới. Như vậy đó phải là tình .
      - À...lời này cũng hơi nặng nề quá.
      Cao Lôi Hoa cười :
      - Tiểu Tam à, giờ em muốn giúp em cái gì nào, còn nếu giúp em chết là sao vậy?
      - Vâng.
      Tiểu Tam gật mạnh đầu :
      - Em gặp chút chuyện Cao đại ca. có nhớ chuyện xảy ra lần trong Vong Linh cốc ?
      Tiểu Tam cười nhìn về phía Cao Lôi Hoa.
      - Ừ, nhớ, lúc ở trong cốc cứu em mạng mà.
      Cao Lôi Hoa cười ngượng ngùng.
      Tiểu Tam hơi nheo mắt lại nhìn Cao Lôi Hoa:
      - Vâng, là chuyện đó đó. Lúc ở trong Vong Linh cốc Cao đại ca cứu em hai lần lận.
      Tuy nhiên ở trong lòng Tiểu Tam còn thầm thêm câu: “Đồng thời còn bóp ngực người ta hai lần luôn.”
      - Ha ha.
      Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu:
      - Chuyện này với chuyện trong Vong Linh cốc có quan hệ gì chứ?
      - Vâng.
      Tiểu Tam cười :
      - Là bởi vì lần Vong Linh cốc là cuộc thí luyện của em. Nhiệm vụ lần đó của em là ở trong Vong Linh cốc hai ngày tìm ‘ hồn tuyền thủy’ (Nước suối hồn) tại chỗ sâu nhất trong cốc.
      - ‘ hồn tuyền thủy’ ư? Có liên quan tới ‘ hồn thảo’ ?
      Cao Lôi Hoa hỏi.
      - Vâng, có liên quan.
      Tiểu Tam gật gật đầu:
      - ‘ hồn thảo’ sinh trưởng gần ‘ hồn tuyền thủy’, ra bởi vì có ‘ hồn tuyền thủy’ nên mới có ‘ hồn thảo’.
      - Vậy lần trước phải chúng ta đến nơi ‘ hồn thảo’ sinh trưởng rồi sao? Khi đó em làm gì mà lấy ‘ hồn tuyền thủy’?
      Cao Lôi Hoa nghi hoặc .
      Tiểu Tam cười khổ :
      - Cao đại ca còn chưa rồi, ‘ hồn tuyền thủy’ đâu phải dễ lấy thế được? ‘ hồn tuyền thủy’ là địa phương sinh trưởng của Hồn Thảo sai, nhưng chỉ mỗi khi tới ngày mười bốn trong tháng, là lúc mà khí nặng nhất hồn tuyền thủy’ mới phun ra. Lúc chúng ta ở trong Vong Linh cốc hồn tuyền thủy’ ngừng lâu rồi.
      - Cho nên nhiệm vụ của em thất bại sao?
      Cao Lôi Hoa thầm than tạo hóa trêu ngươi.
      - Vâng, đúng là vậy đó.
      Tiểu Tam rút đôi chân trắng ngần ra khỏi dòng nước, lắc lắc nhàng, vẩy hết bọt nước bám chân.
      Cao Lôi Hoa nhịn được nhìn đôi chân trắng của Tiểu Tam. người bé Tiểu Tam này dường như mang theo sức mê hoặc lạ thường. Mỗi động tác của nàng đều rất hấp dẫn người khác.
      - Tuy nhiên, dù thất bại, nhưng may mắn là lúc đó trong Vong Linh cốc xảy ra Vong Linh Phong.
      Tiểu Tam cười :
      - Cho nên em lấy cớ này ra. Bọn họ cuối cùng cũng cho em là thất bại do bất đắc dĩ. Vì thế sau khi thảo luận lại, bọn họ quyết định cho em cái nhiệm vụ khác.
      - Nhiệm vụ khác? Chẳng lẽ nguy hiểm lắm sao?
      Cao Lôi Hoa nhíu mày lại.
      - Vâng, nhiệm vụ lần này đúng là nguy hiểm.
      Tiểu Tam gật đầu :
      - Nhiệm vụ lần này là tới đại băng nguyên (giống như đại thảo nguyên) ở vương quốc Băng Tuyết tìm kiếm Băng Sương Cự Long.
      Nhiệm vụ này nguy hiểm vì đại băng nguyên sao?
      Cao Lôi Hoa hỏi.
      - , phải. Đại băng nguyên tuy rằng nguy hiểm nhưng đến nỗi làm em mất mạng được.
      Tiểu Tam cười khổ :
      - Nhiệm vụ lần này là tìm lại thần khí hùng mạnh của vương quốc Băng Tuyết - Áo choàng của Nữ Thần Băng Tuyết mà trước đó vài ngày Băng Sương Cự Long Furion lấy . Đây là nhiệm vụ em phải hoàn thành.
      Tiểu Tam tiếp:
      - Đại băng nguyên phải là mối nguy hiểm lớn nhất, mà nguy hiểm nhất chính là đàm phán với Băng Sương Cự Long Furion để lấy lại thần khí đó. Em biết long ngữ. Cho nên muốn cùng chuyện với cự long lại thành ra vấn đề. thể chuyện với cự long tiến vào vào lãnh thổ của cự long lập tức bị xem là kẻ xâm phạm và phải chịu tấn công ác liệt nhất của cự long.
      - Đàm phán với Băng Sương Cự Long Furion để lấy lại thần khí?
      Cao Lôi Hoa lẩm bẩm :
      - Sao cảm thấy cái tên này nghe quen quen thế nhỉ? Chẳng lẽ từng nghe qua ư?
      Cao Lôi Hoa mân mê cằm. biết vì sao cái tên Furion này lại làm cho Cao Lôi Hoa cảm thấy quen thuộc, nhưng nhớ ra nghe ở đâu.
      - Cho nên, em mới nghĩ tới giúp đỡ của cha em, nhờ ông tìm giùm em người biết long ngữ.
      Tiểu Tam bất đắc dĩ :
      - Nhưng mà người biết long ngữ đại lục này lại có mấy ai. Kỳ em cũng chỉ là ôm ngựa chết làm ngựa sống tìm đến gặp cha em mà thôi.
      - Tiểu Tam à, cái vụ long ngữ đó biết.
      Cao Lôi Hoa khẽ với Tiểu Tam...

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 134: Cự long Furion làm cường đạo.
      Nguồn - Vâng! Ủa?
      Tiểu Tam kinh ngạc quay sang nhìn Cao Lôi Hoa:
      - Cao đại ca vừa cái gì? lại lần nữa xem!
      - Hắc hắc, là, biết chút xíu long ngữ.
      Cao Lôi Hoa cười ha hả với Tiểu Tam, nhưng trong lòng tự nhủ: “Đừng chút long ngữ, đây là ngôn ngữ ở quê hương mình, trắng ra phải là cực kỳ tinh thông!"
      - biết long ngữ sao Cao đại ca!! có gạt em đó chứ?
      Tiểu Tam kích động nhìn Cao Lôi Hoa:
      - Em chỉ định hỏi xem có biết người nào được long ngữ thôi. Ai dè biết long ngữ!
      - Ừ, chỉ biết chút ít thôi, nhưng mà để giao tiếp với long tộc thành vấn đề gì. nhớ là từng dùng long ngữ chuyện phiếm với con cự long rồi đó.
      Cao Lôi Hoa cười ha hả, đồng thời nhớ lại lúc mới xuất thế giới này gặp cự long màu xanh ở hoang đảo kia. Lúc đó Tĩnh Tâm xinh đẹp tới hoang đảo để nhận nuôi bán long nữ Kim Toa Nhi từ cự long này, nhân tiện đưa Cao Lôi Hoa ra khỏi hoang đảo. Do đó mà Cao Lôi Hoa vừa gặp thương Tĩnh Tâm rồi. Cao Lôi Hoa cũng nhớ mang máng cái con cự long hoang đảo tên Fu..Fít gì đó phải. Cao Lôi Hoa gãi đầu gãi tai.
      - Cao đại ca vĩ đại! thể ngờ rằng là lại biết long ngữ! Hơn nữa lại còn từng giao tiếp với long tộc nữa chứ! Quá đỉnh!
      Tiểu Tam kích động thôi:
      - Bây giờ Cao đại ca trao đổi với con Băng Sương Cự Long Furion để lấy lại thần khí chắc chỉ là chuyện như con muỗi phải ?
      - Ừ, chắc là có vấn đề gì. Chẳng qua là Băng Sương Cự Long Furion lấy cái pháp…
      Cao Lôi Hoa thuận miệng đến tên con cự long mặt lập tức biến sắc.
      - Ủa? Cao đại ca, làm sao thế?
      Tiểu Tam nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. Vừa rồi sắc mặt Cao Lôi Hoa thay đổi thoát khỏi được ánh mắt của Tiểu Tam.
      - Hắc hắc, có gì cả. Là do mặt bị co giật chút thôi.
      Cao Lôi Hoa vỗ vỗ mặt mình rồi nhìn Tiểu Tam cười. Trong lòng lại thầm đổ mồ hôi lạnh. Mẹ nó, đàm phán với gã Băng Sương Cự Long Furion để lấy lại pháp khí. Cao Lôi Hoa rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao cái tên này nghe quen thuộc, hơn nữa lại còn có cảm giác quen biết với gã này.
      Đây đúng là cái gã cự long giao bé Kim Toa Nhi cho hoang đảo chứ ai. Ôi! ngờ Furion hào hoa phong nhã ngày nào lại ‘đạo’ quốc bảo của Băng Sương đế quốc. vậy còn đoạt cả cái áo bào gì đó mà nữ thần lưu lại. Nhưng mà cũng lạ ghê, đường đường là cự long Furion chém giết nhăn mặt lại lấy cái áo choàng của đàn bà con làm gì thế biết?
      Cao Lôi Hoa trong lòng thầm kêu khổ, nhưng ngoài miệng lại dám với Tiểu Tam là mình quen biết với Furion. Nếu Tiểu Tam mà biết có mà cười thúi mũi. Làm sao mình dám thò mặt ra nhìn mọi người chứ?
      Tiểu Tam kích động nhìn Cao Lôi Hoa :
      - có việc gì là tốt rồi. Em thỉnh cầu đại ca theo em tới đại băng nguyên vài ngày tới được ? Em xin đó, em được long ngữ, lúc đó phụ trách việc đàm phán với Băng Sương Cự Long nhé? chừng là khỏi phải đánh nhau với cự long, cự long cũng là sinh vật có trí tuệ mà! Chúng ta có thể thương lượng với chút.
      - Ừ, cái đó thành vấn đề. Giúp Tiểu Tam là việc nên làm mà! Nhưng mà trước khi muốn giải quyết nốt vài chuyện .
      Cao Lôi Hoa gật đầu, cái khác chứ, chỉ riêng việc mình biết gã Băng Sương Cự Long Furion này chuyến đại băng nguyên này tránh được rồi. Tuy nhiên trước khi đại băng nguyên Cao Lôi Hoa cần phải xử lý dứt điểm vài chuyện. Chính là cái tổ chức mà thái tử Quang Minh đế quốc Ifa đứng sau, cái tổ chức này làm Cao Lôi Hoa lúc nào an tâm tới vấn đề an toàn của bọn . xử đẹp cái tổ chức này, Cao Lôi Hoa hoàn toàn dám rời khỏi bọn quá xa. dám chắc tổ chức kia làm ra chuyện gì. Đặc biệt gã thái tử từng dùng an toàn của bọn để uy hiếp trước đó.
      - Chết tiệt, tốt nhất đừng động vào những đứa con của ta, nếu ta cho ngươi muốn chết cũng được.
      Cao Lôi Hoa khẽ rít lên trong lòng.
      - thành vấn đề! Cao đại ca, trước khi tới đại băng nguyên, em còn muốn tới chỗ cha em thời gian !
      Tiểu Tam hưng phấn :
      - Vài ngày sau, em đến tìm nha. Việc này chắc thành vấn đề rồi!
      - Oke, em cho thời gian bốn ngày .
      Cao Lôi Hoa cười :
      - Sau bốn ngày, làm xong chuyện của mình cùng em tới đại băng nguyên.
      - Quyết định như vậy !
      Tiểu Tam hưng phấn :
      - Bốn ngày sau em đến gặp Cao Lôi Hoa.
      - Ok, xong!
      Cao Lôi Hoa đáp. Bốn ngày cũng đủ để cho Cao Lôi Hoa xử đẹp cái tổ chức kia, cho dù tiêu diệt được trong bốn ngày Cao Lôi Hoa cũng cam đoan làm cho tổ chức đó phải trả cái giá cực đắt. Nếu thời gian cho phép Cao Lôi Hoa có thể bớt chút thời gian đến tìm lão viện trưởng Solomond để thỉnh giáo cách chế tạo máy ‘Ma pháp tham trắc khí’. Nếu cái máy này xong sớm được ngày nào Cao Lôi Hoa có thể an tâm hơn về bọn ngày đó.
      - Đúng rồi, Cao đại ca ở chỗ nào trong Quang Minh đế đô vậy?
      Đột nhiên Tiểu Tam nghĩ tới việc, là cũng biết Cao Lôi Hoa ở đâu, bốn ngày sau nếu tìm biết tìm ở đâu?
      - A, cũng vừa lúc, thời gian còn sớm nữa.
      Cao Lôi Hoa đứng lên bê cái túi đồ vật phẩm cười với Tiểu Tam:
      - bằng em đến coi nhà luôn Tiểu Tam. cũng quen thuộc địa hình Quang Minh đế đô, địa chỉ cụ thể nhà ở đâu cũng biết nữa. Chi bằng em theo tới xem luôn.
      - Vâng! Tốt quá! Em cũng muốn xem nhà cửa Cao đại ca như thế nào đây!
      Tiểu Tam hưng phấn ngồi dậy nhanh chóng xỏ lại giầy:
      - Đúng rồi, chị dâu có ở nhà đó Cao đại ca?
      - Chị dâu?!
      Cao Lôi Hoa hơi khựng lại, rồi cười :
      - À, Tĩnh Tâm có lẽ ở nhà.
      - Ồ, nhân dịp này em cũng muốn xem mặt chị dâu. Để em xem coi người phụ nữ như thế nào mới xứng đôi vừa lứa với nam nhân cường đại như Cao đại ca đây.
      Tiểu Tam cười cười liếc xéo sang Cao Lôi Hoa.
      - Cái đứa này…
      Cao Lôi Hoa mỉm cười:
      - cho em biết trước, Tĩnh Tâm được. Đến lúc đó em chú ý giùm nha.
      - Chị dâu được ư? Chẳng lẽ chị dâu là người câm sao?
      Tiểu Tam nhìn Cao Lôi Hoa đầy nghi hoặc. Nàng thể tin được con người mạnh mẽ như Cao Lôi Hoa lại cưới phụ nữ câm về làm vợ.
      - A, Tĩnh Tâm cũng hẳn là bị câm.
      Cao Lôi Hoa lại gãi đầu gãi tai. cũng biết Tĩnh Tâm vì sao lại được câu nào. Nhưng mà có thể khẳng định rằng Tĩnh Tâm nhất định có thể được, chẳng qua vì lý do nào đó mà lên lời mà thôi. Đương nhiên đây cũng chỉ là trực giác của Cao Lôi Hoa. cũng có cơ sở chắc chắn nào.
      - Ồ, hóa ra là thế đấy,
      Tiểu Tâm gật đầu.
      - thôi! Đừng để lạc đó nhé.
      Cao Lôi Hoa với Tiểu Tam rồi .
      - Cao đại ca kéo em với, chân em tê quá.
      Tiểu Tam đưa tay về phía Cao Lôi Hoa.
      - Ừ.

      Cao Lôi Hoa cười khổ, vươn tay dùng sức nhàng kéo Tiểu Tam đứng lên.
      - Hì hì, thôi, em cũng muốn xem mặt chị dâu coi đẹp đến đâu nào, có thể làm cho người đàn ông như Cao đại ca cam tâm tình nguyện mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày như vậy.
      Tiểu Tam nhìn túi đồ trong tay trái Cao Lôi Hoa, từ trong túi Tiểu Tam nhìn thấy ít đồ vật sinh hoạt hằng ngày.
      - Hề hề, Tĩnh Tâm được nên mua mấy thứ này cũng bất tiện. Cho nên phải mua thôi.
      Cao Lôi Hoa nhún vai :
      - nhanh nào. Thời gian còn sớm nữa. Về muộn mấy cái tàu há mồm ở trong nhà lại kêu gào lên mất.
      - Vâng!
      Tiểu Tam đáp rồi theo sau Cao Lôi Hoa….
      - Ta về đây.
      Cao Lôi Hoa xách túi đồ cùng Tiểu Tam bước vào trong nhà.
      - Ha ha, người em Cao Lôi Hoa rồi, về đúng lúc .
      Ra đón đầu tiên dĩ nhiên là Nguyệt Hoa Thiên, vừa cười vừa ra từ phòng khách. Sau đó liền thấy Tiểu Tam sau lưng Cao Lôi Hoa:
      - Ủa? Người em Cao Lôi Hoa, vừa ra ngoài chuyến mà lại đem đâu ra đứa về nữa thế?
      - À, là người bạn của em đó. Được dịp tới Quang Minh đế đô, em liền dẫn nó dạo chơi.
      Cao Lôi Hoa cười :
      - Đúng rồi, về đúng lúc là sao? Chẳng lẽ có chuyện gì à?
      Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi:
      - Chẳng lẽ hiểu bộ phận cấu tạo bình sữa này sao?
      - À, đương nhiên phải, cái bình sữa do chú chế tạo vật hoàn mỹ. Cấu tạo đơn giản mà diệu dụng vô cùng. nhìn lần mà hiểu rồi!
      Bộ dáng Nguyệt Hoa Thiên có phần sốt ruột, cười hắc hắc :
      - chú về kịp là bởi vì có thể lên đường về ngay đây.
      - Ủa? Về ư? Sao sớm vậy? ở lại dùng cơm trưa sao? Dù sao cũng sắp giữa trưa rồi mà.
      Cao Lôi Hoa hỏi.
      - Ôi!
      Vẻ mặt của Nguyệt Hoa Thiên có phần cổ quái, vỗ vỗ bả vai Cao Lôi Hoa :
      - Tuy rằng thức ăn của chú có sức hấp dẫn trí mạng với ! Nhưng mà đột nhiên cảm thấy phải về nhà trước tối nay ngay! Trì hoãn là kịp!
      - Sao phải về gấp dữ vậy?
      Cao Lôi Hoa nhìn Nguyệt Hoa Thiên. Cao Lôi Hoa cũng là người Trung Quốc chính gốc. Mà người Trung Quốc từ trước đến nay đều rất hiếu khách (miễn bàn!), khách vội vã về mà chủ nhà biết chuyện gì xấu hổ chết được.
      - Đúng vậy. Tối nay phải về sớm để xử lý chuyện rất quan trọng.
      Nguyệt Hoa Thiên ghé sát tai Cao Lôi Hoa cười hắc hắc :
      - Tối nay phải về ràng với cha. Chỗ nhà ở có hơi đặc biệt chút, nếu tối về kịp tốt cho lắm. Cho nên phải về ngay, sau đó chuyện để ổng chuẩn bị lễ cưới cho chú với Tĩnh Tâm. Phải biết là hai người các ngươi ‘gạo nấu thành cơm’ rồi, nếu sớm tổ chức lễ cưới người thiên hạ có mà cười thúi mũi.
      - A…
      Cao Lôi Hoa cười khổ, gạo nấu thành cơm. Chính mình cũng muốn cùng với Tĩnh Tâm ‘gạo nấu thành cơm’ lắm chứ (Nhưng mà mới có tí ‘gạo’, chưa đủ nấu ‘cơm’ he he). Tuy nhiên Cao Lôi Hoa vẫn là cười khổ mà :
      - Được rồi, mọi việc nhờ vậy. Nhưng mà, Tĩnh Tâm đồng ý làm đám cưới chưa?
      - Hắc hắc! Đó là điều tất nhiên.
      Nguyệt Hoa Thiên đắc ý :
      - Vừa rồi với Tĩnh Tâm, chú muốn làm lễ cưới với nó. Hơn nữa còn giãy bày tâm tình muốn làm lễ cưới của chú. Tĩnh Tâm suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý rồi!
      - Wao!!
      Cao Lôi Hoa há hốc mồm, cũng biết Nguyệt Hoa Thiên đến chuyện tốt đẹp gì! Cái gì mà kêu mình rất muốn làm đám cưới cơ chứ?
      - Tốt, cứ quyết định như vậy !
      Nguyệt Hoa Thiên vỗ vỗ vai Cao Lôi Hoa :
      - Ngày này tháng sau đến lần nữa, đồng thời đem tiền kiếm được từ bình sữa này đến cho chú. Đồng thời cho chú biết cha muốn chú chuẩn bị hôn lễ với Tĩnh Tâm như thế nào! Còn nữa, đem cái ‘bình sữa’ này của chú luôn.
      Nguyệt Hoa Thiên giơ giơ bình sữa tay:
      - Cái bình sữa coi như hàng mẫu, chú ngại chứ?
      - , sao cả.
      Cao Lôi Hoa cười khổ , sau đó nhìn vào phía trong phòng:
      - Bọn đâu? Sao lại thấy đứa nhỉ?
      - À, bọn nhóc lầu, chúng rất ổn.
      Vẻ mặt của Nguyệt Hoa Thiên có phần cố quái :
      - Đúng rồi, Cao Lôi Hoa này, trước cho chú biết, lương tâm của bắt buộc nhất định phải ra vụ này. Chú chuẩn bị chút thuốc cấp cứu là vừa. Có thể qua buổi cơm trưa này chú cần dùng đấy!
      - Tại sao?
      Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Nguyệt Hoa Thiên.
      - À, chuyện này có thời gian giải thích với chú!
      Nguyệt Hoa Thiên vỗ vỗ Cao Lôi Hoa, ra vẻ bi thương :
      - Chú vào xem là biết chuyện gì thôi. Kỳ cũng là người có lỗi, là đem chuyện hôn lễ giữa chú với Tĩnh Tâm cho nó nghe, kết quả là Tĩnh Tâm hình như rất vui vẻ, cho nên nó định tự mình làm số thứ, chẳng qua đối với chúng ta mấy chuyện đó là khủng khiếp…

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 135: Cùng nấu ăn với Tĩnh Tâm.
      Nguồn Nguyệt Hoa Thiên vỗ vai ra vẻ thông cảm với Cao Lôi Hoa, đối với việc bản thân mình cẩn thận làm cho Tĩnh Tâm vui mừng quá. Nguyệt Hoa Thiên cũng bày tỏ đồng cảm sâu sắc nhất. Nhưng đồng cảm có nghĩa là đồng cam cộng khổ! Tuy rằng đồng tình với Cao Lôi Hoa nhưng Nguyệt Hoa Thiên cũng có dám lưu lại cùng với Cao Lôi Hoa và người nhà ‘hưởng thụ’ cái cực hình này đâu.
      - Chúc chú trưa nay gặp nhiều may mắn, người em Cao Lôi Hoa! Chúng ta chia tay ở đây thôi, khỏi tiễn, hẹn gặp lại! À, đương nhiên, nếu lần sau còn có cơ hội gặp lại tính tiếp.
      Nguyệt Hoa Thiên vỗ lên vai Cao Lôi Hoa rồi phi từ trong nhà ra ngoài, chạy trối chết như Tào Tháo đuổi.
      Thấy Nguyệt Hoa Thiên chạy như vậy mà Cao Lôi Hoa cứ đần thối mặt ra, nghĩ ra rốt cuộc có chuyện gì có thể làm cho gã vợ tương lai tham ăn này bỏ qua cả cơm trưa để chạy trốn? Suy cho cùng Tĩnh Tâm làm cái gì mà khiến Nguyệt Hoa Thiên biến thành cái bộ dạng sợ hãi này vậy?
      - Cao đại ca, trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Cái chú vừa rồi dường như trốn rất nhanh đó.
      Tiểu Tam nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.
      - cũng đâu biết gì hơn, chúng ta cứ vào xem rồi chắc cả thôi.
      Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu, ý bảo mình cũng biết, sau đó Cao Lôi Hoa lén thò nửa đầu liếc vào trong. Từ ngoài cửa nhìn vào sân trong, Cao Lôi Hoa cũng có phát ra cái gì, trong sân có lấy bóng người.
      - À, có ai hết, chúng ta cứ lặng lẽ mà vào thôi!
      Cao Lôi Hoa quay đầu lại với Tiểu Tam, sau đó bước nhàng như kẻ trộm vào trong sân, dè dặt vừa vừa nấp. Trong đại sảnh có ai hết, phòng ăn cũng có, phòng khách cũng phát mục tiêu nào.
      Quái? Tĩnh Tâm với mọi người đâu hết rồi? Cao Lôi Hoa dẫn theo Tiểu Tam tới phòng ăn nhưng lại thấy bóng dáng ai. chỉ Tĩnh Tâm mà ngay cả bọn cũng thấy. Kỳ , xảy ra chuyện gì à? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nghĩ.
      - Bây giờ chỉ còn đúng chỗ cuối cùng!
      Cao Lôi Hoa nhớ tới gian phòng quý trong nhà. Nhưng về cơ bản gian phòng này Tĩnh Tâm tới. Đồng thời cũng là chỗ mà Cao Lôi Hoa và bọn muốn cho Tĩnh Tâm tới nhất - phòng bếp.
      - Tĩnh Tâm chắc ở đó chứ.
      Cao Lôi Hoa nuốt ngụm nước bọt, sau đó với Tiểu Tam ở bên cạnh:
      - Tiểu Tam, em tạm đứng yên ở đây nhé, đừng đâu cả, để vào xem sao.
      - Vâng!
      Tiểu Tam đáp rồi núp vào phía sau cửa.
      Cao Lôi Hoa gật gật đầu với Tiểu Tam. Sau đó rón ra rón rén, gây ra tiếng động nào tới phòng bếp.
      Ở cửa phòng bếp, Cao Lôi Hoa cẩn thận mở hé khe , nhắm con mắt lại nhìn vào bên trong phòng.
      Trong phòng bếp, Cao Lôi Hoa nhìn thấy dáng người có mái tóc xanh lam dài quen thuộc vội vội vàng vàng. Bàn tay trắng nõn của nàng sử dụng dao bếp rất ngượng ngùng. Ôi, nhìn thế nào cũng thấy nàng như cầm kiếm chứ phải cầm dao.
      Ực ực! Cao Lôi Hoa đau khổ nuốt thêm ngụm nước miếng, nhớ lại khi mới tới nhà Tĩnh Tâm, tự tay Tĩnh Tâm làm cho mỗi người miếng thịt nướng. Sau đó, mọi người đều đực cả mặt ra khi nhìn những cục than bàn ăn.
      Sau đó, cả đêm Saga lén lút đem mấy khối thịt nướng đó ném cho mấy con chó nhà giàu nuôi trong thành. Kết quả là mấy con chó uy mãnh đó sau khi ‘xực’ thịt nướng của Tĩnh Tâm rên rỉ ư ử đằng đẵng suốt hai tuần trời. Sau hai tuần đều gầy trơ xương. Cho nên giờ ai mà cầm vật gì màu đen đến cho chúng bọn nó tuyệt đối chút do dự xin ngay miếng thịt thơm ngon đùi người đó….
      Ực ực! Cao Lôi Hoa cảm thấy miệng mình đắng ngắt.
      Bây giờ Cao Lôi Hoa hiểu vì sao Nguyệt Hoa Thiên lại vội vàng chạy trốn như vậy rồi. Nguyệt Hoa Thiên là của Tĩnh Tâm, tất nhiên từng ‘thưởng thức’ tay nghề của nàng rồi. Cho nên khi Nguyệt Hoa Thiên nhìn thấy Tĩnh Tâm tự mình vào bếp lập tức bỏ của chạy lấy người ngay.
      Lúc này Cao Lôi Hoa cũng hiểu là tại sao Nguyệt Hoa Thiên lại kêu mình mua thuốc giải độc. Tuy rằng biết thuốc giải độc đó có hiệu quả gì nhưng có lẽ cũng có chút công dụng nào đó.
      Nghĩ đến đây, Cao Lôi Hoa lại ngắm nhìn thân hình xinh đẹp của Tĩnh tâm trong bếp. Đồng thời thầm nghĩ, biết cái thân thể bậc tám thần cấp này có trụ qua nổi bữa cơm trưa này đây!
      Nhìn tư thế Tĩnh Tâm thái rau mà cứ như chém người, Cao Lôi Hoa tự hỏi xem có nên thừa dịp Tĩnh Tâm nấu cơm mà ra quán mua thuốc sau đó phát trước cho mọi người thêm an toàn.
      …………
      Cao Lôi Hoa lặng lẽ chuồn khỏi cửa phòng bếp, rồi quay lại đại sảnh tìm Tiểu Tam.
      - Tiểu Tam, làm sao thế, ngủ à?
      Cao Lôi hoa vỗ lên người Tiểu Tam, mới có chốc lát mà ngờ Tiểu Tam ngồi ở đó ngủ rồi.
      - Ủa?! A, là em dạo này mệt quá.
      Tiểu Tam mỉm cười rồi dụi dụi mắt.
      - Hắc hắc, em theo . dẫn em đến chỗ mấy đứa trước .
      Cao Lôi Hoa dẫn Tiểu Tam lên lầu.
      Tới phòng mình, Cao Lôi Hoa thấy mấy đứa ngồi xổm bàn luận về vấn đề gì đó. Bên cạnh mấy đứa là Vong Linh đại trưởng lão với thái độ dửng dưng, lấy thân phận vong linh pháp sư của lão mà cho dù đồ ăn có khó ăn hơn nữa đối với lão cũng có vấn đề gì. Nhưng còn Tra Lý ở bên cạnh mặt trắng bệch ra.
      - Mấy đứa nhóc này sao lại chạy hết vào phòng ta vậy?
      Cao Lôi Hoa dẫn theo Tiểu Tam cười cười vào trong phòng.
      - Ba, rốt cuộc ba về!
      Nguyệt Sư sau khi thấy Cao Lôi Hoa hưng phấn kêu lên:
      - Ba, chắc ba thấy mẹ ở phòng bếp rồi chứ!
      - Cái đó, khụ khụ!
      Cao Lôi Hoa vỗ Nguyệt Sư :
      - Ta cũng vừa mới nhìn thấy.
      - Vậy ba nghĩ biện pháp gì chứ.
      Nguyệt Sư .
      - À, để ba xuống dưới xem sao.
      Cao Lôi Hoa cười :
      - Giờ ta phải xuống dưới chuyến, cố gắng trợ giúp Tĩnh Tâm nấu ăn. Nếu cố gắng có lẽ đến nỗi ăn được.
      - Ba à, cố lên!
      Ánh mắt của Saga tràn đầy hy vọng.
      - Đúng rồi, Nguyệt Nhị. Có nhận ra ai đây ?
      Trước khi xuống lầu, Cao Lôi Hoa kéo Tiểu Tam đứng sau ra với Nguyệt Nhị.

      Nguyệt Nhị cẩn thận nhìn Tiểu Tam rồi bật cười khúc khích, tuy rằng bộ dạng lúc này của Tiểu Tam đều được phủ kín mít. Nhưng Nguyệt Nhị chỉ cần nhìn kỹ ánh mắt Tiểu Tam là nhận ra nàng ngay:
      - Đây phải là Tiểu Tam gặp trong Vong Linh cốc sao? Sao lại có thời gian đến đây chơi vậy?
      - Hì hì, ngờ Nguyệt Nhị mới gặp ta lần mà nhớ ghê.
      Tiểu Tam cười ha hả.
      - A, Nguyệt Nhị còn nhớ Tiểu Tam là tốt rồi.
      Cao Lôi Hoa cười :
      - Vậy Nguyệt Nhị chú ý Tiểu Tam chút nhé, giờ ba phải xuống bếp .
      - Yên tâm, cứ để con lo.
      Nguyệt Nhị đáp lời Cao Lôi Hoa.
      - Ừ. Vậy là tốt rồi, chuyện tiếp theo giao cho con đó.
      Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó xoay người xuống phòng bếp.
      ………………………..
      Trong phòng bếp, Tĩnh Tâm hơi nhíu mày. Kỳ nàng cũng biết tại sao mình lại nhiệt huyết dâng trào tới mức muốn tự tay nấu ăn nữa, chẳng qua chỉ cảm thấy vui vẻ rồi bỗng nhiên muốn làm đồ ăn, thế là vào bếp thôi. khi thích đừng hỏi tại sao!
      Nhưng mà lúc bắt đầu thái thịt, Tĩnh Tâm cảm thấy mình thể sử dụng tốt dao làm bếp. Cắt được lúc, Tĩnh Tâm cảm thấy kiên nhẫn, xoay kiểu gì cái dao này cầm cũng ngượng tay.
      Vì thế, Tĩnh Tâm liền lấy thanh đoản kiếm của mình ra. Kiếm của Tĩnh Tâm sử dụng chính là đoản kiếm, bởi kiếm kỹ của nàng thiên về nhàng, linh hoạt. Phải thực rằng, nàng như là họa kiếm sĩ hoặc là thích khách. Cầm kiếm trong tay Tĩnh Tâm cười hài lòng, sau vài đường kiếm, miếng thịt được ‘chém’ thành mấy miếng gọn gàng. mặt Tĩnh Tâm lên vẻ vừa lòng.
      Lúc này, Cao Lôi Hoa tiến vào phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy Tĩnh Tâm dùng đoản kiếm ‘thái’ thịt nên cảm thấy lạnh cả người. Cao Lôi Hoa khẽ gọi:
      - Tĩnh Tâm.
      - Ừm!
      Tĩnh Tâm quay đầu lại nhìn thấy Cao Lôi Hoa đứng ngoài cửa.
      - Tĩnh Tâm.
      Cao Lôi Hoa nhàng tới phía sau Tĩnh Tâm:
      - Xắt thịt nhất thiết phải làm như vậy đâu.
      - Ưm?
      Đôi mắt màu xanh của Tĩnh Tâm tràn đầy nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.
      - À, trước hết em buông thanh kiếm trong tay ra, thứ này đâu phải dùng để xắt thịt.
      Cao Lôi Hoa cười cười. Cầm lấy bàn tay của Tĩnh Tâm, gỡ thanh kiếm để sang bên.
      - Xắt thịt là phải dùng con dao này.
      Cao Lôi Hoa lấy con dao chuyên dùng xắt thịt từ giá đựng xuống.
      - Lại đây Tĩnh Tâm, đứng ở trước , dạy cho em cách dùng.
      - Ưm.
      Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đứng trước người Cao Lôi Hoa.
      Cao Lôi Hoa đem đống vật phẩm mà mình mua cất vào trong bếp. Sau đó lấy thêm miếng thịt nạc nữa ra.
      - Lại đây Tĩnh Tâm, trước tiên là em tập cầm chuôi dao này cho tốt .
      Cao Lôi Hoa đưa con dao xắt thịt cho Tĩnh Tâm.
      - Ưm.
      Tĩnh Tâm khẽ gật. Nhận con dao từ tay Cao Lôi Hoa. Nhưng mà sau khi cầm dao lại theo tập quán chuyển sang tư thế cầm kiếm.
      - A. Tĩnh Tâm, dao này phải cầm thế này nè.
      Hai tay Cao Lôi Hoa vòng ra phía trước Tĩnh Tâm, tạo thành tư thế hai người ôm nhau. Đồng thời Cao Lôi Hoa nắm lấy đôi tay của Tĩnh Tâm điều chỉnh các ngón tay nắm chuôi dao của Tĩnh Tâm.
      - Cầm dao, phải cầm thế này nè.
      Cao Lôi Hoa thủ thỉ bên tai Tĩnh Tâm:
      - Cứ thoải mái , dạy cho em tư thế cầm dao nhé.
      Bị Cao Lôi Hoa ôm từ phía sau, thân hình Tĩnh Tâm khẽ run lên, đồng thời hai má hây hây đỏ lên. Nhưng nàng cũng ngăn cản động tác của Cao Lôi Hoa, để mặc bàn tay của cầm lấy tay của mình...

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 136: Hội đấu giá.
      Nguồn - Khi xắt thịt, em phải xắt theo các đường thớ gân của miếng thịt, như vậy mới có thể xắt miếng thịt thành hình dáng như mình muốn.
      Cao Lôi Hoa đứng đằng sau vừa dịu dàng cầm bàn tay phải bé của Tĩnh Tâm vừa dạy cho nàng cách xắt thịt cho đúng.
      Gương mặt Tĩnh Tâm rất chăm chú, nhưng trong lòng lại như nở hoa. Chính nàng cũng biết từ lúc nào mình lại có thói quen thích được gần gũi với Cao Lôi Hoa. Đối với nàng mà Cao Lôi Hoa quả người đàn ông kỳ diệu. như Luke, Ngô Thiên lẫn Ifa, cả ba người đều mang lại cho nàng loại cảm giác này. Ở trong vòng tay của Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm cảm thấy mình có thể buông xuôi tất cả, vô cùng bình yên. Loại cảm giác này khiến cho Tĩnh Tâm rất thoải mái.
      Nghĩ vậy, ánh mắt Tĩnh Tâm khẽ liếc nhìn bàn tay của Cao Lôi Hoa nắm lấy tay mình. Tĩnh Tâm chưa từng gặp ai có làn da màu vàng như Cao Lôi Hoa cả. Da vàng, mắt đen, đó là khác biệt lớn nhất của Cao Lôi Hoa với những người thế giới này. Ở đây, chủng tộc nào cũng có, nhưng tuyệt đối có chủng tộc nào mà da vàng, tóc đen, mắt đen. Tuy con cả Saga cũng có tóc đen, mắt đen nhưng mà da của nó lại là màu trắng.
      - Được rồi, em thử làm xem Tĩnh Tâm.
      Cao Lôi Hoa dịu dàng bên tai Tĩnh Tâm.
      Tĩnh Tâm cảm thấy vành tai nóng bừng, Cao Lôi Hoa phả ra hơi nóng vào lỗ tai nàng, khiến nó đỏ bừng ….
      Rất nhanh, thời gian dạy Tĩnh Tâm nấu ăn cũng trôi qua.
      Giữa trưa, bọn nóng lòng nhịn được bước xuống.
      - Bích Lệ Ti à, chuẩn bị ma pháp trị liệu .
      Trước khi xuống lầu, Saga căn dặn thánh nữ Bích Lệ Ti.
      Bọn đều ôm cái tư tưởng ‘tướng sĩ trở lại’ xuống lầu, tuy rằng Cao Lôi Hoa đích thân mình xuống bếp giúp Tĩnh Tâm nấu ăn, nhưng kỹ thuật nấu ăn của Tĩnh Tâm là ‘vãi hàng’ nên vẫn làm cho mấy đứa yên tâm.
      Nhưng sau khi xuống dưới, chứng kiến bàn thức ăn có thể làm cho người ta thèm dãi. Mấy đứa Saga cứ ngây người ra.
      - thể nào, trông ngon quá !
      Nguyệt Sư sững sờ nhìn bữa cơm trưa phong phú trước mặt.
      - Tất cả đều tốt đẹp, chúc bữa trưa ngon miệng nào mấy đứa.
      Cao Lôi Hoa cười khẽ tiếng:
      - Chuẩn bị ăn nào, ăn xong rồi chiều mấy đứa còn đến học viện đấy.
      - Vâng.
      Đầu bọn cứng đơ gật xuống, sau đó lục đục vào chỗ ngồi.
      Tiếp đó, trước ánh mắt chờ mong của Tĩnh Tâm với Cao Lôi Hoa. Mấy đứa Saga cùng với Tra Lý, Bích Lệ Ti, Tiểu Tam, Vong Linh Đại trưởng lão thử gắp thức ăn bàn.
      Ngay sau đó, mặt ai nấy cũng đều lộ ra vẻ mặt thỏa mãn vì được ‘ăn ngon’.
      Nhìn bọn ăn cật lực, Tĩnh Tâm cảm thấy mát lòng mát dạ, liên tục liếc mắt nhìn Cao Lôi Hoa ở bên cạnh.
      Lúc này Cao Lôi Hoa tựa như người cha đích thực, liên tục gắp thức ăn ngon nhất cho vào bát của mấy đứa .
      Cuộc sống sau này cứ như vậy là tốt. Ý nghĩ này đột nhiên xuất trong đầu Tĩnh Tâm, sau đó nàng mỉm cười.
      - Này, còn nóng hổi này, trứng gà dành cho em đó.
      Cao Lôi Hoa gắp toàn bộ trứng gà cho vào trong bát của Tĩnh Tâm.
      - Vâng.
      Tĩnh Tâm khẽ gật đầu. Rồi gắp quả trứng gà lên cắn miếng. Ngày hôm này là trong những ngày vui vẻ nhất của Tĩnh Tâm. Hóa ra nhìn người khác thưởng thức món ăn do chính tay mình làm lại có cảm giác vui vẻ như vậy.
      - Đúng rồi, ba ơi.
      ăn, đột nhiên Nguyệt Sư ngẩng đầu lên với Cao Lôi Hoa:
      - Con có chuyện muốn với ba.
      - Chuyện gì vậy?
      Cao Lôi Hoa buông đôi đũa tay xuống nhìn Nguyệt Sư cười.
      - Là như này, ba à. Tối nay ở đế đô có tổ chức hội đấu giá đặc biệt, ba có thể dẫn bọn con tham gia được ạ?
      Nguyệt Sư nhìn Cao Lôi Hoa đầy chờ mong:
      - Đây là hội đấu giá mới được tổ chức ở đế đô!
      chỉ Nguyệt Sư mà vẻ mặt cả Saga lẫn Nguyệt Nhị đều mong chờ Cao Lôi Hoa.
      - Ồ! Hội đấu giá à? Các con đều muốn sao?
      Cao Lôi Hoa cười hỏi.
      - Vâng~!
      Ba đứa gật đầu .
      - Hôm nay trong học viện có rất nhiều phụ huynh đều muốn đến hội đấu giá này xem chút, biết chừng có thể gặp được thứ mình ưng ý.
      Nguyệt Nhị nhìn Cao Lôi Hoa đầy vẻ mong đợi:
      - Hơn nữa cuộc đấu giá đặc biệt này rất là hoành tráng và lợi hại. Chỉ cần ba cho cái giá hợp lý ngay cả miếng vảy cự long họ cũng mang đến cho ba! Bọn con cũng rất muốn lần cho mở mang kiến thức!
      - cho biết? Chẳng lẽ bọn con chưa được bao giờ sao?
      Cao Lôi Hoa cười hỏi.
      - Vâng, từ trước đến giờ bọn con được đâu.
      Nguyệt Nhị khẽ , Tĩnh Tâm chưa từng dẫn bọn nó xem hội đấu giá nào. Bọn nó chỉ nghe mấy đứa học sinh trong viện thường bàn tán thảo luận về cái kiện năm tổ chức lần này, nhưng mà từ đến lớn bọn nó chưa từng được coi. ra bọn nó cũng có kêu Tĩnh Tâm dẫn . Bởi vì Tĩnh Tâm thể được nên lúc mua vé vào cổng rất khó khăn. Mấy đứa rất biết ý, tuy rằng rất muốn nhưng chúng cũng muốn với Tĩnh Tâm. Từ , mấy đứa Saga có cha. Nhưng chính điều đó lại làm cho tư duy mấy đứa lại vượt trội hơn, thành thục hơn so với bọn cùng lứa.
      - Được rồi!
      Cao Lôi Hoa gật đầu cười, đoán ra nguyên nhân bọn kêu Tĩnh Tâm dẫn do đó vui mừng ngắm nhìn mấy đứa. Những đứa trẻ như vậy ngoan. Cao Lôi Hoa vỗ về Nguyệt Nhị :
      - Mấy cái như hội đấu giá này cũng là cơ hội tốt để mở mang kiến thức, có thể cho mấy con vui vẻ chút cũng được. Yên tâm , buổi đấu giá tối nay ba đứng ra ‘thầu’, để chiều ba xem coi có mua được vé vào cổng hay .
      - Cảm ơn ba nhiều!
      Nguyệt Nhị vui vẻ nhào vào lòng Cao Lôi Hoa, tặng cho cái thơm kêu:
      - Ba à, buổi tối bọn con về, ba phải dẫn bọn con đó?
      - Rồi.
      Cao Lôi Hoa xoa đầu Nguyệt Nhị rồi cười :
      - Yên tâm , ba gạt bọn con bao giờ chưa? Tối nay trước khi các con trở về, ba nhất định lo liệu xong tất cả mọi việc.
      - Vâng!
      Mấy đứa vui vẻ gật đầu, từ đến lớn bọn chúng rất hâm mộ mấy đứa được ba mẹ dẫn vào phòng đấu giá. Bây giờ, bọn chúng cũng có thể được bước vào phòng đấu giá này rồi.
      Cao Lôi Hoa cười tủm tỉm nhìn mấy đứa , sau đó nhìn sang Bích Lệ Ti :
      - À, đúng rồi Bích Lệ Ti, nếu chiều nay rỗi cùng bọn Saga đến học viện luôn . Tuy rằng ta ‘bắt cóc’ ngươi. Nhưng để ngươi ở trong nhà lâu quá cũng phải là biện pháp hay.
      - Ừ.
      Thánh nữ Bích Lệ Ti nhàng gật đầu, kỳ ở với Cao Lôi Hoa tốt hơn nhiều ở Quang Minh thần điện. Bởi vì ở trong nhà Cao Lôi Hoa có loại cảm giác ấm áp mà thần điện có. Loại cảm giác này lúc nàng ở Quang Minh thần điện hoàn toàn có khả năng có. Ở trong Quang Minh thần điện nàng là thánh nữ cao cao tại thượng, trong giáo hội nàng là người đại diện cho Quang Minh thần. Cho nên ai cũng coi nàng như Quang Minh thần hết.
      - Được rồi, chuyện đấu giá ta đáp ứng. Mọi người tiếp tục ăn cơm . Đừng lãng phí công sức vất vả của Tĩnh Tâm.
      Cao Lôi Hoa nhìn thấy mấy đứa vui vẻ nên cười hạnh phúc, sau đó gắp miếng thịt cho vào bát Bích Lệ Ti:
      - Bích Lệ Ti phải ăn nhiều chút đó, đừng để tháng sau trở về Quang Minh thần điện mà lại gầy , lúc đó người ta lại bảo ngươi ở nhà ta bị ta ngược đãi đó.
      - Xì!
      Bích Lệ Ti nhàng bật cười, đúng vậy, ở nhà Cao Lôi Hoa chính là cảm giác này. Khi ở trong này, ai quá để ý đến thân phận là thánh nữ của nàng. Cái cảm giác này tốt, tốt lắm…
      lúc cả nhà Cao Lôi Hoa ăn uống vui vẻ. Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa yếu ớt. Nếu phải Cao Lôi Hoa thính tai chưa chắc nghe được tiếng gõ cửa này.
      - Hình như có người gõ cửa.
      Cao Lôi Hoa nhìn về phía cửa rồi .
      - Để ta xem.
      Tra Lý ngồi gần cửa nhất nên đứng dậy, sau đó chạy ra mở cửa:
      - Ai vậy?
      Tra Lý vừa mở cửa ra liền hỏi.
      - Xin hỏi, đây có phải là nơi ở của tiên sinh Cao Lôi Hoa ?
      Ngoài cửa truyền vào giọng nữ yếu ớt.
      - Cao Lôi Hoa huynh đệ, có người tìm kìa, là con đó.
      Tra Lý ngoái đầu về sau kêu Cao Lôi Hoa, vừa dứt lời lập tức đôi mắt xanh lam của Tĩnh Tâm như khẩu 46 soi thẳng vào người Cao Lôi Hoa.
      - Sặc, ngươi ăn kiểu gì vậy Tra Lý.
      Cao Lôi Hoa mắng Tra Lý câu, sau đó ra cửa.
      Lúc này, bé mặc áo tế tự màu trắng đứng ở cửa, đầy vẻ sợ hãi nhìn cây cột sắt Tra Lý. Xem ra hình dáng của Tra Lý dọa bé sợ rồi.
      - Này, tên chết tiệt nhà ngươi lại dọa bé rồi.
      Cao Lôi Hoa vỗ vỗ Tra Lý cười cười:
      - Đối với bé mặt ngươi phải mỉm cười, như vậy mới dọa bé sợ.
      Cao Lôi Hoa xong, xoay đầu mỉm cười với bé:
      - Bé à, bé tìm chú có việc gì à?
      Nhưng mà sau khi bé thấy được Cao Lôi Hoa khuôn mặt trở nên trắng bệch. Đôi môi hồng tím tái lại. Trông thần sắc bé lúc này giống như là Cao Lôi Hoa làm chuyện cầm thú gì với nó vậy.
      - Ha ha ha ha! Ha ha ha!
      Tra Lý cười như điên lên, là thú vị. Cao Lôi Hoa vừa mới dạy mình làm thế nào mới dọa bé sợ, giờ mới chỉ cười thôi ,vậy mà trông thành bộ dáng gì kìa:
      - Người em Cao Lôi Hoa à, hình như ngươi làm bé sợ đó!
      Cao Lôi Hoa cảm thấy ngượng ngùng để đâu cho hết, vừa vuốt cằm vừa nghĩ, chẳng lẽ mình kinh khủng vậy sao? Kỳ quái , sao bé này nhìn mặt mình xong lại run như cầy sấy vậy?
      Cả người bé run rẩy nhìn người đàn ông tóc bạc trước mặt. Đúng vậy, chính là người đàn ông tóc bạc này! bé cất tiếng run rẩy:
      - Xin hỏi, ngài có phải là… là… tiên…tiên sinh Cao… Cao Lôi Hoa ạ?
      - Ồ. Đúng là ta.
      Thấy bé run rẩy, Cao Lôi Hoa cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ mị lực của mình chưa đủ sao? Nếu sao bé này nhìn thấy mình lại sợ như vậy?

      bé tên gì? Tìm ta có việc gì ?
      Cao Lôi Hoa cố gắng mỉm cười.
      - Cái đó, cái đó. Cháu, cháu…gọi là Tiểu, Tiểu Bích… Bích Ti… Ti Sâm.
      bé run rẩy đáp……

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 137: Là mưu hay lời nhắc nhở?
      - Tìm chú có việc gì nào?
      Cao Lôi Hoa nhíu mày nhìn bé mặc áo bào tế tự màu trắng. Đây là loại áo bào tế tự của Quang Minh thần điện. Đối với bọn thần côn của Quang Minh thần điện, từ đáy lòng Cao Lôi Hoa lại sinh ra cảm giác bài xích.
      Thanh bé vẫn hơi run rẩy:
      - Cháu là Tiểu Bích, thị nữ của thánh nữ Bích Lệ Ti, cháu là người của Quang Minh thần điện.
      - Chú biết cháu là người của Quang Minh thần điện.
      Cao Lôi Hoa nhíu mày :
      - Chú hỏi là hỏi cháu đến đây làm gì?
      - Cháu, cháu đến là đưa tiền chuộc.
      bé run run lấy túi thủy tinh tệ từ trong lòng đưa cho Cao Lôi Hoa:
      - Giáo hoàng điện hạ trong cái túi này là ngàn kim tệ. Đây là số tiền chuộc thánh nữ điện hạ theo cầu, ngày ngàn kim tệ, mặt khác, giáo hoàng điện hạ còn hỏi, còn hỏi chú……
      - A, hóa ra là tới đưa tiền chuộc, ta cũng quên mất tiêu rồi.
      Cao Lôi Hoa tùy tiện cầm lấy túi thủy tinh tệ, sau đó hỏi:
      - Thế giáo hoàng của cháu gì nào?
      - Giáo hoàng điện hạ hỏi ngài Cao Lôi Hoa có thể sớm thả thánh nữ điện hạ về Quang Minh thần điện hay . Buổi tối hàng ngày, Quang Minh thần điện đều cần thánh nữ có mặt để cầu nguyện. Giáo hoàng số tiền chuộc ngài muốn ngày là ngàn kim tệ, tổng cộng tháng là ba mươi ngàn kim tệ, giáo hoàng điện hạ ông ấy có thể đưa lần gấp đôi là sáu mươi ngàn kim tệ để chuộc ngay.
      giọng .
      - Hừ, sáu mươi ngàn kim tệ muốn chuộc thánh nữ của Quang Minh thần điện, ăn gì mà khôn thế.
      Cao Lôi Hoa hừ lạnh tiếng :
      - Cháu về với giáo hoàng, thánh nữ ở đây là chú muốn cảnh cáo . Cao Lôi Hoa này tháng sau mới thả người tháng sau thả, nhiều lời vô ích. Đây là cái giá phải trả cho việc động vào con của ta. Còn nữa, với là đừng tiếp tục suy xiên nghĩ vẹo gì hết, bằng đừng trách ta vô tình!
      bé khiếp đảm nhìn bộ dạng Cao Lôi Hoa. giờ người Cao Lôi Hoa tỏa ra khí tức lờ mờ. Tuy rằng rất yếu nhưng bé yếu ớt như nàng có thể chịu đựng nổi.
      Lúc này, Tĩnh Tâm nhìn thấy Cao Lôi Hoa chuyện với cười cười (hết ghen). Đồng thời, ở bên cạnh Tĩnh Tâm, Quang Minh thánh nữ Bích Lệ Ti cũng nhìn thấy bé mặc áo bào trắng ngoài cửa. Bích Ti Sâm là thị nữ của Bích Lệ Ti, nên tất nhiên nàng nhận ra bé này. Tuy nhiên nàng nhớ tới việc Cao Lôi Hoa từng cho nàng tiếp xúc chuyện với người của Quang Minh thần điện, nên sắc mặt nàng dần dần ảm đạm.
      Tĩnh Tâm sau khi biết đó chỉ là để ý nữa, do đó chuyển ánh mắt về phía bàn cơm. Vừa vặn lúc đó thấy được sắc mặt ảm đạm của Bích Lệ Ti. Tĩnh Tâm nghi hoặc, biết là bé này với Bích Lệ Ti có quan hệ gì chứ? Ngay sau đó Tĩnh Tâm mới nhớ là Cao Lôi Hoa từng cho Bích Lệ Ti tiếp xúc với người của Quang Minh thần điện.
      Nghĩ vậy, Tĩnh Tâm mỉm cười, nàng đứng dậy, rồi cầm lấy tay Bích Lệ Ti.
      - Tiểu thư Tĩnh Tâm?
      Bích Lệ Ti ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Tâm đầy nghi hoặc.
      Tĩnh Tâm khẽ cười với Bích Lệ Ti. Sau đó kéo nàng tới chỗ Cao Lôi Hoa.
      - Tiểu thư Tĩnh Tâm dẫn tôi đâu vậy?
      Bích Lệ Ti nghi hoặc nhìn Tĩnh Tâm.
      Tĩnh Tâm vỗ lên tay Bích Lệ Ti, sau đó tiếp tục kéo nàng tới phía trước.
      Lúc này ở bên cạnh cửa, khuôn mặt bé trắng bệch, đôi môi tím tái. bé biết được rằng gã đàn ông tóc trắng trước mặt mình hơi giết chết rất nhiều trưởng lão của Quang Minh thần điện. Đối với gã đàn ông này chính là ác ma tóc trắng, cho nên nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của Cao Lôi Hoa bị dọa đến thảm hại.
      Tĩnh Tâm dẫn Bích Lệ Ti đến bên cạnh Cao Lôi Hoa thấy được khuôn mặt bé trắng bệch vì bị khiếp sợ. Nàng khó hiểu nhìn về phía Cao Lôi Hoa, chẳng lẽ bắt nạt bé này sao?
      Cao Lôi Hoa nhún vai với Tĩnh Tâm. Chính cũng biết vì sao bé này khi nhìn thấy thần sắc lại kinh sợ quá mức như vậy.
      Tĩnh Tâm hơi lắc đầu bước đến bên cạnh, đặt bàn tay lên đầu bé. Sau đó tay Tĩnh Tâm lên luồng ánh sáng dịu - ‘quang minh ma pháp trấn định thuật’, bình thường dùng để trấn định lại tâm lý căng thẳng của các chiến sĩ khi ở chiến trường. Dưới tác dụng của thuật trấn định, bé nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
      bé xoay người nhìn Tĩnh Tâm - người vừa trị liệu cho mình:
      - Hả? Thánh nữ điện hạ!
      Vừa mới ngoái đầu, bé liền thấy được thánh nữ Bích Lệ Ti ở phía sau Tĩnh Tâm:
      - Thánh nữ điện hạ!
      bé bổ nhào về phía Bích Lệ Ti.
      - Tiểu Bích, sao em lại đến đây?
      Bích Lệ Ti ôm lấy bé an ủi, trong giọng mang theo thương hại. Tiểu Bích là thị nữ sống cùng nàng từ đến lớn trong Quang Minh thần điện. Cho nên chưa từng có ra khỏi Quang Minh thần điện, nhưng ngờ lần này lại thân mình ra ngoài Thần Điện.
      Có thể ‘trấn định thuật’ của Tĩnh Tâm phát huy tác dụng hoặc là vì được gặp lại Bích Lệ Ti, bé có vẻ còn sợ sệt như trước nữa. Nàng tránh ở phía sau lưng Bích Lệ Ti :
      - Lần này giáo hoàng điện hạ muốn em mang tiền chuộc đến cho ngài Cao Lôi Hoa, hơn nữa giáo hoàng còn ông ấy có thể đưa lần sáu mươi nghìn kim tệ. Chỉ cần tiên sinh Cao Lôi Hoa nguyện ý để thánh nữ điện hạ trở về, nhưng mà chú ấy đồng ý.
      - Ta thương lượng là .
      Cao Lôi Hoa quả quyết dập tắt hy vọng của bé.
      Vừa nghe Cao Lôi Hoa , bé tủi thân nhìn Cao Lôi Hoa:
      - Giáo hoàng điện hạ có , nếu có thể ông ấy trả gấp mười lần tiền chuộc.

      thương lượng thương liếc gì hết, ta có thiếu tiền. Ta tháng là tháng.
      Cao Lôi Hoa bất mãn :
      - Cháu quay về tiện thể với lão giáo hoàng bọn cháu, bảo lão đừng có mà chơi trò cân não với ta.
      Nghe xong Cao Lôi Hoa , bé lập tức im lặng, đứng sau Bích Lệ Ti nhúc nhích. lúc lâu sau, bé trốn ở sau lưng Bích Lệ Ti giọng :
      - Cháu, cháu còn có đồ vật muốn đưa cho chú.
      - Cái gì vậy?
      Cao Lôi Hoa hỏi.
      - Vừa rồi ở ngoài kia có chị bảo cháu mang cái này cho chú.
      bé e sợ nhìn Cao Lôi Hoa, rồi lấy phong thư từ trong người ra.
      - Có người nhờ cháu đưa thư cho chú? Chị đó trông như thế nào?
      Cao Lôi Hoa nhận lấy lá thư nghi hoặc hỏi, ở dị giới này mình đâu còn quen ai đâu. Những người biết mình đều ở trong nhà cả. Chẳng lẽ còn có nào biết mình nữa?
      - Chị đó trông rất xinh đẹp, có mái tóc ngắn màu vàng, còn có, đôi mắt màu đỏ của chị đó rất đẹp!
      Tiểu Bích hâm mộ .
      Cao Lôi Hoa nhíu mày, tóc ngắn màu vàng, mắt màu đỏ. Cao Lôi Hoa nghĩ đến hai người, là cặp chị em song sinh Diệp Đỗng và Diệp Diễm. Trong đó Diệp Diễm mang lại cho Cao Lôi Hoa cảm giác đặc biệt, nàng có khí chất kỳ lạ, khá lạnh nhạt và độc. Đây giống như là cảm giác về bạn đồng hành với mình. Tuy nhiên, Diệp Đỗng mang lại cho mình cái cảm giác đó, chắc là thư này chỉ có Diệp Diễm gửi thôi. Cao Lôi Hoa tiện tay mở lá thư ra.
      - Tiên sinh Cao, Cao Lôi Hoa.
      Tiểu Bích núp sau thánh nữ Tiểu Bích ló ra hỏi:
      - Cháu có thỉnh cầu. Ngài có thể ưng thuận cho cháu được ?
      - Cháu còn có chuyện gì nữa?
      Cao Lôi Hoa vừa mở thư vừa thuận miệng hỏi.
      - Cháu, cháu có thể được ở lại đây để chăm sóc thánh nữ điện hạ được ạ?
      bé ngẩng đầu lên chờ đồng ý của Cao Lôi Hoa.
      - Được, tùy cháu.
      Cao Lôi Hoa mở thư, tiện miệng nhận lời. Sau đó mở thư đọc. Trong thư này quả nhiên là ai viết, chỉ là đầu thư viết mấy cái đại loại như kính gửi ngài Cao Lôi Hoa, kính bút vân vân…
      Cao Lôi Hoa đọc kỹ bức thư lượt. Bức thư này được gửi về đế đô từ tuần trước, đại khái nhắc tới việc thái tử Ifa giờ có quan hệ mật thiết với cái tổ chức gây rất nhiều phiền toán cho Cao Lôi Hoa. Nhiệm vụ của tổ chức này là hỗ trợ để thái tử lên làm quốc vương cách an toàn. Bảo đảm rằng ai có thể tranh đoạt vương vị với thái tử hơn nữa tổ chức còn có thể giúp thái tử loại bỏ mọi thứ khác thường. Mà mỗi lần tổ chức làm cho thái tử việc, thái tử đều phải trả những cái giá tương ứng.
      Tiếp đó trong thư nhắc tới việc trước đó lâu, thái tử Ifa có ra cầu với tổ chức là ám sát Cao Lôi Hoa, đầu tiên là chuyện trong Vong Linh cốc, tiếp đó lại là vụ Diệp Đỗng với Diệp Diễm cùng nhau ám sát ngày hôm qua, nhưng đều thất bại.
      Cuối cùng, thái tử Ifa vì điên cuồng trả thù Cao Lôi Hoa cầu tổ chức này ra tay với những đứa bên cạnh Cao Lôi Hoa. Theo đó, tổ chức này lên kế hoạch đối phó với mấy đứa . Thời gian cụ thể của kế hoạch ràng lắm, chỉ biết là trong mấy ngày sắp tới thôi. Bởi vì hai lần ám sát Cao Lôi Hoa thất bại làm tổ chức này mất hết mặt mũi, lần này ám sát mấy đứa của Cao Lôi Hoa quyết thất bại. Cho nên, những nhân vật trọng yếu trong tổ chức lặng lẽ hội tụ về đế đô.
      Nắm chặt thư trong tay, Cao Lôi Hoa thầm suy nghĩ. Theo nội dung trong thư này có thể biết được đây là do Diệp Diễm viết. Nhưng mà Cao Lôi Hoa vẫn thể vội vàng kết luận được.
      Dù sao, thị nữ của Bích Lệ Ti có đến đó có tóc vàng ngắn, đôi mắt đỏ, mà Diệp Diễm với Diệp Đỗng đều có tóc dài. Cho nên Cao Lôi Hoa vẫn dám chắc đây là tin tức do Diệp Diễm phát ra. Hơn nữa mặc dù trong thư có ý nhắc nhở Cao Lôi Hoa nhưng vô tình cũng nhắc tới mấy nhân vật trọng yếu của tổ chức này đến đế đô, dường như là cố ý vô tình để hấp dẫn Cao Lôi Hoa đâm đầu vào.
      Nếu thư này là Diệp Diễm viết chứng tỏ thái tử Ifa vì trả thù mà để ý tới cảnh cáo của Cao Lôi Hoa rằng được động đến mấy đứa . Mà nếu là Diệp Đỗng viết đây ràng là cái bẫy do Diệp Đỗng dụ đỗ tìm đến tổ chức.
      Rốt cuộc là cạm bẫy hay là lời nhắc nhở, Cao Lôi Hoa nhíu mày lại.
      Ở bên cạnh, Tĩnh Tâm lặng lẽ quan sát Cao Lôi Hoa, thấy sau khi xem thư sắc mặt Cao Lôi Hoa được tốt cho lắm, Tĩnh Tâm tới bên người vỗ vỗ Cao Lôi Hoa.
      Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Tâm mỉm cười:
      - Yên tâm Tĩnh Tâm, có chuyện lớn gì đâu. Chỉ là chút chuyện, cần phải giải quyết sớm mà thôi.
      Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, nhìn Cao Lôi Hoa nhăn mày nhăn mặt, Tĩnh Tâm liền thò tay xoa , kéo giãn đôi mày cau tít của Cao Lôi Hoa.
      Cao Lôi Hoa dịu dàng cầm tay Tĩnh Tâm, để bàn tay mát lạnh của nàng yên trán mình.
      Lúc này, nhìn Cao Lôi Hoa, lần đầu tiên Tĩnh Tâm cảm thấy kích động muốn với Cao Lôi Hoa. Chẳng qua miệng của nàng phát ra được lời nào….
      - Các ngươi muốn tìm đến ta, ta đây cũng vui lòng tiếp đón thôi!
      Cao Lôi Hoa cười ha hả, cần biết là có người nhắc nhở hay đây là cạm bẫy, đối với Cao Lôi Hoa cũng phải là chuyện xấu gì. Mấy ngày nay vốn tính chuẩn bị thanh toán nợ nần với cái tổ chức kia ra sao. Cho nên dù trước hay sau, chỉ cần đám nhân vật trọng yếu của tổ chức kia tới đây là Cao Lôi Hoa cho phát làm bánh chả luôn.
      Về phần thái tử Ifa, cái mạng của nằm trong tay của Cao Lôi Hoa. Lần trước, trước khi rời , Cao Lôi Hoa để lại chút lôi thần lực trong cơ thể cũng vô ích, bây giờ, chỉ cần Cao Lôi Hoa thích là có thể lấy cái mạng của bất cứ lúc nào…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :