Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) Chương 105: Thấy rồi, đích thị là màu phấn hồng. - Phù! Cao Lôi Hoa khẽ ngồi lên giường, sau đó bình tĩnh hồi tưởng dư vị nụ hôn mang tính lịch sử vừa xảy ra! Sau khi ôm Tĩnh Tâm xuống dưới, nàng liền ôm hai đứa con chạy trối chết về phòng của mình. Sau cùng, Cao Lôi Hoa thể làm gì khác hơn là tự mình đưa mấy đứa trẻ về phòng của bọn chúng, rồi bố trí gian phòng tốt cho Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý. Bảo Bảo tạm thời ở cùng với Vong Linh Đại trưởng lão, để lão chăm sóc cho tốt. Sau khi an bài xong xuôi mọi việc, Cao Lôi Hoa trở về phòng của mình, nằm giường hồi tưởng lại dư vị ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi. “Cốc cốc cốc!” Đột nhiên, khi Cao Lôi Hoa còn ngất ngây, chợt vang lên mấy tiếng đập cửa. - Ai đó? Cao Lôi hoa ngẩng đầu hỏi. - Ba ba, là con, Nguyệt Nhị. Ngoài cửa vang lên tiếng của Nguyệt Nhị. - Có chuyện gì vậy? Cao Lôi Hoa đứng dậy, bước tới mở cửa phòng ra, thấy ba đứa Nguyệt Nhị, Nguyệt Sư, Saga đứng chỉnh tề trước cửa: - Có chuyện gì vậy? khuya thế này sao chưa ngủ mà còn tới tìm ba làm gì? Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi. Lúc này trong lòng tự hỏi có phải ba đứa nhóc này chưa chịu buông tha cho mình, muốn tới tra hỏi chuyện của mình cùng với Tĩnh Tâm lúc ở lưng cự long hay ? Ặc! Đánh chết cũng bán đứng nhân dân và Đảng! Giữ bí mật tuyệt đối chính là ưu điểm lớn nhất của Đảng cộng sản! Cao Lôi Hoa thầm nghĩ trong lòng, nếu ý bọn chúng muốn hỏi như vậy, mình là biết. - Ba ba, cho chúng con vào trong sao? Nguyệt Nhị nhìn Cao Lôi Hoa mỉm cuời. - À, được rồi, vào . Cao Lôi Hoa nhíu mày, nghiêng người để cho ba hài tử vào. - , có chuyện gì thế? Sau khi vào trong, Cao Lôi Hoa ngồi xuống bên giường nhìn ba hài tử. - Ba ba, chuyện là như thế này. Nguyệt Nhị nhìn Cao Lôi Hoa : - Vốn định với ba từ đầu, thế nhưng sau khi từ lưng Smile xuống, ba lại chạy quá nhanh he he! Vừa rồi Saga và Nguyệt Sư có cho con, ngày mai Học viện Ma võ thánh Peter của chúng con họp phụ huynh, nên muốn hỏi xem ba có thể tham dự được ? Tham dự với thân phận là phụ huynh của chúng con ấy? - Họp phụ huynh à? Cao Lôi Hoa nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “ ngờ dị giới này cũng lại có cái họp phụ huynh này: - ra ba con tới là vì việc này à! thành vấn đề! Việc này có khó cả, ngày mai ba cùng các con! Cao Lôi Hoa khẽ cười, là, chỉ là việc như vậy, ngờ ba đứa nhóc này lại đến phòng chuyện trịnh trọng như vậy. - Ha ha! tốt quá. Ba ba đồng ý rồi! Nguyệt Sư hài lòng : - nhiều năm rồi chúng ta tham gia họp phụ huynh rồi! - Nhiều năm rồi? Nghe như thế, Cao Lôi Hoa liền cau mày: - Nguyệt Sư, lẽ nào trước đây Tĩnh Tâm có cùng các con tham gia họp phụ huynh sao? - Dạ. Nguyệt Sư ngây người chút, sau đó lẳng lặng cúi đầu: - phải, ba à. Mẹ có tham gia lần cùng chúng con. Nhưng từ sau đó lại tham gia nữa. - Vì sao? Cao Lôi Hoa nhíu mày, trong ấn tượng của Tĩnh Tâm đâu phải là loại người để ý tới bọn , nhất định trong đó có vấn đề gì đó! - Để con . Nguyệt Nhi ngẩng đầu tiếp: - Nguyên nhân là bởi vì mẹ chuyện. Nguyệt Nhi khẽ tiếp: - Trong lần đầu tiên mẹ cùng chúng con đến Học viện Ma võ Thánh Peter. Bởi vì mẹ chuyện, nên có người cười nhạo mẹ là người câm điếc. Ngoài ra, còn có rất nhiều người những câu khó nghe nữa. Cao Lôi Hoa khẽ thở dài, Tĩnh Tâm chuyện, hơn nữa trong nhà lại có nam nhân. Khó tránh khỏi có người ra vào. - Cho nên từ đó về sau Tĩnh Tâm cùng các con tham gia họp phụ huynh sao? Cao Lôi Hoa lại hỏi tiếp, theo thấy Tĩnh Tâm phải là người như thế, có khả năng vì bị người khác cười nhạo mà tham gia họp phụ huynh! Cao Lôi Hoa tuyệt đối tin rằng, nếu Tĩnh Tâm là loại nữ nhân này, Cao Lôi Hoa cũng thích nàng! - , phải. Nguyệt Nhi cúi đầu: - Là do chúng con, sau này bọn con có với mẹ chuyện họp phụ huynh nữa. - Các con cho Tĩnh Tâm à? Cao Lôi Hoa nhíu mày, bất chợt, giọng của Cao Lôi Hoa trở nên nghiêm khắc: - Mấy đứa cũng tị hiềm Tĩnh Tâm đúng ? Nghi ngờ ấy bị câm hả? Ánh mắt Cao Lôi Hoa sáng rực nhìm chằm chằm ba đứa trước mặt. - ! phải! Nguyệt Nhị ngẩng đầu lên: - Chúng con sao có thể ghét bỏ mẹ được. Nguyệt Nhi vừa vừa khóc nức nở: - Là do chúng con muốn thấy mẹ bị người ta cười nhạo! muốn mẹ vì chúng con mà tham gia họp phụ huynh, rồi lại bị người ta bàn ra tán vào thôi. - Con cũng như thế. Nguyệt Sư khẽ . - Giống như bọn họ. Saga lạnh lùng . - Ài, mấy đứa này. Cao Lôi Hoa nhàng xoa đầu Nguyệt Nhị: - Các con suy nghĩ thế là tốt, nhưng mà khéo quá hóa vụng rồi! - ? ? ?. Ba đứa nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. - Các con ngẫm lại xem, Tĩnh Tâm phải là người ngốc, chẳng lẽ biết thời gian họp phụ huynh hàng năm của các con sao? Nhưng đến lúc đó các con lại thông báo cho Tĩnh Tâm, các con thử xem mẹ các con nghĩ như thế nào?! Các con thử nghĩ xem, liệu mẹ các con có thể nghĩ rằng các con ghét bỏ mình nên mới ra hay ?! - A! Ba đứa tức khắc liền lộ ra vẻ mặt bất an, bọn chúng hoàn toàn có nghĩ tới có tình huống như vậy, dù sao bọn chúng cũng mới chỉ là đám hài tử hơi chục tuổi đầu, trong lúc nhất thời cũng có nghĩ được nhiều như vậy! Bọn chúng chỉ cho rằng cho Tĩnh Tâm, Tĩnh Tâm tới học viện, cũng bị người khác xấu. Nhưng mà lại nghĩ rằng làm như vậy lại có thể làm tổn thương tình cảm của Tĩnh Tâm. - Được rồi, biết là tốt rồi. Cao Lôi Hoa đứng dậy : - Bây giờ, các con cùng xin lỗi mẹ các con , rồi giải thích nguyên nhân vì sao cho mẹ về cuộc họp phụ huynh! Sau đó lại mời mẹ mấy đứa cùng chúng ta tham gia cuộc họp. Như thế là mấy năm qua, các con làm tổn thương tấm lòng của mẹ rồi. - Ba, ba. Nguyệt Nhị ngẩng đầu nghẹn ngào : - Ba, ba có thể dẫn chúng con xin lỗi mẹ được ? - Được rồi, thành vấn đề. Cao Lôi Hoa đứng dậy mở cửa phòng: - theo ba và tự nghĩ xem xin lỗi Tinh Tâm như thế nào . Cao Lôi Hoa dẫn theo ba đứa bất an trong lòng tới trước cửa phòng của Tĩnh Tâm. Cao Lôi Hoa ra hiệu ba đứa đứng ở đằng sau, sau đó gõ cửa. ‘Cốc cốc cốc!’ - Tĩnh Tâm, có trong phòng ? Cao Lôi Hoa gọi . Trong phòng rất yên tĩnh, có tiếng động nào. - Tĩnh Tâm, có trong phòng ? Cao Lôi Hoa lại gõ gõ cửa phòng, đồng thời cũng gọi to hơn chút. Đúng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất, sau đó lại có tiếng người ngã ra đất. Nghe thấy tiếng động này, trong đầu Cao Lôi Hoa liền nhớ tới mấy vụ trộm cướp tivi hồi còn ở địa cầu. - Tĩnh Tâm! Cao Lôi Hoa hét to tiếng, sau đó hề nghĩ ngợi giơ chân đạp mạnh cánh cửa phòng. Ầm! Cánh cửa phòng Tĩnh Tâm bị Cao Lôi Hoa dùng chân đạp bay! Sau đó Cao Lôi Hoa vội vàng lao vào: - Tĩnh Tâm, nàng có việc gì chứ! Khi tiến vào, Cao Lôi Hoa hét lên, sau đó nhìn kĩ lại trong phòng. Vừa nhìn lại, Cao Lôi Hoa tức trợn tròn mắt! Trước mặt , Tĩnh Tâm ngồi ở dưới đất ngơ ngác nhìn đạp tung cánh cửa xông vào! Cạnh chân Tĩnh Tâm là cái giá đựng vũ khí bị đổ, xem ra là do Tĩnh Tâm cần thận quay người khiến giá vũ khí đó bị đổ sau đó ngã xuống theo mà thôi. Đương nhiên, nếu chỉ là như vậy cũng khiến Cao Lôi Hoa há hốc mồm. Chủ yếu là, giờ người Tĩnh Tâm khoác cái áo khoác mỏng màu trắng, hơn nữa, áo khoác này còn cài cúc. Áo khoác cài cũng có gì, nhưng cái chính là giờ Tĩnh Tâm chỉ mặc cái áo khoác như vậy mà thôi! Do đó, đôi ‘bạch thỏ’ đầy đặn của Tĩnh Tâm hoàn toàn phơi bày trước mặt Cao Lôi Hoa! Cao Lôi Hoa khó khăn nuốt ngụm nước bọt, nhìn kỹ thấy nhũ phong Tĩnh Tâm, tựa hồ còn có thứ gì đó trong suốt màu xanh nhạt nữa, nếu như đoán sai, đó hẳn là bột của hồn thảo! Xem chừng, Tĩnh Tâm dường như thoa bột hồn thảo theo lời dặn của Cao Lôi Hoa. Như thế, tình cơ bản cũng ràng. Tĩnh Tâm thoa bột hồn thảo Cao Lôi Hoa dẫn theo mấy đứa đến gõ cửa. Sau đó Tĩnh Tâm quýnh lên, cẩn thận làm đổ giá vũ khí, sau đó ngã theo xuống đất! Tiếp theo, Cao Lôi Hoa nóng lòng đá cái! Đá văng luôn cánh cửa phòng. - Ặc! Tĩnh Tâm, cái này, phải là tôi cố ý mà! Nhìn bức họa tuyệt đẹp trước mặt mà Cao Lôi Hoa ứa ra mồ hồi lạnh. vừa vẫy vẫy tay ý bảo là mình phải cố ý, vừa lặng lẽ lùi về phía cửa. Sát khí! Từ người người Tĩnh Tâm tỏa ra cỗ sát khí lờ mờ. Keng! Thoáng cái, biết Tĩnh Tâm rút trường kiếm ra từ lúc nào, ngay sau đó đạo kiếm khí hình thập tự màu vàng chói mắt trong nháy mắt ra trước mặt Cao Lôi Hoa, chém mạnh lên người . Vốn dĩ với tốc độ của Cao Lôi Hoa, kiếm khí như vậy đương nhiên có khả năng chạm vào người . Nhưng tại coi như là Cao Lôi Hoa nhận lỗi, cũng chỉ có thể đứng ở đó chịu khổ mà thôi! có biện pháp, dù sao cũng phải để cho Tĩnh Tậm hạ hỏa ! - A, má ơi~~ Kiếm khí nặng nề đánh mạnh vào người Cao Lôi Hoa, khiến cho cả người bay ngược về phía sau. Trước khi bị bay , ánh mắt Cao Lôi Hoa ‘ cẩn thận’ lại lia tới hai điểm “tiểu meo meo” của Tĩnh Tâm, ân, màu hồng phấn, giống như màu phấn hồng của xử nữ! Đây là nhận xét cuối cùng của Cao Lôi Hoa trước khi bị bay ra ngoài ….
Chương 106: Thành công rồi sao. Lúc này, ở trong phòng của Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm mặc xong quần áo vào, mặt đỏ bừng ngồi im lặng bên mép giường. Cao Lôi Hoa lại khá ngượng ngùng ngồi bên cạnh, đồng thời thầm kêu khổ trong lòng. Thầm trách mình sao lại quá xúc động như vậy? Trước khi đạp cửa xông vào sao dùng tinh thần lực thăm dò chút cơ chứ, lại còn lao vào cách thô bạo. Mặc dù kết quả là được phúc no cả mắt, nhưng tóm lại là mất nhiều hơn được! Nhìn vẻ mặt vừa giận vừa thẹn giờ của Tĩnh Tâm là biết, trong vài ngày kế tiếp mình được sống yên ổn rồi, ít nhất là sắp tới ngay cả bàn tay bé của Tĩnh Tâm cũng đừng hòng mơ tưởng tới. Sau khi mặc quần áo, Tĩnh Tâm hơi liếc nhìn Cao Lôi Hoa rồi khẽ gãi gãi khóe mắt. giờ Tĩnh Tâm hỏi Cao Lôi Hoa tại sao trễ thế này còn tìm tới mình làm gì, tuy rằng thời gian ở cùng chỗ với Tĩnh Tâm chưa được bao lâu, nhưng Cao Lôi Hoa luôn hiểu ý Tĩnh Tâm muốn diễn đạt. - Nguyệt Nhị, chuyện này con hãy cho mẹ các con . Cao Lôi Hoa ngoảnh đầu với Nguyệt Nhị đứng bên cạnh, sau đó cúi nhìn lỗ thủng hình thập tự quần áo mình. Tuy rằng ‘Thập tự trảm’ của Tĩnh Tâm chém thẳng vào người Cao Lôi Hoa, nhưng hề gây chút tổn thương nào cho cả. Chẳng qua chỉ khiến Cao Lôi Hoa tong bộ quần áo cao cấp. Điều này vừa chứng minh khả năng khống chế kiếm khí kinh người của Tĩnh Tâm, đồng thời cũng cho thấy được thân thể biến thái của Cao Lôi Hoa. - Mẹ, chuyện là như này. Nguyệt Nhị nín cười nhìn Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm, sau đó trình bày từ đầu tới cuối chuyện trong tối nay về cuộc họp phụ huynh cho Tĩnh Tâm nghe. - Mẹ, mẹ trách chuyện chúng con việc họp phụ huynh cho mẹ chứ. Sau khi xong đầu đuôi việc, Nguyệt Nhị hồi hộp chờ Tĩnh Tâm trả lời. Tĩnh Tâm mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi vuốt ve trìu mến mái tóc của Nguyệt Nhị. Ngay từ đầu, Tĩnh Tâm chưa từng trách mấy đứa này rồi. - OK! Chuyện này quyết định như vậy nhé! Cao Lôi Hoa đứng lên: - Ngày mai, cả nhà chúng ta cùng nhau tham gia ‘Họp phụ huynh’ nhé! - Ừ. Tĩnh Tâm trả lời bằng giọng mũi, hơi gật gật đầu ra vẻ đồng ý. - Vậy tối nay mọi người ngủ sớm chút nhé. Mai phải họp nên chúng ta thể đến muộn được. Cao Lôi Hoa khẽ cười . - Ừ. Tĩnh Tâm khẽ đáp. - Tĩnh Tâm, cũng nghỉ ngơi sớm nhé. Ngủ ngon nhé! cần tiễn ta. Cao Lôi Hoa liến thoắng phát rồi vội vàng kéo ba đứa như chạy trối chết ra khỏi phòng Tĩnh Tâm. - Ba, sao phải chạy nhanh như thế làm gì? Ba hãy khai báo xem nào, ba thấy được nhiều hay ít? Nguyệt Nhị phía sau biết sống chết hỏi Cao Lôi Hoa. “Sặc!” Cao Lôi Hoa quay lại cốc Nguyệt Nhị cái: - Được rồi, mấy đứa quay về ngủ , đừng làm chuyện lung tung lên nữa. - Hắc hắc! Ba đứa đều cười khoái trá sau đó tự trở về phòng của mình. - Phù! Cao Lôi Hoa thở phào, cười cười rồi cũng về tới phòng mình. ‘Binh’ cái, Cao Lôi Hoa đá mở cửa phòng ra, sau đó bổ nhào lên giường. Ngay cả cửa cũng lười đóng lại. Dù đặt lưng hồi lâu nhưng Cao Lôi Hoa thấy trong đầu mình vẫn lởn vởn về hai điểm phấn hồng mê người kia. gạt được! Đêm hôm đó Cao Lôi Hoa mất ngủ…. ********** Sáng sớm hôm sau. Giống như thường lệ, Cao Lôi Hoa rời giường trước sáu giờ. Chẳng qua đôi mắt của Cao Lôi Hoa giờ thâm quầng như mắt gấu mèo. Suốt cả đêm qua vì hai ‘hạt đào’ mà Cao Lôi Hoa trằn trọc ngủ được, mãi cho tới gần sáng mới miễn cưỡng chợp mắt được tí. Nhưng vừa đúng giờ hẹn là chuông đồng hồ kéo Cao Lôi Hoa bò dậy khỏi giường. - Ặc, thôi vậy, dậy chuẩn bị bữa sáng nào. Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu, sau khi đánh răng rửa mặt liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Cao Lôi Hoa nhanh chóng chuẩn bị xong bảy suất ăn sáng, hai bình sữa và ít thịt thăn nướng. Bảy suất ăn sáng là dành cho bảy ‘người lớn’ trong nhà, vốn chỉ có năm suất, nhưng mới có thêm hai vị khách Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý là thành bảy. Hai bình sữa đương nhiên là của hai đứa nhóc Rudolph và Kim Toa Nhi. Cuối cùng là đĩa thịt thăn nướng là món ăn khoái khẩu làm riêng cho Slime. Vẫn còn Bảo Bảo nhưng do còn thời kỳ ngủ mê, cho nên Cao Lôi Hoa cũng có chuẩn bị bữa sáng cho bé. Sau khi làm xong hết thảy, giống như mọi khi, Cao Lôi Hoa đem tổng cộng chín suất ăn sáng vào trong nước ấm để hâm nóng, đề phòng bữa sáng bị nguội. Xong xuôi, Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn đồng hồ ma pháp, quá đẹp, vừa vặn sáu giờ. - Ok, rất đúng thời gian. Cao Lôi Hoa cười cười đắc ý, sau đó bước nhanh lên lầu. Đồng hồ vừa điểm sáu giờ, toàn bộ thành viên trong nhà Tĩnh Tâm đều đứng bật dậy như cương thi. Đây đều là thói quen mấy tháng qua của nhà Tĩnh Tâm, cứ có chuông dù ai nửa ngủ nửa thức cũng đều đồng loạt ra khỏi giường. Chẳng qua chỉ có nhà Tĩnh Tâm mới có thói quen ‘tốt đẹp’ này, nhưng hai người mới là Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý chưa biết nội quy trong nhà Tĩnh Tâm. Cho nên, sau sáu giờ, Cao Lôi Hoa đều thấy mấy đứa ngoan ngoãn rời khỏi giường đứng dậy. Nhưng hề để ý tới bọn nhóc, mà Cao Lôi Hoa lại trực tiếp về phía phòng Vong Linh Đại trưởng lão. Cạch! Cao Lôi Hoa mở cửa phòng Vong Linh Đại trưởng lão ra, liền thấy lão nằm sấp ngủ say giường. Còn Bảo Bảo giao cho lão chăm sóc nằm bên cái giường khác. Nhìn thấy Bảo Bảo ngủ chung giường với Đại trưởng lão, Cao Lôi Hoa cười hắc hắc mấy tiếng. - Hắc, ta đỡ phải suy nghĩ rồi. Cao Lôi Hoa cười gian tà, vốn còn nghĩ xem nếu Bảo Bảo và Vong Linh Đại trưởng lão ngủ chung giường, như vậy nếu lật cái đệm khiến Bảo Bảo cũng bị lật theo. Với tình hình giờ Cao Lôi Hoa bớt chút sức lực rồi. Bước tới cạnh giường Vong Linh Đại trưởng lão, Cao Lôi Hoa hét to tiếng vào tai lão: - Sáu giờ rồi, dậy mau! - Á?! Vong Linh Đại trưởng lão dụi dụi mắt, mắt nhắm mắt mở ngái ngủ hỏi Cao Lôi Hoa: - Có chuyện gì thế Cao Lôi Hoa huynh đệ? Rầm! Trong khi Vong Linh Đại trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, Cao Lôi Hoa lộn ngược cái đệm lên! Vong Linh Đại trưởng lão đành trợn mắt há hốc mồm khi thân hình ‘siêu cò’ của mình bị đè ngược xuống giường. - Dậy mau! Sáu giờ rồi! Cao Lôi Hoa hét lớn câu, sau đó thèm quay đầu lại, thẳng sang phòng Tra Lý bên cạnh. Vong Linh Đại trưởng lão đần thối mặt nhìn Cao Lôi Hoa tự nhiên xốc đệm nằm của lão, rồi lại trơ mắt nhìn Cao Lôi Hoa nghênh ngang qua bên phòng Tra Lý. Ngay sau đó lại nghe tiếp tiếng hét của Cao Lôi Hoa: - Dậy mau! Tiếp đó là tiếng rên rỉ đau đớn của Tra Lý khi bị lật đệm. Dù còn sớm nhưng Vong Linh Đại trưởng lão cũng thầm lau mồ hôi, lão biết mới sáu giờ đồng hồ mà Cao Lôi Hoa bắt bọn mình dậy để làm gì, nhưng lão cảm thấy Cao Lôi Hoa vào lúc sáng sớm dường như bình thường. Hoàn toàn khác hẳn Cao Lôi Hoa nhã nhặn trong thời gian khác. Giống như người biến đổi theo thời gian vậy, hình như Cao Lôi Hoa lúc này giống quân nhân hơn phải?! - Ôi, thích ghê! Sau khi xốc hai cái đệm xong, Cao Lôi Hoa kêu lên thoải mái. Từ khi mọi người trong nhà Tĩnh Tâm hình thành tập quán rời giường lúc sáu giờ, Cao Lôi Hoa quên hẳn thói quen này. - Người tới đủ hết chưa?! Cao Lôi Hoa với mấy đứa tự động tập hợp bên dưới. - À, ba, còn mẹ chưa tới. Nguyệt Nhị dụi mắt . - Tĩnh Tâm? Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu, nhìn lại xuống dưới. Quả nhiên vị trí Tĩnh Tâm luôn luôn đến đứng đầu tiên hôm nay lại trống ! “Chẳng lẽ Tĩnh Tâm xảy ra chuyện gì đó?” Cao Lôi Hoa thầm nghĩ, ngay sau đó lập tức nhớ tới việc! A, Sáng thế thần cao! phải là hồn thảo có tác dụng đó chứ?! Nghĩ vậy, Cao Lôi Hoa cười sung sướng, rồi bước nhàng tới phòng Tĩnh Tâm. Thậm chí trong đầu Cao Lôi Hoa xuất hình ảnh Tĩnh Tâm tỏa ra ánh sáng người mẹ…
Chương 107: Họp phụ huynh. Cao Lôi Hoa nhàng rón rén tới trước cửa phòng Tĩnh Tâm, rồi gõ gõ cửa. Kỳ giờ Cao Lôi Hoa gõ hay gõ cũng chỉ là hình thức, tối hôm qua cửa phòng của Tĩnh Tâm bị Cao Lôi Hoa đá văng cả ra rồi, lúc này cái cửa chỉ gắn vào mang tính tượng trưng mà thôi. Sau khi gõ cửa, Tĩnh Tâm liền mở cửa phòng ra. - Tĩnh Tâm, có thành công hay ? Có phải thành công rồi ! Cao Lôi Hoa vừa nhìn thấy Tĩnh Tâm liền hưng phấn kêu lên: - Có phải hồn thảo thành công rồi đúng ? Sắc mặt Tĩnh Tâm trầm xuống, rồi biến thành vẻ mặt khó chịu. Nàng quay về ngồi xuống giường thèm để ý tới Cao Lôi Hoa. - Làm sao thế? Chẳng lẽ thành công à? Nhìn thấy bộ mặt khó chịu của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa hỏi . - Ừ! Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, xem ra hồn thảo này hiệu quả còn kém hơn cả canh gà. Ít ra canh gà còn khiến cho Tĩnh Tâm có cảm giác căng phình, nhưng dùng hồn thảo này có chút phản ứng nào cả. - Ôi! Cao Lôi Hoa lập tức cảm thấy như rơi từ thiên đường xuống địa ngục: - Sao lại có thể như thế chứ? Chẳng lẽ hề có chút cảm giác nào sao? - Ừ. Tĩnh Tâm lại khẽ gật gật đầu. Cao Lôi Hoa hơi liếc nhìn Tĩnh Tâm giờ, bỗng nhiên phát lúc này Tĩnh Tâm giống như đứa hờn dỗi. Sở dĩ buổi sáng nàng xuống dưới hẳn là bởi vì sau khi dùng hồn thảo có hiệu quả, vì vậy mới sinh ra hờn dỗi. biết vì cái gì, Cao Lôi Hoa cảm thấy Tĩnh Tâm giờ đặc biệt đáng , khác hẳn với Tĩnh Tâm lạnh lùng ngày trước. Dường như trước mắt Cao Lôi Hoa giờ mới chính là Tĩnh Tâm chân chính. - Bình tĩnh nào, Tĩnh Tâm, đừng nóng giận nữa. Cao Lôi Hoa khẽ cười ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Tâm: - Nếu hồn thảo có hiệu quả chúng ta có thể hỏi viện trưởng Solomond chút, bài thuốc này chính là lão cho ta biết mà. Có thể nguyên nhân là do chúng ta sử dụng đúng phương pháp! Hôm nay vừa đúng lúc họp phụ huynh, nhân cơ hội này chúng ta có thể hỏi viện trưởng là được! hỏi lão vì sao hồn thảo lại có hiệu quả? Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam nhìn Cao Lôi Hoa chằm chằm. Chẳng qua là do quá nhiều lần thất bại, cho nên Tĩnh Tâm cảm thấy hơi chán nản. - Yên tâm, cho dù hồn thảo hiệu quả, nhất định ta tìm thứ khác! Tay Cao Lôi Hoa khẽ nâng lên, hơi khựng lại trong giây lát, rồi kiên định khẽ vuốt mái tóc dài màu xanh lam của Tĩnh Tâm. - Được rồi, đừng buồn nữa. Cao Lôi Hoa mỉm cười : - Trước tiên chúng ta xuống dưới chạy thể dục buổi sáng , sau đó tham gia họp phụ huynh nhé. Nếu muộn quá chúng ta kịp tham dự cuộc họp này mất. - Ừm. Tĩnh Tâm khẽ gật đầu. - thôi! Cao Lôi Hoa kéo bàn tay của Tĩnh Tâm lên, chạy xuống dưới lầu. Thực ra hồn thảo có hiệu quả như dự tính làm cho Cao Lôi Hoa cũng có phần chán nản. Solomond từng qua, cho dù là xử nữ cũng có thể sinh ra sữa mà, vì sao đối với Tĩnh Tâm lại có hiệu quả chứ? - Được rồi, tất cả tập hợp! Sau khi xuống lầu, Cao Lôi Hoa lấy còi ra thổi to cái. Dưới chỉ huy của Cao Lôi Hoa, Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý cũng mơ mơ màng màng đứng cùng đám người nhà Tĩnh Tâm. Rồi hai mắt vô thần nhìn Cao Lôi Hoa. - Hôm nay chạy sáu cây số! Mọi người chạy theo ta nào! Cao Lôi Hoa hét lớn câu, sau đó chạy thẳng ra ngoài hề quay đầu lại. Cả nhà Tĩnh Tâm cũng đều nhịp bước theo phía sau Cao Lôi Hoa. Còn Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý cười khổ liếc nhau cái, rồi cũng chạy theo đám người nhà Cao Lôi Hoa…. ************ Sáu cây số, hề nghi ngờ gì, Nguyệt Nhị đáng thương lại ‘nô tì’ lưng Cao Lôi Hoa lúc trở về. Chẳng qua, lần này còn có người làm bạn với Nguyệt Nhị - Vong Linh Đại trưởng lão với bộ mặt tái nhợt cũng phải nhờ có Tra Lý dìu đỡ chầm chậm quay về nhà. Lẽ ra, với thực lực thánh cấp của Vong Linh Đại trưởng lão, sáu cây số có thấm tháp gì cả! Chỉ cần ma pháp là có thể dễ dàng hoàn thành. Nhưng trong quá trình chạy, Cao Lôi Hoa lại bắt tất cả mọi người được sử dụng đấu khí hoặc ma pháp, chỉ được dựa vào sức khỏe bản thân mình cố gắng hoàn thành. Kết quả có thể đoán ra, pháp sư thánh cấp vẫn là pháp sư mà thôi! Thể lực của Vong Linh Đại trưởng lão cũng khá hơn là bao so với pháp sư thông thường. Sau sáu cây số, sắc mặt Vong Linh Đại trưởng lão vốn tái nhợt giờ chỉ có thể miêu tả là trắng bệch. Sau khi về tới nhà, hai pháp sư đáng thương Nguyệt Nhị và Vong Linh Đại trưởng lão chỉ có thể ngồi ghế từ từ hít thở. Mới vừa vận động mạnh xong nên thích hợp với việc ăn ngay cái gì đó được. Do đó hai pháp sư này đành trơ mắt nhìn Nguyệt Sư và Saga ăn ngấu ăn nghiến. Bởi vì sáu cây số đối với chiến sĩ chỉ có thể làm nóng người mà thôi, cho nên sau khi chạy về Nguyệt Sư và Saga vẫn ăn ngon lành như bình thường. Đặc biệt là Nguyệt Sư, hai mắt của nó còn ngừng liếc trộm thòm thèm sang bữa sáng của Nguyệt Nhị và Vong Linh Đại trưởng lão! Rất có thể nếu hai pháp sư kia mệt mỏi ăn được, nó rất hứng thú giải quyết thay bọn họ. - Được rồi, Tra Lý, Đại trưởng lão. Cao Lôi Hoa ngẩng đầu với hai người: - Hôm nay ta và mấy người nhà Tĩnh Tâm tới Học viện Ma Võ Thánh Peter họp phụ huynh. Hai người các ngươi định thế nào? Tra Lý ngừng ăn : - À, nếu là họp phụ huynh ta . Ta muốn hiểu xã hội loài người các người trước , cho nên hôm nay ta định dạo quanh Quang Minh đế đô này. Vong Linh Đại trưởng lão trầm mặc giây lát rồi : - Ta tạm thời ra ngoài, ma pháp khí tức tại đế đô của Quang Minh đế quốc này khiến ta chán ghét. Ta tạm ở nhà vài ngày , chờ khi thích ứng được với hoàn cảnh nơi này sau. Cao Lôi Hoa gật gật đầu: - Được, vậy tạm thời Bảo Bảo vẫn do lão chăm sóc nhé. Theo tôi đoán, ít nhất cũng phải ba ngày sau Bảo Bảo mới có thể tỉnh lại được. - thành vấn đề, chăm sóc tiểu công chúa vốn là chuyện của ta mà. Vong Linh Đại trưởng lão gật đầu đáp. Cao Lôi Hoa cũng an tâm, Vong Linh Đại trưởng lão dù gì cũng là thánh cấp. Có lão ở đây chắc là trong nhà phát sinh chuyện gì cả. Còn Tra Lý, nếu như Cao Lôi Hoa đoán sai, nếu Tra Lý là cái ‘người đó’, cái thế giới to lớn này có chỗ nào Tra Lý thể ! - Được rồi, giờ cũng còn sớm nữa. Nguyệt Nhị, bữa sáng của con vừa vừa giải quyết nhé. Cao Lôi Hoa ngoái về sau với Nguyệt Nhị đau khổ. - Vâng. Nguyệt Nhị uể oải đáp. Cao Lôi Hoa cười ha hả, gói bữa sáng của Nguyệt Nhị lại. Cũng đành phải để bé vừa vừa ăn vậy. - Được rồi, sắp tới giờ rồi, mọi người chuẩn bị xuất phát nhé. Cao Lôi Hoa hô tiếng. ************** Học viện Ma Võ Thánh Peter. Quang Minh kỵ sĩ bậc sáu Luke đứng ở cổng chào đón học sinh và cha mẹ bọn chúng tới tham dự họp phụ huynh. Thân là con trai phó viện trưởng, đạo sư Học viện Ma Võ Thánh Peter, chào đón gia đình học sinh là nhiệm vụ mà Luke phải gánh vác! Bởi vì theo như lời hai vị viện trưởng đại nhân , nếu là người đứng ở cửa, nhất định phải là người có thể đại biểu cho Học viện Ma Võ Thánh Peter. Mà giờ trong học viện, người có thể đại biểu cho học viện ngoại trừ hai vị viện trưởng đại nhân ra, cũng chỉ còn có Quang Minh kỵ sĩ bậc sáu là , viện trưởng tương lai của học viện - Luke. Cả buổi sáng, Luke đều mỉm cười đón chào đám cha mẹ và học sinh. Sau mấy canh giờ, Luke cảm thấy nụ cười mặt mình cứng cả lại! Cơ mặt có cảm giác cứng đờ, nụ cười trở thành rập khuôn rồi. - là công việc nhàm chán. Luke vỗ vỗ hai má. Nhìn thấy đằng trước có mấy người lại gần. - Chào mừng đến Học viện Ma Võ Thánh Peter. Luke lại cứng nhắc nghiêng người về phía trước. - Ủa? Luke? Là à! giọng tương đối quen thuộc vang lên bên tai Luke. Luke ngẩng đầu lên nhìn người mới tới, liền phát nam tử tóc bạch kim mỉm cười với , hơn nữa khuôn mặt nam tử này hình như rất quen thuộc. - A! là, Cao Lôi Hoa! Luke quan sát kỹ càng lại khuôn mặt nam tử trước mắt này, lập tức kinh ngạc hô: - Trời đất, cảm tạ Quang Minh thần, Cao Lôi Hoa huynh đệ, có việc gì à! Tôi còn tưởng rằng sau khi rơi xuống khe nứt xảy ra chuyện cơ. Luke vui vẻ ôm chầm lấy Cao Lôi Hoa. - A. Cao Lôi Hoa mỉm cười, vỗ vỗ vai Luke. , tuy rằng Luke cũng theo đuổi Tĩnh Tâm, tính ra cũng là ‘tình địch’ của Cao Lôi Hoa. Nhưng trong số những người theo đuổi Tĩnh Tâm, chỉ riêng có mỗi Quang Minh kỵ sĩ này là Cao Lôi Hoa thấy ác cảm. Luke, là kỵ sĩ chân chính. Tuy rằng là tình địch, nhưng cũng là bằng hữu đáng để kết giao. - Ha ha! Cao Lôi Hoa, có việc gì là tốt rồi! Luke vỗ vỗ Cao Lôi Hoa: - Đúng rồi, tới Học viện Ma Võ Thánh Peter này làm gì thế? - À, tôi tới là để tham gia họp phụ huynh mà. Cao Lôi Hoa mỉm cười, rồi chỉ chỉ về mấy đứa Nguyệt Nhị phía sau: - Tôi tới tham gia họp phụ huynh với thân phận là ba của mấy đứa này. - Ba?!!! Luke trợn tròn mắt, sau đó nhìn Tĩnh Tâm bên cạnh: - và tiểu thư Tĩnh Tâm cùng nhau tham gia sao? - Ừ, đúng vậy. Cao Lôi Hoa khẽ cười đáp. - Ra là như vậy. Ánh mắt Luke vẻ đơn: - như vậy, tham gia với tư cách là chồng của tiểu thư Tĩnh Tâm đây…
Chương 108: Luke cố chấp. - Ra là như vậy. Ánh mắt Luke vẻ đơn: - như vậy, tham gia cuộc họp này với danh nghĩa là chồng của tiểu thư Tĩnh Tâm đây sao? - Ừ, có thể như vậy. Cao Lôi Hoa hơi gật đầu trả lời. - Vậy, tiên sinh Cao Lôi Hoa, và tiểu thư Tĩnh Tâm có phát sinh quan hệ gì ? Trong mắt Luke tràn ngập vẻ đơn, kỳ , nam nhân đều là kẻ đơn mà, người mình kết hôn, nhưng chú rể lại phải là mình, cái cảm giác này thể diễn tả bằng lời được. - Quan hệ gì? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Luke, lập tức cũng hiểu ý tứ của Luke. Xem ra Luke này tưởng rằng mình và Tĩnh Tâm phát sinh quan hệ gì gì đó! Chẳng qua, Cao Lôi Hoa cũng định giải thích cho Luke. Tuy rằng đúng là có ác cảm với Luke, nhưng dù sao Luke cũng là tình địch, hiểu sai quan hệ của mình sao? Chẳng lẽ còn muốn mình giải thích cho quan hệ của mình và Tĩnh Tâm chắc? cho rằng mình và Tĩnh Tâm có quan hệ gì lớn? Sau đó lại để Luke tiếp tục theo đuổi Tĩnh Tâm à? Hắc! Cao Lôi Hoa cũng cho rằng mình là loại người cao thượng như vậy. Có câu là: “Tình là ích kỷ”! Khi còn ở trái đất, Cao Lôi Hoa từng xem qua bộ truyện “Tiểu lý phi đao”, Cao Lôi Hoa ghét nhất nhân vật ngụy quân tử Lý Tầm Hoan trong truyện. Tình là ích kỷ, nếu nhau, thể san sẻ tình đó cho người khác! Tình là phải bất chấp, liều lĩnh; con đường tình, cho phép tình địch có cơ hội nào cả! Nghĩ đến đây, Cao Lôi Hoa dừng chút : - Ha ha, tuy rằng rất muốn nhưng tôi cũng đành thừa nhận, ừm, tôi và Tĩnh Tâm phát sinh chút quan hệ rồi! Cao Lôi Hoa thầm nghĩ trong lòng, coi như mình cũng láo, gì mình và Tĩnh Tâm cũng xảy ra quan hệ. Chuyện cần làm cũng làm, cần làm cũng làm ít! (Bao gồm nụ hôn kiểu Pháp, hai nụ phấn hồng tuyệt đẹp kia). Cao Lôi Hoa vừa dứt lời, Tĩnh Tâm cũng lặng lẽ tới phía sau . Hai đứa bé nàng bế cũng giao cho Nguyệt Sư và Nguyệt Nhị, sau đó nàng nắm lấy phần thịt mềm bên hông Cao Lôi Hoa, xoay tròn 180 độ. - Á! Cao Lôi Hoa hít mạnh hơi, rồi quay đầu cười khổ với Tĩnh Tâm phía sau. Tĩnh Tâm nheo nheo mắt lại, tặng nụ cười tươi rói cho Cao Lôi Hoa, nhưng ngón tay bên hông Cao Lôi Hoa vẫn dứt ra mà xoay từ 180 độ sang 360 độ. - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, là hâm mộ quan hệ của và tiểu thư Tĩnh Tâm nhé. loạt động tác này của Tĩnh Tâm lọt vào mắt Luke lại thành động tác thân mật giữa hai người. khẽ thở dài: - biết tiên sinh Cao Lôi Hoa và tiểu thư Tĩnh Tâm chuẩn bị hôn lễ khi nào? Cao Lôi Hoa vốn định há mồm đại cái ngày nào đó, nhưng sát khí phía sau ập đến khiến Cao Lôi Hoa cười hai tiếng: - Việc đó... tạm thời chưa đến mức kết hôn, ha ha ha ha. - Còn chưa tới mức kết hôn?! Luke nghe được những lời này liền hưng phấn giống như mới gặm được xuân dược, được hưởng lạc thú thứ hai của đời người! bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Cao Lôi Hoa : - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, và tiểu thư Tĩnh Tâm còn chưa cử hành hôn lễ, tôi chưa chịu buông tha! Chỉ cần còn có cơ hội, tôi tuyệt đối từ bỏ theo đuổi tiểu thư Tĩnh Tâm! - Ặc. Miệng Cao Lôi Hoa méo xềnh xệch, ngoan cố của Luke vượt quá sức tưởng tượng của Cao Lôi Hoa. Nếu như còn trái đất, hành động này của Luke rất phù hợp mới câu chuyện tình tay ba, người ta tình đầu ý hợp rồi, mà còn muốn đứng bên cạnh thò cái chân chen vào. - Bỏ , tùy ngươi thôi! Chúng ta phải vào thôi, hẹn gặp lại! Cao Lôi Hoa phất phất tay với Luke, lôi kéo mấy người Tĩnh Tâm thẳng vào trong học viện. Có trời mới biết nếu cùng tiếp với Luke, biết có thể cầu hôn ngay tại chỗ với Tĩnh Tâm hay nữa, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, cứ lánh là tuyệt vời nhất! ************** Sau khi bước vào học viện. - Nguyệt Nhị, con và Nguyệt Sư, Saga đều họp phụ huynh chung hay sao? Cao Lôi Hoa quay đầu hỏi, phải biết rằng Nguyệt Nhị là bên ban ma pháp, còn Nguyệt Sư và Saga là ban vũ kỹ. Chẳng lẽ họp phụ huynh đều cùng làm chỗ sao? - phải, học viện tổ chức thuận lợi cả rồi, buổi sáng là tổ chức họp phụ huynh ban ma pháp, đến chiều là ban vũ kỹ. Nguyệt Nhị đứng bên cạnh giải thích. - Ừm, thế mới hợp lý! Vậy con dẫn đường Nguyệt Nhị, cũng còn sớm rồi! Cao Lôi Hoa bế Kim Toa Nhi từ trong tay Tĩnh Tâm. Vừa rồi khi chào hỏi với Luke, Cao Lôi Hoa giao lại Kim Toa Nhi cho Tĩnh Tâm. - Vâng, mọi người theo con. Nguyệt Nhị đáp, rồi trước dẫn đường. Họp phụ huynh ban ma pháp chính là dựa theo các lớp mà tiến hành phân loại, từng ban chỗ. Dưới dẫn đường của Nguyệt Nhị, đám người Cao Lôi Hoa tiến vào chỗ tổ chức họp phụ huynh của lớp ma pháp 0451. - Là chỗ này hả Nguyệt Nhị? Cao Lôi Hoa hỏi. - Dạ, đúng rồi. Nguyệt Nhị lên tiếng, mấy năm rồi tới tham gia họp phụ huynh. Nhìn tình hình chung quanh mà Nguyệt Nhị nhịn được cảm động. Có Nguyệt Nhị dẫn đường, cả nhà Cao Lôi Hoa hề khách khí chiếm hẳn chỗ có vị trí tốt. Chẳng qua, cái phòng tổ chức họp này cũng khá lớn, nên cũng có ai quan tâm tới chuyện này. Nguyệt Nhị sau khi dẫn người nhà ổn định chỗ ngồi, đám học sinh cùng học lớp 0451 nhìn thấy đều sửng sốt. Suốt mấy năm rồi Nguyệt Nhị dẫn cha mẹ tới tham dự cuộc họp phụ huynh này, lúc này đây đột nhiên lại tới khiến cho đám học sinh kia khá ngạc nhiên. Chẳng qua, lúc này ở đây ai lại dám cười nhạo Nguyệt Nhị và Tĩnh Tâm. Trước hết là bởi vì trong lần hành trình vào Vong Linh cốc lần trước Nguyệt Nhị thể thực lực khiến mọi người bội phục. Hơn nữa còn nguyên nhân chủ yếu là nam tử tóc trắng ngồi cạnh Nguyệt Nhị, tuy rằng nam tử này đột nhiên tóc hóa trắng (đêm đó, hầu hết học sinh ở đây đều cho rằng là như vậy) nhưng cho dù là đầu bạc nhưng tất cả học sinh đều nhận ra nam nhân này. Lần trước, chính nam nhân này dẫn theo em trai Nguyệt Nhị là Saga tới học viện, thoải mái tiêu diệt hai con trai thân vương Peter Larsen. Thực lực của nam tử này và tính cách bênh vực khuyết điểm tuyệt đối của khắc sâu trong lòng mọi người. Ngộ nhỡ cẩn thận chọc phải nam nhân này, có trời mới biết làm ra chuyện điên cuồng gì! Cho nên được căn dặn của bọn , đám học sinh và cha mẹ chúng dám lại tiến tới chế giễu mẹ Nguyệt Nhị. Mọi người trong phòng họp này sau khi được đám học sinh miêu tả thực lực của Cao Lôi Hoa đều lấy làm rung động, ai dám ho he điều gì. Cho dù có biết Cao Lôi Hoa cũng có đám học sinh bên cạnh giải thích để biết rẳng đây là nam nhân luôn bênh vực cho người nhà. Nhưng chuyện đời có gì là tuyệt đối cả! Lúc này vừa vặn có tên mập mạp từ bên ngoài bước vào phòng. Sau lưng tên này cũng có đủ cả cha lẫn mẹ. Sau khi bước vào phòng học, tên học sinh mập mạp này liếc mắt cái về chỗ đám người Cao Lôi Hoa, mái tóc bạch kim của Cao Lôi Hoa rất dễ làm người khác chú ý. Ngay sau đó lại thấy được Nguyệt Nhị bên cạnh Cao Lôi Hoa. - Ủa, đây phải là Nguyệt Nhị cùng lớp sao! Tên học sinh mập mạp này kêu to lên. Nghe thấy có người kêu Nguyệt Nhị, Cao Lôi Hoa và Nguyệt Nhị đều đồng thời quay đầu nhìn ra phía cửa. Sau khi nhìn thấy nam sinh gọi Nguyệt Nhị, Cao Lôi Hoa cau cau mày, nhìn cái tên này đứng ngoài cửa, trong đầu Cao Lôi Hoa lập tức liên tưởng tới loài sinh vật trái đất – heo! Thân hình béo mập, mũi to như quả cà chua, lỗ tai to dài! Dựa vào bộ dạng ‘hoàn mỹ’ của lúc này, nếu như còn ở trái đất, đạo diễn ‘Tây Du Ký’ mà nhìn thấy , nhất định tuyển chọn làm diễn viên cho vài ‘Bát giới’! Nguyệt Nhị ngồi bên sau khi nhìn thấy nam sinh này liền nhíu nhíu mày, sau đó xoay người hề phản ứng gì. - Sao thế? quen à? Cao Lôi Hoa nhìn Nguyệt Nhị. - tên đáng ghét. Nguyệt Nhị cau mày: - Trong lần đầu tiên mẹ tới tham gia họp phụ huynh, cha con tên này rất hung hăng, cũng chính bọn họ những câu rất khó nghe…
Chương 109: Chửi ngươi là heo. - À. Cao Lôi Hoa nghe vậy liền khó chịu nhìn đôi cha con đẫy đà này. Đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Đừng để ta tìm được cơ hội, nếu hai cha con nhà ngươi chuẩn bị chết !”. Dường như ông trời gần đây rất thích thuận theo ý muốn của Cao Lôi Hoa, chẳng cần nghĩ lâu. Đôi cha con ‘to béo’ liền tạo ra cơ hội ngay cho Cao Lôi Hoa! - Í! Ta bạn Nguyệt Nhị này, chẳng lẽ mới vài ngày gặp mà bạn biến thành người câm giống như mẹ bạn sao? câu cũng ? Ha ha ha ha! Tên học sinh mập ú kia phá lên cười trêu chọc: - Thảo nào lại tới tham gia cuộc họp phụ huynh này, hóa ra cũng thành người câm rồi! Người cha ‘mập mạp’ đứng phía sau tên đó khẽ vỗ vỗ lên vai : - Con trai, bệnh câm là di truyền, con biết sao? - Ha ha ha! Cả hai cha con ‘nhà trư’ đều phá lên cười, gương mặt béo ụ ịch ngừng rung động. - Ngươi đừng thái quá nhé! Ba Thác Nhi! Nguyệt Nhị quay lại phẫn nộ . - Ồ? Hóa ra bạn Nguyệt Nhị còn có thể kìa, hóa ra là ta hiểu lầm rồi, ai bảo bạn ngay từ đầu lời nào chứ, ta còn tưởng bạn được di truyền bệnh câm từ người mẹ cơ đấy! Ba Thác Nhi ôm cái bụng phệ như bà chửa ‘thoải mái cười sằng sặc’. - Ngươi! Nguyệt Nhị nghiến răng kèn kẹt, căm tức nhìn cha con nhà đó. - Ha ha! Cao Lôi Hoa vỗ Nguyệt Nhị, sau đó từ chỗ ngồi đứng lên, quay lại cười ha hả với cha con nhà này: - Này, hai con heo các ngươi! Các ngươi có biết câu “ nhiều tất có lúc lỗi, nhiều chuyện mất lưỡi” ? - Ngươi cái gì? Ngươi chửi ta là heo sao! Ba Thác Nhi trợn trừng mắt nhìn Cao Lôi Hoa. - tệ, phản ứng cũng nhanh nhạy phết. Cao Lôi Hoa nhún vai. - Mẹ kiếp! Con mẹ ngươi mới là heo! Ba Thác Nhi sửng cồ. - Heo chửi ai đấy? Cao Lôi Hoa càng trêu tức tên này. - Chửi ngươi là heo! Ba Thác Nhi chỉ vào Cao Lôi Hoa mắng to. - Hắc hắc! Quả nhiên là heo. Cao Lôi Hoa nhìn hai tên này cười hắc hắc. - Ngươi! Ba Thác Nhi cũng lập tức ý thức được lời bậy bạ của mình. - Bỏ , Ba Thác Nhi. Cha Ba Thác Nhi thấy con mình rơi vào thế hạ phong, vỗ vai : - Chúng ta là người bình thường, tội gì phải với người câm. - Ba rất đúng. Ba Thác Nhi đáp. - Câm điếc? Cao Lôi Hoa liền lạnh lùng với đôi cha con nhà này: - Ta qua với các người rồi, nhiều tất có lúc lỗi, nhiều chuyện mất lưỡi đó! Dứt lời, cả người Cao Lôi Hoa đột nhiên biến mất khỏi chỗ. Tới khi mọi người nhìn lại Cao Lôi Hoa xuất đằng sau cha con Ba Thác Nhi rồi. - Biết ? Ta rất ghét người nào làm nhục người thân của ta. Cao Lôi Hoa khẽ phía sau hai cha con này: - Mà các ngươi lại biết điều, dám nhục mạ thân nhân của ta. Đối với những kẻ đó, ta cho chúng phải trả giá đắt. Ba Thác Nhi còn đực mặt như con gà bệnh chợt nghe giọng của Cao Lôi Hoa ở phía sau, cả hai tránh được sửng sốt! “Tốc độ quá nhanh!” Trong lòng hai người đồng thời có nhận xét này. - Các ngươi rất may mắn. Cao Lôi Hoa tiếp: - Bởi vì các ngươi có cơ hội trở thành những người đầu tiên được thử nghiệm ‘người điếc nhân tạo’. - Thế có nghĩa là gì? Ba Thác Nhi hoảng sợ hỏi. - có gì cả. Cao Lôi Hoa chọc khẽ ngón tay vào người hai cha con Ba Thác Nhi. Hai cha con Ba Thác Nhi chỉ cảm thấy người tê rần cái những sau đó lại thấy có thương tổn nào cả. - Các ngươi, hãy tự cảm nhận cái cảm giác được . Cao Lôi Hoa thu hồi ngón tay lại, lại biến mất phía sau cha con Ba Thác Nhi, nhoáng cái xuất bên cạnh Nguyệt Nhị. - Ba, ba làm cái gì với bọn họ thế? Nguyệt Nhị nghi hoặc nhìn cha con Ba Thác Nhi, xem chừng hình như bọn họ cũng có xảy ra chuyện gì cả. - À, ba điểm ‘Á huyệt’ của bọn họ. Cao Lôi Hoa ôm lấy Kim Toa Nhi thản nhiên . - Á huyệt? Nguyệt Nhị nghi ngờ nhìn lại cha con Ba Thác Nhi: - Á huyệt là cái gì vậy? Có tác dụng gì ạ? - Cứ xem tiếp rồi biết. Cao Lôi Hoa cười híp mắt nhìn Ba Thác Nhi rồi . Lúc này, cha con Ba Thác Nhi cẩn thận kiểm tra lại thân thể của mình, dường như cũng phát điều gì khác thường. “Ba Thác Nhi, hình như ba có việc gì cả?” Cha Ba Thác Nhi muốn câu này, nhưng khi mở miệng ra lại kinh ngạc phát ra mình phát ra được thanh nào cả! lập tức thấy cấp bách, ra hiệu cho Ba Thác Nhi rồi múa tay chỉ chỏ vào miệng của mình. Ba Thác Nhi thấy cha như vậy, muốn hỏi cha làm sao vậy? Nhưng khi mở miệng ra cũng phát ra mình cũng được! Tức cha con Ba Thác Nhi thi nhau vung tay múa chân, nhưng mãi mà thấy có thanh nào nên cả hai đều quýnh đít cả lên. - Ba, hai người bọn họ làm sao vậy? Nguyệt Nhị, Nguyệt Sư và Saga nghi hoặc nhìn cha con Ba Thác Nhi múa may hỏi. - À, ba tước đoạt quyền chuyện của bọn họ. Cao Lôi Hoa cũng lười giải thích cho đám Nguyệt Nhị thế nào là Á huyệt, nếu muốn giải thích phải đề cập tới các huyệt vị liên quan rồi còn đủ các thứ khác nữa. Cho nên Cao Lôi Hoa liền là mình tước đoạt quyền chuyện của hai cha con nhà kia. Lúc này, đột nhiên cha con Ba Thác Nhi cùng nghĩ tới Cao Lôi Hoa. Nhất định là , chắc chắn chỉ có ! Cha con Ba Thác Nhi đồng thời nhìn về Cao Lôi Hoa. Tiếp đó cả hai chạy tới chỗ Cao Lôi Hoa, hai tay ngừng chỉ vào Cao Lôi Hoa rồi lại chỉ vào miệng của mình. - Này! Ta bảo này, hai kẻ câm các ngươi tránh xa ta chút! Đừng có lại gần ta! Cao Lôi Hoa cười gian : - Đừng nên xuất trước mặt ta nữa, nếu , ta dám đảm bảo các ngươi có bị thương hay là tử vong hay đâu! Ánh mắt cha con Ba Thác Nhi tràn đầy sợ hãi và oán hận! Cả hai nhìn trừng trừng Cao Lôi Hoa, nhưng rồi lại biết nên làm cái gì bây giờ. Lúc này, tất cả mọi người ở trong phòng đều chăm chú nhìn cha con Ba Thác Nhi, sau đó đều lén liếc nhìn Cao Lôi Hoa, ngờ nam nhân khủng bố này lại vẫn bênh vực người nhà giống như trước kia! ************ Đúng lúc này, đạo sư mặc áo pháp sư từ cửa bước vào. Sau khi thấy cha con Ba Thác Nhi vung tay múa chân trước mặt Cao Lôi Hoa liền : - Ba Thác Nhi, có chuyện gì xảy ra thế? Nguyệt Nhị vừa trông thấy đạo sư này liền thầm bên tai Cao Lôi Hoa: - Vị này là đạo sư chủ nhiệm của chúng con – A Mạt Đức, ma đạo sư quang hệ bậc sáu, là đạo sư rất tốt. Cao Lôi Hoa liền đánh giá kỹ lại vị đạo sư trông khoảng ba mươi tuổi - A Mạt Đức này. A Mạt Đức tới trước mặt cha con Ba Thác Nhi, cau mày quan sát lại cha con nhà này, xem chừng tình trạng giờ như là được. A Mạt Đức liền thò tay kiểm tra người bọn họ chút. - kỳ lạ, chuyện này là thế nào vậy? A Mạt Đức nghi hoặc , theo ánh mắt của cha con Ba Thác Nhi, A Mạt Đức nhìn về phía Cao Lôi Hoa: - Xin hỏi, là làm cho cha con Ba Thác Nhi mất khả năng sao…